1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 108.
      Editor: trang bubble ^^

      Trong lòng Thái hậu thở dài nhìn Thẩm Tịch Nguyệt phân phó cung nữ lấy tới những thứ "Lễ vật" kia, lúc này có người xách ràng, lại có người xách .

      ra trong cung này chuyện như vậy cũng nhiều vô kể, nhưng nếu như đến càng có ai tìm bà chủ trì công đạo. Cho dù là lúc ấy mình trẻ tuổi, gặp hãm hại tính toán cũng tự động giải quyết, giải quyết xong, chính là đánh rớt hàm răng và nuốt máu.

      Nhưng Thẩm Tịch Nguyệt này lại đường bình thường, lại lấy tất cả những đồ vật đến Tuệ Từ cung của bà, nhìn những thứ đồ này, bà lại nhớ đến những ngày trước kia.

      "Tất cả là người nào đưa tới?"

      Tịch Nguyệt đúng là người kiểu cách, bèn trực tiếp nộp danh sách tặng lễ từ trong ngực lên.

      "Kính xin thái hậu nương nương làm chủ cho Tịch Nguyệt. Tính tình Nguyệt nhi vốn nôn nóng, bào thai này càng biết điều. Lúc đầu thấy những thứ đồ này, trong lòng tức giận hết sức, chỉ muốn đánh đến tận cửa. Sau đó cuối cùng bị mấy nha đầu kéo lại. đây chỉ là mất thể diện hoàng gia, còn sợ đứa bé bị thương, thần thiếp vừa nghe mới suy nghĩ ràng. Trong cung công việc lớn tất nhiên có hoàng thượng, có Thái hậu đây rồi, thế nào cũng tới phiên Tịch Nguyệt dính vào."

      Nhìn bộ dáng lần này của Tịch Nguyệt, Thái hậu gật đầu.

      "Ngươi nghĩ như thế là được rồi, nay ngươi chỉ cần an thai tốt, đến lúc đó sinh đứa bé khỏe mạnh. Chuyện khác tự có chúng ta, sao lại cần ngươi tới xử lý? Ba tháng đầu là cực kỳ quan trọng. Thai này có thể được ổn định."

      "Dạ."

      Thời gian hai người chuyện, Nghiêm Vũ cứ nhìn chằm chằm bụng Tịch Nguyệt, lúc lâu, nhướng lông mày lên.

      Tịch Nguyệt dĩ nhiên là liếc thấy cậu mờ ám, cười quay đầu lại: "Hôm nay Đại hoàng tử lại lên thư phòng ư."

      Trong lời có nồng đậm trêu chọc, dù là Nghiêm Vũ như vậy cũng nghe ra.

      Hung hăng liếc Tịch Nguyệt: "Hôm nay muốn thăm ngươi mới ."

      Ngược lại đẩy chuyện lên Thư Phòng tới người nàng, Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Thái hậu, phát bà cũng phải là rất ư những thứ này, trong lòng có chút nghi ngờ, có điều vẫn cười.

      "Đại hoàng tử có lòng."

      Đứa bé mím môi cái, liếc mắt nhìn Thái hậu, lại liếc nhìn Thẩm Tịch Nguyệt.

      Cau mày nghĩ nghĩ lại, có phần rối rắm, nhưng vẫn mở miệng: "Ách. Ta cho phép về sau ngươi gọi ta là Vũ Nhi."

      Nhìn dáng vẻ cậu như vậy. Trong nhà mấy người đều nỡ nụ cười.

      Thái hậu vuốt đầu cậu khen: "Đúng là đứa bé hiểu chuyện."

      Mặt Nghiêm Vũ chút thay đổi nhìn tổ mẫu (bà nội) chút, dường như là mình vốn rất hiểu chuyện.

      Tịch Nguyệt cười yếu ớt: "Vũ Nhi."

      chuyện này, Nghiêm Vũ nhếch môi dưới, đáp tiếng: "Ừm."

      Chính thái hậu cũng thấy chuyện này quái lạ. Giữa người và người, đúng là phải xem duyên phận. Giống như Thẩm Tịch Nguyệt này lại cũng phải là đặc biệt xuất chúng, tính tình cũng được tính là dịu dàng, nhưng cứ mặc kệ lớn hay là của Nghiêm gia này, lại đều cực kỳ thích nàng.

      Tính tình Cảnh đế như vậy ngược lại cũng dễ , dù có thế nào, Thẩm Tịch Nguyệt này cũng là muốn hầu hạ cực kỳ thỏa đáng. Nhưng Tiểu Vũ Nhi này lại phải như thế.

      Chẳng qua Tịch Nguyệt tán gẫu với cậu, coi là biết lạnh hiểu nóng. Trong lời cũng có khen tặng, nhưng đứa này lại đối với nàng giống với người khác.

      "Ngươi là đứa bé còn tuổi, thêm chuyện tất nhiên hiểu, đừng thấy ngươi làm những thứ bài tập thường ngày kia, nhưng nếu như đến thời khắc mấu chốt, có lẽ cũng chưa chắc có ích. Ngày khác ai gia tìm lão ma ma cho ngươi, cũng có thể hầu hạ ngươi tốt." Thái hậu nhìn khuôn mặt nàng, lại nghĩ đến đây chỉ là tiểu nương mười lăm tuổi, cho dù lúc trước làm tất cả chuẩn bị cho chuyện này, nhưng trong cung kia của nàng lại toàn là đại nương, sao lại hiểu gì.

      Tịch Nguyệt cười híp mắt trả lời: "Tạ thái hậu nương nương ân điển, chỉ là hôm qua hoàng thượng
      [​IMG]
      KisaragiYue, thuyt, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 109.
      Editor: trang bubble ^^

      Kể từ tra ra có tin mừng, Tịch Nguyệt cũng biết có phải tâm lý mình ảnh hưởng nên nàng thích ngủ hay .

      Mỗi lần đều phải mặt trời lên cao mới dậy.

      Tuy cũng phải là ngủ được yên ổn, nhưng ra cũng có chút gió thổi cỏ lay bèn tỉnh lại giống như trước.

      Về phần hôm đó mấy vị tặng lễ vật có vấn đề, Thái hậu cũng nhân nhượng, tất cả đều giảm phần vị, phạt bổng năm.

      Lần này ngược lại Thái hậu mạnh mẽ vang dội, chỉ là Tịch Nguyệt thấy, chuyện trong cung này, dù là hoàng thượng hay là thái hậu, nếu là người nằm vùng của các cung vậy tất nhiên biết rất tường tận. Cho dù là lúc ấy biết, sau đó muốn tra ra cũng khó, thế nhưng rất nhiều chuyện lại vẫn giải quyết được gì.

      Bởi vậy có thể thấy, đôi khi có số việc , các nàng xem lớn hơn so với trời, nhưng trong mắt những nhân vật lớn kia cũng chỉ là chuyện thôi.

      "Chủ tử, Lai Hỉ công công dẫn theo vị lão ma ma tới đây, là cầu kiến ngài." Cẩm Tâm đáp mở rèm vào cửa.

      Tịch Nguyệt ăn cháo, để chén xuống. Nàng lau miệng, lại là ưu nhã (đẹp mắt).

      "Cho bọn họ vào ."

      Trong chốc lát, thấy Lai Hỉ dẫn lão ma ma chừng năm mươi tuổi vào cửa, hai người cũng quy củ hành lễ.

      Tịch Nguyệt chỉ là quan sát đơn giản lúc gọi dậy.

      Sau khi hai người đứng lên, Tịch Nguyệt bắt đầu đánh giá chút kiêng kỵ, lão ma ma này cũng kiêu ngạo tự ti, đầu hơi cúi xuống, thái độ rất là cung kính.

      Lai Hỉ ho khan mấy tiếng, : "Chủ tử, hoàng thượng , trong cung này ngài cũng là người có kinh nghiệm, sợ thường ngày ngài có khó chịu cũng hiểu được là xảy ra chuyện gì, Chu ma ma này là lão ma ma trong cung, là người nghiêm cẩn (chặt chẽ cẩn thận) lại thận trọng, đáng mừng chính là người có năng lực đỡ đẻ chăm sóc phụ nữ có thai, có bà ấy chăm sóc ngài, hoàng thượng là cũng yên tâm hơn."

      Lời này có phải cũng là cho nàng biết, Chu ma ma này là người ổn thỏa mà hoàng thượng yên tâm hay ?

      Cho tới bây giờ nàng cũng dám so sánh Cảnh đế với người ràng kia.

      Cho nên Tịch Nguyệt rất tin tưởng, chỉ cần hoàng thượng muốn cho nàng sinh ra đứa bé, vậy đứa bé này nhất định hoàn toàn an toàn.

      Có lẽ cũng phải là thập toàn thập mỹ (mười phân vẹn mười), nhưng mà người được chọn nhất định có sai lầm.

      "Vậy xin Lai Hỉ công công thay ta đa tạ hoàng thượng hậu *."

      Cẩm Tâm nhét túi kim qua tử vào trong tay Lai Hỉ, Lai Hỉ từ chối lát bèn nhận lấy.

      Lúc này Lai Hỉ lại cảm thấy quả Thuần Chiêu Nghi này phải là loại người bình thường, dù là ban đầu lúc mới vào cung hay là hôm nay, thái độ nàng đối xử với chưa từng thay đổi. Nếu có thể làm đến như thế sao lại có lẽ là hạng người đơn thuần.

      Rời khỏi Thính Vũ Các, Lai Hỉ lúc lâu, lại quay đầu ngắm tấm biển Thính Vũ Các kia, trong lòng suy nghĩ, có lẽ, chỉ cần Thuần Chiêu Nghi này xảy ra chuyện rắc rối gì nên có Đại Phú Quý đây?

      Thấy Lai Hỉ rời , Tịch Nguyệt cười tủm tỉm chuyện: "Chu ma ma ngồi ."

      Sau khi Chu ma ma này tạ ơn lại ngồi vào ghế cách đó xa, Tịch Nguyệt cũng gì nhiều, chỉ là nhắm vấn đề mang thai của mình hỏi chút có cái gì kiêng kỵ, nên ăn cái gì, nên ăn cái gì.

      Chút triệu chứng nào là bình thường, cái nào là phải. Tịch Nguyệt hỏi cặn kẽ. Chu ma ma cũng đáp cẩn thận.

      Đợi hỏi thắc mắc của mình rồi, Tịch Nguyệt lại gọi mấy nha hoàn vào, giới thiệu lần.

      Chu ma ma cũng có lấy điệu bộ lão ma ma gì đối với mấy người, làm lễ gặp lẫn nhau.

      Chu ma ma cũng biết được, những người này cũng là người có thể diện của Thính Vũ Các, nếu như phải là vì Thuần Chiêu Nghi có tin mừng, chủ tử cũng phái mình đến bên này, ban đầu xem mấy nha đầu này hầu hạ đều vô cùng thoả đáng.

      Xem ra Thính Vũ Các này đúng là ngay ngắn trật tự.

      Thời gian thấm thoát thoi đưa.

      Trong nháy mắt cuộc sống này đến tháng mười.

      Mà Thính Vũ Các bởi vì có Chu ma ma, dường như làm việc trôi chảy hơn. Những công việc lớn trong ngày thường kia cũng được mấy người Cẩm Tâm xử lý cực kỳ thỏa đáng.

      Ngoại trừ thân thể Thuần Chiêu Nghi, Chu ma ma cũng bỏ qua thứ khác.

      Tịch Nguyệt biết được mấy ngày nữa chính là ngày Cảnh đế tế trời, đến tế trời này, Tịch Nguyệt càng có chút sợ hãi. Mỗi lần hoàng thượng [​IMG]
      thuyt, Huỳnh Thượng HỷTôm Thỏ thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 110.
      Editor: trang bubble ^^


      Người chung quanh thấy Tề phi ngã xuống đất, thét chói tai hồi.

      Mà đại cung nữ Như Mộng bên cạnh Tề phi lại mắt tinh thấy vết máu chảy xuống từ bắp đùi.

      "Nương nương thấy đỏ rồi, triệu thái y . . . . . ."

      Cảnh đế vừa thấy tình trạng này, vội vàng phất tay, tiểu thái giám sau lưng Lai Hỉ chạy vèo tiếng ra ngoài.

      trường loạn tung tùng phèo trong chốc lát, Tịch Nguyệt đứng bên cạnh, nhìn chút đồ ăn bàn, sợ hãi nắm tay Chu ma ma chặt.

      hơn lát, lúc này thái y chạy tới.

      Mọi người đều tụ tập ngoài phòng Khánh Tường cung.

      Mà lúc này trong nội thất bưng ra từng chậu máu, có lẽ cũng là tốt.

      Tịch Nguyệt ngồi bên cạnh, thái y bắt mạch cho nàng.

      "Thuần Chiêu Nghi sao rồi?"

      Cảnh đế ngồi vị trí đầu não, nóng nảy hỏi.

      "Khởi bẩm hoàng thượng, Thuần Chiêu Nghi cũng sao."

      Tề phi xảy ra chuyện, dĩ nhiên là Cảnh đế biết, lúc này còn có người có thai khác. Thái y vừa đến chính là phân công người qua kiểm tra thân thể Tịch Nguyệt.

      Khá tốt, cũng có tình trạng gì.

      Giọng Tịch Nguyệt thấp: "Ta có ăn bất kỳ thứ gì."

      Lúc này dĩ nhiên là mọi người cũng suy đoán, chắc chắn là đồ ăn kia có vấn đề, nếu làm sao Tề phi lại xảy ra chuyện?

      Sướng Xuân các bị đóng kín lại. Bên trong cũng có nhóm thái y khác kiểm tra, có lẽ là Cảnh đế vô cùng tức giận.

      ra lần này đúng là như thế, dù sao Cảnh đế cũng nghĩ tới, bản thân vốn muốn gõ mọi người cái, lại bị người bắt được cơ hội này hại người. Làm sao có thể tức đến nổ phổi.

      Xem ra mình vẫn sơ sót, nếu phải vậy tại sao lại để cho người ta thừa cơ, ánh mắt bén nhọn quét qua mọi người bên trong nhà này, trang@dđlqđ@bubble editor người hại người này nhất định phải ở trong đó.

      Mọi người trừ Thẩm Tịch Nguyệt là phụ nữ có thai, những người khác đứng ở nơi đó, vẻ mặt lộ ra lo lắng.

      Trong lòng Cảnh đế thầm hừ tiếng, mặt này lo lắng rốt cuộc là hi vọng Tề phi tốt hay là tốt, cái này đúng là cũng biết rồi.

      Lại thấy mọi người nhìn đoan trang, chỉ cảm thấy đặc biệt dối trá.

      Chính là lúc Cảnh đế quan sát mọi người, Lai Hỉ vội vã vào cửa, thầm mấy câu bên tai Cảnh đế, lông mày Cảnh đế nhíu lại, ánh mắt quét qua mọi người, nhìn mọi người cả kinh trong lòng.

      Hừ lạnh tiếng: "Cá chép xào dấm, gà xào sả ớt bàn Tề phi và Thuần Chiêu Nghi cũng bị người bỏ thuốc phá thai hiệu lực mạnh."

      Đều chua nam cay nữ, có lẽ là dù ăn chua hay là cay, người bỏ thuốc này cũng có thể đạt được kết quả mình muốn.

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, dám bậy.

      Nghe lời này, Tịch Nguyệt sợ, nếu như phải trước khi nàng đến ăn nhiều, lại thích tay nghề của Xảo Ninh. Chắc là hôm nay mình cũng thể may mắn thoát khỏi.

      Rốt cuộc là người nào lại làm ra chuyện bỉ ổi như thế.

      Lại nghĩ đến bữa tiệc này là hoàng thượng tổ chức, trong bụng có mấy phần nghi ngờ, bèn nhìn về phía Cảnh đế.

      Cảnh đế buồn bực, thấy ánh mắt Tịch Nguyệt tràn đầy nghi ngờ nhìn sang, lúc này trong lòng co rút cái.

      Ý nàng đây, chắc là nghi ngờ sao?

      Tuy cuối cùng nàng chuyển tầm mắt, nhưng mà Cảnh đế tự cho rằng bản thân có nhìn lầm, trong lòng thoải mái lúc.

      "Nguyệt Nhi, nàng qua đây."

      Tịch Nguyệt nghe thấy tiếng Cảnh đế, lại nhìn vẻ mặt , vội vàng đứng dậy bước tới bên cạnh .

      Cảnh đế nhìn động tác nàng như vậy, quát lớn: "Chậm chút. Có thân thể vậy còn bước nhanh như thế. Có biết chăm sóc đứa bé hay . Nàng cố tình khiến trẫm thoải mái đúng ?"

      Tịch Nguyệt vô duyên vô cớ bị người rầy, trong lòng liền uất ức, mặt cũng có chút biểu ra, ngẩng đầu lên, khẽ cúi xuống:

      "Thần thiếp sai rồi."

      Cảnh đế nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng than tiếng, dieenddafnleequysddoon chỉ là tiểu nương, tại sao lại quật cường như vậy. Đây chẳng qua là câu, nàng lại uất ức như thế. Quả là quá cưng chiều nàng rồi.

      Nhưng lại nhìn thân thể nàng, đây là vừa mới tháng ba cũng lộ bụng bầu, lúc trước Tề phi đúng là ba tháng vẫn nhìn ra.

      Trong lòng lại có chút lo lắng.

      Thấy gọi dậy, Tịch Nguyệt cũng cứ nửa ngồi nửa quỳ vái chào như vậy.

      Thấy nàng vẫn dậy, Cảnh đế đúng là biết cái gì cho phải, thở dài: "Tới ngồi bên cạnh trẫm. Hôm nay nàng cũng phải là người, đâu còn có thể liều lĩnh giống như thường ngày vậy. Trẫm chỉ là giọng hơi nặng chút, nàng lại như thế."

      Nếu tuổi còn , lại mang đứa bé của mình, vẫn là cưng chiều nhiều chút thôi.

      Từ từ dạy, cũng tốt.

      Người khác đâu nào gặp qua bộ dáng Cảnh đế như vậy, là cắn nát cái răng ngà, trong lòng thầm mắng Thẩm Tịch Nguyệt biết cân nhắc này.

      Mà Tịch Nguyệt qua trận mới vừa rồi kia, cũng biết là mình có hơi quá.

      Tuy là mình uất ức, nhưng nếu người ta là hoàng thượng, mình lại muốn phụ thuộc, có thể dịu ngoan sao.

      Nhất định là tính tình đứa bé trong bụng mình tốt, nếu sao lại như thế.

      Tịch Nguyệt len lén đỗ lỗi thất thường mới vừa rồi của mình đến người đứa trẻ.

      Đây chẳng qua là mang thai ba tháng, nàng thích ngủ, có thể ăn, tham ăn, tính khí tốt vân… vân tất cả biến hóa đều đỗ lỗi đến người đứa bé. Sau đó trong lòng thầm tự với mình, đến lúc đó phải dạy nàng tốt, quyết định thể để cho nàng biến thành bộ dáng này.

      Cảnh đế đâu biết những phập phồng này trong lòng nàng.

      Chỉ thấy nàng chu mỏ cái: "Con bản thân ta chắc chắn cực kỳ cẩn thận."

      Lúc này Cảnh đế quan sát nàng tỉ mỉ, phát nàng vốn lẳng lặng, xoa phấn trang điểm. Cũng biết nàng nhất định là sợ son phấn tốt đối với con.

      "Nàng chính là còn tuổi. Nếu thái y chẩn bệnh nàng sao, vậy nàng cũng đừng chờ nơi này, khí nơi này lại tốt. Tránh cho quấy rầy tâm trạng nàng, lại tổn thương đứa bé. Về cung nghỉ ngơi trước ."

      Bởi vì Tề phi gặp chuyện may, tất cả mọi người tụ tập ở nơi này, mà nơi này lại thông gió bằng Sướng Xuân các, Tịch Nguyệt đúng là cảm thấy hơi ngột ngạt.

      Cũng có khước từ ưu đãi của , Tịch Nguyệt gật đầu: "Tạ hoàng thượng ân điển, vậy thần thiếp về."

      Cảnh đế thấy nàng nghe lời, hài lòng: "Lai Hỉ, ngươi đưa Thuần Chiêu Nghi trở về, mặt khác phái những người này trông nom Thính Vũ Các hơn, trẫm muốn nghe thấy tin tức gì tốt."

      Tịch Nguyệt thấy Cảnh đế đúng là lòng vì nàng, d!^Nd+n(#Q%*d@n trong lòng yên tâm nghe theo chút.

      Chu ma ma đỡ chủ tử nhà mình, trong lòng cũng cảm thấy lạnh hồi, nếu như phải chủ tử ăn rất nhiều trong cung, hôm nay cũng biết là tình cảnh như thế nào.

      Tịch Nguyệt cũng suy đoán Tề phi như thế nào, phỏng đoán tại sao nàng ta lại trúng chiêu, chỉ là lẳng lặng tới phía Thính Vũ Các của mình.

      Đám người Cẩm Tâm nghe chuyện Sướng Xuân các, trong lòng chính là nôn nóng, thấy chủ tử trở lại, vội vàng chạy nhanh tới, từ bên kia đỡ Tịch Nguyệt tiến vào trong phòng.

      Tịch Nguyệt nhìn bộ dáng các nàng khẩn trương như thế, lắc đầu : "Ta có chuyện gì. Thái y kiểm tra rồi, gặp chuyện may là Tề phi."

      Mấy người cũng biết tình huống lúc ấy.

      Nghe chủ tử nhà mình có việc gì, cuối cùng thở phào nhõm, "A di đà Phật".

      ra Tịch Nguyệt cũng hơi mệt mỏi, cũng nhiều chuyện này, tắm rửa rửa mặt sơ qua rồi bèn ngủ.

      Tạm thời nhắc tới bên này.

      Mà bên kia từ khi Tịch Nguyệt rời Cảnh đế lạnh lùng hơn.

      Cũng nhiều, chỉ nhìn lên nhìn xuống đánh giá những người nhà như hoa đẹp này.

      Mới nhìn những người này, từng người tất nhiên là xinh đẹp động lòng người, nhưng bên trong lại là bẩn thỉu tột cùng.

      Lại sau lát, cuối cùng thái y ra ngoài, "Bùm" tiếng quỳ xuống, lắc đầu cái.

      "Bọn thần vô năng, thể cứu tiểu hoàng tử về."

      Cảnh đế nhắm hai mắt lại, tay siết thành quả đấm.

      Lúc lâu, mở mắt ra: "Tề phi như thế nào?"

      Thái y cũng dám giấu giếm: "Tề phi nương nương cũng lo về sinh mạng, có lẽ là đến ngày mai tỉnh lại. Chỉ là. . . . . ."

      Thái y dừng lại chút, Cảnh đế biết nhất định còn có chuyện khác.

      " tiếp."

      "Chỉ là bởi vì thuốc này tính chất bá đạo, sợ là sau này Tề phi nương nương khó mang thai."

      Lời vừa ra, chính là có người hít vào hơi khí lạnh.

      Cảnh đế cười lạnh: " thể có thai, đứa bé lớn bảy tháng chết rồi. Được, rất tốt! ra là, trẫm quá nuông chiều các ngươi phải ."

      Cảnh đế gần như là lạnh lẽo nhìn những này.

      "Từng người tuy là tướng mạo đẹp, lại mang lòng bẩn thỉu. Các ngươi cũng hồi cung . Trẫm cũng đặt xuống lời nơi này, ngày mai trước chạng vạng, nhất định phải tìm được người xuống tay đó, lần này trẫm chắc chắn nhân nhượng hung thủ."

      Mọi người hiếm khi thấy thái độ hoàng thượng như thế, cũng dám giải thích thêm, nếu hoàng thượng để cho các nàng rời , mọi người bèn nối đuôi ra.

      Cảnh đế liếc nhìn bên trong phòng, trang@d#d#l#q#d@bubble trầm thấp mở miệng: "Khởi giá hồi cung."

      Đêm nay nhất định là đêm ngủ, cho dù có phải là hung thủ hay , trừ Thẩm Tịch Nguyệt là loại người có thai thích ngủ này, người khác đều thể ngủ yên, lần này hoàng thượng ra lời thề son sắt cũng còn chưa xong, chạng vạng ngày mai chắc chắn tra ra hung thủ.

      Nghĩ đến mấy kiện lần trước đều là tiếng sấm lớn hạt mưa , mọi người lại cảm thấy, chừng lại đẩy ra người phần vị thấp chết thay thôi.

      Nhưng nhớ lại vẻ mặt Hoàng đế lại chắc chắn lắm.

      Chẳng qua những cung tần kia lại lo lắng, sợ mình thành cái bia cho người khác.

      Ngày hôm sau là ngày ánh nắng tươi sáng.

      Tịch Nguyệt thức dậy tính là sớm, có điều lại rất có tinh thần.

      Nhìn mấy đại cung nữ bên cạnh vẫn luôn bảo vệ mình, cười : "Các ngươi làm gì vậy, phải ta cũng có chuyện gì rồi sao."

      Mấy người đều gật đầu, nhưng biết biết, chuyện hôm qua lớn như vậy nên bọn họ đều lo lắng.

      "Bên ngoài là có tin tức gì rồi hả?" Tịch Nguyệt cũng phải là quan tâm đối với chuyện này.

      Đào Nhi mở miệng: "Hôm qua nghe hoàng thượng , trước chạng vạng hôm nay nhất định tra ra hung thủ, tuyệt đối nương tay."

      Ngược lại Tịch Nguyệt kiềm giữ bảo lưu thái độ đối với cách này.

      Bao nhiêu lần đều là tiếng sấm lớn hạt mưa rồi.

      "Vậy Tề phi sao rồi?" Lúc ấy
      [​IMG]
      thuyt, Tôm ThỏHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 111.
      Editor: trang bubble ^^


      Trần Vũ Lan cũng phải là người có tâm cơ, nhưng Đức Phi tự nhận là cũng thể bị nàng ta bắt được những nhược điểm kia, huống chi, Thúc Lan này lại là tạt nước đục lên người nàng, quả là nàng gây nên chuyện như vậy, nhưng chuyện An Tu nghi kia phải nàng gây ra.

      Trong lòng thầm hận hồi, nàng tự nhận là, Thúc Lan này theo nàng từ , là người phục tùng làm thỏa đáng bên cạnh nàng. Nhưng giờ này ngày này lại hại nàng như thế.

      Trong lòng Đức Phi vô cùng hận.

      Đanh giọng : "Tức là ngươi có chứng cớ, vậy lấy ra, chúng ta đối chất."

      Trần Vũ Lan hơi ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh đế.

      Bộ dáng kia dường như là trưng cầu ý kiến.

      Cảnh đế gật đầu.

      "Vốn là lúc ở nhà ta nghe loại thuốc nước, sau khi viết chữ xong cũng chỉ năm ba ngày mất , lúc ấy bèn xin phụ thân chỉ bảo, nếu như muốn để cho nét chữ này mất , là lại có phương pháp nào. Thuở phụ thân cưng chiều ta, tìm phương thuốc cặn kẽ ở bên ngoài. Mà thần thiếp chính là biết được. Sau khi Đức Phi giao giấy viết thư này cho chúng ta, ta có nhiều nghi ngờ, Đức Phi này là người cẩn thận như vậy, làm sao để nhược điểm dễ thấy như thế lại. Mặc kệ có phải là có ích hay , thần thiếp cũng làm lần dựa theo phương pháp kia. Nhưng mà lúc đó giữa thiếp và Liên Tú Vân cũng phải là tin tưởng lẫn nhau, vì vậy chúng ta bàn bạc, hai bên trao đổi giấy viết thư lẫn nhau. Hôm nay lá thư này của thiếp tất nhiên là nhìn ra nội dung, nhưng mà tin tưởng lá thư kia của Liên Tú Vân có tất cả chữ viết."

      xong, nàng hài lòng nhìn về phía Đức Phi.

      Nếu như phải là nàng cờ cao chiêu, cẩn thận đề phòng, có lẽ hôm nay lật đổ được Đức Phi.

      Bây giờ chứng cớ này chính là phù bảo mệnh của bọn họ, chỉ hy vọng hoàng thượng có thể buông tha các nàng.

      Lúc này Trần Vũ Lan cực kỳ phẫn hận, vốn là lúc Thúc Lan tìm tới họ, nàng cũng nghĩ đến có thể là Đức Phi lợi dụng họ,

      Chỉ là Trần Vũ Lan nàng cũng phải là ngu ngốc, dĩ nhiên là làm đầy đủ chuẩn bị, cái này chính là nhựơc điểm lớn uy hiếp Đức Phi.

      Hơn nữa vốn là hai người, Liên Tú Vân ngu ngốc như vậy lại thường đẩy tất cả mọi chuyện tới người nàng tuyệt đối thể sai sót nhầm lẫn.

      Nhưng ai cũng nghĩ tới. Chuyện xảy ra cũng chẳng qua chưa đủ ngày, các nàng đây bị xốc ra ngoài.

      Người Thúc Lan chịu nổi Thận Hình Ti hành hạ trực tiếp thẳng ra tất cả, mà họ cũng may mắn thoát khỏi.

      Nghĩ đến tất cả thất bại trong gang tấc còn rơi vào tình trạng hôm nay, ánh mắt Trần Vũ Lan oán hận bắn về phía Đức Phi, lúc lâu, lại quay đầu liếc nhìn Thẩm Tịch Nguyệt.

      Nàng thể chịu nổi nàng ta hạnh phúc, người khác cũng có ý kiến gì, nhưng là nàng thể chịu nổi Thẩm Tịch Nguyệt hạnh phúc.

      ràng, ràng là nàng ta cái gì cũng bằng nàng, làm sao có thể có được địa vị hôm nay? Còn có đứa bé kia, tại sao nó lại chưa bị mất chứ. Mất tốt, mất tốt mà!

      Tịch Nguyệt cảm thấy ánh mắt Trần Vũ Lan oán hận, trong lòng hiểu, đến tột cùng là nàng ta như thế nào, tại sao lại hận nàng, hận đến trình độ như vậy.

      Đức Phi nghe được lời Trần Vũ Lan , cũng ngây người ngay nơi đó, lúc lâu có lời gì để .

      Tuy là trước kia Trần Vũ Lan và Liên Tú Vân đánh mắng lẫn nhau, nhưng mà thời điểm sống còn này, dù hai người có thế nào cũng là dắt sợi dây thừng.

      "Thần thiếp có thể bằng chứng, nhưng có chuyện."

      Các nàng phải sao coi là có thể thành công đây.

      Sợ là lúc ấy chính là nghĩ cho dù thành công, cùng lắm vẫn là lãnh cung thôi. Dù sao lúc trước hoàng thượng coi như là nhân từ đối với nữ nhân trong cung này, cho dù là tra được làm chuyện ác gì, cuối cùng cũng chỉ là lãnh cung.

      Phải lúc trước Tống phi bị ban chết, vẫn là Cảnh đế ở trong cung.

      Nhìn trường loạn thành đoàn này, d!^Nd+n(#Q%*d@n Cảnh đế nhìn về phía Đức Phi: "Ngươi còn có lời gì muốn ."

      Đức Phi nhìn mấy chứng cớ được trình lên. Xụi lơ đất: "Hoàng thượng, thần thiếp chỉ có khiến hai người Trần Liên mưu hại đứa bé của Tề phi và Thuần Chiêu Nghi, chuyện khác, thần thiếp có làm mà. Hoàng thượng, hơn nữa, tuy là thần thiếp hi vọng các nàng có thể làm như vậy. Nhưng thực tế làm ra loại chuyện này, cũng phải thiếp mà."

      Đức Phi hiểu tính tình Cảnh đế, có chứng cớ, chính là nàng chống chế hết, chân thành nhận sai, thường ngày chỉ cần như vậy, cho dù Cảnh đế tức giận nàng, sau đó cũng nhìn mặt tình cảm qua và nhị hoàng tử mà buông tha nàng.

      Cảnh đế nhắm hai mắt lại.

      Rốt cuộc thêm nữa.

      Suy nghĩ chút, mở miệng: "Đức Phi mưu hại hoàng tự, đày vào lãnh cung, nhị hoàng tử tạm thời giao cho Thái hậu nuôi dưỡng. Trần Vũ Lan, Liên Tú Vân thân ở lãnh cung vẫn cứ biết hối cải, đánh chết. Người liên quan khác chờ đánh chết hết thảy."

      Lời vừa ra, là khiến mọi người khiếp sợ, cho dù ai cũng nghĩ tới lại nghiêm khắc như vậy.

      Trong lúc đều là mộng nơi nào, sau khi trở lại bình thường cầu xin tha thứ thảm thương.

      Cảnh đế xoa mi tâm (giữa hai đầu lông mày), hình như vô cùng mệt mỏi đối với những thứ này.

      "Có lẽ trong lòng mấy người các ngươi cũng là có vài người, từ khi vào cung tới nay các ngươi phạm vào bao nhiêu lỗi, thường ngày trẫm luôn nhớ tới còn có chút tình nghĩa mà dễ dàng tha thứ cho các ngươi nhiều lần, nhưng mà, phải là trẫm có ranh giới cuối cùng."

      Phất phất tay, lúc này Lai Hỉ lập tức dẫn người tới, mắt thấy sắp bị mang xuống, Trần Vũ Lan đột nhiên hô to: "Hoàng thượng, hoàng thượng tha mạng, ta đồng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :