1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 5: lòng đối xử, tỷ muội tình thâm.

      Editor: AnhThơ

      "Cái con nhóc này, nhìn gương mặt trưởng tức* đều là vẻ vui sướng, đoán là nhà chúng ta sắp có chuyện vui, ngờ, nàng lại đoán đúng rồi."

      (Trưởng tức: Con dâu cả)

      Dáng vẻ của Thẩm Tịch Nguyệt vẫn như cũ, thể nhìn ra trong lòng nàng thực nghĩ gì, chỉ là cười yếu ớt.

      Thấy nàng như vậy những người còn lại đều giật mình, ngờ là họ chỉ mới có nửa tháng nhóc này thay đổi nhiều như vậy.

      Nhìn kĩ lại thấy cách ăn mặc của nàng cũng giống lúc trước.

      Trước kia nàng thích yên tĩnh nhưng mà hôm nay lại thấy nàng cực kì chói mắt, tuy vẫn còn chút trẻ con.

      "Con nhóc Nguyệt Nhi này, từ thông minh lanh lợi." Tam phu nhân cười.

      "Tịch Nguyệt cảm tạ lời khen của Tam thẩm." Tịch Nguyệt cũng từ chối, còn lời cảm ơn.

      Nàng như vậy lại khiến cho mọi người cười trêu chọc.

      "Ta thấy, con nhóc này, da mặt càng ngày càng dầy nha." Lão phu nhân kìm được, vui vẻ ra mặt nhưng miệng vẫn trêu chọc Tịch Nguyệt.

      Khi mọi người vui vẻ cười đùa lúc này Nhị tiểu thư Thẩm Uyển Như mới chậm rãi đến. Mọi người ai trách nàng. Uyển Như này có chút nào giống mẫu thân Vương thị của nàng. Vương thị chua ngoa nhanh nhẹn, nàng lại nhát gan chậm chạp.

      Mọi người cũng quen với tình tình chậm chạp của nàng rồi.

      Biết Đại bá mẫu có tin vui, nàng lại kinh ngạc chút. Mặc dù trước đó là cùng nhau ra ngoài nhưng mà có ai cho tiểu bối như nàng những chuyện như thế nào.

      Đối lập với Uyển Như giật mình, Tịch Nguyệt trông có vẻ càng bình tĩnh.

      Người nên giật mình lại giống như là có chuyện gì xảy ra, còn có thể cười đùa cùng với mọi người. Trong lòng lão phu nhân thầm gật đầu, chỉ có người như vậy mới thích hợp để vào cung.

      Nam Thấm Quốc ba năm tuyển tú lần, độ tuổi tuyển tú là từ 13 đến 18 tuổi.

      Đương kim Hoàng Thượng kế vị bốn năm, bởi vì mới lên ngôi, bận rộn việc triều chính cho nên tuyển tú chậm lại năm. Mà Hoàng Hậu cũng có phúc, chưa được năm qua đời, đây cũng là trong những lí do khiến cho việc tuyển tú bị lùi lại. Theo quy củ của Nam Thầm Quốc các gia đình có con nằm trong độ tuổi tuyển tú đều phải vào cung dự tuyển, trừ phi lạc tuyển, nếu cho phép lén lút định hôn .

      Chính vì vậy nên cũng làm trễ nải những tú nữ có dung mạo bình thường, dù sao tuổi càng lớn càng khó định hôn .

      Cho nên tham gia tuyển tú sớm chút cũng là chuyện tốt.

      "Đúng rồi, con cho lão đại chưa?" Lão phu nhân đột nhiên nhớ tới điều này.

      Lâm thị mỉm cười lắc đầu: "Con vừa trở về đến chỗ của mẫu thân, tướng công còn chưa biết đâu."

      Lâm thị như vậy là thể ra coi trọng lão phu nhân, lão phu nhân tất nhiên là càng thấy vui mừng: " thông báo tiếng , chuyện lớn như vậy, nó làm cha lại còn là người biết sau cùng."

      Qủa nhiên bao lâu sau Đại gia vội vàng trở về, còn đem theo đại phu. Thẩm Tịch Nguyệt nhìn ông vui sướng quan tâm hỏi han Lâm thị, từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười như cũ.

      Thẩm Nhất Nhất thấy bộ dáng của phụ thân, cắn cắn môi, lại thấy tỷ tỷ nhìn nàng, nàng liền học theo tỷ tỷ, cũng nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn mọi người.

      Lúc này, dĩ nhiên có ai chú ý tới tỷ muội hai người, lực chú ý của mọi người đều tập trung người Lâm thị.

      Loại náo nhiệt này kéo dài đến tận lúc ăn cơm chiều.

      Sau bữa cơm chiều, Tịch Nguyệt dẫn muội muội tản bộ. Đại ca của bọn họ Thẩm Thư Bình đến vùng khác ban sai*, vẫn chưa về.

      ( Ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa)

      "Nhất Nhất, về sau nhớ đừng đối đầu với mẫu thân." Tịch Nguyệt dặn dò.

      Thẩm Nhất Nhất ngờ Tịch Nguyệt điều này, bĩu môi cái, có chút vui, cúi đầu lẩm bẩm : "Muội có."

      Thẩm Tịch Nguyệt cụp mắt, lát sau mới : "Tỷ là tỷ tỷ của muội đương nhiên hại muội. Mẫu thân, mặc dù người tính là thân thiết, nhiệt tình đối xử với chúng ta nhưng mà chung cũng có gì tốt. Tổ mẫu cho dù có khỏe mạnh cũng thể bảo vệ muội cả đời. Nếu như tỷ tỷ vào cung càng khó có thể gặp được muội. Về phần đại ca, huynh ấy mỗi ngày đều bận rộn nhiều việc. Ở trong nhà này, muội cần phải biết cách tươi cười đối mặt với người khác. Chỉ có muội mới có thể bảo vệ chính mình."

      Thẩm Nhất Nhất giật mình sửng sốt, vừa uất ức vừa đơn : "Tại sao mẫu thân lại còn, bà ta vốn phải mẫu thân của chúng ta."

      Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Tịch Nguyệt cảm thấy chua xót: "Sống chết có số, phú quý nhờ trời, cuối cùng có ngày tỷ tỷ cũng còn, muội cần phải để tâm với mọi chuyện. Khi gặp người khác mặt phải có ba phần tươi cười, tuy rằng thể ai gặp cũng thích muội nhưng mà muội chỉ có thể dùng hết sức để tự bảo vệ mình. Tuy rằng muội còn nhưng mà tỷ tỷ biết muội là bé thông minh, muội hiểu ý của tỷ tỷ, đúng ?"

      Thẩm Tịch Nguyệt sai, Thẩm Nhất Nhất là bé thông minh, bé hiểu ý của tỷ tỷ, cắn môi, những giọt nước mắt lớn chảy ra.

      "Muội biết rồi. Làm giống như tỷ tỷ vậy."

      Tịch Nguyệt chua xót: "Ừ, giống như tỷ tỷ vậy."

      Kiếp trước, Nhất Nhất thậm chí còn chưa đợi được đến ngày được gả phải xuống hoàng tuyền. Thẩm Tịch Nguyệt thầm thề, đời này của nàng nhất định phải bảo vệ Thẩm gia, phải nhìn muội muội thuận lợi vui vẻ gả ra ngoài.

      Nàng muốn trở thành chỗ dựa lớn nhất cho muội muội.

      " cần biết mẫu thân sinh ra là con trai hay con , muội đều phải vui vẻ. Trước mắt, trong nhà này, người duy nhất có thể bảo vệ muội, có thể đối xử tốt với muội chỉ có tổ mẫu mà thôi, đừng để cho tổ mẫu tức giận, có biết ?"

      Nhất Nhất lại gật đầu.

      "Ừ, Nhất Nhất biết nghe lời."

      Thẩm Tịch Nguyệt từ trước đến giờ đều trông cậy nhiều vào phụ thân. Kể từ khi mình rơi xuống nước, phụ thân cũng chỉ tới thăm nàng vào này đầu tiên khi nàng hôn mê, sau đó chưa từng xuất . Nhưng mà khi biết tin Lâm thị mang thai, vẻ vui sướng kia khiến cho Tịch Nguyệt cảm thấy chói mắt.

      Tại sao sống lại đời mình vẫn nhìn thấu.

      Phụ thân là người tốt nhưng mà làm người cha ông lại đủ tư cách. Lúc trước còn đỡ, từ sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân cưới Lâm thị vào cửa sau đó chính là coi thường bọn họ, Nhất Nhất cũng ít khi được thấy mặt phụ thân.

      Trong nhà này, huynh muội ba người thể trông cậy vào ông được. Tịch Nguyệt lau nước mắt, sau này có nàng rồi, nàng tự bảo vệ người thân của mình.

      Những ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh, Lâm thị được chẩn đoán là có thai ở Thanh Tuyền Tự khiến cho người ta suy nghĩ rất nhiều, lão phu nhân tất nhiên là cảm thấy Thanh Tuyền Tự có linh.

      Nhớ tới sắp đến kì tuyển tú, lão phu nhân hy vọng Tịch Nguyệt có thể tới đó thắp hương cầu khấn.

      Tịch Nguyệt vui vẻ đồng ý.

      Nhị phu nhân thấy Tịch Nguyệt sau khi học quy củ xong có biến hóa rất lớn thậm chí cả Cẩm Tâm, Cẩm Linh cũng thay đổi rất nhiều liền đứng ngồi yên, cũng muốn cho Uyển Như theo học.

      Tuy rằng lúc trước chính bà học nữa, Vu ma ma rất nghiêm khắc mà Uyển Như vẫn còn , tạm thời cần học sớm như vậy, nhưng mà Tịch Nguyệt thay đổi lớn như vậy khiến cho bà cũng động tâm.

      Lão phu nhân có ý là học phải học tốt, phụ dạy dỗ của ma ma.

      Kết quả Uyển Như học vài ngày lại thể kiên trì tiếp được nữa.

      Vương thị là người rất thương con, thấy khuôn mặt nhắn đáng thương như sắp khóc của Uyển Như lại mềm lòng, có cách nào khác lại đến cầu xin lão phu nhân.

      Thấy hai người ba lần bốn lượt như vậy lão phu nhân cũng nổi giận.

      Lúc đó Tịch Nguyệt cũng ở trong phòng của lão phu nhân, thấy bà nổi giận mắng Vương thị thành thành ngồi yên tại chỗ, cũng nhiều lời.

      Nhưng mà cho dù là mắng chửi như thể nào cuối cùng lão phu nhân vẫn đồng ý với ý kiến của Nhị phu nhân.

      Vu ma ma là người nghiêm khắc, cực kì thích chi thứ hai chuyên môn lật lọng này.

      Bà cũng thầm ra quyết định trong lòng, cho dù sau này Trầm gia có mời bà đến dạy cho Nhị tiểu thư bà cũng đồng ý. chút khổ cực đó còn chịu nổi, gì tới chuyện tiến cung.

      Lại nhìn Đại tiểu thư khắc khổ, trong lòng lại lắc đầu, vài nương của Thẩm gia thực là khác nhau rất lớn.

      "Lão nô dạy quy củ cho người khác nhiều năm nHư vậy, trước kia còn làm ma ma giáo dưỡng cho những tú nữ mới vào cung nhưng mà Đại tiểu thư là người có thiên phú nhất mà lão nô từng gặp." Vu ma ma cảm thán, ra bình thường bà rất ít khi chuyện như vậy nhưng mà nay hai người cũng tình là thân thiết cho nên bà mới quá kiêng kị.

      Có thiên phú hay Tịch Nguyệt chính là người hiểu nhất, thực ra cái gọi là thiên phú của nàng cũng chỉ là trí nhớ kiếp trước mà thôi.

      "Ma ma đùa rồi, đời này làm gì có nhiều người có thiên phú như vậy. Tịch Nguyệt chẳng qua chỉ là chăm chỉ mà thôi."

      Vu ma ma cười cười gì thêm.

      Thẩm Tịch Nguyệt rửa mặt xong, Cẩm Linh dọn đồ thêu ra xong rồi, đến : "Tiểu thư, chuẩn bị xong rồi."

      nay Thẩm Tịch Nguyệt cái gì cũng muốn học nhưng mà nàng cũng mong có thể tinh thông cái gì. Về điểm này, lão phu nhân cũng có chút khó hiểu. Ai cũng biết là nghề cho chín còn hơn chính nghề, nhưng mà Tịch Nguyệt lại tự có suy tính của mình.

      Tuy rằng tinh thông cái gì là vấn đề lớn nhưng mà như vậy nàng càng được Thái Hậu thích, cũng ít bị Đức Phi và Hiền Phi ghen ghét.

      Về phần Hoàng Thượng, làm gì quan tâm đến nữ nhân của có tinh thông cái gì hay .

      Nhớ lại kiếp trước, tài nữ nổi danh của kinh thành là Liên Tú Vân tiến cung, nàng có tay cầm nghệ siêu tuyệt nhưng cuối cùng Hoàng Thượng vẫn biếm nàng vào lãnh cung đó thôi. Có thể thấy được, trong lòng nam nhân này những thứ đó quan trọng, chỉ quan tâm nữ nhân này có thể khiến vui vẻ hay mà thôi.

      Về phần người ta cái gì mà thâm tình với Hoàng Hậu chết, Thẩm Tịch Nguyệt chỉ cười lạnh tiếng.

      Nàng từng vì vậy mà càng nam nhân này, nhưng bây giờ còn nữa.

      Nhiều năm như vậy, cuối cùng nàng cũng hiểu được, trong lòng chỉ bản thân mình, giang sơn.

      Nữ nhân, vĩnh viễn chỉ là công cụ giải trí của .

      Cài gì mà thâm tình với Hoàng Hậu, cũng chỉ là làm cho người đời xem mà thôi.

      Cảnh Đế Nghiêm Triệt lạnh lùng nhẫn tâm như thế nào, chỉ sợ cả đời Thẩm Tịch Nguyệt nàng cũng thể quên được.

      Lắc lắc đầu, nàng cố gắng bỏ gương mặt kia ra khỏi đầu óc.

      Làm sao lại nghĩ đến đây, là đáng ghét.

      "Cẩm Linh, ca ca hẳn là sắp trở về phải ?"

      "Nô tỳ nghe phụ thân , hình như là sắp về rồi." Phụ thân của Cẩm Linh là nhị quản gia trong phủ, biểu ca của nàng ấy lại là người hầu bên cạnh Đại ca Thẩm Thư Bình, cũng nhờ có quan hệ này nên phụ thân của nàng ấy biết tin tức về đại ca hơn chút.

      Thẩm Tịch Nguyệt gật gật đầu, sắp trở về là tốt rồi. Mấy ngày trước đây chợt nghe lão phu nhân nhắc tới ca ca sắp trở về nhưng mãi vẫn chưa thấy bóng người, nghĩ hẳn là đường chậm trễ. Kỳ lần ngày Thanh Tuyền tự, nàng hy vọng có ca ca của mình cùng.

      Về phần nguyên nhân, nàng cười lạnh, ca ca rời kinh, còn có thể gặp được người kia sao?
      Last edited by a moderator: 1/12/15
      PhongVy, Dion, thuyt3 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Editor: tử đinh hương

      Chương 6: Biểu tỷ muội, khẩu phật tâm xà

      Trong nháy mắt, bây giờ đến tháng bảy, Vu ma ma là người nghiêm cẩn, thẳng mình có khả năng dạy cho Thẩm Tịch Nguyệt nữa, kiên quyết chào từ biệt, Tịch Nguyệt chịu, nhưng cuối cùng đấu lại kiên trì của Vu ma ma.

      Lão phu nhân thấy bà cố ý muốn , cũng đồng ý.

      Vu ma ma cứng nhắc nghiêm cẩn như vậy cũng có khả năng dạy cho Tịch Nguyệt nữa, chắc là như vậy rồi.

      Trước khi chuẩn bị , Vu ma ma nhìn Thẩm Tịch Nguyệt, cuối cùng nhịn được dặn dò: "Ta và nương sống chung những này qua, lại còn hơn ở chung với người khác mấy năm, nương là người tốt, nhưng lão nô có đôi lời muốn dặn dò nương."

      "Ma ma, mời dạy." Thẩm Tịch Nguyệt lôi kéo tay Vu ma ma, hốc mắt hồng hồng, hình như cực kỳ nỡ xa bà.

      Đây cũng là tự nhiên, hai người ở chung mấy tháng nay, Vu ma ma là kiểu người gì dĩ nhiên Tịch Nguyệt hiểu được. Người tóm lại là có tình cảm.

      " nương thông tuệ, nhưng hoàng cung, có lẽ cần người quá thông tuệ."

      Lời này rất lớn mật, nếu như phải Vu ma ma vô cùng thích nàng, có lẽ cũng như vậy như vậy với nàng.

      Nghiêm túc gật gật đầu: "Lời của ma ma, Tịch Nguyệt nhớ."

      Cũng chính bởi vì có Vu ma ma dạy, Tịch Nguyệt thay đổi mới có thể giấu giếm mọi người, mặc kệ là quy củ bên hay trong lời , nàng đều có thể thoái thác vì nàng học quy củ. Mà Vu ma ma lại cho rằng nàng có thiên tư thông minh.

      Cũng do ban ngày học quy củ, Tịch Nguyệt sắp xếp tất cả các thứ cần học vào ban ngày, ra là tất cả các thứ cần học, chẳng qua chỉ là đánh đàn, học múa, thêu, phân biệt mấy loại thuốc mà thôi.

      ra , ít nhà có nương vào cung tuyển tú tìm người đứng đầu bảng trong thanh lâu tới dạy nương số quy củ lấy lòng Thiên gia, nhưng cũng bởi vì kết cấu gia đình của Thẩm gia đơn giản, người cũng có dã tâm quá mạnh mẽ, dĩ nhiên nghĩ tới phương diện này.

      Ngược lại, Tịch Nguyệt lại nghĩ tới chuyện này, nhưng nàng cảm thấy, nàng hoàn toàn cần phải học thứ này, kiếp trước nàng sinh sống ở trong cung mười năm, cái gì chưa từng thấy qua.

      "Tiểu thư." Bây giờ Cẩm Tâm cũng quy củ hơn nhiều so với trước kia, mặc dù trước kia cũng rất tốt, nhưng rốt cuộc vẫn giống như sau khi được dạy dỗ.

      "Có chuyện gì?" Tịch Nguyệt mặc bộ váy dài trắng ngà, lẳng lặng đứng cạnh bờ hồ ngắm hoa, hình ảnh tốt đẹp kia đều bị Cẩm Tâm nhẫn tâm phá hư.

      Khẽ cúi chào, Cẩm Tâm mở miệng: "Biểu tiểu thư sai người gửi thiệp đến trong phủ, mời người qua phủ ngắm hoa."

      Biểu tiểu thư là nữ nhi của Tam di của Thẩm Tịch Nguyệt, Trần Vũ Lan.

      Hai người vẫn luôn chơi tệ, Tịch Nguyệt hơi cong môi cái, đúng là " tệ"!

      tại Trần phủ hơi mạnh hơn so với Thẩm phủ của bọn họ, mà thời điểm mới vào cung, biểu muội Vũ Lan cũng cao hơn nàng phân vị.

      Vũ Lan thường tổ chức tụ hội như vậy, muốn mời các vị tiểu thư có gia cảnh tương tự hoặc hơi cao, nhưng có giao tình qua phủ du ngoạn, vừa là liên lạc tình cảm, cũng là bí mật quan sát mọi người, trước kia Thẩm Tịch Nguyệt biết điểm này.

      Thời điểm trước kia, nàng và Vũ Lan là tỷ muội tình thâm, nhưng sau khi vào cung có chuyện như vậy nữa. Nàng ta tính kế đầu tiên, chính là nàng.

      Tịch Nguyệt cười nắm chặt khăn: "Báo cho Vũ Lan tiếng, thời gian có hạn mà ta phải học nhiều thứ, trong nhà cho ta ra cửa."

      Mặc dù Cẩm Tâm có chút nghi ngờ, nhưng mà vẫn hề gì rồi làm theo.

      Mặc dù Tịch Nguyệt từ chối Vũ Lan, nhưng ngày thứ hai Vũ Lan liền chuyển thiệp muốn đến thăm nàng.

      Tất cả đều trong suy nghĩ của Tịch Nguyệt, từ trước tới nay Vũ Lan luôn là người mặt ngoài qua lại thân thiết cùng với nàng, thực tế lại ganh đua so sánh kịch liệt, nàng ta có thể chịu được những người khác mạnh hơn nàng ta, nhưng lại cảm thấy biểu tỷ của mình mạnh hơn nàng ta là loại sỉ nhục, điểm này vẫn luôn khiến Tịch Nguyệt thể hiểu .

      Với tính tình của nàng ta, nghe nàng ở trong phủ học tập, dĩ nhiên muốn qua dò xét phen.

      Sau khi sống lại nhìn thấy Vũ Lan, Vũ Lan mới mười tuổi, Tịch Nguyệt nghĩ, cho dù kiếp trước bảo dưỡng tỉ mỉ, thời gian vẫn lưu lại dấu vết người các nàng.

      Nhìn từ xa, Trần Vũ Lan mang theo nha hoàn Lan Nhi bên cạnh chầm chậm tới.

      Tịch Nguyệt quan sát tỉ mỉ, đầu Vũ Lan bới lên búi tóc, tóc còn sót lại thả xuống, búi tóc hai bên cũng cài trâm hoa, cực kì thanh nhã. Lại nhìn diện mạo, có thể do còn bé,gò má vẫn còn có chút non nớt, nhưng cũng lộ ra dịu dàng. Đúng rồi, nàng ta vẫn luôn làm cho người ta cảm thấy dịu dàng, nhưng diện mạo lại luôn làm cho người ta coi thường.

      So sánh với váy dài màu đỏ diễm lệ của Tịch Nguyệt, nàng ta mặc bộ váy trắng nhạt thuần khiết, mặc dù cùng hệ màu, nhưng ngược lại làm cho người ta cảm thấy khác biệt trời vực, Tịch Nguyệt là mị hoặc, còn nàng ta lại là dịu dàng như nước.

      "Vũ Lan gặp qua biểu tỷ." Khẽ cúi chào, lễ nghi cũng chu đáo.

      Đó là tự nhiên, ai cũng mong đợi nương nhà mình có thể ngư dược long môn, sao có thể dạy nhiều hơn trước đó.

      * ngư dược long môn: giống như cá vượt vũ môn

      "Biểu muội ." Nàng vội vã tới đỡ Vũ Lan.

      Tính tình Vũ Lan nóng nảy giống như giữ chặt tay nàng, hai người tay nắm tay ngồi xuống, cảnh hoà thuận vui vẻ.

      Mặc kệ là Cẩm Tâm hay Lan Nhi, đều là đại nha hoàn đắc lực bên cạnh hai người, cũng cần tránh cái gì.

      "Vũ Lan phải oán giận biểu tỷ rồi, hôm qua muội mở tiệc trong phủ mời các tỷ muội, biểu tỷ cũng tới tham gia, muội đau lòng." Mười phần tư thái của tiểu nữ nhi.

      "Nếu tỷ học nhiều thứ giống như biểu muội, có lẽ bây giờ cũng cần gấp gáp như vậy." Nàng cố làm ra vẻ ưu sầu.

      "Biểu tỷ lại quen giễu cợt muội muội, thấy biểu tỷ thể ra cửa, phải muội muội cũng lập tức tới đây thăm tỷ sao?"

      Đưa tay nhéo hai má của Vũ Lan, Tịch Nguyệt trêu chọc: "Cũng biết muội muội đối xử với tỷ cực tốt."

      "Đúng rồi biểu tỷ, nghe Lâm thị." Vũ Lan dừng chút, nhìn kỹ vẻ mặt Thẩm Tịch Nguyệt: "Bà ấy có thai?"

      Lâm thị vừa là biểu di của Thẩm Tịch Nguyệt, cũng là biểu di của Trần Vũ Lan Nhưng nàng ta lại vẫn gọi bà ấy là Lâm thị.

      "Đúng vậy, mẫu thân có tin vui, phụ thân mong mấy năm, cuối cùng hôm nay cũng đạt được ước muốn, ngược lại phải cám ơn tổ tiên che chở." Đây cũng phải lời Thẩm Tịch Nguyệt nên dưới tình huống bình thường, trước kia khi nhắc tới Lâm thị, nàng đều nhiều, dạy dỗ và lương thiện khiến cho nàng ghét người nhưng cũng tùy tiện bôi đen. Nhiều lắm chỉ là để ý thôi.

      Nhưng hôm nay nàng lại vui mừng vì trong nhà, điều này làm cho Vũ Lan có chút nhìn hiểu.

      "Biểu tỷ, tỷ. . . . . ." Dáng vẻ nàng ta có chút lo lắng.

      Tịch Nguyệt lôi kéo tay Vũ Lan, nhàng nhìn nàng ta: "Biểu muội, mặc kệ lần này tỷ có được chọn trong tuyển tú hay , theo tuổi của tỷ, cũng nên có hôn phối rồi. Mẫu thân này, dù sao đối xử với tỷ coi như tạm được. Tỷ , muội muội còn . . . . . ."

      Nàng muốn lại thôi, rất thông minh dừng câu chuyện lại, nhưng cũng làm cho Vũ Lan cho rằng, sở dĩ thái độ của Thẩm Tịch Nguyệt đối với Lâm thị khá hơn, hoàn toàn là bởi vì Thẩm Nhất Nhất. Nàng lo lắng cho Thẩm Nhất Nhất.

      Nàng ta hiểu, phải Thẩm Nhất Nhất có lão phu nhân che chở sao? Nhưng nàng ta cũng suy nghĩ nhiều, lập tức lại liên tưởng đến tuổi của lão phu nhân, than tiếng.

      Vỗ vỗ tay Thẩm Tịch Nguyệt: "Biểu tỷ đừng suy nghĩ quá nhiều. Mọi chuyện còn có biểu ca nữa, coi như biểu ca thể làm gì, còn có mẫu thân muội, chắc bà ấy nhìn người khác ức hiếp biểu muội Nhất Nhất."

      "Ừ. Nghe lời này của muội, lòng tỷ cũng thoải mái hơn."

      "Biểu tỷ có chuyện gì hãy với muội, bất kể thế nào tỷ muội chúng ta cũng có gì giấu nhau. Dieenndkdan/leeequhydonnn chừng, về sau tỷ vào cung, muội được chọn, chúng ta còn có cơ hội gặp lại đấy." Khi chuyện Vũ Lan làm ra vẻ cực kì đau lòng.

      "Biểu muội bậy bạ gì đấy, muội mới là tài nữ tinh thông cầm kỳ thư họa, nếu như muội được tuyển, vậy tỷ đây là khóc."

      Vũ Lan dậm chân hờn dỗi tiếng biểu tỷ. . . . . .

      Hai biểu tỷ muội tay cầm tay, tự những lời nghĩ đằng nẻo, nhưng biểu tình mặt lại vô cùng chân thành.

      Sau đó Thẩm Tịch Nguyệt lại làm nũng với Vũ Lan, đánh cổ cẩm lần, cũng nhảy múa lần.

      Hai người vẫn chơi đến gần tối, Vũ Lan mới hài lòng rời .

      ra Cẩm Tâm sớm cảm thấy Vũ Lan tiểu thư ngoan ngoãn giống như bề ngoài, dường như khắp nơi đều tranh với tiểu thư nhà mình. Chỉ thấy tiểu thư tốt với nàng ta hơn, Cẩm Tâm cũng gì.

      Nữ hài tử, ai có làm mình làm mẩy, thỉnh thoảng nàng vẫn giận dỗi với Cẩm Linh đấy.

      Có lẽ tiểu thư từ chối lời mời của Vũ Lan tiểu thư, nàng cảm thấy có chút đúng lắm.

      Hôm nay thấy Vũ Lan tiểu thư khuyến khích tiểu thư nhà mình biểu tài nghệ, nàng thích rồi, biết vì sao, trong lòng nàng, luôn cảm thấy hơi khó chịu.

      "Tiểu thư, hôm nay biểu tiểu thư đến thăm, giống như đặc biệt nhìn người học như thế nào." Cẩm Tâm nhắc nhở tiểu thư nhà mình.

      Tịch Nguyệt cười, sao nàng lại biết chứ, Vũ Lan nhận được câu trả lời của nàng, dĩ nhiên yên lòng muốn đến xem.

      Mặc dù tài đánh đàn và tài múa của nàng đều xuất sắc, đây là tài nghệ của nàng, nhưng lòng dạ Vũ Lan sâu, sợ là chưa chắc tin, nàng muốn chính là nàng ta tin. Nếu như bởi vì nàng giấu giếm thực lực, tất nhiên Vũ Lan trở về phải luyện tập nhiều hơn, như vậy cũng tổ chức mấy bữa tiệc kế tiếp nữa.

      Đây là nàng chắc chắn, mặc dù nàng bắt ca ca trước, nhưng cũng khó bảo đảm lúc trở về gặp phải người gọi là "tẩu tử" đó.

      Vũ Lan có thời gian tổ chức bữa tiệc, đương nhiên ca ca gặp được người kia.

      ra ngăn chặn mầm họa do ca ca gieo xuống cũng khó, nhưng, nàng thay đổi số mạng, Dieenndkdan/leeequhydonnn có thể xảy ra những chuyện khác hay ? Nàng dám đảm bảo, cho nên, nàng muốn dùng sức lực của mình để bảo vệ Thẩm gia.

      Ở kiếp trước, cũng bởi vì ca ca chém giết "tẩu tử" và gian phu đó, kết quả mới đưa tới họa sát thân phía sau.

      Nghĩ đến nữ nhân đương vụng trộm mà vẫn còn hùng hồn, Thẩm Tịch Nguyệt căm hận.

      Trong cung nữ nhân ngươi lừa ta gạt, ngươi tranh ta đoạt, chẳng qua là vì ân sủng của trượng phu, vinh dự của gia tộc. Cho dù xấu xa, nàng cũng có thể hiểu được.

      Nhưng nàng ta làm ra chuyện bỉ ổi như thế còn hại Thẩm gia bọn họ, nàng quyết thể bỏ qua điểm này.

      Thẩm Tịch Nguyệt nắm chặt nắm tay.
      Last edited by a moderator: 1/12/15
      PhongVy, Dion, thuyt3 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 7: trai trở về, thổ lộ tình cảm chia sẻ tâm tư
      Editor: Pinni

      Thẩm Tịch Nguyệt ngủ say, sáng sớm nghe bên ngoài có tiếng huyên náo, bình thường dưới tình huống này, nhất định là có chuyện xảy ra, nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy.

      "Cẩm Tâm. . . . . ." Giọng có chút khàn, có lẽ là do đêm qua suy nghĩ quá nhiều, có chút nóng thôi.

      Nàng thầm lắc đầu với bản thân, gấp cái gì, mọi việc cũng thể giải quyết trong chốc lát. Khẽ nâng khóe miệng với cái gương đồng bàn, như vậy mới đẹp.

      Bên ngoài Cẩm Tâm nghe thấy thanh tiểu thư nhà mình rời giường, vội vàng vào phục vụ.

      "Cẩm Tâm, có chuyện gì xảy ra ngoài kia vậy ?"

      Vẻ mặt Cẩm Tâm hớn hở: "Bẩm tiểu thư, đại thiếu gia về rồi."

      Nghe Thẩm Thư Bình từ biên quan chạy về, dù Thẩm Tịch Nguyệt có chuẩn bị, nhưng vẫn rất kinh hỉ.

      Từ lúc trọng sinh tới nay, nàng vẫn chưa nhìn thấy ca ca.

      "Nhanh, sửa soạn giúp ta, ta muốn gặp ca ca." Tịch Nguyệt có chút nóng vội. Đối với ca ca, khắc sâu trong trí nhớ của nàng, lại là khắc điên kia.

      Ca ca của nàng, bị ép điên, bị nữ nhân kia, bị Liên gia ép điên rồi.

      Chờ Tịch Nguyệt sửa soạn thỏa đáng rời khỏi viện, chỉ thấy trong sân nam tử toàn thân khí đứng ở đó.

      "Ca ca. . . . . ." ra ca ca đứng trong sân đợi nàng.

      "Nguyệt nhi, , để ca ca nhìn chút. Thân thể muội sao rồi?" đến chuyện rơi xuống nước mấy tháng trước.

      Thẩm Tịch Nguyệt hốc mắt hơi ửng đỏ, nam tử khí trước mắt và Thẩm Thư Bình bị điên trong ngục là cùng người.

      Thấy Thẩm Tịch Nguyệt như vậy, Thẩm Thư Bình có chút hốt hoảng: "Sao vậy? Muội vẫn chưa khỏe? thoải mái chỗ nào? Ta tìm đại phu cho muội."

      kéo tay áo của ca ca, Tịch Nguyệt đáng thương lắc đầu: "Muội sao , chỉ là lâu gặp ca ca, có chút nhớ."

      Thẩm Thư Bình nghe nàng như vậy. Sửng sốt chút, đuổi người làm trong sân ra ngoài, hai người ngồi ở nơi Thẩm Tịch Nguyệt thường nghỉ ngơi trong sân.

      "Muội vì mẫu thân mang thai, cảm thấy thương cảm? Nguyệt nhi, muội phải biết, mặc kệ như thế nào, nàng ta vẫn là mẫu thân danh nghĩa của chúng ta." trước kia mỗi khi Thẩm Thư Bình trở về cũng được đối xử như vậy , hôm nay thấy nàng như thế, cho là nàng là lo lắng đứa bé trong bụng Lâm thị.

      ngờ ca ca lại nghĩ sai đến như vậy, nàng lắc đầu cái.

      "Nguyệt nhi cũng có thương cảm vì chuyện này, nếu như muội thương cảm vì chuyện này, vậy nhiều năm qua, muội sớm bị chưa xót làm cho chết rồi." Phụ thân quan tâm đến bọn họ làm bọn họ cảm thấy rất mất mác.

      "Vậy muội làm sao vậy ?" Thẩm Thư Bình có chút tin.

      "Ca ca, muội chỉ vì rất lâu rồi được gặp huynh, có chút nhớ huynh. Còn vài ngày nữa là muội phải vào Kinh tham gia tuyển tú rồi, nếu như được chọn, như vậy chúng ta sợ là cơ hội gặp mặt lần trong năm cũng có, muội nghĩ đến những thứ này hết sức thương cảm."

      Thẩm Thư Bình xoa dịu bầu khí, trêu ghẹo: "Muội làm sao biết được mình nhất định trúng tuyển? biết thẹn."

      ra , cũng hi vọng muội muội của mình trúng tuyển, hoàng cung nội viện này, gia thế bọn họ lại bình thường, mặc dù phụ thân là Ngũ Phẩm, nhưng rốt cuộc cũng phải là nơi thực quyền, sợ vào cung rồi, muội muội gặp khó khăn.

      Nhưng tất cả những thứ này, đều , nếu thể thay đổi thực này, sao có thể nhiễu loạn tâm trí của muội muội.

      "Cứ cho như trúng tuyển, muội cũng phải xuất giá, cũng chẳng khác nhau là mấy. Hơn [​IMG]
      Dion, thuyt, duyenktn1 1 thành viên khác thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 8: Tới Thanh Tuyền bái Phật cầu xin cho tương lai.

      Editor: TinhLinhTuyết

      Thẩm Nhất Nhất nghe ca ca và tỷ tỷ muốn tới Chùa Thanh Tuyền bái Phật cực kỳ gấp gáp bẩm với lão phu nhân mình cũng muốn cùng, ngờ lão phu nhân lại đồng ý, thế nên ba huynh muội bọn họ lập tức vui vẻ thu dọn ổn thỏa rồi cùng nhau lên đường.

      Thẩm Tịch Nguyệt và Thẩm Nhất Nhất ngồi trong xe ngựa trong, còn Thẩm Thư Bình dẫn hộ vệ cưỡi ngựa theo sát bên cạnh.

      Lần này ra cửa bọn họ dẫn theo rất nhiều hộ vệ, dù sao sắp tới Thẩm Tịch Nguyệt cũng phải vào cung tham gia tuyển tú, nếu như cẩn thận chút, khi có vấn đề gì xảy ra tuyệt đối có cách nào để xử lý.

      Chế độ của Nước Nam Thấm rất nghiêm khắc, nữ quyến nhà quan viên Thất Phẩm trở lên khi tới độ tuổi quy định đều phải tham gia tuyển tú. Nếu có quyền tự do kết hôn.

      Dọc theo đường , mấy người bọn họ cười cười vô cùng vui vẻ. Tịch Nguyệt còn rất ít cơ hội được ở cùng ca ca và muội muội như vậy, sắp tới nàng phải tham gia tuyển tú, chừng, sau này cũng ít có cơ hội được gặp mặt, cho nên đương nhiên là nàng rất quý trọng giây phút này.

      được nửa đường bọn họ dừng lại nghỉ ngơi và dùng cơm trong khách điếm.

      Bên ngoài khách điếm, cách đó xa có nữ tử mặc áo trắng bán mình chôn cất phụ thân, hơn nữa còn bị nam tử con nhà giàu bám chặt dây dưa chịu , Nhất Nhất hiểu: "Tỷ tỷ, nàng ấy làm gì vậy?"

      "Nhà nàng ta tương đối nghèo, phụ thân nàng ta qua đời, nhưng lại có tiền để mai táng, nàng ta phải bán mình để lấy tiền chôn cất phụ thân."

      Thẩm Thư Bình thể đứng yên nhìn cảnh ỷ thế hiếp người như vậy nên tính đứng dậy xen vào nhưng lại bị Tịch Nguyệt kéo lại.

      Mặc dù người ca ca này còn , nhưng mà bởi vì Thẩm gia rất ít khi có mấy chuyện ngấm ngầm tính kế, mà lại là quan võ, so với triều đình đầy mưu đen tối bẩn thỉu, quân doanh vẫn tốt hơn rất nhiều.

      Điều này cũng dưỡng thành tính tình hăng hái vì chính nghĩa của .

      Thẩm Thư Bình thấy Tịch Nguyệt kéo mình lại hiểu.

      "Ca ca, huynh có biết chôn cất người cần bao nhiêu bạc ?" Nàng bình tĩnh hỏi ca ca.

      Thẩm Thư Bình ngập ngừng lát rồi mới trả lời: "Cái này… hoặc nhiều hoặc ít cũng phải có tiền. Nhưng mà huynh cảm thấy dù sao cũng phải mất mấy trăm lượng?" Cũng chính bởi vì suy nghĩ như vậy, nên cảm thấy kia chỉ cần trăm lượng cũng tính là nhiều.

      Tịch Nguyệt cười cười gọi tiểu nhị tới đây.

      Sau đó quăng vấn đề này lại cho tiểu nhị trả lời.

      "Đối với gia đình bình thường như chúng tôi, chôn cất người chỉ cần mười hai lượng là đủ rồi." Đương nhiên là tiểu nhị cũng biết bởi vì ngoài cửa có người bán mình chôn cất phụ thân nên mấy vị khách quan này mới hỏi như vậy.

      "Mười hai lượng?" Thẩm Thư Bình kinh ngạc.

      Tiểu nhị gật đầu: "Đương nhiên, năm trước bà ngoại nhà tôi qua đời, đóng bộ quan tài chỉ mất năm lượng, lại tiêu tốn thêm vài thứ khác, mười hai lượng là đủ rồi. Chúng tôi cũng phải là gia đình danh giá gì, nên cũng cần thiết phải phô trương này nọ."

      Tịch Nguyệt cười cười, lấy bạc vụn ra đưa cho tiểu nhị, tiểu nhị thiên ân vạn tạ* nhận lấy, mặt mày tươi cười, nhịn được nhiều lời: "Mà nương kia cũng quỳ ở đó ba ngày rồi, trời lại nóng như vậy, chẳng lẽ sợ xác phụ thân thối rữa sao, đó mà gọi là bán mình chôn cất phụ thân ư? Tôi thấy, nàng ta chính là muốn bám vào kẻ có tiền để làm di nương của người ta mà thôi. Khoảng mười hai lượng là đủ rồi, vậy mà nàng ta lại nhất định muốn trăm lượng, đây phải là công phu sư tử ngoạm sao. nương này ấy à, ra cũng hề có lòng tốt gì đâu, nàng ta vốn cũng phải nữ tử đàng hoàng gì, vốn dĩ lúc trước nàng ta cũng thường hát rong trước quán trà đấy."

      *Thiên ân vạn tạ: Rối rít cảm tạ.

      "Ta biết rồi, ngươi lui xuống ."

      Thẩm Tịch Nguyệt nhìn Thẩm Thư Bình, đồng thời cũng nhìn Thẩm Nhất Nhất chút.

      Thẩm Thư Bình nghe thấy tiểu nhị những lời này xong cũng thể ngờ chuyện lại là như vậy.

      "Vậy tại sao nàng ta lại theo người nam nhân kia?"

      Tịch Nguyệt dịu dàng mỉm cười, nhưng mà lời trong miệng lại xuôi tai như vậy: " là bởi vì nàng ta cảm thấy vẫn chưa đạt tới điểm mấu chốt trong lòng nàng ta."

      Lần này Thẩm Thư Bình thêm gì mà chỉ im lặng rơi vào trầm tư.

      Tịch Nguyệt nhìn Nhất Nhất: "Nhất Nhất hiểu chưa? phải là người nào cũng đáng được giúp đỡ. Phải học được cách nhìn nhiều nghe nhiều phân tích nhiều."

      Thẩm Nhất Nhất nặng nề gật đầu cái, nàng chưa từng thấy chuyện như vậy.

      Trong khi mấy người bọn họ chuyện, cuộc tranh chấp ở bên kia có biến hóa mới. vị tiểu thư ra tay giải vây giúp nữ tử bán mình chôn cất phụ thân, nhưng mà nương bán mình chôn cất phụ thân lại cúi đầu tạ ơn người nam tử đồng hành cùng vị tiểu thư kia, còn nhất định đòi theo người ta.

      Tịch Nguyệt nhìn theo tầm mắt của Thẩm Thư Bình, vừa nhìn lập tức sửng sốt.

      Nàng cách nào khống chế cơ thể run rẩy của mình, ngờ nàng lại nhìn thấy người mà cả đời này nàng hận nhất.

      Tẩu tử của nàng, thứ nữ của Bạch gia ở kinh thành, Bạch Tiểu Điệp.

      "Vị tiểu thư nhà này cũng là tốt bụng."

      Tịch Nguyệt ổn định lại tâm trạng, sau đó nhìn về phía Thẩm Thư Bình, : "Muội nhận ra nàng ta."

      Chẳng lẽ đây chính là duyên phận ư, dù có trốn thế nào cũng thoát được duyên phận, cho dù bọn [​IMG]
      Dion, thuyt, duyenktn13 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 9. Chuyên cần chuẩn bị, đêm trước tuyển tú

      Huynh muội Phó gia thành thói quen người ngoài chú ý với bọn họ chẳng qua Phó Cẩn Du cũng là người cẩn thận, nhìn thiếu nữ cách đó xa mỉm cười thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu qua suy nghĩ chút, nhàng kề sát bên tai muội muội vài câu.

      Sau khi Phó Cẩn Dao nghe được lơ đãng hướng về phía sau nhìn.

      Năm nay tất cả tú nữ đồng thời tham gia tuyển chọn, Phó Cẩn Du đều xem cũng đều từng nghiên cứu qua, vừa rồi chính là đem phát của mình cho muội muội.

      Lúc trước Thẩm Tịch Nguyệt đánh giá bọn họ, mà lúc này, Phó Cẩn Dao cũng là giống vậy, chẳng qua sau đó thấy trang phục của Thẩm Tịch Nguyệt, vẻ mặt có gì đặc biệt.

      Tuy là khuôn mặt tệ, nhưng mà cũng đạt tới dáng vẻ tuyệt sắc mỹ nữ, chỉ đạt tới, còn có vẻ có phần ngây thơ chưa thoát khỏi hình dáng bé .

      Khi trước Phó Cẩn Du đem phân tích cặn kẽ cho Cẩn Dao rồi.

      Thẩm Tịch Nguyệt này, xem như là loại người có uy hiếp đó.

      Nhìn lại bản thân, Phó Cẩn Dao hơi yên tâm chút.

      Tuy là bọn họ chỉ liếc mắt cái liền thu hồi tầm mắt, nhưng ngờ bị Tịch Nguyệt phát rồi.

      Có lẽ, bọn họ cũng biết nàng, đều Phó công tử này gặp qua là quên được, trước lúc tuyển tú, bọn họ cũng thể cái gì cũng làm.

      “Tỷ tỷ, dáng vẻ ca ca tỷ tỷ phía trước là đẹp mắt. Nhất Nhất trưởng thành nhìn cũng đẹp mắt như vậy sao?” Dáng vẻ Thẩm Nhất Nhất thiên chân vô tà (ngây thơ), thanh có ý định lớn, nhưng có lòng, vẫn nghe thấy.

      “Ân, đúng vậy. Chờ Nhất Nhất trưởng thành, cũng xinh đẹp như vậy.” Tịch Nguyệt nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của muội muội.

      Xung quanh có người nghe được hai người chuyện, cũng nở nụ cười.

      Huynh muội Phó gia cũng vì bọn họ chuyện quay đầu lại, ngược lại như thường vào đại điện quỳ lạy, sau đó rời khỏi.

      Xem ra, hai người vẫn ở nơi này. Trang@dđlqđ@bubble editor

      Thanh Tuyền tự ở ngọn núi này, thông thường tới đây tham bái, gia thế tốt hơn chút đều có thể ở vài ngày, có rất ít như Tịch Nguyệt vậy. Tham bái* xong liền rời khỏi.

      *Tham bái: vào chùa lạy phật ^^

      Lúc mấy người rời khỏi Phó Cẩn Du tản bộ ( dạo) núi. Nhìn đoàn người Thẩm gia rời khỏi, dáng vẻ hơi có chút kinh ngạc.

      “Nam tử này là xuất sắc.” Thẩm Như Bình cảm khái.

      đôi nam nữ Phó tướng gia, có thể xuất sắc sao?”

      “Cái gì?” Thẩm Như Bình giật mình khủng khiếp. ngờ đến, đôi nam nữ kia mà lại có thân phận như thế.

      “Ca ca thôi, gia đình như vậy, chúng ta vẫn là đừng quá dựa vào.” Phó gia cũng phải bọn họ có thể bợ đỡ được.

      “Ta hiểu được.”

      Bọn họ trước giờ cũng phải là người như vậy.

      đường trở về mấy người lại đụng phải đoàn người Bạch Tiểu Điệp, trái lại ngờ, Bạch Tiểu Điệp này cũng tới Thanh Tuyền tự tham bái, chỉ là, bởi vì lộ trình mấy người Thẩm gia, bởi vậy, bọn họ rời tự bao xa gặp mấy người mới tới.

      Mà lúc này nương kia lúc đầu bán mình chôn cha theo mấy người rồi.

      Tịch Nguyệt xuyên qua màn xe ngựa, nhìn nương kia bán mình chôn cha ngừng liếc ca ca nhà mình. Nghĩ tới đường có thể quyến rũ người khác, như vậy thấy thế nào cũng phải là đàng hoàng gì.

      Về tư tưởng của Bạch Tiểu Điệp này, Tịch Nguyệt dám khen tặng, mang hồ mỵ* như vậy trở về nhà, sợ là phải đơn giản như vậy .

      *Hồ mỵ: quyến rũ, mê hoặc

      Nàng ta đúng là làm người trong nhà ngột ngạt, nhưng nghĩ tới Bạch Tiểu Điệp cũng là muốn tuyển tú, Tịch Nguyệt mỉm cười, nếu Bạch Tiểu Điệp cũng được chọn, vậy mới thú vị. Thời điểm kiếp trước, Bạch Tiểu Điệp được tuyển chọn rồi. Cũng biết đời này còn có thể như vậy hay .

      Lộ trình mấy
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :