1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 76.
      Editor: Gấu Mũm Mĩm


      Dòng người tới lui Thính Vũ Các ngừng, Cảnh đế sắc mặt khó coi đứng ngoài phòng, tất cả phi tần lớn trong cung cũng đứng ở bên, tình trạng như vậy trong cung chẳng qua cũng chỉ từng xuất lần, chính là lúc Huệ phi Phó Cẩn Dao sảy thai.

      Mà Liên Tú Vân với Hạnh nhi cũng quỳ ngoài cửa.

      Cuối cùng Vạn thái y từ trong phòng bước ra.

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, tính mạng Thuần Uyển Dung còn đáng ngại, sau tỉnh lại. Chỉ có điều thời tiết đầu xuân, ao nước lạnh giá, muốn chuyển biến tốt hoàn toàn, còn cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn."

      "Pâng" Cảnh đế tay lấy cái ly bàn đập xuống đất, lục cung vô chủ, cho dù là phi, cũng có người biết chủ động lên báo Hoàng thượng chuyện may này.

      "Truyền hai nàng vào đây cho trẫm."

      Lai Hỉ vừa nghe, liền hiểu, vội vàng dẫn Hạnh nhi với Liên Tú Vân quỳ ở ngoài cửa vào, hai người vì quỳ quá lâu, bước đều lảo đảo.

      "Rốt cuộc chuyện như thế nào?"

      Liền Tú Vân lệ rơi đầy mặt, thấy Cảnh đế đặt câu hỏi, vội vàng mở miệng: "Hoàng thượng, tần thiếp bị oan, tần thiếp cũng phải là cố ý, hơn nữa tự bản thân thiếp cũng hiểu được, Thuần Uyển Dung sao lại rơi xuống nước, Hoàng thượng minh giám a. . . . . ."

      Ngụ ý này của nàng trái lại khiến người ta cho là Thẩm Tịch Nguyệt là tự mình rơi xuống nước mưu hại cho nàng ta.

      Hạnh nhi ở bên giận dữ: "Ngươi bậy, ràng là ngươi va chủ tử xuống nước, bây giờ ngươi thấy chủ tử chưa tỉnh, liền đổi trắng thay đen. Tất cả ràng đều là ngươi làm, còn muốn hãm hại người khác. Ngươi sao có thể ác độc như vậy. . . . . ."

      Liên Tú Vân ngừng lắc đầu: " có, Hoàng thượng minh giám, thiếp có a. Thiếp biết là chuyện gì xảy ra. . ."

      Cẩm Tâm vốn nóng nảy chờ đợi bên, thấy Liên Tú Vân này còn muốn hắt nước bẩn lên người chủ tử nhà mình như thế.

      Phịch tiếng liền quỳ xuống: "Hoàng thượng, chủ tử nhà nô tì luôn luôn tập trung suy nghĩ sau này liền được cùng Hoàng thượng xuất tuần, làm sao lại dùng loại chủ ý này mưu hại người khác, hơn nữa, người xem, có kiểu hãm hại người khác này sao, nằm bên trong mới vừa thoát khỏi nguy hiểm, là chủ tử nhà nô tì a. . . . . ."

      Cẩm Tâm khóc kiềm chế được, mặc dù Hoàng thượng chưa chất vấn nàng ta liền tự động ra những lời này, nhưng cho dù là bị phạt, nàng ta cũng nhất định phải đòi lại công bằng cho chủ tử nhà mình.

      Cẩm Tâm mặc dù thất lễ, nhưng cũng ra tất cả những điều then chốt. Dù là Thẩm Tịch Nguyệt muốn hãm hại Liên Tú Vân, cũng nhất định chọn thời điểm này. Lại chưa đến đầu xuân nước ao lạnh giá rất dễ tổn hại sức khỏe, sau này chính là những ngày tháng nàng cùng Hoàng thượng xuất tuần, đó là cơ hội hiếm có, nàng sao lại có thể ngốc như vậy.

      Liên Tú Vân cũng được sủng ái, phần vị lại thấp, chỉ là vì hãm hại nàng ta liền khiến cho mình rơi vào tình cảnh này, Thẩm Tịch Nguyệt mới là người ngốc kia. Hơn nữa nếu như cứu trễ, rất có thể hương tiêu ngọc vẫn.

      Tất cả mọi người đều nhìn nhau, cũng nhiều lời, muốn can thiệp vào chuyện lộn xộn này.

      "Ngươi, chút về tình hình lúc đó."

      Lời này là chỉ Hạnh nhi.

      Hạnh nhi lau nước mắt cái: "Nô tì cùng chủ tử quay về từ Tuệ Từ cung liền đứng bên hồ ngắm phong cảnh, vừa vặn lúc đó Liên chủ tử cũng tới. Tất cả mọi người đều biết Liên chủ tử cũng thích chủ tử nhà nô tì, chủ tử muốn xảy ra chuyện liền chuẩn bị rời , nhưng Liên chủ tử cho phép chủ tử nhà nô tì , lôi lôi kéo kéo chủ tử nhà nô tì liền rơi xuống nước."

      Lời Hạnh nhi đương nhiên cũng là hướng về phía chủ tử nhà mình, tiện thể còn đạp Liên Tú Vân cái.

      Điều này đương nhiên là bình thường, cần nàng ta những người khác trong cung này cũng biết, Liên Tú Vân ban đầu bị giáng chức cũng là bởi đắc tội với Thẩm Tịch Nguyệt.

      " phải, thiếp có, thiếp có, thiếp chỉ là muốn cùng muội muội thêm mấy câu, đúng là cẩn thận va đụng, Hoàng thượng, tần thiếp cũng phải là cố ý, tần thiếp cũng phải là cố ý mà. . . . . ."

      Lúc này Liên Tú Vân ngược lại suy nghĩ thông suốt rồi, nếu như hãm hại Thẩm Tịch Nguyệt, quả làm cho người khác tín phục, như thế liền đem chuyện này đổ cho là ngoài ý muốn.

      Cảnh đế từ lúc bắt đầu chính là nhìn các nàng cãi cọ lẫn nhau, lời.

      Thấy bốn đại nha hoàn Thính Vũ Các tất cả đều quỳ nơi đó, trước khi Cẩm Tâm quỳ xuống, Đào nhi cùng Quả Nhi cũng vội quỳ nơi đó. mặt mấy người đều là tình cảm đau đớn.

      Các vị phi tần thấy vậy nhiều lời. Hôm nay chuyện như vậy cũng phải là các nàng có thể khuấy đảo, trong đó cũng có người nguyện ý khuấy đảo. Trong cung này gần đây cũng coi như là thời buổi rối loạn, trước kia luôn là có chút biến động. Nhưng cũng như thế này.

      Người kể từ khi vào cung, tất cả chuyện lớn này cũng xảy ra ngừng.

      Hôm nay đầu Hoàng thượng khí tiết chính trực, có ai nguyện ý dẫn lửa thiêu thân. Hơn nữa Liên Tú Vân đối nhân xử thế, chắc là trừ Bạch Tiểu Điệp, cũng rất ít người nguyện ý qua lại.

      Tuy danh là tài nữ, nhưng đối với người khác cũng cực kỳ biết điều.

      Từ lúc nàng ta tiến cung, danh tài nữ này lại trở thành trò cười cho người khác, hiểu nữ tử như thế sao lại có tục danh là Mãn Kinh Sư.

      "Ngươi vào chăm sóc chủ tử nhà ngươi." Hồi lâu sau, Hoàng thượng rốt cuộc mở miệng, lại thuận tay chỉ vào người, người này chính là Quả Nhi.

      "Nô tỳ tuân chỉ." Quả Nhi liền vội vàng đứng lên vào bên trong thất.

      Cẩm Tâm đầu cúi xuống thấp, người ngoài cũng thể thấy vẻ mặt nàng ta, lại biết nàng ta lúc Hoàng thượng chỉ vào Quả Nhi trong mắt thoáng qua vẻ lo âu.

      Cảnh đế rốt cuộc ngồi xuống, tiểu sạp ở Thính Vũ Các này, là chỗ hai người thường dùng chơi đùa.

      Hôm nay bé kia bên trong phòng bị dày vò, quả cảm thấy trong lòng hồi phiền muộn.

      "Trong cung này lâu rồi cũng chưa nghiêm chỉnh rồi, nghĩ đến các ngươi là cảm thấy, trẫm là người mềm yếu có thể bắt nạt. Nguyệt nhi từ lúc vào cung tới nay bởi vì được trẫm cưng chiều, mỗi lần bị hãm hại, người khác, dù cho biểu muội nhà mình cũng chỉ là ác độc trong lòng. Hôm nay lại đáng thương nằm nơi đó, nàng tuổi còn , tuy hành có chút thẳng thắn, nhưng lại chưa từng làm hại bất kỳ kẻ nào, cũng chưa từng nhằm vào bất kỳ người nào, các ngươi ngược lại hay rồi, lần lượt tính kế hại nàng. Các ngươi là hiền huệ. Chắc hẳn trong phủ của các ngươi, phải là học cầm kỳ thi họa, phần nhiều là học lòng hại người ư?"

      Lời này của Cảnh đế đơn thuần là Liên Tú Vân, phần nhiều là nhằm tới rất nhiều người, người khác hiểu được Hoàng thượng là có ý gì, nhưng cũng biết, là tức giận rồi.

      ít người trong lòng cũng thầm mắng cái loại sao chổi Liên Tú Vân này. Nếu muốn hại người, vậy nên phát là chết. Hôm nay Thẩm Tịch Nguyệt được cứu trở lại, chính nàng ta bị khiển trách cũng thôi , còn liên lụy họ cũng bị Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ như thế.

      Tất cả mọi người đều quỳ xuống, đồng thanh kêu oan uổng.

      Cảnh đế hiếm khi cười lạnh: "Oan uổng? Trong các ngươi có lẽ có người oan uổng, nhưng người oan uổng, cũng chưa chắc chiếm số ít. Đừng cho rằng trẫm cái gì cũng biết, thường ngày trẫm nhớ tới tình cảm các ngươi hầu hạ nên nhiều lời, có nghĩa là để mặc cho tình thế phát triển."

      Trong lòng tất cả đều giật mình, biết được Hoàng thượng nhìn thấu cái gì, chỉ biết là, chuyện như vậy cũng chỉ là bởi Thuần Uyển Dung, chắc hẳn Hoàng thượng cũng là mượn chuyện Thuần Uyển Dung hôm nay đánh động bọn họ.

      Mà Cảnh đế lại có ý như thế.

      Gần đây hành vi những người này càng biểu ra là biết điều, nếu đánh động đúng lúc, e là bọn họ đều cho rằng trong cung này có thể muốn làm gì làm. Cũng cho là trong cung này chính là nơi để bọn họ bày mưu tính kế, để có thể thăng phẩm vị.

      Tất cả mọi người dám nhiều lời, thành quỳ nơi đó, thậm chí ngay cả Trần Vũ Lan cũng làm như thế, mới vừa rồi Hoàng thượng còn nhắc tới nàng ta, nàng ta kinh sợ dám ra oai. Là dám làm ra vẻ vuốt ve cái bụng mình như thường ngày.

      "Hoàng thượng. . . . . ." Quả Nhi đúng lúc chạy ra.

      Mau chóng : "Hoàng thượng, chủ tử tỉnh rồi. . . . . ."

      Cảnh đế nghe thấy lời này liền vội vàng đứng dậy chạy vội vào trong phòng.

      Tịch Nguyệt yếu ớt mở mắt, trong lòng cũng thầm hận, mình tại sao lại cẩn thận chút chứ, liền chọn đúng đường Liên Tú Vân, nàng là

      Là điên rồi a, sao lại dám làm như vậy.

      lúc nàng nghĩ ngợi lung tung, Hoàng thượng chạy vội vào trong phòng.

      Thấy khuôn mặt nàng tái nhợt, Cảnh đế ngồi xuống mép giường.

      Tịch Nguyệt tủi thân mếu máo: "Người...người suýt chút nữa là trông thấy thiếp nữa rồi. . . . . ."

      Cũng oan ức của mình. Ngược lại là khiến Cảnh đế đau lòng hồi.

      Bàn tay to lớn vuốt ve lấy mái tóc hai bên gương mặt nàng.

      "Khó chịu chỗ nào?"

      Nàng khẽ lắc đầu cái, thanh cực thấp: " sao, trông thấy người đột nhiên liền cảm thấy, mình chỗ nào cũng thoải mái."

      "Chỗ nào cũng thoải mái?"

      "Uhm. Còn có thể trông thấy người, tốt!" Giọng của nàng rất thấp, bên trong ràng có chút mềm yếu.

      Bộ dạng yếu ớt của nàng như vậy khiến Cảnh đế lộ vẻ xúc động, nghiêng người nằm xuống bên mép giường nàng, ôm nàng vào trong ngực: "Trẫm bảo vệ tốt nàng."

      Nàng cố hết sức chuyển động, để chính mình dựa vào cổ : " có vấn đề gì, về sau, thiếp cố gắng bảo vệ tốt mình, để cho người lo lắng."

      Lúc này bất kể nàng có phải là diễn trò hay , lòng Cảnh đế cũng mềm . cho là nàng khóc lóc ầm ĩ, uất ức của mình, nhưng ngờ rằng, nàng những lời này, nàng mình rất tốt, còn có thể trông thấy , rất tốt.

      "Trẫm thể dẫn nàng ra ngoài." thanh có chút buồn buồn.

      thể ra ngoài, nàng cũng có chút mất mát, nhưng việc đến nước này, nàng chỉ làm chuyện có lợi cho mình.

      "Thiếp ở đây chờ người. Về sau, về sau người còn có thể dẫn thiếp , đúng ?"

      Mặt nàng tràn đầy hi vọng.

      ", trẫm làm. Trẫm về sau nhất định dẫn nàng ra ngoài."

      Hai người chỉ như vậy lát, Tịch Nguyệt liền có chút mệt mỏi. Thấy vẻ mặt nàng có chút mệt mỏi, Cảnh đế vỗ vỗ nàng: "Ngoan, ngủ . Ngủ giấc ngon. Nàng yên tâm, trẫm lấy lại công bằng cho nàng."

      Cảnh đế trong phòng trấn an Thẩm Tịch Nguyệt, các phi tần khác cũng vẫn quỳ ngoài phòng.

      Tự dưng chịu liên lụy trong lòng mọi người riêng gì hận Thẩm Tịch Nguyệt, cũng là hận kẻ đầu têu thói xấu Liên Tú Vân này, cũng hiểu, nàng ta sao lại ngu xuẩn như thế.

      Đợi Tịch Nguyệt ngủ say. Cảnh đế ra cửa, thấy mọi người còn quỳ ở đó, rốt cuộc mở miệng.

      "Ngoài Liên Tú Vân, tất cả đứng lên ."

      Cảnh đế lại nhìn Liên Tú Vân này, dường như nghĩ nên xử trí nàng ta như thế nào. Bàn về phần vị, nàng ta cũng là cực kỳ thấp rồi, nhưng cho dù là như thế, cũng thấy nàng ta dừng lại, ngừng làm loạn.

      Ánh mắt quét về phía mọi người, lúc quét đến Bạch Tiểu Điệp trong đám người dừng lại chút, Liên Tú Vân nếu được gọi là tài nữ, dù thế nào cũng ngu xuẩn như vậy. Nhưng từ lúc nàng ta vào cung, mắt thấy nàng ta hành càng ngày càng thấy đáng tin cậy. Còn có Trần Vũ Lan kia cũng thế, hình như cũng là hành càng ngày càng cấp tiến.

      Cười lạnh tiếng.

      thay đổi lớn, hay là, có người tác quái?



      Last edited: 26/8/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 77:

      Thái hậu nghe Tịch Nguyệt gặp chuyện may, trong lòng cũng tức giận, bà vừa mới giao phó Tịch Nguyệt ra ngoài chăm sóc hoàng thượng tốt, đảo mắt có người như thế, là đánh mặt bà.

      Người khác biết được điểm này, nhưng trong lòng bà cũng là loại cảm giác này.

      Mặc dù tự mình đến, nhưng lại cũng phái Quế ma ma bên cạnh tới thăm. Là mang theo ý tứ của bà.

      Liên Tú Vân này, giữ lại được, đến Thẩm Tịch Nguyệt, ngay cả người khác, cũng thích nàng ta, phân vị của nàng ta cao, lại nhiều lần tự cao tự đại, gây sóng gió trong cung, lần đầu gặp bà trễ.

      Làm như cũng đặt bà trong mắt, thường ngày đều là những chuyện nhặt, bà tiện nhiều lời. Nhưng nếu như vẫn như thế, ngược lại phóng túng nàng ta.

      chừng nàng ta còn làm ra cử chỉ gia hại người.

      Thấy Quế ma ma đến, Cảnh đế cười cái như có như .

      Quả nhiên, Quế ma ma thẳng chỉ ý của Thái hậu.

      Người có đức như thế, thể tồn tại trong trong hậu cung, như vậy, để cho nàng ta đến lãnh cung làm bạn với Tống phi thôi.

      Liên Tú Vân nghe được kết quả này, lập tức xụi lơ đất, sau khi trở lại bình thường chỉ ngừng gào thét: "Hoàng thượng, hoàng thượng, van người, cũng phải là tần thiếp cố ý, cũng phải là tần thiếp cố ý . . . . . ."

      Cảnh đế lạnh lùng cũng nhiều.

      Thấy tình hình này, lại thấy người xung quanh cũng người giúp đỡ mình, Liên Tú Vân ra lời ác độc: "Ta lỡ tay đẩy nàng ta vào trong nước, tất nhiên các ngươi thầm vui mừng trong lòng, cần gì làm ra rẻ vô cùng đau đớn? Ta hôm nay, chính là ngày mai của các ngươi. Các ngươi cũng có kết quả tốt, biết ? Ta chỉ hận, mình làm nàng ta chết đuối, chỉ hận người cứu viện tới quá. . . . . ."

      "Bốp." Cảnh đế đạp cước, Liên Tú Vân nằm đất.

      ngờ nam tử ôn nhã (ôn hòa + nhã nhặn) trước sau như đối xử với nàng ta như vậy.

      "Nữ nhân ác độc như thế mà lại được vào cung, là hoàng gia bất hạnh. Lai Hỉ."

      Lai Hỉ bên cạnh đợi Cảnh đế tiếp tục phân phó, vội vàng mang theo mấy tiểu thái giám, chận miệng nàng ta rồi kéo người ra ngoài, Liên Tú Vân ngừng giãy giụa, nhưng rốt cuộc là nữ nhân, nên bị lôi ra cửa.

      Đức Phi Huệ phi Tề phi phân vị cao cũng nhiều.

      Chuyện hôm nay các nàng đều muốn nhiều lời, Liên Tú Vân dại dột có biên giới, họ cũng bởi vì huyện này mà quỳ hồi lâu, sao trong lòng nổi giận.

      "Vẫn tuần theo kế hoạch ban đầu. Thân thể Thuần Uyển Dung tốt, lần này thể theo rồi. Quế ma ma, kính xin mẫu hậu bên kia giúp đỡ Thính Vũ Các nhiều hơn, trẫm hy vọng Thuần Uyển Dung lại có bất trắc gì." nhìn lướt qua mọi người.

      Cho dù Thẩm Tịch Nguyệt thể , người khác cũng đừng nghĩ đến nhặt được tiện nghi gì từ trong chuyện này, đừng tưởng rằng thấy vẻ mặt rất nhiều người sau khi biết được Thẩm Tịch Nguyệt gặp chuyện may, cho dù sắc mặt lo lắng, thế nhưng vui sướng trong mắt lại rất ràng.

      Mà lo lắng lại có mấy phần mong đợi Tịch Nguyệt tốt, cũng thể biết được.

      "Về phần Thuần Uyển Dung, từ khi nàng vừa vào cung vẫn yên tĩnh giữ bổn phận, là người thành chất phác đơn thuần, cũng bởi vì như thế, trẫm đặc biệt ban thưởng chữ Thuần. Cũng rất nhiều người trong các ngươi hãm hại mấy phen, nàng chưa từng cái gì, nàng có thể so đo, trẫm cũng thể để cho nàng chịu uất ức mãi. Lai Hỉ, soạn chỉ, Thuần Uyển Dung hiền lương thục đức, đặc biệt tấn phong Chính Tứ Phẩm Quý Nghi."

      Lời Hoàng thượng vừa ra, tất cả mọi người đều hoảng hốt trong lòng, lại hận Liên Tú Vân.

      Nàng ta vừa náo loạn như vậy, hoàng thượng mất hứng, Thẩm Tịch Nguyệt được cứu về, họ cũng bị hoàng thượng giận chó đánh mèo, cho nên lúc này nàng lại nhảy lên mấy bậc, tấn phong Chính Tứ Phẩm Quý Nghi, người người đều hiểu được, có cái phong hào Quý Nghi tuyệt đối có thể bù đắp được Tam phẩm Tiệp dư rồi.

      Lúc này Thẩm Tịch Nguyệt mơ mơ màng màng mà ngủ, cũng biết tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài, nếu như nàng biết được, chắc hẳn nghĩ đến kiếp trước, ở kiếp trước kết quả của Liên Tú Vân cũng như vậy, chỉ là người nàng ta hãm hại khi đó, cũng phải là Thẩm Tịch Nguyệt nàng, mà là Đức Phi.

      Có thể thấy được mặc dù quá trình khác nhau, nhưng kết cục của nàng ta lại thay đổi.

      Hoàng thượng xử lý xong tất cả liền mang theo chúng phi tần rời .

      Hoàng thượng cũng đến chuyện xử phạt mấy cung nữ của Thính Vũ Các, bất kể là Hạnh Nhi phục vụ chủ tử chu đáo hay là Cẩm Tâm tự tiện chen vào, Cảnh đế đều yên lặng nhìn.

      Thấy tất cả mọi người rời , mấy người xụi lơ vội vàng bò dậy.

      Cẩm Tâm nhìn sắc mặt tiểu thư mà nàng phục vụ từ đến lớn tái nhợt, yếu ớt nằm nơi đó, nước mắt cũng rơi xuống.

      Siết quả đấm chặt, là nàng che chở tiểu thư tốt.

      Đợi Tịch Nguyệt tỉnh lại lần nữa, là sáng sớm ngày hôm sau, Cẩm Tâm ngồi băng ghế bên giường, bám lấy cánh tay nàng ngủ gà ngủ gật.

      động tác của Tịch Nguyệt, nàng liền tỉnh lại.

      "Chủ tử, người có chỗ nào thoải mái ư?"

      Tịch Nguyệt nhìn Cẩm Tâm tiều tụy, lại nhìn bên trong phòng chút, kéo nụ cười tươi tắn: " có việc gì, chỉ là cả người còn chút sức lực nào thôi."

      "Nô tỳ sai người nấu chút cháo cho chủ tử." Dứt lời liền gọi người tới.

      Tịch Nguyệt cũng ngăn cản, nàng cũng hơi đói rồi. Nàng nhìn bốn phía, giọng hỏi: "Liên Tú Vân như thế nào?"

      "Bẩm chủ tử, Liên Tú Vân bị nhốt vào lãnh cung."

      Nghe lời này, Tịch Nguyệt cũng thấy lạ, chỉ nhiều lời, ngược lại suy nghĩ kỹ càng.

      Cẩm Tâm mở miệng: "Chủ tử, có gì ổn sao?"

      Lần này hai người đối địch như vậy, chắc hẳn kế tiếp Liên gia muốn tìm Thẩm gia gây phiền toái chứ? Còn có lần này, tại sao Liên Tú Vân đẩy nàng, cho tới bây giờ Tịch Nguyệt đều cho rằng, Liên Tú Vân chỉ là đơn thuần muốn nàng chết.

      " có, ta muốn yên lặng chút, ngươi làm việc trước . Chuyện này chắc chắn đơn giản, ta muốn suy nghĩ kỹ."

      Cẩm Tâm gật đầu đáp ứng.

      Nàng vốn chuẩn bị ra cửa, lại nghĩ đến hoàng thượng sắc phong, vội vàng mở miệng lần nữa: "Chủ tử, hoàng thượng tấn phong người thành Thuần Quý Nghi."

      Tịch Nguyệt ngẩn ra, lộ ra vẻ mỉm cười.

      Nàng gật đầu cái: "Ta biết rồi, ngươi ra ngoài ."

      Cẩm Tâm thấy chủ tử biết nên xoay người rời .

      Tấn phong tất nhiên là chuyện tốt , nhưng Tịch Nguyệt lại tự suy xét chuyện xảy ra hai ngày này.

      Tịch Nguyệt cảm thấy chuyện như vậy lộ ra tầm thường, hoàng thượng cũng có phần hoài nghi đối với chuyện này. Trước đó nàng cũng chỉ là bởi vì bị chuyện kiếp trước mê hoặc, cảm giác Liên Tú Vân như thế là theo lý thường. Nhưng ngẫm nghĩ lại, chuyện cũng chưa khẳng định chính là như thế.

      Cho dù nhân phẩm Liên Tú Vân kém nữa, cũng phạm sai lầm ràng như thế, còn là trong lúc mấu chốt này, nhưng thực là, nàng ta làm như vậy.

      Nếu Trần Vũ Lan cũng có thể gặp Bạch Tiểu Điệp, như vậy, Liên Tú Vân có khả năng cũng là như thế hay ?

      Mặc dù phải là bởi vì nguyên nhân này, ai chỉ điểm sau lưng Liên Tú Vân, Tịch Nguyệt cũng tin.

      Chuyện như vậy cho dù nhìn thế nào, Liên Tú Vân cũng có chỗ tốt gì.

      Cho nên Tịch Nguyệt kết luận, nhất định là có người lợi dụng Liên Tú Vân. Có lẽ là bởi vì dược vật, có lẽ là bởi vì nhược điểm tính cách của nàng ta, những chuyện này đều cực kỳ có thể.

      Lại chuyện hại nàng này.

      Nếu như nàng rơi xuống nước sau đó bị chết đuối, tốt. Nhưng lúc ấy Hạnh Nhi kịp thời kêu cứu, bị chết đuối gần như là thể nào, nếu nàng chết, như vậy tất nhiên thể xuất cung cùng hoàng thượng.

      Chẳng lẽ đây chính là kết cục? để cho nàng có thể xuất cung, người khác mới có thể thêm cơ hội. Nhưng Tịch Nguyệt cũng cho rằng chuyện là như thế, nếu như chỉ là như vậy, cũng có quá nhiều điều chắc chắn, hoàng thượng mang nàng theo, cũng chưa chắc mang những người khác.

      Như vậy, có lẽ cuối cùng chỉ muốn giữ nàng trong cung? Nhưng nàng ở trong cung mưu đồ là cái gì?

      tia chớp, Tịch Nguyệt nghĩ tới người khác, đúng vậy, Trần Vũ Lan ra ngoài, hoàng thượng vắng, mà Trần Vũ Lan khôi phục lại cuộc sống bình thường, nếu như lúc này Trần Vũ Lan bị người ta hại đẻ non, sau đó vu oan đến người nàng cũng chưa chắc là thể nào.

      Nếu như sau đó chứng cớ chỉ về phía nàng, chuyện Trần Vũ Lan đẻ non đẩy tới người nàng, vậy có thể nàng cố ý ở lại trong cung làm chuyện này, nếu như vậy, cũng tồn tại Liên Tú Vân hại nàng, ngược lại, còn là nàng hãm hại Liên Tú Vân.

      Vì ở lại trong cung nên nàng cố ý rơi xuống nước, những hại Trần Vũ Lan, còn hãm hại Liên Tú Vân.

      Nghĩ tới đây, Tịch Nguyệt rét lạnh hồi. Chính là thế này sao? Chính là liên hoàn kế như thế này sao?

      Nếu là như vậy, nàng nên làm như thế nào?

      Ở trong cung chắc chắn thành công, nàng tuyệt đối thể nào rời cùng hoàng thượng.

      Chuyện chưa xảy ra, dĩ nhiên nàng nên ưu sầu quá mức, nhưng, người lo xa tất có phiền gần. Hôm nay nàng đề phòng nhiều hơn, có nhiều tính toán, như vậy ngày khác tất nhiên trở thành vật hy sinh trong kế hoạch của người khác.

      "Cẩm Tâm ——"

      "Có nô tỳ." Cẩm Tâm vội vàng vào cửa.

      " với Lai Hỉ công công chút, ta muốn gặp hoàng thượng." Tịch Nguyệt phải người ngồi chờ chết, nếu hoài nghi, nàng chắc chắn hóa giải tất cả nhân tố khiến mình an toàn.

      Sau khi Cẩm Tâm đáp ứng liền chạy thẳng tới Tuyên Minh điện.

      Ngày mai Hoàng thượng sắp xuất cung, chủ tử nhớ tới hoàng thượng cũng là chuyện bình thường.

      Quả nhiên, Lai Hỉ cũng biết , Thuần Quý Nghi chính là được cưng chiều, thân mật thắm thiết đáp ứng Cẩm Tâm liền vào cửa bẩm báo với Cảnh đế.

      Nghe Tịch Nguyệt muốn gặp , Cảnh đế cũng trì hoãn, tuổi của nàng lớn lắm, nhưng lúc bắt đầu vào cung chuyện đầu tiên là mang theo tính toán "Bắt kẻ thông dâm", sau này Hiền phi gây khó khăn khiến nàng dị ứng hoa lạ, hương liệu cung đình lại tích tụ trong người thể có thai, còn có túi thơm xạ hương của Trần Vũ Lan, sau đó lại có tầng tầng lớp lớp hãm hại và họa hôm nay rơi xuống nước.

      Trong lòng , có chút thương hại đối với bé này.

      Cho dù nàng con cáo , nhưng nàng cũng làm chuyện gì khiến cho thích, ngược lại lấy lòng khắp nơi. Người ngoài nhằm vào cũng chỉ là bởi vì cưng chiều nàng mà thôi.

      đến cùng, nàng chỉ mới 14 tuổi.

      Cảnh đế cũng phải là hoàn toàn vô tâm vô tình, dưới tình huống có khả năng, nguyện ý bỏ ra chút dịu dàng đối với người quyết lòng với mình.

      ra hôm nay Cảnh đế rất bận, nhưng rút ra chút thời gian thăm Tiểu Nguyệt Nhi, tự cho là vẫn có thể.

      "Thân thể chủ tử nhà ngươi như thế nào?"

      Cẩm Tâm sau lưng Cảnh đế, cung kính : "Thân thể chủ tử suy yếu, sáng sớm ngủ dậy chỉ ngẩn người, sau đó muốn gặp hoàng thượng, thái y còn chưa đến xem."

      Cảnh đế nhíu mày vui: "Thân thể chủ tử nhà ngươi tốt, mau để cho thái y xem qua, rốt cuộc các ngươi làm nô tỳ như thế nào?"

      Giọng rất lạnh khiến trong lòng Cẩm Tâm khẽ run rẩy, vội vàng : "Hôm qua Vạn thái y có , chủ tử rơi xuống nước nên khí lạnh vào cơ thể, nếu như hôm nay tỉnh lại, uống thuốc đúng giờ là được, nóng lên liên tục vấn đề lớn. Từ chủ tử có chút giấu bệnh sợ thuốc, bắt chúng nô tỳ cho thái y tới đây."

      Cảnh đế hừ tiếng: "Trẫm thấy, nha đầu này chứa tâm khiến trẫm đau lòng, đừng những chuyện kia có hay , chuyện này cũng được nghe chủ tử ngươi, nhanh chóng truyền thái y cho trẫm. Nếu như Thuần Quý Nghi có bất trắc, Thận Hình Tư chính là kết quả của các ngươi."

      Thận Hình Tư, sống bằng chết.

      Cẩm Tâm lại khẽ run run, vội vàng lĩnh mệnh.

      "Mỗi ngày xem sách thuốc, cũng thấy nàng nhìn ra nguyên do." Cảnh đế thêm câu. Cẩm Tâm phía sau cũng tiếp, chỉ cúi đầu quy củ bước chân theo phương hướng của Thính Vũ Các.

      Mùi thuốc nồng đậm trong Thính Vũ Các.

      Cảnh đế thấy nàng mong đợi nhìn mình, lại đau lòng hồi.

      Nhưng cho dù như thế, ngoài miệng vẫn trách cứ: "Nha đầu này, sao lại thích xem đại phu? Thân thể mình suy yếu như vậy, sao có thể mặc cho ngươi hồ đồ?"

      Làm như nghĩ tới chuyện bệnh thương hàn lúc trước, Cảnh đế dựa theo cái mông của nàng mà đánh xuống, dĩ nhiên, động tác này rất êm ái.

      "Làm sao lại chịu ngoan ngoãn, lần trước trẫm từng , nế ngươi tiếp tục coi thường thân thể mình như thế, trẫm nhất định phải trừng phạt ngươi."

      Tịch Nguyệt buồn bã nằm chỗ: "Ta đáng thương như vậy, ngươi còn ức hiếp ta. Đánh ta đau quá đấy."

      Nàng chính là như vậy, Cảnh đế lại tức cười: "Trẫm cũng chỉ nhàng đánh xuống, liền bị ngươi như thế. Nha đầu ngươi, ngược lại là kẻ giảo hoạt." Tuy như vậy, nhưng động tác lại cực kỳ êm ái kéo cái chăn có chút ngay ngắn cho nàng.

      "Cảm giác khá hơn chút chưa?"

      Tịch Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: "Khá hơn chút."

      nhíu mày: "Đó chính là nhớ trẫm, kể từ khi vào cung, ngươi vẫn chưa từng sai người đến Tuyên Minh điện cầu kiến trẫm."

      Tịch Nguyệt bĩu môi cái: "Tịch Nguyệt làm chậm trễ quốc của hoàng thượng. Nhưng, nhưng ngày mai hoàng thượng phải rời cung rồi, Nguyệt Nhi sợ là có mấy lời còn kịp nữa."

      Lời này lại khiến Cảnh đế thấy lạ: "Ngươi muốn gì?"

      Hai bàn tay bé chà xát vào nhau, nàng lắp bắp mở miệng: "Hoàng thượng, từ khi tần thiếp vào cung thường xảy ra tai nạn, tuy có người bảo vệ, nhưng tần thiếp cũng muốn luôn cho người thêm phiền toái. Ta muốn, ta muốn, ta muốn. . . . . ."

      Nàng lắp bắp nửa ngày mới việc.

      "Trước khi vào cung ta từng chùa cầu nguyện, chỉ cần có thể được người ưu ái, chắc chắn ăn chay niệm Phật, cảm tạ Phật tổ thành toàn. Mà ta vừa vào cung liền được người cưng chiều, lại quên những chuyện này, ban nãy ta chỉ nghĩ, nhất định là Phật tổ trách ta. tại với thân phận tần thiếp tất nhiên thể xuất cung, nhưng, tần thiếp nghe trong Tuệ Từ cung của Thái hậu có Phật đường , hoàng thượng, người thương tiếc tần thiếp, người giúp ta với Thái hậu chút có được hay ? Ta muốn chuyển vào ở khoảng thời gian, ăn chay niệm Phật, cũng coi như làm tròn lời hứa của chính mình."




      Chương 78:

      Editor: TinhLinhTuyết


      Tịch Nguyệt lời này xong tha thiết nhìn Cảnh đế đầy mong đợi, nét mặt rất thành kính.

      Cảnh đế bị cách này của nàng làm cho bối rối, ngay sau đó lại cười cười.

      "Nàng muốn tới ở trong Phật đường của Tuệ Từ Cung sao?"

      Nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy. Có lẽ dạo gần đây thiếp luôn gặp sóng gió liên tiếp như vậy, nhất định là bởi vì bản thân thiếp thành kính."

      Lúc này Cảnh đế nhìn ánh mắt của Tịch Nguyệt, nhưng ra cũng được tính là trần trụi đánh giá kỹ.

      Tịch Nguyệt cũng tránh ánh mắt của , hơn nữa còn bày ra dáng vẻ cực kỳ ăn năn. Giống như mình nên nhớ tới chuyện này sớm hơn chút.

      lúc sau, Cảnh đế lại cười cười lần nữa, lúc này sắp đến buổi trưa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi thẳng vào trong phòng, bởi vì bây giờ là ngày xuân, ánh mặt trời cũng chói mắt, hơn nữa lại rất ấm áp.

      Vừa vặn, Cảnh đế được ánh mặt trời vây lượn, cả người thoạt nhìn giống như là trích tiên (tiên giáng trần).

      Cảnh đế đưa tay lên nhàng vuốt ve khuôn mặt nhắn của Tịch Nguyệt, nàng cũng phản kháng, ngược lại còn nhìn có chút mê luyến.

      Khi tay trượt đến cổ dừng lại chút, khoảnh khắc dừng lại cũng đột ngột, Tịch Nguyệt cũng lộ ra vẻ mặt dư thừa, từ đầu đến cuối vẫn là tư thái đó.

      "Ồ! như vậy, tốt. . . . . . thôi. Trẫm chuyện này với mẫu hậu, thân thể này của nàng, chịu nổi giày vò sao?"

      Tịch Nguyệt đặt tay lên tay , từng chữ từng câu: " sao. Thiếp nên làm vậy. Nếu như nhớ tới việc thực lời hứa sớm hơn chút, chừng gặp phải những chuyện này ấy chứ."

      Bấy giờ Cảnh đế trở tay nắm tay nàng.

      cũng học theo ngữ điệu chậm rãi của nàng, từng chữ từng câu: "Nhớ chăm sóc cho mình tốt, nếu như sau khi trở về để trẫm biết được nàng chăm sóc tốt cho bản mình, trẫm nhất định đánh mạnh vào mông của nàng."

      Tịch Nguyệt bĩu môi, dùng mu bàn tay cọ cọ mặt mình.

      "Thiếp tất nhiên chăm sóc bản thân tốt, chờ thiếp thực lời hứa tạ lễ với Thần Phật xong, sau này nhất định thuận buồm xuôi gió."

      "Vậy phải mất bao lâu nàng mới bằng lòng ra ngoài?" Cảnh đế cười híp mắt hỏi.

      Tịch Nguyệt nghiêng đầu nghĩ: "Khi nào ngài trở lại, thiếp ra ngoài, vừa đúng lúc ngài có ở đây mình thiếp cũng buồn bực, nhìn thấy ngài trong khoảng thời gian dài như vậy, mình thiếp đợi ở Thính Vũ Các này, thiếp sợ mình bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ tới những ngày tháng chung sống cùng ngài, như vậy bằng cứ đàng hoàng đợi ở Phật Đường."

      "Nàng đó, thân thể của nàng yếu ớt như vậy, sao trẫm có thể yên tâm được đây?"

      "Ừm." Tỏ vẻ suy nghĩ chút, sau đó Tịch Nguyệt mở miệng: " ra thiếp cũng rất lo lắng cho chính mình. Thiếp mới vừa nghĩ qua, thiếp để Quả Nhi ở lại Thính Vũ Các chủ trì mọi việc, còn lại tất cả mấy đại cung nữ khác đều theo thiếp vào Phật Đường ở, có ba người họ chăm sóc cho thiếp... tất nhiên là thiếp nuôi chính mình thành người trắng trẻo mập mạp. chừng, đợi tới khi ngài trở lại phát thiếp mập thêm vòng đấy."

      "Được, nàng cái gì cũng đúng. Trẫm với mẫu hậu, vừa đúng lúc, mỗi ngày mẫu hậu cũng dành ra chút thời gian để lễ Phật, có gì hiểu, nàng có thể hỏi mẫu hậu."

      Tịch Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

      Tiếp đó, Cảnh đế tỉ mỉ dặn dò Tịch Nguyệt hồi rồi mới cất bước rời , dù sao cũng phải bàn bạc chuyện này với Thái hậu.

      Ra khỏi Thính Vũ Các, mắt thấy vừa nãy mặt trời vẫn còn rọi tia nắng ấm áp mà giờ bị mây đen che kín, có lẽ chỉ lát nữa là trời mưa ngay thôi.

      mùa hay mưa.

      Vừa ngửa mặt nhìn lên bầu trời, lập tức nghe thấy tiếng sấm rền vang lên.

      Cảnh đế nở nụ cười như có như , phải là nụ cười xã giao, mặc dù như có như , nhưng lại là nụ cười phát ra từ đáy lòng.

      "Tiểu hồ ly ngược lại là người cơ trí."

      Lai Hỉ ở bên cạnh quy củ theo ở phía sau, cũng nhiều lời.

      "Báo cho Lai Phúc tới gặp trẫm."

      Tiểu nha đầu này đúng là phải tiểu bạch thỏ đơn giản, có lẽ vừa nghĩ tới điểm mấu chốt nàng cũng nghĩ mọi chuyện ràng rồi, bằng cũng nghĩ ra cách tự vệ này. [dieen6x4-ddan9f2_Lee6.Quys1_Dd9oo6n.c0m]

      Ở trong cung này lâu như vậy rồi, cũng khó gặp được chuyện thú vị như vậy xảy ra, mặc dù nàng thể cùng tuần khiến cho có chút tiếc nuối, nhưng mà nghĩ tới tiểu hồ ly này cũng phải là người trì độn giống như bề ngoài, cảm thấy máu trong người đều muốn sôi trào.

      đúng là nhìn lầm, quả nhiên nàng là tiểu hồ ly đơn giản.

      Cảnh đế tới Tuệ Từ Cung giúp Thẩm Tịch Nguyệt thỉnh cầu vào Phật Đường ở, Thái hậu vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, nhưng lại thấy nhi tử của mình cười cười cũng có chút hiểu ra.

      Thái hậu nhìn vẻ mặt của nhi tử có chút hưng phấn như vậy, mặc dù che dấu vô cùng tốt, nhưng bà là mẫu thân nên luôn có thể dò xét được hai.

      "Yên tâm. Người hi vọng nàng có chuyện, ai gia cũng để cho nàng có chuyện gì."

      Đây là cam kết.

      Cảnh đế vén tay áo lên, châm cho Thái hậu ly trà cực kỳ đúng tiêu chuẩn.

      Thái hậu nhíu mày mở miệng: "Nàng ở Phật Đường đóng cửa, cũng phải cách đề phòng tốt."

      "Trong thời gian ngắn như vậy mà nàng ấy có thể nghĩ ra được biện pháp tránh nạn này cũng phải là nha đầu ngốc." Bọn họ đều hiểu được, đứa bé này của Trần Vũ Lan, giữ được. Có lẽ lúc mới đầu Cảnh đế đúng là có mong đợi với đứa bé này, nhưng mà sau khi chứng kiến tâm kế tỏ vẻ đáng thương của Trần Vũ Lan cũng ngừng chủ ý này lại.

      Lại thấy nàng ngừng đòi ra cửa, tổn hại bảo vệ trá hình của mình, Cảnh đế cười lạnh.

      Nếu như ngay cả điểm này cũng thấy , như vậy đứa bé này sinh ra cũng được, cho dù được sinh ra Trần Vũ Lan cũng hoàn toàn bảo vệ được đứa bé này. phải là lạnh lùng hà khắc, mà là từ được giáo dục như thế.

      "Chỗ Trần Vũ Lan có người muốn động nàng, vậy chúng ta cũng cần thương hại quá mức. Trẫm vẫn luôn biết, suy cho cùng người đứng sau màn vẫn là vị kia. Người trẫm an bài trong các cung còn có thể tránh được."

      Thái hậu nhìn nét mặt Cảnh đế, có chút đau buồn: "Suy cho cùng đó cũng là đứa bé của người, người vốn dĩ con cháu đơn bạc. . . . . ."

      Cho dù là Trần Vũ Lan thể bảo vệ đứa bé này, phải còn có người nữa sao, còn có cả ai gia nữa.

      Thái hậu vốn muốn tiếp, nhưng mà đành nuốt những lời phía sau xuống.

      Dường như Cảnh đế cũng nhìn thấu chủ ý của Thái hậu, sắc mặt vẫn như thường: "Chúng ta thể nào che chở đứa bé này cả đời. Trong cung này, luôn có những chuyện chúng ta thể trông nom đến nơi đến chốn, Trần Vũ Lan những thể bảo vệ đứa bé này mà còn ngừng cản trở, như vậy, đứa bé này thích hợp được sinh ra. Mẫu hậu!"

      Cảnh đế nhìn Thái hậu, dừng lại chút: "Vũ Nhi được nuôi bên cạnh ngài, cho nên thể có đứa bé thứ hai được đưa qua đây nuôi dưỡng. tại phi tử có phần chức cao cũng phải là là thể sinh con, mặc kệ đứa bé này được ôm tới cho ai nuôi, đều thích hợp."

      Thái hậu suy xét cẩn thận, thở dài, Cảnh đế đúng.

      Mấy vị phi tử này cũng có thể sinh được đứa bé của mình, sao có thể đối đãi lòng với con nuôi được chứ?

      Tuổi của Hoàng thượng vẫn còn trẻ, cũng phải là dần dần già yếu, bất cứ ai cũng hiểu được, tại cho dù có con cũng sao, vẫn còn nhiều thời gian, ai lại muốn nuôi con của người khác, huống chi mẫu thân của đứa bé kia còn là người biết điều.

      "Cứ thuận theo tự nhiên ." Thái hậu nhiều lời.

      "Tối nay trẫm nghỉ ở Thính Vũ Các, sáng mai trước khi lên đường bảo nàng dời qua đây. Mọi việc trong cung, đành làm phiền mẫu hậu quan tâm."

      Thái hậu lắc đầu cái: "Còn có thể làm được điều gì đó cho người, mẫu hậu rất vui mừng."

      Cảnh đế nhìn dáng vẻ vui mừng của Thái hậu, suy nghĩ có chút tán loạn.

      Năm đó người người đều mẫu hậu thiên vị, đối xử với mình và lục đệ hoàn toàn khác nhau, nhưng họ đều biết, mẫu hậu cũng có nỗi bất đắc dĩ của mình. Lúc trước hậu cung phức tạp, mẫu hậu vừa có gia thế chống đỡ, vừa phải chịu bao nhiêu đau khổ, nhận biết bao tội oan, những điều này đều có ai biết được.

      Mà lúc Cảnh đế là vừa được sinh ra tính mạng bị đe dọa, sau đó lại bị hãm hại mấy lần, lớn đủ cả, vài lần suýt chết yểu.

      Sau này có Nghiêm Liệt, khi đó Cảnh Đế hai tuổi, giống Nghiêm Liệt, chỉ là đứa bé miệng còn hôi sữa. Mẫu hậu vì an toàn của Nghiêm Liệt, nên đẩy lên đầu ngọn sóng. Mà phụ hoàng cũng vì vậy nên mới để ý tới .

      Có lẽ là bởi vì như vậy nên ngược lại Nghiêm Liệt nhận được tháng ngày bình an , còn bản thân lại rơi vào tháng ngày hỗn loạn yên.

      Sau này, số lần bị hãm hại nhiều đến nỗi chính cũng đếm hết.

      Người người đều là mẫu hậu thương , thế nhưng, trong lúc vô tình lại biết được tính toán của mẫu hậu. Nghiêm Liệt còn tuổi, thể chịu được cảnh bị nhiều mũi nhọn chĩa vào, cho nên mẫu thân cũng chỉ có thể đẩy ra trước.

      Mặc dù mẫu hậu cũng có lòng bảo vệ , thế nhưng vướng mắc này mãi tồn tại trong lòng , có cách nào hóa giải.

      Cho đến khi hai người đều là thiếu niên trưởng thành, ai biết rằng lần ám sát đó của Nghiêm Liệt tạo thành tổn thương lớn thế nào trong lòng . Nghiêm Liệt chịu tha thứ cho bọn họ, cảm thấy mẫu thân thiên vị, nhưng trong lòng Cảnh đế sao có thể dễ chịu được chứ? biết mẫu thân đẩy ra trước làm bia đỡ đạn để ngăn cản tai họa thay cho đệ đệ, nhưng đệ đệ lại muốn giết . ai hiểu được tuyệt vọng của .

      Bắt đầu từ thời khắc đó, trở nên lạnh lùng xa cách. Cuối cùng, biết rốt cuộc phụ hoàng gì với mẫu hậu, nhưng từ đó mẫu hậu toàn tâm toàn ý trợ giúp leo lên ngai vàng.

      Lục đệ, lục đệ và cũng chỉ như là người xa lạ mà thôi.

      Có lẽ Nghiêm Liệt cảm thấy uất ức, thế nhưng y lại biết được, bản thân (Cảnh đế) cũng uất ức.

      cũng như Nghiêm Liệt. . . . . . thể tha thứ.

      Trong những năm này mẫu hậu thể tha thứ cho Nghiêm Liệt, những cũng hẳn là mang nỗi đau khó thành lời.

      ra quan hệ mẫu tử của hai người bọn họ cũng tốt như mọi người suy đoán.

      Nếu như phải là trước khi qua đời phụ hoàng khuyên bảo hồi có lẽ hôm nay bọn họ cũng có được hòa thuận như thế.

      Người người đều phụ hoàng lạnh lùng có tình cảm, nhưng ai hiểu được, ông cũng là kẻ nhìn thấu lòng người.

      Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng khi có thể làm gì đó giúp cho mình của mẫu thân, Cảnh đế thầm cúi đầu, có lẽ, phụ hoàng đúng.

      Bọn họ đều là mẹ con, năm đó cũng chỉ là bởi vì Nghiêm Liệt còn , mà lại có năng lực tự vệ lớn, cho nên mẫu thân mới có thể làm như vậy. Thế nhưng nó lại biết nghĩ, cuối cùng làm tổn thương cả hai người.

      Cũng chính vì xảy ra chuyện Nghiêm Liệt ám sát, nên mẫu hậu mới hiểu được, hóa ra, cách làm mà bà tự cho là tốt, vừa vặn lại khiến cho bọn họ bị vây khốn trong đau khổ.

      Khoảng thời gian sau đó rất nhiều thị thị phi phi, đồng thời cũng càng làm cho huynh đệ bọn họ thêm mâu thuẫn.

      Chuyện trong hoàng thất vốn luôn rối rắm phức tạp, khó có thể .

      Sau chuyện Nghiêm Liệt ám sát, mẫu thân từ ta, giờ, bà cũng chỉ còn lại người con trai là (Cảnh đế) mà thôi.

      Bây giờ cho dù mẫu hậu muốn hàn gắn quan hệ với Nghiêm Liệt cũng thể làm được.

      Nhìn mẫu thân vui mừng vì làm được chút gì đó cho mình, Cảnh đế khẽ cười thành tiếng, đặt tay tay bà: "Mẫu hậu cũng phải bảo trọng thân thể."

      Thái hậu mỉm cười gật đầu.
      Last edited: 26/8/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 79.
      Editor: trang bubble ^^


      Lần này xuất cung Cảnh đế mang theo Huệ phi và Bạch Du Nhiên, Tịch Nguyệt bởi vì liên quan đến thân thể cũng giống như phi tử khác ra cửa tiễn đưa, ngược lại là sớm chút đến Tuệ Từ cung của Thái hậu, sau đó chính là đóng cửa ra.

      Thái hậu thấy tình cảnh lần này của nàng cũng thầm bùi ngùi, trong cung này dù là thấy có đầu óc cỡ nào, cũng có thể là biểu giả dối.

      Thân thể Tịch Nguyệt rất suy yếu, nếu như mỗi ngày tụng niệm Kinh Phật vậy tất nhiên là thể nào.

      Thơì gian dài, Tịch Nguyệt cũng chỉ là ở Phật Đường tu dưỡng, Phật Đường có phòng chếch nho , chính là nơi Tịch Nguyệt ở.

      xảy ra chuyện gì, nàng cũng có ý định ra cửa.

      Mà giao Thính Vũ Các cho Quả Nhi mới là thích hợp quá rồi.

      Đừng Quả Nhi là người từng được huấn luyện, dễ dàng rơi vào cạm bẫy của người khác, dù là rơi vào , tin rằng thế nào Cảnh đế cũng thêm tin tưởng tính tình của nàng.

      Lúc này Tịch Nguyệt may mắn là mình sớm chút tìm được quân cờ ngầm mà Cảnh đế đặt trong cung nàng, nếu phải như thế, nàng cũng yên tâm như vậy.

      Trải qua chuyện này, hình như là Cẩm Tâm thành thục hơn nhiều, Tịch Nguyệt cũng cần nhiều lời, chỉ thấy nàng ấy thu xếp thỏa đáng mọi chuyện.

      Đào Nhi Hạnh Nhi bên kia, nàng cũng cẩn thận dặn dò, mấy người vốn cũng ra khỏi cửa.

      Mỗi ngày Thái hậu cũng sắp xếp người đưa thức ăn tới đây.

      Ngày hoàng thượng , Tịch Nguyệt chuyển đến Tuệ Từ cung, mà nguyên nhân nàng dời qua cũng được truyền báo ra.

      ít người xì mũi coi thường, cảm thấy nàng làm điều thừa.

      Chính là cũng có lòng dạ sâu nặng, muốn có vẻ nhiều.

      Thẩm Tịch Nguyệt diễn xuất như vậy đúng là giống như là yên tâm lễ tạ thần. Giống như trốn tránh. Chẳng lẽ người rơi xuống nước làm cho nàng sợ đến như vậy?

      Có thể là Cẩm Tâm từng dặn dò, Hạnh Nhi và Quả Nhi cũng hiểu chút gì.

      Hai người cũng vô cùng dè dặt cẩn thận.

      Tịch Nguyệt biết, mình chuyển đến cái chỗ này, khiến người sau màn có đối tượng có thể hãm hại, Trần Vũ Lan còn có vấn đề hay , cũng hoặc là chờ hoàng thượng trở lại tiếp tục hãm hại nàng?

      Lại ngẫm nghĩ lần nữa, chắc là phải, dù sao, nếu như chờ sau khi hoàng thượng trở về Trần Vũ Lan mới gặp chuyện may. Như vậy cũng mất ý nghĩa khiến nàng ta rơi xuống nước. Mà hoàng thượng, hình như cơ hội xuống tay thấp.

      Quả nhiên, hoàng thượng rời đến ngày thứ sáu, Tịch Nguyệt nghe được tin tức từ chỗ Quế ma ma, Trần Vũ Lan, sinh non rồi.

      Rốt cuộc nàng có loại cảm giác quả nhiên thế.

      "Chuyện gì xảy ra?"

      Dù là như thế nào, Trần Vũ Lan cũng vẫn là biểu muội của nàng, nàng cũng nên thăm hỏi chút.

      Quế ma ma vỗ tay nàng: "Biết ngươi là người thiện tâm, mặc dù nàng ta đối với ngươi như vậy, ngươi cũng độc ác mặc kệ nàng. Chỉ là theo lão nô thấy, Trần Thải Nữ này cũng phải là Thiện Nam Tín Nữ gì, chuyện bị cắn ngược lại cái, nàng ta cũng chưa chắc làm được, ngươi cũng đừng quan tâm nàng ta."

      Cho dù Quế ma ma từ ánh mắt gì những lời này, Tịch Nguyệt cũng nghe được ý tốt trong lời , gật đầu.

      Thân thiết : "Cám ơn ma ma nhắc nhở, ta cũng hiểu được, vào cung này, dĩ nhiên là khác biệt. Chỉ là ta hơi cảm khái."

      Quế ma ma tiếp tục : "Phải tỷ muội các ngươi, đúng là hợp với Liên Tú Vân."

      "Hả?" Chẳng lẽ lần này hãm hại nàng sao, làm chuyện này tới người Liên Tú Vân?

      "Cũng biết Trần Thải Nữ này nghĩ như thế nào, vốn là người có thai, cũng biết chăm sóc mình tốt, ngược lại chạy đến trong lãnh cung thăm Liên Tú Vân này, người phát rồ kia cũng có thể tùy tiện thăm sao, vậy phải là xảy ra chuyện sao? Tống phi cũng ở đó, mỗi ngày cũng lẩm nhẩm thần bí, lần này thấy Trần Thải Nữ hơi lộ bụng bầu, phải liền phát điên."

      Lại là Hiền phi trước đây.

      Lúc này Tịch Nguyệt đúng là hơi giật mình.

      số việc , cuối cùng là có quan hệ nhân quả. Kiếp trước con nàng chết để ép Hiền phi sụp đổ tận gốc. Kiếp này lúc Hiền phi rơi đài sớm hơn, hơn nữa trở thành Tống phi. Sau đó lại bị nhốt ở lãnh cung.

      Nhưng đứa bé này của Trần Vũ Lan chắc là vì nàng mà xảy ra chuyện.

      Có lúc có số việc , là quanh quẩn lại, ràng.

      "Tống phi phát điên. Vậy chuyện này phải xử lý như thế nào?"

      Quế ma ma hừ lạnh tiếng: "Xử lý như thế nào? Mặc kệ nàng ta có phải phát điên hay , hại hoàng tự luôn là thể trốn tránh. Ý thái hậu là, tối nay phải xử lý nàng ta. Về phần có những vấn đề khác hay , cũng tự có người điều tra ràng."

      Quế ma ma tuy như vậy, nhưng mà cũng thầm quan sát biểu của Tịch Nguyệt, thấy nàng ngoại trừ giật mình cũng phản ứng dư thừa khác. khỏi bắt đầu bùi ngùi, có lúc con người thể tin mệnh.

      Bà và Thái hậu phân tích qua, chuyện Liên Tú Vân này tuyệt đối đơn giản như vậy, sợ là chủ ý cuối cùng là giữ lại Thuần quý nghi, hãm hại nàng, ngược lại nghĩ tới, đợi hoàng thượng ra khỏi Hoàng Thành, nàng ấy chuyển đến Phật đường ở Tuệ Từ cung bọn họ, tuy cũng xa hoa, có chút đơn sơ, nhưng lại tránh khỏi rất nhiều chuyện rắc rối.

      Nghĩ đến thân thể của nàng, cũng chịu nổi giày vò cần thiết nữa.

      Vậy ông trời cũng giúp nàng.

      "Lúc ở nhà biểu muội cũng phải là như thế, ngược lại ngờ vào cung, tính tình cũng thay đổi." Tịch Nguyệt rảnh rang câu. Trong lời thấy đau đớn, cũng thấy vui sướng khi người gặp hoạ.

      "Vào cung này, cũng vì tranh đoạt người đàn ông, làm sao còn có thể trước sau như ?"

      Quế ma ma và Thái hậu giống như nhau, chỉ là Thái hậu có cảm tình, tất nhiên bà cũng thiên vị.

      Đối với Thẩm Tịch Nguyệt này lại là như thế.

      Tịch Nguyệt gật đầu, hiểu lời bà .

      Hai người chỉ lát thấy Tịch Nguyệt có vẻ hơi mệt mỏi, Quế ma ma cũng dây dưa chỗ này nhiều hơn, dù sao nữa bà nên qua, chính là đứng dậy rời .

      Quế ma ma rời , Cẩm Tâm : "Biểu tiểu thư này xảy ra chuyện."

      Tịch Nguyệt cũng bất ngờ: "Cũng biết Thái hậu có hoàn toàn tra mọi chuyện hay ."

      "Chủ tử đừng suy nghĩ quá nhiều, theo nô tỳ thấy, chuyện này vẫn còn chưa xong đâu. Người đó, nếu có chuyện gì, cứ tu dưỡng tốt, để cho các nàng giày vò . Mọi việc còn có thể lướt qua hoàng thượng và Thái hậu?"

      Tịch Nguyệt cười đồng ý: "Phải phải, ngươi có đạo lý. Ừ, ta đây phải là hơi tò mò sao? Luôn nghĩ, là ai suy nghĩ từng vòng từng vòng liên hoàn kế."

      "Chờ hoàng thượng trở lại, xem biểu của phải là biết ." Cẩm Tâm cũng coi là câu đúng.

      Kể từ khi Tịch Nguyệt rơi xuống nước Cẩm Tâm tự trách sâu, cảm thấy mình chăm sóc tốt tiểu thư, giờ suy nghĩ chuyện, luôn suy nghĩ kỹ càng, liền muốn suy ra ba. Có thể giúp đỡ nhiều hơn cho chủ tử nhà mình.

      "Kế sách là có, đáng tiếc, biểu quá cực đoan rồi."

      ra trong lòng nàng, chắc người kia, nếu như nàng có đoán sai, người kia phải là Bạch Tiểu Điệp, dù sao, Trần Vũ Lan và Liên Tú Vân đều qua lại thân thiết với nàng ta, mà họ khác thường rệt.

      Cũng hoặc là, còn có người lợi hại lợi dụng Bạch Tiểu Điệp.

      Chuyện hậu cung thường là như thế,0di33xn0dafnl330fys0doon Tịch Nguyệt nhìn rất thấu đáo, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù người kia là ai.

      ra , cũng phải là ngoài ý muốn, phải sao?

      Nàng đột ngột lên cầu này như vậy, chỉ cần Hoàng đế có chút lòng suy nghĩ, cũng phải biết nàng đây là tránh tai hoạ, hơn nữa hoàng thượng cũng ngốc, tất cả bọn họ có suy nghĩ trù tính thêm cũng chưa chắc có người coi trọng.

      như vậy, nàng nên suy nghĩ chút thái độ chung sống với hoàng thượng sau này.

      Hơn nữa, nàng vị như thế, sợ là người khác cũng muốn đánh chủ ý tới người nàng rồi, cho rằng nàng yếu đuối có thể bắt nạt sao.

      Nàng cũng sợ chuyện này, chỉ có điều lần này thân thể nàng suy yếu, cũng thích hợp đấu với người.

      Nhưng. . . . . . Tịch Nguyệt nắm chặt nắm đấm.

      Nếu họ tính kế nàng như vậy, làm chút gì, là có lỗi với "Ý tốt" của họ.

      Cẩm Tâm thấy chủ tử nhà mình yên lặng , làm như suy nghĩ sâu xa, hỏi: "Chủ tử, có cần nô tỳ liên lạc người hay ?"

      Tịch Nguyệt kéo bẻ ngón tay, lắc đầu: " tại trong cung sợ bóng sợ gió rồi, chừng bên Thái hậu tra được cái gì, trong khoảng thời gian này, chúng ta cần làm bậy. Chờ hoàng thượng về hơi yên tĩnh trở lại rồi ."

      Các cung cũng có thế lực của mình trong cung, hoặc là có vài trợ thủ của mình, Thẩm Tịch Nguyệt cũng ngoại lệ, nhưng nàng lại núp rất tốt, cũng liên lạc nhiều người. Dù như thế nào, cho dù để cho hoàng thượng cảm thấy, nàng cũng là có chút mọn, nàng cũng bằng lòng lật tất cả lá bài tẩy của mình đều bày mặt bàn để cho người xem xét.

      Ngày hôm đó trải qua rất tự nhiên, nàng đóng cửa ra, người khác cũng đừng tìm đến nàng.

      Cũng chẳng qua chính là ngày thứ mười, hoàng thượng dẫn Huệ phi và Bạch Du Nhiên hồi cung.

      Lúc này thân thể Tịch Nguyệt cũng khoẻ.

      bộ váy dài màu xanh biếc như nước mùa thu, áo dài màu bạc, đầu lóe lên trâm vàng, có vẻ trong đơn thuần lại lộ ra chút hoa lệ.

      Hoàng thượng này bao lâu, người trong cung bấy lâu thấy Thẩm Tịch Nguyệt.

      Cho dù trong lòng cầu nguyện oán thầm thế nào, hi vọng nàng tiều tụy chịu nổi, cũng đều đánh lại trong nháy mắt gặp nhau này.

      Nàng rất tốt, nhưng người khác thấy nàng rất tốt, đều rất tốt.

      Làm như hơi cảm thấy hứng thú tệ hại, Tịch Nguyệt đúng là vui mừng trở lại.

      Nụ cười lòng khiến mắt nàng cười thành trăng rằm.

      Cảnh đế thoáng đuổi kiệu chính là thấy tình cảnh như thế. Ở bên trong đông đảo mỹ nhân, chỉ có Tịch Nguyệt cười điềm tĩnh lòng. Hoàn toàn khác biệt với người khác.

      "Đều đứng lên . Thân thể Thuần quý nghi như thế nào? Thân thể suy yếu cũng cần tới tiếp giá."

      Tuy là tất cả Đức Phi Tề phi, nhưng mà Cảnh đế lộ ra thoáng đỡ Tịch Nguyệt ràng, đây cũng khiến mọi người trong hậu cung kinh ngạc, phải biết, thường ngày hoàng thượng là người vô cùng giữ quy củ. Cho dù là rất nhiều cưng chiều * với người nào, cũng phóng đại dưới con mắt của đông đảo mọi người.

      "Khởi bẩm hoàng thượng, mấy ngày này thần thiếp đóng cửa yên tĩnh nghỉ ngơi, cung kính thành tâm lễ Phật. Thân thể khoẻ." Nàng vẫn là dáng vẻ cười híp mắt như cũ.

      Nhìn lên nhìn xuống thoáng đánh giá nàng, gật đầu.

      Lại nhìn về mọi người: "Cũng trở về . Trẫm còn muốn thỉnh an với Thái hậu."

      Vỗ vỗ tay Tịch Nguyệt, Cảnh đế rời .

      Cảnh đế rời , phi tần khác cũng cùng nhau hỏi han. Mỗi người cũng chuẩn bị rời .

      Liếc mắt nhìn Huệ phi lạnh nhạt kiêu ngạo và Bạch Du Nhiên hờ hững, Tịch Nguyệt thấy chút ghen tỵ, cười yếu ớt với hai người này, cũng lượn lờ rời .

      Nếu hoàng thượng trở lại, vậy hứng thú tranh thủ tình cảm chính là lại muốn bắt đầu đây?
      Last edited: 26/8/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 80.


      Thái hậu và Hoàng đế gặp hơn mười ngày, tất nhiên muốn dùng bữa với nhau, Tịch Nguyệt cũng muốn làm người ganh tỵ kia, yên lặng sắp xếp nô tài khuân đồ qua cung mình.

      Lần này điệu bộ của nàng lại khiến Quế ma ma gật đầu hồi, Thái hậu và hoàng thượng gặp nhau, dĩ nhiên là hy vọng có thể chút lời riêng tư với nhau. Nếu như người khác thức thời, cũng quả làm người ta căm tức.

      Tịch Nguyệt trở lại Thính Vũ Các lại thấy Quả Nhi, quả nhiên, Bạch Tiểu Điệp này từng tới đây xin gặp, chỉ là Quả Nhi cũng phải dễ chọc gì đó, mặc dù bình thường im lặng , nhưng lúc quan trọng cũng phải là dễ bắt nạt.

      Nghe Quả Nhi hồi báo, Đào nhi bên cạnh thoáng cái cúi người, chen miệng : "Chủ tử, theo nô tỳ thấy, Bạch Tiểu Điệp này tất nhiên có lòng tốt, chúng ta có muốn bẩm Thái hậu hay ?"

      Tịch Nguyệt mỉm cười: " cần. Lại đến hoàng thượng Thái hậu có biết hay , có số việc , cũng thể hoàn toàn mượn tay người khác. Nếu khắp nơi cho rằng ta dễ bắt nạt sao? Vốn định chỉ lo thân mình, hầu hạ hoàng thượng tốt, hiếu kính Thái hậu là được. Nhưng những người này trái lại là năm lần bảy lượt gây chuyện , tượng đất còn có ba phần tính năng của đất, ta cũng phải khắp nơi đều dễ chuyện."

      Làm như có chút giật mình vì lời này của Tịch Nguyệt, ngay cả Quả Nhi cũng ngẩng đầu lên.

      "Thân thể biểu muội như thế nào?"

      Mấy ngày nay Tịch Nguyệt chưa từng ra cửa, mấy đại cung nữ bên cạnh cũng bị hạn chế, tất nhiên biết được tình huống bên ngoài, trong lòng nàng có so đo, cũng chưa từng phái người hỏi thăm nhiều hơn, có lẽ nàng biết, Quả nhi kia nhất định là biết.

      Quả Nhi trả lời: "Bẩm chủ tử, Trần Thải Nữ mất đứa bé, vốn là vô cùng đau buồn, ngày đó ngừng khóc rống, còn đòi phải cùng . Chỉ là ngày hôm sau Quế ma ma trong cung Thái hậu thăm Trần Thải Nữ sau đó nàng ta cũng nhiều, giống như biến thành người khác."

      Tịch Nguyệt cười nhìn Quả Nhi: " có điểm nghi ngờ khác?"

      Quả Nhi suy nghĩ tỉ mỉ lần, hơi chần chờ: "Nô tỳ cũng biết việc này có tính , nô tỳ nghe , Bạch Tiểu Điệp sau khi Trần Thải Nữ xảy ra chuyện từng thăm Trần Thải Nữ, chẳng qua lại bị Trần Thải Nữ đuổi ra ngoài. Chỉ là chuyện như vậy cũng làm chuẩn, đều là lời đồn đãi mơ hồ trong cung."

      Tịch Nguyệt đứng lên, Cẩm Tâm bên cạnh cũng hiểu ý nghĩ của nàng, vội vàng đưa tới cây kéo trong tay.

      Tịch Nguyệt nhận lấy cây kéo rồi bắt đầu tỉ mỉ cắt sửa bồn hoa.

      "Trần Vũ Lan dù có tốt, cũng là biểu muội ta, ngay cả chúng ta hợp, nhưng người khác ở giữa khích bác lại coi là gì."

      Lời nàng vừa ra, rốt cuộc Cẩm Tâm cũng hơi mê mang, nhưng vừa nhìn kỹ, chỉ thấy giữa lông mày chủ tử nhìn ra cảm xúc, lại vừa suy xét, sợ là đây cũng là chủ tử cố ý trước mặt Quả Nhi, lại điều chỉnh tâm trạng, nhiều lời đứng bên cạnh.

      Trong khoảng thời gian ngắn trong nhà lại yên tĩnh trở lại.

      Sau lúc lâu, Tịch Nguyệt nhìn bồn hoa mình cắt sửa xong, bộ dáng giống như có chút vừa ý.

      "Nhìn tay nghề của ta này, là bình thường, là làm cho người ta buồn bực."

      Chủ tử chỉ có điểm * tốt ấy, lại thể như ý, Cẩm Tâm vội vàng mở miệng: " bằng nô tỳ đến bên nội vụ, xin tiểu cung nữ có tay nghề tốt tới đây, chủ tử thông minh như vậy, xem nàng cắt mấy ngày, chắc hẳn cũng thuận buồm xuôi gió."

      Trong cung này cũng ít người biết, Thuần quý nghi thích trồng hoa nuôi cỏ, nhưng lại rất thích cắt sửa, đây cũng là việc rất * tốt.

      Tịch Nguyệt khẽ chau mày: "Trong cung này các ngươi lại là biết được ai hơi chút tinh thông với cái này?"

      Trong cung, bình thường loại chuyện lặt vặt này đều là tiểu thái giám làm, tiểu cung nữ biết sửa cắt bỏ hoa cỏ nhiều lắm.

      Tịch Nguyệt bình thường cũng thích giám tiếp xúc quá mức với tiểu thái, mấy đại cung nữ này cũng biết .

      ra trong lòng Tịch Nguyệt, cho dù là, cho dù là cái gì kia, nhưng cuối cùng cũng là đàn ông, dùng trong phòng có nhiều phiền phức. Mà cắt sửa hoa cỏ vốn là cầu tiếp xúc gần gũi với nàng, nàng cũng thích như thế. Đây cũng là nguyên nhân nàng vẫn luôn tìm người.

      Đào nhi vừa suy xét cặn kẽ lại mở miệng: "Chủ tử, nô tỳ biết, Dịch Đình cục có tiểu cung nữ, tên gọi là Thúy Văn, bởi vì tướng mạo nàng hơi xấu xí tính tình lại làm người thích, cũng luôn bị phân công làm chút việc của tiểu thái giám. Nàng ấy cũng là số ít cung nữ biết sửa cắt hoa cỏ trong cung. Nghe tay nghề kia cũng tệ."

      Quả nhiên, nghe nàng ấy vừa như thế, chính là Tịch Nguyệt cảm thấy hai mắt tỏa sáng lên: " khi như vậy, Cẩm Tâm, ngươi tiếng với quản Dịch Đình cục. Xin tiểu cung nữ này tới đây."

      Loại chuyện xin cung nữ này, cũng cần quá nhiều.

      Cẩm Tâm đáp dạ.

      Cẩm Tâm làm việc lưu loát, tối hôm đó dẫn theo tiểu cung nữ Thúy Văn tới đây, là tiểu cung nữ, nhưng mà cũng là chỉ phẩm cấp. Nhìn tuổi, là lớn xấp xỉ với Cẩm Tâm.

      Sau khi Tịch Nguyệt quan sát tỉ mỉ phen để cho nàng ta cắt sửa bồn hoa, trang #ddlqd# bubble bao lâu, quả nhiên là mặt mày hớn hở mà điều chỉnh nàng ta làm cung nữ nhị đẳng.

      Thúy Văn hơi nhát gan, nghe Tịch Nguyệt dặn dò bèn rời tìm Cẩm Tâm.

      Cẩm Tâm sắp xếp chỗ cho nàng ta ở.

      Đây vốn là nhạc đệm , điệu bộ lần này của Thuần quý nghi cũng chọc người liếc mắt, vốn cũng phải là chuyện lớn gì, cũng phù hợp tính tình của nàng.

      Hoàng thượng vừa mới trở lại cũng truyền bất kỳ người nào thị tẩm, Tịch Nguyệt cũng hiểu, dù là truyền người, cũng phải là nàng. Dĩ nhiên là mừng rỡ thanh nhàn.

      Sau khi tắm rửa Tịch Nguyệt vấn mái tóc thành búi tóc đơn giản. bộ áo lót màu xanh nhạt nổi bật lên người trắng nõn mềm mại.

      Cẩm Tâm bên cạnh : "Chủ tử, nếu Thúy Văn cũng vào ở, về sau chúng ta làm việc dễ dàng hơn nhiều."

      "Thúy Văn coi như là sư tỷ của ta, đối xử nàng ấy cẩn thận chút."

      Cẩm Tâm bật cười: "Chủ tử lại suy nghĩ quá nhiều, chúng ta tự nhiên đối xử tốt với nàng ấy, hơn nữa, nếu ta chăm sóc nàng khắp nơi, với chú ý giúp đỡ, người khác mới cần nghi ngờ đấy."

      Tịch Nguyệt liếc mắt, trừng nàng ấy: "Ta chỉ là để cho ngươi cẩn thận chút, ngược lại ngươi rất nhiều."

      Cẩm Tâm cười hì hì: "Chủ tử vốn là nương tuổi còn , mỗi ngày suy nghĩ quá nhiều, cũng thấy nụ cười lòng, nô tỳ đây phải là trêu chọc ngài chơi đó sao?"

      Thấy nàng như thế, Tịch Nguyệt cũng bật cười.

      đến Thúy Văn này, cũng là người nàng có thể tin tưởng, khi còn bé Thúy Văn ở sát vách nhà Vạn Phu Nhân, Vạn Phu Nhân có con , cũng thích nàng ấy, muốn thu nàng ấy làm đồ đệ, sau lại bởi vì đủ loại nguyên nhân cũng hoàn thành được, nhưng cho dù như thế, Vạn Phu Nhân cũng dạy rất nhiều y thuật cho nàng ấy.

      Chính là ý của Vạn Phu Nhân, những thái y kia của Thái Y Viện, cũng có ít quả là bằng Thúy Văn này.

      Sau đó trong nhà Thúy Văn gặp khó khăn, nàng ấy là ăn nhờ ở đậu, sau dưới cầu của thúc phụ (chú ruột) thay thế danh ngạch đường muội (em họ) của mình vào cung làm cung nữ. Bởi vì là người ít tướng mạo xuất sắc, cũng gặp phải chuyện tốt gì.

      Cũng may mà lúc đó Vạn thái y có chăm sóc nàng ấy, nếu như phải loại này, sợ là nàng ấy trải qua khó khăn.

      Trùng hợp lúc này Tịch Nguyệt vào cung, Vạn Phu Nhân lại liên lạc nàng, Vạn thái y cũng phải luôn có thể giúp được, nếu như để cho hai người cùng chỗ, cũng coi là đều tốt với hai người, bên cạnh Tịch Nguyệt thêm người y thuật cao siêu, mà Thúy Văn sống cũng tốt hơn chút.

      Nhưng Tịch Nguyệt cũng có suy tính của mình, nếu như nàng mới vào cung là như thế, tự nhiên chọc người liếc mắt, chính là từ từ mà tính.

      Ban đầu nàng nghi ngờ trong cung có người, nàng ta động tay động chân trong hương liệu, cũng treo đèn lồng màu đỏ, khiến Thúy Văn giúp tay.

      tới hôm nay, cũng coi như nàng bày bố thỏa đáng, dĩ nhiên là đúng lý hợp tình gọi người tới.

      thích cắt sửa bồn hoa? Tịch Nguyệt mỉm cười.

      Kiếp trước, nàng lại thích như vậy.

      Nghĩ tới tình huống trước mắt của mình, trong lòng nàng thoải mái hơn nhiều, bên cạnh có Cẩm Tâm, Xảo Ninh, Thúy Văn những người giúp đỡ này, cộng thêm bản thân nàng lại có trí nhớ kiếp trước, nàng sống tốt.

      "Cẩm Tâm, ngày mai ta định thăm Vũ Lan, ngươi cảm thấy, thời gian nào ta thích hợp qua?" ra Tịch Nguyệt cũng cảm thấy, hình như từ khi nàng rơi xuống nước, Cẩm Tâm cẩn thận hơn nhiều, cũng giống trước kia. Đây là cố ý nhìn chủ kiến của nàng ấy.

      Nghĩ đến cũng đúng, thường ngày những thứ gây khó khăn kia, trong lòng mình cũng có tính toán, có phòng bị, chuyện rơi xuống nước này ngược lại hoàn toàn phải, mà là điều ngoài ý muốn mình có phòng bị, sợ là cũng bởi vì vậy, mới khiến Cẩm Tâm hoảng sợ.

      Cẩm Tâm vừa suy xét tỉ mỉ, lắc đầu: "Nô tỳ cảm thấy, chủ tử dù canh giờ gì, thậm chí thăm nàng ta mới phải." Thấy Tịch Nguyệt như muốn gì, vội vàng thêm nhanh lời, tiếp: " phải nô tỳ hiểu nhiều, chẳng qua nàng ta quả phải người sống chung tốt lắm. Chúng ta bày tỏ ý tốt với nàng ta. Người khác khó tránh khỏi buộc chúng ta thành sợi dây thừng. Nếu là như vậy, ngày khác nàng ta làm cái gì nữa, chúng ta lại ràng."

      Tịch Nguyệt thấy nàng như thế, gật đầu. ra sao trong lòng nàng lại biết được điểm này chứ?

      Nàng cũng biết những thứ này, nàng hỏi Cẩm Tâm cũng là xem ý định của nàng ấy thế nào.

      Tuy hoàng thượng có lẽ biết, nhưng nếu xử lý Bạch Tiểu Điệp xong ngay, đó cũng là thể nào, hơn nữa nàng cũng buồn bực, d!^Nd+n(#Q%*d@n có lẽ Liên Tú Vân là người cẩn thận bị hại, nhưng Trần Vũ Lan nên như thế.

      Rốt cuộc là như thế nào khiến nàng ta buông lỏng cảnh giác, mà nàng dùng, lại là dạng thuốc gì.

      "Ta đoán, thế nào Quế ma ma cũng chuyện Bạch Tiểu Điệp với nàng, nếu nàng ta đuổi Bạch Tiểu Điệp . So sánh với biểu muội, ta thêm kiêng kỵ Bạch Tiểu Điệp." Tịch Nguyệt cũng coi là ăn ngay .

      Cẩm Tâm hiểu: "Chủ tử muốn lợi dụng tay người khác đối phó Bạch Tiểu Điệp?"

      Tịch Nguyệt lắc đầu: "Nếu ta làm quá nhiều, khó tránh khỏi hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, hoàng thượng cho phép nữ nhân của mình có chút mưu kế, nhưng mà tuyệt đối vui khi thấy nữ nhân của mình ác độc."

      "Như vậy hoàng thượng và Thái hậu quản chuyện này sao?"

      "Quản? Dĩ nhiên là quản, nhưng mà quản thế nào thể chắc chắn. Ta đây bỗng nhiên rơi xuống nước, ta quyết để người hại ta Tiêu Dao (ung dung tự tại). Chuyện này còn phải tính toán cặn kẽ."

      Nàng cũng dám khẳng định, hoàng thượng 100% xử lý xong Bạch Tiểu Điệp, nhưng nếu nhổ cỏ tận gốc, với tính tình của Bạch Tiểu Điệp chắc chắn tiếp tục hại người. Nhưng nàng cho nàng ta thêm bất cứ cơ hội nào nữa.

      Đây coi như là, hận cũ thêm thù mới sao?
      Last edited: 26/8/16
      KisaragiYue, dhtt, duyenktn12 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 81.


      Hoàng thượng cho đòi Tịch Nguyệt thị tẩm là ngày thứ tư sau khi trở lại, ngày đầu tiên ai thị tẩm, ngày thứ hai chính là Đức Phi, ngày thứ ba là Tề phi, ngày thứ tư lại chính là nàng, Tịch Nguyệt cảm giác có chút thụ sủng nhược kinh (được cưng chiều mà sợ).

      Chỉ là ngược lại nàng càng ngày càng cảm thấy, hoàng thượng đây là muốn nâng đỡ nàng lên cao.

      Nhưng cho dù là thị tẩm, hai người cũng có làm cái gì, bởi vì chuyện nàng rơi xuống nước trước đó, ngược lại hoàng thượng lo lắng cho thân thể nàng.

      Dù xem ra nàng khoẻ, nhưng mà hoàng thượng luôn luôn nghĩ tới, tránh cho làm nàng bị thương. Trong lòng Tịch Nguyệt thầm oán giận, sợ là sợ chuyển bệnh qua người đấy? Chẳng qua tất cả cũng chỉ thầm suy đoán trong lòng, lại dám biểu chút lên mặt.

      Hai người vừa chuyện với nhau, thời gian trôi qua như vậy. Nếu như để Tịch Nguyệt và ngủ giấc cái gì cũng làm, Tịch Nguyệt cũng có ý kiến gì, nhưng Cảnh đế người ta được đâu….

      Qua canh hai (21-23 giờ), Cảnh đế sai Lai Hỉ đưa Tịch Nguyệt về Thính Vũ Các.

      có sủng hạnh Thẩm Tịch Nguyệt hay , phần vinh dự này vốn là giống với người khác.

      Trần Vũ Lan sinh non, hoàng thượng cũng thăm. Người khác cho rằng nàng ta là vì bản thân lãnh cung bị chán ghét, nhưng làm sao Tịch Nguyệt hiểu, điều này cũng gián tiếp nhìn thấu người đàn ông lãnh tâm lãnh tình này.

      tình cảm với , quá dư thừa rồi.

      Về phần Bạch Tiểu Điệp, đây cũng là hơi kỳ lạ, cũng hiểu được rốt cuộc Cảnh đế thế nào với Huệ phi, lại chuyển Bạch Tiểu Điệp đến chỗ phòng chếch Trúc Hiên.

      Tịch Nguyệt nghĩ mãi xong.

      Có lúc sống lại, đúng là phải vạn năng.

      Nhưng mà nghĩ đến Cảnh đế làm việc luôn như lọt vào trong sương mù, Tịch Nguyệt cũng ngồi chờ chết. Người ta cũng khi dễ đến đầu nàng, cái gì nàng cũng làm, cũng phù hợp tính tình của nàng.

      "Cẩm Tâm, thông báo Thúy Văn, chúng ta thăm biểu muội."

      "Cái gì?" Cẩm Tâm đờ đẫn.

      Tịch Nguyệt cười híp mắt: " gặp Trần Vũ Lan, sao ta có thể biết cái gọi là chân tướng chứ?"

      Cẩm Tâm hoảng hốt phen, làm như hiểu, ai tiếng.

      Nếu như nàng có đoán sai, điệu bộ này của Trần Vũ Lan tất nhiên là biết người hãm hại nàng ta là Bạch Tiểu Điệp, nhưng Trần Vũ Lan có thể biết, nàng lại nên biết. Nếu muốn ngoài mặt đối phó Trần Vũ Lan, dù sao cũng phải có nguyên nhân thiết thực, nếu đúng là khiến hoàng thượng thích rồi.

      Hôm nay nàng báo hiệu với chỗ hoàng thượng, tiểu nha đầu đơn thuần thẳng tính này là phải lột xác, bây giờ, nàng nên có chút tâm cơ chứ?

      Nếu như nàng từ chỗ biểu muội Trần Vũ Lan biết hung thủ đẩy mình xuống nước, vậy nàng có thái độ gì mới để cho hoàng thượng yên tâm đây?

      khuôn mặt mềm mại của Tịch Nguyệt cười thành đóa hoa.

      Cũng phải là cá tính hơi xúc động hơi mọn sao?

      Cho dù Vũ Lan có với nàng cái gì hay , chỉ cần sau khi trở về từ chỗ Vũ lan nàng lại có thay đổi, như vậy, dù nàng ta mình , tất cả mọi người cho rằng Trần Vũ Lan nàng nhất định là cho mình cái gì.

      Vậy cũng là biểu muội nham hiểm lần, nắm lại quả đấm , Tịch Nguyệt vui vẻ ra mặt, suy nghĩ chút, lại điều chỉnh vẻ mặt xuống. Thấy Thúy Văn vào cửa.

      Tịch Nguyệt dặn dò: "Ngươi xem giúp ta, rốt cuộc là trong cung nàng ta có vấn đề gì."

      "Nô tỳ hiểu rồi." Thúy Văn cũng chuyện quá *, cũng thích biểu diễn y thuật của mình, nhưng mà, quả nàng người có tài.

      Nếu như Bạch Du Nhiên sai, như vậy nhất định là Bạch Tiểu Điệp dùng các thứ thuốc tạo thành thay đổi tính cách của bọn họ.

      ràng nóng nảy vội vàng, nếu như phải là sau khi nàng và Trần Vũ Lan tiếp xúc lâu, lại bởi vì lời Bạch Tiểu Điệp , nàng nhất định ngờ đến điểm này.

      Đây là lần thứ hai Tịch Nguyệt tới tẩm cung Trần Vũ Lan, tiểu thái giám chờ đợi bên ngoài thấy Tịch Nguyệt đến, vội vàng chân chó qua thỉnh an.

      Ai mà biết, nay Thuần quý nghi người ta được thánh sủng.

      Nghe Tịch Nguyệt muốn gặp chủ tử nhà mình,trang@dđlqđ@bubble editor tiểu thái giám như chạy vào nhà bẩm báo.

      Cũng chẳng qua thời gian ngắn thấy Lan Nhi bên cạnh Vũ Lan ra đón.

      "Nô tỳ gặp qua Thuần quý nghi. Chủ tử nhà ta , mời ngài vào."

      Đây cũng phải là dáng vẻ trong ngày thường.

      Hôm nay Trần Vũ Lan còn trong ngày ở cữ sinh non, vừa thấy Tịch Nguyệt vào cửa, chính là nước mắt lưng tròng nhìn sang: "Biểu tỷ. . . . . ."

      Ngược lại hoàn toàn khác biệt với lần trước tới.

      Tịch Nguyệt cũng sang đó, dặn dò Cẩm Tâm đặt đồ mình mang tới qua bên, Vũ Lan liếc nhìn, vốn là ngừng có vật bị vài người khác động tay động chân, nghĩ đến biểu tỷ này cũng đề phòng nàng.

      Vẻ mặt Trần Vũ Lan thêm khổ sở hồi.

      "Trước đó vài ngày nghe biểu muội gặp chuyện may, nhưng thân thể biểu tỷ cũng khoẻ, lo lắng khiến khí lạnh người mình chuyển qua cho muội muội, lại lo lắng muội muội suy nghĩ nhiều, nên cũng đến thăm. Hôm nay cũng coi là tốt rồi, muốn ghé thăm ngươi chút. Thân thể lại còn có cái gì ổn ?"

      Trần Vũ Lan tóc dài xõa vai, trong ánh mắt lộ ra oán hận.

      " ổn? Ta có thể có gì ổn. Đáng thương cho đứa bé số khổ của ta, chắc là có cơ hội nhìn cung điện Cẩm Tú này."

      Tịch Nguyệt vẫn đứng bên, Trần Vũ Lan cũng cảm thấy có gì ổn, đau khổ khát khao và mong đợi của mình đối với đứa bé này.

      lúc lâu, thấy Tịch Nguyệt đứng bên cũng đáp lời, Trần Vũ Lan hơi tự nhiên.

      "Biểu tỷ, ngươi ngồi . . . ."

      "Việc đến nước này, ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều, ta chỉ tới thăm ngươi chút, ngươi vẫn còn tốt, vậy ta về. Tránh cho thời gian dài, người khác cái gì nữa."

      "Người khác" này, cũng phải là ám chỉ bản thân Trần Vũ Lan nàng sao, ý Tịch Nguyệt rất ràng, mình ở lại, vậy phải là chiêu hãm hại ràng thế này.

      Vẻ mặt Vũ Lan càng thay đổi: "Biểu tỷ, mấy ngày nay, là muội muội sai rồi. Nhưng mà, cũng phải là muội muội cố ý, là bị người hãm hại và châm ngòi mới có thể như thế. Nhớ lúc còn chưa vào cung, biểu tỷ muội chúng ta khi đó hòa thuận biết bao. Làm sao ta vừa vào cung lại nhằm vào ngươi?"

      "Hả?" Tịch Nguyệt nhíu mày nhìn người.

      Vũ Lan cắn môi: "Biểu tỷ, chắc hẳn ngươi cũng biết, vì sao ta khác thường như vậy, là bởi vì bị người bỏ thuốc.Ngược lại ra ta ngờ, Bạch Tiểu Điệp này là người ác độc như thế. Nếu như phải là nàng ta, sao tỷ muội chúng ta đến nông nỗi thế này. Đều là nàng ta dùng thuốc rối loạn tâm trí ta, lại ngừng châm ngòi từ bên trong, biểu tỷ, là ta cảm thấy mình có lỗi với ngươi."

      Tịch Nguyệt lắc đầu: "Biểu muội cái gì đó, ngươi chuyện như vậy, ta cũng hiểu, cũng chưa từng có người khác với ta. Về phần thuốc ngươi , biểu muội, ngược lại ra ta , cõi đời này còn có kỳ dược như thế, có thể mê hoặc tâm trí người ta?"

      Trần Vũ Lan dừng lại, tiếp tục đau khổ kể lại: "Ngươi xem phải là ta bị mê hoặc người sao? Nếu , sao ta đối xử với biểu tỷ như vậy?"

      Tịch Nguyệt thấy nàng như thế, hì hì bật cười: "Biểu muội có thể đừng làm nét mặt này, quá giống với ngươi, về phần chuyện như vậy, tự ta phán đoán. Biểu muội vẫn dưỡng khoẻ . Ta cáo từ trước."

      Nàng nghĩ tới hoà giải với Vũ Lan, nếu như Cẩm Tâm , chừng lúc nào đó lại bị nàng ta cắn cái.

      Coi như bị cắn, người khác coi hai người thành phái, nàng cũng muốn phải gánh nồi đen (oan ức) của Trần Vũ Lan.

      Thấy Tịch Nguyệt như vậy, mặt Trần Vũ Lan thoáng lên vẻ tức giận, chỉ là ngay sau đó giấu .

      Đợi ra khỏi cửa.

      Tịch Nguyệt như có chuyện gì xảy ra hỏi: " là có nhìn ra cái gì ổn?"

      Thúy Văn cân nhắc chút, mở miệng: "Trong phòng có gì khác thường, có lẽ chắc là tiêu diệt nguyên nhân dẫn tới nàng ta khác thường rồi."

      Lại nghĩ xuống, nàng tiếp: "Nô tỳ nghe vài năm trước, biên giới có loại hoa, tên gọi túc nhiễm. Lúc hoa này nở rộ lấy nhị hoa mài thành bụi phấn ăn thời gian dài, rất dễ dàng nóng nảy tức giận, trong lòng yên. dieenddafnleequysddoon Nô tỳ nghe triệu chứng của Trần Thải Nữ này. Ngược lại có chút giống cái này. Chẳng qua ta suy đoán, nàng ta chắc phải là ăn, mà là những phương thức khác, nếu thời gian lâu như vậy, tại sợ là triệu chứng của nàng ta như vậy."

      Cẩm Tâm có chút líu lưỡi, vậy cũng ?

      "Hoa này có thể thay đổi tính cách người khác?"

      Thúy Văn lắc đầu: " thể. Nô tỳ mới vừa cũng , làm cho người nóng nảy dễ giận, trong lòng yên. Dùng hoa này thời gian dài nghiện. Nhưng mà nếu thay đổi tính tình, nô tỳ cảm thấy phải, ngược lại, sợ rằng vốn là trong lòng yên, lại bởi vì người khác châm ngòi, kích phát ý nghĩ ác độc trong trong lòng thôi. Chủ tử nghĩ bình thường, trong cung này thái y đều có xuất thân gì, lại học y thuật bao nhiêu năm, sao thể nghiên cứu ra thuốc lợi hại hơn. Cõi đời này nào có cái gì có thể khống chế lòng người. Sợ rằng vốn là trong lòng có những ý nghĩ xấu xa kia, như thế mới có thể dưới châm ngòi của người khác thực thay đổi thôi."

      Tịch Nguyệt cúi đầu suy nghĩ sâu xa, gật đầu.

      Đúng vậy, có cái gì có thể khống chế lòng người? Cái gọi là thể khống chế, cũng chỉ là trong lòng mình vốn có ý nghĩ ác độc này thôi.

      Bên này Tịch Nguyệt ra cửa rời , mà bên kia Trần Vũ Lan lại là hung hăng ném gối đầu của mình xuống đất.

      "Chỉ biết xem thường ta, chỉ biết xem thường ta, có ngày, có ngày chắc chắn ta cũng giẫm đạp tất cả bọn ngươi dưới chân. Thẩm Tịch Nguyệt ngươi có điểm nào mạnh hơn so với ta."

      Lan Nhi bên cạnh cẩn thận khuyên lơn: "Chủ tử, ngài chớ để tức giận, ngài biết, trước đó thái y , ngài hơi trúng độc, cũng thể mạnh mẽ soàn soạt mình như vậy, chúng ta cần yên tâm tĩnh dưỡng. Dù là Bạch Tiểu Điệp gì đó hay là Thẩm Tịch Nguyệt, có ngày chủ tử ngài nhất định báo thù rửa hận, mở mày mở mặt."

      Trần Vũ Lan dường như cũng biết vấn đề thân thể của mình.

      Phẫn hận thôi.

      "Thẩm Tịch Nguyệt này tạm thời ta có thể tạm buông tha, nhưng Bạch Tiểu Điệp kia ta quyết bỏ qua, ta có thể mang thai đứa này là dễ biết bao. Nàng ta phá hủy đứa bé của ta, phá hủy tất cả của ta. Nếu như phải nàng ta bỏ thuốc ta, ta đâu ra nông nổi như vậy, thế cho nên hôm nay rơi vào tình cảnh như vậy."

      Lan nhi cũng là mặt đầy oán hận, ai muốn chủ tử mình bước lên mây, đâu muốn vừa vào cung chính là bị ám toán. Chủ tử vốn chỉ muốn tính toán Bạch Tiểu Điệp, để cho nàng ta trở thành con dao của mình, để mình sử dụng, nhưng hôm nay đánh nhạn lại bị nhạn mổ vào mắt. Chủ tử nhà mình ngược lại thành dao của người ta.

      chủ tử, nàng làm nô tỳ, cũng căm hận.

      "Chủ tử, chúng ta thể dễ dàng tha cho Bạch Tiểu Điệp này, nhất định phải nghĩ biện pháp trừ bỏ nàng ta."

      "Ừ, đây là tất nhiên."
      Last edited: 26/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :