1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 57:

      Editor: TinhLinhTuyết


      Mỗi người đều lo lắng, Thẩm Tịch Nguyệt cũng ngoại lệ.

      Thái hậu thấy tất cả mọi người đều lộ dáng vẻ lòng vẫn còn sợ hãi bèn hướng về phía Quế ma ma gật đầu cái.

      Quế ma ma hiểu ý: "Các vị chủ tử đừng nên lo lắng, chuyện này xảy ra lần thứ hai, các vị cứ về trước . Lát nữa có người qua đó giúp các vị chẩn bệnh."

      "Vâng!" Đồng loạt lên tiếng.

      Nếu Thái hậu thích, họ cũng tuyệt đối thể nào ở lại.

      Mặc dù lúc này chân cẳng của họ đều như nhũn ra, nhưng mà phải là vẫn còn rời được sao?

      Vân Lam đỡ Phó Cẩn Dao, giờ tất nhiên là nàng ta giống với những người khác.

      "A ——" biết tại sao, Phó Cẩn Dao đột nhiên bị vấp cái, lảo đảo, ngã mạnh xuống mặt đất. Tuy là Vân Lam nhanh tay nhanh mắt nhưng cũng kịp kéo thân thể của nàng ta lại.

      "Trời ạ. . . . . ." Trong đám người có ai đó phát ra thanh.

      "A, đứa bé, đứa bé của ta, cứu cứu đứa bé của ta. . . . . ." Phó Cẩn Dao thét lên đầy thê lương.

      Dọc theo bắp đùi của nàng ta, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống.

      "Truyền thái y, truyền thái y. . . . . ."

      Trong lúc này Tuệ Từ Cung bỗng rối thành nùi.

      Mà cũng có ai nghĩ ra tại sao lại xảy ra chuyện này.

      Nhưng mà người có chút tâm tư hiểm sau khi thấy máu tươi kia lại mừng thầm, dù sao, điều này cũng có nghĩa là, đứa bé của Phó Cẩn Dao, có lẽ là giữ được nữa. . . . . .

      Bởi vì trước đó vừa mới xảy ra chuyện Chu Đáp ứng ám sát nên trường có chút hỗn loạn, ai biết được rốt cuộc Phó Cẩn Dao ngã xuống như thế nào, vả lại rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

      Thái hậu lạnh lẽo nhìn vài người, cũng chính là những người cách Phó Cẩn Dao gần nhất.

      Đức Phi, Tề Chiêu Nghi, Lệ Tần, tỷ muội Bạch gia. . . . . .

      Nếu như Phó Cẩn Dao có khả năng là bị vấp vào chân người khác nên té ngã, nhất định là có liên quan tới mấy người cách nàng ta gần nhất. . . . . .

      Lúc này Thái hậu bước tới, mà Phó Cẩn Dao cũng được đưa lên thiên sảnh để chẩn bệnh, nhưng cho dù là như thế, Thái hậu cũng lặng lẽ nhìn mấy người đứng gần Phó Cẩn Dao, trong ánh mắt nhuộm màu oán hận.

      Mặc kệ như thế nào, mặc kệ bà thích Phó Cẩn Dao ra sao, nhưng đứa bé trong bụng nàng ta cũng là tôn tử của bà.

      Người già tất nhiên thích nhiều con nhiều cháu, Thái hậu đương nhiên cũng ngoại lệ.

      Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ dính vào ranh giới mỏng manh kia.

      Tịch Nguyệt ngoan ngoãn đứng sang bên, nhưng trong lòng cũng thầm suy đoán. Chuyện này là kế lồng trong kế, khắp nơi đều lộ ra điểm kỳ lạ, nếu như trước đó Chu Đáp ứng chính là bắt đầu, vậy bây giờ Phó Cẩn Dao gặp chuyện may, có phải chính là hậu chiêu* hay ?

      *Hậu chiêu: Đưa ra chiêu trước để đánh lừa, chiêu sau mới là chiêu .

      Mà người xuất ra liên hoàn kế này, rốt cuộc là người nào, hoặc cũng có thể là có người lợi dụng chuyện của Chu đáp ứng để ra tay?

      Thái hậu mặt lạnh ngồi ở cao, vừa rồi có tới sáu vị thái y cùng tới lúc, dù sao, đây cũng là chuyện lớn. Trừ vị lưu lại Thái Y Viện trực, vị giúp Vân Tuyết chẩn bệnh, những vị khác đều đến đủ, hai người tiến vào nội thất giúp Phó Cẩn Dao chẩn bệnh, còn Vạn thái y giúp Thái hậu chẩn bệnh sau đó chính là chiếu theo phân vị mà giúp các vị phi tần chẩn bệnh.

      Vốn dĩ mỗi người đều là mặt xám như tro tàn, cực kỳ suy yếu, nhưng thấy sắc mặt Thái hậu như vậy cũng hiểu được chuyện này tuyệt đối thể nào bỏ qua dễ dàng, nên đều đàng hoàng cẩn thận dè dặt, lên tinh thần, chỉ sợ sơ ý chút bị Thái hậu chán ghét, đồng thời cũng bị dính líu vào chuyện trước mắt.

      Trong lòng mỗi người đều có suy đoán của riêng mình, theo lý thuyết, chuyện này vốn êm đẹp, sao Phó Cẩn Dao lại có thể ngã sấp xuống trong tư thế kỳ quái như vậy được chứ, mọi người đều ngốc, nếu như phải là có người ngáng chân nàng ta nhất định thể nào có chuyện này.

      ra mọi người cũng đều hiểu, mới vừa rồi trong kiện Chu Đáp ứng, chỉ có thị nữ Vân Tuyết của Phó Quý tần bị thương, những người khác cho dù ngã xuống, cũng có gì đáng ngại.

      Diễn xuất như vậy, ngoại trừ kinh sợ, cũng là hi vọng được Hoàng thượng thương tiếc, nhưng ai có thể nghĩ tới, chuyện này chỉ trong giây lát trở nên như thế này.

      Người đứng gần Phó Quý tần vừa làm vẻ uất ức vừa lo sợ dính vào chuyện này, còn người cách xa nàng ta ngoại trừ cảm thấy may mắn, cũng thầm nhìn kỹ những người khác nhiều chút, chuyện như vậy, vốn dĩ nhất định là do con người làm, chỉ là biết được do ai gây ra mà thôi.

      Thái hậu cũng thẩm vấn, chỉ thẳng lưng ngồi ở nơi đó, chờ đợi tin tức của thái y trong nội thất.

      Thoáng nhớ đến chuyện lúc trước của Thẩm Tịch Nguyệt, ánh mắt của Thái Hậu khỏi tăng thêm mấy phần sợ hãi.

      "Hoàng thượng giá lâm ——"

      Sắc mặt Cảnh đế u ám, vừa hạ triều nghe thấy Tuệ Từ Cung xảy ra những chuyện này, tâm tình Cảnh đế có thể có chỗ nào tốt được chứ.

      Chu Đáp ứng ám sát hậu phi, Phó Quý Tần sẩy thai cách mờ ám, Tuệ Từ Cung loạn thành nùi.

      Những chuyện này truyền tới lỗ tai có thể nào khiến cho tức giận chứ?

      "Nô tì tham kiến Hoàng thượng ——" Đồng loạt lên tiếng.

      nhịn được phất phất tay, Cảnh đế ngồi vào vị trí cao nhất. Cứ như vậy nhìn chằm chằm những người này.

      Lạnh giọng: "Đứng lên , lên lượt rồi thành đứng yên ở bên cho trẫm."

      Cảnh đế làm như rất bực mình khi thấy những người này.

      Quay đầu hỏi thăm Vạn thái y: "Thân thể của mẫu hậu như thế nào rồi?"

      Vạn thái y vội đáp: "Bẩm Hoàng thượng, thân thể của Thái hậu cũng có gì đáng ngại, có thể là mới vừa rồi có chút kinh sợ do bị hù dọa, nhưng mà vi thần cẩn thận kiểm tra hết lượt, sau đó lại kê hai thang thuốc an thần, cứ theo đó sắc uống là được, có gì đáng lo."

      "Những người khác sao?" Ánh mắt nhìn lướt qua đám phi tử đứng dưới tay.

      "Bẩm Hoàng thượng, do chuyện xảy ra đột ngột nên mọi người khó tránh khỏi bị kinh hãi hoảng sợ, vi thần xem qua, ngoại trừ Tân Thường tại hơi bị trầy da chút, tất cả những người khác đều có triệu chứng tương tự như Thái hậu, đều là do kinh sợ quá độ. Chỉ cần uống thuốc an thần là ổn."

      Tân Thường tại được thái y nhắc tới bèn tự cho rằng bản thân bị thương, đáng được thương tiếc, mà trước đó nàng ta cũng từng hơi lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng, nên nàng ta cắn môi mở miệng làm nũng: "Hoàng thượng, kính xin Hoàng thượng làm chủ giúp thần thiếp. . . . . ."

      Cảnh đế lạnh lùng nhìn nàng ta.

      Tân Thường tại co rúm lại.

      " tại Phó Quý tần bị thương nặng còn được khẩn trương cứu chữa ở bên trong, vậy mà ngược lại ngươi còn ở đây kể khổ với trẫm. Quế ma ma, ngươi , tình huống lúc ấy như thế nào." Ánh mắt Cảnh đế chuyển tới người Quế ma ma, hỏi.

      Quế ma ma tất nhiên là thành tỉ mỉ lại đầy đủ mọi chuyện xảy ra lúc đó, chút sai lệch.

      Nghe xong tất cả, Cảnh đế nhìn tất cả mọi người, lạnh giọng hỏi " cách khác, Phó Quý tần bị thương cũng phải là do bị Chu Đáp ứng đâm trúng, ngược lại là do có người ngáng chân nên mới té ư?"

      Mọi người đều lên tiếng, thành thành cúi đầu.

      Vào lúc này, càng biện bạch càng chứng tỏ bản thân chột dạ.

      Tầm mắt của Cảnh đế quét qua mọi người, tiếp tục hỏi Quế ma ma lần nữa: "Chu Đáp ứng bị bắt giam rồi chứ?"

      "Đúng vậy. Lão nô phái người nhốt lại, Hoàng thượng yên tâm."

      Bốn chữ ‘’Hoàng thượng yên tâm’’ này ra cực kỳ nhàng, nhưng mà Tịch Nguyệt lại nghe ra được ý trong câu đó. cách khác, cho dù Chu Đáp ứng muốn chết cũng được toại nguyện.

      đến vị Chu Đáp ứng này, lần đầu Tịch Nguyệt thấy nàng ta nàng ta vẫn còn là Chu Tài nhân, khi đó chính là theo Hiền phi tỏ vẻ hống hách ngang ngược, vừa vào cung như thế, là làm cho người ta thích.

      Sau đó nàng ta cũng kiềm chế lại, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy vài tin tức về nàng ta, chỉ là có gì ngoài mấy tin tức bắt nạt cung nữ, ngược đãi thái giám như thế nào.

      Cũng nghĩ tới, hôm nay nàng ta lại điên loạntới mức như thế, tình nguyện liên luỵ người nhà cũng muốn giết Phó Cẩn Dao, nếu sau lưng nàng ta có người chỉ điểm, dù thế nào Tịch Nguyệt cũng tin nổi, chuyện này vốn nên như thế.

      Nếu như trong cung này có người khiến cho Chu đáp ứng căm hận, dù thế nào cũng còn ai khác ngoài nàng, nhưng nàng ta lại bỏ qua nàng ngược lại còn hướng về phía Phó Cẩn Dao, hôm nay Phó Cẩn Dao có thai, nên chỉ có Phó Cẩn Dao mới là cái bia ngắm của tất cả mọi người.

      Người đứng phía sau Chu Đáp ứng, rốt cuộc là người nào?

      Tịch Nguyệt cũng dám nghĩ thêm, hôm nay ở Tuệ Từ Cung này, mỗi người đều nên cẩn thận chút, mà Hoàng thượng hình như cũng quan sát, quan sát vẻ mặt và hành động của từng người, nàng vạn lần thể có chút sơ hở. Cũng phải là vì nàng có liên quan với chuyện này, mà là thể gieo xuống bất kỳ mầm móng hoài nghi nào trong lòng Hoàng thượng.

      Nàng cũng thể trở thành người chịu tội thay cho người khác.

      Nữ nhân hậu cung, còn phức tạp hơn rất nhiều so với những gì nàng nghĩ, cũng biết tính toán hơn rất nhiều.

      Cảnh đế đặt tay lên thành ghế, gõ từng cái, giống như có chút nôn nóng chờ đợi kết quả chẩn đoán của Phó Cẩn Dao.

      Tất cả mọi người đều dám nhiều thêm câu, sợ bị liên lụy.

      Tân Thường tại quả là bị ngã sấp xuống, cánh tay và chân đều có vài vết xước, cộng thêm mới vừa rồi tương đối lo lắng, tại cũng có chút chịu nổi, cả người lung lay mấy lần.

      Thấy tầm mắt Hoàng thượng nhìn sang, Tân Thường tại lập tức rơi nước mặt, đáng thương nhìn .

      "Xúi quẩy. Rốt cuộc ngươi xong chưa, tại trẫm còn lo lắng cho thân thể của Phó Quý tần, trái lại ngươi còn làm bộ làm tịch trong lúc này để mưu đồ tranh thủ tình cảm. Trẫm thấy ngươi cũng phải là người an phận, rốt cuộc ngươi có tâm tư gì? Điệu bộ như thế, là làm cho người ta buồn nôn, hạ xuống làm Tuyển thị."

      Hoàng thượng vừa dứt lời, Tân Thường tại lập tức ngã ngồi mặt đất, lúc này trái lại nước mắt quả là chảy xuống vì chính bản thân mình.

      "Hoàng thượng. . . . . ."

      "Cút. Ra cửa quỳ."

      Tân Thường tại, đúng, bản thân Tân Tuyển thị cũng nghĩ tới, mình vốn là bị thương, nên được bảo vệ, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy. Nhưng nàng ta cũng dám phản biện, lúc này Hoàng thượng trong cơn giận dữ, chỉ sợ sơ ý chút, chọc cho Hoàng thượng thêm tức giận, lại bị rớt cấp lần nữa.

      Tân Tuyển Thị lảo đảo tới cửa rồi lập tức quỳ xuống.

      Lúc này cũng dám nhiều lời.

      Ai cũng biết trong lúc này thể chọc giận Hoàng thượng, thể quyến rũ Hoàng thượng, nhưng Tân Thường tại lại cố tình biết, có thể thấy được nàng ta là người có tâm tư sâu. Nhưng mà tâm tư sâu, cũng đại biểu là chút tâm tư cũng có. Diễn xuất lần này của Hoàng thượng, sợ là muốn làm cho Tân Thường tại tính hết sổ sách lên người Phó Quý tần.

      Tịch Nguyệt cười lạnh trong lòng, nhìn , đây chính là đàn ông, chính là Đế vương, cho dù là sắc mặt lo lắng sốt ruột thôi, giống như cực kỳ đau lòng vì Phó Cẩn Dao, nhưng mà vào thời điểm này vẫn như cũ có thể nghĩ ra được cách nên chế tạo kẻ địch, chế tạo chướng ngại thay Phó Cẩn Dao như thế nào, có bao nhiêu thú vị.

      Đối với , quả là giá quá rẻ.

      Lúc này bên trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người đều chờ đợi, chờ đợi kết quả chẩn đoán của Phó Cẩn Dao.

      Cũng là chờ đợi kết quả của đứa bé này.

      giống với người khác diễn trò, trong mắt Tịch Nguyệt có bi thương, ra mặc kệ như thế nào, đứa bé cũng vô tội.

      Nghĩ đến đứa bé có duyên với mình ở kiếp trước, bi thương trong mắt Tịch Nguyệt càng đậm.

      Khi đó bản thân nàng cũng bắt đầu hết hy vọng với Cảnh đế.

      Phó Cẩn Dao sao đây? Lần này nàng ta có thể nhìn thấu tất cả hay ?
      Last edited: 30/6/16

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 58.

      Editor: trang bubble ^^


      Thời gian trôi qua cũng lâu, nhưng người chờ ở đây lại nghĩ như vậy, họ coi như là sống ngày bằng năm.

      Cũng biết đây rốt cuộc là bao lâu, chỉ thấy thái y ra, mặt có hổ thẹn.

      Trong lúc này, các loại ý nghĩ quay vòng trong lòng mọi người.

      Nhưng số đông người vẫn là vui mừng.

      "Như thế nào?" Thái hậu vội hỏi.

      Hai người thái y vội vàng quỳ xuống: "Thần thất trách ( làm tròn bổn phận). Cho dù nỗ lực làm, nhưng mà, nhưng mà cuối cùng giữ được tiểu hoàng tử. Phó quý tần mất đứa bé, thân thể có chút tổn thương, trải qua thời gian điều dưỡng, chắc chắn chuyển biến tốt đẹp."

      Bọn họ cũng đều hiểu được, hoàng thượng có bao nhiêu coi trọng với đứa bé này, hôm nay biến thành như vậy ai cũng ngờ.

      Chợt nghe Thái hậu yếu ớt thở dài hơi.

      "Ai gia mệt mỏi, nơi này giao cho Hoàng đế . A Quế, đỡ ai gia trở về phòng trong nghỉ ngơi."

      Thái hậu có chút lảo đảo đứng dậy, dáng vẻ là uể oải.

      Cảnh đế lo lắng nhìn Thái hậu: "Mẫu hậu thong thả, Quế ma ma, hầu hạ Thái hậu tốt, nhất định thể khinh thường."

      "Vâng"

      Quế ma ma đỡ Thái hậu rời , Cảnh đế vội vàng vào phòng trong, mọi người biết được, đây là vào xem Phó quý tần.

      Vân Lam quỳ ở cửa: "Hoàng thượng, chủ tử ngủ, hơn nữa phòng nữ giới đẻ non, ngài thể vào."

      Tịch Nguyệt nhìn Vân Lam, biết được ý của nàng ta, nước mình sớm có quy củ như vậy, đàn ông vào phòng nữ giới từng đẻ non hoặc là sinh con, xui xẻo. Nếu như hoàng thượng để ý Vân Lam ngăn cản tiến vào, như vậy ngày khác có chuyện gì sợ là phải thoái thác đến phía này.

      Hơn nữa, cũng khó bảo đảm Cảnh đế tự mình màng phạm đồng ý.

      Cho nên , ngược lại Vân Lam này có lòng trung thành, trung thành với Phó Cẩn Dao.

      "Nàng nằm bên trong như thế, sao trẫm có thể yên tâm, hơn nữa sao trẫm lại kiêng dè những thứ kia."

      Nếu như vài ngày trước đó có Thuần tần kiên trì để cho hoàng thượng vào cửa thăm để tránh qua chuyện mắc bệnh, hôm nay Vân Lam có thể cũng cứ như vậy, nhưng bởi vì chuyện lần trước kia, nàng ta cũng biết, chủ tử hôn mê, Vân Tuyết bị thương, chỉ có mình nàng ta còn khoẻ mạnh, tất nhiên nàng ta phải bảo vệ chủ tử.

      Nàng ta thể để cho chủ tử rơi vào tình cảnh bị người khác nghi ngờ.

      ngừng dập đầu: "Hoàng thượng, nếu như chủ tử tỉnh, cũng quyết cho ngài vào, người còn hôn mê, van xin ngài hoàng thượng, coi như ngài vì mình, cũng vì chủ tử suy nghĩ chút thôi."

      Lời này của Vân Lam tốt, khỏi phải đến người khác, ngay cả Tịch Nguyệt cũng nghe ra có chuyện trong lời của nàng ta, nghĩ đến cũng đúng, Phó Cẩn Dao này hôn mê, nha đầu như nàng ta có thể nghĩ tới những thứ này cũng rất tốt rồi, nhưng hôm nay lại muốn nàng ta ngăn lại Cảnh đế, khó tránh khỏi khó xử.

      Quả nhiên, sắc mặt Cảnh đế thay đổi chút, chỉ là ngay sau đó cũng khôi phục lại bình thường.

      "Được rồi. Sau đó sắp xếp người chuyển Phó quý tần về Trúc Hiên,chủ tử nhà ngươi tỉnh, trước tiên nhất định phải sai người thông báo trẫm, hơn nữa phải cho nàng, trẫm chắc chắn đòi cái công bằng cho nàng, cũng đòi cái công bằng cho con của chúng ta."

      Mắt lạnh nhìn mọi người nơi này, Cảnh đế trách cứ: "Từ lần tú nữ vào cung, trong cung này thị phi lớn ngừng. Có mấy lời, vốn trẫm muốn nhiều lời, nhưng các ngươi để cho trẫm bớt lo. Những người cũ kia cũng đừng cho là trẫm biết ý định của các ngươi. Chớ cảm thấy người khác phân sủng của các ngươi, của các ngươi, phân , nếu có thể phân , vậy chính là các ngươi làm tốt. Những tú nữ kia cũng đừng ỷ vào trẻ tuổi dáng vẻ đẹp là bèn hoành hành ngang ngược, nơi này phải là nhà của các ngươi, nếu như Hiền phi và Chu đáp ứng thể khiến các ngươi tỉnh ngộ, như vậy bước kế tiếp, trẫm ngại dùng người trong các ngươi tới dựng lại điển hình có thể khiến các ngươi tỉnh ngộ."

      Lời này cũng là bình bình đạm đạm (bình thường), giọng cũng có nghiêm khắc, nhưng mọi người cứ có cảm giác cỗ rét lạnh thấu xương.

      giờ Hiền phi trôi qua ngày như thế nào ở lãnh cung bọn họ cũng phải biết, mà kết quả của Chu đáp ứng có thể có làm cho mọi người lấm lét. Mọi người khỏi rùng mình cái.

      Lai Hỉ giương xuống phất trần trong tay: "Các vị chủ tử, xin mời."

      Đây là để cho các nàng rời .

      Hoàng thượng cũng có tra hỏi, nhưng trong lòng mọi người chính là chút cũng có buông lỏng, cũng phải tra, chuyện như vậy xong rồi, chỉ là hoàng thượng muốn nghe lời thoái thác của bọn họ như vậy thôi.

      Chính là biết, sau khi Phó Cẩn Dao tỉnh lại như thế nào.

      Nghĩ đến tất cả, ít người đều là hận nghiến răng nghiến lợi.

      Sợ là sợ, Phó Cẩn Dao đặc biệt muốn nhằm vào người nào.

      Còn có Chu đáp ứng này, có thể xét hỏi nàng ta ra cái gì, cũng chưa biết chừng.

      Bước nhanh về, khoé mắt Tịch Nguyệt nhìn sang, chỉ thấy cho dù Bạch Tiểu Điệp cúi đầu, nhưng khóe miệng lại gợi lên đường cong quỷ dị. Trong lòng bỗng cả kinh.

      suy xét tỉ mỉ, vội vàng trở về Thính Vũ Các.

      Tịch Nguyệt biết, kiện lần này cũng dính líu đến nàng. Chu đáp ứng và nàng hòa thuận, lại có ý đồ ám sát nàng. Mà lúc Phó Cẩn Dao mờ ảo bị vấp nàng cũng ở bên cạnh, hai lần này đều liên quan với nàng.

      Nàng giờ phải làm, chính là thành chờ đợi, chờ đợi hoàng thượng xét hỏi việc này ra kết quả, Tịch Nguyệt khuấy cái thìa, việc này ngược lại làm hoàng thượng cũng dễ dàng, mỗi ngày phải tính kế triều thần, tính kế hậu phi, tính kế huynh đệ. chỉ có như thế, còn bắt phải gánh vác chức trách.

      "Chủ tử, chuyện như vậy quá dọa người, về sau ngài cũng phải cẩn thận hơn chút." Cẩm Tâm lầm bầm.

      Đây ai mà sợ hãi. Nghĩ đến tối nay trong cung chắc là có ai có thể ngủ được đó chứ?

      "Có số việc , phòng cũng luôn luôn phòng hết." Tịch Nguyệt trả lời.

      Suy nghĩ chút, Tịch Nguyệt dặn dò: " cho người trong cung của chúng ta, dù kẻ nào cũng cho phép Trúc Hiên theo dõi, hôm nay dù là hoàng thượng hay là thái hậu cũng giận dữ, nếu như các ngươi làm quá nhiều, bị người Phó quý tần bắt được nhược điểm, như vậy Thính Vũ Các chúng ta có chuyện gì cũng trở thành có chuyện rồi. Hôm nay Tân tuyển thị kia chính là ví dụ rất tốt."

      Cẩm Tâm vội thưa phải, xong chính là ra gõ người khác.

      Đợi mình yên tĩnh trở lại, Tịch Nguyệt bắt đầu suy nghĩ tỉ mỉ mọi thứ xảy ra ngày hôm nay, mỗi chuyện xảy ra đều đặc biệt, đến nàng thể suy xét, chỉ có thể theo chuyện xuống, cũng thiếu bản năng có thể phản ứng, nàng biết mình thể cách Phó Cẩn Dao quá gần, đứa bé này của nàng ta, quá ổn định, người nhớ thương cũng quá nhiều.

      làm cái bia cho người khác, vậy nhất định phải cách xa xa, cũng phải cẩn thận chặt chẽ.

      Hôm nay vừa nhìn, quả là có chuyện như vậy.

      Chu đáp ứng rốt cuộc từng có quan hệ với việc sau đó, đứa bé này của Phó Cẩn Dao đến tột cùng là chết như thế nào? Lúc ấy mấy người tới gần Phó Cẩn Dao, Tịch Nguyệt suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng là dám loại bỏ ra bất cứ người tình nghi nào, thậm chí bao gồm, Vân Lam.

      Đúng vậy, ai cứ quy định, Vân Lam phải là người kia làm Phó Cẩn Dao vấp ngã.

      Còn có Bạch Tiểu Điệp, Bạch Tiểu Điệp kia cười quỷ dị tiếng khiến Tịch Nguyệt có chút kinh hãi.

      Nàng nhìn lại, Bạch Tiểu Điệp này phải là làm bộ người vụng về, nhưng phải chủ yếu đặc biệt suy nghĩ, vậy cũng có, cho dù là hãm hại người khác, phương thức kia cũng vụng về lợi hại, nhưng mà cái nhìn mới vừa rồi kia, nàng lại sinh ra hoài nghi với kết luận này của mình, là như thế này sao, là như vậy sao?

      Lại liên tưởng đến lúc trước Trần Vũ Lan xui nàng đoạn đường thả kỳ hương Tây Vực kia, ý đồ hãm hại nàng, nàng cũng thấy Bạch Tiểu Điệp và Trần Vũ Lan giống như thân mật chuyện.

      Còn có Trần Vũ Lan bị giáng chức, cũng có Bạch Tiểu Điệp nàng ta có chứng cớ ở trong, nhưng sau đó hai người lại khá hơn, đây là kỳ lạ.

      Từng việc từng việc này vướng mắc cùng nhau, Tịch Nguyệt càng nghĩ càng kinh hãi, Bạch Tiểu Điệp này, có phải cũng phải là bề ngoài xem ra có tâm kế như vậy hay đây?

      Hoặc là nàng ta cũng là giống với nàng, giấu bản tính của mình , chỉ để mặt muốn nhìn cho người khác nhìn?

      ra đến kiếp trước, hai người tiếp xúc cũng nhiều lắm, lúc chưa vào cung gặp qua mấy lần, sau nàng ở trong cung, mà Bạch Tiểu Điệp ở Thẩm gia. Nàng quả là nghe nàng ta dịu dàng như thế nào, cũng biết đến tột cùng nàng ta là loại nhân vật như thế nào.

      Sau đó chính là thông qua nội tuyến truyền đến các loại tin tức, nàng biết đây là người tuân thủ nữ tắc (chuẩn mực đạo đức).

      ra , mình cũng biết Bạch Tiểu Điệp, cho dù là kiếp trước cũng hiểu , phải sao?

      Tịch Nguyệt hung hăng véo mình cái, Bạch Tiểu Điệp này, là cần đối xử cẩn thận.

      Cũng cẩn thận xâu chuỗi lần từng việc từng việc xảy ra khi mình gặp Bạch Tiểu Điệp, nhớ lại chút, Tịch Nguyệt lạnh mặt, nếu phải là hôm nay mình đây chú ý thoáng nhìn, sợ là có lẽ sau này vẫn coi thường người này.

      Chuyện hôm nay, có quan hệ với nàng ta hay đây? Còn có cú vấp kia dẫn đến Phó quý tần đẻ non, có phải là nàng ta gây nên hay ?

      Tịch Nguyệt có chút nóng nảy, mở cửa sổ ra cái khe thóang khí, tự mình đứng bên cửa sổ tỉnh táo chút.

      Tạm thời chỉ có thể nhìn thôi.

      Đào Nhi vén rèm lên vào cửa: "Chủ tử, tối nay ngài là nghỉ ngơi hay là . . ."

      Tịch Nguyệt cũng muốn chờ đợi kết quả sau khi Phó Cẩn Dao tỉnh lại.

      Nàng cũng từng cảm nhận qua những thứ kia, hôm nay có thể thể nghiệm tâm tình của Phó Cẩn Dao, đúng là mặc dù nàng cũng buồn vì đứa bé này, nhưng lại cũng nghĩ tới muốn giúp Phó Cẩn Dao, nàng cũng phải là người lương thiện, nàng chỉ có thể bảo vệ người thân của mình, người khác, nàng bảo vệ được.

      Hơn nữa Phó Cẩn Dao, nàng ta cũng cần nàng xen vào việc của người khác.

      Đứa bé này chỉ có thể có kết quả như vậy, dù cho cẩn thận bao nhiêu, cũng đến đời này.

      Đấu tranh trong cung này, vĩnh viễn là tàn khốc như vậy.

      Tịch Nguyệt giấu đau khổ của mình lại.

      phải là mình sớm biết sao? phải sớm đoán được mọi thứ có thể xảy ra sao? Cho dù quá trình cũng giống nhau, nhưng kết quả luôn luôn thay đổi.

      Năm đó chính đứa bé của mình sinh ra được, đó là bởi vì phụ thân cần dùng cái chết của để làm áp đảo cọng rơm phía sau Hiền phi.

      Vậy mà hôm nay đứa bé của Phó Cẩn Dao sinh ra được, có lẽ là vì người ông ngoại là tể tướng đương triều.

      Có được tất có mất.

      Sợ là hôm nay Phó Cẩn Dao vẫn ?

      Cũng hoặc là, nàng ta bằng lòng hồ đồ cả đời.
      Last edited by a moderator: 30/6/16

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 59.

      Editor: trang bubble ^^


      Trúc Hiên.

      Bên trong phòng mùi thơm lan tràn, Phó Cẩn Dao từ từ tỉnh lại, giống như có chút mê mang, chỉ là trong giây lát lại như nghĩ tới điều gì.

      Hốt hoảng để tay của mình đến nơi bụng, trợn to hai mắt quay đầu.

      Vân Lam đốt hương ở trong góc phòng, nghe tiếng vang, vội vàng xoay người lại.

      "Chủ tử, ngài tỉnh rồi, nô tỳ rót nước cho ngài. . . . . ."

      "Vân. . . . . . Vân Lam." Giọng Phó Cẩn Dao hơi khàn khàn.

      "Chủ tử, ngài cảm thấy như thế nào, nô tỳ gọi thái y, hoàng thượng lệnh thái y vẫn chờ đợi ở bên ngoài, nếu như ngài tỉnh rồi, trước tiên phải kiểm tra cẩn thận lần."

      Phó Cẩn Dao cũng nhìn nàng, ánh mắt có tiêu cự: "Đứa bé của ta, đứa bé của ta vẫn còn, có đúng hay . . . "

      "Chủ tử, chủ tử, đứa bé còn có, hoàng thượng thương * ngài, các người còn có đứa bé khác." Vân Lam khóc . . . .

      "A. . . . . ."

      Trúc Hiên truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế, cho dù ai cũng hiểu được, đây là Phó Cẩn Dao than khóc sau khi mất đứa bé.

      "Đứa bé của ta, trả lại đứa bé cho ta, tại sao, tại sao muốn hại ta . . . ." Phó Cẩn Dao khóc rống giống như điên.

      Mọi người yên lặng lau nước mắt, Trúc Hiên này ai biết, Phó quý tần coi trọng đứa bé chưa có ra đời này. Nhưng hôm nay lại rơi vào kết quả như vậy.

      Đứa bé này, cuối cùng là có giữ được.

      "Hoàng thượng giá lâm ——"

      Cảnh đế bước nhanh vào cửa, thấy Phó Cẩn Dao mắc chứng cuồng loạn, dáng vẻ nghẹn ngào khóc rống, ghét bỏ ôm nàng vào trong ngực. Mà lúc này trong phòng là khung cảnh bừa bãi.

      "Đừng khóc, đừng khóc. . . . . ."

      "Hoàng thượng, hoàng thượng, tại ta tốt, là ta tốt, ta bảo vệ được đứa bé của chúng ta, xin lỗi, ta có lỗi với , ta cũng xin lỗi hoàng thượng, đều là lỗi của ta, là ta. . . ."

      Vẻ hổ thẹn thê thảm này khiến Cảnh đế trở nên cảm động.

      " phải, phải nàng. Dao nhi, trẫm tìm được hung thủ cho nàng."

      Cảnh đế để cằm chống trán nàng, dịu dàng khuyên giải: " cần kéo chuyện vào người mình, trẫm biết, biết nàng tự mình rất cố gắng, về sau chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều đứa bé. Trẫm chờ, chờ nàng sinh tiểu hoàng tử cho trẫm."

      Phó Cẩn Dao vẫn ngừng nức nở như cũ.

      Cảnh đế phất phất tay, những người khác trong phòng lui ra, Cảnh đế dán bên tai Phó Cẩn Dao nhàng : "Chờ nàng sinh hoàng tử cho trẫm, trẫm liền phong làm thái tử."

      Phó Cẩn Dao trợn to mắt, ngẩng đầu nhìn Cảnh đế, lại thấy vẻ mặt cũng chút giỡn.

      Khóe miệng ngập ngừng: "Hoàng, hoàng thượng. . . . . ."

      Nàng biết mình nên cái gì.

      Cảnh đế để ngón tay lên môi nàng, êm ái mở miệng: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, dưỡng thân thể tốt, chúng ta còn trẻ, nhất định còn có đứa bé, cho đến lúc này, trẫm cho sở hữu tất cả tốt đẹp."

      Phó Cẩn Dao cảm động chôn vào trong ngực , nước mắt thấm ướt vạt áo .

      "Dạ, được, , chúng ta có đứa bé, nô tì nhất định sinh rất nhiều rất nhiều đứa bé cho hoàng thượng . . ."

      Hai người lẳng lặng cùng ôm nhau.

      Lúc lâu.

      Cảnh đế cúi đầu hỏi: "Lúc ấy là chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc là ai ngáng nàng té, hay là nguyên nhân khác?"

      Phó Cẩn Dao cau mày ngẫm nghĩ, giọng hơi chần chờ: "Lúc ấy Vân Lam đỡ nô tì định rời , nô tì bởi vì bị giật mình vốn cảm xúc yên, lúc ra bên ngoài cũng cảm thấy có gì đó đẩy nô tì cái, nhưng nô tì cũng khó mà , người kia rốt cuộc là người nào."

      Phó Cẩn Dao cũng là ai, ngược lại là dáng vẻ chần chờ.

      Sau khi Cảnh đế nghe xong gật đầu: "Chuyện này nàng cũng cần hỏi nhiều, trẫm tự cho nàng."

      Phó Cẩn Dao vẫn nước mắt tràn đầy như cũ: "Tạ hoàng thượng. Nô tì chỉ cầu, nô tì chỉ cầu hoàng thượng có thể vì đứa bé của chúng ta đòi công đạo."

      "Trẫm biết, nàng cũng cần cầu xin, đây cũng là đứa bé của trẫm."

      Cho dù hoàng thượng thương tiếc Phó Cẩn Dao, nhưng vẫn có ở lại Trúc Hiên qua đêm. Hình như cho dù ai, chuyện gì cũng thể thay đổi thói quen này của .

      Thói quen. ai biết được nguyên nhân.

      Hôm sau.

      Cảnh đế thông báohậu cung, Phó quý tần hiền lương thục đức, có thể gương mẫu hậu cung, đặc biệt phong làm tòng nhị phẩm chiêu dung, ban thưởng hiệu Huệ.

      Phó Cẩn Dao mất đứa bé, cũng lập tức từ tòng tam phẩm quý tần biến thành tòng nhị phẩm còn có phong hào Huệ chiêu dung.

      Cho dù là vì nàng mới vừa mất đứa bé, những người khác vẫn là hận đến cắn răng nghiến lợi như cũ. Trong cung này là như thế, mà Phó Cẩn Dao cũng coi là từng bước thuận lợi. Vào cung cũng chẳng qua chưa tới nửa năm, có thể được vinh hạnh đặc biệt này, lên chức vượt xa hơn người khác.

      Hoàng thượng cho người ta điều tra kỹ chuyện Huệ chiêu dung đẻ non. Mà bản thân nàng ta cũng yên tâm tĩnh dưỡng trong tẩm điện.

      Trong phòng yên tĩnh, Vân Lam vén rèm lên vào cửa.

      Mấy ngày này Vân Tuyết bị thương, Vân Lam cực kỳ bận rộn, đương nhiên Trúc Hiên này cũng có những người khác, nhưng dù như thế nào cũng trung thành như Vân Tuyết Vân Lam. Phó Cẩn Dao cũng phải là người bằng lòng tin tưởng những người khác.

      "Chủ tử." Tiếng Vân Lam có chút thấp thỏm.

      "Vân Tuyết như thế nào?" Mấy ngày này Phó Cẩn Dao khôi phục bình thường, thái y vẫn còn suy nghĩ quá mức, £@€ mà mỗi ngày hoàng thượng cũng tới tẩm điện của nàng ta ngồi lát, nhưng cũng có chuyện chỉ huy điều hành tra kết quả.

      Phó Cẩn Dao cũng hỏi.

      Ban thưởng này ngừng đưa vào giống như nước chảy, Phó Cẩn Dao vẫn nhàn nhạt như cũ.

      trong cung mơ hồ có chút lời đồn đãi, rằng lúc ấy người xuống tay là Đức Phi.

      ai biết lời đồn này là truyền ra như thế nào, nhưng tình thế này lại giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

      "Bẩm chủ tử, vết thương của Vân Tuyết khá tốt. Có lẽ nàng ta cũng khôi phục rất tốt."

      Phó Cẩn Dao gật đầu: "Dặn dò người bên kia chăm sóc tốt Vân Tuyết."

      Cánh tay Vân Tuyết do đâm bị thương, tuy cũng nguy hiểm tính mạng, nhưng cũng đơn giản. Hôm nay nghĩ ngơi.

      "Dạ, nô tỳ tất nhiên hiểu được."

      "Mấy ngày nay tình thế trong cung như thế nào?" Mặc dù Phó Cẩn Dao suy yếu, nhưng khóe miệng lại có đường cong khả nghi, giống như mỉm cười.

      Vân Lam giọng: "Giống như chúng ta sắp xếp vậy, dư luận trong cung tất cả thẳng đến Đức Phi. Đây chỉ là trước sau cũng thể coi là chứng cớ gì."

      Vân Lam tự có suy tính. Tỉnh táo phân tích.

      "Việc này vốn là chuyện có chứng cớ. Nếu Chu đáp ứng bên kia là nàng ta sắp xếp, như vậy nó là liên hoàn kế, cũng chưa chắc ai tin. Nàng ta ác độc như thế, sao ta lại có thể dễ dàng bỏ qua nàng ta."

      Lúc này vẻ mặt Phó Cẩn Dao lạnh lùng, hoàn toàn thanh nhã giống trước.

      "Vì sao Chủ tử trực tiếp với hoàng thượng người nọ là Đức Phi?"

      Phó Cẩn Dao cười lạnh: "Chúng ta vốn là có cạnh tranh, nếu như ta thẳng ra, có lẽ mọi người còn có thể cho là ta cố ý mưu hại, mà trong lòng hoàng thượng cũng có nghi ngờ, ta cứ , để cho mọi người suy đoán lung tung. Như vậy mới càng thêm có lợi với ta. Hơn nữa, bên cạnh Đức Phi lại có nhị hoàng tử, dù là nàng ta phạm sai lầm , trừ phi là đặc biệt thể tha thứ, nếu hoàng thượng mở thoáng mặt."

      Vân Lam cúi đầu thở dài: "Nếu thể kích phải trúng nàng ta, tại sao chúng ta phải khổ sở bày bố như vậy? Chủ tử còn đả thương thân thể."

      Phó Cẩn Dao nhìn nàng: " bỏ được con bắt được sói. Ngược lại cũng khổ Vân Tuyết."

      "Nô tỳ tiếc cho thân thể chủ tử, lúc nào chủ tử chịu qua loại khổ lớn này. . . . . ." Vân Lam lau nước mắt.

      "Chịu khổ sở?" Phó Cẩn Dao cười, nhưng trong mắt cũng có nụ cười.

      "Cả cái thai này của ta vốn là bảo đảm, nếu như thế nào cũng kéo qua nửa tháng, mà bọn họ lại muốn hại ta, vậy dĩ nhiên là ta cho họ cơ hội. Như vậy cũng tốt, Đức Phi có lẽ về sau đứng vững, mà ta cũng chiếm được thứ mình muốn. Sâu xa bên trong, có lẽ là đứa bé này lại phù hộ ta ." Phó Cẩn Dao đặt tay bụng mình, sắc mặt có chút đau thương.

      "Chủ tử. . . . . ." Vân Lam khổ sở.

      "Nhưng mà thái y bên kia dặn dò xong chưa?"

      "Chủ tử có thể yên tâm, Phó gia chúng ta vốn là có ân với , nhất định ra."

      Phó Cẩn Dao gật đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong dáng vẻ có mệt mỏi.

      Vân Lam thấy chủ tử như vậy, lặng lẽ lui xuống.

      Nghe thấy tiếng bước chân Vân Lam rời , Phó Cẩn Dao khôi phục mở mắt ra.

      Cho dù ai cũng ngờ, ngày hôm trước xảy ra tất cả chính là tay nàng làm.

      Chuyện Chu đáp ứng chính là Đức Phi sắp xếp, mưu đồ, dĩ nhiên là thai này của nàng, mà sau khi nàng biết được tất cả tương kế tựu kế, cũng sớm thương lượng qua với hai nha hoàn tâm phúc, ra chân chính đẩy nàng, là Vân Lam bên cạnh nàng, Vân Tuyết cứu người, Vân Lam xuống tay, tất cả đây đều là họ sắp xếp xong.

      Nàng vốn là muốn gán chuyện như vậy đến người Đức Phi, thuận tiện còn có thể kéo Tề Chiêu Nghi.

      Như vậy, quả rất tốt.

      Cũng phải là nàng muốn đứa bé này, tiếc mang đứa bé tính toán người khác, chỉ là, đứa bé này là nỏ mạnh hết đà, thái y chắc chắn, thai này của nàng tới nửa tháng, thế nào cũng xảy thai.

      Nếu như phải như vậy, sao nàng lại có thể tự mình bỏ xuống đứa bé như , hoàng thượng coi trọng bao nhiêu với , mới bắt đầu mình mang thai lại là lòng tràn đầy chờ đợi như thế nào, Phó Cẩn Dao nhắm lại mắt.

      Trong cung này chính là như thế, phải ngươi tính toán ta, chính là ta tính toán ngươi.

      Nếu như phải các nàng ngừng tính toán chuyện có thai sơ kỳ của nàng, làm sao nàng đau khổ tới bước này hôm nay, đứa bé của nàng đâu đến nổi này.

      Thân thể nàng suy yếu bảo đảm nổi đứa bé này, đứa bé như vậy, ngươi đừng trách mẫu thân.

      Nàng chỉ có thể làm cho mình lấy được ích lợi thay đổi lớn.

      sai, hoàng thượng đúng, đứa bé này có, nàng còn có những đứa bé khác. Nàng còn trẻ, bọn họ ân * như vậy, hoàng thượng cưng chiều * nàng như vậy, bọn họ còn có đứa bé.

      Lần này vừa có thể khiến Đức Phi thịêt hại nặng, bản thân tăng thêm phần vị, nàng cũng phải lấy được gì cả, nếu đứa bé này duyên phận cạn với mình, vậy nàng chỉ có thể tiếp tục từ từ mà tính.

      Ngày khác mình đứng vững gót chân, còn có rất nhiều rất nhiều đứa bé.

      Phó Cẩn Dao ngừng an ủi mình, từ từ tiến vào mộng đẹp. . . . . .

      Làm như trong mơ còn nghĩ những thứ tính kế và tổn thương kia, mặt nàng treo nụ cười thấm vào người.
      Last edited by a moderator: 30/6/16
      KisaragiYue, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 60.

      Editor: Gấu Mũm Mĩm


      Phó Cẩn Dao trở thành Huệ Chiêu Dung, Tịch Nguyệt cũng nhiều lời, cũng là tiếp tục sống theo những ngày bình thường, mặc kệ như thế nào, cuộc sống của nàng luôn phải tiếp tục, về phần Phó Cẩn Dao, Tịch Nguyệt cũng nhận định nàng ta thể lên đến Hoàng Hậu thậm chí ngay cả Hoàng quý phi cũng thể.

      Phần vị mình bây giờ tuy thấp, nhưng là bước nào vững bước đấy cũng vẫn có thể coi như là loại diễn xuất khá tốt.

      "Chủ tử, bên ngoài cũng truyền , là ngày đó Tuệ Từ Cung đẩy lên Huệ Chiêu Dung, là Đức Phi nương nương." Đào nhi phàn nàn cùng chủ tử nhà mình.

      Thấy mấy đại cung nữ, Tịch Nguyệt mỉm cười: "Vậy sao. Chuyện như vậy tự Hoàng thượng điều tra, cụ thể làm sao cần chúng ta quản nhiều. Chúng ta chỉ cần an phận thủ thường là được rồi."

      "Như hôm nay bất kể là cung nào cũng truyền xôn xao chuyện này." Đào nhi cười đùa.

      Tịch Nguyệt cũng nghĩ nhiều, bận thêu đồ trong tay mình: "Người ta truyền như thế nào là chuyện người ta, ta là tin Hoàng thượng, người tra được kết quả gì, ta tin kết quả đó. Trong cung này chuyện căn cứ cũng nhiều, chúng ta cần tin hoàn toàn.

      Trong cung này có Hoàng thượng, có Thái hậu, như vậy tất cả đều được sắp xếp tốt."

      Mấy người đều che miệng cười: "Chủ tử tất nhiên là cái gì cũng đều tin tưởng Hoàng thượng."

      "Tin tưởng trẫm cái gì?"

      thanh Cảnh đế đột ngột vang lên.

      Mọi người làm như thành thói quen Hoàng thượng xuất quỷ nhập thần, Tịch Nguyệt cũng hiểu được đây là lần thứ mấy như thế, Hoàng thượng này đặc biệt thích nghe lén, đột kích, chỉ là biết được tẩm cung khác có phải cũng như vậy hay .

      Mấy thị nữ đều chắp tay rời .

      Tịch Nguyệt dặn dò trước, lúc Hoàng thượng tới cần bọn họ phục vụ, như vậy, mấy người cũng nán lại, vội vàng rời .

      Cảnh đế cũng quen với việc mọi việc nơi này Tịch Nguyệt cũng cần cung nữ chạm vào.

      Tịch Nguyệt đứng dậy khẽ cúi người, tiếp theo liền vào phòng trong. lâu sau lại là tiếng nước chảy, sau đó liền thấy Tịch Nguyệt vắt cái khăn từ trong phòng ra, cũng khiến Cảnh đế động tay, đứng trước mặt lau mặt cho , rồi lại vào, sau khi ra ngoài lại lau tay cho , thấy bộ dạng tiểu thê tử này của nàng, Cảnh đế có chút lộ vẻ xúc động.

      "Nguyệt nhi cứ như vậy, ngược lại giống như tiểu nương tử muốn trẫm vui lòng."

      "Hoàng thượng vốn chính là phu quân của tần thiếp." Nàng cười dịu dàng nhìn Cảnh đế, dám mở to mắt.

      Cảnh đế thấy nàng như thế, ôm nàng vào trong ngực, Tịch Nguyệt vùng vẫy, Cảnh đế có chút hiểu, nhìn nàng.

      Tịch Nguyệt lần nữa đứng dậy, ngồi xổm xuống tháo giày cho Cảnh đế.

      "Thời tiết lạnh như thế, nằm giường sưởi mới thoải mái."

      Tịch Nguyệt nghiêm trang , có điều lại chọc cho Cảnh đế cười xấu xa.

      "Chẳng lẽ là lại muốn quyến rũ trẫm?"

      Tịch Nguyệt nhàng chớp mắt: "Tất nhiên có."

      Có điều hình như gần đây Cảnh đế có chút mệt mỏi, ngược lại đúng là muốn động chân động tay, lại ôm lấy nàng nằm nghiêng giường sưởi, hai người tán gẫu.

      "Trẫm trong khoảng thời gian này tới thăm nàng, có trách trẫm ?"

      Tịch Nguyệt tất nhiên biết được Cảnh đế hỏi lời này rốt cuộc là có động cơ gì, nàng thành thói quen đem mỗi việc Cảnh đế làm cũng đều có động cơ, nếu như việc hàng ngày, ngược lại phải là thói quen của nàng.

      Tịch Nguyệt hơi do dự, sau đó ngửa đầu nhìn , cứ nhìn như vậy, được lúc lâu, nàng phì cười cái: "Hoàng thượng cho là như thế nào là như thế?"

      Mặc dù cười ra tiếng, nhưng nụ cười cũng xuất phát từ đáy mắt, Cảnh đế nhéo mặt nàng.

      "Đừng cười như thế, giả dối, trẫm thích thấy nàng giả bộ trước mặt trẫm, vui cười, vui khóc, đây mới là Tiểu Nguyệt Nhi mà trẫm thích."

      Mắt Tịch Nguyệt bỗng chốc liền từ từ dâng lên làn hơi nước, qua hồi lâu, nàng cúi đầu nỉ non: " có trách người, có trách người, chỉ là Nguyệt nhi trong lòng vui, nơi này."

      Tịch Nguyệt kéo tay tới trước ngực mình, buồn buồn : "Đau."

      Bộ dạng này là khiến người ta đau lòng, thấy nàng ràng đau lòng, rồi lại chịu thẳng, cho dù là bị chỉ ra, cũng là mạnh mẽ chống đỡ dám thút thít. Tịch Nguyệt như vậy khiến Cảnh đế hận thể khảm nàng vào máu thịt.

      "Thấy nàng ủy khuất như vậy, trẫm hận thể đánh mình hai cái. Làm sao lại có thể tổn thương bảo bối của trẫm như vậy."

      Tịch Nguyệt liền vội vàng lắc đầu, lắc đầu nắm lấy tay : " uất ức, thiếp uất ức. Ngài là Hoàng thượng, vốn nên như thế, hơn nữa, Phó tỷ tỷ mất đứa bé, chuyện này là tổn thất lớn. Tần thiếp lúc này có thể nào còn cứ tranh với nàng ấy như vậy? Thiếp uất ức, uất ức. Đau, là bởi vì nhớ người, rất nhớ rất nhớ người. Cũng đau lòng thay người."

      Lời này của Tịch Nguyệt ra khiến Cảnh đế có chút giật mình, có chút do dự lặp lại: "Đau lòng thay trẫm?"

      "Uhm, đau lòng thay người." Tịch Nguyệt lấy ngón tay nhàng vuốt ve mặt , ngừng vuốt ve giữa đôi lông mày : "Tất cả mọi người đều biết, Phó tỷ tỷ mất đứa bé đau lòng muốn chết, nhưng Nguyệt nhi biết, Hoàng thượng cũng đau lòng, đó cũng là con ngài, là đứa bé ngài hằng mong đợi."

      Cảnh đế vì lời này mà ngơ ngẩn, nghĩ Thẩm Tịch Nguyệt rất nhiều lời, cùng ra nỗi uất ức cùng nhớ nhung của mình, lại hề nghĩ tới, lời nàng phải là những thứ đó, ngược lại là nỗi đau buồn của .

      Nàng , đó cũng là con .

      Cảnh đế trong lòng run lên, chẳng bao lâu sau, ngay cả chính cũng quên, đó là con .

      Cảnh đế tất nhiên biết được dung mạo tính tình gia thế nữ tử của mình xem ra đúng là thượng thừa, nhưng nếu như trong cung này có loại tạp chất thích , mà cũng phải là bởi vì thân phận , Cảnh đế cảm thấy, Tịch Nguyệt tất nhiên là người trong đó.

      Vậy nương bé, quen biết người đàn ông, cùng người đàn ông lên giường, nghĩ đến bộ dạng vợ của nàng phục vụ , Cảnh đế lén lút thở dài.

      cũng thích Thẩm Tịch Nguyệt, cũng phải là khó có thể dứt bỏ cái kiểu thích giữa nam nữ, chỉ có điều, này có thể khiến vui lòng, chỉ như thế, mọi mặt cũng tính là xuất sắc nhất, nàng cũng là đối tượng nên được cưng chiều.

      Nàng có gia thế hiển hách, có dung mạo khuynh thành, lại phải là người có thủ đoạn, mọi thứ nàng đều cần bảo vệ, thỉnh thoảng giương nanh múa vuốt cái ngay cả mình cũng bị thương cũng là điều bình thường.

      Cảnh đế khó mà tâm tình mình là gì, nhưng hiểu được, mình có thể cưng chiều nàng.

      tiểu nương có sức uy hiếp như vậy, có thể cưng chiều liền cưng chiều thôi.

      "Đứa bé của Huệ Chiêu Dung còn, rất nhiều người cũng cực kỳ vui mừng." Cảnh đế mở miệng.

      Tịch Nguyệt cũng thấy kỳ quái: "Đó là lẽ tự nhiên, Hoàng thượng cũng nên biết, trong cung này là cái tình trạng gì, ai mà nghĩ mẹ phú quý dựa vào con. Đứa bé của Phó tỷ tỷ còn, người khác vui mừng cũng là lẽ đương nhiên, ít ra đối với nhiều người mà , cũng là bớt uy hiếp."

      Tịch Nguyệt thản nhiên , Cảnh đế nhéo nhéo mũi nàng.

      lại thích bộ dạng có tâm cơ này của nàng, bộ dạng toàn tâm toàn ý tin cậy .

      "Vậy còn nàng?"

      "Thiếp?" Tịch Nguyệt cười vài tiếng, giang tay ôm chặt lấy eo : "Thiếp có. Thiếp có vui mừng."


      "Tại sao?" Câu này chỉ thuần túy là Cảnh đế tò mò hỏi vậy.

      cẩn thận quan sát Tịch Nguyệt muốn nhìn ra lời nàng lòng dạ hay .

      "Nào có tại sao gì." Tịch Nguyệt có chút kỳ quái nhìn Cảnh đế cái.

      "Đó là con ngài a, con ngài còn nữa, thiếp sao phải vui mừng? Tất cả những chuyện có thể khiến cho ngài vui, cũng thành chuyện thiếp vui."

      Nàng ngây thơ trả lời.

      "Nguyệt nhi. . . . . ." Cảnh đế cảm thấy trong lòng bất chợt liền ấm áp lên.

      Đến nay nàng rành thế như vậy, mới có thể thích như vậy, lúc nào cũng nhớ , nhưng nếu có ngày, nàng phát ra lạnh lùng hà khắc, liệu có còn thích như bây giờ nữa , toàn tâm toàn ý chỉ vì nghĩ cho .

      Đôi mắt trong suốt của nàng, Cảnh đế đột nhiên lại cảm thấy mình lo sợ đâu rồi, nhếch miệng nở nụ cười.

      Lại thấy Tịch Nguyệt ngây người.

      Nàng mơ màng nhìn : "Hoàng thượng, về sau người cười như vậy với thiếp nhiều hơn được ?"

      Dường như tự lẩm bẩm.

      "Hả?" Cảnh đế nhíu mày.

      "Vì sao? Trẫm phải thường thường cười như vậy với nàng sao?"

      Tịch Nguyệt liền vội vàng lắc đầu, giống như còn đắm chìm trong nụ cười của .

      " giống, giống, vừa nãy người cười, nụ cười của người là mê hoặc người khác, thiếp nghĩ, chỉ cần người chịu, chỉ cần người cười như vậy, tất cả đời này cũng thích ngài, thích ngài." xong dường như lại nghĩ tới điều gì.

      Nàng ôm lấy cánh tay năn nỉ: "Ngài chỉ được cười như vậy với thiếp, được cười như vậy với người khác được ? Thiếp muốn rất nhiều rất nhiều người thích ngài, là nhiều người tranh với thiếp, thiếp muốn có thêm nhiều người."

      Nhìn ngắm, lời trẻ con như vậy, Cảnh đế lại thấy tâm tình thoải mái.

      Trầm thấp nở nụ cười, lại hôn lên mặt nàng.

      "Nàng là bảo bối trong tim gan trẫm."

      Tịch Nguyệt nghe lời này, hết sức vui mừng, khuôn mặt nhắn khẽ nở nụ cười rực rỡ, trong lòng lại thầm cong khóe miệng, người Hoàng thượng này, là biết dụ dỗ người a. Có lẽ mỗi cung đều muốn lời như này.

      Diễn kịch như vậy, chẳng lẽ mệt sao?

      Tịch Nguyệt khó hiểu, có điều ngay sau đó lại nghĩ đến mình, mình cũng mệt, sao có thể mệt đây, hơn nữa đạo hạnh người này có thể cao thâm hơn mình nhiều.

      Còn có trong cung này, mỗi người đều diễn kịch, người nào lại biết mệt mỏi đây?

      biết tại sao, Tịch Nguyệt đột nhiên nghĩ đến Lệ tần, Chu Vũ Ngưng như vậy, hiểu có phải diễn kịch hay , nếu như phải, nhưng nàng hà cớ gì phiền muộn? Có thể thấy, dù là diễn kịch, cũng chưa hẳn là mệt.

      Nữ nhân trong cung này, từ trước tới nay luôn là người thân bất do kỷ.

      Bất kể là vui hay vui, đến cái chiến trường này, chiến trường của nữ nhân này, nhất định phải chuẩn bị tốt khôi giáp cho mình, xông về phía trước, hề có chút do dự.

      Mỗi người đứng phía sau, đều chỉ là người, giống như là Chu Đáp Ứng, đến hôm nay cả nhà nàng ta cũng bị đẩy vào ngục.

      Nghĩ tới tất cả, Tịch Nguyệt cũng thở dài.

      Dù có thế nào, bước cũng thể sai.

      Sai rồi, chính là muôn đời muôn kiếp thể trở lại được.

      -------------------------

      Chương 61:

      Editor: Thơ


      Ngày tháng trôi qua, nháy mắt là năm mới, trong cung đều là cảnh sắc vui mừng.

      Trong cung của Tịch Nguyệt cũng treo đèn lồng đỏ, mọi người cũng đều bận rộn.

      Mấy ngày trước, Hoàng thượng tới chuyện ngày đó ở Tuệ Từ Cung cũng nhắc nhở mấy ngày nữa chính là năm mới, chuyện này là chuyện xúi quẩy, mọi chuyện phải đợi qua năm mới mới công bố kết quả.

      Có người thầm bĩu môi, có người lại đăm chiêu.

      Tịch Nguyệt mặc kệ những thứ đó, Tết đến, nàng rất vui mừng vì Tết đến có nghĩa là có thể gặp được người nhà.

      Mùng 3 tháng Giêng hàng năm đều cho phép các nữ quyến được phép tiến cung thăm khuê nữ nhà mình ở trong cung. Năm trước đều là tổ mẫu và kế mẫu tới đây. Từ khi trọng sinh tới nay, đây cũng coi như là năm đầu tiên của nàng.

      Trong lòng Tịch Nguyệt có loại cảm giác chân thực nhưng lại thấy vui mừng.

      Ngày mai chính là giao thừa. Nam Thấm Quốc của bọn họ có nghi lễ đón đêm 30 truyền thống. Nghi thức đón giao thừa là bắt đầu từ bữa tiệc giao thừa. Bữa tiệc tất niên này đương nhiên là phải chậm rãi ăn, từ khi bắt đầu lên đèn cho đến đêm khuya. Các phi tần cũng ở cùng nhau, Ty Ca Vũ ở trong cung cũng an bài các tiết mục biểu diễn cho mọi người giải khuây.

      Có vài phi tần lớn mật cũng lên đài biểu diễn chút tài nghệ, như vậy cũng là phong nhã. dien dan le quy don. com

      Có người nghi thức đón giao thừa đêm 30 vừa tỏ ý lưu luyến ngậm ngùi đối với những người khuất lại vừa bày tỏ tâm ý hy vọng điều tốt đẹp trong năm mới.

      Lúc trước Đức Phi cũng cho người tới dò hỏi xem Tịch Nguyệt có cần lên đài biểu diễn tài nghệ hay . Tịch Nguyệt mỉm cười từ chối, nàng cũng có hứng thú lên đài.

      Hơn nữa để lộ tài năng xuất sắc vào lúc này chưa chắc là việc tốt.

      Ngoại trừ phi tần trong hậu cung các vị đại thần triều đình cũng được tham dự bữa tiệc từ biệt năm cũ chào đón năm mới này, chỉ có điều hai nơi cách nhau rất xa.

      Tịch Nguyệt biết những phi tần này vốn là nên cách xa ngoại thần, hơn nữa chức quan của cha nàng lại thấp, muốn gặp lại càng gian nan.

      Cho dù như vậy, nàng cũng gì với Hoàng Thượng. Tịch Nguyệt hiểu được trong lòng Cảnh đế có giới tuyến, nàng thể vượt quá giới tuyến này, nếu , chờ đợi nàng chính là vạn kiếp bất phục.

      Có thể làm nũng, cười đùa, tức giận cũng có thể nhưng mà phải có chừng mực.

      Nghĩ lại, ngay cả Lai Hỉ công công bên cạnh Hoàng Thượng cũng hoài nghi vì sao nàng lại được sủng ái, hiểu tại sao nàng như vậy lại có thể khiến Hoàng Thượng vui vẻ. ai biết rằng khi hai người ở bên cạnh nhau dáng vẻ của Tịch Nguyệt tưới sáng đầy sức sống như thế nào. Những gì nàng làm cũng chỉ là những gì mà người con làm với tướng công của mình.

      Nhưng mà Hoàng Thượng lại cảm nhận được.

      "Chủ tử..." Cẩm Tâm cầm mấy bộ y phục bước vào.

      "Có chuyện gì?"

      Cẩm Tâm khẽ cười: "Chủ tử, đây là mấy bộ y phục mà Chế Y Phường đưa tới. Vài ngày trước tới đây lấy số đo của người làm ra mấy bộ này, người thử xem có chỗ nào vừa nô tỳ bảo bọn họ sửa lại."

      Tịch Nguyệt cẩn thận mở ra, bộ vàng nhạt, bộ đỏ hồng, bộ lam đậm, còn có bộ màu đỏ tía.

      Dựa theo cung quy y phục của Tịch Nguyệt sớm được làm xong, chắc chắn đợi tới ngày 29 tháng Chạp mới đưa tới. Mấy bộ này là do mấy ngày trước Cảnh Đế thấy nàng sắp xếp y phục đặc biệt dặn dò Chế Y Phường làm. Cũng vì vậy nên có làm có chút vội vàng.

      "Nô tỳ thấy mấy bộ này còn tốt hơn cả bộ dựa theo thông lệ được đưa tới vài ngày trước đấy." Cẩm Tâm cảm thán.

      "Chế Y Phường này cũng xem ai được sủng ái, ai được sủng ái để làm y phục nhưng mà cũng phải kiêng kị phân vị, phân vị của ta vốn cao, mấy bộ trước đó cũng tốn ít tâm tư rồi. Mà mấy bộ ngày hôm nay được như vậy đơn giản là bởi vì đây là do miệng vàng lời ngọc của Hoàng Thượng ban thưởng xuống. Bây giờ ta được sủng ái hơn nữa còn là do Hoàng Thượng mở miệng, bọn họ đương nhiên phải phí tâm tư vào làm."

      phải là Tịch Nguyệt oán hận mà thực muốn những điều này cho Cẩm Tâm biết. Tuy rằng Cẩm Tâm thông minh nhưng chung quy vẫn là thiếu nữ mới vào cung tới nửa năm, muốn nàng lo chu đáo tất cả mọi chuyện là điều thể.

      Bây giờ xem ra Cẩm Tâm rất tốt, trình độ thích ứng của nàng ấy vượt xa tưởng tượng của Tịch Nguyệt.

      Cũng nhờ có Cẩm Tâm giúp đỡ nên Tịch Nguyệt mới có thể bớt lo chút.

      "Nô tỳ hiểu rồi, chủ tử, chúng ta nên chọn bộ nào đây?"

      "Mùa đông năm nay lạnh, màu sắc và dien kiểu dáng cũng chỉ có mấy kiểu như vậy, hẳn là có chuyện gì, nhưng mà chúng ta dan cũng thể quá nổi bật. Để ta nghĩ xem." lequydon

      Thái Hậu lớn tuổi đương nhiên mặc màu sẫm, nàng nhất định thể đụng màu với Thái hậu, còn có Đức Phi, Tề Chiêu nghi, Tuệ Chiêu dung.

      Nghĩ chút, Tịch Nguyệt lại bắt đầu cười, sao nàng lại quên được, phải nàng chính là hiểu thế sao, đụng màu sao chứ, chỉ cần nàng mặc màu sắc mà mình thường mặc, cho dù có đụng màu nghĩ khác cũng nghĩ nhiều.

      Ngón tay ngọc nhắn giơ lên, Tịch Nguyệt chỉ xuống: "Chọn bộ màu đỏ hồng này ."

      Cẩm Tâm nhắc nhở: "Chủ nhân, ngài bình thường cũng thích mặc y phục màu sắc thế này, chúng ta mặc bộ này thực quá nổi bật, nhưng bên chỗ Hoàng Thượng?"

      Tịch Nguyệt lắc đầu mỉm cười: "Đêm nay Hoàng Thượng lựa chọn bất kì ai, thực ra mặc cái gì cũng có gì khác nhau."

      Cẩm Tâm hiểu.

      "Đừng quên chúng ta ở đây, có người nào là Hoàng Hậu."

      Cẩm Tâm ngẩn ra, lập tức hiểu .

      Đúng vậy, theo lẽ thường, hôm nay Hoàng Thương phải ở cùng Hoàng Hậu. Nhưng mà Hoàng Hậu còn, mà bọn họ, ai cũng phải là Hoàng Hậu của , cho dù là Đức Phi cũng chỉ là trong tứ phi.

      Cẩm Tâm nhếch môi cười: "Đúng là ngờ, mọi người suy nghĩ nát óc phải làm sao mới có thể được Hoàng Thượng chú ý tới, kết quả vẫn đánh lại Tuệ Hiền Hoàng Hậu."

      Phó Cẩn Tú chết rồi được phong cho hai chữ Tuệ Hiền, ngờ Phó Cẩn Dao cũng được ban cho chữ Huệ.

      Mặc dù chữ giống nhau nhưng lại là đồng , khó trách có người mơ tưởng viển vông.

      "Nếu như Hoàng Thượng muốn giả vờ thâm tình trong ngày quan trọng như vậy tất nhiên lựa chọn bất kì ai." Tịch Nguyệt bĩu môi.

      Cẩm Tâm thấy chủ tử như vậy cũng khỏi giật mình, thực ra nàng cũng mơ hồ cảm thấy chủ tử thích Hoàng Thượng như biểu bên ngoài, có lẽ người khác biết nhưng trước mặt nàng chủ tử cũng che dấu điều gì.

      "Chủ tử, người chuyện phải chú ý chút, đừng tạo thành thói quen, khi nhiều người buột miệng ra." Cẩm Tâm lo lắng.

      Tịch Nguyệt nhìn dáng vẻ Cẩm Tâm như vậy, cười : "Ngươi đó, luôn lo lắng đâu, nếu như phải ngươi ta cũng như vậy, yên tâm , ta hiểu được."

      "Chủ tử vẫn là đừng nên . Chúng ta cần phải cẩn thận mọi lúc." Cẩm Tâm vốn là người cẩn thận.

      Tịch Nguyệt gật đầu, thán thành lời của nàng.

      "Gần đây Đào Nhi và Qủa Nhi có động tĩnh gì ?" Nàng hỏi.

      Qủa Nhi rất ít khi ra ngoài thế nhưng ngày đó nàng ấy ở trong phòng, nô tỳ gõ cửa hồi lâu mới thấy nàng ấy mở cửa, là do ngủ say quá nhưng nô tỳ thấy dáng vẻ của nàng ấy giống như vừa mới tỉnh ngủ. Bây giờ xem ra nàng ấy đáng nghi hơn Đào Nhi. Qủa Nhi khiến cho người ta cảm thấy cảm giác tồn tại của nàng ta quá thấp, cũng vì như vậy nên nô tỳ lại càng hoài nghi nàng ấy."

      Mấy ngày nay Cẩm Tâm đều quan sát những thứ này.

      "Tốt, ngươi tiếp tục quan sát, thế như thể phán đoán cách mù quáng, phải cẩn thận có biết ?"

      Cẩm Tâm nghiêm túc gật đầu: "Nô tỳ biết."

      "Gọi Xảo Ninh tới đây cho ta, ta có chuyện muốn hỏi nàng ấy."

      "Dạ."

      Xảo Ninh truyền dien được tin tức ra ngoài, Tịch Nguyệt cũng hỏi vì sao dan nàng ấy làm được, nàng tin tưởng le cậu có thể đưa Xảo Ninh vào quy cung nàng ấy đương nhiên don có thực lực.

      Xảo Ninh bê bát cháo Bát Bảo gạo nếp năm màu rực rỡ vào trong nội thất.

      Bây giờ cả Thính Vũ Các đều biết Xảo Ninh có tay nghề tốt, vài ngày trước có lần Hoàng thượng cũng ăn thử nhưng mà cũng thấy có gì quá đặc sắc, hiểu nổi vì sao Tịch Nguyệt lại thích tay nghề của Xảo Ninh như vậy, cũng là nhờ lời của Lai Hỷ làm sáng tỏ nguyên nhân.

      Thuần Tần nương nương là tiểu nương, có nương nào thích đồ ngọt chứ, đồ ăn mà Xảo Ninh làm ra phần lớn là đồ ngọt.

      Cảnh Đế suy ngẫm, quả nhiên là vậy.

      Lắc đầu thở dài.

      Tịch Nguyệt vẫn thích tay nghề của Xảo Ninh như cũ.

      "Ừm, ăn ngon." Tịch Nguyệt ăn rất tao nhã nhưng cũng nhịn được than thở.

      Ai cũng quen với dáng vẻ này của Thuần Tần rồi, mặt Xảo Ninh mang theo ý cười nhàn nhạt.

      đầu bếp, có người thích tay nghề của mình chính là khẳng định tài nghệ của mình, nghĩ đến mấy ngày trước Hoàng Thượng biết thưởng thức, trong lòng Xảo Ninh cười lạnh. Nếu như bị Hoàng Thượng chú ý cũng phải là chuyện tốt, nàng vốn am hiểu làm đồ ngọt, Hoàng Thượng lại thích đồ ngọt, chú ý nàng là phải. có nhiều nam nhân thích đồ ngọt, lúc còn ở quán ăn, nàng chính là vua đồ ngọt đó.

      Nếu Hoàng Thượng muốn thử nàng làm ngọt, nhìn dáng vẻ chủ nhân nhà mình ăn cách vui vẻ mà dáng vẻ của Hoàng Thượng lại có chút thích, Xảo Ninh thở vào nhõm.

      "Chuyện của Chu Vũ Ngưng có tin tức gì ?"

      "Còn chưa có. Biên cảnh là nơi xa xôi, hơn nữa lại là vùng đất của Lục Vương gia, chúng ta phải cẩn thân, đương nhiên là phải tốn chút thời gian." Xảo Ninh giọng . anhtho^^diendanl3quyd0n

      " cần vội. Cẩn thận mọi chuyện là được."

      Xảo Ninh mỉm cười: "Nô tỳ hiểu ."

      Tịch Nguyệt thả bát xuống: "Còn có người cũng cần điều tra cho ta, Bạch Tiểu Điệp, thứ nữ của Bạch gia Bạch Tiểu Điệp, ta muốn biết tất cả mọi thứ về nàng ta."

      Xảo Ninh hề nghi hoặc hay thêm gì, nàng chỉ nghiêm túc đáp tiếng rồi nữa.

      Tịch Nguyệt nhìn dáng vẻ này của Xảo Ninh, trong lòng cũng thấy buồn bực, phải là Xảo Ninh này vốn là đầu bếp sao, sao lại nhìn như mật thám vậy? biết là cậu tìm được cao thủ như thế này ở đâu nữa.

      Đối với người của mình, Tịch Nguyệt chính là muốn biết cái gì hỏi cái đó: "Xảo Ninh, có ai từng ngươi rất giống mật thám ?"

      ngờ Xảo Ninh lại cười khẽ: "Nô tỳ vốn được bồi dưỡng để làm mật thám, chẳng qua là thứ thất bại bị loại ra mà thôi, nếu sao lại phải đổi nghề làm đầu bếp chứ?"

      Tịch Nguyệt ngẩn ra.
      Last edited by a moderator: 30/6/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62.

      Editor: trang bubble ^^


      Cuối cùng Tịch Nguyệt có hỏi kỹ Xảo Ninh trải qua cái gì, mỗi người đều có chuyện mình muốn , nhưng chuyện nàng ta vốn chính là mật thám ngược lại là khiến Tịch Nguyệt hơi giật mình.

      Mà nàng biết, Xảo Ninh này cũng giật mình đối với nàng, vốn là nàng ta cho rằng Thuần tần này chẳng qua là tiểu nương rành việc đời, mà Đông gia (ông chủ) sai mình tới cũng chỉ là giúp đỡ nàng, tránh cho nàng bị người khi dễ, ngược lại nghĩ tới, Tiểu Bạch Thỏ (thỏ trắng ) nhìn như yếu đuối lại chút tâm cơ nào lại cũng có móng vuốt.

      Cười lắc lắc đầu.

      Ngay cả Đông gia (ông chủ) cũng nhìn lầm đấy.

      Chỉ là bộ dáng chủ tử này . . . . Tốt.

      Xảo Ninh thích người mạnh mẽ, thích đứng bên cạnh người mạnh mẽ.

      Len lén mang tin tức về cho Đông gia, Đông gia cũng vui mừng hồi, nàng có thể trải qua an toàn trong cung, là hi vọng của mọi người.

      Giao thừa.

      Sáng sớm Tịch Nguyệt bận rộn, Cẩm Tâm nhìn nàng vừa đông vừa tây, nhịn được kéo nàng ngồi xuống.

      Tay nghề của Cẩm Tâm bình thường, vội vàng gọi Hạnh Nhi, Hạnh Nhi khéo tay, mất lúc, chỉ thấy tiểu mỹ nhân đẹp đẽ xuất trước mặt mọi người. Tịch Nguyệt nhìn trong mặt gương, cảm khái : "Qua tối nay, ta mười bốn rồi đấy."

      Mấy nha hoàn đều bật cười, lời này của chủ tử nghe qua đúng là có mấy phần đắc ý.

      nhà người ta đều hi vọng mình trẻ tuổi, đây lớn thêm tuổi, nàng lại là vui vẻ như thế, thể khiến người ta bật cười.

      "Chủ tử, nghe Bạch Vũ Quyên muốn múa bữa tiệc đấy." Đào Nhi chuyện phiếm.

      Bởi vì bữa tiệc này cũng là có quy trình của mình, lúc trước đó Đức Phi cũng hỏi ý qua mỗi cung, là có thể biểu diễn, nhưng cũng phải tự tiện làm việc. Trước đó đều phải lập thứ tự.

      "Hả? Còn có người khác sao?" Tịch Nguyệt còn rất tò mò với việc này.

      Đào Nhi thấy chủ tử cảm thấy hứng thú, vội vàng ra tất cả mình biết: "Dĩ nhiên là còn nữa, còn có vài vị phi tần cũng muốn diễn xuất đấy. Còn có Liên quý nhân kia, sau khi lắng khoảng thời gian như vậy cũng muốn biểu diễn tài đánh đàn đấy. Cũng biết Kinh Thành Đệ Nhất Tài Nữ này là hay ."

      Trong cung này các loại đều có, Liên Tú Vân này cũng là nhân vật số mà Thẩm Tịch Nguyệt thích.

      Trước đó vài ngày bởi vì mưu hại nàng bị hoàng thượng giáng xuống làm quý nhân, ngược lại tinh thần hơi sa sút khoảng thời gian, đời trước Liên Tú Vân rất thích khoe khoang tài hoa của mình, đời này sợ là cũng muốn như thế đây?

      Nhưng đáng tiếc, nam nhân này, vĩnh viễn cũng chỉ là thích khuôn mặt đẹp đẽ, thân thể đầy đặn còn hơn thứ tài hoa hư vô mờ mịt kia.

      Tính tình Liên Tú Vân là quá đáng rồi.

      "Nếu muốn biết Kinh Thành Đệ Nhất Tài Nữ là hay , tối nay là biết . Tối nay Cẩm Tâm và ngươi cùng với ta, Hạnh Nhi, ngươi và Quả Nhi ở lại trông nom." Tịch Nguyệt phân công.

      "Vâng" Mặt Đào Nhi có vẻ vui mừng, tất nhiên là nàng ta thích nhiều người náo nhiệt.

      Tịch Nguyệt chưa bao giờ mang Cẩm Tâm và Hạnh Nhi để cùng nhau, cũng cho tới bây giờ cũng để cho hai người họ ở cùng lúc bên cạnh nàng, chính là muốn bảo đảm có người có thể ở lại Thính Vũ Các chủ trì đại cuộc.

      Trải qua non nửa năm cọ sát cùng nhau này, cho dù Hạnh Nhi lanh lợi lắm, nhưng cũng có chút hiểu cách làm của Tịch Nguyệt, lại trải qua Cẩm Tâm chỉ bảo lần. Hạnh Nhi tự mình xem xét kỹ càng chút, phát chủ tử đối xử với mình quả là vừa bắt đầu chính là khác với người thường. Hai người nàng và Cẩm Tâm, coi như là tâm phúc của chủ tử. Trước sau ngược lại Noãn Nhi và Đào Nhi kém tầng.

      Nàng cũng suy nghĩ tỉ mỉ nguyên nhân, ngược lại làm tốt chức vụ của mình, nàng vốn là cung nữ tam đẳng, nếu như phải Thuần tần, sao nàng lại tới hôm nay như vậy?

      còn có người khi dễ nàng, người người thấy nàng đều muốn tôn xưng câu Hạnh Nhi tỷ tỷ. Như vậy lại là rất tốt, Hạnh Nhi là người biết cảm ơn vả lại đơn thuần. Hôm nay là vô cùng nghe lời Cẩm Tâm.

      Thu dọn tất cả thỏa đáng, Tịch Nguyệt mang theo hai đại cung nữ ra cửa, hai người đều là áo màu hồng phấn, ngược lại có thể nhìn ra là trong cung bọn họ ngay.

      Lúc trước ở Thính Vũ Các, Tịch Nguyệt uống chén đồ ngọt, lót chút điểm tâm, nàng dặn dò xuống, mấy cung nữ cũng là ăn no bụng ra cửa, chuyện như vậy nàng đúng là có kinh nghiệm, phòng khách này sao có thể ăn bao nhiêu chứ, dù sao cũng còn phải băn khoăn chút hình tượng.

      Nhìn cảnh tượng xa hoa na ná như nhau hàng năm này, Tịch Nguyệt giương cao đầu lên.

      "Thuần tần nương nương đến ~~~" Tiếng tiểu thái giám kêu to.

      Lúc này người đến cũng nhiều, tất cả mọi người ngồi vị trí của mình, cách gần, thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu, chỉ là phần lớn người cũng là mở miệng, bên ngoài rèm này chính là Ngoại thần, mặc dù có rèm, nhưng bức rèm che kia có thể che cái gì.

      này tất nhiên phải chú ý hình tượng của mình.

      Trong phòng đốt Địa Long ấm áp. Tịch Nguyệt vào phòng liền cảm thấy trận khí nóng.

      Cởi xuống áo choàng đỏ thẫm của mình, lộ ra bộ cung trang cả người màu đỏ rất vui mừng.

      Ngược lại cũng có làm cho nhiều hơn ánh mắt phi tần khác dừng chân, vốn chính là như thế, thường ngày nàng cũng thường ăn mặc như vậy, kể từ đó, ngược lại cũng xuất chúng.

      Sau khi Tịch Nguyệt ngồi xuống nhìn đến mấy vị này.

      Quả nhiên mỗi người đều ăn mặc lộ ra vẻ đẹp chói lọi người, cho dù trong phòng này đốt Địa Long, đốt rất tốt, nhưng cuối cùng là mùa đông, bọn họ còn phải từ tẩm điện của mình tới, chẳng lẽ mặc ít như vậy. . . lạnh sao?

      Tịch Nguyệt buồn bực lại gì.

      Chỉ là chút ngẫm nghĩ, cũng tính cái gì. Vì đẹp thôi!

      Tịch Nguyệt cũng như những người khác, đều hơi cúi đầu xuống, mắt nhìn thẳng. Nàng nhìn thẳng tắp về phía chỗ ngồi ngoại thần bên ngoài.

      Ngược lại ngoại thần tới nhiều hơn so với phi tần hậu cung các nàng rồi. Nghĩ đến cũng đúng, bọn họ vốn cũng phải là thân phận như nhau, nếu như hậu phi bọn họ tới sớm, hoàng thượng lại chưa đến, lại thể tán dóc với nhau, cũng buồn bực.

      Còn bằng vướng thời giờ tới đây, như thế xem ra ngược lại vô cùng ổn thỏa.

      Lúc này giống như mấy vị Phó gia còn có đám người Lục vương gia đến. Nhưng mà Tịch Nguyệt vẫn còn nhìn xa xa về phụ thân của mình.

      Thẩm phụ và đại ca Thẩm gia Thẩm Thư Bình ngồi vị trí sau cùng hết, nếu như phải ánh mắt Tịch Nguyệt tốt, sợ là có lẽ thấy đấy.

      Cười mỉm với phụ thân ca ca của mình. Tịch Nguyệt lộ ra khuôn mặt tươi cười to.

      Thấy nàng vui vẻ như vậy, Lục vương gia và Phó Cẩn Du với ít người cũng đều nhìn sang, thế nhưng dù sao Thuần tần cũng là hậu phi, cũng có ai quá thất lễ, chỉ liếc mắt cái rồi chuyển ánh mắt.

      Chỉ Phó Cẩn Du như có vẻ đăm chiêu.

      Thẩm phụ thấy Tịch Nguyệt tùy tùy tiện tiện (tùy tiện) nhìn qua như vậy, trong lòng thở dài hồi.

      Thẩm Thư Bình dựa vào bên cạnh cha giọng chuyện: "Cha, ngươi xem muội muội. Nàng nhìn chúng ta đấy."

      Thẩm phụ liếc mắt nhìn con trai mình, giọng: "Nàng tuỳ tiện nhìn sang như vậy, lại mất thể thống."

      Thẩm Thư Bình là võ quan, dĩ nhiên là hiểu lời lẽ kia của phụ thân, từ phụ thân cưới kế thất (vợ kế), có chút ý kiến với phụ thân, sau lại thấy phụ thân hoàn toàn để ý tiểu muội Nhất Nhất, trong lòng là buồn phiền, tự nhiên càng lúc càng xa với phụ thân, cũng trở nên lạnh nhạt .

      Nếu như phải Thẩm Tịch Nguyệt vào cung như vậy, chắc hẳn tình cảm của với phụ thân cũng chưa chắc dịu .

      hiểu quy củ trong cung này, nhưng mà lại biết, loại địa phương này coi trọng quy củ, nghe phụ thân như vậy, cũng khỏi có chút lo lắng.

      Ánh mắt nhìn Thẩm Tịch Nguyệt còn lại là thêm lo lắng.

      Tịch Nguyệt cách khá xa, tất nhiên cảm thấy ánh mắt phụ huynh mình.

      Thấy hai người đều tốt, nàng liền quay đầu , nhưng biết Thẩm phụ thấy nàng quay đầu lại, cuối cùng thở phào nhõm.

      Trong thời gian chốc lát, trong cung này tất cả phi tần lớn hầu như toàn bộ đến đông đủ.

      "Huệ chiêu dung đến ——" Tịch Nguyệt nghe thấy tiểu thái giám kêu tiếng, nhìn qua.

      Phó Cẩn Dao này kể từ khi đẻ non tháng trước, có xuất trong mắt mọi người nữa, xuất như vậy, ngược lại đối với ít phi tần mà ,

      lâu gặp.

      Nghe Huệ chiêu dung đến, mấy người Phó gia đều nhìn lại.

      Phó Cẩn Dao nhìn chút phụ huynh của mình, gợi lên khoé miệng, hôm nay nàng ta mặc bộ váy gấm màu xanh ngọc, mặt trang điểm thanh lệ đẹp đẽ, mái tóc đen nhánh vấn thành búi tóc linh xà, đầu nhưng lại là trâm đỏ chế tác tỉ mỉ, vừa nhìn cũng biết phải là vật thường.

      Tịch Nguyệt dùng khoé mắt liếc bên ngoài bức rèm che, trong lòng thầm suy đoán, nếu Phó gia này có thể nhiều năm như vậy cũng cũng đổ, ngươi xem người ta, hoàn toàn là kiêu ngạo nóng nảy.

      Dù là Phó tướng hay là Phó Cẩn Du, đều là vẻ tao nhã lịch , cho dù là Phó Cẩn Dao gặp đau khổ lớn như vậy, bọn họ vẫn là bộ dáng mây gió điềm nhiên như cũ. Cũng quá nhiều ánh mắt để người Phó Cẩn Dao, so sánh với lần đối mặt mới vừa rồi kia của mình và ca ca mình, ngược lại có vẻ phóng khoáng.

      Chỉ là nàng cũng coi đó là vấn đề, trong lòng hoàng thượng, nàng vốn là đơn thuần thẳng tính, nàng làm những thứ này, chính là hết mức bình thường thôi.

      Đây ít triều thần trong nhà đều có con trong cung, ra vốn lần này quân thần cùng vui mừng cũng cho những hậu phi này cơ hội thấy người nhà mình chút, nếu như biểu quá mức lạnh lùng, chính xác còn có thể đưa đến hoàng thượng nghi ngờ đấy.

      Cảnh đế này là ai. người cực đoan thiếu hụt cảm giác an toàn như vậy.

      Lòng nghi ngờ quan trọng như tính mệnh. Thậm chí ngay cả ngủ giấc cũng chịu tin tưởng người khác, người như vậy, làm sao có thể nhìn như mặt ngoài vậy chứ?

      Chỉ là, nay hậu cung này ai biết được thôi.

      Vâng, cũng phải là ràng lắm, chẳng qua là lừa mình dối người thôi.

      Tịch Nguyệt loay hoay để mắt món điểm tâm ngọt trong mâm phía trước, bốc lên miếng, bỏ vào trong miệng, chậc, làm đúng là bằng Xảo Ninh.

      Lệ tần bên cạnh thấy nàng như thế, cười cái: "Ngươi nha, rốt cuộc là tuổi còn , chính là tham ăn."

      Tịch Nguyệt lắc đầu: "Chẳng qua là ta muốn nếm thử chút tay nghề này như thế nào thôi. Hơn nữa, lát hoàng thượng đến, chúng ta phải đoan trang đàng hoàng chút, cho nên, lúc này ta phải nếm thử nhiều hơn chút."

      Lệ tần cười: "Xem , còn chịu thừa nhận, ta cũng tin, trong cung ngươi có ăn cái gì tới rồi."

      "Vậy làm sao giống nhau." Tịch Nguyệt trả lời đúng lý hợp tình.
      Last edited: 30/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :