1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 10


      , Thời Tiêu cảm thấy người trước mặt và người đối diện kia hoàn toàn là cá mè lứa, cụ thể ai khốn nạn hơi khó , chỉ có điều con người mỗi khi có quyền lựa chọn, chung quy khỏi chủ động lựa chọn bên nhìn thuận mắt, tỷ như tại.


      Thời Tiêu mắt liếc nhìn Quách Đại Bảo hèn mọn bỉ ổi ở đối diện, rồi lướt nhanh qua Diệp Tiểu Bá Vương nổi tiếng Tứ Cửu Thành ở đằng trước, quyết định vẫn chọn Diệp Trì, ít nhất người trước mặt này nhìn thuận mắt hơn chút, về phần sau đó như thế nào, lúc này căn bản quan tâm, trước tiên giải quyết chuyện trước mắt rồi tiếp.


      Trong lòng tồn tại ý nghĩ này, cũng liền nhúc nhích, trốn ở sau lưng Diệp Trì trông mong nhìn qua, Diệp tiểu gia nhìn Quách Đại Bảo ở đối diện, trong lòng khó chịu tới cực điểm, nhưng vừa nghiêng đầu thấy tiểu nha đầu ngoan ngoãn nép vào sau lưng , khó chịu trong lòng vèo vèo bay thấy tăm hơi, sao mà xinh đẹp vậy biết, làm tay thấy ngứa ngáy vô cùng, nhưng tại phải lúc cũng phải nơi thích hợp, dáng vẻ nha đầu kia đáng động lòng người như thế, Diệp tiểu gia muốn ôm chầm lấy rồi hôn vào cái miệng kia.


      Nghĩ như vậy, ánh mắt liền rơi miệng của Thời Tiêu, màu sắc hồng thuận... Diệp Trì chợt thấy cổ họng có chút khô, ánh mắt cũng càng có quy củ.


      Thời Tiêu chính là có cách nào mới phía sau trốn , vốn trong lòng phòng bị, lúc này nhìn thấy híp mắt nhìn mình, tuy gương mặt này lớn lên rất xuất sắc, giờ phút này lại vô cùng lỗ mãng, liền tức giận trắng mắt liếc .


      Diệp Trì bị nhìn bằng nửa con mắt, vậy mà lại tức giận, trong lòng ngược lại cảm thấy, hổ là người mình nhìn trúng, ngay cả trợn mắt cũng đáng nữa.


      Cười hai tiếng, muốn câu gì, ngờ Quách Đại Bảo đằng trước lại chen vào: “Diệp Trì, có nghe thấy Gia chưa, ngươi ở đây có chuyện gì, sớm quay về trong vương phủ đợi .”


      Quách Đại Bảo bên bên tức giận, vừa nãy Diệp Trì và nha đầu kia hai người mắt mày lại, khiến trở nên kích động, viện lần trước ở Xuân Phong lâu còn chưa có qua đâu, bây giờ lại tiếp tục ngăn cản chuyện tốt của nữa, đoạt kỹ nữ Xuân Vân còn chưa tính, nếu Diệp Trì còn cản trở chuyện và nha đầu kia, sau này làm sao có thể hồ đồ ở Tứ Cửu Thành được nữa, có câu hấp bánh bao giành khẩu khí (ý tứ là, người khác bạn làm tốt, bạn càng phải làm tốt hơn), hôm nay đường đường là quốc cữu Gia, sao phải sợ.
      Sau nửa ngày tự mình đánh nhau với khí, suy nghĩ mình phải vùng lên, sống lưng liền thẳng tắp, ý tứ muốn sống mái liều chết đến cùng với Diệp Trì, Diệp tiểu gia hưởng thụ ánh mắt khinh bỉ của Thời Tiêu, ngờ tiểu tử này quấy rầy chuyện tốt của , thanh còn càng ngày càng ồn ào.


      Cây quạt trong tay Diệp Trì bá cái mở ra phe phẩy hai cái, khóe mắt liếc hai mắt của Quách Đại Bảo : “Dây lưng quần của mẹ ngươi cài chặt mới lòi ra ngươi, ngươi dám ở trước mặt Diệp tiểu gia xưng Gia, nếu ngươi chán sống rồi tiểu Gia tiếng, đằng trước xa có hố phân đó, tiểu Gia làm chút chuyện tốt cho ngươi, ném ngươi vào đó, kiếp sau gửi hồn vào con bọ hung cũng là may mắn của ngươi, dù sao vẫn mạnh mẽ hơn tấm da người này.”


      Phốc... Thời Tiêu nhịn cười được, vừa bật cười lại cảm thấy lúc này mà cười kì quá, vội vàng dùng khăn che cái miệng nhắn lại, cúi đầu xuống giả vờ ho khan hai tiếng.


      Nhưng Diệp tiểu gia lại choáng váng, vừa nãy thấy nha đầu kia cười vui vẻ với tiểu tử Thọ Nhân Đường làm tức giận quá sức, nhưng khi đó cách khá xa, tuy thấy nàng cười lên rất xinh đẹp nhưng cũng nhìn lắm, vả lại lúc đó chỉ muốn bóp chết tiểu tử Thọ Nhân Đường kia, nào có tâm tư thưởng thức, lúc này lại giống nhau, ngay trước mặt, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng hai bước chân, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy.


      Nha đầu kia cười mà Diệp tiểu gia cảm thấy trong lòng như nở hoa vậy, đóa tiếp theo đóa, xinh đẹp cách nào diễn tả. Diệp tiểu gia ngẩn người ra, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Thời Tiêu, khiến Thời Tiêu quả thực nhịn được, mặt đỏ lên, thấp giọng : “Nhìn cái gì mà nhìn?” Diệp Trì cũng che giấu, gọn gàng dứt khoát : “Nàng cười đẹp quá.”


      Khuôn mặt Thời Tiêu như thiêu đốt, vội vàng cúi đầu xuống, ánh mắt lướt nhanh vòng, mà lúc này, hai bên cầu tụ tập ít người, từng người tuy dám đến gần, nhưng cũng có ý rời , mà đứng đằng kia chờ xem náo nhiệt.


      Màu đỏ trêm mặt Thời Tiêu lan đến cổ, thấy Diệp Trì còn nhìn mình chằm chằm, tròng mắt cũng chuyển, trong lòng thầm nghĩ, uổng công cha mẹ cho cái túi da này, nhất định cũng phải đồ tốt, nhưng tại còn phải dựa vào , bởi vì cái người đối diện còn chưa có chịu bỏ qua, nhưng để cho khinh bạc như vậy, trong lòng Thời Tiêu bực bội vô cùng.


      Cúi đầu cả buổi mà vẫn còn nhìn mình chằm chằm, bực bội chịu nổi, nhìn thấy bắp chân của ngay tại chân trước của mình, con ngươi đảo vòng, nhấc chân đâp cước: “ phải ngươi muốn thu thập tên đối diện kia sao, còn nhanh chút.”


      cước này của Thời Tiêu có lưu tình, đánh giá bắp chân của Diệp Trì, nếu phải Diệp tiểu gia từ luyện đồng tử công, cước này của nàng, chừng hôm nay Diệp tiểu gia liền bị mất mặt.


      Mặc dù là vậy, Diệp Trì vẫn đau đến phải hít vào hơi, mà Đắc Lộc bên cạnh lại đần mặt ra nhìn cho mắt, trong lòng tự nhủ xong rồi xong rồi, nghĩ tới nha đầu mềm mại này còn lấy oán trả ơn chủ nhân, Gia giúp nàng như vậy, nàng còn khen ngược lại Gia, còn động chân nữa, nếu đạp Gia mà nguy hiểm đến tính mạng, chớ xui xẻo, cái mạng của mình cũng đừng muốn nữa.


      Nghĩ như vậy vội vàng nhìn Gia nhà , thấy ngay cả lông mày của Gia nhà cũng nhăn cái, liền hở miệng ra, cười tiếp lời, nhìn khuôn mặt Gia cười hết sức sáng lạn, Đắc Lộc bỗng nhiên có cảm giác, nha đầu trước mắt kia, chừng chính là oan gia kiếp trước và là khắc tinh kiếp này của Gia.


      Chủ nhân bá đạo như Gia, đừng là đạp , thử hỏi có ai dám nặng lời với , Xuân Vân nương ở Xuân Phong lâu, tính nết có gì tốt, có thể lên đứng đầu bảng ở Xuân Phong lâu, tính tình sớm được nuông chiều hư rồi, vậy mà mỗi lần gặp Gia, còn phải hạ thấp tư thái, lời ôn nhu , rửa mặt rửa chân cũng tự mình làm, như vậy mà cũng thấy Gia vui mừng, lần này bị đạp còn vui thành như vậy, nếu mà hoà nhã chút, Gia nhà nhất định vui mừng đến ngất xỉu.


      Nhưng có đôi khi nam nhân rất là ti tiện, Diệp tiểu gia lại vô cùng nhuần nhuyễn hai chữ này, Diệp tiểu gia bị đạp cước, lại thấy rất vui, nhìn Thời Tiêu cười hai tiếng giọng : “Vốn còn tưởng tình tình tốt, ngờ là nha đầu hung hãn, cước này khí lực cũng , Gia da dày thịt béo chịu cước cũng có gì, nhưng sợ chân nàng đau, lần sau còn muốn đạp nhớ thông báo cho Gia tiếng, Gia tự đạp hai chân mình cho nàng hả giận, chứ chân nàng đau làm Gia đau lòng.”


      Thời Tiêu thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu nhìn , đôi mắt bởi vì kinh ngạc mà trợn tròn, trong lòng tự nhủ cái người này quả thực là ti tiện tới cực điểm, vậy còn biết xấu hổ, làm cho nàng cũng biết nên làm gì tiếp theo.


      Nhưng dáng vẻ nhắn mở to hai mắt của nàng quả thực giành được cảm tình của Diệp Trì, nếu phải sợ nàng tức giận, móng vuốt Diệp tiểu gia muốn vươn qua xoa nắn khuôn mặt trắng nõn nhắn này vài cái, thực con mẹ nó đáng quá.
      Lớn đến chừng này, Diệp Trì chưa bao giờ gặp được người vừa ý như thế, bất kể là cười, là phẫn nộ, là nổi cáu, là phiền muộn, thậm chí lúc này ngây ngốc nhìn mình, Diệp Trì cũng cảm thấy thích, đáng tiếc nếu lúc này chỉ có mình và nàng tốt rồi, tự nhiên có thêm con ruồi ông ông bên tai, con mẹ nó sát phong cảnh mà.


      Diệp tiểu gia cực kì khó chịu dời ánh mắt khỏi người Thời Tiêu sang Quách Đại Bảo ở đối diện liên tục kêu gào, sau đó chậm rãi tới.


      Tuy Quách Đại Bảo đánh nhau với khí cả buổi, nhưng khi mắt thấy Diệp Trì đến trước mặt, vẫn tự chủ đlui về sau bước, trong miệng càng lưu loát: “ ngươi, ngươi muốn cái gì? Diệp, Diệp Trì, ta, ta cho người biết, muội tử của ta là nương nương Hoàng Thượng sắc phong, nếu ngươi dám, dám, đánh ta, ta liền tố cáo ngươi, thực tố cáo ngươi ...”


      Diệp Trì nhưng xùy tiếng vui vẻ: “muội tử ngươi cũng là nương nương à? Chẳng phải chỉ là quý nhân thôi ư, ngươi biết trong cung quý nhân như muội tử của ngươi có bao nhiêu người , đếm cũng đếm hết, muội tử của ngươi có được nhìn thấy Hoàng Thượng hay còn khó lắm, ngươi coi mình là quốc cữu Gia đó à, cho dù muội tử của ngươi có bản lĩnh, thuận buồm xuôi gió được sắc phong Tần phi, nhà của ngươi cũng dám làm gì Diệp tiểu gia đây, quốc cữu gia đại bác bắn cũng tới như ngươi ngược lại chỉ biết bám váy đàn bà, con mẹ nó ngươi tính là cái gì.”


      ngươi, ngươi ...” khuôn mặt Quách Đại Bảo tức giận đến tím bầm, cả người lung lay, chỉ có câu sắc bén cũng nên lời, giơ tay chỉ Diệp Trì cả buổi, mới được câu: “ngươi, ngươi dám muội tử ta như vậy, ngươi đợi đấy, cha mẹ ta tha cho ngươi đâu.”


      Diệp Trì mà càng vui vẻ: “Cha mẹ ngươi?” xong hai mắt có ý tốt quét từ xuống dưới, nửa nửa giả gật đầu : “Nhìn ý tứ này, cha ngươi đối với tên tiện nghi như ngươi quả tệ, chỉ có điều lúc này sợ là cha ngươi có tâm tình quản việc vớ vẩn này của ngươi đâu, chừng ở phố Y Tử Quyển cùng nương đứng đầu bảng Thúy Hỉ Lâu nóng hầm hập giường gạch rồi, có rảnh để quản chuyện của đồ vô tích như ngươi đâu.”


      “Ngươi, ngươi bậy.”


      Ta bậy.” Diệp Trì tiến đến bên tai : “Ngươi cho là cha ngươi là cái thứ gì, nha đầu gọi là Tử Liên trong phòng ngươi đó, đều là đồ cha ngươi chơi còn dư lại, nhưng điều này cũng trách cha ngươi được, ai bảo đầu bị chụp nón xanh, có thể thoải mái là được rồi, thực tế còn nuôi nhi tử như ngươi như vậy, nếu là tiểu gia ta, sớm ấn ngươi xuống bồn cầu dìm chết rồi, giữ lại ngươi chỉ khiến người ta trẹo cột sống.”


      Quách Đại Bảo rút cuộc chịu đựng nổi, đánh tới đấm, Diệp Trì chỉ chờ có nhiêu đó, khẽ vươn tay nắm quả đấm của , với xung quanh xem náo nhiệt: “Các vị già trẻ hôm nay làm chứng, là Quách thiếu gia Thị Lang phủ ra tay trước, tiểu gia nếu đánh trả, bị thua thiệt, Gia khi còn bé lão Vương phi nhà chúng ta , bất luận ăn cái gì cũng thể chịu thiệt, vì vậy, hôm nay tiểu gia đánh trả cũng là do bị tiểu tử này bức đấy.”


      Tiếng xừa xong, bóp tay Quách Đại Bảo cái, chợt nghe rặc rặc tiếng, Quách Đại Bảo kêu thảm tiếng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, gã sai vặt trước mặt Quách Đại Bảo, lá gan cũng bị dọa, thấy chủ tử mình nằm thẳng đờ, quay đầu liền bỏ chạy.


      Diệp Trì mới vừa ở bên ngoài Thọ Nhân Đường thấy ràng Quách Đại Bảo làm chuyện xấu, đều là gã sai vặt trước mặt xúi giục, làm chuyện xấu gì quan tâm, nhưng lại chọc tới đầu Diệp tiểu gia , muốn chạy có cửa đâu.


      Nghĩ vậy mắt chợt lóe lên: “Đắc Lộc, ném tiểu tử kia xuống sông cho mát.”


      Đắc Lộc đáp tiếng, qua đầu tiên là đạp cước cho gã sai vặt đo ván mặt đất, nắm cổ áo lôi đến bên cạnh cây cầu, dùng lực ném tiểu tử kia xuống dưới...


    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905




      Chương 11


      “Hắc, tiểu tử kia lội nước kìa...” dân chúng chung quanh xem náo nhiệt bảy mồm tám lưỡi hô lên, có thể thấy được Quách Đại Bảo làm bao nhiêu chuyện xấu, mà gã sai vặt dính dáng đến cũng hề thua kém.


      Đắc Lộc ra thành cầu nhìn xuống, chỉ thấy tiểu tử kia dùng cả tay chân, đạp nước mấy cái giống như bơi chó, mắt thấy sắp lên bờ, Đắc Lộc chào hỏi bên cạnh rồi tiếng: “Đợi tiểu tử này lên bờ, ra sức đạp xuống cho ta.” Tiếng vừa dứt, mấy gã sai vặt mặc đồ đen liền vây xung quanh bờ sông, đợi vị kia từ dưới sông bám vào bờ đá xanh, dùng hết khí lực bú sữa mẹ bò lên bờ, tiếp theo chợt nghe bịch tiếng, mấy gã sai vặt mặc đồ đen canh giữ bên cạnh bờ song trực tiếp đạp xuống.


      Lặp lại như thế vài lần, tiểu tử dưới sông kia nhìn người canh giữ ở hai bên, cũng có chút thông minh, liền lặn xuống nước theo đường sông bơi ra xa.


      Đắc Lộc muốn sai người đuổi theo, Diệp Trì : “Để , có bản lĩnh bơi đến thành hào, tiểu gia tạm tha cái mạng chó của .”


      Người theo Quách Đại Bảo, vừa thấy chủ tử bị người ta đánh gãy cánh tay ngất xỉu, lão đại cũng rớt xuống sông biết sống chết, ai còn muốn ở lại chỗ này chờ chết, trở về báo tin quan trọng hơn liền ồn ào giải tán.






      Diệp Trì cúi đầu liếc mắt nhìn Quách Đại Bảo nằm thẳng đơ cầu, nhớ tới dám động thủ với mình, còn chưa hết giận, nhấc chân lên muốn đạp cho cước nữa, Thời Tiêu vội vươn tay kéo : “lỡ chết người rồi làm sao, ngươi cũng làm gãy tay rồi, bỏ qua !”


      Diệp tiểu gia quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt dạo vài vòng mặt nàng, rơi vào bàn tay bé của nàng kéo áo mình, ngay cả tay cũng đẹp như vậy, đầu ngón tay giống như hành tây, đều đặn tinh tế, nắm tay áo của , tựa như hoa lan, cái này nếu mà nắm trong tay chắc sướng lắm.


      Nghĩ như vậy, tay liền có chút ít ngứa ngáy, nhưng đợi kịp động thủ, bàn tay nhanh chóng rụt về, mà người cũng lui về phía sau mấy bước, kéo ra khoảng cách của hai người , vẻ mặt còn đề phòng, nhưng cũng có chút cúi xuống : “Hôm nay đa tạ công tử cứu giúp, tiểu nữ tử thể hồi báo, ngày sau chỉ có thể ở trong miếu đốt hương bình an trường mệnh cho công tử, bảo vệ công tử bình an trường thọ, trong nhà tiểu nữ tử có việc gấp, cũng nên rồi.” xong lại khẽ chào, bước chân rời .


      Tuy bước nhưng cũng chậm, đảo mắt liền quẹo vào phố dưới cầu thấy bóng dáng, Đắc Lộc trơ mắt nhìn Thời Tiêu rời , trong lòng tự nhủ, nha đầu có lương tâm, Gia giúp nàng như vậy, nàng trái lại, nhàng lời cảm ơn liền rời , Gia là người nào a, cần gì hương bình an trường mệnh của nàng chứ, lúc này chắc Gia buồn lắm.


      Nghĩ vậy liền liếc mắt nhìn Gia, lại thấy Gia giận, ngược lại còn nhìn chằm chằm tay áo của mình, còn cất tiếng cười nữa, Đắc Lộc nghĩ nghĩ bèn sờ sờ cái trán của Gia, có phải bị nóng đầu rồi , nha đầu kia ràng có lương tâm mà Gia còn cười ngây ngô, trắng ra, nếu phải nha đầu kia kéo cái, có vui thành như vầy .


      Cúi đầu nhìn Quách Đại Bảo mặt đất, giọng : “Gia, nha đầu kia rồi, vị dưới mặt đất này người tính thế nào, tốt xấu gì cũng là thiếu gia phủ Thị Lang, nếu cha nuốt trôi cơn tức này, sợ là phiền phức đó.”


      Diệp Trì nghe xong, để bụng: “phiền phức phiền phức, tiểu gia lúc nào sợ phiền phức, huống chi, vì nàng dâu này của ta, phiền phức thế nào cũng đáng.”


      Miệng Đắc Lộc cũng quên khép lại: “Gia, Gia, người vừa cái gì? Ai là nàng dâu?”


      Diệp Trì trợn mắt: bị đánh sao lại ngu thế, còn có thể là ai, chẳng phải là người vừa mới kia sao.”


      Linh hồn bé của Đắc Lộc cũng bị hù dọa: “Gia ơi! Tiểu gia của ta ơi! Người đừng có làm ẩu nha, người thế nhưng là tiểu vương gia của Định Vương Phủ, nàng dâu của người chính là tiểu vương phi, đừng nha đầu nàng là con nhà nghèo gốc rễ, ngay cả quý nữ con vợ cả nhà quyền quýcông phủ muốn kết duyên với người, cũng phải lựa chọn cho kỹ, dáng vẻ tốt, tính tình tốt còn phải vừa mắt Vương Gia, Vương Phi, lão Vương phi nữa, ta chơi chơi, vui vui, cũng thể đánh nhau, gây ra chuyện như vậy, Tiểu gia của ta, người trốn vào trong viện của lão Vương phi coi như có chuyện gì, nô tài phải cũng bị Vương Gia đánh chết sao, nếu vậy ,nếu người thích nỡ bỏ, nô tài tìm bà mối lo liệu việc này, tìm khu vực thanh tịnh đặt mua hai ba sân viện, lấy chút ít bạc đem đến cho nha đầu kia, cuộc sống gia đình tạm ổn, dày vò thế nào tuỳ người, chứ lấy vào Vương Phủ tuyệt đối thể.”


      Vừa xong đầu liền bị đánh cái: “Là ngươi cưới vợ hay tiểu gia cưới vợ, tiểu gia hiểu, Gia lấy nàng dâu còn phải ngại người nào sao, sao lá gian ngươi dữ vậy, cút qua bên , nhảm nữa tiểu gia cũng ném ngươi xuống sông cho mát đó, , nhanh chút, nàng dâu của ta xinh đẹp như vậy, chỉ cần quay đầu cũng làm cho mấy tên tiểu tử có mắt tròng nhớ thương, làm sao ta có thể yên tâm cho được, tiểu gia phải lo lắng bảo hộ nàng kỹ mới được.”


      Đắc Lộc dám lên tiếng, Đắc Lộc biết tính tình tiểu gia nhà người có thể hô mưa gọi gió, muốn làm chuyện gì làm cho bằng được, nhưng chuyện này, Đắc Lộc nghĩ sao cũng thấy cả người chột dạ, qua mấy chuyện đâu vào đâu, lúc này thế nhưng là cưới vợ nha, ngay cả lão Vương phi có nghe theo Gia, việc muốn lấy nha đầu kia cũng khó như lên trời.


      Được rồi, chuyện cho tới bây giờ tới đâu hay tới đó! cho dù Gia có vừa ý nha đầu kia nha đầu kia cũng để Gia vào mắt, trái lại, trong mắt nàng còn có vẻ đề phòng, ràng xem Gia và Quách Đại Bảo là loại giống nhau, hận thể tránh xa tám trượng, giữa nam và nữ, phải ngươi tình ta nguyện, phải cứ cố chấp ép buộc là được, vì vậy mình Gia nhiệt tình cũng vô dụng, cho cùng, dung mạo nha đầu kia cũng chỉ là thanh tú, gia thấy mới mẻ nên ham muốn mà thôi, qua mấy ngày nữa mới mẻ nhiệt tình qua , chừng cũng bị Gia ném qua sau đầu thôi.


      bao nhiêu năm nay chưa từng thấy Gia đặt nữ nhân nào vào mắt, lúc trước còn Xuân Vân có hi vọng, đến hôm qua còn xảy ra chuyện ồn ào như thế, rốt cuộc Đắc Lộc , ngay cả và đám tiểu tử bên dưới kia cũng nhìn sai, Gia căn bản có làm khó dễ Xuân Vân, chỉ là đùa giỡn tìm niềm vui, chuyện này còn chưa đáng cho mình phải ngạc nhiên, cũng thể để mình bị rối loạn.


      Suy nghĩ cẩn thận, cũng liền thả lỏng, theo Diệp Trì, đường đuổi theo, bỏ Quách Đại Bảo lại cầu, đợi đoàn người Diệp Trì vào phố , gã sai vặt Quách phủ mới vừa trốn trong đám người, vội vàng chạy tới, cũng biết từ chỗ nào lấy ra tấm ván cửa, ba chân bốn cẳng mang theo Quách Đại Bảo chạy về hướng Thị Lang phủ.


      Vừa mới vào Thị Lang phủ, Vương phu nhân bên trong nhận thư, vừa nghe nhi tử buổi sáng ra ngoài còn bình thường, bây giờ lại được khiêng trở về, vội vàng xuống giường giày cũng chưa mang xong kéo lệt xệt chạy ra.


      Ở bên ngoài nhị môn thấy con trai bảo bối của mình nằm ngay đơ tấm ván cửa, nhìn giống y như người chết, mặt mũi bị dọa đến trắng bệch, bổ nhào qua liền gào thét lên: “Con của ta, thế này là thế nào, đây phải là muốn mạng già của mẹ con sao, con của ta ơi...”


      Nhũ mẫu bên cạnh cũng bị hù , trước đưa tay thăm dò hơi thở của thiếu gia, có hơi thở, trong lòng thả lỏng chút ít, vội vàng đỡ Vương thị: “Phu nhân nhanh tìm thái y đến mới phải, chậm trễ, sợ thiếu gia thực giữ được.”


      Vương thị nghe xong, lập tức tỉnh táo lại, loạt thanh: “Nhanh, nhanh , cầm theo thiếp của lão gia đến Thái Y Viện mời người.” Gã sai vặt trả lời tiếng liền , Vương thị sai người khiêng nhi tử lên giường êm trong phòng mình, tách miệng ra rót nửa bát nước vào, Quách Đại Bảo dịch người hai cái chậm rãi tỉnh lại.


      Vừa tỉnh lại, liền la lên: “Đau quá, đau...”


      Vương thị nghe tiếng nhi tử kêu la bình thường, vội vàng thúc giục mời thái y, qua bao lâu sau có vị tới, nhìn cái cánh tay gãy rồi phải nối xương, mà việc nối xương này là công việc tỉ mỉ, lại am hiểu.


      Vương thị nghe xong, sốt ruột đập bàn: “ ngươi thể vậy ai mới có thể, cần biết là ai, chỉ cần có tiếng tăm, bao nhiêu bạc cũng phải mời đến đây.”


      Thái y này : “Thành cũng cách quý phủ xa, chính là Lang trung Trương Bảo ngồi ở thọ Nhân Đường, nối xương vô cùng chắc chắn, phu nhân người phải nhanh mời mới phải, thương thế của công tử kia thể trì hoãn.”Quăng lại câu liền rời .


      Vương thị chỉ trời mắng Thái Y Viện nuôi dưỡng đều là đám phế vật, nối xương cũng làm được, nhưng cũng sai quản gia nhanh chóng Thọ Nhân Đường mời người.


      Lại quay đầu lại Thời Tiêu, từ cầu Bích Thủy xuống, qua hai con phố , lại quay đầu lại quan sát, thấy Tiểu Bá Vương này đuổi theo, mới thở phào nhõm, hơi ngẫng đầu đầu lại thấy mình mò mẫm vậy mà qua hai con phố , lại đến phố ven sông ở phía đông, phía trước xa vừa vặn là cửa hàng quần áo Phan gia.


      Thời Tiêu nhớ trong rổ trúc tay mình còn có mấy cái khăn thêu tốt, liền sửa sang lại xiêm y, vào cửa hàng quần áo Phan gia, đương gia của Phan gia này là quả phụ, nghe trước kia là cung nữ của châm công cục trong cung, sau khi lớn tuổi được thả ra, gả cho hán tử mất vợ làm vợ kế, sinh được hai nha đầu, hán tử liền mất, để lại quả phụ và hai đứa con .


      Vì kế sinh nhai liền mở ra cửa hàng quần áo may sẵn, tốt xấu gì cũng kiếm được ít tiền, cũng kiếm được miếng cơm ăn, đại nha đầu mấy năm trước ra cửa, bên người chỉ còn lại có nhị nha đầu, khuê danh gọi là tú nương, bởi vì là lão khuê nữ, khó tránh khỏi được nuông chiều, tính tình như rồng leo, làm như mèo mửa, công việc chẳng làm nên trò trống gì, cả ngày chỉ biết chưng diện bôi son trét phấn.


      Mẹ nàng ta nhờ bà mối làm mối biết bao nhiêu cửa hôn , chỉ là cắn chết miệng cũng thành, ngại nhà này nghèo, lại ngại nhà kia dòng dõi tốt, nếu chính là ngại dáng vẻ, trì hoãn cho tới bây giờ, cũng gần 20 mà vẫn chưa làm mối được nhà nào.


      Mẹ nàng sốt ruột cũng có biện pháp nào khác, cũng ít lần khuyên nhủ, tốt có xấu có, cái miệng toạc ra cũng vô dụng, sáng sớm hôm nay, Phan quả phụ nhận may hai bộ xiêm y, công việc bận rộn, gọi con bao nhiêu tiếng mà vẫn thấy lời.


      Đợi đến lúc Phan quả phụ bỏ bàn ủi trong tay xuống, bà vào phòng nhìn, suýt nữa tức chết, cổ họng lập tức gào to lên, chỉ có con bà là có nghe thấy, bởi vì nàng ta đứng ở trước chậu nước bên ngoài phòng, làm động tác cài hoa.


      Phan quả phụ nổi cáu lên, qua giựt bông hoa trong tay nàng ném xuống đất : “Người đừng có nghĩ đến chuyện trèo cao nữa, đừng ngươi sinh ra có dáng vẻ, mà cho dù có dáng vẻ, chỉ bằng cái cửa cha chết của ngươi, đàn ông bình thường còn phải niệm Phật kìa, lo dọn dẹp nhà cửa , tránh cho sau này gả về nhà chồng rồi còn phải quằn xương sống của mẹ ngươi.”


      Con bà nghe xong, cả người uốn éo qua : “Ta ngược lại tám kiếp ruột thịt mới đầu thai vào nhà các ngươi, nếu như được đầu thai vào nhà giàu nhà cao cửa rộng, những thứ này có ích lợi gì, người và cha có bản lãnh, lúc trước nên sinh ra ta, giờ lại chê ta vướng víu.” xong vén rèm vào buồng trong.


      Ngược lại khiến Phan quả phụ tức giận đến lảo đảo, vừa muốn đuổi theo quở trách vài câu, chợt nghe đằng trước có tiếng người, cũng chẳng quan tâm con nữa, vội vàng ra. . .





    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905





      Chương 12


      Trong cửa hàng Phan quả phụ, người bận rộn ngừng chỉ ước gì có thể sinh ra tám tay tám chân, các loại khăn tay khăn lau mồ hôi vứt lộn xộn cả lên, việc làm hết mà nữ nhi của bà giúp được gì, đâu như nương, nàng dâu nhà người ta, ngày thường ở nhà rảnh rỗi còn thêu vài ba cái khăn đến đây đổi ít tiền.


      Cuộc sống dài như vậy, được mấy người kiên định như thế đâu, Thời Tiêu là người như thế, mỗi lần nhìn thấy Thời Tiêu trở lại, trong lòng Phan quả phụ vô cùng hâm mộ, dáng vẻ, chỉ tay nghề thêu khăn thôi, sau này đến nhà ai mà được, tay chân chịu khó, dịu dàng hoà nhã, bà có nhi tử, nếu như có nhi tử, bà kiếm bà mối liền, lấy nàng về làm nàng dâu trong nhà, cuộc sống gia đình trôi qua nhất định vô cùng hạnh phúc.


      Bởi vì trong đầu thích Thời Tiêu, gặp nàngcũng khi dễ nàng, trả tiền cho nàng rất sòng phẳng, lúc này ra thấy nàng, trong lòng khỏi so sánh nàng và nữ nhi của mình, chỉ có thể thở dài, đây chính là con gà tức nhau tiếng gáy* mà, sao mình lại may mắn được làm cha mẹ của nàng ấy chứ, mà lại là nha đầu khốn nạn kia.


      * Nguyên là: “人比人得死, 货比货得扔” – “nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng”. Câu đầy đủ nó là: “人比人, 比死人; 货比货, 货得扔” – “nhân bỉ nhân, bỉ tử nhân; hóa bỉ hóa, hóa đắc nhưng”. baike giải thích thế này: Con người nên so đo với nhau, mỗi người đều có ưu điểm của mình, ông già so với người chết so gì?


      Thời Tiêu thấy bà ra, trước chào rồi : "Dạo này thẩm vẫn khoẻ chứ, đây là may xiêm y sao?" Phan quả phụ : "Cũng phải, mấy ngày nữa là mừng thọ của Lưu lão thái thái ở con phố phía sau, đặc biệt gọi ta qua đo kích thước, muốn làm hai bộ y phục cho người, hôm qua mới đem vải qua, ta nghĩ công việc đòi hỏi phải có thời gian, liền thừa dịp hôm nay cửa hàng có khách, cắt vải trước, buổi tối ráng thức hai đêm làm bộ trước rồi cầm qua cho lão thái thái xem, nếu như hợp ý còn có thể sớm sửa cho kịp, ai ôi!!!, bận rộn quá làm ta quên mất bàn ủi mới đốt xong, dùng nguội mất, nếu trong nhà con có chuyện gì chờ ta lát, chờ ta ủi đống vải này cho thẳng , rồi hai ta tiếp nhé."


      Thời Tiêu vội : "Con có thể có chuyện gì chứ, thẩm cứ làm việc của thẩm ." chuyện mà thấy Phan quả phụ tay cầm bàn ủi, tay trải tấm vải dễ dàng gì, liền qua giúp trải tấm vải.


      Có Thời Tiêu hỗ trợ, bao lâu sau liền xong, Phan quả phụ duỗi eo lau mồ hôi : "May mà có con ở đây, bằng mình ta biết làm đến bao giờ mới xong."


      Thời Tiêu thấy đầu bà đổ đầy mồ hôi, liền qua bàn rót chén nước đưa cho bà : "Tú nương tỷ tỷ có ở nhà sao?"


      Phan quả phụ nghe xong hừ tiếng : "Tỷ tỷ con là đứa vô tích , chưa bao giờ giúp ta làm mấy chuyện lặt vặt này, cả ngày chỉ biết mặc quần áo, cũng thông cảm cho nương nó có bao nhiêu vất vả."


      Đôi mắt Thời Tiêu đảo lòng vòng, tuy gặp được mấy lần, nhưng cũng biết nữ nhi của Phan quả phụ là người được chiều chuông sinh hư, gần hai mươi còn chưa mai mối được nhà chồng, liền gì nữa, từ trong giỏ trúc lấy ra mấy cái khăn thêu : " Mấy ngày nay chỉ toàn bận rộn với mấy tên tiểu tử, ngược lại có nhiều thời gian thêu thùa may vá, mấy cái khăn này là tháng trước con thêu, thẩm thử nhìn màu sắc và hoa văn này xem có thể phối với xiêm y trong cửa hàng hay ."


      Phan quả phụ chỉ liếc cái liền : "Tay nghề thêu thùa của con tốt như vậy còn xoi mói gì nữa chứ, ai cũng được như con thẩm cũng bớt lo rồi." qua liền hướng qua hộp đựng tiền bên cạnh bĩu môi nổi giận: "Tự mình lấy , ta đây ra tay đâu."


      Thời Tiêu đáp lại tiếng, qua mở hộp ra, căn cứ vào số khăn mà lấy tiền, cẩn thận cất trong hầu bao, muốn cáo từ Phan quả phụ : "Con khoan , hôm kia ta nghĩ đến mấy đứa chỗ con và Quyên Tử, quần áo vẫn còn tốt, dù sao cũng mới ba năm, đồ cũ có gì còn có thể may may vá vá lại được, chỉ có giày dưới chân là được, những tiểu tử kia lại nghịch ngợm, cả ngày trèo lên trèo xuống mấy bậc thang cao nhàn rỗi, tới mấy ngày đế giày bị mài hỏng."


      Thời Tiêu gật gật đầu: "Đúng rồi đó, mấy tiểu tử này quả thực chính là Tôn hầu tử đầu thai, cả ngày bận rộn trong quán rượu, về đến nhà cũng thấy nhàn rỗi, cứ chạy lòng vòng trong sân, hai ngày trước lúc con nấu cơm để ý, ba đứa nhóc liền leo lên cây, với tay hái hoa hoè, là muốn hái xuống để con làm bánh hoa hòe cho bọn chúng, hái được mấy giỏ cũng đủ làm bánh cho tụi ăn đỡ thèm, nhưng cũng làm giày hư mất, con nếu hôm nay trời đẹp đến đây xin ít vải về làm đế giầy."


      Phan quả phụ : "May quá, hôm qua ta mới thu dọn được ít vải vụn con cầm lấy !" xong với tay lấy ra bao quần áo đưa cho nàng.


      Thời Tiêu vội cầm lấy : "Thiệt thòi cho thẩm quá, cứ cho mấy tên tiểu tử đó, cũng có gì báo đáp, ngược lại càng thấy ngại ngùng."


      Phan quả phụ cười : "Nếu như con cảm thấy ngại, bằng làm cho ta đôi giày, ta đây có thời gian, đôi mang chân này là từ năm ngoái rồi, mang riết lỏng luôn rồi, còn vừa chân nữa, khuê nữ của ta lại nhờ được, tháng sau nương nhà sát vách xuất giá, thế nào cũng bận rộn hai ngày, mang đôi giày này khiến người ta chê cười."


      Thời Tiêu vội : "Cái này có gì đâu, sau này nếu thẩm có việc gì cứ với con, chỉ cần thẩm chê đồ của con xấu xí là được." xong liền từ trong tay áo rút ra sợi dây buộc tóc, ngồi xổm xuống đo chân cho Phan quả phụ, rồi thắt nút con dò (nút buộc có thể tháo cởi ra dễ dàng), nhét vào trong tay áo.


      Phan quả phụ : "Đồ của con mà xấu, trong kinh thành này có ai thêu đẹp nữa, con chờ ta tháo mũi giày đưa cho con." xong vội vàng làm.


      Thời Tiêu vừa mở bao quần áo mở ra, tìm được khối vải bố màu đen dày : "Thẩm cần lấy mũi giày ra đâu, người nhìn miếng vải này , chất vải dày, vừa vặn làm mũi giày."


      Phan quả phụ nhìn nàng cười : "Nha đầu này, biết nhà ai may mắn cưới được con, à ta cũng quên hỏi, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, trong nhà đính hôn chưa?"


      Thời Tiêu cúi đầu xuống sau nửa ngày mới : " qua tết là 17 rồi, lúc từng định hôn, sau khi nhà của con bị cháy, nhà cháy, nương mất, cha cũng bị bệnh, nhà kia ngại mạng của con tốt, liền huỷ hôn ước."


      Phan quả phụ ngờ còn có đoạn như vậy, trong lòng thầm hối hận tự mình vạch áo cho người xem lưng, nay có rất nhiều gia đình có kiến thức hạn hẹp, chỉ nhìn lợi ích trước mắt, liền suy nghĩ định ra việc cưới xin, đến lúc đổi ý, tiểu tử nhà ngược lại có việc gì, nhưng con nhà người ta làm sao tìm nhà chồng đây, làm chuyện thất đức như thế cũng sợ thiên lôi đánh xuống.


      Nghĩ đến đây, Phan quả phụ trấn an nàng : "Nhà kia quả có phúc, như vậy cũng tốt, chỉ bằng dáng vẻ này của con, tính tình, ngày khác nhất định tìm được nhà tốt hơn, cho tức chết nhà luôn."


      Nhắc tới chuyện xưa, Thời Tiêu vốn có chút khổ sở, nhưng nghe Phan quả phụ nhịn được phù tiếng bật cười, hai người lại tán gẫu hai ba câu, Thời Tiêu mới rời khỏi cửa hàng Phan gia.


      Nàng biết, trong góc ngõ hẻm, Diệp Trì chịu hết nổi rồi, nếu nàng ra, chừng liền xông vào, sốt ruột chờ đợi, cứ hồi lại hỏi Đắc Lộc câu: " ra chưa?"


      Đắc Lộc rốt cuộc cũng phải thở dài : "Tiểu gia người gấp như thế làm cái gì, cho dù có ra, chẳng phải lúc đó người cũng phải theo ở phía sau ư, nhìn bảng hiệu kia là biết đây là cửa hàng may quần áo, ngài biết đó chứ, nương may xiêm y phiền toái lắm."


      Diệp Trì liếc mắt : "Sao cái gì ngươi cũng biết thế." Đắc Lộc cười hắc hắc : " Tuy nô tài chưa cưới vợ, nhưng trong phủ nha đầu nhiều như thế, Vương Phi lại rộng lượng, năm bốn mùa mỗi người hai bộ xiêm y, đều là đo kích thước rồi mới làm, với những gã sai vặt như chúng ta, số lượng đẹp xấu thế nào, chỉ cần có thể mặc lên người là được, người biết những nha đầu kia đâu, cái gì tay áo á..., kích thước lưng áo á..., váy á..., phiền toái lắm, đây là trong phủ phát cho đó, nếu các nàng tự mình bỏ tiền ra may, còn phiền toái hơn, bóp eo như thế nào, mép váy cuốn thành cái dạng gì, phối với khăn màu gì, chải kiểu tóc gì, ai ôi!!!, may xong kiện xiêmy cũng có thể khiến Ngọc Hoàng đại đế phiền chết."


      xong khiến Diệp Trì nhịn được bật cười, đưa tay vỗ cái: "Có thể thấy được ngươi chung chạ với ít nha đầu, ngay cả chuyện người ta may xiêm y mà ngươi cũng nghe ngóng ràng như vậy."


      Đắc Lộc nhàng thở ra, chỉ thấy Thời Tiêu ra, trong tay ngoại trừ giỏ trúc ban đầu, còn thấy thêm mấy bao vải xanh cũ.


      Thấy nàng nhìn qua, vội vàng rút đầu về, giọng : "Gia, ra rồi ra rồi."


      Nhìn Thời Tiêu rẽ vào phố , ngược lại Diệp Trì có tiếp tục theo, nghĩ ở đây cách Tỉnh Thủy cũng xa, nếu mình theo, nha đầu kia chừng lại càng chào đón mình.


      Nhắc đến việc này, Diệp Trì liền phiền muộn, cho dù có mê chơi chút, ở bên ngoài còn có danh hào Tiểu Bá Vương, nhưng cùng với Quách Đại Bảo hạ lưu cùng loại, sao trong mắt nha đầu kia lại thành loại mặt hàng rồi, nha đầu này ánh mắt quá mà, Diệp Trì ngẫm lại càng thêm phiền muộn.


      Suy nghĩ làm sao chuyển biến hình tượng chút, để nha đầu kia biết , mình tuy có hơi bá đạo chút, nhưng cơ bản cũng là người tốt đó.


      Lời này là mình thôi, nếu như ngay trước mặt mấy vị ca ca, có lẽ Phong Cẩm Thành còn có chút kềm chế, chỉ cười tiếng thôi, còn hai người còn lại, chừng có thể cười hơn nửa tháng, nhất định : "Ca ca, nếu huynh là người tốt, vậy đời này đồ bại hoại nữa."


      Nhưng Diệp Trì cảm thấy, chỉ cảm thấy mình rất tốt, đặc biệt đối với nha đầu kia, hận thể ôm vào lòng sủng ái, ngày kia lấy về nhà, mỗi ngày đều ôm nàng.


      Nghĩ như vậy, trong lòng liền đắc ý, lại sợ nha đầu kia gặp chuyện gì, liền sai gã sai vặt lặng lẽ theo ở phía sau, mình mang theo Đắc Lộc quay lại cửa hàng Phan quả phụ.


      Phan quả phụ vừa động cây kéo cắt đồ, chỉ thấy rèm cửa vén lên, vào là đôi chủ tớ, Phan quả phụ tốt xấu gì cũng từ trong cung ra, có chút kiến thức, ngước mắt nhìn lên, liền biết vị này nhất định là vị tiểu gia nào đó trong tôn thất, gì khác, chỉ cần nhìn vải xiêm y người cũng phải là thứ có thể thấy thị trường, là hàng dệt kim Giang Ninh cung cấp, ngoại trừ vạn tuế gia và mấy nương nương trong cung, người có thể mặc lên cũng chỉ có thể là chủ tử trong tôn thất.


      Vị tiểu gia cao quý như thế chạy vào trong cửa hàng này của bà làm cái gì, mặc dù nghi hoặc nhưng cũng dám chậm trễ, thả cây kéo tay xuống, cười : "Vị tiểu gia này đến may xiêm y phải ?" Lời này ra, Phan quả phụ cũng thấy buồn cười, đừng nơi này của mình, sợ là Vân Chức Phường trong kinh, vị tiểu gia này cũng nhìn vào mắt đấy chứ.


      Diệp Trì nhìn xung quanh, chuyện, Đắc Lộc : " tiểu gia chúng ta muốn hỏi vị nương vừa mới vào đây chút, nàng ấy tới đây để làm gì vậy?"


      Mí mắt Phan quả phụ giựt giựt, trong lòng tự nhủ có việc gì đâu, chắc phải nha đầu kia trêu chọc mấy người này đâu, mà nếu như thế cũng phải là việc tốt, nhưng cũng dám gạt: "Nàng đưa khăn tay tới đây đổi tiền."


      Diệp Trì nghe xong đôi mắt phát sáng, Đắc Lộc nhìn ý tứ của Gia, làm sao hiểu được chứ, khẽ vươn tay : " Lấy khăn của nương kia ra đây, bao nhiêu tiền ngươi ra giá , tiểu gia nhà chúng ta lấy hết."



      purplepeach, Nga Nhi, Hale20524 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 13


      Phan quả phụ nhìn ra Diệp Trì là tiểu gia của hoàng tộc, nào dám rao giá trời, cũng phải ngại cuộc sống an bình quá dài, nhưng thế nào cũng muốn tìm rắc rối, từ bên dưới lấy khăn Thời Tiêu vừa đưa tới mang ra : "Mấy khối khăn mà thôi, đáng mấy đồng tiền, nếu như tiểu gia thích cứ lấy ."


      Đắc Lộc nhìn vị phu nhân này vài lần, thầm nghĩ ngờ cái xó có chỗ ngồi này lại có người hiểu chuyện như thế, mình là mua trả tiền, bà ta cần phải tặng, cái này đích thị là nhìn ra gốc gác của tiểu gia nhà bọn họ rồi, nghĩ cũng hay đó chứ.


      Nghĩ như vậy liền muốn nhận lấy, chợt nghe tiểu gia nhà mở miệng: " đáng mấy đồng tiền? Ngươi nhân gia phí hết cả buổi cực khổ thêu khăn lại đáng mấy đồng tiền?" giọng có chút bình thường, nghe ý tứ giống như tức giận.


      Đắc Lộc dở khóc dở cười, ngày thường ai có thể vô duyên vô cớ mà lọt được vào mắt Gia, nhưng khi chui vào rồi có muốn rút ra cũng rút được, lúc này tiểu Gia nhà nhìn chỗ nào của nha đầu kia cũng thấy tốt, đừng cái khăn, cho dù là giấy vệ sinh nha đầu kia dùng qua, đoán chừng cũng được Gia cất như bảo bối.


      Thoáng nhìn vẻ mặt của phụ nhân kia có chút sợ hãi, vội vàng hoà giải: "Giá trị, giá trị, sao giá trị chứ, người nhìn hoa đào thêu này xem, so với hoa vừa mới nở trong vườn chúng ta đích còn thơm hơn." lời còn chưa dứt, Diệp Trì chặn ngang cướp , cầm ở trong tay nhìn cả buổi.


      Đắc Lộc thấy khóe miệng Gia rũ xuống, giờ lại hơi giương lên, mới thở phào nhõm, nhìn phụ nhân kia bị hù quá mức, vội vàng giọng hỏi câu: "Gia, ý của ngài trả bao nhiêu là thích hợp?"


      Nếu theo như Diệp Trì, nghĩ đến cái khăn này là nha đầu kia châm đường thêu nên, vậy thể định giá, vô cùng có giá trị, nhưng cũng biết người ta mở cửa hàng buôn bán, mình cứ làm khó người ta như vậy, có phúc hậu.


      Tuy Diệp tiểu gia từ lúc sinh ra tới giờ mấy lần phúc hậu, nhưng hôm nay lại vì mấy khối khăn này, quyết định phúc hậu lần, thò tay từ trong hầu bao đeo ngang hông nặn ra hai thỏi kim qua*, sau đó cầm khăn rời .


      [​IMG]



      Đắc Lộc đau lòng, cho dù có tiền, cũng thể vung tay như thế, vả lại, ngoại trừ trong cung chứ bên ngoài ai lại tiếc mà khen thưởng như Gia, nửa cái túi kim qua này của Gia, là mỗi năm Gia chúc tết Thái hậu, Thái hậu cười : "Trì ca mặc dù lớn rồi, nhưng suy cho cùng vẫn chưa cưới vợ, mấy người vừa tới đều có đôi có cặp, phần thưởng này của ai gia chính là hai phần, chỉ có Trì ca của chúng ta bị thua thiệt, ai gia làm sao cũng phải bù thêm vào." trò chuyện nhưng vẫn sai đại cung nữ vào lấy đống kim qua ra: "Chưa cưới vợ chính là hài tử, cái này là tiền mừng tuổi ai gia cho Trì ca!"


      xong mọi người cười dứt, Diệp Trì cũng so đo, vốn quen dỗ dành chọc cho lão nhân gia vui vẻ, nhận phần thưởng, liền dập đầu xuống đất, miệng mấy lời chúc mừng năm mới cát tường giống như cần tiền, câu lại câu tuôn ra, đến khi Lão thái hậu mặt mày hớn hở, cuối cùng mới lấy kim qua.


      Chỉ bằng đầu lưỡi ngon ngọt cùng cái da mặt dày này của tiểu gia nhà bọn họ, có lần nào về tay đâu, thế mà lần này lại mất tới nửa túi kim qua, đây chính là từ trong cung ra đó, viên là lượng, đổi thành bạc cũng được hai mươi lượng, cái cửa hàng này thu dọn thu dọn cỡ nào cũng được mấy đồng tiền, hôm nay ngược lại kiếm được tiền phi nghĩa.


      Trong lòng mặc dù muốn, nhưng rốt cuộc cũng là phần thưởng của Gia, Đắc Lộc chỉ có thể làm theo, chẳng quan tâm phu nhân của cửa hàng này ngu ngơ như thế nào, theo Diệp Trì ra.


      Chủ tớ Diệp Trì vừa , rèm cửa phía sau liền vén lên, khuê nữ thứ hai của Phan quả phụ lắc mông tới, đôi mắt nhìn thẳng vào hai hạt dưavàng rực quầy hàng, khẽ vươn tay nắm lấy trong tay ước lượng : "Nương, cái này cỡ hai lượng đó, trở về nung nóng chảy rồi đánh cho ta cây trâm vàng !"


      Phan quả phụ tức giận đoạt lại từ trong tay nàng: "Cả ngày trong nhà ra khỏi cửa, đánh cây trâm vàng đeo cho ai xem, nếu như ngươi đồng ý cửa hôn hôm kia, chớ trâm vàng, ngay cả bộ trang sức nạm vàng, nương cũng cắn răng tặng cho ngươi, để đến nhà chồng bị coi thường."


      Nhị khuê nữ của bà lại : " hôn đó tính là cái gì, nương thể đẩy nữ nhi vào nơi nguy hiểm như thế, gả nữ nhi cho nhà nghèo như vậy, qua cửa chừng cơm cũng có để ăn, cho dù nương tặng của hồi môn cho nữ nhi là tòa kim sơn có ích lợi gì."


      Phan quả phụ tức giận được: "Ngươi còn dám xoi mói người ta, người ta mở cửa hàng mua bán dầu vừng dấm chua, hơn nhà chúng ta biết bao nhiêu lần, đây là nương liều chết cầu xin, Lưu đại nương mới giúp đấy, ngươi ngược lại còn ghét bỏ người ta nghèo, ngươi cũng nhìn chút bản thân ngươi là cái dạng gì mà chọn ba lấy bốn, ngày khác qua 20, nhà như vậy tìm ra nữa đâu, chỉ còn chờ gả cho lão goá vợ thôi!"


      Nhị khuê nữ thấy mặt nương nàng đỏ rần, vội vàng đến gần : "Nương đừng tức giận nữa, nữ nhi cũng phải lựa chọn, người nhìn nữ nhi , tướng mạo của nữa nhi vai thể gánh, tay thể xách giỏ, đến nhà kia có thể giúp gì được đây."


      Phan quả phụ híp híp mắt nhìn nữ nhi : "Nữ nhân cũng có thể làm việc, ngươi chính là lười, ngươi nhìn Thời nha đầu vừa ra kìa, so với ngươi còn hơn mấy tuổi, ở nhà thêu thùa bếp núc, dọn dẹp nhà cửa, vậy người ta còn hiểu biết chữ nghĩa, còn có người cha tú tài, so với ngươi biết giỏi hơn bao nhiêu lần."


      Nhị khuê nữ của bà rất kiên nhẫn nghe nương nàng những thứ này, nhất là Thời Tiêu, mỗi khi trở về nương nàng liền khen ngợi, thuận tiện còn quở trách nàng trận, nhưng hôm nay cố hết sức nhịn xuống, đè cơn bực bội xuống, ngọt ngào hỏi nương nàng: " Người Vừa nãy theo phía sau Thời muội muội ..." chưa xong cảm thấy ngại ngùng, rốt cuộc cũng là nương chưa xuất giá, nghe ngóng nam nhân với nương nàng, dù sao vẫn thấy thẹn thùng.


      Vừa nãy ở bên trong nghe thấy tiếng nam nhân trò chuyện, nghe tiếng giống như của nam nhân trẻ tuổi, liền vội vàng từ buồng trong ra, trốn ở phía sau rèm cửa, theo khe hở rèm cửa nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn khiến tim nàng đập thình thịch.


      người đâu mà đẹp dữ vậy biết, hai mắt ngừng nhìn qua nhìn lại người Diệp Trì, nhìn xiêm y của , thắt lưng của , ngọc bội đeo hai bên eo, còn có viên phỉ thuý to đùng đeo ngón tay, tựa như ngọn sóng và vũng nước, nếu có thể gả cho nam nhân như vậy, dù là làm thiếp, làm nha đầu cũng còn hơn làm vợ cho những hán tử thô tục kia, cả đời này còn mong đợi gì nữa, bảo nàng giống như nương nàng, tuyệt đối thể.


      Tồn tại những ý nghĩ này, liền gần xa nghe ngóng Diệp Trì, nhưng nàng lại hồ đồ, nương nàng là người hiểu chuyện, vừa thấy ý tứ này của nữ nhi, sao có thể biết, tức giận đến phát run, chỉ về phía nàng : "Nương mình nuôi ngươi, lựa việc hôn nhân là muốn tìm người vừa ý, ngờ ngươi lại muốn gây hoạ, ngươi có biếtđó là người như thế nào , đó là tiểu gia trong tông thất, là hoàng tộc, chỉ bằng ngươi, chỉ bằng nhà chúng ta, ngay cả bưng nước rửa chân cho người ta cũng đủ tư cách, ngươi ngược lại thực có can đảm, mọi người khuyên nhủ ta, nha đầu lớn rồi thể giữ lại, giữ lại riết rồi có ngày cũng biến thành kẻ thù, hôm nay xem ra ngược lại là lỗi của nương, bản thân ngươi muốn sống nữa cũng đừng liên luỵ đến nương ngươi, sáng mai nương kiếm bà mối, bây giờ ngươi được phép chọn lựa, nhà ai là nhà đó, giữ lại ngươi sớm muộn gì là mầm tai hoạ phá nhà phá của mà."


      Nhị khuê nữ của bà nghe xong, tính khí nổi lên, : " bà mối đến ta cũng lấy chồng, nếu bức ta, ta liền thắt cổ chết, chết cũng chết trong nhà, phải hôn nhân ta vừa ý chết cũng theo." xong vén rèm vào, làm Phan quả phụ tức giận suýt nữa là hôn mê, than thở cả buổi, khuê nữ của bà có lo lắng cũng vô dụng, dù sao sau này chắc cũng gặp mấy người đó nữa, thời gian trôi qua rồi quên mất thôi.


      Khuê nữ của bà nổi lên suy nghĩ si tâm vọng tưởng này đâu chịu yên tĩnh, con mắt như kim châm muối xát làm ít chuyện hại người hại mình, nhưng chuyện này sau này hãy .


      tới Diệp Trì, trong ngực cất mấy khối khăn, suy nghĩ nha đầu kia xác định bị hù dọa ít, hôm nay chắc dám ra ngoài đâu, liền mò mẫm dạo ở bên ngoài nữa mà cảm thấy mỹ mãn về nhà.


      Về đến trước cửa phủ vừa xuống ngựa, liền nhìn thấy kiệu của cha , Diệp Trì ngẩng đầu nhìn nhìn mặt trời, giờ này mà cha chạy về nhà đúng là chuyện lạ.


      cơ bản, ở trong mắt Diệp Trì, cha chính là loại người hận thể ngày đêm đều ở trong nha môn, khi dính vào chính rồi tựa như đánh máu gà, ngủ đành, lúc nào thấy cũng đều làm ra vẻ đạo mạo nghiêm trang chững chạc đàng hoàng. nhíu mày cũng lắc đầu, có đôi khi Diệp Trì cũng hoài nghi mình có phải do cha sinh hay , phụ tử ruột thịt làm sao lại khác nhau nhiều như vậy chứ.


      tóm lại, Diệp Trì lớn như vậy nhưng chưa hề thấy cha cười, nhưng theo lời tổ mẫu , khi mẫu thân sinh ra, cha ôm cười hơn nửa ngày, trong miệng ngừng thầm: "Diệp gia có hậu rồi, Diệp gia có hậu rồi." Tuy là chính miệng bà ra, tóm lại Diệp Trì vẫn hoài nghi, cảm thấy cha căn bản biết cười, nhưng lúc này cha lại nở nụ cười.


      Tuy mỉm cười, nhưng ràng chính là cười, Diệp Trì nhịn được lại ngẩng đầu nhìn, mặt trời sáng rực, vạn dặm mây, căn bản có sét đánh.


      thấy mới lạ, Đắc Lộc còn thấy mới lạ hơn , giọng : "Gia, Vương Gia theo phía sau cái tên tiểu tử mặt trắng, nhìn Vương Gia cao hứng chưa kìa, ai biết còn tưởng tiểu tử kia là người đó chứ."


      "Cút qua bên , cha ta thấy ta rồi cười hồi nào."


      Nhưng đúng là bây giờ gặp được, cuối cùng cũng phải qua, Diệp Trì sửa sang lại xiêm y, cảm thấy lão gia tử tìm ra cái lông gì, mới qua, gần tới mới cung kính : "hôm nay lão gia về sớm thế!"


      Định Thân Vương vừa thấy đứa con trai này liền bực bội, lúc mới sinh trông bụ bẫm đáng gì đâu, dễ thương chịu nổi, khi khóc lên giọng cũng rất to, ở bên ngoài viện cũng nghe thấy, khi đó ông luôn , nghe giọng của tiểu tử này liền biết tương lai nhất định tầm thường.


      Nhưng cũng biết có phải do ông hoài mất linh hay , tiểu tử này càng ngày càng bí hiểm, thông minh! Ông dám nhi tử này của ông tuyệt đối là người tinh ranh, tâm nhãn cũng cao hơn, những đại thần dưới quyền của ông có hợp lại với nhau cũng phải là đối thủ của nó, luận cưỡi ngựa bắn cung, vậy càng cần phải , hằng năm khi hoàng thượng Tây Uyển săn bắn, nhất định chọn người chính là nó, trái phải theo hoàng thượng, chạy khắp khu vực săn bắn, nhất định chịu thua người ta.


      Đọc sách kém hơn chút, suy cho cùng cũng có đọc, ông cũng từng bức ép hết hai năm, về sau lão vương phi , bản thân ngươi thích đọc sách tự mình mà đọc , dừng có ép buộc Trì ca cũng giống như ngươi thành con mọt sách, ta thấy Trì ca theo gia gia của nó, say này nhất định có tiền đồ hơn ngươi.


      Lão Vương phi che chở như vậy, ông cũng tiện ép buộc nó, nhưng thông minh khoẻ mạnh như thế lại chịu theo con đường đúng đắn, cả ngày bừa bãi ở ngoài phố, ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi , bài bạc, sinh đánh nhau, mấy năm nay hề yên tĩnh, ông cũng muốn quản chứ nhưng phía có lão vương phi, trong cung có thái hậu hoàng Thượng, có nhiều người làm chỗ dựa sau lưng cho tiểu tử này như thế, ông có muốn cũng quản nổi.


      Bất luận thế nào ông cũng chỉ có đứa con trai, mắt nhìn muốn lệch ra, thực rất sợ nếu cứ như vậy nữa trước sau gì con trai ông cũng thành cái đồ khốn nạn, nhưng ra là do Vương Gia suy nghĩ nhiều thôi, con trai của ông, phải cứ thế này trở thành cái đồ khốn nạn, mà sớm là đồ khốn nạn rồi...

      purplepeach, Nga Nhi, Hale20523 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 14


      Định Thân Vương cau mày quan sát nhi tử vài lần, , đứng ở đằng kia cũng là dạng chó hình người, so với ai đều kém cạnh, theo kiểu châm ngôn chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã vật hợp theo loài, tuy có ý kiến gì với mấy tiểu tử Phong gia Tả gia Hồ gia, nhưng có người nào có tiền đồ, ngược lại người ở phía sau mình, tuổi tác cũng xấp xỉ Diệp Trì, nhưng lại bụng học vấn, năm nay thi hội đứng đầu giáp, hôm kia thi đình bài về bệnh bệnh tê chân, đoạt lấy vị trí thứ nhất, vạn tuế khâm điểm tân khoa trạng nguyên lang, gia nhập vào Hàn Lâm viện, kiêm Nam thư phòng ngự tiền hành tẩu.


      Tuổi lớn lắm, nhưng tiền đồ vô hạn, phải là hiếm thấy, cho dù tuổi còn trẻ dễ dàng tự mãn, nhưng người này khiêm tốn nhã nhặn, rất có phong phạm quân tử, bằng , cũng thể lọt vào mắt của thái hậu, thái phi.


      Tóm lại, Định Thân Vương nhìn thế nào cũng thấy mạnh mẽ hơn con mình, lúc này liền muốn giới thiệu cho hai người gặp mặt, tuổi của người bên cạnh lớn hơn chút, nếu thường xuyên qua lại với nhau, chừng thằng con khốn nạn của mình có thể noi theo mà học hỏi.


      Nghĩ như vậy, liền : "Đây là Minh Chương, Hoàng Thượng ngự khẩu khâm điểm trạng nguyên lang, Minh Chương à, đây chính là khuyển tử nên thân của ta, tuổi tác hai người các ngươi sai biệt lắm, sau này qua lại nhiều chút."


      Hứa Minh Chương sớm nghe qua bốn vị công tử ăn chơi nổi tiếng nhất kinh thành, vị này là tiểu vương gia của Định thân vương phủ, ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi , bài bạc, đánh nhau gây chuyện, có việc làm đàng hoàng, suốt ngày lắc lư mò mẫm ở phố, bởi vì được lão Vương phi sủng ái, Định Thân Vương cũng thể quản, có biệt hiệu là tiểu bá vương, ai dám trêu chọc.


      ngờ hôm nay lại gặp gỡ, ngược lại nhìn giống loại đam mê tửu sắc, đứng ở đó trông cũng rất có dáng vẻ đàn ông, liền cũng có ý định kết giao, trước thi lễ : "Minh Chương gặp qua tiểu vương Gia."


      Diệp Trì lớn như vậy nhưng cũng thấy cha cười được mấy lần, tại biết từ chỗ nào nhảy ra tên mặt trắng , còn dỗ dành cha mặt mày hớn hở, nhìn ý tứ kia giống như hận thể nhận tên mặt trắng này làm con mình, cho dù là ai cũng thấy khó chịu.


      Diệp Trì , mình thích đọc sách có sao đâu, cần gì phải giống như cha , cả ngày ôm quyển sách rồi tụng chi hồ giả dã, miệng đầy nhân nghĩa lễ trí tín mới được, làm người mà như cha còn gì thú vị, còn gì là vui vẻ nữa hả, phải sống như mới uổng công làm người.


      Vả lại, mình tại sao lại có tiền đồ, đọc sách ư, mình đâu có cần dùng tới, những người đọc sách này gian khổ học tập cuối cùng phải là vì muốn đề tên bảng vàng làm quan sao, mình vừa sinh ra là tiểu vương gia, vốn cần thi trạng nguyên, mình muốn làm cái gì làm cái đó, thích chính là thích, thích quyền cước cỡi ngựa bắn cung, việc này cũng làm cha mất mặt mà! Mỗi năm Nam Uyển săn bắn ít lần khiến cha mặt mày rạng rỡ, lúc này lại khen ngược, khen mặt trắng , ngay cả đứa con trai như cũng bị vứt sang bên.


      Ai biếtcòn tưởng là tiểu tử này là con riêng của cha , suy nghĩ vừa lên trong đầu, trong lòng rung rinh chút, trong lòng tự nhủ, đừng đoán đúng nha, chớ nhìn cha ngày thường làm ra vẻ dạo mạo nghiêm trang, ngoại trừ mẫu thân ra, bên cạnh cũng có vài nữ nhân hầu hạ chiếu gối, trong nhà có thể làm như vậy, bên ngoài thế nào ai biết được chứ.


      Nghĩ như vậy, ánh mắt Diệp Trì lóe lên, cẩn thận quan sát tên mặt trắng này vài lần, thể , tiểu tử này trái lại rất có chút dáng vẻ, mũi là mũi mắt là mắt, ( nhảm, mũi phải mũi mắt phải mắt, vậy là người hay sao ) nhưng cha ngược lại chút ý tứ cũng có, mà cũng giống mình, chẳng lẽ giống hệt mẹ nó.


      Nghĩ vậy, kéo cha qua bên, ghé vào bên tai Định Thân Vương : "Lão gia tử, tên mặt trắng này phải là hạt giống bên ngoài của người đấy chứ!"


      " bậy. . ." Định Thân Vương suýt nữa ngất xỉu, còn tưởng tiểu tử này có lời gì muốn , cái quái gì thế này, liền giơ tay muốn đánh, Diệp Trì né qua bên chuồn mất, đứng xa, cách trượng hì hì cười : "Lão gia tử đừng giận mà, nếu ngài giận ta, ta lại nghĩ ngài đây là chột dạ đó."


      Định Thân Vương tức giận giơ tay lên chỉ : "Cút ngay cho lão tử, nếu biến, sớm muộn gì nghịch tử ngươi cũng làm ta tức chết." Diệp Trì cười rộ lên: "Được rồi, biết lão gia tử nhìn nhi tử vừa mắt, nhi tử lăn ngay đây, tránh khỏi ngài thoải mái." xong phất phất tay với Hứa Minh Chương ở phía sau: "Ta này trạng nguyên lang, xin lỗi nhé, ta được rồi, bữa nào rãnh ta đặt tiệc ở Xuân Phong lâu, hảo hảo mời trạng nguyên lang đến chơi nhé."


      "Cút, lăn ngay. . ." Định Thân Vương tức giận đến nỗi khuôn mặt cũng tái mét, thứ gì thế này! Bản thân mình nên thân, cả ngày bừa bãi thôi , còn muốn liên luỵ người khác, tức giận chịu nổi, tìm trái tìm phải, cũng thể kiếm được thứ gì có thể làm hung khí đánh người, đành phải trơ mắt nhìn Diệp Trì vào Vương Phủ như làn khói.


      Sau khi bình tĩnh lại mới nhớ ở đây còn có khách nhân, vội vàng trở lại :"Khuyển tử ra gì, Minh Chương đừng để ở trong lòng nhé."


      Mặc dù sớm nghe vị tiểu vương gia này hồ đồ, nhưng tận mắt nhìn thấy, Hứa Minh Chương vẫn còn có chút kinh ngạc, nhưng suy cho cùng cũng là chuyện nhà của Định thân vương, với mình can hệ, vội : "Ân sư tới chuyện này, vốn sớm nghe tiểu vương gia tính tình tiêu sái phong lưu phóng khoáng, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền."


      Định Thân Vương cười khổ tiếng : "Minh Chương à, ngươi cũng cần cho dễ nghe như thế, tóm lại, đây là nghiệp chướng của Định thân vương phủ ta, sau này biết gây ra bao nhiêu tai họa đây, đừng tới nó nữa, hôm nay mời ngươi tới là muốn dạo trong vườn ở phủ ta, vài ngày trước mới xây đình nghỉ chân bên cạnh hồ nước, ta suy nghĩ lâu nghĩ ra cái tên nào để đặt cho nó, nay muốn nhờ vào tài học vấn của Minh Chương, cùng ta đặt cái tên hay hay nhé."


      ra Hứa Minh Chương nào có những thứ tâm tư này, muốn mau chóng hồi hương, lần này chính là ba năm, lúc ra hứa với Tiêu Tiêu sớm về sớm, ngờ nửa đường bị bệnh trận, bỏ lỡ kì thi hội kia, nghĩ đến mình gian khổ học tập mười năm, phải là vì muốn đề tên bảng vàng ư, trở về như vậy cam lòng, liền ở trong kinh tìm nơi thanh tịnh khổ luyện học tập chờ cuộc thi hội năm nay.


      từng nhờ người gửi thư về nhà, hỏi mẫu thân trong nhà Tiêu Tiêu có tốt , mẫu thân hồi , trong nhà hết thảy mạnh khỏe, dù nhắc đến Tiêu Tiêu, nhưng Minh Chương nghĩ hết thảy mạnh khỏe, chắc hẳn Tiêu Tiêu cũng tốt, mặc dù trong lòng cũng có chút oán Tiêu Tiêu, nhận thư mình gửi về, sao ngay cả chữ hồi cũng có, hay là trong lòng giận dỗi, thèm nhớ tới mình nữa, thể, tình cảm giữa hai người là thanh mai trúc mã, làm sao quên là quên được.


      Minh Chương luôn nhớ đến lần đầu tiên gặp gợ Tiêu Tiêu, lúc ấy nàng mới sáu tuổi, chải hai cái bím tóc sừng dê, nghiêng đầu nhìn mình, : "Huynh là Minh Chương ca ca nhà biểu cữu cữu đúng , nương muội với muội về huynh, huynh đọc sách rất giỏi, còn có thể làm thơ, muội mới tin đâu, huynh đọc chút cho muội nghe ."


      Đôi mắt ấy tròn xoe, sáng lấp lánh như sao trời, sau đó biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đọc cho nàng nghe bài Trường Can Hàn*, khi tóc vừa buông trán, hái hoa trước cổng chơi, chàng cưỡi ngựa tre đến, quanh giường tung trái mai. .


      Về sau ngẫm lại, có lẽ lần gặp gỡ, thích nàng rồi, khi đó ở nhà tổ mẫu nhiều năm, cha Tiêu Tiêu là tiên sinh của thư quán bên cạnh, sau này hình như cha nhìn ra ý tứ của , đứng ra làm chủ định ra chuyện hôn của hai nhà, làm vui mừng biết bao nhiêu.


      Nay từ biệt ba năm, biết nàng có khoẻ , nàng có nhớ như nhớ nàng , thề, phải nâng mũ phượng quàng vai nở mày nở mặt lấy nàng vào cửa, hôm nay là trạng nguyên, chỉ hận thể đêm trở về nhà, thế nhưng lại lần nữa chậm chạp trở về, cũng chỉ có thể chờ.


      Chợt nghe Định Thân Vương : "Minh Chương năm nay 20 rồi! Trong nhà đính hôn chưa?"


      Hứa Minh Chương vội : "Thưa ân sư, trong nhà định ra hôn từ rồi, chỉ chờ vi thần về nhà liền cử hành hôn lễ." Vương Gia sững sờ, trong lòng tự nhủ, chuyện thái phi Thái hậu lo nghĩ có kết quả rồi.


      Công chúa dưới gối của Đoan thái phi chưa lấy chồng, là muội tử nhất của đương kim vạn tuế gia, xếp thứ chín gọi là Cửu công chúa, năm nay 18 rồi, lúc nàng 16 tuổi, thái phi liền xin Thái hậu làm chủ tuyển phò mã nhưng vị Cửu công chúa này mắt cao, chọn tới chọn lui cũng chọn ra được người nào vừa mắt, mắt nhìn thấy năm lại qua năm, thái phi gấp đến nỗi tóc cũng bạc .


      Nghe trạng nguyên bảng nhãn thám hoa cuộc thi đình năm nay đều là thanh niên tài tuấn khó gặp, liền nổi lên tâm tư, hôm kia Thượng Lâm Uyển mở tiệc, bảo Cửu công chúa trốn ở phía sau tấm bình phong nhìn ra bên ngoài, rồi chọn người hợp ý.


      Cửu công chúa cũng tinh mắt, liếc mắt liền nhìn trúng Hứa Minh Chương, thái phi liền cầu xin Định Thân Vương giúp đỡ làm mối, lúc này Định Thân Vương mới tìm cớ mời đến Vương Phủ, ngờ ông mới mở miệng, liền phải ngậm lại rồi, người ta rồi, đính hôn từ , lại nhìn nóng lòng muốn trở về nhà, e rằng đối với cửa hôn này có chút hợp ý, tục ngữ , mua bán cũng thể vội vàng, vậy công chúa cũng phải có thứ tự trước và sau.


      Nghĩ đến đây, liền thêm gì nữa, giơ ngón tay lên chỉ chỉ đình nghỉ chân trước mặt : "Chính là chỗ này, đối diện với nước, dưới nước trồng sen, khi gặp trời mưa, tiếng mưa rơi tiêu tiêu cũng là phen ý đẹp cảnh vui."


      Tiếng mưa rơi tiêu tiêu. . . Hứa Minh Chương ngẩng đầu nhìn, khỏi nhớ tới tình cảnh năm ấy mình ra , mười dặm ở Thập Lý Đình, cũng là trời đổ mưa, trong tiếng mưa rơi tiêu tiêu, Tiêu Tiêu nắm tay tha thiết dặn dò: " đường phải cẩn thận, nhớ ăn uống đầy đủ, chọn đường lớn mà , đừng đường , đừng chuyện với người xa lạ, đến kinh thành nhớ gửi thư về, miễn cho người trong nhà nhớ thương, nếu như may mắn trúng tuyển, hy vọng huynh tham luyến kinh thành phồn hoa, tóm lại nhớ kỹ trong nhà còn có người chờ huynh. . ." từng câu từng chữ, đều ghi tạc trong lòng.


      Định Thân Vương : "Minh Chương nghỉ kỹ , ta đặt tên gì được đây?"


      Hứa Minh Chương vô thức câu: "Chi bằng liền kêu Tiêu Tiêu đình ."


      "Hay, hay." Định Thân Vương khen tiếng.


      Hứa Minh Chương vội : "Vãn sinh đại thôi, ân sư chê cười rồi.


      Diệp Trì ngồi ở Minh Nguyệt Lâu cách đó xa, quay về phía mặt trời nhìn cái khăn tay trong cả buổi, mới lưu luyến rời cất lại vào trong ngực, ngẫng đầu nhìn thấy ông cụ nhà và mặt trắng ở bên hồ trò chuyện với nhau vui vẻ, khỏi hỏi Đắc Lộc: "Ngươi Vương Gia chúng ta và mặt trắng kia cái gì vậy, vui vẻ như vậy, cười thấy mắt luôn rồi kìa."


      Đắc Lộc vội : "Nghe là đặt tên cho cái đình mới."


      Diệp Trì liếc mắt: "Đây phải là đánh rắm bị nghẹn sao, cái tên thôi mà, phải điều động binh lực như vậy sao, có ta đây nè, tùy tiện đặt cái tên nào mà chả được, cũng chỉ là cái đình, đặt tên gì cũng thể biến thành cái nhà."


      Đắc Lộc che miệng ho khan hai tiếng, chợt nghĩ tới chuyện : "Gia, mấy ngày nay người cẩn thận chút, chuyện Quách Đại Bảo kia, phỏng đoán Thị Lang phủ từ bỏ ý định đâu, thọc gậy tre đến trước mặt Vương Gia, phải chuyện tốt đâu."


      Diệp Trì hừ tiếng : " dám, sợ tiểu gia vặn gãy luôn cánh tay kia của hay sao mà còn dám đâm thọt, nếu tiểu gia sợ , chữ Diệp cũng viết ngược lại luôn."


      *Phải công nhận bài thơ này hay quá, người ghét văn ngu thơ như ta mà cũng thấy hay, haha

      Trường Can hành

      Tóc em vừa ngang trán
      Hay bẻ hoa trước nhà
      Ngựa tre chàng ghé lại
      Quanh giường ném mơ qua

      Trường Can quê hai đứa
      Mình đùa giỡn ngây thơ
      Mười bốn thành chồng vợ
      Suốt ngày thẹn ngu ngơ

      Đêm ngoảnh đầu vách tối
      Gọi chàng tiếng dại khờ

      Năm mười lăm chớm hiểu
      Mặt mày lộ thắm tươi
      Chàng …tình chung ôm cột
      Em . . . lên núi ngóng người

      Tuổi mười sáu xa chàng
      Hết Diêm Dự, Cù Đường
      Tháng năm chàng gian khổ
      Nghe vượn hú đoạn trường

      Lối cũ dấu chân xưa
      Giờ rêu xanh phủ mờ
      Quét dấu rêu chằng được
      Lá úa rụng ngày thu

      Tháng tám đầy bướm vàng
      Từng cặp lượn tung tăng
      Nhìn bướm đùa trong nắng
      Em càng thêm nhớ nhung

      Ngày tháng lạnh lùng qua
      Tuổi xuân ngày già
      Thư cho em trước nhé
      Khi về đến Tam Ba

      Đón chàng đâu quản ngại
      Dù tận Trường Phong Sa
      Nga Nhi, Hale205, huyetsacthiensu17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :