1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      giỏi ... giỏi gây kìa, nợ đào hoa của lo giải quyết cho tốt, nếu ko Tiêu tỷ nha ta bỏ lúc đó đừng có mà khóc đó nha. coi cách giải quyết ra sao với bà tháp na này. hihi thanjks edit nha

    2. tiji

      tiji Well-Known Member

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      331
      Diệp đại gia....mau trườn ra bảo vệ Tiêu tỉ a......:yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo65::yoyo65:

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 79


      Trong nháy mắt, lòng Thời Tiêu rất hoảng sợ, giống như vừa rồi khi ngồi ở trong xe ngựa kinh sợ, nàng nghĩ đến Diệp Trì gần đây sớm về trễ, ngoại trừ buổi tối vẫn muốn quấn lấy mình, có đôi khi ngay cả câu lời đều thể , nàng chỉ ước chừng nghe được là tiếp đãi Cáp Lộc Tán, nhưng lại biết còn có công chúa Tháp Na, trước kia khi với nàng, nàng cho rằng cũng chỉ gặp mặt lần, với thái độ hôm nay củaTháp Na xem ra phải chỉ đơn giản gặp mặt như vậy.


      Cách nghĩ của nam nhân Thời Tiêu có lúc hiểu nhiều lắm, nhưng chợt nhớ tới Quyên Tử với nàng: "Nam nhân phải là thứ gì tốt, dù cho thích nữ nhân, cũng có thể sáp tới, đại đa số nam nhân cũng cự tuyệt, ngược lại còn hưởng thụ cảm giác thích thú khi được nữ nhân theo đuổi."


      Như vậy Diệp Trì có phải cũng như thế hay , nNghĩ đến đây, Thời Tiêu cũng để ý đến Tháp Na kêu gào, nàng nhìn lại, vấn đề căn bản ở người Diệp Trì, lại bị loại ánh mắt hung ác của Diệp Trì làm sợ hết hồn.


      Diệp Trì rút bội kiếm lưng ra, cổ tay run lên đâm tới cuốn lấy roi ngựa trong tay Tháp Na, kéo phát, cây roi của Tháp Na rơi vào trong tay Diệp Trì, Diệp Trì nhìn cũng chưa từng nhìn hai tay dùng sức, rặc rặc bẻ thành hai đoạn, ném xuống bên cạnh chân Tháp Na: "So với vợ ta, ngươi nếu như thiếu nam nhân, đầy đường kìa, được nữa, chạy về cáp Bắc Quốc của ngươi , như ngươi có rửa chân cho gia, gia cũng ngại xấu xí."


      Lời này có hơi quá, Thời Tiêu vội vàng kéo giọng : "Đừng nữa."


      Tiếng Quan thoại của Tháp Na tốt, Diệp Trì nghe hiểu, lôi kéo thông dịch bên cạnh phiên dịch cho nàng, thông dịch kia cũng đổ mồ hôi, vốn định lấp liếm, lại bị tiểu vương gia trừng, vội vàng dựa theo ý tứ dịch ra.


      Tháp Na nghe xong, tức giận mặt đỏ rần, cây roi có, giơ lên tay chỉ Thời Tiêu và Diệp Trì : " ra ngươi thích nữ nhân vô dụng như vậy."

      Theo chân bọn họ lăn lộn hơn nửa tháng, lời của cáp Bắc Quốc, Diệp tiểu gia có thể nghe hiểu đại khái, nghe thấy lời này, hừ tiếng: "Đây là nàng dâu của gia, tự nhiên thích thôi, mà đời này chỉ thích mình nàng, ngươi tức giận sao, nếu phải thấy các ngươi từ Cáp Bắc Quốc xa xôi tới đây, tiểu gia nổi khùng lên, cũng mặc kệ công chúa hay công chúa, cút."


      Tháp Na còn muốn gì nữa, Cáp Lộc Tán quát to tiếng, huyên thuyên lèo, đến trước mặt Thời Tiêu có chút cúi đầu: "Tháp Na tính tình thẳng thắng, nhiều khi có đắc tội, tiểu vương phi nên để ở trong lòng."


      Thời Tiêu nhìn cái đứng lên, Diệp Trì vội vàng đỡ nàng, Thời Tiêu hơi đẩy ra : "Người ta là khiêu chiến với ta, ngươi nên để ta tự mình giải quyết mới phải." xong ra quán trà đứng ở trước mặt Tháp Na.


      Diệp Trì nhắm mắt theo đuôi phía sau, mắt trừng Tháp Na, tay đè ở lên vỏ kiếm, ý kia, chỉ cần Tháp Na dám động đến vợ , liền trực tiếp giết nàng ta.


      Thời Tiêu nhìn Tháp Na hồi lâu, công chúa dị tộc này rất đẹp, hề thua kém nữ nhân Đại Yến các nàng, làn da trắng như tuyết, ngũ quan sắc sảo, ánh mắt của nàng và ca ca nàng đều là màu xanh biếc, giống như bảo thạch sáng long lanh, đại khái bởi vì phản ứng của Diệp Trì, khí thế yếu ít, nhưng khi đối mặt với nàng, vẫn ngẩng cao đầu trừng mắt nhìn nàng: "Diệp Trì là hùng, ngươi xứng với chàng."


      Những lời này Tháp Na dùng tiếng Quan thoại để , mặc dù chuẩn lắm, Thời Tiêu cũng nghe , sau khi nghe , Thời Tiêu nở nụ cười: "Xứng hay chỉ là ý nghĩ của ngươi thôi, tình cảm của vợ chồng chúng ta như thế nào người ngoài sao có thể hiểu, Đây chính là khác biệt giữa Cáp Bắc Quốc các ngươi và Đại Yến ta, quy củ của các ngươi là chỉ cần coi trọng, mặc kệ đối phương có nguyện ý hay đều muốn đoạt, cho dù đoạt được cũng thích lẫn nhau, vậy có ý nghĩa gì đâu, chẳng phải trở thành vợ chồng bất hoà, nắm tay cả đời bên nhau đến già, đây là phu thê Đại Yến chúng ta, ngươi mới vừa muốn cùng ta tỷ thí, ta so với ngươi, bởi vì Diệp Trì vốn chính là trượng phu của ta, từ lúc ta gả cho , chúng ta cũng ước hẹn bên nhau đến già, sinh tử rời, ta biết tốt lắm, nhưng có thê tử, cho nên Tháp Na công chúa, xin lỗi, ngươi chỉ có thể chọn lương tế khác thôi."

      Hôm nay là ngày Diệp tiểu gia đặc biệt vui vẻ hơn hai mươi năm qua, thậm chí so với ngày thành hôn còn cao hứng hơn, bởi vì nha đầu ngốc Tháp Na này, vốn hôm nay có lẽ tâm tình cực kém, ngờ vợ lại phen này, vừa nghĩ tới, miệng Diệp tiểu gia kia liền nhịn được càng toe toét, theo bên cạnh vợ , chỉ còn thiếu hoa chân múa tay vui sướng thôi.


      Đến dưới cây hòe phố Tỉnh Thủy, Diệp Trì cũng nhịn được nữa, giữ chặt tay vợ : "Nàng dâu, lời nàng vừa kia lập lại lần nữa được , gia chưa nghe đủ, nhất là câu kia, bên nhau đến già, sinh tử rời, nàng dâu, nàng là nghĩ như vậy đúng hay , trong lòng nàng cũng ta đúng ?"

      Thời Tiêu có chút xấu hổ, vừa nãy ngay trước mặt Tháp Na có thể ra, bây giờ ở trước mặt Diệp Trì lại ra được, vì vậy chỉ có thể giả ngu: "Ta sao, sao ta nhớ, nhanh vào thôi, biết cha ta bệnh thế nào rồi." xong để ý tới Diệp Trì, cất bước vào nhà.


      Diệp Trì bị cự tuyệt, vội vàng đuổi tới, kéo nàng dâu Thời Tiêu: "Nàng dỗ dành gia mà, vừa nãy ta nghe chính xác lắm mà, nàng nhớ lại ."


      Thời Tiêu thấy như vậy, nhịn được liếc cái : "Những lời kia lúc nào được, bây giờ đừng có quấn bắt ta , trở về cho huynh nghe là được chứ gì."


      Đối phó với quấn quýt của Diệp Trì, Thời Tiêu tổng kết ra phương pháp đối đáp hữu hiệu, chính là cái gì cũng đáp ứng với , sau đó có làm hay qua tính sau.


      Diệp Trì nghe vợ đồng ý, lúc này mới buông nàng ra, vợ chồng son vào thăm Thời cha, hôm nay nhìn sắc mặt ngược lại so với hôm kia tốt hơn nhiều, mặc dù thỉnh thoảng cũng ho khan, cũng may còn phải thở hổn hển.


      Thời Tiêu hỏi người hầu hạ, ban đêm như thế nào, người hầu hạ , sau khi uống thuốc của Khâu thái y, ban đêm tốt hơn nhiều, trước kia ngủ được, hôm nay ngủ ngon cả đêm, lúc này Thời Tiêu mới thả lỏng, đưa nhân sâm lão Vương phi cho, dặn dò mỗi ngày trước khi ngủ nấu canh sâm.


      Quay mặt thấy Diệp Trì chuyện vui vẻ với cha nàng, cha nàng từ trước đến nay rất thích Diệp Trì, chỉ cần Diệp Trì đến, cha nàng cũng nhiều, ra Thời Tiêu nghe kỹ, là hai người này chuyện căn bản là râu ông nọ cắm cằm bà kia, hết lần này tới lần khác rất ăn nhịp với nhau, có đôi lúc Thời Tiêu tự nén được nghĩ, nếu có chuyện mẫu thân Minh Chương phóng hỏa, mình như ý thuận lợi gả cho Minh Chương, cha nàng tự nhiên gây khó dễ cho Minh Chương, nhưng vô luận như thế nào cũng thân thiết giống như Diệp Trì như vậy, nàng nhìn trong lòng đều có chút chua xót, ai biết, còn tưởng Diệp Trì phải con rể mà là nhi tử ruột thịt, còn nàng là khuê nữ ruột thịt lại bị vứt ra phía sau.


      Nhưng chỉ cần cha nàng vui vẻ, sao cũng được, nhưng chợt nghe cha muốn dọn đến chỗ Quyên Tử, từ lúc mua thôn trang, Quyên Tử buôn bán càng bận rộn, lúc đầu còn ở trong nhà, về sau Diệp Trì sai người tới, dứt khoát liền dời đến thôn trang.


      Thời cha : "Hôm qua Quyên tới đây với ta, thôn trang kia của nàng quang cảnh đẹp rộng rãi thoáng mát, người cũng nhiều, nếu ta ở trong nhà buồn chán dọn đến chỗ nàng ở ít ngày, ta liền nghĩ hai năm qua, chỉ toàn ở trong thành, cho nên ta cũng rất muốn ngắm nhìn phong cảnh chút."


      Lời này ngày đó Vương Phủ Quyên Tử cũng lén lút với nàng, : "Ba phần bệnh bảy phần dưỡng, bệnh của Thời thúc thúc, ta thấy nửa là tâm bệnh, chắc là nhớ nhà, trước mặt ngươi gì nhưng lại với ta mấy lần rồi, nhà các ngươi thế nào, sau khi ngươi xuất giá cũng thành Nam dạy học, chắc là khó chịu lắm, bảo thúc thúc đến chỗ ta, chơi đùa với các tiểu tử, chừng tốt hơn."


      Thời Tiêu lúc này nhớ tới, khỏi : " ra là như vậy, người và Quyên Tử cũng thương lượng xong rồi, chỉ còn chờ ta tới thông báo cho ta tiếng thôi."


      Thời cha cười : "Cũng phải vậy, đợi con, hôm kia ta theo Quyên Tử rồi." Quay đầu lại với Diệp Trì: "Vừa vặn hôm nay ngươi đến, nếu ta qua đó từ sớm rồi, ta nghe chỗ Quyên Tử náo nhiệt lắm." xong liếc mắt Thời Tiêu, tiến đến bên cạnh lỗ tai Diệp Trì giọng : "Các ngươi lưu lại ăn cơm tối hãy về, hai người chúng ta uống mấy chung cho ."

      Thời Tiêu : "Đừng tưởng ta nghe, Khâu thái y , người uống ít rượu thôi."


      Diệp Trì vội : "Thiếu gia uống rượu biết kiêng cữ mà, uống hai chung sao đâu, cha ta uống được mà, còn cho uống, bảo người sống sao nổi."


      Thời Tiêu vừa buồn cười vừa tức giận liếc Diệp Trì: "Huynh bớt cổ vũ , ta cho các người uống hồi nào." xong phản ứng đến hai người, sai người thu dọn đồ cho cha nàng, vội vàng sớm thu thập xong, ăn xong cơm trưa, tiễn lên xe, chạy ra ngoài thành.


      tháng này, Thời Tiêu ở Vương Phủ chính là đến thăm cha nàng, vô cùng bận rộn, ngược lại biết nơi này của Quyên Tử thay đổi hình dáng, từ xa nhìn sang, nhà hay là phòng ở ngày đó, lập tức có thể nhìn ra là chỗ nào giống nhau.


      Chờ đến gần thôn trang, lúc thấy Quyên Tử mang theo tiểu tử ra đón, Thời Tiêu mới suy nghĩ cẩn thận, ngày đó khi đến đây khí trầm lặng, ngay cả người cũng trông thấy, hôm nay lại vô cùng náo nhiệt nhưng nhân khí cũng nhiều lắm.

      Các tiểu tử ba chân bốn cẳng giúp đỡ khuân đồ, Diệp Trì đỡ lão nhạc phụ vào, thu xếp cho Lão nhạc phụ xong, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc bên kia, khỏi sửng sốt chút, trong lòng , lão Liễu đầu sao lại chạy đến đây.


      Quyên Tử vừa tìm thấy Liễu tiên sinh, lúc này thấy , vội vàng kéo tới đây : "Liễu tiên sinh, người phải luôn buồn rầu có ai đánh cờ cùng người sao, tại có rồi đó." xong lần lượt giới thiệu, đến trước mặt Diệp Trì, Liễu tiên sinh khỏi có chút mất tự nhiên.


      Diệp Trì khoát tay cái : "Ngồi ." bồi lão nhạc phụ dạo chút, ăn cơm tối, vợ chồng son liền vội vàng về Vương Phủ.


      đường Thời Tiêu : " Liễu tiên sinh kia nhìn cũng giống tiên sinh sổ sách bình thường, nghe nàng chuyện với ta cha, rất có học vấn đó." Diệp Trì cười hắc hắc: " phải có học vấn thôi đâu, và cha giống nhau đều là trúng tú tài, ngay cả vận mệnh cũng tốt, trong nhà xảy ra chuyện, sau được Tả Hoành coi trọng, tới thôn trang của trở thành quản , còn sau này cưới vợ, liền đề bạt lúc làm đại quản gia, ngờ trở thành đại quản gia, ngược lại thành tiên sinh sổ sách của Quyên Tử, còn , gần đây thấy tiểu tử kia tụ tập, tưởng buông xuống, ra vẫn còn nhớ thương.


      Thời Tiêu nghe xong khỏi lo lắng: "Lời này vốn là ta nên , nhưng liên quan đến Quyên Tử, cũng thể , Tả Hoành cho dù tốt, cũng là người đính hôn, mà Mạc gia nương này, vài ngày trước tướng quân phu nhân mời Vương Phi qua phủ thưởng cúc uống rượu, ta cũng theo, vừa vặn gặp được vị Mạc gia tam tiểu thư, tao nhã, rất ổn thỏa, gia thế lại như vậy, hôn này như thế nào lui được, cho dù có thể lui, sau khi lui, bảo vị Mạc gia tam tiểu thư này làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải hại người ta."


      Diệp Trì : "Nàng sợ Quyên Tử chịu thiệt, lại sợ Mạc gia tam tiểu thư chịu ủy khuất, vậy bảo Tả Hoành dù thế nào, chẳng lẽ thắt cổ."


      Thời Tiêu nhịn được : " treo cổ cũng xứng đáng, sớm đính hôn, mắc gì lại trêu chọc Quyên Tử, nếu phải trong lòng suy nghĩ trái ôm phải ấp hưởng tề nhân chi phúc, làm sao biến thành như hôm nay, đàn ông các người đều giống nhau mà."


      Diệp Trì bị dính líu: "Nàng dâu ta Tả Hoành mà, sao nàng lại lôi ta vào, lòng ta đối nàng trời đất chứng giám, nàng cũng thể oan uổng ta, ta biết mấy ngày nay ở cùng nàng, nhưng đây phải là bởi vì huynh muội Cáp Lộc Tán ư, theo gia, hận thể ôm vợ ta buông tay, ta đây mỗi ngày trở về, nàng đều ngủ rồi, ta còn phải nghìn cầu vạn cầu . . ."


      Thời Tiêu mặt đỏ lên vội vàng che miệng của : "Huynh lại hưu vượn, ta nhưng để ý tới huynh nữa."


      Diệp Trì cười tiếng kéo tay của nàng xuống, nhưng đặt ở bên môi hôn cái: "Ta được sao." Ôm vợ vào trong ngực : "Dù sao còn có ba ngày, ba ngày sau Cáp Lộc Tán đại hôn, cũng nên về nước, chờ rời , ta và Vương Phi chút, chúng ta đến biệt viện ở ít ngày, nàng như vậy tốt hay tốt?"


      Thời Tiêu gật gật đầu, nhưng nhớ tới cái gì: "An Bình quận chúa. . . " " phù. . ." Diệp Trì đặt ngón tay lên miệng của vợ : " chuyện của người khác, rất nhiều ngày gia hôn vợ ta rồi, nếu , bây giờ để gia đỡ thèm a, ô ô. . ."


      Ba ngày sau Cáp Lộc Tán đại hôn, Cáp Lộc Tán và Phong Cẩm Phong thành đôi, tới mấy ngày, hoàng thượng hạ chỉ Tây Uyển săn bắn, lần săn bắn này cũng là gián tiếp tiễn đưa Cáp Lộc Tán , bởi vì Thái hậu có hứng thú, những năm qua hành trình săn bắn chỉ có nam nhân, liền thay đổi hình thức.


      Nếu như Thái hậu , tất cả các nhà tự nhiên đều phải cùng, lão Vương phi tất nhiên là mang theo Thời Tiêu, Vương Phi lại : "Cha nàng còn bệnh nặng, thỉnh thoảng phải thăm, nếu Tây Uyển, chỗ cha nàng . . ." Vương Phi còn chưa hết, Vương Gia hôm qua trở về với bà, trong cung đụng phải Khâu thái y, liền thuận đường hỏi thăm bệnh của cha Thời Tiêu, nhưng Khâu thái y chỉ lắc đầu.


      Định Thân Vương trở về còn với Vương Phi: "Hôm kia phải bà ông thông gia khỏe lên nhiều rồi sao, sao Khâu thái y còn tốt." Vương Phi sửng sốt chút mới hiểu được: "Có lẽ chuyện như vậy mà Khâu thái y tốt với con dâu, lần trước ông thấy thôi, vừa nghe thấy ông thông gia bị bệnh, khuôn mặt nhắn của con dâu nhìn trắng bệch, sợ nếu như vậy, ta thấy cũng đau lòng."

      Sợ trong lòng Thời Tiêu chịu nổi, những lời này, Vương Phi cũng dám cho nàng biết, lão Vương phi nghe xong, cũng mất hết hứng thú, dứt khoát cũng , cuối cùng Diệp Trì : "Bên kia cách biệt viện gần, có chuyện gì , so với trong phủ bên này còn gần hơn, cũng phải cả ngày đều đứng quy củ ở trước mặt Thái hậu, được nhàn rỗi thôn trang của Quyên Tử cũng có người nhìn lão nhạc phụ."


      như vậy, lão Vương phi mới vui vẻ, mang theo Thời Tiêu , lúc đầu Thời Tiêu còn có chút lo lắng yên, mặc dù gả qua mới hơn tháng, cùng bà bà lão vương phi xã giao vài lần, người quen biết lại nhiều, những thế gia khuê tú kia và nàng hợp ý, miễn cưỡng ở chỗ cũng thể mấy câu, vì vậy phần lớn thời gian, Thời Tiêu càng cam tâm tình nguyện mình tản bộ.


      Vào thu trăm hoa tàn lụi, vô cùng đìu hiu, Tây Uyển đúng là lúc đẹp nhất, bởi vì nơi đây khắp núi trồng cây phong, càng gần cuối thu, lá phong chuyển sang màu đỏ, đứng ở vị trí cao nhìn sang, khắp núi đều là sương đọng lá, nhuộm cả núi rừng, xinh đẹp say lòng người, ai còn quản tiếng kèn săn bắn xa xa.


      Thời Tiêu đào ngũ, từ lều vải bên kia ra, tiến vào mảng rừng cây phong, bộ trong chốc lát, ngờ trời đổ mưa, mặc dù lớn, nhưng quần áo người đều bị xối ướt, trở về thế nào cũng bị Diệp Trì nàng biết để ý thân thể.


      Nghĩ đến liền muốn trở về, nhưng chợt nghe tiếng của người: "Đêm lạnh đơn ai làm bạn, mưa gió triền miên tình cảm khó dứt, cây phong say chưa tỉnh tình vô duyên ở chốn nhân gian ."


      Thời Tiêu cả người cứng đờ, thầm nghĩ, sao lại trùng hợp như vậy, lại ở chỗ này gặp được , vội vàng tăng nhanh bước chân trở về, lại nghĩ Minh Chương mở miệng gọi nàng : "Hôm nay ngay cả gặp cũng muốn trốn tránh sao?"


      Thời Tiêu đành phải dừng lại xoay người, thấy Minh Chương đứng trước cây phong , mặc dù mặc quan phục ô sa đầu, vẫn thể che hết khi chất nho nhã từ bên trong, ngoại trừ bên ngoài có hơi gầy, nhìn qua vẫn tuấn tú cao ngất.


      Thời Tiêu luôn biết là nam tử xuất sắc, khi đó, nàng còn nghĩ, thích mình là phải là bởi vì nguyên nhân từ đính hôn, ở trong mắt nàng, nàng xứng với Minh Chương, tại vẫn cảm thấy như vậy, chỉ có điều, Thời Tiêu biết hôm nay nên đối mặt với như thế nào, xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng gả cho Diệp Trì, cũng thành phò mã, giữa hai người sớm phải là thanh mai trúc mã có thể tùy ý cười đùa như vậy, cần phải tránh nghi ngờ.


      Nghĩ đến đây, Thời Tiêu : " biết huynh cũng ở đây, chút nữa hãy ra, sợ lão Vương phi lo lắng . . ." Nàng còn chưa dứt lời, chợt nghe Minh Chương thở dài : "Nàng cần bởi vì ta ở đây liền được tự nhiên, ta nhìn lá phong mới vào đây, vào tìm ít trở về mà thôi."


      xong nhìn nàng hồi lâu, thấp giọng : "Trước mặt hoàng thượng còn cần điểm danh, liền nhiễu quấy nhiễu nàng nữa." xong liền qua.


      Thời Tiêu sửng sốt chút, chợt nghe thanh của Diệp Trì từ phía sau: " khắp nơi tìm nàng thấy, đoán là nàng chạy vào rừng cây, trời mưa sao cũng biết tránh chút."


      Thời Tiêu lại càng hoảng sợ, đầu nhiều hơn cây dù vẽ, Thời Tiêu ngẩng đầu nhìn Diệp Trì, thấy ý tứ giống phiền muộn, trong lòng nhàng thở ra, thầm nghĩ, trùng hợp gặp như thế, nghĩ nàng có nên chuyện gặp Minh Chương cho hay , ngẫm lại cảm thấy, nếu , ngược lại có chút giấu đầu lòi đuôi, vốn nàng và Minh Chương cũng có gì, hà tất chột dạ.


      Nghĩ đến đây, xoay người : "Lá phong chỗ này là đẹp, ta là nhặt ít trở về kẹp sách."


      Mắt Diệp Trì sáng loe lóe: "Xem ra vợ ta rất thích lá phong a, nếu trở về biệt viện, chờ đến trời thu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."


      làm Thời Tiêu phù tiếng vui vẻ: "Huynh đây là đốt đàn nấu hạc, nhanh đừng giằng co nữa, mưa lớn rồi, trở về ."


      Chuyện này Thời Tiêu căn bản để ở trong lòng, từ Tây Uyển trở về liền quên còn mảnh, nhưng từ Tây Uyển trở về giữa hai người liền bình thường, Thời Tiêu ngay từ đầu tưởng rằng bởi vì Cáp Lộc Tán muốn , Diệp Trì vội vàng tiễn đưa, mới có thể sớm về trễ , nhưng Cáp Lộc Tán cũng rời , vẫn như thế, mà lại thường xuyên uống say, nhiều lần trở về đều là say khướt, hết lần này tới lần khác gặp phải cha nàng, mấy ngày nay bệnh càng trở nên tốt, Thời Tiêu rút ra thời gian để ý tới , cũng liền cứ như vậy.

      Thời Tiêu tại chỉ nghĩ ngợi tới bệnh của cha nàng, lão vương phi vương phi thương cảm, đồng ý cho nàng chuyển về phố Tỉnh Thủy hầu hạ cha nàng, cha nàng ở chỗ Quyên Tử mấy ngày này, đợi Thời Tiêu từ Tây Uyển trở về trời cũng dần dần trở lạnh, suy nghĩ phố Tỉnh Thủy sắp xếp địa long, đến cùng cũng ấm áp chút ít, liền đón cha nàng trở về.


      Trong phòng dám đốt lửa than, vẫn ho khan dữ dội, ngủ mà vẫn ho, Thời Tiêu yên tâm, được bà bà , cũng chẳng quan tâm tới thông báo cho Diệp Trì, liền chuyển về nhà mẹ đẻ, chỉ cho hạ nhân lưu lại lời .


      Buổi tối hầu hạ cha nàng uống thuốc, liền vào nội viện bố trí bên cạnh cha nàng, ra cũng ngủ được, vừa nhắm mắt lại liền nhớ tới Diệp Trì, nghĩ đến nàng nên suy nghĩ nhiều, phu thê nào mà cả ngày như dính hồ ở cùng chỗ đâu, cho dù trong lòng thích, ba năm ngày là quá sức rồi, chẳng lẽ nàng còn trông chờ ân ái cả đời sao.


      Nhưng lại nghĩ tới cha nàng, nếu như cha nàng có vạn nhất, nàng là ngay cả người thân cũng có, mà trượng phu Diệp Trì này, cũng biết trông chờ được , ngoài cửa sổ mưa thu từng giọt tí tách rơi xuống, đêm thu lạnh lẽo ngay cả tâm người cũng nguội lạnh theo.


      suy nghĩ lung tung, chợt nghe cửa bịch tiếng, Thời Tiêu lại càng hoảng sợ, nghe thấy bà tử bên ngoài : "Tiểu vương gia, chủ tử ngủ rồi. "Biến, cút bên , ta tìm vợ ta, ngươi dám cản hả, chán sống rồi mà."


      Thời Tiêu vội vàng xuống giường từ trong phòng ra thấy Diệp Trì say khướt vào, vội vàng phất phất tay bảo bà tử lui xuống, đưa tay đỡ : " phải cho người lưu lại lời cho huynh rồi sao, ta chuyển qua hầu hạ cha ta vài ngày, muộn như vậy sao lại tới?"


      ngờ Diệp Trì cười quái dị rồi hai tiếng: "Nàng là vợ ta, vợ ta ở nhà, ta cũng thể tìm a, ta phải nhìn vợ ta, miễn cho vợ ta hồng hạnh xuất tường."


      Mặt Thời Tiêu liền biến sắc: "Huynh tới tìm ta cãi nhau hay sao?"


      Diệp Trì lại : "Ta nào dám tìm vợ cãi nhau, ta sợ lắm, ai bảo ta thích nàng, ai bảo ta con mẹ nó bị coi thường, mặc kệ trong lòng nàng nghĩ đến ai, đều phải nhịn hết, nhịn, nhưng đời này nàng đều là vợ ta, cho dù trong lòng nàng nhớ người khác, cũng vô dụng, vô dụng. .."


      Thời Tiêu bình tĩnh nhìn : "Huynh có ý gì?"


      Diệp Trì dường như thanh tỉnh ít, ôm cổ nàng, lời cũng mềm nhũn: "Nàng dâu ta uống say hưu vượn rồi, nàng đừng giận ta nha, cho ta hôn tí nào. . ." xong sáp tới hôn Thời Tiêu.


      Thời Tiêu lúc này mới tìm được manh mối, làm sao có thể để cho lừa bịp, đẩy ra: “huynh đến nước này rồi, sao dứt khoát cho ràng luôn , trong lòng ta nhớ thương người nào hả?"


      Diệp Trì nhẫn nại hết nỗi rồi, tức giận bùng lên, cười lạnh tiếng : "Nàng nhớ thương người nào còn muốn ta sao, gia là bị coi thường, nhưng nàng cũng tốt hơn đâu, Hứa Minh Chương có chỗ nào tốt, mẫu thân sai cậu đốt Thời Gia các nàng, làm hại nàng cửa nát nhà tan, nàng sao, tâm tâm niệm niệm nghĩ đến , trước với ta đúng hay , nàng đối với nương nàng sao?"


      Thời Tiêu bỗng nhiên sững sờ nhìn phía sau Diệp Trì: "Cha. . ."


      Diệp Trì lập tức tỉnh táo lại, vội vàng quay đầu lại, mới phát lão nhạc phụ đứng ở cửa ra vào: "Niếp Niếp, ngươi giấu giếm cha khổ. . ."

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      chết a rồi, lại gây chuyện chọc vợ tức giận ah, cbi bị ngược ah

      nàng ơi có lỗi đánh máy nho :
      "nghe nàng chuyện với ta cha" -> nghe tiên sinh/lão nhân/ chuyện với cha ta"
      (vì lúc này TT đề cập tới Liễu tiên sinh mà)

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Bắt đầu ngược rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :