123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 7

      Cái quỳ này của Tiền chưởng quỹ làm tiếng đàn sáo bên cạnh ngừng hẳn, nhạc khúc trong miệng Xuân Vân cũng đứt đoạn, cắn môi, mắt hạnh lúc nhìn Tiền chưởng quỹ mặt đất, lúc nhìn Diệp Trì, trong lòng suy nghĩ, nương trong miệng Tiền chưởng quỹ là ai, hai ngày này thấy đến đây, chẳng lẽ nhìn trúng người nào rồi..

      Để có thể theo , cái gì nàng cũng màng, vài ngày trước cái người Nam Man kia còn mang vàng tới cầu hôn, ma ma từng khích lệ nàng : “ Cho dù tâm tư con có cao tới đâu, thế nhưng chỗ này của chúng ta là nơi thấp hèn, ngay cả thiên kim tiểu thư của các thế gia vọng tộc nhà cao cửa rộng, nhân duyên của Định thân vương phủ, cũng khó như lên trời, huống chi, ma ma nhìn tiểu vương Gia cũng có tình với con, mười ngày nửa tháng mới đến lần, tục ngữ rất hay, thời gian thể mua bán, thừa dịp tại còn trẻ tướng mạo xinh đẹp, tìm nhà nào có của cải mà gả , mặc dù thể làm nương tử đại phòng, nhị phòng cũng thua thiệt cho con, qua năm lại sinh thêm tiểu tử mập mạp rồi an ổn mà sống, tốt hơn nhiều so với việc trông chờ có hy vọng vào cành cây cao, bản thân con đừng nên có những suy nghĩ sai lầm.”

      Làm sao nàng lại biết nơi này, nếu như ngày ấy tiểu vương Gia đưa tay ra, nàng cũng có những tâm tư này, tiểu vương Gia là người nào, Tứ Cửu Thành này người nào lại biết, xưa này chưa từng thấy quản việc gì, thế nhưng ngày hôm đó lại giúp nàng, nếu chút tình ý nào đối với nàng, Xuân Vân tin, nhưng nếu có tình ý, vì cái gì lại như vậy, lúc này lại lòi ra nương, sao nàng lại suy nghĩ nhiều được chứ.

      Trong lòng trăm mối ngổn ngang, đôi mắt cuối cùng rơi người Diệp Trì, rốt cuộc tâm tư thế nào, nương này là ai, lại làm cho người lo lắng.

      Tất nhiên là Diệp Trì để ý tới bên cạnh, thấy Tiền chưởng quỹ như vậy cũng tức giận, ngược lại cười tiếng hỏi: “có nhìn thấy người đánh ngươi , cao hay thấp, béo hay gầy, mặc xiêm y như thế nào, chải tóc kiểu nào, có phải là nha đầu trằng trẻo có khuôn mặt nhắn .”

      Phốc... Phong Cẩm Thành lập tức phun toàn bộ rượu vừa mới uống vào ra, vội vàng lấy khăn trong tay áo ra lau miệng, chỉ vào Diệp Trì : “Ngươi còn có lương tâm hả, nhìn thấy mắt Tiền chưởng quỹ sưng húp rồi hả, còn có thể nhìn thấy cái gì, sợ là ngay cả nam nữ cũng phân , phải chạy về rồi.” Tiền chưởng quỹ vội : “Phong nhị gia rất đúng, tiểu vương Gia người còn hỏi nô tài cao thấp mập ốm khuôn mặt trắng hay , cửa vừa mở ra, tiểu nhân trúng gậy, tiếp theo nắm đấm vung đầy mặt, tiểu nhân đâu có còn dũng khí để nhìn nữa, vội vàng bỏ chạy, chỉ lo chỉ cần chậm chút mạng già này cũng khó giữ.”

      Hồ Quân ở bên mới : “Ta thiệt Tiền lão đầu ngươi sống chừng này tuổi rồi thiệt là uổng phí quá , lại để cho nha đầu chỉnh đốn đến chạy trối chết, thấy mất mặt sao, chẳng phải chỉ là nha đầu thôi ư, có thể có bao nhiêu lợi hại, hay vết thương này của ngươi là do bị té!”

      Tiền chưởng quỹ nghe xong thấy vô cùng oan ức, nước mắt lão xém tí nữa là chảy xuống: “ Tiểu công gia của ta ơi, người đừng trêu chọc tiểu nhân nữa, cho dù hai mắt của tiểu nhân có bị đạp như bong bóng chăng nữa cũng đến nông nỗi này, ngã chỗ nào mà chảy máu như vậy hả, nha đầu kia chính là người đàn bà chanh chua, , mẫu dạ xoa, ông trời mở mắt ra nhìn , ngày nào đó ban cho nàng người đàn ông dạ xoa, ngày ba lần ngừng chỉnh đốn nàng, nghiêm khắc với nàng, ngang ngược với nàng.”

      Nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy được quả bị đánh quá tàn bạo, Tả Hoành nhịn được muốn cười, lại cảm thấy phúc hậu, đành phải che miệng ho khan tiếng, sau đó đầu nhìn thoáng qua : “Đắc Lộc đâu, sao thấy?”
      Last edited: 26/10/15
      purplepeach, Nga Nhi, vanlactamviem21 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tặng các nàng bài 18 điệu sờ nhé


      *Thập Bát Sờ


      (ta sưu tập, mạng nhiều bản nhưng ta thấy bản này hay nhất)


      Khua chiêng gióng trống tưng bừng


      Chiêng dừng trống lặng để cùng nghe


      Giải khuây câu hát ngân nga


      Sờ mười tám điệu” ta ca vui đời


      Sờ tóc nàng đấy xanh ngời


      Mây chiều giăng mắc tơ trời miên man


      Sờ lên vầng trán non ngàn


      Tròn đầy mật ngọt say tràn lòng ta


      Sờ đôi mày biếc thướt tha


      Cong cong như vẽ khuôn ngà tươi xinh


      Sờ lên phiến mắt gọi tình


      Đen huyền trong sáng chân thành niềm thương


      Sờ lên cái mũi bướng ương


      Phập phồng hơi thở nàng đương thẹn thò


      Sờ lên khóe miệng vô lo


      Khẽ cười nàng liếc chan hòa niềm


      Sờ lên cằm nhọn mỹ miều


      Kề ngực rộng ta nhiều ấm êm


      Sờ lên tai sát bên


      Bông tai hai chiếc tòng teng trêu đùa


      Sờ bờ vai ấy đong đưa


      Đôi bên đầy đặn thon vừa nghiêng nghiêng


      Sờ lên tấm lưng tiên


      Thân ong khẽ duỗi tôn miền vai non


      Sờ làn da mượt hồng trơn


      Mịn màng óng nuột đào xuân sao bì


      Sờ lên tòa ngực đương


      Ngực kề sát ngực diệu kỳ nhân sinh


      Sờ lên ngón mong manh


      che giấu đóa ngực trinh nõn nường


      Sờ đôi núm đỏ ta mơn


      Muôn hình biến hóa vu sơn mơ mòng


      Sờ miền bụng phẳng cánh đồng


      Ta cày ta cấy gieo trồng tốt tươi


      Sờ phần bụng dưới đầy vơi


      Mượt mà mềm mại mắt rời chẳng xong


      Sờ lên chiếc rốn sâu lòng


      Khoái như mùa vụ đòng đòng năm nao


      Sờ cặp mông nẩy săn cao


      Sướng lâng lâng sướng êm sao bông gòn


      Sờ đùi non, chiếc đùi non


      Ngon như quả bí chắc thon mát lành


      Sờ lên đầu gối nhanh nhanh


      Sướng dường trâu kéo cày banh ruộng bùn


      Sờ bắp chân nuột cho cùng


      Chớ mà quẫy cựa, hãy mừng dang ra


      Sờ gót sen ả tố nga


      Nàng đương duỗi gác vai ta chân kề


      tòa sờ mải sờ mê


      Sờ sau sờ trước mọi bề chẳng lơi


      Sờ bên trái, đẻ con trai


      Sờ bên phải ấy thời sinh luôn


      Từ Đông phương đến Tây phương


      Núi đồi khe suối tỏa hương gọi mời


      Gai đâm cây chọc tơi bời


      Thoi đưa vải dệt rã rời lá hoa


      Trái phải, phải trái lại qua


      Nóng bừng thằng bé thân đà ngất ngây


      Sướng như rượu mạnh uống say


      Tay ôm người ngọc lòng này cuồng si


      Vuốt bờ mông trắng phương phi


      Sướng như nuốt chén canh gì nóng thơm


      Cối xay, mông ấy to hơn


      Xay mè ba gánh nửa cân rượu nồng


      Hai bờ dương liễu xanh um


      con ngựa chiến bơi thuyền vào khe


      Hai bờ hé lối xum xuê


      Khít vừa cho cả dưa lê giò


      Cụ già nghe Thập Bát mò


      Nhớ về tuổi trẻ sờ mỏi tay


      Trai tân nghe Thập Bát này


      Đêm ngày khao khát kiếm người giao duyên


      Kẻ góa vợ nghe khúc tiên


      Rưng rưng ôm gối khóc liền mấy phen


      Sư thầy nghe hát yến oanh


      Bảo ngay đồ đệ gọi cho tình


      Ni nghe Thập Bát mình


      Canh ba thức giấc phập phình chẳng nguôi


      Các ngươi trẻ nít nghe rồi


      Chăm chăm tìm vợ để thời phủ phê


      Nửa đêm lòng động cơn mê


      Bàn tay năm ngón vân vê vọc đùa


      Lên lên xuống xuống chừa

      heavydizzy, Nga Nhi, trthuy5 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Nghe bài sờ nhũn hết lòng....muhahahaha
      TrâuQuýt Đường thích bài này.

    4. aloha123abby

      aloha123abby Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      43
      Thấy cũng tội cho Xuân Vân nhưng do mang tâm tư quá cao nên chắc cũng chỉ làm đá lót đường cho nữ9. Ko biết tác giả có cho Tả Hoành và Quyên Tử làm 1 cặp k nhở ???
      linhdiep17Trâu thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 8


      Mấy người tiếp tục ăn uống đến khi mặt trời ngã về tây mới giải tán, ai cũng uống có chút say, đặc biệt Tả Hoành là say nhiều nhất, gã sai vặt dắt ngựa tới, vị gia này cả ba lần lên ngựa đều thành, dáng vẻ vô cùng buồn cười.


      Phong Cẩm Thành nhìn chịu nổi, mở miệng quát: “Đồ ngu, đồ ngu, Gia nhà ngươi say thành như vậy, đâu thể cưỡi ngựa, mau đỡ ta lên xe, dù sao cũng có việc gì, ta đưa về là được.”


      Gã sai vặt Tả gia nghe xong, vội vàng đỡ Tả Hoành lên xe Phong Cẩm Thành, còn dắt ngựa theo phía sau, Hồ Quân cũng sớm được gã sai vặt của đỡ lên kiệu.


      Diệp Trì tuy uống rượu ít, cho nên cũng say rượu, nên tự mình cưỡi ngựa trở về, liền dặn dò Đắc Lộc vài câu, để tỉ mỉ hầu hạ, lúc này mới rời .


      Diệp Trì lên ngựa, về hướng Định Vương Phủ, mắt thấy cũng đến đầu phố Vương Phủ rồi, chợt nhớ ra cái gì đó, dặn dò Đắc Lộc: “ phố Tỉnh Thủy.”


      Khuôn mặt Đắc Lộc đắng như hoàng liên, đường mà cứ phải lo lắng đề phòng, sợ Gia bọn họ đột nhiên nhớ tới vị nương kia, mắt nhìn thấy sắp đến Vương Phủ rồi, trái tim vừa thả lỏng, Gia liền mở miệng, lại chịu nghe khuyên, tự mình cầm dây cương quay đầu ngựa lại phố Tỉnh Thủy.


      Phải công nhận trí nhớ Gia tốt, say chuếnh choáng rồi, lại rẽ mấy con hẻm, vậy mà hề sai biệt, đến cây hòe lớn ở đầu hẻm Tỉnh Thủy liền nhảy xuống ngựa, Đắc Lộc vội vàng mang ghế ra, Diệp Trì đặt mông ngồi bất động sau cây hòe, hai con mắt nhìn thẳng vào trong viện.


      Trong lòng Đắc Lộc sốt ruột, thầm nghĩ hành động của vị tiểu gia này là điên rồi, đây là muốn thế nào đây, nếu nương kia cả đêm ra, Gia có ngồi cả đêm cũng được gì, tuy là tình , nhưng nửa đêm sương rơi cũng nặng nha, nếu như tiểu vương Gia ngồi đêm như thế, vậy nguy rồi.


      nghĩ ngợi khuyên can như thế nào để Gia trở về, chỉ thấy từ bên kia xuất cái đầu, chính là lão Hán ban ngày bán bánh kẹo cho Đắc Lộc, thấy Đắc Lộc mà như thấy cứu tinh, ôm quang gánh chạy tới, mà phía quang gánh còn vác thêm hộp hoa mà Đắc Lộc đưa cho .


      Đến trước mặt liền thả quang gánh xuống, lấy cái hộp hoa xuống đặt vào trong tay Đắc Lộc : “Vị gia này cuối cùng người cũng tới, nếu người tới, lão Hán cũng biết chỗ nào tìm người, chuyện người phó thác lão làm được, người nhà nương trong viện này biết người, người tặng đồ vật cũng dám nhận, chỉ mua bánh ngọt trong quang gánh của ta, sau đó liền đóng cửa, đây là đồ của người, người cầm .”


      Dặn dò xong liền ôm quang gánh vèo chạy mất, chân linh hoạt vì sợ Đắc Lộc lại bắt tặng vật gì nữa, Đắc Lộc ôm cái hộp hoa, nhìn Gia nhà bọn họ cười khổ: “ tiểu Gia người nghe rồi đó, nha đầu kia cứng mềm ăn, dầu muối vào, dù ngài có lòng, nha đầu kia cũng cảm kích, bằng ta trở về !”


      Vừa dứt lời, liền thấy Gia bọn họ đứng lên, vươn tay ra cầm cái hộp hoa chạy tới cái viện kia, Đắc Lộc sửng sốt chút, nhớ tới Tiền chưởng quỹ, mặt mũi bị dọa trắng bệch, vội vàng gọi người cùng, còn chưa được hai bước, liền nghe Gia bọn : “Đứng lại, Gia cho phép, ai cũng được tới đây.”


      Đắc Lộc cảm thấy cái mạng của mình xong rồi, nhưng Gia lên tiếng, ai dám nghe, sốt ruột chà xát tay, nhưng cũng có cách, đành phải trơ mắt nhìn Gia tới.
      Cũng biết là Gia vận khí tốt, vừa đúng lúc, Gia mới vừa gần tới, cửa viện bên trong mở ra, là nương hôm nay gặp ở Phúc Hưng cư.


      Diệp Trì hiển nhiên cũng nghĩ tới, dễ dàng như vậy liền gặp được, nhất thời có chút lăng ngốc, ở Phúc Hưng cư, Thời Tiêu ở bên trong nên nhìn thấy, chỉ nghe Phổ chưởng quỹ , biết người trông như thế nào, cho nên cũng biết nam tử trước mắt này chính là Tiểu Bá Vương trong Phúc Hưng cư.


      Nàng ra ngoài đón cha, buổi trưa hôm nay Quyên Tử mang người đánh chạy người tặng vải vóc, Quyên Tử chuyện mập mờ, nàng cũng hỏi , chỉ dặn dò nàng những ngày này nên hạn chế ra ngoài.


      Từ khi nhắc tới chuyện này nàng chuyển vào ở đại tạp viện, trước kia cũng là vì Quyên Tử, những thiếu gia phong lưu ở trong cửa hàng rượu nhìn thấy Quyên Tử, liền tìm đủ cách để tiếp cận, tặng đồ, hát hò, chiêu gì cũng dùng qua, cuối cùng đều bị Quyên Tử dẫn theo mấy người Bảo Trụ đánh chạy coi như xong.


      Buổi trưa ăn cơm xong, Quyên Tử liền cửa hàng xem xét, thấy mặt trời sắp lặn, Thời Tiêu chuẩn bị cơm tối, sai Nhị Cẩu Tử đưa đến cửa hàng, nhớ tới cha chưa về nhà, liền ra ngoài đón.
      Vừa mở cửa nhìn thấy Diệp Trì, cho dù bá vương Diệp Trì này hồ đồ thế nào, bá đạo ra sao, cũng phải công nhận, được cái túi da rất tốt, khôi ngô sáng sủa, lại giỏi cỡi ngựa bắn cung quyền cước, luyện được thân thể khoẻ mạnh, đứng ở đằng kia nhìn rất tuấn uy vũ bất phàm, giống như có chuyện quan trọng.


      Mà thiếu gia ăn chơi trong mắt Thời Tiêu, đều là cái đồ dung tục đắm chìm trong tửu sắc, vừa nhìn thấy Diệp Trì tuấn uy vũ như vậy, căn bản là có giống như thiếu gia ăn chơi, tuy người có chút mùi rượu, nhưng nhìn giống người xấu.


      phải người xấu, chừng là người hỏi đường, nghĩ đến chỗ này, liền gật cúi chào rồi : “Vị này chắc là ngài lạc đường đúng , nơi này là phố Tỉnh Thủy?”


      Ai ôi!!! thanh giòn tan mềm mại làm sao, sao lại dễ nghe như vậy chứ, còn cái tư thái này nữa, Diệp Trì suy nghĩ trong sách là thướt tha, chính là cái này ý này nè! Lại nhìn khuôn mặt nhắn trắng như tuyết lớn cỡ bàn tay, nhìn sao cũng thấy thích, hiếm khi nào mà tròng mắt Diệp Trì đứng im thế này. Cả buổi mới hồi phục tinh thần, vừa muốn gì, chợt nghe nha đầu gọi cha tiếng, bước nhanh tới.
      Thời Văn Điền từ xa liền nhìn thấy khuê nữ đứng ở cửa viện, còn có nam tử quen, lúc đầu còn tưởng là những đệ tử phong lưu tới quấy rầy, tới gần lại thấy giống, liền hỏi Thời Tiêu: “Vị này là?”


      Thời Tiêu nhìn Diệp Trì cái : “ là người hỏi đường, con cho biết nơi này là phố Tỉnh Thủy rồi, cha chúng ta vào thôi, hôm nay Phổ gia gia dạy con biện pháp hầm thịt đầu heo, hương vị xốp giòn ngọt ngào, còn lưu lại cho cha đĩa nhắm rượu, chút nữa Phổ gia gia trở về hai người hảo hảo uống hai chung...”


      Hai cha con nàng vừa vừa chuyện, đôi mắt Diệp Trì cũng theo hai cha con nàng vào, thẳng đến khi cửa viện đóng lại cũng chưa có thu hồi lại, hoa trong tay tự nhiên cũng tặng được.


      Đắc Lộc nhìn thấy dáng vẻ của Gia nhà mình, thở dài, tiến lên cẩn thận khuyên nhủ: “trời còn sớm, người Gia cũng gặp rồi, chúng ta quay về thôi, nếu như về trễ sợ lão Vương phi tra hỏi. qua giang tay vịn Diệp Trì trở về. Lúc này ngược lại Gia có sức lực, theo Đắc Lộc rời phố Tỉnh Thủy, lên ngựa hồi phủ.


      vào cửa phủ, Đắc Lộc mới hả miệng thở mạnh cái, trong lòng tự nhủ, là chưa từng thấy Gia như vậy, chẳng lẽ thực nhìn trúng nha đầu kia, nhưng cảm thấy nha đầu kia có chỗ nào tốt đâu.


      Hầu hạ Gia tắm gội thay quần áo, sau đó đến phòng lão đầu Vương Phi lát, trở về cũng đọc sách, cũng luyện quyền cước mà nằm nghiêng giường gạch, chống đôi mắt lên ngẩn người nhìn chằm chằm cái hộp hoa bàn, cũng biết trong lòng suy nghĩ cái gì.


      Đắc Lộc lên hỏi: “Hay là kêu người làm chút thức ăn cho Gia nhé, hồi nãy trong phòng lão Vương phi cũng ăn gì.”


      Còn muốn đoán xem Gia muốn ăn món gì, ngờ Gia cọ cọ chút ngồi xuống : “Ngươi vào bếp hỏi xem có thịt đầu heo , làm cho Gia cho đĩa nhắm rượu.”


      Đắc Lộc sửng sốt chút, thầm nghĩ sao lại đòi ăn món này, nhưng cũng dám hỏi, vội vàng xuống dưới dặn dò, đến nhà bếp, với quản là Gia muốn ăn thịt đầu heo, quản cho là mình nghễnh ngãng nghe lầm, lại hỏi lần: “Tiểu vương Gia muốn ăn cái gì?”


      Đắc Lộc tức giận: “thịt đầu heo, nghe thấy chưa, nhanh chút, Gia muốn ăn lắm rồi.” Quăng lại câu liền xoay người lại rời .


      Quản bị Đắc Lộc như thế, quay đầu với người bên dưới: “Nhìn ta làm cái gì, nghe thấy Gia muốn ăn thịt đầu heo à, còn nhanh lên, làm trễ nải công việc, Gia trách tội xuống, xem có đánh chết ngươi .”
      hồi bận rộn, cuối cùng món thịt đầu heo cũng được bưng lên, nhưng bưng lên rồi, Diệp Trì cũng chỉ gắp vài miếng rồi để xuống, Đắc Lộc cẩn thận hỏi: “làm ngon sao?”



      Diệp Trì lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc phải nha đầu kia làm.”

      Đắc Lộc mở to mắt, ngờ chuyện này là xuất phát từ nha đầu kia, nghĩ đến Gia xuất quân thuận lợi, liền : “Nếu , tiểu nhân nghe ngóng thăm dò cho Gia nhé, nghe ngóng trước sau, để Gia bị thất lễ.”

      Diệp Trì ngược lại gật đầu, xoay vòng vòng : “Ráng nghe ngóng cho ràng nhé!”

      Đắc Lộc thở dài, tội nghiệp cho sáng sớm phải thức dậy, vội vàng sạp hàng trà xa phố Tỉnh Thủy, nhờ lanh mồm lanh miệng, vừa hỏi, liền hết cho nghe.

      ra cũng có gì, cũng gần giống như những gì lão Phổ ở Phúc Hưng cư , lúc hai cha con từ phía nam lên kinh thành xem bệnh, xem bệnh xong rồi, cha nha đầu kia ngay tại thư viện thành đông tìm được công việc là tiên sinh trường tư thục, sớm về trễ, lưu lại nha đầu kia trong nhà, lo việc ăn uống thêu thùa may vá, có gì kỳ lạ quý hiếm, ngược lại trong nội viện này lại có vị hung hãn nổi tiếng xa gần.

      Cách hai con phố , mở ra cửa hàng bán rượu, trời sinh rất có tư sắc, sau khi cha mẹ mất, dẫn đến ít mấy kẻ phong lưu, đáng tiếc hoa hồng xinh đẹp nhưng đầy gai góc, tất cả đều bị nha đầu kia đánh ra ngoài, thường xuyên như vậy, liền mang danh là đanh đá, chính là nha đầu ngày đó chống eo mắng lợi hại, cũng là vị đánh lão Tiền đầu rơi máu chảy.

      Diệp Trì căn bản muốn nghe người khác, phất phất tay cắt ngang Đắc Lộc hỏi: “Nàng kia ra lúc nào, có hỏi ràng chưa?”

      Đắc Lộc vội vàng gật đầu: “ phu nhân hàng trà , mỗi ngày buổi sáng, sau khi cha nàng rời , nương kia cũng phải chợ mua thức ăn, thỉnh thoảng cầm theo khăn mình thêu, cửa hàng đổi tiền, bù vào chi phí trong nhà.”

      Diệp Trì nghe xong, trong đầu cũng dễ chịu, lẩm bẩm câu: “ phải có cha nàng rồi sao, nàng còn vât vả kiếm tiền làm gì, mệt chết rồi phải làm sao.”

      Đắc Lộc nhìn Gia tựa như gặp quỷ, từ lúc mình hầu hạ Gia, chưa thấy đau lòng ai như vậy, trong lòng nhịn được mới :”trong nhà nhà nghèo như vậy, chỉ là thêu thùa chút thôi, sao có thể mệt chết được.”

      vừa dứt lời, chỉ thấy Gia đứng lên ra ngoài, vừa vừa lớn tiếng : “Chuẩn bị ngựa, hôm nay Gia muốn chợ dạo vòng...”


      purplepeach, Nga Nhi, vanlactamviem22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :