1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 65




      "Nàng dâu, mở cửa, nàng trước nghe ta giải thích được ." Vốn nghĩ chắc chắn cưới về nhà rồi, Hồ Quân tiểu tử này lại ló đầu ra làm hỏng việc, Diệp Trì lúc này hận thể tiêu diệt Hồ Quân tiểu tử kia, quả thực chính là phá hoại nhiều hơn là thành công mà.




      Vợ từ lúc nhận ra Hồ Quân, khuôn mặt nhắn vẫn luôn lạnh lùng, làm Diệp Trì nhịn được rùng mình, vợ cũng phải dễ dỗ dành, tính tình bướng bỉnh lắm, giờ lại để cho nàng biết chuyện kia, biết phải bao nhiêu lâu mới để ý tới nữa, hôn Diệp Trì ngược lại lo lắng, hạ thánh chỉ rồi, vợ cũng nhận, dù thế nào cũng có khả năng thất bại, nhưng mà cứ thế này, vợ để ý , cũng phải chuyện tốt mà.




      Gương mặt Diệp Trì như ăn phải hai cân hoàng liên, gõ cửa còn dám ra sức, sợ vợ buồn bực, vỗ cái xíu, hô to câu, chốc lát lại vỗ cái, lại hô to câu, nhìn tội nghiệp gì đâu, Đắc Lộc ở bên nhìn thấy cũng đau lòng.




      Tiểu gia nhà có khi nào ăn khép nép như vậy đâu, lúc nào chỉ cao khí ngang, từ lúc gặp gỡ Thời Gia nương, càng ngày càng đần độn càng thảm, ăn khép nép xuống nước làm hòa thành điều khoản cốt lõi của gia nhà , ba ngày hai bữa lại thấy lần, biết gia nhà bị cái gì nữa.




      Diệp Trì gõ cửa lát, thấy mở, buổi trưa nắng lớn, phơi nắng dưới ánh mặt trời, nóng nực đổ đầu mồ hôi, Đắc Lộc nhìn nổi nữa, vội vàng từ trong tay thằng nhận cái dù che đầu cho tiểu gia nhà , bên vội vàng dặn dò mua nước ô mai cho tiểu gia.


      Vừa phân phó xong, liền bị Diệp Trì nhìn bằng nửa con mắt: " cái gì mà , tiểu tử ngươi muốn hại gia hay sao, ta đây che dù, uống nước ô mai, vợ ta mà biết, lại càng cho gia vào, quan tâm gia nữa."




      Đắc Lộc bị gia nhà quở trách trận, đành phải sờ cái mũi lui qua bên, nhìn gia nhà mặt mày ủ rũ kêu cửa, Đắc Lộc thực cảm thấy giống chuyện gia nhà có thể làm được, nếu là trước kia, sớm cước đạp cửa vào, gõ cái gì mà gõ, Đắc Lộc dứt khoát quay lưng , nhắm mắt làm ngơ.




      Diệp Trì đâu quan tâm tiểu tử này nghĩ như thế nào, tập trung tinh thần nghĩ làm sao dỗ dành vợ , lại vỗ cửa hai cái, nghiêng lỗ tai dán lên khe cửa nghe ngóng, ngoại trừ tiếng tim đập rộn ràng, tí xíu tiếng động cũng có.




      Diệp Trì vịn khe cửa nhìn nhìn bên trong chút, đúng là nhìn thấy , vợ cũng vào nhà, ngồi dưới gốc cây hòe thêu thùa may vá, cúi thấp đầu tập trung may vá, chính là liếc mắt nhìn qua bên này được cái.




      Diệp Trì suy nghĩ nếu liền ở bên ngoài vậy, dù sao hàng xóm cũng cũng quen hết rồi, có ai dám ra nhìn xem náo nhiệt, nhưng liếc mắt Đắc Lộc ở bên cạnh mấy cái, nhíu nhíu mày : "Mấy người các ngươi ra xa chút."




      Đắc Lộc chỉ có thể mang theo mấy tên tiểu tử xê dịch qua bên cạnh, Diệp Trì vẫn chưa hài lòng: "Lại xa chút, xa tí nữa." ba bận như vậy, mấy người Đắc Lộc đều ra khỏi phố Tỉnh Thủy rồi, Diệp Trì mới xem như hài lòng.




      Đối với trong cửa : "Ngày đó ta biết là mấy người Hồ Quân làm, khi đó nàng phải đuổi ta , làm tổn thương lòng ta, ta toàn tâm toàn ý đối với nàng tốt, nhưng nàng nửa điểm cũng cảm kích, ta quả thực nản lòng thoái chí, liền rời , nhưng về đến nhà lại nhịn được nhớ đến nàng, ta ra muốn buông tay, nhưng biết làm sao chính là bỏ xuống được, buồn rầu chịu nổi, liền uống rượu, mỗi ngày uống say biết gì, nghĩ đến mấy người Cẩm Thành nhìn nổi, mới giúp ta chút, liền nghĩ ra cách này, lúc ta nhận được tin, cũng biết nội tình, nàng biết lúc đó ta sợ nhiều như thế nào đâu, sợ nàng rơi vào tay người xấu, có gì hay xảy ra, ta đây nửa đời sau phải làm sao đây."




      Diệp Trì đến đây lại thở dài: "Nàng dâu nàng tin tiền kiếp ?"




      Trong tay Thời Tiêu dừng chút, thanh của ngược lại giống như nôn nóng, rất là nhàng, thậm chí có thể ôn nhu, làm Thời Tiêu mới vừa tức giận, ngược lại tiêu tan ít, kiếp trước? Nàng trước kia tin kiếp trước, nhưng hôm nay có chút tin rồi, có lẽ nàng và Diệp Trì là oan gia kiếp trước, bằng làm sao lại trêu chọc phải , hai người bọn họ, là hoàng thân quốc thích tôn thất đệ tử, là nữ nhân nghèo túng xa xứ, hai người nhìn thế nào cũng thể chung đường, nếu phải kiếp trước, như thế nào kiếp này liền gặp nhau, dây dưa ra những chuyện này.




      Nghĩ đến đây, trong lòng Thời Tiêu mềm mại hơn chút, lại nghe Diệp Trì : "Ta trước kia cũng tin, nhưng gặp nàng rồi, sau đó ta lại nghĩ, nếu phải kiếp trước chúng ta có duyên phận, như thế nào chỉ liếc mắt cái liền buông tay được, nàng cũng biết, ta trước kia có hơi hoang đường." xong giọng thấp chút, cẩn thận : "Nàng dâu nàng đừng tức giận nữa được , cũng là chuyện trước kia rồi, từ lúc gặp nàng, ta liền sửa lại, thực sửa lại, tin nàng hỏi Tả Hoành , mấy người bọn họ vì vậy mà còn chê cười ta đó."




      Thời Tiêu nghe xong nhịn được muốn cười, nhưng chợt nhớ tới chuyện ngày đó ở dưới hố, khỏi tức giận, thầm nghĩ, thằng nhãi này rất giỏi lời ngon tiếng ngọt, cũng thể bị lừa lần nữa.




      Lại nghe Diệp Trì : "Tóm lại, gia nghĩ ta và nàng nhất định là duyên phận kiếp trước, kiếp này mới có thể như vậy, ngày đó ta sốt ruột đuổi theo, cho đến khi ngã vào trong hố cũng biết là trò quỷ của mấy người đó gây ra, khi đó trong đầu quýnh lên, ngay cả giọng Hồ Quân mà cũng nhận ra, ta thừa nhận về sau nghe ra, nhưng tham lam hai ta khó có dịp được ở chung chỗ, nỡ toạc ra, sau đó lại sợ nàng biết tức giận, vì vậy giấu giếm đến hôm nay, nàng dâu nếu nàng tức giận, cũng trước mở cửa ra được , chờ ta vào, mặc cho nàng phạt, chứ ở ngoài cửa, để hàng xóm nhìn kì lắm, dù sao vẫn phải chú ý thể diện chứ."




      Thời Tiêu nghe xong, nhịn được nhếch miệng, trong lòng ba phen mấy bận ở ngoài cửa như vậy, còn mặt mũi gì nữa, thiệt thòi biết xấu hổ vậy, nhưng nghĩ lại chuyện ngày đó, tuy dọa nàng hết hồn, nhưng cũng bị gì, Về sau ở trong biệt viện, Diệp Trì ân cần bưng trà đưa thuốc, nhiều ít cũng có chút cảm động, hôm nay thời gian qua cảnh vật thay đổi, tức giận vì lừa gạt nàng, nhưng hôm nay nghe hắn nói, trước đó cũng biết, như vậy là nàng oan uổng rồi.


      Nghĩ như vậy, tức giận trong lòng lại vơi ít, nhưng, mới vừa tức giận cũng muốn gặp , hôm nay bị dăm ba câu liền tha thứ , cuối cùng thấy được tự nhiên, vì vậy mặc dù trong lòng giận lắm, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ giận dỗi, lên tiếng.




      Diệp Trì moi ruột gan, chỉ thiếu móc lòng của mình ra thôi, nhưng lại nghe bên chút động tĩnh cũng có, khỏi có chút nhụt chí, lau mồ hôi, sốt ruột, chợt làn gió mát thổi tới, bên kia Đắc Lộc vui vẻ chạy tới : "Gia, trời u quá, chắc sắp mưa rồi, nếu ta trước tìm chỗ tránh mưa, lỡ như lâm bệnh, lão vương phi tha cho nô tài đâu."


      chưa dứt lời, lúc này ánh mắt Diệp Trì đột nhiên sáng ngời, vợ vô cùng mềm lòng, nếu mình bị xối nước mưa, chừng liền bỏ chuyện này, nghĩ vậy ngẩng đầu nhìn, nhịn được ngoác miệng cười, là ông trời cũng giúp , mọi người trời tháng sáu là khuôn mặt tiểu hài nhi, quả nhiên giả, vừa nãy còn nắng chói chang như thế, mới có chút mà mây đen giăng đầy rồi.


      Mây đen càng lúc càng thấp, cùng với hồi gió lạnh liên tục thổi qua, trời sắp mưa mà Diệp Trì vẫn chịu , vẫy vẫy tay bảo Đắc Lộc né qua bên, bản thân còn cố ý tới chỗ nhô ra ngay cửa, vừa di chuyển xong, tiếng sấm ì đùng, mưa to như trút nước rơi xuống, nước mưa đánh vào người cũng bốc lên khói trắng.


      đợi Diệp Trì xối nhiều chút nữa, cửa viện từ bên trong mở ra, Thời Tiêu che dù giấy ra, trừng Diệp Trì cái : "Còn vào, chẳng lẽ là muốn tắm mưa."




      Diệp Trì lập tức vui mừng nhướng mày, vội vàng vào, Thời Tiêu gọi mấy người Đắc Lộc vào tránh mưa, Đắc Lộc nào dám làm hỏng chuyện của tiểu gia nhà , vội vàng khoát tay, mang người chạy như làn khói, dù sao chỉ có nàng dâu, tiểu gia nhà cũng nhớ nổi người khác, chỉ để ý mang theo mấy tên tiểu tử quán trà đầu hẻm chờ là được.




      Thời Tiêu bất đắc dĩ đành phải đóng cửa viện, Diệp Trì sớm chạy vào nhà, Thời Tiêu đứng ở cửa ra vào, thấy cả người như vớt từ trong nước ra, sợ mặc y phục ẩm ướt bị cảm lạnh, liền vào phòng cha nàng tìm quần áo của cha cho .


      Đợi Diệp Trì mặc vào, đứng ở trước mặt, Thời Tiêu nhịn được cười lên, cha nàng vóc dáng tính là thấp, nhưng so với Diệp Trì lại chênh lệch rất nhiều, mà cha nàng lại gầy, mặc quần áo dài rộng, mặc ở người Diệp Trì, cũng có chút bó sát, nhìn rất là kỳ lạ.




      Diệp Trì vừa thấy nàng cười, càngcố ý nhăn mặt trêu chọc nàng, bắt chước dáng vẻ tiểu sinh làm trò, giũ tay áo, phủi phủi giày, hai tay ôm quyền sâu khom người : "Tiểu sinh đây xin hữu lễ, xin hỏi nương họ gì, ở đâu, có hôn phối chưa?" dáng dấp kỳ dị khiến Thời Tiêu cười vài tiếng, cười xong liếc cái : "Cái khác biết, chỉ biết kết duyên với hán tử vô lại, biết đời này còn bị lừa gạt bao nhiêu lần nữa."


      Diệp Trì vội : "Sau này ta nhất định thành thành , chuyện gì cũng về cho vợ ta biết, đợi vợ ta đồng ý mới làm, nếu như lại lừa gạt vợ ta, để cho ta chết tử tế."




      Lời này có chút nặng, Thời Tiêu sửng sốt, vội vàng hừ hừ hai tiếng, chắp tay trước ngực yên lặng cầu khẩn vài câu, mới trừng mắt Diệp Trì : "Chỉ biết bậy, ta hỏi huynh, bạc ở đâu mà huynh mua mấy thứ đồ kia, ta thấy mấy thứ đó đều quý hiếm, cho dù huynh có bản lĩnh kiếm tiền, nhưng nhìn bao nhiêu đó cũng tốn ít bạc đâu, chẳng lẽ là trong nhà đưa cho huynh?"




      Nàng mở miệng, Diệp Trì liền nhịn cười được, tâm tư vợ sao biết, những thứ này nếu là bạc trong nhà mình lấy ra, tính vào trong đồ cưới của nàng, qua chuyện này, ngày sau thành đầu đề câu chuyện, với tính tình vợ , nghĩ như thế.




      Trong lòng ra Diệp Trì cảm thấy, nàng cứ như vậy gả cho , cũng vui mừng rồi, nhưng thể vì nàng suy nghĩ nhiều, dù sao phải chỉ có bọn họ hai người sống, tựa như lão tổ tông , qua cửa còn phải xã giao trong cung ngoài cung, cho dù bảo hộ nàng chặt chẽ, cũng dám đảm bảo những kẻ khác xuyên tạc, bậy, nếu như lúc vợ về nhà chồng quá mức keo kiệt, những kẻ kiến thức hạn hẹp hòi kia nhìn thấy, biết như thế nào.


      Vì vậy, phương pháp giải quyết duy nhất chính là khiến những người kia ra lời, những thứ này vốn cũng muốn giấu giếm nàng, hôm nay nàng vừa hỏi, Diệp Trì cười : " xem ta là hoàn khố biết làm chuyện gì cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa sao, ta mặc dù giỏi thế tục kinh tế, nhưng lại có huynh đệ thay đổi thiếp canh tốt, cửa hàng điền trang trong tay Cẩm Thành đều có thể sinh kế kiếm tiền, đại đầu tự nhiên là Cẩm Thành rồi, nhưng mấy người chúng ta cũng có cổ phần danh nghĩa, hàng năm trương mục chia hoa hồng đâu chỉ mấy vạn bạc, huống chi, ta từ lúc sinh ra liền có tước vị, cầm bổng lộc, ngày lễ ngày tết Thái hậu Hoàng Thượng ban thưởng, còn có, ta cũng chịu thua kém, mỗi năm theo Hoàng Thượng săn bắn, mỗi năm đều đứng thứ nhất, bạc thưởng này ngược lại hiếm, thích chính là đồ vạn tuế gia ban thưởng, vạn tuế gia thế nhưng là người hào phóng, vật ban thưởng đều là bảo bối, sau này nàng qua cửa cho nàng thu."




      Diệp tiểu gia ba hoa ra, càng càng thần kì, nhắc đến chuyện hàng năm theo Hoàng Thượng săn bắn, vẻ mặt hưng phấn, Thời Tiêu nhịn được có chút xuất thần, Diệp Trì như vậy có chút lạ lẫm, trước kia nàng thực cho rằng hoàn khố chỉ biết ăn uống chơi đùa, hôm nay xem ra, cũng hẳn vậy, cho dù thích đọc sách, có khả năng thông tuệ xuất khẩu thành chương, nhưng cũng có bản lãnh của .




      Nghĩ đến có thể theo Hoàng Thượng ngoại trừ săn bắn tất nhiên cao thủ nhiều như mây, có thể mỗi năm đứng thứ nhất có thể thấy được bản lãnh, đúng như lúc trước từng , hôm nay Đại Yến Thái Bình, có chiến , tới phiên xuất đầu, nếu có ngày đó, thể giống như tổ phụ , Định thân vương phủ Thiết Mạo Tử Vương, phải là tổ phụ theo Thánh Tổ gia vào sinh ra tử hay sao.




      Nghĩ như vậy, Thời Tiêu ngược lại mong đợi Đại Yến Thái Bình vạn vạn năm, mặc dù chiến công hiển hách có thể rạng danh muôn đời, nhưng chiến trường phải đùa, đao kiếm có mắt, có vạn nhất. . . Thời Tiêu nhịn được giật mình, ánh mắt nhìn Diệp Trì lập tức nhu hòa ít, chuyển hướng đề tài : "Những vật kia đều là huynh dùng bạc của mình đặt mua hay sao?"




      Diệp Trì gật gật đầu: "Thời gian chút vội vàng, nếu như thư thả chút, những thứ kia ta cũng nhìn vào mắt đâu, nay chấp nhận đỡ , ngày nào đó nhìn thấy tốt, đổi lại là được."




      Thời Tiêu vội : "thôi như vậy được rồi, những cái kia cũng tốt rồi, cho dù có bạc, cũng cho dùng loạn như vậy, cho dù có nhiều bạc cũng nên phung phí như thế, cho dù muốn cũng cứ để đấy, biết đâu có lúc cũng dùng đến."




      Diệp Trì nhịn được ha ha nở nụ cười, nhìn nàng : "Ta tính toán trước gì hết, rất chán ghét nhìn những khoản này, trước kia đều là kiên trì nhìn đấy, hôm nay có nàng rồi, trở về những ghi chép cùng bạc kia đều giao cho nàng hết, tay nàng nắm tiêu dùng nhà chúng ta, nàng cho ta dùng ta dùng, cho ta dùng dùng, ta ra bên ngoài kiếm, chỉ chiếm tiện nghi của người khác, đặc biệt là Hồ Quân tiểu tử kia, ai bảo dám đắc tội vợ ta ."




      Thời Tiêu nghe xong mặt đỏ lên: "Ai cho huynh dùng, ta có dạy huynh chiếm tiện nghi của người khác, lời này mà bị người khác nghe được, bản thân ta thành cái gì hả."




      Diệp Trì vừa thấy sắc mặt nàng có chút phiền muộn vội : " phải vợ ta dạy, là tự ta làm như vậy đấy, nàng yên tâm, lời này ai biết đâu, nếu như ai nghe xong, bậy bạ, ta cắt đầu lưỡi nhắm rượu."


      Vừa dứt lời chợt nghe giọng Tả Hoành ngoài cửa sổ : "Ai ôi!!!, gia nghe gì hết, đầu lưỡi gia quý giá lắm, thể để cho người ta cắt đâu"




      câu làm Thời Tiêu đỏ bừng cả mặt, vội vàng vén mành chạy ra, Diệp tiểu gia đuổi theo ở phía sau ra, thấy Tả Hoành cười đùa tí tửng, nhịn được trừng : "Ngươi rảnh rỗi quá nhỉ, ta hôm nay ở biệt viện thấy ngươi, ra chạy đến đây."




      Ánh mắt Tả Hoành từ xuống dưới quét lần, thấy lúc này tạo hình buồn cười, quả thực nhịn được, xùy tiếng cười : "Ta ngươi kiếm bộ đồ này ở đâu ra thế, sao nhìn sao giống như kỹ nữ, người chuyên viết lách tô vẽ trong viện, chẳng lẽ là tiểu gia người ngại cuộc sống trôi qua quá thoải mái, muốn đến Xuân Lai Lâu chuẩn bị sinh kế khác."




      Diệp Trì cũng hận thể bịt miệng cầu xin Tả Hoành, mình sợ điều gì gặp điều đó, chuyện ở Xuân Lai Lâu, để cho người bên ngoài huyên náo tốt, mặc dù chuyện của mình và Xuân Vân qua rồi, lại biết vợ nghĩ như thế nào, lúc này vừa dỗ dành tốt rồi, tự nhiện lại vạch ra chuyện Xuân Lai Lâu, lúc đó biết tìm ai khóc đây.




      Nghĩ đến khỏi liếc vợ , thấy vợ để ý Tả Hoành, nên yên tâm chút ít, nhưng chỉ chớp mắt nhìn thấy cổ tay của nha đầu hung hãn đối diện vợ mang chính là vòng tay kia, nhìn sao cũng quen mắt, đó phải là vòng tay huyết ngọc ngày đó Tả Hoành lấy cho nàng dâu tương lai của sao, sao giờ lại đeo tay nha đầu hung hãn này.




      Vốn Diệp Trì phải là người để ý, nha đầu hung hãn này và lại càng bắn liên quan, nhưng chính giữa lại có vợ , liền giống nhau, vợ và nha đầu hung hãn này mặc dù có quan hệ họ hàng, nhưng so với tỷ muội ruột thịt có gì khác nhau, từ chỗ này nhìn lên, cho dù mình thích nha đầu hung hãn này, nhưng nàng ấy so với chị vợ mình sai biệt lắm, có thể trơ mắt nhìn nàng ấy nhảy vào hố lửa sao, ngày nào đó thực xảy ra chuyện, vợ ầm ĩ với , sao còn thời gian yên tĩnh .


      Nghĩ như vậy, liền dọa ra thân mồ hôi lạnh, nhưng nghĩ như thế nào, Tả Hoành cũng thể vừa ý nha đầu hung hãn này, tuy nha đầu kia ngày thường có vài phần tư sắc, nhưng Tả Hoành cũng phải chưa từng trải việc đời, vì vài phần tư sắc này giày vò mà xảy ra chuyện, nếu như nha đầu hung hãn này chịu thiệt làm thiếp, ngược lại khó , nhưng tính tình nha đầu hung hãn này, đừng làm thiếp, phỏng đoánTả Hoành tám nâng đại kiệu tám người khiêng cưới hỏi đàng hoàng, người ta còn bằng lòng, vả lại, Mạc gia như thế nào dễ chọc.




      Nghĩ vậy kéo Tả Hoành vào nhà, vừa đóng cửa, thấp giọng : "Ngươi và nha đầu hung hãn này là xảy ra chuyện gì?"




      Tả Hoành đầu tiên là sửng sốt chút, tiếp theo cười : "Cái gì xảy ra chuyện gì? " " Ít cùng ta giả vờ hồ đồ , ngươi cho ta mù à, nhìn ra tay nha đầu hung hãn này đeo vòng tay huyết ngọc sao."




      Tả Hoành vẫy vẫy tay: " vòng tay mà thôi, có cái gì sao?"




      Diệp Trì có phần trịnh trọng : "Tả Hoành ngươi bớt ở đây giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo với ta, kinh thành bao nhiêu nữ nhân ta cũng xen vào, duy chỉ có nàng, ngươi được động vào, nếu như tâm tư tốt, nếu có tâm tư gì, sớm nên chấm dứt, yên tĩnh cưới thiên kim Mạc gia của ngươi ."




      Tả Hoành nghe xong ngược lại nhịn được cười khổ tiếng : "Được rồi, ngươi cứ yên tâm , nha đầu ngoài kia là dạng người gì nhân huynh còn biết sao, ta ở chỗ nàng ấy chỉ có thua thiệt, nàng ấy xem trọng gia, căn bản xem ta ra gì, ta đây vội vàng qua cho nàng sai khiến, còn phải nhìn sắc mặt của nàng nữa đó."




      Tả Hoành nghĩ tới cũng u sầu, cho dù vòng tay kia hôm nay đeo tay Quyên Tử, Diệp Trì nào biết được còn phải phí hết bao nhiêu công phu, đưa cho Quyên Tử như vậy, nhận còn , chừng còn có thể cho là có ý xấu, buồn bực, chừng còn dùng chổi đuổi ra, loại đãi ngộ này được nếm mấy lần.




      vắt hết rồi óc suy nghĩ làm thế nào đưa vòng tay này cho nàng, cuối cùng, phải tìm người, trước quán rượu có người bán hàng rong, bán chút ít kim chỉ, đồ trang sức hoa cài, trước tìm người bán hàng rong, sau khi thương lượng xong đặt vòng tay này xen lẫn ngổn ngang trong đống đồ của , ở bên này tới tìm Quyên Tử, chỉ chờ bên ngoài gào to thanh, liền : "Nàng phải mua cho Thời nha đầu ít chỉ thêu sao, vừa vặn bên ngoài có kìa."


      xong lời nào kéo Quyên Tử ra ngoài, vòng tay huyết ngọc này và vòng tay giá rẻ bên cạnh sao có thể giống nhau, màu sắc trong suốt, quả nhiên liền lấy ra thử thử đeo cổ tay Quyên Tử, hỏi người bán hàng rong bao nhiêu bạc, người bán hàng rong liếc Tả Hoành, Tả Hoành vụng trộm giơ đầu ngón tay, người bán hàng rong liền : " lượng bạc."




      Quyên Tử lắc đầu: "Quá mắc." Cầm lấy chỉ thêu tuyến muốn , Tả Hoành vội vàng nháy mắt người bán hàng rong, người bán hàng rong vội : " nương chậm , nếu như chê đắt bớt chút."




      Quyên Tử quả nhiên dừng lại: "Cho ngươi đồng bạc bán hay ?"




      Người bán hàng nào bán, vội vàng lèo: "Bán, bán." Quyên Tử lại cười: "Nếu như ngươi chịu bán, bản thân ta lại dám mua, chất lượng vòng tay này tốt như vậy, sao cũng giá lượng bạc, nếu như ngươi đồng chịu bán, nhất định là hàng giả đồng cũng đáng." xong lại muốn , làm Tả Hoành gấp đến độ trán đổ mồ hôi, và nháy mắt giết gà cắt cổ người bán hàng rong.




      Người bán hàng rong chợt cắn răng : "nhãn lực nương tốt đấy, ta cũng gạt nương, vòng tay này xác thực phải là Ngọc Thạch đáng giá gì, là ngọc đỏ vụn ở phía nam, tới lượng bạc, đồng bạc đúng giá, vốn muốn cho nàng dâu ta đeo chơi, ngờ hài tử trong nhà bị bệnh, vợ ta sai ta lấy ra bán để mời lang trung xem bệnh, vì vậy mới đem ra, nếu như hôm nay bán được, sợ tiểu tử nhà của ta . . ." xong lau hai giọt nước mắt .




      Quyên Tử lại có tiếng mềm lòng, thấy đáng thương như vậy, khỏi động lòng trắc , trả cho bạc mua, người bán hàng rong cao hứng rời , Tả Hoành ở đây mới thở phào nhõm.




      Ngẫm lại, Tả Hoành cảm giác mình lúc này là ăn no rỗi việc có chuyện gì kiếm chuyện chơi, êm đẹp tự nhiên tặng vòng tay cái gì, nhưng nhìn thấy Quyên Tử đeo, màu đỏ màu phối hợp cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết, xinh đẹp nên lời, trong lòng liền cảm thấy tốn chút công phu cũng tiếc.




      Tả Hoành ngờ tâm tư lần này lại bị Diệp Trì ra, tuy là huynh đệ, có số việc cũng thể , huống chi, tâm tư mình đối với Quyên Tử, ngay cả bản thân cũng ràng, chính là vừa mở ra mắt muốn gặp nàng, sau đó liền chạy tìm nàng, dù nàng chào đón, cũng cam lòng rời khỏi.


      Trước kia còn cảm thấy, Diệp Trì đuổi theo vợ tinh thần này có chút ti tiện, hôm nay bản thân so với Diệp Trì còn ti tiện hơn, cho nên vì thể diện những chuyện này tuyệt đối thể .




      Hai người ở chỗ này xong, chợt nghe bên ngoài Quyên Tử : "Hai người các ngươi trốn trong phòng làm cái gì, nhanh ra làm việc, vừa mưa, lều củi bên kia bị dột rồi, các ngươi chuyển củi vào bên trong nhà bếp ."




      Hai em nhìn thoáng qua, lập tức có loại cảm giác huynh đệ song hành , cam chịu số phận ra chuyển củi, vừa chuyển, Tả Hoành vừa với Diệp Trì: "Ta thương lượng với ngươi chuyện này nha, ở đây tốt xấu cũng coi như nhà mẹ đẻ của vợ ngươi, cho dù cưới vợ ngươi về, lão nhạc phụ của ngươi cũng ở đây, đâu thể nào theo khuê nữ gả , ngày nào đó vợ của ngươi về nhà mẹ đẻ, cái viện này rách nát như vậy, cũng kì lắm."




      Diệp Trì mang củi đống lửa qua bên, tức giận: "Có lời gì mau , vòng vo như vậy làm gì."




      Tả Hoành cười hắc hắc: "Ta suy nghĩ, ngươi có phải hay nên tu sửa viện này, nghe Quyên Tử hai nhà hàng xóm phía sau muốn bán, hai bên trái phải chỉ cần ngươi cho nhiều chút bạc, mua rộng rãi chút, cũng là hai viện, tốt xấu gì cũng coi như vừa mắt, mướn vài công tượng, tháng có thể xong việc, vợ của ngươi từ viện mới gả ra ngoài cũng thể diện a."




      Lời này động đến trong đầu Diệp Trì, lúc trước cũng phải có ý nghĩ này, nhưng tính tình này của vợ khiến phải lo nghĩ, Tả Hoành nhìn vẻ mặt của , ước chừng đoán được băn khoăn, liền : "Trước kia ngươi ta vẫn chưa phải là nàng dâu của ngươi, tự nhiên muốn chiếm tiện nghi của ngươi, hôm nay thánh chỉ cũng hạ xuống, tu sửa phòng ở tính là chuyện gì chứ."




      Diệp Trì bị lung lay, buổi tối trước khi liền với vợ , ngay từ đầu tâm tư Thời Tiêu là muốn cho Minh Chương hết hy vọng, nhưng khi thành thực, mới phát , mình gả cho Diệp Trì hoàn toàn phải cân nhắc rất nhiều, Diệp Trì phải Minh Chương, là tiểu vương gia Định thân vương phủ, cha của nàng hiển nhiên thể theo, bỏ cha nàng lại trong cái viện hỏng này, cũng thể an tâm, chủ ý này của Diệp Trì ngược lại song toàn.


      Nghĩ đến cũng có biện pháp nào tốt hơn, liền đồng ý, Diệp Trì vừa thấy nàng có khách khí với mình, vui mừng vô cùng, cũng quản trời tối rồi, sai Đắc Lộc tìm công tượng.




      Tả Hoành kéo hàng xóm thương lượng việc cần làm, tới hai ngày liền chuẩn bị đầy đủ hết, trước tiên chuyển hết người của đại tạp viện vào viện trống của Diệp Trì ở thành Nam.


      Bên trong phố Tỉnh Thủy liền bận việc, người nhiều tiền nhiều đương nhiên làm việc tốt hơn, tới tháng, tòa nhà liền xây xong, phố Tỉnh Thủy tổng cộng bốn viện đều bị Diệp Trì mua hết, phòng xanh ngói đỏ, bên ngoài nhìn vào, nhất định tưởng là gia đình giàu có nào đó.




      Đợi Minh Chương xử lý xong tang của nương quay lại kinh thành, lại đến tìm Thời Tiêu, nhưng ngay cả đại môn cũng tìm được. . .










      Nga Nhi, little_chicken, Dion15 others thích bài này.

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      haha. Đúg với câu cưới vợ phải cưới liền tay....

    3. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Tả Hoành phiên bản ̉ đại cũng bị mẹ sói Quyền Tử tiêu diệt ah

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 66


      Mặc dù Minh Chương đường ra roi thúc ngựa trở về, lúc vào kinh cũng hơn tháng, bảo người theo về trước, bản thân trực tiếp đến phố Tỉnh Thủy.


      Trong đầu Minh Chương hiểu, mẫu thân làm ra chuyện như vậy, mặc dù hôm nay qua nhưng và Tiêu Tiêu cũng thể nào, cha hết thảy đều là lỗi của ông, cha chuyện cũ trước kia với nương Tiêu Tiêu.

      Cha và nương Tiêu Tiêu là biểu huynh muội lại là thanh mai trúc mã, phân tình tất nhiên cần phải , mà nương Tiêu Tiêu lại là nữ nhân tốt đẹp như vậy, vì vậy, cha thích nương Tiêu Tiêu cũng hợp tình hợp lý, vốn biểu huynh muội kết thân, cũng coi như thuận lý thành chương, hai nhà mới đầu cũng có ý tứ này, về sau bởi vì đại bá của cứu mạng nương Tiêu Tiêu, mặc dù ai cũng oán, suy cho cùng trong lòng vẫn còn tồn tại vướng mắc, hôn cũng liền giải quyết được, nhưng cha thủy chung vẫn ôm tâm tư, càng lớn càng bỏ được, thậm chí nương Tiêu Tiêu cũng gả vào Thời Gia, vẫn nhớ mãi quên, cuối cùng mặc dù cưới nương , nhưng trong lòng vẫn thích nương Tiêu Tiêu, sau khi bị nương nhìn ra, phu thê bất hoà, oán hận ngày càng sâu, thể giải thích, mẫu thân mới oán hận lên mẫu nữ Tiêu Tiêu .


      Minh Chương mặc dù mơ hồ có chút ấn tượng, lại biết trong đó lại có những xoắn xuýt này, đến tình cảnh hôm nay, cũng khó ai đúng ai sai, hại hết hai mạng người, và Tiêu Tiêu ở kiếp này sợ khó thành phu thê.


      Trong lòng hiểu, thế nhưng thân bất do kỷ, vừa vào kinh vẫn muốn đến tìm Tiêu Tiêu, cam lòng, và Tiêu Tiêu lưỡng tình tương duyệt, sao lại sinh ra nhiều biến cố như, nhưng có lẽ có đường giải quyết, Minh Chương nghĩ ra nếu như cả đời này có Tiêu Tiêu, như thế nào.


      Đến lúc này, mới biết công danh lợi lộc lại chẳng là cái gì, chỉ cần có thể cùng Tiêu Tiêu lưỡng tình gắn bó, làm đôi phu thê bình thường, còn tốt hơn hôm nay hai người thương tâm.


      Lại nghĩ chạy tới, lại tìm thấy Tiêu Tiêu, ở cửa phố Tỉnh Thủy sửng sốt cả buổi, chớ viện Tiêu Tiêu ở, ngay cả những nhà khác cũng thấy bóng dáng, tất cả đều bị tòa nhà mới tinh thay thế.


      Trạch viện cơ bản hoàn thành, nhưng vẫn có nhiều người ra vào vận chuyển hoa cỏ, Tiêu Tiêu đâu vậy, trước sau mới tháng, sao liền biến thành như vậy, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?


      Nghĩ đến đây, vừa muốn gọi người ra hỏi chút, nhưng thấy bên kia Đắc Lộc dẫn đội người tới, phía sau còn theo mấy chiếc xe lớn, xe sắp xếp đầy dụng cụ, đồ dùng trong nhà, trang trí, tranh chữ, cái gì cần có đều có.


      Đắc Lộc đây là nhận được mệnh lệnh của tiểu gia nhà , ở chỗ tiểu gia nhà , chuyện chỉ cần dính dáng đến nàng dâu, đều là chuyện đại , tòa nhà rộng rãi này trở thành nhà mẹ đẻ của tiểu vương phi tương lai, tuy người trong nhà mẹ đẻ này có chút hỗn tạp, nhưng rốt cuộc cũng là nhà mẹ đẻ, đều thể đắc tội, đặc biệt là lão thông gia tương lai của bọn họ và chị vợ tương lai hung hãn như cọp cái nữa, còn phải hết lòng hết dạ.


      Tranh chữ tốt cho lão gia thông gia, phải tìm khắp mọi nơi, vội vàng bố trí lên, về phần vị chị vợ tương lai kia, ngược lại cần Đắc Lộc quan tâm.


      Nhớ tới cái này, Đắc Lộc cũng nghĩ thông, lẽ ra quan hệ giữa nha đầu hung hãn này và Tả thiếu gia bắn đại bác cũng tới, đến phiên ai cũng tới phiên Tả thiếu gia nhúng tay a, nhưng chuyện này cứ quái dị như vậy, cần đến phải lo liệu, Tả thiếu gia xuất đảm nhiệm hết.


      phải suy nghĩ gì cả, từ lúc bắt đầu mua nhà hàng xóm, Tả thiếu gia liền đặc biệt dốc sức, khiến cho Đắc Lộc cũng cảm thấy cũng là gia của viện lúc này, bằng để tâm như vậy làm cái gì .


      Nếu Tả thiếu gia nhìn trúng nha đầu hung hãn này, Đắc Lộc cái gì cũng tin, tuy nha đầu kia sinh ra rất tốt, nhưng tính tình lại như vậy, Tả thiếu gia chỉ cần còn muốn cuộc sống yên tĩnh, nhất định phải cách nha đầu kia xa ra, huống chi, Tả gia sớm có hôn với Mạc gia, mặc dù biết hôn kỳ cụ thể, mơ hồ nghe chậm nhất là mùa xuân sang năm cũng sai biệt lắm, chớp mắt cái liền tới ngay.


      Nếu như trước kia, nha đầu hung hãn lại còn là nha đầu bán rượu, nhìn trúng rồi nạp vào phủ làm thiếp cũng có thể, còn như hôm nay, Thời Gia nương thành tiểu vương phi của bọn , nha đầu hung hãn này với tư cách là tỷ muội khác họ của tiểu vương phi bọn họ, biến thành chị vợ của tiểu gia nhà bọn họ, tự nhiên theo nước lên thuyền lên, chị vợ tiểu vương gia, khoan làm thiếp cho người, muốn tìm nhà chồng, e rằng gia đình bình thường còn xứng, dù cho gả vào Tả gia làm chính thê cũng còn được, làm thiếp tuyệt đối thể.


      Vì vậy, hai người kia nhìn sao cũng thích hợp, rồi lại nghĩ, tiểu gia nhà bọn họ và tiểu vương phi có chỗ nào thích hợp, cũng phải thành vợ chồng son sao, tuy cũng có chút ít khó khăn trắc trở, rốt cuộc cũng thỏa mãn theo ý nguyện của tiểu gia bọn , lúc này, Đắc Lộc ngẫm lại những đau khổ của tiểu gia nhà bọn họ mà đau lòng.

      nghĩ ngợi, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Hứa Minh Chương đứng ở cách đó xa, ánh mắt Đắc Lộc u, trong lòng , tiểu tử này làm tiểu gia bọn họ nghẹn khuất quá sức, từ chỗ Vương Gia liền đối với tiểu tử này có phần coi trọng, hơn nữa, cùng với tiểu vương phi của bọn họ từng có những chuyện mơ hồ hỏng bét, ngẫm lại cũng bực bội, mà lúc này còn dám tới, xem tiểu gia nhà ra gì mà.


      Nghĩ đến đây, mắt ánh sáng loe lóe, mặt cười giả dối, tiến lên phía trước : "Ôi!!!, ở xa xa nhìn thấy người, ta còn với tên tiểu tử, sao nhìn quen mắt như vậy, đến gần mới nhìn ra, ra là trạng nguyên công a, người đến đây chẳng lẽ là chúc mừng cho tiểu vương gia nhà chúng ta sao."


      "Chúc mừng cái gì?" Minh Chương có chút , Đắc Lộc cười hắc hắc : "Xem ra người còn chưa biết, vạn tuế gia ban hôn cho tiểu vương gia nhà chúng ta, tiểu vương phi nhà chúng ta, Trạng Nguyên Lang cũng quen biết, nghe nhà ngài còn chiếm . . ." Mắt nhìn thấy sắc mặt Hứa Minh Chương trắng bệch, trong lòng Đắc Lộc hả giận, nhưng vẫn chỉ đằng trước : "Thời Gia nương trong viện đằng trước kia, thành tiểu vương phi của Định thân vương phủ chúng ta rồi, chọn ngày lành tháng tốt đầu tháng tám, Trạng Nguyên Lang đến lúc đó cũng đừng quên Vương Phủ uống chén rượu mừng, Vương Gia nhà của chúng ta nhìn thấy người, trong lòng biết vui mừng biết bao."


      "Ngươi bậy. . . Tiêu Tiêu, đâu. . ." Hứa Minh Chương khẽ vươn tay bắt lấy vạt áo Đắc Lộc, mặt vẻ mặt gần như dữ tợn, oán hận nhìn chằm chằm , lời ra, cơ hồ từ trong hàm răng rít ra.


      Nhưng càng như vậy, trong lòng Đắc Lộc càng thấy sảng khoái, bị tóm chặt cũng giận, vẫn cười : "Nô tài có mấy cái mạng mà dám lấy thánh chỉ của vạn tuế gia giỡn a, tiểu gia tiểu vương phi nhà chúng ta hai ngày này bề bộn chuẩn bị hôn , gia nhà chúng ta thương nàng dâu, nhìn thấy đại tạp viện có hơi cũ, liền mướn người tu sửa, cố để lão nhạc phụ ở thoải mái, vương phi nhà chúng ta tiểu qua cửa cũng có thể yên tâm. . ."

      Đắc Lộc há mồm i a xì xào y như nhảy đậu, miệng toàn là tiểu gia nhà thương nàng dâu như thế nào vân vân, Hứa Minh Chương lúc này tâm thần cũng rối loạn, đâu còn để ý tới trong lời của Đắc Lộc giả, vừa nghĩ tới vạn tuế gia hạ thánh chỉ, và Tiêu Tiêu liền có cơ hội.


      Nghĩ đến Tiêu Tiêu sắp gả cho người khác, ngực Hứa Minh Chương kịch liệt đau nhức, cổ họng phát say, há miệng nôn máu ra, gã sai vặt theo , sợ tới mức linh hồn bé đều bay mất, bước lên phía trước đỡ : "Gia, người sao thế?"


      Đắc Lộc sớm tránh thoát , thấy nôn ra máu, trong lòng nửa điểm đồng tình cũng có, trong lòng , đáng đời, tức chết được tiểu tử ngươi, ai biểu ngươi đoạt nàng dâu của gia tiểu ta, cho nên , có kỳ chủ tất có kỳ phó, những lời này rất đáng tin cậy .


      Tóm lại, Hứa Minh Chương bị Đắc Lộc chọc tức ói máu, lúc này hồi rối ren chạy xử lý tang , trong lòng sớm tích hỏa, lúc này nghe thánh chỉ tứ hôn, chợt cảm thấy mất hết can đảm, mơ mơ màng màng trở lại trong phủ liền bị bệnh, mời thái y đến xem, chỉ thấy hiệu quả, ngược lại càng ngày bệnh càng nặng.

      Quản gia nhìn tốt, vội vàng sai người về quê đón lão thái gia, Hứa Sĩ Xương chạy tới, thấy nhi tử bệnh lợi hại như vậy, đau lòng vô cùng, vịn giường bệnh : "Đều là cha độc ác, liên luỵ ngươi như thế, nhưng Hứa gia ta chỉ còn có dòng độc đinh là ngươi thôi đó, nếu như ngươi có gì bất trắc, cha có chết cũng còn mặt nào gặp tổ tông Hứa gia . . ." xong lã chã rơi lệ.


      Minh Chương trong mơ mơ màng màng thấy lão cha như vậy nghĩ nếu vứt bỏ lão cha mà , bất hiếu biết bao, liền trấn chỉnh tinh thần, an tâm điều trị, mới dần dần tốt lên.

      Tốt rồi liền muốn trả phép, việc phải làm của mặc dù thanh nhàn, nhưng ở ngự tiền cần đặc biệt cẩn thận, Sùng Nhân đế chắc là cũng biết chuyện này Diệp Trì tiểu tử làm có chừng mực, tuy Hứa Minh Chương có người cậu khốn nạn như vậy, đến cùng nhân phẩm của , Sùng Nhân đế vẫn có phần tin được, mà Diệp Trì tiểu tử kia đức hạnh gì, Sùng Nhân đế càng là ràng, đừng nhìn trúng nàng dâu người ta, chính là nhìn trúng lão nương người ta cũng quyết bỏ qua.

      Chỉ có điều lúc này nhìn tiểu tử khốn nạn này ngược lại thực vui vẻ, nghe đối với vương phi tương lai kia của , biết thích thế nào, mưa gió truyền khắp kinh thành, tiểu vương gia Định thân vương phủ thương nàng dâu, khắp nơi tìm thêm trang sức thứ tốt cho vợ , vài ngày trước còn chạy đến chỗ mình mà.


      Lúc đầu Sùng Nhân đế vừa thấy , còn tưởng là tiểu tử này có lương tâm, biết mình lo lắng cho , đến chỗ mình thỉnh an, nhưng hai ba câu , Sùng Nhân đế liền hiểu, tiểu tử này là cú mèo có chuyện gì đến, nhớ đến Mễ Phất Nghiên Sơn minh và san hô bút giá đồ trong tay mình.


      Quanh co lòng vòng cả buổi, chính là vì cái này, Sùng Nhân đế khỏi có chút ngạc nhiên : "Mặc dù hai món này là trân bảo hiếm thấy, chỉ là tiểu tử ngươi đâu có thích những thứ này, hai bảo bối này mà vào trong tay ngươi, còn có ích bằng giấy chùi đít đâu, ngươi muốn cái này làm cái gì?"

      Diệp Trì hì hì cười : "Nhìn vạn tuế gia , ngờ thần đệ có tiền đồ như thế, Hoàng Thượng cứ xem thường thần đệ như vậy."


      Sùng Nhân đế nhịn được bật cười, chỉ vào : "Nếu là người bên ngoài còn có thể, còn ngươi đời này cũng khỏi phải nghĩ đến, nhanh chóng trở về quấn lấy vợ của ngươi , trẫm ở đây có rảnh phản ứng ngươi."


      "Đừng mà" Diệp Trì nghe xong vội vàng nhào tới: "Thần đệ biết hai thứ này là bảo bối của hoàng thượng, thần đệ nên, nhưng cho mượn hai ngày thôi mà."


      Sùng Nhân đế nghe xong càng buồn bực: "Cho mượn làm cái gì?" Diệp Trì thấy thể gạt được, dứt khoát trực tiếp thẳng thắn: " Hoàng Thượng nghe cũng sao, phải là lão nhạc phụ mọt sách của ta sao, bình sinh thích cái gì, được cái thích tranh chữ gì gì đó, thần đệ từng đồng ý mượn cho lão nhân gia người xem, hôm nay nàng dâu sắp cưới vào cửa rồi, nếu như nuốt lời khiến người ta nhìn họ Diệp chúng ta như thế nào, biết còn cho rằng thần đệ mạnh miệng, trở về vợ ta nhắc tới, ngày lành tháng tốt ta trông chờ, có thể liền hỏng mất."


      Sùng Nhân đế dở khóc dở cười: "Ngươi ngược lại thực tranh sĩ diện cho lão tổ tông chúng ta rồi, ngươi đây cưới vợ chỗ nào hả, quả thực chính là đón tổ tông về nhà, được rồi, ngươi hứa với người ta, cầm , như nhau thôi, cầm như thế nào trả về như thế ấy, mà này, ta nghe đồ gia truyền của nhà vợ ngươi ở trong tay ngươi, trở về cầm tiến cung cho trẫm xem."


      Diệp Trì nghe xong vội vàng lắc đầu : " được, được, đó là bảo bối nhà vợ ta còn sót lại, làm sao có thể đưa cho người bên ngoài."


      Sùng Nhân đế sắc mặt trầm xuống: "Tiểu tử ngươi ngược lại là chó mẹ chỉ có vào chứ có ra, trẫm cũng phải muốn của ngươi, chỉ nhìn cái, cho người Như Ý quán thu lại, ngươi ngược lại đánh cho bác bỏ, ngươi cũng suy nghĩ chút nếu phải trẫm, nàng dâu này của ngươi từ chỗ nào mà có."

      Diệp Trì vừa thấy Sùng Nhân đế muốn phiền muộn, lại nghe phải, trong lòng nhàng thở ra, đành phải đáp lời , cũng là oan gia ngõ hẹp, lúc Diệp Trì đến trả tranh chữ, gặp phải Hứa Minh Chương ở ngự tiền.


      Từ trước đến nay mặc kệ Diệp tiểu gia tiến cung lúc nào, với tình cảm của và hoàng thượng, dù là nửa đêm, Hoàng Thượng cũng từ chối, đây chính là khác nhau.


      Có câu người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, Diệp tiểu gia hôm nay chính là dáng vẻ vạn có vợ, mặc dù vợ này còn chưa về nhà chồng, nhưng cũng là vợ danh nghĩa của , bản thân mỗi ngày đều có thể gặp, trò chuyện, đấu đấu võ mồm, thương lượng hôn chút, dỗ dành lão nhạc phụ, thời gian trôi qua phải vô cùng thoải mái


      Thế nhưng cũng có chỗ được tốt, tiếp xúc gần gũi với vợ , tâm tư tiểu gia ta càng ngày càng ngăn được, cơ hồ mỗi ngày về nhà đều nằm mơ, đủ loại kiểu dáng đều lượn quanh vợ , vừa nghĩ đến vợ liền nhịn được khô nóng, phải tính tình khô nóng, mà là cả người khô nóng, tâm tâm niệm niệm ngóng trông mau đến thời gian.

      Trong vương phủ phòng tân hôn cũng chuẩn bị sai biệt lắm, Định Thân Vương cũng nghiêm túc hơn hẳn, trong lòng đối với nhi tử của mình vẫn rất thương , từ mấy năm trước, liền hận thể lấy con dâu vào cửa, sinh mấy nhóc con, Định thân vương phủ cũng phải tiếp tục hương khói, hôm nay khó khăn lắm mới cưới vợ, cho dù hoàn toàn như ý, tự nhiên cũng chậm chạp.


      Cộng thêm trong lòng lão vương phi thích Thời Tiêu, liền dặn dò Vương Phi chỉnh đốn sân viện Diệp Trì ở cho tốt, lại lấy ra rất nhiều bảo bối bà áp dưới đáy hòm, cho Vương Phi sắp xếp phòng tân hôn, toàn bộ Vương Phủ cao thấp cũng rối ren, so với lễ mừng năm mới còn náo nhiệt hơn, Diệp Trì người rảnh rỗi duy nhất có chuyện gì làm lại cả ngày đều thấy ở nhà, ngày ngày trời vừa sáng liền thấy bóng dáng, bầu trời chưa tối đen liền trở về, hận thể thể ở trong nhà vợ .


      Nhắc đến chuyện này, Vương Phi và lão Vương phi oán thán : "Nàng dâu này còn chưa cưới về nhà như vậy, ngày nào đó cưới vào biết còn cưng chiều tới đâu nữa, là đồ mê nàng dâu."


      Lời này tất nhiên là có vài phần chua xót, lão Vương phi nghe xong, chỉ liếc mắt con dâu : "Nam nhân này mới đầu ai như thế, nha đầu kia là Trì ca nhi tự mình nhìn trúng, lúc trước khi ngươi vừa qua cửa, phải cũng giống vậy à." làm Vương Phi mặt mày đỏ ửng, sau này dám những lời này nữa.

      Định thân vương phủ giữa mẹ chồng nàng dâu pha trò, lại Diệp Trì, hôm nay thấy thân mình nàng dâu được tốt, buổi sáng lúc , chỉ thấy sắc mặt hơi tái, tinh thần cũng tốt, cho rằng bị bệnh, vội vàng tìm người tìm Trương Bảo phía trước nhìn, bị Thời Tiêu ngăn lại phất phất tay : "huynh hôm nay đừng quấn trước mặt ta, tự huynh , để ta yên ổn ngủ giấc là ta thấy mừng rồi."


      Giọng có chút kiên nhẫn, Diệp Trì ngẩn người, linh quang lóe lên, cuối cùng suy nghĩ cẩn thận, liền dám quấn vợ , dặn dò bà tử bên cạnh hầu hạ cho tốt, tự mình ra, vừa muốn , lão nhạc phụ ngăn lại, trịnh trọng trả hai bức họa lại cho để đưa về cung.


      Diệp Trì hai mắt tỏa sáng, suy nghĩ chuyến cũng tốt, thuận tiện nhìn xem chỗ Hoàng Thượng còn có vật gì tốt, cho nên , gặp phải , Sùng Nhân đế cũng coi như may.


      Nhưng so với Sùng Nhân đế xui xẻo còn có Hứa Minh Chương, lúc Lưu Hải từ xa nhìn thấy Diệp Trì, trong đầu nảy lên ý niệm, muốn vị Trạng Nguyên Lang bên trong kia, phong thần tuấn tú ổn trọng khéo léo, rể hiền đốt đèn lồng cũng tìm ra, chỉ có thể là số mệnh tốt, gặp phải Diệp Trì bá vương, mặc dù nàng dâu bị vị gia này đoạt , phỏng đoán phía sau còn có chuyện, nếu sao có thể gây đến Cửu công chúa.


      Diệp Trì thấy chào hỏi xong, nhìn ngự thư phòng hỏi: "Ai ở bên trong?"


      Lưu Hải : "Trạng nguyên công ở bên trong, hôm nay sáng sớm bị vạn tuế gia lưu lại, đến đây lát."


      Diệp Trì nghe xong, tròng mắt đảo lòng vòng : "Hoàng Thượng bận chính , ta cũng nên quấy rầy, ngược lại là nhớ tới mấy hôm chưa thỉnh an Thái hậu, vừa vặn thừa dịp này chuyến."

      Lưu Hải nghe xong, thầm nghĩ, vị gia này là đỉnh đầu chấn thương, dưới lòng bàn chân chảy mủ, lồng ngực hỏng rồi, lúc này xác định nghẹn cái rắm rồi, người nào biết Thái hậu suy nghĩ làm mai cho trạng nguyên công và Cửu công chúa kiêu ngạo, vị gia này đến trước mặt xúi giục, biết sáng mai thành chuyện, trạng nguyên công cũng đáng thương nàng dâu bị người ta đoạt, lúc này còn vướng vào Cửu công chúa đanh đá, thực thành phụ mã gia, đời này liền khỏi phải nghĩ đến tốt đẹp.


      Diệp Trì giao đồ vật trong tay cho , còn cố ý chỉ chỉ: "Hai thứ này là của hoàng thượng, bên này là của nhà vợ ta." Ý kia là lo lắng Lưu Hải hồ đồ làm hư mất.


      Lưu Hải ho khan tiếng : "Lão nô cứ như vậy nâng vào, cũng đổi tay, chỉ chờ vạn tuế gia nhìn xong liền thu lại, như vậy người yên tâm rồi chứ."


      Diệp Trì gật gật đầu, ngắm bên trong cái : "Tiểu gia chút trở lại." quay đầu về hướng cung Thái hậu.


      Quả nhiên, thái phi và Cửu công chúa đều ở đây, mặt khác còn có lão thái thái Trấn Viễn Hầu phủ mang theo Phong Cẩm Phong, Diệp Trì ở bên ngoài nghe Phong Cẩm Phong cũng ở đây, vô thức nhíu nhíu mày, suy nghĩ nha đầu kia thế nhưng là đại phiền toái, bằng về trước, đợi chốc lát nữa nha đầu kia rời lại đến.


      Vừa định xoay người lại, từ bên trong lão ma ma tới : "Thái hậu bảo tiểu vương gia vào."


      Diệp Trì đành phải kiên trì vào, Thái hậu chỉ vào : "Chúng ta ở đây nhắc tới ngươi, vừa vặn ngươi tới rồi, đến sao vào, lại ở bên ngoài rề rà cái gì, phải Cẩm Phong nha đầu nhìn thấy bóng ngươi, tiểu tử ngươi lại chạy, sao vậy, trong cung của ai gia có cọp ăn người hay sao."


      Diệp Trì nghe xong hì hì cười : "nghe người , chỗ người có hổ, ngược lại là có Bồ Tát sống, ta đây tiểu quỷ sợ hổ chỉ thể thấy Bồ Tát, chỉ sợ thấy Bồ Tát, chút lại thu ta , ta tìm ai khóc đây."


      Mấy câu chọc cho thái hậu nhịn được nở nụ cười, thái phi và lão thái thái Trấn Viễn Hầu phủ : "Các ngươi xem chuyện nè, lão tử chính là hồ lô cưa miệng, gia gia của càng cần tới, đều là người biết ăn , cũng biết sao, tiểu tử này mồm mép lém lỉnh, ra được biện pháp, làm cho người ta bật cười, hôm nay sắp cưới vợ rồi, lúc này mở miệng càng rất biết chuyện, đều bản lãnh tiểu vương gia Định thân vương phủ dỗ dành nàng dâu là nhất đẳng, ta vốn còn tin, suy nghĩ bá vương như vậy, ai gả cho , biết chịu ủy khuất thế nào, hôm nay nghe chuyện, ngược lại tin 8, 9 phần, ngươi tới đây ta xem chút, chẳng lẽ là mật ong."


      xong thái phi và lão thái thái Trấn Viễn Hầu phủ nở nụ cười, thái phi ngược lại là cười , lão thái thái Trấn Viễn Hầu phủ cười có chút miễn cưỡng, hơi nhìn lướt qua Cẩm Phong phía sau mình ngầm thở dài, người này a, có khả năng và mệnh tranh giành, tâm tư cháu này bà làm sao biết, Định thân vương phủ lại càng mong có được hôn này, vốn dựa vào phần tình cảm của bà và Thái hậu, có thể thành, ngờ nửa đường nhảy ra nha đầu nghèo túng, mê hoặc linh hồn bé của tiểu vương gia, lại với nhau còn được ban hôn, Trấn Viễn Hầu phủ ngược lại rơi vào khoảng , truyền ra bên ngoài dễ nghe.

      Lần này tiến cung là muốn vội vàng xin Thái hậu làm chủ, ban cho nha đầu Cẩm Phong cửa hôn , cũng tránh cho bị người ta sau lưng chỉ trỏ, sau này càng tìm được nhà thích hợp, ngờ oan gia ngõ hẹp, ở trong cung Thái hậu lại gặp khắc tinh kia .


      Diệp Trì hành lễ với thái phi và thái thái Trấn Viễn Hầu phủ lão, bị Cửu công chúa kéo qua bên hỏi : "Ngươi từ chỗ nào đến?"


      Diệp Trì ước gì có thể với nàng đôi lời, liền : "Vừa Ngự Thư Phòng, Hoàng Thượng và trạng nguyên công thương lượng công việc, ta liền trước tới đây thỉnh an Thái hậu lão phật gia."


      Công chúa nghe xong trạng nguyên công, đôi mắt sáng ngời, đâu còn bất chấp cái gì, tiến đến bên tai thái phi giọng thầm vài câu, thái phi có cách, với thái hậu: " nhoáng cái cũng qua tháng, trạng nguyên công đều trở về rồi, chúng ta cũng biết."


      Thái hậu nghe xong, nhớ tới bà lúc trước đằng trước làm mai cho Cửu công chúa, liền dặn dò ma ma bên cạnh: " Ngươi chỗ Hoàng Thượng hỏi chút, chính có thể xong, xong rồi, mời trạng nguyên công đến chỗ ai gia chuyến, ai gia nơi này có trà ngon mời ."

      Ma ma này cười rời , Cẩm Phong ở phía sau nhìn Diệp Trì, thấy vào ngay cả mắt cũng nhìn mình, trong lòng bất giác thầm buồn bực, nghĩ bần nha đầu họ Thời ti tiện này ghê gớm , lại câu dẫn muốn cưới hỏi đàng hoàng, đánh hỏng tâm tư nho của nàng , còn biến thành trò cười, làm sao hận.


      Nàng ngược lại hận Diệp Trì, mà lại rất hận Thời Tiêu, nàng sớm nghe ngóng, khi đó nha đầu ti tiện kia vốn đính hôn với Trạng Nguyên Lang, sau đó lại biết sao lại nhào đến Diệp Trì, vứt bỏ Trạng Nguyên Lang, nha đầu ti tiện thay đổi thất thường như thế, tội nghiệp Diệp Trì còn tưởng là bảo bối.


      Càng nghĩ trong lòng càng tức, nhưng cũng thể phát tác, nhưng khuôn mặt nhắn càng lúc càng khó coi, Cửu công chúa ngừng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dáng vẻ như chờ kịp.


      Thái hậu thấy thế cười : "Có thể thấy được châm ngôn rất hay, con lớn dùng được, giữ tới giữ lui lại thành thù, ngươi xem Tiểu Cửu lúc này gấp chưa kìa, ngươi đừng vội, chờ lát Trạng Nguyên Lang đến, ai gia liền tác thành đoạn nhân duyên này cho các ngươi, cũng là. . ."


      Tác giả có lời muốn : còn có canh
      little_chicken, huyetsacthiensu, Chris8 others thích bài này.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      bạn Đắc Lộc dễ thương ghê

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :