1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905


      52 chương


      Tả Hoành vừa vào cửa liền nhìn thấy Quyên Tử chống eo ngăn phía trước Hứa Minh Chương, biết làm sao, trong lòng Tả đại thiếu nhịn được lập tức chua loét, hề nghĩ ngợi, lên kéo Quyên Tử qua bên, Quyên Tử còn theo, giãy hai cái : "Ngươi thả ta ra, ngươi bắt lấy ta làm cái gì, bỏ ta ra."

      câu làm Tả Hoành có chút tức giận: "Chỉ bằng Diệp tiểu gia chúng ta, đối phó với mặt trắng như vậy, còn kéo tay làm gì, vả lại, nàng có chuyện gì, chẳng lẽ nàng cũng nhìn trúng mặt trắng kia rồi, ai ôi!!!..." Tả Hoành còn chưa dứt lời, xương trước mặt liền trúng cước, co chân nhảy ở trong sân cả buổi.

      Chờ chậm chạp tới đây, Thời Tiêu ra, thấy Diệp Trì quyền so với quyền ngày càng hung ác, nhưng Minh Chương thủy chung đánh trả, cứ lần lượt như vậy, gương mặt bầm tím chịu nổi nhanh chóng nhìn ra bộ dáng.


      Thời Tiêu trong lòng đau xót, giang hai tay ngăn ở trước mặt Minh Chương, nàng nếu ngăn cản, Diệp tiểu gia chừng đánh hai cái hả giận liền xong việc, Thời Tiêu lúc này lại ngăn cản, quả thực là dao găm chọc vào lòng tiểu gia, Diệp Trì lập tức liền nổi giận, sắc mặt đen lại, vẻ mặt tối tăm, trong mắt tỏa ra khí lạnh, cắn răng : "Đến nước này nàng còn che chở , nàng thích như vậy, nỡ bỏ , Thời Tiêu, nàng thực ti tiện."


      Lửa giận xông lên, Diệp Trì lựa lời , trong lòng Tả Hoành cũng thở dài, muốn Diệp tiểu gia bọn họ bình thường cơ trí, sao đụng phải nha đầu kia liền biến thành ngốc nghếch, biết đối với nữ nhân phải dỗ dành sao, phải lừa gạt sao, buồn bực trách mắng câu, những việc làm trước kia uổng phí hết rồi, đầu óc sao thế này.

      ra Diệp Trì xong cũng thấy hối hận, muốn mắng Thời Tiêu, nàng là tâm can của , thương còn hết, muốn thấy nàng che chở Hứa Minh Chương, vừa thấy nàng che chở cho , Diệp Trì liền muốn giết người.

      Sắc mặt Thời Tiêu trắng nhợt, cắn cắn môi : "Ta ti tiện hay ti tiện là chuyện của ta, có liên quan gì tới tiểu vương gia, chuyện của ta ta tự mình giải quyết, cần phải tiểu vương gia nhúng tay, đại tạp viện của chúng ta ti tiện, tiểu vương gia cao quý như vậy người nên nhanh , miễn cho dơ chân người, Trụ Tử tiễn khách."

      "Nàng..." khuôn mặt Diệp Trì tức giận đỏ bừng, kẽo kẹt kẽo kẹt nắm nắm đấm lại, làm cho Trụ Tử cũng dám tiến lên, Tả Hoành nhìn tình hình tốt, bước lên phía trước giọng bên tai : "Hôn thất bại, ngươi gấp làm gì, lúc này phải đánh nhau, cứ vờ biết , chuyện gì sau này hãy , hôm nay ta về trước ." xong kéo kiên quyết Diệp Trì ra.

      Quyên Tử vừa nhìn hai kẻ phá hoại rời , lo lắng liếc mắt nhìn Thời Tiêu, nàng vừa về đến, Quyên Tử biết xảy ra đại rồi, mặc dù biết là chuyện gì, nhưng nhìn Thời Tiêu như vậy cũng đủ biết rồi.


      Lúc nào gặp qua nàng như vậy, từ lúc trở về câu cũng , cũng ăn cơm, uống nước, ngẩn người bức hoạ bàn, cho dù lúc trước khi hai cha con nàng vừa tới đại tạp viện, cũng còn mạnh mẽ hơn bây giờ, Thời Tiêu như vậy, Quyên Tử thực sợ nàng làm ra chuyện điên rồ gì.

      Quyên Tử vốn đoán là Trạng Nguyên Lang bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt bị Tiêu Tiêu biết, dù sao với tính cách của Tiêu Tiêu, Quyên Tử rất ràng, đừng nhìn ôn nhu dịu dàng ngoan ngoãn, thực chất bên trong cứng đầu lắm, lại là tình cảm thanh mai trúc mã với Trạng Nguyên Lang, làm sao dung nạp được người bên ngoài, nhưng nam nhân khó , dù sao Quyên Tử cũng tin nam nhân, đặc biệt là nam nhân công thành danh toại như Hứa Minh Chương.


      Mặc dù bản thân giữ mình trong sạch, nhưng cũng ngăn nổi những kẻ có tâm tư, não đầy ruột già, bụng trống trơn, trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn, còn có biện pháp để thu hút nữ nhân, huống chi Hứa Minh Chương thiếu niên đắc chí sủng thần của Thiên Tử, lại tuấn tú đoan chính, thậm chí Cửu công chúa còn muốn tuyển làm Phò mã, có thể thấy được là người có sức hấp dẫn.


      Vì vậy, Quyên Tử cũng cảm thấy có gì đáng trách, nhưng cũng đúng, nếu Hứa Minh Chương trêu hoa ghẹo nguyệt, tại sao lại dính dáng đến Diệp Trì nữa nha, bất kể thế nào mà , chuyện của bản thân Tiêu Tiêu, vẫn phải luôn tự mình giải quyết, cái này ai cũng giúp được.

      Nghĩ đến đây, và vơi Trụ Tử: "Trong cửa hàng mới nhận được buôn bán lớn, hôm nay ta ăn cơm ở nhà, Hồi Xuân Lâu, cho mấy tiểu tử các ngươi ăn đỡ thèm, gọi Thời thúc luôn , chưởng quầy hôm kia muốn uống rượu với Thời thúc."


      Trụ Tử biết toan tính, vào lôi Thời cha ra, vây quanh chạy tới Hồi Xuân Lâu, trong khoảnh khắc, trong đại tạp viện chỉ còn lại có Thời Tiêu và Minh Chương.

      Sắc trời tối hẳn, ánh trăng lên cao, màu trắng bạc, giống như tuyết, Tiêu Tiêu bỗng nhiên nhớ lại, khi còn bé nàng ở nhà bà ngoại, Minh Chương cũng ở đó.

      Nàng nhớ trong sách , dùng tuyết đọng cành mai pha trà, phong nhã biết nhường nào, liền bắt chước làm theo, bảo nha đầu tìm bình sứ thanh hoa ôm vào trong ngực, mặc áo choàng vườn hoa lấy tuyết đọng nhành mai.

      Đến vườn hoa , kết quả thấy cây mai ở góc tường nở hoa, từng đoá hồng mai vương tuyết sớm, mùi thơm dịu , thấm vào ruột gan.


      Tiêu Tiêu nhón chân vẫn với tới đầu cành mai, liền cùng nha đầu hai người dịch tảng đá đặt ở phía dưới, nàng đứng lên, rốt cuộc cũng vươn tới.


      tay cầm theo bình sứ, tay cầm bút lông cẩn thận quét tuyết đọng hoa mai vao trong bình sứ, khí lực của nàng , bình sứ có hôi nặng, dưới chân vừa trượt, liền té xuống.


      Tiêu Tiêu bị hù doạ hai mắt nhắm nghiền, lại có đau như trong dự liệu, mà lọt vào vòng tay ấm áp, ngẩng đầu, chỉ thấy Minh Chương cười với nàng: "Ta sáng sớm sao thấy muội, ra là đến đây nghịch ngợm."


      Về sau biết Tiêu Tiêu quét tuyết pha trà, cũng cảm thấy buồn cười, ngửa đầu nhìn cành mai cả buổi với nàng: "Ta ôm muội."

      Sau đó ôm nàng, quét tuyết hơn nửa ngày, đợi khi nương nàng tìm được bọn họ , tay, mặt của hai người cũng bị đông lạnh đỏ bừng, đêm đó nàng bị bệnh, đến lễ mừng năm mới mới hết.


      Minh Chương tựa như hối hận cái gì, mỗi ngày đều tìm nàng, mang đến cho nàng rất nhiều đồ chơi và thức ăn bên ngoài, có quế hoa cao, còn có đồ chơi Tôn hầu tử làm bằng đường, Minh Chương cầm cho nàng liếm hơi, hôm nay nàng vẫn còn nhớ hương vị ngọt ngào này.


      Lúc ấy nàng nghĩ, nếu có thể cả đời ở cùng Minh Chương ca ca là tốt, khi đó nàng tám tuổi, Minh Chương 12, hôm nay nàng 19, Minh Chương 23, bọn họ trưởng thành, lại tìm thấy vui vẻ như khi còn bé.


      Thời Tiêu bình tĩnh nhìn Minh Chương, nghĩ đến chuyện khi còn bé, trong đầu đau khổ cuồn cuộn, đây là số mệnh của bọn họ, sớm liền định trước, mà Minh Chương nghĩ gì, cần phải Tiêu Tiêu cũng biết.


      Trông thấy ánh mắt cầu xin khẩn cầu của hắm, trong lòng Tiêu Tiêu càng khó chịu, nàng cố gắng ổn định lại tâm trạng, mới miễn cưỡng mở miệng: "Minh Chương..." sau khi nàng gọi tên của lại biết nên cái gì, chỉ nhìn như vậy.


      Minh Chương bắt lấy tay nàng giữ trong lòng bàn tay, dùng thanh khàn khàn đau thương : "Tiêu Tiêu chúng ta thành thân , chúng ta có thể hay , có thể hay ..." Câu kế tiếp Minh Chương cuối cùng ra miệng, bởi vì Tiêu Tiêu rút bàn tay ra khỏi tay , Minh Chương nhìn bàn tay trống trơn ngẩn người, dường như tất cà đều vô ích.


      cười khổ tiếng: "Tiêu Tiêu, nàng đối với ta như vậy, công bằng, nàng cho ta biết, làm thế nào mới có thể giữ được nàng, làm thế nào mới có thể trở lại như trước kia, náng cho ta biết, chỉ cần nàng ta liền nghe."


      Thời Tiêu trầm mặc sau nửa ngày mới hỏi câu: "Minh Chương huynh về nhà làm gì vậy?"

      Minh Chương chấn động, há to miệng, lại phát được lời nào, Thời Tiêu cười cười: "Huynh sớm nghi ngờ rồi phải sao, như vậy bây giờ huynh nên biết ai phóng hỏa, là cậu của huynh, Minh Chương, cậu ruột của huynh, vả lại, là nương huynh chỉ điểm sau lưng, lúc ta nhìn thấy cậu huynh, cũng nhớ tới ngày đó, vì muốn ta gả cho huynh mà làm ra chuyện như vậy, đốt Thời Gia, ta có thể quan tâm, nhưng còn nương ta, nương ta là bởi vì ta mà , từ sáng sớm ta nghĩ, nếu như có ta, nếu như phải chuyện chung thân của chúng ta, nương ta chết, là ta hại nương ta, ta bất hiếu, nếu như ta còn gả cho huynh, huynh bảo nương ta ở dưới cửu tuyền làm sao sống yên ổn."


      Minh Chương lui về sau hai bước, tay vịn phía sau cây hòe mới miễn cưỡng chống đỡ: "Tiêu Tiêu nàng oán ta sao?"


      Thời Tiêu lắc đầu: "Ta oán huynh, chuyện này ta cũng cho cha ta, cha ta vừa hết bệnh, ta muốn ông ấy lại khổ sở." xong ngẩng đầu nhìn : "Minh Chương chúng ta hữu duyên vô phận, từ nay về sau chúng ta hãy quên nhau , cứ xem nhau như người dưng nước lã ở chân trời xa xăm!"


      Người dưng nước lã ở chân trời xa xăm, hai bên hãy quên nhau , Minh Chương thào lập lại lần, bỗng nhiên cam lòng, về phía trước hai bước, đứng ở trước mặt: "Tiêu Tiêu, lòng nàng tàn nhẫn vậy sao? Cho dù nương ta làm sai, đối với tình cảm từ của chúng ta , làm sao có thể xoá bỏ như thế, , Tiêu Tiêu, ta muốn làm người dưng nước lã ở hai nơi chân trời với nàng, hai bên cùng quên nhau, chúng ta từng nắm tay đến đầu bạc, cho dù thế nào nàng cũng là vợ của Minh Chương, nàng gả, ta liền cưới, nàng cả đời gả, Minh Chương cả đời cưới, Minh Chương được làm được." xong xoay người lại ra ngoài.

      Tiêu Tiêu thở dài yếu ớt : "huynh tội gì phải vậy..."


      Minh Chương đứng ở cửa viện, nhưng quay đầu lại, sau nửa ngày mới : "Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, trừ khước Vu Sơn bất thị vân*. Nàng bảo Minh Chương đâu tìm được người thứ hai như nàng."

      (Ai từng ngắm biển xanh, còn gì đáng gọi là nước, trừ phi đến Vu Sơn, nếu coi như chưa nhìn thấy mây.)

      Thời Tiêu cả đêm bên tai đều là những lời này của Minh Chương, lần lại lần với nàng, nghe lần nàng liền nhịn được khổ sở hồi, khổ sở liền muốn khóc, nàng lại thể khóc thành tiếng, đành phải cắn chăn rơi nước mắt.


      Vì vậy, ngày hôm sau thức dậy hai mắt sưng đến dọa người, Quyên Tử nhìn thấy dám hỏi, nhưng Diệp Trì lại giống vậy, sáng sớm Diệp Trì tới rồi, cơm sáng đều ăn ở đại tạp viện, bị Quyên Tử nhìn bằng nửa con mắt, Diệp tiểu gia ta thể nhìn thấy, toàn bộ tâm tư đều đặt ở người vợ , nhìn thấy cái khác.


      Thấy hai mắt Thời Tiêu sưng còn hình dáng, trong lòng vừa chua xót vừa đau lòng, chua là vì Hứa Minh Chương, bây giờ thể thành thân, còn khóc vì , hiển nhiên trong lòng muốn, đau lòng biết buổi tối hôm qua khóc bao lâu, lúc này hai mắt sưng thành quả đào, quay đầu phân phó Đắc Lộc câu.


      Đợi Quyên Tử và mấy tên tiểu tử ra ngoài, Đắc Lộc cũng lấy thứ đó mang ra, là khối băng, cất ở trong bình lưu ly miệng rộng, dùng bông vải bọc lại, hôm nay nóng, dùng bông vải bọc lại, sợ đến nơi này liền tan ra mất.


      Diệp Trì dùng mảnh vải lụa bố bao lấy khối băng, cẩn thận chườm lên mắt cho Thời Tiêu, Thời Tiêu cũng cự tuyệt, mặc giày vò, ánh mắt bình tĩnh nhìn ngẩn người.


      Khó có được bộ dạng nhu thuận, trái tim Diệp Trì như muốn tan ra, trong lòng mong đợi, nếu ngày nào cũng được như thế này tốt, nghĩ ngợi, chợt nghe vợ : "Diệp Trì, ngươi cũng biết ta thích ngươi, như vậy ngươi vẫn muốn lấy ta sao?"

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương53




      Diệp tiểu gia cũng là nên vui mừng hay nên tức giận, vợ cũng quá thành , cho dù thích , cũng đâu cần phải toạt ra như thế, , so với việc nhận thức vợ chậm hơn Hứa Minh Chương chút, có thua ở chỗ nào đâu, mặt trắng kia có gì tốt, biết mẫu thân phóng hỏa hại người, còn có mặt mũi lấy khuê nữ người ta.




      Nha đầu kia biết ngốc hay là ngu xuẩn, nương nàng chết, còn tâm niệm nhớ nhung mặt trắng , nếu như là , trước tiên chọc tiểu tử kia đao lũng lỗ rồi tiếp.




      Mặc dù cảm thấy vợ có chút phân biệt được thị phi, nhưng nghe nàng muốn gả cho , Diệp tiểu gia ta vẫn nhịn được nhảy nhót, Tả Hoành câu kia quá đúng, làm chuyện gì cũng phải sư xuất hữu danh (có lí do chính đáng để xuất binh | có lí do để làm việc), hôm nay thể quản nàng, bởi vì nàng vẫn chưa phải là nàng dâu của , đợi nàng thành nàng dâu của , tiểu tử Hứa Minh Chương kia dám đến gần thử xem.




      Nghĩ như vậy, Diệp Trì chút do dự : "Lấy, sao lại lấy, từ ngày đầu tiên, gia ngóng trông cưới nha đầu nàng về nhà rồi, nhưng nàng có thể đừng có đả kích ta như vậy nữa có được hay , nàng chút , rốt cuộc nàng ghét ta ở chỗ nào, sao lại kết luận nàng thích ta, chừng trong lòng nàng sớm thích ta rồi, nhưng bản thân nàng biết đó thôi."


      Thấy nước trong khối băng trong tay tan ra chảy lên mặt Thời Tiêu, vội vàng dùng tay áo khác lau lau, Thời Tiêu đẩy ra : "Quần áo tốt như thế, dính nước đáng tiếc." xong rút khăn ra lau nướctrên mặt rồi đưa cho , để cho lau tay.




      Diệp tiểu gia thấy khăn kia có chút cũ, liền biết nhất định là vợ ngày thường hay sử dụng, trong lòng vui vẻ, nhưng tiếc nỡ lau tay, với nàng: "Nàng dâu, khăn này ta thấy đẹp, cho ta ." xong đợi Thời Tiêu đồng ý trực tiếp giật lấy.




      Thời Tiêu nhịn được có chút xấu hổ: "Này, Ai là nàng dâu của ngươi, bậy bạ gì đó?"




      Diệp Trì cười hì hì tiếng: "Nàng biết đây thôi, trước kia gia muốn gọi nàng như vậy rồi, chỉ sợ nàng ghét bỏ thôi, hôm nay nàng đồng ý gả cho ta, lúc này gọi nàng dâu chẳng phải danh chính ngôn thuận rồi sao."


      Thời Tiêu chợt thấy Diệp Trì có chỗ tốt, chính là bất luận trong lòng có bao nhiêu chuyện phiền lòng, chỉ cần ở cùng chỗ với , đầy lát là có thể vui vẻ lại rồi.




      Nhưng sao mà đơn giản thế, nàng có thể gả vào Định thân vương phủ ư, mặc dù thoải mái đồng ý, nhưng còn có trưởng bối, lại là con cháu tôn thất, thê tử của chính là tiểu vương phi, phải ghi vào gia phả của hoàng tộc, tới dòng dõi xuất thân của nàng, còn có trước khi xảy ra chuyện với Minh Chương. Quyên Tử với nàng, vì nàng, Minh Chương và Diệp Trì đều đến tai Hoàng Thượng rồi, người bên ngoài biết về nàng như thế nào.




      Nghĩ đến đây, khỏi cảm cảm thấy mình suy nghĩ viển vông, cúi đầu xuống giọng : "Nếu như khó khăn, ngươi cứ làm như nghe thấy những lời ta ta vừa ."




      Diệp Trì nghe xong, lông mi cũng dựng lên: "Cái gì có nghe thấy, cũng phải lão già già bảy tám mươi tuổi, lỗ tai nghểnh ngãng, vừa nãy nghe ràng mà, nàng rồi, được phép đổi ý, vả lại, khó xử cái gì, nàng quên lời lúc trước gia với nàng rồi sao, chỉ cần nàng đồng ý gả, ngày mai gia liền có thể lập tức lấy nàng về nhà ."


      Thời Tiêu thấy có khí phách như thế, nhưng lại sợ ồn ào xảy ra chuyện, vội ngẩng đầu : "Ta đồng ý với huynh, tất nhiên chắc đổi ý, chỉ cần huynh cũng đồng ý với ta là được phép ầm ỹ với người trong nhà, chuyện đàng hoàng, nếu bọn họ cho phép, cũng cho nóng nảy, huynh cũng đừng cái gì ngày mai, liền ngày mai có thể cưới, ta cũng thể gả, lập gia đình phải trò đùa, cần phải tam môi lục chứng phụ mẫu chi ngôn mới ổn thỏa*, về phần chuyện của ta huynh cũng đừng dối, cứ thôi..."


      (Tam môi lục chứng : việc hôn nhân ngày xưa, là do cha mẹ quyết định, còn phải có bà mối giới thiệu, biểu thị trịnh trọng. Tam môi cụ thể là chỉ, bà mối cam kết nhà trai, bà mối cam kết nhà , còn có bà mối ở giữa bắt cầu cho hai bên. Lục chứng ý chỉ 6 lễ, lần lượt gồm Lễ Nạp Thái, Lễ Vấn Danh, Lễ Nạp Cát, Lễ Nạp Chưng(Nạp Lệ), Lễ Thỉnh Kỳ, Lễ Thân Nghinh.

      1.- Lễ Nạp Thái: Theo tục lệ Trung Hoa sau khi nghị hôn rồi, nhà trai mang sang nhà cặp "nhạn". Sở dĩ đem chim nhạn là vì chim nhạn là loài chim rất chung tình, sánh đôi hai lần. Tương truyền rằng loài chim nhạn rất thảo ăn, khi chúng nó gặp mồi kêu nhau ăn chung, vừa lúc đẻ trứng khi nở thế nào cũng có con trống và con mái mà thôi. Khác với các loại chim khác, chim nhạn khi có con chết con còn lại cũng buồn rầu mà chết theo. Sau này, người Trung Hoa nào còn theo cổ lễ chỉ dùng ngỗng thay thế cho chim nhạn. (Loài ngỗng tuy ngông nghênh, nhưng rất chung tình).

      2.- Lễ Vấn Danh: Là hỏi tên và họ của là gì, được bao nhiêu tuổi, có hứa hôn với ai chưa.

      3.- Lễ Nạp Cát: Là sắm sửa lễ phẩm đem sang nhà cầu hôn. Tùy theo nhà giàu lễ quí, còn nghèo chút đỉnh gọi là.

      4.- Lễ Nạp Chưng: hay là Lễ Nạp Tệ ("chưng" nghĩa là chứng, "Tệ" nghĩa là lụa) là lễ đem hàng lụa hay vật phẩm quí giá đến nhà làm tang chứng cho hứa hôn chắc chắn, rồi chỉ chờ ngày cưới dâu.

      5.- Lễ Thỉnh Kỳ: Là Lễ xin định ngày giờ làm Lễ Cưới, nhưng ngày giờ cũng do bên trai định, rồi hỏi lại ý kiến bên mà thôi, song thế nào nhà cũng tùy ý bên trai.

      6.- Lễ Thân Nghinh: Là được nhà ưng thuận, ngày giờ định của bên trai. Bên trai đem lễ vật sang làm lễ rước dâu về.



      Nàng từng cái từng cái , Diệp Trì cũng đáp ứng từng cái từng cái, trả lời vô cùng nhiệt tình, nếu cha nhìn thấy chắc tức giận đến bất tỉnh nhân , ra với nàng dâu thân thiết như thế, vô pháp vô thiên, cả ngày như con ngựa chứng đá giò láy với ông, thế mà rơi vào tay nàng dâu liền biến thành con lừa, nhưng con trai ông lại chính là như vậy, chưa cưới vợ ném cha mẹ ra sau đầu, đợi cưới về rồi càng khỏi phải ra, nếu tức giận, đời này chỉ có thể tức chết.




      Vì thế, sau này Định Thân Vương cũng nhìn thấy, nghĩ thoáng cũng được, khi còn bé cũng quản được, lớn hơn càng đừng hy vọng, đây là sau chứ giờ đề cập tới.




      Lời Thời Tiêu , Diệp Trì đều đồng ý hết, chỉ đồng ý, còn ghi tạc ở trong lòng, lúc trước ngày mai liền lấy nàng là hoàn toàn có khả năng, Diệp Trì cưới vợ, sao có thể ỉu xìu bèo bọt như thế, phải chuẩn bị đàng hoàng tử tế, để người trong kinh thành đều biết, bối tử* muốn nàng dâu, càng thể ủy khuất.


      *Bối tử là dạng số nhiều của Bối lặc,vốn được dùng để chỉ các vị bối lặc chung hoặc những quý tộc bẩm sinh (quý tộc dòng dõi nhà bối lặc) nhưng kể từ năm 1636 cả Bối lặc và Bối tử đều được dùng để chỉ hai cấp độ tước hiệu khác nhau. Bốn tước vị kể chỉ được ban cho "tông thất"; hai tước vị đặc biệt "thế tử" và "trưởng tử" đến đời Càn long bị bãi bỏ; người thừa kế được phong tương ứng bối lặc và bối tử. Hoàng tử khi đến tuổi trưởng thành căn cứ theo thứ tự, địa vị của người mẹ, tài năng, công trạng, quý của nhà vua mà sơ phong (phong tước lần đầu) trong 4 tước kể . Thông thường, các Hoàng tử chỉ được ban lần đầu là bối lặc, bối tử sau đó có thành tích mới được phong vương. Việc Hoàng tử được phong vương ngay lần phong đầu thường là con lớn hoặc do Hoàng hậu, Quý phi sinh ra; số trường hợp là do Hoàng đế đặc biệt mến như Vinh thuần thân vương Vĩnh Kỳ.


      Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm hưng phấn, suy nghĩ Cẩm Thành tầm nhìn xa, biện pháp tốt, chuyện này giao cho nhất định có thể xử lý hoàn hảo, trọng yếu nhất còn phải nhanh, câu kia Tả Hoành có lý mà, đêm dài lắm mộng, sớm lấy về nhà mới an tâm được, lại nói gần đây mới phát , tiểu tử Tả Hoành này thông minh.




      Tả Hoành nhịn được hắt hơi cái, vuốt vuốt cái mũi, giơ lên cây chổi dựng trước mặt lên, lau mồ hôi : " biết ai nhắc tới gia?"




      Quyên Tử từ trong hầm rượu ra, nghe thấy câu này của , tức giận: "Ai nhắc tới ngươi, chừng là gây thù kết oán nên bị người ta mắng." xong nhìn từ xuống dưới : " phải ngươi là quan ở trong nha môn sao, quan gì mà rãnh rỗi dữ vậy, cả ngày có việc gì làm hay sao mà cứ mò tới đây hoài vậy."




      Tả Hoành nghe xong, cũng biết nên khóc hay nên cười, ngờ mình giúp đỡ nàng làm việc còn bị ghét bỏ như thế, Tả đại thiếu ấy à, bình thường cũng là chủ nhân quần áo đến tay cơm đến há miệng, ở nhà cũng tựa như tổ tông, ngược ở chỗ này của nàng làm việc lặt vặt như cu li lại được lợi lộc gì, nhưng hiểu sao, hễ rảnh rỗi là lại muốn đến tìm nàng.


      Tả Hoành suy nghĩ phải thích bị ngược đó chứ, Nghĩ đến đây, chợt có chút bực bội, mặt liền biến sắc : "Gia rảnh rỗi, gia có rất nhiều chuyện để làm, nàng ghét bỏ gia đây. xong vứt cây chổi trong tay xuống rời .




      Quyên Tử tức giận suýt nữa ném bình rượu trong tay ra ngoài, dậm chân : "cái gì thế này, cẩu kiểm, trở mặt liền trở mặt, ai bảo đến đây." Quay đầu với mấy tên tiểu tử: "Ngày mai mà đến đánh đuổi ra cho ta, dáng vẻ làm việc thông thạo chuyên nghiệp như thế, nương sử dụng vừa ý gì hết."




      Phía dưới mấy tên tiểu tử mặc dù đáp lời, nhưng trong lòng nghĩ, Quyên Tử tỷ tỷ lần nào cũng như vậy, tên đó có tới cho vào.




      Quyên Tử tất nhiên biết trong đầu mấy tiểu tử này nghĩ cái gì, ngược lại nghĩ đến Thời Tiêu, vừa nãy hỏi Tả Hoành mới biết được, phải chuyện , trách được cha con Thời Tiêu chuyển trở về, năm ấy nếu có trận hoả hoạn kia, Tiêu Tiêu vẫn được nuôi dưỡng như thiên kim ở khuê phòng, cũng bởi vì người mẹ bất chấp đạo đức của Hứa Minh Chương, mới bị bao nhiêu đau khổ như thế, nhà cửa bị đốt hết, còn hại nương của tiêu nha đầu mất mạng.




      Tuy phải mất do ngọn lửa kia, nhưng rốt cuộc cũng thoát khỏi liên quan, kẻ thù như vậy làm sao có thể buông được, cũng biết Tiêu Tiêu nghĩ thế nào, sau này dự định thế nào.


      Quyên Tử nghĩ như vậy, Diệp Trì cũng hỏi, trong tay bắt Chu Khang, dựa theo ý tứ của Diệp Trì, bắt tên khốn kia đánh cũng quá đáng, nhưng liên quan đến vợ , vợ cái hồ lô cưa miệng, chuyện buồn bực cũng giấu ở trong lòng, buồn bực sinh bệnh, muốn đau lòng, vì vậy vẫn phải hỏi ràng, lại chuyện này cũng thể tha được.


      Diệp Trì vừa hỏi, Thời Tiêu liền nhớ tới trận hỏa hoạn này, nếu phải may mắn, sợ rằng nhà ba người nhà nàng cũng bỏ mạng trong đám cháy, huống hồ, còn có nương nàng nữa, nhưng việc này rốt cuộc dính líu đến Minh Chương.




      Minh Chương mười năm gian khổ học tập, khó khăn lắm mới đề tên bảng vàng, tiền đồ như gấm, nếu như đưa Chu Khang đến nha môn khai ra nương Minh Chương, công danh tiền đồ của Minh Chương... Đến cùng có chút đành lòng, huống hồ còn có Hứa thúc thúc, nhưng lại thể có lỗi với nương nàng, nhất thời lâm vào tình thế khó xử, biết như thế nào cho phải.


      Diệp Trì thấy nàng cả buổi trả lời, nhìn dáng vẻ nàng cắn môi, biết nàng còn bận tâm Hứa Minh Chương, trong lòng khỏi chua lè, trong lòng phải chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ trong đầu vợ mới được, vợ mềm lòng, Hứa Minh Chương mặt trắng kia lỡ quay lại gì đó, cho dù vợ đáp ứng rồi, nhưng vạn nhất giữ lời hứa, phải phí bao nhiêu công sức sao.




      Nghĩ đến đây mắt đảo lòng vòng, rót nảy ra chủ ý, với Thời Tiêu : "Ta nghe cha ta , chúng ta và Hứa gia có quan hệ họ hàng, thân thích này là như thế nào thế?"


      Đắc Lộc ở cách đó xa nghe thấy, nửa bên mặt đều giựt giựt, trong lòng , da mặt tiểu gia dày nhà bọn họ có thể làm giấy nháp rồi, nàng dâu còn chưa có lấy về nhà, liền cha ta cha ta rồi.




      Diệp tiểu gia cũng mặc kệ nhiều như vậy, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào vợ , Thời Tiêu sắc mặt tối sầm, sau nửa ngày mà mới : "Nương ta và Hứa thúc thúc là quan hệ bà con bạn dì, vốn ta nên gọi là cữu cữu, sau lại đính hôn, liền sửa lại xưng hô, nương ta lúc sắp chết, với ta, lúc trước sở dĩ đáp ứng cửa hôn này là có nguyên do,nương khi còn bé ham chơi, cùng hai cữu cữu hai biểu cữu của ta lén ra bờ hồ hái sen, vô ý rơi xuống nước, hai cữu cữu vừa thấy sợ hãi chạy về nhà, hai biểu cữu nhảy xuống cứu nương ta, sau khi được người ta phát cứu lên đưa về nhà, bao lâu, đại biểu cữu bệnh chết, nhị biểu cữu chính là Hứa thúc thúc, nương bà nợ Hứa gia mạng, cho nên Hứa thúc thúc năm ấy vừa đính hôn, nương liền đồng ý."


      Diệp Trì ngược lại ngờ bên trong còn có duyên cớ này, nhớ tới cái gì, lại hỏi: "Nếu như thế, năm ấy nhà chúng ta cháy, các thân thích chẳng lẽ giúp đỡ chút nào à, phải còn có hai cữu cữu sao."




      Thời Tiêu lắc đầu: " Sau khi bà ngoại mất, hai cữu cữu ầm ĩ phân nhà, lại biết sống cho tốt, cho nên ngày càng khó khăn, về sau, ngược lại dựa vào nương ta và Hứa thúc thúc tiếp tế mới sống qua ngày, nhà của ta bị cháy, hai cữu cữu ngược lại có thể dung nạp chúng ta, nhưng mợ khó khăn, nương ta lại có cốt khí, liền chuyển , dặn ta cho dù có ngàn vạn khó khăn cũng cho đến nhà, nhưng về sau nương ta bị bệnh, ta vẫn đến đó, hai cữu cữu ở nhà, mợ gia đạo khó khăn, cơm cũng khống có ăn, cho ta mấy lượng bạc, rồi đuổi ra ngoài."




      xong dừng lại chút rồi nhàng tiếp, nhưng làm Diệp Trì đau lòng muốn chết, trong lòng người gì mà kì vậy, cháu ruột thịt, muội tử ruột thịt, cũng quan tâm, lúc bây giờ cho bọn họ sống tốt thêm hai ngày nữa , trở về lần lượt chỉnh đốn, cho vợ hả giận.




      Nhưng thân thích giống như như vậy, muốn làm chuyện xấu cũng phải kiềm chế chút ít, cũng trách được vợ khó xử, ai ngờ bên trong còn có việc như vậy, con mắt đảo lòng vòng, ngược lại nghĩ ra chủ ý, rút tranh thủ phân phó vài câu với Đắc Lộc .


      Trong lòng Đắc Lộc , chiêu này của tiểu gia nhà bọn họ chế mỉa mai, nhưng Trạng Nguyên Lang cũng xứng đáng, ai bảo ai cũng chọc, lại chọc phải tiểu gia nhà bọn họ, nhìn , xui xẻo còn ở phía sau.




      Minh Chương vừa vào phủ, quản gia liền vội vàng ra đón, đưa qua phong thơ là Định thân vương phủ đưa tới, Minh Chương lúc đầu còn tưởng là Vương Gia, mở ra nhìn lần, sắc mặt liền thay đổi, hỏi quản gia: "Người đâu?"




      Quản gia : "Trói Trong phòng rồi, tiểu vương gia người dặn dò, cho mở trói, là kẻ xấu phóng hỏa, phải đợi đại nhân trở về quyết định việc xử án..."


    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Hay quá, TT chịu chấp nhận DT rồi

    4. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Xong, DT thành công bắt nàng dâu. T T sắp vào tay DT rồi. Tks bạn edit

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 54


      đợi Quản gia hết lời, Minh Chương bước nhanh vào phòng, Chu Khang vô cùng sợ hãi, từ lúc bị Diệp Trì trói từ trong khách điếm đến nơi này, bị đánh bao nhiêu cái cũng nhớ , tên diêm vương này trước khi quất trận roi, buổi tối trở về lại quất trận, khó chịu cũng đánh dã man, cao hứng còn đánh ác liệt hơn.


      Mấy ngày qua, người chỗ nào lành lặn, vốn tưởng sớm muộn gì cũng bị tên diêm vương này giày vò đến chết, ngờ hôm nay lại đưa đến đây.

      Chu Khang vốn biết cháu ngoại trai của là trạng nguyên, nhưng vừa nãy tiểu quỷ Đắc Lộc trước mặt diêm vương rất ràng với : "Ngươi mặc dù phải là món đồ vật nhưng số mệnh cũng chênh lệch, ngươi có đứa cháu ngoại trai gọi là Hứa Minh Chương hay ?"


      Chu Khang vội vàng gật đầu: "Đúng thế, đúng thế, cháu ngoại trai ruột, cháu ngoại trai tốt của ta, mấy năm trước đây vào kinh thi, cũng biết có thi đậu hay , ngay cả chút tin tức cũng nghe được."

      Đắc Lộc hừ tiếng : "Trong, Trạng Nguyên Lang đứng đầu giáp, chính là cháu ngoại trai của ngươi."


      Lần này có thể khiến cho Chu Khang nhìn thấy con đường sống, suy nghĩ cháu ngoại trai mình nếu là trạng nguyên, chuyện này chẳng phải chỉ là thả cây đuốc thôi sao, người cũng chết cháy, nhìn thấy cậu ruột ở đây, cũng thể cứu.


      Chẳng lẽ là vì vậy, diêm vương này cũng sợ, lúc này mới muốn thả mình ra, Nghĩ đến đây, Chu Khang lập tức tinh thần tỉnh táo, tuy dáng vẻ chật vật nhưng vẫn ưỡn ngực, đảo qua dáng vẻ kinh sợ vừa rồi: "Thế nào, sợ rồi sao, cháu ngoại trai của ta là trạng nguyên, có thể là đại quan, các ngươi lại dám trói đánh dập ta như vậy, trở về ta với cháu ngoại trai, các ngươi yên đâu, còn mau thả ta ra, ta mềm lòng, chừng tốt hai câu ở trước mặt cháu ngoại trai, bị chết quá thảm."


      Đắc Lộc cho rằng cái tên này khóc quá thành ngu luôn rồi, trách được có cái đức hạnh này, trong đầu chứa đầy phân người hay sao ấy, cho tiểu tử Hứa Minh Chương kia trăm lá gan, cũng dám bắt tiểu gia nhà , cũng chỉ có Thời Gia nha đầu kia mới có bản lãnh này, có thể giày vò gia nhà , đây còn phải là bởi vì tiểu gia nhà thương nàng dâu ư, đổi lại là người khác thử xem, dám giày vò tiểu gia như vậy, sớm uống trà với diêm vương gia rồi.

      Tên ngu xuẩn này còn nghĩ cháu ngoại trai là ngọc hoàng đại đế, mà cho dù có là ngọc hoàng đại đế, gặp tiểu gia nhà bọn họ cũng phải có thương có lượng, giở trò bạo lực tiểu gia ta so với tôn hầu tử cũng có bao nhiêu tình cảm đâu.


      Nghĩ đến đây, Đắc Lộc cười hai tiếng : "Ai ôi!!! sợ quá , cữu lão gia, mấy ngày nay có hơi đắc tội, người đại nhân đại lượng, cũng đừng để trong lòng, ta đây chắp tay thi lễ với ngài, nhưng tay ta dùng tiện, nếu dùng chân nha, ngài cũng đừng ghét bỏ." xong giơ chân lên hung hăng đạp mấy cước, đạp Chu Khang kêu eng éc.


      Đắc Lộc mới tính xả giận, ghé sát vào : "Cháu ngoại trai ngươi là trong trạng nguyên, vào Hàn Lâm viện, cũng coi như là thiếu niên đắc chí, phong quang vô hạn, nhưng cho cùng, cũng chỉ là quan ngũ phẩm, có lẽ với người khác thấy cháu ngoại trai ngươi sợ, nhưng tiểu gia nhà chúng ta, đời này khó có khả năng đó, ngươi biết tiểu gia nhà chúng ta là ai ?"


      Chu Khang cũng muốn biết người gian ác này là ai, mình tại sao lại đắc tội vị như vậy, vì vậy cũng nghiêng đầu nhìn qua Đắc Lộc, Đắc Lộc thấy đức hạnh lúc này của ngược lại gấp, kéo cái ghế qua ngồi xuống,bắt chéo chân, tiểu tử bên cạnh vội vàng đưa trà lên, Đắc Lộc nhấc nắp trà gạt lá trà qua, uống hai phần, mới : "Biết Định thân vương phủ "

      Chu Khang nghe Định thân vương phủ, cả người tựa như bóng da bị đâm ghim lủng lỗ, bịch cái mất hết sức lực, ở Đại Yến sao lại biết Định thân vương phủ, đó là Thiết Mạo Tử Vương duy nhất của Đại Yến, cha truyền con nối, trắng ra là, chỉ cần Đại Yên triều vong, Định thân vương phủ liền sao, người vừa là khai quốc công thần, vừa là hoàng tộc tôn thất, ai đắc tội nổi đây.


      Đắc Lộc vừa thấy ỉu xìu, đặt tách trà ở bên: "Xem ra ngươi còn có chút kiến thức, tiểu gia nhà chúng ta chính là mầm móngdòng độc đinh của Định thân vương phủ, ngươi phóng hoả đốt nhà, tiểu vương gia nhà chúng ta cũng có thời gian phản ứng, chỉ có Thời gia thể, biết tại sao , theo như ngươi cũng sao, Thời Gia nương kia, là tâm can bảo bổi của tiểu vương gia nhà chúng ta, qua ít ngày nữa, chừng chính là tiểu vương phi của phủ thân vương chúng ta rồi, ngươi chạy tới Thời Gia phóng hỏa, lại suy nghĩ chút, tiểu gia nhà chúng ta có thể tha cho ngươi sao."

      Chu Khang lúc này mới hậu tri hậu giác hiểu được, ồn ào cả buổi, lại nhiều tội như vậy, cũng là vì Thời Gia nha đầu kia, ." đúng, Thời Gia nha đầu kia ràng đính hôn từ với Minh Chương, có chuyện gì với tiểu vương gia vậy.


      Dường như biết nghĩ cái gì, Đắc Lộc : "Ngươi nhất định nghĩ, Thời Gia nương với cháu ngoại trai này của ngươi đính hôn phải , nhắc đến chuyện này, tiểu gia nhà chúng ta còn phải cám ơn ngươi nữa, nếu phải mồi lửa này của ngươi, Thời nương cũng thể đến kinh thành, đến kinh thành, tiểu gia nhà chúng ta tìm vợ ở đâu đây, mồi lửa này của ngươi, cửa hôn của cháu ngoại trai này của ngươi chừng thành công, mà thành công rồi cũng có chuyện gì liên quan đến tiểu gia nhà chúng ta, vì vậy, tiểu gia nhà chúng ta , phải hảo hảo cám ơn ngươi, về phần cảm tạ thế nào, gia nhà chúng ta cũng dặn dò rồi, ngươi phải nhớ cháu ngoại trai ngươi sao, liền đưa ngươi qua đấy, cho cháu ngoại trai trạng nguyên của ngươi, hảo hảo hiếu thuận với người cậu ruột này."

      Đắc Lộc vừa như vậy, Chu Khang còn tưởng là dỗ dành , ngờ đưa , về phần đưa tới như thế nào, có chút bi thảm, cứ như vậy trói ở phía sau mông ngựa, Đắc Lộc cỡi ngựa ở phía trước, để cho chạy theo ở phía sau.


      Chu Khang thân quần áo sớm bị roi da đánh nát vụn, lại vài ngày có tắm rửa, rối bù, tựa như ăn mày xin cơm, chỉ ước gì có thể che khuất gương mặt cho ai nhìn thấy dáng vẻ này, nhanh nhanh đến nhà cháu ngoại trai, cứu được mạng sống, vậy mà Đắc Lộc lại cứ chậm, đường gặp người quen liền ngừng chút, người bên ngoài vừa hỏi, liền đây là kẻ xấu phóng hỏa, bị tiểu vương gia nhà chúng ta bắt được, cứ mình là cậu ruột của Trạng Nguyên Lang, tiểu vương gia nhà chúng ta chỉ sợ bậy, nên kêu ta đưa tới phủ Trạng Nguyên nhận thức.

      Từ vùng ngoại ô cho đến phủ Trạng Nguyên Minh Chương, lộ trình đơn giản chỉ cần canh giờ lại hơn hai canh giờ, đợi đưa đến trong phủ Minh Chương, người đường trong kinh thành ai cũng biết, Trạng Nguyên Lang có người cậu ruột phóng hỏa.

      Chiêu này của Diệp tiểu gia gây tổn hại có giới hạn, chính là muốn xem, Hứa Minh Chương xử lý cậu ruột này thế nào, còn có nương kia nữa, hồ đồ đần độn u mê lẫn, có cửa đâu, phải làm cho tiểu tử kia và vợ kết thúc vướng mắc, tốt nhất đời này cũng qua lại mới vừa lòng được.

      Vì vậy khi đưa Chu Khang đến trong phủ, Quản gia liền biết vị cả người ứa ra mùi hôi, thua ăn mày là bao nhiêu này, chính là cậu của đại nhân bọn họ, vốn định mở trói, lại bị Đắc Lộc cản lại, cứ như vậy trói cho tới bây giờ.


      Trong suốt khoảng thời gian diễu hành này, Chu Khang suy nghĩ cẩn thận, cho dù Thời Gia nha đầu kia dính vào Định thân vương phủ, cũng sợ, còn có nương Minh Chương, chuyện phóng hỏa này là tỷ bảo làm, Minh Chương nếu muốn thoát tội cho nương , thứ nhất phải tha cho cữu cữu đây.

      Vả lại, hai nhà chung quy cũng có quan hệ họ hàng, chỉ bằng tình cảm của Thời nha đầu và Minh Chương, cũng tin, nàng có thể quan tâm hủy tiền đồ của Minh Chương.


      Vì vậy, Chu Khang thấy Minh Chương ngược lại sợ, vẫn còn rất là thân mật chào hỏi: "Minh Chương, cậu nếu biết ngươi ở trong kinh, làm sao lại bị thua thiệt lớn như vậy, mau tháo dây thừng ra khỏi người cậu, trói tay chân ta tê rần hết rồi."


      Minh Chương động cũng có động, chỉ lạnh lùng nhìn : "Cậu, cậu còn biết là cậu của Minh Chương, lúc trước phóng hỏa, sao nghĩ tới Minh Chương?"


      Chu Khang nghe xong lời này bình thường vội : "Minh Chương, ngươi đây cũng thể đổ thừa cho cậu, là nương ngươi thích Thời nha đầu, mới bắt ta đấy."


      Sắc mặt Minh Chương tối sầm lại, sau nửa ngày mới : "Cháu ngoại trai hôm nay làm quan, càng phải trông coi luật pháp triều đình, ngày mai ta liền đưa cậu nha môn, xử lý như thế nào cứ xử lý như thế ấy."


      Chu Khang nghe xong lòng cũng nguội lạnh, quýnh lên cũng bất chấp hết: "Ngươi muốn đưa cậu nha môn, cũng được, đến lúc đó ta tố cáo khai ra nương ngươi, xem ngươi còn bảo vệ được mũ cánh chuồn đầu ngươi ."

      "Cậu, cậu và nương làm chuyện như vậy, ta và Tiêu Tiêu..." đến đây buồn bã cười cười: "Chuyện cho tới bây giờ, Minh Chương còn muốn mũ cánh chuồn này làm cái gì, cậu và nương lúc trước làm ra chuyện như vậy, phải biết, giết người đền mạng thiếu nợ trả tiền, ai cũng chạy thoát." Quẳng lại lời xoay người lại rời .


      Vừa ra tới chỉ thấy cha đứng ở trong nội viện, ngửa đầu nhìn ánh trăng ngẩn người, Minh Chương qua, chợt nghe cha : "Cuối cùng cha xin lỗi ngươi, ngươi gian khổ học tập mười năm, tên đề bảng vàng, phải nên phát triển khát vọng của ngươi, ngược lại ta với nương ngươi liên lụy ngươi, nếu sớm biết như thế, năm ấy..."


      , chợt quản gia bên ngoài chạy vào trả lời: "Hứa Hứa Thuận đến."


      Hứa Thuận là quản trong khu nhà cũ, nếu phải đại , tuyệt đối tới kinh thành, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao, hai cha con vội vàng ra ngoài, đến trung đình bên ngoài, vừa thấy dáng vẻ Hứa Thuận chật vật , liền biết tốt.


      Quả nhiên, Hứa Thuận thấy bọn họ, nhanh hai bước bịch tiếng quỳ mặt đất khóc lớn lên: "Nô tài đáng chết, sau này thiếu gia rời , phu nhân liền cho người hầu hạ, nô tài tưởng phu nhân muốn yên lặng chút, nên để ý, ngờ ban đêm nội viện bốc cháy, đợi nô tài dẫn người dập lửa, mới phát phu nhân treo ở xà nhà, đợi khi cứu xuống, còn sống."


      Khi Thời Tiêu biết tin, là ba ngày sau, Diệp Trì tất nhiên là sớm biết, khi biết trong lòng hơi có chút khó chịu, vốn còn muốn đùa giỡn với Hứa Minh Chương, nhìn có thể đại nghĩa diệt thân hay , nhưng mẫu thân vừa chết, chuyện này dễ xử lý hơn, ít nhất Hứa Minh Chương bảo vệ được mũ quan, sau này vẫn còn xuất dưới mí mắt của , ngẫm lại đáng ghét.


      Diệp tiểu gia suy nghĩ, trở về tìm cơ hội gây đuổi tiểu tử này ra xa chút mới tốt, nhưng trước mắt phải lấy nàng dâu về nhà, tránh cho mỗi ngày trong lòng thấp thỏm nhớ mong.


      Nhưng muốn cưới vợ trước hết phải khiến lão gia tử nhà gật đầu mới được, lão gia tử nhà phiền phức khó chịu đầu, lại sớm biết chuyện của Hứa Minh Chương và vợ , gật đầu mới là lạ, chuyện này còn phải nhờ lão Vương phi nhà xuất mã mới được, chỉ cần tổ mẫu gật đầu, cha cho dù thuận theo cũng vô dụng.


      Nghĩ đến đây, Diệp Trì căn bản để ý tới lão gia tử nhà nữa, trở về phủ, chạy thẳng tới nội viện của lão Vương phi ...
      little_chicken, Dion, huyetsacthiensu9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :