1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      50 chương


      "Chưa trở thành Thành Trạng nguyên phu nhân, mà để ý người khác rồi hả?" lời này của Diệp tiểu gia có thể chua tới hai dặm, Thời Tiêu quay đầu, chỉ thấy ngồi dưới gốc cây hòe lớn, tay phải phe phẩy kim phiến, tay trái cầm cái ấm cầm tay*, người mặc kiện cẩm bào màu tím sáng, hoa văn hình đám mây dưới ánh mặt trời áo choàng như như , người đầy quý khí, ngoại trừ khuôn mặt có hơi gầy cũng khác lắm so với lần gặp trước đó.
      [​IMG]

      Thời Tiêu trong lòng cảm thấy an ủi, Thời Tiêu cũng biết nàng xảy ra chuyện gì, mặc dù làm ra chuyện như vậy với nàng, nàng vẫn sợ , hơn nữa, trong lòng hi vọng có thể trôi qua được, nhưng điều này cũng đại biểu, nàng muốn có cái gì dính dáng đến , hôm nay hết thảy đều kết thúc, nàng rất nhanh gả cho Minh Chương, Diệp Trì cũng nên quay trở về cuộc sống hào hoa phong nhã tuỳ tiện thoải mái của , nàng và vốn nên quen biết.

      Nghĩ đến đây, Thời Tiêu quay đầu lại, cất bước về hướng đại tạp viện, Diệp Trì mặc kệ, ở chỗ này đợi nửa ngày, khó khăn lắm mới đợi được vợ tới đây, nào có dễ dàng như vậy thả nàng , bao nhiêu lâu gặp, Diệp tiểu gia nhịp ngón tay tính ngày, hận thể xông vào chỗ Hứa Minh Chương kéo vợ ra, cho dù là lời , dù là liếc mắt cũng được.

      Khó khăn mới gặp được, như vậy , cũng chẳng thua thiệt gì, nghĩ vậy, vài bước xông tới khẽ vươn tay ngăn nàng lại: " Đừng , ta còn có chuyện chưa ."

      Thời Tiêu cúi đầu, định vòng qua bên người , nhưng nàng hướng bên nào, Diệp Trì ngăn hướng đó, làm cho Thời Tiêu có cách nào, chỉ có thể đứng lại, cắn cắn môi : "Tiểu vương Gia làm cái gì vậy?"

      Diệp Trì nhíu nhíu mày, đối với xưng hô thế này tương đối hài lòng, nhưng lúc này cũng so đo, chính quan trọng hơn, Nghĩ đến đây, liền : " sao, ta có lời muốn với nàng."


      Thời Tiêu bình tĩnh nhìn sau nửa ngày, rốt cuộc thở dài : " chuyện gì?" " Ta nếu như có lời cần , nàng để ý đến ta có phải ?" Những lời này có vẻ đơn, làm cho Thời Tiêu ngây cả người, rồi lại nghe : "Nàng có thể nhẫn tâm để ý ta, ta lại có bản lãnh nghĩ đến nàng."

      Thời Tiêu thấy càng càng vô lý, mặt đỏ lên, muốn , nhưng bị Diệp Trì cản lại : " hai câu lòng thôi mà, vậy mà cũng thể nghe à." Nghiêng đầu với Đắc Lộc: "Lấy tới đây ."

      Đắc Lộc vội vàng bưng mấy thứ đồ vật tới, đến trước mặt, Thời Tiêu mới phát , trong tay Đắc Lộc cầm bức tranh cuốn, Thời Tiêu nghi hoặc nhìn Diệp Trì.


      Diệp Trì giao ấm trà và cây quạt trong tay mình cho tiểu tử bên cạnh, đưa tay lấy tới : "Hôm kia thấy ở Ý Cổ Trai bán bức tranh này, chưởng quỹ kia nhìn là bảo bối nghìn vàng khó cầu , tiểu gia hiểu lắm những điều này."


      đến hiểu lắm, Thời Tiêu khỏi nhớ tới lần trước lúc ở lại đại tạp viện khoe khoang với cha nàng, Mễ Phất, san hô bút giá đồ, còn đồng ý cho cha nàng xem, vì cái này, cha nàng nhắc mãi gần nửa tháng, lúc này lại thừa nhận là mình hiểu.

      Diệp Trì thấy trong mắt nàng lên vui vẻ, trong lòng khỏi vui mừng: "Biết nàng nhớ tới những thứ lần trước ta với cha nàng, tiểu gia phải sốt ruột ư, chỉ sợ cha nàng học vấn cao, nhìn trúng người ít học như tiểu gia, ra tiểu gia thích đọc những thứ văn nho hủ lậu kia, nhưng cái khác tiểu gia lợi hại lắm, nếu bàn về cỡi ngựa bắn cung, binh thư chiến sách, tiểu gia cũng là đại tài, Hoàng Thượng đều nếu tiểu gia mang binh đánh giặc tất nhiên đánh đâu thắng đó, gì cản nổi, đáng tiếc nay thiên hạ thái bình, Đại Yến ta có chiến , làm cho tiểu gia hùng có đất dụng võ."

      Thời Tiêu nhịn được : "Thiên hạ thái bình dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp, chẳng lẽ vì để cho ngươi kiến công lập nghiệp, liền muốn gieo họa cho dân chúng."


      Diệp Trì gãi gãi đầu: "Ta chính là muốn trời sinh ta có tài tất có hữu dụng, ai mong có chiến tranh đâu." Ngữ điệu nhàng, hai mắt ngừng nhìn chằm chằm Thời Tiêu.

      Thời Tiêu quay đầu ra, khỏi có chút hối hận, nàng trả lời làm cái gì biết, nghĩ đến đây, vội vàng chỉnh chỉnh sắc mặt, rủ mắt xuống, nhìn tới .


      Diệp Trì cũng mặc kệ, miễn sao có thể chuyện với vợ là được rồi, hôm nay liền đáng giá, nhưng cũng quên chính , nhìn vợ chút nữa mới : "Tiểu gia mặc dù hiểu lắm, nhưng chưởng quỹ kia là người trong nghề, cũng sợ với nàng, Ý Cổ Trai là chính là cửa hàng của Cẩm Thành, chưởng quầy với gia, tranh này là bút tích của Vương Cảnh Khanh , còn có đề bạt của Đông Pha cư sĩ, còn có tàng ấn của danh nhân các triều đại, chỉ cần thuộc ba loại này, bức họa này nghìn vàng khó cầu."

      Thời Tiêu chợt ngẩng đầu nhìn , Diệp Trì cũng thừa nước đục thả câu: "Tiểu gia nhớ ngày ấy với cha nàng về những thứ này, cha nàng nhà nàng trước kia cất giữ ít tranh chữ, đặc biệt bốn chiếc quạt của Vương Cảnh Khanh là quý nhất, là do tổ tiên nhà nàng truyền thừa lại, cha nàng từng qua có bức tranh tuyết khê thừa hưng, nàng nhìn thử xem?"

      xong mở tranh cuốn trong tay ra, ra trước mặt Thời Tiêu, Thời Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm bức họa kia, thấy trong bức họa tuyết trắng xoá, thấp thoáng lên dãy núi trùng điệp hết sức xinh đẹp, trong bức tranh có hai người vui vẻ nghịch tuyết bên khe suối, trông rất vui vẻ thanh tao, đúng là bút tích của Vương Cảnh Khanh, có mô phỏng người, mô phỏng ra thần thái này, chính là khí khái của bức hoạ.
      [​IMG]

      Đây cũng phải điều khiến Thời Tiêu kinh ngạc, làm nàng kinh ngạc bởi vì đây chính là bức hoạ tổ tiên nhà nàng truyền xuống, năm ấy trận hỏa hoạn đốt sạch mọi đồ vật, như thế nào nay lại hoàn hảo tổn hao gì trong tay .

      Thời Tiêu đưa tay chạm vào bức tranh, ban đầu vì muốn cất giữ cho tốt, nàng và cha phí hết thời gian tháng, dán 4 cái quạt này, đây là nàng tự tay dán, thể nhận sai, nếu như những bức hoạ này bị thiêu cháy, nhất định là có người thừa cơ lấy ra, lúc ấy lửa lớn như vậy, tuyệt có khả năng này, trừ phi trận hỏa hoạn kia là có người gây ra.

      Đạo làm người thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (Kẻ vô tri có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội), cha nàng hiếu khách, lại hiểu tình đời, thường có người đến nhà xin được thưởng thức, cha nàng cũng cự tuyệt, chẳng lẽ có người lòng mang ác ý, thấy tiền mờ mắt, vào trộm cắp, lại sợ lộ ra dấu vết, vì vậy phóng hỏa nhằm che giấu, nếu như thế, kẻ phóng hỏa cho dù bán bức họa cho người khác, cũng là kẻ thù của Thời Gia nàng.

      Nếu phải trận hoả hoạn này, nương nàng đâu đến nỗi bị bệnh chết, Nếu phải trận hoả hoạn này, nàng vẫn là Thời nha đầu ngây thơ rành thế , Nghĩ đến đây, Thời Tiêu túm lấy Diệp Trì: "Người kia đâu? Người bán bức hoạ này ở đâu?"

      Diệp Trì đợi đúng là câu này của nàng, người nọ sớm bị bắt được, nhắc tới việc này đúng là trùng hợp, Diệp Trì sai người xuôi nam vốn là muốn điều tra Hứa Minh Chương, lại nghĩ ngược lại điều tra ra chuyện này, Diệp Trì cũng nghĩ tới nương Minh Chương làm ra chuyện bốc hơi thiếu đạo đức như vậy.

      cho nhi tử lấy Thời Tiêu, tiếc mướn người phóng hỏa, cũng phải tìm người giang hồ, mà là huynh đệ của nhà mẹ bà ta, người phóng hỏa gọi là Chu Khang, là huynh đệ của Chu thị , cậu ruột của Hứa Minh Chương.


      Mặc dù Chu gia rộng rãi có gia sản, biết làm sao lại sinh ra Chu Khang cái tên phá của như vậy, ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi , bài bạc, cái gì cũng làm, cha mẹ còn sống còn có cái kiêng kị, đợi cha mẹ vừa chết, gia sản rơi vào trong tay , càng có ai quản thúc, người bên ngoài thấy trong tay có bạc, rủ rê vào sòng bạc, trước để cho nếm ngon ngọt sau đó thua ngay cả quần cũng có mà mặc về.

      Cũng may có tỷ tỷ gả tốt, cha Hứa Minh Chương tuy vừa mắt cậu em vợ này, nhưng cũng để ý, từ đó làm quen nhau, mới chuộc lại khu nhà cũ của Chu gia , từ đó về sau Chu Khang liền dựa vào tỷ tỷ, ba ngày hai bữa đến làm tiền, cha Hứa Minh Chương nể mặt thê tử, cũng thường xuyên tiếp tế.

      Nhưng chỉ đủ ít tiền ăn uống , còn ăn chơi đàng điếm kém xa, tuy ăn của tỷ phu, nhưng trong lòng Chu Khang lại hận tỷ phu keo kiệt, luôn nghĩ đủ cách để moi tiền.

      biết làm sao lại nghe những bức họa kia của Thời Gia giá trị liên thành, liền nổi lên tâm tư, suy nghĩ tỷ lòng thích Thời nha đầu kia, hận thể khiến cửa hôn này thất bại, nhưng tỷ phu lại chết sống thuận theo, Minh Chương và nha đầu kia lại là thanh mai trúc mã, buông tay được, vì việc này tỷ thường phàn nàn với .

      Hôm nay Chu Khang theo thường lệ gặp tỷ , nhưng ra là do hết tiền xài, Chu thị quở trách vài câu, bảo bà tử cho năm mười lượng bạc, vẫy lui hạ nhân và đề cập việc hôn nhân của tới Thời Gia với Chu Khang, than thở : "số mệnh ta tốt, gặp phải cửa hôn nhân như vậy, ngươi xem, bằng gia sản của Hứa gia chúng ta, người có tài như Minh Chương, nương nhà nào xứng, ta nhìn thấy nha đầu kia trong lòng liền sợ, nếu lấy qua cửa, ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, còn làm ta sống bằng chết."

      Chu Khang nghe xong, bỗng nhiên có chủ ý, tiến đến trước mặt tỷ : "Tỷ, ta thấy tỷ phu và Minh Chương thích nha đầu Thời Gia lắm, tỷ muốn từ hôn, thể, nhưng, nhưng cũng phải là có cách."

      Chu thị vội hỏi: "Có cách gì, bớt thừa nước đục thả câu , ta nghe mau."


      mặt Chu Khang lên vẻ ngoan : "Trừ phi nha đầu kia có mệnh, người có, cho dù Minh Chương và tỷ phu của ta nguyện ý, cũng thể lấy nàng dâu ma quỷ a."

      Chu thị nghe xong trước là có chút sợ, nhưng sau nghĩ lại gương mặt đó của Thời Tiêu , lập tức oán hận đứng dậy: "Nha đầu kia tuy thân thể lớn nhưng khoẻ mạnh, đến cùng cũng phải đoản mệnh, sao có thể mất mạng."

      Chu Khang : "Tỷ tỷ sao ngốc vậy, nàng đoản mệnh ta làm cho nàng đoản mệnh là được, cũng mất cái gì, hôm nay thời tiết hanh khô, chừng ngày nào đó liền bốc hỏa, mồi lửa dốt hết sạch, chút dấu vết cũng lưu lại, gọn gàng."

      Hai tỷ muội thương lượng liền định ra độc kế, ngày đó ban đêm nổi gió, Chu Khang liền chạm vào Thời Gia, sớm, trốn ở phía sau bụi chuối tây bên ngoài thư phòng của Thời cha, bụi chuối tây này được trồng rất tốt, lá to như cái dù, trải rộng ra vừa vặn che khuất thân hình của , mắt thấy Thời cha nhìn bức họa, liền hành động.


      Chờ ông rời , Chu Khang vào thư phòng, nghĩ cách tìm này bốn bức hoạ đáng giá nhất, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng động; , trong lúc rối ren, chỉ lấy được hai bức, trước khi ra ngoài ném hộp quẹt vào màn trướng của thư phòng, bắt phải gió lớn đêm đó, nhưng bao lâu liền bốc cháy.

      làm chuyện thất đức như vậy, trong lòng Chu Khang cũng có chút yên tâm, liền lừa bịp bạc của tỷ rồi muốn phía Bắc buôn bán, Chu thị chỉ ước gì có ở đây liền cho năm trăm lượng bạc.

      Chu Khang đến kinh thành, trước bán bức họa, cầm bạc đâm đầu vào Xuân Lai Lâu khoái hoạt, bao hết kỹ nữ lêu lổng biết ngày đêm, cũng trùng hợp, Chu Khang bao kỹ nữ đúng là Xuân Vân.

      Từ lúc Diệp Trì tới, giá trị con người cũng Xuân Vân cũng còn, càng thêm muốn hại Thời Tiêu, trước tiếp Quách Đại Bảo, càng giảm giá trị con người, huống phí bao nhiệt tình như vậy , ngược lại làm tiểu vương gia và nha đầu kia xích lại gần nhau, đáng tiếc nha đầu kia mệnh tốt, nhảy ra vị hôn phu, phải là tiểu vương gia, cũng là trạng nguyên phu nhân, cơn tức này Xuân Vân chịu sao nổi, nhưng biết làm sao mà tranh giành với số mệnh, trong lòng thường xuyên buồn bực thành bệnh, cả ngày bệnh tật ngay cả lầu cũng xuống.

      hai ngày trôi qua, thời gian còn dài, chỗ mụ tú bà còn dễ nghe nữa, Xuân Vân bất đắc dĩ, vội thức dậy rửa mặt thay đồ, tiếp Chu Khang, Khang này đủ điều tốt, chỉ có dáng vẻ tốt, sinh ra có túi da tốt, Minh Chương có vài phần giống người cậu như , chỉ có điều Chu Khang làm người hèn mọn bỉ ổi, tất nhiên là cách nào so sánh với Minh Chương, nhưng túi da này ngược lại cũng hữu dụng, tục ngữ , chị và em cái đẹp, bộ dáng này của Chu Khang , cũng làm cho Xuân Vân cam tâm tình nguyện tiếp tiếp đãi, sử dụng trăm ngàn thủ đoạn dụ dỗ , hôm nay đùa giỡn, ngày mai uống rượu, sau vừa muốn quần áo đồ trang sức, cứ như vậy bao nhiêu bạc cũng xài đủ, tới vài ngày liền xài hết.

      Trong kỹ viện Này có tiền là vua, có tiền là gia, tiền quan tâm ngươi là ai, vừa thấy có tiền, mặt tú bà xụ xuống , muốn đuổi người ra ngoài .

      Chu Khang và Xuân Vân tình cảm nồng nhiệt đâu nỡ buông ra, liền lấy bức hoạ còn lại , hỏi thăm Ý Cổ Trai, liền tới cửa, hai tỷ muội Chu thị tự cho là chuyện này làm kín đáo, nhưng lại biết, đời này có tường nào gió lọt qua, tòa nhà tự nhiên bị cháy, có thể chút dấu vết để lại ư, vả lại, Chu Khang thích rượu, uống nhiều quá liền rò rỉ ra hai câu, cũng mới lạ .

      Huống chi, còn chạy, ràng chính là có tật giật mình, Diệp Trì được tin, bốn phía tìm ra, ngờ đụng phải ngay tại Ý Cổ Trai , lúc này thể Diệp tiểu gia mệnh tốt.

      Vốn Diệp Trì cũng nhận ra Chu Khang, chỉ với bức họa giống như ở ngoài, quả thực nhìn cũng ra, nhưng lại hết lần này tới lần khác Chu Khang lại lấy ra bức tranh tuyết khê thừa hưng, mấy chiếc quạt tranh của Vương Cảnh Khanh, ông cụ càm ràm với cả đêm, là tổ tiên truyền lại, lại bị ông làm cháy mất, ngày nào đó chết còn mặt mũi gặp tổ tông vân vân, còn miêu tả chi tiết 4 cái quạt này như thế nào cho Diệp Trì nghe, Diệp Trì nhớ kỹ cũng khó.

      Cho nên Chu Khang vừa lấy tranh này ra , Diệp Trì liền biết đây là do Chu Khang phóng hỏa, làm sao còn cho phép bán bức tramh, lên đánh chưởng cho hôn mê, cho người trói lại, nhốt trong biệt viện ngoại thành của Cẩm Thành, thẩm vấn cả buổi, cái gì cũng hết.

      Nhân chứng vật chứng đều có, trong lòng Diệp tiểu gia mới được xem là an tâm rồi, dựa vào những thứ này, là có thể bảo vệ vợ rồi.


      Thời Tiêu tất nhiên là biết những thứ nhân quả này, vừa thấy tranh này, liền đoán người bán tranh là kẻ thù của mình, nghĩ đến nương nàng , làm sao có thể chịu nổi, nắm lấy Diệp Trì muốn thấy người.

      Ngay lúc này Diệp Trì tự nguyện chịu thiệt, mang theo nàng đến biệt viện, lúc Thời Tiêu thấy Chu Khang, liền cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm...
      Nga Nhi, little_chicken, Dion8 others thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Công nhận bà mẹ Minh Chương ác , Tiêu tỷ có làm gì nên tội mà khiến người ta tan cửa nát nhà như thế, nương mất, phụ thân bị bệnh, thích người ta làm con dâu thôi chớ, còn nhục nhã người ta đành ... Tiếc cho Minh chương , có người mẹ như thế sắp cưới dc vợ vợ mất tiêu ... haizzzz. Thanks edit nhiều nha.
      haimap2346Chris thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 51


      Minh Chương suốt đêm trở về, đến trước cửa phủ sắc trời tối, quản gia vội vàng ra đón, nhận roi ngựa trong tay , đưa cho gã sai vặt đứng kế bên.


      Minh Chương vừa vào vừa : "Tiêu Tiêu làm gì vậy?" quản gia có chút khó xử : " nương sáng sớm phố Tỉnh Thủy, sau theo tiểu vương gia ra ngoại thành chuyến."

      Minh Chương nghe xong, dừng bước chân, lạnh lùng : "Hầu hạ gì kì vậy, trước khi ta phải dặn dò rồi sao."


      Quản gia đau khổ : " Hương Nhi , nương muốn theo tiểu vương gia, bất luận thế nào cũng gọi bọn theo, đuổi bọn họ trở về, biệt viện của Phong Nhị gia Trấn Viễn Hầu phủ, trong thời gian uống cạn chung trà liền ra, sau đó vào đại tạp viện tìm Trần nương rồi, đợi đến bây giờ cũng chưa thấy trở về, nô tài sai người đón ba lần rồi, nương , nương ..." xong nhìn Minh Chương.


      Sắc mặt Minh Chương hơi tái, cố hết sức ổn định tâm trạng: " nương cái gì hả?"


      " nương nàng trở lại, hôn coi như có, bảo trạng nguyên gia chọn danh môn thục nữ khác."


      Minh Chương chán nản lùi lại hai bước phất phất tay: "Biết rồi, ngươi xuống trước , để ta suy nghĩ."


      Bốn chiếc quạt trong nhà Tiêu Tiêu, nhìn qua, vì vậy ở Phong Nhã cư vừa thấy bức tây tắc phong vũ, liền kinh sợ xuất ra thân mồ hôi lạnh, Minh Chương ngốc, lúc trở về nhà, chỉ lo tìm Tiêu Tiêu, ngược lại để ý tới những thứ này, sau này ngẫm lại, trận hoả hoạn kia của Thời Gia rất kỳ lạ.

      Nếu như chưa thấy bức tây tắc phong vũ này, có lẽ còn cho qua, nhưng vừa thấy bức hoạ vốn bị đốt cháy này, điều này lên đêm hôm đó có người trộm từ Thời Gia ra, trộm bức hoạ, còn vô cùng có khả năng phóng hỏa.


      Nghĩ đến đây, Minh Chương vội vàng hỏi Vương Khanh tranh này từ chỗ nào mà có, Vương Khanh : "Thành cũng khéo, hôm kia ăn tiệc ở Tụy Hoa Lâu, gặp người lên lầu rao bán tranh cổ, có lẽ biết ngày đó có nhiều quý nhân, bán được giá tốt, vốn ta chỉ thấy điều thú vị, lại nghĩ ngược lại được bảo bối, cho hai nghìn lượng bạc, mua vào tay, nhặt được đại tiện nghi."

      Minh Chương vội hỏi hình dáng của người bán bức họa này, Vương Khanh : "y phục cũng đàng hoàng, dáng vẻ ..." xong nhìn Minh Chương cái : "Ta trước thất lễ với Minh Chương huynh, miễn cho Minh Chương huynh trách tội, người bán bức hoạ có vài phần giống Minh Chương huynh ."

      Vương Khanh như thế, Minh Chương khi đó cũng nghĩ đến người cậu ruột của mình, ở trong kinh thành tìm hết ngày cũng tìm gặp được người bán bức họa, càng thêm vô cùng lo sợ, nếu là vì ham muốn tài vật mà phóng hỏa, nhất định là trước đó tính toán hết thảy, phải chỉ là lén trộm tranh, Thời Gia so sánh được với nhà đại phú đại quý, nhưng cũng là nhà có của cải, nếu như ham muốn tài vật, tất nhiên chắc là chỉ lấy bức họa , như thế, người này vốn là muốn phóng hỏa, thuận tiện mới trộm bức họa ra.

      Có thể làm được chuyện như vậy, quan trọng nhất là phải nhận biết được bức họa, nếu như đổi lại mãng phu, sợ để cho cầm, cũng biết bức tranh này đáng giá, người này nhất định đến Thời Gia, quen thuộc ngõ ngách của Thời Gia , mới có thể sau khi phóng hỏa còn toàn thân trở ra, mà người như vậy, tính ra chỉ có thể đếm được đầu ngón tay.

      Nếu phải ham muốn tài vật mà phóng hỏa, chắc chắn có thù với Thời Gia, nhưng Tiêu Tiêu nhà tâm địa lương thiện, Thời thúc thúc có chút hiểu thói đời cho lắm, nhưng cũng chưa từng kết oán với người nào, vậy tại sao lại bị người ta phóng hỏa, người phóng hỏa này tất nhiên có mục đích khác thể cho ai biết .

      nhà ba người Tiêu Tiêu may mắn được cứu sống, nhưng cũng biết là ai làm? Nghĩ đến đây, Minh Chương nhịn được nhíu mày, hề hoài nghi nương mình, với tư cách của nương , xác thực thoát khỏi hiềm nghi.


      Mẫu thân trước sau như thích Tiêu Tiêu, nếu phải phụ thân và kiên trì, việc việc hôn nhân này sớm bị mẫu thân cho lui, mẫu thân chỉ thích Tiêu Tiêu, việc liên quan đến nương Tiêu Tiêu cũng thích, dù vậy, Minh Chương cũng thể nào tin nổi, mẫu thân vì từ hôn mà phóng hỏa, mẫu thân có khả năng làm ra chuyện tán tận lương tâm như thế.

      Nhưng Minh Chương thủy chung an tâm, lúc này mới trở về chuyến, tin, nhưng khi nhắc tới chuyện phóng hỏa , vẻ mặt nương như né tránh , Minh Chương suýt tý nữa liền đứng yên, nếu như mẫu thân làm ra chuyện như thế, vậy và Tiêu Tiêu...

      Nghĩ đến đây, Minh Chương cả người lạnh lẽo, vịn bàn đứng lên : "Nương, người với nhi tử , trận hoả hoạn kia của nhà Tiêu Tiêu ..."


      còn chưa dứt lời, Chu thị liền the thé : "là ta làm đó, mẹ con Thời Gia đều đáng chết, đáng chết, các nàng là hồ ly tinh, chỉ biết câu dẫn nam nhân, Tô Tuệ lan câu dẫn cha ngươi, còn cho con bà ta câu dẫn nhi tử của ta, làm cho con ta hồ đồ, ngay cả nương cũng nhận, ta hận, rất hận, nàng sao chết theo nương nàng ..."


      "Nương..." Minh Chương cũng nhịn được nữa, rống tiếng: "Tiêu Tiêu là người ta mà, đời này ta chỉ mình nàng, làm ra chuyện như vậy, có phải người cũng muốn đứa con trai này nữa hay ."

      Chu thị sững sờ, dường như phục hồi tinh thần lại, vội vàng : "Minh Chương, Minh Chương, nương bậy thôi, bậy thôi, phải mà, nương làm sao có thể phóng hỏa, làm sao có thể hại người, Tô Tuệ Lan, ngươi đừng đến tới tìm ta, đừng tới tìm ta, phải là ta, phải ta..." xong đưa tay giật búi tóc đầu mình xuống, thẳng nhìn chằm chằm vào Minh Chương hì hì cười tiếng: "Tô Tuệ Lan, ngươi thắng được ta đâu, thắng được..." cầm cây kéo trong rổ châm tuyến rặc rặc rặc rặc làm rối tóc đầu tóc của mình.

      Minh Chương vội vàng lên đoạt cây kéo rong tay mẫu thân, giằng co cả đêm, mới trấn an được nương , Minh Chương sức cùng lực kiệt, trong lòng so với thân thể còn mệt mỏi hơn, biết mình nên làm gì bây giờ, xảy ra chuyện như vậy, và Tiêu Tiêu nên làm như thế nào đây.

      Minh Chương ngồi đêm trong phòng nương , nhìn qua ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, chợt nghĩ, có lẽ có thể gạt Tiêu Tiêu, dù sao chuyện qua, bọn họ còn có cuộc đời phải trải qua, muốn, cũng thể mất nàng.


      Ý nghĩ này khi xuất , liền nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của , việc cấp bách trước mắt là hồi kinh, tìm được cậu của , bán bức họa đó, cần phải nhất định là cậu , người mẫu thân có thể sai khiến cũng chỉ có ông. Huống chi, Vương Khanh cũng , người kia có chút giống .

      Đoạn đường này Minh Chương hề dừng lại nghỉ ngơi, chỉ sợ có biến cố gì, cuối cùng cũng kịp, mặc dù biết Diệp Trì làm sao biết được chuyện này, có thể tâm tư của Diệp Trì đối với Tiêu Tiêu, để cho nắm được chuyện này, làm gì dễ dàng dừng tay, nhưng Tiêu Tiêu, thể có nàng. Minh Chương đứng lên, cho người chuẩn bị ngựa, thẳng đến phố Tỉnh Thủy.

      Trong đại tạp viện ở Phố Tỉnh Thủy, Thời cha quan sát nữ nhi, lại nhìn nhìn, hồi Diệp Trì tự châm trà cho mình, hồi rót nước cho Tiêu Tiêu, phải nhàn rỗi, thư quán đón ông cũng là .


      Thời cha thầm thở dài, trong lòng nghĩ khuê nữ ông hấp tấp bảo Diệp Trì đón ông quay về đại tạp viện, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì rồi sao, nghĩ đến đây, Thời cha : "Ngược xảy ra chuyện gì, nha đầu kia lại chịu cho cha nghe, làm cha gấp muốn chết."


      Thời Tiêu nhìn cha nàng nhịn được đau lòng, nước mắt tí tách liền rớt xuống, cha nàng biết làm sao, Diệp Trì trước đau lòng, vội vàng lấy khăn từ trong ngực ra, lấy ra nhìn nhìn lại vội vàng nhét lại trở về, rồi lại rút ra cái khác đưa cho Thời Tiêu: "Đừng khóc, mắc công Thời thúc nghĩ là nàng chịu ủy khuất nữa."

      Thời Tiêu rảnh phản ứng đến , nhưng nhận khăn trong tay : "Ngươi ra ngoài trước , ta có chuyện muốn với cha ta."


      Diệp Trì có chút tội nghiệp nhìn vợ , thấy mặt Thời Tiêu lạnh lùng, cũng dám quấy rầy nũa, xoay người lại ra ngoài đợi.


      Tuy bị đuổi ra, nhưng trong lòng Diệp tiểu gia vẫn vui, vì sao, còn phải nữa sao, rốt cuộc có hi vọng rồi , chỉ cần vợ lấy tiểu tử họ Hứa kia, nhất định là nàng dâu của , nhưng cũng muốn nghe vợ và lão nhạc phụ cái gì, ngồi xổm sát vào cửa sổ, dán lỗ tai vừa muốn nghe, chỉ thấy Quyên Tử chống eo đứng ở trước mặt : "Làm gì đó, tiểu vương gia tôn quý như ngươi mà cũng nghe lén à, sợ truyền ra ngoài bị người khác chê cười sao."

      Diệp Trì trừng mắt liếc nàng, trong lòng bà tử hung hãn này là bắt chó cày xen vào việc của người khác, có phải nghe lén chuyện của nàng ta đâu, nàng ta ngại cái gì, nhưng sợ vợ trong phòng biết, quay đầu lại được tự nhiên, đứng lên đến ghế đẩu phía dưới cây hòe ngồi xuống, bưng tô nước lạnh uống ừng ực, uống vào thấy ngon vô cùng.

      Trong phòng Thời Tiêu suy nghĩ hết ngày, chuyện này nên với cha nàng như thế nào đây, Chu Khang là cậu Minh Chương, hoả hoạn là do đốt, nhưng chỉ điểm phía sau lại là nương Minh Chương, khi nàng vừa biết hết tất cả còn chịu được, huống chi cha nàng.


      Cha nàng cả đời sống đơn giản, mặc dù trong nhà bị cháy, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, cha nàng như trước vẫn học được xử khéo léo, để người lương thiện đơn giản như cha nàng biết được chuyện đáng sợ như thế, Tiêu Tiêu biết làm sao mở miệng.

      Suy nghĩ ngày kết quả là Tiêu Tiêu quyết định cho cha nàng nghe, nhưng lại phải tìm lý do, dù sao xảy ra chuyện như vậy, nàng tuyệt đối có khả năng thành thân với Minh Chương.


      Nghĩ đến đây, nước mắt ngăn được rơi xuống, Thời cha đưa tay lau nước mắt của nữ nhi: "Niếp Niếp, bị ủy khuất gì rồi, cho cha nghe chút."

      Thời Tiêu cũng nhịn được nữa, nhào vào trong ngực cha nàng , ô ô khóc lên, khóc đến nỗi cha nàng ôm nàng luống cuống tay chân, gọi nàng từng tiếng từng tiếng : "Niếp Niếp, Niếp Niếp của cha sao thế này? Làm sao vậy? đừng khóc nữa, khóc làm lòng cha khó chịu lắm."


      Thời Tiêu ôm cha nàng khóc trong chốc lát, mới từ trong ngực cha nàng ra, lau nước mắt với cha nàng: "Con và Minh Chương thể thành thân, người có thể hỏi nguyên do hay ?"


      xong lại rơi xuống chuỗi nước mắt, Thời cha tuy hiểu thói đời cho lắm, nhưng đau lòng khuê nữ, nha đầu này từ như vậy, có thể đau sao, khi còn bé Thời Tiêu vừa khóc, ràng thanh rất , còn cách hai tầng viện, cha nàng chỉ cần nghe thấy, vội vàng hấp tấp chạy vào ôm nàng dỗ dành, lúc ngủ cõng nàng, lớn lên chút tự tay dạy nàng học bài viết chữ, mời tiên sinh dạy nàng vẽ tranh, tình cảm hai cha con nàng rất tốt, nương Thời Tiêu cũng ghen ghét, thường với Thời cha : "Ta thấy hai cha con các người sống rất tốt, bản thân ta thành vướng bận rồi."


      Có thể thấy được Thời cha thương khuê nữ hề có nguyên tắc, hôm nay Thời Tiêu vừa khóc, làm Thời cha đau lòng chết mất, khuê nữ cái gì cũng đáp ứng, khuê nữ ông phải nha đầu điêu ngoa thích đùa nghịch, so với người khác cũng hiểu chuyện hơn, nếu muốn thành hôn, tất nhiên là có nguyên nhân thể thành thân, nàng muốn ông hỏi, ông hỏi!


      Nghĩ đến đây, lau lau nước mắt cho nữ nhi : "Được, cha hỏi."


      Hai cha con nàng , chợt nghe bên ngoài đông tiếng, tiếng Quyên Tử truyền vào: "Diệp Trì ngươi điên rồi, tự nhiên lại đánh Trạng Nguyên Lang của chúng ta làm cái gì, gia đến thăm chúng ta, khách quý mời ngồi..."


      " gia chó má đến thăm cái gì mà thăm, mang đến xui xẻo có, tiểu gia đánh là đúng ..." xong lại là quyền...
      Last edited: 16/6/16
      Hồngnhung16111997, Nga Nhi, Dion11 others thích bài này.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      nàng ơi có 1 lỗi nho đó: "trấn an nường " -> nương
      Quýt Đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :