1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 46




      Minh Chương nhịn được quay đầu lại nhìn Thời Tiêu ở sau lưng, Thời Tiêu vẫn chưa thoát ly khỏi người Minh Chương, lại nhìn thấy Diệp Trì, khỏi có chút hoảng hốt, lúc này đối mặt với ánh mắt của Minh Chương, lại có khoảnh khắc chột dạ, nhưng chớp mắt liền tỉnh táo lại, thầm nghĩ mình và Diệp Trì liên quan, cho dù có liên quan, cũng sớm từ hôn với Minh Chương, vậy nàng chột dạ cái gì chứ.


      Khoảnh khắc này, nàng mới phát ra nàng còn oán giận , nhưng oán giận cái gì lại nên lời, oán giận nhiều năm ư, phải người tầm thường, tự nhiên chí ở bốn phương, oán mẫu thân hám lợi như vậy, có thể chọn được sao.


      Mặc dù tìm ra lý do oán hận , nhưng vẫn là oán hận, nhưng vô luận oán hận như thế nào, đến cùng gặp lại nhau, vừa nhìn thấy ánh mắt hết sức quen thuộc, ủy khuất ba năm tích tụ, khiến nàng muốn khóc, nhưng cố hết sức nhịn xuống, lệ nóng đảo quanh hốc mắt, cuối cùng nén trở về.


      Phần ủy khuất này làm Minh Chương vừa đau lòng lại vừa hổ thẹn, đau lòng vì Tiêu Tiêu của biết chịu bao nhiêu ủy khuất, mới có thể trở nên nhẫn và kiên cường như vậy, nàng là Tiêu Tiêu của , vị hôn thê nhu thuận yếu ớt rành thế , thế mà chỉ trong chớp mắt, làm sao nghi ngờ nàng và tiểu vương gia có cái gì, trong mắt trong lòng Tiêu Tiêu của cho tới bây giờ chỉ có mình thôi.


      Chợt trông thấy vết thương trán nàng, mặt Minh Chương liền biến sắc, đưa tay chạm chạm: "Vết thương này là sao vậy?"




      Thời Tiêu rụt rụt ra sau, nàng hận thể nhào vào vào trong ngực của ra việc ác của Quách Đại Bảo, cũng như trước kia giao toàn bộ phiền não cho xử lý, nhưng thể, sớm phải là Minh Chương của nàng rồi.




      Nghĩ đến đây, Thời Tiêu lắc đầu, qua hai người này, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều có suy nghĩ riêng của mình, dáng vẻ quen thuộc thân thiết ăn ý, vừa nhìn biết quan hệ đơn giản.


      Hai mắt Diệp Trì muốn phun lửa, tay chạm vào bảo kiếm lưng, nhưng bị Cẩm Thành phát bắt được, thấp giọng : " thể lỗ mãng, chuyện gì cũng phải hỏi ràng rồi rồi hãy ."




      Nháy mắt ra hiệu với Tả Hoành, hai người bên túm lấy kéo ra sau hai bước, Cẩm Thành mới ha ha : " ra vị này chính là Trạng Nguyên Lang phong độ tư thái vô song, ngưỡng mộ lâu ngưỡng mộ lâu."




      Minh Chương nghi hoặc nhìn nhìn , Vương Ngọc : "Vị này chính là Trấn Viễn Hầu phủ Nhị công tử." Minh Chương vừa chắp tay, định chào hỏi hai câu, Phong Cẩm Thành mới : "Mạo muội xin hỏi trạng nguyên công, vị nương sau lưng người là ai vậy?"




      Minh Chương : "Là vị hôn thê của tại hạ."




      "Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi, nàng là nàng dâu của tiểu gia, liên quan gì đến ngươi?" Diệp Trì tức giận cũng biết lựa lời , liền vừa nhìn Thời Tiêu và dung mạo Hứa Minh Chương phen, Diệp Trì ghen ghét hận thể lên nghiền tiểu tử này thành tro, vợ có khi nào nhìn bằng ánh mắt này đâu, cho dù là liếc, cũng có thể mừng đến ngất xỉu.


      Đôi mắt kia cho rằng vĩnh viễn luôn trong trẻo lạnh lùng, ra cũng có thể nóng bỏng như vậy, ra nàng phải là tảng băng, lòng của nàng là ngọn lửa, bất quá chỉ đối với mới hóa thành băng, phải nóng, là sớm có người ủ trước rồi.




      Diệp Trì cũng ngốc, hiểu vợ rất , tên trạng nguyên hủ lậu này tám phần là , nàng vậy mà sớm đính hôn, nhưng đính hôn sao chứ, chỉ cần tiểu gia nhìn trúng, đừng đính hôn cho dù là thành hôn, cũng đoạt lấy.


      Minh Chương dù sao cũng có tu dưỡng bất đồng với Diệp Trì, mặc dù cảm giác như vậy hoàn toàn là cố tình gây , cũng chỉ nhíu nhíu mày : "nguyên do trong đó tiện với các vị, hôn nhân đại đâu phải trò đùa, chuyện hôn ước này từ định ra, có hôn thư có định khế, làm sao có thể bậy được."


      Diệp Trì hừ lạnh tiếng: "Có hôn thư thế nào, tiểu gia nhìn trúng chính là của gia, ngươi phải mới hứa hôn thôi sao, tiểu gia hôm nay liền thành hôn." xong tránh Tả Hoành ra muốn tiến lên, Cẩm Thành và Vương Ngọc sao có thể cho tới nữa, cũng biết là tên khốn nạn, sợ hồ đồ, quan tâm đến chuyện gì bắt người cướp , nhưng lại có biện pháp thu thập.


      Nhưng Diệp Trì đố kị như lửa thiêu, y như con nghé điên, ai mà ngăn cho được, chỉ lát sau Cẩm Thành và Vương Ngọc bị vứt qua bên, Diệp tiểu gia mục tiêu ràng, trực tiếp lướt qua Minh Chương chụp tay của Thời Tiêu.




      Minh Chương làm sao chịu để cho bắt được Thời Tiêu, khẽ vươn tay đẩy ra lạnh lùng : "Tiêu Tiêu là vị hôn thê của tại hạ, tiểu vương gia chớ có vô lễ."




      Diệp tiểu gia hừ tiếng : "Tiểu gia từ biết cái gì là lễ, ngươi có nhường hay , chút nữa đao kiếm có mắt, ít cánh tay hay cái chân cũng đừng hối hận."




      Mắt thấy phải kết thúc chuyện này, Thời Tiêu chậm rãi mở miệng: "Minh Chương, hôn ước của chúng ta lui rồi, liên quan nhau nữa." Sau đó với Diệp Trì: "Phiền toái tiểu vương gia đưa ta về nhà, ngày rồi, chắc trong nhà lo lắng lắm." xong, vượt qua Minh Chương tới trước mặt Diệp Trì.


      câu kia quả thực chính là kim đan của Thái Thượng Lão Quân, Diệp tiểu gia ta vừa rồi vẫn còn lưỡng lự trong diêm la điện, lúc này vèo cái liền bay lên trời, cũng chẳng quan tâm so đo việc Thời Tiêu và Minh Chương mắt mày lại, khẽ vươn tay muốn tới dắt nàng.




      Nhưng Thời Tiêu nhàng tránh được, nàng về phía trước hai bước, lúc này tâm tình tốt của Diệp Trì bạo phát, đồng ý nhân nhượng, mảy may bị ảnh hưởng, vừa muốn đuổi kịp, lại nghe Hứa Minh Chương : "Tiêu Tiêu, chẳng lẽ nàng còn oán ta để nàng phải chịu ủy khuất, nương ta làm mấy chuyện kia, ta đều biết hết, nhưng bà ấy phải ta, nàng muốn giận ta, ta cũng theo nàng, nhưng việc gì phải liên quan đến người ngoài."




      Thời Tiêu dừng bước, rất muốn quay đầu lại, nhưng nhớ tới lời khinh miệt xem thường của mẫu thân , trong lòng Thời Tiêu cứng rắn, lúc trước khi rời khỏi Hứa, nàng thề với lòng, đời này bước vào cánh cửa kia, cho nên nàng thể quay đầu lại, vả lại, lúc trước Thời Gia hoả hoạn, mẫu thân còn ghét bỏ nhà nàng, huống chi, hôm tình cảnh nhà nàng như thế, làm sao xứng đôi với Trạng Nguyên Lang.


      Thời Tiêu thừa nhận mình nhát gan tự ti, nhưng nàng có dũng khí đối mặt với mẫu thân Minh Chương, cảm giác tự tôn bị hung hăng giẫm dưới chân, nàng muốn gặp lại lần thứ hai, khẽ cắn môi, cất bước ra ngoài.




      Minh Chương muốn đuổi theo, lại bị Diệp Trì cản lại : "Ta này trạng nguyên công, vợ ta , ngươi cũng nghe hết rồi mà, cho dù trước kia như thế nào, từ hôm nay trở , nàng với ngươi nửa văn tiền cũng liên quan, ngươi cũng đừng càn rỡ quan tâm, mau chiêu tuyển làm phò mã , đừng có làm phiền nữa."




      xong, chầm chậm đuổi theo, sắc mặt Minh Chương cơ hồ tái nhợt chút huyết sắc, biết , Diệp Trì mấy câu đó là cho Tiêu Tiêu nghe, cũng biết nàng nghĩ như thế nào.




      Nghĩ đến đây, Minh Chương còn muốn đuổi theo, nhưng bị Vương Ngọc giọng níu lại: "Minh Chương huynh chớ đuổi theo, việc gì cũng cần bàn bạc kỹ hơn.




      Trong lòng Vương Ngọc nhàng thở ra, vừa rồi thế này, đúng là sợ hai người đánh nhau gây tai nạn chết người, là Trạng Nguyên Lang, là tiểu vương gia, nếu như ở chỗ khác thôi, tại Phong Nhã cư của mà xảy ra chuyện gì, chịu nổi, bởi như vậy mới lật đật giải vây.


      Cẩm Thành và Tả Hoành hai người cũng muốn xảy ra nhân mạng, ngờ nha đầu kia câu , chuyện liền giải quyết xong, nhớ tới dáng vẻ Diệp Trì vui vẻ đuổi theo, Cẩm Thành liền thở dài, tuy hôm nay qua, nhưng nhìn ý tứ này của Hứa Minh Chương, chỉ sợ đại phiền toái còn ở phía sau, mối hận đoạt vợ, ai có thể nhịn cho nổi, biết ồn ào ra chuyện gì nữa, nhưng chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể tới đâu hay tới đó, dù sao bảo Diệp Trì buông tay tuyệt có khả năng.


      Cáo từ Vương Ngọc ra, ngựa của Diệp Trì còn ở bên ngoài, nhưng người sớm biến mất, hỏi gã sai vặt chờ bên ngoài, theo Thời nương ngồi xe rời , Tả Hoành : "Cẩm Thành, ta thấy chuyện này nhưng lại sai a, Hứa Minh Chương cũng có ý dừng tay, ngươi cũng thấy đó, người ta thế nhưng có danh có phận tình chàng ý thiếp, bây giờ chắc là hờn dỗi, Diệp tiểu gia ta nửa đường xen vào như vậy, chuyện này tính sao đây."




      Cẩm Thành thở dài : "cứ xem sao !"




      Bên này đợi Cẩm Thành và Tả Hoành ra ngoài, Vương Ngọc mới hỏi: "Chuyện gì xảy ra, là vị hôn thê của Minh Chương huynh, sao lại tới kinh thành?"




      Sắc mặt Minh Chương tối sầm, nghĩ đến Vương Ngọc là quân tử chính trực, liền thổ lộ đầu đuôi với : "Đợi ta về quê, cha con nàng chẳng biết đâu, lúc này mới nhờ Vương huynh tìm kiếm, ngờ lại gặp ở chỗ này, cũng muốn hỏi huynh đài, sao nàng lại ở chỗ của huynh?"




      Vương Ngọc nghe xong, chuyện này náo cho tới bây giờ, làm thế nào cũng giấu giếm được, liền với : "Ta có biểu đệ bởi vì được cưng chiều, hơi có chút hoang đường, ngày thường ta để ý tới , hôm nay ta bề bộn nhiều việc, đến để nhờ vật ở chỗ ta, ngày mai tới lấy, ta chỉ nghĩ là vật gì, ngờ là nương, lại là vị hôn thê của Minh Chương, có lẽ bị nhìn trúng, nên đoạt lấy, lại sợ dượng nên dám mang về trong phủ, mới đưa đến chỗ ta đây, cũng may xảy ra chuyện lớn, là vạn hạnh trong bất hạnh, Minh Chương huynh yên tâm, ngày mai ta tìm dượng, để cho ông ấy hảo hảo giáo huấn biểu đệ, tự mình đến nhà nhận lỗi, ngược lại chỗ tiểu vương gia, Minh Chương huynh định như thế nào?


      Hứa Minh Chương : "Ta cùng với Tiêu Tiêu lưỡng tình tương duyệt, lại sớm định hôn, là tiểu vương gia, chẳng lẽ muốn đoạt vợ người sao?"




      Vương Ngọc : "ngươi cũng nhìn thấy, muốn đoạt ngươi có thể làm như thế nào? Vi huynh ở đây cũng có chủ ý..." xong ghé vào tai Minh Chương vài câu.




      Minh Chương nghe xong, vội : "Ta đây liền Định thân vương phủ gặp ân sư đại nhân."


      Minh Chương Định thân vương phủ như thế nào, quay đầu trở lại tiếp về Diệp tiểu gia của chúng ta, tuy rằng thoải mái lắm, nhưng cuối cùng người cũng rời với , mặc dù trong lòng vẫn còn vướng mắc, nhưng tâm tình tốt hơn nhiều, nhìn Thời Tiêu cả buổi, rốt cuộc : "Chuyện trước kia tiểu gia so đo, nhưng sau này, nàng và được phép gặp nhau có biết , nếu như nàng gặp lại , để cho ta biết, ta cũng biết mình làm ra chuyện gì đâu, ta đây có dọa nàng đâu."




      Thời Tiêu có tâm tình ứng phó , cái gì nàng cũng có nghe qua, đầu óc nàng vẫn còn hỗn loạn tê dại, chỉ qua loa hồ đồ ừ tiếng cho xong, thẳng đến khi ngựa xe dừng lại mới hoàn hồn lại.





      Tưởng là đến phố Tỉnh Thủy, xuống mới biết phải, trước mắt là cổng chính của tòa nhà, Thời Tiêu sửng sốt chút, chợt nghe Diệp Trì : "Trán nàng bị thương, cần phải hảo hảo nhìn cái, đây là quý phủ của Hồ thái y ."




      Thời Tiêu nghe là thái y vội : " cần làm phiền, về nhà bôi chút thuốc là được." Nhưng Diệp Trì làm gì chịu, cứng rắn kéo vào bảo Hồ thái y xử lý miệng vết thương, bôi thuốc, hỏi vài lần, Hồ thái y đều có gì đáng ngại, mới thả ra.




      Đưa Thời Tiêu về phố Tỉnh Thủy là hai canh giờ sau, cũng may Quyên Tử viện cớ lung tung mới lừa gạt được Thời cha ngủ, Diệp Trì để ý tới ánh mắt khinh bỉ của Quyên Tử, trực tiếp đưa Thời Tiêu đến trước cửa phòng nàng, Thời Tiêu vừa muốn vào lại nghe Diệp Trì : "Thời Tiêu, nàng gặp lại đúng ?


      Thời Tiêu quay đầu, ánh trăng đêm nay tệ, từng vầng sáng rơi người , khảm lên vòng ánh sáng nhàn nhạt, mặt của trong vầng sáng nhu hòa hơn bình thường rất nhiều, nhưng giọng của lại bướng bỉnh, bướng bỉnh như con nít, hơn nữa, hôm nay lần đầu gọi tên của nàng, nghe có chút cổ quái.




      Thời Tiêu ra cũng hiểu vừa ý nàng ở điểm nào, trong lòng nàng, cảm thấy nàng cái gì cũng sai, Thời Tiêu nghĩ, với kiêu ngạo của Minh Chương, ngày hôm nay qua , có lẽ tới tìm đâu, như vậy cũng tốt, hai bên đều giải thoát cho nhau.




      Nghĩ đến chỗ này, nàng khẽ gật đầu cái, Diệp Trì lập tức mừng rỡ, trước khi nàng đóng cửa nhịn được lại câu: "chỉ cần nàng gặp sao đều được." câu kia làm cho Thời Tiêu ngu ngơ cả buổi.




      Diệp Trì từ phố Tỉnh Thủy ra mãi cho đến trước cửa Vương phủ tâm tình đều rất tốt nhưng đến khi vào cửa lại hẳn như vậy, ngược lại là Phúc Quý ở bên cạnh cha cúi chào : "Vương Gia ở thư phòng đợi tiểu vương gia nửa ngày, nhắn người vừa về qua."


      Diệp Trì còn tưởng là chuyện của Quách Đại Bảo, để cho cha biết, trong lòng hôm nay còn chưa kịp chỉnh đốn tiểu tử kia mà, vậy mà còn dám đến cáo trạng, xem ngày mai trị hai người này ra sao.




      vào thư phòng, vốn cho là cha nhất định đen mặt giáo huấn trận , ngờ lại cho người dâng trà, Diệp Trì hắc hắc vui mừng : "Lão gia tử hôm nay này làm sao vậy, đừng là có chuyện gì vui nha, là lại cho ta thêm di nương nữa sao?"




      " "




      câu làm lão Vương gia nghẹn thở nổi, vừa nghĩ tới hôm nay Minh Chương những câu kia, lão Vương gia càng thêm tức giận, nhìn uống trà, chợt quát to tiếng : "Nghiệp chướng, đại náo Thị Lang phủ, đoạt vợ của trạng nguyên, ngươi hồ đồ như thế, biết lại làm ra chuyện thương thiên hại lí như thế nào, người đâu, bắt trói lại cho ta, từ hôm nay cho ra khỏi cửa phòng nửa bước."


      Bốn gã sai vặt áo ào xông tới, cầm dây thừng đến trước mặt, nhưng ngươi xem ta, ta xem ngươi, cũng dám ra tay, cũng biết tiểu vương gia dễ chọc, khí lực lớn, có công phu, trói người thành chừng còn bị đánh, cũng thể chết oan mà.




      Diệp Trì thế mới biết hôm nay lão gia tử bị chọc tức, có ý muốn giáo huấn , giáo huấn cũng được, sợ, dù cho đánh cũng sao, nhưng thể cho ra ngoài, mấy ngày nay phải gặp vợ nữa, lão gia tử tức giận như vậy, bằng ra ngoài trốn vài ngày rồi hãy .


      Nghĩ vậy liền muốn đứng lên, lại nghĩ bất kể như thế nào cũng có chút khí lực, quét mắt nhìn chén kia trà lập tức hiểu được, biết nên khóc hay cười, lão gia tử nhà bọn họ để chỉnh đốn , ngay cả ám chiêu hạ dược mà cũng nghĩ ra được, nhưng cũng có chút hiếu kỳ: "Lão gia tử, cho ta uống thuốc gì vậy?"




      Định Thân Vương bị nhi tử hỏi mặt già đỏ lên, nếu phải có cách nào, cũng hạ dược, phải sợ tiểu tử này khinh suất sao, thực trêu chọc, toàn bộ gã sai vặt xông lên, cũng khó mà bắt được , cho nên, bắt chỉ có thể hạ dược, nhưng thủ đoạn ti tiện như vậy quả thực vẻ vang, nhất là minh cả đời của Định Thân Vương.




      Bị nhi tử ở trước mặt vạch trần, thực có chút xuống đài được, mặt mo đỏ bừng, nhưng Diệp Trì nhất quyết tha : "Ta lão gia tử người nếu vừa mắt ta, bằng trực tiếp cho ta hạc đỉnh hồng, duyên phận đời này của hai cha con ta coi như hết, nhưng nếu người lưu lại cho ta hơi thở, cho dù lật cả bầu trời, đó cũng là vợ ta, ai dám đoạt, ta liều mạng với ."





      Nga Nhi, Dion, huyetsacthiensu9 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      47 chương


      Định Thân Vương tức giận tái mặt, vỗ bàn cái: "Chỉ cần còn có ta ở đây, ngươi đừng hòng làm ẩu, nhốt vào trong phòng cho ta, ai muốn thả ra, hay dám để lãoVương phi biết, cứ việc đánh chết."


      Định Thân Vương lúc này quyết tâm muốn nhốt , ra, ông cũng biết nhốt cũng vô dụng, nhưng ít nhất để cho tĩnh táo chút, Định Thân Vương cảm thấy, dù cho nhi tử hoang đường, nhưng chuyện này cũng có thể suy nghĩ cẩn thận.


      Từ phương diện khác mà , chuyện này làm cho Định Thân Vương thay đổi cách nhìn về đứa con trai này, mấy năm nay vì việc hôn nhân của Diệp Trì, ông cũng quan tâm ít, lẽ ra lo lắng này của người làm cha như ông hơi kỳ cục, nhưng ai bảo ông chỉ sinh được đứa con trai này làm chi, ông sợ tiểu tử này cưới vợ, hương khói từ đời ông coi chư bị chặt dứt, ngày nào đó ông chết có cách nào mà gặp mặt lão tổ tông.

      Thầm suy nghĩ ít, đến mức sắp bị bệnh luôn, giờ hễ đến nhà ai, nếu biết nương nhà người ta chưa lấy chồng, liền thay nhi tử nhìn xem như thế nào.


      Theo suy nghĩ của Định Thân Vương, con của ông đến bây giờ cưới vợ, chính là do dính lấy những kỹ nữ kia trong thời gian dài, Định Thân Vương cũng thừa nhận, thiên kim thế gia vọng tộc, so với những kỹ nữ đàn hát phong tình có chút khô khan thú vị, nhưng ông cũng đâu có ngăn nạp thiếp, chỉ cần cưới nàng dâu vào cửa, rồi muốn nạp bao nhiêu thiếp thất, lão tử ông đều có thể mắt nhắm mắt mở để cho nạp vào, dù là nạp đầu bài của Xuân Vân lầu kia, ông cũng chịu.

      Nhưng điều kiện tiên quyết là phải lấy nàng dâu về, nay đại thần trong triều, chỉ cần thấy ông, câu đầu tiên liền hỏi: Định thân vương phủ lúc nào lo liệu chuyện vui a, nghe vài lần, Định Thân Vương cũng cảm thấy thế nào, về sau mỗi ngày đều nghe, thành tâm bệnh, sợ Diệp Trì lẫn vào trong đó, rồi cứ hoang đường hoài như vậy.

      Nhưng hôm nay Minh Chương với ông, Định Thân Vương đầu tiên là kinh sợ, về sau lại có cảm giác thở phào nhỏm, tuy chuyện nhìn trúng vị hôn thê của người ta có chút khốn nạn, nhưng cũng , con của ông phải là muốn cưới vợ, mà là gặp được người hài lòng hợp ý.


      Định Thân Vương sớm nghĩ, nếu dứt khoát cho lấy người vợ, vợ chồng son ở chung với nhau lâu dài, tự nhiên liền thân thiết, về phần chọn người, cũng có tính toán, chính là nương Cẩm Phong của Trấn Viễn Hầu phủ.

      Hôm kia thái hậu nhắc với ông, ông liền cảm thấy phù hợp, cho dù nhìn mặt mũi Cẩm Thành mặt mũi, tiểu tử Diệp Trì cũng thể quá lạnh nhạt với người ta, vả lại, nương kia ông nghe Vương Phi khen ngợi khoa trương mấy lần, dáng vẻ được, tính tình cũng vui vẻ, với tiểu tử này miễn cưỡng cũng coi như thanh mai trúc mã, phù hợp như vậy là quá được rồi.


      Định Thân Vương nghĩ ngợi trở về thương lượng thoả đáng với lão Vương phi thực việc này liền, dù sao lấy nàng dâu về, ông tin tiểu tử này còn có thể chống đỡ động phòng.


      Cũng chờ ôngvà lão Vương phi thương lượng xong, tiểu tử này làm ra chuyện hoang đường như vậy , hôm nay Minh Chương vào cửa quỳ xuống với ông, ngọn nguồn, Định Thân Vương kinh sợ đan xen.

      Nhưng chuyện này vẫn chưa xong, Minh Chương chân trước , chân sau Quách Khánh Lâm tới rồi, Định Thân Vương thế mới biết, con của ông chỉ làm chuyện tốt.


      Từ phương diện bao che con cái mà , đại náo Thị Lang phủ, đối với đương gia phu nhân người ta hô to đánh giết, ông cũng mặc kệ , ra là được, cho nên nhốt vài ngày là tốt nhất, tránh cho chuyện gây ra động tĩnh quá lớn, thể chỉnh đốn.


      Diệp Trì sao có thể biết được tâm ý lần này của lão tử nhà , lòng dạ chỉ nhớ đến vợ , trước kia sợ đâu, cùng lắm quấn chặt lấy nàng, nhưng hôm nay thể, tự nhiên nhảy ra vị hôn phu, tuy lui hôn, nhưng Diệp Trì cũng ngốc, nhìn ý tứ vợ đối với Hứa Minh Chương, có mắt đều có thể nhìn ra.

      Diệp Trì sợ Hứa Minh Chương cũng sử dụng chiêu này giống , quấn chặt lấyvợ , vợ liền mềm lòng, chừng xảy ra chuyện gì nữa.


      Nghĩ đến đây, Diệp Trì có thể vội sao, nhưng có gấp cũng vô dụng, lão gia tử hạ dược với , chắc là loại nhuyễn cân tán, khiến cho cả người có tí sức lực nào, bây giờ cho dù trói , chạy cũng thoát, huống chi, còn trói nữa.


      vậy cũng biết Đắc Lộc chạy đâu, có ở đây gửi thư ra ngoài cho Cẩm Thành cũng tốt, mình mới có thể thoát thân, nhưng lại thấy bóng dáng Đắc Lộc đâu hết, Diệp Trì tức giận, trong lòng đợi tiểu tử kia đến đây, đạp chết được mà.


      Đắc Lộc lúc này còn thê thảm hơn Diệp Trì nhiều, cho dù ngoài miệng Định Thân Vương bực bội cỡ nào Diệp Trì vẫn là con trai ông, đừng ra tay độc ác, đánh cái cũng nỡ, nhưng đối với Đắc Lộc lại mềm lòng như vậy, trước khi Diệp Trì quay về, cho người bắt Đắc Lộc chặn miệng hung hăng đánh cho 20 gậy, Đắc Lộc nửa cái mạng còn giữ nổi, lúc này nằm giường gạch rên hừ hừ, còn sức đâu mà chú ý tới Diệp Trì.

      Diệp Trì cứ như vậy bị cha nhốt lại, Minh Chương muốn chính là cái này, cũng biết Định Thân Vương quản được Diệp Trì, nếu có thể quản, cũng như hôm nay, muốn Diệp Trì đừng quấn quít Tiêu Tiêu, để cho có thời gian giải thích, vãn hồi, vốn chính là vợ của , Diệp Trì nên xen vào làm gì.


      tin tưởng, Tiêu Tiêu thay đổi, Thời Tiêu cả đêm cũng ngủ được, lật qua lật lại trong đầu đều là khuôn mặt Minh Chương, Thời Tiêu nằm mơ cũng nghĩ tới gặp lại loại tình huống này, nàng chật vật như thế, nghĩ như thế nào, có cho là nàng bị Quách Đại Bảo bôi nhọ hoặc có gì đó mờ ám với Diệp Trì hay ?

      Nghĩ đến đây, Thời Tiêu khỏi cười khổ, trong lòng rốt cuộc vẫn còn nghĩ tới , lại nhớ tới những lời kia của , trong lòng dường như lại ánh lên chút hy vọng, Thời Tiêu chợt phát , nàng rối loạn, biết nên làm gì bây giờ, dù cho ngoài miệng tuyệt tình, nhưng trong lòng lại yếu đuối rối tinh rối mù.


      Thời Tiêu đêm ngủ, nhìn ngoài cửa sổ tảng sáng rồi, dứt khoát thu thập đệm giường, quét viện, xách thùng nước ra ngoài, tới giếng nước đầu hẻm gánh nước, ai ngờ vừa ra cửa viện nhìn thấy Minh Chương, đứng ở ngoài viện, cũng biết đứng từ bao giờ, vai còn mang theo sương sớm, tắm mình dưới ánh bình minh, dáng người tuấn tú cao ngất như tùng như trúc.

      Thời Tiêu từ biết có rất ít nam tử có thể so sánh với Minh Chương, lúc này nhìn qua có vẻ mỏi mệt, nhưng dù cho mỏi mệt vẫn đứng thẳng như cũ, nhưng dao động giữa hai hàng lông mày lại giống .


      Thời Tiêu mấp máy môi, biết đứng ở chỗ này là muốn làm cái gì, để nàng suy đoán quá lâu, Minh Chương mở miệng: "Tiêu Tiêu, mặc dù muốn định tội của ta, ít nhất phải cho ta biết mình phạm sai lầm gì được , nương ta có lỗi với nàng, ta là Minh Chương mà, nếu như ta biết xảy ra chuyện như vậy, ta vào kinh, nàng cũng chịu nhiều ủy khuất như vậy, nàng biết, trong lòng ta giờ vô cùng hối hận, cũng may ông trời có mắt, nàng vẫn còn bình an, để ta có thể nhanh chóng tìm được nàng, Tiêu Tiêu, tin tưởng ta, sau này ta bao giờ rời xa nàng nữa, ta đâu nữa hết, nếu như nàng muốn ta làm quan, chúng ta liền về nhà, nhưng vô luận như thế nào, ngàn vạn chớ những lời nhẫn tâm như vậy nữa."

      Thời Tiêu sững sờ trong chốc lát, nhìn người nghìn nhớ trăm mong ở ngay trước mắt, câu bộc lộ hết nỗi lòng làm nàng nhịn được xúc động, nhưng chợt nhớ tới hôm qua Diệp Trì , kén phò mã, Cửu công chúa xem trọng .

      Nghĩ đến đây, Thời Tiêu cúi đầu xuống: "Hôn nhân vốn là phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn (* phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn : ý chuyện cưới xin là phải nghe theo lệnh của cha mẹ và thu xếp của người làm mai), mẫu thân huynh từ hôn, ta cũng lập văn tự, từ nay về sau nam hôn nữ gả đều liên quan, huynh cần đến với ta những thứ này, ta cũng có ủy khuất gì, cha con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau tốt lắm, huynh càng cần áy náy, ta đảm đương nổi."

      Minh Chương biết Tiêu Tiêu của cố chấp lại kiêu ngạo, mẫu thân lại nhục nhã nàng như vậy, nàng chắc chắn dễ dàng tha thứ, nhưng nàng phủi sạch quan hệ với như vậy, Minh Chương vẫn cảm thấy vô cùng khổ sở, đưa tay nhận thùng gỗ trong tay nàng: "Muốn gánh nước sao? Ta giúp nàng."

      Thời Tiêu liếc nhìn cỗ kiệu ở đầu hẻm, hai gã sai vặt mặc quần áo đen bên cạnh cỗ kiệu, là người Hứa phủ, quả nhiên vừa thấy Minh Chương nhận thùng nước trong tay, liền vội vàng chạy đến giành lấy, Minh Chương phất phất tay.


      Hai gã sai vặt luôn luôn hầu hạ Minh Chương, tự nhiên biết Thời Tiêu là ai, vừa thấy ý tứ này liền lui trở về, Minh Chương nhận thùng, đến giếng nước ở đầu hẻm.

      Chuyến đầu tiên Thời Tiêu theo , chuyến thứ hai liền do mình gánh, chạy tới chạy lui tầm mười chuyến, mới đổ đầy vạc nước trong phòng, Thời Tiêu cũng biết nàng có tâm tình gì, Minh Chương muốn gánh nước nàng để cho gánh, còn nàng, an vị ghế trong sân nhìn chạy tới chạy lui.


      khi nào phải làm những việc như vậy, hiển nhiên gánh bừa bãi lộn xộn, có đôi khi, gánh tới nơi nước trong thùng cũng rơi vãi ra hơn phân nửa, vạc nước đầy, cẩm bào người của cũng bị ướt hết, mặc dù chật vật như thế, cũng câu câu oán hận.

      Gánh nước xong, còn hỏi nàng có việc gì nữa , Thời Tiêu sững sờ nhìn hồi, thở dài : "Huynh tội gì phải thế?"


      Minh Chương vừa muốn gì, thấy Thời cha ra, Minh Chương vội vàng bước nhanh qua, đến trước mặt : "Nhạc phụ cao, xin nhận Minh Chương lạy." xong quỳ xuống dập đầu.


      Thời cha dụi dụi mắt hồi lâu mới : “là Minh Chương sao, làm cái gì vậy, đất lạnh lắm, mau dậy ."

      Minh Chương lại : "Minh Chương biết trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, để người và Tiêu Tiêu chịu ủy khuất, sau này Minh Chương nhất định rời Tiêu Tiêu nửa bước, kính xin ngài di giá cùng Minh Chương hồi phủ."


      Minh Chương sớm nghĩ kỹ, vô luận như thế nào hôm nay phải dỗ dành Tiêu Tiêu trở về, ở chỗ này quá mức đơn sơ, đồng thời cũng lo lắng Diệp Trì đến dây dưa Tiêu Tiêu.


      Thời cha từ trước đến nay là người biết toan tính, liếc nhìn nữ nhi, lúc Tiêu Tiêu từ hôn, Thời cha dám hỏi quá ràng, sợ nữ nhi thương tâm khổ sở, từ quê đến kinh đô hai năm rồi, cũng thấy Hứa gia tìm đến, Thời cha liền cho rằng Minh Chương cũng đồng ý, hôm nay ý tứ này, Minh Chương căn bản biết chuyện từ hôn , nếu như thế, cửa hôn này, có phải hay ...


      Ông vừa nghĩ như vậy, Thời Tiêu đứng lên : "Muốn người , ta đâu cả." Xoay người lại vào nhà.


      Minh Chương thầm thở dài, suy nghĩ chuyện này sao mới phải đây, khó xử, chỉ thấy ngoài cửa lớn cha Hứa Sĩ Xương đến, Minh Chương sững sờ: "Cha sao người lại đến đây?"

      Hứa Sĩ Xương : "Ta sợ ngươi mang được nàng dâu của chúng ta trở về, ngươi chân trước , ta chân sau đến." xong khom người chào Thời cha: "Đều là nương Minh Chương làm ra chuyện hồ đồ, ta thay bà ấy bồi lễ với thân gia, thân gia đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với bà ấy làm gì, ta với bà ấy, Hứa gia ta chỉ nhận thức Hiểu Hiểu là con dâu, việc hôn nhân này định chính là cả đời, nào có nửa đường mà thối lui, Tiêu nha đầu, Tiêu nha đầu, Hứa thúc đến đây, còn ra cho Hứa thúc bát trà, chạy xa như vậy, cổ họng thúc thúc cháy luôn rồi ."

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      xem ra con đường rước nàng về dinh của a còn xa xa lắm ah

    4. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Nghi qua, lẻ diệp thiếu cướp dâu từ kiệu hoa luôn ak?

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 48


      Hứa gia lão gia đích thân đến, Thời Tiêu lại trốn tránh trong phòng có vẻ thích hợp, đành phải ra chào Hứa Sĩ Xương, Hứa Sĩ Xương thở dài : "Nha đầu chịu ủy khuất rồi, lúc nhà của con gặp chuyện may, đúng lúc Hứa thúc ở bên ngoài biết, đợi Hứa thúc về đến nhà trễ rồi, Hứa thúc xin lỗi con, nương Minh Chương hồ đồ, thế nhưng Thời nha đầu này, có thể nể mặt Hứa thúc hay , đừng so đo nữa, Hứa thúc cam đoan với con, sau này xảy ra chuyện như vậy nữa, hai năm qua Hứa thúc cũng nghĩ kỹ, chờ con và Minh Chương thành thân, ta liền tách ra, tuy chỉ có môt đứa con trai là Minh Chương, thân thể này của Hứa thúc vẫn còn rắn chắc lắm, sống còn lâu lắm, các ngươi chỉ cần sống cho tốt, ta và nương Minh Chương ở lại khu nhà cũ, ngày lễ ngày tết, vợ chồng son các ngươi trở về dập đầu với chúng ta, trong lòng Hứa thúc đủ rồi, về phần nương Minh Chương, con cần lo lắng, ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, chủ của Hứa gia vẫn còn là ta mà."

      xong giữ chặt tay của nàng, lại kéo Minh Chương, đem tay của hai người đặt chung chỗ: "Hai người các ngươi thanh mai trúc mã, phần duyên này khó có được, phải biết trân trọng, có những lúc gập ghềnh, vượt qua là tốt rồi, Hứa thúc mong gì hết, chỉ mong hai người các ngươi hảo hảo mà sống, ngày nào đó cho Hứa thúc thêm tôn tử, như vậy là đủ rồi."

      câu khiến Thời Tiêu đỏ bừng cả khuôn mặt, bây giờ tránh về phòng quả ổn, mà đứng ở chỗ này lại xấu hổ, ngược lại làm cho khuôn mặt nhắn càng ngày càng đỏ ửng, tận đến cả cái cổ, nàng muốn rút tay về, ngại Minh Chương cầm chặt: "Tiêu Tiêu cãi nhau nữa có được hay , con cũng biết, đoạn đường này Minh Chương vội muốn chết luôn đó."


      Thời Tiêu ngẩng đầu nhìn , Hứa thúc đích thân đến, Minh Chương lại như vậy, dường như trong nháy mắt, tất cả mọi chuyện cũng khổ tận cam lai, trước kia nàng cho là sau khi thi đậu xem thường nàng, cho rằng nhân duyên này đoạn, ngờ còn có thể tiếp tục, lúc này có được tính là trong cái rủi có cái may hay , lúc nàng cho rằng, đời này cũng thể gặp nhau, lại có kết quả viên mãn như thế, như là nằm mộng.


      Minh Chương thấy nàng sững sờ nhìn mình lời nào, rất sợ nàng đồng ý, chợt nhớ tới những lời Diệp Trì hôm qua, vội vàng kéo nàng qua bên hơi giọng giải thích: "chuyện Cửu công chúa kia..."


      mới mở miệng, ngược lại thực nhắc nhở Thời Tiêu, đúng vậy a, còn có Cửu công chúa, nàng mím môi nhìn : "Nếu như huynh cưới công chúa, có thể là phò mã rồi, từ đó về sau bước lên mây, phú quý cả đời."


      Minh Chương cắn răng : "Tiêu Tiêu nàng là muốn bức ta chết sao, Minh Chương nếu có lòng này, bảo ta, bảo ta chết tử tế, sau khi chết xuống mười tám tầng Địa ngục, trọn đời thể siêu sinh."


      Thời Tiêu vội vươn tay che miệng của : "Ta chỉ như vậy mà thôi, cần gì phải thề như vậy." xong lại vội vàng chắp tay trước ngực đối vái Thần Phật vái, cầu khẩn cả buổi.

      Minh Chương chưa phát giác ra mỉm cười, Tiêu Tiêu của cuối cùng cũng nỡ bỏ , kéo tay của nàng, Minh Chương sâu sắc nhàng thở ra: "Tiêu Tiêu nàng nhìn ánh bình minh kìa."


      Thời Tiêu ngẩng đầu nhìn qua, ánh nắng ban mai dịu xuống, lúc này bầu trời ngập tràn ánh sáng, như gấm đỏ dệt kim, giống như màn trướng màu đỏ mỏng manh ngăn cách với mặt trời. Rốt cuộc nàng phải là sát tinh, còn có thể kết quả như vậy với Minh Chương, đây là điều Thời Tiêu tuyệt đối nghĩ tới.


      Cha con Thời Tiêu cũng có dọn đến chỗ của Minh Chương, là Minh Chương mặc dù là trạng nguyên nhưng chưa có chức vụ , chỗ ở cũng chỉ là nơi dừng chân tạm thời, vị hôn thê như Thời Tiêu vào ở quả thích hợp, hai là, Thời Tiêu quả thực nỡ bỏ Quyên Tử và đám tiểu tử đại tạp viện, nhớ ngày đó, lúc cha con nàng vào kinh, nếu phải gặp được Phổ chưởng quỹ Phúc Hưng cư tâm tính tốt, lại gặp gỡ Quyên Tử và mười mấy tiểu tử này giúp đỡ, biết thành cái dạng gì rồi.

      Nghĩ đến đây, Thời Tiêu khỏi nghĩ đến Diệp Trì, bất kể người ngoài hoàn khố như thế nào, ở trong mắt Thời Tiêu, ngược lại giống nhau, đặc biệt là mấy chuyện gần đây, như là ân nhân cứu mạng của nàng! Nếu , nàng gặp Quách Đại Bảo ác nhân như vậy, làm sao có thể dễ dàng thoát thân, nếu , lần trước vùng ngoại ô chừng mất mạng.


      Thời Tiêu ngẩng đầu nhìn nóc nhà ngói mới, nhớ tới đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ xoay người lại nhe răng cười cười với nàng, nhịn được thở dài, nàng muốn trêu chọc , cũng thủy chung có giả vờ với , nghĩ đến những chuyện này lại lại cảm thấy tựa như mắc nợ .


      Minh Chương hôm qua đến với nàng, vạn tuế gia chỉ lưu lại Hàn Lâm viện giữ chức thị giảng, đồng thời cũng xin hôn chỉ, Hoàng Thượng đặc biệt ban thuởng tòa nhà tòa ở thành đông, sau khi thành hôn bọn họ liền vào ở, sai người chỉnh đốn, xong quay đầu lại mang nàng xem thử, chỗ nào cần mua thêm thứ gì sớm sớm nên đặt mua.

      Trong lòng Thời Tiêu hiểu, Hàn Lâm viện thị giảng, mặc dù chỉ là chức quan ngũ phẩm , nhưng là ngự tiền, chỉ cần ở ngự tiền, cho dù là tiểu quan như hạt đậu hạt vừng hạt đậu xanh, đều là có tiền đồ nhất, Minh Chương vừa mới trúng tuyển liền được ở lại ngự tiền, có thể thấy được thánh ý, huống chi, còn ban cho nơi ở, đủ thấy ân sủng có thừa, trách được lúc Minh Chương vừa tới, lại có phong thái toả sáng như vậy.

      Thời Tiêu rất biết , biết hoài bão của , chưa bao giờ là nam tử tầm thường, chỉ có điều cưới nàng, ngược lại giúp ích được gì cho , nàng có thể làm cái gì, lưỡng tình tương duyệt, nở hoa kết quả, đợi thành hôn xong, nàng liền ở phía sau hậu trạch giúp chồng dạy con, phu quý thê vinh.

      Trước kia Thời Tiêu hướng tới cuộc sống này, khi đó nàng được nuôi dưỡng ở khuê trong biết thói đời gian nan, nhân tình ấm lạnh, lại càng biết, ở bên ngoài khuê phòng, còn có thế giới lớn như vậy, hai năm qua mặc dù chịu khổ, hôm nay hồi tưởng lại, Thời lại cảm thấy hết sức trân quý.


      Có đôi khi nàng nghĩ, nếu như nàng là nam nhân tốt rồi, có thể ra ngoài nhìn chút, nhìn cẩm tú giang sơn Đại Yến chút, đáng tiếc nàng là nữ nhân, nghĩ đến đây, Thời Tiêu khỏi lắc đầu, nàng đây là thế nào, chẳng lẽ là bởi vì kết quả quá viên mãn, lại sinh ra những ý niệm bừa bãi lộn xộn trong đầu.


      nghĩ ngợi, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng, Thời Tiêu lại càng hoảng sợ, thả việc tay xuống, vừa muốn ra ngoài, cửa phòng bị đá văng từ bên ngoài, Diệp Trì xông vào.


      Lúc này Diệp Trì có vài phần chật vật, quần áo bên ngoài cũng mặc được, đầu cũng đội mũ, Thời Tiêu thậm chí hoài nghi, phải phải vài ngày chải đầu rồi hay , nhìn rối tung cả lên, sắc mặt có hơi tiều tụy, nhưng trong mắt tràn ngập lửa giận, ánh lửa kia bập bùng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu cháy.

      Diệp Trì Như vậy chỉ có chật vật, còn làm cho Thời Tiêu sợ hãi, Thời Tiêu vô thức bước về sau bước : "Sao ngươi lại tới đây?"


      "Ta làm sao tới rồi hả? Nàng ước gì ta bao giờ đến nữa có đúng hay ?" Diệp Trì lúc này chỉ muốn bóp chết nàng, ngày đó như thế nào, từ hôn, từ nay về sau can hệ nữa, mình mới trở về Vương Phủ, mới ba ngày, lão tử nhốt ba ngày, thời điểm thả ra cho biết, Trạng Nguyên Lang muốn thành hôn, Hoàng Thượng ban thuởng tòa nhà, chọn ngày lành tháng tốt thành lễ, trạng nguyên phu nhân chính là Thời Gia nương, người ta là thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt, hôm nay trăm năm hảo hợp, chính là kết quả viên mãn, bảo sớm chết tâm , cũng cho biết, để tránh cho việc quấy rối nàng, ngày mai ban thánh chỉ tứ hôn, tiểu vương phi Định thân vương phủ chính là thiên kim Cẩm Phong của Trấn Viễn Hầu phủ, vừa ý cũng phải chấp nhận, chuyện này phải do muốn mà được.


      Diệp Trì ở đâu quản cái gì Phong Cẩm Phong, nghe xong vợ phải thành hôn với Hứa Minh Chương, chỉ muốn giết người, giống như điên chạy từ Vương Phủ thẳng đến phố Tỉnh Thủy.

      Ánh mắt Diệp Trì đảo qua giá y Thời Tiêu đặt giường gạch, màu đỏ màu của hồng nhan càng kích thích , cầm lấy : " phải nàng từ hôn với sao? Nàng liên quan với sao? đây là cái gì? Đây là cái gì?"

      "Ta, ta..." Thời Tiêu hoảng hốt, ta cả buổi, cũng biết nên giải thích thế nào, rồi lại nghĩ, nàng giải thích cái gì với , lại dựa vào cái gì đến chất vấn nàng, giữa bọn họ căn bản cái gì cũng phải.


      Nghĩ đến đây, Thời Tiêu đáp qua loa: "Đây là giá y của ta, ta sắp thành thân rồi, tiểu vương gia nếu như rỗi rãnh, đến lúc đó đến uống ly rượu mừng nhé..."

      Thời Tiêu chưa xong, bị Diệp Trì nắm cổ, hai mắt Diệp Trì đỏ lừ: "Uống rượu mừng, nàng cho tiểu gia là cái gì? nàng thể đùa bỡn ta như thế, tiểu gia muốn nàng, nàng là của tiểu gia, ai cũng ngăn được, vốn tiểu gia còn muốn tốt với nàng, nàng lĩnh tình, tiểu gia hà tất phí công, giá y này nàng làm tốt lắm, hôm nay tiểu gia liền động phòng."

      xong đặt nàng giường gạch, nhào tới xé rách quần áo Thời Tiêu, Thời Tiêu sợ hãi, dốc sức liều mạng giãy giụa, nhưng làm sao chống lại được khí lực của Diệp Trì , Diệp Trì lúc này mất lý trí, vừa nghĩ tới nàng dâu tâm tâm niệm niệm gả cho tiểu tử Hứa Minh Chương kia, liền chịu được, nàng là của , ai cũng đừng đoạt.

      Hí...iiiiii rồi tiếng, quần áo Thời Tiêu bị xé rách, Thời Tiêu cảm giác mình toàn thân có chút khí lực, chỉ cần muốn, nàng có khả năng phản kháng, Thời Tiêu nhắm mắt lại nước mắt rơi xuống, có lẽ, nàng , nếu sao lại trêu chọc tới .

      Bờ môi Diệp Trì rơi xuống, hôn ở mặt nàng, nhưng nếm đến hương vị mặn mặn, Diệp Trì sững sờ, cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng khuôn mặt nhắn trắng bệch, hai mắt nhắm tịt, cắn môi, nhưng nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, làm ướt khuôn mặt nàng, cũng làm ướt môi của , càng làm tâm của mềm nhũn.


      Diệp Trì vậy mà muốn, muốn nàng rơi lệ, trông thấy nước mắt của nàng, trong lòng Diệp Trì tựa như bị dao đâm vào, lục phủ ngũ tạng của cũng như bị đâm từng nhát vô cùng đau đớn.

      dừng lại động tác, vươn tay chạm vào khuôn mặt nàng, Thời Tiêu co rúm lại , trong lòng Diệp Trì hồi khổ sở trầm thấp : " Sao lại chán ghét ta như vậy? Ngay cả ta chạm vào nàng cũng ghét bỏ..."

      Thời Tiêu chỉ khóc, nàng dám mở mắt, nàng sợ, nhưng giọng của nhưng dường như bạo ngược như hồi nãy nữa, ra vài phần trống vắng, bỗng nhiên gắt gao ôm nàng vào trong ngực: "Đừng sợ, ta chỉ là quá tức giận, vừa nghĩ tới nàng muốn gả cho người khác, ta liền khống chế được, ta phải muốn làm cái gì đâu, ta chính là thích nàng, muốn cùng nàng ở cùng chỗ, dù cho nàng đánh ta mắng ta cũng được, chỉ cần đừng rời khỏi ta..."

      Diệp Trì liên miên cằn nhằn, Thời Tiêu hơi lấy lại bình tĩnh, mở mắt ra còn chưa kịp đẩy ra, nhìn thấy Minh Chương, cho dù tính tình Minh Chương tốt, thấy tình cảnh này cũng chịu nổi, lên túm Diệp Trì đánh quyền.


      Diệp Trì có phòng bị bị đánh cái, đứng lên, phát là đầu sỏ gây nên, có thể coi là tìm được người, bổ nhào qua Hứa Minh Chương đánh nhau, quyền cước luyện ngày thường cũng đều sử dụng, hoàn toàn chính là đánh nhau.


      Minh Chương tuy văn nhược, nhưng rốt cuộc cũng là nam tử chính trực, lúc này liều mạng, cũng chống đỡ được vài cái, cuối cùng cũng tránh được hết, trúng vài quyền của Diệp Trì, nếu phải Tả Hoành và Cẩm Thành Hồ Quân ba người kịp thời chạy tới, chắc cái mạng này của Hứa Minh Chương hôm nay coi như xong.

      Diệp tiểu gia lúc này đánh xong trận , ngược lại thanh tỉnh, biết lúc này thể đùa được nữa, trơ mắt nhìn vợ gả cho tiểu tử này, trừ phi chết, cho nên phải nghĩ cách mới được.


      Từ phố Tỉnh Thủy ra, chỗ nào cũng thẳng vào cung, Sùng Nhân đế nhìn dấu nắm đấm xanh đen mặt , nhịn được xùy cười tiếng: "Tiểu Bá Vương của chúng ta cũng có lúc bị đánh, mau cho trẫm nghe, ai có bản lĩnh lớn như vậy."

      Diệp Trì bịch tiếng quỳ đất, dập đầu : "Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, lúc trước đáp ứng thần đệ, nếu như thần đệ nhìn trúng ai, bất kể là nương nhà ai, cũng đều tứ hôn cho thần đệ."

      Sùng Nhân đế trừng mắt : "Trẫm đáp ứng với ngươi khi nào? Sao trẫm nhớ?"


      Diệp Trì : "Hoàng Thượng thể quỵt nợ, lần trước cùng thần đệ khoa tay múa chân quyền cước, thần đệ thắng, hoàng thượng đồng ý."


      Sùng Nhân đế khỏi tràn ngập hứng thú : "Thực nhìn trúng à, nhà ai vậy, vụ này mới à nha, trẫm còn tưởng tiểu tử ngươi đời này hồ đồ luôn chứ."


      Diệp Trì : "Gia đình bình thường, nương thư hương môn đệ, họ Thời khuê danh chữ Tiêu, cái khác người cần quan tâm, chỉ cần ban hôn là được."

      câu làm Sùng Nhân đế có chút tức giận, trừng mắt liếc cái : "Ngươi tùy tiện làm thánh chỉ là được à." Diệp Trì cũng đồng ý, mè nheo quấn chặt lấy hoàng thượng bắt đồng ý.


      Cuối cùng, Sùng Nhân đế có cách nào đành phải : "Tứ hôn cũng phải ngày mai, tôn thất hoàng tộc lấy phi, nào có tùy tiện như thế, ngươi về trước , sáng sớm mai trẫm hạ chỉ là được." Khuyên can mãi mới dỗ dành được tiểu tử nàytrở về.

      Diệp Trì vừa đầy lát, ngay sau đó Hứa Minh Chương thỉnh chỉ yết kiến, Sùng Nhân đế trong lòng thực thích Trạng Nguyên Lang này, tài văn chương tuấn tú, diện mạo bất phàm, kinh luân đầy bụng, đợi thời gian tất có thành tích, vì vậy, Sùng Nhân đế đối với Hứa Minh Chương đặc biệt coi trọng , liền cũng truyền vào.


      Đợi vào, nhìn thấy khuôn mặt đọng máu, Sùng Nhân đế khỏi nhớ tới Diệp Trì, suy nghĩ giữa hai người này có liên hệ gì, nghĩ ngợi, Hứa Minh Chương quỳ xuống, tháo mũ quan xuống nâng trong lòng bàn tay : "Xin bệ hạ ân chuẩn, thần từ quan về quê."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :