1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 44




      Quản gia vừa thấy điệu bộ này của tiểu vương gia, vội vàng sai người phố Y Tử Quyển tìm lão gia, Quách Thị Lang vội vàng trở về, trước cửa phủ vừa vặn gặp mặt Cẩm Thành, Tả Hoành.




      Cũng chẳng quan tâm tới chào hỏi, chắp tay cái, liền vào bên trong, liên tục vào hậu trạch, liền nhìn thấy Diệp Trì gác bảo kiếm cổ Vương thị.




      Phong Cẩm Thành trong lòng thở dài, Diệp tiểu gia hôm nay đúng là xông vào đại họa, ngoại nam vào nội trạch của người ta vốn là làm trái với lễ pháp, còn gác bảo kiếm cổ phu nhân người ta, chớ Quách Khánh Lâm là mệnh quan triều đình, ngay cả là thô hán tử phố, cũng chịu nổi khuất nhục như vậy.


      Vội vàng qua vươn tay đoạt kiếm trong tay Diệp Trì : "Có lời gì thể sao, cần phải hô to đánh giết như vậy, tuy Quách thiếu gia đã làm sai trước, tốt xấu gì ở trước mặt Thị Lang đại nhân, khoan dung chút, đùa bỡn với phu nhân làm gì." xong vội vàng nghiêng đầu với Vương thị: "Phu nhân đừng sợ hãi, tiểu vương gia nhất thời nóng lòng, làm chuyện lỗ mãng này, nghe qua phu nhân khoan dung, để ở trong lòng mới phải."




      Vương thị đời này cũng chưa từng chịu qua khuất nhục lớn như vậy, cho dù vụng trộm mang thai hài tử, cha bà cũng giúp bà mọi cách che giấu, gả cho Quách Khánh Lâm, chưa từng có người nào dám chỉa kiếm về phía bà, còn là tiểu tử, cho dù là tiểu vương gia Định Khánh Vương phủ, khẩu khí này cũng nuốt trôi, chỗ nào nghe lọt Phong Cẩm Thành , đợi kiếm cách xa cổ rồi, đặt mông ngồi đất liền khóc lóc gào thét chỉ vào Quách Khánh Lâm mắng: "Cứ khăng khăng gả cho oắt con vô dụng như ngươi, quan gì mà quan, ngay cả thê nhi cũng bảo hộ được, để người ta ăn hiếp đến cửa như vậy, thà bảo người ngoài giết ta cho rồi, bằng ta chết còn tốt hơn."


      xong đứng lên liền hướng cây cột sau lưng nhào tới, những bà tử kia sao có thể để bà ta đâm vào, vội vàng ngăn cản, khuôn mặt Quách Khánh Lâm đỏ bừng, Vương thị tốt, nhưng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng, phu nhân đương gia Thị Lang phủ, bên trong nội trạch, há lại cho người khác láo xược, cho dù quyền thế Định Thân vương phủ lớn hơn nữa, chuyện hôm nay cũng phải lý lẽ, nhớ tới việc lần trước có liên quan tơi Diệp Trì, thù mới hận cũ, Quách Khánh Lâm sắc mặt trầm : "Tiểu vương gia uy phong lớn, hạ quan ngược lại muốn hỏi chút, ngươi xông vào hậu trạch hạ quan, dùng kiếm chỉa vào người phu nhân của ta, đến cùng muốn như thế nào, hôm nay thôi, , hạ quan liều cái mạng già này cũng phải lí lẽ oan khuất này."


      Lời này phải nên trước mặt vua sao, ở Đại Yến còn có ai có thể chấm dứt vụ án này, lúc này Đắc Lộc chạy vào ở bên tai Diệp Trì thầm hai câu, Diệp Trì hừ tiếng : "Ngươi oan ức sao, được thôi, tiểu gia phụng bồi, nhưng tiểu gia cảnh cáo trước, nếu như vợ ta bình an, tiểu gia chỉ tính sổ với Quách Đại Bảo, nếu như mất sợi tóc, chớ hậu trạch rách nát này của ngươi, cả cái Thị Lang phủ này của ngươi tiểu gia cũng đập bể hết."




      xong bước nhanh ra, gương mặt Quách Khánh Lâm hồi xanh hồi đỏ hồi trắng, thành vai hề rồi, mặc dù vô cùng tức giận, rốt cuộc cũng còn có chút lý trí, Diệp Trì mặc dù bá đạo, cũng vô duyên vô cớ xông vào Thị Lang phủ hồ đồ, chớ phải là nghiệp chướng này lại gây tai họa gì đó chứ.




      Lúc này Phong Cẩm Thành và Tả Hoành đều ở đây, tiện hỏi, nhưng với Cẩm Thành Tả Hoành: "Hai vị công tử hôm nay nhìn thấy hết rồi đó, tương lai trước mặt thánh thượng, câu công đạo, hạ quan vô cùng cảm kích."




      Cẩm Thành nhíu nhíu mày, trong lòng lão gia hỏa này ngược lại khôn khéo, muốn mình và Tả Hoành làm nhân chứng, nếu đến tai vua, lại có chút phiền toái, nghĩ đến chỗ này, liền : "Thị Lang đại nhân trước vội, chuyện này bất luận đúng sai, tuy tiểu vương gia hôm nay có chút lỗ mãng, nhưng liên quan đến an nguy nàng dâu, bất chấp cấp bậc lễ nghĩa cũng do bắt nguồn từ tình cảm thôi."




      Quách Thị Lang nghe xong cả kinh, thầm nghĩ, chớ phải là nghiệp chướng này lại tơ tưởng đến nữ nhân của Diệp Trì đó chứ, làm ra chuyện gì, nghĩ tới Vương thị, Vương thị chắc là biết nội tình, khỏi có chút chột dạ, nhưng Đại Bảo dặn dò bà cắn chặt miệng nhận, lúc ấy đường ai nhìn thấy, tiểu tử theo nha đầu kia cũng bỏ vào bao tải ném xuống sông, chết đối chứng.




      Nghĩ đến đây, giọng the thé : "Ngươi đồ vô dụng, bị người ta khi dễ đến nước này rồi còn nghe người ngoài như vậy, ngay cả lão bà nhi tử của mình cũng tin, ai ôi!!!, số mệnh ta sao thế này, sao lại chọn trượng phu vô dụng như vậy ..." liên tục gào thét chửi rủa.


      Vẻ mặt Quách Khánh Lâm càng ngày càng đen, muốn phát tác, chỉ nghe thấy bên ngoài tiếng hét thảm truyền đến, giống như là Quách Đại Bảo, Vương thị lập tức ngừng lại mọi thanh, vội vàng xông ra ngoài, đám người từ trong nội trạch ào ào chạy ra cửa lớn Thị Lang phủ.




      ra Quách Đại Bảo này biết đầu bị hồ dán thế nào, ban đầu muốn dựa vào Xuân Vân, hủy trong sạch của Thời Tiêu, nhưng sau nghĩ lại, nha đầu kia là nữ nhân Diệp Trì nhìn trúng, ngủ với cũng chưa hết giận, nạp vào trong phủ, rồi giày vò cho nữa chứ.




      Nổi lên ý nghĩ này liền hồi phủ quấn mẫu thân , Vương thị ngay từ đầu hiểu được, liền hỏi nha đầu này ở đâu ra, Quách Đại Bảo cũng giấu giếm, từ đầu chí cuối với mẫu thân , nếu là người mẹ, dù cho thương con cái cũng phải có điểm mấu chốt, cho dù chẳng phân biệt được thị phi, mặt cưng chiều, cũng phải xem thử đối thủ là người mình có chọc nổi , nhưng Vương thị từ trước đến nay là người đàn bà ngu xuẩn, Quách Đại Bảo nhắc tới chuyện lần trước, Vương thị cũng oán hận, suy nghĩ đồng ý với nhi tử, cho Diệp Trì ấm ức chơi, ngờ Diệp Trì tới rồi.


      tiếp, Quách Đại Bảo thằng nhãi này chính là có bản lĩnh gây hoạ, oắt con vô dụng có dũng khí chống đỡ, trong lòng mặc dù hận Diệp Trì, nhớ tới giáo huấn lần trước, nào dám chờ Diệp Trì vào, dặn dò mẫu thân vài câu, vòng từ cửa sau hoa viên, từ cửa hông Thị Lang phủ chạy mất.




      Ai ngờ vận khí tốt, ra cửa hông xa bị Diệp Trì đuổi theo, tiểu tử này vừa thấy Diệp Trì, quay đầu lại, liền chạy quay trở về, trong đầu hiểu , chỉ có Quách Khánh Lâm có thể che chở , lúc này ngược lại nhớ tới tiện nghi của cha .




      rất sợ Diệp Trì, tiểu tử này chạy nhanh như kẻ trộm, Diệp Trì cỡi ngựa đuổi tới cửa lớn Thị Lang phủ mới chặn tiểu tử này lại, Diệp Trì nhảy xuống ngựa, roi liền vung xuống, sau đó quất vào sống lưng Quách Đại Bảo, Quách Đại Bảo kêu thảm tiếng lăn qua lăn lại mặt đất.




      Vừa nghĩ tới vợ , Diệp Trì hận thể lột da , cây roi trong tay quất ra có hơi mạnh, Quách Đại Bảo lăn bò lăn ra vẫn tránh khỏi, chỉ biết gào to cứu mạng.




      Liếc nhìn thấy mẫu thân và cha tiện nghi ra, dùng hết khí lực bú sữa mẹ đứng lên liền trốn ở phía sau Quách Khánh Lâm, tràng thanh gào lên: "Cha, cha, cha ơi, người phải cứu cứu nhi tử, muốn đánh chết nhi tử a..."




      Quách Khánh Lâm tức giận, thực hận thể bóp chết cho rồi, vốn phải là dòng giống của mình, còn ba ngày hai bữa gây chuyện khắp nơi, nhưng đến cùng thể nhìn như vậy, vội vàng với Diệp Trì: "Tiểu vương gia hãy khoan động thủ, có cái gì chúng ta hảo hảo chuyện."


      Cẩm Thành và Tả Hoành cũng ở bên bắt lấy Diệp Trì : "Ngươi có đánh chết có cũng có tác dụng gì, tìm người quan trọng hơn."




      Diệp Trì lúc này mới khôi phục chút lý trí, chỉ vào Quách Đại Bảo: ", vợ ta ngươi giấu ở chỗ nào rồi?"




      Quách Đại Bảo lúc này có chỗ dựa, cũng có chút lực lượng: "cái gì... Nàng dâu, vợ của ngươi sao ta biết được?"




      Quách Khánh Lâm trừng mắt liếc cái : " , ngươi hôm nay gây chuyện gì rồi?" ", thể nào, hôm nay ta trong nhà cả ngày, tin ngươi hỏi nương ta ."




      Quách Khánh Lâm nhìn Vương thị, Vương thị vội : "Đúng vậy, con của ta cả ngày đều ở trước mặt ta, thấy ra ngoài, các ngươi oan uổng người như vậy là được, thực khi dễ Thị Lang phủ chúng ta mà."


      Quách Khánh Lâm vừa muốn gì, liền thấy bên kia con ngựa chạy vội tới, đến trước mặt, Hồ Quân xuống ngựa đỡ tiểu tử phía sau xuống, khuôn mặt Quách Đại Bảo liền đỏ như bóng đèn nhìn tên tiểu tử trước cửa, lập tức xoay người lại muốn chạy vào bên trong .


      Nhưng Tả Hoành chợt lách người ngăn ở đằng trước : "Quách thiếu gia đừng chạy, làm chuyện trái lương tâm, ngươi sợ cái gì?" "Tiểu, tiểu gia sao phải sợ, tiểu gia là quá mót, ngươi quản được sao?" Tả Hoành u cười cười: "Chúng ta ở đây kết thúc án oan này , khổ chủ ngươi ở đây người lại muốn đâu hả, nếu mót qua ta sai gã sai vặt đem bồn cầu đến cho ngươi, nếu trước nhịn đỡ ." xong khẽ vươn tay túm đến trước mặt Bảo Trụ.


      Bảo Trụ mới vừa tỉnh lại, lại bị Hồ Quân buộc lên ngựa chạy như điên, tại sắp hôn mê, nhưng vừa mở mắt trông thấy Quách Đại Bảo, nhớ tới Thời Tiêu, lập tức sinh ra cỗ khí lực, bổ nhào qua: "Ngươi trả Thời tỷ tỷ cho ta, Thời tỷ tỷ của ta..." Đụng Quách Đại Bảo cái lảo đảo té mặt đất, Bảo Trụ còn nhất quyết tha, nghiêng người cưỡi lên người , tay bóp cổ gào lên, chính là Thời tỷ tỷ của ta.


      Vương thị vừa thấy nhi tử sắp bị bóp chết, vội vàng gọi gia đinh: "Các ngươi đều là người chết à, thấy thiếu gia sắp tắt thở sao, mau chết đánh tiểu tử kia cho ta."


      Gia đinh Quách phủ nghe chủ mẫu dặn dò xong, tiến lên còn chưa có đụng tới người Bảo Trụ, bị Hồ Quân cước đạp ra ngoài: "Tiểu gia vừa đồng ý thu , người của tiểu gia, các ngươi cũng dám động, gan to nhỉ."


      câu kia vừa ra, Bảo Trụ liền biến thành người của Quốc Công Phủ, ai còn dám lên, Hồ Quân đưa tay lôi Bảo Trụ dậy, Quách Đại Bảo vừa tỉnh lại, mũi kiếm lạnh như băng trực chỉ kề lên cổ họng của , giọng của Diệp tiểu gia như ác quỷ địa ngục: "Nếu , tiểu gia liền đâm mấy lỗ người của ngươi." xong rút kiếm trong tay về, đâm xuống cái, đâm đùi Quách Đại Bảo.


      "A..." đợi Quách Đại Bảo kêu thảm thiết, Diệp Trì lại chỉ ở cổ : "Nếu , kế tiếp là ở đây." Quách Đại Bảo bị hù sớm có can đảm rồi: "Ta , ta , ở thôn trang của biểu ca ta."


      Quách Đại Bảo tuy là tên khốn nạn, nhưng biểu ca đại công tử Ngự sử phủ là người có tiền đồ, đọc sách rất tốt, người cũng khéo đưa đẩy, giỏi về kết giao vài văn nhân mặc khách, ngâm thơ từ, mua thôn trang ở ngoài thành, cách biệt viện Cẩm Thành xa, đặt tên Phong Nhã cư, cùng Phong Cẩm Thành có chút lui tới, năm nay thi hội đậu tiến sĩ, Ngự sử đại nhân cao hứng, vài ngày trước Ngự sử phủ bày tiệc, Cẩm Thành còn đến náo nhiệt


      Vì vậy, liên lụy đến có chút phiền phức, theo Diệp Trì đến cửa lớn Phong Nhã cư, đầu tiên là sững sờ, chỉ thấy trước cửa ngừng ít xe kiệu, Diệp Trì vừa đến, Cẩm Thành vội vàng lôi kéo : " biết người ở chỗ này, ngươi cũng cần quá gấp, Vương Ngọc là người đứng đắn, nhất định làm chuyện xấu xa như thế, đợi ta hỏi ràng rồi hãy ."


      Diệp Trì trong lòng mặc dù gấp, nhưng cũng biết Cẩm Thành luôn luôn suy nghĩ chu toàn, liền gật gật đầu, Cẩm Thành nhàng thở ra, sợ tiểu gia giận dữ quá mức náo Phong Nhã cư, họa này giải quyết nổi.


      Cẩm Thành sai gã sai vặt qua, bao lâu sau, Vương Ngọc từ bên trong ra đón, trước chắp tay với Cẩm Thành cái, nhìn thấy ba người Diệp Trì Hồ Quân Tả Hoành, khỏi nhíu nhíu mày, Vương Ngọc vẫn cảm thấy Phong Cẩm Thành là người nho nhã, đáng tiếc cả ngày lại trộn lẫn với mấy người Diệp Trì, đừng thấy mấy người Diệp Trì địa vị cao, trong lòng Vương Ngọc cũng nhìn trúng, đây chính là văn nhân về điểm này coi như khí khái, thản nhiên làm lễ.


      Cẩm Thành : "Hôm nay huynh đài ở đây náo nhiệt."


      Vương Ngọc : " dối gạt Phong huynh, hôm nay mấy người chúng ta mời Trạng Nguyên Lang đến dùng cơm, về quê tế tổ hôm nay vừa vặn trở về."


      Trạng Nguyên Lang? Diệp Trì khỏi nghĩ tới lão gia tử nhà , trách được hai ngày này thấy lão gia tử nhà dẫn người tới, ra là hồi hương rồi.




      Lúc này Diệp Trì nghĩ Trạng Nguyên Lang bất quá là con mọt sách lão gia tử nhà coi trọng, nhưng vào nội viện Phong Nhã cư, trơ mắt nhìn thấy Trạng Nguyên Lang ôm vợ , tiểu gia ta lập tức nổi điên, hai lời liền lên đoạt người.




      Diệp Trì tại có loại cảm giác phi thường ràng, vợ ở trong ngực Trạng Nguyên Lang, so với ở trong tay Quách Đại Bảo còn khiến lo sợ hơn...




      Tác giả có lời muốn : tiểu kịch trường sáng mai tiếp tục






    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Rồi xong, thanh mai trúc mã và cường thủ hào đoạt cái nào thắng đây
      Chris thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905



      Chương 45


      Tâm tình Minh Chương hôm nay quả rất tệ, nằm mơ cũng nghĩ tới, đường ngựa dừng vó về quê, chờ đợi là từ hôn và Tiêu Tiêu tung tích.


      đường về nhà đều muốn gặp Tiêu Tiêu, nàng vui mừng như thế nào, thương lượng mau chóng thành lễ với cha mẹ như thế nào, sau khi thành thân, nàng chính là thê tử danh chính ngôn thuận của mình, mang theo nàng hồi kinh, sau này bất kể là ở trong kinh hay ra ngoài, có nàng ở bên cạnh mới có thể an tâm.

      Nghĩ như vậy, Minh Chương hận thể chớp mắt cái là có thể nhìn thấy nàng, hỏi nàng vì sao ngay cả phong thư cũng có, lại ra ba năm khổ sở tương tư, nàng như thế nào, nhất định làm nũng với , gọi Minh Chương ca ca.


      Khi còn bé nàng luôn gọi như vậy, giọng trong trẻo ngọt ngào như chuông bạc, về sau lớn lên, đơn giản gọi, phải , gặp mặt cũng ít hơn nhiều, bằng khi còn bé tự tại, cho dù nghĩ hết hết thảy biện pháp để gặp mặt nàng, trong năm cũng rải rác được mấy lần.


      Khi gặp mặt, nàng cũng như còn bé, quấn quít lấy hỏi đông hỏi tây, gọi Minh Chương ca ca càng ít , khi phạm sai lầm hoặc là muốn cầu cạnh mình, mới có thể trầm thấp gọi tiếng, khác với giọng trong trẻo khi còn bé mà mềm mại ôn nhu trầm thấp, càng làm Minh Chương động tâm.


      đường về nhà, Minh Chương đều nhớ tới Tiêu Tiêu, lớn lên nhiều , mập hay gầy, trắng hay đen, nhớ lúc ra , nàng học cắt may, biết học như thế nào rồi, thấy mình là cao hứng chào đón, hay vẫn e lệ tránh về phòng

      Càng nghĩ trong lòng Minh Chương càng sốt ruột, hận thể ngày ngàn dặm, nhanh chạy về đến nhà, trong huyện sớm nhận được tin báo, huyện lệnh dẫn mấy thân hào nông thôn có tiếng ra khỏi thành đón, lời , xếp đặt yến hội mời Trạng Nguyên Lang đến dùng cơm, Minh Chương lời tạ ơn, về nhà bái kiến nhị lão cao đường, mọi người mới có ngăn cản.

      Minh Chương vào Hứa phủ, trước Thời Gia chuyến, đến con phố Thời Gia ở, thấy mọi thứ đều bị đốt sạch, chợt cảm thấy giống như ngũ lôi oanh đỉnh, vội vàng kéo người qua đường hỏi: "Người nhà này đâu hết rồi, sao lại thành như vậy?"


      Người đường kia là người xứ khác, năm trước vừa mới đến đây, dù chưa thấy trận hoả hoạn kia của Thời gia, nhưng cũng nghe người bên ngoài từng qua, lúc này thấy Minh Chương hỏi, liền : "Nhắc đến nhà này là đủ xui xẻo, nghe người ta còn là thư hương thế gia, phú quý nhiều hay , trông coi sản nghiệp tổ tiên truyền xuống, cũng ăn mặc chi tiêu lo, lại hết lần này tới lần khác mất hết vì hoả hoạn, hai năm trước trận hoả hoạn kia biết tại sao xảy ra, nửa đêm bốc hỏa, buổi tối có gió, gió trợ thế lửa, thần tiên cũng cứu được, chắc là có tổ tông phù hộ, tòa nhà sản nghiệp mặc dù cháy hết, nhân khẩu ngược lại có tổn thất, chỉ là gặp ít khó khăn, có cách nào dựng lại được, nhà ba người, hai vợ chồng mang theo nương an thân trong ngôi miếu đổ nát tại phía đông, đến hai , vị phu nhân kia bệnh chết, nương kia càng đáng thương, nghe từ đính hôn với Hứa gia trong huyện chúng ta, nhà này vừa vỡ, Hứa gia bên kia muốn từ hôn, nương kia đừng nhìn còn , ngược lại có cốt khí, lui liền lui, lui hôn mang theo cha nàng rời ."

      Minh Chương nghe xong như bị tạt chậu nước đá, giội hết hy vọng tràn đầy của , khẽ vươn tay bắt lấy bả vai người nọ : " đâu vậy, có biết ?"


      Người đàn ông kia : " biết."


      Minh Chương cũng nhớ ra được tại sao mình về Hứa phủ, giống như mất hồn, vào Hứa phủ, thấy cha nương , phục hồi tinh thần lại, kịp quỳ lạy hành lễ hỏi trước: "Chuyện nhà Tiêu Tiêu lớn như vậy,sao thư nhà chữ nương cũng , còn có, vì sao từ hôn?"

      Hứa phu nhân Chu thị biết giấu giếm đến hôm nay dễ, Minh Chương trở về, chuyện Thời gia cũng thể giấu giếm được nữa, liền : "Thời gia bị hoả hoạn, tới vài ngày, nương Thời Tiêu liền bệnh chết, nương liền nghĩ, chẳng lẽ là số mệnh Thời tiêu nha đầu kia quá cứng rắn, nếu tốt đẹp sao lại xảy ra những chuyện này, nương tìm phương trượng Linh Sơn Tự xem bát tự cho nàng, nàng mang mệnh sát, khắc phụ khắc mẫu khắc phu, nương sợ nàng hại ngươi, mới đem chuyện chung thân của các ngươi lui, nương đây đều vì muốn tốt cho ngươi, huống chi, nương nhắc tới, nàng liền đồng ý, có thể thấy được nàng cũng muốn liên lụy ngươi."

      Cửa hôn này vốn chính là do cha định ra, biết, nương sớm có tâm tư từ hôn, nếu phải tỏ phải Tiêu Tiêu cưới, mẫu thân sớm tìm cớ từ hôn rồi.

      Tiêu Tiêu là người thế nào, Minh Chương ràng nhất, tính tình ngoài mềm trong cứng, mẫu thân từ hôn, ra mấy câu, Tiêu Tiêu tất nhiên đồng ý, muốn cũng đồng ý, ngay trước mặt mà mẫu thân còn Tiêu Tiêu là sát tinh, Minh Chương hoàn toàn tưởng tượng ra, lúc ấy mẫu thân đối đãi Tiêu Tiêu như thế nào.

      Nghĩ đến những điều này, Minh Chương lòng như đao cắt, Tiêu Tiêu của , chưa từng chịu ủy khuất như vậy, cửa nát nhà tan, còn bị mẫu thân buộc phải từ hôn.

      Chu thị thấy nhi tử cả buổi lời nào, liền thử : "Lui hôn cũng tốt, vốn môn đăng hộ đối, nương tìm cửa hôn khác cho ngươi, là thiên kim của Tri Phủ Đại Nhân, nương nhìn rồi, dáng vẻ tính tình tệ, biết hơn Thời nha đầu bao nhiêu lần, ngươi trở về, vừa vặn quyết định luôn, trở về..."


      Chu thị chưa xong, chợt bị nhi tử cắt ngang: "Nương, nhi tử với người, đời này phải Tiêu Tiêu cưới, nếu phải nàng, ta thà rằng làm hòa thượng."

      "Ngươi, ngươi bậy bạ gì đó, đọc nhiều sách như vậy, vì nữ nhân, nha đầu kia có cái gì tốt, vừa nhìn liền biết là người bạc mệnh vô phúc, ta rồi đó, ngày nào nương còn ở đây, nàng đừng mơ tưởng bước vào cửa Hứa gia, ta thể để nàng hại ngươi."

      Minh Chương càng nghe càng khổ sở, mẫu thân lúc ấy biết bức bách Tiêu Tiêu đến mức nào nữa, vừa nghĩ tới Tiêu Tiêu mình đối mặt nương , Minh Chương liền ủy khuất thay Tiêu Tiêu của , đau lòng, để ý tới mẫu thân nữa, bình tĩnh chuyển hướng qua nhìn cha .

      Hứa sĩ Xương thịnh hiểu ý tứ của nhi tử, thở dài : "Lúc Thời Gia hoả hoạn, cha có ở đây, đợi cha trở về, cha con Tiêu Tiêu chẳng biết đâu, cha phái người tìm hai năm rồi, cũng có tìm được người, cha xin lỗi ngươi."


      đến đây, thanh lạnh lùng chuyển hướng tới Chu thị : "Ta biết ngươi thích Tiêu Tiêu, ta cũng như Minh Chương, chỉ nhận người con dâu này, ngươi vừa , ngày còn ngươi nàng đừng mơ tưởng bước vào cửa Hứa gia ta đúng , tốt lắm, ta bỏ ngươi trước vậy."

      "Ngươi..." Chu thị sắc mặt tái nhợt, cuối cùng mềm nhũn xuống gì, Hứa Sĩ Xương mới hướng Minh Chương : "Ngươi chỉ cần để ý tìm Tiêu Tiêu, năm ấy cho các ngươi đính hôn là ta, cha có đồng ý, Tiêu Tiêu vĩnh viễn là nàng dâu của Hứa gia, ta nghe cha nàng bị bệnh phổi, trong kinh có nhiều lang trung giỏi, cha suy nghĩ, có phải cha con nàng vào kinh trị bệnh hay ,ngươi cũng đừng ở nhà chậm trễ, mau khởi hành hồi kinh, hôm nay ngươi là trạng nguyên, có nhiều biện pháp, ở trong kinh hảo hảo tìm xem, ta đoán cha con nàng ở trong kinh thành."

      Minh Chương ngay cả hớp trà cũng uống, vội vàng trở về kinh, vừa hồi kinh liền nhận được thiếp mời của Vương Ngọc, Phong Nhã cư bày tiệc tẩy trần cho , Minh Chương vốn muốn từ chối, nhưng Vương gia sống trong kinh thành, biện pháp giao thiệp tất nhiên là hiểu , tự muốn mượn cơ hội này nhờ hỗ trợ tìm người.

      Nghĩ như vậy, liền tới dự tiệc, vừa vào cửa liền phó thác cho Vương Ngọc, Vương Ngọc thấy thần sắc lo lắng, khỏi trêu ghẹo : "Mọi người Trạng Nguyên Lang là lang quân mặt lạnh, hôm nay mới biết được, ra cũng biết sốt ruột, đợi ngu huynh đoán xem, Minh Chương tìm phải là giai nhân trong lòng chứ?"

      Minh Chương sắc mặt tối sầm : "Ta cũng gạt Vương huynh, người ta tìm là thê tử của Minh Chương."


      Vương Ngọc sửng sốt chút, trong lòng trách được nghe người ta Trạng Nguyên Lang khước từ xem trọng của Cửu công chúa, ra sớm có vị hôn thê, lại biết vị hôn thê chưa gặp mặt này trông như thế nào, thấy Minh Chương đề cập tới, Vương Ngọc cũng dám hỏi, hai người cặp tay ngồi vào vị trí uống rượu.

      Minh Chương vừa vừa về, vốn mệt mỏi vô cùng, trong lòng lại u sầu, uống vài chén rượu liền có hơi men say, thừa dịp ra ngoài rửa tay liền ra hoa viên ở phía sau Phong Nhã cư cho bớt say, vườn trong Phong Nhã cư lớn, nhưng rất tinh xảo, bên cạnh mấy khóm trúc thấp thoáng hai gian tịnh xá, cơn gió thổi qua, lá trúc rơi xào xạc, vô cùng lãng mạn.


      Minh Chương thong thả bước tới, cách rất gần, thấy cột trúc xanh loang lỗ vệt nước mắt, đúng là trúc đốm*, khỏi nhớ tới Tiêu Tiêu, Mai Lan Trúc Cúc tứ quân tử, Tiêu Tiêu thích nhất là trúc, nàng trúc tử có xương có đoạn, ánh sáng bên ngoài chính trực, nếu như người cũng như thế, mới dám xưng hai chữ quân tử, bây giờ nàng ở nơi nào, lại hồ đồ như thế, biết nàng gặp phải đại nạn, còn oán trách nàng viết thư cho mình .
      [​IMG]

      Nghĩ thế, khỏi vuốt vuốt thanh trúc thào : "Tiêu Tiêu nàng rốt cuộc ở đâu?" Minh Chương vừa dứt lời, từ trong tịnh xá truyền đến hồi a... a....

      Quách Đại Bảo tính là quá ngốc, bị Bảo Trụ húc cái, mặc dù tàn phế, nhưng cũng biết suy nghĩ trước sau, dám mang Thời Tiêu về phủ, cũng thể để ở bên ngoài, nghĩ tới nghĩ lui, nhớ tới Phong Nhã cư của biểu ca , suy nghĩ giấu người ở đó, chẳng phải thỏa đáng nhất sao.


      Vương Ngọc hôm nay bày tiệc, nào có thời gian thu xếp cho , nghe muốn để nhờ vật ở chỗ này, ngày mai tới lấy, cũng có hỏi, lo liệu yến tiệc ở đằng trước, bảo bỏ vào trong tịnh xá, rốt cuộc nghĩ tới, đồ vật Quách Đại Bảo lại là đại nươngsống sờ sờ, càng thể tưởng được, vị nương này chính là vị hôn thê mà Minh Chương nhờ tìm, cũng là nàng dâu Diệp Trì muốn tìm.

      Minh Chương cũng nghĩ tới có lần ngạc nhiên vui mừng này, nghe thấy tiếng người, liền qua đẩy cửa tịnh xá vào, vừa vào tịnh xá vừa vặn nhìn thấy Thời Tiêu dốc sức liều mạng giãy giụa.

      Chớp mắt hai người ngây ngốc tại chỗ, Minh Chương nằm mơ cũng nghĩ tới, người ngàn vạn lần nhớ nhung lại ở ngay trước mắt, Thời Tiêu càng nghi ngờ là nằm mơ, nếu phải trong mơ, sao lại gặp được Minh Chương, nàng cho rằng đời này hai người cũng gặp lại nhau.


      Sững sờ trong chốc lát, Minh Chương trước phục hồi tinh thần lại, bước lên phía trước cởi dây trói cho nàng, gỡ miếng vải trong miệng ra, tỉ mỉ tường tận xem xét nàng sau nửa ngày, sau đó ôm nàng vào trong ngực: "Tiêu Tiêu, ta rốt cuộc tìm được nàng rồi, rốt cuộc tìm được nàng rồi, nàng biết ta sợ như thế nào đâu, sợ tìm được nàng, sợ nàng ủy khuất, sợ nàng có chuyện gì, nếu nàng xảy ra chuyện gì, Minh Chương sống thế nào đây, Tiêu Tiêu của ta ..."

      Lúc Diệp Trì tiến vào, liền thấy cảnh thế này, Hứa Minh Chương ôm vợ , còn ôm chặt nữa chứ, cũng chưa được ôm vợ như vậy đâu, dưới giận dữ liền lên đoạt người.

      Minh Chương vô thức quay người lại che chở Thời Tiêu ở phía sau lưng mình ngăn người tới, mới phát là tiểu vương gia Diệp Trì của Định thân vương phủ,Minh Chương khỏi : "Tiểu vương gia, sao ngươi lại ở đây?"


      Diệp Trì bị ngăn cản, trong lòng liền linh hoạt, đâu thèm quan tâm là ai, lạnh lùng : "Tránh ra, đừng ngăn cản ta tìm vợ ta."

      Vương Ngọc và Phong Cẩm Thành liếc nhau, biết là có chuyện xấu, lúc tiến vào nhìn thấy cảnh tượng vô cùng chân thực, Minh Chương kích động ôm Thời nha đầu, tựa như bảo bối mất nay tìm lại được.


      Trong lòng Vương Ngọc thầm kêu lên, biết Quách Đại Bảo tên khốn kia lại giấu người ở chỗ của , phiền toái hơn chính là, người gây chuyện tốt chính là vị hôn thê Minh Chương phó thác tìm, chuyện càng tệ hơn, còn liên quan đến Diệp Trì, chuyện hôm nay sao có thể bỏ qua...


      Tác giả có lời muốn : Nửa đêm nhi tử ầm ĩ khiến Diệp tổng tài hài lòng, hôm nay vừa vào cao ốc Diệp Thị liền vang lên cảnh báo, cơ bản phàm là công nhân viên Diệp Thị, tại cũng học xong xu thế trốn tránh, nhìn sắc mặt Diệp tổng làm việc, đặc biệt là những ngày kia nhóm quả lý cao cấp của Thiên Đô phải gặp mặt Diệp tổng, vừa thấy mặt Diệp tổng tối sầm, bắp chân cũng lảo đảo, Diệp tổng này hoàn toàn chính là tổng giám đốc cảm xúc hóa, khó chịu liền đày chết các nàng, chu kỳ khó chịu này, thời gian còn dài, những tinh này cũng chầm chậm tổng kết ra quy luật, trước kia tháng luôn luôn có vài ngày như vậy, về sau kỳ sinh lý của tổng tài phu nhân Diệp Thị cơ bản liền trở thành chuyện bí mật được công khai, đám tinh Diệp Thị rốt cuộc cũng hiểu , Diệp tổng khó chịu cho tới bây giờ chỉ có nguyên nhân, chính là chưa thỏa mãn dục vọng, mà đối với Diệp tổng còn nghiêm trọng hơn so với việc mất đơn đặt hàng tỷ, cho nên Diệp Thị hôm nay sợ bóng sợ gió, mọi người cảm thấy bất an, cho nên khi tổng tài phu nhân của chúng ta vào Diệp Thị, các vị quản lý cao cấp, kể cả bảo an canh ̉ng ra vào, cũng hận thể xông lại ôm Thời Tiêu khóc, quá cảm động, từng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thời Tiêu, làm Thời Tiêu còn tưởng mình là Ultraman ...
      little_chicken, Dion, huyetsacthiensu7 others thích bài này.

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      hehe.mãi k có tiến triển.thỉh thoảng ghé hố xí

    5. Halinh0814

      Halinh0814 Member

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      94
      Tranh đoạt vợ bắt đầu. Chờ chương mới. Tks ss.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :