1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      chương 38


      Khi Thời Tiêu ngã vào trong hố nghĩ thôi tiêu rồi, ngã kiểu này gãy chân mất, nghĩ tới lại sao, hố này mặc dù sâu, nhưng lưng nàng buộc dây thừng, chắc là người phía cũng muốn nàng ngã chết, mượn lực dây thừng, tuy rằng cũng ngã đau nhưng lại bị gì hết.


      Nhưng về sau nàng cảm thấy thích hợp, ném nàng vào trong hố chắc là sợ nàng chạy mất cho nên phía cũng lấy đồ phủ lên, nhưng cũng chỉ là mấy nhánh cây thưa thớt, được kín đáo lắm, từ khe hở còn có thể nhìn thấy ánh trăng len lỏi qua những khe hở tạo thành những tia sáng li ti.


      Thời Tiêu thở dài, nàng vốn cảm thấy Diệp Trì tới, dù sao ngày đó nàng lời tuyệt tình, giận nàng thôi chứ làm gì có chuyện tới cứu nàng, nàng là gì của đâu chứ, đêm hôm khuya khoắt lại ở nơi hoang vắng, giờ này chắc sung sướng ở nơi nào đó rồi, làm sao quan tâm đến chết sống của nàng, nhưng ngờ lại đến nhanh đến vậy.


      Thời Tiêu cảm thấy ngoài ý muốn, cũng có chút hối hận, hối hận ngày đó nàng những lời quá tuyệt tình, ra cũng hư hỏng như nàng nghĩ, bởi vì nếu hư hỏng như vậy, hôm nay chắc chắn quan tâm tới nàng.


      Thời Tiêu có đôi khi cảm thấy, nàng tương đối mâu thuẫn, có khoảnh khắc, nàng hy vọng đến, bởi vì cho dù đến cứu nàng, nhất định phải xuất bạc ra, như kẻ xấu này vừa ngàn lượng, số tiền lớn như vậy, nàng làm cách thế nào trả lại cho đây, chỉ sợ đem nàng cùng nàng cha bán cũng đủ số bạc này.


      Nhưng lúc nghe thấy đến rồi, trong lòng nàng vẫn thấy vui mừng lớn hơn lo, điều này cho thấy đầu nghĩ đàng miệng nẻo, nghĩ ngợi, chợt đỉnh đầu rặc rặc tiếng, người trực tiếp ngã xuống, Thời Tiêu chỉ kịp né qua bên.


      Người nọ dang tay chân nằm ở dưới đáy hố, may mắn đáy hố là đất badan mềm, bằng lần té ngã này chết cũng bị thương, nhưng người kia là ai thế, Thời Tiêu vừa nghĩ như vậy, chỉ thấy người nọ nâng đầu lên, phun đất trong miệng ra, hai mắt còn mơ màng mở miệng chửi ầm lên: "cái đám ranh con trời đánh kia, có biết đạo nghĩa giang hồ hả, tiểu gia mang theo bạc đến chuộc người, giao người cho tiểu gia còn bày đặt sử dụng ám chiêu tính toán tiểu gia, mau thả tiểu gia ra, tiểu gia lòng dạ từ bi, chừng còn lưu lại con đường sống cho mấy người các ngươi, nếu thả tiểu gia ra ngoài, đợi tiểu gia gọi người đến, lột da, róc xương, rút gân mấy người các ngươi,... Phì, miệng gia sao đầy bùn thế này."


      Hồ Quân ở phía che miệng suýt tí nữa bật cười, phải sợ Diệp Trì nghe ra tiếng của , thế nào cũng phải cười to trận, từ đến lớn, đây là lần đầu tiên Diệp Trì bị tính toán, chỉ bằng Diệp tiểu gia lấy bá đạo, nếu phải bắt được người trong lòng của , làm sao có chuyện đơn thương độc mã chạy tới.


      Hồ Quân khom lưng nhặt lên bọc vải bị vứt ở bên, mở ra, từ bên trong lấy ra xấp ngân phiếu, tờ trăm lượng, hai mắt Hồ Quân sáng lên, gần đây tiêu xài có hơi nhiều, trong tay cần dung bạc, tại tài vật ngoài ý muốn tới là đúng lúc, được rồi, xem như chi phí vất vả, liền ngồi đếm dưới ánh trăng, vừa vặn mười tờ, lời nào trực tiếp nhét vào trong ngực của mình.


      Bốn Sáu vội vàng tiến đến trước mặt giọng : "Gia, làm vậy phúc hậu đâu."


      Hồ Quân trừng mắt, kéo ra xa chút mới : "sao ngươi la lớn chi vậy, ở dưới hố nghe thấy sao, tiền này tại sao gia lại lấy được, ngươi con mẹ nó biết cái gì, sao ngươi chịu nhìn chút, gia nhà ngươi xuất lực khí lớn, tiểu tử tả hoành kia, hở ra liền chạy mất, Cẩm Thành trong phủ có chuyện cũng lẻn mất, chỉ còn lại gia nhà ngươi ở chỗ này kết thúc chuyện này, chút lợi ích gì, chẳng nhẽ gia nhà ngươi làm công, thôi được rồi, mau kêu mọi người rút lui thôi."


      Bốn sáu vội : "rút lui sao?"


      Hồ Quân gật gật đầu: " nhảm, rút lui ở lại đây làm gì, nhìn Diệp tiểu gia chuyện đương à."


      Bốn sáu : "Chúng ta rời , bọn họ làm sao thế nào leo lên, cả đêm ở dưới đó, sáng mai có sao ?"


      Hồ Quân trợn mắt liếc cái: "cái hố như vậy, bây giờ lên nổi là vì đầu óc mờ mịt, đợi thanh tỉnh lại rồi, tự nhiên có thể lên, nếu lên được, vậy chỉ có thể là do chính muốn lên, liên quan gì đến chúng ta hết, mau, gia nhà ngươi hôm nay tốn nhiểu sức lực như vậy, hôm nay đến Thúy Hỉ Lâu ăn mừng ."


      Bốn sáu vội : "Gia, được đâu, hôm kia lão gia gọi tiểu nhân tới, tiểu nhân nếu dám dẫn gia tới mấy chỗ bất chính như vậy nữa đánh gãy chân tiểu nhân, gia ơi, người thương suy nghĩ chút mà suy nghĩ lại chút ."


      Hồ Quân nháy mắt mấy cái: "Thúy Hỉ Lâu sao mà bất chính được, được rồi, Thúy Hỉ Lâu nữa Uyên Ương Các , mấy kỹ nữ tuy ở đó tuy phong tình bằng Thúy Hỉ Các, nhưng đều là từng đôi từng đôi đấy, đều là chị em ruột, cũng biết mụ tú bà này từ chỗ nào tìm được, tư sắc gì cũng là phụ hết, hai người cùng chỗ hầu hạ, tư vị quả có khác."


      khuôn mặt Bốn sáu như trái mướp đắng, gia nhà bọn họ cũng biết bị làm sao, gần đây ngày nào cũng ở luôn trong mấy chỗ bất chính ấy, trước kia tuy cũng dạo, nhưng ở cả ngày trong đấy như vậy.


      Vừa muốn gì, Hồ Quân bay lên đạp tới cước : "Đừng có lằng nhằng nữa, ngươi đáng thương, gia nhà ngươi còn đáng thương hơn ngươi, Lão Công gia nhà chúng rồi đó, cần phải làm chủ cho gia đính hôn, lời của lão gia chúng ta gia có thể nghe, nhưng lệnh mệnh của Lão Công gia gia phải nghe rồi, cho nên, lành tháng tốt của gia còn được mấy ngày, ngươi cho gia vui vẻ thống khoái vài ngày được ."


      câu khiến Bốn Sáu ngậm miệng, thành thân là nỗi đau của gia nhà , Thành trong bốn vị gia, có ai lại kháng cự chuyện cưới vợ như gia nhà .


      Tả thiếu gia vừa đính hôn, Phong thiếu gia cũng chịu thua kém, tiểu vương Gia dưới hố càng cần phải tới, lúc này chắc chỉ ước ao có thể lập tức cưới vợ về nhà sống cuộc sống hạnh phúc, chỉ có gia nhà , nhắc tới cưới vợ là cứ làm như nhảy vào hố lửa, cũng phải bắt Mẫu Dạ Xoa, làm gì mà phải bày ra dáng vẻ như thế chứ.


      Nhưng lại nghe gia nhà đáng thương, Bốn Sáu cũng có chút đành lòng, cắn răng cái, giậm chân cái, được rồi, chỉ hôm nay thôi đó, cùng lắm bị lão gia đánh trận, tiểu gia nhà bọn họ có thể thống khoái là được. Chủ tớ hai người đạt thành nhất trí, sung sướng chạy tới Uyên Ương Các, còn ai để ý tới Diệp Trì ở dưới hố.


      Diệp tiểu gia ồn ào lát có ai trả lời, nằm đất thở khò khè, mở mắt ra nhìn thấy đối diện có nữ nhân, mặc dù trời tối, liếc mắt liền nhận ra, đúng là tiểu tức phụ khiến ngày nhớ đêm mong.


      Diệp Trì lập tức liền quên mất người cần rút gân lột da, khẽ vươn tay ôm vợ vào trong ngực: "Nàng có việc gì, có việc gì tốt rồi, nàng biết nàng làm gia bị hù chết, hù chết gia rồi..."


      Thời Tiêu nhúc nhích, bỗng nhiên cảm thấy trong đêm như vậy, cho ôm như vậy, cũng có vài phần ấm áp, bất quá lát liền phục hồi tinh thần lại, nhàng đẩy ra: "Sao ngươi lại tới đây?"


      Diệp Trì trợn mắt nhìn: "nghe nàng bị người xấu trói lại, gia có thể tới sao?"


      Thời Tiêu cắn cắn môi: "Thế nhưng, ngày đó, ngày đó..." hai câu, quay đầu lại nữa, nhưng Diệp Trì lại muốn truy vấn ngọn nguồn: "Ngày đó làm sao?" Sau nửa ngày thấy Thời Tiêu vẫn chưa trả lời , dứt khoát tự hỏi tự trả lời: "Ngày đó nàng những lời tuyệt tình kia, gia quả thực oán hận hết hai ngày, nàng biết hai ngày đó gia trôi qua thế nào đâu, gia toàn ngâm mình trong vạc rượu đấy, vừa rồi gia còn nằm ở giường gạch dậy nổi đâu, nhưng vừa nghe nàng bị người ta bắt trói lại, gia biết làm sao lại có sức mạnh đến vậy, trong đầu chỉ có suy nghĩ là chạy đến đây, nàng cho ta biết đây là vì sao?"


      mặt Thời Tiêu nóng lên, sau nửa ngày mới : "Ai biết ngươi vì sao, ai biểu ngưới cứ mấy lời khùng điên đâu vào đâu, ta mới không想想nghĩ là..." tới đây liền nữa.


      Diệp Trì thở dài: "ăn khùng điên hồi nào, lời là lòng mà, đời này..." vừa muốn tiếp, Thời Tiêu vội vàng cắt ngang : "Còn bậy, nhanh suy nghĩ nghĩ làm cách nào lên quan trọng hơn."


      Diệp Trì đành phải hậm hực câm miệng, đứng lên vòng quanh cái hố hai vòng, cho thấy là hố mới đào, vách đất hố đều ẩm ướt, đáy hố là đất xốp, hố đào vô cùng lớn, đủ sức chứa vài người, cho nên hai người ở bên trong cũng khó chịu, hố cũng sâu, với bản lĩnh của muốn lên cũng khó.


      Theo thông tin này giờ tổng hợp được, Diệp Trì chắc là có thể đoán ra là chuyện gì xảy ra, bất quá tuyệt đối cho vợ biết, mặc dù chỉ là cái hố đất nhưng nếu có thể cùng vợ trải qua đêm, đó là điều mà có cầu cũng cầu được, nghĩ như vậy liền quay người lại thở dài : "trời tối quá, thấy , nếu muốn leo lên, sợ rằng phải đợi đến lúc hừng đông mới được."


      Thời Tiêu đầu tiên là nhàng thở ra, nghe hắn nói tốt xấu gì cũng có thể lên, nhưng đêm nay phải cùng đợi ở chỗ này, nam quả nữ có chút ít ổn, nhưng chuyện tới nước này cũng phải chịu thôi.


      Nàng ôm cánh tay : "Vậy chờ tới hừng đông rồi sau!" Sau đó dựa vào v vách hố chầm chậm ngồi xuống, đầu của nàng chôn ở giữa hai chân, cuộn mình như con tôm luộc.


      Bỗng nhiên người ấm áp, Thời Tiêu ngẩng đầu lên, là Diệp Trì cởi y phục của khoác lên người nàng, Thời Tiêu sững sờ vội : "Ta lạnh."


      Diệp Trì : " lạnh Cái gì, nàng lạnh run rồi kìa, nữ nhi các nàng thân thể yếu đuối, so sánh được với sức chịu lạnh của nam nhân chúng ta, nàng cũng đừng xấu hổ, chúng ta phải đợi cả đêm đó, trở về nếu nàng lại bị bệnh là phiền toái, nàng yên tâm, ta từ thân thể tốt lắn, lão Vương phi nhà chúng ta , ta sinh ra y như con nghé con, khóc còn lớn tiếng hơn cả người lớn, trưởng thành, lại tìm sư phụ học c quyền cước cỡi ngựa bắn cung nên càng khoẻ hơn, khi còn bé là nghé con, giờ chắc thành đầu trâu luôn rồi."


      PHỐC... Thời Tiêu nhịn được bật cười, Diệp Trì ngồi đối diện nàng cười phát ra thanh nào, qua lát sau mới nghe lầm bầm câu: "Đáng tiếc, cảnh tối lửa tắt đèn, cái gì cũng nhìn thấy."


      Thời Tiêu nhịn được mặt đỏ lên, liếc cái, nhưng bây giờ nàng có liếc , cũng nhìn thấy, khỏi lắc đầu bật cười, sợ tiếp tục bậy, liền hỏi câu: "Nghe Định Thân Vương đầy bụng kinh luân, là tấm gương của thiên tử, sao ngươi lại chịu học tập?"


      Diệp Trì nghe xong, : "Lão gia tử nhà ta hồi đó cũng ép ta vài năm, nhưng ta lại thích đọc những cái kia, cảm thấy những cái gì chi, hồ, giả, dã chán muốn chết, chẳng bằng múa đao múa kiếm cho thống khoái, huống hồ, gia lại khảo thi công danh, đọc nhiều sách như vậy làm cái gì, biết chữ là được rồi."


      Thời Tiêu sửng sốt : "tuy như thế, nhưng suy cho cùng đọc nhiều sách chút cũng có thể mở mang kiến thức."


      Diệp Trì : "Cổ nhân phải đều , đọc vạn quyển sách bằng ngàn dặm đường, ngày nào đó ta cưới nàng dâu, cùng với vợ ta hai người con ngựa cùng nhau khắp giang sơn Đại Yến, chẳng phải nhiều kiến thức hơn so với đọc sách sao."


      Thời Tiêu nghe hai câu phía sau, chỉ nghe câu đằng trước liền : "Người ta chính là đọc vạn quyển sách, ngàn dặm đường, ý là muốn đọc sách như đường, chứ phải như ý của ngươi."


      Nhưng chợt nghĩ lại, nha tiếng, đỏ bừng cả khuôn mặt, cho dù câu phía sau cưới vợ tuy phải nàng, Thời Tiêu vẫn có chút được tự nhiên...


      Tác giả có lời muốn : Thời Tiêu tức giận liếc : "Ngươi ngược lại còn hiểu chuyện của ta hơn ta ấy nhỉ, Diệp Trì ta cảnh cáo ngươi, hai ta sáng sớm rồi đấy, cho phép can thiệp công việc của nhau, thực tế thể ghen lung tung lý do." Diệp Trì lại : "Nàng dâu giả vờ để lừa gạt ta , dối chớp mắt." Thời Tiêu chẳng muốn phản ứng đến , câu nhàm chán, trở mình xoay qua bên kia nhắm mắt lại ngủ tiếp, nhưng Diệp Trì lại khác, trong mắt , vợ lúc này ràng chính là biểu có tật giật mình đích, nghiêng người đè người vợ : " được vậy ta làm chuyện khác..." xong liền kéo áo ngủ người Thời Tiêu, Thời Tiêu phiền , bộ đồ ngủ này nàng mới thay ra đấy, nàng muốn phải thanh lý trong tay tên hỗn đản này đâu, huống chi nhi tử nàng vẫn còn ở trong phòng, nghĩ ngợi, chỉ nghe thấy oa tiếng...



      Nga Nhi, Dion, huyetsacthiensu10 others thích bài này.

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      cặp đôi này quá thôi
      Đọc chừng nào kug thấy chương ngắn
      Thank nagf nhìu nha

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 39


      "Nàng tại sao chuyện nữa hả?" Diệp Trì muốn dựa vào nàng, nhưng lại dám, muốn tới gần mà lại sợ nàng ghét bỏ, rối rắm, làm đổ đầu mồ hôi, nhưng rốt cuộc cũng lặng lẽ tới ngồi kế bên nàng, sợ nàng tức giận, vội vàng lên tiếng hỏi câu.


      Thời Tiêu phải chuyện, mà là biết nên cái gì, cảm thấy với quan hệ của hai người, nhiều ổn, nhưng lại hỏi, nàng cũng thể đáp, liền nhàn nhạt trả lời câu: " cái gì bây giờ?"


      ngờ Diệp Trì lại : "Cái gì cũng được, chỉ cần là chuyện của nàng ta đều muốn biết, thí dụ như nhà của nàng ở chỗ nào của phía nam? Trong nhà còn có người nào, còn có ... hay nhà ở, điền sản ruộng đất, thân thích hay ? Cái kia, nàng cũng sao."


      Sau nửa ngày, mới nghe Thời Tiêu : "Trong nhà hoả hoạn, nhà ở đều bị cháy rụi cả rồi, nương ta sốc chịu nổi nên bệnh chết, cha ta bị phổi, nghe kinh thành có Trương thần y, tới rồi, trong nhà bị cháy nên thân thích cũng lui tới." xong dừng chút mới yếu ớt : "Phía nam tuy là quê nhà, nhưng hôm nay cũng trở về được."


      Diệp Trì nghe xong, trong lòng vui mừng vô cùng, quanh co lòng vòng phí cả buổi, phải là muốn nghe câu này ư, chỉ cần nàng được, bây giờ nhìn trúng , sao, còn có sau này, có câu nước chảy đá mòn, thời gian còn dài, chắc chắn có hy vọng.


      Cũng tỷ như tại, nàng chẳng phải dùng vẻ mặt ôn hoà chuyện chuyện với đó sao, cùng với ngày đó quả thực tưởng như hai người, vợ phải nha đầu tuyệt tình như vậy.


      Càng nghĩ trong lòng càng vui, nhưng chợt nhớ tới việc, lại : "Vậy nàng bao nhiêu tuổi rồi?"


      Khuôn mặt Thời Tiêu liền đỏ lên, trong lòng thằng nhãi lỗ mãng này, sao có thể hỏi tuổi nương như vậy, lại nghe : "Nàng đừng tức giận, ta thấy nàng hơn hơn ta nhiều, có thể do lời việc làm của nàng rất ổn thỏa, vì vậy hiếu kỳ tuổi của nàng, nàng cũng sao, ta trước cho nàng biết, ta 20 rồi, ta sinh vào tháng chín, cầm tinh con rồng, trong nhà chắc hẳn nàng cũng biết, có cha mẹ, phía nữa là lão Vương phi nhà ta, mặt khác, đừng nhìn cha ta ra vẻ đứng đắn, trong nội viện phía sau còn có bốn di nương, chỉ có điều đều là gà mái đẻ trứng, có huynh đệ tỷ muội, toàn bộ vương Phủ chỉ có mình ta, ngược lại có ba huynh đệ khác họ từ cùng chỗ lớn lên, đợi có cơ hội cho nàng gặp mặt."


      Thời Tiêu liếc cái: "Ai muốn quen biết huynh đệ của ngươi?" Diệp Trì lại : "Biết mà, biết mà, đúng rồi, Tả Hoành nàng gặp rồi đó."


      Lại tiếp: "nương và lão gia tử còn có lão vương phi nhà ta, tâm nguyện lớn nhất chính là thấy ta cưới vợ, từ lúc ta 16 bắt đầu tìm kiếm nương trong kinh thành cho ta, nhưng ta đều nghe theo, ta sớm nghĩ kỹ, nếu thể gặp được người tiểu gia thích, liền cả đời độc thân, quản cái gì hương khói, cưới vợ cũng thể."


      Thời Tiêu thấy trái câu nàng dâu, phải câu nàng dâu làm cho cả người được tự nhiên, chỉ đành phải : " chuyện này để làm gì, có ai hỏi ngươi đâu?"


      Diệp Trì hì hì cười : “ có hỏi, là tự ta muốn đó, ta chính là muốn , nhà của ta ra bên ngoài nhìn có vẻ dọa người, cho rằng rất khó leo lên, ra có gì đâu, hơn nữa còn có chỗ tốt, nhà của ta ta quyền thế địa vị đều có, vả lại còn ở tuốt cao, cũng cần phải lấy chuyện chung thân của ta làm mai, còn có, nhà của ta đừng thấy cổng lớn, ra nhân khẩu lại nhiều, vậy trong nhà ai cũng tốt hết, lão vương phi nhà ta mỗi ngày niệm Phật, mùng mười lăm chùa thắp hương bái phật, nương ta càng là bồ tát, nếu cha ta có bốn tiểu lão bà, sao có thể sống tự tại như vậy."


      qua liếc trộm Thời Tiêu, lúc này trời tối om, nương theo ánh trăng chiếu đỉnh đầu, có thể nhìn ràng hơn chút ít, Diệp Trì cảm thấy, vợ là xinh đẹp nhất, thực tế từ góc độ của nhìn qua, rất động lòng người.


      Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua chạc cây đầu, ở nàng mặt chiếu xuống tầng ánh sáng nhàn nhạt, xinh đẹp vô ngần, cho dù bàn tay ngươi có tài hoa thần kì đến đâu, cũng hoạ nổi, cái mũi cao nhắn, phía dưới là đôi môi xinh khẽ mím, còn có đôi mắt với hai hang lông mi dài cong vút, khi nàng nháy mắt, chớp chớp hai cái, như hai cánh bướm làm lòng cũng run rẩy theo.


      Thời Tiêu vốn càng nghe khuôn mặt càng đỏ, cho dù nàng cố hết sức cho rằng liên quan đến nàng, nhưng vẫn nhịn được cảm thấy, những lời này của đúng là cho nàng nghe, cố tình ngăn cản , nhưng nghĩ, nàng trả lời chẳng phải hợp ý của sao, cũng chỉ có thể giả câm vờ điếc ngồi nghe.


      Nhưng càng nghe càng chịu nổi, chuyện này để làm gì, cha lấy mấy lão bà, mẫu thân và mấy tiểu lão bà có vui vẻ hay có liên quan gì với nàng, còn có, cái thằng nhãi này quả nhiên phải thứ gì gì tốt, làm nàng vừa nãy còn cảm thấy tính là quá xấu, bây giờ liền lộ ra bộ mặt , nàng dâu còn chưa có lấy, muốn thú tiểu lão bà rồi.


      Tuy đời đại đa số nam tử đều cho rằng tam thê tứ thiếp trái ôm phải ấp là bổn phận nên làm, nhưng Thời Tiêu cảm thấy nam nhân như vậy, bất quá là ngụy quân tử mà thôi, hai người toàn tâm toàn ý, sao lại chịu được người thứ ba, nắm tay cả đời bên nhau đến già là chuyện tốt đẹp biết bao.


      Cho dù phần lớn nam tử đều như vậy, Thời Tiêu cũng tin tưởng chỉ cần là trong lòng nhau, chuyện chồng vợ cũng phải là khó, tựa như cha nương nàng, còn có Minh Chương...


      Nàng nhịn được đưa tay đặt trước ngực mình, sinh nhật mười lăm tuổi năm ấy, quà Minh Chương tặng nàng là con chim tự tay khắc, nàng nhìn cả buổi cũng biết là chim gì, nhìn nàng thấp giọng : "Quan quan con chim gáy, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."


      Nàng mới biết được đây là con chim gáy thơ văn, cho nàng biết, con chim gáy được xưng là con chim tiết hạnh, vô cùng trung trinh, sau đó : "Tiêu Tiêu yên tâm, nếu như Minh Chương cưới nàng, cả đời này chỉ có mình nàng thôi."


      Nghĩ đến đây, bất giác cười khổ, lời còn văng vẳng bên tai, nhưng sớm chia ly, cái gì trung trinh, chuyện cười mà thôi, thề non hẹn biển cũng bằng thế biến thiên, đây là số mệnh của nàng, nàng sớm nên nhận mệnh, còn nhớ làm cái gì.


      Vì thế cảm thấy lời Diệp Trì vô cùng chói tai bèn lạnh lùng : "Có thể thấy được tương lai ngươi cũng phải buồn phiền, lấy liền lúc mười mấy hai mươi tiểu lão bà về nhà, chắc hẳn cũng có thể làm được thê thiếp vui vẻ, ngươi lúc đó tề nhân chi phúc hạnh phúc vô cùng rồi."


      Diệp Trì thầm nghĩ hỏng mất rồi, ràng phải ý tứ này, vội : "Ta lấy nhiều tiểu lão bà như vậy làm cái gì, ta chỉ cần lấy người trong lòng của ta là được rồi, nữ nhân nhiều phiền toái cũng nhiều, hơn nữa..." qua liếc nàng: "Vợ ta, khuôn mặt mềm mại tính tình mềm mại, tuy cứng rắn với ta, nhưng với người khác như thế, lỡ bị những nữ nhân kia khi dễ, ta đau lòng."


      Thời Tiêu càng nghe càng thấy đúng, nhịn được : "Vợ của ngươi là ai?"


      Sau đó, Diệp Trì nhìn nàng ha ha nở nụ cười, chính là , Thời Tiêu thấy cười lập tức xoay mặt để ý tới , Diệp Trì trừng mắt nhìn, suy nghĩ đến mức này, biểu đạt đủ quá ràng rồi mà, đúng là, nàng đừng sợ xứng hay xứng với , cũng đừng sợ vương phủ cao quý, chỉ cần nàng gật đầu, tiểu vương phi Định Vương Phủ chính là nàng.


      Nhưng, chuyện này biết có thành hay , những gì cần đều , còn lại là do lòng nàng quyết định, nếu đến cuối cùng trong lòng nàng vẫn sao, , tuyệt đối có khả năng, ý nghĩ này lập tức bị Diệp tiểu gia vứt ra khỏi đầu, chỉ bằng Diệp Trì , cưới vợ mà còn dễ dàng, nàng tại vui, lại dây dưa nàng quá, tục ngữ liệt nữ sợ quấn lang, chỉ cần có người khác xem vào nàng nhất định là vợ .


      Hiển nhiên ai cũng đừng nghĩ xen vào, dám đoạt nàng dâu của Diệp tiểu gia , ánh mắt Diệp Trì u, trong lòng , đem tám đời tổ tông nhà cũng bị tiểu gia quấy rối yên.


      nghiến răng nghiến lợi y như chuyện xảy ra, chợt nghe vợ : " Trời đầy mây rồi, trăng cũng có, mưa chứ!"


      Diệp Trì ngẩng đầu, quả nhiên vừa rồi còn có thể nhìn thấy ánh trăng, giờ biến thành tối đen như mực, hơn nữa gió còn nổi lên, gió đêm nổi lên vù vù, có chút ghê người, điểm chết người là là dường như có tiếng sấm cuồn cuộn. Vừa nghĩ như vậy, đạo sấm sét phá vỡ bầu trời đêm, tiếp theo mưa rơi xuống.


      Uyên ương lầu, Hồ Quân ở trong Ôn Nhu Hương ôm mỹ nhân vui vẻ, Bốn Sáu vội vàng chạy vào : "Gia, bên ngoài mưa rồi, vừa nãy trăng còn sáng lắm, tự nhiên cái đổ mưa."


      Hồ Quân nghe xong, đẩy kỹ nữ trong ngực ra, lung la lung lay qua, đẩy cửa sổ ra, thấy mưa bên ngoài là lớn, Hồ Quân nhịn được hặc hặc nở nụ cười.


      Bốn Sáu nhịn được lui về sau bước, trong lòng , gia nhà đây là uống nhiều quá nên điên rồi, lúc này rồi còn cười được, lại nghe gia nhà : "Xem ra Diệp tiểu gia ta bình thường thắp hương ít cho Phật Tổ, ngay cả ông trời cũng giúp đỡ , trận mưa này rơi xuống, chừng hai ngày nữa có thể ôm nàng dâu vào động phòng."


      Chợt nghĩ đến cái gì, quay đầu lại dặn dò Bốn Sáu: "Ngươi mau cho tiểu tử Đắc Lộc kia, đừng có ngu mà giúp đỡ đó, vừa thấy trời mưa liền luống cuống, để cho sống yên ổn trong phủ , dám làm hỏng chuyện tốt của gia nhà , có đồ ngon cho ăn đâu."


      Bốn Sáu tuy lắm, cũng chỉ có thể đáp ứng , cho nên , mấy huynh đệ này của Diệp Trì có đôi khi làm được chuyện lớn, quay trở lại Diệp Trì, thấy trời mưa lớn, sợ làm hỏng vợ , khẽ vươn tay cởi áo choàng ngắn bên trong trung y ra, che đầu Thời Tiêu.


      Thời Tiêu vội vàng từ chối, nhưng tay đặt lồng ngực trần trụi , mặt đỏ lên, vội vàng rút tay về : "Ngươi mặc là được rồi, như vậy chút nữa bị lạnh bệnh đấy." Người càng xê dịch qua bên cạnh.


      Cơn mưa vừa nhanh vừa lớn, đẩy qua đẩy lại, hai người bị nước mưa xối lạnh ngắt, nước mưa vẫn chảy ào ào, Diệp Trì sốt ruột khẽ vươn tay ôm nàng vào trong ngực, : " nếu nghe lời, gia biết xảy ra chuyện gì đâu, dù sao ở đây cũng là nam quả nữ ở nơi ngoại ô hoang vắng, gia làm chuyện gì cũng có ai biết."


      Thời Tiêu thực bị dọa sợ, ở trong ngực cử động cũng dám, Diệp Trì chợt thấy, tuy mMưa hơi lớn, cả người vừa ướt lại vừa lạnh, nhưng cũng ngăn trai tim nóng hổi của a, chỉ ước ao cơn mưa này cứ như vậy đến hừng đông tốt biết bao, để cho có thể vĩnh viễn ôm vợ .


      Đáng tiếc đảo mắt cái mưa tạnh rồi, thời tiết quỷ quái gì thế này, trong lòng Diệp Trì mắng câu, người trong ngực giãy giụa thoát ra ngoài, thể thả nàng.


      Thời Tiêu lúc này chịu nổi nữa, thân thể vốn yếu, hôm nay đầu tiên là bị kinh sợ, bị người ta ném vào trong hố lại bị đông lạnh tới nửa đêm, lại bị mưa xối lạnh muốn chết, vừa đói vừa lạnh, bây giờ cả người run rẩy, đầu cũng bắt đầu choáng váng, Diệp Trì với cái gì nàng, dường như càng ngày càng xa.


      Đến cuối cùng Diệp Trì phát đúng, nàng toàn thân khẽ đảo, trực tiếp choáng luôn...


      Tác giả có lời muốn : Diệp Trì giờ hận khỏi phải , con mẹ nó phải là nhi tử mà, quả thực chính là oan gia cả cuộc đời trước, cho nên tốt được với lão tử được chút, biết lão tử cũng dễ dàng sao, khó khăn lắm mới cưới được nàng dâu, nửa đường còn chạy mất, suýt mất nửa cái mạng mới bắt nàng dâu được trở về, còn bị gãy chân, nằm bệnh viện hơn nửa tháng, muốn cùng nàng dâu thân mật cũng lực bất tòng tâm, khó khăn lắm chân mới tốt lên, có thể ôm nàng dâu nhiệt tình cọ xát a, thế mà lại lòi ra tên Tiểu Hỗn Đản, lại thành hòa thượng, thấy được sờ được lại ăn được, đây phải muốn là cái mạng già của ư, ngày ôm nàng nàng dâu là chịu được, cũng may nàng dâu biết thương , bất kể làm gì để an ủi nàng cũng đều đồng ý, cuối cùng cũng vượt qua được, ngày Tiểu Hỗn Đản sinh ra, mà bắt đầu ngóng trông nàng dâu qua tháng, cho dù thèm thuồng, nhưng thân thể nàng dâu là quan trọng nhất, cho nên nhịn, nhịn tới nhịn lui, rốt cuộc cũng qua tháng, lừa gạt nàng dâu ra ngoài nghỉ ngơi tháng, trở về tiểu tử này ủy khuất a, vùi vào trong ngực vợ chết cũng ra ngoài, buổi tối theo chân bọn họ ngủ trong phòng, nếu khóc, làm cho lão công chính quy như muốn làm gì phải lén lút như trộm, bây giờ đâu lí lẽ đây, hôm nay nuông chiều , khóc, tin có thể khóc chết , nghĩ đến chính là buông tay, đè vợ liền hôn xuống dưới... Oa...



      Nga Nhi, little_chicken, Dion10 others thích bài này.

    4. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Cơ hội vàng cho gi rồi. mau lên mau lên. tks bạn edit.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 40

      Lúc Thời Tiêu tỉnh lại, mặt trời lên cao, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ có hoa văn như băng vỡ1, chiếu vào lư hương Thanh Ngọc2 đặt bàn bên dưới cửa sổ.
      Song cửa sổ có hoa văn như băng vỡ
      [​IMG]
      Lư hương Thanh Ngọc
      [​IMG]

      Toan Nghê thú3 đặt đỉnh lư hương toả ra mùi xạ hương hoa lan thơm ngát, Thời Tiêu có chút hoảng hốt, lại tưởng rằng nàng ở trong khuê phòng trước đây, bàn dài dưới cửa sổ, bàn là Toan Nghê thú.

      Toan Nghê thú
      [​IMG]

      Nàng trước kia cũng có lư hương như vậy, là Minh Chương tặng, vì sao tặng, ngược lại nghĩ ra, Minh Chương thích tặng đồ cho nàng, chỉ cần nhìn thấy thấy thích liền cho người đưa tới cho nàng, nhưng cũng phải đều là vật quý giá, có cái thậm chí là đồ chơi tre trúc hàng sạp ngoài phố, nhưng lư hương này quý giá, Minh Chương trong lúc vô tình nhìn thấy, tốn nhiều tiền tiền, để nàng xông phòng cũng tốt.

      Thời Tiêu trong lòng biết lời này , khối Thanh Ngọc lớn hiếm thấy như vậy, huống chi được chạm trổ rất tinh xảo, về sau nhà nàng cháy, đừng lư hương, cái gì cũng giữ được, có lẽ đây cũng là thiên ý.

      Nhưng đây là đâu, Thời Tiêu muốn ngồi dậy, mới phát cả người như nhũn ra, đầu cũng có chút chóng mặt, khó khăn mới chống ngưới ngồi dậy, vén chăn lên thấy quần áo người mình cũng thay đổi, lập tức bị doạ hết hồn, vừa muốn xuống đất, liền thấy màn trướng cửa bình phong bên kia khép lại, Diệp Trì đến, trong tay bưng bát nóng bốc hơi. Thời Tiêu lập tức nhàng thở ra, nhìn thấy , ít nhất phải rơi vào tay những người xấu kia.

      đêm này của Diệp tiểu gia phải là băng hỏa trọng thiên* ( Bên Lửa Bên Băng) cũng quá đáng, vốn nửa trước rất tốt, và nàng dâu bị vây ở đáy hố, dù cho bầu trời tối đen, nhìn ràng lắm, nhưng tận đáy lòng mà cũng thoả mãn lắn rồi, hy vọng có thể ở trong hố đợi cả đời cũng được, nhưng sau nửa đêm lại đổ mưa, mưa giội vợ đến choáng luôn.
      Vợ chóng mặt làm tiểu gia sợ hãi, khó khăn lắm mới nhìn trúng được nàng dâu, nếu lỡ có mệnh hệ gì, phải chỉ là cái hố thôi sao, cũng chẳng quan tâm tới giả bộ nữa, miệng hố rủ xuống nửa dây thừng, nhảy lên, ôm vợ chạy như điên a, chạy so với con thỏ còn nhanh hơn.
      Chạy mạch tới biệt viện Cẩm Thành, biệt viện này của Cẩm Thành là ba năm trước, mua lại từ trong tay của người Sơn Tây, gia đình người Sơn Tây này xảy ra chuyện, nóng lòng muốn bán ra, tòa nhà lớn như vậy chỉ cần ngàn lượng bạc.

      Lúc Cẩm Thành mời mấy ca đến xem, nắng nóng nhưng nơi này lại mát mẻ vô cùng, là phòng rộng nhà lớn, bố cục rộng rãi, là y sơn bàng thủy (tức thế đất dựa vào núi và gần sông, biển), cây cối xanh um, khi xây tòa nhà này tốn rất nhiều công sức, bốn người liền hợp lại, xem chỗ này thành biệt viện nghỉ mát, mỗi khi nắng nóng tới chỗ này ở lại mười ngày nửa tháng, tha hồ vui chơi thoả thích.

      Vì vậy, lúc sửa chữa nơi này, bốn người đều có viện riêng, Diệp Trì thích mấy cây cổ tùng bên ngoài viện này, mát mẻ , lúc có gió còn có thể nghe từng tiếng thông reo, tạo cảm giác như núi, mà viện này rộng rãi thoáng đãng hơn so với nơi khác, có thể thi thố đánh quyền bắn tên, cho nên rất thích nơi này.

      Ngày thường có hạ nhân trông nom quản lý, vì vậy Diệp Trì hơn nửa đêm chạy tới cũng có luống cuống, chỉ có người canh ̉ng lại nhận ra được, còn tưởng là con khỉ lấm lem bùn đất từ chỗ nào chạy tới, nghe tiếng mới biết là tiểu vương Gia, vội vàng mời vào, gọi quản gia.

      Phòng ốc đều có sẵn, chỉ là vị trong ngực gia lại tiện hầu hạ, biệt viện là nơi nghỉ mát dành cho bốn vị gia, do đó có chuẩn bị nha đầu bà tử, hôm nay trong ngực vị gia này ôm vị nương, vào liền la hét muốn chuẩn bị nước ấm, hai vị lúc này thân nước bùn, rửa sạch tiểu vương gia xử lý được, cho dù mang người hầu hạ tự bản thân vị gia này cũng có thể làm được, nhưng chỉ có nương này là thể bảo tiểu vương gia tự mình rửa dùm nàng a.

      Nghĩ như vậy, quản gia liền có chút khó xử, chợt nhớ tới bên dưới có bà tử chuyên làm việc nặng, vội : "Trong biệt viện có nha đầu sai sử, ngược lại bên ngoài có bà tử, tay chân coi như nhanh nhẹn, nếu kêu bà ấy đến hầu hạ nương tắm gội thay quần áo."

      ra theo ý của Diệp tiểu gia, là muốn tự mình tắm gội cho vợ , dù sao vợ lúc này bị ngất, nhất định biết, nhưng lại sợ bản thân mình nhịn được, đưa cho người khác sao, nhưng đây là tiểu tâm can ngày nhớ đêm mong, lúc gặp nàng thậm chí còn nghĩ chuyện kia, huống chi người này lại ở ngay trước mặt.

      Phải rằng, Diệp tiểu gia cũng làm chuyện nên làm, cho dù thế nào, nhận thức đây là vợ đời này đều là vợ , có được gần gũi hay cũng giống như nhau, nhưng vợ lại phải như vậy, có thể còn xem trọng danh tiết hơn cả của cải, số mệnh của nàng, thay nàng dâu suy nghĩ, dù sao thời gian còn dài, cũng cần phải gấp gáp nhất thời.

      Nghĩ như vậy, liền bảo bà tử đến hầu hạ Thời Tiêu tắm rửa thay y phục, bận rộn xong, trời cũng sáng, bảo quản gia gọi lang trung đến xem mạch, có gì đáng ngại, chỉ là thân thể yếu đuối, gặp lạnh, lại bị kinh hãi mới ngất thôi, uống thang thuốc cho đổ mồ hôi, dưỡng hai ngày liền có việc gì.

      Quản gia sai người tiễn lang trung ra về, thấy giường trong phòng ngủ bị nương này chiếm, liền dặn dò người chỉnh đốn đệm giường trong sương phòng, ngờ tiểu gia lên tiếng: " cần chuẩn bị, ta ở giường gạch gian ngoài được rồi, chút nữa còn phải uống thuốc nữa, vạn nhất vợ ta tỉnh, nếu thấy gia, chừng sợ đấy."

      Quản gia bị những lời này của làm cho sửng sốt, cả buổi cũng dám trở lại đây, đợi ra khỏi viện còn với tiểu bên cạnh tử: " nghe tiểu vương Gia đón dâu a, sao lại có nàng dâu ở đây, vị này chẳng lẽ chính là tiểu vương phi? thể nào! Định thân vương phủ chỉ có dòng độc đinh là tiểu vương gia như vậy, đón dâu phải linh đình lắm chứ, làm sao có thể tổ chức ỉu xìu như vậy được."

      Tiểu tử : "Nô tài nhìn cũng phải giả, có khi nào thấy tiểu vương gia để ý như vậy đâu, đây chính là chủ tử vừa sinh ra cẩm y ngọc thực, hôm nay ngược lại bưng trà rót nước hầu hạ người ta, mà còn vui mừng y như nhặt được thỏi vàng, phải nàng dâu có thể cam tâm tình nguyện hầu hạ như vậy ư, được rồi, quản gia ông đừng có xoắn xuýt những thứ này nữa, dù sao cũng là chuyện của chủ tử, cho dù nàng có phải tiểu vương phi hay , chúng ta hầu hạ tốt là được rồi."

      Quản gia suy nghĩ cũng như thế, mình xoắn xuýt cái này làm cái gì, hầu hạ cho tốt là được, vội vàng dặn dò người nấu thuốc đưa qua, chớ có trì hoãn.

      tới Diệp Trì, vợ hôm nay nằm ở giường, cam lòng ra gian ngoài, ngay từ đầu coi như quy củ ngồi ở mép giường, mắt hề chớp nhìn chằm chằm vào vợ , nhìn sao cũng thấy vừa mắt, sắc mặt gần như trong suốt, hồng nhuận môi phai chút ít, Diệp Trì nhìn mà đau lòng thôi.

      Nhưng đau lòng xong lại bắt đầu suy nghĩ, biết cái miệng nhắn của vợ có mùi vị gì nhỉ, nếu hôn đại cái, dù sao bây giờ vợ cũng bị ngất, trong phòng cũng có người khác, hôn cái cũng ai biết.

      Nghĩ như vậy lập tức vô cùng hưng phấn, vừa muốn hôn lại nghĩ nếu hôn mà vợ tỉnh lại, hôm nay quan hệ của hai người vừa mới hòa hoãn, nếu để cho nàng biết hôn trộm nàng, nhất định để ý tới nữa.

      Nghĩ như vậy, đầu vừa đưa tới lại rụt trở về, nhưng tròng mắt lại nhìn chằm chằm vào miệng Thời Tiêu, rất có tiền đồ nuốt nước miếng, thèm ăn ghê luôn, đưa tay tới đụng đụng, xúc cảm mềm mại, làm Diệp tiểu gia chúng ta nhịn nổi nữa, nhanh chóng thò đầu qua, BA~ chụt chụt hôn cái.

      Vừa hôn vào, chưa kịp cảm thụ được mùi vị, chỉ thấy vợ cau mày làm tiểu gia sợ tới mức vèo cái liền rụt trở về, ai ngờ lui về dùng lực lớn quá lớn nên thu thế kịp, mông ngồi ngay lên chỗ để chân ngay mép giường, làm đuôi xương cụt của Diệp Trì đau muốn chết.

      Trì hoãn hồi lâu sau mới dám ngẩng đầu lên ngó ngó, vợ có vẻ như có động tĩnh, vừa muốn đứng dậy hôn tiếp cái, chợt nghe bà tử ngoài cửa sổ : "Tiểu vương gia thuốc sắc xong rồi."

      Diệp Trì trong lòng sớm tới trễ tới, lại tới ngay lúc này, tức giận: "chờ bên ngoài ." ra ngoài bưng thuốc vào, vừa vào chỉ thấy Thời Tiêu ngồi dậy

      Diệp Trì thầm nghĩ nguy hiểm , thiếu chút nữa bị vợ phát , bưng thuốc tới, đặt tại bàn kế bên giường, ôn nhu hỏi: "thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

      Thời Tiêu sững sờ nhìn sau nửa ngày mới : "Đây là đâu vậy?"

      Giọng cũng yếu ớt làm Diệp Trì đau lòng quá sức: "Nơi này là biệt viện của Cẩm Thành, chúng ta ở nơi của mình, nàng an tâm nằm ."

      Thời Tiêu nhớ Quyên Tử từng đề cập qua, thiếu gia ăn chơi nổi danh kinh thành có người là công tử Trấn Viễn Hầu phủ, gọi Phong Cẩm Thành, xưng huynh gọi đệ với Diệp Trì, nghĩ chắc là rồi.

      Gian phòng sắp xếp ngược lại thanh nhã, giống như tục nhân, chợt nhớ tới cái gì, nhìn Diệp Trì có vài phần bất an : "Ai giúp ta đổi quần áo?"

      Diệp Trì nhìn nàng sau nửa ngày có ý tốt : " trong biệt viện này cái gì cũng tốt, duy có thứ tốt, bởi vì bình thường chỉ có bốn người chúng ta đến đây, cho nên có chuẩn bị nha đầu bà tử sai sử..." đến đây dừng câu chuyện lại.

      Thời Tiêu nghe xong khuôn mặt đỏ lên: "Này, này..." cả buổi cuối cùng nổi mấy chữ biết xấu hổ, nghĩ thầm, chẳng lẽ là cái thằng này giúp mình đổi quần áo, nhưng còn có tắm rửa chữa, nghĩ như vậy, mặt mũi Thời Tiêu trắng bệch.

      Diệp Trì cảm thấy sai biệt lắm, mới : "Cũng may có bà tử thô sử, liền làm giúp nàng."

      Lúc cùng chỗ vừa rơi xuống, suýt tý nữa muốn mạng Thời Tiêu, Thời Tiêu mím môi trừng mắt , biết cái thằng nhãi này ngay từ đầu có lòng tốt, ánh mắt Diệp Trì lại rơi vào bờ môi mím chặt của nàng, trong đầu lại nghĩ, vữa nãy hôn lên đó phát ngoại trừ nhớ tư vị đẹp đẽ thể nên lời, nhưng cụ thể là cái gì lại nghĩ ra, nếu có thể hôn lại cái tốt biết mấy.

      Nghĩ như vậy, tròng mắt nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bờ môi hồng nhuận phơn phớt, trong đầu vô cùng hối hận, biết vậy nên hôn ngay từ lúc đầu, lúc đó nhiều cơ hội tốt như vậy, bây giờ biết biết chừng nào mới có được nữa đây.

      Thời Tiêu thấy mở mắt nhìn mình chằm chằm, mặt đỏ lên, tức giận: "Ngươi nhìn cái gì đó?"

      Khuôn mặt nhắn của vợ vốn trắng nõn, lúc này lại thêm chút màu đỏ, cộng thêm ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, trắng nõn nà đẹp như thế, nàng vừa hỏi, Diệp tiểu gia hề nghĩ ngợi liền đáp: "Ta thấy nàng xinh đẹp." câu , khuôn mặt Thời Tiêu đỏ đến tận gáy, liếc cái, nhưng cũng biết nên cái gì.

      Huống chi cũng vô ích, người này da mặt so với tường thành còn dày hơn, căn bản biết cái gì gọi là xấu hổ, chợt nhớ tới nàng ra ngoài đêm rồi, người trong nhà nhất định rất sốt ruột, nhất là cha nàng...
      Nga Nhi, little_chicken, Dion13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :