1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 32


      Trong mắt Đắc Lộc, gia nhà ở trong cái viện rách nát này là chịu tội lớn rồi, ăn ra ăn, mặc ra mặc, ở ra ở, nhìn coi tại ăn cái gì a, Đắc Lộc theo mười mấy tiểu tử ngồi chụm lại, nhìn chằm chằm vào rổ bánh đặt bên trong giỏ trúc lớn, bên cạnh là chậu củ cải trắng muối, lại nhìn trước mắt mình, bát cháo lớn, đây chính là cơm tối, chút thức ăn mặn cũng thấy.


      ăn cái này còn chưa tính, thế nhưng tiểu gia nhà là người bệnh, bàn dưới cây hòe, đồ ăn giống nhau như đúc, dưa muối ăn với bánh nướng, muốn nhiều, liền nhiều hơn bầu rượu, lúc này nếu ở chỗ khác, chắc gia sớm lật bàn rồi, nhưng tại gia nhà cười đó nha, thấy răng thấy mắt đâu hết, trong tay cầm hũ, rót cho Thời lão Gia đối diện chén, bản thân cũng cầm ly, cung kính giơ lên: "Thời thúc, hai ngày này ta quấy rầy lão nhân gia rồi, có chỗ nào sai sót, mong lão dạy bảo, có câu giáo huấn nên người, ta đây hy vọng ngài dạy bảo ta đôi câu."


      Quyên Tử bưng trứng tráng ra, nghe thấy mấy câu này, thiếu chút nữa ói ra, trong lòng thầm khinh bỉ , da mặt dày đối thủ, cái gì mà, thúc ơi, thúc à, gọi thúc y như ấy, người ngoài biết còn tưởng là đại chất tử của Thời thúc nữa, thấy khó nghe sao.


      muốn mỉa mai hai câu, lại nghe Thời lão cha : " Khách sáo với thúc làm gì, chỉ cần ngươi chê viện này của chúng ta tồi tàn, ở lâu hơn nữa cũng thành vấn đề, thúc còn mong ngươi đừng nữa kìa."


      Quyên Tử đành phải thu về lời đến bên miệng, đặt trứng tráng lên bàn, Diệp Trì ngẩng đầu liếc nàng, lướt qua nàng quan sát nhà bếp bên kia, trong lòng thiệt tình đau lòng cho vợ , những người này, ngờ lại bắt vợ hầu hạ ăn uống như thế, nhất là mẫu dạ xoa này, chỉ biết bới móc, cũng biết san giúp đỡ vợ .


      Nghĩ vậy liền : "Cơm này được rồi, sao còn thấy Tiêu Tiêu nương ra, ăn nguội mất, ta gọi nàng ấy." xong muốn đứng lên, nhưng bị Quyên Tử hừ tiếng : " dám làm phiền ngài đại giá, ngài mau ăn cơm , ăn nhiều chút, dưỡng bệnh cho tốt, tất cả mọi người mới yên ổn được." Quẳng lại câu liền xoay người lại rời .


      Diệp Trì muốn gây với nàng, Thời cha : "A trì à, ngươi đừng so đo, Quyên Tử nha đầu kia chính là năng chua ngoa, chứ trái tim còn mềm hơn đậu hũ, thuốc ngươi uống đều là con bé tự mình Thọ Nhân Đường hốt đấy, con bé chuyện hơi khó nghe thôi, chứ nội tâm tốt lắm, đừng đứng đó nữa, nhanh ngồi xuống uống với ta nào."


      Trong lòng Diệp Trì , đây chính là Mẫu Dạ Xoa, tâm tính tốt gì chứ, trái tim nàng ta chừng còn độc hơn độc xà, vẫn là vợ tốt, lớn lên xinh đẹp, chuyện nhàng giọng , ngay cả khi tức giận cũng tốt, tay còn khéo léo, tóm lại, chỗ nào chỗ nào cũng tốt hết.


      Thời Tiêu cầm đậu hũ hấp, chỉ thấy Quyên Tử lại trở về, Thời Tiêu ngạc nhiên : " phải tỷ ăn trước ư."


      Quyên Tử liếc mắt: "Hỏi vị tiểu gia nhà muội , nếu phải ta ngăn cản, vào gọi muội rồi, Tiêu Tiêu, ta hôm nay ở trong cửa hàng suy nghĩ cả ngày, ngươi vị bên ngoài kia phải trúng tà rồi chứ, bây giờ lại ở lì chỗ này của chúng ta chịu , cửa nhà lớn như vậy, có trưởng bối cơ mà, sao lại ở bên ngoài chịu về nhà thế?"


      Thời Tiêu mặc tạp dề vào rồi đáp: "Tỷ quản như thế nào làm gì, chắc là cảm thấy cuộc sống của chúng ta ở đây mới mẻ, nhiều lắm chừng hai ba ngày, chừng sáng mai mất, sao có thể ở lâu được, nếu như là mấy tên vô lại, cần phải , ta sớm dùng gậy đánh ra rồi, nhưng lại là tiểu vương Gia Định thân vương phủ, như vậy, ta đắc tội nổi, thôi tiễn trong yên bình, cũng tránh sinh ra phiền toái cần thiết."


      Quyên Tử thở dài : "Ngươi vậy mà thông suốt, nhìn đối với ngươi có vẻ đơn giản vậy đâu, trong lòng của nghĩ cái gì, ta tin ngươi biết, chỉ cần nhìn hai mắt to gian xảo của , ngừng ngó ngang ngó dọc người ngươi, giống như ước ao chỉ có thể đục ra 2 cái lỗ, có thể dễ dàng dừng tay như vậy sao"


      Thời Tiêu lại : "Quyên Tử tỷ lo lắng chuyện này để làm gì, dừng tay có thể như thế nào, tuy là tôn thất tiểu gia, nhưng bên vẫn còn có vương pháp mà, ta vô ý với , cũng thể dùng sức mạnh ép ta, vả lại, bây giờ thấy mới mẻ, sau vài ngày thấy có gì vui, liền bỏ qua thôi."


      Quyên Tử ra bên ngoài liếc cái, nhìn thấy Diệp Trì cùng Thời lão cha uống rượu, thế mà mắt cũng nhàn rỗi, ngừng ngó nghiêng qua hướng bên này.


      Quyên Tử cảm thấy Thời Tiêu quá đơn giản, tuy là có vương pháp, nhưng vương pháp cũng quản được người, như tên nhãi ở bên ngoài kia, đừng thấy chuyện làm việc giống như người, đến khi trở mặt, Thiên Vương lão tử cũng nhận thức, đâu còn quản tới vương pháp, nhưng chuyện cho tới bây giờ, mời thần dễ tiễn thần khó, vào ở dễ, chứ tiễn người hơi bị khó đó.


      Quyên Tử bây giờ vô cùng hối hận ngày đó bảo Bảo Trụ hạ dược, nghĩ đến đường đường là tiểu vương gia lại là người biết xấu hổ như vậy, chợt nhớ tới Tả Hoành kia, nhịn được hừ tiếng, mấy người này đều phải thứ tốt lành gì.


      Thời Tiêu mang đậu hũ ra, đặt ở trong chậu lớn bàn của mấy đứa Bảo Trụ, bàn đặt ở trước mặt Diệp Trì và cha nàng, Diệp Trì nhìn thấy nàng há miệng cười, mắt cũng bắt đầu híp lại: " nương khổ cực rồi, nhanh ngồi xuống ăn cơm , sắp nguội hết rồi đấy."


      Thời Tiêu nhàn nhạt nhìn cái: " so sánh được với quý phủ, chỉ là chút ít cơm rau dưa, người đừng ghét bỏ là được rồi."


      " nương sao lại thế, ta thấy ăn ở đây còn ngon hơn đầu bếp trong phủ chúng ta làm, củ cải trắng ngâm này vừa giòn lại vừa thơm, tổ mẫu nhà chúng ta buổi sáng thích ăn cháo với cái này nhất, quay về bảo đầu bếp trong phủ chúng ta đến gặp nương học hỏi kinh nghiệm, nếu có thể làm tổ mẫu nhà chúng ta ăn ngon miệng, cũng coi như là lòng hiếu thảo của ta."


      Đắc Lộc ở bên kia nghe mà trợn cả mắt, trong lòng công phu bịa đặt của gia tại càng ngày càng thuần thục, lão Vương phi lớn tuổi nhà bọn họ, răng lợi được tốt, bình thường chỉ thích ăn mấy món mềm mềm, còn củ cải trắng muối giòn như thế, phỏng đoán lão Vương phi ăn vào miệng chắc gãy răng luôn quá, gia lấy lão Vương phi ra khoác mà biết ngượng như thế, hiếu thuận gì chứ, nếu gia muốn hiếu thuận, mau lấy tiểu vương phi hồi phủ, năm sau sinh tiểu tử mập mạp, đưa vào trong lòng lão Vương phi, đảm bảo lão Vương phi bọn họ có thể cười ra hoa, củ cải trắng muối sao có thể bằng chứ.


      Thời cha : " ngờ đứa a Trì này, giống với mấy thiếu gia ăn chơi trác táng trong mấy gia đình giàu có, những người kia cả ngày chỉ biết ăn uống chơi đùa, đâu có biết tới hiếu đạo, càng biết Đại Yến ta từ lập nước tới nay đều lấy hiếu trị thiên hạ, hiếu là căn bản mà."


      Quyên Tử có ý tốt liếc Diệp Trì : "Thời thúc rất đúng, chi cho xa, tới kinh thành chúng ta thế mà có tới bốn tên hoàn khố nổi danh đấy, suốt ngày ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi , bài bạc, người họ gì ấy nhỉ..." xong quay qua Diệp Trì : "Đúng rồi! chừng ngươi còn quen nữa đó."


      Lời này của Quyên Tử rất xảo quyệt, Thời Tiêu mím môi suýt nữa bật cười, Đắc Lộc trong lòng tức giận há mồm cắn bánh nướng, trong lòng , nha đầu hung hãn này ràng là mắng gia nhà đây mà, tại ở chỗ này, nếu đổi lại nơi khác, thể giáo huấn nàng ta chút.


      Diệp Trì nháy mắt mấy cái nhìn Thời Tiêu giả ngu, Thời Tiêu kéo Quyên Tử qua bàn bên kia, Diệp Trì khỏi có chút tiếc nuối, còn tưởng rằng có thể ngồi ăn cùng bàn với vợ , nhìn bọn họ ngồi ở bàn này, lại nhìn Thời Tiêu ngồi ở chỗ khác, đành phải suy nghĩ xem có cách nào hay .


      suy nghĩ chợt nghe bên ngoài kêu cửa, Quyên Tử : "Giờ này ai đến vậy, Trụ Tử mở cửa ."Bảo Trụ nhanh chóng chạy ra mở cửa, ồn ào la lên câu: "Là cửa hàng lương thực đưa gạo và mì đến."


      Đưa gạo và mì? Thời Tiêu vừa định hỏi Quyên Tử có phải nàng bảo đưa tới hay , nhìn thấy bốn người làm trong cửa hàng lương thực vù vù vào, mỗi người khiêng túi, theo phía sau là chưởng quầy cửa hàng lương thực.


      Thời Tiêu ngạc nhiên, nhà ai mua gạo và mì như vậy, muốn hỏi có phải đưa nhầm chỗ hay , Diệp Trì đứng lên cau mày : "Sao lại đưa ngay giờ cơm thế?"


      Chưởng quầy cửa hàng lương thực vội vàng vui vẻ chạy tới, cúi đầu cúi người : " tiểu nhân vốn định sáng sớm sai người đưa tới, nhưng Lộc đại gia , ban ngày gia phải làm chuyện đứng đắn, tiểu nhân sợ quấy rối chính của gia, cho nên mới đưa chậm chút."


      Diệp Trì thầm gật đầu, trong lòng , tiểu tử này Đắc Lộc coi như biết suy nghĩ hơn rồi, biết ban ngày trong viện này có và vợ , tuy tại vợ vẫn chưa để ý , nhưng lại nghĩ đến trong nội viện chỉ có hai người bọn họ, trong lòng vui mừng nên lời, tự động quên mất ban ngày trong viện còn có Đắc Lộc và tiểu tử Bảo Trụ kia.


      Lại nghe vợ mở miệng: "Đây là ngươi gọi đưa tới hay sao?"


      Diệp Trì gật gật đầu: "Ta ở chỗ này, ăn chùa uống chùa tốt, mới kêu cửa hàng lương thực đưa chút gạo và mì tới, cũng coi như chút tâm ý của ta."


      Quyên Tử đến gần : " chút? Đừng là người định ở lỳ lại đây luôn nha, dù thế nào, bốn túi gạo mì này cho ngươi ăn hai năm cũng hết."


      Nha đầu hung hãn này làm cho Diệp Trì hận đến ngứa răng, hối hận khi để Tả Hoành bắt nàng , đỡ phải vướng bận trước mặt, để ý Quyên Tử, nhìn Thời Tiêu : " trong viện của các nàng nhiều người, sinh kế bao nhiêu, ta bảo Đắc Lộc với cửa hàng lương thực rồi, sau này ăn hết, tìm người tới bảo bọn họ đưa là được, đừng ăn bánh bột ngô này nữa."


      Thời Tiêu bình tĩnh nhìn nửa ngày, khẽ: "Vốn là nhìn thấy chúng ta nghèo, người đến đây bố thí thiện tâm, thiện tâm của người tuy lớn nhưng chúng ta nhận nổi, người nếu như làm việc thiện, ra khỏi cửa thành, vùng ven bên dưới, có rất nhiều người có cơm ăn đấy, thiện tâm của người bày ra hết , nhất định có thể cứu sống biết bao mạng người, chúng ta ở đây nhọc đến người phí tâm."


      xong nhìn thấy sắc mặt khó coi của Diệp Trì, xoay người với chưởng quầy cửa hàng lương thực: "Làm phiền đại lão ngươi xa chuyến, gạo mì này chúng ta muốn, kêu người đem trở về hết , ta cũng nỡ, Bảo Trụ, cẩu tử, mấy người giúp đỡ chuyến ."


      "Được." Bảo Trụ và cẩu tử dẫn đầu đứng lên, hai người đôi, qua nâng gạo và mì lên bước vài bước liền ra khỏi viện, chưởng quầy cửa hàng lương thực sửng sốt, khó xử nhìn Diệp Trì.


      Diệp Trì thực tức giận rồi, mình có lòng tốt, sao vợ chút xíu ân huệ cũng chịu nhận, mà lại mấy câu đầy ý châm biếm như thế.


      Mới vừa rồi còn vợ tốt, tại nhìn mà xem, tức giận rồi nhưng ngại lão nhạc phụ tương lai ờ đây, hít sâu hai cái cuối cùng cũng nhịn xuống.


      Nhưng trong lòng đầu nghẹn khuất a, buổi tối trở về nhà, ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, người sinh hờn dỗi...



      Nga Nhi, little_chicken, Dion13 others thích bài này.

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Lót dép dc 2 chương của 2 hố nhà nàng
      Mừng rụ
      Thank nàng nhìu nhé
      ^_^:yoyo66:

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      33 chương

      "Gia người cũng thấy rồi đó, nha đầu kia quả thực biết tốt xấu, người suy nghĩ cho nàng như vậy, vừa tặng gạo vừa tặng mì, người nghe nàng , theo nô tài thấy chúng ta trở về , người phí bao nhiêu tâm tư cũng được gì đâu, kia chính là nha đầu sắt đá, bên ngoài nhiều giai nhân như vậy, hoàn mập yến gầy, cái nào hơn nàng chứ, nô tài nghe Thúy Hỉ Lâu vài ngày trước từ Dương Châu mua mấy kỹ nữ, tiểu công gia phải quản lý việc nhà, nếu ta cũng ngó ngó, nếu hợp ý..."

      còn chưa dứt lời liền trúng cái tát: "Cút qua bên , ngươi ai biết tốt xấu, nàng dâu của tiểu gia là người ngươi có thể tùy tiện bố trí sao, thay vợ ta phí tâm tư, cho dù coi là ân huệ, cũng do tiểu gia cam tâm tình nguyện, tiểu tử ngươi quản được ư, gia cho ngươi biết, sau này cái gì Thúy Hỉ Lâu Xuân Phong lâu, đừng có trước mặt tiểu gia, lỡ như vợ ta nghe thấy, nhất định cho rằng tiểu gia hoang đường, ngươi nghe hôm nay nha đầu hung hãn tiểu gia ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi , bài bạc sao, may mà nha đầu kia tên gia ra, ngươi nếu để cho lão nhạc phụ của gia biết, gia cưới được nàng dâu cái rắm đó."

      Đắc Lộc ủy khuất sờ lên đầu mình, trong lòng , nha đầu kia cũng sai, vả lại, ý tứ hôm nay cho thấy gia cũng đùa, dỗ dành được lão nhạc phụ có hữu ích gì chứ, ánh mắt nha đầu kia nhìn gia, chút ý tứ cũng có, lạnh lùng lãnh đạm, so với nhìn người quen biết có gì khác nhau đâu.

      Nhưng liếc sang gia nhà mình, dám cái gì nữa, trải đệm giường hầu hạ gia nằm xuống, nếu như khuyên giải được, sáng sớm mai còn tu sửa phòng, là, được tiểu gia nhà bọn họ tự động thủ, phần mộ tổ tiên của nha đầu kia cũng bốc lên khói xanh đấy chứ.

      Trong miệng Diệp Trì như vậy, nhưng trong lòng cũng khó chịu lắm chứ, lớn như vậy, chưa từng để người nào vào trong lòng, khó khăn lắm mới để ý lần, người ta còn biết cảm kích, nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng nhắn của Thời Tiêu, khỏi phải khó chịu biết bao nhiêu.

      Khó chịu nhưng lại nỡ bỏ , ở lại chỗ này lại nghẹn khuất, tóm lại sao cũng thoải mái, trở mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ vợ lúc này làm gì, xem tâm ý của mình trở thành lòng lang dạ thú, trong lòng nàng chút cũng áy náy sao?

      nghĩ ngợi, chợt nghe thấy có tiếng bước chân, bao lâu sau, liền nghe tiếng đập cửa: "Đắc Lộc, mở cửa." Là tiếng của Bảo Trụ, Đắc Lộc nghe tiếng của tiểu tử này, liền hận thể đạp cước, biết lớn nhỏ, tiểu tử mới bây lớn, dù sao cũng phải gọi mình tiếng ca ca chứ, đằng này trực tiếp hô to gọi tên của mình, giọng kia, ngữ khí kia y như vốn nên là nhứ thế.

      Đắc Lộc muốn vờ như thấy, nhưng gia nhà lại càu nhàu bò dậy: "Còn mở cửa."

      Đắc Lộc chỉ có thể xuống đất, vừa mở cửa Bảo Trụ liền đưa cái khay trong tay vào lòng ngực của : "Thiếu gia nhà ngươi buổi tối chưa ăn cơm, có công, ừ, ăn ." Quẳng xuống câu , để Đắc Lộc cái gì xoay người bỏ chạy.

      Đắc Lộc cúi đầu vừa nhìn, trong khay là bát mì chay, vừa định mắng tiểu tử kia vài câu, thấy gia nhà bước vài bước tới, khẽ vươn tay lấy bát lớn trong khay, nhìn bát kia mà mặt mày vui vẻ vui, miệng toét tới mang tai, nàng dâu nhà vẫn biết đau lòng mà.

      ra Thời Tiêu có ý này, buổi tối Diệp Trì hai câu, làm bực bội rời , ngờ nhịn xuống sắc mặt chỉ khó coi chút, nhưng cơm lại ăn được mấy ngụm.

      Chờ vào phòng, cha nàng thở dài : "Ngươi nha đầu này a..." Nhưng cuối cùng lắc đầu gì, trở về phòng, Quyên Tử thấp giọng : "Cái kia, Tiêu Tiêu tuy tiểu tử này phải thứ gì tốt, nhưng chuyện hôm nay thành , cũng chỉ là ý tốt của , chúng ta thích thôi, chứ như vậy khó nghe quá."

      Thời Tiêu cắn cắn môi, thu thập bát đũa bàn vào nhà bếp rửa chén, bên rửa rửa, bên nghĩ lại xem lời của mình có hơi quá , trong phút chốc, nàng khỏi cũng nhớ tới chuyện năm đó.

      Trong nhà cháy, nương nàng bệnh nặng, những thân thích kia đến sắc mặt, chỉ với lời của nương Minh Chương, mỗi chữ mỗi câu ra, đều đâm vào trái tim nàng, cho nàng tiền bạc nhưng là dùng tiền bạc này đổi lấy tôn nghiêm của nàng, nếu phải đến bước đường cùng, nàng sao phải đến mức ném tôn nghiêm của mình xuống đất.

      khắc này làm nàng hiểu , cái gì tôn nghiêm, cốt khí, kiêu ngạo, những thứ này đáng đồng, nhưng trong lòng nàng cuối cùng vẫn tồn tại bóng ma tâm lí, vừa khắc này, nàng cảm thấy tức giận, ra, tức giận này sớm đè nén trong lòng nàng từ lâu lắm rồi, Diệp Trì may vừa lúc nàng phát tác.

      Giận chó đánh mèo là tương đối tốt, Thời Tiêu rửa sạch bát, sững sờ trong chốc lát, nhìn thoáng qua phòng bên kia, cho dù Diệp Trì tốt, tốt xấu gì cũng lấy thế đè người, chút ưu điểm này tốt hơn những quyền quý kia biết bao nhiêu lần, như , căn bản cần phải chịu đựng những tức giận đâu này, thậm chí cần động thủ, chỉ cần động miệng, là có thể chỉnh nàng còn thê thảm hơn hai năm trước vô số lần.

      Nhưng lại làm như vậy, nghĩ như vậy, ác cảm Thời Tiêu đối với vơi bớt ít, có lẽ bởi vì áy náy, cho nên làm cho bát mì, bảo Bảo Trụ đưa qua.

      Sau khi đưa qua, trở về lại cảm giác tự mình vẽ vời thêm chuyện, giận phải tốt sao, chừng sáng mai liền rời , Quyên Tử cười nhéo nhéo khuôn mặt của nàng: " nha đầu kia ngươi đó, chọc rồi còn làm bát mì đưa qua cho , ngươi xem nhất định tiểu tử kia nghĩ ngươi có ý với , càng dính ở chỗ chúng ta chịu ."

      Thời Tiêu chuyện, nhưng càng nghĩ càng hối hận, sáng sớm ngày hôm sau, mới mờ sáng dã nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Thời Tiêu thức dậy đẩy cửa sổ thò đầu nhìn ra bên ngoài, khỏi sửng sốt, vội đẩy Quyên Tử chút: "Tỷ gọi người đến tu phòng ốc sao?"

      Quyên Tử mơ mơ màng màng trở mình: "Cái gì tu sửa phòng, có nha, ai nha, mặc kệ nó ngủ , trời còn sớm lắm."

      Thời Tiêu ngủ được, xuống đất chỉnh đốn chỉnh tề rồi ra ngoài, vừa ra ngoài liền thấy cái thang gác phòng, Diệp Trì giẫm lên cái thang, phía dưới mấy đứa Bảo Trụ lần lượt chuyển ngói.

      Những tấm ngói kia cũng biết đưa tới khi nào, trong sân toàn bộ là ngói, đừng sử phòng ở, thay hết ngói nóc nhà cũng còn dư.

      Thời Tiêu nhìn qua nam nhân đầu đầy mồ hôi đứng thang, chợt thấy, nam nhân này có lẽ chút cũng xấu, thậm chí, còn là người cực kì tốt, thanh danh lưu truyền bên ngoài chừng là bậy thôi.

      căn bản chú ý bụi đất dính quần áo của mình, cũng tiếc sức lực, càng ngại bẩn, cho dù có chút vụng về, nhưng đều tự tay làm.

      Người này sao có thể so sánh với người khác, nếu như sinh ra trong gia đình nghèo khổ làm vài việc vặt này tính là gì, nhưng lại là tiểu vương gia của Định thân vương phủ, từ ăn ngon mặc đẹp, đừng làm việc như vậy, sợ bình thường uống trà mặc quần áo cũng đều có người hầu hạ, người như vậy, hôm nay đứng cái thang tu sửa phòng ốc bị hư của nàng.

      Ngoài kinh ngạc, Thời Tiêu thực thay đổi hẳn cách nhìn đối với , nhưng vẫn nhịn được hỏi câu: "Ngươi làm cái gì vậy?"

      Diệp Trì lợp ngói trong tay xong, xoay mặt cười cười hì hì với nàng: "Tu sửa phòng ở đó, mới bảo đưa ngói tới, xà ngang của phòng này còn tốt, chỉ có hư mấy miếng ngói thôi, cũng cần thay hết, đổi góc là được rồi." xong, dường như lại sợ nàng ghét bỏ mình làm tốt: "Nàng yên tâm, tuy lần đầu làm việc này nhưng hồi nãy hỏi qua người đưa ngói rồi, cam đoan có thể sửa tốt."

      tại trông rất buồn cười, áo bào màu vàng viền xanh nhạt người đều là bụi bẩn, đầu đầy mồ hôi theo gương mặt chảy xuống, lẫn vào bụi đất, tạo thành màu trắng đen lốm đốm, chỉ còn cái miệng lộ ra hàm răng trắng, mũ đầu cũng bị lệch ra, giắt ở bên, nhìn ngốc thể tả, trong miệng còn ngừng nàng yên tâm, dường như sợ nàng ghét bỏ .

      Mặc dù Thời Tiêu bực mình , lúc này cũng có chút đành, mấp máy miệng : "Ngươi xuống ."

      Diệp Trì nghe xong cho rằng nàng ghét bỏ làm việc tốt, vừa muốn vài lời cho nàng yên tâm, lại nghe nàng dâu nhà : "Ngươi xuống thay đổi quần áo , quần áo tốt nên lãng phí như vậy, chúng ta bồi thường nổi đâu."

      Diệp Trì nghe xong lập tức mặt mày hớn hở, cảm giác như vào mùa nóng mà được ăn tám bát băng mát lạnh, cả người thoải mái nên lời, vội vàng leo xuống, chắc là quá hưng phấn, xuống có chút gấp, vừa dẫm đất, quần áo vướng vào cạnh cái thang, xoẹt tiếng, xé ra lổ hổng lớn.

      Thời Tiêu vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống nhìn : "Sao lại cẩn thận như vậy."

      Diệp Trì cúi đầu xuống nhìn vợ , trong lòng ngọt ngào đầy bong bóng bay, thấy vợ cau mày lại thấy đau lòng, vội : " sao đâu, trở về kêu người vá lại là được."

      Thời Tiêu lắc đầu: " vá lại dễ rồi, nhưng tiếc lắm, ngươi cởi ra trước , chút nữa ta tìm sợi chỉ tương tự, ta vá thử xem, có lẽ khá hơn chút."

      Diệp Trì vội vàng cởi quần áo, Thời Tiêu vào nhà, tìm áo choàng cũ của cha nàng đưa cho Diệp Trì : "Ngươi trước mặc cái này , sợ là hơi chật, ngươi sống khá giả nên lãng phí quần áo tốt như vậy, mũ đầu ngươi cũng tháo xuống , mắc công lại dính bẩn nữa."

      Gọi Bảo Trụ lấy miếng vải xanh cũ quấn đầu cho , ăn diện xong xuôi, Thời Tiêu nhìn lên, nhịn được phù tiếng bật cười, có thể thấy người tốt vì lụa ngựa dựa vào yên ngựa, những lời này thực đúng, tuy nhếch nhác, dù gì cũng là dáng vẻ công tử nhà giàu, lúc này mặc áo choàng cũ của cha nàng, bởi vì có hơi chật, vạt áo mới đến đầu gối, Diệp Trì ngại vướng, vén lên đến nhét ngang hông, đầu đội nón che nắng, ngoại trừ khuôn mặt trắng nõn, chứ nhìn vào khác gì mấy tên khuân vác chờ việc ở cổng thành.

      Diệp Trì nào có để ý tới hình tượng, chỉ cần nàng dâu cười cười với , bảo trần truồng chạy vòng vòng cũng được, càng đừng chỉ thay đổi quần áo, nhìn qua đôi mắt trong veo của Thời Tiêu, trong lòng , vợ ta xinh đẹp, cười còn càng đẹp hơn.

      Đắc Lộc ở bên nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của gia nhà , chỉ tiếc rèn sắt thành thép, gia nhà vừa chào đời tôn quý vô cùng, mệnh phú quý trời sinh, hôm nay sao, bị nha đầu kia bóc lột sức lao động , nhìn gia nhà cười ngốc nghếch, thoạt nhìn cái, còn tưởng là tiểu tử ngốc nhà ai...
      Last edited: 15/4/16
      Nga Nhi, little_chicken, Dion10 others thích bài này.

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Gặp lại chị này là thấy phấn khích
      Thank nagf nhiu lắm

    5. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Gia ơi là gia vì cưới được vợ mà gia hông từ thủ đoạn nào dzậy. tks bạn edit giọng văn dễ thương quá.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :