1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      mở miệng đóng miệng là "vợ ta" dễ thương ji đâu, mà ko bít khi nào mới rước dc vợ về nhà đây
      Chrisgemivy thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      26 chương


      "Đắc Lộc, Đắc Lộc, tiểu tử ngươi nhìn cái gì đó, nhanh lấy cái gương cho gia, gia phải soi gương." Đắc Lộc tìm vòng cũng tìm được cái gương: "Gia, có gương, nếu nô tài bưng chậu nước bên kia qua cho người soi đỡ nhé."


      "Vậy còn con mẹ nó chờ cái gì nữa, nhanh lên chút, vợ ta sắp tới rồi."


      Đến lúc này rồi, Đắc Lộc biết gia còn bày đặt soi cái gì nữa, nhưng nghe giọng lúc này của gia, dám chống lại, vội vàng bưng chậu đồng trong góc tới.


      Diệp Trì nhìn vào nửa chậu nước bên trong, lại càng hoảng sợ, chỉ vào khuôn mặt trắng xanh bên trong : " Tiểu gia sao lại thành cái loại đức hạnh này rồi hả, lỡ vợ ta nhìn thấy giật mình sao đây, rồi lại chướng mắt gia nữa, lúc đó gia biết tìm ai mà khóc đây!"


      Đắc Lộc trợn tròn mắt, trong lòng tự nhủ gia làm sao lại trúng tà ma nữa vậy, nha đầu kia căn bản cũng có nhìn trúng gia mà, nhưng cũng phải giả vờ khuyên nhỉ: "Gia ơi, người đại tiện cả ngày, may mà thân thể này của người cường tráng, nếu đổi lại người khác, lúc này chắc chuẩn bị hậu rồi, vả lại, phải gia dùng khổ nhục kế ư, dáng vẻ càng thảm càng có lợi, nương kia nhìn thấy người như vậy, khẳng định càng thêm xấu hổ, chừng còn đau lòng nữa đó."


      Diệp Trì cân nhắc, đúng vậy a, hôm nay mình dùng khổ nhục kế mà, phải thảm chút, nghĩ như vậy, phất phất tay cho Đắc Lộc đem chậu nước trở về, mắt liếc ra ngoài cửa sổ nhìn Thời Tiêu đến cửa lớn Hồi Xuân Lâu, biết nhớ ra cái gì đó, xông đến Đắc Lộc trách móc câu: "Ngươi tìm chăn màn tới đây cho tiểu gia, nhanh chút, làm trễ nải đại của gia, gia cước đạp chết ngươi."


      Đắc Lộc có cách, vội vàng chạy ra phía sau tìm chưởng quầy ôm chăn màn tới, theo lời dặn dò của Diệp Trì che ở người , lăn qua lăn lại xong xuôi mọi việc, Thời Tiêu cũng vào Hồi Xuân Lâu.


      Lúc Thời Tiêu vào Hồi Xuân Lâu, Tả Hoành ngồi xa cửa sổ, trước bảo phòng bếp làm cho bát mì dương xuân, đặt ở chỗ nào đó sì sụp ăn.


      Hôm nay Tả Hoành rất đói bụng, lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bị đói đến mức này, trước kia thức ăn chọn chọn lựa lựa, mùi vị thiếu chút cũng được, hôm nay chén Mì dương xuân này có gì đặc biệt, ăn mà cần biết nó có thơm hay , cùng với thân quần áo sang trọng đắt tiền quả hề phù hợp, cộng với việc chưa tới giờ lên đèn, trong Hồi Xuân Lâu có chút tối, lúc Thời Tiêu vào thực nhận ra dưới cửa sổ là ai, còn tưởng là cu li làm công bên ngoài, đến Hồi Xuân Lâu ăn cho đỡ thèm, sức ăn y như hổ đói, giống như đói bụng tám ngày chưa được ăn.


      Trầm chưởng quỹ cũng có chút bối rối, trong lòng , vị gia này biết để ý hình tượng gì hết, vội vàng đón Thời Tiêu vào, còn cố ý giả bộ như biết mà : "Thời nha đầu sao lại tới đây, chẳng lẽ là món thịt hầm cách thủy hôm nay đủ lửa?"


      Thời Tiêu lắc lắc đầu : "Ta là đến thăm tiểu vương Gia, ở đâu vậy?"


      Trầm chưởng quỹ nghe xong, thở dài : "Tiểu vương Gia hôm nay đỡ rồi, còn tiêu chảy nữa, nhưng tại cử động nổi, nằm trong nhã gian lầu, ta đây muốn hỏi tiểu vương Gia có cần đem trà nóng lên ."


      Thời Tiêu thấy khay trà trong tay ông, khỏi nhíu nhíu mày : "Lúc này toàn thân hư nhược, thể dùng trà, phiền toái chưởng quầy ngâm bát nước đường đem lên đây !" qua nhấc chân lầu.


      Vừa bước lên bậc thang, chợt nghe cạnh cửa : "Đừng sai, lên thang lầu tay trái." Lúc này Thời Tiêu mới theo thanh nhìn qua, vẫn nhận ra người ngồi cạnh cửa là ai, chưởng quầy vội : "Đó là Tả thiếu gia phủ Thượng Thư."


      Nhắc tới Tả thiếu gia, Thời Tiêu mới nhận ra đúng là vị hôm qua bị trúng cước của Quyên Tử, nhưng và mình can hệ, cũng cũng cần phải quan tâm, lắc lắc người lên lầu.


      Tả Hoành sờ sờ mũi, trong lòng tự nhủ, được rồi, mình lại bị người ta ghét bỏ nữa rồi, nhưng nha đầu hung hãn hôm qua lúc nào mới đến a, nghĩ đến đây, cào cào đầu nhìn sang phố Tỉnh Thủy, ngay cả bóng dáng ma quỷ cũng có, chợt nhớ tới Trầm chưởng quỹ vừa lúc nãy, rượu của Hồi Xuân Lâu là nha đầu hung hãn làm ra, lập tức gợi lên con sâu thèm thuồng, gọi người làm đến : " Các ngươi đem cho gia bình rượu ngon, gia muốn nếm thử mùi vị."


      Người làm tất nhiên dám chậm trễ, chỉ lát sau liền đem lên bình được hâm nóng, Tả Hoành rót chén ngửa cổ uống hết, phải công nhận, vừa ngọt vừa mát, là rượu ngon khó có được, trong đầu xẹt qua hai bàn tay bé của nha đầu hung hãn, nắm nắm đấm chọc vào eo, ai ôi!!!! tựa như hai cái màn thầu trắng tinh mới ra lò, đôi tay như vậy lại có thể ủ ra rượu ngon thế này, càng nghĩ càng cảm thấy rượu này thơm.


      ly lại ly, đầy lát nữa thôi bình này uống hết cho coi, gã sai vặt thấy gia cùng bất thường, chút đồ nhắm cũng có vậy mà cũng uống cho được, mà còn ly chưa đặt xuống rót tiếp ly nữa rồi, chút nữa mà say mới là lạ đó.


      Vừa định lên khuyên nhủ, chỉ thấy Đắc Lộc giẫm giẫm ở đầu bậc thang, Tả Hoành liếc Đắc Lộc cười : "Thế nào, chê tiểu tử ngươi vướng bận rồi đúng ! cho ngươi hay, gia nhà các ngươi lúc này là thất bại mà."


      Đắc Lộc cũng cảm thấy như vậy, có lúc nào mà tiểu gia nhà có thể thiếu hầu hạ đâu, nhưng nha đầu kia vừa lên liền chê vướng bận, thể hiểu nổi tiểu gia nhà đây là làm chuyện gì, trời nóng muốn chết còn đắp chăn bông dày cộm, bộ sợ đắp ra rôm sảy hay sao.


      Nhưng Thời Tiêu lại nghĩ như vậy, Thời Tiêu vừa nhìn thấy Diệp Trì nằm giường êm dưới cửa sổ lại càng hoảng sợ, sức sống của hôm qua còn lại chút nào, từ đầu đến chân đắp chăn bông, phải là quấn kín mít luôn, sắc mặt cũng tái xanh, bờ môi trắng còn chút huyết sắc, chỉ có đôi mắt còn coi như sáng, trợn to, lau láu nhìn mình, tròng mắt cũng chớp cái, nhìn đến nỗi Thời Tiêu cảm thấy hết sức chột dạ.


      Là do Trụ Tử hạ độc nên mới biến thành như vậy, các nàng đúng, nhưng khi nhìn thấy , trong lúc nhất thời lại biết nên cái gì cho phải.


      Diệp tiểu gia lúc này vô cùng kích động, người ở ngay tại trước mặt đấy, bóp đầu ngón tay tính toán, từ hôm qua đến hôm nay, ngày đêm nhìn thấy rồi, làm nhớ ơi là nhớ, ánh mắt càng dời được, cố sống cố chết nhìn chằm chằm người ta.


      Vừa nhìn mà trong lòng nghĩ, nhìn khuôn mặt nhắn trắng nõn lúc này của vợ , so với việc thoa hai cân phấn trân châu còn mịn hơn, hai hàng chân mày cong cong, tựa như lá liễu bên mép nước tháng hai, soi xuống đôi mắt hạnh long lanh, cái mũi cao cao, cái miệng nhắn như quả đào vừa hái xuống vẫn còn tươi ngon, nhàng nhếch lên, vừa nhìn liền hận thể nhào tới hôn cái.


      Nghĩ đến đây, giọng hỏi câu: " tại đỡ hơn chút nào chưa?"


      Trong lòng Diệp tiểu gia thầm, đỡ chưa hả, chưa đỡ được chút nào đâu, nếu vợ có thể lại gần chút, đỡ liền hà, nghĩ như vậy, liền há miệng định chữ khoẻ.


      Thời Tiêu sững sờ, Đắc Lộc vội vàng giết gà cắt cổ ho khan tiếng, Đắc Lộc thực muốn thừa nhận, nam nhân cười như kẻ đần độn ở giường này là gia nhà , đầu này quả thực bị lừa đá hư mất rồi, khoẻ gì mà khoẻ, nếu khoẻ rồi còn nằm ì ở đó làm cái gì.


      Diệp Trì cũng cảm giác được, nhớ tới mình dùng khổ nhục kế mà, thể được, nhưng vừa nhìn thấy Đắc Lộc chợt thấy hết sức chướng mắt, tiểu tử này càng ngày càng có mắt nhìn, nhìn thấy vợ ở đây sao, còn cút nhanh lên, đứng ở đây làm cái gì, nếu vợ mà e lệ chạy mất, lột da tiểu tử này.


      Nghĩ thế liền hung hăng trợn mắt nhìn Đắc Lộc, Đắc Lộc bị gia nhìn sợ hết hồn, lập tức hiểu được, vội vàng : "Nô tài bưng trà cho gia." liền chạy vèo , ra ngoài còn đóng cửa lại.


      ra lầu hai Hồi Xuân Lâu tổng cộng có bốn nhã gian, từ lúc Diệp tiểu gia chiếm gian trong đó, ba cái còn lại ai dám thuê, nhưng Trầm chưởng quỹ chút cũng lo lắng, dù sao bạc tiểu vương Gia trả cũng đủ bao Hồi Xuân Lâu hai ngày rồi, vả lại, sau hôm nay, có thể tưởng tượng ra Hồi Xuân Lâu của biết náo nhiệt đến chừng nào, đếm bạc chắc mỏi tay luôn, cho nên, hôm nay cho dù buôn bán cũng đáng giá.


      Thời Tiêu ở lầu hai còn buồn bực, quá thanh tịnh, cửa dãy bốn nhã gian đều mở ra, Diệp Trì đây cũng mở luôn, Diệp tiểu gia mở cửa là muốn trước tiên có thể thấy nàng dâu của , nhưng lúc nàng dâu vào phòng liền khác rồi, Đắc Lộc vừa đóng cửa lại, vô cùng hợp ý Diệp Trì.


      Nhã gian Hồi Xuân Lâu lớn lắm, nhưng lúc này Diệp Trì chỉ ước gì nó có thể hơn chút nữa, tốt nhất chỉ vừa vặn cho hai người, như vậy và vợ mới gần sát nhau được, cho dù thể kéo kéo bàn tay bé, ít nhất có thể nghe thấy mùi thơm người vợ , vẫn còn nhớ , ngày đó ở cầu Bích Ba, vợ trốn ở phía sau , cầm xiêm y của , mùi hương dễ chịu gì đâu, sau khi trở về, Diệp Trì suy nghĩ lâu cũng nghĩ ra ra đây là mùi bánh bột ngô.


      Thời Tiêu nghi hoặc nhìn , trong lòng nghĩ thầm, phải bị tiêu chảy đến ngu luôn rồi chứ, nàng hỏi có câu mà cả buổi cũng trả lời, cứ trợn mắt nhìn nàng chằm chằm, nghĩ vậy, lại : "Mấy tiểu tử bướng bỉnh, đắc tội tiểu vương gia, ta thay bọn chúng xin lỗi ngài, tiểu vương gia đại nhân đại lượng chớ trách tội."


      trách tội, Diệp tiểu gia lớn đến chừng này, có khi nào đại nhân đại lượng đâu, là loại người tính toán chi li có thù tất báo, chiếm tiện nghi, chịu thiệt? có cửa đâu, chuyện hôm nay nếu đổi lại người khác thử xem, lúc này sớm bị giày vò đến nửa cái mạng cũng còn, dám cho Diệp tiểu gia ăn bã đậu, có thể cho tiểu tử kia lấy bã đậu làm cơm ăn rồi.


      Nhưng người trước mắt này là vợ mà, Diệp tiểu gia chút nóng nảy cũng có, thực tế vợ lời , ăn khép nép ôn nhu chịu tội như vậy, trái tim Diệp tiểu gia mềm nhũn hoá thành nước mất rồi, từ lồng ngực chảy ra là quá tốt rồi, đâu nỡ nào trách tội, nhưng chỉ ghét sao nàng dâu cách xa dữ vậy.


      Tròng mắt đảo lòng vòng, nghĩ ra chủ ý, hữu khí vô lực : "Nàng, nàng cái gì, ta, ta nghe , nàng tới gần đây, gần tí nữa được , ta đây, ở đây có tí sức lực nào, dậy nổi…"


      Thời Tiêu nghe đứt quãng như vậy, càng thêm áy náy, dịch lên phía trước bước, ngờ lại : "Lại, lại gần chút."


      Thời Tiêu chợt nổi lên nghi ngờ, thầm nghĩ có phải lại suy nghĩ cái gì xấu xa , nhìn kĩ hai mắt , thấy sắc mặt xanh trắng, lại cảm giác mình suy nghĩ nhiều, đều như vậy rồi, đâu còn có khí lực mà làm mấy chuyện xấu, liền lại dịch lên phía trước hai bước, cách giường êm cũng khoảng cách ba bước.


      Diệp tiểu gia còn chưa hài lòng, nhưng nghĩ nếu lại bảo nàng lên phía trước nữa, nhất định vợ cảnh giác, đành phải nghĩ cách khác.


      ở đây suy nghĩ, chợt nghe ngoài cửa Trầm chưởng quỹ : "Thời nha đầu, nước đường ngươi cần có rồi nè. . ."


    3. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Cảm ơn bạn trở lại. hi vọng luôn được đọc chương mới. tks ss

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905




      27 chương

      Diệp Trì hận chết mất, muốn đạp chết Trầm chưởng quỹ cho rồi, cửa nhã gian vừa mở ra, ánh mắt tựa như thanh đao, vèo vèo bắn tới Trầm chưởng quỹ, Trầm chưởng quỹ sợ tới mức cả người run lên, khay trà trong tay suýt nữa ném , may mắn có Thời Tiêu vội vàng qua tiếp lấy, mới cứu được trận này.

      Bị Diệp Trì trừng mắt, Trầm chưởng quỹ nào dám bước vào nhà, khay trà giao vào trong tay Thời Tiêu, kịp quay đầu liền chạy mất, Thời Tiêu chỉ có thể bưng mâm vào, còn chưa tới hai bước, chợt nghe Diệp Trì : "Đóng cửa lại, gia sợ gió."

      Khỏi phải trong lòng Thời Tiêu buồn bực đến cỡ nào, bị tiêu chảy sợ gió cái gì chứ! có phải nữ nhân ở cữ đâu, ngẫm lại rốt cuộc họa do Trụ Tử gây ra, liền quay lại đóng cửa.

      đến trước mặt Diệp Trì, đặt khay trà ở bàn bên cạnh, mới phát phải nước chè ngâm vào nước, mà là bình nước ấm, tách trà có nắp, bên cạnh đặt chén trong đó là nửa bát mật hoa quế, đây là muốn mình làm cho đây mà.

      Trong lòng Thời Tiêu cảm thấy hầu hạ nam nhân như vậy có chút thỏa đáng, thế nam nhân này còn là Diệp Trì, thấy trông mong nhìn mình, lòng liền mềm nhũn, cầm muỗng múc mấy muôi mật ong bỏ vào trong bát, rót từng chút từng chút nước nóng vào, động tác của nàng rất , cơ hồ phát ra thanh gì.

      Bộ dạng bàn tay trắng nõn cầm ấm nước, bộ dạng biết vâng lời, làm Diệp tiểu gia nhìn đến choáng váng, Diệp Trì cảm thấy vợ như vậy mê người quá xá, nếu nàng có thể mỗi ngày hầu hạ như vậy, tình nguyện cả đời nằm ở giường đứng dậy, nhưng đứng dậy cũng được, nhìn thấy cũng hả giận a, phải ôm vợ , hôn vợ , còn phải ôm ngủ...

      Nghĩ như vậy, chợt liền nhớ lại việc buổi tối hôm qua, Diệp tiểu gia liền cảm giác gia huynh đệ của vèo cái liền ngẩng đầu, khiến cho cả người khô nóng, vốn là thiếu nước, còn bọc giường chăn bông dày, có thể được mới lạ.

      Thời Tiêu pha xong nước mật ong, chợt phát rất thích hợp, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, lúc này chợt liền đỏ lên , trán đổ mồ hôi từ huyệt thái dương chảy xuống, đôi mắt nhìn mình chằm chằn, đáy mắt phảng phất có hai ngọn lửa cháy phần phật.

      Như vậy ngược lại giống bệnh, nhưng trúng tà sai biệt lắm, Thời Tiêu sợ tới mức lui về sau hai bước: "Ngươi, ngươi làm sao vậy?"

      "Ta nóng..." đợi Diệp tiểu gia xong hết câu, bị Quyên Tử cắt ngang: "Nóng cái rắm, tiểu tử này làm chuyện xấu mà!" Bịch tiếng cửa bị đạp ra, Quyên Tử từ bên ngoài vọt vào.

      vào hai bước vọt đến trước giường êm, đợi Diệp Trì kịp phản ứng, khẽ vươn tay nhấc chăn người Diệp Trì lên, Diệp tiểu gia nằm, tâm tư cùng chỗ, vợ con huynh đệ của đứng chào cờ thẳng tắp, cho dù có xiêm y bên ngoài, bên trong còn mặc quần lụa, nhưng cũng ngăn được tình thế bay cao ngút trời này.

      Quyên Tử mặc dù là đại nương chưa lấy chồng, nhưng lần nà, cũng biết là cái gì liền đỏ bừng cả khuôn mặt, phì tiếng : " biết xấu hổ." Liền dắt Thời Tiêu ra ngoài, nhưng bị Tả Hoành ngăn ở ngoài cửa, hóp lưng lại như mèo buồn bực mới : "Ta lần tới ngươi có thể đổi chỗ đạp hay , đạp chừng hai lần như vậy, gia thực trở thành thái giám đó."

      Quyên Tử tức giận trắng mặt nhìn : "Cái đồ chết bầm nhà ngươi, trở thành thái giám tốt quá, khỏi gây tai họa cho người khác, cút qua bên , có tin nương cước đạp chết ngươi ."

      Chuyện tốt đẹp lại bị con cọp cái này phá hư, lúc này Diệp tiểu gia chỉ muốn bóp chết nha đầu kia, khó khăn lắm mới lừa gạt được người, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ bỏ như thế, có cửa đâu, mềm được, ta cứng vậy, tiểu gia đây tin trị được con cọp cái này.

      Ánh mắt lóe lên, thanh cũng trầm xuống: "Vốn tiểu gia còn muốn khoan hồng độ lượng, chuyện hôm nay cứ cho qua như vậy , nhưng xem ra được rồi, khổ chủ ta đây còn chưa làm gì, ngược lại người đầu độc hại người lại khí phách như thế, Đắc Lộc, cầm thiếp của gia nha môn tìm phủ doãn đại nhân, tiểu gia hôm nay ở phố Tỉnh Thủy bị người ta hạ độc, nếu bắt hạ người độc, sáng mai tiểu gia ghé thăm nha môn của ."

      Quyên Tử nghe xong tức giận cả khuôn mặt đỏ bừng, biết đây phải thứ gì tốt, đây là kìm nén làm chuyện xấu mà, mềm được cứng, mặt Thời Tiêu cũng còn chút máu, quay lại nhìn Diệp Trì, người mới vừa rồi có chút sức lực, lúc này ngồi dậy.

      Diệp Trì thấy vợ nhìn như vậy, suýt tý nữa mềm xuống rồi, nhưng cân nhắc lại, lúc này nếu mềm xuống, sau này gặp lại vợ càng khó hơn.

      Đến lúc này, Diệp tiểu gia cũng coi như nhìn ràng, nàng dâu nhà có nhìn trúng rồi, nếu muốn thuận lợi bắt được vợ vào tay, phải dằn lòng, thể mềm cứng, lừa gạt được, vậy cưỡng ép, lấy thế đè người, Diệp Trì từ ngày sinh ra phải người tốt rồi.

      Nghĩ như vậy, lòng liền cứng rắn, nhưng Tả Hoành lại hiểu trong lòng Diệp Trì suy nghĩ cái gì nhất, Diệp Trì hát vai mặt trắng, liền đến hát vai mặt đỏ, dù thế nào chăng nữa cũng thể thực kinh động đến nha môn, thế hỏng hết.

      Nghĩ đến đây liền cười ha ha : "sao lại như thế, trời vẫn còn nóng quá, dễ phát hỏa lắm, Trầm lão đầu mau Trí Viễn Trai ở phố Nam mua mấy bát nước ô mai tới cho mấy vị đây hạ hoả." xong lại với Diệp Trì: "Ca ca người vừa rồi phải so đo sao, sao bây giờ lại thay đổi thế, được rồi, nhường bước , chúng ta ngồi xuống thương lượng chút, đại gì a, về phần kinh động nha môn."

      Quyên Tử tức giận : "Ngươi cũng phải là thứ gì tốt, thằng nhãi này cả ngày ngồi xổm ở ngoài cửa lớn nhà ta, phải là có chủ ý xấu với Tiêu Tiêu nhà ta sao, có bản lãnh Xuân Phong lâu tìm hoa khôi của ngươi thân mật , được làm tổn hại thanh danh Tiêu Tiêu nhà ta."

      Diệp tiểu gia nghe xong Xuân Phong lâu, lập tức có chút chột dạ, liếc trộm Thời Tiêu, trong lòng , đây đều là chuyện quá khứ rồi, nay chỉ thích vợ .

      Thời Tiêu căn bản nhìn cũng chưa từng nhìn , chỉ kề sát vào tai nha đầu hung hãn mà chuyện.


      Thời Tiêu cũng nghĩ tới hôm nay chuyện này ồn ào đến tình trạng này, vừa mới sốt ruột, ngược lại quên mất tính tình Quyên Tử nóng nảy, Quyên Tử cái gì cũng tốt, người đẹp, thiện tâm, nhưng chính là tính tình nóng nảy dễ bị bị kích động, có đôi khi có thể biến khéo thành vụng.

      Mà tiểu bá vương cũng phải là những tên côn đồ vô lại, đánh chạy liền dám tới, đây là quyền quý, trắng ra là, chỉ cần câu của , bản thân nàng và Quyên Tử thậm chí mười tên tiểu bên trong tử đại tạp viện, cũng khỏi phải nghĩ đến nữa, huống chi, lúc này đích là các nàng đuối lý trước, bất kể thế nào Trụ Tử hạ độc, nếu truy cứu như , coi như nàng và Quyên Tử có thể may mắn thoát khỏi, nhưng cònTrụ Tử.

      Thời Tiêu cũng phải kẻ ngu, náo đến bây giờ, cũng coi như hiểu , bất kể là vì ham muốn mới lạ nhất thời, vẫn tìm chuyện vui, tiểu bá vương này là nhìn trúng mình, Quyên Tử luôn thanh danh, mà nàng làm gì có thanh danh, sớm bị gán chó cái mũ sát tinh, lại bị lui hôn, đời này cũng khỏi phải trông chờ được thanh danh tốt. Nếu như dựa vào việc này, là có thể bỏ qua cho Trụ Tử, hiểu việc này, chẳng phải tất cả đều vui vẻ.

      Nghĩ đến đây, liền vói Quyên Tử: "Quyên tỷ bớt nóng , chuyện này chúng ta có lỗi trước, cấp cho cái lễ cũng sao mà." qua xoay người với Diệp Trì: " Quyên Tử tỷ nóng nảy có chút tốt, vừa rồi đắc tội tiểu vương gia, mong tiểu vương gia chấp nhất, nếu tiểu vương gia đại nhân đại lượng chấp nhất, tiểu nữ tất nhiên là muôn phần cảm kích."

      xong, tiếng chợt chuyển: " nếu như tiểu vương gia đòi hỏi trái đúng sai, kinh động nha môn bắt người có ích lợi gì, tiểu nữ liền nha môn tự thú, bột bã đậu này là tiểu nữ, tháng trước mua ở Thọ Nhân Đường, có người làm ở Thọ Nhân Đường làm chứng, bánh hành trứng gà ngươi ăn là ta tự tay nướng, chưa từng nhờ người khác làm hộ, ngay cả rổ đựng bánh trứng gà cũng là ta tự tay bện đấy, Trụ Tử chỉ giúp ta chạy chuyến mà thôi, Vì vậy, tiểu vương gia muốn tìm người hạ dược, chính là tiểu nữ, người bên ngoài vô can."

      "Tiêu Tiêu muội bậy bạ gì đó?" Quyên Tử kinh sợ hô lên tiếng, Tả Hoành lại có phần nghiền ngẫm nhìn qua Thời Tiêu, hề nhìn nha đầu gầy này vào mắt, thế nhưng cũng phải người lương thiện đâu, đừng thấy tính tình nhu hoà mềm mỏng, chuyện nhanh chậm, nhưng mỗi câu mỗi chữ ra đều có thể đánh trúng chỗ quan trọng, nha đầu kia hề ngốc, thông minh hiểu biết hơn nha đầu hung hãn xảo quyệt kia nhiều.

      Xác định trong lòng hiểu , Diệp Trì thích nàng, làm ra nhiều chuyện như vậy cũng vì nàng, nàng lấy chính mìnhra làmvật đánh cược, trận kiện cáo này cần đánh cũng biết thắng thua, ngược lại nha đầu hung hãn này, có nàng ta ở đây chừng chuyện còn tệ hơn, mình phải bắt nàng , bằng để nàng xen vào, tính nết bá vương của Diệp Trì mà nổi lên, nàng ấy cũng có lợi ích gì.

      Mặc dù mình trúng hai cước của nha đầu hung hãn này, dù sao cũng nhìn nàng lớn lên như động lòng người vậy, giúp đỡ nàng cũng sao cả, nghĩ như vậy, khẽ vươn tay túm Quyên Tử tới: "Được rồi, ngươi đừng có ở đây càn rỡ chộn rộn nữa, thôi, cùng gia gặp lang trung , nha đầu ngươi đạp gia hai cước, ngươi muốn như vậy là được đâu, nếu gia đoạn tử tuyệt tôn rồi, cuộc sống thanh tịnh của ngươi cũng chấm dứt."

      Quyên Tử bị giữ chặt trong ngực kéo , giãy giụa hai cái vẫn thoát ra được, liền há miệng cắn cánh tay Tả Hoành, "Ai ôi!!!, nha đầu hung hãn này thực con mẹ nó hung dữ quá, được lắm, hôm nay gia rút răng nanh của ngươi, sáng mai gia liền theo họ của ngươi." xong trực tiếp nâng Quyên Tử lên xuống lầu.

      Thời Tiêu lại càng hoảng sợ, vừa muốn đuổi theo, lại nghe Diệp Trì tức giận: "Yên tâm, Tả Hoành làm gì nàng ta đâu."

      Lời này sao nghe có chút nghẹn khuất, Diệp tiểu gia có thể nghẹn khuất ư, thể mềm, mạnh bạo chứ sao, nha đầu kia chính là điểm yếu của nàng, lúc này thương còn còn hết, có thể làm gì nàng chứ, trong lòng nghẹn thành như vậy rồi, sao còn có thể cứng rắn, đến cùng vẫn cam lòng, trừng mắt với nàng: "Gia trước kia xem nha đầu nàng, có phải cảm thấy gia nỡ động tới nàng hay ?"

      Tuy Thời Tiêu như vậy, nhưng ở trước mặt ra như thế, vẫn còn có chút được tự nhiên, quay mặt lại nhắm mắt : "Ta , bã đậu này chính là ta hạ, người khác vô can." Cắn môi, khuôn mặt nghiêm túc, dáng vẻ bướng bỉnh này, Diệp tiểu gia chút chiêu cũng có.

      Trợn mắt nhìn nàng hồi, Diệp Trì chợt nghĩ ra ý: "Nếu như bã đậu này là do nàng bỏ, gia có thể tính toán, nhưng dù sao nàng cũng phải đền bù tổn thất cho gia chứ."

      Thời Tiêu sững sờ: "Đền bù tổn thất?"

      Diệp Trì lập tức nằm xuống : "Ngày hôm nay, gia ngoài hơn hai mươi lần, lúc này nhúc nhích nổi nữa, đừng hồi phủ, bước chân cũng nhũn ra, cũng thể ở Hồi Xuân Lâu, nhà người ta là tiệm cơm, thể phá hư chuyện mua bán của người ta, nàng đúng hay ?"

      Thời Tiêu hồ nghi nhìn : "Ngươi đến cùng muốn cái gì?"

      Khóe miệng Diệp Trì nhướng qua hai bên, ràng có ý tốt cười cười: "Nhà của nàng phải gần đây sao, nếu gia chịu ủy khuất, tới nhà nàng nghỉ dưỡng hai ngày , đợi gia khoẻ rồi, chuyện này cho dù bỏ qua, đây tính là quá phận mà!"

      Last edited: 29/3/16

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Lần đầu tiên nhảy hố nhà nàng
      Đọc chương nào like chương đó
      Truyện hay lắm
      Nàng cố gắng lấp hố nhanh nhé

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :