Ký ức của anh và em - Lan Tư Tư (6 chương)

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 5:

      Học kỳ mới lại bắt đầu.

      Hội học sinh ra mặt vận động học sinh toàn trường hiến máu, Hầu Vĩ và Trần Hiểu Tùng đều trong ban phục vụ phát rải truyền đơn. Vừa lúc bị Lưu Sướng bắt gặp, tất nhiên chịu bỏ qua cơ hội chế nhạo Hiểu Tùng.

      “Ơ! Phát truyền đơn à! bằng cậu trực tiếp hiến máu cho rồi!”

      Hiểu Tùng ngó chừng Lưu Sướng: “Cậu có dám hiến máu ? Cậu hiến tôi cũng hiến!”

      Hầu Vĩ đứng bên cạnh chau mày: “Tôi này, hai người các cậu sao vừa thấy mặt cãi nhau được hay vậy!”

      Lưu Sướng căn bản nhìn , hai mắt khiêu chiến Hiểu Tùng: “Được! Là cậu đấy nhé, vậy hai chúng ta cùng hiến máu !”

      “Hai cậu muốn hiến máu?” Hầu Vĩ nghi ngờ quan sát vẻ mặt hai người: “Nếu muốn, điền thông tin vào đơn .”

      Chiều muộn hôm đó, Lưu Sướng mang vẻ mặt trắng bệch ra từ phòng y tế, theo sát phía sau là Trần Hiểu Tùng.

      “Cậu sao chứ?” Hiểu Tùng lo sợ bất an: “Sao cậu sớm là thấy máu bị choáng, cố khoe khoang làm chi!”

      Lưu Sướng mút sữa cười ha ha : “Tôi cũng muốn học theo Lôi Phong đâu!”

      “Bây giờ khá hơn chút nào chưa?”

      “Khá hơn rồi.”

      Hiểu Tùng cẩn thận quan sát sắc mặt , thở dài : “Nếu như ở thời cổ đại, cậu được coi là nữ hùng rồi.”

      “Cậu muốn tôi giống con trai cứ thẳng, vòng vo làm gì!”

      Lưu Sướng chẳng thèm quan tâm đến .

      tới ngã rẽ, muốn quẹo trái, để ý dưới chân như bị thứ gì đó cản trở, thiếu chút nữa té ngã, may nhờ có Hiểu Tùng nhất thời chú ý đến , kịp thời vươn tay ra, vòng qua kéo hông mới có thể giúp ở trạng thái cân bằng.

      Tình huống chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ, nhưng trong lòng Lưu Sướng lại dâng lên cảm xúc kỳ diệu, trái tim bỗng chốc đập thình thịch, nửa cúi đầu, nửa liều mạng hút sữa tươi, để tránh bị Hiểu Tùng phát , nếu bị chê cười đến chết mất.

      Quả Hiểu Tùng muốn trêu chọc , chỉ đường thôi mà cũng ngã trái ngã phải, lại còn giả bộ mình mạnh mẽ, nhưng khi rút tay trở về, trong đầu lại có hình ảnh mơ hồ lên, những lời vừa mới muốn ra cũng quên mất tự bao giờ.

      Đây là lần đầu tiên tiếp xúc với thân thể của con , mặc dù cách lớp quần áo, nhưng cảm giác mềm mại này chưa từng trải nghiệm bao giờ, dường như đây là lần đầu tiên nhận ra: Lưu Sướng cũng là con .

      Hiểu Tùng hắng giọng mở lời phá vỡ khí lúng túng giữa hai người: “Cám ơn cậu.”

      “Gì cơ?”

      Lưu Sướng vẫn ngẩng đầu, hộp sữa tươi bị hút hết sạch từ bao giờ, tinh thần cũng ràng chuyển biến tốt đẹp.

      “Bây giờ tối nào tôi rảnh cũng tới phòng 203 giành chỗ trước, thỉnh thoảng cũng vài câu với Á Phỉ.”

      “… Ừ.” Lưu Sướng mờ mịt đáp lại tiếng.

      Tại sao cho tới bây giờ Á Phỉ cũng chưa từng với chuyện này? Nhưng hình như chuyện này ấy cần phải báo cáo lại với Lưu Sướng.

      Có nơi nào đó trong tim dường như bị khoét mất, trong lòng có chút trống trải vắng vẻ.

      Sau đó mọi chuyện xảy ra cách tự nhiên, Lâm Á Phỉ và Trần Hiểu Tùng rốt cuộc cũng hẹn hò. Mà từ đó Lưu Sướng thành người đơn, chỉ còn lại mình.

      buổi chiều, tới Thư Viện mượn quyển sách của Murakami Haruki[1], nhưng cũng lập tức trở về ký túc xá, mà tìm chỗ vắng bãi cỏ, ngồi xuống, ngắm nhìn mặt trời, thuận tiện đọc vài trang sách.

      [1] Murakami Haruki: tiểu thuyết gia người Nhật, tác giả của “Rừng Na uy”.

      Bên cạnh có tiếng chân người cỏ phát ra tiếng xột xoạt, dường như có cảm giác tâm linh tương thông, Lưu Sướng quay đầu nhìn lại, ánh mắt ngưng lại mấy giây, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng nở nụ cười.

      Trần Hiểu Tùng mặc quần áo thể thao, cước bộ nhàng tới gần , ngồi xổm xuống bên cạnh , thuận tay lật vài trang sách:

      “Cậu xem sách của ông ấy?”

      “Cậu từng đọc à?”

      có, biết sách này về gì.” Hiểu Tùng hừ tiếng, nhìn có vẻ vui mừng: “May mà tôi học hệ Trung văn.”

      Lưu Sướng đóng sách lại, để sách đám cỏ bên cạnh mình, rồi quay sang hỏi : “Cậu chơi bóng rổ à?”

      , chúng tôi vừa học xong tiết Thể dục, sao cậu lại ngồi mình ở đây, phải là cúp tiết đấy chứ?” trêu .

      “Chiều nay có tiết, giảng viên có việc nên được nghỉ.”

      Ánh mặt trời thực rực rỡ ấm áp khiến mọi thứ cũng lộ ra vẻ tươi đẹp hơn, Lưu Sướng quay đầu nhìn sang Trần Hiểu Tùng vẫn ngồi bên cạnh, toàn thân dưới nắng chiều tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt dịu , trong lòng khỏi thở dài tiếng, so với những người con trai mà từng gặp, chàng trai này là người đẹp trai tuyệt vời nhất.

      nghe được giọng của mình hỏi: “Cậu với Á Phỉ dạo này sao rồi?”

      Hỏi xong, cũng chợt ngẩn người, thầm nghĩ, nhất định là trong cơ thể có kẻ phản loạn ngốc nghếch “vĩ đại” muốn ngóc đầu dậy.

      Hiểu Tùng đảo qua đảo lại chiếc lá khô vàng, cười trả lời: “Lần đầu tiên có bạn , biết so sánh với ai, cũng biết nên thế nào… hẳn là coi như tệ .”

      Lưu Sướng hừ lạnh: “Theo ý của cậu là, cậu còn muốn thử có mấy lần nữa mới có thể so sánh được?”

      phải!” Hiểu Tùng vội giải thích, liếc cái: “Cậu bậy với Á Phỉ đấy chứ?”

      “Bây giờ cậu mới biết sợ tôi rồi à?” Lưu Sướng vui vẻ.

      Hiểu Tùng ngượng ngùng cười: “ phải cậu với ấy rất thân à, hẳn cậu hiểu ấy hơn tôi, ấy là người trầm tính nhưng cũng rất tình cảm.”

      Lúc này, Lưu Sướng mới thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh đáp lại: “Yên tâm , tôi mấy lời đùa giỡn này của cậu với cậu ấy.”

      “Lưu Sướng.” Hiểu Tùng khẽ gọi tên : “Kỳ cậu là rất tốt bụng.”

      “Ý cậu là gì?” Khóe miệng Lưu Sướng chứa ý cười, để ý hỏi ngược lại.

      “Hầu Vĩ , cậu từng giúp tôi khuyên Á Phỉ.”

      Trong mắt xuất chân thành hiếm thấy, nó giống như cây kim thình lình đâm vào trái tim Lưu Sướng, đau đến mức toàn thân run rẩy, gượng gạo quay mặt chỗ khác, chốc lát sau mới gượng cười :

      “Tôi giúp cậu vì tôi cảm thấy cậu cũng tệ.”

      Bỗng nhiên nhận ra mình thể ở lại đây được nữa, đành thu sách rồi đứng dậy, cười lớn : “Tôi phải trở về rồi, còn bài luận chưa viết nữa!”

      Hiểu Tùng chưa kịp vẫy tay chào , lập tức mất, lẳng lặng nhìn bóng dáng càng lúc càng xa, cảm giác hoang mang biết từ đâu chạy thẳng lên não.

      Buổi tối, Á Phỉ tới phòng trọ Hiểu Tùng thuê gần trường, vừa gọt táo vừa tới chuyện gần đây Hầu Vĩ thường xuyên tới tìm Lưu Sướng.

      Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước đổ vào bồn rửa và tiếng cọ chén, chợt nghe thấy giọng của Hiểu Tùng: “Em có cảm giác Hầu Vĩ đối với Lưu Sướng hơi bình thường ?”

      có nghĩ Hầu Vĩ thích Lưu Sướng ? Có thể đó chứ, Lưu Sướng là vui vẻ, cậu ấy ở đâu cũng mang lại niềm vui nơi đó, ai cũng thích cậu ấy.”

      Hiểu Tùng rửa xong sạch bộ chén: “Vậy Lưu Sướng sao? ấy thích Hầu Vĩ ?”

      Á Phỉ suy nghĩ chút rồi cười : “Em cũng chắc lắm, cho tới giờ cậu ấy cũng chưa từng em chuyện đó, chỉ là —— em cảm thấy khả năng cậu ấy thích cao hơn nhiều.”

      tiếng “loảng xoảng” vang lên, làm Á Phỉ kịp chuẩn bị mà bị dọa kêu to tiếng, trong lòng cũng trầm xuống, vào phòng vệ sinh, nhìn thấy Hiểu Tùng từ từ nhặt những mảnh sứ vỡ sàn nhà vứt vào thùng rác.

      “Sao vậy? Cẩn thận kẻo bị thương.” đặt chén trà xuống giúp nhặt những mảnh vỡ, nhưng lại bị ngăn lại.

      “Nước hơi lạnh nên bị trượt tay.” Hiểu Tùng giải thích, vẻ mặt chợt trở nên lạnh lùng, Á Phỉ cẩn thận đánh giá , cho đến khi ngẩng đầu lên, hai mắt chạm nhau.

      “Sao lại nhìn như vậy?” cười đơn thuần, nhìn chăm chú đôi mắt có bất kỳ tâm tư gì của .

      Trái tim Á Phỉ chợt đập thình thịch, cười cười : “Đúng đấy, em rất muốn nhìn chút, được à?”

      bỏ công việc thu thập những mảnh vỡ, xoay người dùng hết sức kéo vào lòng, ra sức hôn như đòi nợ.

      Nhưng chẳng biết tại sao trong lòng lại ngày càng bối rối, giống như quyết định sai chuyện gì đó, như làm sai ngay từ đầu rồi.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 6:

      Tối chủ nhật, Lưu Sướng ngồi đọc tiểu thuyết mình giường trong ký túc xá, điện thoại của bỗng nhiên vang lên, người gọi đến là Trần Hiểu Tùng.

      “Cậu muốn tìm Á Phỉ?” Lưu Sướng lên tinh thần đáp lại miễn cưỡng, “Lẽ nào cậu ấy ở chung với cậu?”

      “Lưu Sướng!” mở miệng, trong giọng hàm chứa chút khó xử, hình như cầu gì đó khó ra, “Cậu… có thể xuống dưới, chúng ta chuyện chút được ?”

      Lưu Sướng hơi mở to mắt, ngẫm nghĩ vài giây, suy đoán hai người họ chắc mới cãi nhau đây.

      nhún vai, “Đại ca, em có thể giúp chuyện gì đây?”

      “Cậu cần làm gì, chỉ cần trò chuyện với tôi chút là được, chỉ… lát thôi.”

      Hiếm có dịp dùng giọng mềm mại và năn nỉ nên Lưu Sướng cảm động, nhắm hai mắt lại, thở dài hơi, “Cậu chờ tôi hai phút, tôi thay quần áo rồi xuống ngay.”

      Có vài người, luôn vào lúc bạn cho rằng mình thể làm nhất lại khiến bạn khuất phục, gì nghe nấy.

      Dù cách hàng rào sắt, dù dưới ánh sáng mờ mờ, nhưng Lưu Sướng vẫn liếc cái là nhìn ra Hiểu Tùng bất thường.

      đứng dưới đèn đường, mặc áo thể thao màu xanh xám và quần thể thao cùng màu, thoạt nhìn trông rất gọn gàng thoải mái, ăn mặc có vấn đề, nhưng khuôn mặt bình thường trắng trẻo kia giờ phút này lại đỏ rực, như bị bàn ủi nóng ủi qua, ánh mắt mờ mịt nhìn ra nhìn vào đâu, cũng biết nghĩ gì, thoạt nhìn lại giống như chuyện gì cũng nhớ nữa.

      Lưu Sướng tới trước mặt , ngửa mặt nhìn , “Cậu uống rượu à?”

      Hiểu Tùng thấy , liền cố gắng nở nụ cười, “Có uống chút.”

      “Cậu có tâm ?”

      Hiểu Tùng mỉm cười đáp lại.

      Lưu Sướng nhìn hai bên chút, đèn đường được bật lên hết, “Cậu muốn đâu chuyện?”

      “Sân thể dục, được ?”

      Lưu Sướng nghĩ, chắc phải chịu đựng nghe Hiểu Tùng kể khổ mười phút hoặc nửa tiếng quá.

      Khi tới nơi, làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý.

      Nhưng, chủ đề của họ lại khác xa dự tính của Lưu Sướng.

      “Tôi nghe , Hầu Vĩ theo đuổi cậu?”

      Lưu Sướng giật mình, “Ai , có đâu!”

      “Nếu cậu ấy theo đuổi cậu, cậu có đồng ý ?”

      “Ha ha!” Lưu Sướng cười quái dị hai tiếng, “Chờ cậu ấy mở miệng rồi hãy .”

      Hiểu Tùng trầm mặc.

      Lưu Sướng cảm thấy dường như có rất nhiều tâm , nhưng cách nào ra khỏi miệng, thể đoán ra chuyện gì, liền hỏi mấy câu, nhưng Hiểu Tùng chỉ hời hợt trả lời đối phó, làm hứng thú của cũng dần biến mất.

      giọt mưa nặng nề rơi xuống sống mũi của Lưu Sướng, ngẩng đầu, mượn ánh sáng của những ngọn đèn nhìn bầu trời.

      “Trời sắp mưa rồi, chúng ta về nhanh thôi.” vừa vừa muốn đứng dậy.

      cánh tay bị Hiểu Tùng níu lại, “Ngồi với tôi chút, chút thôi.”

      Lưu Sướng chỉ đành phải tiếp tục ngồi xuống, cũng nhanh chóng rút tay mình rời khỏi tay Hiểu Tùng, bàn tay của rất nóng, như bàn ủi vậy, dòng nhiệt khí ấy theo dự đoán từ cánh tay Lưu Sướng mà lên thẳng tới trái tim .

      Hai người ai cũng thêm gì, chỉ lẳng lặng yên tĩnh ngồi cạnh nhau, Lưu Sướng nghiêng đầu, lặng lẽ đánh giá Hiểu Tùng, trầm mặc lạnh lùng ngồi đám cỏ, biết có suy nghĩ gì, ngờ, rượu cồn tàn phá bữa bãi trong thân thể , chỉ muốn tìm chỗ yên tĩnh ngồi lát, chỉ vậy thôi.

      Nhưng tại sao lại muốn gặp đây?

      Khi từng giọt mưa rơi xuống dưới chân hai người, giọt hai giọt, từ từ trở nên dày đặc hơn, tiếng “lộp bộp” vang lên nhanh hơn mạnh hơn, như từng tiếng cảnh cáo.

      Nhưng dường như Hiểu Tùng vẫn bất động tại chỗ, vẫn duy trì tư thế gục đầu xuống, hai tay khoanh lại ôm đầu gối, lâu cũng hề nhúc nhích.

      Lưu Sướng mấy lần muốn mở miệng, nhưng lại thể, muốn quấy rầy yên tĩnh của , đồng thời lại có chút giận bản thân mình hèn yếu, tại sao cũng nghe theo, mà có dũng khí phản kháng?

      Từng đường nét rất ràng khuôn mặt , rất đẹp trai, làm nỡ buông tay mà tự mình rời .

      Thời khắc mưa càng lúc càng lớn hơn, bỗng nhiên Lưu Sướng nhận ra tham lam trong sâu thẳm con người , muốn ở bên cạnh , mãi mãi, vĩnh viễn.

      Nhưng biết là thể.

      Rốt cuộc cũng thể tránh được cơn mưa lớn.

      Từng giọt mưa lạnh như băng rơi vào xuống mặt , lạnh đến mức làm cho người ta phát run, Lưu Sướng có cảm giác mình nhất định đã bị điên rồi, nếu sao có thể cùng làm chuyện điên rồ này?

      lúc sắp thể ngồi yên được nữa, giây phút muốn đứng dậy, Hiểu Tùng nhanh hơn bước, đứng dậy nắm lấy tay rồi chạy về phía trước.

      Mưa càng lúc càng to hơn, mắt Lưu Sướng cũng thể mở to ra được, Hiểu Tùng chạy rất nhanh, lảo đảo miễn cưỡng chạy theo, cảm giác khí lực toàn thân cũng xài hết, chỉ cố liều mạng mở miệng thở dốc.

      Hiểu Tùng kéo đến dưới mái hiên phòng dụng cụ thể thao bên cạnh sân bóng.

      bậc thang có rêu xanh, bị thấm nước nên rất trơn, Lưu Sướng vừa mới bước vài bước thiếu chút nữa bị ngã, được Hiểu Tùng kéo lại, mượn lực ở tay, đưa nhanh chóng tới bậc thang cao nhất.

      Trời mưa càng lúc càng kiêng kỵ gì, nhanh chóng rơi xuống, từng giọt mưa rơi xuống mái hiên, phát ra tiếng vang “lộp bộp”.

      “Cảm ơn cậu hôm nay với tôi… Cả ngày hôm này tâm trạng của tôi rất tệ, nhưng mới vừa rồi, tôi rất vui, giống như… căn bản tôi có chuyện gì phiền não cả.”

      Cả hai người đồng thời nhớ tới công việc làm ở kỳ nghỉ, trong cơn mưa mùa hè, cả hai cùng liều mạng đạp xe đạp, khi đó, trời cũng mưa lớn như vậy, xen lẫn với tiếng sấm ầm ầm, tiếng rất khó nghe thấy, nhưng bọn họ vẫn thích cãi nhau, rồi hiểu lầm ý của đối phương, sau đó cả hai lại cùng cất tiếng cười vang, trong cơn mưa bão mùa hè ấy, bọn họ cười thoải mái, có bất kỳ mùi vị ướt át mệt mỏi nào, cũng có bất kỳ gánh nặng nào.

      Qua lúc lâu, cảm xúc của Lưu Sướng dần dần khôi phục, quay đầu nhìn Hiểu Tùng, “Tại sao lại tìm tôi?”

      lấy được đáp án giống như những gì thấy được trong mắt : “… Tôi biết.”

      trả lời “Tôi biết”, sau đó dựa lưng vào cửa gỗ đằng sau, Lưu Sướng cẩn thận suy nghĩ ý tứ sau câu kia của , rời khỏi cửa gỗ, dần dần nhích người tới gần .

      Khi Lưu Sướng giật mình ngước mắt lên, thân thể của Hiểu Tùng và của còn chút khoảng cách nào, bọn họ mặt đối mặt dán chung chỗ, hai tay Hiểu Tùng nắm chặt vai . Thân hình cao lớn của cùng dáng người bé của tạo thành đối lập ràng.

      Toàn bộ tế bào trong cơ thể Lưu Sướng bị căng hết ra, cơ thể khẩn trương như được nhét thuốc nổ, tùy lúc có thể dẫn dây nổ, nhưng biết phải làm sao nó bộc phát.

      Ánh mắt Hiểu Tùng rời khỏi giây, chăm chú nhìn vào ánh mắt , dường như tìm kiếm đáp án mong chờ, tha thiết dụ dỗ Lưu Sướng, toàn bộ khẩn trương cùng đề phòng của đều lặng lẽ hành quân ra , muốn cho đáp án, nhưng biết muốn gì, nhưng ít nhất, chính phải có đáp án, câu trả lời thỏa đáng có thể giải thích cho việc ngày hôm nay tại sao lại vâng lời theo .

      từ từ nhích gần về phía , Lưu Sướng muốn làm gì, đột nhiên mơ màng, bị động nhìn ép mình càng lúc càng gần, cho đến khi môi của dừng lại môi , nhàng chạm cái, mới như người tỉnh lại từ trong mộng, chợt đẩy ra, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.

      Nhìn bóng dáng Lưu Sướng biến mất trong màn mưa, Hiểu Tùng cũng đuổi theo, vẫn cảm thấy mọi thứ trong tầm mắt trở nên mờ mịt, cho đến khi bóng dáng Lưu Sướng hoàn toàn biến mất, mới chầm chậm ngồi xuống.

      Trong lúc tỉnh táo và mê man giao chiến, có cảm giác như suy nghĩ muốn chơi trò trốn tìm với , lúc muốn bắt nó nó lại bỏ chạy, lúc dừng lại tính toán muốn buông xuôi nghĩ nữa, nó lại đứng ở đằng xa nửa nửa trêu đùa .

      Bộ não cứ đau như vậy…

      Đêm khuya, Lưu Sướng lăn qua lộn lại cũng ngủ được, Á Phỉ ở giường dưới cũng thế.

      “Lưu Sướng.” Á Phỉ thấp giọng gọi , “Cậu ngủ chưa?”

      “Chưa.”

      “Mình lên nhé.”

      Hai người rất nhanh chui vào cái chăn.

      “Lưu Sướng, mình rất sợ.”

      “Sợ chuyện gì?”

      “Mình sợ Hiểu Tùng chia tay với mình.” Giọng của Á Phỉ nhàng, mang theo vài phần ưu sầu, “Mình cảm thấy gần đây cậu ấy để ý tới mình.”

      “Có thể do sắp tốt nghiệp nên bị áp lực chăng.” Lưu Sướng hơi yếu ớt khuyên .

      “Haiz, chỉ mong như vậy.”

      “Á Phỉ… Cậu cậu ấy?”

      Lưu Sướng nín thở chờ câu trả lời của Á Phỉ trong bóng tối, cuối cùng cũng nghe thấy ấy giọng : “, rất .”

      Lưu Sướng trầm mặc, dây đàn trong lòng bị đứt tiếng động.

      Mùa đông đến, Lưu Sướng cuối cùng cũng trở thành bạn của Hầu Vĩ.

      Khi Hiểu Tùng nghe được tin này, trong lòng như có cái gì đó muốn nổ tung, như nổi điên mà xông vào ký túc xá nữ, gọi điện thoại tìm Lưu Sướng, nhưng Lưu Sướng nghe máy.

      “Lưu Sướng! Cậu xuống đây! Lưu Sướng!” Hiểu Tùng dốc sức gọi to tên dưới ký túc xá, suýt chút nữa kinh động đến cả tòa nhà ký túc xá nữ.

      Lưu Sướng rốt cuộc cũng chậm rãi từ lầu xuống.

      Đối diện với là vẻ mặt đau khổ của Hiểu Tùng, Lưu Sướng bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện, nhưng hiểu rồi lại còn thấy lạnh lẽo hơn nước mưa mùa thu, bởi vì mọi thứ quá muộn rồi.

      “Vì sao?” Hiểu Tùng thở hổn hển, nhìn chăm chú, “Sao cậu lại chấp nhận Hầu Vĩ?”

      Lưu Sướng cười cười, “Sao lại chấp nhận? Tôi cũng muốn được đương lần, chỉ cần đối phương quá kinh khủng, đối xử tốt với mình là được. Có lẽ mỗi người con cũng chỉ mong như vậy thôi.”

      “Cậu có ý gì?”

      có gì cả.”

      “Lưu Sướng, cậu chắc biết…”

      chưa kịp Lưu Sướng kịp thời ngăn lại, “, cậu cần gì hết, tôi… muốn biết.”

      Lồng ngực Hiểu Tùng nhanh chóng phập phồng, như có luồng khí bị nén lại, nhưng cuối cùng, chỉ nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Lưu Sướng mà suy sụp tinh thần.

      “Cậu hận tôi?”

      “Sao phải hận cậu?”

      “Trước kia tôi đối xử với cậu như vậy.”

      “Chúng ta là em.”

      “Cậu thích Hầu Vĩ?”

      “Cậu ấy tốt với tôi lắm.”

      “Cậu thích cậu ấy?” Hiểu Tùng cố chấp hỏi.

      “Tôi thử.”

      Vành mắt của Hiểu Tùng hơi đỏ, biết mình bỏ lỡ, ngay từ khi bắt đầu bỏ lỡ rồi.

      Lưu Sướng thoải mái nhún vai, tiêu sái như chàng trai, nâng cằm nhìn , “Này, Trần Hiểu Tùng, đối xử với Á Phỉ tốt vào! Cậu ấy là bạn tốt nhất của tôi đấy!”

      Trần Hiểu Tùng nhớ đây là câu cuối cùng Lưu Sướng với .

      Vì từ đó về sau, tốt nghiệp, bọn họ cũng đường ai nấy .

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Kết thúc:

      Mấy năm sau, Lưu Sướng trở thành phóng viên tòa soạn báo, suốt ngày bôn ba vì non sông tổ quốc tươi đẹp.

      Bạn tốt Lâm Á Phỉ sau khi tốt nghiệp đại học chính quy, năm sau cũng thi đậu vào đại học hệ Giáo dục ở Singapore, ấy rồi quay lại, Lưu Sướng chỉ có thể vô tình lên QQ gặp được , nhưng cũng chỉ được vài câu, sau khi Á Phỉ và Hiểu Tùng chia tay hồi năm tư, giữa các dường như có tầng khoảng cách khó có thể dùng ngôn ngữ để .

      Nghe Trần Hiểu Tùng lên thành phố lớn làm việc cho xí nghiệp nước ngoài, cũng rất thuận buồm xuôi gió, nhưng lâu sau chuyển qua nơi khác, sau đó ai biết cậu ấy đâu.

      Lưu Sướng biết tin Á Phỉ kết hôn cũng thông qua QQ, vừa lên mạng thấy tin nhắn của Á Phỉ, rồi vội vàng gõ ra loạt từ ngữ chúc mừng.

      ngờ Á Phỉ cũng mạng, chỉ là nick thôi, dường như hai người lâu rồi chuyện với nhau.

      Á Phỉ lấy người Singapore, nghe gia cảnh, học thức của ta cũng tệ, có thể là vừa lòng đẹp ý, Lưu Sướng cũng mừng thay bạn.

      “Lưu Sướng, cậu sao rồi? Còn độc thân à? Đừng chỉ chú ý đến nghiệp mà quên hạnh phúc của mình nhé!” Hiếm có dịp Á Phỉ cũng trêu ghẹo .

      Mối tình của Lưu Sướng và Hầu Vĩ cũng kéo dài, sau khi Hầu Vĩ tốt nghiệp về quê nhà làm việc, hai người xa được năm rưỡi rồi chia tay lý do.

      Lưu Sướng gửi icon nhếch miệng cười, hơi suy nghĩ chút rồi viết: “ sợ cậu chê cười, hồi học mình cũng từng thích người đó, là bạn trai cũ của cậu nhưng vẫn ngại dám nhắc tới.”

      Kỳ Lưu Sướng cũng mơ hồ cảm thấy Á Phỉ có thể cũng biết đôi chút, nếu mối quan hệ giữa các cũng thể thành ra như vậy, nếu Á Phỉ sắp kết hôn ấy thấy ngại khi vén bức màn này lên, để mọi người đỡ chuyện cũng phải cẩn thận.

      Á Phỉ lại rất thoải mái, “ ra mình sớm đoán được.”

      Mặc dù chuẩn bị tâm lý, nhưng trái tim của Lưu Sướng vẫn đập mạnh cái, “Sao cậu biết được?”

      “Tâm tư của cậu vẫn luôn viết mặt mà.”

      Lưu Sướng cực kỳ xấu hổ, Á Phỉ lại đánh ra hàng chữ, “Mình cũng biết, ấy cũng thích cậu, ánh mắt ấy nhìn cậu rất đặc biệt… Lưu Sướng, cho cậu biết tin.”

      “… Tin gì?”

      “Trần Hiểu Tùng vẫn chưa kết hôn.”

      Đêm hôm đó, Lưu Sướng mất ngủ, quá khứ như bức tranh ra ngay trước mắt.

      Ngày hôm sau, mang đôi mắt gấu trúc ngồi tàu cao tốc, đặt xong hành lý, vừa đặt mông vào chỗ ngồi, bao lâu ngủ quên.

      ngủ say sưa có người chạm cánh tay của , “ xin lỗi, bạn ơi, bạn ngồi sai chỗ rồi.”

      trợn tròn nửa con mắt rồi cuống quít lấy vé ra xem, ghế C-78, sai mà!

      “Nè, ai tôi ngồi sai chứ, xem, ——”

      ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, mặt mang theo vẻ tươi cười trêu tức, bỗng nhiên nghẹn họng biết gì.

      Trần Hiểu Tùng mặc quần áo mùa hè gọn gàng, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười chăm chú nhìn .

      biết cơn gió mát rượi từ đâu thổi qua, cuốn nỗi lòng được giấu kín của Lưu Sướng, nhếch miệng, bất giác cũng nở nụ cười.

      THE END
      milary thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :