1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ký ức độc quyền - Mộc Phù Sinh (13c +NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      2
      Cuối tháng, tôi đến bệnh viện thăm ông nội. Cơ thể ông mỗi ngày yếu hơn. Lúc tôi đến phải giờ ăn cho nên y tá và bà nội có ở đó. Tôi tìm được lòng, đến ngồi bên cạnh giường ông, khe khẽ thầm bên tai ông mấy chuyện riêng tư.
      Lát sau, y tá đến cặp nhiệt độ kiểm tra thân nhiệt của ông, lúc này tôi mới chợt nhớ ra Mộ Thừa Hòa còn đứng dưới tầng đợi tôi.
      Mấy ngày này thời tiết đột nhiên thay đổi, nhiệt độ hạ thấp, chuyển mùa từ hạ sang thu. Trong bệnh viện, người đông đúc, chỗ nào cũng đều có người bị cúm. Mộ Thừa Hòa đứng đợi tôi ở sảnh của phòng khám bệnh hơn tiếng đồng hồ.
      Tôi vội vã chạy đến xin lỗi: “Em quên mất thời gian.”
      cần vội, dù gì ngoài trời cũng mưa.”
      Về tới nhà bị sốt . Bệnh của giống những người bình thường khác, chẳng có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, lúc nào sốt là sốt ngay.
      Nhưng lại sống chết chịu thừa nhận mình bị sốt, chỉ là hơi chóng mặt.
      Tôi đặt tay lên trán : “Nóng hơn tay em nhiều vậy mà.”
      “Đó là tại tay em lạnh.”
      “Phải uống thuốc ngay, chắc chắn là sốt.’
      có, uống.” Trong việc này, cực kỳ trẻ con.
      Bắt uống thuốc khó thế này việc lôi đến phòng khám đúng là chuyện chỉ có trong tưởng tượng. Sớm biết là kiểu thanh niên mới lớn, dễ nhiễm siêu virus như thế tôi chú ý hơn rồi.
      Cuối cùng, tôi cũng nhớ ra, trong đêm Giao thừa hai năm trước, chắc chắn phải thể uống thuốc bừa bãi mà nhất định là vì muốn uống nên mới viện cớ hù dọa tôi.
      Trước đây, trong nhà có cặp nhiệt độ, bố thường hôn lên trán tôi, chỉ cái là biết ngay thân nhiệt tôi có phải cao hơn mức bình thường hay . Đột nhiên tôi nhớ ra cách này, liền đặt ly nước xuống bàn, giữ chặt đầu , do dự nhiều hôn ngay lên trán.
      Rất nóng.
      “Đúng là bị sốt.” Tôi rút ra kết luận.
      Ngờ đâu chẳng phản bác lời nào, mà còn ngây người ra, hai má chẳng mấy chốc đỏ ửng.
      Cơn sốt làm lỗ tai lùng bùng, sáng hôm sau càng nặng hơn, Mộ Thừa Hòa đột nhiên nhận được cuộc gọi bảo công tác. Lúc đó, nằm thượt giường, chẳng thể nhúc nhích. Nhưng lại với đầu dây bên kia: “Được, thành vấn đề.” Giọng chẳng có chút do dự.
      Tôi đứng ngoài cửa nhìn , khẽ thở dài.
      Thế là, trong thời gian tôi bận rộn nhất vì phải đón tân sinh viên, Mộ Thừa Hòa công tác, nhiệm vụ lần này có vẻ rất nặng nề, phải đến lễ Quốc khánh, mới trở về. Đúng lúc tôi cũng phải cùng tân sinh viên ra ngoại thành tham gia tháng tập quân .
      Như thế này cũng tốt, cả hai chúng tôi đều rời xa nơi đó thời gian.
      “Cậu sao, đứng dậy phủi phủi mông là có thể luôn, dù sao cậu cũng phải ở lại Đại học A. Nhưng Mộ Thừa Hòa thê thảm hơn đấy. À, còn nữa…” Bạch Lâm bảo. “Mình bật mí cho sư huynh nhà mình biết cậu và thầy Mộ quen nhau rồi, cũng kể chi tiết lắm, vậy mà mắt của ấy như muốn rớt ra ngoài luôn vậy. Giống như người hẹn hò với cậu phải Mộ Thừa Hòa, mà là con dâu nhà ta.”
      Tôi bất giác bật cười.
      Sau khi Bạch Lâm cùng tôi mua vài vật dụng cần thiết cho tháng quân xong lái xe chở tôi về ký túc xá của trường. Khi đến ngã tư, tôi chợt bảo ấy: “Dừng xe! Dừng xe!”
      ấy từ từ tấp xe vào lề đường hỏi: “Gì vậy?”
      “Trương Lệ Lệ.” Tôi trả lời ngắn gọn.
      phải Trương Lệ Lệ ở bên kia xảy ra chuyện gì quái lạ, mà là ấy và người đàn ông giằng co, lôi kéo nhau.
      “Người ở cùng phòng với cậu à?” Bạch Lâm hỏi.
      “Ừm. Người đàn ông đó là ai nhỉ?”
      Trương Lệ Lệ nước mắt đầm đìa giằng co với người đó ở bên đường.
      “Còn có thể là ai nữa? phải bạn trai giờ là bạn trai trước đây thôi. Nếu , sao lại khóc thảm thiết như vậy?” Bạch Lâm đứng ngoài bình luận.
      Lúc này, người đàn ông hất tay Trương Lệ Lệ ra, chẳng chút do dự quay lưng bước , được năm sáu bước lại quay đầu gì đó với Trương Lệ Lệ. Trương Lệ Lệ ngồi xổm xuống đất, khóc òa lên. Những người đường đều hiếu kỳ ngoái nhìn ấy.
      “Cậu qua an ủi người bạn cùng phòng của mình à?” Bạch Lâm hỏi.
      “Thôi bỏ , có lẽ ấy muốn để người khác nhìn thấy mình như vậy.” Tôi đáp.
      Chiều muộn, Trương Lệ Lệ mới trở về, gương mặt trang điểm rất kỹ, vẻ mặt vui mừng hớn hở, hề có dấu tích của trận khóc sáng nay. Trương Lệ Lệ còn mua rất nhiều quần áo và đồ ăn vặt, thậm chí còn có thức ăn mặn để ăn khuya. Ngày thường, ấy tuy rất hào phóng trong việc mua quần áo và túi xách, nhưng với đồ ăn nước uống lại tiết kiệm vô cùng. Hoàn toàn trái ngược với tôi.
      “Tiết Đồng, ăn khuya .” ấy .
      “Mua nhiều như vậy làm gì?”
      “Ngày mai phải huấn luyện quân rồi, bây giờ ăn đợi đến lúc nào mới được ăn bữa thịnh soạn? À, để tôi mua bia.” xong, đợi tôi phản ứng ấy cầm ví tiền, xuống siêu thị ở tầng dưới.
      Bình thường ấy làm gì chi tiền cho mấy thứ này, đừng nhìn vào những thứ ấy mặc hào nhoàng bên ngoài, kỳ thực mỗi đồng chi tiêu đều được ước tính rất kỹ. Dưa muối mà mẹ ấy gửi đến lần trước, nếu phải vì giận tôi mà mang đổ vào thùng rác, chắc ăn được mấy ngày.
      Nhìn những cánh gà chiên và cổ vịt bàn, tôi thở dài.
      Mới uống chưa đến hai ly Trương Lệ Lệ say rồi, líu lưỡi lại, chuyện bắt đầu lắp bắp. Tôi khuyên bảo được, lại sợ ấy uống thêm nữa, bèn dỗ dành: “Chúng ta chơi oẳn tù tì . Chơi oẳn tù tì uống.”
      “Chơi… kiểu nào?”
      “Kéo búa giấy, thắng uống, thua tôi uống.”
      “Được.”
      phải chơi ba thắng hai đâu nhé! ván ly.”
      “Ức.” ấy nấc lên.
      Ván đầu tiên: Tôi ra kéo, ấy ra búa.
      “Tôi thua rồi, tôi uống nhé!” Tôi .
      Ván thứ hai: Tôi ra giấy, ấy vẫn ra búa.
      “Thắng rồi, tôi uống.” Tôi .
      ấy nghiêng đầu nhìn cái búa trong tay mình: “Đâu có đúng.”
      “Sao lại đúng được?” Tôi uống cạn ly, lau miệng rồi . “Thắng rồi, tôi uống, đúng ?”
      “Đúng.”
      “Tôi thua rồi, phải uống, tôi uống, đúng ?”
      “Ừm, đúng.”
      “Vậy có gì là đúng?”
      “Ồ, tôi nghĩ sai rồi.”
      Cứ thế chơi tiếp mấy ván, mình tôi uống gần hết số bia đó. Và Trương Lệ Lệ nằm gục đầu lên bàn, bắt đầu lảm nhảm.
      “Tiết… Đồng.”
      “Gì?”
      ấy… xem thường tôi, hứa rồi… tốt nghiệp xong tôi ở lại thành phố A, ấy … kết hôn với tôi, nhưng bây giờ ấy lại thích người khác tốt hơn tôi rồi.”
      ra là vậy.
      “Tôi là dân quê… sao? Tôi phải… Tại sao nhà họ lại khinh thường tôi?”
      “Mẹ tôi là nông… dân, nhưng trước khi bị đuổi việc, bố tôi cũng là giáo… giáo viên trong thôn mà. Em trai vì để tôi có tiền học đại học, nên dám bỏ tiền chữa bệnh. Đầu óc tôi nhanh nhạy, nhưng tôi rất cố gắng, tôi thi hai…” ấy đưa hai ngón tay lên. “Thi hai lần mới đỗ được trường đại học ở thành phố A… Tôi nên cúp máy khi chuyện với mẹ, bà ấy bị liệt giường, chỉ mong được thêm vài câu với tôi.”
      ấy lại cầm ly lên, rót rượu.
      Lần này, tôi cản.
      Uống được ngụm, ấy đưa tay sờ những giọt nước mắt chảy tràn mặt. “Ấy… Mình tại sao lại khóc thế này? Chết tiệt… chết tiệt, là đạo đức giả.’
      Cuối cùng, tôi để Trương Lệ Lệ nằm lên giường, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Thế là mình tôi đóng cửa lại, ra vườn trường, gió đêm thoảng qua làm tôi tỉnh rượu hơn.
      Đúng lúc này, Mộ Thừa Hòa gọi điện. được bốn ngày rồi, khỏe hơn, có lẽ là vì còn trẻ nên sức hồi phục cũng nhanh. Chỉ là mỗi khi phát bệnh, tôi lại mơ hồ cảm thấy thính giác bên trái của dường như suy giảm hơn.
      Nhưng Mộ Thừa Hòa lại hề để tâm.
      “Em làm gì vậy?” hỏi.
      “Hóng gió đêm ngoài vườn.”
      “Tâm trạng vui à?”
      chút.”
      “Sao vậy?”
      “Nguyện được người lòng, đến đầu bạc răng long cũng rời xa nhau.” Tôi đáp.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      3
      Hôm sau, Trương Lệ Lệ nhắc chữ nào về việc say rượu, lảm nhảm của mình, tôi biết ấy có nhớ hay nên cũng giả vờ như có chuyện gì xảy ra. Công việc bận rộn của tháng huấn luyện quân dễ dàng xóa nhòa chuyện này trong đầu tôi.
      Nhìn những sinh viên mới lớn này rời xa cha mẹ để đến đây học tập, tôi bất giác nhớ lại bóng dáng của mình năm xưa.
      ơi, lúc xõa tóc, nhìn hơi giống nàng ngổ ngáo.” nam sinh .
      nàng ngổ ngáo gì?” Tôi hiểu.
      cái nàng ngổ ngáo trong phim Hàn Quốc ý.”
      ra vóc dáng thua xa.” Tôi khiêm tốn .
      phải chiều cao, chủ yếu là gương mặt bánh bao kìa.”
      “…”
      Mấy đứa trẻ này châm chọc tôi sao?
      Gì mà mặt bánh bao, cái này gọi là mặt phúng phính, tôi kháng cáo trong lòng.
      Trong khoảng thời gian đó, tôi và Trương Lệ Lệ có nhờ xe về trung tâm thành phố mua ít đồ dùng, ngờ lại gặp được Trần Đình ở ngoài cổng ký túc xá giáo viên.
      “Thầy Trần.” Thấy trốn cũng kịp nữa, tôi đành ló mặt ra chào.
      “Ồ, Tiết Đồng à? May quá lại gặp.” Thầy đến gần. “Tôi có mang ít đặc sản dưới quê lên cho Mộ Thừa Hòa, nhưng họ khi năm học vừa bắt đầu, cậu ấy phải công tác, cứ tưởng là em có ở nhà nên tôi mang đồ tới đây, ngờ đến hai lần đều gặp được.”
      Tôi nhìn túi đồ trong tay thầy. Người ngay lời mờ ám, xem ra thầy cũng biết tôi sống ở đây rồi. Nếu có ý tránh Mộ Thừa Hòa để đến gặp tôi có nghĩa là có chuyện muốn với tôi rồi.
      “Thầy Trần lên đó ngồi lát nhé!” Tôi .
      Mở cửa, vào đến nhà, tôi rót cho thầy ly nước, sau đó cũng ngượng ngùng ngồi xuống.
      Trần Đình nhìn quanh phòng khách, hồi lâu chẳng tiếng nào.
      việc giữa tôi và Mộ Thừa Hòa, lòng mà đối với Trần Đình, tôi hơi chột dạ. Thầy từng cho tôi nhiều lời khuyên và cảnh cáo đến vậy, vậy mà bây giờ những lời đó như gió thổi qua tai.
      “Mộ Thừa Hòa với tôi chuyện của hai người.” Cuối cùng thầy cũng mở lời.
      ngờ thầy phải nghe từ những lời bóng gió ở sau lưng, mà là lời bộc bạch của Mộ Thừa Hòa.
      “Dạ!” Tôi đáp.
      “Con người Mộ Thừa Hòa, nhìn có vẻ như lúc nào cũng vui vẻ, với ai cũng chuyện được, nhưng ra lại mấy dễ gần. Nếu hai người lựa chọn như vậy, em đừng phụ lòng cậu ấy, cậu ấy chịu nổi đòn như vậy đâu.”
      Nghe những lời của Trần Đình, tôi bèn nghĩ, sao mà giống như bố vợ chuyện với con rể thế này? Tôi có thể làm gì Mộ Thừa Hòa chứ?
      Trần Đình châm điếu thuốc: “Thời gian này em ở đây à?”
      “Trường em trong tháng huấn luyện quân , hơn nữa, mỗi khi công tác, ấy đều bảo em về ký túc xá của trường, cho em ở lại đây mình.” Có lẽ vì lo tôi sợ hãi chăng?
      Thầy đưa điếu thuốc lên miệng rít hơi rồi đảo mắt nhìn căn hộ khắp lượt.
      “Tiết Đồng, tôi và Mộ Thừa Hòa quen nhau cũng mười mấy năm rồi. Tôi là con , chị em, cậu ấy lại hơn tôi bốn tuổi, vì thế tôi luôn xem cậu ấy như em trai. Có lẽ, cậu ấy cũng nghĩ vậy.”
      ấy thường kể chuyện về thầy khi còn học ở Nga.”
      “Tôi với em những lời này có nghĩa xem em là học trò của mình nữa, chỉ là bạn bè, hoặc là em dâu.” Chân mày của thầy nhíu lại giữa làn khói trắng. “Vì thế, chúng ta chuyện với xuất phát điểm là người trưởng thành.”
      “Em hiểu.”
      “Tôi sang nước Nga sau khi tốt nghiệp phổ thông, lúc ấy vì điểm thi cao lắm, hơn nữa, nhà tôi có người thân làm ăn bên ấy nên bố mẹ đưa tôi sang đó. Tôi học lớp dự bị, sau đó mới thi vào trường phổ thông.”
      Tôi chỉ lắng nghe, hiểu thầy ra những điều này là có ý gì.
      “Hai năm sau, tôi mới chính thức quen biết Mộ Thừa Hòa. Lúc ấy…” Trần Đình ngẫm nghĩ đôi chút. “Cậu ấy khoảng mười bảy tuổi. Nghe cậu ấy rất nổi tiếng, thứ nhất là vì thông minh, học bổng cao nhất của Đại học Moscow rất ít khi trao cho người nước ngoài, nhưng chỉ duy nhất Mộ Thừa Hòa dành được, trẻ như vậy mà lại học lớp cao hơn tôi, tương lai xán lạn. Thứ hai là vì cậu ấy đẹp trai, nữ sinh lớn hơn cậu ấy bảy, tám tuổi cũng thầm , làm mọi người chúng tôi đều rất ấm ức. Thứ ba là tính tình cậu ấy cực kỳ dễ dãi, hiền đến kỳ lạ, thậm chí nếu em đột nhiên tát cậu ấy cái, cậu ấy chỉ giận mà còn cười với em, như là có chuyện gì xảy ra vậy. Khi đó tôi chỉ cảm thấy, người trẻ tuổi như vậy mà được giáo dục tốt như thế, là quái lạ, con người như vậy mà bình thường sao? phải là người chết ắt là người điên. Mãi cho đến khi tôi nhìn thấy cậu ấy hút thuốc phiện.”
      Tim tôi chợt thiếu mất nửa nhịp. “Ma túy?”
      “Cậu ấy che giấu rất tốt, nếu phải vì ở chung nhà và đặc biệt để ý quan sát, tôi cũng thể phát . Và nếu như lúc ấy phát có lẽ em cũng thể nhìn thấy Mộ Thừa Hòa của ngày hôm nay. Có những người vì ham chơi mà du học, có khi chẳng hề tốt nghiệp, chỉ cầm phí sinh hoạt và học phí bố mẹ cung cấp để chơi khắp nơi, đến lúc tốt nghiệp cầm chứng chỉ giả về nước, loại người như thế ít. Nhưng Mộ Thừa Hòa khác. Chúng tôi đều biết gia cảnh của cậu ấy bình thường, nếu vào dịp lễ tết, người của lãnh quán cũng đến thăm cậu ấy. Nhưng cậu ấy lại ngoan đến khác thường, vừa điềm đạm vừa chan hòa. Làm sao ngờ được thiếu niên ngoan như thế lại hút thuốc phiện, hơn nữa còn phải là thời gian ngắn.”
      “Nhưng… tại sao ấy lại…?”
      Người tôi hỏi giờ đây là Trần Đình, nhưng người tôi muốn hỏi nhiều hơn là Mộ Thừa Hòa.
      Trần Đình đứng dậy, nhìn quanh phòng khách.
      “Em có biết vì sao khi phải công tác, Mộ Thừa Hòa cho em ở đây mình ?”
      Tôi như khúc gỗ, lắc đầu.
      “Nghe , căn nhà này tu sửa hai lần. Trước đây cửa lớn phải dạng cửa chống trộm như bây giờ, mà là kiểu cửa cổ xưa, phía cửa sổ lắp kính, phía dưới là cánh cửa bằng gỗ.” Trần Đình miêu tả.
      “Em biết loại cửa đó, kính cửa sổ bên có thể mở ra.” Tôi đáp.
      “Vừa khéo có thể thòng dây vào đấy, rồi thắt nút, mắc vào khung cửa, treo cổ đó càng tiện.”
      Chuyện này tôi cũng biết, trước đây có nữ phạm nhân trong trại giam nơi mẹ tôi làm việc treo cổ bằng dây giày như thế, lúc tôi đến bệnh viện thăm ông nội còn nhìn thấy tự tử thành ấy. Nhưng nghĩ đến những lời Trần Đình , và cả dần sáng kia, bàn tay tôi bắt đầu khống chế được, run lẩy bẩy.
      “Bố của Mộ Thừa Hòa chết như thế. Sau đó thời gian, sức khỏe của cậu ấy tốt, đặc biệt là hay nhiều lời, vì thế cậu ấy mới kể cho tôi nghe những chuyện này. Mộ Thừa Hòa , lúc đó, cậu ấy còn ngủ trong phòng, sáng sớm thức dậy thấy bố mình treo cửa, toàn thân cứng lạnh.”
      Lúc được hé mở, nỗi đau từ đâu đó ồ ạt kéo đến ép sát vào đầu tôi, nước trong cơ thể tôi dường như đều tụ vào hốc mắt, chỉ trực trào ra. Tôi muốn khóc nhưng lại muốn khóc trước mặt người ngoài như thế này, vì thế tôi đứng dậy nhanh, cố gắng hết sức mở căng hai mắt, hít hơi sâu.
      “Em biết rồi, em biết rồi, em biết…” Tôi ngừng với Trần Đình.
      Trần Đình thấy vậy, bước tới bên cạnh, đưa cánh tay lên xoa xoa đầu tôi.
      “Tôi xem em là trưởng thành nên mới với em. Cậu ấy dễ dàng gì mới được như bây giờ, mấy năm trước vẫn phải thường xuyên uống thuốc chống u uất. Suy cho cùng tôi cũng là người ngoài, có số việc tự cậu ấy với em. Tiết Đồng…” Thầy trầm ngâm lúc rồi tiếp tục. “Hy vọng em lòng cậu ấy. Nếu , bây giờ rút lui vẫn còn kịp.”
      Sau đó, tôi đến chỗ hẹn với Trương Lệ Lệ để cùng nhau bắt xe quay trở lại ký túc xá, suốt chặng đường, tôi chẳng lời nào.
      Lần đầu tiên khi đến đó, dùng giọng điệu trêu ghẹo với tôi có người từng treo cổ cửa, tôi còn tưởng đó chỉ là lời đùa. Chẳng trách có nhà ở, lại chạy tới chỗ Trần Đình. Chẳng trách lại , có tôi, có dũng khí ở lại đó nữa.
      Ban đêm khi chuyện điện thoại với Mộ Thừa Hòa, tôi thấy chua xót vô cùng, nhưng lại biết phải mở lời hỏi những chuyện đó như thế nào.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      4
      Mỗi ngày, sau khi ăn cơm tối xong, sinh viên nghỉ ngơi lát rồi phải tiếp tục tập luyện ca đêm, tuy nhiên cường độ tập luyện nhàng hơn nhiều so với ban ngày. Có lúc là dọn dẹp vệ sinh, có lúc lại chia thành đội hát bè.
      vui chơi với mọi người, tôi nhận được điện thoại của mẹ.
      Ở vùng ngoại ô xa xôi này, buổi tối chẳng có chương trình giải trí gì, đành luân phiên nhận điện thoại của bạn bè và người thân gọi tới để giết thời gian. Và có những lúc mẹ còn siêng gọi cho tôi hơn cả Mộ Thừa Hòa.
      “Mẹ!” Tôi hỏi: “ phải mẹ trong ca trực sao?”
      “Đáng lẽ là tới phiên mẹ trực, ai ngờ bác Trần đột nhiên xe đường dài sang đây nên mẹ đổi ca trực với người khác.”
      “Ồ!” Lần này, tôi biết người mẹ là ai rồi.
      “Con xem, mẹ nhắc ông ấy trước mặt con…”
      “Mẹ à, hai người định khi nào kết hôn?”
      “Hả?” Mẹ bất ngờ.
      “Chẳng phải từ năm ngoái mẹ muốn kết hôn sao? Cũng lâu vậy rồi, sao nghe mẹ nhắc đến?”
      “Mẹ… Con…” Hiển nhiên là mẹ có hơi kinh ngạc trước thái độ của tôi.
      “Lúc trước con đồng ý, có nghĩa là bây giờ con vẫn đồng ý. Chỉ cần bác ấy tốt với mẹ, mẹ cảm thấy vui là được.” Tôi dịu giọng.
      Tôi từng hỏi Mộ Thừa Hòa về vấn đề mẹ tái hôn, trả lời rằng: “Khi mới bắt đầu là hận, sau này lớn lên rồi suy nghĩ lại, mới biết ra đó là ích kỷ.”
      “Bây giờ để tâm nữa sao?”
      hoàn toàn để tâm là giả thôi. Nhưng chúng ta có quyền dùng cảm xúc vui sướng của mình để chà đạp lên hạnh phúc của người khác.”
      “Tiết Đồng, cảm ơn con.” Mẹ rất vui.
      “Mẹ, bố mẹ bắt đầu thường xuyên cãi nhau là từ sau lần con bị bắt cóc trong công viên đúng ? Mẹ trách bố và bố trách mẹ.”
      “Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?”
      “Con luôn tưởng là vậy.”
      phải, phải. Bố mẹ hợp nhau, chuyện phải vì con.”
      “Vậy là về sau bố có người khác rồi?”
      “Sao đột nhiên con lại thế?”
      “Lần trước khi đứng trước mộ, mẹ giận quá nửa câu, lúc ấy con đoán ra.”
      “Đồng Đồng…”
      hiểu vì sao mẹ chợt gọi tôi như thế, cũng với giọng điệu ấy, tôi bỗng có cảm giác như mình lại trở về lúc , khi chưa đổi tên thành Tiết Đồng. Mọi người đều gọi Đồng Đồng, Đồng Đồng, bởi vì mẹ họ Đồng. Nhưng bà nội tôi lại , người phụ nữ sao có thể chiếm mãi tên của con cháu nhà họ Tiết, cho nên tôi bị đổi tên.
      “Tại sao mẹ với con sớm hơn?”
      “Bố mẹ vốn định chờ con lên đại học rồi mới với ông bà nội của con, rằng bố mẹ ly hôn, ngờ đâu lại xảy ra chuyện đó. Mẹ nghĩ, con bố đến vậy, bây giờ bố cũng mất rồi, hà tất còn phải ra?”
      “Mẹ, trước đây con hiểu cho mẹ, bây giờ con cũng có người rồi, con biết làm người phụ nữ đơn giản.”
      Dường như mẹ khóc, lúc sau mới bảo: “Dắt nó đến gặp mẹ . Tiểu Lý bảo Tiểu Mộ rất đẹp trai.”
      “Còn chuyện con phải với mẹ.”
      .”
      “Mộ Thừa Hòa là giáo viên dạy con ở Đại học A trước đây, giờ chúng con ở chung nhà.”
      Bên kia điện thoại, mẹ khựng lại lúc, sau đó như lấy lại bình tĩnh, mẹ hỏi: “Cậu ta còn độc thân chứ?”
      “Dạ!”
      “Chưa từng kết hôn?”
      “Dạ, chưa.”
      “Trong nhà còn ai?”
      “Bố của ấy trước đây cũng là giáo viên trường Đại học A, qua đời. Mẹ ấy là công chức, nghe chức vụ rất cao. ấy có dượng, còn có em , nhưng thường xuyên liên lạc.”
      “Con cảm thấy Tiểu Mộ có lòng với con ?”
      “Con…” Mặt tôi chợt đỏ lên. “Làm sao con biết ấy có lòng chứ?”
      “Con ngốc à, những chuyện này, tự mình có cảm giác, lừa được người ngoài, lừa được bản thân đâu.”
      Tôi nghiêm túc ngẫm nghĩ, ngẫm rồi lại nghĩ, cuối cùng gật đầu: “ ấy lòng.”
      “Con muốn sống suốt đời với cậu ta chứ?”
      “Muốn.”
      “Vậy đừng quan tâm người khác gì. Áp lực của cậu ta lớn hơn con, chỉ khi con vượt qua được thử thách này, Tiểu Mộ mới có thể vượt qua.”
      Câu này của mẹ giống như viên thuốc an thần vậy, tôi chợt hiểu ra.
      Tôi sợ gì chứ?
      Chuyện đáng sợ nhất chẳng còn gì khác ngoài việc mất .
      Trước khi ngủ, tôi biết phải làm gì, bèn cầm điện thoại lên xem ảnh trong bộ sưu tập, đến những tấm gần cuối, tôi nhìn thấy tấm hình của hai năm trước.
      Đó là buổi hội thảo hàng của hai năm trước, tôi trốn học, theo Lý sư huynh vào nghe bài diễn thuyết của Mộ Thừa Hòa. Bạch Lâm gửi tin nhắn nằng nặc bắt tôi phải chụp tấm ở trường về.
      Mộ Thừa Hòa đứng khán đài, áo vest phẳng phiu, nụ cười ung dung, phong thái rất lịch lãm.
      Vì khoảng cách quá xa, độ phân giải lại cao, do đó tấm hình chút nào, đến khi tôi phóng to hết cỡ gương mặt lại càng mơ hồ.
      Nhưng khi tôi nhắm mắt, lập tức có thể nhớ ra thần sắc của lúc đó.
      Trí tuệ đến thế.
      Nho nhã đến thế.
      Trương Lệ Lệ đập muỗi giường.
      “Lúc , có ước mơ gì ?” Tôi nằm ngửa người, hỏi bâng quơ.
      Trương Lệ Lệ suy nghĩ lúc: “Mơ được làm thị trưởng, tôi viết bài tập làm văn như thế, còn được giải thưởng nữa, ai ngờ bây giờ lại thế này.”
      Tôi cười, áp điện thoại lên ngực: “Tôi có quen người, người đó với tôi ước mơ và lý tưởng giống nhau. Ước mơ nhiều lúc ở xa tầm với, nhưng lý tưởng có thể thành thực. Chúng ta nỗ lực vì nó, thực được mục tiêu. Khi hoàn thành từng lý tưởng , chúng ta đến gần ước mơ ban đầu.”
      “Chuyện đó khó biết chừng nào, y như Đường Tăng thỉnh kinh vậy.”
      “Lúc trước tôi cũng nghĩ như thế. Nhưng người mà tôi quen biết ấy gần thực được rồi. ấy từng bước thực ước mơ của mình, kiên định và quật cường đến thế, khiến tôi phải ghen tị.”
      Tôi như bị trúng tà thuật vậy, cứ thao thao bất tuyệt mãi thôi.
      “Bây giờ tôi nhớ ra rồi, tôi cũng có ước mơ.” Tôi . “Phiếu đăng ký nguyện vọng khi thi đại học là do tôi tự điền, tôi chỉ chọn ngoại ngữ, vì tôi từng muốn làm người phiên dịch. Khi còn , mới tiếp xúc với ngoại ngữ, tôi thích chút nào. Nhưng bố tôi lại rất thích theo dõi tin tức thời , thường có những chương mục phỏng vấn trực tiếp, bố rất thích xem. Tôi vừa làm bài tập vừa nghe, trong lòng rất khâm phục những người phiên dịch ấy, có thể vừa nghe vừa dịch lại lời của người khác. Sau này người lớn với tôi, đó phải là phiên dịch thông thường, đó là dịch cabin, là loại phiên dịch cao cấp.
      Thế là tôi nghĩ, tôi cũng phải làm người như thế, vì vậy tôi mới chọn ngành ngoại ngữ.
      Nhưng trong bốn năm học ấy, tôi lại chỉ biết phải lấy điểm cao, phải thi đỗ, phải tìm công việc tốt. Nhưng công việc thế nào mới được cho là tốt? Ở lại thành phố, lương cao, công việc nhàng, sếp dễ tính. Tôi dần quên mất lý tưởng ban đầu.”
      Hai chúng tôi cùng im lặng rất lâu, rất lâu.
      Cuối cùng Trương Lệ Lệ hỏi: “ muốn dịch cabin?”
      “Ừm.”
      “Nhưng đâu có dễ như vậy?”
      “Lúc nãy tôi cũng suy nghĩ rồi, tôi thi vào làm nghiên cứu sinh trong Học viên Phiên dịch trước, sau đó thử xem sao.”
      Tôi cầm điện thoại lên, nhìn tấm ảnh ấy lần nữa, trong bóng đêm, luồng ánh sáng xanh mờ từ màn hình tỏa ra.
      có nhớ bài thơ của Thư Đình mà chúng ta được học hồi trung học ?” Tôi hỏi.
      “Gửi cây sồi?”
      “Tôi học thuộc lòng bài thơ đó rất nhiều lần nhưng thuộc, cuối cùng bị giáo dạy văn phạt chép mấy chục lần.”
      Trương Lệ Lệ cười . “Tất cả những bài thơ hay áng văn có liên quan đến tình , tôi đều thuộc rất nhanh.” xong Trương Lệ Lệ khẽ đọc lại bài thơ ấy.
      Nếu như em
      Em tuyệt đối làm dây hoa lăng tiêu bấu víu
      Bám vào cành của để thể bản thân mình;
      Nếu như em
      Em tuyệt đối học theo những con chim si tình
      chở che mà hót mãi khúc ca đơn điệu;
      Cũng làm suối nguồn,
      Quanh năm mang tặng thảnh thơi mát mẻ
      Cũng làm núi đèo cao hiểm trở
      Để cao hơn, điểm thêm nét oai hùng.
      Thậm chí ánh mặt trời.
      Thậm chí giọt mưa xuân.
      , tất cả những điều này vẫn là chưa đủ!
      Em nhất định phải là cây gạo mọc bên ,
      Phải là cái cây mọc cạnh tương xứng.
      Rễ, bám chặt dưới đất
      Lá, vươn lên trời xanh
      Mỗi trận gió thổi qua
      Chúng ta lại cùng nhau thăm hỏi
      Nhưng mỗi người
      Đều hiểu được lời của nhau
      có cành đồng thân sắt
      Giống đao, giống kiếm, giống thương;
      Em cũng có những đóa hoa rực đỏ
      Giống tiếng thở dài nặng nề,
      Và giống tất cả những đóa lửa hùng.
      Chúng ta cùng sẻ chia giá lạnh, gió mưa và sấm chớp;
      Chúng ta cùng chung hưởng sương mai, nước đọng, cầu vồng.
      Tưởng như là mãi mãi song song,
      Nhưng lại vẫn suốt đời nương tựa.
      Đây mới thực là tình vĩ đại,
      Kiên trung chữ chốn này:
      .
      chỉ bởi tầm vóc lớn lao
      Mà cũng bởi kiên định bám sâu vào lòng đất.
      Giọng của Trương Lệ Lệ ngày thường rất hay, giờ ấy lại thấp giọng khẽ ngâm. Ngâm thơ trong màn đêm yên tĩnh, nghe êm tai và rung động lòng người. Chẳng biết câu thơ nào chạm vào trái tim ấy, mà khi ấy đọc đến chữ cuối cùng của bài thơ, tôi nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào.
      “Tiết Đồng, xem, tôi còn có thể gặp được tình như vậy ?” ấy hỏi.
      “Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là có.” Tôi vừa đáp vừa quay mặt vào tường vờ như muốn ngủ.
      Rất lâu, rất lâu sau, tôi mới lại mở mắt ra, lặng lẽ lau nước mắt, trong lòng thầm : “Mộ Thừa Hòa, em cũng làm cây gạo của .”

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 12: em
      1

      Trong ngày hội diễn đầu tiên, trường thêm vào khẩu phần ăn cho sinh viên món cá, vì vậy giống như ăn bữa tiệc chia tay vậy. Sau bữa tối, mọi người đều về phòng, thu dọn đồ đạc, bởi vì ngày mai, sau buổi hội diễn, mọi người quay về thành phố.
      Có vài đứa trẻ bắt đầu đa cảm, cứ quấn lấy huấn luyện viên đòi ca hát, chuyện trò. Vài đứa còn kéo áo thầy huấn luyện, xin số điện thoại và địa chỉ nhà. Nhưng nhà trường có quy định được để lại bất kỳ phương thức liên lạc nào với sinh viên, do đó thái độ của họ rất dứt khoát.
      vài nữ sinh van nài tôi xin giúp.
      Hôm ấy lại đúng là ngày đầu tiên của chu kỳ kinh nguyệt, bụng tôi đau dữ dội, lại còn bị nhiễm lạnh nên cổ họng tôi có chút khó chịu. Trong lúc mình chịu đựng và đau đầu bởi đám nhóc con này cứ bám lấy Mộ Thừa Hòa gọi tới, chắc là muốn báo với tôi về đến nhà.
      Tôi cười cười, với học trò: “Được rồi, được rồi, để nghe điện thoại xong rồi tiếp, được ?”
      “Im lặng! Bạn trai của Tiết gọi điện.” có biệt danh “Đường Đường” lớn, sau đó còn ra dấu “suỵt” bảo mọi người yên lặng.
      còn đỡ, gào lên như thế càng khiến cho mọi người trêu ghẹo.
      “Ối ối, Tiết của chúng ta phải còn độc thân sao?”
      “Tiêu rồi, đêm nay có nhiều bạn nam bị thất tình rồi.”
      Tiết, tim của chúng em rỉ máu.”
      Tôi vừa tỏ ý ra hiệu cho lũ nhóc thôi, vừa mỉm cười ấn nút nghe.
      “Đủ rồi, đủ rồi, đừng làm ồn. Sư mẫu và sư công[1] giận bây giờ!” Đường Đường lại hét to lên.
      [1] Sư mẫu và sư công: tên gọi vợ/chồng của sư phụ (người thầy của mình), đây là cách gọi cổ của người Trung Quốc.
      Mộ Thừa Hòa đúng lúc nghe được câu cuối cùng, bèn hỏi: “Sư công?”
      “Hay muốn được gọi là sư mẫu?” Tôi hỏi lại.
      “Trước đây nghe có người gọi là sư trượng[2] nữa.” rất nghiêm túc.
      [2] Chữ “trượng” có nghĩa là “chồng”.
      “Gì mà lung tung vậy?” Tôi nhịn được cười, chạy về phòng mình, đuổi hết tụi nhóc ra ngoài rồi đóng cửa lại.
      “Còn nhớ lúc trước có người gọi là tổ sư gia, ngờ hai năm sau lại bị giáng cấp.” xong thở dài đánh thượt.
      “…” Cái người này, đúng là được ăn còn được .
      Đám sinh viên bên ngoài vẫn chưa chịu rời , tôi đành vội vài lời rồi cúp máy.
      có gì ghê gớm.” Đường Đường đứng nghe trộm nãy giờ thở dài tiếc nuối.
      “Đúng đó, đúng đó.”
      “Chí ít cũng nên “chụt” cái chứ!”
      “Biến mất trong vòng ba phút cho tôi!” Tôi ra oai.
      Đợi khi bọn chúng cả rồi, tôi lại nhìn điện thoại trong tay, tôi muốn hỏi , đêm nay ở nhà mình nếu sợ hãi phải làm sao. Đắn đo giây lát, cuối cùng tôi gọi, đặt điện thoại xuống bàn rồi ra sân xem họ tập luyện đêm.
      Tuy đây là đêm cuối cùng, mọi người phải tập luyện để chuẩn bị cho hội diễn ngày mai, nhưng thực ra giáo viên huấn luyện của mỗi đội tập hợp đội hình của mình lại, cho họ ngồi hát.
      Tôi lấy nước suối chia cho các thầy huấn luyện. Lúc này cả nhóm người như túm được tôi.
      Tiết cũng hát bài !”
      Tôi cười cười lắc đầu, trốn ra phía sau đội hình, ngờ đâu bên này nghe thấy động tĩnh cũng liền bảo tôi hát.
      Tuy tôi là vua hát hò nhưng trước mặt bao nhiêu sinh viên thế này, tôi làm gì có khả năng xem như có ai, mọi người kiểu gì tôi cũng chịu! Nhưng tôi càng chịu mọi người càng nài ép, đúng lúc này, lính gác chạy vào, đứng từ xa gọi to.
      Tiết ơi, ngoài cửa có người đến tìm, là người nhà của .”
      Doanh trại có quy định, bất kỳ người ngoài nào cũng được vào, vì thế cho dù là người thân hay gì gì nữa cũng được phép, chỉ có thể gọi điện thông báo trước hoặc để sĩ quan huấn luyện ra xem là ai, sau đó mới cho ra ngoài lúc. Có lúc tìm được sinh viên đó cũng có cách nào giải quyết.
      Người lính gác này tính tình rất tốt, cũng khá thân với tôi, thường xuyên xách đồ giúp tôi, ngờ hôm nay còn chạy vào đây để thông báo.
      Nhưng mà giọng cũng lớn quá chăng?!
      “Người nhà?” Tôi ngượng ngùng lẩm bẩm. Tôi làm gì có người nhà ở đây?
      ngờ tai của người này lại thính đến vậy, liền vội giải thích: “Cậu ấy là người nhà của , tôi cũng là ai nữa. Tóm lại là con trai, độ gần ba mươi tuổi.”
      “Chắc chắn là sư công của chúng ta rồi!” nam sinh đứng dậy lớn.
      “Ha… ha…” Cả bọn cùng cười.
      Mặt tôi thoáng chốc đỏ ửng, cùng người lính gác rẽ ra phía cổng, quả nhiên nhìn thấy Mộ Thừa Hòa đứng đợi bên ngoài cửa lớn.
      đứng trong bóng tối, phía trước xe của mình, vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ, rắn rỏi, trông như cây thông xanh rì kiêu ngạo đứng trong gió rét, giản dị, cao quý, có gì cản ngăn được sinh trưởng của nó, tiếp tục vươn cao thẳng tắp, chạm tới mây xanh.
      vài bước về phía tôi, ánh đèn dần dần soi từng đường nét gương mặt.
      Tôi vẫy vẫy tay với .
      thấy vậy, liền gật đầu cười rồi đứng yên chờ tôi đến, trầm tĩnh, ôn hòa, như nước như ngọc.
      Khi từ trong doanh trại ra, tôi vốn cũng chỉ với tốc độ bình thường, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, lại vững vàng được nữa, co chân chạy về phía Mộ Thừa Hòa.
      Có điều, hai người đứng trước cổng như thế cũng hay lắm.
      Xung quanh đây đồng mông quạnh, nhưng tôi và Trương Lệ Lệ khá quen thuộc địa hình nơi này nên tôi dắt Mộ Thừa Hòa đến sát đường quốc lộ.
      Ở đây rất vắng, ngoại trừ thỉnh thoảng có chiếc xe chở hàng chạy qua, còn cũng chẳng có ai qua lại. Trời tối thế này, nếu phải có Mộ Thừa Hòa ở đây mình tôi đến cửa lớn cũng chẳng dám bước qua nữa là.
      Hai chúng tôi cứ thế dạo bước con đường, còn dàn hàng ngang nữa.
      bên ngoài, tôi bên trong.
      Vai của cao hơn vai tôi, vì thế hai chúng tôi… thể gọi là vai kề vai.
      Đối diện với như thế này, trong lòng tôi bỗng chốc như tĩnh lại. Tại sao lại với người khác là người nhà của tôi, mà phải người hay bạn trai? Tính khí trẻ con của tôi lại nghe lời sai bảo, đột nhiên xuất trong đầu và tính ương ngạnh lại bắt đầu giở quẻ lý trí.
      “Sao gọi điện cho em trước?” Tôi hỏi.
      “Gọi rồi, có người nghe.” giải thích.
      Tôi thọc tay vào túi áo, chính xác là mang theo điện thoại.
      “Em bị cảm sao?” hỏi.
      “Ừm, hơi nghẹt mũi.”
      “Cổ họng có đau ?”
      đau.”
      “Nếu biết trước mang thuốc cho em rồi.”
      “Em có mang thuốc dự phòng. Hơn nữa, ở đây có bác sĩ mà.” cần tốt bụng vậy đâu.
      “Vậy lát nữa về nhớ uống thuốc đấy, nếu khỏi phải tìm bác sĩ.” .
      “Chuyện của em, em tự biết lo.” Tôi chặn ngang câu của .
      càng quan tâm đến tôi như thế, tôi càng cảm thấy hình như thiếu tự tin, kiềm chế nổi tôi cách ra chút, để ở giữa hai chúng tôi có khoảng trống.
      “Tiết Đồng.”
      Tôi ậm ừ tiếng.
      “Em giận sao?” hỏi.
      có.” Tôi chịu thừa nhận.
      “Em thích đến thăm em?”
      phải.”
      làm sai chuyện gì?”
      có.”
      Mộ Thừa Hòa khẽ thở dài.
      biết là người này tin lời tôi hay sao mà thêm lời nào nữa.
      Trong lòng tôi càng thêm bực bội. Tôi giận là giận sao? Chỉ số EQ của thấp đến vậy sao? nhìn ra được nỗi lòng của con sao? biết tự kiểm điểm sao? thể dỗ dành tôi chút hay sao? Suy nghĩ như thế, tôi càng nhanh hơn, chẳng bao lâu để lại mình Mộ Thừa Hòa phía sau, và rồi bụng tôi chợt đau thắt lại, thêm được nữa.
      bước tới gần, như phát ra sắc mặt tôi hơi khác lạ: “Em sao thế?”
      “Đau bụng.” Tôi đáp.
      “Vậy hãy mau về nghỉ ngơi, đừng nữa.”
      “Ừm.” Tôi .
      ngược lại đường cũ à?”
      “Bên này có đường tắt, hết đoạn này tới nơi.” Tôi tiếp tục đáp.
      nhìn con đường bên cạnh chưa được đổ bê tông toàn đất đá, liền : “Để cõng em.”
      Tôi rất ngạc nhiên: “Em làm gì mà yếu đuối như vậy. chầm chậm là được.”
      chờ thêm, tôi liền nhảy qua cái cống , nhảy đến con đường bên kia. loạt các động tác tôi vừa thực khiến tôi cảm thấy trong cơ thể có luồng khí nóng muốn trào ra.
      Bụng dưới bỗng nhiên co thắt, đau đến nỗi khiến tôi khó đứng thẳng người.
      vội chạy đến bên tôi, cúi người xuống, lại : “Mau leo lên, cõng em.” Hình như có vẻ giận rồi.
      Nhưng tôi vẫn đứng yên chỗ, động đậy.
      Còn tưởng rằng chúng tôi đứng đực ra đấy thêm lúc nữa, ngờ đột nhiên : “Có phải càng khó chịu em càng vui phải ?”
      “Em có.”
      “Em có sao?” Mộ Thừa Hòa thấp giọng phản bác lại tôi. “ ràng em biết chỉ cần em vui, hoặc cảm thấy khỏe đau lòng, nhưng em vẫn cứ cứng đầu như vậy.”
      “Em có, có, có.” Tôi lại bắt đầu hồ đồ.
      “Tiết Đồng, nếu em ghét , em có thể dùng cách khác để chọc giận , nhưng em đừng tự hành hạ bản thân mình.” cúi thấp đầu nhàng .
      “Em đâu có ghét !” Tôi lập tức phản bác.
      Gương mặt vẫn mang vẻ u, đáp lại lời tôi.
      Tôi chợt cảm thấy uất ức: “Em ghét hồi nào? Em đâu có… Em chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, và thủ phạm làm cho em cảm thấy như vậy chính là , nên em muốn cũng phải khó chịu, ngờ đâu… ngờ đâu thấy khó chịu, tim em lại như bị dao cứa vậy, càng đau đớn hơn.”
      Trước khi quen biết Mộ Thừa Hòa, tôi thích khóc. Nhưng khi hết những lời này, tôi cảm thấy mình vừa ngốc lại vừa buồn cười, nhớ lại những lần trước khi cố tình chọc giận , nước mắt tôi đột nhiên lại thi nhau rơi xuống.
      Mộ Thừa Hòa thấy vậy, vội ôm tôi vào lòng, thầm: “ yên lành mà, sao lại khóc rồi. Cũng tại hết, tại cả. Em gì cũng được, giận, đau lòng nữa…”
      nhận hết lỗi về mình, giống như là nuông chiều dỗ dành tôi vậy.
      sống hai mươi mấy năm rồi, chưa bao giờ có người chiều chuộng tôi như vậy.
      Lúc , mỗi khi tôi khóc, mẹ bực dọc, bà nội mắng tôi luôn là người làm cho người khác thất vọng. Tôi giống những đứa trẻ khác, hễ khóc là được những gì mình muốn. Dần dần, tôi thích khóc nữa, vì vậy, tôi chưa bao giờ xem nước mắt là vũ khí hay thứ gì đó quý giá của mình.
      Nhưng lúc này đây, với Mộ Thừa Hòa, lại hoàn toàn khác biệt.
      ôm tôi thặt chặt, giống như nước mắt của tôi chính là đòn chí mạng đánh vào điểm yếu nhất của .
      Những con côn trùng mùa hạ xung quanh cất tiếng gọi nhau, cũng gọi tôi như có ý thăm dò: “Tiết Đồng?”
      “Chuyện gì ạ?” Tôi cất giọng oang oang hỏi lại.
      chưa cõng em bao giờ. Cho cõng em lần, được ?” nhàng hỏi.
      Tôi do dự lúc, cuối cùng gật đầu, lau nước mắt.
      Khi mới ngồi lên lưng , toàn thân tôi cứng đơ, thậm chí đến thở mạnh tôi cũng dám, chỉ sợ cảm thấy tôi nặng quá. Lát sau, tôi phát mình lo lắng thừa, cường tráng hơn tôi tưởng rất nhiều.
      Thế là, tôi áp vào lưng cách thoải mái, vòng hai tay qua cổ , đầu khẽ kề vào vai .
      “Em còn đau ?”
      “Đau.” ra tôi thấy đau nữa rồi, nhưng tiểu ác ma trong lòng tôi lại muốn tôi phải trả lời như thế. Có lẽ đúng như Mộ Thừa Hòa , nhìn thấy lo lắng vì tôi, tôi cảm thấy rất mãn nguyện.
      Con đường trải đá này tuy rộng hai, ba mét nhưng lại lồi lõm, gồ ghề, trời tối có đèn, chỉ có ánh trăng và ánh đèn đường từ phía xa hắt lại để soi sáng cho nên rất chậm.
      cố gắng ở giữa đường ấy, nhìn thấy cái gì đen đen cũng đừng giẫm vào, chừng là rắn đấy.”
      “Ừm.” đáp.
      “Từ lớn lên ở thành phố nên chưa từng đường núi đúng ?”
      rồi, nhưng nhiều, hơn nữa, đều là do bố cõng.”
      Nhắc đến bố của , tôi kìm được lòng, áp mặt vào cổ .
      “Bố chắc chắn là người rất giỏi giang.”
      Mộ Thừa Hòa im lặng lúc mới : “ phải. Có thể ông ấy là người giỏi giang, nhưng hẳn là người cha tốt.”
      “Tại sao?”
      người cha tốt như ông ấy, bỏ lại con mình…”
      Tôi lên tiếng.
      được vài bước lại : “Nhưng cũng thể trách ông ấy, đều là lỗi của .”
      được nửa đường, quay đầu lại, hỏi: “Em còn đau ?”
      Lần này tôi dám làm càn nữa, thành trả lời: “Hết đau rồi.”
      Nghe thấy thế, hình như yên tâm hơn, thở phào nhõm, nhưng cũng có ý định thả tôi xuống, tiếp tục .
      Tôi : “À, em nghĩ ra mình muốn làm gì rồi. Năm sau, em thi chương trình nghiên cứu sinh của Học viện Phiên dịch, hình như bắt đầu đăng ký từ tháng sau. Tóm lại, em vừa làm việc bên này vừa ôn tập để thi, phí thời gian, còn có thể kiếm tiền. Trước đây, em luôn mơ ước được dịch cabin, cho dù thành công nhưng chí ít em từng cố gắng hết sức, sau này cũng hối hận.”
      “Có chí nên.” cười.
      “Ngoại ngữ 2 em chọn tiếng Nga đấy. phải ôn tập cho em.”
      “Được thôi.” Lại cười.
      Chỉ đoạn đường đêm ngắn ngủi, tôi ở lưng . Cảm nhận được hơi ấm và hơi thở từ người khác, tôi cảm thấy dường như giữa hai chúng tôi sợi dây liên kết vĩnh hằng.
      Lâu nay, tôi biết phải gọi như thế nào, lúc trước gọi thầy, sau này gọi chung chung, lúc tức giận lần trước gọi luôn cả tên họ của . Nhưng người xung quanh có người gọi là Tiểu Mộ, có người gọi Thừa Hòa, bảo bố gọi là Tiểu Hòa.
      Còn Mộ Thừa Hòa, từ đầu đến cuối vẫn chỉ dùng hai chữ ấy gọi tôi: Tiết Đồng.
      Có lẽ vì khi ở nhà, bố mẹ rất ít gọi tên thân mật cho nên tôi luôn cảm thấy gọi tên thân mật hơi kỳ quặc. Nhưng trong giây phút này, giữa cảnh đêm gió mát, tôi đột nhiên rất muốn gọi tên .
      Suy nghĩ lại, cuối cùng tôi dịu dàng thỏ thẻ: “Thừa Hòa.”
      Bước chân của hình như hơi khựng lại, sau đó nghiêng mặt đáp: “Ừm?”
      “Thừa Hòa.” Tôi lại gọi.
      Lần này đáp lại nữa, nhưng mặt lộ nét cười.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      2
      Ban đầu kế hoạch của chúng tôi là câu cá vào lễ Quốc khánh, chẳng ngờ trời đổ mưa.
      Mưa từ đêm hôm trước cho đến sáng hôm sau, rả rích, rả rích khiến khí cũng trở nên mát mẻ như tiết trời mùa thu vậy.
      Với kiểu thời tiết này, tôi rất thích được ngồi trong nhà với Mộ Thừa Hòa.
      làm việc trong phòng khách, tôi bận bịu qua lại nhưng cũng làm phiền . Có lúc tôi tự ôn tập đề thi, có khi lại quét dọn nhà cửa, thỉnh thoảng cũng rót cho ly nước.
      lời nào nhưng tâm trạng chúng tôi rất tốt. Tiếc rằng, cuộc điện thoại gọi đến phá vỡ yên tĩnh này.
      Bác ở đầu dây bên kia : “Tiết Đồng, đến đây , ông nội của con… sắp được rồi.”
      Mặt tôi tức trắng bệch.
      Mộ Thừa Hòa bước tới, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
      chở tôi đến bệnh viện. đường, trời đột nhiên mưa to hơn, tôi mơ hồ nhìn hai cần gạt nước ở trước mặt đưa đưa lại… Trong lúc đợi đèn đỏ, nhìn tôi, trầm ngâm .
      Khi đến phòng của ông, chúng tôi chỉ trông thấy bác và bà nội ngồi trước dường bệnh. Ông nội nằm giường, ống thở trước đó bị thay thế bằng máy chụp oxy. Thiết bị hỗ trợ bên cạnh ngừng kêu tít tít, ông đắp tấm chăn mỏng, lồng ngực phập phồng cùng với nhịp hô hấp của máy móc…
      Bác thấy tôi vào, liền : “Tiết Đồng, con đến rồi à? Chú và bác hai của con thảo luận với bác sĩ rồi.” xong, nhìn thấy Mộ Thừa Hòa ở phía sau tôi, ánh mắt của bác hơi hồ nghi. Nhưng vì tôi gì, nên Mộ Thừa Hòa lễ phép cúi đầu chào. phải là muốn cố tình giấu giếm , chỉ vì lúc này tôi còn tâm trạng nào để ý đến những việc này.
      Bác lại : “Lần trước con đến đây, chắc cũng biết gần đây sức khỏe của ông nội con mấy lạc quan, bác sĩ cũng các cơ quan nội tạng của ông bắt đầu suy kiệt, mới sáng nay, huyết áp lại tăng đột ngột, não bộ xuất huyết lần thứ hai…” đến đây, bác nghẹn ngào, nên lời nữa, bắt đầu lau nước mắt.
      Trái lại, bà nội rất bình tĩnh, bà lấy tay vuốt mái tóc của ông lại cho gọn gàng.
      Bấy giờ, bác hai và các chú của tôi cùng theo bác sĩ vào phòng. Bác sĩ đến bên giường, móc từ trong túi ra chiếc đèn pin , mở mắt ông lên soi soi rồi bảo bác sĩ thực tập bên cạnh ghi lại số liệu, sau đó rời khỏi.
      Bác hai kéo tay áo của bác sĩ thực tập ấy, hỏi: “ còn chút hy vọng nào sao?”
      Bác sĩ thực tập : “Điều này rất khó , cũng thể có kỳ tích.”
      Bác : “ nằm ở đây năm năm rồi, lúc ấy các người cũng có lẽ có kỳ tích, đến hôm nay vẫn là câu ấy.”
      Bác sĩ thực tập đáp lại: “Các bác sĩ ở đây thực cố gắng hết sức, tuổi tác của bệnh nhân lại cao như vậy…”
      Căn phòng im lặng trong giây lát. Bác sĩ thực tập gấp hồ sơ lại, định rời . Chú tôi lại hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
      Bác sĩ thực tập trả lời: “ phải lúc nãy bác sĩ rất ràng rồi sao? Thực ra, nếu bây giờ rút máy hô hấp ra bệnh nhân chẳng khác nào người chết. Trong tình trạng này, chỉ xem người nhà của bệnh nhân định thế nào thôi.” xong, người đó ra khỏi phòng.
      Bác hai lấy ra điếu thuốc và bật lửa, vừa định đốt lên bác ở bên cạnh liền nhắc nhở, bác ấy bèn ra ban công. Hút liền vài hơi xong, lại quay trở vào. Những người khác vẫn đứng bất động.
      Trong phòng chỉ có hai chiếc ghế, bà nội và bác ngồi, còn cái nào khác, nãy giờ tôi chỉ đứng đấy nghe họ qua lại, giờ đây, tôi muốn tìm chỗ nào đó để dựa dẫm. Chính trong lúc này Mộ Thừa Hòa vỗ vỗ vai tôi.
      Tôi quay lại nhìn . gật đầu với tôi, như muốn : “Có ở đây, đừng sợ.”
      Bà lao công vào thay túi rác, trông thấy nét mặt nghiêm trọng của chúng tôi, liền vài câu.
      Bà ấy : “Tôi làm ở đây lâu năm, những trường hợp như gia đình đây tôi thấy nhiều rồi. Thực ra bác sĩ cũng đành thẳng với các vị. Nhưng các vị để người già nằm như thế, viện phí rất cao, mà chính bản thân người bệnh cũng cảm thấy như phải chịu tội vậy, cuối cùng cũng chỉ chống cự được mấy ngày.”
      Mấy lời của bà lao công như hơn về việc này.
      Bác liền : “Chị này rất có lý.”
      Bà nội vừa kéo lại chăn cho ông, vừa hỏi: “Nếu chuyện này để mẹ quyết định, mọi người có đồng ý ?”
      Bác : “Mẹ, mẹ sao, bọn con làm vậy.”
      Bà nội im lặng lúc rồi mới : “Ông ấy nằm ở đây bao nhiêu năm rồi, ra nhiều lúc mẹ cảm thấy chính mẹ ép ông ấy ở lại, bắt ông ấy nằm đây chịu tội. Trong lòng mẹ chỉ nghĩ thế này, thằng ba rồi, vậy mẹ phải giữ chặt ông ấy, chỉ mong ngày ông ấy có thể tỉnh lại. Số tiền đó là mẹ buộc các con phải cáng đáng, mỗi ngày nằm viện, sức khỏe của mẹ lại yếu chăm sóc được ông ấy cẩn thận, chúng ta buộc phải mời y tá. Những năm qua, các con bỏ ra bao nhiêu tiền, mẹ đều nhìn thấy cả. Tất cả chỉ vì suy nghĩ nhen ấy của mẹ, mẹ sợ khi mất nỗi nhớ này, mẹ cũng theo cha con ông ấy. Nhưng bây giờ, việc như thế này… Bây giờ thế này rồi, nếu phải lãng phí thêm vài ngày, chi bằng cho ông ấy .” Bà nội xong, thở dài.
      Bác hai bảo: “Vậy con gọi bác sĩ đến.”
      Những người khác đều đồng ý.
      Tôi lặng lẽ đến bên giường, cúi đầu nhìn ông.
      Miệng ông giờ được cắm ống thở rất to, được cố định bởi băng dính màu trắng, ống thở ấy buộc miệng ông phải mở ra. Da mặt vàng bủng, khuôn mặt gầy gò. nhiều năm rồi tôi ngồi ngắm nhìn ông kỹ như thế, ký ức chỉ còn lại hình bóng mơ hồ.
      Bà nội có dáng người , gầy, mọi người đều bảo tôi hơi giống bà lúc trẻ, còn ông tôi di truyền vẻ thấp béo, da trắng, tóc xoăn cho bố tôi. Khi còn , ông cưng chiều tôi còn hơn cả bố. Có lần, vì xuống quê chơi mà tôi bị lây chấy về nhà, bà nội vừa châm chọc ông bà ngoại tôi, còn cạo đầu tôi ngay trước mặt họ như để chút giận. Kết quả là, các bạn hàng xóm đều tôi là tiểu ni , thèm chơi với tôi, ông nội phải làm rất nhiều đồ chơi để dụ họ đừng ăn hiếp và đừng cười tôi nữa.
      bao lâu, bác sĩ và bác hai vào. Y tá đưa tờ giấy gì đó cho họ ký tên.
      Bác hỏi: “Chỉ lấy hết máy móc là được sao?”
      Y tá gật đầu.
      Bà nội nhẫn tâm ngồi nhìn nên mọi người dìu bà ra ngoài.
      Tôi đứng đấy, đột nhiên câu, giọng đều đều: “Con đồng ý.”
      Tiếng lớn nhưng đủ để tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.
      Bác hai và bác sĩ cùng lúc ngước lên nhìn tôi.
      “Con con đồng ý.” Tôi lặp lại lần nữa.
      Bác cầm nước mắt, liếc nhìn tôi như nhìn quái vật vậy: “Tiết Đồng.”
      Ở trong gia đình này, tôi chưa bao giờ làm phật ý bề , ở những nơi công cộng như thế này lại càng .
      Bác hai giải thích: “Tiểu Đồng à, đây là ý của bà nội con.”
      Tôi : “Nhưng con đồng ý. Bố con mất sớm, vì thế con thay lời bố. Nếu bây giờ bố còn ở đây, chắc chắn bố con cũng đồng ý!”
      Bác sĩ nhìn tôi, lại nhìn bác hai, bằng giọng vui: “Người nhà thương lượng hết rồi hãy gọi tôi, tôi còn nhiều việc phải làm.” xong, ông nhìn y tá, ra dấu hiệu gì đó rồi rời khỏi.
      Bác tức nổi giận: “ đứa con nít như con hiểu chuyện gì chứ? Con có biết kéo dài thêm tiếng đồng hồ là bao nhiêu tiền ? Ông của con có việc làm, có trợ cấp, tất cả đều do chúng ta chi trả. Con có biết cảm thông cho người khác ? Bây giờ đâu phải là chúng ta chịu chữa trị, mà là chỉ còn cách này, chính tai con cũng nghe bác sĩ vậy mà!”
      Tôi cắn chặt môi, cũng nổi bướng: “Mọi người chỉ tiếc tiền thôi sao? Cùng lắm con sớm về muộn cố gắng kiếm tiền, dù phải bán máu cũng kiếm tiền về trả lại cho mọi người, con…”
      Mộ Thừa Hòa ở sau lưng kéo kéo tay tôi, ra ý bảo tôi đừng nữa.
      “Tiết Đồng!” Bác càng phẫn nộ. “Con đúng là càng ngày càng ra gì!”
      Những người thân đứng bên cạnh cũng tiện gì, thế là khí trở nên vô cùng căng thẳng.
      Ngay trong lúc tình thế nặng nề như vậy, giọng chợt vang lên.
      Mộ Thừa Hòa đứng ra : “Bác trai, bác , cháu thay mặt Tiết Đồng xin lỗi mọi người, ấy còn hiểu chuyện, nhất thời lời trẻ con, hai bác cũng đừng để bụng. Tin tức này có hơi đột ngột, Tiết Đồng chỉ là nhất thời tiếp nhận được, có lẽ cho ấy ít thời gian đỡ hơn. Mẹ ấy có ở đây, tuy là chồng qua đời nhiều năm, nhưng khi ông nội còn tỉnh táo, bác ấy vẫn còn là con dâu của ông. Hay là, chúng ta cố đợi thêm lúc, đợi mẹ Tiết Đồng đến đây rồi hãy tính? Dẫu sao cũng chờ lâu vậy rồi, lúc này cũng gấp gì. Đúng lúc có thể tranh thủ khoảng thời gian này sắp xếp vài thứ cho ông nội, như thế Tiết Đồng cũng có tâm lý chuẩn bị?”
      Lúc đầu, tôi còn cứng đầu thèm rơi lệ, dù cho khi nghe bác sĩ tuyên bố tin xấu tuyệt vọng ấy, tôi cũng khóc, nhưng khi Mộ Thừa Hòa thay tôi vài lời khách sáo, tôi liền như tìm được ngọn cỏ cứu mạng, nơi mềm yếu nhất trong lòng bỗng dưng tìm được lối thoát, hai dòng lệ nóng hổi lập tức chảy xuống.
      Tôi vội vàng quay mặt , nhìn qua vách tường trắng.
      Mộ Thừa Hòa lại hỏi: “Các bác cảm thấy như vậy có được ạ?”
      Bác hai bảo: “ cũng phải, chúng tôi gấp quá cũng chưa lo thu xếp chu toàn. Cũng được, chúng tôi ra ngoài chuẩn bị hậu cho ông, để tránh tới lúc ấy rối rắm, chưa chuẩn bị được gì.”
      Mọi người đều tán đồng, sau đó bác hai phân công công việc, họ lần lượt rời khỏi phòng.
      Bác : “Bà nội của con còn ngồi ở bên ngoài, bác đưa bà về nhà nghỉ ngơi trước.”
      Cuối cùng, chỉ còn lại tôi và .
      Tôi đứng bên giường, quay đầu nhìn ra góc tường, ở phía sau tôi, cử động.
      Nước mắt mặt tôi bị gió thổi khô, kéo ghế qua cho tôi, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh.
      Chúng tôi im lặng rất lâu, cuối cùng : “Hay là… em chuyện riêng với ông nội .”
      “Ông có thể nghe thấy ?”
      “Có lẽ ông nghe thấy.” đáp.
      ?”
      “Thường dối.”
      “Vậy khi nào mới dối?”
      hơi khựng lại lúc: “Khi đó là lời dối thiện ý, khi cảm thấy khó khăn và xấu hổ.”
      Tôi nhìn vào đôi mắt của Mộ Thừa Hòa, lờ mờ hiểu ra về điều gì.
      ra, tôi cũng từng dối , phải sao?
      Tôi né tránh ánh mắt của , nhìn sang phía giường bệnh: “Em nhớ ra điều muốn với ông rồi.”
      “Có cần ra ngoài ?”
      Tôi suy nghĩ lúc, lắc đầu, rồi lại gật đầu.
      Mộ Thừa hòa đứng dậy, : “Vậy ra ngoài hút điếu thuốc.”
      http://www.luv-ebook.com
      Tôi gục đầu lên chiếc gối của ông, đặt sát bên đầu ông, từ từ tìm về ký ức xa xăm…
      “Lúc , có khoảng thời gian con đến ở với ông và bà. Mỗi khi phát bài kiểm tra, giáo lại bắt mang về cho phụ huynh ký tên, nhưng từ con học môn Văn kém, mỗi lần bị điểm thấp con đều dám cho ai xem. Cuối cùng, con giả chữ ký của ông.
      Còn có lần, con chuyện trong giờ học, bị chủ nhiệm bắt được, phạt phải mời phụ huynh đến, nếu cho con vào lớp. Lúc ấy ở nhà chưa có điện thoại, con dối là ông bị bệnh nặng, bà đưa ông vào viện rồi, mới chịu tha cho con.
      Ông thường để tiền trong túi áo trước ngực, lại chịu đếm tổng cộng có bao nhiêu vắt áo lên đầu giường. Có lần con canh lúc ông chú ý, lấy cắp mấy đồng mua kẹo ăn.
      Chiếc vòng cẩm thạch mà chú sáu mang về cho bà nội từ Vân Nam, ra là do con làm vỡ. Nhưng lúc ấy con rất sợ nên để nó trở lại trong hộp, khi ông mang nó cho bà bị gãy làm đôi, con còn hại ông bị bà trách mắng.
      Ông họp phụ huynh cho con, giáo thành tích học tập của con tốt, ông về nhà lại y như vậy cho mẹ nghe. Khi ông rồi, mẹ đánh con trận. Lúc ấy, con vừa khóc vừa thầm oán trách ông phải là ông nội của con.
      Ông từng với con, ông phải sống đến trăm tuổi, để nhìn ba đứa cháu của mình lập gia đình rồi sinh con. Bây giờ, và chị đều kết hôn rồi, ông cũng nhìn thấy Mộ Thừa Hòa rồi đấy, ấy rất tốt, rất tốt.”

      biết tôi như thế trong bao lâu, mãi đến khi hai y tá đẩy cửa vào ghi chép số liệu gì đó, cắt ngang lời tôi, tôi mới dừng lại. Sau đó, y tá lại tiếp tục truyền nước biển cho ông.
      Tôi nhường chỗ lại cho họ, mình ra ngoài.
      đến giờ ăn tối, những phòng bệnh khác đều thơm mùi thức ăn.
      Đúng lúc vợ chồng họ tôi tới, trông thấy tôi, liền : “Em ăn cơm , trông ông, có chuyện gì gọi điện cho em.”
      Chúng tôi đều hiểu, cái gọi là “có chuyện gì” là chuyện gì.
      Mộ Thừa Hòa có ngoài hành lang, tôi vòng tìm khắp nơi, cuối cùng mới thấy bên cạnh cầu thang. ngồi dưới đất, ngay khúc quanh của hai tầng, tay cầm điếu thuốc, ngơ ngác nhìn những hạt mưa thu bên ngoài.
      Tôi bước tới đó, ngồi xuống cạnh , cùng tư thế.
      “Em thấy đói ?” Mộ Thừa Hòa dập tắt thuốc, hỏi tôi.
      “Ừm. Đói.”
      “Bên đó có người rồi à?”
      “Ừm.”
      “Vậy chúng ta ăn cơm trước , sau đó về nhà lấy áo cho em, ở đây ban đêm rất lạnh.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :