1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ký ức độc quyền - Mộc Phù Sinh (13c +NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      2
      Mộ Thừa Hòa vốn là người rất dễ sống chung nhưng tính tình rất kỳ dị, có lúc gian manh, xảo trá, có lúc lại yên tĩnh, ôn hòa.
      Mùa hè, phải dạy, cũng phải công tác xa, chỉ lại lại giữa viện nghiên cứu và ở nhà. Tôi ăn chực ở nhà như thế cũng thấy hơi ngại, cho nên cố gắng giành phần mua thức ăn trong nhà.
      thỉnh thoảng cũng vào siêu thị mua ít gia vị.
      Thoạt đầu, khi thấy làm món gà hầm rượu đỏ, tôi cứ tưởng tay đầu bếp tài năng.
      Ngờ đâu, đó hoàn toàn là nhận định sai lầm!
      Hôm nào nấu ăn món mặn là cải trắng xoà thịt, món chay là cải trắng luộc, ngoài ra thêm được món canh cải trắng. Nếu muốn thay đổi khẩu vị, cải trắng xào với thịt thái lát, cải trắng xào cà chua, nếu có canh ăn súp cải trắng cũng được. Đương nhiên, nếu muốn thêm chút gì hay ho nữa cũng sao, với chỉ số IQ của , hoàn toàn có thể thay cải trắng thành rau diếp hay dưa leo cũng được, sau đó làm y như vậy.
      Mấy ngày đầu khi vừa dọn đến đây, sau vài bữa ăn liên tục như thế, tôi phát , hoá ra trong cuộc sống thường ngày, tôi vẫn có điểm vượt trội hơn thiên tài, trong lòng bỗng cảm thấy có chút an ủi, từ đó dũng cảm xung phong làm đầu bếp.
      Tôi nấu cơm, rửa bát.
      Tôi lau nhà, lau dụng cụ gia dụng.
      Quần áo của ai, người ấy giặt, chăn gối bỏ vào máy.
      Cuộc sống vốn tươi đẹp, hài hòa. Nhưng ngờ, từ khi biển trở về có chút gì đó khác lạ. Tôi biết là do từ sau nụ hôn đó, hay là do từ sau biến đổi tâm trạng lúc ở xe. Tóm lại là những ngày tiếp theo, người này cực ít xuất trong tầm mắt tôi. bắt đầu sớm về muộn, còn chuẩn bị sẵn những lý do về ăn cơm, mà lý do nào cũng đường đường chính chính.
      “Mình có cảm giác sai lầm.” Bạch Lâm như thế trong điện thoại.
      “Cảm giác sai lầm gì?”
      “Giống như hai người kết hôn, giờ đây thầy ở bên ngoài ngầm lén lút ngoại tình, còn cậu trở thành người phụ nữ oán hận trong căn phòng trống vắng.”
      “Bậy bạ!”
      “Đợi khi cậu phát ra vết son môi, mùi nước hoa hay phiếu thanh toán tiền phòng là coi như tội chứng rành rành rồi.”
      “Tiểu Bạch… Cậu đừng lời mát mẻ nữa.”
      “Nhắc lại …” Bạch Lâm chuyển sang đề tài khác: “Có khi nào cậu biến thành người thay thế ? Cho nên thầy mới hôn cậu?”
      “Mình có thể làm thế thân gì chứ?” Tôi vừa hỏi xong liền hiểu ngay. “Ý cậu là giống như tình tiết mà trong phim và trong truyện, nữ chính rất giống bạn cũ của nam chính nên nam chính hôn nữ chính như hôn người khác?”
      “Chính thế, chính thế.” Bạch Lâm kích động. “Tiểu Đồng, cậu quả là tri kỷ của mình mà, quá hiểu ý của mình rồi.”
      Tôi tiếp tục trò chuyện với ấy về đề tài này nữa, sau hồi im lặng tôi mới chậm rãi : “Tiểu Bạch, mình muốn ở đây nữa.”
      Lúc này, Bạch Lâm cũng nghiêm túc hẳn, ấy suy nghĩ lát rồi : “Mình cảm thấy… cũng đúng.”
      Tôi vốn chưa nghĩ đến bước này, chỉ là nhân tiện hỏi ý kiến của ấy thôi, nhưng sau khi nhận được đồng tình của ấy, tôi nảy ra ý định rời khỏi đây.
      Người ta sao nhỉ? Nơi này dung ta, ắt có chỗ khác giữ ta.
      Nếu muốn văn vẻ hơn : non xanh đổi, nước biếc mãi trôi xa, Mộ Thừa Hòa, chúng ta hẹn ngày gặp lại.
      Buổi tối, khi về nhà hơn mười giờ, tôi ngồi xem ti vi.
      “Em có chuyện muốn .” Tôi chỉnh lượng.
      “Chuyện gì?” thờ ơ hỏi lại.
      “Em tìm được việc rồi.”
      “Ở đâu?”
      “Học viện cấp hai của Đại học Sư phạm.”
      “Giáo viên?”
      “Ừm, phải là giáo viên chính thức, họ thiếu người phụ đạo, em muốn thử xem sao.”
      “Có lên lớp giảng dạy ?”
      dạy tiếng giao tiếp cho sinh viên năm nhất và hai.”
      “Vậy cũng tốt, đừng để lãng phí bốn năm chuyên ngành của mình.”
      Tim tôi chợt nhói đau. Những câu đối thoại này khiến chúng tôi như lại trở về điểm khởi đầu, là giáo viên, còn tôi là sinh viên.
      Thế là, tôi : “Thầy Mộ…”
      Nghe thấy cách xưng hô này, đôi đồng tử trong như nước hồ của chợt lóe lên.
      rất lâu rồi tôi gọi như thế, tôi cố gắng né tránh cách xưng hô này, nhưng cũng biết phải sửa thành gì. Đương nhiên, trước mặt , kiểu gì tôi cũng dám gọi thẳng ba chữ “Mộ Thừa Hòa”, cho nên tôi đành trống , khi mới bắt đầu cũng cảm thấy xuôi tai, nhưng dần dà rồi cũng thấy quen.
      Lúc này, ánh mắt của khẽ chạm vào sợi tơ lòng nào đó trong tôi, khiến những lời từ giã tôi và Bạch Lâm nghĩ sẵn khi nãy trở nên lưu loát.
      nhìn tôi, chờ đợi những lời tiếp theo.
      “Trường của họ cách chỗ này khá xa, người phụ trách phòng Nhân có thể tranh thủ vài ngày tới sắp xếp cho em chỗ ở trong ký túc xá dành cho giáo viên độc thân, em cũng thể làm phiền thầy lâu như thế, cho nên…”
      vẫn nhìn tôi, trong ánh mắt chứa điều gì đó mà tôi thể nắm bắt. Tôi dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, bèn nhìn xuống đất, nốt câu khó khăn nhất.
      Tôi : “Cho nên, em nghĩ em dọn trong mấy ngày tới.”
      biết lúc này nghĩ gì, cũng biết nét mặt của thế nào, thậm chí im lặng của khiến tôi ngỡ ngàng phải chăng mình quá , nghe thấy?
      Ti vi vẫn mở, vừa phát xong chương trình Thời , giờ chuyển qua chương trình Dự báo thời tiết. Người dẫn chương trình : “Do cùng lúc chịu ảnh hưởng từ cơn chấn động mạnh cao nguyên và dòng khí ẩm của cơn bão, bắt đầu từ tối mai, thành phố A chúng ta có mưa dông và mưa rào, lượng mưa phân bố đều, số nơi có mưa to, có nơi mưa rất to.”
      lặng im của khiến cho tiếng ti vi được chỉnh xíu rồi mà vẫn nghe mồn .
      Đột nhiên, khẽ cử động, thay đổi tư thế khác hỏi: “ quen ở đây ư?”
      “Cũng ổn, chỉ là cảm thấy như vậy làm phiền thầy quá.”
      phiền.”
      Thực ra tôi vốn chuẩn bị rất nhiều lý do khác nữa nhưng ngờ câu ngắn gọn của làm đảo lộn hết toàn bộ lời của tôi. Trước đây, chưa từng chuyện với tôi như thế này, thậm chí nghe còn giống như đứa trẻ giận lẫy. Và trong thoáng chốc, ngôn từ của tôi biến đâu sạch, biết phải gì thêm.
      Căn phòng lại lần nữa rơi vào tĩnh lặng, nhưng đột nhiên đứng lên : “Đợi mai mốt làm xong công việc của mình, tôi đưa em đến đó, mình em dọn dẹp đồ đạc tiện.” xong, trở về phòng của mình, để lại mình tôi đứng trơ trọi trong phòng khách.
      dứt khoát hơn tôi tưởng nhiều, về cơ bản có thể khiến người khác hiểu rằng: em có thể lập tức biến
      Hôm sau, tôi dậy rất sớm để thu dọn đồ đạc. Lâu nay tôi vẫn luôn là người nhanh gọn, có quá nhiều những thứ lặt vặt, nên loáng cái dọn xong. Sau khi dọn xong, tôi định ngay nhưng tiễn tôi, nên tôi đành chờ về.
      Thời tiết oi bức vô cùng, tôi cũng chẳng muốn ra ngoài, thế là đành lên mạng, xem ti vi để giết thời gian.
      ngờ, đến buổi chiều vẫn thấy bóng dáng đâu.
      Thầm nghĩ, đêm qua “mai mốt…”, vậy có thể ý hẳn là chỉ ngày hôm nay.
      Dù gì mình cũng là khách, tôi suy nghĩ lúc bèn lấy đồ ngủ và bàn chải đánh răng ra để vào chỗ cũ, chờ đợi ngày mai.
      Đến giờ ăn tối, gọi điện hẹn gặp người, về nhà ăn cơm. Còn tưởng xong cúp máy, ai ngờ lại thêm: “Chỗ tôi có chút chuyện, tôi về muộn, lát nữa trời có mưa, ngày mai tiễn em.”
      Tôi : “Ừm, sao.”
      mình tôi nấu mì ăn, sau đó bảo vệ lên gõ cửa từng nhà thông báo với mọi người buổi tối có mưa dông, phải thu dọn cẩn thận chậu hoa ngoài ban công và khóa chặt cửa sổ để tránh bị thổi rơi xuống tầng, rơi vào người khác.
      Ngoài ban công có hai gốc lan quân tử, ban đầu chỉ có cây thôi, sau này có nảy mầm nên chia thành hai chậu. Lâu nay Mộ Thừa Hòa xem những thứ này như bảo bối. Trời vừa tối, quả nhiên bắt đầu có gió, chúng cuống quýt tìm kiếm khe hở của cửa sổ đề ùa vào trong nhà, hai chậu lan ngoài sân thượng lúc lắc lung lay, chụm đèn trần trong phòng khách cũng kêu cọt kẹt.
      Tôi ngồi trước cửa kính, nhìn cây dạ hợp bên ngoài lắc lư theo gió, cát bụi, lá cây đều bị cuốn cả lên. Trong thoáng chốc, bầu trời bị nhuộm màu xám xịt. Trước đây, nếu gặp kiểu thời tiết như thế này, Tống Kỳ Kỳ ngồi trong phòng đọc câu thơ đó, nghe câu thơ liền cảm thấy ấy thực là người có văn hóa, so với chúng tôi, đúng là cùng cấp bậc.
      Tôi chống cằm, vắt óc suy nghĩ mãi mới nhớ ra câu thơ đó hình như là: “Khê vân sơ khởi nhật trầm các, sơn vũ dục lai phong mãn lầu[1].”
      [1]. Câu thơ trong bài Hàm Dương thành đông lâu của tác gia Hứa Hồn. Có nghĩa là: “Mây khê vừa nổi, trời sau gác. Mưa núi sắp qua, gió khắp lầu.” (bản dịch của Điệp Luyến Hoa).
      Sau trận sấm sét chằng chịt, những hạt mưa nặng trĩu tức trút xuống.
      Những kiến thức được truyền thụ từ bé khiến tôi dám bật ti vi, cũng dám lên mạng, tôi sợ những thiết bị này bị sét đánh trúng. mình ngồi trong nhà cũng có chút căng thẳng, tôi bèn ngả người ra sofa đọc sách. Đột nhiên “đùng” tiếng, tôi hoảng hồn. Sau đó hai, ba tiếng sấm chớp nữa tiếp tục giáng xuống, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.
      Tôi nhích người ra chút, để đề phòng ngộ nhỡ sấm sét lại đánh trúng người vô tội, tôi quyết định ngồi cách xa cửa sổ. Và sau đó, tiếp tục đọc sách.
      bao lâu sau Mộ Thừa Hòa về.
      Lúc nhìn thấy xuất , tôi hơi kinh ngạc. Thứ nhất, về sớm hơn những ngày gần đây rất nhiều. Thứ hai, hiếm có ai dám mạo hiểm xe về nhà giữa đêm mưa sấm sét thế này. Thứ ba, dáng vẻ của giờ quả có hơi, ờ… thê thảm.
      cầm ô tay, thở hổn hển, có thể thấy chạy về đây. Toàn thân, ngoại trừ đầu tóc khô ráo hơn chút, còn quần áo, giày tất đều ướt cả. đứng tới đâu, chỗ đó liền có vũng nước.
      “Dũng cảm quá đấy!” Tôi . “Trời mưa to như vậy mà còn dám ngoài đường.”
      “Gặp người ta xong liền chạy về đây ngay.” Mộ Thừa Hòa điềm đạm .
      “Đáng lẽ phải vào chỗ nào đó trú mưa chứ?”
      Nhận lấy khăn lông từ tôi xong, hiền hòa: “ sao.”
      “Thầy mau thay quần áo .”
      “Để tắm .” .
      “Tắm? Tắm lúc này bị sét đánh trúng đó. Lúc em xem tin tức, có bị sét đánh trong lúc tắm. Hình như cũng thể gọi điện.”
      Lời tôi vừa dứt, thiên lôi còn rất là phối hợp nổ “đùng” tiếng, phóng ra tia lửa điện khiến người ta kinh hãi.
      bật cười: “Em sợ sấm sét!” Khi câu này dùng ngữ khí trần thuật.
      “Đâu… có.” Tôi phủ định cách yếu ớt. “Em sợ.”
      “Lần trước em mà, em có họ hàng…” Để chứng minh cho cứng đầu của tôi, định thuật lại câu chuyện đó lần nữa.
      “Thôi được, thôi được. Em nhận.” Tôi đầu hàng tức .
      Chuyện là thế này, người đó cũng được xem như là họ hàng của tôi. Ở dưới quê, người sống chung trong thôn cũng coi như bà con rồi. Lúc ấy, tôi học lớp , nghỉ hè có ai chăm sóc nên bị đưa đến nhà bà ngoại ở nông thôn. Hôm đó, trong thôn có hội chợ, lúc ra về gặp phải mưa dông và sấm chớp, bà ngoại dắt tôi vào tiệm tạp hóa của người quen trú mưa. Mưa mùa hè nhanh đến, nhanh . Trời vừa tạnh mưa nghe thấy phía trước có người bị sét đánh chết. Tôi nhìn thấy cảnh tượng đó con đường bắt buộc phải ngang để về nhà, khu này lại nhiều đèo núi, hội chợ cách đấy khá xa, cho nên chỉ có vài người sống gần đây vây lấy thi thể, bên ngoài ngang nhìn thấy rất , quần áo của người đó biến thành màu xám đen. Trời là mùa hè, chẳng ai mang thêm quần áo ra đường để có thể che thân thể ấy lại. Bà ngoài tôi nhẫn tâm nhìn cảnh ấy, bèn lấy cái ô hoa của tôi che chắn cho bé ấy.
      Cảnh tượng đó để lại trong tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc.
      Lần trước khi xe, vì muốn tìm chuyện gì đó để nên tôi kể qua loa câu chuyện này cho Mộ Thừa Hòa nghe. Khi ấy, chẳng đáp lời nào, tôi còn tưởng hề nghe tôi .
      Lúc này, điện thoại của Mộ Thừa Hòa rung lên.
      “Dạ!” nhận điện thoại, : “Thấy mẹ bận nên con về trước. Đến nhà rồi, sao.”
      “Lần trước đến thành phố C nửa đêm con mới tới nơi, sáng hôm sau con sớm nên kịp đến gặp ông.”
      “Con biết cân nhắc.”
      cúp máy, nhìn tôi.
      phải tôi cố tình nghe lén mà đứng gần như vậy, tôi muốn nghe cũng được.
      “Là mẹ tôi.” . “Lúc nãy tôi gặp bà ấy.”
      “Ừm.” Tôi vốn chỉ nên đáp lại tiếng cho có, nhưng sau đó chợt ý thức được “sức nặng” của cách chuyện này, liền hối hận vì sao lúc trưa tôi trốn luôn cho xong. Lần này mẹ đến, nếu đột nhiên nhìn thấy con trai bảo bối của mình “sống chung” với người khác, biết có hoảng sợ nữa.
      “Bày ấy đến thị sát công việc, chỉ ở lại hai ngày. Bà ấy chưa bao giờ lên đây.” Mộ Thừa Hòa giải thích.
      Chẳng thà giải thích, bây giờ ra rồi làm tôi càng cảm thấy chúng tôi đúng như là lén lút ở chung với nhau. Tôi cảm thấy rất ngượng ngùng, liền lấy cớ vào bếp uống nước để tránh .
      Đợi tắm xong, tôi cũng cảm thấy người mình dinh dính đến khó chịu, đành lấy quần áo tắm. Ngờ đâu vừa tắm được lúc mất điện.
      Đột nhiên rơi vào bóng tối, mưa bên ngoài cửa sổ vẫn rơi ào ào, bên trong nước từ vòi cũng ào ào chảy.
      “Tiết Đồng?” Mộ Thừa Hòa gõ cửa nhà tắm.
      “Vâng!”
      “Mất điện cả khu rồi. Chắc có điện ngay thôi.”
      “Ừm.” Tôi vội tắm cho sạch xà phòng người.
      “Em đừng sợ, cứ tắm từ từ, mất nước bây giờ đâu.” dừng lại chút rồi tiếp: “Đừng sợ nhé! Thầy đứng giữ ở ngoài này, có việc gì cứ gọi thầy.”
      “Ừm.”
      Câu cuối cùng làm trái tim tôi chìm đắm trong hồ mật ngọt, từ từ cảm thấy dễ chịu hơn.
      ra tôi phải rất sợ tối, cũng phải rất sợ sấm. Cho dù là sợ, tôi cũng làm ra vẻ hề gì. Nhưng khi có người đáng tin cậy ở bên cạnh bảo vệ, an ủi mình, cho mình dựa dẫm, tôi chợt cảm thấy nhát gan lại là việc vô cùng sung sướng.
      Trái tim tôi bắt đầu tham lam.
      “Thầy…” Tôi do dự. “Đừng đâu đó!”
      “Được, .” Hình như vừa vừa cười.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      3
      Buổi tối, tôi ngồi sofa nghe kể rất nhiều chuyện, thậm chí cả chuyện của bố mẹ mình, cũng kể cho tôi nghe. Khi ấy, bố của Mộ Thừa Hòa du học ở Mỹ về, vào dạy học ở Đại học A và gặp mẹ .
      “Họ quen nhau như thế nào?” Tôi hỏi.
      dường như hối hận vì đề cập đến đề tài này, nhưng chống lại được tò mò của tôi, đành từ từ : “Lúc ấy mẹ là sinh viên của bố.”
      Lập tức tôi ngớ người.
      lại : “Nghe , lúc còn trẻ, mẹ rất gan dạ và đáo để, còn bố tuy là du học sinh nhưng cũng khá bảo thủ, do đó phải nhiều năm sau họ mới kết hôn.”
      Mộ Thừa Hòa chỉ dùng hai câu đơn giản dẫn dắt qua câu chuyện này, còn cụ thể bà Mộ gan dạ thế nào, ông Mộ truyền thống ra sao, hai người kết duyên bằng cách nào, hề nhắc đến.
      “Vậy sau đó?”
      “Sau đó, họ ly hôn.” bình tĩnh .
      Tôi nghe xong, được lời nào. Tôi những tưởng vì bố mình qua đời nên Mộ Thừa Hòa mới phải trưởng thành trong gia đình chỉ có mẹ, chứ tôi thể ngờ rằng cuộc tình ấy lại có kết cục như vậy.
      “Sau khi kết hôn, mẹ bắt đầu tham gia nhiều hoạt động, bố tiếp tục làm công việc nghiên cứu của mình, cơ bản là hoàn toàn tách rời với thế giới bên ngoài. Khi mới bắt đầu, họ cãi nhau, sau đó ly thân, cuối cùng là ly hôn.”
      “Tại sao?”
      “Tôi nghĩ có rất nhiều lý do, quan hệ xã hội, tính cách cá nhân, mục tiêu cuộc sống, bối cảnh gia đình đều giống nhau, tất cả những điều ấy kết hợp lại nên dẫn đến kết quả đó.”
      lát sau, lại : “Còn nữa, có lẽ cũng là vì tôi.” Trong câu hàm chứa cả việc tự trách mình.
      “Thầy có liên quan gì?” Tôi sốt ruột hỏi.
      “Từ lúc lên năm, tôi mắc bệnh đó, mọi người trong nhà đều dẫn tôi khắp nơi tìm phương pháp chữa trị. Thường rất hiếm khi trẻ em bị mắc bệnh này, bác sĩ có lẽ là di truyền cách thế hệ. Vì ông nội tôi cũng bị điếc khi còn mạnh khỏe, do đó mẹ oán trách ông nội di truyền bệnh này cho tôi. Lúc ấy bố rất giận, ông cho rằng lâu nay bên nhà ngoại đều xem thường mình, con trai theo họ mẹ rồi, bây giờ mắc bệnh cũng đổ lỗi cho bố. Cũng vì việc này mà họ ly thân, mẹ bận suốt ngày nên tôi sống với bố. Có lần, tôi chơi bên hồ nước cạnh thư viện, nhất thời phát bệnh bị ngã xuống hồ, suýt nữa chết đuối. bao lâu sau họ ly hôn.”
      Ngữ khí của rất lạnh, thoáng nghe qua còn tưởng là kể chuyện của người khác.
      “Lúc ấy thầy bao nhiêu tuổi?” Tôi hỏi.
      “Mười tuổi.”
      Trong bóng đêm, tôi nhìn thấy Mộ Thừa Hòa biết vô tình hay hữu ý nhìn về phía cửa lớn, khuôn mặt phủ lên màn đau thương, rất mỏng, rất nhạt, tựa như trong suốt. Lúc ấy, tôi hề biết phía sau câu chuyện này còn có ký ức mà cả đời Mộ Thừa Hòa cũng dám nhớ tới.
      Dù trong lòng có nhiều nghi hoặc nhưng tôi cũng dám hỏi thêm nữa. Tôi thể ngờ rằng gần ba mươi tuổi mà những chuyện xưa ấy vẫn còn vướng bận trong lòng như vậy.
      Vậy giờ đứng lập trường nào? Sống trong ngôi nhà của bố, giữ khoảng cách với mẹ, dù cho ở bất kỳ nơi đâu nhắc đến cũng đều chỉ là Mộ Thừa Hòa, chứ phải con trai của mẹ?
      Trước khi ngủ, cuối cùng cũng có điện. Ánh sáng đột nhiên bừng lên, thoáng chốc kéo chúng tôi trở về thế giới thực. Hai mắt tôi hơi khó chịu nên nheo nheo lại.
      Trước khi trở về phòng, Mộ Thừa Hòa đột nhiên : “Tiết Đồng, tôi từng với em, thực ra tôi còn người em chưa nhỉ?”
      Tôi đứng yên như trời trồng: “… Chưa .”
      “Về sau mẹ tôi tái hôn, em ấy là con của dượng, bằng tuổi em.”
      Sáng sớm hôm sau, sau cơn mưa, trời quang mây tạnh.
      Hôm nay là ngày cuối cùng hẹn với Mộ Thừa Hòa, hay ?
      “Cậu vốn rất kiên quyết rồi mà, sao tự nhiên hôm nay lại giữa đường chùn bước vậy? phải là tối qua… hai người gì gì rồi chứ?” Bạch Lâm hỏi mập mờ.
      “Cậu đúng là đồ háo sắc!” Tôi .
      “Mình háo sắc hồi nào, hai người hôn rồi, phát triển thêm chút gì đó cũng là chuyện bình thường thôi. Trai đơn chiếc mà. Có ? Khai ! Có ?”
      có!” Tôi biện bạch.
      “Haizz!” Bạch Lâm thở dài thất vọng. “Hôm qua thầy có bảo cậu đừng ?”
      “… có.”
      “Vậy cậu còn do dự gì nữa, nhanh cho rồi. Nếu thầy thích cậu sau này có gặp lại nhau cũng còn chuyện được. Nếu như thầy thích cậu…” Bạch Lâm chợt cười gian ác. “ cậu cứ cố tình , cho thầy tức chết luôn!”
      Tôi đắn đo, mặc dù Bạch Lâm cũng thuộc loại người chẳng đâu vào đâu như tôi, nhưng ấy cũng đúng lắm. Sớm tìm cho mình đường lui vậy.
      Nghĩ thế, tôi lòng vòng trong nhà, nhân tiện dọn dẹp phòng khách cho .
      Mấy hôm trước, mang từ đâu về chai rượu đỏ, khi ấy chỉ tiện tay đặt giá đựng giày cạnh cửa ra vào. Tôi biết nhiều về rượu, biết phải để như thế nào, chỉ nhớ mang máng bên bàn ăn có cái tủ, hình như tất cả rượu đều được cất trong đó.
      Mở cái tủ ấy ra, có rất nhiều chai Vodka đập vào mắt tôi, nhưng tôi chợt nhìn thấy chiếc hộp giấy hình chữ nhật, hình thoi, chiếc hộp màu xám được thắt bằng sợi dây màu tím, đơn giản nhưng xinh xắn.
      Tôi những tưởng là hộp rượu tây nên mới tò mò mở ra xem. Ngờ đâu trong đó phải là rượu, mà là lọ nước hoa.
      Sau khi rút ra kết luận này, tim tôi chùng xuống.
      Đây là đồ dành cho phụ nữ đầu tiên tôi nhìn thấy trong ngôi nhà này.
      Tôi chưa bao giờ dùng thứ này. là vì có hứng thú với nó, hai là vì có khả năng mua, chai xíu vậy thôi cũng ngốn mất , hai tháng tiền sinh hoạt của tôi. Trái lại, Triệu Hiểu Đường thường xuyên dùng những loại này. Nhưng ấy chưa bao giờ tự mua cho mình, tất cả đều do “ này”, “ nọ” của ấy mua tặng.
      Triệu Hiểu Đường từng : “Khi đàn ông biết phải chuẩn bị quà gì cho phụ nữ, chắc chắn họ chọn kim cương hoặc nước hoa. Giá trị kim cương khá cao, còn nước hoa đa phần ai cũng thích.”
      Lúc ấy, Bạch Lâm lườm ấy cách khinh bỉ: “Mình thấy cậu hoặc là làm tình thánh, hoặc là làm ni , coi như cũng là hoàn toàn giác ngộ rồi. Chuyện lãng mạn tới đâu mà qua miệng của cậu cũng trở nên thô tục chịu nổi.”
      Chiếc hộp chưa từng được mở ra, nhìn vị trí đặt nó ban nãy thấy có lẽ nó được đặt ở đấy thời gian rồi. định tặng cho người như thế nào nhỉ? Tại sao mua rồi lại để ở đây? Là vì chưa có cơ hội, hay vì gần đây tôi cứ ở đây mãi, làm thể gặp người đó?
      Chợt nhớ lại lời của Bạch Lâm: “Có khi nào thầy xem cậu là thế thân ?” Mộ Thừa Hòa : “Tôi có đứa em , bằng tuổi với em.” Hai câu này cứ mãi văng vẳng bên tai tôi. Tôi biết tôi xem phim truyền hình quá nhiều, trí tưởng tượng được kích hoạt thành công, hơn nữa còn toàn là những tình tiết sến súa thể chịu được. Nhưng càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy khó chịu.
      Tôi cẩn thận đặt hộp nước hoa về chỗ cũ, quay trở về phòng thu dọn hành lý.
      Chưa đến trưa về, mang theo thức ăn, còn với tôi: “Tôi làm cá cho em ăn nhé!” xong, hứng khởi tới kệ sách lấy sách dạy nấu ăn ra, vừa đọc vừa làm.
      lúc sau, hương thơm tỏa ra từ bếp.
      “Tiết Đồng! Ăn cơm thôi!” mang hai đĩa thức ăn ra bàn ăn, đúng lúc nhìn thấy tôi cầm bàn chải đánh răng từ phòng tắm ra, bỏ vào hành lý.
      Mi mắt khẽ lay động, lặp lại: “Ăn cơm thôi.”
      Tôi kén ăn, lâu nay người ta làm gì tôi ăn đó, nhưng thể phủ nhận, đĩa cá này rất ngon. Chua chua ngọt ngọt là hương vị mà tôi thích nhất.
      “Ký túc xá bên đó liên hệ xong rồi ư?” hỏi.
      “Ừm. Em ở cùng với giáo viên mới đến, cũng vào tập huấn cùng đợt với em vào thứ Hai tuần sau.” Tôi cúi đầu ăn cơm.
      “Còn thiếu gì ?”
      , cần gì em về nhà lấy là được.”
      “Định khi nào ?” lại hỏi.
      Khi nghe câu này, tôi ăn mà thấy ngon, cơm nghẹn lại trong cổ họng, nhai được lúc, tôi bực tức : “Ăn xong .”
      “Tôi tiễn em.”
      cần đâu.” Tôi giận rồi.
      Sau bữa cơm, tôi giành việc rửa bát, thoáng cái rửa xong, tôi thu dọn những vật dụng còn lại của mình.
      khí như đông đặc.
      Đồ đạc được tôi sắp xếp thành hai túi lớn, để ngoài cửa, sau đó tôi bắt đầu thay giày.
      Mộ Thừa Hòa ngồi yên nhìn tôi làm tất cả những việc này, cuối cùng tới, cúi xuống xách đồ giúp tôi. Tôi muốn giằng lại đồ từ tay . Nhưng buông tay.
      Sau khi tôi bướng bỉnh giằng mạnh hơn chút nữa, mới chịu thỏa hiệp.
      Tôi từ biệt: “Thầy Mộ, tạm biệt.” xong, tôi liền ra, mở cửa.
      Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, tay của nhanh chóng đẩy sập cửa lại, chỉ nghe “rầm” cãi, cửa đóng lại.
      thay đổi đột ngột này làm tôi có chút ngỡ ngàng.
      Mắt biểu lộ chút giận dữ, bờ môi mím chặt, tai đỏ bừng. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy giận như thế, càng ngờ đối tượng làm nổi giận lại là tôi.
      Tôi : “Em biến mất ngay, làm phiền thầy nữa đâu!”
      chợt hỏi: “Tiết Đồng, rốt cuộc em muốn tôi phải làm sao chứ?”
      Tôi sững sờ.
      Cho dù có nổi nóng cũng thể cho ra lý lẽ đúng ? Tôi dựa vào lý phản bác lại: “Làm sao gì? Người muốn em là thầy! Người hôn em trước là thầy! Sau đó, người bỏ mặc em cũng là thầy! Người suốt ngày tránh mặt em cũng vẫn là thầy! Người nhìn em thêm giây cũng giống như bị kim châm vào mắt, cũng là thầy!”
      Tôi càng càng căm giận bất bình, cuối cùng kêu cả họ lẫn tên ra: “Mộ Thừa Hòa! Em còn muốn hỏi, rốt cuộc thầy muốn thế nào?”
      bị những lời của tôi làm cho sững sờ, nét giận mặt bị thay thế bằng cảm xúc khác: “Tôi…” vẫn có lời tiếp theo.
      Tôi xua tay, hất tay ra và : “Em đây.” Sau đó, tôi quay người mở cửa.
      Lần này, hành động của còn nhanh hơn lúc nãy, bàn tay nhanh chóng ngăn tôi lại, sau đó áp sát vào tôi, đột nhiên hôn tôi, răng va chạm mạnh vào môi tôi, rất đau. Tôi muốn nghiêng đầu lẩn tránh, nhưng bị giữ chặt cằm, thể cựa quậy. Càng giãy giụa càng kề sát hơn, đến tận giây phút này, tôi mới biết sức lực của người đàn ông lại mạnh hơn phụ nữ nhiều đến thế.
      Hơi thở cùng với nụ hôn của đột ngột bao trùm lấy tôi, mạnh mẽ và cuồng nhiệt. Khác hẳn nụ hôn đầu tiên, thậm chí cũng khác hẳn Mộ Thừa Hòa của ngày thường, khí thế ấy cơ hồ khiến tôi muốn ngất xỉu.
      Thời gian dường như ngưng đọng.
      biết qua bao lâu, buông tôi ra, nhưng mặt vẫn đối mặt, chóp mũi vẫn chạm vào chóp mũi.
      Tôi mang đôi môi mỏng đỏ, gương mặt biểu lộ cảm xúc, nhìn thẳng vào .
      cũng vậy.
      Và cứ thế, chúng tôi nhìn nhau rất lâu, đến khi hơi thở của cả hai đều trở lại bình thường, cuối cùng tôi kìm nén được nữa, bật cười khì khì.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      4
      Nhưng Mộ Thừa Hòa lại cười.
      Sắc mặt của trở lại bình thường, mang tai cũng dần hết đỏ, nước da đen hơn chút so với trước khi chúng tôi biển, nhưng vẫn hề che lấp nét thông minh lanh lợi gương mặt ấy.
      kéo tôi vào lòng: “Đừng . Em rồi, có dũng khí ở lại đây nữa.”
      câu đơn giản vậy thôi, nhưng lại giống như hương thơm của hoa, dần dần lan tỏa trong khí, khiến cơ thể tôi mềm nhũn.
      Tôi nhận lời .
      Buổi trưa hôm đó, Mộ Thừa Hòa giống như đứa trẻ vậy, ngồi nhìn tôi mở hai túi hành lý, xếp đồ trở lại vị trí cũ.
      “Người có chỉ số IQ cao có nghĩa EQ cũng cao”, xem ra những điều mà các nhà tâm lý quả nhiên đều là chân lý.
      Kỳ nghỉ hè chính là thời gian để đào tạo và tập huấn cho giáo viên mới. Cái được gọi là tập huấn ở đây chính là họp, người của phòng Nhân phân công nhau mỗi người đề tài, mỗi đề tài kéo dài đến hai ngày, chủ yếu là về hệ thống điều lệ của nhà trường, và chúng tôi chỉ có việc ghi nhớ.
      Vì là học viện cấp hai nên trường nằm ở khu Tây của Đại học Sư phạm, cũng ở cơ sở chính, mà ở địa điểm của trường đại học chuyên ngành cũ của thành phố khác. Chỉ trách tôi nhất thời mềm lòng, bị Mộ Thừa Hòa mê hoặc nhận lời ở lại nên giờ đây mỗi ngày đều phải sớm hơn tiếng, cũng may xung quanh đây có nhiều tuyến tàu điện ngầm, nếu với kiểu thời tiết oi bức thế này, tôi nghĩ tôi chết đường vì nóng nực mất. Chỗ ở trong ký túc xá ấy bây giờ trở thành chỗ nghỉ trưa của tôi.
      Người bạn cùng phòng cũng là giáo viên mới vào năm nay, tên Trương Lệ Lệ, vừa tốt nghiệp, ấy ký hợp đồng ở lại trường, do đó biết về ngôi trường này hơn tôi.
      ấy : “Giáo viên ở đây ưu ái tôi lắm, công việc cũng dễ dàng hơn.”
      “Mới đến mà quen hết rồi sao?”
      “Tôi chưa với sao? Tôi tốt nghiệp trường này mà, tuy chỉ là học viện cấp hai nhưng kiểu gì cũng là mang danh Đại học A, đúng ?”
      “Ồ.”
      Tiết, tốt nghiệp trường nào?”
      “Đại học A.”
      “Hệ chính quy?”
      “Hệ chính quy.” Tôi vừa ghi chép vừa trả lời.
      Mặt Trương Lệ Lệ biến sắc, nhưng ấy cười : “Thế mới công việc bây giờ dễ tìm, dù là trường nào nữa, thi đỗ vào trường đại học danh giá thế nào nữa, tốt nghiệp rồi, ai cũng như ai thôi.”
      Tôi biết ấy ám chỉ tôi và ấy tuy khác đường nhưng cũng cùng đích đến mà thôi.
      Hôm sau vào họp, ấy lại ngồi bên cạnh tôi. Nội dung buổi họp hôm đó là: “Làm sao để xử ký tốt và đúng đắn quan hệ giữa thầy và trò.” Thầy Ngụy – người phụ trách đề tài hôm nay hỏi: “Các thầy cho rằng phải xử lý như thế nào về quan hệ thầy trò?”
      Trương Lệ Lệ : “Tiết Đồng, thầy Lý này cũng đẹp trai đấy chứ?”
      “Ừm, cũng được.”
      “Trước đây thầy ấy dạy chúng tôi môn Giáo dục tâm lý học, cũng quý tôi lắm. Người ngồi bên cạnh trẻ hơn kia là thầy Ngụy, cũng tốt với tôi lắm, lúc trước khi còn học…” ấy lại bắt đầu chương trình khoe khoang, điều đó khỏi khơi lại kỷ niệm thời đại học của tôi. Tiểu Nhật Ngữ ấy từ sau khi bị câu “Yamete” của tôi chọc tức chẳng bao giờ quay trở lại phòng chúng tôi nữa.
      này cũng vậy, chẳng qua chỉ muốn tôi ngưỡng mộ ta mà thôi.
      Tiếc rằng, tôi tình ham muốn gì những điều này, nếu đổi lại là hai năm trước, tôi với ta: “ ra cũng chẳng có gì, thầy giáo đẹp trai phong độ, tuổi trẻ tài cao mà mọi người hay ca ngợi của Đại học A cũng thương tôi lắm, thương đến mức cưỡng hôn tôi hai lần, còn năn nỉ tôi ở chung nữa ấy chứ.”
      Nhưng mấy hôm trước, Mộ Thừa Hòa bảo tôi phải giữ quan hệ tốt với đồng nghiệp, đừng suốt ngày đấu khẩu như thời còn học. Bởi thế, tôi tuân theo lời giáo huấn của , quay sang cười cười với Trương Lệ Lệ: “Vậy sao? may mắn.”
      Buổi tối về đến nhà, tôi phát tâm trạng của Mộ Thừa Hòa cực kỳ hớn hở. Sáng nay, đua xe, nghe là do ban tổ chức xe đua cao cấp nào đó thực cuộc du hành văn hóa toàn cầu, và thành phố A cũng ủng hộ vệc này bằng cách tham gia loạt các hoạt động. Họ mời số người đến lái thử, người bạn của Mộ Thừa Hòa biết thích xe nên cũng gọi điện bảo đến tham gia.
      Vừa rửa rau phụ tôi, vừa kể lại những trải nghiệm sáng nay cách phấn khởi, trông như đứa trẻ báo cáo lại với phụ huynh chuyến chơi công viên cả ngày vậy.
      tự lái à?” Tôi hỏi.
      “Ban đầu có tay đua chuyên nghiệp của Ý và Đức hướng dẫn chạy mẫu vòng, sau đó mới tới tự lái.” : “Tiết Đồng, em biết ? Nó có thể vọt lên 100km/h chỉ trong ba giây thôi.”
      Nhìn vẻ mặt hưng phấn của , tôi thể nín được cười: “Lúc nãy đó là xe gì? Tên dài quá em nhớ nổi.”
      “Bugatti Veyron[2].”
      [2] Bugatti Veyron: dòng xe được mệnh danh là “ông hoàng tốc độ”, nổi tiếng thế giới.
      “Xe cao cấp lắm ư? Hơn cả BMW?” lòng tôi chỉ biết có hai hãng xe hiệu là BMW và Mercedes-Benz thôi, à còn chiếc Hummer bi kịch của Bạch Lâm nữa.
      “Cái đó phải xem ý thích của mỗi người rồi.”
      “Vậy hãy đợi đấy, sau này em kiếm tiền mua cho chiếc.”
      “Được thôi.” cũng cười theo.
      Khoai tây bị cho vào chảo dào, chúng sôi xì xèo.
      Khi thức ăn được bày ra xong, tôi ngồi đối diện , tiếp tục đề tài lúc nãy: “Thưa ngài Mộ Thừa Hòa, tổng kết lại, cảm giác của ngài thế nào khi lái thử?”
      nhắm mắt lại, như hồi tưởng lại cảm giác ấy, nét cười lập tức xuất bờ môi: “Như là bay lướt mặt đất.”
      “Bay à? Em chưa máy bay bao giờ.”
      “Vậy để tìm cơ hội nào đó, chúng ta đặt vé máy bay, đâu chơi hết, chỉ tham quan sân bay của các châu lục thôi, hết chỗ này chỗ khác, vòng quanh thế giới, cho em lần thỏa thích luôn.”
      Tôi cười khanh khách: “ định biến em thành vệ tinh nhân tạo sao?”
      Khó khăn lắm mới chờ đến lúc thời tiết mát mẻ hơn, nhưng Mộ Thừa Hòa lại phải công tác. : “ có ở đây em cũng đừng ở đây mình, mấy ngày này em dọn đến ở chung ký túc xá với đồng nghiệp .”
      “Ừm.”
      Tiễn xong, tôi về thu dọn đồ đạc rồi đến trường.
      Trương Lệ Lệ hỏi: “Cãi nhau với bạn trai sao?”
      . ấy công tác.” thể phủ nhận, khi nghe từ “bạn trai”, lòng tôi thư thái vô cùng.
      ta làm nghề gì?”
      “Giáo viên.”
      “Hai người cùng ngành?”
      “Ừm.”
      “Cùng ngành có cái hay, cũng có cái xấu.”
      “Tại sao?”
      “Thời gian làm việc giống nhau, lại có cùng đề tài, nhưng nếu đều là giáo viên chán lắm, thu nhập lại cao, xem như cùng chết cái cây rồi.”
      “Vậy định tìm người như thế nào?” Tôi hỏi.
      biết, tóm lại phải kiếm nhiều tiền hơn tôi.” Trương Lệ Lệ đáp.
      “Ồ!”
      đừng với tôi chưa từng có suy nghĩ này nhé! Bây giờ quen nhau đâu còn như khi học đại học, đâu phải ai nhiệt tình, ai đẹp trai, ai học giỏi thích người đó, thấy hợp thay người khác. Bây giờ làm rồi, ta chỉ nên tìm những đối tượng có thể kết hôn thôi.”
      Với tiêu chuẩn ấy, suy ra… Trương Lệ Lệ chắc chắn quen người làm nghề giáo rồi?
      Thế tại sao Mộ Thừa Hòa lại thích tôi làm giáo viên đến vậy? Tuy ra nhưng tôi biết trong lòng chắc là mừng lắm.
      “Thế nhưng…” Trương Lệ Lệ bổ sung: “Còn có loại đàn ông, họ tuy năng lực tầm thường, nhưng lại có cha mẹ tốt đỡ đầu, loại người này cũng là nguồn tài nguyên khan hiếm.”
      Chiều hôm đó, lúc Trương Lệ Lệ trở về, tay ôm gói bưu kiện từ quê gửi lên. ấy vừa vào cửa, tôi ngửi thấy trong khí có mùi rất kỳ lạ.
      Trương Lệ Lệ nấp vào nhà vệ sinh gọi điện thoại, giọng điệu bực dọc: “ bảo đừng gửi đến mà, đồng nghiệp nhìn thấy người nhà gửi toàn những đồ dưới quê thế này, con mất mặt lắm!”
      Tôi quan tâm, tiếp tục đọc sách, lát sau ấy ra khỏi nhà vệ sinh, vứt cả gói bưu kiện vào sọt rác.
      Sau đó, nhóm giáo viên mới ở cùng tầng gọi chúng tôi ăn tối cùng. Trời nóng, uống bia hơi ướp lạnh, ăn lẩu, đúng là thú vui cực đỉnh. Giữa tiếng huyên náo, ồn ào như thế, tôi chợt nhớ đến Mộ Thừa Hòa, từ lúc chia tay ấy đến giờ mới chỉ mười hai tiếng.
      Trương Lệ Lệ đùa giỡn với các giáo viên nam, tuy nhóm người này nằm trong đối tượng nhắm tới của ấy, nhưng cũng làm ảnh hưởng đến nhiệt tình của ấy đối với người khác phái. Tôi thích kiểu phụ nữ thích tạo cảm giác mờ ám với phái nam, cũng thích những người thích tự khoe khoang, càng thích những người ruồng bỏ xuất thân của mình, thậm chí là bố mẹ mình.
      Do đó tôi thích Trương Lệ Lệ: khoa trương, giả tạo, hám lợi.
      Trở về ký túc xá, tắm rửa sạch xong, tôi phát gói bưu kiện trong thùng rác bị ai đó nhặt lên, để ngoài cửa sổ. Những ngày sau đó, cả căn phòng đều thoang thoảng mùi ấy.
      Cuối tuần hẹn Bạch Lâm và Triệu Hiểu Đường cùng dạo, tôi kể lại với bọn họ chuyện này.
      Bạch Lâm : “Nếu đến khoa trương, tham tiền, ai dám so sánh với Triệu Hiểu Đường của chúng ta, nhưng cậu cũng có gì nó đâu.”
      Tôi : “ giống.”
      Triệu Hiểu Đường tự hỏi: “ giống chỗ nào?”
      Bạch Lâm tiếp lời: “Tại cậu mọn thôi.”
      Đúng lúc ngang qua cửa hàng hương liệu, Bạch Lâm hỏi: “À lọ nước hoa ở nhà ai kia của cậu thế nào rồi? Vẫn còn ở đó chứ?”
      “Ừm.”
      “Là hiệu gì vậy?”
      biết nữa, mình thạo những thứ ấy, tóm lại trước đây chưa từng thấy các cậu dùng.”
      “Hay là… cậu cũng mua ít về, “hun khói” thầy Mộ nhà cậu?” Bạch Lâm cười.
      Cuối cùng, tôi vào đó, mua lô nhang thơm và tinh dầu, bà chủ còn tặng tôi cây đèn thơm.
      Về đến ký túc xá, vì háo hức và tò mò, tôi liền lấy nhang thơm ra đốt, rồi rót chén nước, tinh dầu vào. Giây lát sau, cả căn phòng đều lan tỏa mùi thơm của huân y thảo, cả người tôi nhõm hẳn, liền vui vẻ gấp quần áo.
      Trương Lệ Lệ đẩy cửa bước vào, tay ấy cầm bát nước sôi vừa lấy từ phòng kế bên về để nấu mì.
      Ngửi thấy mùi hương, ấy khựng lại, sắc mặt sầm xuống, rồi đặt nước sôi lên bàn, nhanh tới cửa sổ mang cái hộp chứa đậu hũ, cải mặn, trứng vịt muối vứt hết vào thùng rác, sau đó cột bao rác lại, định mang ra ngoài cầu thang.
      “Trương Lệ Lệ!” Tôi cuống lên. “Tôi có ý này.”
      “Vậy ý là gì?” ấy nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng, cầm túi rác lên.
      Tôi vội chạy tới ngăn ấy lại, ngờ đâu bất cẩn lật đổ nhang thơm, tinh dầu trong đó văng ra, bắn vào tay tôi, tôi hoảng hồn nhảy cẫng lên, tay vừa hất cái lại đánh đổ bát nước sôi bên cạnh, nước bắn gần nửa bát lên khuỷu tay, hai giây sau, da bắt đầu đỏ và nóng lên, tôi nghiến răng đau đớn chạy nhanh vào nhà vệ sinh xối nước lạnh, được lúc, khuỷu tay dần xuất vài bọc nước.
      Hai ngày sau, khi Mộ Thừa Hòa trở về, tay trái của tôi phải bôi thuốc trị bỏng.
      chau mày: “Làm sao mà bị như vậy?”
      Tôi bắt đầu tỏ vẻ oan ức mà tố cáo với .
      nghe xong, kiểm tra vết thương hồi, rồi : “ thể để dính nước, mùa hè, trời nóng bị nhiễm trùng nguy.”
      Trước khi tắm, Mộ Thừa Hòa băng bó cẩn thận vết thương cho tôi, để cả cánh tay đều bị ngấm nước. Và rồi, trong bộ dạng ấy, tôi phải hoàn thành công việc tắm rửa, thay quần áo chỉ bằng cánh tay.
      “Nhưng em còn muốn gội đầu.” Tôi gãi gãi da đầu.
      “Đầu để ngày mai gội.” .
      được, hôi chết được. Bây giờ mấy giờ rồi? Em ra tiệm cho người ta gội vậy.”
      ấy nhìn đồng hồ, suy nghĩ lúc rồi : “ gội cho em.”
      Mộ Thừa Hòa ra, khiêng chiếc ghế trước bàn vi tính vào, chỉnh ghế thấp xuống cho vừa bằng với độ cao của bồn rửa tay, sau đó đặt thêm tấm đệm vào chỗ ngồi, thử độ ấm của nước xong rồi bảo tôi nằm xuống.
      Tôi nghe theo lời , nằm ngửa người ta, chiếc khăn lông được quấn vào cổ, tóc của tôi vừa vặn nằm hết trong bồn rửa tay.
      cúi xuống, khom lưng, ngón tay len lỏi vào tóc của tôi. Nước ấm xả vào da đầu, thoải mái vô cùng.
      “Ngay cả việc này mà cũng biết sao?”
      “Khi bố bị bệnh, chăm sóc cho bố thời gian, lúc ấy cũng gội đầu cho bố như thế.” .
      Nước theo ngón tay của , chảy vào mang tai tôi, cảm giác rất dễ chịu, tôi muốn nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác này, nhưng lại đành lòng nhìn , gương mặt thanh tú kia giờ đây ở ngay phía mặt tôi, chân mày hơi nhíu lại, rất nghiêm túc cho dầu gội lên tóc để gội đầu cho tôi. Và tôi nhìn , giây, hai giây, ba giây…
      lườm tôi cái, sau đó lấy khăn lông đắp lên mặt tôi, che mất tầm nhìn của tôi: “Như vậy nước bắn vào mắt.”
      “Chắc chắn là muốn em nhìn .” Tôi chu môi.
      cười, cãi lại.
      “Tóc của em dài quá, hơi khó gội.”
      “Ừm, dài . Lúc , mẹ ngại phiền phức nên cứ bắt em để tóc ngắn. biết đâu, em ngưỡng mộ những bạn cùng trang lứa lắm, lúc được thắt bím, lúc để xõa. Lúc đó em nghĩ, đợi khi em lớn rồi, em nhất định phải để tóc dài dài.”
      vẫn massage da đầu cho tôi, chậm rãi, từ từ.
      “Nhưng Bạch Lâm vóc dáng em , nếu để tóc dài quá càng làm em trông bé hơn nên em buộc hết cả lê, Triệu Hiểu Đường cũng , nếu em cắt tóc ngắn, trông em cá tính hơn.”
      Tôi đến đây, Mộ Thừa Hòa tiếp tục giữ im lặng nữa, : “ thấy để tóc dài cũng được, mắt em to, để mái bằng, tóc vừa dài vừa đen, nhìn như búp bê vậy.”
      Tôi nghe thế liền mừng rỡ : “ khen em xinh đẹp, đáng sao?”
      “Ừm.” đáp.
      bị khăn lông che mất tầm nhìn, tôi thấy được nét mặt của . Lúc từ “ừm” này, gương mặt của như thế nào? Tôi bao giờ biết được.
      Bọt dầu gội dính lên trán tôi, lấy khăn lau .
      “Để em nghĩ xem em cắt mái bằng từ khi nào nhỉ?!”
      “Lúc còn dạy em em chưa cắt, sau đó gặp lại em vào đêm Giao thừa thấy em cắt tóc mái rồi, hôm đó em mặc áo màu đỏ.” .
      “Áo măng tô màu đỏ á?”
      , là dạng áo lông ngắn.”
      “Ồ, hôm ấy em mặc chiếc áo cũ đó sao?”
      nhớ phía sau áo còn có cái mũ, cúc áo bằng gỗ. Lúc đổ chuông, em còn muốn ôm nữa, vậy mà cuối cùng kiềm chế lại.” bật cười.
      “Em… em còn nhớ nữa.” Hảo hán nhắc chuyện năm xưa!
      “Hôm đó… là sinh nhật của .” .
      “Đúng Ba mươi Tết lịch?”
      “Ừm, sinh vào đêm Giao thừa, vì dễ nhớ nên chỉ mừng sinh nhật theo lịch thôi.”
      sao? Ngày sinh đặc biệt!” Tôi bất ngờ. “Tiếc , phải cho em biết sớm hơn chứ. tặng Vodka làm quà Tết cho em, vậy mà em chuẩn bị quà sinh nhật gì cho hết.
      xả sạch xà phòng, gội lại cho tôi lần thứ hai, rồi khẽ gọi tên tôi “Tiết Đồng”.
      “Sao cơ?” Tôi hỏi.
      “Giao thừa năm thứ hai em ở đâu?”
      Nếu theo ý của , lần trước là năm thứ nhất, vậy năm thứ hai tức là chỉ Tết năm nay rồi, tôi suy nghĩ rồi : “Em đến chỗ của mẹ.”
      “Em gọi điện cho , ngay cả tin nhắn cũng .” , giọng buồn thiu.
      Nghe câu này, tim tôi chợt thắt lại. Và rồi, tôi từ từ lấy tay kéo chiếc khăn che mặt mình ra, lần nữa nhìn thấy gương mặt của . Tôi nhìn , và cũng vậy, hai chúng tôi ai gì.
      Chắc hẳn biết rằng mình đẹp đến thế. Lông mi quá dài, nhưng những sợi ở đuôi khóe mắt lại cong lên rất tự nhiên, khiến đôi mắt ấy sáng long lanh và trông rất nhanh nhẹn. Chả trách khi xem hình lúc của , đến bốn, năm tuổi cũng chưa phân biệt được là nam hay nữ.
      khuôn mặt như vậy, mà giờ đây lại mang tâm trạng lạc lõng.
      Tôi vốn định rằng: “ thể hoàn toàn trách em, cũng có trách nhiệm, cũng tại né tránh em nên em mới cố tình làm vậy.”
      Thế nhưng, tôi muốn gì nữa, chỉ dùng tay chống người lên, mang theo cả cái đầu còn đầy bọt xà phòng, ngửa mặt lên, tinh nghịch cắn cắn vào cằm .

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      5
      Tắm rửa sạch xong, lấy khăn khô lau tóc cho tôi.
      Tôi đột nhiên cảm thấy mình nên cảm ơn Trương Lệ Lệ, nếu phải vì ấy, tôi được đãi ngộ như thế này.
      Mộ Thừa Hòa : “Có lẽ đồng nghiệp của em có chút tự ti.”
      “Em nghĩ hình như vậy, có lẽ ấy sợ người khác xem thường mình.”
      “Em hiểu được là tốt.”
      lấy máy sấy, sấy tóc cho tôi. Vì thanh của máy sấy quá to nên chúng tôi chuyện nữa. Đến khi tóc gần khô, tôi mới tự cầm lược, chải gọn lại.
      : “Em có biết có lúc em cũng làm cảm thấy tự ti ?”
      “Tại sao?” Tôi ngạc nhiên. “Nếu so sánh giữa hai chúng ta, ai giỏi hơn ai phải nhìn vào là biết ngay sao?” Ngoài trừ việc tôi là phái nữ ra, tôi nghĩ ra được tôi có điểm nào có thể khiến cảm thấy tự ti,
      ra, có mua thứ, vốn định tặng em vào đêm Giao thừa.” .
      “Hả? Là gì?”
      “Nước hoa.”
      “Nước hoa?” Tim tôi đập thình thịch, liếc nhìn qua tủ rượu bên kia. Chẳng lẽ lọ nước hoa kia là mua cho tôi?
      “Nhưng em lại gọi cho , sau đó, tìm được dịp nào thích hợp.” Vừa vừa tới tủ rượu.
      Tôi nhận lấy nó, vui mừng mở ra. Bên trong là lọ thủy tinh trông như bình mực, nửa thân màu tím, nửa thân dưới trong suốt. Tôi xịt ít, hít vào: “Thơm !”
      nghĩ ngày thường chắc chắn em dùng thứ này.”
      “Tại sao?”
      “Em y như con trai.”
      Mùi nước hoa lan tỏa, tôi lại hít sâu lần nữa. “Có hương hoa, là nước hoa gì vậy?”
      “Stella.”
      “Sao lúc ấy lại muốn tặng cho em cái này?”
      né tránh câu hỏi, còn hỏi ngược lại tôi: “Em nghĩ đây là mùi hương của hoa gì?”
      “Hoa hồng?”
      nhe răng cười: “Ừm, là hoa hồng Bulgaria. Rất đặc biệt, nó phải màu đỏ chót, mà có màu hồng phấn, cánh hoa nhắn, mọc ở vườn hoa hồng Damascus núi Bulgaria. Có năm họp ở Bulgaria, được vài ngày nghỉ ngơi nên đến phía Nam Sofia, ở đấy có các thôn trang, cả ngọn đồi đều trồng loài hoa hồng này, trời dưới đất đều là màu hồng phấn, nhìn rất đẹp!”
      “Hoa hồng phải ở nước sao? Lâu nay em cứ tưởng hoa hồng nổi tiếng nhất là của .”
      “Bulgaria có tên gọi khác là ‘vương quốc của hoa hồng’.”
      “Bulgaria ở đâu?” Tôi thừa nhận tôi hơi dốt địa lý, tôi hoàn toàn biết quốc gia này nằm ở góc nào của châu Âu.
      “Ở cạnh Hy Lạp, họ cũng hiểu được tiếng Nga.”
      Tôi nghiên cứu những dòng chữ tiếng hộp. ngồi xuống cạnh tôi, ngón tay quấn quấn đuôi tóc của tôi.
      “Tiết Đồng.” gọi.
      “Ừm?”
      “Em biết vì sao gọi em là Poзa ?”
      “Ờ…”
      Chẳng lẽ đặt cái tên này phải là để chọc tôi sao? Tôi dời mắt khỏi những dòng chữ tiếng , nhìn trong hồ nghi: “Hoa hồng?”
      Chân mày của Mộ Thừa Hòa dãn ra: “Bông hồng Bulgaria đó.”
      Sau khi bật máy vi tính lên, tìm lại những tấm hình chụp ở đó cho tôi xem, đâu đâu cũng là hoa hồng màu hồng phấn, những cánh hoa trùng trùng điệp điệp như xếp chồng lên nhau. tấm ảnh khác chụp đóa hoa vừa hái xuống, cánh còn đọng những giọt sương sớm, nụ hoa chúm chím, trông rất giống bờ môi hồng chờ đợi nụ hôn.
      Vẫn còn tấm!
      Đây có lẽ là tấm hình bị chụp lén khi để ý.
      Mộ Thừa Hòa trong hình đứng dưới ánh nắng mặt trời, dường như vừa bị gai hoa hồng đâm phải, hai chân mày nhíu lại, cúi đầu nhìn ngón tay của mình, còn cố gắng tránh ông mặt trời chiếu những tia nắng gay gắt có khả năng làm hắt xì liên tục, Bulgaria bên cạnh định đưa đóa hoa vừa được cắt xuống cho . Phía sau là bụi hoa hồng, trời xanh thăm thẳm.
      lòng mà , chúng kiều như trong tưởng tượng của tôi. Những bụi hoa hồng nho , chia nhánh vươn lên, màu sắc nhàn nhạt, nhánh cây đầy những gai nhọn. Nhưng hiểu vì sao Mộ Thừa Hòa lại cảm thấy tôi và chúng giống nhau.
      “Tại sao vậy?” Tôi hỏi.
      biết nữa, trực giác.”
      là sinh viên xuất sắc về khoa học tự nhiên mà, chẳng phải với , tất cả mọi việc đều cần phải cho có logic sao?” Tôi chịu bỏ qua.
      “Ừ nhỉ, vậy em xem là tại sao thế?” vừa cười vừa đánh trống lảng, sau đó cầm bật lửa ra sân thượng hút thuốc.
      Về sau, có lần tôi tình cờ đọc được ý nghĩa của loại hoa hồng màu hồng phấn này tạp chí.
      Mối tình đầu.
      nụ cười rạng rỡ của em.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 11: Cây sồi thân mến


      1
      ngờ Mộ Thừa Hòa cũng ma lanh .” Bạch Lâm .
      “Vì sao?”
      “Chẳng phải trước đây cậu từng nghe câu chuyện Bông hồng đỏ và Bông hồng trắng sao? Hôm đó, Triệu Hiểu Đường trong lúc nhất thời chán nản hỏi Mộ Hải rằng, nếu là chọn loài hoa nào. Kết quả Mộ Hải trả lời kiểu gì cũng bị Triệu Hiểu Đường bĩu môi chê bai, chọn cái nào sai cái ấy, bị giày vò mất mấy ngày chứ ít.”
      “Ha ha…” Tôi bật cười, tưởng tượng dáng vẻ khổ sở của Mộ Hải khi ấy.
      “Mộ Thừa Hòa thông minh hơn nhiều, thẳng ra, em à, em phải đỏ cũng phải trắng, mà là màu hồng phấn, em là độc nhất vô nhị, em mang cả thuần khiết của bông hồng trắng và nét khiêu gợi của bông hồng đỏ, em là độc nhất vô nhị.”
      “…”
      Tóm lại, chẳng biết tự lúc nào tôi cái tên Poза.
      Sáng sớm, trời lất phất mưa, khí vô cùng mát mẻ, chúng tôi cùng leo núi. sườn núi, có vài người luyện giọng. Khi leo lên đến đỉnh, tôi cũng kiềm chế được, hướng xuống núi hét to lên: “Po—–за”. Cái uốn lưỡi ấy giống như tôi cố ý khoe khoang kéo dài ra vậy.
      dạy em đọc đó là để em bán thịt cừu xiên sao?” liếc xéo tôi cái.
      Tôi cười khúc khích.
      Khi chúng tôi xuống gần đến bãi đỗ xe ở lưng chừng núi, người và xe ở đây cũng đông hơn. Xe đến người , cộng thêm đường núi khá hẹp, rất nhiều đoạn rẽ ngoặt gấp nên thỉnh thoảng chúng tôi lại phải nép vào bên để nhường đường cho những chiếc ô tô leo núi.
      được đoạn, chúng tôi phát phía trước tắc đường.
      Lúc này, có chiếc xe buýt bên cạnh chúng tôi bóp còi.
      Mộ Thừa hòa kéo tôi nép vào bên trong nhường đường.
      Nhưng tiếng còi vẫn vang lên.
      Cửa sổ xe hạ xuống, tài xế trong xe gọi: “Tiểu Mộ, sớm vậy à?”
      Mộ Thừa Hòa sau khi nhìn mặt của đối phương, : “Ồ. Thầy Tần à, sao mọi người cũng lên đây?”
      “Chúng tôi lên đón khách quý đến thăm quan trường, Hiệu trưởng Lưu cũng đến.” Lời vừa dứt, cửa sổ xe phía sau cũng hạ xuống, người ngồi bên trong quả nhiên là Hiệu trưởng Lưu của trường Đại học A.
      Hiệu trưởng Lưu hỏi: “Tiểu Mộ, có cần tiễn cậu đoạn ?” Vị này chính là người nhiệt tình quan tâm chuyện hôn nhân đại của Mộ Thừa Hòa lần trước. Quan tâm đến mức này, chắc hẳn phải phải rất thân với hoặc gia đình rồi.
      cần đâu, tôi lên đây là để chạy bộ mà.”
      Ánh mắt hiệu trưởng Lưu dừng lại ở chỗ bàn tay của Mộ Thừa Hòa nắm lấy tay tôi, ông khẽ mỉm cười định gì đó.
      Lúc này, giọng khác từ ghế lái phụ vang lên: “Hiệu trưởng Lưu, quả đúng là Mộ Thừa Hòa, hai thầy tinh mắt .” Người vừa chính là thư ký Ngô của học viện Ngoại ngữ của chúng tôi.
      Thư ký Ngô ló đầu ra nhìn thấy Mộ Thừa Hòa trước, rồi mới nhìn thấy tôi.
      “Đây chẳng phải là Tiết Đồng sao?” Thầy .
      “Em chào thầy.” Tôi lễ phép gật đầu.
      Hiệu trưởng Lưu nghe thấy thế bèn nhìn sang tôi: “ Ngô quen à?”
      “Là sinh viên khoa chúng tôi, vừa tốt nghiệp khóa vừa rồi. Hiệu trưởng à, thầy phải biết chứ nhỉ? Lúc bé này thi vào trường chúng ta, truyền hình năm đó cũng có đưa tin mà. bé có bố là liệt sĩ ấy.”
      Hiệu trưởng Lưu dường như có chút ấn tượng, nét mặt nghiêm lại, gật gật đầu.
      ra mới nhớ, Thừa Hòa từng dạy lớp ấy.”
      “Vâng.” Mộ Thừa Hòa đáp. “Dạy môn tiếng Nga.” Sau đó rất tự nhiên, buông bàn tay nắm tay tôi ra mà có biểu gì.
      Hàn huyên thêm lúc con đường phía trước cũng thông, xe của họ từ từ chuyển bánh.
      Hai chúng tôi, người trước người sau, tận đến khi lên xe về nhà, tôi cũng với câu nào.
      Tôi thừa nhận là tôi giận, thà là giận còn hơn cảm thấy khó chịu.
      Do học kỳ mới sắp bắt đầu nên các giảng viên của Đại học A trở về khu ký túc xá càng ngày càng đông, phá vỡ yên tĩnh của cả khu trong kỳ nghỉ hè. Từ sau lần đó, tôi rất hạn chế cùng ra ngoài.
      Mẹ gọi điện cho tôi, bảo rằng có nhờ bác Trần về qua nhà xem tôi thế nào, kết quả là nghe người ta lâu rồi tôi về nhà.
      “Bác Trần nào ạ? Bố của Trần Nghiên ạ?”
      phải.”
      “À!” Sau đó tôi hiểu người mẹ đến là ai.
      Trương tầng dưới bảo có trộm vào nhà nên con dọn .”
      “Dạ! Cũng gần tháng rồi.”
      “Chuyện lớn như vậy sao cho mẹ biết? Có bị trộm gì ?”
      , bị con dọa cho chạy mất dép luôn.”
      “Con dọn đâu vậy?”
      “Nhà người bạn.”
      Mẹ im lặng lúc, mới hỏi: “Bạn trai?”
      “Dạ!” Tôi đáp.
      “Bạn học trước đây?”
      “Dạ, . Người ta làm lâu rồi.”
      “Người đến gặp Trần Nghiên với con lần trước? Họ Mộ?”
      “Dạ!”
      “Mẹ có nghe lái xe Lý nhắc đến Tiểu Mộ này.”
      “À!” Tôi biết ngay mà.
      “Tiểu Lý bảo, lúc ấy con chỉ giới thiệu là người bạn, nhưng cậu ta đoán chắc chắn phải là bạn bình thường, nếu , làm gì mà quan tâm đến vậy, cùng con cả cả về suốt đêm hơn nghìn kilômét. Người khá tốt.”
      “Dạ!” Tôi đáp.
      “Làm gì mà cứ dạ… dạ… mãi thế? Người đó bao nhiêu tuổi rồi, làm nghề gì?”
      “Hơn con sáu tuổi, là giáo viên.”
      “Haizz… Mẹ phải loại người phong kiến cổ hủ, con thấy tốt là được rồi. Bây giờ con có việc làm rồi, bạn trai cũng có rồi, vậy mẹ cũng yên tâm.”
      Tôi biết gì với mẹ nữa.
      Trước đây, mẹ từng can thiệp vào chuyện đương của tôi, chỉ cần đối phương là người tốt là được, bây giờ chuyện như thế này, chắc mẹ cảm thấy cho dù người đó tốt cũng chẳng làm gì khác được sao?
      Buổi chiều, tôi nhận tư liệu ở phòng Nhân của trường.
      Mẹ lại gọi điện thoại đến : “Con ở nhà của người ta như vậy cũng hay đâu.” Chắc là mẹ hiểu ra tình trạng của tôi giờ, sau khi đấu tranh tư tưởng xong, bản tính thuyết phục lại lộ ra.
      “Chúng con có làm gì đâu.” Mỗi người phòng, chỉ mới đến mức độ nắm tay và hôn thôi.
      “Bố mẹ người ta nghĩ con như thế nào chứ?”
      ấy sống mình.”
      “Cậu ta có với gia đình về chuyện của hai đứa chưa?”
      “Con biết. biết ấy chưa nữa.” Có lẽ là chưa, vì còn có thể với ai?
      “Các con nghĩ bước tiếp theo như thế nào chưa?”
      “Dạ, chưa.” Ngay cả việc tôi có phải là bạn của hay trong lòng tôi vẫn còn nghi ngờ mà, làm sao nghĩ xa như vậy được.
      “Hay là… con tìm lý do nào đó dọn ra ngoài , cứ là công việc giảng dạy rất bận, chỗ ở lại cách xa trường quá nên dọn vào ở trong ký túc của trường. Như vậy Tiểu Mộ cũng giận con.”
      “Dạ, để con suy nghĩ.”
      là suy nghĩ thôi, ra tôi chẳng có ý định dọn khỏi nhà Mộ Thừa Hòa, nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng của khi ngăn cản tôi hôm ấy, đến tận bây giờ trái tim tôi vẫn còn run rẩy.
      Ở trong phim, những người mẹ thường mắng con mới biết của mình như thế nào nhỉ?
      Tôi ngồi tàu điện ngầm, nhìn ra bóng đen bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm tự mình.
      Ma mê quỷ ám?
      Đúng vậy, tôi chính là bị ma mê quỷ ám.
      Tôi những bị ma mê quỷ ám, mà còn ngược đạo lý nữa.
      Nghĩ đến đây, tôi cười khổ, đúng lúc nhìn thấy cặp tình nhân trẻ tuổi ngồi phía đối diện tình nồng như mật ngọt, gì đó rồi liền chu môi, chàng trai nựng má cái trìu mến, nhưng môi của lại dẩu cong hơn, ràng là tiếp tục nhõng nhẽo, chàng trai nhịn được, hôn ấy cái.
      Nhìn người ta chằm chằm như thế cũng ngại, tôi bèn quay sang chỗ khác.
      Bên cạnh tôi là người phụ nữ trung niên xách cái túi dệt kim, bà “hứ” tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: “Đúng là biết xấu hổ, tưởng ở nhà sao?”
      Tôi ra khỏi tàu điện ngầm, qua hai con phố, ra đến chợ mua ít thức ăn rồi mới quay về nhà. Vừa về đến cổng ký túc xá dành cho giáo viên nghe thấy có người gọi tôi. Quay người lại nhìn, ra là bạn cùng học đại học với tôi, ở lớp bên cạnh.
      Nhìn thấy bó rau muống tôi cầm trong tay, ấy hỏi: “Cậu sống ở đây à?”
      “Ừm.” Tôi mừng thầm vì Mộ Thừa Hòa có ở đây. Trước đây, bạn ấy học môn tiếng Nga chung với tôi, nếu hôm nay trông thấy Tôi và Mộ Thừa Hòa cùng nhau, xách đồ ăn từ chợ về nhà biết xảy ra việc gì nữa.
      “Sau khi tốt nghiệp, cậu làm ở đâu?” Tôi đổi đề tài.
      “Mình ở lại trường. Bây giờ làm mấy việc trong văn phòng Đoàn Thanh niên. Còn cậu?” Bạn ấy hỏi.
      “Mình làm ở Đại học Sư Phạm.”
      “Cũng tốt đấy, chúng ta lưu lại số điện thoại của nhau nhé.” Vừa bạn ấy vừa lấy điện thoại ra.
      “Trời nóng như vậy, cậu đứng đây làm gì?”
      “Hầy, chờ bà ngoại, khó khăn lắm mới xuống đến đây, vậy mà lại đòi vệ sinh, bảo mình đứng chờ ngoài này. À phải, Tiết Đồng, thầy dạy môn tiếng Nga cho chúng ta trước đây, thầy mà rất đẹp trai ấy, cũng ở đây đấy, lúc nãy mình mới thấy thầy vào.”
      Lời còn chưa hết bà cụ ở cùng tầng với Mộ Thừa Hòa ra, tay còn cầm cây quạt, nhìn thấy tôi bà cụ liền : “Ấy, Tiểu Tiết chợ về rồi à? Tiểu Mộ vừa về đấy.”
      Tôi liền vội vàng cáo từ hai người già trẻ này, nhanh chóng biến mất.
      Về đến nhà, nhìn thấy Mộ Thừa Hòa cũng mua y đúc những thứ tôi mua, còn nhặt rau trong bếp.
      “Sao thế? Sao mà chạy như ma đuổi vậy?” hỏi.
      “Em gặp bạn cũ.” Tôi thở hổn hển .
      Thấy gì, tôi lại bảo: “Người thân của bạn ấy cũng ở tầng này.”
      Mộ Thừa Hòa ngẩng đầu nhìn tôi cái, nhưng động tác nhặt rau vẫn ngừng lại.
      Tôi thừa nhận, tôi mang trái tim ác ma, cố tình chọc tức . Trong lòng tôi giống như có hai tiếng cãi nhau vậy, giọng : Đừng để người khác biết, nếu làm khó cho . giọng khác lại : Có gì đâu, để cả thế giới đều biết là tốt nhất.
      Ban đêm, tôi trở mình giường, nhìn thấy ánh đèn từ phòng khách hắt qua khe cửa rọi vào phòng, tôi đột nhiên cảm thấy xót xa.
      Tôi có người bạn cùng học chung thời phổ thông cũng thi vào Đại học A, bạn ấy ở khoa Toán. Khi lên năm thứ ba, cũng chính là thời kỳ tôi học năm thứ ba và bắt đầu đối kháng với Mộ Thừa Hòa, ấy trong khoa của mình có nam sinh hẹn hò với giáo viên hướng dẫn.
      Lúc đó đối với chúng tôi, chuyện đó vô cùng kinh sợ, nên ngay lập tức nó trở thành chủ đề bàn tán được lan truyền khắp nơi.
      Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, chẳng phải chuyện đó cũng bình thường thôi sao?
      Sinh viên tự do đương, có thể thích sư huynh, sư tỷ, đệ, sư muội, có thể thích công nhân, nông dân, cũng có thể thích thương nhân, vậy tại sao thể thích giáo viên?
      Nghe việc ấy sau này kết thúc bằng việc giáo ấy từ chức.
      Người bạn của tôi bảo: “ ra cũng có gì, nhà trường cũng quy định giáo viên và sinh viên được nhau. Chỉ là vẫn có rất nhiều sinh viên và đồng nghiệp to sau lưng, chỉ chỉ trỏ trỏ, ấy dụ dỗ sinh viên của mình. Lòng tự trọng của giáo ấy quá cao nên xin thôi việc.”
      Giữa tháng Tám, Đại học Sư phạm bắt đầu chuẩn bị cho việc đón chào tân sinh viên.
      Tôi và Trương Lệ Lệ đều phải làm giáo viên phụ đạo cho tân sinh viên nên nhà trường lại bắt đầu mở cuộc họp, đem những quy tắc cần phải ghi nhớ ra, nhắc nhắc lại. Thầy Ngụy, người từng diễn thuyết về vấn đề: “Làm sao để xử lý tốt và đúng đắn mối quan hệ giữa thầy và trò” lần trước lại bắt đầu những điều chẳng có gì mới mẻ.
      “Có những giáo viên cảm thấy chỉ cần quan tâm đến sinh viên hết mực, phân biệt rạch ròi giữa học trò và giáo viên, hoặc phát triển thành tình bạn có nghĩa là xử lý tốt quan hệ thầy trò, ra việc đó đúng. Bất luận thân quen cách mấy, cũng phải nhớ điều, thầy và trò mãi mãi là người của hai thế hệ, giáo viên là trưởng bối. Chúng ta thường thầy trò bình đẳng, đó là bình đẳng trong nhân cách, phải bình đẳng trong thân phận.”
      nửa ngày trời, cũng chỉ có ý đó thôi.” Trương Lệ Lệ làu bàu.
      “Ý gì?” Tôi hỏi.
      cho giáo viên và học trò nhau.” Trương Lệ Lệ . “Liên quan gì tới chúng ta chứ? Những giáo viên nam còn trẻ tương đối nguy hiểm kia tốt hay tốt chỉ cần gọi họ vào phòng nhắc nhở riêng là được chứ gì? Vậy mà cũng bắt chúng ta ở đây nghe. Hôm nọ tôi đọc báo, thấy có trường nào đó còn bắt giáo viên và sinh viên toàn trường ký “Giấy tuân lệnh” nữa, trong đó có điều khoản thế này: cho giáo viên nảy sinh mối quan hệ đương hay vượt mức bình thường với sinh viên trong bất kỳ trường hợp hay lý do nào.”
      Thấy tôi tiếp lời, Trương Lệ Lệ lại : “ xem, trường đó biến thái ghê chưa!”
      “Ừm.” Tôi đáp lại tiếng hời hợt.
      tóm lại, chỉ cần học trò và giáo viên nhau chắc chắn sai lầm thuộc về phía giáo viên.”
      “Tại sao?” Tôi kinh ngạc.
      “Tất cả dư luận đều cho là như vậy. Bởi vì trong mắt của mọi người trong xã hội, học sinh là quần thể yếu. Khi học đại học, tuy những người đó đều trưởng thành cả rồi, nhưng giáo viên vẫn là người lớn hơn, do đó mọi người cho rằng giáo viên lợi dụng chức quyền, dụ dỗ những học sinh ngây thơ. Chúng ta chiếm ưu thế hơn chút, dù sao giáo viên nữ và học sinh nam vẫn còn đỡ, nếu là thầy giáo và nữ sinh, chậc chậc chậc, đặt vào thời cổ đại, có biết bị gọi là gì ?”
      “Gọi là gì?”
      “Loạn luân.”
      Tôi há miệng, được lời nào nữa.
      “Chuyện này tuy phạm pháp nhưng rất ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà trường.”
      Nguồn ebook: http://www.luv-ebook.com
      Buổi tối, tôi ngồi trong phòng lên mạng, tìm được rất nhiều mẩu chuyện về tình thầy trò, những người giơ tay đồng ý hầu hết là những thiếu niên chưa trưởng thành, nhưng đại đa số đều cho rằng giáo viên đó thế này thế nọ. Tôi chần chừ lúc, cuối cùng cũng mở chủ đề trong diễn đàn mà mình thường xem: Tốt nghiệp rồi có còn bị cho là giáo viên học trò ?
      “Có phải sau khi tốt nghiệp rồi có thể ở bên nhau ? Người khác có còn này nọ, chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng ? Có còn xấu giáo viên của tôi ?”
      lúc sau có người trả lời.
      Thiếu gia thành [ZFY]: Xem bạn nghĩ thế nào, vấn đề là thầy của bạn nghĩ sao. Nếu thầy của bạn nghĩ như thế, cả đời cũng chỉ xem bạn là học trò.
      Cái túi sến súa: biết.
      Sula là trái tim của AYan: Ối ối, lại được bóc tem[1] rồi. Chủ thớt[2], tôi cho bạn biết, chắc chắn là phải.
      [1] Ngôn ngữ mạng, “bóc tem” ở đây là chỉ người đầu tiên comment chủ đề mới diễn đàn.
      [2] Chủ thớt: ngôn ngữ mạng, từ “thớt” ở đây là “thread” (chủ đề), ý chỉ người lập ra chủ đề mới diễn đàn.
      Tôi vệ sinh trở về thấy có thêm rất nhiều tin nhắn.
      Suwandara: Sợ gì? ai xen vào chuyện này được, chủ thớt, tôi ủng hộ bạn mặc dù tôi dám.
      du lịch mình: Tuy tốt nghiệp, nhưng trong mắt người khác vẫn là thầy trò.
      Tôi lại gửi lên đó câu: Tôi là chủ thớt, giờ tôi còn ở trong nhà của thầy giáo tôi, mọi người như vậy có được ?
      Lập tức các câu trả lời lại ồ ạt gửi đến.
      Cục bột: Sống chung rồi sao? Trò là dũng cảm.
      Chim sơn ca thảo nguyên 007: Thầy của bạn là cầm thú, ối a cầm thú, mặc niệm thêm vạn lần…
      Đọc xong tin nhắn cuối cùng, tôi tức im bặt.
      Đúng lúc này, Mộ Thừa Hòa gõ gõ cửa phòng mở của tôi: “Trời nóng như vậy, mình em ngồi ngẩn ra đấy, bật điều hòa sao?”
      “Hả? À rồi.” Tôi sợ nhìn thấy tôi làm gì nên vội vàng đóng trang web đó lại.
      Nhỡ để nhìn thấy hai chữ “cầm thú” đó sao?
      Mộ Thừa Hòa nhìn thấy sắc mặt hốt hoảng của tôi, dáng vẻ có chút lưỡng lự.
      Tôi chột dạ nhìn , cười rất khờ khạo.
      hơi liếc sang màn hình máy tính cái: “Tự em bật , điều khiển ở bàn ấy.” xong, vào phòng mà nhanh chóng quay trở lại phòng khách.
      Tôi nhìn theo bóng lưng của , có chút bồn chồn, chẳng lẽ bị nụ cười ngốc nghếch của tôi dọa cho sợ quá hay sao? Hay là… tưởng mình xem trang web “người lớn”?
      Đến khi xác định ra ngoài, tôi lại mở trang đó lên.
      Chỉ thấy cuối cùng lại có thêm lời nhắn.
      Hoa ca ca buồn rầu mình: Xời, nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ cần bạn và giáo viên ấy phải đồng tính là được rồi.
      “Phụt…” Tôi phun rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :