1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kích tình, ông xã muốn thăng chức - Diệp Thanh Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34: Cho nụ hôn nóng bỏng để làm phần thưởng

      Edit: Hangbaobinh

      Đáy mắt của Ngô Lệ Tinh lên thể tin cùng với đó sắc mặt dần dần tái nhợt khiến cho Cố Hạo Thần hiểu sai biệt lắm số chuyện. từ sofa đứng dậy, về phía Ngô Lệ Tinh, đôi mắt, tầm mắt nhìn thắng vào chiếc áo cưới trắng tinh.

      “Ngô tiểu thư, mới vừa rồi cái gì ràng là như thế nào?” ngọc thụ lâm phong, ánh đèn từ nhiều góc độ chiếu lên người của , lớp ánh sáng màu vàng mỏng ở đỉnh đầu , giải phóng vòng lại vòng bập bềnh, như thần thánh đầy tôn quý mà mọi người vẫn kính ngưỡng, chói mắt đến mức làm cho người ta thể nào nhìn thẳng vào được.

      Ngô Lệ Tinh tự biết im bặt cắn cắn môi, kéo khuôn mặt cứng ngắc, lặp tức đổi thành nụ cười sáng rực rỡ để che dẫu luống cuống của mình: “Ai , Cố tổng giám, nghe lầm rồi. có vấn đề vậy có vẫn đề gì. Chuyện ngày hôm nay đúng là làm cho Cố tổng giám phí tâm rồi. lúc nào Cố tổng giám rảnh rỗi, tôi mời bữa cơm để cảm ơn , như thế nào? Lúc nào tôi cũng có thời gian rảng.”

      Ngô Lệ Tinh muốn đến gần Cố Hạo Thần, liền có dấu vết lùi lại hai bước: “Ăn cơm miễn . Tôi còn có chuyện, tạm biệt.”

      Ánh mắt Cố Hạo Thần lướt qua ta rơi vào người Lâm Tĩnh Hảo, nâng tay đưa về phía , ý bảo đứng dậy cùng rời khỏi chỗ này. Đương nhiên là Lâm Tĩnh Hảo hiểu được ý của , ngoan ngoãn đứng dậy, cũng có mang bánh rán cùng sữa đậu nành chưa ăn xong theo, tới bên người Cố Hạo Thần.

      Cố Hạo Thần tự nhiên ôm lấy bờ vai mảnh khản của cùng nhau lướt qua Ngô Lệ Tinh.

      Lúc này, dừng chân lại chút, những cũng có quay đầu lại, trong lời lạnh lùng tất cả đều là lời cảnh cảo đầy sắc bén: “Ngô tiểu thư, chuyện ngày hôm nay tôi coi như có chuyện gì xảy ra. Tự giải quyết cho tốt .”

      Tròng mắt của Ngô Lệ Tinh mở lớn, như thế nào mà Cố Hạo Thần cùng Lâm Tĩnh Hảo lại là đôi! Rốt cuộc quan hệ của bọn họ thân mật đến mức độ nào rồi. Phải biết là Cố Hạo Thần mới vừa về nước, từng tuyên bố là có bạn . Vậy Lâm Tĩnh Hảo được coi là gì chứ? Người tình...... Phải rồi, dù sao người đàn ông thành công nào mà có bao nuôi người phụ nữ để thể giá trị của bản thân chứ. ta cứ suy nghĩ như thế, nên trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút, hơn nữa lại càng thêm khinh thường Lâm Tĩnh Hảo.

      Cố Hạo Thần ôm lấy Lâm Tĩnh Hảo cũng nhau rời khỏi chỗ đó, sau khi lên xe, : “Làm sao mà em vẫn lời nào vậy.”

      cái gì?” Bên trong đôi mắt của Lâm Tĩnh Hảo là gò má đầy khí khái bức người của , mặt mày giống như giấu giếm ngọn lửa muốn toát ra trong dáy vực tối tăm, nhìn kỹ phát ra được hình như có chút tức giận: “ và Ngô Lệ Tinh phải vừa cười vừa sao? ta dính sát như vậy ngực có mềm ?”

      Lâm Tĩnh Hảo rất ân hận nhất thời nhanh miệng, vừa ra khỏi miệng liền hận thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Giọng điệu này của giống như kiểu vợ bắt gian vậy. Lời ra ngoài như bắt nước hắt , thể thu hồi trở lại được. xấu hổ dám nhìn thẳng vào , đành phải chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giả bộ ngắm cảnh bên ngoài.

      Cố Hạo Thần ngờ là Lâm Tĩnh Hảo có thể chất vẫn như vậy, những tức giận, mà bên đôi môi mỏng còn lên nụ cười hình cung. Lời chất vấn này giống như lời người vợ chất vẫn người chồng ngoan của mình. Lời này làm rất vui vẻ, cho biết rằng là trong lòng vẫn có vị trí.

      ngửi thấy có mùi chua, chua quá.....” Cố Hạo Thần trêu ghẹo, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt thay đổi của Lâm Tĩnh Hảo, chút cũng có bỏ qua.

      “Làm gì có vị chua nào? Mũi của có vấn đề à?” Dường như Lâm Tĩnh Hảo giả bộ ngu mà phủ nhận, nhưng nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh, lại càng dám nhìn thẳng vào
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35: Có thể làm được gì vì em đều làm thay em

      Editor: tu tai

      Lông mày Lâm Tĩnh Hảo nhíu sâu, buồn cười, cũng lắc đầu bất đắc dĩ. Vào thời khắc quan trọng như này mà lại như vậy, phải là muốn dời lực chú ý của , muốn quá tự trách. Nhưng vẫn chạy thoát được trách nhiệm.

      "Cố Hạo Thần, sao có thể ngốc như vậy?" Lâm Tĩnh Hảo hít hít mũi, lại khó có thể ngăn cản nối chua xót đến rất mãnh liệt này lại, hơi nước trong suốt cứ như vậy nổi lên đôi mắt sáng, con người hòa hợp với hơi nước mang theo vẻ đẹp thanh linh, làm cho người ta thể dời mắt.

      " ngốc, nếu ngốc làm sao có thể phụ trách hạnh phúc cả đời của em được, có phải ?" Cố Hạo Thần chậm rãi dừng xe lại ven đường, hai tay nâng mặt lên, ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt , thưởng thức vẻ đẹp quá mức của , "Tĩnh Hảo, em cần phải cảm thấy có bất kỳ gánh nặng gì, những chuyện này đối với đều là chuyện . Có thể lamg vì em tất nhiên đều làm thay em, tuyệt đối cho phép người khác thương hại tới em."

      Lâm Tĩnh Hảo cũng nâng hai tay lên, sờ lên gương mặt góc cạnh khắc sâu của , đầu ngón tay mơn trớn từng chút từng chút đường cong hoàn mỹ này giống như thưởng thức bảo bối trân quý nhất của mình. Sau đó cười khiến đôi mắt hàm chứa hơi nước của sáng bừng lên mặt xuất nếp nhăn nhấp nhô, dịu dàng như vậy, giống như là tia nắng ban mai xinh đẹp buổi sáng sớm chiếu rọi vào đáy lòng của .

      tay chuyển sang ôm lấy cổ , sau đó tay chống lên lồng ngực rắn chắc của , đầu khẽ ngửa lên, đôi môi đào đỏ tươi mềm mại nhàng hôn lên hai mảnh môi mỏng của .

      Lâm Tĩnh Hảo chủ động khiến Cố Hạo Thần hết sức ngoài ý muốn, khi còn đắm chìm trong niềm vui sướng to lớn vì nụ hôn chủ động của . Lâm Tĩnh Hảo dùng tay chống lồng ngực của từ từ kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn lướt nước cũng làm cho người ta vẫn chưa thỏa mãn, đủ loại cảm giác kích động trong lồng ngực. Cố Hạo Thần làm sao bỏ qua cơ hội như vậy, liền chuyển từ bị động thành chủ động, lấy tay cầm hai tay chống lồng ngực của bắt chéo ra phía sau lưng , sau đó dùng cánh tay sắt giam cầm , để cho thân mật gần sát vào . Hô hấp của hai người quấn lấy nhau, nóng bỏng mà say lòng người.

      " chút như vậy đủ, nghĩ muốn càng nhiều. . . . . ." Trong giọng khàn khàn của như nhẫn cảm xúc muốn bộc phát, cười nhìn khuôn mặt nhắn hồng lên của , tán thưởng cuối cùng cũng lớn mật lần.

      muốn lùi lại, lại bị giữ chặt eo thon, để có cơ hội tránh ra. cúi đầu, hơi thở mang theo hương Bạch Lan Bạc Hà tràn đầy thế giới của , nhanh chóng nhiễm ra xung quanh, giống như là mê hương, tấc tấc phá hủy lý trí của , để cho cam tâm trầm luân, theo . Nụ hôn của dịu dàng mà cuồng dã, đầu lưỡi lộ ra, hương bạc hà nhàng làn môi kia nhấn chìm đầu lưỡi của , cả răng môi cũng nhiễm phải mùi hương đặc hữu chỉ thuộc về , là thuộc về .

      "Đông đông đông. . . . . ." Tiếng đập vào cửa kính xe thanh thúy kéo hai người hôn thể tách rời về thực tế.

      Cố Hạo Thần vui nhíu lông mày, khí tốt như vậy lại bị người nào thức thời cắt đứt. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực chính hoàn toàn nghĩ buông Lâm Tĩnh Hảo trong ngực ra, chỉ muốn ôm như vậy, hôn cho đến
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36: Tôi cần chính là lợi thế

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Sau khi Thẩm Giai Liên chuyện với Cố Hạo Thần, khẽ cắn môi, nắm điện thoại di động chặt trong lòng bàn tay, góc cạnh lạnh lẽo sắc bén của điện thoại cắt vào da thịt mềm mại của . Kể từ lúc Cố Hạo Thần trở về nước, vẫn đợi điện thoại của . muốn có lần chuyện gần gũi với , mà cơ hội này lại đổi bằng việc tổn thương Lâm Tĩnh Hảo. cũng cảm thấy có bất kỳ áy náy nào, bởi vì chút này đều do bọn họ thiếu .

      Vẻ mặt Thẩm Giai Liên vẫn như nữ vương cao cao tại thượng, chịu cúi đầu với Lâm Tĩnh Hảo. tới trước quán cà phê hẹn với Cố Hạo Thần. Vừa ngồi xuống chợt nhớ tới việc chuyện quan trọng, liền lấy điện thoại ra gọi điện: "Chị Tinh, chuyện đó như thế nào rồi?"

      Người chuyện với Thẩm Giai Liên chính là Ngô Lệ Tinh. Giữa hai người bọn họ có thể coi như có nhiều lần hợp tác chung và cùng chí hướng.

      "Giai Giai, vốn là chuyện rất thuận lợi, nhưng ngờ nửa đường lại xuất tổng thanh tra Cố Hạo Thần của bên . Hình như giữa ta và Lâm Tĩnh Hảo có quan hệ mập mờ, lời của ta như muốn xóa bỏ những sai lầm của Lâm Tĩnh Hảo. Cho nên chị dám gì." rất khó xử, lại sợ Thẩm Giai Liên trách mình, cho nên đẩy trách nhiệm, "Giai Giai, chuyện như vậy thể trách chị, Tổng thanh tra của bên phải là người chị có thể chọc."

      Thẩm Giai Liên nghe tên Cố Hạo Thần, ngực liền phát đau, lực đạo cầm điện thoại di động mạnh hơn, ngay cả giọng cũng lạnh hơn vài độ: "Chị Tinh, chị ở thương trường nhiều năm như vậy, có thể ngồi lên ghế tổ trưởng tổ thiết kế công ty áo cưới Hoàn Mỹ phải là giả. Cố Hạo Thần xuất chị liền rối loạn trận tuyến sao? Đối phó với Lâm Tĩnh Hảo làm khó chị sao? Tại sao chị xuất hết bản lĩnh của mình ra? Chị phải biết rằng cơ hội lần này là tốt nhất, bởi vì Lý Khải Đức vốn là kẻ háo sắc, chỉ cần chị động tay chân trong rượu của Lâm Tĩnh Hảo, còn sợ ta ngoan ngoãn nằm giường Lý Khải Đức sao?"

      Đến lúc đó Lâm Tĩnh Hảo thất thân với Lý Khải Đức, Cố Hạo Thần tuyệt đối tiếp nhận ta. Coi như Cố Hạo Thần ngại, nhưng lấy tính tình Lâm Tĩnh Hảo chắc chắn chịu ở bên cạnh Cố Hạo Thần. Hơn nữa chuyện này còn có Lý Khải Đức gánh, quả chính là chê vào đâu được, cho nên đẩy đến người . Nhưng kế hoạch chu toàn như vậy vẫn có ngoài ý muốn.

      "Giai Giai, Cố Hạo Thần hỏi thăm mọi chuyện, sau đó Trí Mỹ truy cứu chuyện này nữa. Nếu như mà chị có phê bình kín đáo gì với Lâm Tĩnh Hảo, như vậy Tổng thanh tra bên em nhất định cảm thấy chị có vấn đề, biết chị cố ý nhằm vào Lâm Tĩnh Hảo, đến lúc đó em cũng bị lây họa tốt." Ngô Lệ Tinh uyển chuyển , "Em phải biết chị em chúng ta cùng thuyền, đều hận thể chỉnh Lâm Tĩnh Hảo đến chết mới thôi. Mất cơ hội lần này còn có lần sau, chị tin lần nào Cố Hạo Thần cũng có thể kịp thời xuất , nhiều lần bảo vệ ta chu toàn? Chỉ cần chúng ta vẫn muốn chỉnh chết ta, sợ có cơ hội."

      Ngô Lệ Tinh rất có đạo lý, nhưng tâm tình bây giờ của Thẩm Giai Liên vẫn tha cho Lâm Tĩnh Hảo.

      "Lần sau tuyệt đối thể dễ dàng buông tha cho ta." Giọng của Thẩm Giai Liên thả lỏng vài phần, "Chị Tinh, em còn có chuyện, em cúp trước."

      Mặc dù đoạt Cao Minh Tông, Lâm Tĩnh Hảo đau khổ, nhưng muốn ta nhanh vui vẻ trở lại. Bởi vì trong lòng vẫn còn góc chứa Cố Hạo Thần, đó là tình cảm thuần khiết nhất của . Nhưng trong mắt , cho dù là năm năm trước hay là năm năm sau đều chỉ có mình Lâm Tĩnh Hảo, kiên trì chờ đợi thương Lâm Tĩnh Hảo, hơn nữa còn trần trụi như vậy, là điều ngờ tới.

      Rốt cuộc Lâm Tĩnh Hảo có cái gì tốt? Khiến bị hớp hồn, năm năm quên.

      Trong lòng Thẩm Giai Liên nổi lên sóng lớn cuồn cuộn, đè nén sâu, hít sâu. Sau đó mới chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ nhìn thấy Cố Hạo Thần từ xe bước xuống, vóc người cao to cao ngạo, chút dư thịt, hợp với ngũ quan lập thể xuất sắc, tới chỗ nào đều là tiêu điểm chú ý. bình tĩnh thong dong, trong lúc phất tay đều là có khí chất quý tộc, khiến ánh mắt chăm chú đuổi theo, dù là trong mắt của chưa bao giờ có tồn tại của , vẫn say đắm như vậy.

      Sau khi Cố Hạo Thần vào, nhìn xung quanh, liền thấy Thẩm Giai Liên ngồi ở trong góc, vẫn là vị trí lần trước hẹn với Lâm Tĩnh Hảo. sải bước tới, ngồi xuống sô pha, bồi bàn tiến lên, gọi cốc cà phê Lam Sơn.

      Thẩm Giai Liên mỉm cười, tay trắng noãn thon dài cầm muỗng nhàng khuấy động cà phê truớc mặt: "Tìm tôi có chuyện gì? Lại vội vã như vậy?"

      "Đối với dĩ nhiên phải là chuyện tốt." Cố Hạo Thần nhận lấy cà phê từ bồi bàn rồi khẽ cảm ơn, sau đó tiếp tục , "Thẩm Giai Liên, mời đừng tổn thương Lâm Tĩnh Hảo nữa, đây cũng là tích đức cho chính mình đó. Còn có lần này về chuyện thiết kế áo cưới, áo cưới là thuộc về công việc thiết kế của Hoàn Mỹ, phải là của mình Lâm Tĩnh Hảo, tại sao xảy ra chuyện Ngô Lệ Tinh lại để mình Lâm Tĩnh Hảo gánh tội thay? Lý Khải Đức vốn chưa từng gặp Tĩnh Hảo, cũng có hứng thú muốn biết rốt cuộc là ai làm áo cưới, người ông ta cảm thấy hứng thú nên là Ngô Lệ Tinh chứ? Nhưng phía Trí Mỹ lại chỉ đích danh Lâm Tĩnh Hảo tiếp khách, khó đoán ra là có người muốn làm khó ấy. Mà người muốn làm khó ấy ở Trí Mỹ có mấy người. Chuyện này thoát khỏi quan hệ với ."

      "Cố Hạo Thần, dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi được làm cái gì, mà nên làm cái gì? là bạn trai của tôi sao? phải, đúng . Hay là ông xã của tôi? Cũng . Vậy lấy tư cách gì để ý tới tôi? À, tôi biết rồi, là muốn lấy danh nghĩa cấp đúng ? Nhưng cấp chỉ để ý đến công việc, tại sao lại vượt quyền trông nom chuyện riêng đây?" Thẩm Giai Liên khẽ nghiêng người về trước, mặt là nụ cười xinh đẹp như cũ, ra những lời bén nhọn, "Huống chi đây là chuyện giữa tôi và Lâm Tĩnh Hảo, ta còn tìm tôi, lấy thân phận gì ra mặt cho ta đây? Các người còn chưa chính thức hẹn hò? Cho nên, Cố Hạo Thần, đừng cảm thấy vĩ đại, có thể nhúng tay vào bất cứ chuyện gì!"

      Ánh mắt của khẽ chuyển lạnh, ngoài mặt là lạnh lùng kiên cường, nhưng chỉ có mình biết trái tim mềm mại của mình có nhiều đau thương, chỉ là muốn ở trước mặt than đau, cho dù đau cũng , những chiếm được tia đồng tình nào, còn có thể rước lấy lời cười nhạo từ .

      trong mắt chính là người phụ nữ xấu, cho nên cứ tiếp tục hư hỏng như vậy, có ý tứ muốn giải thích.

      "Tôi cần thân phận, tôi cần chính là lợi thế." Đối mặt với lời chất vấn sắc bén của Thẩm Giai Liên, sắc mặt Cố Hạo Thần nổi sóng, d[dlqd thong dong ứng đối, "Thẩm Giai Liên, chớ quên, ở nơi này hơn lần, cuộc chuyện giữa và Tĩnh Hảo đều bị ghi lại, chứng cớ tổn thương Tĩnh Hảo còn trong tay tôi. Nếu như để ý tôi liền đưa cho Cao Minh Tông xem, để cho ta nhìn phải trái trắng đen."

      "Ha ha. . . . . . Tôi tuyệt quan tâm ta nhìn tôi như thế nào." Thẩm Giai Liên cười lạnh, tay thon giữ chặt tách cà phê bằng sứ đến d[[dlqd bên môi đỏ mọng.

      Cố Hạo Thần khẽ nhíu lên mày kiếm, hiểu lời của : " muốn gì . . . . ."
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37: Đối địch với ấy, chính là kẻ địch của tôi

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Cố Hạo Thần nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Giai Liên ngồi đối diện, chờ đợi câu trả lời của .

      Ánh mắt Thẩm Giai Liên nhàn nhạt, đưa tay đặt tách cà phê xuống khay trắng noãn: " quan tâm chính là thương. Tôi Cao Minh Tông."

      Bất ngờ như vậy, câu trả lời hợp tình hợp lý này khiến Cố Hạo Thần khẽ nhếch môi mỏng. Có lẽ chỉ có đáp án mới như vậy mới có thể làm uy hiếp của mất tác dụng, chứng cớ cũng theo đó có đất dụng võ.

      " Cao Minh Tông? Thẩm Giai Liên, vậy hà cớ gì?" Cố Hạo Thần khẽ cảm thán trong lòng, " tại sao nhất định phí hết tâm tư cướp ta từ bên người Lâm Tĩnh Hảo ? Tổn thương ấy như thế? phải hai người là bạn bè tốt nhất sao?"

      "Bạn bè?" Thẩm Giai Liên cảm thấy buồn cười, giống như nghe được truyện cười, "Bạn bè thành kẻ thù chỉ cần bước. Khi tàn nhẫn cự tuyệt tôi, khi xuất trong thế giới của Lâm Tĩnh Hảo, khi trong đôi mắt của chỉ có mình ta, ai hiểu thấu nỗi khổ sở của tôi. Các người thiếu tôi, cho nên tôi muốn đòi lại, cũng muốn khiến các người nếm thử chút cảm giác mất người ... Khổ sở."

      cười, trong tươi cười lại lên vẻ đơn. nhìn thấy Lâm Tĩnh khổ sở rồi, nhưng lại cách nào vui vẻ như cũ, đây là vì sao?

      " vì mình mà đẩy ấy xuống vực sâu khổ sở ư? Thẩm Giai Liên, lòng dạ quá ác độc!" Cố Hạo Thần tuyệt đối ngờ rằng vì nguyên nhân như vậy, "Bởi vì đau khổ, cho nên phải lôi kéo người khác chôn theo sao?"

      " có tư cách gì tôi? Bởi vì người đưa tới tất cả khổ sở chính là !" Thẩm Giai Liên tức giận chỉ trích của , "Nếu như , Tĩnh Hảo chịu khổ sở như thế. Là phá hủy hạnh phúc vốn có của ta, thích của là gánh nặng đối với ấy, là độc dược, là tất cả động lực khiến tôi phá hủy ta. Trừ phi thích ta nữa, ở cạnh ta nữa, nếu tôi từ bỏ hận thù với ta."

      Thẩm Giai Liên đẩy tất cả tới người Cố Hạo Thần, đơn giản là muốn đả kích Cố Hạo Thần, buộc buông tay. tuyệt đối ngờ rằng mặc dù cướp Cao Minh Tông, khiến Tĩnh Hảo khổ sở, nhưng lại khiến Lâm Tĩnh Hảo độc thân, khiến Cố Hạo Thần có thể danh chánh ngôn thuận theo đuổi Lâm Tĩnh Hảo, gián tiếp tác thành cho bọn họ ở cạnh nhau. Trong lúc bất chợt năm năm này của đều mất ý nghĩa, điều này bảo làm thế nào? Phải dằn cơn giận này như thế nào? Sớm biết kết quả như vậy, ban đầu nên đoạt lấy Cao Minh Tông, là gậy ông đập lưng ông. Mà bây giờ điều muốn làm chính là ngăn cản bọn họ ở cạnh nhau, chừa thủ đoạn nào.

      nở nụ cười sao cả, trong lòng lại chua sót khôn cùng.

      nhìn , trong lòng chất vấn tại sao chịu nhìn thẳng lần, nếu như cho dù là lần cũng tốt, thay đổi thành dáng vẻ ngày hôm nay.

      "Năm năm trước tôi buông tay lần, năm năm sau tôi tuyệt đối buông tay lần nữa." Cố Hạo Thần phải người ngốc, có thể đọc hiểu tâm tư của , "Tạo thành hôm nay đều do ích kỷ mọn, liên quan với người khác. Nếu như vẫn khăng khăng mực, vẫn coi Tĩnh Hảo là kẻ địch, như vậy chính là kẻ địch của tôi, tôi tuyệt đối nương tay. Đến lúc đó đừng trách tôi có nhắc nhở qua . Nếu như bây giờ nước giếng phạm nước sông, như vậy tôi có thể coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra."

      Thẩm Giai Liên vẫn kiên trì: "Trừ phi rời khỏi ta, ở cạnh ta."

      "Căn bản là thể nào. có người nào có thể thay tôi quyết định, cũng có người nào có thể nắm trong tay hạnh phúc của tôi. Nếu như nhất định làm như vậy, vậy chúng ta liền thử xem ai có thể hạnh phúc đến phút cuối cùng." Cố Hạo Thần ưu nhã bưng tách cà phê lên hớp ngụm, mùi thơm ngào ngạt tinh khiết lập tức tràn đầy răng môi.

      Đây là chiến tranh trường kì, người nào hung ác thắng.

      Mà Lâm Tĩnh Hảo lại biết chuyện bạn bè tốt nhất của hợp tác với sếp của là Ngô Lệ Tinh cùng nhau hãm hại . biết chân tướng vĩnh viễn biết người từng thân thiết có nhiều xấu xí. Có lẽ đây cũng là hạnh phúc.

      Lâm Tĩnh Hảo vẫn làm ở công ty áo cưới Hoàn Mỹ, an ổn vô , xem ra Cố Hạo Thần đè chuyện kia xuống, chỉ là biết rốt cuộc có sao ? Ngộ nhỡ làm liên lụy tới , biết làm thế nào cho phải? Bản thân làm sếp lớn, nếu phạm sai lầm, khó tránh khỏi có người gièm pha.

      "Tĩnh Hảo. . . . . ." Đường Hi gọi Lâm Tĩnh Hảo rất nhiều tiếng, nhưng thấy có phản ứng gì, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính bàn làm việc ngẩn người.

      Đường Hi thấy bộ dáng mất hồn mất vía, thể làm gì khác hơn là đưa chân đá chân của : "Lâm Tĩnh Hảo, hoàn hồn lại!"

      "Tiểu Hi. . . . . . Chuyện gì?" Lâm Tĩnh Hảo co rúm cơ thể lại chút, rốt cuộc ánh mắt có tiêu cự.

      "Tĩnh Hảo, cậu sao chớ? Mình muốn hỏi chuyện của cậu như thế nào rồi?" Đường Hi quan tâm công việc và tiền đồ của , mà lại ngẩn người.

      " có. . . . . . sao." Lâm Tĩnh Hảo cầm bút máy bàn nắm ở trong tay, sau đó cách đơn giản chuyện xảy ra.

      "Tĩnh Hảo, Cố Hạo Thần tốt với cậu, ta luôn xuất lúc cậu cần nhất, kỵ sĩ dũng yên lặng bảo vệ công chúa khỏi rủi ro." Ngón tay Đường Hi gõ mặt, đột nhiên lóe lên ý tưởng trong đầu, giống như phát vùng đất mới, " phải là ta thích cậu rồi sao? Nếu làm sao lại tốt như vậy với cậu?"

      Lâm Tĩnh Hảo cảm giác gương mặt khẽ nóng lên, ra nghĩ tới người đàn ông cao quý giống như Cố Hạo Thần thích . là người tình trong mộng của nhiều thiếu nữ, suy nghĩ thông bèn hỏi: "Cậu cảm thấy ấy rất tốt sao?"

      "Ừ." Đường Hi dùng sức gật đầu, lòng cảm thấy Cố Hạo Thần vô cùng tốt, " ta đẹp trai lại có năng lực, là phụ nữ đều thích ."

      "Cậu đừng có háo sắc như vậy được ?" Lâm Tĩnh Hảo nhìn Đường Hi bị thần phục dưới sức quyến rũ của Cố Hạo Thần, Đường Hi dí dỏm le lưỡi cái.

      Lúc này điện thoại di động của Lâm Tĩnh Hảo vang lên, là mẹ gọi tới. đặt ngón tay môi ý bảo Đường Hi yên lặng: "Mẹ, có chuyện gì ?"

      "Tĩnh Hảo, buổi sáng ngày mai mẹ và ba con bay tới, mười giờ đến phi trường, con có rãnh rỗi tới đón hai bọn ta." Trong lời của mẹ Lâm- Thu Vân- vô cùng vui vẻ, kể từ khi con đến Hải Thành học, thời gian cả nhà ở cạnh nhau quá ít, "Còn có buổi tối nhớ gọi cho Minh Tông cùng nhau ăn bữa cơm, có số việc chúng ta muốn chuyện với các con."

      Cao Minh Tông! Đúng vậy, bởi vì nhất thời bi thương và chuyện vụn vặt trong công việc, còn chưa cho ba mẹ biết bọn họ chia tay rồi. Nhà và nhà Cao Minh Tông cùng thành phố, sau khi lên đại học bọn họ liền công bố đương với người lớn, người lớn hai bên cũng có dị nghị gì, rất là coi trọng bọn họ. ngờ bọn họ lại phụ kỳ vọng của người lớn, hơn nữa khi chia tay còn oanh liệt như vậy.

      Trước khi Thu Vân cúp điện thoại Lâm Tĩnh Hảo vội vàng : "Mẹ, con và Cao Minh Tông. . . . . . . . . . . ."

      nhất thời dừng lại, nếu như trong điện thoại cho mẹ biết chuyện chia tay, nhất định làm mẹ kinh sợ, đến lúc đó chỉ ràng, hơn nữa còn bị oanh tạc ngừng. Thôi, hay là chờ ba mẹ tới lại cũng giống như nhau thôi. còn có thể ở trước mặt giải d[d[lqd thích phen.


      Chương 38: muốn làm kẻ thứ ba sao

      Edit: Thố Lạt.

      Lâm Tĩnh Hảo nhìn chằm chằm điện thoại tối đen, Đường Hi nhấp ngụm trà, tò mò hỏi : "Tĩnh Hảo, dì gọi đến à?"

      "Ừ." Lâm Tĩnh Hảo để điện thoại di động xuống, gật đầu, "Ngày mai ba mẹ mình đến đây, mẹ bảo mình gọi Cao Minh Tông cùng ăn cơm. Nhưng mình chia tay với ta, cộng thêm công việc gần đây khá phiền, nên mình chưa kịp với họ. Từ khi Cao Minh Tông công bố chuyện đương với mình cho ba mẹ, bọn họ đều rất xem trọng mình, mẹ Cao còn xem mình như con ruột, thường làm đồ ăn ngon cho mình, mua quần áo cho mình. Ba mẹ mình cũng rất xem trọng Cao Minh Tông, cảm thấy ta là người có thể dựa dẫm cả đời. Mới nghĩ vậy liền cảm thấy mình phụ kì vọng của họ, khiến họ đau lòng, mình cảm thấy khó chịu nên lời. Càng biết làm sao với ba mẹ chuyện mình chia tay."

      Dường như Đường Hi có thể hiểu được nổi khó xử của Lâm Tĩnh Hảo, khẽ nhíu này, nắm mu bàn tay vỗ : "Nhưng chuyện như vậy dù sao cũng phải với cha mẹ, mộng dù đẹp nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với thực. Tĩnh Hảo, cậu hãy chuyện với chú và dì, khiến họ hiểu trong chuyện này cậu sai, là Cao Minh Tông cùng người phụ nữ khác, phản bội cậu, cậu phải áy náy, mình tin tình của chú và dì ủng hộ cậu."

      "Ừ. Mình tìm cơ hội với họ." Lâm Tĩnh Hảo thấy đau đầu.

      Lâm Tĩnh Hảo lập tức vùi đầu vào công việc, điện thoại bàn làm việc reo lên, nhận máy, là thiết kể trưởng bí thư Tạ Diệp gọi đến: "Lâm Tĩnh Hảo, đến văn phòng sếp Ta lát."

      Lâm Tĩnh Hảo để điện thoại xuống lên thang máy đến phòng làm việc tầng cao nhất của Tạ Diệp, đến trước phòng làm việc của thiết kế trưởng Ta Diệp gõ cửa, sau khi được cho phép mới bước vào. Khi đẩy cửa thấy Tạ Diệp vùi đầu vào công việc: "Sếp Tạ, tìm tôi có gì ?"

      Tạ Diệp ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, nhìn xinh đẹp trẻ trung trước mặt, có chút hoảng thần, đây là lần đầu nhìn Lâm Tĩnh Hảo ở cự li gần như vậy. Nếu phải vì chuyện áo cưới của Trí Mỹ, có lẽ cũng chú ý đến này, có ý tưởng độc đáo về mặt thiết kế.

      "Về chiếc áo cưới thiết kế cho trí Mỹ, còn phần đuôi vẫn cần phải xử lí, chỗ này có tập tài liệu, tự đến trí Mỹ chuyến ." Tạ Diệp cấm tập tài liệu thư kí chuẩn bị lên, đưa cho Lâm Tĩnh Hảo.

      Đây cũng là lần đầu tiên thấy nhà thiết kế áo cưới hoàn mỹ Tạ Diệp ở khoảng cách gần như vậy, tác phẩm của nhiều lần đạt những giải thưởng trong và ngoài nước, tương lai sáng lạng. tầm ba mươi chín, khuôn mặt tuấn lãng, nghe kết hôn, chị nhà hình như là thiên kim nhà giàu.

      "Dạ." Lâm Tĩnh Hảo vươn tay nhận lấy, "Sếp Tạ, nếu còn gì tôi xin phép lui."

      Tạ Diệp gật đầu, khi Lâm Tĩnh Hảo rời , cửa văn phòng mở ra hai lần, nghe thấy tiếng giày cao gót lốc cốc mặt đất. bóng dáng màu đó đến trước bàn làm việc của Tạ Diệp. Lúc này lâm Tĩnh Hảo mới là Ngô Lệ Tinh, ta như đoá hoa hồng xinh đẹp kiều diễm nở rộ.

      "Sếp Tạ, áo cưới kia là thành quả của nhóm chúng tôi, nên trao đổi với Trí Mỹ hẳn là nhóm trưởng tôi đây, chứ phải nhân viên quèn Lâm Tĩnh Hảo." Ngô Lệ Tinh nghe loáng thoáng rằng Tạ Diệp để Lâm Tĩnh Hảo thay ta đến Trí Mỹ, ta cảm thấy bị uy hiếp, nên mới liều lĩnh vọt lên, "Sếp Tạ làm vậy chẳng khác nào sỉ nhục tôi! Tôi phục sắp xếp như vậy!"

      "Ngô Lệ Tinh, mặc kệ có phục hay , đây là ý của Trí Mỹ. phải tôi có thể quyết định." Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Diệp sầm lại.

      Lâm Tĩnh Hảo thất kinh, là bên Trí Mỹ cầu , như vậy nhất định khỏi liên quan đến Cố Hạo Thần đúng ?

      Ngô Lệ Tinh hai tay ôm ngực, ánh mặt lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Lâm Tĩnh Hảo: "Lâm Tĩnh Hảo, rốt cuộc dùng thủ đoạn gì để tổng giám đốc Cố của tập đoàn Trí Mỹ giúp hết lần này đến lần khác? Quy tắc ngầm trong công việc đúng là pháp bảo."

      "Nhóm trưởng Ngô, xin đừng ngậm máu phun người, tôi và tổng giám đốc Cố là trong sạch." Đầu ngón tay cầm tài liệu của Lâm Tĩnh Hảo toát lên khí lạnh, "Mong đừng phá huỷ nhân cách của chúng tôi."

      "Nhân cách? Ha ha là buồn cười." Ngô Lệ Tinh hừ lạnh, "Lâm Tĩnh Hảo, thứ cho tôi đạo lý. làm chuyện biết xấu hổ gì, mọi người đều biết , càng xoá càng đen thôi."

      "Đây là văn phòng của tôi, Ngô Lệ Tinh đừng cố tình gây ." Tạ Diệp nhăn mày, lạnh giọng, sau đó với Lâm Tĩnh Hảo, " làm việc ."

      Tuy Ngô Lệ Tinh cam lòng, nhưng chỉ biết nén giận, nhìn Lâm Tĩnh Hảo rời khỏi. quay về chuẩn bị, sau đó lái xe đến tập đoán Trí Mỹ. đứng trước toà nhà Trí Mỹ, nhìn lên, là toàn nhà lớn tona2 bằng thuỷ tinh, thấy nó to lớn hoa lệ, còn bé như hạt bụi.

      Càng ngờ nhân viên Hoàn Mỹ bé như lại có vinh hạnh bước vào toà nhà này.

      Cố Hạo Thần, là sao? Đưa em đến đây, là vì cái gì?"

      muốn thấy nhất là hai người cũng làm ở đây, nếu gặp nhau, biết nên xử lí thế nào? Tình cảm nhiều năm, phải đau là có thể đau.

      hít sâu, áp lức đóng băng trong lồng ngực. Dậm giày cao gót xuống mở cửa thuỷ tinh ra, bước đến chỗ lễ tân: "Chào , tôi là Lâm Tĩnh Hảo của áo cưới Hoàn Mỹ, đến đây..."

      "Lâm Tĩnh Hảo phải ?" Tiếp tân mỉm cười, "Người bàn chuyện cùng là tổng quản lí của chúng tôi, mời thang máy A lên tầng 66, có người tiếp đón . Đây là thẻ thang máy, quét vào khu mật mã là được."

      Tiếp Tân đưa ra tấm thẻ vàng kim, trong khiêm tốn lộ ra vẻ xa hoa. Giông như người nào đó vậy.

      "Cảm ơn." Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, sao lại nghĩ đến rồi. cầm thẻ về phía thang máy, vừa đến bên thang máy, thang máy B liền mở, Thẩm Gia Liên và Cao Minh Tông ra, mà theo sau họ lá các nhân viên khác.

      Khi họ thấy Lâm Tĩnh Hảo cũng sững sờ rất lâu, sau đó đáy mắt Cao Minh Tông lên vẻ lạnh lùng, ta nắm tay Thẩm Giai Liên muốn qua Lâm Tĩnh Hảo.

      Nhưng Thẩm Giai Liên lại nở nụ cười ngọt ngào, đứng trước mặt Lâm Tĩnh Hảo: "Tĩnh Hảo, sao cũng đến Trí Mỹ rồi hả? Có chuyện gì sao? Nếu khó khăn cứ với tôi tiếng, tôi nhất định ra sức giúp , dù sao chúng ta cũng từng là bạn thân nhất. Cho dù bây giờ người Minh Tông chọn là tôi, tôi cũng so đo với ."

      so đo với ? Ý của ta là Lâm Tĩnh Hảo vì Cao Minh Tông chọn mà so đo với ta? chưa từng nghĩ so đo với ta, nhưng ta lại ở trong tối trách lòng dạ hẹp hòi là sao?

      "Giai Giai, chuyện công việc tôi tự giải quyết. Tôi có việc trước, làm phiền các người." Lâm Tĩnh Hảo muốn nhiều lời với họ, nhấc chân muốn vào thang máy A"

      Thâm Giai Liên muốn tha cho , vươn tay giữ chặt : "Tĩnh Hảo, tôi biết Thay Hoàn Mỹ đến bàn chuyện áo cưới, nhưng đây hẳn phải do nhóm trưởng Ngô Lệ Tinh đến chứ? Mà đến đây có phải muốn thừa dịp gặp Minh Tông phải ? Tôi biết nặng tình với Minh Tông, nên vẫn luôn từ mọi cơ hội tiếp cận ấy. nhưng mà Tĩnh Hảo, chuyện tình cảm thể miễn cưỡng. làm vậy chẳng lẽ muốn làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của tôi và Minh Tông sao?"

      Thẩm Giai Liên mỉm cười ngọt ngào buông lời chỉ trích như vậy, khiến Lâm Tĩnh Hảo lập tức rơi vào hoàn cảnh bất lực, gặp phải vô số ánh mắt miệt thị đạo đức giả ở đây.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39: Tôi thay ở chung với ấy tốt

      Edit: Hangbaobinh


      Lâm Tĩnh Hảo cực kỳ bội phục khả năng đổi trắng thay đen của Thẩm Giai Liên. phải căn môi chặt mới có thể nhịn được tức giận muốn thoát ra khỏi lồng ngực kia.

      “Thẩm Giai Liên, người mà tôi muốn gặp nhất thế giới này chính là . Tôi từng bị mù mắt nên mới coi là bạn thân nhất. Tôi giúp lần mà lại là tự hại chính bản thân mình.” Lâm Tĩnh Hảo chưa bao giờ nghĩ việc giúp Thẩm Giai Liên tỏ tình lại làm cho cuộc sống của mình thay đổi nghiêng trời lệch đất, cũng làm cho có thể nhìn thấy dàng người bên cạnh mình, “Từ khi mà đoạt được Cao Minh Tông từ bên cạnh tôi , tôi còn ý nghĩ muốn ta trở lại bên cạnh mình nữa. Bởi vì ta là người trung thành trong tình , việc dạ cả tin vào những lời đồn đại của người khác tôi cũng thấy hiếm lạ nữa, bởi vì ta xứng cùng tôi trong cuộc sống còn dài này, cho nên đối với tôi ta là người thất bại. muốn ở cùng với ta tôi chúc phúc cho hai người, chỉ là biết hai người ở chung được bao lâu. Bởi vì ta có thêt vì bà ruồng bỏ sáu năm tình cảm của chúng tôi, ta cũng tương tự mà vứt bỏ . Đến lúc đó tôi cũng có đồng tình với , đây chẳng qua là tự làm tự chịu, liên quan tới người khác.”

      Lâm Tĩnh Hảo để Thẩm Giai Liên khinh dẽ lần nữa, phải là người thứ ba, nên gánh lưng tội danh này, tự dưng chịu đựng những chỉ trích của người khác. muốn mình đứng thẳng tắp, chân chính cho người khác biết Thẩm Giai Liên mới chính là người thứ ba.

      “Lâm Tĩnh Hảo, làm sao có thể bậy như thế được, muốn bẩn danh dự của tôi? ràng người vứt bỏ tình cảm của và Minh Tông chính là . Nếu phải làm chuyện xấu bị tôi bắt gặp, có thể Minh Tông vĩnh viễn chẳng biết cái gì. Tôi chịu được việc ấy phải chịu đựng đau khổ này nên mới với ấy, tôi làm như vậy là có lỗi sao?” Gương mặt của Thẩm Giai Liên khi xong đầy uất ức, trong mắt tràn đầy nước mắt.

      Hai cánh tay của ta kéo chặt cánh tay của Cao Minh Tông, khuôn mặt nhắn đáng ngước lên nhìn Cao Minh Tông đứng bên cạnh: “Minh Tông, xem em có đúng ?”

      “Giai Giai, là làm cho em chịu uất ức rồi.” Cao Minh Tông thấy Thẩm Giai Liên bị uất ức như thế, trông lòng lại đầy tự trách, ngược lại đối mặt với Lâm Tĩnh Hảo, “Lâm Tĩnh Hảo, là cùng Cố Hạo Thần có quan hệ ràng, làm ra chuyện khong biết xấu hổ nên tôi mới chia tay với , cần Giai Giai thành đê tiện như ! Tôi cho biết, Cố Hạo Thần cũng chỉ là hàm muốn đồ mới mẻ, chỉ vui đùa với chút thôi, nếu như coi đó là , chỉ có con đường chết mà thôi. Còn nữa, mặc kệ xuất ở chỗ này với mục đích là gì, tôi cũng chỉ muốn giữa chúng ta là thể nào. Về sau cần xuất trước mặt chúng tôi nữa, để cho chúng tôi có cuộc sống yên tĩnh.”

      Vốn chỉ là người xem qua đường đối với bọn họ hai người ai cũng cho là mình đúng thể nhìn ra ai ai giả, nhưng vừa nghe đến ba chữ “Cố Hạo Thần” tất cả người xem đều nhốn nháo, bởi vì Cố Hạo Thần là người trong mộng của tất cả các nhân viên nữ, thể cho người khác nhúng chàm được. Cộng thêm bọn họ đều là nhân viên của tập đoàn Trí Mỹ, vốn đều là đồng nghiệp của Thẩm Giai Liên cùng với Cao Minh Tông, với lý do như vậy, tự nhiên bọn họ đứng về phía Thẩm Giai Liên cùng với Cao Minh Tông để đối phó với người ngoài rồi.

      Vốn là Thẩm Giai Liên cố ý đến Cố Hạo Thần, chính là muốn tập hợp tất cả mọi người để đẩy Lâm Tĩnh Hảo về tình cảnh tứ cố vô thân.

      “Cái gì? ta lại có thể hôn môi với Cố tổng giám?” Quả nhiên là co người hét to, “Tại sao ta có thể biết xấu hổ như vậy, lại giám quyến rũ Tổng giám của chúng ta?”

      “Đúng vậy.” Có người phụ họa, mang theo vẻ túc giận, “Vừa nhìn gương mặt kia cũng biết đó là hồ ly tinh rồi. Nhất định là ta chen vào giữa qua hệ của Thẩm tổ trưởng cùng Cao tổ trưởng, nghe bọn họ kết hôn.”

      “Có vài người phụ nữ vừa có thủ đoạn vừa có tâm kế, nếu sao có thể thay thế được Ngô tổ trưởng để đến công ty chúng ta để thảo luận.”

      “Phá hỏng tình cảm cùng hôn nhân của người khác, biết sao còn có mặt mũi mà đứng đây, nếu đổi lại là tôi tôi nhất định che mặt mà chạy .”

      “Sao còn hiểu à? Mau cút , được làm dơ bẩn chỗ ngồi của chúng tôi.”

      “Cút , biết xấu hổ à? Còn vọng tưởng leo lên Tổng giám của chúng tôi.”

      “Cút.... ...”

      Lâm Tĩnh Hảo nghe mọi người trách cứ như vậy, thấy vô số gương mặt mang theo vẻ chán ghét, trong lòng cảm thấy uất ức cùng nhục nhã, giọng vẫn như cũ phủ nhận: “Tôi chưa từng làm.”

      Nhưng thanh đuổi Lâm Tĩnh Hảo càng ngày càng lớn, căn bản là họ có nghe .

      Lúc này của thang máy A mở ra, dừng lại ở chỗ mọi người dồn ép Lâm Tĩnh Hảo, mở ra là người làm cho lòng người khác rung động. Trong thang máy là người đàn ông mặt lạnh, đôi mắt nhanh chóng quét qua mọi người: “ cần làm việc sao? Trí Mỹ nuôi những người rảnh rỗi!”

      Những người này lục tục rời , người đàn ông về phía Lâm Tĩnh Hảo: “Là tiểu thư Lâm Tĩnh Hảo sao? Tôi là Triệu Duệ thư ký của Tiếu tổng, Tiếu tổng đợi ở lầu, xin mới theo tôi.”

      Lâm Tĩnh Hảo gật đầu cái, cảm xúc bi thương dần đần tràn ra trong lòng . cố gắng quên lỗi đau này, cố gắng tránh né gặp mặt bọn họ, nhưng vì sao mỗi lần gặp mặt Thẩm Giai Liên đều như vậy chứ, đều là người muốn gây , làm cho cảm thấy đầy nhục nhã cùng khó chịu chứ?

      Lâm Tĩnh Hảo bước bước, lại quay đầu lại cái, nụ cười hả hê giống như người chiến thắng của Thẩm Giai Liên làm cho mắt là đau. hít hơi sâu, khẽ mỉm cười với Triệu Duệ: “Thư ký Triệu, chờ tôi phút được ?”

      Mặc dù Triệu Duệ biết Lâm Tĩnh Hảo muốn làm cái gì, nhưng vẫn như cũ gật đầu cái. Bởi vì tổng giám đốc giao phó, đối với Lâm Tĩnh Hảo nhất định phải chu đáo cùng khách khí chút.

      Lâm Tĩnh Hảo quay người về phí Thẩm Giai Liên, đôi môi mềm mại đổ tươi giương lên nụ cười đầy thích thú, đau thương vừa mới trải qua, nhất thời như đóa hoa mùa xuân mới nở, xinh đẹp khác thường. Thẩm Giai Liên thấy vậy có chút khó chịu.

      Lâm Tĩnh Hảo đừng lại trước mặt Thẩm Giai Liên, đôi mắt sáng rực , nghiêng người về phía trước, ở bên tai Thẩm Giai Liên: “Nếu như cảm thấy tôi cướp Cố Hạo Thần, tôi muốn làm như vậy. Tôi thay ở chung với ấy tốt, hưởng thụ tình của ấy. Thẩm Giai Liên, đây là bức bách tôi đấy, cho nên nếu đau, tự mình chịu lấy, bởi vì đáng đời như vậy!”

      Thẩm Giai Liên cảm thấy như có cơn gió lạnh thổi đến sống lưng, sau đó lan đến tất cả mọi nơi. Từng chủ của Lâm Tĩnh Hảo đều làm cho các tế bào ta nhói đau. ta làm nhiều như vậy, vẫn được ở bên cạnh người mình , mà lại phải trơ mắt nhìn người ta hận nhất cùng người ta thích nhất ở cạnh bên nhau!”

      , ta tuyệt đối để cho Lâm Tĩnh Hảo được như ý, tuyệt đối! Thẩm Giai Liên nắm chặt bàn tay, như bóp chặt trái tim.

      Tâm tình Lâm Tĩnh Hảo chuyển biến tốt đẹp, thu hồi lại nụ cười mặt, đổi lại là vẻ mặt lạnh lùng bình thản. Ở nơi này từ khi bắt đầu, phải phản kích lại, ta muốn được dễ chịu, như vậy cùng nhau khó chịu , xem chút ai là người đau hơn.

      “Giai giai, em làm sao vậy? ta gì với em?” Cao Minh Tông thấy sắc mặt ta lạnh lẽo, quan tâm .

      có.... .... có việc gì.” Thẩm Giai Liên cảm thấy Lâm Tĩnh Hảo đâm lên người ta dao, đâm là đau.
      Ở dưới chỉ dẫn của Triệu Duệ Lâm Tĩnh Hảo đến phòng làm việc của Tiêu Vân Đào, đẩy của ra nhìn thấy Cố Hạo Thần ngồi ghế sofa được làm bằng da , tra xuân Long Tĩnh thượng hạng, khí trong phòng có mùi thơm ngát như có như , quanh quẩn mãi tan, làm cho người ta cảm thấy dự vị còn đọng lại.

      “Tại sao lại ở chỗ này?” Lâm Tĩnh Hảo cảm thâý kỳ lạ, là tổng giám chứ phải là tổng giám đốc, người ngồi ở chỗ này phải là Tiêu Vân Đào mới đúng chứ.

      “Lấy việc công làm việc tư, chính là muốn nhìn em chút.” rất thẳng thắn, ánh mắt dịu dàng cũng theo đó rơi người của .

      “Hôm nay em tới đây là để bàn công việc. đừng có công tư bất phân như vậy.” Mặc dù ngoài miệng như vậy, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của lại cảm thất rất ấm áp, những uất ức phải chịu do Thẩm Giai Liên gây ra biến mất thấy gì nữa.

      “Vân Đào giao chuyện này cho toàn quyền sử lý.” Ngón tay thon dài của Cố Hạo Thần dừng lại ở miệng chiếc chén sứ thanh hoa cao cấp nhàng vuốt ve, “Đến đây , việc công trước sau đó lại chuyện riêng.”


      Chương 40: Chúng ta thử chút


      Editor: tu tai

      Cố Hạo Thần vẻ nhàn nhã cùng ưu nhã, mỗi cái động tác đều tùy tính như vậy, nhưng lại gây cho Lâm Tĩnh Hảo áp lực rất lớn. cau mày, cẩn thận nhìn chằm chằm Cố Hạo Thần từ xuống dưới, lại tìm ra chút nào thích hợp.

      "Chuyện riêng? Đúng lúc em cũng có chút chuyện riêng muốn chuyện với ." Lâm Tĩnh Hảo ôm tập văn kiện về phía , đứng lại ở trước mặt .

      "Trùng hợp như thế? Em đây có tính là chúng ta tâm ý tương thông hay ?" nhìn đồng hồ cổ tay chút, kim loại lạnh lẽo sáng bóng đâm vào con ngươi trong suốt của , "Trước tiên chúng ta việc công hôm nay . Bắt đầu ."

      mặt treo nụ cười, nhưng phía sau nụ cười ấy làm cho cảm thấy nghiêm túc nghiêm chỉnh. Điều này làm cho Lâm Tĩnh Hảo lập tức trấn định tâm trạng rối loạn của mình xuống chuyện công việc với .

      "Tốt." Lâm Tĩnh Hảo gật đầu, sau đó ngồi vào chỗ của mình đối diện với , đặt tài liệu xuống trước mặt : " xem tập văn kiện này chút, chỗ nào em có thể giải thích với ."

      "Được." rót ly trà cho , sau đó cầm tập văn kiện lên, ánh mắt lạnh lùng sắc bén quét qua chữ viết phía , thỉnh thoảng nhíu mày rậm lên, thỉnh thoảng bưng trà nhấp . Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của lúc làm việc, Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy khí chung quanh đều an tĩnh mà tốt đẹp.

      Loại thời gian mộng ảo này giống như là nhàn nhã uống trà chiều dưới ánh mặt trời, trong khí nổi trôi mùi hoa sơn chi nhàn nhạt, thấm nhuận tim gan. Mà phải nhìn tài liệu mà phẩm học quyển sách hay, Thư Hương lượn lờ, mà thưởng thức , chính là quyển sách trước mặt , tỉ mỉ phẩm học.

      nhìn , mặt khỏi mỉm cười lơ lửng. Xinh đẹp như hoa tươi.

      Chỉ có 5 trang tài liệu, Cố Hạo Thần lại xem mấy giờ. Sau khi xem xong đặt tập văn kiện lên mặt bàn thủy tinh: " thôi, ăn cơm trưa."

      " còn chưa cho em câu trả lời chính xác về tập văn kiện này đâu? Trở về em phải báo cáo thế nào?" Lâm Tĩnh Hảo nghĩ đến trực tiếp nhảy đến chuyện ăn cơm, có kết quả làm gì có tâm tình ăn cơm.

      "Lúc ăn cơm kết quả cho em biết." Cố Hạo Thần đứng dậy khỏi ghế, dáng người cao ngất tuấn tú, quần dài màu đen bao bọc đôi chân thn dài rắn chắc hoàn mỹ của .

      liền dẫn đầu bước về phía hai cánh cửa chính phong cách Châu Âu tinh xảo, Lâm Tĩnh Hảo tiến lên trước chặn đường của , hơi ngước khuôn mặt nhắn lên: "Cố Hạo Thần, đừng với em là cố ý dùng phương pháp này để lưu em lại cùng ăn cơm trưa với đấy?"

      Năm trang giấy mà phải xem cả giờ, vừa xem xong đúng lúc đến giờ tan làm. Làm như vậy quá ràng rồi, làm cho mục đích của hoàn toàn lộ ra trước mặt , mới kết luận như vậy, mới dám chất vấn .

      Cố Hạo Thần nhìn chằm chằm dung nhan thanh lệ của , môi mỏng gợi lên nụ cười, đáy mắt cũng lộ ra vẻ tán thưởng đối với : "Em đúng rồi. cố ý."

      Hình như hề tức giận vì ý nghĩ của mình bị xem thấy, hơn nữa còn vui mừng.

      "Vậy em có hay là ?" Cố Hạo Thần hỏi ngược lại , vứt vấn đề khó khăn vào trong tay .

      "Cố Hạo Thần, quá hiểm!" Cuối cùng Lâm Tĩnh Hảo cũng hiểu trong lúc vô tình lọt vào trong cạm bẫy của , mà vẫn nắm giữ quyền chủ động. Ánh mắt sáng ngời của Lâm Tĩnh Hảo theo dõi nụ cười ôn hòa của , " đại gian thương hơn kém! con sói xám đội lốt cừu!"

      " là Hôi Thái Lang, vậy em chính là Hồng Thái Lang của ." Cố Hạo Thần rất tự nhiên dắt tay , lôi kéo ra.

      Lâm Tĩnh Hảo lại dùng chân trụ lại, lôi kéo ra khỏi cửa: " là Hồng Thái Lang của ai chứ ? Cố Hạo Thần, buông tay! Ở trong công ty phải chú ý hình tượng của mình hơn em chứ!"

      Nếu dắt tay ra ngoài, như vậy lại bị tất cả nữ nhân viên ái mộ trong tập đoàn Trí Mỹ cho vây xoắn. nghĩ chịu thêm áp lực như vậy nữa.

      "Đừng sợ, có ở đây." Ánh mắt sắc bén của Cố Hạo Thần lại nhìn thấu suy nghĩ của lần nữa, khẽ mím môi, " biết chuyện xảy ra ở đại sảnh rồi. ra em có nghĩ tới hay , chỉ có em quang minh chính đại làm bạn của , tự nhiên họ hủy danh dự của em nữa. Hơn nữa trọng điểm là theo đuổi em trước mà, phải sao?"

      Lâm Tĩnh Hảo kéo môi cười cười, ra đều biết, hơn nữa chút giống với suy nghĩ của : "Cố Hạo Thần, như vậy được chứ?"

      "Cái gì được ? Vừa lại là được ?" Cố Hạo Thần đến gần , tay vẫn nắm lấy tay , chưa từng buông ra, giống như đời này kiếp này dù trong mưa gió đều buông ra, để cho có đầy đủ cảm giác an toàn.

      "Em. . . . . . Chúng ta ở chung chỗ. . . . . ." có chút phun ra nuốt vào.

      phải bước vào cuộc tình khác nhanh như vậy sao? sợ mình có dũng khí đối mặt với cuộc tình này. Sợ lại lần nữa nắm bắt được hạnh phúc. Có chút đau đớn muốn phải chịu đựng lần nữa.

      "Tĩnh Hảo, đơn thuần hưởng thụ tình trao em, cần cố kỵ quá nhiều." Cố Hạo Thần cho nụ cười khích lệ, nắm lấy tay lên, đưa đến trước mặt của mình, cúi đầu, khẽ hôn, lại chở đầy tình cảm nồng nàn, kiên trì cùng thâm ý năm năm qua, "Thẩm Giai Liên và Cao Minh Tông ở bên nhau, chúng ta thay đổi được, nhưng em có thể cố gắng sáng lập hạnh phúc thuộc vể chính em, chúng ta thể dùng tội lỗi của người khác tới trừng phạt bản thân phải sao? Như vậy đáng giá."

      Lâm Tĩnh Hảo nhớ đến mấy lời tuyên chiến với Thẩm Giai Liên trong đại sảnh của Trí Mỹ mấy ngày trước cũng có chút nhức đầu. Có phải quá lý trí hay ? như vậy. biết mình là từ dạng gì tâm tình hoặc là mục đích mà ra được. Chẳng lẽ cũng muốn lợi dụng Cố Hạo Thần để trả thù Thẩm Giai Liên sao? Hay là muốn cố gắng sáng lập hạnh phúc thuộc về mình đây?

      " biết muốn em nhảy ra bước đầu tiên rất khó." Cố Hạo Thần nắm tay bé của , nhàng nắm lại, để cho buông lỏng, " miễn cưỡng em. Nhưng cơm trưa vẫn phải ăn, thôi."

      Lâm Tĩnh Hảo lại buông tay ra, Cố Hạo Thần nhìn tay vẫn trong tay mình như cũ, khẽ mỉm cười: "Có lời cứ . nghe ."

      "Em. . . . . . Chúng ta thử chút ." Giọng của rất mềm rất , giống như lông vũ bay xuống.

      ra lời này ngay cả bản thân cũng thấy kinh ngạc, đây là tiếp nhận từ trong tiềm thức rồi sao? biết mình cách nào cự tuyệt tình cảm cùng nhiệt tình của nữa. muốn có bả vai có thể dựa vào ở nơi thành phố xa lạ này, như vậy mới phải đơn người.

      Mà nghe vào trong lỗ tai Cố Hạo Thần, mỗi từ đều có sức mạnh như vậy. vẫn cười, nhưng sâu trong đáy mắt kích động, màu mắt sâu ám như đêm.

      "Tĩnh Hảo." Cố Hạo Thần giống như nhận lấy cổ vũ rất lớn, trái tim bởi vì bất ngờ được câu trả lời chắc chắn mà nhảy loạn cái.

      "Nhưng cái này cần chờ hai ngày mới được." Lâm Tĩnh Hảo tiếp nhận , giải thích phen, "Ngày mai ba mẹ em đến thăm em, chuyện em và Cao Minh Tông chia tay bọn họ còn biết. Chờ sau khi em xử lý tốt chuyện này rồi lại , được ?"

      "Cha mẹ em muốn tới? Vậy phải nịnh bợ nhạc phụ nhạc mẫu tương lai tốt mới được." Cố Hạo Thần cũng kinh ngạc trong chốc lát, sau đó vui mừng nhướng mày, đây là cơ hội tốt, khiến cha mẹ Lâm Tĩnh Hảo tiếp nhận mình.

      "Lúc này cũng đừng tới thêm phiền." Lâm Tĩnh Hảo lại nóng nảy, "Tự em có thể xử lý tốt ."

      " thêm phiền, tuyệt đối thêm phiền." Cố Hạo Thần giơ tay chào theo kiểu nhà binh lời cam đoan. Nhưng trong lòng cũng tính toán.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :