1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kích tình, ông xã muốn thăng chức - Diệp Thanh Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      [​IMG]
      Chương 29: Tôi chờ em độc thân năm năm

      Edit: Hangbaobinh

      Cố Hạo Thần nghiêng đầu đối diện với Trịnh Tú Lệ, khẽ mỉm cười, sâu thẳm trong ánh mắt như có những gợn sóng dập dờn.

      Trịnh Tú Lệ nhìn nụ cười của dĩ nhiên hiểu ý của : “Dì hiểu , dì mách lẻo với mẹ con. Chỉ là, có là con nghĩ xong rồi?Cửa ải của mẹ con cũng phải là chuyện tốt đâu. Nếu như Lâm tiểu thư muốn ở chung chỗ với con rất là đau khổ đó.”

      Nhà họ Cố ở thủ đô cũng là dòng họ lớn, mà mẹ của Cố Hạo Thần là Trịnh Tú Oánh rất hay bắt bẻ cũng rất khó sống chung, bà giống như là nữ cường nhân, lạnh như băng hơn nữa cũng rất sắc sảo, ánh mắt có thể sắc bén đến mức người khác ở trước mặt bà chỉ như là trần trụi có gì.

      Ở trong mắt bà muôn đăng hộ đối là tiêu chuẩn, mà người bà chọn làm vợ cho Cố Hạo Thần tất cả đều xuất thân là những gia đình danh giá, mà có tiền nhưng có quyền bà cũng tuyệt đối để mắt đến, cho nên có thể thấy trình độ bắt bẻ khi chọn vợ là như thế nào.

      Trịnh Tú Lệ vừa nghĩ tới gương mặt luôn cao ngạo cùng lạnh như băng của chị của mình, nghĩ lại tính tình của Lâm Tĩnh Hảo lại lạnh nhạt, trình độ khó khăn cũng cần cũng biết.

      “Cho nên con mới loại bỏ tất cả những khó khăn để có thể ở chung chỗ với ấy.” Cố Hạo Thần nghĩ đến người mẹ khó tính của mình, đôi lông mày đen nhánh liền nhíu lại đầy khó chịu.

      “Dì cảm thấy để có thể mẹ con tiếp nhận Lâm tiểu thư gần như là số .” Trịnh Tú Lệ thở dài, đưa hai tay đút vào trong túi áo, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, nghĩ đến những đoạn tình cảm của mình trước kia, lòng liền hơi đau nhói.

      Nếu như ban đầu cố chấp, có phải người đó bình thản đợi người khác ở thành phố, còn biết được nơi người đó sống.

      Nhưng vĩnh viễn có nếu như, cho nên kết quả tại phải thừa nhận.

      “Dì, con tin tưởng Tĩnh Hảo là dũng cảm.” Cố Hạo Thần nắm lấy vai của Trịnh Tú Lệ, véo hai cái, “Dì lại nhớ đến người đó rồi hả? Nhưng chuyện qua rồi, chính dì phải để xuống mới phải, nếu khổ sở theo dì suốt cuộc đời.”

      Tiểu thư Trịnh Tú Lệ có thân phận cao quý chôn sâu quá khứ ở lại Hải Thành làm bác sĩ ngoại khoa, đến nay vẫn còn độc thân, mặc dù có rất nhiều người theo đuổi , nhưng quan tâm đến tình cảm.
      “Còn nhiều chuyện lo chuyện của con.” Khóe mắt của Trịnh Tú Lệ mơ hồ có chút hơi nước khổ sở, muốn đổi đề tài : “Dì tin tưởng các con có thể dũng cảm hơn so vơi dì. Dì ủng hộ con, coi trọng con.”

      Cố Hạo Thần nở nụ cười trọn vẹn, sáng rực như ánh mặt trời ấm áp, chiếu cả vào tâm hồn lạnh lẽo của .

      Sau đó Cố Hạo Thần nấu thuốc, Trịnh Tú Lệ cho biết cách dùng sau đó và Lâm Tĩnh Hảo chào rồi rời . Làm cho người khác nghĩ tớ là ở bãi đậu xe lại gặp được Thẩm Giai Liên bị phỏng ở chân, cùng ta là Cao Minh Tông. Có thể là kẻ thù gặp nhau, hết sức đọ mắt. Cao Minh Tông nhìn Lâm Tĩnh Hảo giống như con dao găm sắc bén nhất đời, phải cắt thương tích đầy mình mới thôi. Mà Thẩm Giai Liên nhìn Cố Hạo Thần đỡ lấy hai bả vai của Lâm Tĩnh Hảo, ánh mắt giống như là kim độc, nghĩ muốn ghim vào Lâm Tĩnh Hảo từng tấc(*) từng tấc .

      (*):đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, 10 phân = 1 tấc.

      khí chung quanh bọn họ đóng băng trong nháy mắt, Cố Hạo Thần tuyệt đối bị ảnh hưởng bởi khí làm cho người ta hít thở cũng có xong này.
      gương mặt tuấn tú của vẫn còn nụ cười nhàn nhạt, nhưng sau trong ánh mắt là lạnh như băng giống như sát khí. Tăng thêm sức vào hai tay đỡ Lâm Tĩnh Hảo. khẽ nghiêng người, đôi môi mỏng dính vào bên tai của : “Có tôi ở đây, em cần phải sợ cái gì cả. Bọn họ có gì đáng để sợ hãi cả.”

      Nghe thấy thanh dịu dàng trầm thấp, giống như được an định tâm hoàn, trong lòng vốn có chút hoảng loạn khỏi trấn định lại, trong lòng giống như có rất nhiều sức lực để đối
      [​IMG]
      Bỗng dưng, đôi mắt Lâm Tĩnh Hảo trong nháy mắt to ra, thể tin được nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của Cố Hạo Thần như có chuyện gì xảy ra, ngược lại mặt lại đỏ lên, rất là đỏ, đỏ đến mức giống như trái dâu tây chín đỏ, cắn miếng là nước chảy xuống, cực kỳ mê người.

      “Bồi thường bằng thịt?” Lâm Tĩnh Hảo lắp bắp , ở trong trạng thát khiếp sơh là lâu.

      trắng ra là lấy thân báo đáo.” Cố Hạo Thần vẫn như cũ nhíu mày đầy ác ý, “ Như thế nào?”

      Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, cúi đầu nhìn lông mày nhìn , cực kỳ quẫn bách: “Cố Hạo Thần, làm sao có thể giở trò lưu manh như vậy được.”

      “Tức giận?” thấy sắc mặt của có tốt, thể làm gì khác hơn là chọc cười, “Tôi chỉ đùa với thôi.” Xem ra hù được . ra rất muốn đẩy ngã ra rồi ăn sạch sành sanh sau đó dán nhãn riêng của , nhưng giống như con thỏ trắng đáng hoảng sợ, dám làm.

      “Trừ việc dùng phương thức này để trả nhân tình của vậy thiếu cái gì?” cũng cảm thấy Cố Hạo Thần phải là người thiếu tiền, tiền, đối với thể hấp dẫn , “ , tôi cố gắng hết sức để giúp thực .” Thứ mà thiết nhật định phải là cái gì bình thường, thể dễ dàng thực được, cho nên ôm quyết tâm lớn nhất để giúp làm bằng được.

      Cố Hạo Thần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , gương mặt tinh xảo của bởi vì kiên định này mà càng thêm xinh đẹp, đôi mắt cũng giống như ngôi sao sáng chói. có thể có ý định vì chính mình mà nỗ lực, nhìn thấy rồi, trong lòng cũng ngừng tràn ra những tia ấm áp.

      “Tôi thiếu người bạn .” nắm lấy bả vai mảnh mai của ngón tay vuốt ve da thịt mịn màng của , đôi mắt như cái đầm trong suốt, giống như đời này chỉ có con suốt này, càm biểu ràng khát vọng của ra, giống như tỏ tình với vậy.

      “Làm sao có thể thiếu bạn được......” Đôi mắt của Lâm Tĩnh Hảo đầy hoảng hốt, ánh mắt biết nên nhìn về hướng nào, chỉ vì áp lực đầy mạnh mẽ của mà làm cho cách nào bỏ qua diện của .

      tuấn lịch đầy mê người như vậy, tuổi trẻ tài cao, khí độ bất phàm, có thân phận cao quý như vậy..... Chỉ cần tùy tiện điều kiện ưu tú cũng có thể hấp dẫn được phụ nữ, như thế nào lại có bạn , sợ là những người phụ nữ kia lại lần lượt từng người theo đuổi .

      “Gương mặt của em đỏ ửng lên rất đẹp.” hỏi đằng, trả lời nẻo.

      có thể có thái độ nghiêng túc chút được ? Đừng đùa với tôi được .” Lâm Tĩnh Hảo đưa tay đẩy tay ra, thế nhưng lại tăng thêm lực lên tay, “Tôi rất nghiêm túc cùng em chuyện này. Tôi chưa bao giờ nghiêm túc với những đến gần tôi, tôi cũng vui đùa với những đó, cho nên đên sbaay giờ tôi vẫn còn độc thân. Tĩnh hảo, tôi thiếu người bạn .”

      Lâm Tĩnh Hảo nghiêm túc nhìn , rất nghiêm túc : “Tôi giới thiệu cho tốt.”

      Lời giống như chậu nước lạnh, đổ lên cái đầu nóng hầm hập của Cố Hạo Thần, trong nháy mắt giống như có rất nhiều khói trắng bay lên. giống như bị hóa đá, yên tĩnh, nhúc nhích được, chỉ có đôi mắt u tia
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30: vĩnh viễn là vỏ xe phòng hờ của em

      Editor: tu tai

      Lâm Tĩnh Hảo vừa hạ mắt nhìn, đường cong mê người trước ngực mình hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt của Cố Hạo Thần, lập tức dùng đôi tay che phần da thịt trắng như tuyết trước ngực, hơn nữa còn xấu hổ cắn chặt cánh môi, mặt hồng tim đập, hoàn toàn dám nhìn dáng vẻ tại của Cố Hạo Thần, ảo não nghĩ muốn đào cái hang chui vào.

      "Tôi. . . . . . Tôi phải cố ý, tôi biết sao cúc áo lại bị bung ra. . . . . ." xấu hổ đến đỏ mặt như hoa mẫu đơn tươi đẹp mới vừa nở rộ, Quốc Sắc Thiên Hương, hết sức mê người.

      chỉ sợ Cố Hạo Thần hiểu lầm cho rằng cố ý làm như vậy để quyến rũ , cái tội danh này đảm đương nổi.

      "Vậy em chính là cố ý . . . . . ." Cố Hạo Thần nghiêng người về phía , hơi nóng giữa răng môi phun ở mặt của , mang theo chút cảm giác ngứa. Gương mặt tuấn tú của dừng lại đặc tả trong đôi mắt sáng của , trong mắt nhộn nhạo lên từng vòng nếp nhăn mặt khi cười ở phóng đại lên trong mắt .

      "Tôi --" nghĩ biện giải, lại bị môi mỏng của ngăn lại.

      Trong nháy mắt hai tròng mắt của phóng đại, cười lại càng mị hoặc, mang theo mùi hương Bạch Lan Bạc Hà nhàng khoan khoái mà quen thuộc bao phủ lấy , cũng mềm hoá cứng ngắc cùng kháng cự, sợ cùng luống cuống của . . . . . .

      Hai cánh tay mạnh mẽ của vững vàng giam cầm lấy , đôi môi ôn lạnh đạm bạc mang theo lửa nóng chích liệt, giống như là ngọn lửa cháy, nóng bỏng quấn lấy môi , nụ hôn của mang theo thâm tình khiến thể cự tuyệt, trong dịu dàng mất bá đạo chiếm đoạt, tách mở răng môi của , đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy lưỡi của , cùng nhau bay múa, lưu luyến đầy ý nghĩa.

      cái tay của nâng cái gáy của , làm cho càng gần sát hơn, cảm thụ nhiệt tình như lửa của , mùi hương Bạch Lan đặc biệt của làm hơi thở của rối loạn, làm say mê trong đó, chỉ muốn được trầm luân trong dịu dàng tốt đẹp của , muốn tỉnh lại.

      Nụ hôn của từ cằm hôn xuống đến xương quai xanh của , mặc môi gieo xuống da thịt như tuyết trắng của từng cái mồi lửa, giống như những đóa hồng mai lần lần lượt nở rộ, đỏ thắm như vết chu sa. Tay của trượt từ gáy theo đường cong đẹp đẽ tới sống lưng của , đầu ngón tay vuốt ve nhàng ở nơi sống lưng mảnh khảnh của , đường cong phần lưng của rất đẹp, lưu loát mà mềm nhẵn.

      cũng nhanh hít thở thông trong nụ hôn điêu luyện của , đột nhiên buông lỏng môi ra, lại dùng miệng ngậm vành tai tỉnh xảo trắng muốt của , đầu lưỡi linh xảo trêu trọc trong lỗ tai , làm cho nhạy cảm run rẩy.

      "Cố Hạo Thần, đừng --" trong thân thể của dâng lên cảm giác xa lạ khiến sợ hãi, chỉ sợ trầm luân dậy nổi.

      "Sợ nụ hôn của làm cho em có cảm giác sap?" mắt lợi hại của xuyên thấu qua , thấy ràng tâm tư của .

      ". . . . . ." Lâm Tĩnh Hảo phản bác được, đưa tay sửa sang lại quần áo có chút nhăn, trốn tránh lời của , "Cái đó. . . . . . gặp Đường Hi chưa?"

      để cho lý trí của mình nhanh chóng quay lại, nhìn thẳng váo đáy mắt thâm tình của . rất ràng giữa có khoảng cách nhất định, cũng phải là dễ dàng có thể vượt qua. tự với bản thân phải lý trí, trải qua chuyện tình thất bại sợ hãi quá nhiều thứ.

      " muốn gặp ấy?" Cố Hạo Thần ngờ lại quay về cái đề tài này.

      ". . . . . ." Lâm Tĩnh Hảo cau mày, nhàng lắc đầu cái dưới cái nhìn soi mói của , ". . . . . . quá muốn, nhưng ấy thích hợp với hơn."

      "Chỉ có hiểu biết kiểu phụ nữ gì thích hợp với mình, đối với mới là tốt nhất." Cố Hạo Thần dùng đôi tay nâng mặt của lên, để cho cùng mình bốn
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31: ấy cần giúp đỡ

      Editor: Tranh

      Cái mông xinh đẹp của Ngô Lệ Tinh dựa vào cạnh bàn làm việc, hai tay gắt gao ôm ngực, cổ áo trễ ngực, khe rãnh mê người bị hai tay ép chặt càng thêm ràng, da thịt tuyết trắng có thể làm đàn ông điên cuồng. Ngô Lệ Tinh có được gương mặt xinh đẹp và thân thể mê người, ở trong công ty thiết kế Hoàn Mỹ được xem như là đóa hoa mê người, mà việc xã giao là chuyện của phòng PR, nhưng ta lại luôn cướp nổi bật.

      "Lâm Tĩnh Hảo, có lời nào để sao?" Thấy cắn môi nhíu mày, đối với Lâm Tĩnh Hảo luôn trầm mặc liền cười khinh miệt, đôi môi đỏ tươi cười vui sướng khi người khác gặp họa, " nỗ lực làm việc thôi, còn dối thừa nhận mình sai."

      "Tôi dối!" Lâm Tĩnh Hảo nâng hàng lông mi đậm kiều diễm, đáy mắt mảnh trong suốt, "Tôi cũng sai, sao phải nhận sai. Ngô tiểu thư, bản vẽ này căn bản phải thành phẩm lúc đầu cho tôi nhìn sao."

      Gương mặt kiều diễm của Ngô Lệ Tinh thu lại nụ cười, ánh mắt như dao: " ràng lúc trước là tôi cho xem! Lâm Tĩnh Hảo, nghi cấp của sao? Hành động của đối với tôi là loại sỉ nhục!"

      Lâm Tĩnh Hảo cũng sợ đón nhận ánh mắt cao ngạo của ta: "Tôi sai làm muốn tôi nhận sai, đó cũng là loại ô nhục. Ngô tiểu thư, thời gian chứng minh trong sạch của tôi."

      "Hừ! Miệng của rất lợi hại." Ngô Lệ Tinh cười lạnh hai lần, sau đó đến ngồi xuống chiếc ghế xoay trước bàn làm việc, "Tôi cho thời gian cũng chứng minh được. Bởi vì nghiêm túc chế tạo tác phẩm theo bản thiết kế. Mà cũng biết cái áo cưới này là khách hàng của tập đoàn Trí Mĩ làm vì quay quảng cáo tuyên truyền. Hôm nay đến kỳ hạn, áo cưới đưa đến tập đoàn Trí Mỹ, bên kia xảy ra vấn đề, cảm thấy đền tiền được sao? Tổn thất lớn của công ty mà câu là có thể phủi sạch sao. Tôi nghĩ đến lúc đó chỉ có việc làm, hơn nữa việc bại lộ được công ty thời trang nào tuyển dụng. có thể nghĩ đến con đường phía trước. Nếu thái độ của tốt tôi còn có thể thay , nhưng giống như con nhím tuyệt đối nhận sai..."

      Nghe Ngô Lệ Tinh như thế, trong lòng Lâm Tĩnh Hảo có chút lo sợ bất an, dù sao bây giờ cũng có cách nào chứng minh trong sạch. Bởi vì lúc đầu bản vẽ Ngô Lệ Tinh thu về, tay căn bản có chứng cứ gì, chẳng lẽ muốn đeo lên cái nồi đen này sao?

      Đây là thương trường tàn khốc sao? Ngô Lệ Tinh giao công việc của mình cho , hại thường xuyên tăng ca, khi sai, liền đẩy ra ngoài gánh tội thay sao? Sao có thể phục.

      "Ngô tiểu thư, Lâm Tĩnh Hảo tôi ngay, ngồi thẳng, có gì phải chột dạ. Nhưng , mời tự giải quyết cho tốt."Lâm Tĩnh Hảo cất kỹ tập hồ sơ, xoay người rời .

      "Đứng lại." Ngô Lệ Tinh gọi Lâm Tĩnh Hảo đến cạnh cửa. Sau đó ta lấy ra bản hồ sơ khác, từ bên trong rút ra bản vẽ, hình vẽ giấy chính là hình lúc trước ta cho Lâm Tĩnh Hảo xem: "Đây là chứng cứ muốn, đáng tiếc còn nữa." ta tiện tay bỏ bản vẽ vào máy cắt giấy, ấn cái nút xuống. Lâm Tĩnh Hảo ngẩn ra, bước lên, chỉ kéo ra góc của bản vẽ, máy móc vô
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32: Tôi vội vàng tới đưa đồ ăn cho ấy

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Đường Hi sợ bị Lâm Tĩnh Hảo phát xen vào việc của người khác, tố cáo với Cố Hạo Thần bị trách mắng. Cho nên mới đẩy Lâm Tĩnh Hảo ra trước, sau đó lúc gặp thoáng qua Cố Hạo Thần liền cho biết.

      Cố Hạo Thần cảm thấy chuyện này nhất định đơn giản, nếu Đường Hi len lén nhắc nhở . Nhìn bóng dáng Đường Hi xa, dời ánh mắt đến người Lâm Tĩnh Hảo. đứng ở nơi đó, sống lưng ưỡn thẳng tắp, cho dù mưa gió thế nào cũng khiến sống lưng khom lại được. Tim của chợt đau đớn. . . . . . Là vì , người đơn cứng cỏi. Là vì muốn bày ra mặt yếu ớt ở trước mặt , bài trừ khỏi thế giới của , càng đau lòng hơn.

      " thôi, bây giờ đưa em về." Cố Hạo Thần đến gần , nhếch môi cười, độ cong khóe miệng dưới ánh mặt trời trời chiều rực rỡ càng lộ vẻ ấm áp sáng rỡ, "Bây giờ là thời gian Cao Phong tan việc rất khó kêu xe, ngồi xe buýt rất chật chội, em đến đúng giờ, nếu đến trễ lưu lại ấn tượng xấu với khách hàng, em cũng muốn mất mối làm ăn này, cho nên em có bất kỳ lý do gì cự tuyệt , phải sao?"

      Lời của đánh trúng vào chỗ yếu trong lòng Lâm Tĩnh Hảo, khiến thể nào cự tuyệt . Có lúc dùng cường thế mất phần dịu dàng của mình kéo gần khoảng cách lại với . Cũng khiến cho Lâm Tĩnh Hảo như nhìn thấy vị thần cao cao tại thượng, khiến nguyện ý nghe theo.

      "Được thôi." Lâm Tĩnh Hảo cười yếu ớt với .

      "Đó là vinh hạnh của ." Khóe môi Cố Hạo Thần vẫn duy trì độ cong mị hoặc khóe môi, " thôi."

      Cố Hạo Thần đưa Lâm Tĩnh Hảo đến Athen KTV nổi danh nhất, phần lớn mối làm ăn đều thành giao trong chỗ xa hoa này, cụng rượu, sắc dụ, bồi ngủ. . . . . . Vì buôn bán, bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng có thể xảy ra, hơn nữa còn chừa thủ đoạn nào.

      Lại lần nữa tới nơi này, Lâm Tĩnh Hảo giống như nhìn thấy dáng vẻ chật vật chịu nổi của mình trong tiệc sinh nhật đó, vết thương bị giấu bắt đầu cảm giác đau đớn. Đáy mắt lên nét đau lòng chán nản, tất cả đều là chuyện cười. Mà mọi biến hóa của , đều thu hết vào mắt.

      Lâm Tĩnh Hảo và Cố Hạo Thần phất tay hẹn gặp lại, sau đó thầm hít sâu hơi, điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó nện giày cao gót vào đại sảnh.

      Cố Hạo Thần thấy bóng dáng Lâm Tĩnh Hảo biến mất, liền gọi điện thoại cho Tiêu Vân Đào: "Vân Đào, giúp tôi tra hôm nay chuyện Trí Mỹ và Hoàn Mỹ bàn bạc, tôi muốn Tĩnh Hảo gặp chuyện phiền toái."

      "Ok, năm phút sau báo cho biết." Tiêu Vân Đào sảng khoái đồng ý.

      Thời gian nhanh chóng trôi qua, năm phút sau Tiêu Vân Đào gọi lại cho Cố Hạo Thần, nhanh chóng trọng điểm: "Áo cưới mà công ty chúng ta đặt ở Hoàn Mỹ giống như bản thiết kế, mà người phụ trách chính là Lâm Tĩnh Hảo. Hôm nay Hoàn Mỹ hẹn phòng vật tư ăn cơm, chính là muốn chuyện này. Việc này còn xem bên chúng ta gì nữa."

      "Tốt." Cố Hạo Thần gật đầu, biết ngọn nguồn, có đối sách.

      tắt máy, sau đó lái xe đến quán Cảnh Trân mua bánh rán và sữa đậu nành nóng phương bắc chính tông nhất, sau đó quay trở lại Athen. Mà lúc này trong phòng do Hoàn Mỹ đặt, giám đốc phòng vật tư Lý Khải Đức ngồi trong đó, cùng là Ngô Lệ Tinh và Lâm Tĩnh Hảo của Hoàn Mỹ.

      "Giám đốc Lý, chuyện áo cưới --" Lâm Tĩnh Hảo thẳng vào vấn đề liền bị Lý Khải Đức cắt ngang.

      "Lâm tiểu thư, biết nơi này là chỗ nào ? Là nơi giải trí tiêu khiển, là nơi vui chơi của mọi người. vừa tới tới chuyện khô khan như vậy, làm người khác mất hứng thú quá." Lý Khải Đức chừng năm mươi tuổi, hơi mập mạp, chỉ là tướng mạo cũng khá, chỉ là đôi mắt của ông hề sạch nữa, ánh mắt nhìn Lâm Tĩnh Hảo khiến thích chút nào.

      " xem gì đó, chọc giám đốc Lý mất hứng rồi?" Ngô Lệ Tinh lập tức bày ra khuôn mặt lạnh lẽo với Lâm Tĩnh Hảo, trách cứ, "Còn mau bồi tội với
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33: ấy sai, cũng đúng.

      Edit: Thố Lạt

      Cố Hạo Thần ngồi im bất động, vẫn tỏ ra bình tĩnh, khuôn mặt tuấn lộ ra nụ cười nhạt.

      "Chuyện nảy chỉ sợ là ổn." Ánh mắt của Cố Hạo Thần đảo qua Lý Khải Đức trong trạng thái hoảng sợ, "Tuy tôi là tổng giám đốc tập đoàn Trí Mỹ, nhưng ràng quản lí Lý ở đây, chuyện với tôi, chuyện này có phải có chút thất kính với quản lí Lý ?"

      Ngô Lệ Tinh nghiêng mặt nhìn về phía Lý Khải Đức, dám tiến lên nhận lỗi, cười: "Quản lí Lý, chuyện này tôi chuyện với tổng giám đốc có ý kiến gì chứ?"

      Lý Khải Đức vội vàng lắc đầu, nào dám có ý kiến: "Nếu tổng giám đốc đến đây, với tổng giám đốc cũng như nhau thôi."

      Cố Hạo Thần muốn chính là những lời này. Lý Khải Đức vậy xem như giao quyền quyết định chuyện này vào tay Cố Hạo Thần, như vậy ta cũng phải gánh tội danh ỷ thế ép người, cưỡng đoạt quyền lực. Dù sao cũng liên quan đến danh dự của Lâm Tĩnh Hảo, cố kỵ gì, ta đều hiểu .

      "Nếu quản lí Lý mở miệng, vậy tôi cũng khiêm nhượng nữa." Có Hạo Thần vẫn tỏ ra khách khí.

      "Đương nhiên rồi." Lý Khả Đức cười lấy lòng.

      "Quản lí Lý, đừng đứng nữa, ngồi xuống nghe , tiện thể đóng góp ý kiến cho tôi." Cố Hạo Thần để ta vào mắt, cũng nhíu mày để lộ dấu vết, năng khiêm tốn.

      "Chuyện này đưa hết vào quyết định của tổng giám đốc." Lý Khải Đức ngồi xuống, khẽ thở ra hơi, lén đưa tay lên trán căng thẳng lau mồ hôi.

      Ngô Lệ Tinh nghe Lý Khải Đức vậy, tự nhiên chuyển trọng điểm lên người Cố Hạo Thần, mang nụ cười nịnh nọt xinh đẹp, cúi người rót rượu, cố áo vốn rất thấp cũng vì động tác này của ta mà lộ ra cảnh xuân dập dờn, sóng ngầm mãnh liệt, nhưng ánh mắt Cố Hạo Thần lại rơi người Lâm Tĩnh Hảo, hiểu ý đồ dụ dỗ của ta, lại hề để ý, thậm chí còn phản cảm.

      thấy những phụ nự động tí là dùng sắc dụ bán thân, chỉ có tự trọng, còn có thể phá hoại người khác.

      Lâm Tĩnh Hảo kinh ngạc đến cứng lưỡi trước động tác biết chừng mực như vậy của Ngô Lệ Tinh, ta làm vậy chỉ còn thiếu cởi hết quần áo trước mặt Cố Hạo Thần. hơi dời mắt, nhìn Cố Hạo Thần vẫn mang nụ cười khuôn mặt tuấn tú. Nụ cười kia dường như muốn : "Mau ăn đồ của em , nguội ăn được nữa mất."

      "A." Gò má hoà nhã của Lâm Tĩnh Hảo phiếm hống, thu mắt cầm bánh rán đưa lên miệng.

      "Tổng giám đốc Cố, nào, tôi xin mời chén trước." Ngô Lệ Tinh rót hai ly rượu, đẩy sang ly, giọng của ta cũng có phần mê hoặc, càng say lòng người hơn mùi rượu này.

      "Rượu này cho qua ." Cố Hạo Thần phải người thích rượu, "Có chuyện gì cứ thẳng."

      Ngô Lệ Tinh ngờ mình lại đá phải tấm sắt, thầm oán giận cắn răng, nhưng vẫn niềm nở: "Sếp Cố, về chuyện Trí Mỹ muốn chúng tôi làm bộ váy cười kia, sai lầm thực
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :