1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kích tình, ông xã muốn thăng chức - Diệp Thanh Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23: Con trai quả nhiên rất mọn

      Cố Hạo Thần thấy đưa đồ ăn sáng, trong lòng ấm như tuyết tan, sau đó vươn tay nhận lấy, đầu ngòn tay vô tình chạm vào đầu ngón tay .

      "Của em đâu?" Cố Hạo Thần cầm túi đồ ăn sáng trong tay, gióng hư cầm món đồ quý giá nhất.

      "Em giữ cho mình phần rồi."Bàn tay cầm chìa khoá của Lâm Tĩnh Hảo siết mạnh hơn, đói mặt với dịu dàng, phong độ như vậy, nhớ đến bản thân chật vật ngày hôm qua, liền vô cùng xấu hổ, " về nghỉ , em trước."

      "Ừ, đường lái xe cẩn thận, sau khi về đến nhà nhớ gọi cho ." Cố Hạo Thần cũng giữ , là khoảng cách do chuyện hiểu lầm và năm năm xa cách, hai là đều cần nghỉ ngơi thời gian, bình tĩnh lại tâm tình của cả hai.

      "Ừm." mở cửa lên xe, khởi động xe dưới ánh mắt ân cần của , ra khỏi Tử Vi Thiên Cung, về theo đường núi uốn lượn, dọc đường thưởng sức sắc xanh tự nhiên trải dài, khí tươi mát tự nhiên, trong tim phổi đều là hơi thở mát rượi.

      Cố Hạo Thần nhìn xe của Lâm Tĩnh Hảo biến mất khỏi tầm mắt, mới xoay người về cửa, đặt tay lên máy cảm ứng cửa, chỉ nghe "đinh" tiếng, cử tự động mở ra. cầm bữa sáng mua cho vào nhà, đến phòng bếp kiểu mở, đặt bữa sáng lên quầy bar, sau đó xoay người lên lầu hai, mở cửa phòng ngủ, vừa tao nhã cởi nút áo, vừa vào phòng tắm.

      Tắm xong, thay áo sơ mi trắng, quần đen, lau khô tóc rồi xuống lầu. Lại vào phòng bếp, bày biện đồ ăn sáng ra.

      Có tiếng chuông cửa vang lên, nhìn qua khe thuỷ tinh cửa thấy Tiêu Vân Dào, liền mở cửa cho . vừa vào cửa cười đầy mờ ám: "Hôm qua ở với Lâm Tĩnh Hảo cả đêm, sao rồi? Cuối cùng cũng thoả mong ước rồi đúng ? tôi nghe xem hương vị của Lâm Tĩnh Hảo khác các khác ở chỗ nào? Khiến cậu năm năm nay nhớ mãi quên, vì ấy mà thủ thân như ngọc."

      "Tôi và ấy xảy ra chuyện gì hết." Cố Hạo Thần đóng cửa lại, theo sau Tiêu Vân Đào.

      " thể nào?" Tiêu Vân Đào quay đầu, dùng ánh mắt như nhìn quái vật đánh giá Cố Hạo Thần từ xuống dưới.

      Tiêu Vân Đào cười xấu xa, nhếch mày, vươn tay khoác vai Cố Hạo Thần.

      "Cậu nghĩ nhiều quá rồi." Cố Hạo Thần thể bật cười, sau đó đẩy tay ra, "Tôi có thể so với cậu sao? ngày thiếu phụ nữ
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24: Tôi phải là thánh nhân

      Editor: Hangbaobinh

      Cố Hạo Thần từ giường đứng lên, từ chiếc cầu thang cong được khắc rất nhiều hoa văn xuống tầng dưới, qua phòng khách rộng lớn là cửa chính bằng kính trong suốt có thể thấy được Lâm Tĩnh Hảo đứng ở trước cửa. Lúc này bộ váy mày vàng bằng bộ váy liền thân màu trắng được làm bằng lụa mỏng, tay áo cùng cổ áo có viền ren màu xanh lam, thắt lưng được thiết kế cao, càng làm tôn lên vòng eo uyển chuyển, thắt lưng là những mảnh vải được may liền vào với nhau, càng làm cho đường cong tràn đầy hương vị của người phụ nữ, bên hông còn buộc thắt lưng màu làm hình bươm bướm. Mái tóc của được buộc cao như đuôi ngựa, đuôi tóc được uốn cong vừa phải, gương mặt được trang điểm rất nhàng, nhìn như hoa tươi nở rộ rất xinh đẹp, vô cùng tinh tế.

      Cố Hạo Thần thấy thế mắt sáng hẳn lên, tinh thần tràn đầy phấn chấn, cử chỉ của Lâm Tĩnh Hảo tràn đầy nữ tính, bên môi mỏng lên nụ cười tán thưởng rất yếu ớt, bất quá cho dù có nhu nhược hay là tự tin đối với , đều muốn che chở cho đó.

      nhanh tới phía trước, mở cửa:

      “Sao em lại tới đây?”

      “Là Tiêu Vân Đào bảo tôi đưa bữa sáng tới đây.” Lâm Tĩnh Hảo giơ giơ túi đựng bữa sáng trong tay lên, đuôi mắt lên nếp nhăn mặt khi cười. Trải qua đêm đêm phát tiết hết những đau khổ, cởi bỏ hết những đau khổ, tìm lại được dũng khí đối mặt với tương lai.

      nhìn thấy Cố Hạo Thần mặc bộ đồ thể thao thoải mái ở người, người ít phần khéo cùng lão luyện, nhiều thêm phần dịu dàng cùng nhàng, nhưng vẫn có phong độ xuất sắc như cũ, kiêu ngạo đầy tao nhã, khí chất sắc bén được giấu trong đáy mắt.

      phải tôi em đừng nghe lời cậu ấy rồi hay sao?” Hai đầu lông mày của Cố Hạo Thần nhíu lại, mặc dù trong lòng rất cao hứng vì có thể nhìn thấy lẫn nữa, nhưng lại càng đau lòng hơn khi phải vất vả lại nhiều lần như vậy, dù sao từ nhà đến đây cũng mất hơn bốn mươi phút xe: “Bây giờ em cần phải nghỉ ngơi tốt.”

      “Tôi nghỉ ngơi đủ rồi, hơn nữa ra ngoài ngắm phong cảnh cũng là chuyện tồi.” đưa túi đồ ăn sáng cầm trong tay cho , chỉ cần chuyển chú ý đến chuyện khác mới có thể bị đau thương trói buộc mình, như vậy tâm tình cũng dần dần buông lỏng: “ ta ta cần phải mang bữa sáng đến cho , cho nên làm phiền tôi chuyến. theo tôi suốt đêm, tôi chỉ mua bữa ăn sáng cho mà thôi. Chỉ chút chuyện này làm sao so với những việc mà làm cho tôi.”

      Cố Hạo Thần
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25: Hận là lãng phí sinh mạng

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Thẩm Giai Liên ngồi ở góc gần cửa sổ trong quán cà phê, bên tay là ly cà phê nguyên chất thơm ngon, hơi nước màu trắng mỏng manh lượn lờ bốc lên. Ánh mắt rơi ngoài cửa sổ, nhìn cửa chính quán cà phê, chờ Lâm Tĩnh Hảo đến.

      chiếc Mercedes màu đen rơi vào trong tầm mắt Thẩm Giai Liên, khi nhìn thấy người bước xuống xe là Lâm Tĩnh Hảo đáy mắt tràn ngập màu đen, mang theo vẻ thể tin cùng tức giận. Bây giờ tiền lương của Lâm Tĩnh Hảo căn bản thể nào trong vòng năm mà mua được xe nổi d]]dldq tiếng đắt tiền, rốt cuộc xe này là của ai? Chẳng lẽ là xe của Cố Hạo Thần sao? Chỉ có mới có thể giúp đỡ vào lúc này! Nghĩ đến đây, ngón tay cầm ly cà phê bỗng chốc tăng sức, giống như dùng sức bóp nát cái ly.

      Lâm Tĩnh Hảo giao chìa khóa xe cho nhân viên bãi đậu xe, sau đó liền vào quán cà phê, nhân viên mặc đồng phục chỉnh tề tiến lên: "Tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho ?"

      "Tôi tìm vị tiểu thư họ Trầm, đặt chỗ trước rồi." Lâm Tĩnh Hảo ngắm nhìn bốn phía, trang trí cùng khí ở nơi này quả nhiên đặc biệt.

      "Mời theo tôi." Phục vụ làm động tác mời, sau đó trước dẫn đường.

      Lâm Tĩnh Hảo theo sau, theo nhân viên tới bàn của Thẩm Giai Liên, còn chu đáo kéo ghế dựa ra cho . Thẩm Giai Liên nghe động tĩnh, đúng lúc quay người lại nhìn Lâm Tĩnh Hảo, trong ánh mắt mang theo gai nhọn ghim người.

      " ly cà phê Lam Sơn." Lâm Tĩnh Hảo gọi thức uống, coi thường ánh mắt Thẩm Giai Liên, bình tĩnh tự nhiên, động tác ưu nhã ngồi xuống. Ánh mắt lạnh nhạt chống lại ánh mắt của ta: "Có chuyện gì thẳng ."

      " lái xe của Cố Hạo Thần." Giọng của Thẩm Giai Liên rất khẳng định, nội tâm cực kỳ rối rắm. Mặc dù ở bên cạnh Cao Minh Tông, nhưng trong lòng vẫn bỏ được Cố Hạo Thần, dù sao đó là nam sinh mà từng động lòng trong thời thanh xuân, chính là người chiếm góc trong lòng , khó mà quên được.

      "Đúng thế nào, đúng thế nào? có tư cách gì hỏi tới sao? lấy tư cách gì mà hỏi tôi?" Đôi môi đỏ mọng của Lâm Tĩnh Hảo câu nụ cười yếu ớt, tư thái vẫn ưu nhã như cũ.

      Thẩm Giai Liên bị lời Lâm Tĩnh Hảo đụng trúng nỗi đau trong lòng, sắc mặt u ám, vẫn duy trì khí chất của bản thân: " phải và Cố Hạo Thần có gì sao? Bây giờ lái xe của ta rêu rao khắp nơi, chẳng phải là tự tát vào mặt!"

      Lâm Tĩnh Hảo lại cảm thấy buồn cười: "Bây giờ tôi và Cao Minh Tông còn bất kỳ quan hệ gì rồi, tôi lái xe của ai, tôi có quan hệ gì với người nào, thế nào? ấy độc thân, tôi độc thân, cho dù bây giờ chúng tôi có quan hệ, tôi cũng phải là tiểu tam bị người người mắng chửi vô sỉ. Tôi và ấy là quang minh chính đại, sợ người khác đâm sau lưng tôi."

      Lời này ngoài mặt là cho bản thân nghe, nhưng cũng thầm tố cáo hành vi cướp bạn trai của bạn thân của Thẩm Giai Liên. Điều này càng khiến Thẩm Giai Liên nên lời, dù sao đúng là xảy ra quan hệ nên có với Cao Minh Tông trong lúc ta hẹn hò với Lâm Tĩnh Hảo, cho dù có chối thế nào cũng thể thoát tội danh tiểu tam.

      Nhưng Thẩm Giai Liên há có thể dễ dàng cúi đầu nhận thua: "Lâm Tĩnh Hảo, cũng nghĩ tại sao tôi phải làm như vậy! Là bất nhân trước, tôi phải bất nghĩa thôi!"

      Những lời này được ra rất hung tợn, mang theo oán niệm cách nào quên được sau nhiều năm như vậy. Thẩm Giai Liên vĩnh viễn quên được ngày tận mắt nhìn thấy Cố Hạo Thần hôn môi Lâm Tĩnh Hảo, bọn họ xứng đôi
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26: Tôi ngại ác độc hơn

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Cao Minh Tông ôm Thẩm Giai Liên chặt, quan tâm thương : "Giai Giai, em làm sao vậy rồi hả ?"

      Thẩm Giai Liên khổ sở khó khăn nhíu chặt mày, tay nắm chặt vạt áo Cao Minh Tông, làm đóa hoa nhăn nheo lại, giọng yếu ớt: "Minh Tông, em. . . . . . Đau. . . . . . Đau quá. . . . . ."

      Mu bàn chân của bởi vì bị cà phê bắn vào mà sưng đỏ mảnh, đụng vào tay ghế ngã quỵ xuống, cho nên rất khổ sở.

      "Giai Giai, có ở đây, đừng sợ." tự tay vén những sợi tóc lộn xộn khuôn mặt tái nhợt của , giọng dịu dàng đến chảy ra nước.

      Lâm Tĩnh Hảo đứng tại chỗ, nhìn hai người thâm tình ôm nhau, trong tim vẫn hơi đau, dịu dàng và săn sóc từng thuộc về của thuộc về người phụ nữ khác, còn là do người bạn bè tốt phá hư hạnh phúc của .

      Cao Minh Tông quay đầu, nhìn Lâm Tĩnh Hảo, hai mắt phóng hỏa, đáy mắt dâng sóng lớn, khuôn mặt trầm như mây mưa phía chân trời, sắp nổi lên cuồng phong bão lớn.

      Lâm Tĩnh Hảo nhìn bộ dáng gấp gáp lo lắng cho Thẩm Giai Liên, cảm thấy cực kỳ châm chọc, người đàn ông dể thay lòng đổi dạ cùng người lợi dụng tình bạn bè, có gì đáng giá cho lưu luyến. sợ ánh mắt giết người của Cao Minh Tông, giọng có lực mà kiên định: "Tôi làm gì cả. Tôi biết tin lời tôi , tôi nhiều về cái gì."

      " hề làm gì cả ấy ngã úp mặt sao? có làm cái gì tại sao tách cà phê vỡ nát dưới đất, còn làm bỏng mu bàn chân của Giai Giai? Người có lỗi với tôi là , lựa chọn Giai Giai là bởi vì ấy hơn , ngờ lòng của lại ác độc như vậy, ích kỷ như vậy, đẩy tức giận tới người Giai Giai. Lâm Tĩnh Hảo, tôi là nhìn lầm , tôi hối hận khoảng thời gian sáu năm qua lại với ! Tôi hận thể thủ tiêu khỏi trí nhớ của tôi!" Tức giận chỉ trích cỡ nào, thương tiếc bảo vệ cỡ nào, từng chữ từng câu đều là lỗi của .

      Lâm Tĩnh Hảo chịu đựng đau nhói trong lòng, khẽ cười, trong con mắt có ánh sáng lóe lên: "Lời cũng chính là lời tôi muốn , tôi cũng hối hận."

      "Lâm Tĩnh Hảo, hết thuốc chữa." Ánh mắt Cao Minh Tông lạnh lẽo tràn đầy thất vọng, nhưng đối với Lâm Tĩnh Hảo mà sao cả. ở trong mắt Cao Minh Tông rốt cuộc là dạng người gì, quan tâm. Sau này, cố gắng nhìn về phía trước.

      "Minh Tông, đừng Tĩnh Hảo như vậy." Lông mày Thẩm Giai Liên nhíu lại, động thủ kéo quần áo Cao Minh Tông tốt bụng cầu tình cho Lâm Tĩnh Hảo, "Tĩnh Hảo cũng phải là cố ý, có thể là nhất
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27: Đừng khách sáo khi nhờ

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Chỉ nghe thấy tiếng thắng xe bén nhọn cùng tiếng va chạm kịch liệt vang lên, đầu hai chiếc xe liền đụng vào nhau.

      Bên trong xe Lâm Tĩnh Hảo liều mạng đạp thắng xe, may mắn thoát khỏi cuộc diện thảm thiết. Nhưng bởi vì quán tính, cho nên khi xe ngừng lại, cả người lao về phía trước, trán tránh kịp đập vào tay lái, cấn rách lỗ, vết thương liền chảy máu, như đóa hồng mai nở rộ thách thức với tuyết.

      Lâm Tĩnh Hảo chỉ cảm thấy trán truyền đến đau đớn, giống như kim châm đâm vào, đầu mơ màng. cố nén cảm giác khó chịu, mở cửa xe, xuống xe, chậm rãi tiến lên xem ngọn ngành, thuận tiện xin lỗi với chủ xe, dù sao chuyện ngoài ý muốn này là do , là sai trước.

      Chủ xe kia xuống, người xuống là tài xế, người đàn ông trẻ dưới 30 tuổi. ta nhìn thấy Lâm Tĩnh Hảo cất giọng lạnh lẽo: "Tiểu thư, lái xe kiểu gì vậy?"

      " xin lỗi, tôi. . . . . ." biết mình có thể gì, chẳng lẽ lúc tập lái mà có trốn học sao? Chắc chắn bị khi dễ châm chọc có trách nhiệm đối với sinh mạng, "Tôi có thể xin lỗi với chủ xe ?" muốn bày tỏ thành ý của mình.

      " xin lỗi, phải ai cũng có thể gặp Boss của tôi." Giọng của người đàn ông trẻ tuổi càng thêm lạnh lẽo.

      "Tiên sinh, tôi xin lỗi, tôi cố ý." Lâm Tĩnh Hảo mềm giọng, hạ thấp tư thế, "Tôi chỉ là muốn xin lỗi với ông chủ của thôi, tôi có ý gì khác."

      Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi như muốn có ý đồ với sếp của ta. Điều này khiến khỏi tò mò chủ nhân bên trong xe là người có thân phận địa vị gì. Chỉ là điều này quan trọng, phải xin lỗi đồng thời bồi thường, nếu chú cảnh sát giao thông chắc chắn buông tha cho .

      Mà Hứa Châu thân là cảnh sát giao thông thấy màn như vậy, liền tới đây, theo phép gật đầu với Lâm Tĩnh Hảo, nghiêm túc giữa lông mày cần bàn cãi, ánh mắt của xẹt qua hai người đứng chuyện, sau đó đưa mắt đến người Lâm Tĩnh Hảo: "Xin chào. Tiểu thư, chuyện gì xảy ra? chạy như vậy là muốn chết sao?"

      "Tôi--"

      Hứa Châu tiếp tục chắn lời : " cần gì nữa, tôi thấy rất ràng, bằng lái và giấy phép chủ sở hữu xe đâu, đưa cho tôi xem."

      Lâm Tĩnh Hảo thể làm gì khác hơn là chịu đựng cảm giác choáng váng đầu, quay lại trong xe, lấy túi xách ra, móc ra bằng lái đưa cho Hứa Châu. Sau khi nhận lấy hỏi: "Thế nào?"

      Lâm Tĩnh Hảo ngượng ngùng cắn môi cái, con ngươi chuyển động cái: "Tôi quên mang theo giấy phép chủ sở hữu xe rồi. Ra cửa gấp quá." Nhưng ra là Cố Hạo Thần đưa giấy phép sở hữu xe cho , cũng quên mất. Ai, sao lại gặp phải chuyện này.

      "Đúng là rất vội, nếu cũng đụng vào xe người khác." Hứa Châu châm chọc câu, ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc, " có giấy phép sở hữu xe tôi có thể hoài nghi chiếc xe này phải là của . Đến đồn cảnh sát khai báo cụ thể ."

      Sau đó Hứa Châu về phía vị đàn ông trẻ tuổi kia, kiểm tra bằng lái cùng giấy phép sở hữu xe, sau đó quay trở lại trước mặt Lâm Tĩnh Hảo. giống như đứa bé phạm sai lầm, trước mặt Hứa Châu hơi cúi đầu, lộ ra khuôn mặt đáng .

      " thôi." Hứa Châu nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Tĩnh Hảo nhìn được lắc đầu.

      Lúc này chủ xe kia bước xuống, là người đàn ông đẹp trai cao to, mặc dù đeo mắt kính rất to, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt góc cạnh của , lông mày sắc bén. áo sơ mi đen nhánh tinh xảo nếp nhăn, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo. Người đàn ông như vậy tuyệt đối có thân phận bình thường.

      Lúc này có chiếc xe ferrari danh
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :