1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kích tình, ông xã muốn thăng chức - Diệp Thanh Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18: có thể quang minh chính đại theo đuổi .

      Edit: Thố Lạt

      Lâm Tĩnh Hảo nghe được giọng , cả người bỗng run lên, bàn tay nắm chặt siết lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, nhưng làm sao cũng thấy đau.

      Giọng của ấm áp như nước, mang theo hơi thở mùa xuân, hoà tan trái tim bị băng tuyết bao phủ của , truyền vào màu xanh của sức sống căng tràn, khiến như sống lại.

      Cố Hạo Thần từ từ bước đến, mỗi động tác đều vô cùng tao nhã, mang theo tác phong nhanh nhẹn, như gió xuân chầm chậm, xối vào lòng người. xuất của khiến mọi người lập tức yên tĩnh chỉ trong nháy mắt. đến bên cạnh Lâm Tĩnh Hảo, nhìn vào mắt , đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng như mặt hồ đóng băng, lộ ra chút đồng tình với cảnh ngộ chật vật giờ của , đáy hồ lóng lánh thích Lâm Tĩnh Hảo gì sánh bằng.

      "Lâm Tĩnh Hảo, lâu gặp." Cố Hạo Thần cười , khuôn mặt tuấn mỹ hơn người là nụ cười như gió xuân, điều này khiến những đường nét lạnh lùng kiên nghị đều phủ lên vẻ dịu dàng hiếm thấy, giọng dịu dàng vẫn êm tai bao năm hề thay đổi.

      Lâm Tĩnh Hảo hơi ngước mặt, lễ phép đáp lại: "Cố Thiếu, lâu gặp."

      Giọng trong trẻo như chuông bạc, mắt đen như ngọc kiên nghị khiến người ta thể coi thường.

      Từ khi ra nước ngoài du học, sau khi nghe Tiêu Vân Đào ra nơi làm việc, nghĩ rằng mình còn cơ hội gặp lại . Mà khi đứng trước mặt , trong lòng lại có cảm xúc phức tạp nên lời bắt đầu khởi động.

      Nhiều năm trước, trong trường đại học ngây ngô. Khi muốn chịu trách nhiệm cưới , từng với người muốn lấy cả đời này là Cao Minh Tông. Nhưng vì để Thẩm Giai Liên khổ sở mà làm tổn thương , liền ra nước ngoài. Bây giờ bị bạn trai và bạn thân cùng phản bội, rơi vào tình cảnh chật vật thê thảm, còn có thành công, nhưng có nửa điểm châm biếm, chỉ có nỗi xót thương sâu nơi đáy mắt.

      cũng dám nhìn thẳng vào mắt , ánh mắt ấm áp như nước, từng chút từng chút nhấn chìm , đến khi chìm hẳn.

      "Ừm, ảnh chụp cũng tệ." Cố Hạo Thần hơi quay đầu, ánh mắt dừng màn hình TV tinh thể lỏng, vẫn rất hài lòng với góc chụp, "Nhưng dường như có chút xâm phạm riêng tư của người khác. Tôi có thể truy cứu trách nhiệm hình . Tôi có phải ?"

      Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của di chuyển lên mặt Thẩm Giai Liên, ta cũng dám nhìn thẳng vào mắt , mà quay mặt .

      "Cố Hạo Thần, và Lâm Tĩnh Hảo làm chuyện vô sỉ như vậy sau lưng tôi, còn dám đến trước mặt tôi uy
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19: Tặng cho phần thưởng

      Editor: Hangbaobinh

      Lâm Tĩnh Hảo thu hồi ánh mắt, chống lại ánh mắt đầy ân cần của , đôi môi màu đỏ mềm mại lên nụ cười hình cung nhàn nhạt, tiếp theo nhàng lắc đầu: “ có sao, tôi còn bạn bè cần có tôi, bạn bè của cũng cần , chúng ta thể bỏ như thế được. Huống hồ hôm nay lại là sinh nhật của tôi, tôi phải chơi vui vẻ trước , những chuyện khác để qua bên.”

      xong cách nhàng như vậy, lẩm bẩm giống như nằm mơ vậy, mang theo ung dung câu lệ, giống như là có quan tâm. Nhưng làm gì có ai có thể chấp nhận được cảm giác đầy đau khổ do bị phản bội ngay trong buổi tiệc sinh nhật của mình chứ. Tin tưởng rằng chỉ cần người chưa từng trải qua lần nào nhất định thể cảm động cho được. Nhưng lại phải kiên cường, bởi vì khổ sở cùng yếu ớt giúp được , thể thay đổi được chuyện xảy ra, cũng chỗ tốt nào cho tương lai, cho nên lý trí của hiểu được, nhưng càng như vậy càng làm cho thêm đau lòng.

      thôi.” Lâm Tĩnh Hảo nhấc chân lên, về phía đám người mất.

      Bóng dáng mảnh khảnh mà cao gầy giống như nhuốm vào thế gian sạch này, cực kỳ thanh lịch như hoa sen trắng lặng lẽ nở rộ, cũng là tâm hồn đẹp làm cho người khác động lòng.

      Nhìn bóng lưng lạc quan cùng kiên cường của , nở nụ cười tán thưởng, nhàng theo bước chân của đến phòng 999. Cửa phòng 999 được làm theo phong cách châu Âu, bên trong dùng hai màu vàng đỏ cực kỳ diễm lệ, khoe khoang xa hoa, biểu phong thái của người có thân phận cao quý, nhưng lại tục khí chút nào, hết sức thanh nhã cách khác biệt.

      Lâm Tĩnh Hảo vào nhìn thấy tất cả mọi người đều rất quen thuộc, chơi rất vui vẻ cùng tận hứng, cũng lây chút khí vui vẻ này, làm cho lo lắng trong lòng cũng giảm ít. quét mắt cái, thấy Tiêu Vân Đào cùng ít người quen sau đó : “Người bạn mà chính là Tiêu vân Đào sao.”

      Từ sau khi Cố Hạo Thần Tiêu Vân Đào chăm sóc rất nhiều, để cho cuộc sống đại học của trôi qua rất yên tĩnh, có bất cứ phiền toái nào. Nhưng tất cả mọi chuyện đều do ta yên lặng giải quyết, cũng mọi chuyện. Nhưng cũng tiếp nhận quá nhiều. Vào lúc tốt nghiệp ta từng định đưa làm việc ở công ty của nước Mỹ, nhưng từ chối, muốn dựa vào chính năng lực của chính mình để chứng minh giá trị bản thân mình, coi như mỗi bước đều rất vất vả, nhưng vẫn cảm thấy mình vẫn mình cách ước mơ đó rất gần.

      “Ừ.” Cố Hạo Thần ngọc thụ lâm phong đứng ở phía sau , nhìn con ngươi trong suốt của tràn đầy ý cười, nên cũng cười theo .

      ghế sofa hình cung, gương mặt tuấn tú đầy mị hoặc của Tiêu Vân Đào, đôi mắt đào hoa nửa nhắm nửa mở, lộ ra mấy phần lười biếng, nhưng cũng vô cùng ưu nhã. Ngón tay thon dài của ta cầm chiếc ly thủy tinh cổ cao khẽ đung đưa, rượu vang màu đỏ sậm ở trong chiếc ly ta cầm lay động tạo thành từng đợt sóng sáng bập bềnh, ghế lô trong phòng có màu sắc ấm áp, phản xạ ra ánh sáng năm màu.

      Mà đứng trước mặt ta chính là bạn cũ của ta Trịnh Huệ Nhã. ấy vừa vào phòng liền nhìn thấy trong đám người xuất sắc nhất, làm người khác chú ý nhất là Tiêu Vân Đào. lâu gặp, ta cởi bỏ lớp vỏ dịu dàng như gió thổi trước kia, nay trở thành người đàn ông chững chạc chín chắn. Người đàn ông như vậy rất dễ làm cho phụ nữ động lòng, làm cho họ muốn lao vào ôm ấp thương.

      “Tiêu Vân Đào, lâu gặp.” Trịnh Huệ Nhã bưng ly rượu ung dung ngồi xuống bên cạnh ta, đôi mắt hạnh vẫn giống như ngày xưa luôn hấp dẫn người khác, nhưng nay tăng thêm phần ý vị thành thục của phụ nữ, càng làm cho đàn ông thêm chìm đắm vào.

      “Em vẫn xinh đẹp như ngày xưa.” Đôi môi mỏng của Tiêu Vân Đào nở nụ cười .

      “Đây là lời khên ngợi đầy khách sáo sao?” Trịnh Huệ Nhã cũng mỉm cười ưu nhã, đôi bàn tay nhắn có móng tay sơn màu đỏ giơ ly rượu về phía ta.

      Tiêu Vân Đào cũng rất tùy ý nâng ly khẽ chạm với ấy, tiếng vang thanh thúy dễ nghe vang lên: “Đương nhiên là khen ngợi rồi.”

      “Vậy cám ơn
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20: Chỉ cần là ấy đưa, chính là tốt nhất.

      Editor: tu tai

      khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Hạo Thần vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn lưu ý từng cử động của Lâm Tĩnh Hảo, thậm chí nét mặt nhất, cũng bị nhìn ra. Cái nhìn chăm chú của cũng hề nóng bỏng mang theo cảm giác áp bức làm cho người khác thể thở nổi, mà là để lại dấu vết, biến tất cả tình cảm nồng nàn thành hình ảnh người bạn mỉm cười, để cho cảm thấy ấm áp cùng thoải mái, cũng thể đối mặt.

      "Đừng lấy nhiều thứ như vậy. Chỉ cần là phần thưởng ấy đưa, cho dù là nụ cười hoặc là câu cám ơn, đối với mình mà chính là tốt nhất." Dáng người Cố Hạo Thần cao ngất, mặt mày tuấn lãng như tác phẩm nghệ thuật vui tai vui mắt được thượng đế điêu khắc tỉ mỉ, mà cặp mắt sâu đen kia, giống như biển rộng hàm chứa lực lượng khổng lồ cùng ấm áp, bao dung, kín kẽ, tự tin, thành thục, người đàn ông hoàn mỹ cùng vị nhân sĩ thành công có tư chất đều là nhãn hiệu của .

      ưu nhã mà kiêu ngạo như vậy chính là kiểu bạn trai và chồng mà tất cả phái nữ đều khát vọng có được.

      " phải vì mình muốn cậu sớm lấy được tâm của người đẹp sao." Tiêu Vân Đào nháy mắt hoa đào của mình cái với bạn tốt, "Có lúc tình nghiệp cũng như nhau, đều cần đùa bỡn chút thủ đoạn, hoặc là từ thủ đoạn nào."

      Ánh mắt Cố Hạo Thần chống lại ánh mắt của Tiêu Vân Đào, mi tâm của hơi nhăn lại, trong giọng lạnh nhạt mang theo ý cảnh cáo đối với : "Đối với ấy, và chuyện tình cảm, mình hy vọng kéo theo thủ đoạn và cách thức của chuyện làm ăn. Bởi vì tình cảm là điều gì đó theo tâm tính, thay đổi trong nháy mắt, thể nắm lấy, cho nên hoàn toàn có kế hoạch nào để lấy được thắng lợi vẹn toàn, chỉ có dùng thái độ và tình cảm chân thành nhất, mới nhận được đến mà có con đường thứ hai. Mà thường thường tính toán tỉ mì lại thu hoạch được chỉ là hai bàn tay trắng."

      Tiêu Vân Đào nghe đạo lý của , tự nhiên nghĩ là, dù sao quan điểm về tình của hai người giống nhau. Đối với Tiêu Vân Đào mà , chỉ cần có thể đạt được thắng lợi, từ thủ đoạn, bởi vì chú trọng chính là kết quả.

      "Được, mình theo cậu, nhưng tình cảm phải cậu bỏ ra bao nhiêu là có thể lấy được bấy nhiêu." Tiêu Vân Đào gật đầu, nhưng lại cảm thấy bất bình thay cho bạn tốt, "Nhưng cậu có biết năm năm nay cậu bỏ ra bao nhiêu ? Còn phải tiếp tục ngôc nghếch như vậy nữa? ràng có phương pháp tốt nhất có thể lấy được ấy, tại sao lại cứ muốn dùng phương pháp ngu ngốc nhất?"

      "Nếu như bỏ ra mà muốn lấy được đó là gạt người." Cố Hạo Thần câu môi mỏng, đưa tay vỗ vai Tiêu Vân Đào cái, lòng tin mười phần, "Lần này mình ấy chạy khỏi mình. Tiếu, ý tốt của cậu và tâm tình mình đều hiểu, cho nên mình phụ cậu, mau chóng ôm được mỹ nhân về. Tin tưởng mình."

      Trong đôi mắt đen lóng lánh của sáng ngời ánh sáng tự tin, phong độ lỗi lạc bẩm sinh này tựa như người khiêm tốn.

      Cố Hạo Thần đến vậy, Tiêu Vân Đào cũng tiện thêm gì nữa. thu hồi ánh mắt, quét về phía mọi người, tiếp tục ồn ào lên: "Mọi người xem, Lâm nên thưởng gì có vẻ có thành ý đây? Mọi người để cho hai người bọn họ cùng nhảy điệu như thế nào? Cũng tốt để cho chúng ta thưởng thức kỹ thuật nhảy xuất sắc của Cố thiếu chút."

      Vừa nghĩ tới có thể nhìn đến kỹ thuật nhảy xuất sắc của Cố Hạo Thần, mọi người đều vui khi việc thành, vỗ tay tán thành. Những người tốt nghiệp từ đại học Hải Thành
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21: Muốn khóc, bả vai miễn phí cho em mượn dựa vào

      Editor: Tranh

      Xem ra chuyện xảy ra hôm nay làm cho Cao Minh Tông tiêu hóa và chấp nhận được, cho nên ta vẫn luôn chờ tới bây giờ sao?

      Lâm Tĩnh Hảo thấy Cao Minh Tông ở trong bóng đêm vẫn là khuôn mặt tuấn tú hiểm độc kia, đột nhiên cảm thấy giấc mộng cực kỳ ngây ngô thời tuổi trẻ của mình tan nát, cả mảnh vụn cũng còn.

      xem như thấy ánh mắt chăm chú vào mình của Cao Minh Tông, căm hận đến mức muốn đục cái lỗ người mới có thể cam tâm hòa nhau. Nhưng thù hận và đau đớn trong lòng từ ai mà đến?

      Lâm Tĩnh Hảo nắm chặt túi xách trong tay, cố gắng bình phục trái tim cuộn trào như sóng lớn, mỉm cười với Cố Hạo Thần: "Hôm nay cảm ơn chiêu đãi, tôi nên về rồi."

      Cố Hạo Thần thấy sắc trời rất trễ, lại còn chứng kiến Cao Minh Tông dây dưa tha, cực kỳ lo lắng về mình: "Nếu tôi làm người tốt, như vậy tôi làm người tốt đền cùng, tôi đưa em về."

      "Được." cũng thêm nữa, dù sao hôm nay làm phiền rất nhiều, cũng còn nhiều thời gian. Mà có làm bạn, Cao Minh Tông cũng dám làm gì , nghĩ tới đây lòng bởi vì tồn tại mà yên tâm.

      Sau khi nhân viên bãi đậu xe lái chiếc Mercedes màu đen trở về, sau đó giao chìa khóa vào tay Cố Hạo Thần: "Cố tiên sinh, thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến." Giọng điệu rất là cung kính.

      Lúc này Cao Minh Tông lại sóng vai với Thẩm Giai Liên mà đến, chắn trước xe, cố ý để cho bọn họ rời được. Hai người đứng đối mặt với Lâm Tĩnh Hảo và Cố Hạo Thần, con ngươi của Cao Minh Tông mang theo hận ý như là lưỡi dao cắt da thịt non mịn của Lâm Tĩnh Hảo, ắt muốn làm cho vết thương chồng chất mới có thể hết giận.

      "Lâm Tĩnh Hảo, còn dám năm năm trước với ta có gì, nếu có gì, đêm hôm khuya khoắt còn diễn cảnh muốn chia lìa chán ngấy sao?" Trong lời Cao Minh Tông có gai, mười phần trào phúng, "Tôi thực hối hận lãng phí năm năm với , luôn để đồ tốt nhất cho , bây giờ tôi muốn cho , xứng! Từ nay về sau, có được ôn nhu của tôi, đó đều thuộc về Giai Giai. Chúng tôi nhất định hạnh phúc hơn !"

      ta như nỗ lực chứng minh cái gì với Lâm Tĩnh Hảo, ta nghiêm túc thề.

      Vốn ta còn ôm tia hi vọng cuối cùng với Lâm Tĩnh Hảo, cho nên mới đưa Thẩm Giai Liên về nhà, lại chọn ở chỗ này đợi đến bây giờ. Lúc ta thấy bóng dáng bọn họ cùng nhau ca hát xuất vách tường, tâm ta càng thêm mất trật tự, lệ khí sôi trào ở trong mắt, làm cho ta bực bội chịu nổi.

      Lâm Tĩnh Hảo chống lại ánh mắt châm chọc của Cao Minh Tông, trái tim đau đớn co quắp lại: "Đừng với tôi cố ý ở đây chờ tôi lâu như vậy là muốn với tôi những lời nhảm nhí này chứ! Cao Minh Tông, tôi và còn quan hệ gì, mặc kệ năm năm trước hay năm năm sau có quan hệ gì với ấy, đều cần phải xin phép . Các người hạnh phúc hay đều phải thuộc về tôi, mà chính là thuộc về các người. Tôi có hứng thú với hạnh phúc của các người. Còn cản đường chúng tôi đó, xin tránh ra."

      "Lâm Tĩnh Hảo, bây giờ phối hợp với ta, chuyện cũng đả thương người vậy sao?" Cao Minh Tông lạnh lùng trào phúng , " đừng quên,
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22: ở bên em

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Ánh mắt Cố Hạo Thần tia hài hước nào, mà là vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Ánh mắt sáng ngời giống như đèn sáng chỉ dẫn phương hướng trong đêm tối, là ánh sáng nho trong vùng tăm tối này, cũng là nguồn ấm áp khổng lồ.

      khẽ cười vỗ bả vai kiên cố của mình. Lâm Tĩnh Hảo nhìn kỹ ánh mắt chân thành tha thiết của , mảnh trong vắt, cũng chỉ là nhìn thôi, nhìn lâu lâu, giống như thời gian cũng dừng lại. Nhưng thể kiềm nén chua xót cuồn cuộn trong cổ, tràn ra răng môi, rũ mắt xuống, gì.

      "Ở trước mặt của em cần làm bộ kiên cường, muốn thấy con người của em Đau lòng quá cứ khóc . Khóc xong ngủ giấc, ngày mai dậy nhìn mặt trời, em tìm được chính bản thân mình." Khóe môi Cố Hạo Thần giương , có chút tin nhìn tưởng , "Thử chút biết thôi."

      Lâm Tĩnh Hảo chậm chạp nghiêng người, tựa đầu đầu vai , người có mùi hương hoa lan trắng thanh đạm hòa lẫn hơi thở bạc hà mát mẻ, rất là dễ ngửi, khiến cho người ta rất thoải mái, rất yên ổn, bình tĩnh.

      Nước mắt, rất nhanh dính ướt quần áo của , từ khóc thút thít đến khóc lớn, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy. dựa vào lồng ngực của chặt, đôi tay tự chủ được ôm cổ của , dù sao để ý hình tượng khóc lên, nước mắt giống như vòi nước được khai thông, ngừng chảy xuôi.

      Cố Hạo Thần lẳng lặng duy trì tư thế của mình, cho điểm tựa an toàn nhất, cảm thấy cơ thể mềm mại tốt đẹp của run rẩy, khiến lồng ngực trống năm năm của nhất thời ấm áp, mặt nước dưới khuôn mặt yên tĩnh của chợt gợn sóng. vẫn lạnh nhạt chậm rãi nâng lên cánh tay, khẽ xoa sống lưng yếu của , động tác dịu dàng lặp lặp lại, câu cũng , bởi vì muốn trút hết bi thương.

      Dưới chân thủy triều mênh mông mãnh liệt, sóng biển xô bờ, bọt sóng vẩy ra, giống như nhiễm bi thương từ Lâm Tĩnh Hảo, nức nở, rên rỉ.

      biết khóc tới khi nào mệt mỏi, mệt nhọc, sau đó nằm ngủ vai Cố Hạo Thần. Bởi vì gió biển quá lớn, sợ bị cảm, cho nên liền ôm xuống tảng đá lớn, giẫm bờ cát mềm mại lạnh như băng trở lại bên cạnh xe, đặt nằm xuống chỗ ngồi phía sau.

      khom người, đắp áo khoác lên người , rồi sau đó đầu ngón tay lạnh nhàng chỉnh sửa lại tóc , tỉ mỉ nhìn khuôn mặt ngủ say của , gương mặt hơi tái nhợt giống như đóa hoa kiều diễm bị gió sương diễn tấu nên biến sắc, bên khuôn mặt trắng noãn còn vệt nước mắt chưa khô, hàng lông mi đen nhánh vểnh lên còn dính hơi nước ướt át, rủ xuống giống như muốn che đậy hồ nước trong vắt, cánh môi hoa đào mềm mại xinh đẹp vẫn mê người như cũ.

      "Ngủ giấc , ở cạnh em." nghiêng người cúi đầu, nụ hôn liền rơi vào xuống trán trắng noãn của , chứa đựng biết bao vấn vương cùng thâm tình nhiều năm.

      tựa bên cửa xe, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen nhánh, những ngôi sao sáng chói như kim cương, trong suốt lóng lánh, ánh sáng lung linh. Đêm tối lờ mờ, khung cảnh an tĩnh, loáng thoáng có thể nghe thanh thủy triều lên xuống cách đó xa, tiến lùi vô cùng có tiết tấu, khiến trong khí có nhiều thêm thanh dễ nghe.

      đêm này, buồn ngủ, ngồi ở phía trước, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo điềm tĩnh chìm trong bóng
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :