1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kích tình, ông xã muốn thăng chức - Diệp Thanh Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52.2: Dán nhãn, muốn danh phận

      Editor: tu tai

      Lâm Tĩnh Hảo vừa ra khỏi cửa khu chung chư, từ xa nhìn thấy chiếc xe bắt mắt của Cố Hạo Thần, sau khi nhìn chung quanh cái nhanh chóng bước lên xe. vừa ngồi vào xe, còn chưa kịp ngồi vững vàng, cánh tay dài của Cố Hạo Thần duỗi ra, ôm lấy cổ của Lâm Tĩnh Hảo, kéo về phía mình, nụ hôn nóng bỏng nhào tới như tia chớp, hôn khiến choáng váng, cho đến khi mềm yếu vô lực ngã trong lòng . Hơi thở đầy nam tính của hoàn toàn bao phủ lấy , khiến đắm chìm vào trong đó.

      " làm gì vậy?" Lấy được tự do Lâm Tĩnh Hảo đẩy lồng ngực cái.

      "Tặng em nụ hôn chào buổi sáng đúng tiêu chuẩn." Cố Hạo Thần cười đến rất vô hại, cũng đặc biệt mê người.

      Lâm Tĩnh Hảo lại tức giận nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của , sao lại có người đàn ông đẹp trai đến mức này chứ, là khiến người khác muốn tức giận cũng tức giận nổi.

      "Tức giận?" Cố Hạo Thần thấy nhìn chằm chằm mà lời nào, "Nếu như em cảm thấy bị thua thiệt, vậy để cho em hôn lại." Dứt lời, còn rất vô sỉ đưa khuôn mặt tuấn tú của mình lại gần .

      Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, trong mắt lại nổi lên vui vẻ bất đắc dĩ, sau đó ôm , hung hăng cắn vai : " hỗn đản. Cố Hạo Thần, làm em tức chết rồi."

      "Đừng tức giận đừng tức giận." Cố Hạo Thần đưa tay xoa ngực của , "Tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe làm thế nào?"

      "Hỗn đản." Lâm Tĩnh Hảo tức giận đặt túi đựng bữa sáng trong tay lên đùi , "Bữa sáng của đây, nhớ ăn."

      "Được." Cố Hạo Thần liền mở máy xe rời , được bao xa , "Tĩnh Hảo, đói rồi."

      "Đói ăn cơm, bữa sáng để đó cho rồi." Lâm Tĩnh Hảo xem phong cảnh ngoài cửa sổ.

      " lái xe, có tay nào rảnh." Cố Hạo Thần cười rất tươi, phải đưa tay đánh người có khuôn mặt tươi cười sao? Cho nên Lâm Tĩnh Hảo nhìn thấy gương mặt tươi cười của cũng tức giận với nữa, " rất đói, mà lại thể dừng xe, nếu bị trễ."

      "Hả?" Lâm Tĩnh Hảo nhíu mày.

      "Nếu em đút cho ăn." Đây mới là mực đích thích của Cố thiếu gia.

      Lâm Tĩnh Hảo thực có cách nào với tên vô lại này nữa rồi, cả ngày lẫn đêm ra sức nghĩ cách "Hành hạ" . Lâm Tĩnh Hảo cầm túi đựng đồ ăn sáng lên, lấy bánh bao mà mẹ Thu Vân hấp từ trong túi ra đưa vào miệng , cắn miếng, nhai trong miệng vô cùng ngon miệng.

      Lúc ăn xong cái bánh bao còn cố ý ngậm ngón tay của Lâm Tĩnh Hảo trong miệng, dùng đầu lưỡi ướt át của liếm qua đầu ngón tay của , liếm quanh mút vào. Đầu lưỡi của giống như có dẫn theo dòng điện, truyền tới đầu ngón tay của , truyền qua ngón tay chạy khắp toàn thân, khiến cơ thể Lâm Tĩnh Hảo hơi run rẩy.

      muốn rụt tay lại, lại bị cắn chặt. cả kinh: "Cố Hạo Thần, buông ra. Bây giờ còn lái xe, rất nguy hiểm."

      " có thể công đổi việc." Lúc này Cố Hạo Thần mới buông lỏng ngón tay của ra, đầu lưỡi khẽ liếm qua khóe môi, cười đầy thâm ý, "Bữa ăn sáng rất ngon miệng."

      "Cố Hạo Thần, là chó sao?" Lâm Tĩnh Hảo nắm ngón tay bị cắn, mặc dù đau, nhưng lại ám muội khiến tim đập nhanh, "Luôn cắn em."

      "Vừa rồi em cũng cắn rồi. Hai chúng ta vừa vặn gom thành đôi." Cố Hạo Thần là mắng chửi người mang theo chữ thô tục, ràng chửi cũng là chó.

      Lâm Tĩnh Hảo nghiêm mặt nhìn , thể lại được, gì cũng bị vòng vào, cần giữ im lặng. Ngay sau đó để ý tới nữa, mặc gọi thế nào, đều quan tâm, làm ra vẻ như nghe thấy.

      Lâm Tĩnh Hảo vừa vào phòng làm việc Đường Hi bước đến thông báo: "Cậu có biết ? tuần lễ nữa sau khi nộp tác phẩm lên, sau đó ba ngày cử hành bữa tiệc dạ hội chào mừng Tổng giám do Tổng giám tự mình công bố kết quả."

      "Dạ tiệc chào mừng?" Lâm Tĩnh Hảo ngồi xuống ghế, "Sợ rằng lại muốn làm nhộn nhạo trái tim của biết bao nhiêu mỹ nữ."

      "Vị Tổng giám này còn đủ thần bí." Đường Hi chống đầu, tay xoay bút, "Nghe ngoại trừ tổng thiết kế Tạ từng gặp qua ai biết ta trông như thế nào. lòng muốn nhìn chút dáng vẻ Tổng giám của chúng ta như thế nào? Nghe ông chú lớn tuổi, nếu quả như vậy, làm vỡ vụ trái tim của các thiếu nữ mất thôi."

      "Có thể làm tới chức Tổng giám đều là những thiết kế sư ưu tú rất có thâm niên rồi, cậu suy nghĩ chút người có thể bò đến vị trí này có thể có bao nhiêu tuổi?" Lâm Tĩnh Hảo giơ tay lên vỗ vỗ đầu gối, "Dùng cái này suy nghĩ chút cũng có thể hiểu."

      Đường Hi lại phục, đột nhiên đứng lên, nằm rạp người về phía Lâm Tĩnh Hảo: "Ai vậy, Tĩnh Hảo, tại có rất nhiều người tuổi trẻ tài cao, hơn nữa Tổng giám của tập đoàn Trí Mỹ Cố Hạo Thần, ta cũng chưa đến 30 tuổi, thấy thế nào cũng là thanh niên tài tuấn, giống ông chú lớn tuổi chút nào."

      Cố Hạo Thần, tại sao có thể có người ưu tú như vậy chứ?

      Lâm Tĩnh Hảo cúi đầu mở tài liệu trong tay ra: " ta có phải người hay , cậu biết sao?"

      "Đó là thần." Đường Hi cười đầy ái muội.

      "Cậu có thời gian những cái này bằng suy nghĩ kỹ tác phẩm, đây chính là cơ hội tốt để lên làm trợ lý đặc biệt của Tổng giám, ngàn vạn lần thể bỏ lỡ được." Lâm Tĩnh Hảo dời đề tài, "Mình cũng phải suy nghĩ kỹ, cố gắng giành thắng lợi."

      "Ừ. đúng." Đường Hi cũng nghiêm túc trở lại tập trung vào công việc.

      Cố Hạo Thần lái xe đến công ty, vừa tới phòng làm việc, có người tới gõ cửa, vừa nhìn thấy là Tiêu Vân Đào nhiều ngày gặp. Cố Hạo Thần giương miệng lên : "Cậu trở lại?"

      Đôi mắt phượng hẹp dài của Tiêu Vân Đào tràn đầy ý cười, xuân phong đắc ý bước tới, đặt mông ngồi xuống bàn làm việc trơn nhẵn gọn gàng của Cố Hạo Thần.

      "Lần này ra ngoài xui xẻo làm mình quá mệt." Mười ngón tay của Tiêu Vân Đào đưa tới, lại lật ngược đặt xuống mặt bàn, "Mình lâu như vậy cậu thấy tịch mịch sao?"

      "Hai chúng ta phải GAY, có hứng thú với đàn ông, cậu bao lâu có quan hệ gì tới mình chứ?" Cố Hạo Thần dựa vào mép bàn làm việc, nhìn thẳng .

      "Cậu và Lâm Tĩnh Hảo phát triển đến bước nào rồi?" Tiêu Vân Đào khẽ nhíu mày, mở ra tính bát quái.

      "Rất tốt." Cố Hạo Thần cầm túi đựng bữa ăn sáng bàn đưa lên mũi hít , "Đây chính là bữa ăn sáng mẹ Tĩnh Hảo làm, vô cùng ngon miệng."

      "Mình , cũng phát triển đến bước này rồi hả ? Xem ra mình bỏ lỡ rất nhiều kịch hay." Tiêu Vân Đào đưa tay đẩy bả vai của Cố Hạo Thần cái, "Cậu giỏi lắm! Xem ra năm năm đợi chờ của cậu cũng uổng phí."

      Cố Hạo Thần nhìn bánh bao hấp trong túi, cảm thấy thỏa mãn, đây chính là đồ mà vĩnh viễn được ăn từ mẹ của mình, chứa đựng tràn đầy tình thân, cho nên càng thêm mỹ vị.

      "Đúng vậy, cuối cùng ấy cũng thuộc về mình." Cố Hạo Thần cầm cái bánh bao đưa lên khóe miệng.

      "Mình có thể nếm cái sao?" Tiêu Vân Đào nhìn vào túi bánh bao hấp trưng cầu ý kiến của Cố Hạo Thần, sợ cậu ấy lại mọn tức giận như lần trước ăn bữa sáng mà Lâm Tĩnh Hảo làm cho cậu ấy, "Để cho mình chia sẻ chút vui vẻ cùng cậu."

      "Là đáng giá chia sẻ." Lần này Cố Hạo Thần cũng keo kiệt nữa.

      Lúc này Tiêu Vân Đào mới cầm bánh bao hấp lên mạnh dạn yên tâm mà ăn, vừa tán dương: "Tay nghề cũng tệ, làm ăn ngon hơn cả đầu bếp nhà mình. Cậu có phúc. Ừ, ăn ngon, ăn rất ngon."

      Cố Hạo Thần cầm khăn ướt
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53: Chúng ta ở bên nhau

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Thẩm Giai Liên rất lo lắng về phía mẹ của , sợ bà biết chịu nổi, sợ bà khóc, sợ bà khó chịu.

      "Đừng lo lắng, ba nhờ người khác cho bà ấy biết con công tác rồi, ba giấu diếm giúp con, nên con phải nhanh chóng đứng lên." Tiêu Kiến Đức cưng chiều giơ tay lên vuốt đỉnh đầu Thẩm Giai Liên.

      Thẩm Giai Liên nghe ông như vậy, trong lòng như mưa gió chuyển sáng nắng hè, thả lỏng trạng thái, sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn, đưa tay ôm chặt hông Tiêu Kiến Đức, làm nũng tựa vào trong ngực của ông: "Có ? Vậy tốt quá. Cám ơn người, ba."

      Khi Thẩm Giai Liên bật lên tiếng ba, Tiêu Kiến Đức rất vui mừng, mà Cao Minh Tông rất khiếp sợ, trong tích tắc đấy cho là mình nghe nhầm. nhìn chằm chằm Thẩm Giai Liên và Tiêu Kiến Đức, nhìn kỹ lại, vẻ ngoài hai người chỉ giống nhau có ba phần, nhưng phần thần thái giữa hai lông mày rất giống nhau.

      mở miệng hỏi hoặc là cắt đứt cuộc chuyện giữa bọn họ, mà dằn nghi vấn xuống đáy lòng, vẫn đứng im lẳng lặng lắng nghe. cũng biết vào thời điểm này phải lúc giải quyết nghi vấn trong lòng. còn nhiều thời gian tâm với Thẩm Giai Liên.

      "Con đừng để mẹ con lo lắng. Cả đời này của bà ấy lo lắng cho con, con phải nghĩ cho bà ấy." Tiêu Kiến Đức thương , ánh mắt mơ hồ lên thiếu nợ, "Mà ba cũng tận lực đền bù cho mẹ và con. Cho nên Giai Giai con hãy cho ba cơ hội thương hai người đó."

      "Dạ, con hiểu. Con hiếu thảo với mẹ." Hốc mắt Thẩm Giai Liên ửng đỏ, rất là khéo léo, "Ba, sau này con lạnh lùng giả vờ nhìn thấy ba nữa. Hi vọng ba có thể tha thứ con hiểu chuyện, sau này hiếu thảo với cha, giống như Vân Đào đối với ba vậy."

      "Hôm nay ba cảm thấy rất vui vẻ, có thể nghe con kêu ba tiếng ba." Tiêu Kiến Đức rất là vui.

      Trước kia thái độ của Thẩm Giai Liên lạnh nóng với ông, khi ông tới chẳng thèm gọi ông. Nhưng hôm nay con lại chủ động gọi ba, điều này làm cho ông vui sướng bất ngờ. Đây là niềm an ủi lớn nhất cả đời này của ông. tại ông có con trai có con , là chuyện vui đáng ăn mừng cỡ nào.

      "Ba, ba, ba. . . . . ." Thẩm Giai Liên làm nũng y kêu ba, càng kèm theo nụ hôn lên mặt ông.

      "Đứa bé này thiệt là, cũng lớn như vậy còn hôn má." Tiêu Kiến Đức miệng như thế, nhưng trong lòng lại ngọt phải cười như nở hoa, "Con như vậy khiến Minh Tông che cười đó?"

      Đối với chuyện giữa Thẩm Giai Liên và Cao Minh Tông ông cũng biết ít nhiều, chỉ cần là con thích, ông cũng thích, tuyệt đối ủng hộ. Con thất lạc nhiều năm rốt cuộc tìm được, ông thiếu con nhiều năm như thế, ông nhất định bù đắp lại cho con, chỉ cần là con muốn, ông có thể cho con hết. Chỉ cần con vui vẻ, luôn mỉm cười. Ông liền thỏa mãn.

      "Sao Minh Tông có thể cười con được?" Thẩm Giai Liên ngước mắt nhìn Cao Minh Tông vẫn trầm mặc. Mới vừa rồi gọi Tiêu Kiến Đức là ba khiếp sợ mặt Cao Minh Tông đều thấy hết. là cố ý làm như vậy, để Cao Minh Tông biết ba của chính là Tiêu Kiến Đức tập đoàn Trí Mỹ, là tổng giám đốc công ty mà làm việc, mà là của con của tổng giám đốc, lựa chọn , mang đến nhiều trợ lực về nghiệp cho , khiến bước lên mây cũng phải là thể nào. Như vậy Cao Minh Tông còn do dự nhiều nữa, càng dễ dàng chia tay với . Chỉ là đứa bé đối với còn chưa đảm bảo chắc chắn, nếu như lựa chọn cần đứa bé này, như vậy thể làm gì. Nhưng nếu như là con Tiêu Kiến Đức, như vậy cách nào cự tuyệt. Bởi vì biết Cao Minh Tông có dã tâm rất lớn.

      Ban đầu đến gần Cao Minh Tông, hứa hẹn với đưa vào tập đoàn Trí Mỹ nếu hai người quen nhau, sau khi tốt nghiệp tròn giấc mộng cho . Cho nên tin tưởng Cao Minh Tông vì tiền đồ mà buông tha cơ hội tốt như vậy. Nhược điểm của , biết rất .

      "Tiếu tổng, tôi nhìn thấy gì hết." Cao Minh Tông .

      "Cậu xem cậu cưng chiều Giai Giai quá rồi." Tiêu Kiến Đức hài lòng cười tiếng, cảm thấy Cao Minh Tông cũng tệ lắm, "Cậu đừng đứng nữa, ngồi . Tôi có lời với hai người."

      "Vâng" Cao Minh Tông ngồi xuống, ánh mắt chạm vào ánh mắt Thẩm Giai Liên, sau đó liền quay .

      Tiêu Kiến Đức giống như nhớ lại quá khứ, giọng có chút nhàng: "Minh Tông, cậu nghe Giai Giai gọi tôi là ba, nó chính là con tôi. Là viên minh châu bị thất lạc ra bên ngoài của tôi, chỉ là tại tôi cách nào đón nó về nhà. Cái này còn cần thời gian. Bởi vì cậu là bạn trai
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53: Chúng ta ở bên nhau (tiếp theo)

      Edit: Hangbaobinh

      “Vì sao mấy người lại tới đây?” Tiêu Kiếm Đức ngờ là bọn họ lại xuất ở nơi này.

      “Đương nhiên là thay mặt Trí Mỹ đến thăm nhân viên bị thương rồi.” Tiêu Vân Đào lạnh nhạt , sâu thẳm trong đôi mắt là chống đối với cha mình, tuyệt sợ hãi chút nào.

      “Chuyện này giống như phải cần con và A Thần đến đây.” Tiêu Kiến Đức tin tưởng con trai mình nguyên nhân như vậy mà đến nơi này, trừ phi là nó biết chuyện gì đó.

      “Vậy càng tới phiên cha đến đây.” Đôi lông mày của Tiêu Vân Đào giương cao lên, khuôn mặt tuấn tú thoáng lên tia châm chọc cùng ngạo mạn: “Trừ phi mấy người có bí mật gì đó thể , nếu con cũng tin tưởng cha hạ mình đến nơi này thăm nhân viên nho , tập đoàn Trí Mỹ của chúng con có rất nhiều người, dù thế nào cũng thể để cho cha phải tự mình chuyến. Cha, chẳng lẽ ta là tình nhân của người?”

      Tình nhân?

      Cố Hạo Thần nghe thấy Tiêu Vân Đào như vậy về quan hệ của cha ta với Thẩm Giai Liên như vậy, hai đầu lông mày của khẽ nhếch lên đầy kinh ngạc. Người này nhất định là cố ý. Nhưng đối phương là cha của ta, sợ ta tức giận nhất thời mà chọc giận Tiêu Kiến Đức.

      “Vân Đào, bác Tiêu phải là người như vậy. Hơn nữa cậu cũng biết Thẩm Giai Liên có bạn trai, chính là Cao Minh Tông tổ trưởng bộ phận thiết kế của công ty chúng ta đó.” Cố Hạo Thần vội vàng dập tắt lửa, chỉ sợ tính khí cứng đầu của hai cha con Tiêu thị lại cứng đối cứng với nhau.

      sao?” Khóe môi Tiêu Vân Đào khẽ nâng lên, nhưng có dừng mà lại tiếp tục đùa với lửa: “Sợ rằng đây chỉ là đạn khói thôi. Cậu có nhìn thấy cha tôi ôm ta rất chặt sao? Loại trình độ thân mật như vậy có thể thấy quan hệ cũng có tồi đầu. Cha, nếu người đưa ta về nhà, để cho mẹ con nhận xét thay người, cũng có thể cho người thêm ý kiến. Hoặc là để cho mẹ con trực tiếp nhường lại vị trí Tiêu phu nhân để biểu hiền dịu của bà.”

      Thẩm Giai Liên thấy Tiêu Vân Đào càng càng kéo xa, vội vàng mở miệng: “Tiêu thiếu, giữa tôi cùng Tiêu tổng giống như nghĩ, hiểu lầm rồi.”

      “Câm miệng, nơi này là nơi nào mà đến phiên chuyện vậy!” Tiêu Vân Đào khách khí cắt đứt lời ta.

      “Tôi.... ..... Tôi.... ...... Chỉ tốt bụng.... ...... ...” Trong nháy mắt Thẩm Giai Liên cảm thấy uất ức, môi bẹp ra, hốc mắt ửng hồng.

      “Tốt bụng? có lương tâm sao? Có lương tâm cũng đoạt mất Cao Minh Tông, có lương tâm cũng lại lần lại lần nữa bức bách Tĩnh Hảo! Thẩm Giai Liên, đừng giả bộ nữa, con mẹ nó làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!” Trong tròng mắt Tiêu Vân Đào tràn đầy chán ghét.

      Những lời Tiêu Vân Đào chọc giận Tiêu Kiến Đức, hơn nữa thấy ta nhục nhã Thẩm Giai Liên như vậy, tự nhiên ông ta cảm thấy đành lòng. Gương mặt ông đen lại, khẽ quát tiếng: “Càn rỡ, con đường đường là tổng giám đốc, chuyện lại có thể đúng mực như vậy. Vân Đào, con đừng để cho cha cảm thấy thất vọng đối với con.”

      “Cha, người làm cho con thất vọng trước.” Những lời đó của Tiêu Vân Đào hời hợt làm sao, nhưng trong lòng cũng cảm thấy bi thương: “Đối với người phụ nữ giả bộ này, con mắng người lại cảm thấy đau lòng. Nhưng người có nghĩ tới hay người như vậy mẹ con cũng cảm thấy đau lòng, con cũng vậy cảm thấy thất vọng đối với người.”

      “Vân Đào, có lời gì hãy cho bác Tiêu biết.” Cố Hạo Thần nhìn thấy ngọn lửa chiến tranh, khỏi vỗ cái lên vai Tiêu Vân Đào, để cho ta bình tĩnh lại chút.

      Nhưng mà cũng có thể hiểu được nhìn thấy người phụ nữ như Thẩm Giai Liên như vậy muốn nổi giận cũng là thể nào. Trong lòng cũng muốn nhìn thấy ta, nếu phải cùng Vân Đào, căn bảo là muốn, càng mang theo Lâm Tĩnh Hảo.
      “Vân Đào, chuyện của chúng ta trở về rồi hãy . Nơi này là bệnh viện, Giai Giai cần nghỉ ngơi.” Tiểu Kiến Đức lui lại bước, sau đó với Thẩm Giai Liên: “Con nghỉ nghơi cho tốt, lần sau ta lại đến thăm.”

      “Thế nào, có chuyện gì mà cha thể , được bằng lời nên thể cho mọi người nghe được sao?” Khóe môi Tiêu Vân Đào nâng lên nụ cười lạnh: “Có gì ở chỗ này, mọi người cũng nên ở lại đây, con để cho cha trở về để làm tổn thương mẹ con.”

      “Chuyện này con có thể ?” Thẩm Giai Liên mở miệng, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tiêu Kiến Đức, trưng cầu ý kiến của ông. Nếu như ông đồng ý ta mới dám , nếu sợ là hỏng chuyện.

      Hơn nữa ta muốn tự mình ra, từ ở chỗ này là thời điểm bước vào nhà họ Tiêu, mẹ ta mới có được địa vị, ta mới có được tương lai. Tiêu Vân Đào là chướng ngại lớn nhất của ta ở nhà họ Tiêu. Nhưng ta tuyệt đối lùi bước. ta nghĩ thông suốt rồi, có quyền thế cùng bối cảnh, có tiền, ta cái gì cũng có. Chỉ cần có thể vào được nhà họ Tiêu, như vậy có bị coi là con riêng của tiểu tam làm sao? Những thứ mà ta bỏ lỡ ta đều muốn lấy lại tất cả.

      Tiêu Kiến Đức cảm thấy được ánh mắt của Thẩm Giai Liên, nhưng muốn chuyện này từ miệng ta ra, như vậy đối với ta là tổn thương. tồn tại của ta nên phải được thừa nhận từ chính miệng của ông: “Hay là để cho ta thôi. Chỉ là Vân Đào, chuyện này chỉ là chuyện của cha con chúng ta, vậy chúng ta qua bên rồi hãy , nên quấy rầy Giai Giai nghỉ ngơi có được ?”

      Nếu , như vậy Tiêu Vân Đào chắc chắn bỏ qua, có lẽ trong nhà cũng biết . bằng cho nó biết chuyện thôi. Cũng tránh để làm cho con trai mình sinh ra hiểu lầm đối với ông.

      Dĩ nhiên là Tiêu Vân Đào nghe được ý ngoài lời của Tiêu Kiến Đức, ta nhìn Cố Hạo Thần cái. Người đứng sau đưa cho ta ánh mắt đồng ý. ta liền xoay người rời , sau lưng còn ném cho Cố Hạo Thần câu: “A Thần, chờ mình chuyện xong, cậu tới đón mình.”

      Điều này làm cho Cố Hạo Thần thể ở lại bệnh viện chợ họ làm xong việc.

      Tiêu Vân Đào, Tiêu Kiến Đức cùng thư ký của ông, ba người cùng nhau rời khỏi, phòng bệnh này rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Chỉ còn lại hai đôi mắt nhìn nhau. Lâm Tĩnh Hảo vốn nên xuất ở chỗ này, mà lúc này cũng muốn ở lại chỗ này thêm chút nào nữa: “Cố Hạo Thần, chúng ta cũng thôi.”

      “Cũng tốt, uống chút gì đó rồi chờ Vân đào.” Cố Hạo Thần cũng cười tiếng, trong đôi mắt lóng lánh dịu dàng như ánh sao, sau đó cầm tay , dắt muốn rời khỏi phòng bệnh.

      Lâm Tĩnh Hảo cũng gật đầu, sau đó cười với nụ cười dịu dàng.

      Cố Hạo Thần đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì đó, dừng bước chân lại, ánh mắt quét qua Cao Minh Tông cùng Thẩm Giai Liên: “Tôi có tin tốt muốn cho biết, tôi cùng Tĩnh Hảo quen nhau, chúng tôi ở chỗ với nhau rất hạnh phúc. Còn điều quan trọng nhất là tôi muốn cảm ơn , để cho chúng tôi ở cùng nhau.”

      Cố Hạo Thần đầy thâm tình tuyên bố, nắm chặt lấy bàn tay của Lâm Tĩnh Hảo mười ngón tay đan lại với nhau, thể hạnh phúc của họ dễ mà có được. Họ nắm tay nhau chặt ở chỗ đó là cho bọn họ cảm thấy vô cùng chói mắt.

      Tròng mắt của Cao Minh Tông trầm xuống mấy phần, đáy mắt chuyển động làm cho người ta thấy được màu sắc, môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, câu cũng .

      Giờ khắc này đáy lòng Thẩm Giai Liên giao động, mộng đẹp của ta rốt cuộc cũng tan vỡ. Nhìn họ ở chung chỗ, lòng của ta giống như bị người ta bóp chặt, thể thở nổi.

      “Cố Hạo Thần, chuyện giống như vậy cũng chỉ là chuyện của hai người chúng ta, cần gì phải với những người liên quan đến chúng ta vậy? Hạnh phúc cùng vui vẻ của chúng ta bọn họ thể nào cảm nhận được, cho nên làm như vậy quả rất là tàn nhẫn.” Lâm Tĩnh Hảo để ý chút nào, nhưng trong lòng biết như vậy đả kích Thẩm Giai Liên. Bởi vì lúc này sắc mặt của ta u đến mức giống như sắp nổi bão.

      Muốn cho Thẩm Giai Liên biết ta có năng lực phản kích lại Lâm Tĩnh Hảo, càng để cho Thẩm Giai Liên có thể khinh dễ Lâm Tĩnh Hảo. phải phản kích lại mà là thời cơ chưa đến. giờ rốt cuộc cũng làm được, Cố Hạo Thần chính là nhược điểm trí mạng của Thẩm Giai Liên. muốn ở chung chỗ với Cố Hạo Thần, hưởng thụ tốt cưng chiều của , được làm được.

      “Tĩnh Hảo, em quá đúng, hạnh phúc thuộc về chúng ta người khác thể nào cảm nhận được. làm điều thừa.” Cố Hạo Thần khẽ cau mày, giống như mình nhiều lời: “Về sau chúng ta nhau chỉ làm mà .”

      Lời mập mờ này, tràn đầy màu hồng. Làm cho khuôn mặt mềm mại nhắn của Lâm Tĩnh Hảo ửng hồng làm say lòng người, càng thêm quyến rũ động lòng người. Như vậy làm cho người ta thể kháng cự được vẻ đẹp của .

      “Cố Hạo Thần - -” Lâm Tĩnh Hảo nhăn mặt cười khẽ với , lời này làm cho thất e lệ.

      Giữa bọn họ có gì xảy ra cả, nhưng ở trước mặt kẻ địch mà bại lộ . Tuyệt đối thể. Cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể đỏ mặt ngượng ngùng cười tiếng, giống như chấp nhận phần mập mờ này.

      “Tốt lắm, những lời muốn cũng xong rồi. Chúng ta thôi.” Cố Hạo Thần nhìn biểu cảm biến hóa đầy đặc sắc mặt hai người kia, liền dắt tay rời .

      Trong lòng Thẩm Giai Liên giống như bị vô số kim đâm vào, đau đến mức làm cho ta lâu sau mới mở miệng: “Lâm Tĩnh Hảo, chúng ta chuyện chút.”

      Đây là nhất định, chiến tranh giữa hai người phụ nữ, chỉ vì hai người đàn ông này.

      Họ muốn đối mặt với nhau lần, như vậy mới biết được ai có thực lực hơn, mà phải chỉ là phô trương thanh thế.

      “Chúng tôi muốn uống nước, có thời gian chuyện với .” Tròng mắt của Cố Hạo Thần tĩnh mịch, trong nháy mắt đề cao cảnh giác. Dĩ nhiên là để cho Lâm Tĩnh Hảo cùng Thẩm Giai Liên mình ở chung với nhau.

      Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy tay nắm lấy vai của chặt thêm chút, rất là lo lắng cho . nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của : “ có gì phải sợ. Em cũng chưa từng làm chuyện gì xấu, người tốt tự nhiên được thần linh phù hộ.” Sau đó nhìn về hướng Thẩm Giai Liên, lạnh nhạt : “Được.” Trong mắt tràn đầy kiên cường cùng tự tin mà Thẩm Giai Liên chưa bao giờ thấy qua. giống như ánh sáng nóng bỏng, làm cho ta thể nào mở mắt ra được.

      Cố Hạo Thần thấy được tự tin trong mắt của Lâm Tĩnh Hảo, thể làm gì khác hơn là gật đầu : “Được, ở bên ngoài đợi em, em có chuyện gì cũng có thể gọi . là người đầu tiên xuất trước mặt em.”

      “Em biết rồi.” cảm ơn bảo vệ cùng dịu dàng của .

      “Minh Tông, cũng ra bên ngoài chờ chút được ?” Thẩm Giai Liên thỉnh cầu , có mấy lời ta thể để cho Cao Minh Tông nghe được. Có Cố Hạo Thần ở bên ngoài, ta sợ ta nghe lén.

      Cố Hạo Thần dẫn đầu ra khỏi phòng bệnh, Cao Minh Tông cũng rời theo sau. Như vậy trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ. An tĩnh, trầm mặc, đè nén.... ........ Lâm Tĩnh Hảo cũng ở trong bầu khí lạnh nhạt như vậy đến chỗ sofa dùng để nghỉ ngơi rồi ngồi xuống. Dáng vẻ bình yên, lặng lẽ đợi Thẩm Giai Liên lên tiếng.

      có lời gì cần . Cố Hạo Thần chờ tôi... tôi muốn cho ấy phải chờ lâu.” Lâm Tĩnh Hảo muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở người ta.

      Thẩm Giai Liên lạnh lùng nhếch môi cười: “Lâm Tĩnh Hảo, có thời gian chúng ta gặp nhau, thay đổi rồi, cũng trở nên sắc bén hơn rồi.”

      phải là tôi thay đổi, mà bản thân tôi vẫn luôn như vậy, chỉ có kẻ địch của tôi mới cảm thấy bén nhọn của tôi, bạn bè chỉ cảm nhận được tôi gần gũi. còn là bạn bè của tôi nữa, tôi đương nhiên cũng mang gần gũi của mình thể với . Tôi lại có ngốc, cũng bị vật gì đó che mắt. có đúng ?”

      “Lâm Tĩnh Hảo, ngờ là ở chung chỗ với Cố Hạo Thần mà có thể phách lối như vậy!” Thẩm Giai Liên tức đến mức phải nghiến răng nghiến lợi, nhưng ta cũng có đứng dậy nổi lên thể làm gì được, ta hít hơi sâu để ổn định tâm tình của mình: “ chỉ muốn lợi dụng Cố Hạo Thần để đả kích tôi mà thôi. Bởi vì tôi ấy lòng, còn chỉ là giả vờ mà thôi, lợi dụng ấy, bởi vì hận tôi, hận đến mức muốn tôi chết trong vụ tai nạn đó đúng ?”

      “Đúng là tôi nên hận , nhưng tôi cũng muốn chết, huống chi nếu làm sao tôi có thể thấy được Cao Minh Tông lại là người thâm hiểm như vậy. Để cho mình cả đời này thoát khỏi đau khổ. Càng thể nào có thể đến gần được Cố Hạo Thần, hưởng thụ tình của ấy, để cho tôi hiểu được cái gì gọi là cưng chiều, cái gì là người đàn ông tốt. Tất cả cũng nên cảm ơn . Cho nên tôi hận . Tôi hưởng thụ tình cảm cùng cuộc sống bây giờ, mỹ mãn, hạnh phúc, hơn nữa là vui vẻ.” Trong đáy mắt cười như gợn nước, dần dần càng thêm bập bềnh, giống như rất thỏa mãn: “Vui vẻ có hiểu ? Tôi biết tấm lòng luôn vặn vẹo cùng u ám của vĩnh viễn hiểu được cái gì là vui vẻ . Như vậy tôi buồn thay cho .”

      “Tôi đương nhiên là rất vui vẻ. Tôi cần giả tình giả ý!” Sắc mặt Thẩm Giai Liên hết sức khó coi, che dấu được yếu ớt, tay dùng sức nắm chăn chặt: “Lâm Tĩnh Hảo, đừng có tốt đẹp như vậy. Tôi biết trong lòng thể nào quên được Cao Minh Tông, ta là người đàn ông nắm giữ những năm tháng tuổi thanh xuân của , những gì tốt đẹp mà các người từng cùng nhau trải qua nhất định thể vứt bỏ được. Nhưng có biết ? ở trong lòng ta căn bản là còn là gì nữa, tôi dùng vị trí trong tập đoàn Trí Mỹ dụ dỗ ta, để cho ta thuần phục dưới chân của tôi, biến thành nô lệ của tôi, nằm rạp dưới chân của tôi. Lâm Tĩnh Hảo, ta bao giờ trở lại bên cạnh nữa rồi. Bởi vì so với tôi đáng giá để ta cùng lựa chọn hơn.”

      “Tôi rồi tôi có nghĩ muốn có bất kỳ quan hệ gì với ta nữa.” Bên đôi môi mềm mại của Lâm Tĩnh Hảo vẫn luôn lên nụ cười yếu ớt.

      sao? Lâm Tĩnh Hảo, cứ giả vờ .” Thẩm Giai Liên cũng cho rằng
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54.1: Chúng ta như thế này tính là vụng trộm

      Edit: Hangbaobinh

      Tiêu Kiến Đức cầu khẩn con trai mình, ông hy vọng con trai hiểu lầm mà làm cho gia đình tốt đẹp bị rung chuyển, mặt khác ông thiếu Triệu Linh quá nhiều, ông cách nào bỏ mẹ con họ qua bên quan tâm. Quả ông có làm được, chỉ có thể tận lực cân bằng hai bên. Nhưng con trai lại biết được, ông thể mất đứa con trai này, bởi vì ông muốn đứa con trai ưu tú này của mình thừa kế tất cả những gì ông có. Cũng chỉ có nó mới có thể đưa tập đoàn Trí Mỹ lên đỉnh cao mới.

      “Vân Đào, con vẫn còn nghe ta đó chứ?” Tiêu Kiến Đức thấy Tiêu Vân Đào bắt đầu trầm mặc, trong lòng cũng cảm thấy rối rắm khó chịu.
      Nếu như ông chưa bao giờ trở về tìm Triệu Linh, muốn nhìn xem ấy sống có tốt hay cũng gặp những chuyện sau này. Nhưng chuyện có nếu như, tất cả đều xảy ra, ông chỉ có thể chịu trách nhiệm của mình.

      Đôi lông mày của Tiêu Vân Đào nhíu lại, mặt cũng còn nụ cười bỡn cợt nữa, trong mắt chỉ còn lại nghiệm túc cùng chăm chú. Ánh mắt của ta lạnh lẽo, đen như mực, còn ánh sánh có lúc sáng lúc tối.

      “Cha, con con rất đồng tình với bọn họ, đứng ở lập trường của con cong thể nào tiếp nhận được người tình cũ cùng con riêng của người, bất luận Triệu Linh vì người bỏ ra bao nhiêu, đối với con có bất kỳ mối quan hệ nào, bà ấy đối với con chỉ là người xa lạ. Dù sao con cũng là con trai của mẹ, con thương mẹ con, con cho phép bất kỳ ai làm tổn thương đến bà, người là chồng của bà, người cũng có trách nhiệm để cho ai làm tổn thương bà, mà lừa gạt cũng là loại trong đó, cho nên xin cha hay cho mẹ con câu trả lời thỏa đáng. Nếu con chỉ có thể câu xin lỗi với người.” Đáy mắt Tiêu Vân Đào u ám, giống quả quyết: “Cha, người có thể bồi thường cho bọn họ, có thể cho bọn họ tiền, con có bất kỳ ý kiến gì. Nếu như người muốn biết tình huống của bọn họ, người có thể cho người khác nhìn, sau đó lại cho người biết, người cũng có thể thuê người giúp việc giỏi chăm sóc bọn họ, những điều này còn đều có thể chấp nhận. Nhưng con thể chấp nhận người tự mình , người nên gặp họn họ, người thăm mẹ con bọn họ, người có biết ý tứ này là gì ? Người và bọn họ ở sau lưng mẹ của con có phải là ngôi nhà khác hay . Tình huống như thế người con có thể đồng ý hay sao? Cho nên xin cha, người dừng lại có được ? Người như vậy là làm tổn thương cả hai người phụ nữ, người lại càng đặt Triệu Linh vào tình cảnh vị trí tiểu tam phá hoại gia đình nhà người khác? Người như vậy phải là giúp bà ấy, mà là hại bà ấy.”

      Tiêu Vân Đào cũng cầu khẩn cha mình, hy vọng mọt gia đình hạnh phúc bị phá tan: “Cha, nếu như người mẹ, cũng nên lừa gạt bà. Nếu như người đối với Triệu Linh vẫn còn tình cũ, vậy người nen ràng, cuối cùng người chọn ai, làm sao người có thể hưởng hết tề nhân chi phúc(*)?”

      *: có được may mắn được cả thê lẫn thiếp.

      Tiêu Kiến Đức thở hơi dài, buồn bực trong lòng vẫn thể nào giải quyết được: “Vân Đào, cha từng rất Triệu Linh, nhưng tạo đối với ta tình cảm với Triệu Linh qua rồi. Ta đối với ấy chỉ còn lại mắc nợ cùng đồng tình, ta chỉ muốn nửa đời sau của ấy trôi qua tốt hơn chút, có thể bỏ qua những khổ sở mà thôi. Ta với mẹ con cùng nhau lâu như vậy, làm sao ta có thể buông tay của mẹ con được? Cái này con nghĩ cũng đừng có nghĩ, bởi vì căn bản là thể nào.”

      “Vậy tốt, nếu như là quá khứ, như vậy người cũng nên biết phải làm như thế nào mà.” Tiêu Vân Đào mong cha mình có thể làm được là tốt nhất, đây là kỳ vọng duy nhất của ta: “Cha, con có câu muốn ro ràng. Thẩm Giai Liên là người phụ nữ tâm thuật bất chính(**) cho nên vĩnh viễn con chấp nhận còn cùng ta chảy chung dòng máu. Người cũng cần bị dáng vẻ bề ngoài vui vẻ của ta mà bị lừa, nội tâm ta so với rắn độc còn độc hơn. Người chưa có thử qua cho nên người biết. Người phụ nữ này so với tưởng tượng của người tâm cơ còn hiểm hơn. Đừng tưởng rằng ta là con của người, người có thể che chở cho ta, nhưng nếu như ta ở dưới mí mắt của con làm sai chuyện gì, con tuyệt đối có bỏ qua, càng nương tay. Người có ra mặt con cũng có tôn trọng đâu, cho nên người tốt nhất nên với ta biết về sau nên an phận chút, nếu như có ý nghĩ rục rịch ngóc đầu dậy, như vậy cũng chỉ là tự đào hố chôn mình mà thôi. Nếu như người muốn ngày nào đó mà ta gây ra đại họa mà giải quyết được, tốt nhất nên giáo dục ta tốt chút.”

      **: là người có lòng dạ ngay thẳng.

      “Con bé làm chuyện gì mà để cho con chán ghét nó như vậy?” Tiêu Kiến Đức hiểu, liền hỏi câu, dù sao con trai ông tùy tiện căm hận người, đặc biệt là phụ nữ, mà lại có thể làm cho nó chán ghét như vậy nhất định nó có lý do gì đó.

      “Nếu như cha muốn biết nhân cơ hội này con cho người biết.” Tiêu Vân Đào cũng phải là người thích xấu người khác, chỉ là Tiêu Kiến Đức mở miệng hỏi ta, ta dựa vào đó mà mở lời, tốt nhất là nên làm cho cha tỉnh lại, cho ông biết ông có người con tốt như thế nào: “Vào thời điểm chúng con học đại học ta thích A Thần lại nhờ Lâm Tĩnh Hảo tỏ tình giúp ta, nhưng A Thần lại trêu Lâm Tĩnh Hảo, khi hôn ấy lại bị Thẩm Giai Liên nhìn thấy hiểu lầm là Lâm Tĩnh Hảo có quan hệ mập mờ với A Thần, ta cho là Lâm Tĩnh Hảo cản trở ta rồi đoạt mất A Thần, lại có phân trắng đen trả thù Lâm Tĩnh Hảo, ta thầm cướp bạn trai của Tĩnh Hảo là Cao Minh Tông, thầm chiếm giữ năm năm, lại còn vừa làm bạn tốt của Lâm Tĩnh Hảo. ta dừng mọi cách để Cao Minh Tông hiểu lầm, căm hận Lâm Tĩnh Hảo, làm cho bọn họ chia tay rất đau đớn. Cho tới bây giờ ta vẫn coi Lâm Tĩnh Hảo là cái đinh trong mắt, cái gai đâm trong thịt, muốn bức ấy vào góc chết. ta bây giờ ở chung chỗ với Cao Minh Tông, rồi lại nhìn được A Thần với Lâm Tĩnh Hảo có quan hệ tốt, ta lại dây dưa ngớt với A Thần, như vậy có thể nhìn thấy lòng ta ích kỷ mọn như thế nào. tại ta là con của người, thân phận hiển nhiên cao hơn, chừng lại càng thêm phách lối đến mức nào. Làm người nên quá phách lối, làm nhiều chuyện hại người, ngày nào đó báo ứng từ từ đến người. Người xấu con làm, người tốt con cũng làm, còn lại chỉ nhìn cha mà thôi.”

      “Nếu như Giai Giai có lỗi, ta tự nhiên nó.” Tiêu Kiến Đức gật đầu: “Nhưng con cũng thể vì người ngoài mà trách móc nặng nề như vậy đối với Giai Giai chứ? Có lẽ trong này có hiểu lầm gì đó.”

      “Cha, con con thừa nhận Thẩm Giai Liên là em của con, hơn nữa Lâm Tĩnh Hảo là bạn tốt của con. Nhân cách của ấy với Thẩm Giai Liên tốt hơn rất nhiều, nếu A Thần si tình ấy những năm năm.” Tiêu Vân Đào bất mãn vì cha mình Lâm Tĩnh Hảo là người ngoài, ở trong lòng ta ấy giống như em của ta vậy: “Cha, ấy mới giống em của con, con đồng ý người xem ấy.”

      Tiêu Vân Đào xong, sau đó nhìn cổ tay đeo chiếc đồng Vacheron Constantin nổi tiếng của mình chút, ta rất thích nhãn hiệu này, trong nhà có rất nhiều cái cũng là nhãn hiệu này những khác nhau về kiểu dáng: “A Thần còn đợi con... con trước.”

      Tiêu Vân Đào đứng dậy, có dừng lại, sải bước rời . ta vừa mới rời khỏi phòng lấy điện thoại di động gọi cho Cố Hạo Thần: “ ở đâu?” Cố Hạo Thần địa chỉ, Tiêu Vân Đào liền lớn tiếng : “Mình cũng ở quán cà phê này, mới từ lầu xuống.... ...”

      Sau đó nhìn xung quanh, thấy Cố Hạo Thần ngồi ở trong góc vẫy tay bảo ta tới. Tiêu Vân Đào cúp điện thoại di động, rồi sải bước qua, ngồi vào bên cạnh Cố Hạo Thần, sau đó gọi ly nước éo hoa quả.

      “Cà phê có uống đủ sao, giờ còn uống nước trái cây?” Lâm Tĩnh Hảo cũng uống nước trái cây, có uống cà phê, chỉ sợ đêm có ngủ được, hơn nữa còn hại dạ dày.

      “Chỉ lo chuyện, miếng nước cũng được uống.” Tiêu Vân Đào duỗi dài cánh tay ra, tùy ý đặt lên thành ghế sofa, dáng vẻ rất lười biếng, nhưng cũng rất mê người, phút trôi qua phái nữ đều đưa ánh mắt mặt của bọn họ: “Huống chi khi đó làm gì có ý định uống cà phê, chỉ muốn giải quyết vấn đề này như thế nào.”

      “Chuyện kia xong rồi.” Trước mặt Cố Hạo Thần là ly sô đa, Lâm Tĩnh Hảo muốn uống cà phê, hại dạ dày. Tự nhiên là nghe theo.

      “Ừ, xong rồi, tuy nhiên cũng mệt chết người. So với họp còn mệt hơn.” Tiêu Vân Đào xoay xoay cổ, cảm giác thần kinh cũng bị đè nén.

      như thế nào rồi?” Cố Hạo Thần có chút bận tâm, chuyện như thế này rơi vào gia đình người nào ở thủ đô cũng là vấn đề khó khăn.

      khí hết sức hòa hợp, chỉ là phải nhìn xem ba mình làm thế nào thôi.” Tiêu Vân Đào cười nhàn nhạt, còn đá lông nheo với nữ khách hàng qua nhìn
      [​IMG]
      Phong Vũ YênAELITA thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :