Kén Cá Chọn Canh - Tuỳ Hầu Châu (Drop)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3.2
      Editor: MTK
      Beta Readers: MTK + QH


      Từ ngày béo lên, Tần Dư Kiều chưa từng gặp Tần Ngạn Chi.Cho tới lúc này, vẫn luôn dối mình là quen với thân thể mập mạp, còn để ý nhiều tới cảm giác béo nữa. Nhưng thực tế, ngay cả khi mơ, đều hi vọng thân thể trở nên thon thả lại như xưa.

      Tần Ngạn Chi hề kinh ngạc khi thấy Tần Dư Kiều trở nên béo ú, chỉ thoáng qua: "Kiều Kiều của ba lớn rồi... Béo hơn xưa chút.” Từ “ chút” hơi kéo dài giọng như nhấn mạnh.

      Nếu có ai hỏi Tần Dư Kiều chán ghét điều gì nhất, câu trả lời là những người cố tình ám chỉ việc béo lên.

      Thấy Tần Dư Kiều vui, Tần Ngạn Chi lập tức vẽ rắn thêm chân: "Thực ra béo chút cũng sao. Con lo lấy được chồng, huống chi là con của Tần Ngạn Chi này."

      Nghe xong, dường như cả khuôn mặt của Tần Dư Kiều đều tối sầm lại.

      ——

      giáo dạy đàn dương cầm cho Lục Hi Duệ là người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, dịu dàng, lại đối xử với Hi Duệ rất tốt, tốt đến mức sợ lỗ vốn mà hàng ngày đều mua đồ ăn vặt cho Hi Duệ.

      thời gian, Lục Hi Duệ từng nghĩ đến chuyện: "Nếu như thể tìm được mẹ ruột tìm lấy người mẹ kế dịu dàng cũng được rồi."

      Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ tiêu cực từng thoáng qua trong đầu Hi Duệ mà thôi, bởi lúc đó nó rất ghét bạn của Lục Cảnh Diệu.

      Lục Hi Duệ hiểu rằng, bạn của ba nó rất có khả năng trở thành mẹ kế. Cho nên trong giai đoạn đó, nó rất lo lắng, sợ rằng bản thân giống cậu bé Nhan Thư Đông *bị mẹ kế ngược đãi.

      *Là con của nam chính với nữ chính trong truyện Đoạt Tử (Duo Zi) của Tùy Hầu Châu. Truyện này với KCCC là cùng hệ liệt á. ^^

      Nhưng dường như Lục Cảnh Diệu nhìn ra lo lắng của nó nên mới cố ý tìm nó chuyện lần: "Con yên tâm , ta trở thành mẹ kế của con đâu."

      Lục Hi Duệ lập tức mở to đôi mắt bắt đầu ẩm ướt, dù sao nó vẫn là đứa trẻ, chỉ cần động tới chuyện buồn là ấm ức: "Vậy vì sao ba tìm mẹ con về?"

      Lục Cảnh Diệu lạnh nhạt trả lời cho có lệ : "Muốn tìm tự con tìm ."

      Đối với đứa trẻ, câu này có bao nhiêu nhẫn tâm đây? Nước mắt Lục Hi Duệ chuẩn bị rơi xuống lại bị gương mặt nghiêm khắc của Lục Cảnh Diệu dọa cho nghẹn lại.

      Tại sao mình lại có người ba như thế chứ, tuy nghĩ vậy nhưng Lục Hi Duệ vẫn rất ba mình, giống như những gì nó thổ lộ trong bài văn nó viết: "Ba em có lúc rất nghiêm khắc nhưng có lúc lại hề nghiêm khắc chút nào, dù thế nào nữa, ba của em vẫn luôn là người tốt."

      ra, Lục Hi Duệ đắn đo rất nhiều khi viết vào bài chữ “tốt” đó, bởi vì đến lúc Lục Cảnh Diệu kiểm tra bài tập của nó, nhất định kiểm tra cả tập làm văn.

      Lục Hi Duệ và Lục Nguyên Đông đều ấm ức vì bản thân là người có quyền trong nhà. Do đó, với vai vế là người trước, Lục Nguyên Đông căn dặn nó: “Là trẻ con nhất định được đòi hỏi nhân quyền. Vì ở Lục gia chúng ta tồn tại thứ gọi là nhân quyền đâu. Em đừng nên trông mong làm gì!”

      Về lí do Lục Hi Duệ thích Diêu Tiểu Ái có nhiều lắm, nhưng quan trọng nhất là Lục Hi Duệ cảm thấy Diêu Tiểu Ái rất giả tạo. Tuy rằng trong tên ta có chữ “” nhưng Lục Hi Duệ chưa bao giờ cảm thấy ta đáng cả.

      Hơn nữa, ta còn chẳng đẹp bằng Cầu Cầu của nó.

      Cầu cầu là chú chó Sharpei ** 3 tuổi.

      ** Sharpei

      [​IMG]

      ——

      Nếu có ai từng hỏi kiểu phụ nữ nào đàn ông muốn lấy về làm vợ nhất Diêu Tiểu Ái thỏa mãn được tiêu chuẩn này. Tuy thể là xinh đẹp nhưng ta lại rất ưa nhìn, làn da mềm mại, mịn màng, cuộc sống và nghỉ ngơi lúc nào cũng được dàn xếp quy củ. Khi cười, chân mày hơi nhướn lên, còn hàm răng trắng đều như diễn viên quảng cáo kem đánh răng. Về phong cách ăn mặc là thục nữ điển hình, chỉ cần nhìn cách phối đồ là thấy ta rất cẩn thận. Do chạy theo đồ hàng hiệu nên đa số quần áo của ta đều cắt mác.

      Diêu Tiểu Ái tốt nghiệp trường đại học trong top năm của cả nước. Mẹ ta làm lãnh đạo cho cơ quan và ba ta làm nhân viên cấp cao cho cơ quan nhà nước nào đó. Còn bản thân ta làm kế toán cao cấp cho công ty Vũ Long của thành phố S. ta làm việc ở đó được năm năm nay, tuy thành tích nhiều nhưng lại tham gia ít hạng mục lớn.

      Mà Diêu Tiểu Ái quen Lục Cảnh Diệu chính là trong lần hai công ty hợp tác.

      Chiều này, Lục Cảnh Diệu ăn cùng Diêu Tiểu Ái nhân dịp sinh nhật hai mươi tám tuổi của ta. Sau khi ăn xong, Lục Cảnh Diệu lập tức tặng Diêu Tiểu Ái món quà mà mình chuẩn bị tốt.

      Muốn tặng quà vừa ý cho như Diêu Tiểu Ái phải tốn rất nhiều tâm tư, lãng mạn rồi còn phải thỏa mãn đủ thứ nữa, cho nên đem công việc khó khăn này giao cho thư kí của mình.

      Hôm nay, Diêu Tiểu Ái rất vui, tuy ban đầu hơi căng thẳng nhưng trước lúc xuống xe, ta vẫn chủ động hôn Lục Cảnh Diệu cái.

      Lục Cảnh Diệu cũng hôn đáp lại.

      Ánh mắt Diêu Tiểu Ái hơi sáng lên như muốn gì đó, nhưng Lục Cảnh Diệu chỉ chỉnh lại tóc cho ta rồi : "Khi nào rảnh chúng ta liên lạc sau."
      Last edited by a moderator: 31/7/14
      quỳnhpinky thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4.1
      Editor: MTK 
      Beta Readers:   MTK + QH




      Đó là đôi tay rất đẹp và có lực, những ngón tay thon dài sạch cùng với móng tay được cắt ngắn gọn gàng, nhưng đầu ngón tay lại mang vết chai. Khi bàn tay trắng nõn như ngọc ấy phủ lên hông , nhịn được mà run rẩy. Loại cảm giác này dễ chịu tới mức ngay cả những đầu ngón chân của cũng khẽ cong lên.

      Dường như có ngọn lửa cháy lên trong cơ thể khiến cho hơi thở của trở nên nóng rực, cả người ngừng túa mồ hôi. Bàn tay đó từ từ lướt xuống đùi rồi lại từ phía sau di chuyển về phía trước. Đột nhiên có cảm giác như bị nhấc lên cao khiến thoáng giật mình, sau đó, có thứ nóng hổi, to cứng chạm vào khiến cho nửa người dưới của co rút mạnh mẽ.

      dòng nước ấm từ bên trong chảy ra, sau đó là loại khoái cảm run rẩy kiềm chế nổi tràn tới như dòng nước chảy xiết , thêm vào đó là cảm giác khô nóng trong ruột gan dần lan tỏa khắp cơ thể ...

      Tay Tần Dư Kiều nắm chặt góc chăn, cả người như trong trạng thái mất trọng lực. Theo bản năng, muốn nắm lấy thứ gì đó bên người rồi mở mắt ra. Trong căn phòng tối tối đen thoáng lên ánh trăng từ bên ngoài rọi vào. Ánh sáng dịu ấy rơi vào lòng bàn tay , cho thấy lúc này ướt đẫm mồ hôi nằm giường.

      đứng dậy, tắm rửa. Làn da lúc này vẫn đỏ bừng vì chuyện vừa rồi. Trong lúc tắm, đầu thoáng lại cảnh trong mơ ban nãy, khiến thêm xấu hổ, hai tai đỏ bừng.

      Tần Dư Kiều nhắm mắt lại, tức giận suy nghĩ : “ Tất cả là tại mình nghe nhiều chuyện linh tinh quá!”

      ***
      Lúc Lục Cảnh Diệu về đến nhà, Lục Hi Duệ ngồi sofa đọc truyện tranh rất vui vẻ. Đến lúc phát ra Lục Cảnh Diệu đứng trước mặt, vẻ mặt nó nháy mắt thay đổi, nhưng cũng phản ứng rất nhan, lập tức nhảy từ sofa xuống, dép lê đứng bên cạnh Lục Cảnh Diệu: "Ba."

      Lục Cảnh Diệu ngờ được con mình lại có phản ứng lớn như vậy, chỉ gật đầu thuận miệng hỏi: "Con đọc sách gì vậy?"

      "Là quyển “Mười vạn câu hỏi vì sao” lần trước ba mua cho con."

      Lục Cảnh Diệu liếc nhìn sang quyển sách con mình cầm, đúng là “Mười vạn câu hỏi vì sao”, sau đó chỉ bảo nó đừng nằm úp sấp như vậy rồi vào thư phòng.

      Lục Hi Duệ cũng cầm sách chạy nhanh về phòng, xé bìa sách “Mười vạn câu hỏi vì sao” ra. Bên trong hoàn toàn phải quyển “Mười vạn câu hỏi vì sao”, mà là quyển truyện tranh “Chiến sĩ gian”.



      ***


      Chị hai của Lục Cảnh Diệu từng chất vấn: "Mặc dù làm cha nhưng em hãy xem xem mình làm được gì?" Đó là buổi tối Lục Hi Duệ suốt cao, phải đưa vào bệnh viện. Lúc đó ở nhà, nên tới khi bảo mẫu thông báo mới biết.

      Lục Cảnh Diệu thừa nhận mình thất bại trong việc làm cha. vừa thiến kiên nhẫn lại vừa thích trẻ con, thi thoảng còn vì cảm xúc của bản thân mà ảnh hưởng tới Hi Duệ. Thêm vào đó, do công việc quá bận mà quan tâm dành cho con vốn ít nay càng ít hơn.

      Khi Lục Hi Duệ còn nhà trẻ, Lục Cảnh Diệu từng tham gia hoạt động cha mẹ và con cái do nhà trường tổ chức. Lúc đó, nghe câu để lại cho ấn tượng vô cùng sâu sắc, “Chắc chắn con cái chị mang đến bất ngờ và vui mừng cho chị.”

      Đúng vậy, ví dụ như lần đầu tiên cậu bé biết đứng thẳng, biết . Nhưng cảm giác kì lạ này chỉ mang đến cho niềm hạnh phúc nho , bởi vốn am hiểu chuyện này.

      ra cũng đúng thôi, phụ nữ thường nhạy cảm về điều này hơn đàn ông. Ví dụ phụ nữ dễ xúc động, còn nửa thân dưới của đàn ông lại dễ có phản ứng.



      ***


      Tại cửa hàng cao cấp ở bách hóa Đức Lợi, Dương Nhân Nhân dạo cùng Tần Dư Kiều. Tần Dư Kiều cảm thấy vô cùng hối hận khi đáp ứng cuộc xem mắt lần trước. Lúc ấy, mợ ngừng thúc đẩy mọi chuyện của hai người, Tần Dư Kiều lại đành lòng uổng phí ý tốt của mợ, đành gật đầu đáp ứng.

      cứ tưởng gặp lần là xong, kết quả, quá coi thường Dương Nhân Nhân.

      Tần Dư Kiều tìm số điện thoại lần trước mợ viết cho , gọi cho Lục Nguyên Đông.

      bao lâu có người bắt máy, Lục Nguyên Đông cười cười nửa đùa nửa .

      " ra là Tần tiểu thư, tìm tôi có việc gì ?"

      Tần Dư Kiều cảm thấy hơi buồn cười, sau đó thuật lại chuyện Dương Nhân Nhân hẹn ra ngoài rồi ngập ngừng : "Tôi nghĩ nên giải thích lại với cha mẹ..."

      Tần Dư Kiều còn chưa xong bị Lục Nguyên Đông ngắt lời, vài giây sau, : "Dư Kiều, tôi nghĩ hiểu nhầm rồi."

      Dư Kiều? Tần Dư Kiều cười khẽ, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn thủy tinh, chờ Nguyên Đông tiếp.

      " ra tôi khá hài lòng với , tôi cũng suy nghĩ của mình cho cha mẹ. Nhưng có lẽ là hài lòng với tôi lắm phải, lần trước tôi gọi cũng thấy bắt máy..."

      Điện thoại? Lẽ nào cái số máy lạ lần trước là của ta? Tần Dư Kiều ngờ được lại bị Nguyên Đông bắt bẻ: "Ngại quá, tôi biết đó là số của , nhưng mà chúng ta..."

      Sau đó lại bị ngắt lời.

      " biết ngày mai có rảnh hay ? Vừa hay chỗ tôi có hai vé xem hòa tấu Piano.”

      Tần Dư Kiều từ chối: "Tôi rảnh." xong lập tức tắt máy.

      Tần Dư Kiều biết trong lòng Nguyên Đông có ý gì, nhưng cũng muốn biết. Chẳng lẽ ta muốn tiến thêm với sao?

      Buổi tối, mợ , Đỗ Ngọc Trân, xuất trước của phòng, tủm tỉm cười: "Kiều Kiều à, có phải cháu vừa lòng với Lục Nguyên Đông ? Thực ra con ra ngoài giao tiếp với nhiều bạn bè cũng phải là xấu. Nên nếu bây giờ thích hai đứa cứ làm bạn bè cũng được.”

      Tần Dư Kiều thầm thở dài: "Vâng, cháu biết rồi."

      Sáng thứ hai, Tần Dư Kiều vừa chạy bộ về nhận được điện thoại của Lục Nguyên Đông, cẩn thận dặn dò đừng quên buổi biểu diễn hòa tấu piano.

      Tần Dư Kiều dựa vào tủ quần áo, : "Yên tâm , tôi quên đâu."
      quỳnhpinky, Minakogaubonganvung thích bài này.

    3. teacher.anh

      teacher.anh Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      37
      bạn editor ơi, truyện có bao nhiêu chương thế? truyện thuộc thể loại nào?

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271

    5. teacher.anh

      teacher.anh Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      37
      Do có thông báo drop, topic này được khóa lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.