1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kén Cá Chọn Canh - Tùy Hầu Châu (Hoàn Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9

      Editor: nuhoangtuyet8393
      Beta: chjcbjbj


      Lục Hi Duệ cảm thấy ba mình làm chuyện "Lấy mình làm gương, hành động hơn lời ", "Cha mẹ là tấm gương tốt nhất cho con cái." vô cùng kém cỏi, cứ như bây giờ ba cầu cậu phải lễ phép, sao suy nghĩ xem vừa nãy mình đối với con trai mình bằng thái độ gì?

      Nhưng dù cậu phỉ nhổ Lục Cảnh Diệu thế nào nữa, Lục Hi Duệ vẫn rất muốn được chuyện với chị Dư Kiều của cậu, cho nên cậu chú ý đến game nữa, nhìn Lục Cảnh Diệu: "Nhưng con có số điện thoại của chị Dư Kiều."

      Lục Hi Duệ là đứa trẻ phản ứng nhanh, mới nhận ra vấn đề lập tức nghĩ ra cách giải quyết: "Con tìm Nguyên Đông hỏi vậy."

      " cần phiền phức như vậy." Lục Cảnh Diệu hờ hững , sau đó đưa di động của mình cho con trai, rồi đọc dãy số "136xxxxxxx, nhớ chưa?"

      Trí nhớ của Lục Hi Duệ rất tốt, thoáng cái bấm xong dãy số, nhưng bấm lúc mà cậu vẫn chưa gọi, chỉ nhìn chằm chằm điện thoại ra vẻ suy tư.

      Lục Cảnh Diệu liếc nhìn con trai: "Sao vậy?"

      Lục Hi Duệ ngẩng đầu lên, với vẻ rất nghiêm túc: "Con hơi xấu hổ."

      Lục Cảnh Diệu vô cùng nhẫn nại, từ từ dẫn dắt: "Tại sao lại xấu hổ?"

      Lục Hi Duệ giải thích: "Con mạo muội gọi điện cho chị Dư Kiều, chị ấy có thấy con rất mạo phạm ?"

      Nghe thấy hai từ "mạo muội" và "mạo phạm", Lục Cảnh Diệu hơi ngạc nhiên, con trai mình lại có thể sử dụng "Từ ngữ trung cấp" này, im lặng chút, giảm đốc độ xe lại rồi : "Như vậy là để biểu đạt cảm ơn của mình... Gọi điện là ý tốt, là lễ phép, ba tin rằng Dư Kiều nhận được điện thoại của con rất vui, hơn nữa ba cảm thấy ấy cũng rất thích con, nếu như con tin, cứ gọi biết liền."

      Lúc cậu nghe thấy chị Dư Kiều cũng thích mình Lục Hi Duệ hơi đỏ mặt, nhưng chỉ hơi hơi hồng nên Lục Cảnh Diệu cũng nhìn thấy, giống như Lục Hi Duệ cũng nhận ra lúc ba mình nhắc đến hai chữ Dư Kiều giọng trở nên rất tự nhiên.

      ***

      Tần Dư Kiều ngờ rằng dãy số lạ này lại là Lục Hi Duệ gọi đến, cậu bé có vẻ hơi hồi hộp, cũng vì hồi hộp nên tốc độ chuyện nhanh hơn bình thường chút, nhưng vẫn rất ràng, nhấn cũng hơi nặng.

      Tần Dư Kiều đặt di động bên tai, hình như có thể nghe thấy hơi thở của cậu. nhàng, mềm mại giống như mang theo sắc xuân ngọt ngào.

      "Chị Dư Kiều, cảm ơn chị vẽ tranh cho em, em rất thích, cho nên gọi điện cảm ơn chị, hy vọng chị cảm thấy đường đột, bởi vì em chỉ muốn cảm ơn chị..."

      Lục Hi Duệ mấy câu này trong hơi, sau đó hồi hộp chờ chị Dư Kiều trả lời.

      Lục Cảnh Diệu lái xe liếc nhìn con trai rồi quay đầu , là mất mặt.

      Tần Dư Kiều ở cao ốc Thời Đại, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn dòng xe chạy băng băng đường. Ngoài kia ánh sáng mặt trời sáng rực, vào mùa đông, trời đẹp như vậy là điều hiếm hoi.

      "Chị cũng rất vui khi em thích bức tranh." Khóe miệng Tần Dư Kiều chứa ý cười, "Nhưng bức tranh đó chị chỉ vẽ bừa thôi, lần sau chị vẽ cho em bức đẹp hơn."

      Lục Hi Duệ ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Diệu, sau đó chuyển điện thoại sang tai kia, Lục Cảnh Diệu cảm thấy buồn cười.

      Từ Lục Hi Duệ vô cùng để ý xem chuyện riêng tư của mình có bị xâm phạm hay . Giống như sau khi nhà trẻ chịu để người giúp việc tắm cho mình.

      Tật xấu chết tiệt này, Lục Hòa Thước điểm này của cậu bé giống hệt Lục Cảnh Diệu.

      "Có ?" Lục Hi Duệ cầm điện thoại di động, sau đó nhớ lại thời gian biểu của mình, ngoại trừ giờ học chính cuối tuần còn học thêm và học môn năng khiếu, chỉ có chiều chủ nhật là cậu rảnh thôi.

      "Chiều chủ nhật tuần này em rảnh, có được chị?"

      Nhất thời Tần Dư Kiều hiểu ý của Lục Hi Duệ lắm, sau đó nghĩ lại mới ngộ ra ý của Lục Hi Duệ là muốn đến làm người mẫu cho , Tần Dư Kiều bật cười: " cần đến đây, Duệ Duệ đẹp trai như vậy, chị nhớ kỹ rồi."

      "À..." Sau đó Lục Hi Duệ lại vài chuyện khác, có điều giọng có vẻ được phấn khởi như trước, Tần Dư Kiều cũng nhận ra điều này. Chẳng lẽ cậu bé muốn lấy cớ để ra ngoài chơi nhưng bị tước đoạt? Tần Dư Kiều tự dưng cảm thấy đành lòng: "Thế này , chủ nhật chị liên lạc với em có được ?"

      Sau đó Lục Hi Duệ vui mừng cúp điện thoại.

      "Xong rồi sao?" Lục Cảnh Diệu hỏi.

      Lục Hi Duệ gật đầu, trả điện thoại lại cho ba, im lặng chút rồi sau đó với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Ba ơi, cuối tuần này con có hẹn với chị Dư Kiều, cho nên ba có thể cho con mượn chú Vương được ?" Chú Vương chính là Vương Hữu Chí, là lái xe của Lục Cảnh Diệu.

      Lúc đầu Lục Cảnh Diệu im lặng, sau đó sảng khoái đồng ý: "Được."

      ***

      Đến gần tối Tần Dư Kiều cân, hơn trước năm kilogram, hơn nữa đây là cân nặng sau khi ăn xong.

      Nửa tháng mà giảm được năm cân, biết là do tác dụng phụ của thuốc giảm bớt sau khi ngừng dùng, hay là do gần đây thường xuyên đánh tennis với Lục Nguyên Đông.

      Nhưng Tần Dư Kiều vẫn nhíu mày nhìn thân hình mập mạp trong gương. Đối với người mập mà hơn 75 kg và hơn 70 kg cũng khác nhau mấy, bởi vì đều rất mập.

      Buổi tối Tần Dư Kiều tập yoga hai tiếng, sau khi tập xong mồ hôi đầm đìa, di động sàn nhà rung lên, lại là số điện thoại lạ, số điện thoại đó có đầu số của thành phố G.

      Tần Dư Kiều bấm nút nghe, điện thoại truyền đến giọng nữ: "Có phải Dư Kiều ? Mình là Trần Manh, cậu còn nhớ mình chứ?......."

      Tần Dư Kiều chần chừ lúc mới hỏi lại: "Trần Manh?"

      Trần Manh là bạn học của Tần Dư Kiều, cũng chỉ là bạn học mà thôi, nếu như muốn đến quan hệ khác ngoài bạn học, Trần Manh là bạn mà Giang Hoa quen sau khi chia tay .

      Xác định là Tần Dư Kiều, Trần Manh bắt đầu chuyện với , giọng như thể quên mất chuyện vui giữa hai người: "Sao về nước mà liên lạc với bạn bè gì hết vậy?"

      Tần Dư Kiều xin lỗi, sau đó đợi Trần Manh đến việc chính.

      Kết quả là câu thứ hai đến việc chính, câu thứ hai của Trần Manh là: "Nghe Hứa Thực cậu mập lên ít?"

      Tần Dư Kiều: "Đúng vậy, chính xác mập lên ít."

      "Cuộc sống ở nước ngoài rất thoải mái nhỉ?"

      Tần Dư Kiều cười tít mắt trả lời: "Đúng là rất tốt." Trong lòng lại thầm mắng tên Hứa Thực lắm mồm này.

      " sao, giảm béo là được rồi." Trần Manh an ủi, giọng nghe cũng rất chân thành, sau khi xong lại lơ đãng chuyển đề tài, lần này là đến Hạ Nghiên Thanh.

      Bởi vì Tần Dư Kiều vừa nghe điện thoại vừa vào phòng tắm xả nước, tiếng nước chảy ào ào lọt vào loa, cho nên sau khi cả hai cúp điện thoại, Tần Dư Kiều cũng chỉ nghe sơ sơ.

      Hình như cuộc sống của Hạ Nghiên Thanh rất tốt, cái gì mà có rất nhiều người theo đuổi ấy, cái gì mà bây giờ Hạ Nghiên Thanh toàn mặc hàng hiệu, cái gì mà bạn trai tại của Hạ Nghiên Thanh là Giang Hoa.

      Tần Dư Kiều cũng ngạc nhiên với những chuyện này, Hạ Vân lấy Tần Ngạn Chi, con sang nhờ mẹ, cho dù Hạ Nghiên Thanh phải con ruột của Tần Ngạn Chi, nhưng Tần Ngạn Chi ai cả đường lối về, cho nên Hạ Nghiên Thanh sống tốt mới là lạ.

      Điều khiến Tần Dư Kiều bất ngờ là Hạ Nghiên Thanh lại là người của Giang Hoa.

      ra điều này khiến Tần Dư Kiều kinh ngạc, nhưng cũng là chuyện bình thường. Thành phố G hơn thành phố S, bạn trai bạn thay đổi lại đều là những người quen cũng là chuyện hết sức bình thường.

      ***

      Trước khi ngủ Tần Dư Kiều lại nhận được điện thoại của Brian, người bạn ở , là dân Oxford, theo đuổi lúc mập nhất, nguyên nhân chính là ta đam mê văn hóa Đại Đường, lại càng đam mê Dương quý phi của nhà Đại Đường, về sau và Brian lại trở thành bạn tốt.

      Mở MSN lên, nhận số hình ảnh hoạt động gần đây mà Brian gửi cho , bởi vì lâu rồi mở MSN, Tần Dư Kiều mới phát cầu kết bạn.

      Người cầu là Trần Manh.

      Trần Manh online, sau đó lại gửi cho địa chỉ website.

      Tần Dư Kiều: "Gì đây?"

      Trần Manh: "Cậu vào biết."

      Tần Dư Kiều vừa mở ra thấy hình và lời giới thiệu của Hạ Nghiên Thanh. ra đây là blog của Hạ Nghiên Thanh.

      Trần Manh thẳng vào vấn đề chính, Tần Dư Kiều có thể cảm nhận thấy bất bình và tức giận của ta thông qua cách chuyện: "Mình chịu nổi dáng vẻ đắc ý của ta."

      Tần Dư Kiều vừa chuyện với Trần Manh vừa lướt blog của Hạ Nghiên Thanh, ngược lại phát blog của Hạ Nghiên Thanh thể đắc ý gì cả, mà lại cảm nhận thấy phong cách văn sĩ, chia sẻ cách sống, triết lý nhân sinh, những nơi mà ấy từng du ngoạn.

      , cái từ du ngoạn này quá quê rồi, phải là du lịch.

      Tần Dư Kiều lại hóng hớt mấy commnet blog của Hạ Nghiên Thanh, Hạ Nghiên Thanh cũng có cá tính, phía dưới có đám fan nam tâng bốc diện mạo và tài văn chương của ấy, mà Hạ Nghiên Thanh đều trả lời. Điều này càng tăng thêm vẻ lạnh lùng và tính tự phụ của ta.

      Lướt blog lúc, Tần Dư Kiều lại nở nụ cười. Trần Manh vẫn còn tức giận và bất bình, gửi mấy tấm hình chụp màn hình trang blog qua: "Nhìn giọng điệu này, đúng là tự coi mình như nữ thần, đúng là phong cách của đồ lẳng lơ."

      Bạch Quyên tình bạn của con thay đổi theo thời gian, lần này Trần Manh thân thiết tìm , chắc là tìm đồng minh đây.

      ***

      Lục Nguyên Đông lại mời Tần Dư Kiều ăn cơm tại hà hàng chay của thành phố S. Bởi vì ăn chay nên bàn cơm Lục Nguyên Đông và Tần Dư Kiều đều kể chuyện cười về hòa thượng, Tần Dư Kiều cũng là cao thủ kể chuyện cười, bữa cơm vô cùng vui vẻ.

      Có điều hai người uống rượu, ra Lục Nguyên Đông cũng muốn uống rượu với Tần Dư Kiều, tiếc rằng Tần Dư Kiều từ chối đề nghị của . Sau đó tâm trạng tốt nên đích thân pha trà, tráng chén, ngâm trà, rót trà. Lúc đưa chén trà đến trước mặt Lục Nguyên Đông, Lục Nguyên Đông liền cảm thấy tim đập thình thịch. Uống ngụm trà Thiết Quan mà Tần Dư Kiều pha, đầu tiên là hương trà lan tỏa, quấn quanh khoang miệng mãi dứt.

      Lúc đưa Tần Dư Kiều về nhà, khi bước xuống xe Lục Nguyên Đông gọi lại, sau đó tỏ tình: "Dư Kiều, làm bạn nhé."

      Đầu tiên Tần Dư Kiều sửng sốt sau đó mím môi cười cười: "Bây giờ ngại em mập à?" Tuy Tần Dư Kiều hỏi vậy, nhưng giọng của hề có cảm giác tự ti, chỉ giống câu đùa.

      Lục Nguyên Đông lại nôn nóng: " thừa nhận mới đầu có thành kiến với em, nhưng mà Kiều Kiều hãy tin tưởng , bây giờ để ý đến cân nặng của em, ngược lại em cho cảm giác em là tốt, thích cảm giác khi ở bên em, hy vọng em có thể cho cơ hội."

      Đây cũng là lần đầu tiên Lục Nguyên Đông ra những lời buồn nôn như vậy, ràng khi còn bé bị ba ép học thuộc ít những tác phẩm cổ điển nổi tiếng, nhưng vào lúc này lại tìm được bất kỳ từ ngữ nào để thể cảm xúc trong lòng, lựa từ thế nào cũng được câu tỏ tình sâu sắc được.

      Tần Dư Kiều vẫn trả lời, Lục Nguyên Đông nôn nóng đến nỗi bắt đầu phỏng đoán: "Có phải quá nóng vội hay ?"

      Tần Dư Kiều còn chưa kịp lên tiếng.

      Lục Nguyên Đông lại tiếp: "Có phải tốt?"

      Tần Dư Kiều nhịn được liền bật cười, sắp xếp lại từ ngữ, mở miệng : " rất tốt."

      rất tốt? Lục Nguyên Đông chỉ cảm thấy đầu óc mình như bị chập mạch, chẳng lẽ sắp sửa vào hàng ngũ " rất tốt nhưng em rất tiếc" (*) rồi hả? Trước giờ đều gắn danh hiệu người tốt cho người khác nhưng ngờ lần đầu tiên mình xuất chiêu mắc kẹt với danh hiệu này.

      * Nguyên văn là " sắp sửa bị phát thẻ người tốt rồi hả?" Thẻ người tốt hay văn hóa người tốt là làn sóng mạng ở Trung Quốc. Lúc tỏ tình câu từ chối phổ biến nhất là gì? Là rất tốt nhưng.... blah blah..... Thậm chí ở Đài Loan còn có forum bàn về vấn đề "người tốt" này.

      Lập tức xụ mặt xuống, nhưng vẫn cố gượng cười. Lục Nguyên Đông nhìn Tần Dư Kiều rồi : " sao, trước tiên quên hết những chuyện tối nay , là quá nóng vội."

      Vậy mà Tần Dư Kiều lại ngượng ngùng, nghiêng người khẽ hôn lên má trái . Khi Lục Nguyên Đông vẫn còn sững sờ : " rất tốt, nhưng mà bây giờ em thể đồng ý làm bạn được. Hãy cho em ít thời gian, em hy vọng mình có thể xinh đẹp để đứng bên cạnh ."

      Lục Nguyên Đông vô cùng xúc động, lập tức ôm chầm lấy Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, em rất đẹp rồi, cần vì mà giảm cân đâu."

      Tần Dư Kiều lại vui vẻ trả lời: "Em giảm cân vì ."

      Mặt mày Lục Nguyên Đông tràn đầy ý cười: "Đều như nhau cả."

      Lục Nguyên Đông rất vui, đường về nhà trong đầu tràn ngập ý nghĩ: "Kiều Kiều muốn giảm cân vì ". Giang Nham từng , đàn ông cai thuốc vì phụ nữ mình . người bạn nữ từng phụ nữ giảm béo cũng khổ sở như đàn ông cai thuốc, cho nên khi người phụ nữ muốn giảm cân vì người đàn ông, nhất định người phụ nữ này người đàn ông đó.

      Sau đó ý nghĩ này cứ lượn vòng trong đầu Lục Nguyên Đông, khiến mất ngủ đêm.

      Đàn ông ưu tú quen với việc được con thích, nên gặp được tình vô cùng tự tin. Tự tin là tính tốt, nhưng nó cũng ảnh hưởng đến khả năng phán đoán.

      Giống như Tần Dư Kiều giảm cân vì , nhưng Lục Nguyên Đông vẫn ương ngạnh vĩ đại hóa, thâm tình hóa tình cảm Tần Dư Kiều dành cho .

      ***

      Tần Dư Kiều cảm thấy đêm nay mình hơi thiếu suy nghĩ, cũng như hiểu cảm xúc của mình. Bởi vì thứ gọi là "cảm giác như thể xảy ra" xuất trong đầu khiến có thêm thiện cảm với Lục Nguyên Đông. Đương nhiên Lục Nguyên Đông đúng là người đàn ông dễ khiến phụ nữ này sinh thiện cảm: Đẹp trai, hiền lành, thẳng thắn.........

      Có điều Tần Dư Kiều ngờ rằng sau này mình bị "thẳng thắn" của làm tổn thương, chẳng qua nếu lựa chọn thích người phải gánh chịu tất cả những kết quả xấu có thể xảy ra.

      Dù là tình hay hôn nhân, giống như hôn nhân của Bạch Thiên Du và Tần Ngạn Chi, hôn nhân bắt nguồn từ tình lúc đầu đều ngọt ngào tốt đẹp, nhưng kết hôn vẫn có thể ly hôn. Đằng sau ngọt ngào cũng có màn chia ly lạnh lẽo, tàn khốc. Hai người nhau cũng có thể trở mặt thành thù, nhìn nhau bằng gương mặt cay nghiệt vô tình, nhường nhau bước.
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10

      Editor: chjcbjbj


      Thời nay học sinh tiểu học có điện thoại di động là chuyện vô cùng bình thường, mặc dù trường học quy định được mang điện thoại đến lớp nhưng vẫn lắm cậu to gan thèm để ý tới nội quy. Ví dụ như đến trưa vào căng-tin ăn cơm cũng phải gọi điện thoại cho mẹ: "Mẹ ơi, hôm nay thức ăn của căng-tin chẳng ngon gì cả."

      Lục Hi Duệ cũng có cái điện thoại di động, khi cậu nhóc học mẫu giáo lớn Lục Cảnh Diệu mua cho nó, : "Có gì gọi cho ba."

      Có điều Lục Hi Duệ chẳng dùng điện thoại bao giờ, bởi vì nó học gây chuyện cũng gây họa, cũng gọi điện cho ba bởi chuyện thức ăn hợp khẩu vị. Ngày khai giảng, Lục Cảnh Diệu với nó: "Con trai được yếu ớt."

      lần duy nhất nó dùng điện thoại là gửi tin nhắn cho Lục Cảnh Diệu. Bởi vì giáo giao bài tập cầu mỗi học sinh làm ba mình vui mừng bất ngờ, có bạn làm thiệp, cũng có bạn về nhà đấm lưng cho ba.... Lục Hi Duệ cảm thấy Lục Cảnh Diệu chắc chắn cần cùng thích, cho nên ngày đó Lục Hi Duệ gửi cho ba tin nhắn, nội dung là: "Chúc ba nghỉ lễ vui vẻ."

      Sau đó Lục Cảnh Diệu trả lời: "Ngày lễ gì?"

      ***

      Có điều trước khi chiếc điện thoại bị ba nhét vào ngăn kéo, Lục Hi Duệ tìm ra mục đích sử dụng. Nó cầm điện thoại gõ cửa phòng sách của Lục Cảnh Diệu, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng "Vào ." Lục Hi Duệ đẩy cửa vào.

      "Ba ơi."

      Lục Cảnh Diệu ngẩng đầu khỏi laptop: "Làm xong bài tập chưa?"

      Lục Hi Duệ gật đầu.

      Lục Cảnh Diệu mở tin nhắn giáo gửi cho , đó là tin nhắn giáo ngữ văn gửi hàng loạt: "Chào các vị phụ huynh, xin hãy đốc thúc các bé học thuộc lòng bài khóa thứ mười, sau khi bé thuộc hãy viết tên của ông/bà lên mẩu giấy đánh giấu sách làm ký hiệu. Cảm ơn phối hợp."

      Lục Cảnh Diệu định cho con trai cơ hội: "Có ?"

      Lục Hi Duệ mở to mắt nhìn ba: "Xong rồi ạ."

      "Vậy thuộc bài khóa thứ mười rồi phải ?" Lục Cảnh Diệu hờ hững mở miệng nhắc nhở, tỏ vẻ người cha nghiêm khắc, "Lục Hi Duệ, con biết dối từ lúc nào vậy?"

      Lục Hi Duệ sợ hãi, há miệng : "Nhưng con thuộc rồi mà...."

      Lục Cảnh Diệu làm bộ muốn nghe Lục Hi Duệ , phất tay bảo Hi Duệ lấy sách giáo khoa tới, sau đó tìm bài khóa thứ mười: "Đọc ."

      Lục Hi Duệ: "Con...."

      Lục Cảnh Diệu: " phải thuộc rồi sao?"

      "Có thể cho con nhìn xíu được ? Con hơi quên mất." Lục Hi Duệ chớp mắt vô cùng đáng thương. Lục Cảnh Diệu hừ tiếng, trả sách sách lại cho Lục Hi Duệ: "Mười phút sau vào đọc cho ba nghe."

      Lục Hi Duệ có gia sư, những tin nhắn này luôn gửi đến cho gia sư, sao lại xuất trong điện thoại của ba?

      Rời khỏi phòng sách của Lục Cảnh Diệu, Lục Hi Duệ miễn cưỡng đọc sách. Cậu nhớ rất nhanh, đọc lầm rầm mấy mấy là có thể thuộc, có điều thuộc nhanh quên cũng nhanh.

      ***

      Sau khi Lục Hi Duệ đọc thuộc lòng bài khóa thứ mười cho Lục Cảnh Diệu nghe, vẻ nghiêm nghị mặt Lục Cảnh Diệu mới tản dần . cầm bút máy bàn viết tên mình lên đầu sách.

      "Bên là chữ ký của giáo." Lục Hi Duệ khẽ khọt, chỉ xuống chỗ trống dưới bài khoá, "Ba ký ở đây là được rồi."

      "Lắm chuyện quá." Lục Cảnh Diệu ngước mắt nhìn con trai, xoẹt xoẹt ký tên của mình, rồi viết ba chữ "Lục Cảnh Diệu" rồng bay phượng múa xuống dưới.

      Lục Hi Duệ thích ba Lục Cảnh Diệu làm bẩn sách của nó như vậy, sau khi gập sách lại : "Ba ơi, ba cho con số điện thoại của chị Dư Kiều , con dùng điện thoại của mình gọi cho chị ấy."

      Lục Cảnh Diệu làm như nghe thấy lời Lúc Hi Duệ, cúi đầu lật giở hợp đồng tài liệu.

      Lục Hi Duệ tưởng Lục Cảnh Diệu nghe thấy nó gì, lặp lại lần nữa, sau đó Lục Cảnh Diệu từ từ ngẩng đầu lên: "Điện thoại của con đâu?"

      Lục Hi Duệ: "Trong túi áo ạ."

      Lục Cảnh Diệu vươn tay tới trước mặt Lục Hi Duệ.

      Lục Hi Duệ chần chừ nhưng vẫn đưa điện thoại cho Lục Cảnh Diệu, nó cứ tưởng ba chỉ muốn kiểm tra nó có chơi điện tử hay , kết quả Lục Cảnh Diệu lấy điện thoại của nó rồi ném vào ngăn kéo: " giáo chủ nhiệm học sinh tiểu học được dùng điện thoại di động, ba cất cho con."

      Lục Hi Duệ nhất thời cảm thấy cả thế giới tối đen lại: "Con mang điện thoại tới trường nữa."

      Lục Cảnh Diệu cúi đầu tiếp tục công việc: "Nhà cũng như trường, giáo dạy con sao?"

      Lục Hi Duệ rất ít khi kháng nghị, nhưng khi kháng nghị lại hết sức bướng bỉnh, kháng nghị dường như lặng lẽ này chính là khăng khăng đứng trước mặt Lục Cảnh Diệu đuổi thế nào cũng . Gương mặt đỏ ửng, cái đầu cúi thấp bướng bỉnh, cũng lên tiếng mà chỉ ngậm chặt miệng, như thể trong cơ thể có con sư tử gầm thét, gương mặt đỏ lên là vì Hi Duệ muốn kiềm chế con sư tử trong người mình, để nó ra ngoài thể cảm xúc.

      Lục Cảnh Diệu để ý tới con trai mà tiếp tục xem tài liệu hợp đồng của mình, thư phòng yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng trang giấy loạt xoạt.

      Lúc đọc tài liệu gần xong, Lục Cảnh Diệu ngẩng đầu lên, xuống nước trước: "Như vậy , chúng ta thương lượng chút, về sau muốn dùng điện thoại tìm ba là được rồi."

      Lục Hi Duệ giận dữ hệt như mẹ nó, cần cho nó chút thời gian mới có thể chịu thua.

      Lục Cảnh Diệu có thời gian, xem lại toàn bộ nội dung tài liệu mới ký tên, tiếp: "Hi Duệ, ba cũng chỉ muốn tốt cho con, phóng xạ của điện thoại di động ảnh hưởng đến tốc độ phát triển của con."

      Cuối cùng Lục Hi Duệ "Dạ" tiếng, bắt đầu chịu thua, nhưng đầu vẫn cúi gằm: "Ba vừa chỉ cần con muốn dùng điện thoại cho con dùng phải ?"

      Lục Cảnh Diệu gật đầu.

      Gia đình bình thường, hai vợ chồng giáo dục con cái mềm cứng, Lục Cảnh Diệu cảm thấy mình phải diễn hai nhân vật cùng lúc đúng là có phần lực bất tòng tâm.

      Lục Hi Duệ vươn tay tới trước mặt Lục Cảnh Diệu: "Vậy bây giờ con muốn dùng."

      Lục Cảnh Diệu : "Được." Sau đó lấy điện thoại của mình cho con trai, "Cầm . Ba lưu số của chị Dư Kiều của con rồi, chỉ cần tìm ký tự đầu tiên thôi."

      Lục Hi Duệ vẫn hài lòng với đối sách điều hòa này của Lục Cảnh Diệu: " thể dùng điện thoại của con sao?"

      " thể." Lục Cảnh Diệu từ chối, giọng điệu thể bàn cãi....

      Trở về phòng, Lục Hi Duệ chỉ có thể cầm điện thoại của Lục Cảnh Diệu gửi tin nhắn cho Tần Dư Kiều, nghĩ mãi mới được câu mở đầu: "Chị Dư Kiều, em là Duệ Duệ."

      ***

      Lúc Lục Hi Duệ gửi tin nhắn, Tần Dư Kiều bàn chuyện thực đơn tiệc sinh nhật lần thứ sáu mươi của Bạch Diệu với Đỗ Ngọc Trân, cho nên cũng chú ý tới tin nhắn Lục Hi Duệ gửi tới. Lúc nhắn tin trả lời, điện thoại của Lục Hi Duệ bị Lục Cảnh Diệu lấy lại.

      Tần Dư Kiều nằm trong bồn tắm gửi tin nhắn cho Lục Hi Duệ, soạn xong tin nhắn còn do dự biết có nên gửi hay , chỉ lo Hi Duệ ngủ.

      Hiếm lắm hôm nay Lục Cảnh Diệu mới có thời gian nằm dài giường, thấy vẫn còn sớm nên tựa đầu giường giở tạp chí xem. Chợt có điện thoại gọi tới, là Diêu Tiểu Ái, Lục Cảnh Diệu liếc nhìn màn hình rồi từ chối cuộc gọi. Sau đó Diêu Tiểu Ái cũng gọi tới tiếp.

      Diêu Tiểu Ái có điểm mà Lục Cảnh Diệu rất thích, đó chính là thức thời khẳng khái, biết chừng mực nên lúc bên nhau hề mệt mỏi.

      Có điều nếu phải là người thích hợp với mình, bên nhau thời gian dài có thời kỳ mệt mỏi.

      Lục Cảnh Diệu vốn định nếu như có thể vượt qua thời kỳ mệt mỏi này với Diêu Tiểu Ái kết hôn, nhưng mà hình như thời kỳ mệt mỏi tới, hơn nữa còn tăng tốc.

      Điện thoại vang tiếng tin nhắn, Lục Cảnh Diệu mở mục tin nhắn ra xem, trong hộp thư có tin nhắn mới, người gửi vốn có tên Dư Kiều do tự lưu, cuối cùng sau khi Hi Duệ cầm điện thoại chơi biến thành "Chị Dư Kiều".

      "Xin lỗi Duệ Duệ, vừa nãy thấy tin nhắn, tìm chị có việc gì sao?"

      Lục Cảnh Diệu nhìn tin nhắn "Chị Dư Kiều" gửi đến, nhìn chòng chọc màn hình hồi lâu cho đến khi điện thoại tự động khóa, màn hình tối đen. Sau đó mới mở ra gửi tin nhắn trả lời: " có việc gì, ngủ được."

      Dường như Tần Dư Kiều xem tin nhắn " ngủ được" này rất nhiều lần, biết đến từ đâu.

      Sau lát, nhắn lại: "Có phải là Duệ Duệ ?"

      Sắc mặt khó coi của Lục Cảnh Diệu từ từ bình thường trở lại, gửi tin "Vâng".

      Trong ấn tượng của Tần Dư Kiều, cậu nhóc Duệ Duệ này rất nhiều, ngờ lúc gửi tin nhắn lại tích chữ như vàng, suy nghĩ chút cũng cảm thấy bình thường. Mới học lớp , cho dù được tiếp nhận giáo dục từ sớm, nhưng đứa trẻ bảy tuổi có thể biết được mấy chữ.

      Cho nên khi nhắn tin trả lời, Tần Dư Kiều cố gắng hết sức đơn giản hóa câu chữ: "Sao lại ngủ được?"

      lúc lâu sau, "Lục Hi Duệ" mới nhắn lại: "Buồn phiền."

      Tần Dư Kiều nhìn tin nhắn này vài giây, nhịn được lắc đầu cười, quả nhiên bây giờ trẻ con đều thích giả bộ cao thâm, suy nghĩ chút rồi nhắn: "Đọc sách , có sách đọc thêm ?"

      Lần này Lục Cảnh Diệu trả lời rất nhanh: "Có."

      Tần Dư Kiều cười: "Ngày mai em còn phải học nhỉ, đừng đọc sách muộn quá, nếu dậy được cẩn thận ba đánh mông em đó."

      Lúc Cảnh Diệu nằm giường khẽ cười, trả lời: "Ba đánh em."

      lát sau lại nhắn tiếp: "Ba rất tốt với em, vừa phải làm vừa phải nuôi em, rất vất vả."

      Trong đầu Tần Dư Kiều xuất dáng vẻ Hi Duệ chuyện có nề có nếp, ngờ lại hiểu chuyện như vậy, nhịn được muốn chọc nó: "Nhưng chị cảm thấy ba em rất hung dữ, ba đánh em à?"

      Sau đó, có sau đó nữa.

      gửi tin nhắn này được lúc vẫn thấy Hi Duệ trả lời, Tần Dư Kiều lờ mờ cảm thấy Hi Duệ có thể tức giận, suy nghĩ cẩn thận thấy mình đúng là thiếu suy nghĩ, nhất thời xấu hổ. Bởi vì muộn rồi nên chỉ có thể như vậy, ngày mai giải thích với Hi Duệ sau.

      ***

      Lúc Lục Hi Duệ ăn sáng còn băn khoăn chuyện chị Dư Kiều có nhắn tin trả lời hay , ngẩng đầu lên hỏi thăm Lục Cảnh Diệu ăn xong xem báo sáng: "Ba ơi, chị Dư Kiều có trả lời tin nhắn của con ?"

      Lục Cảnh Diệu xóa sạch mấy tin nhắn hôm qua, tầm mắt chuyển từ tờ báo lên người con trai: "."

      "Vâng." Lục Hi Duệ hơi thất vọng, tiếp tục uống sữa tươi, lát sau lại ngẩng đầu lên rất nghiêm túc, "Có thể chị Dư Kiều hết tiền điện thoại."

      Lục Cảnh Diệu nhìn vào mắt con trai, nhếch miệng cười, sau đó : "Chắc thế."

      Có lúc Lục Cảnh Diệu thể thừa nhận máu mủ là thứ rất kỳ diệu, Hi Duệ lớn như vậy mà chưa từng thích ai đó như bây giờ.

      Nếu như Tần Dư Kiều trước kia có thể hấp dẫn thích của trẻ con còn thấy bình thường. Bởi vì xinh đẹp, hơn nữa còn là kiểu xinh đẹp vô cùng dễ gần, ngũ quan sắc nét, mặt trái xoan lại bầu bĩnh, làn da trắng nõn mịn màng, hai má luôn đỏ hây hây. Nhưng cho biết mặt đỏ bởi vì mạch máu quá mẫn cảm.

      ***

      Tiết thứ ba của Lục Hi Duệ là thể dục, vốn tưởng rằng có thể đá bóng với lớp bên cạnh. Bởi vì trường học muốn tiến hành thi thể dục tập thể, nên thời gian đá bóng dùng để luyện tập bài thể dục tập thể. Lục Hi Duệ vui chút nào, miễn cưỡng ngoắng nguẩy tay chân, lúc thầy giáo để ý chuyện với cậu bạn xếp hàng đứng trước. Hai nhóc với nội dung mới nhất của "Kế hoạch gian", rốt cuộc Searle giỏi hơn hay Hill giỏi hơn.

      Thầy giáo thể dục là chàng mới tốt nghiệp, bình thường rất thích đùa giỡn, lại biết Lục Hi Duệ là cháu của Lục Hòa Thước, liền mở miệng hô lên với Lục Hi Duệ đứng hàng cuối: "Lục Hi Duệ, nếu em còn thêm câu nữa, phạt em mua đồ uống cho bạn cùng lớp đấy."

      Trẻ con dễ dàng coi lời đùa là , thầy giáo thể dục vừa mới xong, liền xuất ít tiếng hoan hô.

      Dù sao cũng là đùa, thấy giáo vỗ tay ý bảo mọi người tiếp tục tập bài thể dục, ngờ Lục Hi Duệ ngậm miệng lại rời khỏi hàng như mũi tên, chạy mấy bước rồi quay đầu lại : "Em mua đồ uống." xong liền chạy vào cửa hàng tạp hóa của trường, tốc độ còn rất nhanh.

      Thầy giáo thể dục đần mặt ra.

      Lục Hi Duệ vào cửa hàng tạp hóa của trường, bác bán hàng xem video máy tính, thấy Lục Hi Duệ hơi sửng sốt, bây giờ là giờ lên lớp.

      "Ở chỗ bác có nạp tiền điện thoại được ạ?"

      "Được."

      Lục Hi Duệ lấy tờ giấy từ trong ví tiền, bên ghi dãy số, hôm qua nó xem di động của ba mà nhớ được: "Nạp vào số này ạ."

      Bác bán hàng: "Nạp bao nhiêu?"

      Lục Hi Duệ nghĩ lát: " nghìn ạ."

      Bác bán hàng giật mình, nhưng dù sao cũng biết cậu nhóc này là con nhà ai nên cũng hỏi tiếp, chỉ ngờ như vậy mà vung tiền như rác.

      Cuối cùng Lục Hi Duệ lại đặt câu hỏi: "Có đồ khuyến mãi ạ?"

      ".... ."

      Lục Hi Duệ: "Dương Vĩ mẹ cậu ấy nạp trăm đồng thùng cola, cháu nạp nghìn phải bác nên đưa cháu mười thùng cola sao?"

      " giống nhau, đó hoạt động thúc đẩy của phòng kinh doanh."

      "Có gì giống đâu, chẳng lẽ tiền điện thoại chỗ bác nạp dùng được lâu hơn?" Lục Hi Duệ tiếp, "Vậy đưa cháu thùng cola , ngoài ra giúp cháu tìm người đưa vào sân thể dục."

      "...." Bác bán hàng biết sao, thầm than thở: Càng nhiều tiền càng tinh ranh, từ vậy rồi.

      Bác bán hàng thỏa hiệp, cuối cùng Lục Hi Duệ ký tên mình lên quyển sổ , sau đó dẫn nhân viên chuyển đồ rời .

      Sau khi đưa Lục Hi Duệ , ông chủ cửa hàng tạp hóa gọi cú điện thoại, thư ký của Lục Cảnh Diệu nghe máy, sau đó chuyển cho Lục Cảnh Diệu nghe.

      "Ông Lục, tôi là Ngô Đạt ở cửa hàng tạp hóa trường tiểu học số hai. Chuyện là thế này, hôm nay cậu nhà ông muốn tôi nạp nghìn đồng vào số điện thoại đầu 136, ông có muốn tôi nạp cho cậu bé ạ?"

      Lúc Lục Cảnh Diệu nhận được điện thoại giữa giờ họp, quay lưng vào đám tinh mặc đồ Tây, mở miệng: "Cứ nạp ."
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11

      Editor: chjcbjbj


      Tần Dư Kiều cảm thấy gần đây có rất nhiều chuyện khó hiểu xảy ra với , nhưng đều tương đối ngon nghẻ. Ví dụ như Trần Manh muốn đứng chung chiến tuyến với để chống lại Hạ Nghiên Thanh. Ví dụ như Brian đưa tới tin từ nước : người mua bức tranh của với giá cao. Ví dụ như hôm nay 10086 gửi tin nhắn cho , nội dung là được được nạp nghìn đồng thành công, bây giờ tài khoản của còn 1205,6 đồng.

      Với khoản tiền điện thoại từ trời rơi xuống này, Tần Dư Kiều nghĩ mãi cũng ra ai nạp tiền điện thoại cho , nên đoán rằng có người nạp nhầm. Nhưng đợi ngày cũng thấy có ai ho he gì.

      Tần Dư Kiều suy nghĩ cẩn thận, nếu có nạp tiền điện thoại cho , như vậy kẻ rảnh rỗi có khả năng nhất là Lục Nguyên Đông. Đúng lúc hết giờ làm lái xe về nhà, Lục Nguyên Đông gọi điện thoại tới, Tần Dư Kiều nhân tiện hỏi luôn.

      " có nạp cho em đâu. Kiều Kiều hết tiền điện thoại rồi à? nạp cho em.... cần à?.... Vậy cũng được...."

      Lúc Lục Nguyên Đông cúp điện thoại hơi tức giận bất bình. Rốt cuộc tên nhãi ranh nào xum xoe nịnh bợ bạn nhắm vậy? Quả nhiên quá thiếu cảnh giác.

      Có điều biết xu hướng tán chuyển từ tặng hoa tặng nhẫn kim cương sang nạp tiền điện thoại từ lúc nào nhỉ?

      Lục Nguyên Đông suy nghĩ chút, thể thừa nhận nạp tiền điện thoại đúng là cách tán hay ho, nhất là cái kiểu đánh tiếng, khiến bạn chỉ biết đoán tới đoán lui đoán dọc đoán ngang. Đến khi sáng tỏ, bao nhiêu người phải giật mình, bao nhiêu người nhớ mãi quên.

      ***

      đúng là như vậy. Khi biết được người nạp tiền, Tần Dư Kiều rất giật mình, rất rất giật mình.

      Chiều tối Lục Hi Duệ gọi điện thoại tới: "Chị Dư Kiều, hôm nay em nạp tiền điện thoại cho chị, chị có nhận được ?"

      Tần Dư Kiều nghĩ nát óc cũng ngờ người nạp tiền cho lại là Lục Hi Duệ. Im lặng hồi lâu, cố gắng điều chỉnh sao cho giọng mình bình tĩnh hơn: "Hi Duệ, chuyện này...... Tại sao em lại nạp tiền cho chị?"

      Lục Hi Duệ nhìn chằm chằm ông bố hôm nay tự dưng đến đón cậu, quay mặt sang tiếp tục chuyện với Tần Dư Kiều, mặc dù dựa lưng vào thành ghế, chân đặt vắt vẻo, tư thế ngồi rất tùy ý nhưng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Bởi vì em sợ chị hết tiền điện thoại, liên lạc được với chị."

      Đúng là cậu nhóc thành , nhưng lại là lời ngon tiếng ngọt xuôi tai nhất Tần Dư Kiều từng nghe, tựa như trong miệng ngậm viên kẹo, mặc dù viên kẹo này được nhét vào miệng ngoài dự liệu của , nhưng cảm giác hề đột ngột, mà có cảm giác ngọt ngào trào dâng trong lồng ngực.

      ***

      Cúp điện thoại, Lục Hi Duệ trả lại cho ba, do dự rồi hỏi: " thể hỏi chị Dư Kiều tại sao chị ấy trả lời tin nhắn của con sao?"

      Lục Cảnh Diệu trả lời tiếng, sau đó lại mấy lời cường điệu hóa cho con trai nghe, giọng điệu mang vẻ thuyết giáo:

      "Chị Dư Kiều của con chưa trả lời tin nhắn nhất định có nguyên nhân của chị ấy, có thể quá bận, có thể quên mất, có thể máy bay hoặc tắt máy. Bởi vì chuyện mà hỏi nguyên nhân là hành động rất hay, người lớn đều thích trẻ con hỏi liến thoắng ngừng, hơn nữa nếu chuyện này qua, con nhắc lại cũng có ý nghĩa gì cả. Con cũng muốn Dư Kiều cảm thấy lúng túng vì chuyện này phải ?"

      Lục Hi Duệ mở to hai mắt, dường như tiêu hóa lời ba , sau đó gật đầu: "Ba đúng ạ." Lục Hi Duệ là đứa trẻ biết nghe lời, dù là chuyện gì nữa, chỉ cần phân tích lợi hại nó có thể nhận ra được đúng và sai. Ở trường cũng như vậy, mặc dù tính tình hoạt nhưng lại gây họa, bởi vì nó hiểu thứ gì có thể đùa, cái gì thể.

      Lục Cảnh Diệu cảm thấy cậu nhóc được như vậy cũng bởi vì mình "Dạy con có phương pháp".

      ***

      Tần Dư Kiều biết phải diễn tả tâm trạng của mình sau khi cúp điện thoại như thế nào. Vừa thần kỳ vừa ngọt ngào, lại có nỗi chua xót nên lời. Nếu cường điệu hóa, như thể tiến vào trạng thái thương, tâm trạng hơi khác thường.

      Lục Hi Duệ nạp nghìn tiền điện thoại cho , chắc chắn thể lấy nghìn này được, nhưng cũng thể trả tiền lại cho Hi Duệ, suy nghĩ kỹ lưỡng, quyết định mua quà cho cậu bé.

      Tần Dư Kiều biết Lục Hi Duệ thích gì nên gọi đêện cho Lục Nguyên Đông, muốn tư vấn cho .

      Lục Nguyên Đông nghĩ mãi cũng biết Hi Duệ thích gì, chứ đừng là cậu nhóc này thiếu gì.

      Thành , Hi Duệ ngoại trừ thiếu mẹ chẳng thiếu gì cả, nhưng Lục Nguyên Đông thể đều này với Tần Dư Kiều.

      "Như vậy , buổi tối và em dạo mấy cửa hàng bán đồ trẻ con, rồi chúng ta cùng chọn."

      Tần Dư Kiều vui vẻ đồng ý.

      ***

      Khi về đến nhà, Lục Cảnh Diệu còn với Lục Hi Duệ: "Nếu như con nghe lời, chủ nhật Dư Kiều tới đây ngoài vẽ tranh cho con, còn có thể mang quà tới."

      Lục Hi Duệ: "Sao ba biết? Chị Dư Kiều trước cho ba sao?"

      " hề." Lục Cảnh Diệu nhìn con trai, từ từ mở miệng, "Điều kiện tiên quyết là con phải nghe lời ba."

      Lục Hi Duệ thể tin Lục Cảnh Diệu, thậm chí cảm thấy ba chỉ linh tinh, nhưng vẫn gật đầu.

      Bởi vì nó cũng cảm thấy nếu mình biểu tốt hơn chút thị chị Dư Kiều nhất định thích nó hơn chút.

      ***

      Bữa tối, trong phòng ăn của nhà họ Lục, chiếc bàn hình chữ nhật, sáu món ăn, ba mặn hai chay canh, bốn cái ghế, hai người đàn ông, lớn .

      Lục Hi Duệ thầy kỳ lạ bởi vì dạo này ba dành nhiều thời gian cho mình, nhịn được hỏi câu: "Gần đây ba hẹn hò ạ?"

      Lục Cảnh Diệu chợt nhíu mày: "Con rất để ý sao?"

      Lục Hi Duệ ngậm miệng gì nữa, lúc này, người giúp việc tới bàn ăn: "Ông Lục, giáo mới của Hi Duệ tới."

      Lục Cảnh Diệu gật đầu: "Bảo ấy chờ ở phòng khách."

      Gia sư của Lục Hi Duệ vốn là Liêu Thục Mẫn, giáo dạy ở trường tiểu học S, chuyên ứng dụng phương pháp giáo dục thiết thực, có tai to mặt lớn trong giới giáo dục. Liêu Thục Mẫn trở thành gia sư của Lục Hi Duệ cũng nhờ Lục Hòa Thước mời tới.

      Nhưng gần đây bởi vì chồng Liêu Thục Mẫn đổ bệnh vào viện, chỉ có thể thôi việc dạy kèm ở nhà cho Lục Hi Duệ.

      Vì vậy, Lục Cảnh Diệu nhờ thư ký tìm thêm gia sư, chỉ cần là sinh viên đại học bình thường, cần quá chuyên nghiệp, có thể chuyện với Hi Duệ là được.

      Nhưng thư ký lại nhiệt tình, tìm luôn nữ sinh viên cỡ hoa khôi tới dạy.

      ***

      Lục Hi Duệ ngẩng đầu lên: " Liêu dạy con nữa sao?"

      "Nhà Liêu có việc."

      Lục Hi Duệ cong miệng: " ra con cũng chẳng cần gia sư, con có ngốc đâu." Trong nhận thức của Lục Hi Duệ, học sinh ngốc mới cần học thêm.

      Lục Cảnh Diệu hờ hững mở miệng, đả kích con trai mình: "Sao con biết mình ngốc?"

      Lục Hi Duệ vội giải thích, lại tìm được lý do, ý nghĩ lóe lên, mở miệng : " Nguyên Đông trí thông minh của trẻ con là do gien quyết định, mà gien này di truyền từ người lớn, nếu con thông minh nguyên nhân là do ba."

      Lục Cảnh Diệu hừ tiếng, phũ phàng: "Xin lỗi, trí thông minh của con cũng có thể di truyền từ mẹ."

      Sau đó Lục Hi Duệ còn gì để .

      Nguyên Đông mẹ nó da đen, ba mẹ kém thông minh, cho dù là vậy, nó vẫn muốn biết mẹ mình có dáng vẻ thế nào, muốn nghe giọng mẹ, muốn hỏi mẹ tại sao mẹ cần nó.

      Tại sao Lục Hi Duệ lại cho rằng mẹ cần mình? Bởi vì có lần, Lục Cảnh Diệu bị Lục Hi Duệ hỏi đến mệt, thờ ơ : "Lục Hi Duệ, ba với con lần cuối, nếu như mẹ con cần con tự đến tìm con, nhưng ba thấy, chắc chắn mẹ cần con."

      Lời này tàn nhẫn biết bao, may thay, Lục Hi Duệ chuẩn bị tâm lý từ trước.

      Nhan Thư Đông cũng là đứa trẻ mẹ, nó với Lục Hi Duệ, trẻ con như chúng ta gọi là con riêng.

      Nhưng con riêng là gì, là cái bình bôi dầu* sao?

      * Con riêng tiếng Trung là 拖油瓶, hai từ đằng sau 油瓶 nghĩa là bình dầu.

      Ăn cơm xong, Lục Hi Duệ phải làm bài tập và chuẩn bị bài mới dưới đốc thúc của gia sư mới. Sau hai giờ tiếp xúc, Lục Hi Duệ rất thích giáo mới, bởi vì giáo mới cười giống chị Dư Kiều. Lục Hi Duệ thích nụ cười như vậy, mặc dù Diêu Tiểu Ái cũng cười, nhưng nó thấy ấy cười rất khó coi.

      Gia sư mới là sinh viên nữ năm ba trường đại học S do thư ký tìm được, tên là Vương Bảo Nhi, chuyên ngành nhạc cổ điển. có gương mặt mang vẻ đẹp của mỹ nhân cổ điển, cũng nổi tiếng ở trường đại học S, bởi vì tên có chữ Bảo nên đàn gọi là em Bảo, đàn em gọi là chị Bảo. thuộc dạng con có duyên với với nam sinh hơn là nữ sinh.

      Lúc Vương Bảo Nhi rời , vừa lúc Lục Cảnh Diệu xuống nhà, khảng khái chào tạm biệt Lục Cảnh Diệu: "Ba Hi Duệ, tôi về trước đây, mai tôi đến."

      "Chờ chút." Lục Cảnh Diệu gọi lại.

      Vương Bảo Nhi xoay người: "Có việc gì sao?"

      Lục Cảnh Diệu liếc nhìn : " cần ngày nào cũng đến, tuần tới hai lần, chủ nhật và thứ tư. Về phần thù lao cần lo lắng, tôi trả theo tháng."

      Vương Bảo Nhi mỉm cười: " thành vấn đề."

      ***

      Sau khi Vương Bảo Nhi về, Lục Hi Duệ cũng rời khỏi thư phòng của mình. Lục Cảnh Diệu đẩy cửa vào, Lục Hi Duệ vẫn nằm bò bàn hí hoáy viết gì đó.

      Lục Cảnh Diệu vào, thấy vài tờ giấy bàn. Còn Lục Hi Duệ, nó viết dở chợt dừng lại suy nghĩ.

      Đột nhiên cảm thấy ba xuất sau lưng, Lục Hi Duệ muốn giấyunhững tờ giấy này theo bản năng, đáng tiếc là kịp nữa. Lục Cảnh Diệu đoạt lấy tờ giấy con trai viết, sau khi nhìn lướt qua, cảm thấy huyệt thái dương đột nhiên đập mạnh.

      "Lục Hi Duệ, tớ thấy cậu là người vừa hào phóng vừa đẹp trai lại hài hước, cậu thấy tớ thế nào?" Ký tên Tưởng Thần Thần.

      "Tớ thấy cậu là bé hoạt bát, nhưng hơi yếu ớt." Ký tên Lục Hi Duệ.

      Lục Cảnh Diệu nhìn mấy tờ giấy, còn rất nhiều tờ tương tự, còn có tờ gấp thành hình trái tim, Lục Hi Duệ vẫn chưa kịp gỡ ra.

      "Thế này là sao đây?"

      Lục Hi Duệ lí nhí: "Các bạn ấy cứ khăng khăng đưa cho con, con cũng có muốn đâu."

      Lục Cảnh Diệu tin lời này, nhưng giọng vẫn cứng rắn: "Nếu muốn, tại sao lại phải trả lời các bạn ấy?"

      Lục Hi Duệ càng : "Con cũng định trả lời đâu, nhưng Tưởng Thần Thần cứ bảo con phải trả lời bạn ấy...."

      Lục Cảnh Diệu cảm thấy phải giáo dục chuyện này sớm hơn: "Con thích Tưởng Thần Thần này sao?"

      Lục Hi Duệ lắc đầu, " thích, quá yểu điệu."

      Lục Cảnh Diệu ném tờ giấy vào thùng rác: "Nếu thích phải trả lời, bởi vì con có nghĩa vụ này."

      Lục Hi Duệ hiểu lời ba : "Nếu ngày mai bạn ấy đòi giấy con biết làm thế nào?"

      Giọng điệu của Lục Cảnh Diệu vẫn hờ hững, truyền thụ kinh nghiệm của mình: "Con với bạn ấy, còn chưa kịp xem thư bị ba tịch thu rồi, hơn nữa bảo bận ấy đừng viết nữa, bởi vì khiến con gặp rắc rối."

      Lục Hi Duệ lặng yên lúc rồi gật đầu.

      Lục Cảnh Diệu nhìn con trai có vẻ hiểu, mở miệng hỏi: "Biết thích là gì ?"

      Lục Hi Duệ ngước mắt nhìn ba, dường như do dự biết có nên trả lời : "Giống như con thích chị Dư Kiều có phải ?"

      " phải." Lục Cảnh Diệu hơi nhức đầu, "Tình cảm con dành cho Dư Kiều, có thể coi là.... tình thân."

      "Sao lại có thể như vậy?" Lục Hi Duệ phản bác, "Chị ấy và con có phải là người thân đâu. Hơn nữa chị ấy chưa lấy Nguyên Đông mà."

      " phải con gọi ấy là chị sao?" Lục Cảnh Diệu thờ ơ nhắc nhở, nhìn mái tóc lại dài ra của Lục Hi Duệ, "Hơn nữa ai bảo con Dư Kiều muốn lấy họ của con?"

      "Bác cả với con."

      Lục Cảnh Diệu nhướng mày: "Con quên ba gì với con rồi sao?"

      Lục Hi Duệ xoay chuyển con ngươi: " được chuyện linh tinh, được hỏi chuyện người lớn, được hỏi lung tung, được...."

      "Nhớ là tốt." Lục Cảnh Diệu ngắt lời con trai, " tắm rồi ngủ ."

      ***

      Lục Nguyên Đông và Tần Dư Kiều dạo nhiều cửa hàng chọn quà cho Hi Duệ, mua bộ truyện tranh nhi đồng mới ra và robot biến hình. Bởi vì Lục Nguyên Đông với Hi Duệ thích đá bóng, nên lại mua thêm quả bóng và đồ bảo vệ đầu gối ở cửa hàng chuyên bán đồ thể thao.

      Tần Dư Kiều mua hết món này đến món khác, Lục Nguyên Đông khuyên can: "Dư Kiều, đủ rồi đấy, cần mua nữa đâu, ra Duệ Duệ cũng có mấy thứ này rồi."

      Tần Dư Kiều cúi đầu cười, cũng cảm thấy mình hơi nhiệt tình, có điều lúc thấy những thứ này chỉ cảm thấy hận thể tặng hết cho cậu bé kia, đáy lòng trào dâng tình thương của mẹ biết phải diễn tả thế nào.

      Khi xách túi lớn túi ra khỏi cửa hàng, Tần Dư Kiều lại dừng bước ở quầy bán quần áo trẻ con, Lục Nguyên Đông thấy vô cùng ghen tỵ, chua xót : " hai của bán quần áo trẻ con, quần áo của Hi Duệ nhiều mặc hét."

      Tần Dư Kiều rất muốn mua bộ quần áo cho Hi Duệ, nhưng lại thấy tặng quà như vậy thích hợp cho lắm, lại nghe Lục Nguyên Đông vậy nên đành thôi.

      Ra khỏi siêu thị, Lục Nguyên Đông quay sang nhìn Tần Dư Kiều, than thở: "Nếu muốn mua chúng ta chọn bộ . Chắc Hi Duệ cũng thích quần áo em mua."

      Mắt Tần Dư Kiều lóe sáng, quay sang nhìn Lục Nguyên Đông: " thấy được ?"

      Lục Nguyên Đông chỉ cảm thấy Tần Dư Kiều lúc này khiến trái tim đập loạn xị: "Em vui là được rồi. Về phần Hi Duệ, chắc nó cũng vui lắm."

      ***

      Khi Tần Dư Kiều trở về nhà họ Bạch, đặt tất cả túi đồ lên ghế sofa trong phòng, đống đồ đó cũng đủ để chất đầy ghế sofa. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường thấy vẫn còn sớm, quyết định gọi cho Lục Hi Duệ, hẹn thời gian gặp mặt chiều chủ nhật tuần này.

      Cuối cùng chuông điện thoại còn chưa kêu được nhịp bị ngắt.

      Tần Dư Kiều lại nhìn đồng hồ treo tường, mới tám giờ mà.

      Đúng lúc này, tin nhắn gửi tới, là của "Lục Hi Duệ": "Chuyện gì thế ạ?"

      Tần Dư Kiều thấy rất kỳ lạ: " thể nghe điện thoại sao?"

      lát sau, "Lục Hi Duệ" giải thích: "Ba em nghỉ ngơi, chuyện quấy rầy ba."

      Tần Dư Kiều nhịn được khen ngợi: "Duệ Duệ đúng là bé ngoan."

      "Lục Hi Duệ" gửi tin: "Chị có khỏe ?"

      ***

      Hôm nay Lục Cảnh Diệu lên giường nghỉ ngơi sớm hơn bình thường, còn sớm hơn hôm qua. Cũng bởi vì sau khi rời khỏi thư phòng của Hi Duệ, thấy mình bị cảm . lâu rồi bị cảm, dù người chỉ hơi nóng nhưng vẫn ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của , sức lực như thể cạn kiệt. Đúng lúc này, Tần Dư Kiều gọi điện tới.

      Lục Cảnh Diệu lười gọi Hi Duệ nghe điện, suy nghĩ chút liền gửi tin nhắn cho .

      Câu "Duệ Duệ ngoan" của Tần Dư Kiều khiến khỏi cười khẽ tiếng, xoay người chiếc giường màu xám. Lục Cảnh Diệu nghiêng người nhìn màn hình di động, ánh sáng lấp lánh của điện thoại chiếu lên gò má tuấn, vẻ mặt trầm tĩnh mà nghiêm túc.

      Ngón tay thon dài gõ bàn phím, ghép vần từng chữ , lại xóa xóa lại, mãi sau mới gửi tin: "Ba em bị ốm, ba rất khó chịu...."

      Có thứ gọi là chơi với lửa có ngày bỏng tay, Lục Cảnh Diệu ngờ tiếng sau, Lục Nguyên Đông và Tần Dư Kiều lại xuất ngoài cổng nhà , nhấn chuông liên hồi....
      nể các bạn! Cũng cảm ơn các bạn!

      Truyện hay lắm! ^^

      Ta đoán việc nữ chính bị mập lên có nguyên nhân bí gì đó! Hơn nữa, nữ chính chắc là mẹ ruột của Duệ Duệ nè! Nhưng tại sao nữ chính nhớ ra nhỉ?!? Bí mật này hơi bị bí nha! ^^

      Rồi cháu của nam chính cũng bắt đầu nữ chính rồi nè! Liệu có khi nào thành tinh tay ba rắc rối máu chó như phim Đài Loan ta?!? Ta là ta rất sợ mấy kiểu tình huống máu chó như thế! Mong là có!

      ta thích các mà nam chính cư xử với con trai và với mẹ-của-con-trai! Nhiều câu ta rất tàn nhẫn và dễ khiến tâm lý trẻ con trở nên lệch lạc!

      Hừm! Ta muốn nam chính bị ngược! Ngược ! Ngược ! Ngược ! Hừm!
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12

      Editor: chjcbjbj


      "Ba em bị ốm, ba rất khó chịu."

      Từ bé Tần Dư Kiều đứa trẻ nhiệt tình thích xen vào việc của người khác. Từ tiểu học đến cấp hai đều giữ chức ủy viên đoàn đội, cho nên lúc đó cũng khá nổi tiếng ở trường học thành phố G, thậm chí còn có nickname "Ủy viên đoàn xinh đẹp nhất".

      Giang Hoa thi thoảng trách cứ chuyện gì cũng muốn dây vào, thi thoảng để dỗ vui, toàn phải khen là nữ hiệp can đảm hiệp nghĩa trong thế giới võ hiệp.

      Nhưng mà bây giờ Tần Dư Kiều còn nhiệt tình đó nữa, cho nên cũng thấy khó hiểu với hành động vội vã liên lạc với Lục Nguyên Đông muốn đến nhà Lục Hi Duệ của mình.

      Lúc ấy nghĩ thế này: Nếu Lục Cảnh Diệu bệnh nặng đến mức phải vào bệnh viện vẫn còn có người ở bên chăm sóc Lục Hi Duệ.

      Mặc dù cũng biết nhà họ Lục cũng thiếu người, hình như cũng cần thiết phải chạy tới, nhưng mà lên đường rồi, thể bảo Lục Nguyên Đông quay xe trở về được. Hơn nữa nếu như , có lẽ tối nay nghĩ được chuyện gì khác.

      Lục Nguyên Đông cũng có điểm tốt, là người rất lương thiện, có điều lo lắng hai cha con nhà này có thể xảy ra chuyện gì như Tần Dư Kiều, mà đành lòng cho Tần Dư Kiều chân tướng tình chắc chắn thằng nhóc Hi Duệ nhàm chán ngủ được gửi tin nhắn vớ vẩn.

      Cho nên lúc Lục Nguyên Đông nhận được điện thoại của Tần Dư Kiều, nghe xong lời , hề do dự cởi bộ đồ ngủ vừa mặc, mặc lại quần áo ban ngày lập tức ra ngoài.

      Dĩ nhiên cũng có lòng riêng của mình, mặc dù khẳng định chuyến đến nhà chú này dù kết quả đen đủi hay siêu đen đủi, quá trình vẫn có ý nghĩa, bởi vì Dư Kiều nhất định thêm điểm cho sau chuyện này.

      ***

      Thành phố S được coi như là thành phố có màn đêm, cho nên sau tám giờ tối mà đường vẫn đông, đen đóm rực rỡ bao giờ tắt, soi rọi từng ngả đường con phố. Lục Nguyên Đông nghiêng đầu nhìn Tần Dư Kiều sốt ruột, liền mở cửa sổ xe ra, làn gió đêm lành lạnh thổi vào, Tần Dư Kiều quay đầu với Lục Nguyên Đông: "Cảm ơn."

      Lục Nguyên Đông cong miệng cười, an ủi: "Đừng lo, có chuyện gì đâu."

      Tần Dư Kiều gật đầu.

      Lục Nguyên Đông kiềm chế, cố gắng để mặt mình có vẻ lo lắng, ra thấy rất khó hiểu. Dư Kiều là người khéo léo nhạy cảm, như vừa nãy mở cửa sổ còn để ý cảm ơn, sao lại bị tin nhắn của thằng nhóc Hi Duệ đó lừa được?

      Vấn đề này cứ quanh quẩn lại trong lòng , sau đó Lục Nguyên Đông được vui lắm.

      Lúc Lục Hi Duệ tắm xong hắt hơi hai cái liên tiếp. Dì giúp việc từng câu thế này: Hắt hơi cái là có người nhớ nó, hai hơi hai cái là có người mắng nó.

      Lục Hi Duệ xoa cái mũi của mình, cũng có phần vui.

      ***

      Về phần bệnh nhân Lục đó, vẫn nhìn chằm chằm tin nhắn "Có nặng lắm ?" của Tần Dư Kiều gửi tới trong màn hình điện thoại, suy nghĩ có nên nhắn lại "Có." , ngẫm lại cảm thấy quá ngây thơ, sau đó ném điện thoại lên tủ đầu giường, cuốn chăn lật người. Cũng biết bởi vì người nóng lên, hay bởi vì ở phương diện nào đó được thỏa mãn nên chức năng cơ thể xuất vấn đề. Tóm lại hơi lo lắng, thể ngủ được.

      Điều này làm Lục Cảnh Diệu nghĩ đến lúc Hi Duệ được hơn tuổi, đêm nào cũng khóc biết bao lâu mới dừng lại, đêm dài dằng dặc như thể mặt trời mọc nổi. Khi đó gần như đêm nào Lục Cảnh Diệu cũng có tâm trạng như thế này, sau đó rốt cuộc nhịn được nữa nổi giận đùng đùng chạy tới căn phòng bên cạnh, tự tay chăm nom ru ngủ đứa con gào khóc ngừng.

      Dỗ dành lúc cũng im lặng, cơn giận biến mất, thay vào đó là nỗi đơn giới hạn. Đây là thứ còn đau lòng xót ruột hơn cả tức giận.

      Lục Cảnh Diệu cuốn chăn trằn trọc trở mình giường, bởi vì nhớ tới vài chuyện mà lại phát cáu, nhưng tìm được nơi phát tiết nên uất ức chồng chất chỉ muốn nổ tung. Căm tức nhìn đèn chùm trần nhà, chỉ cảm thấy ngay cả đèn chùm cũng ngứa mắt cái gì cũng ngứa mắt. Thậm chí còn đổ lỗi cho chiếc giường lớn này. Vì quá lớn nên vị trí bày thích hợp, thậm chí giường quá mềm, gối đầu quá cao, đèn chùm trần nhà quá vuông vức..... Thứ gì cũng có lỗi.

      Sau đó, khi Lục Cảnh Diệu nghĩ ngày mai cho người đổi giường, loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông cửa kíng coong kíng coong dưới lầu. Như tìm được nơi phát tiết tính xấu của mình, Lục Cảnh Diệu chợt rời giường, mặc đồ ngủ tới trước cửa sổ sát đất, kéo rèm ra xem rốt cuộc là tên nhãi ranh nào nhàn rỗi như vậy.

      Và Lục Cảnh Diệu liền thấy người đứng ngoài cửa là Tần Dư Kiều và Lục Nguyên Đông....

      ***

      Nhà của Lục Cảnh Diệu nằm ở vườn hoa trung tâm thành phố S, từ quảng trường Thời Đại về phía đông hơn hai trăm mét con đường nhựa rợp bóng cây là tới. Xe Lục Nguyên Đông lái vào khu căn hộ, băng qua mấy hồ nước nhân tạo sau mấy tòa chung cư cao tầng. Sau hồ nhân tạo có bảy tám căn biệt thự, Lục Nguyên Đông dừng xe ở chỗ đậu xe của căn biệt thự trong cùng, sau đó quay đầu với Tần Dư Kiều: "Đây là nhà Hi Duệ."

      tới cửa nhà Lục Cảnh Diệu, Lục Nguyên Đông cũng kỳ lạ. Hai người ngủ sớm như vậy, chẳng lẽ ốm .

      Về phần Tần Dư Kiều, tâm trạng cũng vô cùng phức tạp, sốt ruột nhưng cũng cảm thấy mình quá nhiều chuyện. và Lục Cảnh Diệu quen biết, trong tình huống ràng còn tưởng có chuyện gì mà ân cần phải gian trá cũng là trộm cắp.

      Thấy hai người đứng ngoài nhấn chuông cửa, Lục Cảnh Diệu quay sang nhìn chiếc điện thoại mình đặt tủ đầu giường, nhất thời hiểu mọi chuyện. Bởi vì quẫn bách nóng lòng nên cổ họng như bốc hỏa, Lục Cảnh Diệu ho khù khụ.

      Thời gian cấp bách kịp thay quần áo, buộc lại áo ngủ rời khỏi phòng.

      Lục Hi Duệ nằm trong chăn đọc truyện vốn nghe thấy tiếng chuông cửa, nhưng lại cực kỳ chú ý tiếng bước chân. Nếu như ba tới đây kiểm tra, nó có thể lập tức tắt đèn pin giả bộ ngủ. Đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, Lục Hi Duệ vội vàng tắt đèn pin giấu kỹ truyện tranh, đắp chăn nhắm mắt.

      Lục Cảnh Diệu đẩy cửa phòng con trai ra, thấy bên trong yên tĩnh tối đen như mực, sau khi nhìn lượt, lạch cạch đóng cửa lại đồng thời khóa trái luôn.

      ***

      Chuông cửa kíng coong liên hồi mà có ai tới mở cửa. Hai người đứng ngoài càng thêm nóng lòng, Lục Nguyên Đông vốn lo nghĩ gì, cuối cùng bỗng thấy lo lắng khó hiểu, cho nên càng ra sức nhấn chuông cửa.

      Giúp việc ngủ ở dười nhà vội vã mặc quần áo tử tế ra mở cửa, lẩm bẩm hai tiếng: "Tới đây tới đây!" Khi mở cửa lại thấy Lục Nguyên Đông cháu cả nhà họ Lục và lạ mặt, sửng sốt lát rồi : "Cậu Nguyên Đông, hai vị tới tìm ông Lục có chuyện gì sao?"

      "Chú đâu rồi, nghe chú bị ốm?" Lục Nguyên Đông kéo Tần Dư Kiều từ bên ngoài vào, nhìn quanh quất lượt, định hỏi thăm thấy Lục Cảnh Diệu mặc áo ngủ màu sẫm từ tầng hai xuống.

      "Sao hai người lại tới đây?" Lục Cảnh Diệu hờ hững hỏi, giọng hơi khàn. Khi trong mắt liếc thấy Lục Nguyên Đông dắt tay Tần Dư Kiều, giọng khỏi lạnh hơn, kết quả lại ho khù khụ.

      "Nghe chú bị ốm, bọn cháu hơi lo nên qua đây xem thế nào." Lục Nguyên Đông thấy chú ho khan, giọng lại khàn, sắc mặt còn ửng đỏ rất bình thường, xem ra ốm . Lục Hi Duệ cũng lừa Dư Kiều, chỉ nghiêm trọng hóa thôi.

      Lục Cảnh Diệu chính xác là mang dáng vẻ của người sốt cao. Người vốn hơi nóng, cộng thêm vừa nãy vội vã nên bây giờ mặt đỏ lên vô cùng cường điệu.

      "Vậy sao, nghe ai ?" Mặc dù sắc mặt ửng đỏ, giọng điệu của Lục Cảnh Diệu vẫn hờ hững cảm xúc, cứ như phô trương làm bộ có chuyện gì.

      Tần Dư Kiều ngại gì, Lục Nguyên Đông trả lời thay: "Còn ai nữa? Hi Duệ chứ sao."

      Lục Cảnh Diệu cười ha ha hai tiếng, tới chiếc sofa gỗ lim lót đệm xa ngồi xuống, tự nhiên vắt chéo chân, sau đó chỉ chiếc sofa đối diện với Tần Dư Kiều: " Tần, mời ngồi."

      Tần Dư Kiều kéo Lục Nguyên Đông, hơi hối hận vì hành động quá khích của mình.

      Lục Nguyên Đông vẫn cười hì hì, dắt tay Tần Dư Kiều cùng ngồi xuống, sau đó lên tiếng giải thích: "Chuyện là thế này. phải chú bị ốm sao? Chắc thằng nhóc Hi Duệ sợ hãi, sau đó liền gửi tin nhắn cho bọn cháu. Bọn cháu hơi lo nên đến đây xem thế nào."

      "A, ra vậy." Lục Cảnh Diệu ho khan hai tiếng, "Khiến hai người phải chuyến, nhất là Tần, ngại quá. Gần đây bận lắm phải ?"

      "Tàm tạm." Tần Dư Kiều bưng cốc nước nóng, " sao chứ?"

      "Bệnh mà thôi." Lục Cảnh Diệu uống hớp nước, nhanh chậm, "Cũng phải tuổi già đơn con còn có ai chăm sóc. Cho dù có chuyện gì vẫn còn có người nhiệt tình như Tần quan tâm giúp đỡ."

      "...." Quả nhiên tốt bụng đúng lúc, Tần Dư Kiều chuyển chủ đề tránh lúng túng, "Hi Duệ đâu rồi?"

      Lục Cảnh Diệu đặt cốc nước, hề nghĩ ngợi : "Ngủ rồi."

      ***

      Lục Hi Duệ chưa ngủ, vừa nãy nằm trong chăn mải đọc truyện nghe thấy tiếng chuông cửa, nhưng sau khi ba đóng của nó lại vểnh tai nghe động tĩnh dưới nhà, sau đó liền nghe thấy giọng chị Dư Kiều....

      Cậu bé lập tức kích động bò khỏi giường, có điều khi dép mở cửa, nó lại phát mở mãi được.

      lúc này, Cầu Cầu ngủ thảm lông ngúng nguẩy vẫy đuôi chạy đến bên cạnh Hi Duệ, sau đó lăn lộn vài vòng dưới đất rồi chạy ra ngoài theo hốc dưới cửa.

      Cửa phòng Lục Hi Duệ có cửa hình tròn, là lối của riêng Cầu Cầu.

      Lục Hi Duệ cười hì hì, sau đó quỳ xuống, đặt tay xuống đất, dùng đầu đẩy cửa của chó, loạt xoạt hồi bò ra ngoài.

      ***

      Dười nhà, Lục Nguyên Đông hết lòng khuyên Lục Cảnh Diệu đến bệnh viện khám, sau đó gọi chị giúp việc Lan lấy nhiệt kế tới. Lục Cảnh Diệu ngước mắt, hờ hững : "Chú tự biết sức khỏe của mình, có ảnh hưởng gì lớn đâu."

      "Sao chú lớn rồi mà còn trẻ con vậy?" Lục Nguyên Đông đứng lên, lấy nhiệt kế từ tay người giúp việc, sau đó đưa cho Lục Cảnh Diệu, bỗng dưng than thở, "Cho nên cháu mới trong nhà thể thiếu phụ nữ, bị ốm cũng ai chăm sóc...."

      Lục Cảnh Diệu cười ha ha, nhưng mặt cười mà trong lòng cười.

      Đúng lúc này, tiếng kêu vui vẻ "chị Dư Kiều" truyền tời từ cầu thang, Tần Dư Kiều quay đầu, liền nhìn thấy con chó cậu nhóc chạy bình bịch xuống.

      Lục Cảnh Diệu cũng quay đầu liếc mắt nhìn, vỗ trán, day huyệt thái dương đập liên hồi.

      Tần Dư Kiều thấy Lục Hi Duệ cũng vui vẻ: "Duệ Duệ dậy rồi à?"

      Lục Hi Duệ gật đầu, mặc đồ ngủ trẻ con bằng vải flannel (*), thấy Tần Dư Kiều liền dính lấy : "Chị Dư Kiều, chị tới đây thăm em sao?"

      * loại vải được dệt chủ yếu bằng vải cotton, len và vật liệu nhân tạo khác. Thường được dùng may trang phục thu đông.

      Tần Dư Kiều cười, định lên tiếng Lục Cảnh Diệu cướp lời, với giọng người lớn vô cùng bình thản: "Hi Duệ, lên nhà ngủ . Mặc ít như vậy sợ cảm sao?"

      Lục Hi Duệ nhìn ba mình, sau đó cảm thấy đầu bị ai đó vỗ , là Nguyên Đông, vỗ xong cười tủm tỉm : "Nhóc Duệ Duệ đúng là tình cảm, biết ba khó chịu còn biết gửi tin nhắn báo cho người lớn, điểm này khen ngợi. Nhưng lần sau nhớ gửi cho nhé, em có biết em gửi cho chị Dư Kiều khiến chị ấy lo lắng ?"

      Lục Hi Duệ: "...."

      Lục Nguyên Đông lại thêm câu: " biết chưa?"

      Lục Hi Duệ lên tiếng, sau đó chỉ cúi đầu.

      "Khụ khụ khụ...." Lục Cảnh Diệu lại ho khù khụ, cũng phải giả bộ, mà trong người gan nóng phổi nóng tim nóng sắp làm vỡ tung lồng ngực của rồi.

      Tần Dư Kiều tưởng Lục Hi Duệ cúi đầu vì sợ người lớn trách cứ, liền đưa tay xoa đầu nó, "Duệ Duệ, sao đâu."

      "Hi Duệ." Lục Cảnh Diệu lại lên tiếng.

      Sau đó Lục Hi Duệ cũng ngẩng đầu lên nhìn Tần Dư Kiều: "Chị Dư Kiều, em xin lỗi, em khiến chị lo lắng rồi."

      Cuối cùng Lục Cảnh Diệu cũng trút được hơi thở tắc nghẹn, vuốt nhiệt kế tay. Lục Nguyên Đông nhịn được nhắc nhở: "Chú, mau đo , cháu và Dư Kiều chờ chú, nếu nặng quá cháu đưa chú bệnh viện."

      " tốt hơn nhiều rồi, lát nữa đo sau." Lục Cảnh Diệu dựa lưng vào tấm nệm ghế sofa, với Lục Nguyên Đông, "Nguyên Đông, cũng muộn rồi, cháu đưa Tần về trước , hôm nào rảnh chú đưa Hi Duệ tới nhà họ Bạch thăm hỏi."

      Tần Dư Kiều: " cần phải như vậy, khách sáo quá rồi."

      Lục Nguyên Đông cũng cười ha hả: " cần thiết đâu, nếu chú muốn cảm ơn, vậy cháu thăm hỏi thay chú cũng được."

      Lục Cảnh Diệu vô cùng cố chấp: "Có gì đâu, nên làm vậy mà."

      Lục Hi Duệ lưu luyến tạm biệt Dư Kiều, lúc rời Tần Dư Kiều kiềm lòng được ôm lấy nó. Gương mặt bé của Lục Hi Duệ trở nên đỏ bừng: "Đừng quên buổi hẹn ngày chủ nhật nhé chị."

      Tần Dư Kiều cười, gật đầu.

      Sau đó Lục Hi Duệ cố ý vô tình liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, dường như tranh công với Tần Dư Kiều: "Em chăm sóc cho ba tốt." Lục Nguyên Đông đứng bên nhìn nổi nữa, nhấc Lục Hi Duệ sang chỗ khác: "Tạm biệt."

      ***

      Sau khi Tần Dư Kiều và Lục Nguyên Đông rời , Lục Cảnh Diệu vẫn định lên nhà, mà nghiêm chỉnh cặp nhiệt độ.

      Lục Hi Duệ tới bên cạnh , trừng mắt, cất giọng trách cứ: " ràng ba gửi tin nhắn."

      Lục Cảnh Diệu: " phải con thừa nhận do con gửi sao?"

      Lục Hi Duệ tức giận thở hồng hộc, sau đó bực bội ngồi cạnh ba, vênh cằm lên liến thoắng ngừng: "Nếu con thừa nhận, chắc chắn chị Dư Kiều có ấn tượng tốt về ba. Con là con trai của ba, nhất định bị liên lụy."

      Lục Cảnh Diệu: "...."

      Lục Hi Duệ vô cùng tức giận: ".... Tại sao ba lại lừa chị Dư Kiều?"

      Vừa nãy Lục Hi Duệ xoay chuyển rất nhanh, nhưng cũng chỉ có thể hiểu ba mình lừa chị Dư Kiều, nhưng biết tại sao ba lại phải lừa chị Dư Kiều.

      Lục Cảnh Diệu trả lời câu hỏi của con ngay lập tức, mà tựa cả người vào ghế sô pha, sau đó lấy nhiệt kế từ dưới nách mình, thấy nhiệt độ hiển thị là 37 độ 5.

      Sao chỉ có 37 độ 5? Lục Cảnh Diệu chán ghét vứt nhiệt kế lên khay trà, sau đó nhìn con trai , "Con muốn Dư Kiều làm mẹ hay chị dâu họ của con?"

      ***

      Sau khi Lục Nguyên Đông đưa Dư Kiều về, Giang Nham gọi điện tới: "Mấy ngày rồi tới chơi, phải chứ?"

      Lục Nguyên Đông cười cười: "Lừa ông làm gì?"

      "Đừng với tôi là bà mập kia nhá." Giọng Giang Nham lộ vẻ tin nổi, cười đùa hỏi, " phải là người đẹp bí muốn để em biết đấy chứ?"

      Lục Nguyên Đông tay cầm điện thoại di động, tay đặt vô-lăng quay đầu xe. Lời của Giang Nham khiến càng lúc càng uất nghẹn, lúc cúp điện thoại rồi ngẩn người, bên ngoài xe chợt vang tiếng hét. Lục Nguyên Đông vội vàng phanh xe, mở cửa ra ngoài. Chỉ thấy dưới đất có chiếc xe đạp, bên cạnh xe đạp là , lúc thấy nước mắt liền tuôn rơi: "Đồ khốn!"
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13

      Editor: chjcbjbj


      "Con muốn Dư Kiều làm mẹ hay chị dâu họ của con?" Lục Cảnh Diệu lặp lại câu hỏi, sau đó nhìn con trai Hi Duệ chờ đợi câu trả lời của nó.

      "Dĩ nhiên con mong chị Dư Kiều có thể trở thành mẹ mới của con." Lục Hi Duệ đột nhiên rất căng thẳng, vẻ mặt vô cùng dè dặt, mở miệng tiếp, "Nhưng mà con lại cảm thấy chị Dư Kiều hợp với ba, hơn nữa chị ấy cũng thích ba."

      Sắc mặt Lục Cảnh Diệu trầm xuống, giọng cũng lạnh hơn phần nào: "Vậy con cảm thấy chị Dư Kiều của con hợp với ai hơn, mà người ấy thích là ai?"

      Lục Hi Duệ nhìn ba, đút tay vào túi áo ngủ: "Mặc dù con biết chị Dư Kiều hợp với ai, nhưng mà con biết người chị ấy thích là con."

      Lục Cảnh Diệu khẽ hừ tiếng, muốn tiếp tục so đo với con trai: " ngủ , ngày mai còn phải dậy sớm."

      Kết quả Lục Hi Duệ đột nhiên uốn éo, theo sau Lục Cảnh Diệu nghiêm chỉnh : " ra con và chị Dư Kiều chỉ có số tuổi thích hợp, mặt khác đều thích hợp hết."

      Lục Cảnh Diệu vừa vừa đáp lời Hi Duệ: "Vậy đáng tiếc, nếu như con ra đời sớm hơn chút xem ra còn có cơ hội."

      "Nếu như chị Dư Kiều ra đời muộn chút cũng được." Khi Lục Hi Duệ nhắc đến chị Dư Kiều lải nhải mãi thôi, theo sau Lục Cảnh Diệu ý nghĩ của mình, " biết chị Dư Kiều mấy tuổi rồi, nhiều nhất con cũng chỉ kém chị ấy mười mấy tuổi thôi, chừng chị ấy bằng lòng chờ con đấy."

      Lục Cảnh Diệu đột nhiên dừng bước bậc cầu thang, xoay người lại, cúi đầu nhìn cậu con trai chỉ đến hông mình: "Lục Hi Duệ, con nghĩ nhiều quá rồi, ba khuyên con nên nghĩ tới bài kiểm tra hàng tháng vào ngày mai tốt hơn đấy."

      Lục Hi Duệ lon ton theo sau cuối cùng cũng ngậm miệng, nhưng lúc tới cửa phòng lại gọi Lục Cảnh Diệu: "Ba ơi, ba thích chị Dư Kiều sao?"

      Lục Cảnh Diệu trả lời.

      Lục Hi Duệ đảo mắt: "Vậy ngày mai con với chị Dư Kiều chuyện tin nhắn ngày hôm nay...."

      Bởi vì lặng thinh nên biểu mặt Lục Cảnh Diệu hơi nặng nề, đèn hành lang màu xanh nhạt càng tôn lên gương mặt điển trai lạnh lùng của , phủ bóng ngũ quan của .

      Khi Lục Hi Duệ chờ nổi nữa, Lục Cảnh Diệu gật đầu, sau đó mở cửa phòng mình vào, định tiện tay đóng cửa chợt nghe thấy tiếng kêu của Lục Hi Duệ.

      Lần này đến lượt Lục Cảnh Diệu bực mình: "Lại sao nữa?"

      Lục Hi Duệ chỉ cánh cửa bị khóa của mình: "Ba khóa cửa phòng con."

      "Lúc trước ra ngoài thế nào bây giờ vào phòng thế đó." Mặc dù Lục Cảnh Diệu vậy nhưng vẫn mở khóa cho con trai, trước khi rời phòng còn lèn chăn cho Hi Duệ, khiến nó cảm động hết sức, thò đầu ra khỏi chăn: "Ba ơi, ngày mai ba có thể cho con hai trăm đồng tiền tiêu vặt ?"

      Lục Cảnh Diệu: ".... Ngủ !"

      ***

      Sau khi kiểm tra, kết quả cánh tay phải của Vương Bảo Nhi bị rạn xương, Vương Bảo Nhi học nhạc, về sau phải dùng đôi tay kiếm cơm, khi nhận được kết quả kiểm tra thể khó chịu, cho đến khi bó bột xong, đôi mày thanh tú của Vương Bảo Nhi vẫn nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt.

      Lục Nguyên Đông ngồi cạnh an ủi: "Đừng lo, phải vừa nãy bác sĩ có ảnh hưởng gì sao, hơn nửa tháng có thể tháo bột rồi...."

      Vương Bảo Nhi nhìn Lục Nguyên Đông chằm chằm, ngắt lời : "Đương nhiên có thể vậy rồi."

      Lục Nguyên Đông than thở: " yên tâm, tôi trốn tránh trách nhiệm cho đến khi hồi phục hoàn toàn."

      "Vậy chịu trách nhiệm thế nào?" Vương Bảo Nhi hỏi.

      Lục Nguyên Đông: "Tôi lo hết chi phí bệnh viện, về chuyện thể tự lo liệu sinh hoạt hằng ngày, tôi hết lòng chăm sóc, chi phí cũng do tôi trả. Ngoài ra nếu cầu gì cứ việc ."

      "Đương nhiên phải chịu trách nhiệm." Mặc dù như vậy, nhưng Vương Bảo Nhi bớt vẻ kiêu căng, "Bây giờ tôi làm thêm vài việc, tay thành thế này, chắc chắn mất việc...."

      Lục Nguyên Đông hiểu ý của Vương Bảo Nhi: "Tôi phụ trách chi trả tiền công mà mất."

      Vương Bảo Nhi cũng phải người lằng nhằng rắc rối, nghe thấy Lục Nguyên Đông như vậy cũng gì nữa, dừng lúc, cũng quên mất chuyện quan trọng nhất: "Cho tôi biết số điện thoại, tên, địa chỉ nhà và đơn vị công tác của ." Lúc gương mặt đỏ bừng, đôi mắt vừa to vừa sáng, sợ sệt nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên Đông.

      Lục Nguyên Đông nghiêng đầu nhìn Vương Bảo Nhi, hơi hoảng hồn, ra ngay lúc xuống xe, nghe tiếng "Đồ khốn" kia thấy bình thường rồi.

      ***

      Buổi tối sau khi thi đại học, Lục Nguyên Đông nhậu nhẹt với đám Giang Nham say mèm, nằm ghế sofa đánh nhau với mí mắt. Nhưng khi đó họ còn hưng phấn chịu nghỉ ngơi, sau đó mấy chàng nằm ngổn ngang tám nhảm về bóng đá, về kinh tế, về con , sau đó lan man tới chủ đề hường phấn buồn nôn: Dáng vẻ của trong mộng.

      Khi đó Giang Nham có bạn : " trong mộng của tôi giống hệt bà xã, ngoan ngoãn hiền thục."

      Mọi người chê cười, sau đó Triệu Tử Thành bắt đầu : "Tôi thích loại ngọt ngào đáng hơn, có điều dáng người cũng phải chuẩn, thể gầy quá, phải có da có thịt. Nhất là chân, tôi thích loại vừa dài vừa trắng vừa thẳng."

      " phải mấy em của ông đều như vậy sao?" Lục Nguyên Đông khinh bỉ Triệu Tử Thành, sau đó bị hỏi ngược lại, "Còn ông, con nhóc tôi giới thiệu cho ông mấy ngày trước có vừa mắt ? Con bé đó mê ông lắm, hôm nào cũng hỏi tôi sao ông gọi điện cho nó."

      "Đó phải là kiểu tôi thích." Lục Nguyên Đông trả lời cho có lệ.

      Triệu Tử Thành vốn soi mói đòi hỏi có tiếng, có điều Triệu Tử Thành có kén ăn dù gì vẫn có cầu cụ thể. Về Lục Nguyên Đông, về phương diện này có vẻ vô cùng khác người, trước cũng cũng ít người hỏi , ngay cả Dương Nhân Nhân thấy mình con trai hay chơi với con cũng thường gạ hỏi dụ mở miệng.

      Cuối cùng Lục Nguyên Đông chỉ dùng mấy lời " có cảm giác", "Cảm giác phù hợp" trả lời cho có lệ. Triệu Tử Thành thậm chí còn gọi đùa Lục Nguyên Đông là: "Trai cảm giác".

      Vậy mà khi "Trai cảm giác" này thấy Vương Bảo Nhi, đáy lòng lại nổi lửa, dường như muốn đốt cháy vườn hoa bí mật tràn ngập cỏ dại trong lòng .

      ra Lục Nguyên Đông cũng biết Vương Bảo Nhi này phải vẫn giấu ở đáy lòng. Nhưng hai người lại mang tới cảm giác giống nhau, giống đến mức khiến cảm thấy hơi bối rối, ngoài hốt hoảng ra, còn nghĩ tới Tần Dư Kiều.

      ***

      Lại về Tần Dư Kiều mấy ngày nay nhận được điện thoại của Lục Nguyên Đông, bác cố ý với con cũng thể quá dè dặt, có ý bảo nên thường xuyên liên lạc với Lục Nguyên Đông. Có thể mấy ngày nay Lục Hi Duệ thường gọi điện thoại tới đây, nên Tần Dư Kiều thường cầm điện thoại trong tay, bác thấy được cứ tưởng đợi điện thoại của Lục Nguyên Đông.

      Gần tối, Tần Dư Kiều "cuối cùng" cũng nhận được điện thoại của Lục Nguyên Đông, câu đầu tiên của Tần Dư Kiều là: "Gần đây bận lắm sao?"

      Lục Nguyên Đông hỏi ngược lại: "Chờ điện thoại của à?"

      Tần Dư Kiều: "Làm gì có."

      Giọng điệu Lục Nguyên Đông thể cảm xúc, bình bình đạm đạm. Tần Dư Kiều mở tủ quần áo chọn đồ, bất chợt hỏi câu: "Có tâm à?"

      Lục Nguyên Đông cười : " có." Sau đó Tần Dư Kiều cũng gì hơn, hai người thêm vài câu ngắt điện thoại.

      Cúp máy, Tần Dư Kiều tiếp tục chọn đồ. Trong tủ quần áo, có hơn nửa số đồ do mang từ nước về, nửa là do bác chọn giúp, mặc thử vài bộ đồ mới vẫn còn mác, Tần Dư Kiều phát chuyện khiến người ta vô cùng vui vẻ: Quần áo trong tủ rộng ra rồi.

      Soi gương xoay vòng, từ khi về nước tới nay, gầy nhiều.

      Có điều con bao giờ hài lòng với cân nặng của mình, huống chi Tần Dư Kiều vẫn còn trong trạng thái vượt chỉ tiêu, dù là từ lòng hư vinh hay nhân tố nào khác, Tần Dư Kiều vẫn rất đau lòng vì mình thể mặc trang phục xinh đẹp xuất trước mặt mọi người, làm con khổng tước vừa xinh đẹp vừa kiêu ngạo.

      ***

      Sáng chủ nhật Lục Hi Duệ vẫn còn trong phòng nhạc luyện đàn, lúc giáo tới mở bản nhạc ra chơi vô cùng nghiêm túc, khi giáo vừa , liền đánh loạn xì ngầu, sung sướng cứ như diễn tấu khúc nhạc do mình tự biên soạn. Lúc đàn hăng say, giọng quen thuộc truyền tới từ phía sau: "Hi Duệ."

      Lục Hi Duệ quay đầu lại, Lục Cảnh Diệu tới, bên cạnh còn có giáo dạy piano của nó.

      giáo dạy piano cười với Lục Cảnh Diệu: "Hi Duệ rất có thiên phú, có thể tự biên nhạc rồi."

      Lục Cảnh Diệu "Vâng" tiếng, sau đó với giáo: "Tôi đón Hi Duệ về sớm chút."

      Khi Lục Hi Duệ ngồi xe Lục Cảnh Diệu vô cùng tự mãn: "Hôm nay có thể tới đón con có phải muốn cùng con đón chị Dư Kiều có phải ?"

      Lục Cảnh Diệu: "Thuận tiện mà thôi."

      ràng Lục Hi Duệ hài lòng với câu trả lời này, nhưng gì, thầm vươn tay tới trước Lục Cảnh Diệu: "Cho con mượn điện thoại chút."

      Lục Cảnh Diệu định đưa điện thoại cho Hi Duệ, tập trung nhìn con đường phía trước, : " phải tối qua con liên lạc với ấy rồi sao?"

      Lục Hi Duệ: "Tối hôm qua là tối hôm qua, hơn nữa cụ thể thời gian gặp mặt."

      " rồi, thời gian là giờ chiều." Lục Cảnh Diệu nhắc nhở, ngừng chút rồi tiếp, "Nếu muốn trở thành đứa trẻ khiến người ta chán ghét, phải học cách làm nhiều ít."

      "Ba nghe lén con chuyện với Dư Kiều." Lục Hi Duệ chất vấn ba mình.

      Lục Cảnh Diệu vô cùng khinh bỉ : "Là con to quá."

      Tối hôm qua Lục Hi Duệ ở trong phòng mình gọi điện cho Tần Dư Kiều, dù tai của Lục Cảnh Diệu cũng coi như tốt, nhưng cũng tốt đến mức có thể nghe thấy tiếng con trai qua hai bức tường, cộng thêm cũng có thói quen dán tai lên cửa nghe lén.

      Về phần làm sao biết nội dung cuộc trò chuyện giữa Hi Duệ và Dư Kiều, chỉ " cẩn thận" cài đặt chức năng ghi cuộc gọi trong điện thoại mà thôi.

      Tối hôm qua sau khi Lục Cảnh Diệu đòi lại điện thoại, phải nghe lại cuộc gọi kéo dài khoảng 5 phút 47 giây kia tầm bốn năm lần mới thôi.

      Bề ngoài của đúng thay đổi rất nhiều, nhưng giọng vẫn vậy.

      Ngày đó trong thang máy, kiềm lòng được hỏi tầng mấy, giây phút lên tiếng, trái tim bình thường chút nào, nhịp tim tăng nhanh, hô hấp dồn dập, thậm chí còn đau mắt và ù tai, thể là cảm giác gì, tóm lại hề dễ chịu.

      ***

      Tần Dư Kiều hẹn Bạch Quyên dạo phố với từ sớm, sau khi càn quét lượt cũng coi như thắng lợi trở về. Lúc thử quần áo, Bạch Quyên nhìn Tần Dư Kiều trong gương, thấy gầy cũng mừng rơn, sau đó còn đưa tay sờ hông : " thời gian nữa xem chừng có lại vòng eo thon năm đó rồi."

      Tần Dư Kiều cười cười, soi gương kéo cổ áo, Bạch Quyên khó hiểu : "Em qua lại với Lục Nguyên Đông à?"

      Tần Dư Kiều biết diễn tả trạng thái tại giữa và Lục Nguyên Đông ra sao, suy nghĩ chút rồi : "Mới được nửa thôi."

      Bạch Quyên "Cắt" tiếng, nằm vật ra chiếc giường đằng sau, gối đầu lên tay, nhìn Tần Dư Kiều hồi lâu rồi hỏi vấn đề mà vẫn thắc mắc nhiều năm: "Hồi đó sao em lại chia tay với Giang Hoa vậy?"

      Tần Dư Kiều sợ run lên.

      Bạch Quyên lịch hiếm hoi: " thể sao?"

      Tần Dư Kiều khẽ cười, quay đầu: " có gì thể , chỉ là chuyện vớ vẩn thôi."

      Đúng là chuyện vớ vẩn. Hôm đó là sinh nhật Tần Dư Kiều, bởi vì khi đó Tần Ngạn Chi và Bạch Thiên Du ầm ĩ đòi ly hôn, cho nên cũng có ai tổ chức sinh nhật cho . Sau đó Giang Hoa gọi điện tới hẹn đánh mạt chược, địa điểm là biệt thự nhà ta.

      Tần Dư Kiều chạy vội tới vì tưởng rằng nhất định Giang Hoa khiến bất ngờ, kết quả Giang Hoa chỉ tìm đánh mạt chược mà thôi. Hơn nữa hôm đó xui dã man, thua liền hai ván khó chịu đứng lên chơi nữa.

      Giang Hoa cho lên tầng nghỉ ngơi, sau đó khi lượn lờ tầng, đèn trong nhà đều tắt ngóm. nghĩ thầm, chắc Giang Hoa cho bất ngờ buồn nôn rồi. lòng vòng xung quanh lúc, cuối cùng đụng phải bức tường người.

      "Sau đó sao?" Bạch Quyên vỗ vai , tiếp.

      Tần Dư Kiều mỉm cười bất đắc dĩ, : "Em tưởng người đó là Giang Hoa, sau đó liền.... hôn ta. Lúc hôn nửa chừng liền phát mình hôn nhầm người...."

      Khi cho rằng mình và "Giang Hoa" ở thời khắc "khó có thể chia lìa", đèn biệt thự chợt sáng lên, xung quanh là đám bạn, có đứa cầm bánh ngọt, có đứa cầm hoa tươi, còn có đứa cầm pháo hoa giấy định bắn lên người .

      Có người kêu: "Surprise!"

      Có người kêu: "Sinh nhật vui vẻ."

      lúc này, sau tiếng hoan hô là tĩnh lặng ngẩn ngơ, mọi người gần như thể nhúc nhích đứng như trời trồng, miệng há hốc, vẻ mặt kinh ngạc biết diễn tả thế nào. Về phần Giang Hoa đứng ở chính giữa, trong tay còn cầm bó hoa hồng chừng trăm bông, cổ quàng chiếc khăn "hiệu ấm áp" tặng , màu xanh lá thể xanh hơn được nữa.
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :