1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kén Cá Chọn Canh - Tùy Hầu Châu (Hoàn Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện nhà họ Lục

      Lục Nguyên Đông chuẩn bị đến vùng Tây Bắc. Nơi đây rất thiếu nước, rất nhiều chuyện còn khó khăn hơn tưởng. Khu nghiên cứu nguồn năng lượng mới của nhà họ Lục cách thị trấn bốn năm tiếng đường, nhưng nơi này có cái miếu đất, nghe rất linh. Cho nên ngoại trừ các nhà nghiên cứu của Lục thị đến đây nơi này cũng có vài người nghe danh tới cầu phúc.

      Lúc khởi động máy móc trong nhà xưởng mới xây, Lục Nguyên Đông cũng theo kỹ sư trưởng Lâm Hòa đến miếu đất cúng bái các vị thần. Xong xuôi tất cả mọi người trêu ghẹo nhau, còn ca hát, chạy đuổi nhau ầm ĩ, Lục Nguyên Đông cảm thấy rất thoải mái nên hóng mát.

      "Nếu như có thể, chờ tôi trở về dẫn vợ đến đây xem chuyến. Ai Tây Bắc có cảnh đẹp, kiếm đâu ra nơi nào có phong cảnh mênh mông tráng lệ như nơi đây." xong, người đàn ông kia quay đầu nhìn về phía Lục Nguyên Đông, "Đúng , Nguyên Đông?"

      Lục Nguyên Đông cười, ban đầu kỹ sư và công nhân nơi này đều gọi là Lục thiếu, nhưng sau khi ở cùng nhau thời gian dài liền gọi thẳng tên . Lục Nguyên Đông vỗ vỗ người đàn ông còn cảm khái kia: " có vợ lúc nào vậy, lần trước chuyện phiếm phải chưa có sao?"

      Người đàn ông mặc đồ lao động cười hì hì : "Mấy ngày nay lên mạng gặp được người, cảm thấy rất tốt. Tôi tôi đến Tây Bắc giúp đỡ kiến thiết, ấy đòi đến xem chút."

      Lục Nguyên Đông: " tốt, nên nắm chặt."

      Buổi trưa Lục Nguyên Đông ở phòng ăn ăn cơm cùng tất cả nhân viên nơi này. Lúc ăn cơm trưa Dương Nhân Nhân gọi điện thoại tới, mặc dù Dương Nhân Nhân đồng ý cho tới đây, nhưng Lục Nguyên Đông biết, trong lòng Dương Nhân Nhân vẫn muốn, chỉ là thể phản đối được quyết định của mà thôi. Ngày lên đường, mẹ đặc biệt dậy sớm làm bữa sáng cho , sau khi ăn xong rồi lên đường.

      Sau đó lúc lên xe, Lục Cảnh Thịnh kéo lại, giấu Dương Nhân Nhân bí mật với : "Lần này đến đó phải rèn luyện cho tốt, ra mẹ cũng nỡ để con đâu. Tối hôm qua bà ấy còn suy nghĩ rất lâu vẫn hiểu vì sao con muốn đến đó. Nhưng ba rất tự hào về con, hãy làm cho tốt, xây dựng thành tích để mọi người chống mắt lên mà xem."

      Thức ăn ở nhà ăn cũng coi như phong phú. Bởi vì nhân viên tới nơi này nghiên cứu hạng mục hơn phân nửa là người Tây Bắc và phương Bắc, cho nên đầu bếp cũng thường nấu cay. Lúc mới đầu Lục Nguyên Đông vẫn chưa quen thức ăn ở đây, cho nên trợ lý của còn đặc biệt làm suất riêng cho . Sau khi Lục Nguyên Đông lén ăn mấy bữa riêng liền tiếp tục ăn ở nhà ăn. Bây giờ ăn quen rồi, ăn hạt tiêu cũng thấy cay nữa.

      Qua điện thoại Dương Nhân Nhân ân cần hỏi han, Lục Nguyên Đông kể cho mẹ nghe những chuyện thú vị ở đây, ràng là chuyện vui lại vô tình khiến Dương Nhân Nhân khóc: "Nơi đó thiếu nước lắm à con......Đông Đông, nếu như khổ quá trở lại .... Ba mẹ cười con đâu."

      Lục Nguyên Đông cười: "Mẹ đừng lo lắng, con trai mẹ bây giờ thích ứng với nơi này rồi. Hơn nữa nơi này còn có mấy chịu khó chất phác, chừng sau khi trở vể con mang về cho mẹ đấy."

      "Đừng." Dương Nhân Nhân than thở, "Bây giờ mẹ vội, cũng thúc giục, chuyện cả đời con cứ từ từ tính.... Cái Bảo Nhi kia đính hôn rồi, thế mà chia tay là chia tay liền.... Tình cảm có thể tuỳ ý như vậy sao?"

      Lục Nguyên Đông bất ngờ cắn trúng hạt tiêu nên bị sặc, sau đó với Dương Nhân Nhân: "Con biết rồi, lần này con và Bảo Nhi còn quan hệ gì nữa, mấy năm tới con cũng tính đến chuyện kết hôn đâu."

      Dương Nhân Nhân quýnh lên. Lúc trước quan tâm, nhưng vừa nghe Lục Nguyên Đông vậy lại sốt ruột: " ra con cũng sắp 30 rồi...."

      "Cái gì mà sắp 30, con mới 28 thôi." Lục Nguyên Đông cãi.

      "Được, được, 28, đúng rồi, lúc nào con về?"

      Lục Nguyên Đông sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện từ tường nhà ăn, tuần nữa là giao thừa rồi.

      Lục Nguyên Đông tìm Lâm quản lý thương lượng ngày nghỉ: "Năm nay nghỉ đông trước thời hạn hai ngày , các khó khăn lắm mới được về nhà chuyến, nếu như có thể để bọn họ nghỉ thêm mấy ngày. Ai ở lại tết , năm ngoái là gấp ba tiền lương, năm nay gấp đôi là gấp sáu lần tiền lương ."

      Quà tết của Lục thị được gửi đến, Lục Cảnh Diệu cũng gọi điện thoại tới an ủi. Lục Nguyên Đông thuận tiện báo cáo với tiến trình của hạng mục, sau khi công việc kết thúc, Lục Cảnh Diệu cũng hỏi Lục Nguyên Đông lúc nào trở về thành phố S.

      Lục Nguyên Đông đùa câu: " sợ cháu nối lại quan hệ với Kiều Kiều à."

      Lục Cảnh Diệu khinh thường đáp: "Đừng mơ, Duệ Duệ cũng bỏ qua cho cháu đâu."

      Lục Nguyên Đông cười, ngừng lát rồi : "Cháu có mua quà cho Duệ Duệ."

      "Cái gì, hạt tiêu hay là táo đỏ?"

      Lục Nguyên Đông: "Là dưa Hami."

      Lục Cảnh Diệu cười.

      Sau đó hai chú cháu lại hàn huyên về chuyện khác, cuối cùng vẫn là Lục Nguyên Đông nhịn được, tùy ý câu: "Cháu cũng có mua quà cho con chú nữa."

      Lục Cảnh Diệu: "Cảm ơn."

      Đứa trẻ trong bụng Tần Dư Kiều là nam hay là nữ vẫn còn chưa .

      Chỉ có điều Lục Cảnh Diệu hy vọng là đứa con , cho nên Lục Nguyên Đông cũng theo ý của Lục Cảnh Diệu.

      Trước khi Lục Nguyên Đông trở về thành phố S, tổ thi công tổ chức bữa tiệc khá linh đình, địa điểm là phòng ăn. Lục Nguyên Đông ngồi giữa đám công nhân ăn đùi cừu nướng. Tổ năng lượng rất ít nhân viên nữ nhưng cũng phải là có, vẫn có thể từ kiếm được kha khá làm MC.

      Trong hoạt động này cũng có cả tiết mục ca hát, Lục Nguyên Đông và nữ kế toàn ở đây hát bản tình ca. Sau khi bài hát kết thúc nữ kế toán thẳng thắn vỗ vỗ vai Lục Nguyên Đông: "Lục Thiếu, có bạn chưa?"

      Lục Nguyên Đông uống rượu mạnh, gương mặt tuấn tú lịch tràn ngập ý cười. Sau đó chung quanh bắt đầu ồn ào: "Trương Tử Ny, muốn tự tiến cử sao?"

      "Cái đám đàn ông này, sao lại suy nghĩ đen tối như vậy chứ." Trương Tử Ny đỏ mặt kêu lên, "Là quan tâm lãnh đạo."

      "Oa, quan tâm cơ đấy, buổi tối trực tiếp cùng Nguyên Đông của chúng tôi , bảo trợ lý Trần đưa cho cái giường đến."

      "Đám đàn ông chết tiệt!"

      "...."

      Buổi tối Lục Nguyên Đông uống ít rượu, nhưng tửu lương của từ khi đến Tây Bắc cũng tăng lên kha khá. Mặc dù mặt đỏ bừng, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Trở về phòng nằm giường, đột nhiên nhớ đến nụ hôn nhầm trước kia.

      ra cho dù năm đó có bắt đầu theo đuổi Tần Dư Kiều và Dư Kiều cũng vẫn thể nào tu thành chánh quả. Dường có số việc giống nghĩ thông suốt, Lục Nguyên Đông nhếch môi khẽ cười. Chỉ là sau khi cười, lồng ngực lại trào lên nỗi đơn, hơn nữa nỗi đơn ấy cũng giống như đêm Tây Bắc, mênh mông mà trống trải.

      Giang Nham gọi điện thoại đến cho Lục Nguyên Đông. Giang Nham là kẻ thích tám truyện, cười hì hì hỏi Lục Nguyên Đông đày ở biên cương lúc nào có thể trở về, sau đó lại chuyển đề tài đến Vương Bảo Nhi: "Cậu chia tay với Bảo Nhi à?"

      Lục Nguyên Đông xoay người: "Có ý kiến gì sao?"

      " có, Đông tử.... Biết rồi, bạn tôi và Bảo Nhi trước là bạn cùng phòng. Người phụ nữ kia phiền, có lẽ Bảo Nhi tìm tới ấy, chỉ hỏi câu, rốt cuộc cậu có từng thích ấy hay ."

      Lục Nguyên Đông nở nụ cười: " ấy chỉ hỏi câu thôi à?"

      Giang Nham: "Nếu như muốn biết, có điện thoại và địa chỉ đây này."

      " muốn biết." Lục Nguyên Đông xoa trán, "Giang Nham, , tớ và Vương Bảo Nhi hết rồi, hết rồi biết ?"

      Giang Nham cũng bị Lục Nguyên Đông chọc tức: "Mẹ nó cậu có bệnh à, lúc làm hòa lúc chia tay, ông đây tưởng cậu tơ tình chưa dứt cho nên mới quan tâm dò phương thức liên lạc cho cậu. Thái độ của cậu là sao hả, Giang Nham tôi đúng là kết nhầm bạn rồi...."

      Lục Nguyên Đông để điện thoại cách xa tai chút, Giang Nham chất vấn như pháo hoa nổ đùng đoàng. Cuối cùng Lục Nguyên Đông trả lời câu: "Giang Nham, cậu ngu ngốc!"

      Giang Nham: "Lục Nguyên Đông, có bản lãnh lại lần nữa xem."

      "Có cái gì mà dám, ngu ngốc!"

      "Lục Nguyên Đông, có tin ngày mai tôi đến đó giết cậu ."

      " cần phiền thế đâu, ngày mai tôi về rồi."

      Mặc dù Giang Nham hơi ngốc nhưng lại có bệnh hay quên. giây trước còn tức giận với Lục Nguyên Đông, giây sau lập tức chuẩn bị cho lễ chào mừng: "Vậy thông báo cho mấy em, mấy giờ về, chúng ta cùng nhau tụ họp."

      Lục Nguyên Đông: "Về đến nơi chắc cũng khuya rồi, thời gian để tính sau vậy."

      Giang Nham: "Đúng rồi, có thể gọi Giang Hoa luôn ? Mấy ngày nay cậu ấy ở đây."

      Lục Nguyên Đông: "Ừ."

      Lục Nguyên Đông và Giang Hoa ngày xưa là tình địch của nhau, bây giờ hai người đều là tướng bại trận, lần này gặp nhau có cảm giác cần ra lời cũng hiểu nhau. Họ cùng nhau uống rượu, đánh nhau, bộc bạch tâm trong lòng với nhau, sau đó cả hai có cảm giác như em vậy.

      ra Giang Hoa tới thành phố S cũng có chuyện gì quan trọng. Cuộc tọa đàm vốn để cục phó tham gia, nhưng cục phó bận nên Giang Hoa đích thân tới. Kiều Kiều mang thai, ra ngoài ăn bữa cơm cùng thôi mà Lục Cảnh Diệu gọi đến N cuộc điện thoại.

      Cuối cùng Tần Dư Kiều hét vào điện thoại di động: "Lục Cảnh Diệu, muốn bị bức xạ chết hả?"

      Giang Hoa chậc chậc hai tiếng: "Phụ nữ có thai nóng nảy."

      Tần Dư Kiều nâng cằm lên cảm khái: "Làm thế nào bây giờ, em luôn khống chế nổi cơn giận."

      Giang Hoa: "Vậy đổi đàn ông khác là xong."

      Tần Dư Kiều phì cười. Nụ cười xán lạn của người phụ nữ hạnh phúc có chút chói mắt. Bộ dạng cười thoải mái của bây giờ khiến nhớ tời Tần Dư Kiều lúc , cũng cong môi khẽ cười: "Kiều Kiều, chờ đứa bé ra đời cho nó nhận làm cha nuôi nhé."

      Tần Dư Kiều dựa lưng vào cái đệm mềm mại, từ chối thẳng thừng: "."

      Giang Hoa cười xòa: "Người phụ nữ nhẫn tâm."

      Tần Dư Kiều ngẩng đầu liếc nhìn Giang Hoa cái: "Nếu đậu đỏ nhận cha nuôi, về sau vợ hận em đến chết mất, vừa phải chút hơn."

      Giang Hoa ngẫm lại cũng thấy đúng, gật đầu : "Đúng là Kiều Kiều suy nghĩ chu đáo."

      Tần Dư Kiều trợn mắt nhìn Giang Hoa cái.

      Quá khứ, tại và tương lai, tình của đối với Giang Hoa đều sớm phai nhạt. Trong đời có rất nhiều thứ phải giữ chặt, nhưng chỉ có tơ hồng tay vuột mất rồi.

      Cái tết đầu tiên sau khi Lục Hoà Thước qua đời, tất cả người nhà họ Lục từ mọi miền, mọi nước trở về. Có lẽ là do ‘ít gặp quý’ nên khi gặp lại mọi người cũng thân thiện hơn rất nhiều.

      Bụng Tần Dư Kiều to lắm rồi, Trương Kỳ và mọi người vừa gặp liền hỏi: "Là con trai hay con ?"

      Tần Dư Kiều lắc đầu: "Vẫn chưa biết."

      "Khám thai sao lại siêu thử xem?" Trương Kỳ có chút khó hiểu.

      " xem trước, chờ cho đến khi sinh mới bất ngờ." Tần Dư Kiều cười , đỡ bụng về phía ghế sa lon. Lục Hi Duệ bên cẩn thận dìu , tháng gặp, Lục Hi Duệ càng lúc càng giống thái giám thời cổ đại, Tần Dư Kiều chính là thái hậu nương nương của cậu.

      Lần này nhà họ Lục gặp mặt ăn tết, Tần Dư Kiều mang thai đương nhiên trở thành tâm điểm, thêm vào đó là còn chưa biết giới tính của đứa bé ên mấy người phụ nữ nhà họ Lục liền vây quanh Tần Dư Kiều truyền đạt kinh nghiệm của mình.

      "Bụng của em sáu tròn như vậy chắc là bé trai." giờ, tất cả mọi người đều biết Tần Dư Kiều là mẹ ruột của Hi Duệ, vòng tới vòng lui cuối cùng lại trở thành cuộc hôn nhân được mọi người ca tụng.

      "Mắt nhìn của chị hai rất tốt, chị hai con trai nhất định là con trai rồi." Lục Cảnh Diệu tươi cười chen vào giữa đám phụ nữ, ngồi xuống bên cạnh Tần Dư Kiều, giữa mi tâm tràn đầy niềm vui sướng khó có thể che giấu.

      "Lão Lục cố ý nịnh nọt chị hả." Lục Gia cười hì hì .

      " phải ba thích em sao?" Lục Hi Duệ ngẩng đầu hỏi.

      "Nào có, trai hay đều được cả." Dưới ánh đèn sáng rực, gương mặt của Lục Cảnh Diệu càng toả sáng hơn. vỗ lên đầu con trai, "Đứa này hiểu chuyện."

      Lục Hi Duệ buồn bực, ngày nay nịnh hót cũng có hướng dẫn sử dụng.

      Lúc Lục Nguyên Đông đến, Dương Nhân Nhân cùng mọi người làm sủi cảo. Phụ nữ nhà họ Lục sống an nhàn sung sướng quen, vậy nên cuối cùng Lục Cảnh Diệu lại là người làm đẹp nhất. Ngón tay thon dài nhanh nhẹn gói viên sủi cảo, sủi cảo tròn, , vô cùng đáng .

      Lục Hi Duệ cũng gia nhập binh đoàn làm sủi cảo, người giúp việc ở nhà họ Lục cũng để cậu tự làm. Sủi cảo Lục Hi Duệ gói được đẹp lắm, nhưng vẫn được mấy khen ngợi: "Hi Duệ đảm , về sau nhất định rất biết thương vợ."

      Lục Hi Duệ dường như nghe hiểu cái gì đó, đỏ mặt tới sau lưng Tần Dư Kiều. Tần Dư Kiều cười hì hì, véo má của Hi Duệ: "Con trai của mẹ của dĩ nhiên là phải thương vợ rồi."

      Mặt Lục Hi Duệ đỏ lên: " có đâu!"

      Lục Hi Duệ: "Chối làm gì, thương vợ có gì xấu sao?"

      Lục Hi Duệ nghẹn lại được, sau đó ánh mắt cậu sáng lên khi thấy Lục Nguyên Đông cách đó xa tới: " Nguyên Đông."

      Lục Nguyên Đông cũng ngứa tay gói hai viên sủi cảo, lúc ra gặp chú ba Lục Cảnh Thành. Lục Cảnh Thành gật đầu với , mặt Lục Nguyên Đông lại tỏ vẻ chế giễu. Lục Cảnh Thành hề có chút lúng túng nào, nhưng nếu như Lục Nguyên Đông biết ông ta vẫn nên giải thích câu: "Nguyên Đông, chú quả thực từng theo đuổi Vương, nhưng khi đó ấy cũng đồng ý."

      Lục Nguyên Đông dừng bước, nhìn về phía Lục Cảnh Thành: "Chú ba, thím ba rất chú."

      ", ta phải , mà là ép." Sắc mặt Lục Cảnh Thành trở nên rất khó coi. lát sau, ông ta , " ta đúng là người phụ nữ đáng sợ, nếu ta có nửa tính cách của vợ Lục Cảnh Diệu cũng đến mức...."

      Lục Nguyên Đông ra tay đánh Lục Cảnh Thành. Đêm 30 mặt Lục Cảnh Thành có vết máu, khoé miệng Lục Nguyên Đông cũng rách chút ít. Lúc quay về Lục trạch giải thích với mọi người rằng: "Con và chú ba ngã xe."

      Trương Kỳ đương nhiên tin, lúc thoa thuốc cho Lục Cảnh Thành bèn liếc nhìn Lục Nguyên Đông: "Ông cụ mất rồi, cái nhà này càng ngày càng chẳng còn tý tôn ti trật tự nào."

      Lục Nguyên Đông đứng dậy về phòng. Đến tối Lục Hi Duệ lại tới tìm , mặc quần áo mới, còn mang theo cái nón len màu da cam, cầm trong tay hộp pháo: ", ra ngoài chơi đốt pháo ."

      Lục Nguyên Đông gọi Lục Hi Duệ lại, sau đó lấy quà từ Tây Bắc ra cho cậu: "Tặng em, quà năm mới đấy."

      Lục Hi Duệ nhận quà chưa bao giờ biết chùn tay. Cậu vui vẻ bỏ vào trong túi, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy bàn còn có phần quà tặng, làm bộ nghi ngờ hỏi: "Còn phần nữa kìa, Nguyên Đông muốn tặng cho ai vậy, có thể cho em xem ?"

      Lục Nguyên Đông cười, cố ý cho Lục Hi Duệ nhìn: "Cho em trai hoặc em ."

      Lục Hi Duệ suy nghĩ chút: "Vậy để em nhận thay cho, cũng biết khi nào mẹ mới sinh em bé nữa, em sợ Nguyên Đông chờ nổi."

      "Em quan tâm quá nhỉ." Lục Nguyên Đông vò vò tóc Lục Hi Duệ, sau đó cầm phần quà tặng khác đưa cho cậu, "Cho em này."

      Lục Nguyên Đông mang từ Tây Bắc về hai miếng ngọc hòa điền [1]. Lục Hi Duệ đặt hai miếng ngọc vào trong ngăn kéo của mình, miếng là của cậu, miếng là của em trai hoặc em .
      [1] Ngọc Hoà Điền (和田玉): là loại nhuyễn ngọc, thường được gọi là Chân ngọc, xuất chủ yếu ở vùng Tân Cương.

      Rốt cuộc là em trai hay là em vậy, Lục Hi Duệ nhíu hàng lông mày . Sau đó cậu bò dậy gọi điện thoại cho Nhan Thư Đông chúc tết. Nhan Thư Đông có điện thoại di động, cho nên Lục Hi Duệ gọi điện thoại nhà cậu ấy.

      Người nghe điện thoại là người phụ nữ trẻ tuổi, Nhan Thư Đông đó là mẹ kế của cậu ấy, đáng thương. Lục Hi Duệ với người phụ nữ trẻ tuổi kia: "Chào , con là bạn học của Nhan Thư Đông, con có thể chuyện với cậu ấy ?"

      "Đợi chút." ta .

      Sau đó có lẽ là qua mấy phút, giọng của Nhan Thư Đông từ trong điện thoại truyền tới: "Hi Duệ."

      "Thư Đông, năm mới vui vẻ."

      "Năm mới vui vẻ."

      "Ra ngoài chơi ?"

      ", bị ba giam lỏng rồi."

      [HOÀN]
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện
      Edit: mèo mỡ

      Đứa bé trong bụng Tần Dư Kiều nhất định là đứa trẻ nghịch ngợm. Trước ngày dự sinh mấy hôm, các dấu hiệu máy thai sắp sinh xuất , cuối cùng phải vào bệnh viện nằm chờ sinh, buồn chán, liên tục than thở.

      Trong đó, người bị giày vò thảm hại nhất là Lục Cảnh Diệu. ngủ được, lo cho hết mức còn bị ghét bỏ, hơn nữa Tần Dư Kiều còn đổ nguyên nhân sinh được cho Lục Cảnh Diệu. Nào là tại quá hung dữ khiến bé con sợ hãi lùi về v…v….

      Cảnh Diệu khóc ra nước mắt, buổi tối tựa đầu lên bụng vợ thủ thỉ: "Bé ngoan, ba hung dữ với con đâu. Cho dù con là con trai ba cũng thương con, ra . . . . . ."

      Nhưng mà, người vui vẻ nhất lại là Lục Hi Duệ, cậu bắt đầu có lý do để xin nghỉ học mỗi ngày. Mỗi lần dự tính mẹ sắp sinh em là cậu lại gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp xin nghỉ: "Thầy Vương, hôm nay mẹ em sắp sinh em, em xin phép học."

      Sau đó Tần Dư Kiều sinh.

      Ngày hôm sau, Lục Hi Duệ lại dùng lời thoại y như vậy: "Thầy Vương, hôm qua mẹ em sinh, có thể là hôm nay, em xin nghỉ ngày nữa ạ."

      Lục Hi Duệ liên tục xin nghỉ ba ngày, cuối cùng bị Lục Cảnh Diệu ném về trường học. Lục Hi Duệ kháng nghị: "Sinh em bé rất vất vả, con muốn ở cùng với mẹ!"

      Lục Cảnh Diệu vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, lái xe đến cửa trường học, sau đó ném con trai xuống xe, sau đó ném tiếp cái cặp của con trai ra, hạ cửa sổ xe xuống : "Con lo làm cái gì."

      Lục Hi Duệ lòng quan tâm. Cậu thăm dò ý kiến của bạn tốt Nhan Thư Đông xem em trai hay em tốt hơn. Nhan Thư Đông suy nghĩ lát rồi đáp: "Em trai, con phiền lắm."

      Những gì Nhan Thư Đông cũng chính là suy nghĩ của Lục Hi Duệ, nhưng nhỡ là em sao, em mà biết rất đau lòng. Vậy nên Lục Hi Duệ vỗ vỗ bả vai Nhan Thư Đông: "Cũng có con phiền mai, ví dụ như An Giai Nhạc."

      An Giai Nhạc là tổ trưởng trong lớp Lục Hi Duệ. Bởi vì những lời này của Lục Hi Duệ bị ‘con chim lợn’ trong lớp nghe được, liền nhảy dựng lên hô: "Lục Hi Duệ thích An Giai Nhạc, Lục Hi Duệ thích An Giai Nhạc!" Vừa nhảy vừa hô, lao như con bồ câu đưa tin.

      An Giai Nhạc là bé ngăm đen, Nhan Thư Đông khinh bỉ Lục Hi Duệ câu: "Ánh mắt tệ!"

      Ai nha, trẻ con bây giờ là!

      Có lúc dự cảm rất chính xác. Buổi chiều lúc Lục Hi Duệ tan học, cậu cứ thấy tim mình đập dồn dập. Tiết cuối là hát nhạc, Lục Hi Duệ bởi vì ngũ đầy đủ nên thích hát, cùng Nhan Thư Đông đứng phía sau chuyện. chủ nhiệm đưa Lục Gia tới, Lục Gia tươi cười đứng sau cánh cửa dán câu đối ngoắc tay với Lục Hi Duệ. Lục Hi Duệ tới cửa sau hỏi: ", sao…sao lại tới đây?"

      Lục Gia xoa đầu Lục Hi Duệ, sau đó với chủ nhiệm lớp: "Tôi dẫn thằng bé về trước."

      Chủ nhiệm lớp cười hì hì: "Chúc mừng Lục và Lục."

      Lục Hi Duệ đầu óc nhanh nhạy, lập tức ngước đầu hỏi mình: ", phải ba cháu sinh rồi đấy chứ?"

      Đứa bé này hồ đồ!

      Sau đó Lục Hi Duệ cũng đỏ mặt, vội sửa lời: "Mẹ cháu sinh em rồi, đúng ?" Lục Gia cố ý cho Lục Hi Duệ mẹ của cậu sinh em trai hay em . Lục Hi Duệ đáng thương sốt ruột đến sắp nổ tung, từ trường về cứ quấn lấy Lục Gia hỏi ngừng: ", cho cháu biết là em trai hay em ."

      Lục Gia rốt cuộc cũng chịu được Lục Hi Duệ dây dưa: "Là em trai. . . . . ."

      "Oa!" Lục Hi Duệ vui đến phát điên. Đúng lúc này, Lục Gia nhìn Lục Hi Duệ, bật cười : "Xem kìa, đúng là hồ đồ mất rồi. Là em , em xinh đẹp."

      "A. . . . . ." Lục Hi Duệ có chút mất mát, nhưng vẫn rất vui vẻ, "Cháu cũng thích em ."

      Sau đó Lục Gia giống như người lớn ác ý trêu đùa trẻ con thành công: "Mẹ cháu bảo cháu thích em trai, quả nhiên sai."

      Lục Hi Duệ: ". . . . . ."

      Thế nhưng khi Lục Hi Duệ lần đầu nhìn thấy em , vậu lập tức thích em này này. Bé Lục là siêu siêu đủ tháng, cho nên sinh ra cũng cần đưa vào lồng kính, mà ngủ ở trong nôi đặt bên cạnh Tần Dư Kiều. Từ lúc ra đời khóc, mãi đến trước khi Lục Hi Duệ tới mấy phút mới uống sữa rồi ngủ.

      Lục Hi Duệ làm rồi, cảm giác thần kỳ. Khi cậu nắm lấy bàn tay của em, chỉ cảm thấy máu trong thân thể chạy loạn. Cậu vô cùng kích động, lại sợ kích động của mình đánh thức em.

      Lục Hi Duệ nằm ở giường nhìn em lâu: Em quá, tại sao lại có người như vậy nhỉ, mình phải bảo vệ em tốt.

      Cho nên mới ‘nô lệ của em ’ vốn cần bồi dưỡng cũng thành.

      [Hết trọn bộ]
      tart_trung thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :