1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kén Cá Chọn Canh - Tùy Hầu Châu (Hoàn Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      "Cậu còn dám lên án hả?" Bạch Thiên Du khó hiểu nhìn Lục Cảnh Diệu, "Nếu như phải vì Duệ Duệ, cậu cho rằng Kiều Kiều kết hôn với cậu sao?"

      Dĩ nhiên Lục Cảnh Diệu biết lần này con trai giúp rất nhiều: "Con biết con nuôi dạy đứa con rất ngoan."

      Lục Cảnh Diệu cố ý nhấn mạnh chữ "Nuôi dạy", quả nhiên câu này có chút hiệu quả, Bạch Thiên Du nghe vậy sắc mặt cũng dễ nhìn hơn tẹo. Bà hơi dừng rồi mở miệng hỏi Lục Cảnh Diệu, "Bây giờ Kiều Kiều vẫn thèm quan tâm đến cậu à?"

      "Dạ vâng, Kiều Kiều cho con vào phòng." Lục Cảnh Diệu tức giận tố cáo, nghĩ thế nào lại thêm câu, "Con biết ấy giận cũng là điều dễ hiểu, con chờ đến khi nào ấy hết giận thôi."

      "Đáng đời." Bạch Thiên Du mắng.

      "Đúng ạ, đáng đời." Lục Cảnh Diệu gật đầu, "Đều là lỗi của con, bây giờ con hi vọng Kiều Kiều có thể sớm tha thứ cho con. Con sợ Duệ Duệ phát tình trạng quan hệ bây giờ của tụi con. Thằng bé luôn vui vẻ vì rốt cuộc nó cũng có mẹ, nếu như để nó biết ba mẹ mình lại có nguy cơ ly hôn, con sợ nó chấp nhận nổi."

      Nguy cơ ly hôn? Bạch Thiên Du hừ .

      Lục Cảnh Diệu gì nữa, chàng cao lớn lại ngoan ngoãn đứng trước mặt Bạch Thiên Du giống như học sinh bị giáo viên gọi lên phát biểu vậy, thái độ nhận lỗi vô cùng nghiêm túc. Đúng lúc Bạch Thiên Du định mở miệng chuyện, Lục Cảnh Diệu đột nhiên vỗ lưng Bạch Thiên Du: "Mẹ, chúng ta ra chỗ khác chuyện ."

      Bạch Thiên Du sửng sốt, sau đó nhìn theo ánh mắt Lục Cảnh Diệu về phía cửa sổ tầng hai, ngưới đứng bên trong phải là Hạ Vân Chính còn là ai được nữa.

      Trong vài trường hợp, có được khả năng "Mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng" rất tuyệt. Dù ở trước mặt con dâu kỳ lạ hay mẹ vợ trâu bò, cũng phải tỏ thái độ và lập trường của mình, vào thời điểm thích hợp mà đứng cùng chiến tuyến với họ là cơ hội tốt để giành được tình cảm.

      Bạch Thiên Du đột nhiên cảm thấy Lục Cảnh Diệu cũng đến nỗi tệ, bà nghĩ chút rồi với : " ra cậu và Kiều Kiều cũng kết hôn rồi, tôi cũng muốn nhìn thấy hai đứa sống vui vẻ hạnh phúc. Cậu biết hối lỗi tôi cũng giúp cậu phần. Nếu như tôi phát cậu làm chuyện gì có lỗi với Kiều Kiều con tôi cần tiếp tục sống với cậu nữa."

      Lục Cảnh Diệu nghe xong vừa mừng vừa lo, vui vẻ nhướn mày nhìn Bạch Thiên Du: "Cám ơn mẹ thông cảm."

      Bạch Thiên Du vẫn chưa quen Lục Cảnh Diệu cứ luôn miệng gọi mình là"Mẹ". Bà phất tay bảo ra ngoài gặp khách, còn mình ở lại trong vườn hoa nhà họ Tần lát.

      Lục Cảnh Diệu từ cửa hông vào phòng khách, Tần Ngạn Chi cũng từ cửa hông ra vườn hoa, kết quả là nửa đường hai người gặp nhau. Lục Cảnh Diệu ngoan ngoãn nghiêng người sang nhường đường cho cha vợ trước: "Ba, ba tới tìm mẹ ạ."

      Tần Ngạn Chi có chút lúng túng, chỉ chỉ bên ngoài: "Thiên Du.... Mẹ Kiều Kiều vẫn ở ngoài đó chứ?"

      "Vẫn ở bên ngoài, con vừa chuyện với mẹ xong." Lục Cảnh Diệu quan sát sắc mặt của Tần Ngạn Chi, , "Còn vào xem Kiều Kiều thế nào."

      Tần Ngạn Chi gật đầu, tạm ngừng bước như có chuyện muốn với Lục Cảnh Diệu nhưng mãi mà vẫn ra lời. Lục Cảnh Diệu suy nghĩ chút, : "Ba, hôm nay tâm trạng của mẹ cũng tệ lắm đâu."

      Mi tâm Tần Ngạn Chi khẽ động, ánh mắt nhìn Lục Cảnh Diệu như muốn được tiếp thêm dũng khí.

      Lục Cảnh Diệu phiền não biết xử lí mối quan hệ của mình và bà xã thế nào, nhưng lại thể mặt nặng mày nhìn cha vợ được. đành mở miệng : "Ba, bốn biển còn màng gì nước, giờ rất nhiều người dù thể làm vợ chồng nhưng vẫn có thể làm bạn bè. Nếu mẹ trở về tức là bà cũng nghĩ thông suốt vài chuyện rồi. Cho dù chia tay nhưng vẫn còn rất nhiều kỉ niệm tốt đẹp để giữ lại." [*] bốn biển còn màng gì nước: Câu gốc “Tằng kinh thương hải nan vi thủy” – Câu thơ trong bài Ly tứ (Nỗi nhớ xa cách) của Nguyên Chẩn.

      Những lời Lục Cảnh Diệu khiến trong lòng Tần Ngạn Chi ngứa ngáy, sau đó Lục Cảnh Diệu giật khoé miệng, thêm lời nào nữa, xoay người trở lại phòng khách.

      Bạch Thiên Du đến thành phố G sớm hai ngày, ngày đầu tiên là tới nhà họ Tần thương lượng tiện thể trả lại bao lì xì cho con trai Tần Ngạn Chi. ra Bạch Thiên Du vốn hiểu phong tục của Trung Quốc, nhưng nghĩ nghĩ lại cũng thấy ‘lễ người nhiều, người trách’, bà làm vậy cũng coi như tốt cho con .

      Lúc Tần Dư Trì nhận bao lì xì bèn liếc nhìn Hạ Vân: "Mẹ, con phải gọi dì này là gì?"

      Thuở Bạch Thiên Du khá thiếu thốn tình thương, trong lòng vốn tức giận, nay nghe thấy con trai Tần Ngạn Chi hỏi như vậy lại càng tức hơn. Bà lạnh giọng : "Cậu cũng gọi tôi là dì rồi, còn cần hỏi cái gì nữa."

      Hạ Vân xoa đầu con trai mình, xin lỗi: "Trẻ con hiểu chuyện, bác sĩ Bạch đừng chấp nhặt với đứa trẻ."

      Lửa giận trong lòng Bạch Thiên Du lập tức bùng lên, bà đưa bao lì xì xong liền tìm chỗ ngồi xuống, khóe miệng giật : "Tôi chấp nhặt với con trai ? Chẳng lẽ muốn tôi bảo nó gọi tôi là mẹ cả sao?"

      "Dĩ nhiên là tôi lợi hại được như bác sĩ Bạch, nhất là trong phương diện giáo dục con cái.Ở quốc bác sĩ Bạch nhất định rất khổ cực suy nghĩ cho Kiều Kiều phải ?"

      Sau đó Bạch Thiên Du hoàn toàn nổi điên, lập tức bỏ về khách sạn, cho đến khi Tần Dư Kiều đến mới quay lại đây.

      ....

      "Thiên Du." Tần Ngạn Chi ở phía sau gọi vợ trước tiếng.

      Bạch Thiên Du quay đầu lại nhìn Tần Ngạn Chi, đột nhiên cũng biết gì cả. Có đôi lúc gặp lại người mình muốn gặp cũng khiến cho con người ta mệt mỏi, bởi vì người này khiến bản thân nhớ lại những chuyện cũ muốn nhớ lại, những chuyện này khiến người ta khó chịu.

      "Có gì cứ thẳng." Bạch Thiên Du với Tần Ngạn Chi.

      Tần Ngạn Chi tới ngồi xuống đối diện Bạch Thiên Du: "Mấy năm nay em sống như thế nào?"

      Bạch Thiên Du đột nhiên cười, có chút hả hê: "Ngoại trừ sinh thêm đứa con nào với Joseph, những phương diện khác cũng hơn ông rất nhiều...."

      Tần Ngạn Chi bất đắc dĩ ngồi xuống trước mặt Bạch Thiên Du: "Cái tên Joseph đó thế nào? Đối xử với em tốt chứ?"

      "Tần Ngạn Chi, ông đúng là nhạt nhẽo." Bạch Thiên Du nhìn Tần Ngạn Chi , "Đến ngày tổ chức tiệc rượu của Kiều Kiều, ông ấy cũng từ London đến đây tham gia hôn lễ của Kiều Kiều, đến lúc đó ông biết."

      "Bạch Thiên Du." Tần Ngạn Chi đứng lên, "Tại sao cái tên Joseph đó lại tới đây?"

      Bạch Thiên Du chớp mắt: "Đương nhiên là lấy thân phận cha dượng của Kiều Kiều để tới đây rồi. Nếu như ông để ý, ngày đó ông tới tham gia cũng được."

      Tần Ngạn Chi là tức đến điên rồi, mặt đen lại xoay người , sau đó lại xuống nước : "Thiên Du, dù sao cũng từng là vợ chồng, em chừa cho tôi chút mặt mũi được ."

      Bạch Thiên Du suy xét về vấn đề này của Tần Ngạn Chi: "Ngạn Chi, ban đầu tôi với ông rằng tư tưởng của ông như vậy là được rồi. Ông có chủ nghĩa đàn ông quá lớn. Thế này , tôi và ông ly hôn, ông tái hôn, tôi cũng tái hôn, mọi chuyện coi như công bằng. Tôi cũng đâu có cắm sừng ông lúc chúng ta còn ở bên nhau, còn cần giữ mặt mũi gì cho ông nữa. Ngược lại là ông đó, ông có bao giờ để tôi chút mặt mũi nào chưa?"

      Tần Ngạn Chi á khẩu trả lời được.

      Vóc dáng của Bạch Thiên Du còn thấp bé hơn con Tần Dư Kiều nhưng khí thế lại mạnh mẽ hơn nhiều. Cho dù giày cao gót đứng trước mặt Tần Ngạn Chi nhưng vẫn khiến Tần Ngạn Chi có cảm giác bị đè nén: "Mặt khác tôi cũng quên chúc mừng ông, chúc mừng ‘lão bạng sinh châu’ [**], đúng là gừng càng già càng cay, quê quá hoá khùng...." [**]Lão bạng sinh châu: ý chỉ người già rồi mới có con.

      Tần Ngạn Chi nhìn vợ trước, sau đó lắc đầu. Tóm lại khi đối mặt với Bạch Thiên Du ông thể nào tức giận được. Khuôn mặt Bạch Thiên Du như chưa từng già nhưng Tần Ngạn Chi ngược lại, ông cảm thấy khó chịu khi tóc mai của mình điểm bạc.

      ....

      Tần Ngạn Chi rất muốn tổ chức đám cưới của con cho linh đình, mời nhiều phù dâu phù rể. Những người đó đều được Tần Ngạn Chi chuẩn bị trước rồi, vậy cũng giúp Lục Cảnh Diệu và Tần Dư Kiều tiết kiệm chút thời gian.

      Sau đó khi Lục Cảnh Diệu nhìn thấy Giang Hoa trong đám phù rể, lòng cảm thấy cha vợ mình đáng tin chút nào.

      Tối hôm trước hôn lễ, Giang Hoa tới Nhà họ Tần, tây trang thẳng thớm, rất có phong thái phù rể. Lúc Lục Cảnh Diệu đưa phong bao lì xì cho Giang Hoa, Giang Hoa từ chối: "Tôi là bạn tốt của Kiều Kiều, giúp đỡ mà thôi."

      Trong lòng Lục Cảnh Diệu cười lạnh, cười liếc nhìn Tần Dư Kiều. lại tỏ ra cùng thản nhiên, ngồi xuống hỏi Giang Hoa: "Ngày mai vất vả cho rồi."

      " gì đấy." Giang Hoa nhìn Tần Dư Kiều, "Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt Kiều tiểu muội sắp lên xe hoa rồi."

      Giang Hoa gọi Tần Dư Kiều là "Kiều tiểu muội", cái biệt danh này rất xưa rồi, xưa đến mức khiến Tần Dư Kiều có chút hoảng hốt. mím môi cười cười: "Em cũng chờ uống rượu mừng của ."

      "Chuyện của sau , còn muốn tự do vài năm nữa, có lẽ đợi cho đến khi bằng tuổi Lục Lục là tốt nhất."

      Lục Cảnh Diệu ghét nhất cái gì, ghét nhất là lôi tuổi tác của ra. ngồi xuống bên cạnh Tần Dư Kiều, nhanh chậm mở miệng: " cũng đừng học tôi, người vợ tốt như Kiều Kiều phải ai cũng có thể chờ được đâu."

      Giang Hoa ngẩn người, câu lòng: "Lục thiếu quả là may mắn."

      Bây giờ Lục Cảnh Diệu gì cũng phải nhìn sắc mặt của bà xã, xác định mặt vợ có bất kỳ khó chịu nào mới từ từ trả lời: "Do kiếp trước tu luyện, cho nên kiếp này tôi cũng khá là may mắn."

      Đúng lúc Lục Cảnh Diệu vừa dứt lời, Tần Dư Kiều với Giang Hoa: "Hoa tử, chúng ta ra ngoài chuyện." Tần Dư Kiều với Giang Hoa xong, quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Diệu, ánh mắt khiêu khích, giọng lại vô cùng êm ái: " đồng ý ?"

      Lục Cảnh Diệu lời nào, chợt cười tiếng, đưa tay nhéo mặt Tần Dư Kiều: "Dĩ nhiên là đồng ý, hay là hai người ra ban công chuyện , buổi tối hôm nay rất đẹp, phù rể Giang có muốn uống chút gì , tôi lấy cho nhé?"

      Giang Hoa cười nhìn Lục Cảnh Diệu: "Lục thiếu khách khí quá, vậy lấy cho tôi ly nước ngô ."

      ****

      Tần Dư Kiều là muốn hỏi Giang Hoa về chuyện nhà họ Giang và nhà họ Tần, nhưng Giang Hoa lại muốn nhắc đến vấn đề đó. nghiêng đầu nhìn mái tóc xoăn của Tần Dư Kiều bị gió thổi bay, ánh trăng nhàn nhạt hòa với ánh đèn màu xanh dương ở ban công chiếu lên mặt Tần Dư Kiều, gương mặt tinh xảo kia còn động lòng người hơn cả ánh trăng.

      Tần Dư Kiều chống má ngồi bên bàn tròn , Giang Hoa dựa vào lan can bằng thiếc, phía sau là nhưng ngọn đèn leo lét của thanh phố G khi đêm xuống. Vị trí của nhà họ Tần cực kỳ tốt, đứng ở ban công mà có thể thấy được toàn cảnh thành phố G, thuyền, cầu, cây cối, những tòa nhà xen với phong cảnh đằng xa, kết hợp với dãy núi trùng điệp, khiến nơi đây mang vẻ đẹp đặc sắc hòa trộn giữa thiên nhiên và thành phố, sóng gợn lăn tăn, đèn đuốc rực rỡ.

      "Kiều Kiều, em còn nhớ hồi mỗi khi trốn khỏi nhà em đều muốn kéo theo ?" Giang Hoa đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, quay đầu nhìn về phía Tần Dư Kiều .

      Tần Dư Kiều nghiêng đầu, cười khẽ tiếng: "Bởi vì có tiền tiêu vặt, mang theo sợ chết đối."

      Giang Hoa bật cười, khi còn bé tiền tiêu vặt của nhiều là vì mỗi ngày đều tiết kiệm cho Tần Dư Kiều tiêu. Chỉ là đôi khi càng lớn con người lại càng thứ mình muốn nhất là gì, sau đó dần dần để vuột mất.

      Nhưng bây giờ, hối hận cũng vô ích. Giang Hoa thích hối hận, cũng muốn tự trách móc mình. chỉ than thở cuộc đời quá nhiều chuyện xấu, chỉ cần chuyện xấu nho trong đời cũng có thể khiến người ta thay đổi phương hướng. Có lẽ đúng như Lục Cảnh Diệu , đoạn duyên phận phải tu phúc phận mấy đời mới có thể tu thành chánh quả.

      "Kiều Kiều, em yên tâm, mặc dù cắt đứt quan hệ với Hạ Nghiên Thanh nhưng cũng ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà Tần - Giang đâu." Giang Hoa cúi đầu cười tiếng, đột nhiên , "Nếu như em vẫn còn lo lắng, vậy gả cho , Kiều Kiều. Em và Lục Cảnh Diệu còn chưa đăng kí kết hôn, đào hôn gả cho ...."

      Đúng lúc này cửa ban công "két" tiếng bị đẩy ra, Lục Cảnh Diệu bưng khay nước đứng ở bên trong, khay có ba ly nước ngô nóng hổi vẫn còn bốc khói trắng.

      Chỉ là người đàn ông bưng ly nước ngô tới lại cau mày, sắc mặt còn đen hơn bóng đêm ngoài kia.
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67

      " gì mà vui vẻ thế."

      Lục Cảnh Diệu nheo mắt lại, trong mắt có tia lửa lóe lên, đôi chân dài đẩy cửa ban công. Ánh đèn sáng ngời bên trong hòa cùng ánh sao nhàn nhạt bầu trời phủ lên thân thể cao lớn của người đàn ông, ánh mắt chợt sáng chợt tối, giống như thần sắc khuôn mặt vậy. Giọng điệu của Lục Cảnh Diệu cực kỳ thờ ơ, nhưng bên trong lại đè nén nỗi tức giận khó che giấu.

      Mà chàng phù rể giây trước còn đào góc tường nhà người khác lại ra vẻ thờ ơ, khóe miệng giật , cầm lấy ly nước ngô từ cái khay tay Lục Cảnh Diệu, sau đó với Lục Cảnh Diệu : "Cám ơn, chú rể."

      "Khách khí quá." Lục Cảnh Diệu ngồi xuống bên cạnh Tần Dư Kiều , sau đó đưa ly nước ngô cho người phụ nữ bên cạnh, "Uống ."

      Tần Dư Kiều rất ghét giọng điệu chuyện của Lục Cảnh Diệu lúc . nghiêng đầu nhìn cái, Lục Cảnh Diệu thu lại vẻ tức giận mặt, " làm theo khẩu vị của em thêm chút đường, em uống thử xem."

      Tần Dư Kiều chóp mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, dù sao thịnh tình cũng thể chối từ. hơi mím môi nhấp thử ngụm nước ngô, hương vị quả tồi.

      Lục Cảnh Diệu hài lòng cười với Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, chúng ta về phòng nghỉ ngơi , ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm."

      " về trước ." Tần Dư Kiều liếc nhìn Giang Hoa, "Em còn chút chuyện muốn với ấy."

      Lục Cảnh Diệu : "...."

      Giang Hoa dựa vào lan can cười hì hì: "Lục thiếu tin tưởng Kiều Kiều sao?"

      Lục Cảnh Diệu cũng khách sáo hay nể mặt Giang Hoa: "Giang công tử thích bới móc tìm cách ly gián người khác quá nhỉ, chẳng lẽ đây là sở thích của sao?"

      "Lục Cảnh Diệu." Tần Dư Kiều vui liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, hiểu nổi sao lại có người đàn ông thích gây đến vậy.

      Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều đặt ly nước ngô cầm trong tay lên bàn. Sau đó Lục Cảnh Diệu uất ức, im lặng đứng lên về phòng, nhưng chưa được mấy bước quay lại, với Tần Dư Kiều: "Về phòng nghỉ ngơi sớm chút."

      Sau khi trở về phòng Lục Cảnh Diệu nhìn tấm ảnh cưới của hai người được treo tường, sau đó vô cùng tự giác lấy tất cả chăn gối trải lên ghế sofa. Sau khi trải xong “Giường” của mình, bắt đầu ngồi im, đôi mắt đen chăm chú nhìn vào cánh cửa, chờ Tần Dư Kiều trở về.

      Khoảng nửa giờ sau Tần Dư Kiều mới trở về, lúc về đập vào mắt là Lục Cảnh Diệu tự giác trải xong giường, sau đó lại nhìn chiếc giường lớn bị lấy hết chăn đệm, thản nhiên : " lấy hết chăn gối, vậy em ngủ thế nào?"

      Lục Cảnh Diệu kiêu căng ngước mắt lên, gì.

      Tần Dư Kiều phát mình

      và người đàn ông này thể nào có tiếng chung được. xoay
      người định ra ngoài, nhưng còn chưa được hai bước, Lục Cảnh Diệu
      phía sau lưng đột nhiên lên tiếng: "Kiều Kiều, muốn ngày
      mai Giang Hoa làm phù rể cho chúng ta.

      " Tần Dư Kiều : "...."

      Lục Cảnh Diệu lập tức đưa ra lựa chon thứ hai: "Em muốn để ta
      làm phù rể cũng được thôi, vậy em đừng giận nữa nhé, mẹ nó à...."
      Tần Dư Kiều chỉ cảm thấy trái tim mình như bị dội bình nước sôi,
      hâm nóng tất cả những chuyện cũ trước kia. lát sau, Tần Dư Kiều
      hít sâu hơi xoay người: "Lục Lục, em ?"

      Lục Cảnh Diệu thầm nghĩ có hy vọng rồi bèn lập tức nhảy khỏi salon:
      "Dĩ nhiên là !"

      "Thế còn Quả Quả sao?"

      "...."

      Lục Cảnh Diệu đột nhiên im lặng, ánh đèn màu xanh nhạt phủ lên khuôn
      mặt tuấn tú của , năm tháng dường như vô cùng ưu đãi người đàn ông
      này, bảy năm cũng để lại nhiều dấu vết mặt . Nhưng nếu
      quan sát cẩn thận chút có thể thấy khoé mắt Lục Cảnh Diệu cũng
      có vài nếp nhăn. Ánh đèn tạo thành vầng sáng dưới mắt , càng
      khiến đôi mắt trở nên sâu thẳm như ánh sao mờ trong đêm đông.

      ", dĩ nhiên là ." Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều, nghiêm túc
      đáp, "Lục Lục luôn Quả Quả .

      " Tần Dư Kiều đột nhiên khẽ cười tiếng, trong mắt có chút ướt át:
      "Nếu như em Quả Quả và Tần Dư Kiều vốn phải người, vậy
      Quả Quả hay Tần Dư Kiều?"

      Sau đó Lục Cảnh Diệu im lặng.

      Tần Dư Kiều cũng gì, hơi quay mặt , giọt nước mắt
      nóng bỏng từ khoé mắt Tần Dư Kiều lặng lẽ rơi xuống. Đúng lúc này,
      cảm thấy được bàn tay chạm vào mặt mình, bàn tay hơi thô ráp
      lại ấm áp dịu dàng.

      " biết ngay em nghĩ như vậy mà, làm sao có thể phải là
      cùng người chứ, hay là em vẫn cảm thấy mình mập hơn ngày trước? Đồ
      ngốc, Quả Quả chính là Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều chính là Quả Quả. Nếu
      như em muốn hỏi hai người khác nhau ở chỗ nào, là Quả
      Quả trẻ hơn Kiều Kiều, Kiều Kiều trưởng thành hơn Quả Quả, vào mỗi
      thời điểm khác nhau con người luôn có những thay đổi.... Kiều Kiều,
      cho phép em suy nghĩ đến những thứ linh tinh như nhân cách
      phân liệt kia nữa. Mà dù có phân liệt chỉ cần là của Tần Dư
      Kiều dù em phân liệt ra 72 phần khác nhau, vẫn có thể tìm em về."

      Lời Lục Cảnh Diệu rất thâm tình, ánh mắt cũng rất chân thành tha
      thiết động lòng người. đưa tay xoay mặt Tần Dư Kiều lại, tiếp,
      "Kiều Kiều, đừng tức giận nữa có được , cũng đừng suy nghĩ lung
      tung nữa, chúng ta bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi, đừng lãng phí
      thời gian của hai ta để giận dỗi và chiến tranh lạnh nữa, được ?"

      Lục Cảnh Diệu dịu dàng, tiếng "Được " cuối cùng còn
      mang theo cầu xin mãnh liệt. phải Tần Dư Kiều xúc động,
      chỉ là vẫn cảm thấy hỗn loạn khó chịu.

      Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều vào trong lòng: " ra vẫn
      cho rằng em là nhân cách phân liệt, dù là em hay Quả Quả đều cho
      cảm giác...."

      "Cảm giác gì...." Tần Dư Kiều khàn khàn hỏi.

      "Cảm giác của tình ." Lục Cảnh Diệu tỳ cằm mình lên cổ Tần Dư Kiều .

      Đáp án này ít nhiều có chút lừa bịp, Tần Dư Kiều cười tiếng
      gì. Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều chặt hơn, dè dặt , "Đừng
      để tinh thần chịu áp lực quá lớn. Em là Kiều Kiều, cũng là Quả Quả,
      bây giờ lo em nhớ lại tất cả chuyện trong quá khứ nữa.
      Lục Lục có lỗi với Kiều Kiều, nhưng Lục Cảnh Diệu lại rất may mắn, ông
      trời để ta gặp lại Tần Dư Kiều . . . . . Kiều Kiều, em có thể nghe
      thấy lời ông trời với em ?"

      Tần Dư Kiều : " cái gì?"

      "Nối lại tiền duyên."

      Tần Dư Kiều cười, vừa cười vừa rơm rớm nước mắt: " nghĩ đơn giản quá nhỉ."

      Lục Cảnh Diệu cho rằng Tần Dư Kiều đùa, chỉ tiếp tục phát
      huy tính trẻ con kỳ lạ của mà thôi. Nhưng Lục Cảnh Diệu tính sai
      rồi, Tần Dư Kiều vốn đùa với , mặc dù cười với ,
      thân thiết với .... Nhưng vẫn đẩy ra xa, " mau ôm cái
      chăn với hai cái gối đến đây cho em, em muốn ngủ."

      Sau đó Lục Cảnh Diệu vui vẻ ôm lấy chăn gối đến, kết quả là bị Tần Dư
      Kiều đá xuống giường. Người đàn ông bị đá xuống giường nhìn sắc mặt
      cho phép thương lược của người phụ nữ giường, "Kiều Kiều."

      "Đừng làm ồn nữa, ngày mai còn nhiều việc lắm đấy, cũng mau ngủ ."

      "Kiều Kiều!"

      "Em muốn lần thứ hai!"

      "Kiều Kiều...." Lục Cảnh Diệu nhìn chằm chằm nhắm mắt lại,
      thở ra hơi uất ức dài, sau đó ôm chăn trở lại ghế sa lon, mắt
      lạnh nhìn về phía Tần Dư Kiều. hề có chút phản ứng nào,
      khiến cam lòng
      Last edited by a moderator: 15/10/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mặc dù Lục Cảnh Diệu cam lòng nhưng làm chú rể vẫn quan trọng hơn. Ngày hôm sau mang vẻ mặt tươi cười xuất trước mặt mọi người, tất cả phù rể phù dâu đều sớm tập trung ở dưới tầng nhà họ Tần. Chưa tới 6 rưỡi, nhà họ Tần bắt đầu bận rộn .

      Tần Dư Kiều sau khi rời giường liền bắt đầu trang điểm làm tóc, mặc mặc lễ phục xuống dưới tầng, sau đó cùng Lục Cảnh Diệu quỳ gối xuống trước mặt bà nội, kính trà Tần Ngạn Chi và Bạch Thiên Du .

      Hôm nay Tần Dư Kiều mặc áo cưới, mà là bộ sườn xám Trung Quốc cách điệu với viền ren, cổ áo sườn xám, váy kiểu đuôi cá, ren thêu thủ công trong suốt hở lưng.... Lục Cảnh Diệu lại cảm thấy nó trong suốt quá.

      Bạch Thiên Du vẫn để cho Tần Ngạn Chi chút mặt mũi, mời Joseph tới nhà họ Tần, mà bảo ông lát nữa đến thẳng khách sạn tham gia tiệc cưới luôn. Hạ Vân cũng tham gia bữa tiệc lần này, chỉ còn Tần Dư Trì được Tần lão phu nhân dẫn tham gia tiệc rượu.

      Lúc sáng, Tần Du Trì mặc bộ tây trang phẳng phiu đứng trước mặt Tần Dư Kiều chúc mừng: "Chị, chúc chị và rể sống với nhau đến đầu bạc răng long."

      "Cám ơn Tiểu Trì." Tần Dư Kiều liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, Lục Cảnh Diệu quay đầu nhìn Giang Hoa. Giang Hoa mím môi, rút từ trong ví da màu đen ra bao lì xì đưa cho Lục Cảnh Diệu. Sau đó Lục Cảnh Diệu lại đưa bao lì xì cho Tần Dư Trì: "Học tập cho tốt, thi được trăm điểm."

      Tần Dư Trì gật đầu, Tần Dư Kiều ôm tay Lục Cảnh Diệu nhìn đứa em trai đột nhiên hiểu chuyện của mình, nó còn hiểu chuyện hơn ấy chứ.... ngẩng đầu vô ý nhìn thấy Tần Ngạn Chi nhìn về phía mình. Tần Dư Kiều đột nhiên có chút chua xót, ra Tần Ngạn Chi nhất thiết lây lòng như vậy. đưa tay xoa đầu Tần Dư Trì: "Về sau chị về đây thường xuyên được, em phải chăm sóc bà nội cho tốt đấy."

      "Vậy.... Có thể để cho chị em trở về được ?" Tần Dư Trì đột nhiên e dè mở miệng hỏi Tần Dư Kiều, "Tiểu Trì muốn ở cùng chị."

      Người chị Tần Dư Trì chính là Hạ Nghiên Thanh. ra trong lòng Tần Dư Kiều sớm biết, có vài loại tình cảm vĩnh viễn thể cướp lấy được. Ví như Hạ Nghiên Thanh đối với Tần Dư Trì, Quả Quả đối với Lục Lục.... Mà Tần Dư Kiều vốn cũng chẳng muốn cướp.

      "Thằng nhóc này." Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều, cười , " Thằng nhóc này đúng là biết chuyện, chị em phải ở đây sao? Mau cầm lì xì mua kẹo ."

      Tần Dư Trì sắp khóc, Lục Cảnh Diệu cũng muốn nghe thấy tiếng khóc phiền lòng trong ngày vui của mình bèn với phù rể bên cạnh: "Hoa tử, giúp tôi tay dỗ nó , Tiểu Trì thích mà."

      Trước khi làm phù rể Giang Hoa chuẩn bị sẵn tinh thần bị Lục Cảnh Diệu sai bảo, nếu có thể muốn làm phù dâu hơn.

      Bàn tiệc của nhà họ Tần lần này cũng ít hơn nhà họ Lục, chỉ có điều số bàn cần kính rượu nhiều cho lắm. Hơn nữa bạn b

      è đối tác của nhà họ Tần cũng nhiều như nhà họ Lục. Ở nhà họ Lục
      vai vế của Lục Cảnh Diệu rất lớn, lần trước kính rượu ông lão tóc
      trắng, Lục Cảnh Diệu với Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, đây là cháu
      ngoại cả của ."

      Dĩ nhiên nhà họ Tần cũng có chỗ rối rắm của riêng mình, có đôi khi
      cũng làm khó Lục Cảnh Diệu, ví dụ như có hai người cha vợ.

      Lúc kính trà Bạch Thiên Du và Tần Ngạn Chi còn ngồi cùng nhau, đến
      khi tổ chức tiệc cưới Bạch Thiên Du liền ôm tay Joseph khắp nơi
      chào hỏi khách khứa.

      Người nghĩ luẩn quẩn trong lòng nhất
      trong tất cả mọi người chính là Tần Ngạn
      Chi. Đến cả Tần lão phu nhân còn nghĩ
      thoáng hơn ông, bà giương mắt nhìn
      Joseph rồi với Tần Ngạn Chi: "
      ngờ vị Joseph này cũng hiểu cấp bậc lễ nghĩa của Trung Quốc.

      " Tần Dư Kiều cũng rất bất ngờ khi dượng lại có thể đến hôn lễ của .
      tiến lên ôm dượng cái, mấy câu cảm ơn, sau đó Lục Cảnh Diệu
      kéo ra, bắt tay với Joseph: "Ngài Joseph, rất vui khi ngài tham gia
      hôn lễ của tôi và Kiều Kiều."

      ....

      Bạch Thiên Du rất biết điều, tiệc rượu cũng ngồi cùng bàn với
      người của nhà họ Tần. Nhưng Tần Ngạn Chi lại khó chịu, bí mật kéo Tần
      Dư Kiều : "Mẹ con quá kỳ cục."

      Tần Dư Kiều nhìn mái tóc đên Tần Ngạn Chi đặc biệt nhuộm vì ngày hôm
      nay: "Được rồi được rồi, sáng sớm ngày mai dượng rồi, nếu như ba
      khó chịu ra ngoài hút điếu thuốc ."

      Tần Ngạn Chi rất khó chịu nhưng có chỗ trút, cuối cùng lại kiếm
      Lục Cảnh Diệu làm thùng rác. Kết thúc tiệc rượu, người của nhà họ Tần
      tiếp tục ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Trong phòng hạng nhất của khách
      sạn, Bạch Thiên Du, Joseph và Tần Dư Kiều ngồi chuyện phiếm; còn
      Lục Cảnh Diệu sau hồi cân nhắc liền đến xem Tần Ngạn Chi thế nào.

      Tần Ngạn Chi ở ngoài đại sảnh hút thuốc, những người
      phục vụ mặc sườn xám màu đỏ viền vàng châm trà cho Tần Ngạn Chi.
      Lục Cảnh Diệu ngồi xuống đối diện Tần Ngạn Chi, nhân viên phục vụ cũng
      pha cho ấm trà mới đầu xuân. Hâm ấm, bốc trà, hâm chén, cao
      xung, ngâm thấp, chẳng bao lâu ly trà ngon ra lò.

      Lục Cảnh Diệu liếc nhìn trà ngon vừa pha, vài lá trà xanh nhạt
      bồng bềnh trong ly trà Phú Quý Mẫu Đơn, hơi nóng lượn lờ bay lên từ
      miệng chén.

      "Ba."

      Tần Ngạn Chi dụi tắt điếu thuốc trong tay, nhìn Lục Cảnh Diệu: "Cảnh
      Diệu, con hãy đối xử tốt với Kiều Kiều nhé. Sau khi mẹ con bé ly hôn
      với ba, con bé cũng lớn lên bên cạnh ba, ba nợ con bé quá
      nhiều."

      "Yên tâm , ba." Lục Cảnh Diệu cười , "Kiều Kiều là vợ con, sao
      con có thể đối xử tốt với ấy được?"

      " dám trèo cao." Tần Ngạn Chi mới vừa uống ít, chuyện
      cũng mang chút men say, "Nếu như phải vì Duệ Duệ ba
      yên lòng giao Kiều Kiều cho con đâu đấy."

      Lục Cảnh Diệu cúi đầu khẽ cười tiếng: "Ba đừng suy nghĩ nhiều,
      con đối xử tốt với Kiều Kiều, để cho ấy chịu chút uất
      ức nào cả, cho dù là vật chất hay là tinh thần."

      Tần Ngạn Chi nhìn đứa con rể mặc tây trang thẳng thớm trước mắt bỗng
      nhớ tới lúc mình kết hôn cũng khí phách hăng hái hứa hẹn trước mặt cha
      vợ như vậy. Ấy vậy mà bây giờ ông cũng làm cha vợ rồi, năm tháng
      chẳng phải vẫn khiến con người ta già sao?

      "Có lòng nhưng vẫn phải cố gắng." Tần Ngạn Chi cười ha hả, đột nhiên
      liếc nhìn về phía phòng nghỉ, "Mẹ Kiều Kiều vẫn cùng cái tên đó...."

      "Ba, ba đẹp trai hơn Joseph nhiều."

      Tần Ngạn Chi: "...."

      Lục cảnh diệu nhìn cha vợ rồi đứng lên vỗ vỗ bờ vai ông tỏ vẻ an ủi,
      sau đó rời .

      Sau hôn lễ, Tần Dư Kiều ngồi chiếc giường tân hôn đỏ chót, ôm
      chiếc laptop màu trắng chat webcam với Duệ Duệ.

      "Mẹ, hôm nay mẹ xinh đẹp." Trong máy vi tính lên khuôn mặt
      tươi cười phóng to của Duệ Duệ, cậu vui vẻ hỏi Tần Dư Kiều, "Mẹ, mẹ
      nhớ Duệ Duệ ?

      " Tần Dư Kiều cười híp mắt hôn cái về phía camera, trực tiếp sử
      dụng hành động biểu đạt nỗi nhớ nhung con trai mấy ngày này của mình.

      "Duệ Duệ cũng nhớ mẹ, lúc thi con cũng nhớ mẹ tới thất thần đấy." Lục
      Hi Duệ kể buổi thi hôm nay cho Tần Dư Kiều biết, "Nhưng con cảm thấy
      mình được 100 điểm, chỉ được có 98 thôi."

      "Duệ Duệ giỏi quá." Tần Dư Kiều vui vẻ dựa lưng vào đầu giường, nhìn
      đồng hồ tường hỏi con trai, " còn sớm nữa, Duệ Duệ buồn ngủ
      chưa?" "

      có đâu, con ở chỗ Nguyên Đông." Lục Hi Duệ hưng phấn
      , "Hôm nay con ngủ ở chỗ Nguyên Đông."

      Tần Dư Kiều ngẩn người.

      Đúng lúc này, khuôn mặt rạng rỡ xuất màn hình máy vi
      tính - là Lục Nguyên Đông .

      Lục Nguyên Đông mới vừa tắm xong, người mặc áo ngủ màu xanh
      dương nhạt tới sau lưng Duệ Duệ. liếc nhìn người phụ nữ còn
      chưa tẩy trang màn hình máy vi tính, cười ân cần thăm hỏi: "Kiều
      Kiều...."
      Last edited: 15/10/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 68:

      Phản phản ứng đầu tiên của Tần Dư Kiều khi màn hình máy vi tính đột nhiên xuất thêm gương mặt đó là: tại sao Hi Duệ lại tới ngủ ở chỗ Lục Nguyên Đông, phản ứng thứ hai là: mặc quần áo ngủ nửa nằm giường chuyện phiếm với Lục Nguyên Đông thực rất kỳ quái.

      "Sao Duệ Duệ lại đến chỗ ?" Cho nên Tần Dư Kiều vừa hỏi Lục Nguyên Đông vừa nhanh chóng ngồi thẳng người dậy.

      "Buổi tối ăn cơm ở nhà ông nội, thấy Duệ Duệ nhàm chán liền dẫn thằng bé chơi, sau đó đưa nó về nhà trọ của ." Lục Nguyên Đông cười ranh mãnh, giống như có thể thấy được lúng túng của Tần Dư Kiều qua video.

      " là làm phiền rồi." Tần Dư Kiều với Lục Nguyên Đông, sau đó lại thấy Lục Nguyên Đông vỗ vỗ bả vai Hi Duệ ý bảo cậu ra bên cạnh chơi. Lục Hi Duệ bất đắc dĩ dịch sang mấy bước, Lục Nguyên Đông giật khóe miệng hỏi Tần Dư Kiều, giọng điệu có chút đùa cợt: "Duệ Duệ là em trai của , làm gì có chuyện phiền hay chứ. Ngược lại là em đó Kiều Kiều, trến mấy tờ báo lá cải cũng phỏng đoán rằng em là mẹ ruột của Duệ Duệ, nếu quen biết em từ trước chừng cũng cho là như vậy đấy."

      "...."

      Tần Dư Kiều nắm lấy lọn tóc biết trả lời thế nào. Đúng lúc này tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, Tần Dư Kiều liếc nhìn về phía cửa phòng tắm, Lục Cảnh Diệu tắm ở bên trong.

      Lục Cảnh Diệu ở trong phòng tắm cũng ghé sát lỗ tai lên tường, nghe được nửa bên ngoài lại đột nhiên im bặt.... Sau đó Lục Cảnh Diệu quấn cái khăn tắm quanh người rồi đẩy cửa bước ra.

      Lục Cảnh Diệu vội vàng đến trước mặt Tần Dư Kiều, sau đó ngó mặt vào. Màn hình máy vi tính có thằng nhóc Lục Nguyên Đông nào, chỉ có con trai Lục Hi Duệ cười hì hì chào hỏi : "Ba, ba vừa mới tắm xong sao?"

      Lúc Lục Cảnh Diệu tắm ràng nghe thấy tiếng chuyện, biết Tần Dư Kiều và con trai chat webcam, cũng biết Lục Nguyên Đông bắt cóc con trai mình, còn biết Lục Nguyên Đông gọi Tần Dư Kiều là Kiều Kiều....

      Lục Cảnh Diệu ngồi ở đầu giường có chút phẫn nộ nhìn con trai: " Nguyên Đông của con đâu?"

      "Nghe điện thoại ạ." Lục Hi Duệ chỉ chỉ ra bên ngoài, sau đó lại phát đầu Lục Cảnh Diệu vẫn còn bọt xà phòng, cậu hưng phấn , "Ba, đầu ba còn cái tai thỏ kìa, ba mọc tai thỏ sao!"

      Lục Hi Duệ nhắc nhở như vậy, Tần Dư Kiều cũng nghiêng đầu nhìn Lục Cảnh Diệu, phát tóc vẫn chưa xả nước sạch , bên tai còn rất nhiều bọ xà phòng, bọt xà phòng ướt nhẹp rơi hết lên quần áo của . Tần Dư Kiều chỉ cảm thấy trong lòng mình bùng lên ngọn lửa tức giận, chợt đẩy Lục Cảnh Diệu ra, suýt chút nữa gầm lên: "Lục Cảnh Diệu, thể tắm xong rồi mới ra à!"

      Lục Cảnh Diệu vốn chú ý đến việc mình chưa tắm xong mà ra ngoài, chỉ lập tức bắt được vấn đề: "Em với Nguyên Đông chưa?"

      Tần Dư Kiều buông tay: "Em chưa kịp ta nghe điện thoại rồi."

      Vẻ mặt Lục Cảnh Diệu bây giờ cũng thản nhiên như lồng ngực trần trụi của vậy, : "Bây giờ có thể em cần kiêng kỵ, che giấu nữa."

      Về khoản che giấu này, lòng Tần Dư Kiều cảm thấy Lục Cảnh Diệu am hiểu hơn nhiều. Nhưng luôn luôn có thể tìm ra được những lý do chính đáng, quả nhiên là sức mạnh trời sinh của đàn ông. Cho dù là khi dối hay khi lộ ra đều có thể ăn hùng hồn, dù làm sai cũng vẫn tìm được lý do giải thích.

      "Được rồi, tắm trước ." Tần Dư Kiều nhịn được phất tay cái.

      Lục Cảnh Diệu cũng chẳng để ý hình tượng của mình lúc này, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Tần Dư Kiều lập tức quay về phòng tắm, sau khi tám rửa sạch mới dám ra ngoài.

      Lục Cảnh Diệu mặc áo choàng tắm ra ngoài, cố ý kéo cổ áo xuống thấp rồi ngồi cạnh Tần Dư Kiều chat webcam với con trai. Lục Nguyên Đông chuyện điện thoại xong cũng trở lại, lúc nhìn thấy Lục Cảnh Diệu ta cười chào hỏi: "Chú sáu."

      "Ừ." Sắc mặt Lục Cảnh Diệu có chút lạnh nhạt, tay ôm bả vai Tần Dư Kiều với Lục Nguyên Đông: "Buổi tối phải khiến cháu vất vả rồi, thỉnh thoảng Duệ Duệ đái dầm, cháu chú ý chút, trước khi ngủ đừng để nó uống quá nhiều nước."

      Lục Hi Duệ phục: "Con đái dầm khi nào!"

      "Lúc bốn tuổi." Lục Cảnh Diệu thản nhiên trả lời con trai, tiếp tục dặn dò, "Buổi tối nhớ đặt đồng hồ báo thức, ngày mai cũng phiền cháu đưa Duệ Duệ đến trường học. Học kỳ này Duệ Duệ bình bầu ngôi sao của trường học, đừng để mắc lỗi...."

      Lục Nguyên Đông cười cười: "Còn gì nữa ạ?"

      "Hết rồi, nếu ngày mai chú và vẫn chưa về làm phiền cháu chăm sóc Duệ Duệ đêm nữa." Lục Cảnh Diệu dặn dò Lục Nguyên Đông xong, lập tức kết thúc, "Được rồi, chú và Kiều Kiều cần nghỉ ngơi, lần sau chuyện tiếp.... Duệ Duệ, chào tạm biệt ba mẹ ."

      Lục Hi Duệ vẫn nỡ lời tạm biệt, trẻ con kiêng kị : "Sao hai người lại ngủ sớm vậy."

      Lục Cảnh Diệu đột nhiên cảm thấy con trai mình cũng tồi, câu cuối cùng rất chuẩn, rất vào trong điểm. Lục Cảnh Diệu xong, rốt cuộc đến lượt Tần Dư Kiều mở miệng. nhìn đứa con trai đáng trước màn hình của mình, trong lòng có chút tức giận nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: "Vậy Duệ Duệ ngủ sớm chút .... Nguyên Đông, vất vả cho rồi."

      " có...." Lục Nguyên Đông lập tức im bặt bởi Lục Cảnh Diệu gập ‘bộp’ laptop lại, sau đó nhét laptop vào cái ghế sofa đơn cách đó xa. Xong xuôi kéo chăn, đồng thời xoay người đè lên Tần Dư Kiều, hung hăng cắn lên môi , "Tần Dư Kiều, tối nay ngủ được em cũng đừng hòng ngủ được!"

      ***

      "Bên chỗ ba mẹ em mất điện sao?" Lục Hi Duệ ngẩng đầu nhìn Lục Nguyên Đông. Lục Nguyên Đông cúi xuống nhìn mặt mày Lục Hi Du, khuôn mặt này đúng là giống Tần Dư Kiều như đúc, quả nhiên là bị mù mà, mù là cái gì, chính là chọn hạt vừng mà đánh mất dưa hấu.

      Lục Hi Duệ luôn luôn ngoan ngoãn, ngủ cũng rất ngoan, khi ngủ cũng rất ít khi trở mình. Buổi tối Lục Hi Duệ và Lục Nguyên Đông nằm cùng giường, Lục Hi Duệ chỉ chiếm diện tích nho , đắp kín chăn liền ngủ, nhưng nằm được năm phút, cậu lại mở mắt ra: " Nguyên Đông, cứ nhìn em như thế em ngủ được."

      Lục Nguyên Đông nhìn ra chỗ khác: " nhìn, em ngủ tiếp ."

      Lục Hi Duệ nhắm mắt lại, sau hai phút lại mở mắt ra: "Đèn sáng quá."

      Lục Nguyên Đông thở dài, đưa tay tắt đèn đầu giường , cũng kéo chăn lên đắp cho mình rồi : "Vậy ngủ được chưa."

      Lục Hi Duệ gật đầu sau đó lại : " Nguyên Đông, có tâm à?"

      Lục Nguyên Đông cười tiếng: " có."

      Lục Hi Duệ đối diện với Lục Nguyên Đông : "Nhất định là nghĩ tới mẹ em."

      Lục Nguyên Đông: " có."

      Bàn tay bé của Lục Hi Duệ chọc chọc vào rốn Lục Nguyên Đông: " dối."

      Lục Nguyên Đông lấy tay Lục Hi Duệ ra, nhưng Lục Hi Duệ lại tiếp tục để lên.... Cuối cùng Lục Nguyên Đông cũng tức giận: "Lục Hi Duệ ."

      "Mặc dù họ của em, nhưng cũng thể phá hỏng mối quan hệ của ba mẹ em. Nguyên Đông, biết cái gì gọi là người thứ ba ?"

      "Câm miệng, ngủ ." Lục Nguyên Đông lại chuyển tay của Lục Hi Duệ ra chỗ khác, "Con nít con nôi biết cái gì?"

      "Dĩ nhiên biết, người thứ ba chính là người xấu, là đồ tồi!" Lục Hi Duệ càng càng ghiền, xong bàn tay bé vẫn còn vỗ vỗ lên bụng Lục Nguyên Đông, "Cũng bởi vì có người thứ ba chen vào nên Nhan Thư Đông mới trở thành đứa trẻ mẹ."

      Lục Nguyên Đông bị Lục Hi Duệ làm phiền: "Em có thể yên tĩnh chút được ."

      Trong đêm tối Lục Hi Duệ chớp mắt, có chút uất ức. lát sau, Lục Nguyên Đông lại đành lòng, bèn huých vào tay Lục Hi Duệ cái: " hỏi em vấn đề nhé, Dư Kiều có phải là mẹ ruột của em ?"

      " , ngủ." Lục Hi Duệ rất hiểu câu im lặng là vàng, cậu tức giận xoay người đưa cái mông về phía Lục Nguyên Đông.

      Lục Nguyên Đông liếc nhìn Hi Duệ tức giận nằm ở bên cạnh, tính khí này cũng cực kỳ giống Tần
      Dư Kiều. Cũng bởi vì cực kỳ giống Tần Dư Kiều, cho nên Lục Nguyên Đông mềm lòng. Khi Hi Duệ xoay người lại, Lục Nguyên Đông đặt bàn tay của mình lên đầu Lục Hi Duệ: “Vậy, chúc em ngủ ngoan, Hi Duệ.”

      Sau lát, Hi Duệ hết giận mở miệng: “Ngủ ngon.”

      Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu vốn định ngày kia mới trở về thành phố S, nhưng lúc sáng sớm Lục Cảnh Diệu lại nhận được cú điện thoại, lúc quay trở lại sắc mặt có chút nặng nề. Sau đó lấy từ trong tủ quần áo ra bộ quần áo cho Tần Dư Kiều, khom lưng vỗ vỗ Tần Dư Kiều còn ngủ say: “Kiều Kiều, tỉnh lại.”

      Sáng sớm Tần Dư Kiều bị Lục Cảnh Diệu đánh thức, não còn chưa bắt đầu hoạt động, chỉ cảm thấy bên tai vang lên ông ông ngừng. cau mày nheo mắt vui nhìn Lục Cảnh Diệu, có chút tức giận, “Sao thế…”

      “Kiều Kiều, tối hôm qua ba bị chảy máu não phải đưa vào phòng cấp cứu. đặt vé máy bay quay về chuyến sớm nhất rồi, mau rửa mặt , bây giờ thu dọn đồ đạc, xong chúng ta lập tức trở về…”

      Tần Dư Kiều sững sờ, nhưng động tác vẫn rất nhanh. Cũng biết là kích động hay là lo lắng, nghe Lục Cảnh Diệu xong hốc mắt lại có chút ướt át: “Cảnh Diệu…”

      “Đừng lo lắng.” Lục Cảnh Diệu vỗ vỗ bả vai Tần Dư Kiều, sau đó rất tự nhiên đưa áo lót quần lót cho Tần Dư Kiều. Đúng lúc này, Lục Cảnh Diệu lại có điện thoại gọi đến, Tần Dư Kiều hỏi thêm gì nữa, vừa mặc quần áo vừa nghe Lục Cảnh Diệu chuyện điện thoại

      “Ba vẫn chưa tỉnh lại à… Em và Kiều Kiều lập tức trở về… Ừ… Đợi lát nữa em đưa Kiều Kiều thẳng đến bệnh viện, cần cho người đến đón em… Đúng rồi, chị hai, bảo rể giúp chúng ta ổn định bên giới truyền thông trước. Nếu có thể chặn tất cả tin tức đừng để lộ ra ngoài…”

      Sau khi Lục Cảnh Diệu và Lục Gia chuyện điện thoại xong Tần Dư Kiều cũng mặc quần áo tươm tất. Lúc rửa mặt điện thoại của Lục Cảnh Diệu vẫn vang lên ngừng khiến Tần Dư Kiều cũng bồn chồn thấp thỏm. nhanh chóng rửa mặt rồi ra ngoài, Tần Ngạn Chi vẫn còn mặc áo ngủ chạy tới, đầu tiên là mấy câu cùng Lục Cảnh Diệu, sau đó nhìn về phía Tần Dư Kiều:”Kiều Kiều, ba có lời muốn với con.”

      Tần Dư Kiều theo Tần Ngạn Chi ra khỏi phòng, vẻ mặt Tần Ngạn Chi rất nghiêm túc, nhìn con mình, sâu xa : “Kiều Kiều, lần này con trở về nhà họ Lục có thể phải đối mặt với rất nhiều người và rất nhiều việc. giờ ba muốn con nhớ, con và Lục Cảnh Diệu là vợ chồng, sau khi trở về mỗi tiếng mỗi cử động của con đều phải nhớ mình là con dâu nhà họ Lục… Ba biết gần đây con và Lục Cảnh Diệu có mâu thuẫn, nhưng nghe ba , trong khoảng thời gian này nhất định phải đứng bên cạnh nó, chăm sóc nó cho tốt, vợ chồng hai người cùng chiếc thuyền, chuyện thuyền xử lý như thế nào phải chờ thuyền cập bờ rồi hẵng . Bây giờ con phải chung lòng đồng tâm hiệp lực với chồng con.”

      Tần Dư Kiều tiến lên ôm Tần Ngạn Chi, sau đó khẽ : “Ba, con hiểu mà, ba yên tâm …”

      ***

      Lúc Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu rời khỏi nhà họ Tần mới biết rằng giờ mới là sáng tinh mơ. Bên ngoài sương mù mịt mờ, bầu trời cũng mới chỉ hơi hửng sáng mà thôi.

      Tần Ngạn Chi tự mình đưa và Lục Cảnh Diệu lên xe, sau đó tài xế nhà họ Tần đưa bọn họ đến sân bay, lên chuyến bay sớm nhất trở về thành phố S. Lúc lên máy bay Tần Dư Kiều nhìn đồng hồ, mới năm giờ rưỡi.

      Lần đâu tiên Tần Dư Kiều cảm thấy cảm giác mất trọng lượng khi máy bay cất cánh mãnh liệt như lần này, giống như linh cảm xấu cứ đè nặng lên trái tim Tần Dư Kiều. Sau đó Tần Dư Kiều đột nhiên nhớ đến việc mình quên gọi điện thoại cho Bạch Thiên Du.

      gọi điện thoại cho mẹ, cho mẹ biết và em phải đến bệnh viện, cho nên buổi trưa thể đưa mẹ và ngài Joseph lên máy bay trở về London được.” Lục Cảnh Diệu đột nhiên .

      Tần Dư Kiều kinh ngạc nhìn cái cằm lúm phúm râu của Lục Cảnh Diệu: “ đừng lo lắng ba sao đâu.”

      “Ừ.” Lục Cảnh Diệu kéo vai Tần Dư Kiều, cho tựa vào bả vai mình nghỉ ngơi chút: “Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ chút .”

      Khi Lục Cảnh Diệu xấu xa khiến Tần Dư Kiều tức đến nghiến răng nghiến lợi còn chưa hết hận; nhưng khi tốt lại giống như dòng nước ấm áp rót vào trái tim . Từng giọt nước từ sâu trong nội tâm cho chỗ dựa và sức mạnh, giống như hạt mưa xuân lặng lẽ mang đến sức sống cho vạn vật. Cho dù thế giới của rối loạn đến mức nào, cũng giữ cho chỗ an toàn yên tĩnh. lặng lẽ giải quyết mọi chuyện, để cho có thể yên bình nghỉ ngơi.
      Last edited by a moderator: 19/10/14
      tart_trung thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 69

      Lục Hoà Thước được đưa vào bệnh viện quân khu lớn nhất thành phố S. Sát vách phòng bệnh của Lục Hoà Thước là phòng nghỉ ngơi cho người thân, lúc Tần Dư Kiều theo Lục Cảnh Diệu tiến vào, trong phòng ít người của nhà họ Lục. Khi Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu từ thành phố G về tới thành phố S còn chưa tới chín giờ, vội vã chạy mạch tới đây, đến khi có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi Tần Dư Kiều mới cảm thấy đầu óc choáng váng.

      Thời tiết ở thành phố S tồi tệ hơn thành phố G nhiều, cửa sổ của phòng nghỉ được mở hé, bên ngoài hoàn toàn bị bao phủ bởi sương mù vừa ướt vừa lạnh. Loại thời tiết quen thuộc này khiến Tần Dư Kiều giật mình, nghĩ tới Edinburgh, nghĩ tới Harl, nghĩ đến ngày Quả Quả sinh Hi Duệ, hôm ấy cũng là ngày sương mù dày đặc nặng nề như thế này.

      Lục Gia tới bên cạnh Tần Dư Kiều, kéo tay : "Kiều Kiều, hôm nay em và lão Lục chắc chắn phải lo lắng nhiều rồi, phía sau còn có gian phòng nghỉ, hay là hai đứa vào đó nghỉ ngơi chút ?"

      Tần Dư Kiều lắc đầu: "Em sao, còn ba, bác sĩ thế nào?"

      Trong hốc mắt Lục Gia lấp lánh ánh nước: "Tình huống khả quan lắm."

      Bệnh viện luôn luôn là nơi lạnh lẽo, Tần Dư Kiều ngồi chiếc ghế salon bằng da xoa xoa cái trán. Lục Cảnh Diệu bảo người mang hai suất cơm đến. vốn định ăn cùng , kết quả là cả hai người lại chẳng ăn được mấy. Điện thoại trong túi Lục Cảnh Diệu vang lên ngừng, cuối cùng vỗ vỗ vai Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, công ty có chút việc, qua đó chuyến, em ở đây với chị hai và chị dâu, chút nữa gọi cho em."

      Sau khi Lục Cảnh Diệu rời , Trương Kỳ bắt đầu chuyện: "Nếu như lần này ông cụ có chuyện gì ngoài ý muốn, cái nhà này biết ra sao nữa...."

      Trương Kỳ ưu sầu lo lắng nhìn Dương Nhân Nhân, "Chị dâu, rốt cuộc chị nghĩ như thế nào? đến nước này rồi mà chị vẫn định với bọn em sao?"

      Dương Nhân Nhân quay đầu, thanh điệu hơi cao, hình như cố ý cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy: "Cái nhà này thể tan nát được, đây là mong muốn của ba từ trước tới nay, và đây cũng là mong muốn của tôi."

      Tần Dư Kiều buồn ngủ dựa lưng vào ghế sa lon. lát sau, người phụ nữ trung niên vào dọn dẹp bàn, vứt bữa sáng ăn được nửa của và Lục Cảnh Diệu vào thùng rác.

      Hôm nay ở bệnh viện ngoại trừ con và con dâu của nhà họ Lục, còn có Vương Bảo Nhi. Vương Bảo Nhi ngồi ở bên cạnh Dương Nhân Nhân làm gì, chỉ khéo léo nhu thuận chuyện. lát sau, điện thoại của ta cũng vang lên, sau khi ta chạy ra cửa nhận cú điện thoại liền tiến vào với Dương Nhân Nhân: "Dì Dương, buổi trưa con còn có tiết học rất quan trọng...."

      "Vậy con nhanh học ...." Dương Nhân Nhân dường như bừng tỉnh, có chút áy náy với Vương Bảo Nhi, "Buổi tối cũng cần tới đâu, chỗ này thiếu người, việc học quan trọng hơn."

      Vương Bảo Nhi chớp chớp mắt, sau đó gật đầu.

      Tần Dư Kiều lấy điện thoại di động ra xem chứng khoán, giá cổ phiếu của Lục thị thị trường vẫn ổn định. Sau đó lật sang trang tin tức, cũng thấy tin tức Lục Hoà Thước bị bệnh nặng, quả nhiên chuyện Lục Hoà Thước bị bệnh vẫn chưa bị đám truyền thông phát .

      Trước kia Lục Cảnh Diệu cũng từng nửa đùa nửa với về tình huống của Nhà họ Lục: "Về cơ bản, mỗi lần ông cụ bệnh nặng tình hình tài chính của nhà họ Lục cũng lên xuống theo. Con cháu của nhà họ Lục rất đông, người ngoài cũng chưa bao giờ cho rằng thành viên của nhà họ Lục có thể an phận thủ thường trước đống gia sản ấy.... ra chính người trong nhà họ Lục cũng nghĩ vậy. Chẳng qua vì duy trì hoà thuận nhiều năm rồi nên tiện trở mặt ngay lập tức mà thôi."

      Buổi chiều Lục Hoà Thước thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Tin này do chính bác sĩ của Lục Hoà Thước thông báo, nhưng vì Lục Hoà Thước vẫn còn nằm trong phòng ICU nên người duy nhất có thể vào thăm ông bây giờ chính là quản gia của nhà họ Lục.

      Sau khi quản gia ra khỏi phòng ICU lập tức tới phòng nghỉ sát vách: "Lão gia bảo các vị cứ về nghỉ trước trước, cần phải tiếp tục ở đây trông chừng nữa."

      "Chúng tôi , ba thế này chúng tôi yên tâm trở về được." Trương Kỳ , sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Dư Kiều, "Tôi thấy em sáu có vẻ rất mệt mỏi rồi, hay là để em ấy về nghỉ trước ?"

      Tần Dư Kiều lên tiếng, chỉ nhìn quản gia, chờ ông tiếp.

      "Lão gia ông ấy còn chưa chết được, cần mọi người quan tâm." Quản gia với Trương Kỳ, "Đây là nguyên văn lời của lão gia, bảo tôi chuyển đến mọi người."

      Mọi người của nhà họ Lục nhìn nhau, lát sau Lục Gia mở miệng hỏi: "Ba còn gì nữa ?"

      Quản gia hơi do dự, có chút khó xử đáp: "Lão gia .... Mọi người cứ giữ những ý đồ ấy lại , chờ ông ấy rồi hẵng lo...."

      Bởi vì chuyện Lục Hoà Thước nằm viện vẫn còn giấu giới truyền thông, cho nên người của nhà họ Lục vào bệnh viện đều vào từ cửa sau. Tần Dư Kiều và Dương Nhân Nhân cùng ngồi chiếc xe thương vụ màu đen của nhà họ Lục. Sau khi lên xe Tần Dư Kiều với tài xế: " tới vườn hoa trung ương trước."

      Tần Dư Kiều nhìn Dương Nhân Nhân: "Em có chút yên lòng về Duệ Duệ, em muốn xem nó thế nào."

      Dương Nhân Nhân suy nghĩ chút rồi gật đầu, với tài xế: " đến trường học trước."

      Tần Dư Kiều nở nụ cười với Dương Nhân Nhân, Dương Nhân Nhân kéo tay Tần Dư Kiều, chân thành : "Kiều Kiều, chúng ta là người nhà."

      Tần Dư Kiều hiểu ý Dương Nhân Nhân, cảm động nhìn Dương Nhân Nhân, đáp: "Cảnh Diệu với em, ở nhà họ Lục người ấy kính trọng nhất chính là chị dâu cả."

      Lục Cảnh Diệu quả thực từng như vậy, chỉ có điều là mùi mẫn như Tần Dư Kiều mà thôi. Nguyên văn của là:

      "Trong mấy người chị dâu của , chị dâu cả là người đáng tin nhất. Đáng lý nên khuyên em làm thân với chị ấy nhiều hơn, nhưng chị ấy lại là mẹ của Nguyên Đông, cho nên rất khó xử.... Kiều Kiều, em cũng cho biết suy nghĩ trong lòng em ?"

      ....

      Khi Tần Dư Kiều tới trường là 3 giờ 40 phút, nếu như nhớ lầm tiết cuối cùng hôm nay của Hi Duệ là thể dục. Vậy nên Tần Dư Kiều thẳng tới bãi tập, hai sân thể dục rộng lớn có mấy lớp học thể dục, nhưng Tần Dư Kiều thấy con trai mình. Đúng lúc này, giọng trong trẻo của trẻ con vang lên sau lưng : "Mẹ Hi Duệ ."

      Tần Dư Kiều xoay người, nhìn cậu nhóc cao gầy trước mắt, sau đó nhớ ra cậu ta chính là Nhan Thư Đông mà Hi Duệ thường hay nhắc tới. Lần trước đến xem Hi Duệ đá bóng cũng gặp thằng bé lần.

      Nụ cười của Nhan Thư Đông vô cùng rực rỡ, nụ cười ấy cũng khiến cho Tần Dư Kiều suýt nữa quên mất vết thương được dán băng khoé miệng cậu. Tháng trước Hi Duệ cũng từng tức giận bất bình với về chuyện của Nhan Thư Đông: "Ba Nhan Thư Đông thường đánh cậu ấy, Nhan Thư Đông có thể tìm kiếm giúp đỡ từ hiệp hội bảo vệ trẻ em ...."
      Tần Dư Kiều cười với Nhan Thư Đông: "Xin chào, Thư Đông."

      Nhan Thư Đông dường như hơi bất ngờ khi Tần Dư Kiều biết tên mình, đôi mắt dài hơi lóe sáng, mở miệng hỏi Tần Dư Kiều: "Mẹ Hi Duệ , tìm Hi Duệ sao?"

      "Hi Duệ ở sân đá bóng đấy." Nhan Thư Đông chỉ chỉ về phía sân đá bóng, chạy tới trước mặt Tần Dư Kiều, "Mẹ Hi Duệ, theo con."

      đúng là đứa bé nhiệt tình.

      Tần Dư Kiều theo Nhan Thư Đông tới sân đá bóng. Vườn trường nơi này nổi tiếng xinh đẹp, cây xanh được trồng theo dãy dài rất có trật tự, sau hàng cây xanh có thể thấy thấp thoáng sân bóng được phủ xanh cỏ như trải thảm. Hôm nay sương mù dày đặc, cho nên khi đến gần sân bóng mới phát mỗi ngọn cỏ đều lấm tấm sương sớm, bãi cỏ xanh mát là đám bọn tràn đầy sức sống chạy nhảy.

      Bởi vì là tiết cuối cùng, đám trẻ đều chuẩn bị trở về ngay sau khi kết thúc tiết thể dục cho nên bên đường biên sân bóng có để hàng cặp sách. Tần Dư Kiều liếc mắt liền thấy được cái cặp màu xanh của Lục Hi Duệ, quai đeo có thêu ba chữ Lục Hi Duệ màu đỏ.

      Tần Dư Kiều theo Nhan Thư Đông tới sân đbóng, sau đó xa xa liền thấy Hi Duệ đá bóng. Nhan Thư Đông chụm tay thành cái loa, hét lên với Lục Hi Duệ: "Lục Hi Duệ, mẹ cậu tới tìm cậu này."

      Tần Dư Kiều nghe Nhan Thư Đông như vậy liền vui mừng đến đỏ cả mặt, mà tất cả những cậu nhóc đá bóng cũng đồng loạt quay đầu lại. Lục Hi Duệ là người quay đầu nhanh nhất, sau đó cậu vẫy tay chào mọi người ở sân bóng, lập tức chạy tới chỗ . Bởi vì chạy quá nhanh, khuôn mặt nhắn cũng đỏ bừng cả lên.

      "Mẹ." Lục Hi Duệ giậm giậm chân trước mặt Tần Dư Kiều. Sân cỏ rất ẩm ướt, Hi Duệ đá bóng thảm cỏ nên khó tránh khỏi việc giầy tất cũng bị ướt đôi chút. Hi Duệ cúi đầu nhìn đôi giầy và tất ẩm ướt của mình, có chút khoe mẽ mà cười với Tần Dư Kiều: "Mẹ, con rất nhớ mẹ, rốt cuộc mẹ cũng về rồi."

      Tần Dư Kiều ngồi xổm xuống phủi phủi cỏ dính người cậu, sau đó với Hi Duệ: "Mẹ về từ sáng rồi, bởi vì mẹ cũng rất nhớ Duệ Duệ cho nên mới tới đây tìm Duệ Duệ."

      Khuôn mặt đỏ bừng của Lục Hi Duệ lại đỏ lên chút, sau đó cậu nhìn chiếc đồng hồ cổ tay mình: "Mẹ, 12 phút nữa là con tan học rồi."


      Lúc Tần Dư Kiều ngồi khán đài quan sát Hi Duệ đá bóng nhận được điện thoại của Lục Cảnh Diệu gọi tới. Tần Dư Kiều bấm nút nghe, Lục Cảnh Diệu ở đầu bên kia hỏi : "Em ở đâu thế?"

      "Em ở trường tiểu học, đón Duệ Duệ." Tần Dư Kiều thành trả lời.

      Lục Cảnh Diệu khẽ "Ừ” tiếng, sau đó tiếp: "Buổi tối có thể ăn cùng nhau , đặt phòng ở Kim Thủy Loan rồi, lát nữa em và Hi Duệ đứng ở trường chờ , nhanh chóng tới đón hai mẹ con."

      " phải rất bận sao?" Tần Dư Kiều hỏi.

      "Vẫn có thời gian ăn cơm mà." Lục Cảnh Diệu trả lời.

      sân bóng Hi Duệ từ sườn sân sút bóng về phía khung thành, hưng phấn vỗ tay với đồng đội, sau đó quay đầu nhìn về phía mẹ chờ mong khích lệ. Tần Dư Kiều đứng lên giơ ngón tay cái với Lục Hi Duệ.

      Hơn 10 phút sau trôi qua rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên, Tần Dư Kiều cùng với Hi Duệ ra ngoài cổng trường. Dọc đường chào hỏi ít bạn học của Hi Duệ, Tần Dư Kiều cầm tay Hi Duệ: "Duệ Duệ, tối hôm qua con ngủ ở chỗ Nguyên Đông như thế nào, có quấy rầy ?"

      "Con ngoan mà, tối hôm qua chuyện với mẹ xong con liền ngủ ngay, làm phiền Nguyên Đông đâu."

      Tần Dư Kiều cong khóe môi: "Ngoan quá."

      "Mấy ngày nay con rất ngoan mà." Lục Hi Duệ nghĩ tới chuyện ông nội khen ngợi cậu bèn chia sẻ cho Tần Dư Kiều nghe, "Bởi vì con rất ngoan, cho nên hôm qua ông nội cũng khen ngợi con đấy.... Đúng rồi, mẹ, tối chúng ta đến nhà ông nội ăn cơm đúng ?"

      Tần Dư Kiều lắc đầu: "Ba người nhà chúng ta cùng nhau ăn, buổi tối ba mời chúng ta ăn tối."

      "Oa, tuyệt quá." Lục Hi Duệ kéo tay Tần Dư Kiều hưng phấn hoan hô, sau đó ngẩng khuôn mặt nhắn lên với Tần Dư Kiều, "Con cũng có chút nhớ ba, nhưng mà vẫn nhớ mẹ nhiều hơn tẹo."
      Tần Dư Kiều lòng vui vẻ, cúi xuống hỏi vấn đề ngu ngốc: "Vậy Duệ Duệ thích mẹ hơn hay thích ba hơn?"

      Mặt Lục Hi Duệ đột nhiên cứng lại: "Có phải hai người muốn ly hôn ?"

      Giờ đến phiên Tần Dư Kiều ngẩn người, sau đó vuốt vuốt tóc con trai: "Con trai ngốc, nghĩ gì thế?"

      Lục Hi Duệ giải thích với Tần Dư Kiều: "Lớp chúng con có bạn tên là Đỗ Tắc Tư, gần đây ba mẹ cậu ấy muốn ly hôn, cho nên ngày nào cũng hỏi cậu ấy thích ai hơn, muốn ở với ai?"

      "Mẹ đùa thôi mà." Tần Dư Kiều cười tủm tỉm nhìn Hi Duệ, "Duệ Duệ, nếu như ba mẹ ly hôn, con ở cùng ai?"

      Lục Hi Duệ chớp mắt mấy cái.

      Tần Dư Kiều vội vàng giải thích: "Là nếu, mẹ chỉ hỏi thế thôi."

      "Cái này...." Lục Hi Duệ rối rắm, đúng lúc này, giọng mặn nhạt của Lục Cảnh Diệu vang lên từ phía sau, "Nếu như ly hôn Duệ Duệ hãy ở cùng mẹ , bởi vì ba nhất định quay về tìm mẹ con, nhưng mẹ con có lẽ tìm ba mới đấy...."

      Tần Dư Kiều quay đầu, Lục Cảnh Diệu khẽ cong môi, giọng tự nhiên giống như giỡn, cười ranh mãnh nhìn Tần Dư Kiều: "Mẹ nó à, em ?"

      "Đừng có mà đùa giỡn em trước mặt con." Tần Dư Kiều lên khoác tay Lục Cảnh Diệu, "Hơn nữa tìm ba mới tốt sao, chừng Duệ Duệ thích ta hơn ấy chữ."

      Lục Hi Duệ cũng gật đầu tham gia náo nhiệt: "Đúng vậy, con sớm liền muốn đổi ba khác rồi."
      tay Lục Cảnh Diệu ôm lấy con trai ném vào trong xe. Khi Hi Duệ đột nhiên bị Lục Cảnh Diệu ôm lấy còn cố ý nằm vai Lục Cảnh Diệu hô mẹ cứu mạng, Tần Dư Kiều cười híp mắt theo Lục Cảnh Diệu .
      ***

      Buổi tối nhà ba người cùng nhau ăn tối, sau khi Tần Dư Kiều dỗ Lục Hi Duệ ngủ xong liền tới thư phòng của Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu gọi điện thoại trong thư phòng, thấy liền mấy câu rồi cúp điện thoại. gọi Tần Dư Kiều đến bên cạnh mình: "Kiều Kiều, có chuyện muốn với em."

      ....

      Tần Dư Kiều vẫn cảm thấy cái tên Lục Cảnh Diệu này có lúc lạnh nhạt đến mức làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi.

      Ngày hôm sau Lục Hi Duệ học, Lục Cảnh Diệu đến công ty mà nhàn nhã vừa xem báo vừa ăn bữa sáng, chỉ có Tần Dư Kiều là sốt ruột nhìn . Sau đó Lục Cảnh Diệu cười nhạt với : "Lo gì, chỉ là đổi chỗ ăn cơm mấy ngày thôi mà."

      Tần Dư Kiều đột nhiên được gì, cúi đầu: "Em theo ...."

      Khóe miệng Lục Cảnh Diệu giật : "Nghĩ đằng nẻo."

      "Vậy sao?" Tần Dư Kiều ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Diệu, "Nếu lần này ra được đừng hy vọng em vào đưa cơm cho ."

      "Ha ha." Lục Cảnh Diệu đứng lên, sau đó ngửi quần áo người mình cái, " muốn lên tắm trước ."

      Lục Cảnh Diệu lên tầng tắm rửa sạch , sau đó mặc tây trang phẳng phiu xuống, lúc xuống còn cầm theo quyển sách: "Duệ Duệ để quên sách ngữ văn ở nhà rồi. Kiều Kiều, tiết đầu của Duệ Duệ chính là tiết ngữ văn, em đưa cho con ."

      Tần Dư Kiều gì, vẻ mặt bình tĩnh. Sau lát, cầm lấy cuốn sách tay Lục Cảnh Diệu, hung dữ : "Lục Cảnh Diệu, em quản được mà!"

      Lục Cảnh Diệu tiến lên vuốt tóc Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, em cần phải lo cho , em chỉ cần ở nhà chờ ra ngoài là được rồi."

      Tần Dư Kiều liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, cầm sách của Hi Duệ ra ngoài.

      ***

      Lúc Tần Dư Kiều lái xe đến trường tiểu học, chiếc xe cảnh sát từ phía sau vượt lên xe . Tần Dư Kiều nhìn chiếc xe cảnh sát rú còi lướt qua, chầm chậm dưng xe ven đường. lát sau, Tần Dư Kiều nhịn được bật cười, cười đến nước mắt cũng trào ra.
      Tối hôm qua Lục Cảnh Diệu với : "Kiều Kiều, có chuyện này muốn với em."

      "Ngày mai có thể phải vào đồn cảnh sát mấy ngày, em hãy lừa Hi Duệ, đừng để con biết."

      "Còn nữa, em cách xa Lục Nguyên Đông chút."

      "...."

      Tần Dư Kiều nhớ tới lời Tần Ngạn Chi với , ra rất muốn cùng Lục Cảnh Diệu đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn, tất cả vấn đề cứ chờ sau khi thuyền cặp bờ rồi . Kết quả là Lục Cảnh Diệu lại đẩy xuống thuyền trước.

      Người đàn ông này, cứ để ta ngồi tù mọt gông hơn!
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :