1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kén Cá Chọn Canh - Tùy Hầu Châu (Hoàn Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Sau khoảng thời gian rất dài, Lục Lục vẫn cảm thấy mình chỉ hơi thích Quả Quả mà thôi. Nhưng thời gian phủ định suy nghĩ này của , điều khiến cảm thấy ngờ đó là mình lại có thể nhớ mãi quên .

      Giữa tháng tám, thời tiết ở Edinburgh từ từ tốt lên, Lục Lục cùng nhóm bạn hợp tác buôn bán cũng lấy được số thành tích tồi. Người em Hắc Long Giang kia có cái tên rất chính trực, là Chu Hành Giai, trong cuộc đời cậu ta có hai hứng thú lớn nhất đó là kiếm tiền và chuyện phiếm.

      Cậu ta cũng hay nhắc về Quả Quả với Lục Lục, khi buôn chuyện lại hay so sánh Quả Quả và Mục Lộc: " nghiêm túc, tớ rất hâm mộ cậu."

      Lục Lục mím môi .

      " người đàn ông có thể hẹn hò với người như Quả Quả, sau đó kết hôn với người con như Mục Lộc.... Chậc chậc, quá hoàn mỹ!"

      Lục Lục cười, sau đó Chu Hành Giai cười hì hì hỏi Lục Lục: "Cậu và Quả Quả còn liên lạc với nhau ? Nếu như cậu ngại, có thể cho tớ số điện thoại của ấy được ?"

      Lục Lục vẫn cười, sau đó liền đứng dậy. Lúc rời tay phải vỗ mạnh xuống vai Chu Hành Giai, mạnh đến mức như muốn vỗ nổ phổi Chu Hành Giai.

      "Cậu bị điên à."

      Lục Lục quay đầu, vẻ mặt lạnh lẽo: "Quả Quả kết hôn rồi."

      "Cái gì?"

      Lục Lục: "Hết hy vọng , nếu cậu rảnh tập trung nghiên cứu hợp đồng ngày mai ấy."

      Buổi tối Lục Lục nằm mơ, nằm mơ thấy Quả Quả sinh ra cậu nhóc tóc đen mắt đen, sau đó Quả Quả vui vẻ ôm cục cưng tới bên cạnh : "Lục Lục, làm cha, làm cha, làm cha, làm cha, làm cha! ! !"

      tỉnh dậy trong tiếng "Làm cha" đầy đầu, Lục Lục xoay người cầm điện thoại di động ở đầu giường xem giờ, sau đó nhắm mắt tính thời gian. . . . Quả Quả sắp đến ngày sinh rồi.

      bé ấy sắp làm mẹ rồi. Lục Lục bỗng cảm thấy ngực trái co thắt, sau đó tựa vào đầu giường châm điếu thuốc.

      số việc nên nghĩ quá nhiều, ví dụ như chỉ cần Lục Lục vừa nghĩ tới chuyên Quả Quả theo cái tên Simon đáng tin ấy sống qua ngày, liền nhịn được suy nghĩ xem Quả Quả sống làm sao đây.

      Dĩ nhiên Lục Lục tự nhận là mình cũng đáng tin, đàn ông đáng tin là phải cho phụ nữ hôn nhân, cho Quả Quả được. Nhưng vẫn muốn mình là người đàn ông của , cho chở che cẩn thận nhất.

      Những ý nghĩ đó mâu thuẫn, càng nghĩ càng nhức đầu. Trong đầu Lục Lục lên gương mặt của Quả Quả, xinh đẹp của Quả Quả có pha trộn chút đáng của thiếu nữ. Giồng như lời Chu Hành Giai , xinh đẹp lại mang chút đáng .

      Đáng sao? Lục Lục bật cười, có thể khiến dễ dàng thoả hiệp chẳng phải là nhờ vào đáng đó sao. Có lúc Lục Lục cảm thấy Quả Quả hệt như con gấu trúc vậy, kỹ năng sinh tồn bằng giống quốc bảo [*], mỗi ngày chỉ cần đáng là có đống người thích.
      [*] Quốc bảo: ý chỉ gấu trúc.

      Lục Lục nhớ tới những người từng theo đuổi Quả Quả, trong đó đương nhiên có cả Chu Hành Giai. Tất cả bọn họ đều muốn hẹn hò với Quả Quả, nhưng ai muốn cưới cả. Bọn họ đều tình và hôn nhân giống nhau.

      Vấn đề này Lục Lục cũng suy nghĩ rất lâu mà tìm ra đáp án. Có lẽ là do mỗi người mỗi khác, hơn nữa vào mỗi thời điểm khác nhau suy nghĩ của con người cũng thay đổi. Trước khi gặp gỡ Quả Quả, cũng xác định tình và hôn nhân giống nhau. Lúc chia tay vời Quả Quả cũng nghĩ như thế.

      Sau đó, giờ Lục Lục cảm thấy kết hôn với Quả Quả cũng rất tốt, cho dù chẳng làm được gì nhưng vẫn có thể vui vẻ mà cãi vã với . Cuộc sống quá nhàm chán, có số việc tại sao cứ phải như ý làm gì.


      Lục Lục vẫn quay về Harl chuyến, đứng trước nhà Quả Quả lâu, nhìn thấy Simon và Quả Quả cùng nhau xuống. Simon cầm tay Quả Quả, Quả Quả mặc chiếc áo

      [​IMG]
      tart_trung, Nga Nhisusu thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 65

      Thời tiết ở Edinburgh hiếm khi tốt như thế này, giữa trưa ánh mặt trời rực rỡ thậm chí có hơi chói mắt, nhưng Quả Quả chỉ cảm thấy thế giới lạnh như băng. quay đầu nhìn đứa bé ngoan ngoãn ngủ trong nôi, đó là khoảng gian ấm áp duy nhất trong lòng .

      Mọi thứ trong căn phòng này đều là do Lục Lục mua về, nôi trẻ em, đủ loại sữa, đồ chơi được chất đầy trong phòng, quần áo đẹp đẽ.... Trong đó còn có cả mấy bộ lễ phục dạ hội xinh đẹp, Quả Quả nhịn được giễu cợt, ra khỏi cửa, những thứ quần áo xinh đẹp này dùng làm gì?

      Lúc này giống như con chim hoàng yến được Lục Lục nuôi trong lồng, nhưng lại muốn làm con chim hoàng yến ấy. Cùng là mặt trời, nhưng cảm nhận khi ở ngoài và ở trong này hoàn toàn khác nhau.

      Lục Lục mời người phụ nữ SriLanka chỉ biết tiếng Hindi chăm sóc Quả Quả và đứa bé. Ban ngày sau khi Lục Lục rời ấy mới tới đây. này rất chịu khó, chăm sóc bé con vô cùng chu đáo, hàng ngày lúc ôm bé con ra ngoài phơi nắng ấy hát vài bài hát mà Quả Quả nghe hiểu.

      Bé con thiếu canxi, Lục Lục liền bảo người phụ nữ SriLanka kia mỗi ngày phải ôm bé con ra ngoài phơi nắng mấy tiếng. Lục Lục cũng từng với Quả Quả y như vậy: "Quả Quả, hôm nay mặt trời rất tốt, em có thể ra sân phơi ngồi chút, phải trước kia em rất thích phơi nắng hay sao?"

      Quả Quả im lặng lên tiếng, gương mặt có bất cứ biểu cảm gì cả. Sau đó Lục Lục cũng nữa, đứng thẳng người nhìn : "Quả Quả, chỉ cần em hứa tiếp tục chạy trốn nữa, lập tức cho em tự do."

      Quả Quả đứng lên đổi chỗ ngồi tiếp tục ngẩn người.

      Lục Lục mời bác sĩ đến kiểm tra cho Quả Quả, kết quả kiểm tra là bị mắc chứng u
      Buồn sau khi sinh.

      “Tôi kê đơn thuốc cho ấy, nhưng cụ thể vẫn còn cần phối hợp của , phải quan tâm đến vợ mình nhiều hơn nữa.”

      Lục Lục tiễn bác sĩ ra cửa, lúc quay lại thấy Qủa Qủa đứng ở trước cửa phòng ngủ nhìn : “Ông ấy tôi bị bệnh thần kinh phải ?”

      “Ai em bị bệnh thần kinh, ông ta mới bị bệnh thần kinh.” Lục Lục .

      Qủa Qủa mím môi, đôi môi xinh đẹp kia còn chút thần sắc nào cả: “Tôi bị bệnh thần kinh , nhưng Lục Lục, tôi cho biết, đó là do ép tôi đến phát điên.”

      Qủa Qủa bị Lục Lục ép đến điên rồi, Lục Lục cũng bị Qủa Qủa ép đến điên rồi, đều vui. Nhưng đứa con của lại vui vẻ giống như thiên sứ vậy, mỗi ngày chỉ cần có người trêu chọc cậu nhóc, thiên sứ lập tức cười toa toét. Nếu như đưa ngón tay đến trước mặt thằng bé bàn tay nhắn lập tức cầm lấy ngón tay kia, cố ý siết chặt ngón tay của người ta.

      Buồi tối, có đôi lúc nhàm chán Lục Lục chơi trò chơi này cùng con trai, mới đầu muốn mượn đứa bé nối lại tình xưa với Qủa Qủa, cho nên mỗi khi chơi đùa cùng con trai đều cười ha hả với Qủa Qủa: “Qủa Qủa, mau nhìn này, bé con cầm tay này.”

      thế giới ai thích bị người ta thờ ơ trước nhiệt tình của mình, dù người này có là người quan tâm nhất chăng nữa. Lục Lục khó khă lắm mới chịu hạ mình nhưng mãi mà vẫn được Qủa Qủa đáp lại, cũng cảm thấy tự ái, sau đó họ lại bắt đầu chiến tranh lạnh.

      Rất nhiều chiến tranh lạnh đều bắt đầu như vậy, lúc chiến tranh lạnh họ nhìn đối phương mà đều cảm thấy xa lạ. Lục Lục được thấy mặt cố chấp của Qủa Qủa, Qủa Qủa cũng được nếm trải máu lạnh và châm chọc khiêu khích của Lục Lục.

      Qủa Qủa biết Mục Lộc thường ở dưới tầng. Có hôm muốn ra ngoài sưởi ấm lại nhìn thấy Mục Lộc ở dưới tầng phơi quần áo. ta giúp Lục Lục giặt quần áo và quét dọn gian phòng dưới tầng.

      Sau đó Qủa Qủa nghĩ, Mục Lộc biết tồn tại của ? Nhưng Qủa Qủa gọi Mục Lộc. Trước kia rất ghét Mục Lộc, nhưng nhiều khi đàn ông còn đáng ghét hơn, cũng đáng giận hơn phụ nữ nhiều. Bọn họ dùng lời dịu dàng ngọt ngào nhất trộm mất trái tim , sau khi trộm được rồi cảm thấy quý giá như trước nữa.

      Bọn họ có lẽ để ý đến chuyện trái tim ấy có thuộc về mình hay , nhưng lại quên hỏi cảm nhận của trái tim ấy.

      Tại sao cái gì dễ dàng có được bao giờ được trân trọng, tai sao khi mất rồi mới bắt đầu làm bộ làm tịch? Chẳng lẽ đây chính là tình sao, trưng ra bộ mặt ngọt ngào, nhưng bên trong sớm thối rữa.

      Về phần Mục Lộc, Lục Lục trước nay chưa bao giờ để ý. Có loại phụ nữ chỉ khi nào gặp mặt mới nhớ tới, loại nữ nhân này được xếp vào hàng .

      Đầu tuần thứ hai, Lục Lục và Qủa Qủa ở cùng nhau tầng Lục Lục mới biết Mục Lộc chưa rời khỏi Edimburgh. Trong khoảng thời gian này bù đầu vào đống chuyện, cuộc đời vốn được lên kế hoạch hoàn hảo, nay lại rối tung. Sống trong hỗn loạn khiến suýt chút nữa quên mất tồn tại của Mục Lộc.

      Ban ngày Lục Lục ở công ty, buổi tối vừa về là lên thẳng tầng, thỉnh thoảng xuống dưới lầu thay quần áo, sau đó bất chợt thấy Mục Lộc giặt quần áo giúp .

      ra chuyện này rất đáng châm chọc, Lục Lục cứ tưởng Mục Lộc rời lâu rồi, nhưng lại ngờ mấy ngày nay Mục Lộc vẫn sống ở nhà .

      Ban đầu thuê thêm tầng quả thực là vì Mục Lộc. Trước khi đưa đứa bé trở về, thỉnh thoảng Mục Lộc đến nhà chơi rồi ở lại. biết Qủa Qủa ghét Mục Lộc, sợ lúc Mục Lộc tới Qủa Qủa gặp ta cho nên chuyển Qủa Qủa lên tầng lầu.

      Sau này ngờ gặp lại Mục Lộc khiến cứ ngỡ ta trở về rồi. ngờ Mục Lộc vẫn còn ở nhà , chỉ là phát ra ta mà thôi.

      Lục Lục biết Qủa Qủa ghét Mục Lộc, nhưng lại biết Mục Lộc cũng thích Qủa Qủa. Cho nên mới trái tim đàn ông vô cùng thần kỳ, nó có thể rất rộng lớn, lớn đến mức muốn ôm tất cả oanh oanh yến yến vào lòng. Nhưng nó cũng có thể trở nên rất , lúc buồn rầu vì , nó nhìn thấy người phụ nữ khác vẫn ở bên cạnh.

      Lúc Lục Lục chạm mặt Mục Lộc ngay trong chính căn nhà của mình. cũng có chút lúng túng. Trong tay xách cái túi đồ chơi lớn, có máy bay điều khiển từ xa mua trong cửa hàng đường về. Vừa nhìn thấy, liền mua ngay mà lại quên khuấy mật rằng con trai phải lớn thêm mấy tuổi nữa mới có thể chơi thứ này.
      Last edited: 10/10/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Kén cá chọn canh chương 65.2

      Lục Lục bước thang máy lên thẳng tầng Qủa Qủa ở, sau đó mới chợt nhớ ra mình quên đồ nên lại xoay người bước xuống cầu thang. Khi mở cửa nhà trọ, Lục Lục thấy Mục Lộc ngồi ghế sa lon đọc sách, quay đầu về phía cười: “Mấy ngày nay em thấy đâu cả, đâu vậy?”

      “Em ở đây à?”

      “Em còn có thể chỗ nào nữa?” Mục Lộc hỏi vặn lại.

      Sau đó Lục Lục mệt mỏi ngồi xuống đối diện Mục Lộc. Mục Lộc liếc mắt nhìn máy bay đồ chơi bên cạnh: “Mua cho ai thế?”

      “Con .” Lục Lục thẳng thắn.

      Mục Lộc cười đùa: “Chắc chắn là em chưa sinh con, vậy con từ đâu ra?”

      Lục Lục dựa lưng vào ghế sa lon, cầm máy bay đồ chơi lên, ngón tay thon dài trắng nõn đặt cánh máy bay, sau đó ngẩng đầu lên: “Mục Lộc, muốn cho em biết chuyện, muốn bắt đầu lại với Qủa Qủa lần nữa.”

      “Qủa Qủa? Cái nhóc họa sĩ đầu đường đó ấy hả?” Mục Lộc cười, “Cảnh Diệu, phải hiểu mình làm cái gì.”

      rất ràng .” Lục Lục đứng lên, với Mục Lộc. “Cho nên em hãy trở về , rất xin lỗi, thể nào thực lời hứa lúc trước với em được.”

      “Lục Cảnh Diệu, đùa giỡn em sao, có biết bây giờ buồn cười như thế nào . cầu hôn em, nhưng chưa tới tháng nhàng chia tay. có từng suy nghĩ đến cảm nhận của em , chia tay là em phải chia tay sao? Nếu như em đồng ý sao? Còn nữa… Cho em lý do, Qủa Qủa sinh cho đứa con trai, chắc chắn đứa bé đó là của sao?”

      Trong mắt Lục Lục chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.

      Mục Lộc khó chịu chuyển đề tài: “Xin lỗi, em nên như vậy, nhưng có số việc em khuyên nên xử lý bằng tình cảm. Cho dù phải là bạn mà chỉ là bạn bè em cũng muốn sau này phải hối hận về quyết định của mình.”

      Lục Lục đứng thẳng, giọng điệu thản nhiên có chút tình cảm, giọng cũng khác với thường ngày, giống như bị bao phủ lớp vữa dày vậy: “ còn chờ sau này, bởi vì giờ bắt đầu thấy hối hận rồi, hận vì chia tay với Qủa Qủa.”



      Mục Lộc rời , lúc xách vali , với Lục Lục: “ định chuyện này với nhà họ Lục thế nào?”

      Lục Lục ngẩng đầu: “Chuyện này liên quan đến em.”

      ra Lục Lục từng nghĩ tới tương lai của và Qủa Qủa, sau đó phát càng nghĩ càng có tương lai. Lúc trước cứ tưởng rằng điểm mấu chốt nhất là do thân phận họ quá khác biệt, sau đó mới phát ra là mình mắc phải sai lầm vô cùng lớn, ra điểm mấu chốt nhất chính là thái độ của Qủa Qủa.

      Lúc Lục Lục cầm món đồ chơi máy bay lên lầu tầng Qủa Qủa cầm cái trống lắc trêu chọc bé con, thấy lúc thấy trở lại ngẩng đầu nhìn về phía : “Về rồi à?”

      Lục Lục gật đầu, sau đó, đặt máy bay lên ghế sa lon: “ mua cho con này.”

      Qủa Qủa cuối đầu cười, tiếp tục trêu chọc đứa bé, Lục Lục cảm thấy bẽ mặt liền cất đồ rồi tắm. Lúc ra vừa khéo đến giờ cơm tối, Qủa Qủa ôm con ngồi trong phòng ăn cho thằng bé bú sữa, Lục Lục đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này làm cho người ta xúc động rơi lệ. tới sau lưng Qủa Qủa, ôm lấy , : “ xin lỗi.”

      Qủa Qủa giật mình, giọt nước mắt nóng bỏng rơi lên mặt đứa bé. Bé con dường như cũng cảm nhận được, quay đầu mở đôi mắt tròn xoe nhìn mẹ, cánh tay khua khắng, có chút nghịch ngợm.

      Qủa Qủa ôm con chặt, cúi đầu hôn lên trán thằng bé cái, sau đó : “ Lục, rốt cuộc muốn thế nào đây?”

      Lục Lục siết chặt vòng tay ôm Qủa Qủa: “Chúng ta về nước kết hôn , Qủa Qủa. chăm sóc cho em và con tốt. Lục Lục cả đời này để cho em cực khổ nơi nương tựa nữa…”

      Qủa Qủa cắn môi, khẽ : “Nhưng mà tôi tin , phải làm thế nào bây giờ?”

      Tin tưởng nhau vấn đề rất lớn, Qủa Qủa tin Lục Lục, Lục Lục ra cũng tin Qủa Qủa. Bởi vì tin, cho nên mới khóa cửa phòng, mới tìm bảo mẫu vừa chăm sóc cho đứa bè và Qủa Qủa đồng thời cũng trông chừng luôn.

      Lục Lục sợ Qủa Qủa bỏ trốn. Trong ấn tượng của Qủa Qủa chưa bao giờ hành động giống người bình thường, cho nên trong đoạn tình cảm này, giống như bệnh nhân tuyệt vọng bất chấp tất cả, bệnh nhân đánh mất trái tim mình trong tình cảm.
      Last edited: 10/10/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      65.3
      Lục Lục bệnh hoạn, Quả Quả bệnh hoạn, người bình thường nhất ở đây là bé con, mỗi ngày bú sữa mẹ đúng giờ, uống no rồi ngủ, ngủ xong lại mở mắt ngắm nhìn thế giời. Thằng bé rất thích thế giới này, đôi mắt to đảo tới đảo lui, dường như luôn tràn ngập hứng thú với mọi thứ xung quanh.

      Mặc dù Lục Lục và Quả Quả vẫn chưa có cảm giác tin tưởng đối phương, nhưng quan hệ của bọn họ dần có chuyển biến tốt. Hai người cùng nhau cho bé con bú sữa, cùng nhau ra sân phơi nắng. Có lần Lục Lục ôm con trai với Quả Quả: "Vẽ cho và con trai bức ."

      Quả Quả nghe xong, thoải mái đồng ý, sau đó cầm bảng vẽ lên lập bắt đầu vẽ. Bức vẽ này Quả Quả vẽ mấy ngày rồi mà vẫn chưa hoàn thành, con mắt bên trái của Lục Lục vẫn để trống chưa vẽ.

      Lục Lục cười hỏi Quả Quả: "Sao vẽ mắt cho ."

      Quả Quả cũng cười, trả lời: "Em ghét ánh mắt của ."

      Sau đó ai gì nữa, quan hệ của bọn họ yếu ớt mỏng như cánh tằm, sau cuộc chiến tranh lạnh, đều học được cách kìm chế nóng giận, cẩn thận tránh né bất kỳ điều gì có thể phá hỏng quan hệ giờ của bọn họ. Nhưng thứ cảm tình này càng cẩn thận duy trì nó lại càng yếu ớt.

      Bức trang cha con này, Quả Quả vẽ tuần rồi mà vẫn chưa hoàn thành. Tuy rằng trước khi Quả Quả vẽ xong đôi mắt cho Lục Lục, nhưng đó vẫn là bức vẽ chưa hoàn thành.

      Sau khi Quả Quả rời , Lục Lục treo bức vẽ này lên tường căn hộ ở Edinburgh. khắp thế giới tìm Quả Quả, nhưng Quả Quả lại giống như nàng tiên cá trong truyện cổ tích, hóa thành bọt biển biến mất khỏi thế giới đáng ghét này.

      Lúc Tiểu Duệ Duệ ba tuổi, cậu cầm quyển truyện cổ tích bảo Lục Lục kể chuyện nàng tiên cá cho cậu nghe. Ngày đó Lục Lục rảnh rỗi, ôm Tiểu Duệ Duệ đặt lên đùi mình, sau đó lười nhác dựa vào ghế sa lon kể chuyện cổ tích cho con trai.

      ....

      Ánh rạng đông chiếu rọi đám bọt biển, mà bóng dáng của nàng tiên cá lại hòa vào bong bóng dần dần bay lên.

      " đáng kia đâu rồi, ấy đâu rồi!" Hoàng tử tìm kiếm nàng tiên cá khắp nơi.

      Nàng tiên cá biến thành bọt biển cứ nhìn về phía hoàng tử, thõa mãn bay về phía đám mây hồng!

      ....

      Lúc Lục Lục kể xong chuyện cổ tích, TiểuDuệ Duệ dường như vẫn hiểu. Cậu bèn cùng ba thảo luận về tình tiết câu chuyện cổ tích kia: “Ba ơi, nàng tiên cá thực biến thành bọt biển sao?”

      Lục Lục trả lời: “ sách viết như vậy.”

      Tiểu Duệ Duệ khó mà chấp nhận rằng cổ tích cũng có bi kịch, trong lòng cậu có chút bị tổn thương: “Tại sao ấy lại biến thành bọt biển ạ?”

      “Làm sao ba biết được.” Lục Lục ném cuốn truyện cổ tích sang bên.

      Tiểu Duệ Duệ đột nhiên kéo tay Lục Lục: “Ba ơi, có phải mẹ cũng biến thành bọt biển bay rồi ?”

      Lục Lục ngước mắt nhìn khuôn mặt cực kỳ giống Qủa Qủa của Duệ Duệ: “Làm sao ba biết được.”

      Có thời gian Lục Lục thường hay nằm mơ, nhưng rất ít khi nằm mơ thấy Qủa Qủa. Có lúc nửa đêm tỉnh lại giữa cơn mơ, nếu như phải đầu giường còn đặt tấm hình của Tiểu Duệ Duệ cho rằng Qủa Qủa chưa bao giờ xuất trong cuộc đời .

      Qủa Qủa đâu, biết.



      Qủa Qủa rời khỏi nhà vào buổi tối mưa to tầm tã. Buổi tối hôm đó Lục Lục phải kí kết hợp đồng, cho nên người phụ nữ SriLanka kia ở lại căn hộ chăm sóc Qủa Qủa và bé con. Sau đó SriLanka rằng Qủa Qủa nổi cơn điên sau đó mất tích.

      Lúc ấy Lục Lục biết tâm trạng Qủa Qủa đôi khi xấu đôi khi tốt, nhưng ngờ rằng nổi cơn điên.

      Lục Lục về đến nhà, thư phòng của bừa bộn, máy vi tính bị đập nát nằm mặt đất, giá sách bị xô đổ, hồ sơ của nằm tán loạn mặt đất, còn có màu vẽ và tranh của Qủa Qủa, tất cả đều bị xé nát, bể tan tành.

      Sau đó Lục Lục bắt đầu ban ngày tìm vợ, buổi tối chăm sóc con trai. Lúc Lục Lục cho con trai uống sữa, nhìn con dùng sức mút thỏa thích bình sữa, hốc mắt luôn bất giác ẩm ướt.

      Sau khi Qủa Qủa rời , biết Tiểu Duệ Duệ chưa thể dứt sữa hay là có cảm ứng mà tối nào cũng khóc mấy lần. Khi ấy chỉ có Lục Lục ôm thằng bé vào trong lòng thằng bé mới chịu ngủ.

      Có lúc Lục Lục cứ ôm con thâu đêm như vậy, tờ mờ sáng hôm sau lại tựa vào đầu giường tỉnh lại. Mở mắt nhìn con trai trong ngực, trong lòng cũng chất chứa rất nhiều oán giận, trong đó nhiều nhất là: “ phải con khóc giỏi lắm sao, vậy sao lúc mẹ con con khóc to lên, khóc cho mẹ con ở lại…”

      Sau đó Tiểu Duệ Duệ khóc , khóc đến mức Lục Lục cũng kích động muốn khóc theo. quay mặt sang nhìn phía ngoài cửa sổ, cái nàng nhẫn tâm kia.

      Lúc ấy Lục Lục thể nào hiểu nổi Qủa Qủa, cho rằng dù Qủa Qủa hận đến mức nào cũng nên để lại con trai rồi chứ. Nhưng đến khi gặp lại Tần Dư Kiều, sau đó tận mắt nhìn thấy phát bệnh, mới biết rằng có số việc còn chưa hoàn thành.

      1 phút 60 giây, t giờ 60 phút, 1 ngày 24 giờ, 1 năm 365 ngày, thời gian luôn trôi qua vội vã vào những phút giây tươi đẹp nhất, nhưng khoảng thời gian chờ đợi lại luôn trôi qua chậm chạp.

      Cho nên Lục Cảnh Diệu cảm thấy mình vẫn còn khá may mắn bởi vì đợi được rồi.



      Sau khi Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu tổ chức hôn lễ ở thành phố S, bọn họ còn phải tổ chức buổi hôn lễ ở thành phố G nữa.

      Khi Tần Dư Kiều lấy thân phận con dâu chính thức xuống ăn cơm với mọi người ở nhà họ Lục. Trương Kỳ liền cười : “Năm đó tôi cứ nghĩ rằng quà cưới ba cho tôi là nhiều lắm rồi, kết quả so với Kiều Kiều …”

      Tối hôm qua Lục Cảnh Diệu nằm mình rất khó ngủ, sắc mặt có chút tốt, vừa khéo lúc này lại có người giẫm phải mình. lạnh lùng lườm Trương Kỳ cái, khóe miệng Trương Kỳ hơi giật giật.

      Cháo mới vừa nấu xong còn hơi nóng. Tần Dư Kiều nhắc nhở Lục Hi Duệ ngồi bên ăn chậm chút, nhưng Lục Hi Duệ vội vàng học liền ra sức thổi phù phù vào bát, buồn rầu : “Con cũng muốn xin thầy nghỉ vài ngày.”

      “Con xin nghĩ làm gì?” Lục Cảnh Diệu

      Lục Cảnh Diệu lập tức , muốn mượn cơ hội này mấy câu với Kiều Kiều. quay đầu nhìn Tần Dư Kiều, đối xử với ai cũng hào phóng ấm áp, chỉ riêng đối với lại lạnh nhạt giống như khối băng vậy.

      “Nghỉ kết hôn ạ.” Lục Hi Duệ ngẩng đầu với Tần Dư Kiều, “Mẹ và ba kết hôn, con có thể xin nghỉ vài hôm ?”

      Tần Dư Kiều xoa đầu con trai cái, mỉm cười .

      Lục Cảnh Diệu cũng cười: “Vậy nghỉ , ba xin cho con.” Khi nhìn về phía Tần Dư Kiều, nụ cười mặt Kiều Kiều lại biến mất.

      Lúc Tần Dư Kiều quay về thành phố G tổ chức hôn lễ là hai tuần lễ sau khi kết thúc hôn lễ ở thành phố S rồi. ra Bạch Thiên Di rất bận, nhưng bà nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn để Hạ Vân tổ chức hôn lễ cho con mình, cho nên bà bay về thành phố G từ hai ngày trước.
      Last edited: 10/10/14
      tart_trung, Nga Nhisusu thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66

      Tối hôm qua Lục Cảnh Diệu phải cài báo thức điện thoại bởi vì bây giờ và Kiều Kiều ngủ riêng, thể cho người giúp việc vào phòng này được, mà hôm nay lại phải về thành phố G làm tiệc rượu, sợ mình nhỡ giờ làm hỏng chuyện lớn.

      giờ mỗi sáng sớm thức dậy Lục Cảnh Diệu cũng tự giác gấp chăn gối lại, đến phòng Kiều Kiều gõ cửa, sau đó đặt chăn gối tối qua mình dùng lên tầng cao nhất của tủ tường.

      Sau khi tỉnh lại Lục Cảnh Diệu phát xương sống mỏi nhừ, kéo cái chăn rơi nửa khỏi ghế sofa, mở mắt ra nhìn cửa phòng ngủ chính khép chặt, trong lòng chỉ cảm thấy nặng trĩu. quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy ngày nay thời tiết đều rất tốt, đáng tiếc trong lòng vẫn mưa tầm tã.

      Lục Cảnh Diệu than thở, sau đó đứng lên gấp chăn gối lại sau về phía cửa phòng ngủ. Còn chưa tới nơi, cửa phòng mở ra.

      "Chào buổi sáng, Kiều Kiều." Lục Cảnh Diệu ôm chăn “Thỉnh an” , sau đó vặn vặn cái cổ mình, phát ra hai tiếng "Rắc rắc": "Mỏi quá."

      "Vào ." Tần Dư Kiều đứng trước cửa vẫn còn mặc đồ ngủ, mái tóc chưa chải. với Lục Cảnh Diệu, "Vào thu dọn chăn gối , Duệ Duệ sắp dậy rồi, đừng để cho con nhìn thấy cảnh này."

      "Ừ." Lục Cảnh Diệu ôm chăn cất vào trong tủ xong, quay đầu hỏi Kiều Kiều, "Kiều Kiều, tối hôm qua em ngủ thế nào?"

      Tần Dư Kiều ngồi xuống cái ghế trước bàn trang điểm, cầm cây lược lớn bắt đầu chải đầu. Hôn lễ ở thành phố S vốn vắt kiệt sức lực của rồi, nghĩ đến chuyện lát nữa phải lên máy bay về thành phố G làm tiệc rượu, Tần Dư Kiều liền nhíu mày.

      Lục Cảnh Diệu cười híp mắt tới sau lưng , bàn tay đặt bả vai , liếc nhìn nàng xinh đẹp chu mỏ cau mày trong gương. nịnh nọt : "Kiều Kiều, tối hôm qua lại ngủ ngon, em sao?"

      "Em ngủ rất ngon." Tần Dư Kiều trả lời, sau đó hất bàn tay của Lục Cảnh Diệu ra, vui , " ra ngoài , em phải thay quần áo."

      Lục Cảnh Diệu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn sau gáy Tần Dư Kiều, sau đó tự giác tới cửa sổ xoay người lại: " nhìn lén đâu."

      "Lục Cảnh Diệu." Tần Dư Kiều tức giận gọi cả họ cả tên Lục Cảnh Diệu, vẻ mặt cương quyết cho phép kỳ kèo.

      Lục Cảnh Diệu muốn Tần Dư Kiều tức giận vì mình đành thở dài, cam lòng ra khỏi phòng. Nhưng lúc tới cửa chợt nhớ đến chuyện, "Kiều Kiều, tân hôn vui vẻ."

      "Ừ." Trong lòng Tần Dư Kiều dở khóc dở cười, mà Lục Cảnh Diệu nhìn thấy sắc mặt Tần Dư Kiều có gì thay đổi bèn nhàng đóng cửa lại.

      thể đến thành phố G tham gia hôn lễ của ba mẹ nên Lục Hi Duệ tức giận cả buổi tối. Nhưng đến buổi sáng chuẩn bị sách vở học, Lục Hi Duệ vẫn vui vẻ chạy đến phòng của ba mẹ.

      Lục Cảnh Diệu nhìn đứa con trai ngây ngô của mình cảm thấy sầu não. Nhóc con, sao con giúp ba tẹo , con mà cứ như vậy mẹ con lại muốn bay mất đấy.

      Lục Hi Duệ thấy ba mình ngồi ghế sofa, đầu tiên là chào hỏi Lục Cảnh Diệu, sau đó hỏi mẹ ở đâu.

      Lục Cảnh Diệu hất cằm về phía phòng ngủ, ý bảo là mẹ cậu ở trong đó. Lục Hi Duệ muốn vào phòng ngủ lại bị Lục Cảnh Diệu túm lại: "Con sắp muộn học rồi đó."

      Lục Hi Duệ nhìn đồng hồ điện tử cổ tay: "Còn sớm mà."

      Lục Cảnh Diệu kéo Lục Hi Duệ đến trước mặt, sau đó chỉnh lại cổ áo cho con trai, dặn dò: "Mấy ngày nay ba mẹ phải đến chỗ ông ngoại, con ở nhà phải nghe lời ông nội, cho phép kén ăn, mỗi ngày được quên luyện đàn đúng giờ, tóm lại được lười biếng. Chờ ba mẹ trở vể kiểm tra tổng hợp xem mấy ngày này con có cố gắng hay ." Lúc chuyện Lục Cảnh Diệu cố tình to chút, muốn nàng trong kia nghe thấy, hi vọng nhưng lời này có thể tác động đến suy nghĩ của , sau đó có thể nể tình mấy năm nay vất vả mà bớt giận.

      Tuy Lục Hi Duệ nghe lời ba, nhưng vẫn khó chịu vì bị bỏ lại: "Tại sao con thể ."

      Lục Cảnh Diệu hoảng hốt: " ra ba cũng muốn dẫn con , nhưng ngày hôm qua ba xin phép thầy giáo cho con nghỉ kết hôn nhưng thầy ấy bảo tuần sau con phải thi rồi, cho nên thể cho con nghỉ được."

      Lục Hi Duệ buồn bực: "Ba cũng có thể là nghỉ bệnh mà."

      "Bệnh cái đầu con, ba với mẹ con mới kết hôn có mấy ngày, con lại ăn xui xẻo thế hả!" Lục Cảnh Diệu suýt chút nữa trút hết tức giận trong sáng ngày hôm nay lên đầu con trai mình. Nhưng nghe thấy tiếng động bên trong phòng ngủ, lập tức hạ giọng mềm mại, "Được rồi được rồi, xuống ăn sáng , coi chừng muộn học đó."

      Lục Hi Duệ luôn là đứa trẻ biết nhận khuyết điểm, đúng lúc Tần Dư Kiều thay xong quần áo từ trong ra, cậu lập tức tươi cười với ba mẹ: "Ba mẹ, Duệ Duệ chúc hai người trăm năm hòa hợp, sớm sinh em ."

      Lục Cảnh Diệu cũng chỉ dám ăn chút đậu hũ của bà xã trước mặt Duệ Duệ mà thôi, nghe thấy con trai như vậy lập tức tới bên cạnh Tần Dư Kiều vòng tay ôm lấy eo , với con trai: " ngoan, mẹ nhất định sinh cho Duệ Duệ mấy đứa em nữa."

      Lục Hi Duệ có chút lo lắng cúi đầu: "Cũng cần nhiều lắm đâu ạ...."

      Tần Dư Kiều nghiêng đầu liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, Lục Cảnh Diệu phẫn nộ buông tay ra, sau đó Tần Dư Kiều tới trước mặt Lục Hi Duệ, ôm cậu xuống tầng ăn sáng.

      Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu ngồi chuyến bay buổi sáng để trở về thành phố G, Tần Ngạn Chi sớm chờ ở sân bay, lái xe chính là tài xế của nhà họ Tần, ông vui mừng mở cửa xe cho Tần Dư Kiều: "Chào đại tiểu thư, chào cậu."

      Lục Cảnh Diệu híp mắt mỉm cười nhìn chằm chằm vào Tần Dư Kiều: "Đại tiểu thư, xin mời."

      ***

      Nhà họ Tần rất náo nhiệt, ra hôn lễ chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ có vài chi tiết chưa bàn bạc xong mà thôi. Hơn nữa người của nhà họ Tần nhiều như nhà họ Lục, nhưng chuyện đại như thế này người của nhà họ Tần lại nhiều lên.

      Ở trước mặt thân thích, Lục Cảnh Diệu luôn là người đàn ông giỏi giang. Vừa tới nhà họ Tần liền lôi kéo Tần Dư Kiều giới thiệu người quen cho .

      "Mới vừa xuống máy bay, hai đứa lên tầng nghỉ ngơi ." Tần Ngạn Chi cười híp mắt nhìn con , thấy mặt con có chút mệt mỏi bèn khuyên nhủ.

      Bạch Thiên Du ngồi ở bên cạnh Tần lão phu nhân, suy nghĩ chút rồi ngoắc tay gọi Lục Cảnh Diệu: "Cảnh Diệu, cậu qua đây."

      Lục Cảnh Diệu lập tức chạy đến trước mặt Bạch Thiên Du: "Mẹ, lần này để mẹ bớt thời gian qua giúp tay, là làm phiền mẹ quá."

      Bạch Thiên Du ngước mắt lườm Lục Cảnh Diệu cái: "Cậu theo tôi."

      Lục Cảnh Diệu cúi đầu khom lưng, dù là bố vợ hay mẹ vợ đều thể nể mặt. Lúc rời với Tần Ngạn Chi: "Ba, con ra ngoài chuyện với mẹ chút."

      Ánh mắt Tần Ngạn Chi từ Bạch Thiên Du chuyển qua Lục Cảnh Diệu, ôn hoà : " ."

      Lục Cảnh Diệu biết Bạch Thiên Du gọi ra chuyện riêng chắc chắc phải là chuyện tốt. Quả nhiên sau khi tới vườn hoa ở Tần Trạch, sắc mặt Bạch Thiên Du lập tức thay đổi 180 độ: "Lục Cảnh Diệu, cậu đừng quá đắc ý."

      "Mẹ, con đâu có đắc ý." Lục Cảnh Diệu tự hạ thấp mình, ánh mắt vừa chân thành vừa đáng thương, "Mẹ, mấy ngày nay Kiều Kiều để ý đến con."
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :