1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kén Cá Chọn Canh - Tùy Hầu Châu (Hoàn Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61

      " Lục, phải muốn chia tay với em sao? Vậy sao còn muốn lên giường với em?" Quả Quả gối lên đầu vai Lục Lục hỏi. Lục Lục chợt buông lỏng bàn tay đặt người ra.

      " xin lỗi." Lục Lục .

      Quả Quả đứng thẳng người, lắc đầu, ngước mắt nhìn Lục Lục. Nhìn áo sơ mi của nhăn nhúm, đưa tay sửa sang lại cho : " Lục, chia tay với em là vì muốn kết hôn với chị Tiểu Lộc sao?"

      Lục Lục ngước mắt nhìn Quả Quả, dưới ánh đèn mắt chợt loé sáng. Ánh sáng ấy vương hàng lông mi cong cong của , lưu lại luồng ánh sáng mờ nhạt.

      "Quả Quả...."

      "Em đùa thôi." Quả Quả cúi đầu, sau đó nhìn đĩa thịt bò bít tết chưa ăn xong của mình, rồi lại ngẩng đầu hỏi Lục Lục: "Em có thể ăn xong rồi mới ?"

      Lục Lục chỉ cảm thấy trái tim mình giống như có gió lạnh ập vào. quay đầu hít sâu hơi, ngồi cứng ngắc nhìn về phía Quả Quả: "Quả Quả, em cần phải , căn phòng này liên lạc với chủ nhà mua lại, em có thể vĩnh viễn ở lại đây."

      "Cám ơn ." Quả Quả cúi đầu, sau đó đưa miếng thịt bò lớn vào miệng. nhìn chằm chằm cây nến phía sau ly rượu đỏ. Ánh nến thoắt thoắt rọi vào đôi mắt đẫm lệ mông lung của . Sau đó vội vã cúi đầu, tiếp tục cắt miếng thịt bò bít tết, đáng tiếc cắt lâu vẫn thể nào cắt đứt được miếng thịt.

      đáng ghét, tình cảnh chia tay giống như dự đoán chút nào. chuẩn bị hơn tháng, từ nét vạch đầu tiên tường bắt đầu chuẩn bị. Sau đó đợi ngày lại ngày, rốt cuộc khi tường có sáu chữ "Chính" lẻ hai vạch Lục chia tay với .

      Lúc viết đến chữ "Chính" thứ năm nghĩa xong lời thoại chia tay, kết quả đến lúc chia tay lời ra khỏi miệng lại là muốn chia tay.

      Giơ tay cắt đứt mối tình này, Lục dứt khoát hơn nhiều.

      Quả Quả ăn hết thịt bò đĩa mới đứng lên, sau đó tới cửa, Lục Lục cũng theo, biết là tiễn hay là giữ ở lại: "Quả Quả."

      Sau đó Quả Quả dừng bước, Lục Lục theo sau lưng đặt tay lên bả vai Quả Quả, hai người vẫn im lặng. Sau đó chừng mười giây, Quả Quả xoay người lại ôm lấy Lục Lục.

      Đầu Quả Quả dựa lên ngực Lục Lục, nơi đó ấm nóng. Lục Lục cũng lén thở ra hơi, cứ như vậy , chia tay được chia nữa.

      Quả Quả hôn Lục Lục ngay trước cửa ra vào, Lục Lục trực tiếp ôm lấy Quả Quả, đôi chân thon dài thẳng tắp của Quả Quả lập tức kẹp chặt lên hông của Lục Lục, sau đó cúi đầu tiếp tục hôn Lục Lục. Mái tóc đen mềm mại xõa mặt Lục Lục, có mấy sợi chọc vào mắt Lục Lục, Lục Lục cũng để ý chỉ dùng sức đáp trả lại Quả Quả. Nụ hôn của in lên mắt Quả Quả, mũi Quả Quả, miệng Quả Quả, cổ Quả Quả, Quả Quả ....

      Ngày hôm sau lúc còn tờ mờ sáng, Lục Lục nghe thấy tiếng xột xoạt, sau đó mở mắt ra thấy Quả Quả mặc áo ngực. để nửa thân trần, mái tóc hơi dài xoã vai. Quả Quả đưa lưng về phía Lục Lục, cho nên Lục Lục chỉ thấy tấm lưng trơn bóng của .

      Lục Lục đưa tay vén tóc Quả Quả: "Sao lại dậy sớm vậy?"

      "Em còn có chuyện phải làm." Quả Quả quay đầu, hôn lên môi Lục Lục cái, "Vẫn còn rất sớm, ngủ tiếp lát ."

      Lục Lục gật đầu cái, đột nhiên cảm thấy vô cùng hài lòng. nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài trời sáng nhưng cách lớp rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề, cộng thêm việc Quả Quả cũng bật đèn, cho nên trong phòng vẫn rất tối. Trong phòng tối luôn khiến cho người ta có cảm giác rằng thời tiết bên ngoài rất xấu, Lục Lục cũng giống vậy. nghĩ bên ngoài mưa cũng nhiều mây.

      Nhưng dù trời nắng cũng ảnh hưởng đến chuyện xem triển lãm tranh. Lát nữa dậy đưa Quả Quả xem triển lãm tranh. Lục Lục quay đầu nhìn về phía Quả Quả, cái chăn trượt xuống bên eo , cho dù trong phòng rất tối, nhưng Lục Lục vẫn thấy tấm lưng của Quả Quả. Tầm mắt của dán chặt từ gáy Quả Quả xuống, xương bả vai xinh đẹp, cái eo thon hấp dẫn đáng .... Đường cong của phần lưng mềm mại tuyệt đẹp, đây là bức tranh đẹp nhất trong mắt Lục Lục.
      Quả Quả cài áo ngực mãi mà được.

      Lục Lục khẽ cười tiếng, ngồi dậy giúp Quả Quả cài áo ngực. Lúc cài xong Quả Quả quay đầu lại thản nhiên cười với , sau đó mặc cái áo rộng thùng thình rồi lập tức nhảy xuống giường.

      Lục Lục cầm đồng hồ lên xem giờ, chưa tới năm giờ, ngày hôm qua và Quả Quả đều ngủ muộn, ngờ Quả Quả dậy sớm như vậy. Lục Lục miễn cưỡng dựa lưng vào đầu giường, giọng còn có chút khàn khàn ngái ngủ: "Quả Quả, vẫn còn rất sớm, em muốn làm gì vậy?"

      Quả Quả loẹt quoẹt dép kéo cái vali lớn từ bên ngoài vào, cười hì hì : "Chuyển nhà."

      "Chuyển...." Lục Lục chưa phản ứng kịp, đơ ra khoảng hai giây. Lời Quả Quả nhưng tảng băng lạnh lẽo đập vào đầu , trong nháy mắt làm cho mất khả


      năng , há hốc mồm mà nổi chữ.

      Quả Quả chưa bao giờ chuyển nhiều đồ vào nhà Lục Lục, mỗi lần chỉ mang mấy bộ quần áo hoặc số thứ lặt vặt. Nhưng chẳng hiểu từ khi nào, mỗi góc trong căn nhà này đều có đồ của .

      Đầu tiên Quả Quả đến thư phòng thu dọn lại tranh, sau đó là mấy bộ quần áo trong tủ treo quần áo, cuối cùng là những thứ nhặt mà mua: cái đèn thuỷ tinh hình đôi thiên nga tủ sách, cái gối ôm tình nhân đáng ghế sa lon, còn có con dao gọt trái cây Thụy Sĩ, mấy cuốn sách ở đầu giường, quần áo lót mới vừa phơi hôm qua....

      mang hết, vứt thứ gì. Tất cả đồ đạc được cho vào thùng các-tông, cuối cùng thùng đủ, lại vào trong phòng để đồ tìm thêm cái thùng nữa.

      Cái thùng thứ hai vẫn còn thừa chút chỗ trống, cho nên Quả Quả tiến hành đợt thu dọn lần thứ hai: móc chìa khóa, bánh bích quy ăn nửa, còn có tấm ghép hình chưa hoàn thành và ảnh chụp của trong ví Lục Lục.

      Từ đầu tới cuối, Lục Lục vẫn im lặng nhìn , nhìn Quả Quả rất có trật tự sắp xếp lại đồ đạc của mình.

      Dường như Quả Quả cuối cùng cũng nhận ra Lục Lục nhìn mình chằm chằm, khẽ hỏi: "Quấy rầy ngủ à, em xong ngay đây."

      Ví tiền của Lục Lục vẫn còn để trong cái áo khoác ngày hôm qua. Sau khi Quả Quả lấy ảnh trong ví tiền của xong lại treo áo khoác về giá áo. quay đầu lại vẫn thấy Lục Lục nhìn chằm chằm bèn giải thích: "Ảnh để lại cho cũng để làm gì, em lấy về sau này còn có thể đưa cho bạn trai mới...."

      Lục Lục quay đầu thở ra hơi, mười ngón tay nắm chặt ga giường.

      Cuối cùng là phòng tắm, tất cả đồ dùng rửa mặt, và những đồ được mua bằng tiền của đều được mang hết. Còn nếu là những thứ Lục Lục mua cho , liền vứt vào thùng rác. Cho nên đến lúc sắp xếp gần xong chỉ có hai cái thùng được chất đầy, mà cả thùng rác trong phòng cũng đầy ự, bên trong toàn là những thứ Lục Lục tặng cho : cái áo khoác xinh đẹp, những món đồ chơi bé đáng .

      Hình như vẫn còn món đồ chưa mang , Quả Quả do dự lát, cuối cùng tới đầu giường, ngồi xuống chiếc giường Lục Lục ngồi : "Cái ga giường này cũng là do em bỏ tiền ra mua...."

      Đôi mắt Lục Lục sâu và đen nhìn thấy đáy: "Quả Quả."

      "Em muốn đem nó ."

      "Quả Quả." Lục Lục nhìn về phía Quả Quả, "Chúng ta đừng chia tay nữa...."

      Quả Quả nghe thấy lời Lục Lục , mà hình như cũng còn nhìn thấy nữa, đôi mắt to tròn chỉ nhìn về phía chăn ga giường. Sau đó Lục Lục yên lặng đứng lên tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ nhìn ra phía ngoài, quả nhiên bầu trời đầy mây.

      Lục Lục quay đầu nhìn về phía Quả Quả, lột vỏ chăn, động tác rất dứt khoát, sau đó là ga giường, cuối cùng ngay cả bao gối cũng lấy .

      Lục Lục nhớ bốn thứ này là do Quả Quả mua về, chăn ga màu đỏ tựa gấm thêu Long Phượng Trình Tường trong tân hôn. cũng biết Quả Quả mua được những thứ này ở đâu, lần trước lúc Quả Quả trải ga còn cảm thấy rất buồn cười. Nhưng buổi tối Quả Quả cùng chơi trò động phòng, Quả Quả phủ lên đầu mình chiếc khăn voan màu đỏ, cười hì hì với : " Lục, mau tới vén khăn cho em...."

      Lúc trước Lục Lục luôn đặt xấp tiền ở tủ đầu giường, nhưng đến nay xấp tiền ấy vẫn vơi tờ nào. Lục Lục cũng muốn quan hệ của mình và Quả Quả vì tiền mà thay đổi, cho nên nếu Quả Quả xài tiền của , liền thay bằng cách mua quà tặng cho . Nhưng bây giờ những mang theo bất cứ thứ tặng mà còn ném hết vào thùng rác.

      Rốt cuộc lúc Quả Quả thu dọn xong mọi thứ, sắc trời bên ngoài cũng sáng hơn chút. Quả Quả đứng thẳng người với Lục Lục bên cửa sổ : " Lục, có cần kiểm tra lại ?"

      Lục Lục hít sâu hơi: "Quả Quả, chúng ta chia tay, em đừng làm loạn...."

      "Ai chia tay chia tay nữa, đuổi em em phải , gọi em phải tới sao?" Từ sau khi rời giường Quả Quả vẫn rất ôn hòa, cho dù lúc hỏi ngược lại Lục Lục giọng cũng mang theo ý cười, chỉ là nó lại giống như loại cười nhạo, giống như giễu cợt Lục Lục, lại giống như tự trào phúng chính mình.

      "Vậy em cũng cần phải , em có thể ở đây." Lục Lục đến bên hai cái thùng lớn, tất cả mọi thứ bên trong đều khiến đau nhói. Từ khi Quả Quả bắt đầu thu xếp đồ đạc, tức giận dâng lên trong lồng ngực , giờ tức giận này cũng rất muốn bộc phát ra, nhưng lại tìm ra lý do để bộc phát. Là chia tay, tối hôm qua là cố ý muốn chia tay với .

      Hai cái thùng đó thể mang xuống dưới tầng được, cho nên Quả Quả ngẩng đầu nhìn về phía Lục Lục: "Mười phút cuối cùng làm bạn trai em, giúp em đem những thứ này xuống dưới tầng được ?"

      Lục Lục trả lời câu hỏi của Quả Quả: "Em đâu?"

      " cần phải lo." Quả Quả nở nụ cười nhõm, với Lục Lục, " yên tâm , em sống tốt, hơn nữa em cảm thấy cuộc sống trước khi hẹn hò với vẫn vui vẻ hơn."

      Lục Lục hơi mím môi, đáp.

      "Được rồi, đừng hẹp hòi như vậy, em chúc và Mai Hoa Lộc hạnh phúc trước nhé." Quả Quả vỗ vỗ ngực Lục Lục, ánh mắt trong veo như nước, " , em cảm thấy em xinh đẹp hơn Mai Hoa Lộc kia...."

      " Lục, mắt của tốt gì cả...."

      Lục Lục giật giật khóe miệng, nhìn Quả Quả nhưng lại biết gì. Sau đó cúi người xuống nhấc cái thùng lên tới cửa, được vài bước quay đầu nhìn về phía Quả Quả muốn mang cái thùng còn lại, "Quả Quả, bây giờ vẫn còn là bạn trai của em, cứ để đấy làm cho."

      Quả Quả vỗ vỗ tay đứng thẳng người: "Cám ơn Lục."

      Lục Lục tiếng nào quay đầu, mang cái thùng ra khỏi nhà trọ. Ngay lúc Lục Lục vừa ra khỏi cửa, Quả Quả lặng lẽ ngồi bệt xuống, lau nước mắt xong lại đứng lên. Trước khi lấy cây bút chì màu vẽ cái đầu heo lớn ngay bên cạnh sáu chữ "Chính" tường, sau đó Quả Quả cười với cái đầu heo kia: "Em bao giờ thèm để ý đến nữa, đầu heo!"

      Lúc Quả Quả xuống tầng lại thấy Lục Lục lên, Quả Quả chủ động mở miệng: "Em ở dưới tầng chờ , nhanh lên chút, bạn em sắp đến đón em rồi."

      Lục Lục gật đầu cái, sau đó lên tầng. Sau khi lên đến nơi lập tức xuống mà lại nhìn quanh căn nhà lượt, cuối cùng vào phòng vệ sinh. cúi đầu nhìn về chỗ thiếu mất cái ly và bàn chải, bất chợt hất tất cả mọi thứ bồn rửa mặt xuống đất. Khi ngẩng mặt lên, Lục Lục trong gương hai mắt đỏ bừng.

      Lúc Lục Lục bê cái thùng thứ hai xuống bạn của Quả Quả vẫn chưa đến. khoác chiếc balo cúi đầu gọi điện thoại. Lục Lục cầm chìa khóa xe ra, với Quả Quả: " đưa em ."

      " cần, mười phút trôi qua rồi, còn là bạn trai cùa em nữa." Quả Quả cúi đầu .

      Lục Lục khàn giọng : "Quả Quả!"

      Sau đó Quả Quả để ý đến Lục Lục nữa, cúi đầu cầm điện thoại di động ngừng bấm số điện thoại. lát sau, chiếc xe jeep cách đó xa lái tới, người đàn ông châu Á để tóc dài từ xe bước xuống.

      Quả Quả lập tức chạy về phía người đàn ông châu Á kia, đôi tay ấy ôm chặt lấy người đàn ông đó, mặt vùi vào trong ngực ta, lưng khẽ run.

      Quả Quả khóc như đứa bé uất ức tới cực điểm rốt cuộc cũng có thể tìm được chỗ dựa của mình. vùi mặt vào trong ngực người đàn ông kia tận tình xả hết uất ức trong lòng.

      Quả Quả rúc vào lòng người đàn ông tóc dài đó bao lâu Lục Lục cũng đứng ở bên nhìn lâu. Cuối cùng Quả Quả cũng ngẩng mặt lên, người đàn ông tóc dài quay đầu nhìn về phía Lục Lục, bộ dạng vung tay vung chân, ràng là muốn xông lên đánh Lục Lục, đáng tiếc bị Quả Quả kéo lại.

      Từ đầu tới cuối Lục Lục nghe thấy Quả Quả phát ra tiếng động nào cả, lúc chôn mặt vào ngực người đàn ông kia khóc cũng phát ra tiếng, lúc ngăn người đàn ông tóc dài cũng gì.

      Người đàn ông tóc dài cuối cùng nhịn được, xoay người mở cốp xe bê hai cái thùng lớn của Quả Quả bỏ vào, sau đó kéo tay Quả Quả lên xe, khởi động xe rời .

      Sau đó là chia tay rồi, Lục Lục xoay người lên tầng.

      Lục Lục biết cái tên tóc dài đó là ai, là tay ghi-ta kiêm hát chính của quán rượu. Quả Quả giới thiệu cho biết, ta là nhạc sĩ ưu tú nhất thế giới.

      Ngày đó lúc đường về sau khi Quả Quả dẫn chào hỏi tất cả các bạn bè của , đùa giỡn hỏi : "Vậy em giới thiệu với bạn bè em như thế nào."

      Quả Quả ôm cánh tay , vô cùng vui vẻ: "Lục Tiểu Lục là bạn trai tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất thế giới....."

      Quả Quả hơi rất nhiều từ tốt nhất, sau đó ngẩng đầu hỏi : " có biết em vừa bao nhiêu từ tốt nhất ?"

      "28 từ."

      "Oa, Lục Tiểu Lục lợi hại."

      " cho phép gọi là Lục Tiểu Lục."

      " Lục."

      ....

      Buổi tối, Lục Lục nằm giường ga đắp chăn vỏ trằn trọc mãi. ngủ được, bền cầm lấy cái gối ôm vào ngực, cuối cùng cũng nằm yên được lúc. Nhưng cũng chỉ được lúc mà thôi, còn chưa tới năm phút Lục Lục ném cái gối . Lại lúc nữa, Lục Lục chợt ngồi bật dậy, khoác áo khoác, ra ngoài.

      Quán rượu càng khuya càng náo nhiệt, Lục Lục chạy tới quán rượu của Quả Quả, chưa vào đến cửa mà nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc rồi. Tiếng ồn đấy khiến Lục Lục cảm thấy hai lỗ tai kêu ong ong.

      Lục Lục vào quán rượu, từ xa nhìn thấy Quà Quả ngồi trước giàn trống. Lúc muốn tiến lại gần, người hát chính James cầm microphone lên tiếng: "Hôm nay là ngày Quả Quả thất tình, cũng là ngày Quả Quả quay về ban nhạc. Mặc dù thất tình là chuyện rất đau khổ, nhưng mà tôi lại muốn chúc mừng ấy rời khỏi được người đàn ông hư hỏng kia, bởi vì ấy đáng giá nhận được những gì tốt nhất."

      Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, khuôn mặt Lục Lục bị ánh đèn nhấp nháy trong bar che khuất, tất cả cảm xúc cũng bị những tiếng vỗ tay ngớt phủ kín.

      Quả Quả bị James mời lên giữa khán đài, vẫn nở nụ cười sau đó cúi chào mọi người.

      "Mọi người, mọi người có thể cùng tôi chúc phúc cho Quả Quả được ? Chúc mừng ấy bỏ rơi được người đàn ông hư hỏng kia để tìm người đàn ông mới tốt hơn."

      Lục Lục xoay người, sau lưng là tiếng chúc mừng Quả Quả của những người ở đây.

      ra giây phút ấy Lục Lục cũng thầm chúc phúc cho Quả Quả. Sau đó ngày lại ngày trôi qua, càng thấy càng thể chúc phúc cho Quả Quả được. muốn nhìn thấy , muốn Quả Quả gọi Lục, muốn mỗi sáng sớm tỉnh lại nhìn thấy Quả Quả rúc vào trong lòng ....

      Thậm chí nhiều lúc nằm mơ, Lục Lục nằm mơ thấy Quả Quả gọi tiếng Lục. Tiếng gọi mềm mại, trong veo đó, về sau cũng chỉ có thể nghe thấy trong mơ mà thôi.

      ....

      Sau đó về nước để mừng năm mới, lễ mừng năm mới năm đó của Lục Lục rất nhạt nhẽo, vừa đến mùng ba tết quay về Edinburgh.

      lại đến quán rượu tìm Quả Quả, nhưng ông chủ quán rượu cho biết, Quả Quả từ chức rồi.

      Quả Quả rồi, Quả Quả rời khỏi Edinburgh, rời khỏi thành phố đẹp như bức tranh sơn dầu này. giống như khách qua đường trú tạm ở Edinburgh, sau khi để lại hạnh phúc và nước mắt bi thương lại tiếp tục cất bước.

      Sau đó Lục Lục cũng rời khỏi thành phố này, sắp tốt nghiệp, phải trở về nước để làm việc. Lục Hoà Thước bố trí chức vụ cho , đến lúc phải về nước gây dựng nghiệp rồi.

      Nhưng có số việc vẫn nằm ngoài ý muốn, cái ngoài ý muốn đó tên là Lục Hi Duệ .

      ....

      Buổi tối trước khi gặp chuyên gia Tần Dư Kiều ngủ được, Lục Cảnh Diệu cũng ngủ ngon. Sau đó hai người quyết định nằm chuyện cả buổi tối, đầu tiên là:

      "Cảnh Diệu."

      "Ừ."

      " ngủ chưa?"

      "Chưa."

      Sau lát là:

      "Kiều Kiều...."

      "Em ngủ chưa...."

      "Cũng chưa."

      Ngày hôm sau Tần Dư Kiều ôm tâm lý như sắp lên bàn mổ bác sĩ Karo. Kết quả là đơn giản hơn những gì nghĩ nhiều. Cầm mấy lọ thuốc an thần bổ não trở về, Tần Dư Kiều nhịn được với Lục Cảnh Diệu: " ra đây chính là chuyên gia."

      tay Lục Cảnh Diệu cầm tay Tần Dư Kiều, tay cầm mấy lọ thuốc bổ não kia, trả lời: "Chuyên gia đều là ngụy trang thôi, có lẽ mẹ vợ cũng bị lừa rồi. Sau khi kết hôn chúng ta cùng nhau ra nước ngoài ôn lại chuyện cũ chút.... Nhé?"

      Tần Dư Kiều gật đầu cái: "Cũng chỉ đành vậy thôi."

      Lục Cảnh Diệu nở nụ cười.

      Cách ngày tổ chức hôn lễ chỉ còn mười hai ngày, buổi tối ngày thứ mười ở lễ đường, Bạch Thiên Du gọi điện thoại cho Tần Dư Kiều. Tần Dư Kiều hôn lên môi Lục Cảnh Diệu cái rồi vui vẻ ra ngoài nghe điện thoại.

      tới năm phút đồng hồ, Tần Dư Kiều trở lại, nhịn được ném di động về phía Lục Cảnh Diệu, kích động: "Lục Cảnh Diệu , con mẹ nó hay quá mà, .... .... dám đánh tráo bác sĩ Karo!"

      Tiểu ngoại truyện: con dâu nuôi từ bé Đường Đường

      Lần trước lúc Duệ Duệ chia bánh cho ba chị em sinh ba thiếu mất phần Đường Đường nên Duệ Duệ hôn lên má Đường Đường cái. Gương mặt nhắn của bé mềm như kẹo đường vậy, lại còn có mùi quýt Duệ Duệ thích nhất nữa.

      Tiểu Duệ Duệ chỉ hôn Đường Đường mà còn dùng ngôn ngữ lưu manh của con nít với Đường Đường: "Mặt cậu thơm quá, có mùi của quýt."

      Khuôn mặt nhắn của Đường Đường đỏ bừng, chỉ đòi bánh bích quy của Duệ Duệ nữa mà còn đem bánh bích quy của mình cho Duệ Duệ.

      Duệ Duệ cũng cần, suy nghĩ chút lại nhìn Ngưu Ngưu và Bì Bì. Sau đó lại cầm cái bánh của Bì Bì đưa cho Đường Đường: "Đường Đường ăn ."

      Bì Bì vui: "Đường Đường hôm nay ăn quýt sao lại có mùi quýt được." xong, tin cũng tiến lên ngửi ngửi: " có mà."

      Sau đó Ngưu Ngưu cũng tò mò rồi ngửi cái: " có mùi quýt ."

      Buổi tối Thập Nhất đến đón vợ con, Bì Bì mách lẻo với ba chuyện này: ".... Nhưng Đường Đường ăn quýt, sao có thể có mùi quýt được."

      Sau khi nghe xong Thập Nhất nhìn về phía con , phát con nhà mình bị con trai Lục gia lưu manh.

      Lúc trở về Lục Gia đùa với Chu Thương Thương: "Hay để Đường Đường làm con dâu nuôi từ bé của Duệ Duệ nhà nhé."

      "Con dâu nuôi từ bé là gì ạ?" Đường Đường hỏi Chu Thương Thương.

      Lục Gia cười trả lời: "Chính là về sau Duệ Duệ có thứ gì tốt cũng cho Đường Đường, Đường Đường thích ?"

      Đường Đường vui vẻ gật đầu.



      ------------------------------
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 62:

      Lúc Tần Dư Kiều cúp điện thoại xong biết nên diễn tả tâm trạng của lúc này như thế nào nữa. Nhớ lại biểu mấy này nay của Lục Cảnh Diệu, đúng là tốt quá mức. Mỗi ngày đúng giờ nhắc nhở uống thuốc bổ não kia, thậm chí lúc quên uống cũng nhớ. Ví dụ như hôm qua ăn cơm ở Lục gia, sau khi ăn xong trở về phòng, đột nhiên lấy ra bình thuốc bổ não, cắm ống hút vào rồi đưa cho : "Hôm nay đừng quên uống đấy."

      Sau đó Tần Dư Kiều cảm thấy Lục Cảnh Diệu rất để ý đến chuyện bị mất trí nhớ, trong lòng còn suy đoán rằng chắc là do cũng mong mau chóng phục hồi trí nhớ. Kết quả là đây, Lục Cảnh Diệu dẫn đến gặp bác sĩ Karo, mà thay bằng tên giả mạo.

      Cho nên "Nước thần" mỗi ngày uống vốn phải là dịch dinh dưỡng do bác sĩ Karo đặc chế giúp hồi phụ trí nhớ, mà chỉ là thuốc bổ bình thường mà thôi. , suy nghĩ trong lòng Lục Cảnh Diệu còn đen tối hơn tưởng, thứ cho uống chính là nước lọc bỏ chút vị trái cây.

      " giải thích ." Giọng Tần Dư Kiều lạnh vài phần, "Em muốn nghe giải thích."

      "Kiều Kiều, chúng ta cần vội." Lục Cảnh Diệu ngẩng đầu, cũng cau mày lại, sau đó rút điện thoại di động trong túi ra, "Để hỏi thư ký xem, có lẽ là do ta nhầm lẫn."

      " giỏi lắm." Tần Dư Kiều rất tức giận, đôi tay nắm lấy bàn tay Lục Cảnh Diệu, " đúng là khốn kiếp!"

      Lục Cảnh Diệu bị Tần Dư Kiều nắm tay cho nên gọi được, cũng thể tiếp tục đổ chuyện này cho thư ký nữa, đành trấn an Kiều Kiều: "Em đừng tức giận, mấy ngày nữa là dâu rồi, chúng ta đừng để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến tâm trạng."

      Tần Dư Kiều quay đầu hít sâu hơi, sau khi đè nén cơn tức, : "Còn kết hôn cái gì nữa, chừng bị độc chết lúc nào cũng biết!"

      "Phi!" Lục Cảnh Diệu che miệng Tần Dư Kiều, nhìn với vẻ trách cứ, " lung tung cái gì thế hả, cho phép giận dỗi."

      Tần Dư Kiều hất tay Lục Cảnh Diệu ra, khoanh tay nhìn Lục Cảnh Diệu: " giải thích , phải giỏi ăn lắm sao, ...."

      Lục Cảnh Diệu chớp mắt hai cái, khuôn là vẻ lo lắng chột dạ. Sau đó đột nhiên ôm lấy Tần Dư Kiều ăn vạ: "Hôm qua em còn đảm bảo với là trong giữ tâm trạng vui vẻ trong thời gian tổ chức đám cưới, em thể lật lọng...."

      Tần Dư Kiều hung hăng đá vào chân Lục Cảnh Diệu hai cái. Lục Cảnh Diệu giận, lại khe khẽ vỗ lưng : "Được rồi, trút giận xong rồi, tất cả vấn đề về nhà lại tiếp...."

      Tần Dư Kiều đột nhiên nghĩ đến khả năng: " ngoại tình ở Edinburgh đúng ? Cho nên sợ em biết ...."

      " có ngoại tình...." Giọng của Lục Cảnh Diệu hơi trầm xuống.

      " dối." Tần Dư Kiều nhìn chằm chằm Lục Cảnh Diệu, "Em thấy được chột dạ trong mắt ."

      " có ngoại tình, người phụ nữ nào đáng để cho ngoại tình cả...." Lục Cảnh Diệu khẽ giật giật khóe miệng, bình nứt sợ vỡ, có số việc tại cũng chỉ có thể để nó biến mất rồi bắt đầu lại từ đầu mà thôi. nhìn Tần Dư Kiều hai giây mới bắt đầu , "Chỉ là có vài chuyện vui, sợ em biết ảnh hưởng đến tâm trạng kết hôn ...."

      Chuyện vui gì?

      Bởi vì quý trọng, thêm vào đó là đủ loại hiểu lầm cẩu huyết, khiến hai người bỏ lỡ bảy năm. Việc này nghĩ thế nào, tính thế nào đều làm người ta thấy tiếc nuối và đau buồn.



      ***
      Sau hôm Quả Quả , Lục Lục cũng lục tung mọi thứ trong nhà lên, rốt cuộc tìm thấy ba món đồ Quả Quả mang : bản vẽ phác họa kẹt giữa giá sách và tường, chắc do bị kẹt sau giá sách Quả Quả thấy cho nên mang ; cái thứ hai chính là cái quần lót màu trắng in hình hoạt hình, nằm lẫn trong rổ quần áo bẩn cho nên phát ; cuối cùng là bộ bài tháng trước Quả Quả mang đến, phía sau được vẽ những hoa văn rất đẹp, hẳn là bộ bài dùng để tuyên truyền quảng cáo của đoàn thể xã hội nào đó. Bộ bài này sau khi chơi với xong dọn, chỉ nhét đại vào ngăn kéo TV mà thôi....

      Lục Lục cẩn thận xếp lại từng lá bài, cuối cùng lại phát thiếu lá. tìm tất cả mọi ngóc ngách trong nhà cũng thấy.

      Cuối cùng cũng đành bó tay. đứng dậy vào phòng tắm rửa tay. Khi xoay người nhìn cái quần lót trắng trong đống quần áo bẩn, thản nhiên tới cầm lên đặt vào trong bồn rửa mặt. Bột giặt cũng bị Quả Quả lấy rồi, Lục Lục nhìn những đồ dùng vệ sinh đặt kệ, cuối cùng cho vào chậu rửa mặt chút sữa tắm, sau đó xắn tay áo lên giặt quần lót.

      Sau khi giặt xong phơi quần lót giá áo ngoài ban công. Lục Lục đột nhiên cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều có chút mệt mỏi. miễn cưỡng nằm ghế salon muốn động đậy, chỉ cảm thấy xương cốt khắp người nhức mỏi, đứng cũng mệt mà nằm cũng khó chịu, ngay cả khi nằm ghế salon cũng cảm thấy thoải mái chút nào.

      Lục Lục hoài nghi mình ngủ được ngon giấc là do bị cảm, nên buổi chiều bảo người giúp việc đổi ga giường xong liền kéo rèm cửa sổ lại ngủ mạch cho đến bảy giờ tối.

      Sau đó thấy hơi đói bụng, nhưng hơn nửa đồ ăn trong tủ lạnh đều bị Quả Quả cầm rồi. Lật tới lật lui lại tình cờ tìm thấy đồ Quả Quả quên mang , đó là nửa gói mì ăn liền để sau hai cái chai.

      Lục Lục bỏ nửa gói mì ăn liền đó vào nồi, nấu chín xong lập tức ăn như hổ đói. ra rất ghét mùi vị của mì ăn liền, nhưng Quả Quả lại rất thích. Trước kia mỗi sáng Chủ nhật họ thường dùng để ngủ nướng và làm chuyện đó. Sau khi làm tình Quả Quả thường kêu đói bụng, đợi được đến khi mua đồ ăn hoặc ra ngoài ăn, liền mặc áo sơ mi của đứng dậy nấu mỳ ăn. Lần nào cũng cố tình quan tâm hỏi : " Lục, có muốn ăn , thêm chân giò hun vào rất ngon đó." Lần nào cũng bảo muốn, nhưng thấy Quả Quả ăn ngon như vậy, cũng ăn vài miếng trong bát của .

      " khó ăn, thay quần áo dẫn em ra ngoài ăn."

      Sau đó Quả Quả lập tức để bát mỳ ăn liền xuống: "Em chỉ chờ mỗi câu này của thôi."

      ....

      Lục Lục ăn hết sạch cả mỳ lẫn nước đột nhiên cảm thấy mùi vị của mỳ ăn liền ra cũng rất được. quay trở lại phòng bếp, lục từ thùng rác bao mì ăn liền lúc nãy nhìn nhãn hiệu. ra Quả Quả hay ăn mỳ hãng này....

      Lát sau có vài người bạn học gọi đến gặp mặt, Lục Lục trực tiếp tắt máy.

      Đầu đau, cổ họng cũng đau, toàn thân mệt mỏi rã rời, giống triệu chứng của bệnh cảm vậy. Nhưng nghe ai thất tình cũng đều bị cảm. Lục Lục bi thương xoa trán, muốn thừa nhận, nguyên nhân khiến khó chịu là vì thất tình.

      ....

      Từ sau khi quay trở về từ thành phố S, Lục Lục tìm Quả Quả rất nhiều lần. Tất cả người quen Quả Quả đều rồi, nhưng theo cảm giác của Lục Lục Quả Quả đâu cả, thậm chí mỗi lần ra ngoài nhìn ai đường cũng thấy giống Quả Quả.

      Nhưng cũng chỉ là "Giống" mà thôi. Ví dụ như ngày hôm qua Lục Lục nhìn nhầm vấm vải che màu đỏ thành Quả Quả vậy, sau khi đến gần mới thấy đó là tấm vải nhung che đàn cello mà thôi.

      Trước kia Quả Quả cũng thường trốn , cho nên lúc chia tay Lục Lục nghĩ: ra chia tay cũng rất tốt, sau khi chia tay cũng cần lo lắng mỗi khi bỏ nữa, bởi vì còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi. Lúc ở bên nhau, chỉ giống như người giám hộ của mà thôi. Nhưng sau khi chia tay, cứ nghĩ tới chuyện người đàn ông khác thay thế vị trí của , đầu Lục Lục lại bắt đầu đau như búa bổ.

      Lúc ấy đầu óc của chắc là bị nhét mỡ heo rồi, ai hai người còn quan hệ lo lắng cho nhau nữa.

      Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Lục Lục lo lắng cho người. Cảm giác lo lắng hòa với nhớ nhung, nhưng điều duy nhất có thể làm lúc này lại chỉ là tưởng niệm. Cảm giác ấy như thế nào ấy à? Nó giống như trong cơ thể có dây thần kinh lúc nào cũng điều khiển tất cả cảm xúc của : sống có tốt ? có bạn trai mới chưa? có nhớ ?

      Edinburgh là thành phố cổ sương mù nổi tiếng của quốc. Lục Lục vốn cho rằng mùa đông điqua thời tiết tốt hơn chút, kết quả dự báo thời lại do chịu ảnh hưởng của khí lạnh ven biển, cho nên mấy ngày nữa thời tiết đều xấu, nhiều sương mù.

      con đường ven rừng trong trường mà tầm nhìn đến 50 mét. chỉ có đại học Edinburgh, mà toàn bộ Edinburgh đều bị bao phủ trong sương mù đầu xuân. Toà thành to lớn, tháp nhọn cao vút, núi lửa tắt lạnh lẽo, những ngọn đồi trùng điệp, tất cả đều chìm trong sương mù dày đặc, nửa nửa chỉ lộ ra hình dáng mơ hồ.

      Lúc từ thư viện ra, có nàng theo đuổi Lục Lục cảm khái với : "Mấy ngày nay Edinburgh đẹp như thành phố mây vậy."

      Đẹp cái gì, Lục Lục bị loại thời tiết quỷ quái này hành hạ cho sắp nổ tung rồi đây này.

      Lục Lục vẫn được người ta theo đuôi ngừng, chỉ có điều khua chiêng gióng trống giống như Quả Quả, làm cho trái tim nhộn nhạo, cũng bởi vì câu thích của mà cảm thấy cả thế giới trở nên đáng sáng ngời.

      Cuối cùng Lục Lục vẫn nỡ về nước, lùi thời gian tốt nghiệp, thành công xin được hạng mục, cùng người bạn học Hắc Long Giang kia tham gia cuộc thi mô phỏng buôn bán về hàng hóa thay thế tiền bạc.

      lùi ngày về nước, Lục Hoà Thước mắng qua điện thoại trận. Nhưng Lục Lục còn nóng nảy hơn, thèm gì liền cúp điện thoại. Sau đó Lục Hoà Thước đóng băng thẻ tín dụng của .

      Lục Lục cũng sợ thẻ tín dụng bị đóng băng, bởi vì đến tuần sau Lục lão phu nhân chuyển cho khoản tiền.

      Dù thế nào Lục Lục cũng vẫn sống sung sướng, cũng chưa bao giờ phải chịu nỗi khổ của học sinh du học, tính tình lại lạnh nhạt, du học bên cũng nhớ nhà là bao. Thậm chí nếu như muốn, có thể lập tức tìm tốt hơn để đương tiếp, nhưng Lục Lục lại lựa chọn phương thức tự làm khổ mình này. lựa chọn ngày ngày nhớ nhung Quả Quả, tin chắc rằng mình có thể gặp lại Quả Quả lần nữa.

      Quả nhiên vận khí của Lục Lục tệ.

      Lục Lục gặp lại Quả Quả. Đó là khi đường cùng khách hàng bàn bạc hạng mục hợp tác.

      Tháng sáu, ngày nắng hiếm có, Lục Lục từ Haddington về. ngang qua con đường lát đá, phía sau con đường là tu viện bị bỏ hoang, bên ngoài có đám người sửa chữa lại bờ tường.

      ra Lục Lục và Quả Quả luôn rất có duyên, ông trời luôn thiên vị cho bọn họ, chỉ tại bọn họ để lỡ mất duyên phận của mình mà thôi. Sau đó ông trời lại, bọn họ lại bỏ lỡ, là đôi biết đủ điển hình. theo cách khác, là vì duyên phận chưa tới cho nên mới để nó trôi qua hết lần này đến lần khác.

      Lúc Lục Lục ngang qua tu viện vốn định dừng xe, nhưng có người chặn xe , phía trước xảy ra tai nạn giao thông cấm xe cộ qua lại, khiến thể tiếp nữa. Đáng tiếc là để trở về Edinburgh chỉ có duy nhất con đường này mà thôi, cho nên Lục Lục chỉ có thể dừng xe, sau đó xuống xe ra ngoài hóng mát chút.

      Tu viện ở trấn cũ, vài người bạn trẻ chạy tới chạy lui khiêng nguyên vật liệu đến sửa tu viện. Lục Lục vốn muốn vào xem, cho nên nếu phải là có người đụng phải , cũng vào, cũng gặp lại Quả Quả lần nữa.

      Là do có cậu thanh niên giọng Oxford đụng phải Lục Lục, tay cậu ta cầm cái cọ, thuốc màu cọ cẩn thận dính vào bộ tây trang đắt tiền của Lục Lục.

      Sau đó Lục Lục chỉ có thể theo cậu nhóc mang vẻ áy náy kia vào tu viện. Cậu thanh niên này cho biết cậu ta có thuốc tẩy màu chuyên dụng, chỉ cần bôi lên đảm bảo có thể tẩy sạch vết bẩn bộ tây trang của .

      Lục Lục rảnh rỗi có việc gì làm nên cũng muốn thử loại thuốc tẩy thần kỳ kia chút.

      Người trong tu viện còn nhiều hơn bên ngoải, bên tường bắc những khung sắt cao, phía có hai người vẽ tranh lên tường.

      Lúc cậu thanh niên trẻ tuổi dẫn Lục Lục vào, Lục Lục cũng xem gì nhiều, cậu nhóc nhiệt tình tìm cái ghế sạch cho nghỉ chút.

      Sau khi cậu ta rời , Lục Lục lấy điện thoại di động ra xem cuộc gọi của bạn học, cho bạn biết kết quả cuộc đàm phán hôm nay. Lúc bấm số điện thoại, chợt nghe thấy giọng trong trẻo vang lên: "Tom, cậu lại trốn việc đấy hả?"

      Tay Lục Lục cầm điện thoại run lên, tiếng kia phát ra từ giá cao dựng bên bức từng bên trái. Quả Quả mặc bộ đồ lao động rộng rãi, đứng ở giá treo chuyện với cậu nhóc làm bẩn đồ của . Nụ cười của rất rực rỡ, rực rỡ đến mức lâu sau mới chú ý tới phần bụng nhô lên của Quả Quả.

      Lục Lục cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 63

      Doolally! ! !

      Lục Lục thực sắp phát điên mất rồi. Phát điên cũng là loại cảm xúc, trong giây lát nổi trận lôi đình, tất cả lo âu và nhớ nhung đè nén bao tháng qua đều bộc phát. Sau đó, máu trong thân thể như muốn trào lên, làm cho mất khống chế, làm cho hít thở thông, trong lòng chỉ còn lại thương và đau lòng.

      Lục Lục từng bước từng bước tới cái khung sắt, lòng bàn tay lạnh như băng, khớp xương nắm đến cứng đờ. Trong khi đó Quả Quả chỉ lo vẽ tranh, hề nhìn thấy Lục Lục đứng phía dưới.

      tay Quả Quả đặt lên bụng mình, tay còn lại cầm cọ vẽ lên tường, còn vui vẻ ngâm nga bài hát của Mân Nam. Sau đó người đàn ông da đen bên cạnh tiếp lời, hỏi hát cái gì?

      nhướn mày, : " Tình Phải Từ Hai Phía, có muốn em dạy hát bài nay ?"

      Tình Phải Từ Hai Phía.... Lục Lục chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình giật giật ngừng. muốn túm này xuống ngay lập tức, nhưng chỉ cần nhìn đến bụng , Lục Lục cũng lo đến mức xanh cả mặt. Thậm chí còn sợ mình lên tiếng hù doạ đến Quả Quả mất, nếu như giật mình, nếu như cẩn thận ngã xuống....

      Lục Lục cảm thấy xương bàn tay mình sắp bị bóp nát rồi.


      ngẩng đầu nhìn Quả Quả, làm thế nào cũng thể cất tiếng gọi tên được. lúc khóe mắt cay cay, sau lưng vang lên giọng nam, là cậu thanh niên trẻ tuổi lúc nãy. “Hóa ra ở đây à, em tìm nãy giờ.”

      Lục Lục quay đầu, cậu trai tên Thomas cầm trong tay cái bình , với Quả Quả đứng ở : “Quả Quả, em có thể mượn lọ thuốc tẩy thần kỳ của chị cho này dùng được ? Vừa rồi bất cẩn làm bẩn âu phục của ấy.”

      “Cái cậu nhóc vụng về này.” Giọng tràn ngập vui vẻ của Quả Quả bay vào tai Lục Lục, trái tim Lục Lục co thắt lại. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Quả Quả đứng phía . Khi nhìn về phía Quả Quả Quả Quả cũng nhìn về phía , nụ cười xán lạn hơn cả ánh nắng kia bỗng cứng lại giây sau đó lập tức khôi phục trở lại, nhiệt tình với Thomas: “Đương nhiên là được, Tom.” cúi đầu, “Chị còn phải cho em biết chuyện, vị tiên sinh này là … Người bạn của chị.”

      sao? khó mà tin được.” Thomas kích động nhìn về phía Lục Lục, đưa tay mình ra, “Xin chào, em là Thomas…”

      Lục Lục thèm để ý tới cậu Thomas đưa tay ra kia, mà cứ nhìn chằm chằm Quả Quả. Sau đó khó khăn mở miệng: “Quả Quả, em xuống đây .”

      Quả Quả có chút khó xử: “Em còn chưa vẽ xong.”

      “Xuống đây .” Giọng Lục Lục cương quyết, Quả Quả suy nghĩ chút, cuối cùng cũng xoay người trèo thang xuống. Lục Lục đứng dưới, mỗi bước của Quả Quả giống như giẫm vào tim cái. Cuối cùng khi Quả Quả đặt chân xuống đất, Lục Lục vội vàng đỡ lấy : “Cẩn thận.”

      “Cám ơn .” Quả Quả lặng lẽ đẩy tay Lục Lục ra, “Lục… Sao lại ở đây?”

      Lục Lục: “ tới đây bàn chuyện làm ăn.”

      “À” Quả Quả gật đầu, có chút tiếc nuối , “Mấy ngày nay em phải làm gấp, nơi này sắp sửa thành nhi viện, vài ngày nửa có rất nhiều bạn tới đây ở… Em hơi bận, có thời gian tiếp đãi …”

      “Làm gấp?” Mắt Lục Lục tối lại, bên trong còn bao hàm tia lửa. hít sâu hơi, nắm lấy cổ tay Quả Quả, “Quả Quả, em đúng là điên rồi.”

      Quả Quả tỏ ra hiểu: “ Lục, sao thế?”

      Lục Lục cúi đầu nhìn cái bụng còn của Quả Quả, lực tay khống chế được tăng lên, cuối cùng Quả Quả ai ui tiếng, dùng sức hất ra, “ điên à.”

      “Em mới điên có, theo .” Lục Lục muốn túm Quả Quả , nhưng Quả Quả chịu. Lục Lục lại sợ động tác của mình quá mạnh làm bị thương, cuối cùng hai người chỉ có thể giằng co lẫn nhau.

      Nơi này là địa bàn của Quả Quả, thấy sắc mặt Lục Lục tốt, đám người kia lập tức xúm lại đứng sau lưng Quả Quả. Nếu như lúc này Quả Quả mở miệng đuổi Lục Lục, Lục Lục nhất định bị ném ra ngoài ngay lập tức.

      Nhưng sau khi trừng mắt nhìn Lục Lục lúc, Quả Quả cười hì hì quay đầu về phía các bạn mình : “ ấy hơi nóng tính chứ phải là người xấu đâu.”

      Quả Quả theo Lục Lục ra xe của . Lúc lên xe vì bụng khá lớn nên khẽ lấy tay đỡ hông. Chi tiết này rơi vào mắt Lục Lục, cảm thấy châm chọc vô cùng.

      Nếu như có chi tiết này, suýt chút nữa Lục Lục cho rằng Quả Quả biết mình có thai, có phụ nữ có thai nào giống như sao?

      Vất vả lắm mới gặp lại nhau, vừa thấy mặt Lục Lục bắt đầu trách , sau lúc im lặng : “Em thu dọn ít đồ, cùng trở về Edinburgh.”

      Quả Quả chớp mắt, hiểu: “Tại sao?”

      Lục Lục bị chọc tức, nhìn chằm chằm bụng Quả Quả, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu như em muốn sinh nó, thể chịu trách nhiệm.”

      Quả Quả cúi đầu, sau đó cong cóng khóe môi, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười: “ Lục, chẳng lẽ muốn nhận niềm vui làm cha sao?”

      Niềm vui làm cha, Lục Lục hiểu, đành hiểu theo nghĩa đen, quay đầu : “… Làm cha đương nhiên là chuyện vui…”

      Quả Quả lập tức cười như điên, vẻ mặt Lục Lục lại như ăn phải thứ gì đó muốn ăn. Quả Quả quay đầu , Thomas ở ngoài cửa xe lo âu nhìn về phía .

      Lục Lục hiểu nhìn Quả Quả, Quả Quả cười đến chảy nước mắt, sau đó ngừng cười, giải thích: “Vui vì làm cha cho con của người đàn ông khác sao.”

      Lục Lục: “….”

      Quả Quả đột nhiên đưa tay trái tới trước mặt Lục Lục: “Đẹp .”

      “Cái gì…” Lục Lục cúi đầu nhìn tay Quả Quả, bỏ qua việc tay dính màu bàn tay nhắn, ngón tay thon dài trắng nõn, “Đẹp…”

      “Nhìn đâu đấy.” Quả Quả giơ ngón áp út của mình lên, đưa chiếc nhẫn hình thiên nga lên cho thấy, “Nhìn đây này, nhẫn đẹp .”

      Não Lục Lục bắt đầu hoạt động, càng hoạt động càng thấy trống rỗng: “Quả Quả…”

      “Em kết hôn rồi.”

      “Đừng có đùa.”

      mà, chồng em đẹp trai lắm.”

      “Quả Quả!”

      “Em kết hôn rồi mà, đứa bé trong bụng là của ấy.”

      Lục Lục cau mày: “Có bản lĩnh em dẫn chồng em đến đây cho xem.”

      Quả Quả đưa Lục Lục đến nhà của mình, đó là ngôi nhà quá mới, bức tường bên ngoài loang lổ, nhưng bên trong có vẻ mới hơn, chắc là do được tân trang lại. Trong căn nhà dán đầy giấy nhớ màu vàng nhạt ấm áp, giấy dán tường treo mấy bức hình trẻ .

      "Chồng em rất bận nên về nhà hơi muộn, nếu muốn gặp ấy, vậy phải đợi lúc." Quả Quả , sau đó pha cho ly trà mật ong.

      Lục Lục ngồi xuống chiếc sofa bằng vải thô ở phòng khách: " có thể đợi."

      Quả Quả hơi khom người đặt ly trà mật ong xuống trước mặt Lục Lục: “Em lừa đâu."

      "Quả Quả, đùa kiểu này vui đâu."

      Quả Quả đỡ bụng qua lại trong phòng khách, sau đó quay sang nhìn Lục Lục: "Lục Tiểu Lục, em lừa ." xong lấy từ trong ngăn kéo ra tấm hình ném cho Lục Lục, "Đây, hình của chồng em đó, ấy tên Simon, là bác sĩ phòng khám."

      Ảnh Quả Quả đưa cho Lục Lục là tấm hình hai người chụp chung. Lục Lục nhìn thằng nhóc đẹp trai trong hình, trong lòng kiên quyết cho rằng đây là chuyện bất khả thi nhưng lồng ngực vẫn cảm thấy chua chát. để tấm hình lên bàn trà: "Quả Quả, em đúng là nhọc lòng."

      Quả Quả rất bất đắc dĩ: "Vậy cứ tiếp tục chờ ."

      Sau đó khoảng gần năm giờ chiều, Lục Lục nghe thấy tiếng mở khóa. ngẩng đầu nhìn Quả Quả, Quả Quả bóc hạt dưa, bóc hết hạt dưa rồi để lên tờ giấy. Trước khi Simon về, Quả Quả vừa bóc hạt dưa vừa kế cho nghe chuyện tình của Simon và , càng nghe sắc mặt Lục Lục càng khó coi.

      Simon mang theo túi đồ ăn lớn mở lên vào, ta liếc nhìn Lục Lục trong phòng khách, cười hỏi Quả Quả: "Quả Quả, có bạn đến chơi à."

      Quả Quả dốc tất cả hạt dưa bóc vào trong miệng, đứng lên tới ôm cánh tay ta: "Sao hôm nay về sớm vậy."

      Simon véo má Quả Quả, nhìn về phía Lục Lục: "Sao em giới thiệu?"

      Quả Quả chớp mắt, cười khanh khách dắt Simon tới giới thiệu: "Lục Lục, bạn trai cũ của em, trước kia em kể cho nghe rồi đó...."

      Ngụm máu cuối cùng của Lục Lục cũng phun ra rồi.

      Trước lúc chia tay, Lục Lục hi vọng sau khi và Quả Quả chia tay, Quả Quả có thể nhớ tới những điểm tốt của , cũng có thể nhớ tới những điểm tốt của Quả Quả. Nhưng khi thái độ của Quả Quả bây giờ giống y như đúc với những gì mong đợi, lại cảm thấy khó chấp nhận.

      Lục Lục nhìn tên Simon trước mắt, là người đàn ông lùn nhưng có diện mạo khá. ta chắc chỉ khoảng mét sáu tám. Lục Lục cậy vào ưu thế chiều cao của mình, từ cao nhìn xuống Simon. Simon mặc cái áo khoác nửa mới nửa cũ, nhưng nụ cười lại rất thân thiết. Nghe Quả Quả giới thiệu như vậy, ta nhiệt tình chào hỏi : "Rất vui được gặp ...."

      Lục Lục lại vui chút nào, cảm thấy cảnh tượng trước mắt giống như giấc mơ vậy, nhưng sao nó lại chân đến thế, chân đến mức Lục Lục cảm nhận được khí gia đình ở trong căn nhà này.

      Lục Lục phát điên rồi, bắt đầu viện cớ . Dĩ nhiên cũng có lý do chính đáng, ví dụ như đường quay về Edinburgh giờ được.

      Quả Quả đề nghị, "Cách đây xa có khách sạn, em bảo Simon dẫn ."

      " cần, muốn ở đây." Lục Lục quét mắt nhìn cả căn nhà, chỉ có gian phòng. Sau đó đôi mắt nhìn về chiếc ghế sofa, " ngủ ở đó là được rồi."

      Quả Quả buông tay, Simon kéo tay Quả, sau đó với , "Vậy chúng ta ăn cơm trước , mua pizza em thích nhất đấy.”

      Bữa tối vốn chỉ mua cho hai người nhưng bây giờ phải chia ba, cuối cùng ai được no bụng cả, nhất là phụ nữ có thai như Quả Quả. dựa lưng vào ghế nhìn Lục Lục: "Làm thế nào bây giờ, em còn đói, đều tại , làm hại bé con của em có bữa tối mà ăn."

      Lục Lục mặc cho Quả Quả chế nhạo, với Simon: "Nhà hai người có nguyên liệu gì để nấu ăn ?"

      "Ngại quá, em và Simonđều biết nấu cho nên tủ lạnh có gì cả.” Quả Quả dần mất kiên nhẫn với Lục Lục, giọng cũng trở nên khó chịu, ra chỉ thị cho Simon: “Lấy bánh bích quy cho em, em thể để cho cục cưng của em đói bụng được.”

      Simon sờ sờ tay Quả Quả: “ ra ngoài mua đồ ăn, em chờ chút.” xong, ta nhìn về phía Lục Lục, “ Lục, còn muốn ăn cái gì ?”

      cần.” Lục Lục lắc đầu, sau đó Simon gật đầu, trước khi khỏi cửa còn ôm Quả Quả cái. Lục Lục vẫn thờ ơ lạnh nhạt, sau khi Simon rời liền , “Diễn đủ chưa?”

      Quả Quả muốn tránh xa Lục Lục, đứng lên về phòng, nửa đường xoay người lại, “Xin cứ tự nhiên, em phải về phòng ngủ, phụ nữ có thai rất thích ngủ.”

      Lục Lục bước nhanh tới trước mặt Quả Quả: “Quả Quả!”

      Quả Quả đề phòng đỡ bụng mình: “ đừng dọa con em.”

      Lục Lục cảm thấy mình và Quả Quả thể chuyện với nhau ràng được, mà Quả Quả cũng tỏ vẻ muốn chuyện với , tại sao lại đột nhiên biến thành thế này?

      Cuối cùng Lục Lục chịu thua trước: “Đừng nóng giận, cùng trở về Edinburgh , chăm sóc em tốt. Cái tên Simon kia em cũng thấy rồi đấy, ta ngay cả cơm cũng để cho em ăn no.”

      Quả Quả đau đầu: “Nếu như phải tại , em ăn đủ no sao?”

      Lục Lục đổi vấn đề: “ ta có cái gì tốt chứ?”

      Quả Quả ngước mắt lên: “ ấy giống như , thẳng thắn, làm việc nghiêm túc, hơn nữa ấy rất tuấn tú, là loại mặt trắng em thích.”

      LụcLục: “Chỉ được 1m65 ?”

      Quả Quả: “Ngại quá, ấy có cùng chiều cao với Napoleon, 1m68.”

      Lục Lục: “Quả Quả, em có biết em làm cái gì . Em coi cuộc sống của em là trò đùa, làm sao tin được em và cậu Simon kia là vợ chồng. Bây giờ hai người giống như hai đứa trẻ chơi trò gia đình vậy, biết ? Ngay cả cuộc sống cơ bản hai người còn chịu trách nhiệm được nữa là.”

      Sau đó Quả Quả cũng tức giận, trước khi còn vuốt vuốt bụng mình như trấn an vậy, hình như rất sợ tâm trạng của mình ảnh hưởng tới đứa trẻ.

      “Vậy cho em biết thế nào là cuộc sống nghiêm túc, em chưa từng thấy cuộc sống giờ của em có gì tốt. Ngày nào em cũng vui vẻ, em sống cuộc sống em muốn, em làm chuyện em thích, em nghiêm túc đối xử với mọi người… cho em biết làm vậy có gì khiến coi thường… Mà , mới là người chịu thừa nhận tình cảm, người cố chấp như có tư cách gì chỉ trích cuộc sống của em là trò đùa. Đầu óc đúng là có vấn đề mới tự nhiên chạy đến đây đòi làm cha của con người khác.”

      Lục Lục: “Tùy em muốn thế nào .”

      Lục Lục quả nhiên chịu , buổi tối Simon ôm cái chăn cho : “Sợ rằng phải để chịu thiệt đêm rồi.”

      Lục Lục nhìn về phía Quả Quả, thay xong áo ngủ ra với Simon: “Chúng ta cũng ngủ sớm chút thôi.”

      Simon gật đầu, sau đó với Lục Lục: “ chịu khó đêm nhé.” Sau đó cùng Quả Quả vào phòng, đóng cửa lại.

      Nhìn cửa phòng khép chặt, Lục Lục nằm ghế sa lon, cái ghế sa lon cũ kỹ kêu “Két” tiếng, Lục Lục lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, tâm trạng tồi tệ đến mức thể tưởng tượng nổi nữa.

      11 giờ đêm, Lục Lục đến trước cửa, gõ cửa. ai trả lời , Lục Lục tiếp tục gõ, ai ra mở cửa, Lục Lục tiếp tục gõ. Rốt cuộc Quả Quả cũng từ bên trong ra, cực kỳ tức giận, mở cửa gầm lên với Lục Lục: “Con mẹ nó cút cho tôi!”

      ***

      “Con mẹ nó cút cho em!” Sau khi Tần Dư Kiều trở lại biệt thự, mặc dù rất tức giận nhưng vẫn hạ giọng vì sợ đánh thức Duệ Duệ. chỉ ra cửa phòng, “ ra ngoài cho em.”

      Lục Cảnh Diệu đè tay Tần Dư Kiều lại: “Kiều Kiều, đây là nhà , có thể cút đâu đây.”

      ra những lời này của Lục Cảnh Diệu vốn là để lấy lòng Tần Dư Kiều, đáng tiếc chẳng những lấy lòng được Tần Dư Kiều mà còn khiến điên tiết hơn. Sau đó Tần Dư Kiều khẽ căn môi đẩy Lục Cảnh Diệu ra, tức giận bỏ .

      Tần Dư Kiều rất nhanh, Lục Cảnh Diệu đuổi theo Tần Dư Kiều đến cửa chính, kết quả đuổi được nửa lại sái chân. Lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên sái chân, Lục Cảnh Diệu ngồi xổm xuống, đau đớn với Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, đau quá.”

      Tần Dư Kiều xoay người. Dưới đèn đường kiểu châu Âu, Lục Cảnh Diệu đau ra lời. chỉ mặc áo ngủ đuổi theo , vẻ mặt dường như rất đau. ngẩng đầu với Kiều Kiều: “Hình như tổn thương đến dây chằng rồi…”

      Tần Dư Kiều mặt lạnh nhìn người đàn ông kia diễn trò, vô cảm xoay người rời . Nhưng đến cửa lớn, Tần Dư Kiều lại nghĩ đến Duệ Duệ. giậm chân, cuối cùng cũng đành phải quay về.
      Last edited: 2/10/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64

      Lúc Tần Dư Kiều trở lại biệt thự, Lục Cảnh Diệu ngồi mình trong phòng khách, tay cầm túi chườm đá đặt lên chân phải. Thấy về chỉ hơi ngước lên liếc cái, sau đó giận dỗi quay đầu thèm nhìn Tần Dư Kiều nữa.

      Tần Dư Kiều vốn tức giận, nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Cảnh Diệu lại càng tức hơn. quan tâm tới , thẳng lên cầu thang. Sau đó Lục Cảnh Diệu khó chịu "này" tiếng, Tần Dư Kiều
      [​IMG]
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quả Quả để ý
      [​IMG]
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :