1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kén Cá Chọn Canh - Tùy Hầu Châu (Hoàn Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57 Beta: chjchjbj

      Mùng tám tết, Lục Cảnh Diệu liền bị Lục Hòa Thước đuổi về công ty, cho nên lúc ban ngày phải mình đối mặt với người Lục gia, dĩ nhiên vẫn còn có Hi Duệ ở bên . Cho nên lịch trình của Tần Dư Kiều là buổi sáng cùng Hi Duệ làm bài tập nghỉ đông, sau cơm trưa đưa Hi Duệ và Cầu Cầu ra ngoài tản bộ, sau đó đúng giờ cơm trở về Lục gia. Bởi vì bấm thời gian quá chuẩn nên lần nào Lục Hòa Thước cũng ý kiến: “Bình thường thấy đâu, chỉ có lúc ăn cơm là gặp được thôi, đúng là người bận rộn.”

      Lần nào Tần Dư Kiều bị Lục Hòa Thước chọc giận cũng lấy Lục Cảnh Diệu ra để trút, sau đó Lục Cảnh Diệu đề nghị : “Đừng đưa Hi Duệ ra ngoài nữa, ông già thấy cháu nên tức giận. Nếu như em muốn ra ngoài tìm lý do là được rồi.”

      Sau đó Tần Dư Kiều quyết định trở về Tần Ký.

      Ngày đầu tiên trở về Tần Ký làm, Tần Ngạn Chi gọi điện thoại tới, cười ha hả hỏi tình hình gần đây: “Người Lục gia đối với con có tốt ?”

      Tần Dư Kiều nâng cằm lên trả lời: “Rất tốt.” Sau đó nhớ tới Tần Ngạn Chi cho Hi Duệ cổ phần công ty, còn tặng cho Bạch gia sách và đủ loại quà tặng, trong lòng cũng rất bối rối, chống cùi chỏ lên bàn làm việc với Tần Ngạn Chi: “Cha, ngày đó con cố ý nổi giận.”

      Tần Ngạn Chi ở bên kia bỗng trầm lặng: “Kiều Kiều, có thể cho cha cơ hội bồi thường con ?”

      Tần Dư Kiều rầu rĩ : “Bồi thường cái gì chứ, con trưởng thành rồi, nên là con chăm sóc hiếu kính cha mới phải.”

      Tần Ngạn Chi lại im lặng, lúc cấp lời giọng mang theo cảm khái khó có thể che giấu: “Con nhà chúng ta trưởng thành rồi.”

      Tần Dư Kiều hơi mím môi: “Được rồi, chuyện với cha nữa, con gọi điện thoại cho bà nội đây.”

      Tần Dư Kiều từ thành phố G trở về được ngày liền gọi điện thoại cho bà nội. Lần đầu trò chuyện hai bên đều có chút lúng túng, bà Tần được mấy câu liền để cho dì Chu của Tần gia nghe. Nhưng khi số lần trò chuyện ngày càng nhiều, thời gian chuyện với bà nội cũng càng lúc càng dài. Họ tìm được chủ đề để tán gẫu, chuyện thời tiết, chuyện các chị dâu của Lục gia, chuyện về Duệ Duệ, còn cả Lục Cảnh Diệu nữa.

      ra bà Tần rất sợ cháu mình bị người Lục gia bắt nạt, mỗi lần đều muốn dặn dò đôi câu: “Kiều Kiều à, bà thấy cậu Lục Cảnh Diệu kia mặc dù tính khí tốt nhưng lại rất che chở cháu, về sau có chuyện gì cháu cứ thương lượng với cậu ta, các cháu có con rồi, cũng cần kết hôn thôi, cố gắng mà sống với nhau cho tốt.”

      “Cháu biết rồi ạ.” Tần Dư Kiều ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, thấy sắp tan tầm liền với bà nội: “Bà nội, cháu cúp trước nhé.”

      “Duệ Duệ đâu rồi, hôm nay Duệ Duệ sao lại chuyện với bà?” Bà Tần còn chưa muốn cúp điện thoại, "Bà muốn chuyện với Duệ Duệ…”

      “Cháu ở công ty mà, Duệ Duệ chơi bóng với ông nội nó rồi.” Tần Dư Kiều vừa nhìn tài liệu vừa với bà nội, “Như vậy , buổi tối cháu bảo Duệ Duệ gọi điện thoại cho bà nhé?”

      “Được.”

      “… Đúng rồi, Phỉ Phỉ thế nào, bà nội có thích ấy ?”

      “Thích chứ, Phỉ Phỉ là đứa bé ngoan.”

      “…”

      Trước khi cúp điện thoại, Tần Dư Kiều lại chuyện cùng Chu Nghi Xuân lúc. ra cũng chẳng có chuyện gì, chỉ hỏi bà nội gần đây ăn uống thế nào, có kiểm tra thân thể định kỳ hay . Ngoài ra Chu Nghi Xuân cũng lén với về chuyện của Hạ Vân và Hạ Nghiên Thanh.

      Cho nên thông qua dì Chu biết được Hạ Nghiên Thanh chủ động rời khỏi Hạ gia dọn ra ngoài. Tối sau hôm Giang gia chủ động giải trừ hôn ước với Hạ Nghiên Thanh, Hạ Vân cãi cọ với Tần Ngạn Chi, cuối cùng lại bị câu của Tần Ngạn Chi dọa sợ: “Nếu như bà muốn theo con bà cùng dọn ra ngoài, tôi ngăn cản.”

      ra sau khi trở về thành phố S, Tần Dư Kiều còn quan tâm đến chuyện Hạ Nghiên Thanh có chuyển ra ngoài hay . cam lòng cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, thậm chí lúc nghe tin Hạ Nghiên Thanh dọn ra ngoài ở còn lo lắng bà nội đơn vì có ai làm bạn. Vậy nên lập tức liên lạc với Hình Chính, bảo tìm dùm y tá đáng tin ở thành phố G đến chăm sóc bà. Sau đó Hình Chính liền đưa Phỉ Phỉ tới.

      ——

      Lúc Tần Dư Kiều chuẩn bị tan tầm, thư ký đẩy cửa vào, vẻ mặt có chút phức tạp: "Quản lí Tần, Lục tổng tới."

      Tần Dư Kiều biết tại sao vẻ mặt thư ký lại phức tạp như vậy, tin và Lục Cảnh Diệu đính hôn được công bố: mười tám tháng ba, là Lục Hòa Thước và Bạch Diệu chọn. Mặc dù vội như ngày mùng chín của Lục Cảnh Diệu lúc trước, nhưng cũng chỉ cách hôn lễ có tháng. Lục gia cũng bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ cho và Lục Cảnh Diệu.

      Các cán bộ lãnh đạo của công ty Cao ốc Thời đại đều quen mặt Lục Cảnh Diệu bởi vì Lục Cảnh Diệu từng là bạn trai tin đồn của Diêu Tiểu Ái, bởi vì sở vụ nơi Diêu Tiểu Ái làm kế toán ở ngay lầu dưới của Tần Ký, cho nên cán bộ lãnh đạo của Tần Ký lại càng quen mặt Lục Cảnh Diệu.

      Tần Dư Kiều vẫn thích Lục Cảnh Diệu tới công ty tìm . Bạn trước của vẫn còn ở lầu dưới kia kìa, công khai ra vào công ty như vậy, nếu như gặp Diêu Tiểu Ái chẳng phải rất khó xử sao?

      Nhưng có số chuyện cho dù với Lục Cảnh Diệu mấy lần, Lục Cảnh Diệu vẫn làm theo ý , thậm chí còn lý do lý trấu: “Nếu như em khó xử em cần tiếp tục quan tâm đến cái công ty rách nát ấy nữa. Nếu như có chỗ làm, thiếu honey đấy.”

      nghĩ hay nhỉ, còn honey cơ đấy… Nếu như em mà đến công ty , chẳng phải honey của công ty hận chết em sao?”

      Sau khi Lục Cảnh Diệu tới, Tần Dư Kiều cũng chuẩn bị tan tầm. lấy áo khoác da màu trắng từ mắc xuống, sau đó cầm túi bàn, với Lục Cảnh Diệu.

      “Đúng là ‘muốn gán tội cho người khác chẳng sợ tìm được lý do’.” Lục Cảnh Diệu nở nụ cười, “ hiểu rồi, dù làm cái gì cũng thể khiến em khen câu.”

      “Chỉ uất ức nhất ý.” Tần Dư Kiều ném điện thoại vào trong túi, xoay người khoác tay Lục Cảnh Diệu. cao 1m68, cộng thêm giày năm sáu cm, vậy mà đứng ở bên cạnh Lục Cảnh Diệu vẫn có vẻ bé. Hôm nay mặc chiếc áo khoác da, bỏ vẻ đoan trang ưu nhã ngày thường, bỗng tăng thêm phần quyến rũ động lòng người. Kết hợp với nụ cười , đúng là quyến rũ khiến Lục Cảnh Diệu thể kìm chế được.

      Mùi vị này đúng là vừa mềm mại vừa tê dại lại ngọt ngào, hận thể giấu Tần Dư Kiều để cho người đàn ông khác thấy. Nhưng đàn ông cũng có lòng háo thắng và ganh đua so bì, cho dù Tần Dư Kiều nhưng chỉ cần Tần Dư Kiều đứng cạnh , cũng có khiến có cảm giác thỏa mãn.

      Phía trước là , phía sau là mặt mũi đàn ông, Lục Cảnh Diệu cảm thấy may mắn vì người phụ nữ của là Tần Dư Kiều. Bởi vì là Tần Dư Kiều, cho nên hạnh phúc hơn rất nhiều đàn ông thế giới.

      ——

      Tần Dư Kiều kéo Lục Cảnh Diệu vào thang máy. ra mỗi lần thang máy của Cao ốc Thời Đại đều có cảm giác tốt, kết quả đúng là ghét trời nào trời trao của đó. Lúc thang máy vừa xuống được tần, cửa thang máy lại mở ra, người đứng ở bên ngoài chính là Diêu Tiểu Ái.

      Diêu Tiểu Ái nhìn thấy và Lục Cảnh Diệu có chút do dự, nhưng chỉ do dự tới giây, Diêu Tiểu Ái liền xách theo túi công văn bước vào.

      Tần Dư Liều hơi lùi ra sau nhưng Lục Cảnh Diệu lại kéo về, cúi đầu vui nhìn cái.

      Lục, quản lí Tần.” Diêu Tiểu Ái chủ động chào hỏi, giọng lễ độ lại xa cách.

      Tần Dư Kiều ngẩng đầu cười gượng với Diêu Tiểu Ái, lại còn lén véo lên kéo tay cánh tay Lục Cảnh Diệu. Sau đó Lục Cảnh Diệu lại dùng tay kia đặt lên mu bàn tay , nghiêm túc gật đầu với Diêu Tiểu Ái cái: “Kế toán Diêu.”

      Đúng là người đàn ông phân biệt ràng!

      Tần Dư Kiều nhớ tới lần đầu tiên và Lục Cảnh Diệu gặp mặt ở thành phố S, vị trí đứng giống Diêu Tiểu Ái lúc này, còn Diêu Tiểu Ái cũng ôm tay Lục Cảnh Diệu giống lúc này, sau đó Lục Cảnh Diệu đột nhiên quay đầu hỏi tầng mấy.

      Tần Dư Kiều cũng ghen với Lục Cảnh Diệu và Diêu Tiểu Ái, chỉ vì xuống nên chuyện, ngược lại Lục Cảnh Diệu hiểu lầm ghen, cúi đầu nhìn cái : “Tần Dư Kiều, nếu như em dám vì mỗi chuyện của và Diêu Tiểu Ái này mà giận dỗi, tha cho em đâu.”

      Tần Dư kiều lườm Lục Cảnh Diệu cái: “Yên tâm, em muốn giận dỗi với .”

      "Vậy sao em chuyện với ?" Lục Cảnh Diệu giật giật khóe miệng, giọng điệu có chút bất mãn.

      Tần Dư Kiều chịu nổi Lục Cảnh Diệu, ngước mắt nhìn : “Là nhạy cảm đấy chứ, em chỉ cúi đầu suy nghĩ chuyện của mình thôi. Chẳng biết là ai đuối lý, nhất quyết trả đũa buông tha người ta.”

      “Ái chà, mồm miệng lợi hại .” Lục Cảnh Diệu mỉm cười.

      Tần Dư Kiều cũng cười, sau đó dựa đầu vào Lục Cảnh Diệu: “Đồ đàn ông keo kiệt!”

      ra Lục Cảnh Diệu sợ chuyện của mình cùng Diêu Tiểu Ái có thể ảnh hưởng đến quan hệ của và Kiều Kiều, bởi vì trong chuyện này rất quang minh chính đại mà. Lúc trước hẹn hò Diêu Tiểu Ái có nhắc đến chuyện đến nhà hai lần nhưng chịu. Khi đó tuy rằng cảm thấy Quả Quả bao giờ xuất nữa nhưng trong lòng vẫn có chút nỡ. Nghĩ thầm, Quả Quả hẹp hòi, nếu như ông trời cho cơ hội khiến Quả Quả lại xuất trong cuộc đời , thể phá hỏng cơ hội này được.

      Cho nên nhiều ít vì ý nghĩ này mà có thể “thủ thân như ngọc” nhiều năm như vậy. Trong khoảng thời gian đó những khổ sở khi phải gối đầu ngủ mình chỉ có người đàn ông nào từng phải chịu đựng qua mới có thể hiểu được, huống chi tạp niệm trong đầu thể ít hơn những người đàn ông khác. Lúc ngủ được, đổi giường hoặc đổi phòng cũng được, còn về phần đổi phụ nữ làm chuyện đó, Lục Cảnh Diệu phải nghĩ tới. Chỉ là cũng ngờ trong phương diện kia lại có chút soi mói và sạch , cho nên mấy năm này khổ cũng đành chịu.

      Lại ở Edinburgh Lục Cảnh Diệu cảm thấy Quả Quả rất tốt, nhưng là chỉ là “rất tốt” mà thôi, phải tốt nhất, cũng phải là cả đời đều tốt.

      Khi đó có chút kiêu ngạo, bởi vì là đàn ông Lục gia. biết mình và Quả Quả có tương lai, cho nên lúc ban đầu quen với Quả Quả, cũng chỉ ôm tâm tình phóng túng vui đùa. thẳng ra là có thể cưng chiều , thương , thậm chí , nhưng cưới càng ở bên cả đời.

      Cho dù nghĩ như vậy, lúc ấy Lục Cảnh Diệu cũng cảm thấy là Quả Quả được lời.

      rất ưu tú, rất tự phụ, Quả Quả quả có xinh đẹp hấp dẫn nhưng cũng chỉ là tay trống ở quán bar, thiếu nữ mỗi ngày theo đám thanh niên ở tầng thấp nhất của Scotland. Những người đó vất vả giống như kẻ ăn xin đường, thế nhưng ai cũng có lòng tự ái. Bọn họ là những người cuồng Rock and roll có thể hy sinh tất cả vì nhạc, là những tay vẽ mỗi ngày dựa vào vẽ tranh châm biếm đầu đường kiếm sống… biết tại sao Quả Quả lại quen đám người kia, nhưng có thể thấy được Quả Quả lúc ấy theo chân bọn họ lăn lộn thời gian.

      “Lục lục, biết ? Bản nhạc James viết rất tuyệt, em cảm thấy ấy có thể trở thành nhà soạn nhạc tài giỏi nhất…”

      Xin hỏi nhà soạn nhạc, biết có thể hiểu khuông nhạc ?

      “Tiểu Bàn, cậu ấy rất săn sóc, là người tốt.”

      Rắp tâm bất lương có!

      ấy là William, em từng kể với đó. ấy là Van Gogh tương lai, rất lợi hại.”

      ……

      Còn chưa bằng Van Gogh đâu nhưng bề ngoài lại rất giống Van Gogh rồi.

      Nhưng khi đó Lục Cảnh Diệu nể mặt Quả Quả nên vẫn đưa tay ra: “Xin chào, tôi là bạn trai Quả Quả, mọi ngươi có thể gọi tôi là Lục Lục.”

      Vẻ mặt tươi cười, giọng chân thành, nhưng dù cho giọng của lúc ấy có chân thành đến nhường nào vẫn thể che giấu được tâm tình cao cao tại thượng của . Tựa như lúc ấy cảm giác mình và Quả Quả nhau là loại người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, là loại thỏa hiệp của đối với Quả Quả.

      tóm lại, hy sinh nhiều hơn Quả Quả cho nên lúc nhau quyền chủ đạo nhất định phải nằm trong tay , bởi vì hy sinh của quá lớn.

      ……

      Thời tiết ở Edinburgh vẫn luôn thay đổi thất thường, sau khi Lục lục và Quả Quả gặp mặt vài lần, tâm tình của cũng thay đổi thất thường giống hệt thời tiết Edinburgh.

      Tháng 9, 10 ở Edinburgh là mùa du lịch, đường phố tràn ngập người da màu. Người đến người , Lục lục càng nhìn càng thấy phiền.

      cảm thấy là Quả Quả chủ động trêu chọc , kết quả sau khi trêu chọc lại là ba ngày hai bữa gặp. Sau đó lúc gặp mặt lại cười hì hì tựa như kẻ điên, bàn tay bé mềm mại nắm lấy vạt áo , mặc cho giận dữ thế nào cũng tức giận.

      Sau đó Lục lục cũng coi như trong lòng có chút an ủi, ít nhất tính khí Quả Quả rất tốt. Kết quả là ở bên nhau càng lâu, mới phát Quả Quả lừa . Ban đầu có vẻ đáng thương tội nghiệp, sau thời gian lập tức trở nên vênh váo tự đắc, kiêu ngạo như nữ hoàng quốc.

      Lục Lục và Quả Quả chính thức gặp nhau là lúc Quả Quả làm tay trống trong quán bar. Lúc ấy bạn học có quan hệ rất tốt với rằng quán bar Peter có Trung Quốc rất đẹp, muốn lôi kéo nhìn thử lần, sau đó lại xin số điện thoại của ấy. Nếu như có thể phát sinh chuyện gì ở nơi đất khách quê người này càng hoàn mỹ.

      Kiểu gặp mặt lãng mạn cần chịu trách nhiệm này đều là sở thích trong lòng đàn ông.

      Bởi vì bạn học cũng khá thân với ông chủ bán bar, Quả Quả bị ông chủ gọi từ giá trống xuống. mặc chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình buộc ở ngang hông, lộ ra vòng eo thon xinh đẹp khêu gợi, rốn còn gắn đá. Dưới ánh đèn mờ mờ của quán bar, Lục Lục cảm thấy nơi sáng nhất chính là cái rốn của này, sáng lấp lánh … đúng là biết xấu hổ.

      Chỉ là biết xấu hổ này lại có giọng trong trẻo dễ nghe, còn mang theo dịu dàng của thiếu nữ, nụ cười trong trẻo. Lúc bị chọc cười đôi mắt to cũng có thể cong thành hình trăng khuyết bởi vì phía dưới mắt có bọng mắt dài . này ràng ăn mặc khoa trương phản nghịch nhưng Lục Lục lại cảm thấy này rất thân thiện.

      Cho nên khi ngồi xuống bên cạnh , Lục Lục cũng thấy ghét, ngược lại còn muốn dịch lại gần chút. Mỗi khi che miệng đùa với bạn học , Lục Lục đều bất giác cười theo. Lúc đến chỗ buồn cười, cũng chen vào mấy câu. Mỗi lần chen vào , liền quay đầu sang nhìn , nháy mắt cái, sau đó hỏi bạn học : “ ấy là bạn của à?”

      “Đâu chỉ là bạn bè, bọn em.” Bạn học chuyện trước mặt Quả Quả rất khoa trương, cười híp mắt nhìn Quả Quả: “Quả Quả đúng ? Tại sao em tên là Quả Quả vậy, tên là gì? mình ở Edinburgh sao?”

      Trong lòng Lục Lục cười nhạo, khả năng tán quá thấp, sau đó cúi đầu nhìn phản ứng của Quả Quả. Bởi vì Quả Quả cúi đầu cho nên nhìn thấy được vẻ mặt của , nhưng mà nghe được giọng của dường như đau lòng đến sắp khóc: “Ba mẹ em ly hôn, ai cần em…”

      “Ai ai ai, là đáng thương.” Bạn học than thở tiếp tục hỏi, “Cho nên em phải mình ở đây đánh trống kiếm tiền nuôi sống bản thân sao?”

      Quả Quả nghẹn ngào, sau đó gật đầu cái.

      “Em là người ở đâu?”

      là người ở đâu.”

      “Hắc Long, Giang Trung Quốc.”

      “Ông , đồng hương rồi!”

      Sau đó đồng học ngẩn người, kích động đứng lên: “Mới vừa nghe em mở miệng chuyện cảm thấy quen thuộc, ra là giọng quê hương, khẩu quê cũ.”

      Còn khẩu quê cũ? Cái này là khẩu lừa đảo có. Lục Lục sắp cười chết. Nếu nghe khẩu đoán này chắc là người thành phố G.

      Lục Lục dựa lưng vào ghế sô pha quan sát Quả Quả, ‘khanh bản giai nhân, nại hà vi tặc’ [*]? [*] Vốn là giai nhân, sao phải làm kẻ xấu.

      Quả Quả vuốt mái tóc ngắn ngang vai: “Em rời nhà rất nhiều năm rồi, còn bao nhiêu khẩu của quê nữa.”

      Bạn học vẫn đắm chìm trong hưng phấn gặp được đồng hương, lúc trở về còn rút ví, móc toàn bộ tiền mặt bên trong ra cho Quả Quả.

      Quả Quả xua tay: “Em thể nhận.”

      “Cái gì mà thể nhận!” Bạn học nghiêm mặt, “Em gọi tiếng trai, em chính là em rồi, về sau có chuyện gì cứ tìm , đây là số điện thoại di động của , có chuyện gọi điện thoại cho .”

      Lúc trở về, Lục Lục mặc dù ra bé ở quán bar kia căn bản là ả lừa đảo nhưng vẫn nhắc nhở bạn học: “ phải cậu muốn xin số điện thoải của người ta sao, sao giờ lại tự mình đưa số trước.”

      sao đâu…” Bạn học vui vẻ , “Quả Quả nhất định gọi điện thoại cho tớ.”

      Chỉ là bạn học đợi điện thoại tuần lễ, đợi được chính là Quả Quả biến mất.

      Sau đó bạn học có chuyện trở về nước mấy ngày, kết quả mấy ngày đó liền bị Lục Lục đào góc tường. Chỉ là Lục lục cho rằng như vậy, cảm thấy từ lần đầu tiên gặp mặt ở quán bar, Quả Quả có ý với .

      Lúc đôi mắt to của Quả Quả tha thiết mong chờ nhìn , giống như chính là món ăn thích ăn. Nhưng khi ấy cũng xác định Quả Quả cảm thấy hứng thú với , hay là với tiền của , hoặc là với tướng mạo của .

      người đàn ông có rất nhiều vốn liếng để cuồng ngạo tránh khỏi có chút tự tin.

      Lần thứ hai Lục Lục gặp Quả Quả là ở đầu đường. đứng ở bục cao gọi lại, giả vờ giống như lần đầu tiên gặp mặt.

      là du học sinh ở đây à?”

      Lục Lục quay lại: "Chúng ta hẳn là gặp nhau lần rồi?”

      “Có sao?” Quả Quả đứng dậy, đưa bàn tay dính đầy thuốc màu ra muốn bắt tay với , “Xin chào, em là Quả Quả.”

      Lục Lục liếc mắt nhìn tay Quả Quả đủ mọi màu sắc, dám cầm.

      Quả Quả có chút mất mát buông tay xuống, tay phải lau lên vạt áo mình giống như con mèo mướp bị ghét bỏ.

      hiểu sao Lục Lục có chút đành lòng, dằn lòng, liền nắm lấy tay Quả Quả. Sau đó Lục Lục chỉ có cảm giác đầu mình nóng lên, tay của bé này sao lại mềm mại như vậy?

      Mặc dù tay nhìn rất bẩn thỉu nhưng sờ vào lại giống như có xương, cảm xúc tựa như nắm lấy miếng bột mì mềm mại. ra mềm mại xương trong sách chính là như vậy, mềm đến mức cũng cứng rồi…
      Last edited: 22/9/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58 Beta: chjchjbj

      Đàn ông ấy à, khi có được thứ mình muốn rồi bắt đầu an phận; Còn nếu có được bắt đầu nóng vội lo lắng, nhất là trong chuyện nam nữ. Nhưng Lục Lục khác, rằng ánh mắt rất nóng bỏng trần trụi nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như , dáng vẻ cứng ngắc.

      sớm luống cuống đến mức khó nhịn rồi, chỉ là mỗi lần gặp mặt Quả Quả, vẫn có thể kiềm chế, ra vẻ tiếp tục án binh bất động.

      Sau khi gặp mặt vài lần, Lục Lục giả vờ vô ý cho số điện thoại, lý do là: "Ông trai vừa mới nhận mấy ngày trước về Hắc Long Giang rồi, nếu như liên lạc được với ta hãy gọi điện thoại cho tôi. Đây là số của tôi, có chuyện gì phải liên lạc với tôi đầu tiên đấy."

      Quả Quả cảm động nhìn : " đúng là người tốt."

      Lục Lục nhận lời khen tăng của Quả Quả, sau đó lại ghi nốt địa chỉ phòng trọ của mình vào tờ giấy, đưa cho : "Đây là địa chỉ của tôi, nếu như liên lạc được với tôi, có thể tới chỗ này tìm tôi."

      Quả Quả rất cảm động, dưới ánh mặt trời khuôn mặt tươi cười của còn rực rỡ hơn ánh nắng trời: " trai, người cực cực cực tốt."

      Lục Lục đút tay vào túi quần, tâm trạng rất tốt, cúi đầu nhìn Quả Quả. Mỗi khi chớp mắt, hàng lông mi rung rung khiến trái tim cũng trở nên ngứa ngáy. Lục Lục yên lặng lát rồi : " có thể gôi tôi là Lục."

      " Lục." Quả Quả thay đổi cách xưng hô rất nhanh, ngẩng đầu với Lục Lục, "Đợi chút." xong chạy tới cái thùng lớn, lấy ra bức tranh, sau đó thở hổn hển chạy về trước mặt Lục Lục, "Đây là tranh em vẽ, cho đấy."

      Lục Lục ngạc nhiên mở bức tranh ra xem.

      Quả Quả cho rằng Lục Lục thấy đẹp nên mới : "Sau này chờ em nổi tiếng rồi, nó rất có giá trị đấy."

      Lục Lục cuộn bức tranh lại, : " nhất địng trân trọng giữ gìn nó cẩn thận, sau đó chờ nó tăng giá."

      Quả Quả vui mừng đến phát điên, đó là vui vẻ khi được người khác công nhận. Gương mặt đỏ ửng như quả tao chín, khiến Lục Lục nhìn mà muốn cắn miếng. Nhưng vẫn kiềm chế đựơc. Sau đó cũng như những thằng con trai khác lập tức sốt ruột mời ấy ăn cơm thậm chí là.... Thuê phòng, mà lại dè dặt nhìn đồng hồ cổ tay, chào tạm biệt Quả Quả. ngờ Quả Quả còn hơi tỏ ra tiếc nuối .

      " có việc phải rồi, chúng ta hẹn gặp nhau sau nhé."

      "Vậy cũng được...." Quả Quả tha thiết chờ mong nhìn Lục Lục, giơ tay lên, "Em ở ký túc xá của qán bar, có thể đến đó tìm em."

      Lục Lục xoay người , đột nhiên nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng. quay đầu lại hỏi Quả Quả: "Là kí túc xá nam nữ ở chung à?"

      Mặt Quả Quả vốn đỏ bừng, lập tức chuyển thành đỏ như tương ớt: "Đâu có, mình em ở phòng ...."

      Sau đó Lục Lục yên lòng rời .

      Khi người đàn ông quan tâm tới vấn đề trinh tiết của người phụ nữ nhất định người ông này có ý định xấu xa với người phụ nữ kia rồi.

      Sau khi trở về nhà trọ, Lục Lục đóng khung bức tranh Quả Quả tặng cho mình rồi đặt ở đầu giường. Sau đó bắt đầu chờ đợi điện thoại của Quả Quả, sau đó tất cả đều nằm trong dự tính của , hoặc cũng có thể dự cảm của rất chính xác.

      Ngày hôm sau Quả Quả bắt đầu hẹn cùng ăn cơm, lấy lý do là có tiền ăn cơm.

      Trong lòng Lục Lục thầm chê ký thuật của Quả Quả quá kém nhưng vẫn vui vẻ đến nơi hẹn. Trước khi ra khỏi cửa còn chỉnh trang lại bản thân lần. Lúc Lục Lục xuất trước mắt Quả Quả, tác phong của càng thêm nhanh nhẹn, tuấn lãng bất phàm.

      Quả nhiên, Quả Quả trầm trồ tán thưởng: " Lục, hôm nay rất đẹp trai."

      Lục Lục hơi mím môi, giống như lời khen ngợi của Quả Quả chỉ là lời đùa vô hại của nhóc mà thôi. Mà biểu lạnh nhạt đó của Lục Lục lại càng làm cho Quả Quả cảm thấy người đàn ông này nội tâm và thành thục, chỉ có thể dùng chữ quá tuyệt vời để miêu tả thôi!

      Lục Lục đưa Quả Quả đến con phố cao cấp của Edinburgh ăn cơm. ra Lục Lục đa số đều là được người khác mời ăn cơm, rất ít khi mời người khác ăn cơm, chứ đừng chi là mời con ăn cơm. Mặc dù phương diện này vẫn còn là tay mơ, nhưng biểu của Lục Lục cũng tệ. tỏ ra hào phóng lịch thiệp còn hơn cả đàn ông Quốc, như thể Quả Quả phải là họa sĩ bé mà là công chúa cao quý.

      nào thích được người đàn ông mình thích đối đãi như công chúa cả. Sau bữa cơm kia, Quả Quả càng hài lòng với Lục Lục hơn, thậm chí còn to gan hỏi những suy nghĩ trong lòng: " Lục, tại sao lại đối xử tốt với em như vậy?"

      Nụ cười của trong sáng, giọng trong treỏ, gương mặt xinh đẹp cùng dáng người khêu gợi, tính tình xem ra rất thẳng thắn và can đảm. Lục Lục liếc nhìn Quả Quả cái, trong lòng càng thêm chắc chắc này dụ dỗ . bảo gọi Lục, kết quả chỉ gọi mà còn biến hai chữ ấy trở nên mềm mại đáng . Cái miệng nhắn đỏ au khi đóng khi mở, kết hợp với đôi mắt long lanh của nhìn thế nào cũng giống như người làm nũng vậy.

      "Thế này coi là tốt hả?" Lục Lục quyết định tiếp nhận dụ dỗ của Quả Quả, nhướn lông mày nhìn cái, sau đó thu hồi ánh mắt , "Chỉ là mời em bữa cơm thôi mà. Nếu như Quả Quả muốn, có thể đối xử với em tốt hơn nữa...."

      Giọng điệu Lục Lục thản nhiên, trong giọng của nghe thấy tia tạp niệm, ngược lại là Quả Quả sốt ruột, nắm lấy tay : " Lục, có phải biết em thích rồi ?"

      Lục Lục cười: " biết."

      Quả Quả đỏ mặt: "Vậy nghĩ sao?"

      Giọng Lục Lục đột nhiên thay đổi: "Em cũng gọi Lục rồi, cho nên chắc em cũng coi như người nhà."

      " phải...." Quả Quả cúi đầu, " phải là loại thích đó...."

      Đôi tay Lục Lục đặt lên bả vai của Quả Quả, như người trai ấp áp tốt bụng vậy: "Vậy ý của Quả Quả là gì, chẳng lẽ là...." Lục Lục vào trọng điểm dừng lại, cố ý để cho lời mập mờ .

      Mặt Quả Quả lại càng đỏ hơn. Khi Lục Lục cúi đầu thấy vẻ mặt này vô cùng căng thẳng. Vốn mọi thứ đều nằm trong tay Lục Lục, nhưng vì Quả Quả quá lo lắng cho nên cũng bắt đầu thấp thỏm yên. nhíu mày nhìn chằm chằm Quả Quả, ánh mắt nghiêm túc lại nóng rực.

      Rốt cuộc Quả Quả cũng mở miệng: "Em muốn làm bạn trai của em...." xong, ngẩng đầu nhìn Lục Lục, sau đó mất mát cúi đầu, " cũng có thể từ chối."

      Trái tim Lục Lục như sắp nhảy ra vậy, bởi vì tâm trạng vui sướng nên cũng cảm thấy như cả thế giới bỗng sáng bừng lên. dừng lại chút rồi : ".... Để suy nghĩ."

      Lục Lục suy nghĩ hai ngày, khi định cho Quả Quả biết đáp án trong lòng lại phát hai ngày nay Quả Quả hề liên lạc với . Cuối cùng nhịn được chạy đến hỏi ông chủ quán bar, sau đó ông ấy cho biết hai ngày trước Quả Quả xin nghỉ phép rồi.

      " ấy đâu vậy?"

      "Chắc là du lịch thôi." Ông chủ là người Mexico, cánh tay có cái hình xăm, xăm mấy chữ hán. Thấy Lục Lục nhìn hình xăm cánh tay, ông nhiệt tình giải thích: "Là Quả Quả giúp tôi vẽ đấy, đẹp chứ?"

      Lục Lục chán nản rời , cánh tay của ông chủ quán bar có xăm “Phá hoại đời người”. đen mặt rời khỏi quán bar, sau đó vừa ra khỏi cửa Lục Lục lập tức nổi trận lôi đình, trong lòng tràn đầy căm phẫn.

      Đúng là cái đồ phá hoại đời người mà! Có ai theo đuổi đàn ông như hả? Có ? Đúng là chẳng có chút thành ý nào mà!

      Lục Lục nóng nảy ngày đêm, gặp ai mặt cũng hầm hầm. Lúc ấy giáo sư hướng dẫn nhìn thấy, vô cùng quan tâm hỏi câu: "Xảy ra chuyện gì thế?"

      Lục Lục lắc đầu, gì.

      Muốn thế nào đây, nhóc theo đuổi , nửa chừng lại đá chạy mất rồi chắc?

      Mèo con câu cá, ngồi câu lúc thấy cá mắc câu liền bỏ . Ở phía dưới con cá mập trắng rất muốn mắc câu, chuẩn bị ăn mồi của mèo con mèo con tự nhiên lại câu nữa?

      Cho nên, chơi sao? Lục Lục cảm thấy cực kỳ tức giận và khó chịu với vô trách nhiệm này của Quả Quả, giống như nghẹn khí trong ngực thể nào thở ra được vậy.

      Nhưng ngày hôm sau, cơn thịnh nộ của Lục Lục lập tức được dập tắt, nguyên nhân là Quả Quả gửi cho tất cả bạn bè của tin mừng rất lớn.

      Ngày ấy trời xanh trong vắt, là ngày thích hợp để thổ lộ với người mình . Trong cuốn sách về cung hoàng đạo có chỉ số tình của nam bọ cạp là năm sao, nên ra ngoài.

      Hôm nay Lục Lục lại kín tiết, phải liên tục học hai lớp mới xong. Sau đó nghe thấy dưới tầng huyên náo, quay đầu nhìn đám đông náo nhiệt dưới tầng, mắt trợn lên.

      Dưới tầng có hai cậu con trai cầm cái băng rôn, đó vẽ rất nhiều trái tim và lời tỏ tình bằng nhiều thứ tiếng, người đứng dưới tấm băng rôn rực rỡ kia là Quả Quả tươi cười. thuận tay cầm bó hoa lên với : " Lục, em thích , làm bạn trai em được ?"

      Giọng trong trẻo dễ nghe của Quả Quả thông qua loa truyền vào tai Lục Lục. Sau khi nghe xong trong lòng Lục Lục lập tức nổi gió, cảm xúc bắt đầu rục rịch, mũi tên của thần tình đồng loạt bắn về phía . Lục Lục chỉ cảm thấy xuân về trăm hoa đua nở, gió mát nhè thổi khiến dòng suối ấm áp trong lòng gợn sóng.

      Đại học Edinburgh rất ít khi xuất màn tỏ tình chấn động như thế này, người vây xem càng ngày càng nhiều, ít người biết Lục Lục, vội vàng chạy tới với : "Trời ạ, có Trung Quốc xinh thổ lộ với cậu kìa!"

      Lục Lục chỉnh lại cổ áo của mình: "Vậy à?"

      "Đúng vậy, ở dưới tầng, cậu mau xuống dưới đó ." xong, người bạn học nhiệt tình kia kéo Lục Lục xuống tầng. Lục Lục kìm chế trái tim dang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, "Đợi chút."

      Đợi chút, để cho chuẩn bị tinh thần chứ!

      ....

      Lục Lục vội vã từ thềm đá màu xám trắng xuống, trong lòng tràn ngập vui mừng đồng thời có chúc trách nàng Quả Quả này làm quá khoa trương. Chuyện của hai người bọn họ thông báo rộng rãi cho mọi người biết để làm gì? Chưa từng thấy ai biết xấu hổ như .

      Sau đó Lục Lục mang theo tâm trạng phức tạp tới chỗ đám người xem náo nhiệt. Bạn học của Lục Lục mong chờ vai nam chính xuất nên lập tức quây lại thành vòng bảo vệ, vừa đẩy đám người kia ra vừa kêu: "Mọi người xin nhường đường, xin nhường đường."

      Rốt cuộc Lục Lục cũng vượt qua được đám người vây xem đông nghịt, đến giữa sân. Vài ngày gặp, Quả Quả càng trở nên xinh đẹp, linh hoạt hơn, nụ cười mặt cũng càng rực rỡ đáng hơn.

      Quả Quả mặc chiếc quần yếm màu xanh nhạt, phía phối với cái áo T-shirt màu trắng in hình hoạt hình, gò má trắng nõn ửng hồng dán chữ "LOVE". Mặc dù vóc dáng thấp, nhưng vì đứng dưới tấm băng rôn khổng lồ kia nên nhìn có vẻ rất nhắn. Tâm trạng có vẻ vô cùng phán khởi, quả nhiên là người chứ lá gan .

      Quả Quả nhìn thấy cuối cùng cũng xuất , lập tức giơ loa lên đặt câu hỏi: " Lục, em thích , đồng ý làm bạn trai em được ?" Đầu tiên Quả Quả bằng tiếng phổ thông sau đó là tiếng , cho nên mấy người bạn học xung quanh cũng có thể hiểu được, họ vừa vỗ tay vừa huýt gió với Lục Lục. Nhưng dù sao Lục Lục cũng quen với những trường hợp nhiều người thế này rồi, nên dù đứng trong khí náo động như thế này vẫn thản nhiên như .

      lúc mọi người cho rằng Lục Lục từ chối bé xinh đẹp này, Quả Quả móc ra từ trong túi quần tờ giấy. Tờ giấy lấy ra chính là thứ tối hôm qua cất công chuẩn bị, tối hôm qua cả đêm ngủ, giờ lại nơm nớp đọc cho Lục Lục nghe.

      Nếu như tối ngày hôm qua Lục Lục vẫn còn trách Quả Quả có thành ý, lúc này thể tìm ra được lý do nào để từ chối này nữa.

      Quả Quả đọc bài thơ tình của Pushkin, từng chữ ràng cứ vào lòng của Lục Lục, sau đó những câu chữ đó lại theo máu chảy khắp cơ thể , cuối cùng lại quay về tim. Rốt cuộc sau nhiều lần kích động, Lục Lục thể nào từ chối được tình cảm nồng nhiệt này, tiến lên đưa tay ôm lấy Quả Quả.

      Xung quanh tiếng vỗ tay và tiếng hét vang lên như sấm.

      Lục Lục nín nhịn quá lâu lúc này có thể Quả Quả vào trong lòng, kìm chế được cong môi cười, sau đó cúi đầu thầm bên tai Quả Quả: " là.... Đồ ngốc."

      Đồ ngốc, sao với sớm chút.

      Buổi tối Quả Quả cầm tay Lục Lục yên bình dạo đường, đèn đường kéo dài cái bóng của hai người. Lục Lục đưa tay gỡ mấy chữ “LOVE” mặt Quả Quả xuống, vẻ mặt vui sướng cười hỏi: "Mấy ngày nay là để em chuẩn bị những thứ này?"

      Quả Quả gật đầu mạnh, quan tâm hỏi: " thích ?"

      Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu [1], đột nhiên Lục Lục hiểu được tại sao Dương quý phi lại cười, phải là do quả vải, mà là tâm ý.

      [1] Câu thơ trong bài Quá Hoa Thanh cung kỳ 1 ( qua cung Hoa Thanh kỳ 1) của Đỗ Mục. Bài này về nếp sống xa hoa của Dương Quý Phi. Nàng thích ăn trái vải tươi, nên sai lính trực thuộc cưỡi ngựa tốt ngày đêm nghỉ để đem trái vải từ huyện Bồi Lăng tỉnh Tứ Xuyên (đường xa hơn ngàn dặm) về Hoa Thanh cung vẫn còn tươi.

      ....

      Có đôi khi Lục Cảnh Diệu nhớ lại khoảng thời gian trước kia, mỗi lần nhớ tới tâm trạng đều giống nhau, chỉ là sau khi gặp lại Tần Dư Kiều, nhớ lại cũng còn quan trọng nữa. Cho nên, vốn là những ký ức vô cùng sinh động nhưng khi nhớ lại lập tức trở nên xa lạ, thậm chí còn có chỗ nhớ ra được.

      Lục gia bắt đầu sục sôi chuẩn bị hôn lễ, áo cưới cũng được đưa tới. dâu Tần Dư Kiều lại bắt đầu hoảng hốt lo lắng, nhiều buổi tối đột nhiên tỉnh dậy, sau đó nhìn chằm chằm Lục Cảnh Diệu bên cạnh, cuối cùng tự hỏi mình: Mình muốn gả cho người đàn ông này sao?

      Tại thời diểm mấu chốt này, Lục Cảnh Diệu cũng càng cẩn thận hơn, mỗi ngày chuyện cũng phải nhìn sắc mặt Tần Dư Kiều, sợ lại xuất tâm trạng mâu thuẫn gì đó. Cố tình trong thời điểm mấu chốt, thư ký lại gọi điện thoại cho Lục Cảnh Diệu, rằng chuyên gia hồi tưởng quá khứ mà Bạch Thiên Du bảo ta liên lạc lúc trước đến rồi.
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59

      Chuyên gia trí nhớ này là do Bạch Thiên Du bảo Lục Cảnh Diệu liên lạc, lúc ấy Lục Cảnh Diệu vội vàng muốn đá Bạch Thiên Du nên liên lạc với vị chuyên gia đó trước mặt Bạch Thiên Du.

      Thế nhưng lúc ấy vị chuyện gia đó lại ông ta có thời gian tới đây.

      Thành , Lục Cảnh Diệu rất hi vọng Tần Dư Kiều có thể nhớ lại những chuyện trước kia, mặc dù những chuyện trước kia có phần được như ý. Nhưng Tần Dư Kiều lãng quên đoạn kí ức minh chứng tình của bọn họ, mà cũng thể ích kỉ giấu những điều vui trong đoạn ký ức đó cho biết. Nhưng nếu.... Đoạn ký ức kia mất 7 năm rồi, vậy hãy để nó chờ thêm chút .

      Theo dự tính hoàn mỹ của Lục Cảnh Diệu tốt nhất là sau khi kết hôn Kiều Kiều mới khôi phục trí nhớ. Khi đó có thêm mấy đứa con, rồi trong buổi sáng trong lành đẹp trời Kiều Kiều nhớ lại tất cả chuyện cũ. Khi đó gia đình đầm ấm của cũng hoàn thành, Kiều Kiều cũng lưu luyến nỡ rời xa , cho dù Kiều Kiều có nhớ lại tất cả chuyện cũ cùng lắm chỉ đánh mắng vài câu rồi thôi, sau đó lại tiếp tục cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp.

      Chỉ là có lúc mọi chuyện thể nào vĩnh viễn phát triển theo hướng tốt đẹp mãi được, cho nên trong cuộc sống chắc chắn xảy vái chuyện ngoài dự đoán khiến cho người ta trở tay kịp.

      Lục Cảnh Diệu bảo thư ký sắp xếp cho chuyên gia về nước, lý do là vì trước mắt chưa thể sắp xếp thời gian cho Tần Dư Kiều gặp mặt ông ta được. ngờ vị chuyên gia này lại lập tức liên lạc với Bạch Thiên Du, ngày hôm sau, Bạch Thiên Du gọi điện thoại cho Lục Cảnh Diệu: "Tôi thông báo cho Kiều Kiều biết rồi, ngày kia con bé gặp mặt tiến sĩ Karo."

      "Mẹ...."

      Phong cách là việc của Bạch Thiên Du giống như cúp điện thoại vậy, tuyệt đối dây dưa dài dòng. Trong lúc Lục Cảnh Diệu còn muốn mở miệng giành chút đường sống Bạch Thiên Du cúp điện thoại rồi.

      Lục Cảnh Diệu tức điên lên được, đập điện thoại di động xuống giường, kết quả ngẩng đầu lên lại thấy Tần Dư Kiều đứng trước cửa nhìn .

      Lục Cảnh Diệu chuyển mắt nhìn xuống dưới, sau đó điều chỉnh lại vẻ mặt: "Kiều Kiều."

      Tần Dư Kiều hơi sửng sốt hỏi: " xảy ra chuyện gì à?"

      Lục Cảnh Diệu mím môi: " gọi được nửa chừng đột nhiên điện thoại hết pin, cho nên có hơi tức giận...."

      Tần Dư Kiều nghi ngờ liếc nhìn chiếc điện thoại giường. Lục Cảnh Diệu tưởng Tần Dư Kiều muốn xem thử xem có phải điện thoại của hết pin , cho nên lập tức cúi xuống cầm lấy điện thoại giường nhét vào túi quần, sau đó tới trước mặt Tần Dư Kiều, đánh trống lãng sang chuyện khác: "Kiều Kiều, danh sách quà đáp lễ cho khách làm xong chưa?"

      Mới vừa rồi đúng là Tần Dư Kiều ở lầu cùng chị dâu Dương Nhân Nhân thương lượng chi tiết về hôn lễ. Chờ mãi mà thấy Lục Cảnh Diệu xuống nên mới chạy lên xem, kết quả lại thấy Lục Cảnh Diệu trút giận xuống cái điện thoại.

      "Lục Cảnh Diệu, có chắc sau này phá nhà em chứ?" Tần Dư Kiều cười hì hì tới trước mặt Lục Cảnh Diệu, đôi bàn tay ôm lấy hông , "Tính khí nóng nảy thế kia, điện thoại di động hết pin liền tức giận đập nó, sau này có phải cũng nổi giận với em như vậy ?"

      " nào nỡ." Lục Cảnh Diệu cảm thấy rất uất ức, cúi đầu xuống hôn lên môi Tần Dư Kiều , "Có phải em muốn gả cho rồi ? Nhưng chuyện này phải do em quyết định đâu nhé."

      Đúng là mấy ngày nay tâm trạng của Tần Dư Kiều vô cùng ổn định, suy nghĩ chừng mấy ngày lại phát mình có thể bị mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân. Mặc dù quyết định gả cho Lục Cảnh Diệu nhưng ngày nào cũng có ít nhất lần nghi ngờ quyết định của mình: muốn gả cho sao?

      Lục Cảnh Diệu đột nhiên ôm lấy Tần Dư Kiều, suy nghĩ chút rồi : "Có phải mẹ vợ liên lạc với vị chuyên gia về trí nhớ ở nước ngoài cho em ?"

      Tần Dư Kiều ôm lấy cổ Lục Cảnh Diệu, gật đầu.

      Lục Cảnh Diệu cười, xấu xa nhéo mông Tần Dư Kiều : "Em.... Nghĩ thế nào?"

      Tần Dư Kiều nằm trong ngực Lục Cảnh Diệu: "Gần đây bận rộn như vậy, em cũng có thời gian."

      " lo lừa cưới em hả?" Đuôi mắt Lục Cảnh Diệu hơi nhướn lên, thản nhiên , " ra em thấy mấy ngày nay tâm trạng của luôn có chút, có phải nghĩ đến chuyện ở Edinburgh ?"

      Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Diệu, sau khi chần chừ bèn gật đầu.

      "Vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng lẫn nhau, cũng hi vọng em có thể yên tâm gả cho , cho nên muốn cùng em đến gặp mặt chuyên gia, thử xem có phương pháp nào để hồi phục trí nhớ ."

      Tần Dư Kiều rất cảm động, bởi vì những lời của Lục Cảnh Diệu chạm tới đáy lòng . đưa tay sờ sờ cái cằm khêu gợi của Lục Cảnh Diệu, : "Cám ơn suy nghĩ cho em.... ra phải là em tin tưởng , nếu như em tin tưởng em cũng nhanh chóng đồng ý gả cho như vậy đâu.... Thế này , em hứa với , cho dù em có nhớ tới chuyện vui kia, em cũng tuyệt đối tức giận với , em hứa."

      Lục Cảnh Diệu cười híp mắt nhìn ba ngón tay giơ lên của Tần Dư Kiều: "Đứa ngốc này, còn tin em ư? Duệ Duệ của chúng ta cũng bảy tuổi rồi, cần phải cũng tin rằng em giống như trước kia có chuyện gì vui liền lập tức bỏ nhà ra .... Những việc ngốc nghếch ấy mà em còn dám lặp lại lần nữa, chỉ có , mà ngay cả Duệ Duệ cũng tha thứ cho em...." Ý cười tràn ngập khuôn mặt của Lục Cảnh Diệu, gương mặt tuấn tú dịu dàng. Tần Dư Kiều nhìn thấy như thế trái tim lập tức mềm , dùng sức gật đầu với Lục Cảnh Diệu.

      Lục Cảnh Diệu : "Vậy chúng ta xuống tầng tiếp tục bàn bạc chuyện kết hôn?"

      Tần Dư Kiều vỗ vỗ bả vai Lục Cảnh Diệu: " Thả em xuống ."

      Lục Cảnh Diệu chịu: " ôm em xuống."

      Tần Dư Kiều đánh Lục Cảnh Diệu hai cái: " nghiêm chỉnh chút nào cả, có chị dâu ở dưới tầng đấy."

      Sau khi Lục lão phu nhân qua đời, Lục Hoà Thước tạm thời giao mọi chuyện trong Lục gia cho Dương Nhân Nhân xử lý. Cho nên lần hôn lễ này của Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu do Dương Nhân Nhân phụ trách chính. Lúc mới nhận được tin tức này, Dương Nhân Nhân còn xem nét mặt con trai mình, sau đó xác định Nguyên Đông vẫn ổn, bà mới thở phào. Có số việc quả thực là do bà suy nghĩ quá nhiều.

      Mặt khác, quan hệ giữa Vương Bảo Nhi và Lục Nguyên Đông cũng được quyết định rồi. Mọi người cho rằng Vương Bảo Nhi vẫn còn là học sinh, cho nên Lục Nguyên Đông đính hôn trước rồi mới kết hôn. Lễ đính hôn ngay sau lễ kết hôn của Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Duệ.

      Lục Hoà Thước đồng ý cho Vương Bảo Nhi vào cửa cho nên mỗi lần nhà có tiệc, Lục Nguyên Đông đều đưa Vương Bảo Nhi tới đây. Tần Dư Kiều và Vương Bảo Nhi cũng coi như đều là người mới ở Lục gia, cộng thêm mối quan hệ kì lạ trước đây, hai người khó tránh khỏi bị người khác lấy ra mà so sánh. Nhưng hai đương lại có vẻ sống với nhau rất ổn.

      Trước khi xuống tầng, Lục Cảnh Diệu bỗng nhớ tới tình trạng mấy ngày nay của Tần Dư Kiều và Vương Bảo Nhi, bèn hỏi: "Sao em lại đối xử tốt với cái Vương Bảo Nhi kia như vậy?"

      Tần Dư Kiều cười tủm tỉm trả lời: "Là ấy chủ động chuyện với em, nên em cũng thể vì sĩ diện mà chuyện với ấy được."

      "Làm trò."

      "Em đương nhiên muốn chung sống hoà thuận với Bảo Nhi, nếu em lại lo bị chị ba của xấu sao." Lời Tần Dư Kiều . Chỉ là mấy ngày nay cảm thấy rất rằng Vương Bảo Nhi lấy lòng . Ban đầu còn cảm thấy kì lạ, nhưng sau này suy nghĩ lại mới thấy Vương Bảo Nhi còn biết ứng xử hơn .

      "Sống lâu thành cáo, đừng để bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền." Lục Cảnh Diệu nhắc nhở Tần Dư Kiều.

      Tần Dư Kiều gật đầu: "Trong lòng em có tính toán rồi."

      "Còn ‘trong lòng có tính toán’ cơ đấy." Lục Cảnh Diệu nở cụ cười, "Quả đúng là trẻ trâu."

      Tần Dư Kiều mềm mại dựa lên người Lục Cảnh Diệu: "Nếu như em bị người ta bán, người bán cũng chỉ có mà thôi."

      Sau đó khóe miệng Lục Cảnh Diệu giật giật, ra lời.

      Lúc Lục Lục và Quả Quả bắt đầu hẹn hò liền chuẩn bị sẵn tư tưởng chia tay. Ôm những tâm tư như vậy mà đương chẳng khác nào ‘hôm nay có rượu hôm nay sau’. Lúc ấy nghĩ, hi vọng sau khi và Quả Quả chia tay hồi ức về cuộc tình của họ cũng tốt đẹp chút.

      Lúc nhớ tới nhau, Quả Quả còn có thể nhớ tới những điểm tốt của , mà cũng có thể nhớ tới những điều tốt đẹp của Quả Quả, đây hẳn là kết cục hoàn mỹ nhất.

      Ở Edinburgh, lễ Giáng sinh vẫn chưa tới nhưng khắp nơi đều tràn ngập khí lễ hội rồi. đường có thể nhìn thấy những đứa bé đáng tặng thiệp cho bạn. đường tìm đến chỗ Lục Lục, Quả Quả cũng nhận được ít thiệp, dĩ nhiên là cũng quyên góp hết số tiền lẻ trong túi mình rồi.

      Lúc Quả Quả ở thư viện đại học Edinburgh chờ Lục Lục xuống, cúi đầu nhìn những lời chúc mấy tấm thiệp. vừa nhìn vừa cười, khóe môi cong lên, nụ cười ấy so với ánh nắng mùa đông còn khiến cho lòng người ấm áp hơn nhiều.

      Lục Lục từ thư viện xuống, ngẩng đầu liền thấy Quả Quả đứng ở bên ngoài, người mặc chiếc áo khoác dạ màu đỏ, đầu đội chiếc mũ màu xanh là cây. Dưới khung cảnh trắng xoá của sân trường phía sau, nhìn giống như cây ớt mọc trong tuyết vậy.

      Lục Lục sải bước đến trước mặt Quả Quả, sau đó đưa tay ra ôm chặt eo : "Sao vào trong tìm ?"

      "Em sợ quấy rầy chứ sao." Quả Quả nhét hai bàn tay sắp đông cứng của mình vào túi áo khoác của Lục Lục, cười hì hì hỏi : "Chúng ta ăn lẩu có được ?"

      "Muốn ăn lẩu hả?" Bầu trời bắt xám xanh lại bắt đầu có tuyết. Bông tuyết rơi vai Quả Quả, Lục Lục đưa tay nhàng giúp phủi xuống, "Nếu như muốn ăn, chúng ta mua nguyên liệu rồi tự làm."

      " cần phiền phức như vậy, hôm nay có người mời khách." Quả Quả ngước đầu cười với , đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười mang theo chút lấy lòng làm nũng, "Lục Tiểu Lục, rốt cuộc theo em ."

      Lục Lục nhéo má Quả Quả: " cho phép gọi là Lục Tiểu Lục."

      " Lục." Quả Quả kéo tay , vừa vừa , "Em dẫn gặp người bạn của em, ông ấy là người Trung Quốc, là đầu bếp rất nổi tiếng đó. Hôm nay chính ông ấy muốn mời chúng ta ăn lẩu."

      Quả Quả trực tiếp đưa Lục Lục đến nhà người bạn của . Lúc gặp mặt Lục Lục cũng có chút kinh ngạc, nhưng khi thấy Quả Quả nhiệt tình chào hỏi với nữ chủ nhân của căn nhà Lục Lục cũng thấy kỳ quái, nghĩ thầm: đúng là cũng chỉ có Quả Quả mới có thể kết bạn hình vuông như thế này.

      Bạn mới của Quả Quả là ông lão hơn bảy mươi tuổi người Tứ Xuyên. Hơn 20 tuổi ông tới Edinburgh làm việc rồi gặp gỡ tình của đời mình cho nên trở về nước nữa mà ở lại đây mở nhà hàng Trung Quốc. Sau đó chỉ chớp mắt mà mấy thập niên trôi qua rồi.

      Nữ chủ nhân là người bản địa, gương mặt tại cũng đầy nếp nhăn, hai người đầu rất nhiệt tình chiêu đãi Lục Lục và Quả Quả, nấu nồi lẩu Tứ Xuyên chính thống.

      Lục Lục thích ăn lẩu, lại càng thích ăn cay, nhưng nhìn thấy Quả Quả ăn sung sướng như vậy, tâm trạng cũng tốt lên. Sau khi ăn xong còn chơi cờ vây với ông lão người Tứ Xuyên kia.

      "Quả Quả là tốt." Ông lão người Tứ Xuyên vừa cười ha hả vừa chuyện, sau đó cho biết vì sao ông ta lại biết Quả Quả. xong ông lại than thở, "Chỉ tiếc thân thế đáng thương, là đứa bé tội nghiệp cha mẹ."

      Lục Lục nghiêng đầu nhìn Quả Quả. Quả Quả ngồi trước lò sưởi chơi đùa với chú chó Shar Pei của bà chủ nhà, chú chó lại thèm nhúc nhích. Lúc ấy nhìn lại càng có vẻ hoạt bát hiếu động, trong mắt tràn ngập vui vẻ sung sướng, niềm vui sướng ấy như sắp trào ra khỏi lông mi vậy.

      ....

      Trước và sau Lễ Giáng Sinh có kì nghỉ dài hai tuần, mặc dù trường học cho nghỉ hơn hai tuần nhưng trong trường đại học vẫn hoạt động như thường. Ngày hôm sau Lục Lục đưa Quả Quả tham gia party giáng sinh ở trường học. Trước khi tham gia party đưa Quả Quả mua đồ, nhưng Quả Quả chỉ chọn cái cà vạt cho . ướm chiếc cà vạt nam màu hồng trước ngực : "Em thấy rất thích hợp với màu hồng."

      "Em mua gì sao?"

      Quả Quả lắc đầu cái: " yên tâm , em cũng có quần áo đẹp mà, ngày mai tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối làm mất mặt."

      Lục Lục bị Quả Quả chọc cười, nghĩ thầm lòng tự ái của này cũng mạnh , cho nên lén mua bộ lễ phục và bộ trang sức bảo người đưa đến chỗ ông chủ quán rượu. Lục Lục cho rằng mình làm rất tốt, chỉ là ngày hôm sau lúc nhìn thấy Quả Quả phát những chuyện mình làm đều là lo thừa rồi. Quả Quả dối, bộ quần áo người bây giờ còn đẹp hơn bộ lễ phục mua cho .

      "Có đẹp ?" Quả Quả hỏi .

      Lục Lục che giấu kinh ngạc trong mắt mình: "Rất đẹp."

      Đêm đó Quả Quả rất đẹp. Khi Lục Lục kéo Quả Quả vào trong sàn nhảy xoay tròn khiêu vũ, Quả Quả chỉ khiến kinh ngạc mà cũng khiến tất cả mọi người ở đó trầm trồ, đồng thời cũng làm kinh ngạc những năm tháng sau này của Lục Lục.

      Đêm đó bầu trời đầy sao, lúc rời bữa tiệc, Lục Lục lấy áo khoác của mình khoác lên người Quả Quả. Quả Quả vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, vui vẻ vung tay múa chân. Lúc lên cầu, khẽ ngâm nga gõ lan can cầu tiếp tục khiêu vũ.

      Gió đêm thổi làn váy vang lên sào sạt, ánh trăng bạc chiếu sáng đôi chân mày tinh xảo xinh đẹp của . Nhưng Lục Lục cảm thấy, nụ cười mặt khi đó còn sinh động hơn ánh trăng cao kia nhiều.

      Sau đó buổi tối lãng mạn làm chuyện lãng mạn, đêm hôm đó, sau khi Lục Lục đưa Quả Quả về phòng trọ của mình đưa về chỗ của nữa. Ngày hôm sau tỉnh lại, Quả Quả đặt tờ giấy trắng lồng ngực Lục Lục vẽ vẽ. Lục Lục dung túng cho tất cả những cầu của Quả Quả, nếu như muốn, cho dù muốn vẽ lên người , cũng từ chối.

      Quả Quả vẽ tất cả quá trình gặp nhau, dùng nét bút đơn giản như cuốn truyện tranh để thể cả quá trình bọn họ gặp nhau rồi nhau.

      "Muốn tặng cho sao?"

      " đâu, em muốn tự mình giữ gìn."

      ....

      Sau đó, Lục Lục và Quả Quả sống chung với nhau, hai người vô trách nhiệm sống chung nhà. Nếu như muốn so sánh, Lục Lục cảm thấy Quả Quả còn vô trách nhiệm hơn , giống như nhà trọ của chỉ là trạm nghỉ chân cuả mà thôi. Tâm trạng tốt tới ở vài ngày, mấy ngày sau để lại tờ giấy rồi biến mất.

      Lý do trốn vô cùng kì quặc, ví dụ như cùng bạn bè ngắm mặt trời mọc; ví dụ như con mèo Carlo bị bệnh, phải đến thăm nó; thậm chí còn có mấy lần viện lý do là: "Em thấy mấy ngày nay đối xử với em tốt, em muốn trốn ba ngày."

      Sau đó mỗi lần sắp kìm chế nổi nữa Quả Quả lại bất ngờ trở về, vác giá tranh lớn, lù lù xuất trước cửa nhà : " Lục, em đói bụng quá, dẫn em ăn cái gì ."

      Chỉ là có lần Quả Quả trở về, người mở cửa cho phải là Lục Lục mà là xinh đẹp người Trung Quốc. đó cũng có cái tên rất đáng , là Mục Lộc.

      Nhưng Quả Quả lại gọi ta là Mai Hoa Lộc, còn gọi thẳng trước mặt Mục Lộc: "Mai Hoa Lộc, rốt cuộc muốn ở tới khi nào mới ?"

      Mai Hoa Lộc cũng tức giận, cười híp mắt giọng điệu tựa như trêu chọc đứa bé vậy : " liên quan đến , tôi muốn ở bao lâu ở."

      "Hừ!"

      "Tức giận sao." Mục Lộc cười.

      Quả Quả thở phì phò đứng lên tìm Lục Lục. Lục Lục ngồi trước máy tính làm bài tập, Quả Quả từ phía sau ôm lấy : "Lục Lục, đuổi Mai Hoa Lộc có được ...."

      Có lúc "Tự cho là đúng" và "Ỷ sủng mà kiêu" rất dễ xảy ra bi kịch.

      Tần Dư Kiều nghĩ, bi kịch của Quả Quả là ở chỗ ấy coi Lục Lục là người quan trọng duy nhất trong cuộc đời mình, nhưng Quả Quả lại quên hỏi Lục Lục, chiếm mấy phần trong lòng ?

      Suy nghĩ của khi thường rất đơn giản, Quả Quả còn đơn giản hơn. Cho nên lúc Tần Dư Kiều nhớ tới đoạn ký ức của Quả Quả trước kia, tuyệt đối bất ngờ trước kết cục bi kịch của Quả Quả, thậm chí lúc ấy còn rất muốn cười nhạo Quả Quả tự lượng sức mình nữa cơ.

      Nhưng dù thờ ơ lạnh nhạt với kết cục của Quả Quả bao nhiêu vẫn đau lòng cho Quả Quả. lòng coi Lục Lục là toàn bộ thế giới cuối cùng lại bị cái thế giới kia của từ bỏ.

      - Ngoại truyện -

      Ngoại truyện : Uông Tinh Vệ trong mắt Hi Duệ

      Khi còn bé nhu cầu ham học hỏi của Tiểu Duệ Duệ rất mãnh liệt, cho nên cậu thường bị rất nhiều vấn đề quấy nhiễu.

      Lúc Tiểu Duệ Duệ bốn tuổi cậu biết đến Uông Tinh Vệ qua mông nội. Cậu biết tên giặc bán nước, nhưng giặc bán nước là cái gì, biết bán quốc gia có thể kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?

      Mấy ngày sau, Tiểu Duệ Duệ lại nghe bà nội kể chuyện cổ tích Tinh Vệ lấp biển.

      Cho nên cái tên Tinh Vệ kia rốt cuộc là lấp biển hay là bán nước vậy hả?

      Cho nên Tiểu Duệ Duệ dự định thảo luận nghiêm túc về vấn đề này với ba cậu: "Ba, ba biết Uông Tinh Vệ ?"

      Lục Cảnh Diệu gật đầu: "."

      Tiểu Duệ Duệ sắp xếp lại từ ngữ, : ".... Uông Tinh Vệ ràng là giặc bán nước thế mà còn muốn lấp biển làm chuyện tốt là sao?"

      Lục Cảnh Diệu thản nhiên nhìn vào mắt con trai: "Bởi vì đầu óc bình thường cho lắm...."

      Ngoại truyện - Tác hại của quảng cáo phái nam

      Quả Quả kinh ngạc, ở nước ngoài cũng có quảng cáo cho phương diện đó của đàn ông sao. Có lần nằm giường đọc tạp chí nhìn thấy mẩu quảng cáo kia liền đọc cho Lục Lục nghe: " uống thuốc, dao kéo, dễ dàng to hơn...."

      Lục Lục cho rằng Quả Quả ghét bỏ số đo của , vô cùng khó chịu quay đầu. Đây là vấn đề rất tế nhị, có số thứ phải so sánh mới biết được, nhưng thể để Quả Quả so được. . .

      Dừng chút, Lục Lục quay đầu : "Rất nhiều người đàn ông trời sinh mềm , cái loại quảng cáo đó chỉ là lừa người, thôi thể sửa được đâu."

      "Cũng hẳn là lừa người đâu, ví như có thể...." Quả Quả đỏ mặt chớp mắt, Lục Lục sửng sốt: "Có thể thế nào?"

      Quả Quả: “ cần à?"

      Lục Lục: "Em cảm thấy cần sao?"

      Quả Quả cong khóe môi cười, sau đó bò xuống giường ra khỏi phòng, sau lát, trở lại, trong tay cầm cái kính lúp.
      tart_trung, Nga Nhisusu thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 59

      Chuyên gia trí nhớ này là do Bạch Thiên Du bảo Lục Cảnh Diệu liên lạc, lúc ấy Lục Cảnh Diệu vội vàng muốn đá Bạch Thiên Du nên liên lạc với vị chuyên gia đó trước mặt Bạch Thiên Du.

      Thế nhưng lúc ấy vị chuyện gia đó lại ông ta có thời gian tới đây.

      Thành , Lục Cảnh Diệu rất hi vọng Tần Dư Kiều có thể nhớ lại những chuyện trước kia, mặc dù những chuyện trước kia có phần được như ý. Nhưng Tần Dư Kiều lãng quên đoạn kí ức minh chứng tình của bọn họ, mà cũng thể ích kỉ giấu những điều vui trong đoạn ký ức đó cho biết. Nhưng nếu.... Đoạn ký ức kia mất 7 năm rồi, vậy hãy để nó chờ thêm chút .

      Theo dự tính hoàn mỹ của Lục Cảnh Diệu tốt nhất là sau khi kết hôn Kiều Kiều mới khôi phục trí nhớ. Khi đó có thêm mấy đứa con, rồi trong buổi sáng trong lành đẹp trời Kiều Kiều nhớ lại tất cả chuyện cũ. Khi đó gia đình đầm ấm của cũng hoàn thành, Kiều Kiều cũng lưu luyến nỡ rời xa , cho dù Kiều Kiều có nhớ lại tất cả chuyện cũ cùng lắm chỉ đánh mắng vài câu rồi thôi, sau đó lại tiếp tục cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp.

      Chỉ là có lúc mọi chuyện thể nào vĩnh viễn phát triển theo hướng tốt đẹp mãi được, cho nên trong cuộc sống chắc chắn xảy vái chuyện ngoài dự đoán khiến cho người ta trở tay kịp.

      Lục Cảnh Diệu bảo thư ký sắp xếp cho chuyên gia về nước, lý do là vì trước mắt chưa thể sắp xếp thời gian cho Tần Dư Kiều gặp mặt ông ta được. ngờ vị chuyên gia này lại lập tức liên lạc với Bạch Thiên Du, ngày hôm sau, Bạch Thiên Du gọi điện thoại cho Lục Cảnh Diệu: "Tôi thông báo cho Kiều Kiều biết rồi, ngày kia con bé gặp mặt tiến sĩ Karo."

      "Mẹ...."

      Phong cách là việc của Bạch Thiên Du giống như cúp điện thoại vậy, tuyệt đối dây dưa dài dòng. Trong lúc Lục Cảnh Diệu còn muốn mở miệng giành chút đường sống Bạch Thiên Du cúp điện thoại rồi.

      Lục Cảnh Diệu tức điên lên được, đập điện thoại di động xuống giường, kết quả ngẩng đầu lên lại thấy Tần Dư Kiều đứng trước cửa nhìn .

      Lục Cảnh Diệu chuyển mắt nhìn xuống dưới, sau đó điều chỉnh lại vẻ mặt: "Kiều Kiều."

      Tần Dư Kiều hơi sửng sốt hỏi: " xảy ra chuyện gì à?"

      Lục Cảnh Diệu mím môi: " gọi được nửa chừng đột nhiên điện thoại hết pin, cho nên có hơi tức giận...."

      Tần Dư Kiều nghi ngờ liếc nhìn chiếc điện thoại giường. Lục Cảnh Diệu tưởng Tần Dư Kiều muốn xem thử xem có phải điện thoại của hết pin , cho nên lập tức cúi xuống cầm lấy điện thoại giường nhét vào túi quần, sau đó tới trước mặt Tần Dư Kiều, đánh trống lãng sang chuyện khác: "Kiều Kiều, danh sách quà đáp lễ cho khách làm xong chưa?"

      Mới vừa rồi đúng là Tần Dư Kiều ở lầu cùng chị dâu Dương Nhân Nhân thương lượng chi tiết về hôn lễ. Chờ mãi mà thấy Lục Cảnh Diệu xuống nên mới chạy lên xem, kết quả lại thấy Lục Cảnh Diệu trút giận xuống cái điện thoại.

      "Lục Cảnh Diệu, có chắc sau này phá nhà em chứ?" Tần Dư Kiều cười hì hì tới trước mặt Lục Cảnh Diệu, đôi bàn tay ôm lấy hông , "Tính khí nóng nảy thế kia, điện thoại di động hết pin liền tức giận đập nó, sau này có phải cũng nổi giận với em như vậy ?"

      " nào nỡ." Lục Cảnh Diệu cảm thấy rất uất ức, cúi đầu xuống hôn lên môi Tần Dư Kiều , "Có phải em muốn gả cho rồi ? Nhưng chuyện này phải do em quyết định đâu nhé."

      Đúng là mấy ngày nay tâm trạng của Tần Dư Kiều vô cùng ổn định, suy nghĩ chừng mấy ngày lại phát mình có thể bị mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân. Mặc dù quyết định gả cho Lục Cảnh Diệu nhưng ngày nào cũng có ít nhất lần nghi ngờ quyết định của mình: muốn gả cho sao?

      Lục Cảnh Diệu đột nhiên ôm lấy Tần Dư Kiều, suy nghĩ chút rồi : "Có phải mẹ vợ liên lạc với vị chuyên gia về trí nhớ ở nước ngoài cho em ?"

      Tần Dư Kiều ôm lấy cổ Lục Cảnh Diệu, gật đầu.

      Lục Cảnh Diệu cười, xấu xa nhéo mông Tần Dư Kiều : "Em.... Nghĩ thế nào?"

      Tần Dư Kiều nằm trong ngực Lục Cảnh Diệu: "Gần đây bận rộn như vậy, em cũng có thời gian."

      " lo lừa cưới em hả?" Đuôi mắt Lục Cảnh Diệu hơi nhướn lên, thản nhiên , " ra em thấy mấy ngày nay tâm trạng của luôn có chút, có phải nghĩ đến chuyện ở Edinburgh ?"

      Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Diệu, sau khi chần chừ bèn gật đầu.

      "Vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng lẫn nhau, cũng hi vọng em có thể yên tâm gả cho , cho nên muốn cùng em đến gặp mặt chuyên gia, thử xem có phương pháp nào để hồi phục trí nhớ ."

      Tần Dư Kiều rất cảm động, bởi vì những lời của Lục Cảnh Diệu chạm tới đáy lòng . đưa tay sờ sờ cái cằm khêu gợi của Lục Cảnh Diệu, : "Cám ơn suy nghĩ cho em.... ra phải là em tin tưởng , nếu như em tin tưởng em cũng nhanh chóng đồng ý gả cho như vậy đâu.... Thế này , em hứa với , cho dù em có nhớ tới chuyện vui kia, em cũng tuyệt đối tức giận với , em hứa."

      Lục Cảnh Diệu cười híp mắt nhìn ba ngón tay giơ lên của Tần Dư Kiều: "Đứa ngốc này, còn tin em ư? Duệ Duệ của chúng ta cũng bảy tuổi rồi, cần phải cũng tin rằng em giống như trước kia có chuyện gì vui liền lập tức bỏ nhà ra .... Những việc ngốc nghếch ấy mà em còn dám lặp lại lần nữa, chỉ có , mà ngay cả Duệ Duệ cũng tha thứ cho em...." Ý cười tràn ngập khuôn mặt của Lục Cảnh Diệu, gương mặt tuấn tú dịu dàng. Tần Dư Kiều nhìn thấy như thế trái tim lập tức mềm , dùng sức gật đầu với Lục Cảnh Diệu.

      Lục Cảnh Diệu : "Vậy chúng ta xuống tầng tiếp tục bàn bạc chuyện kết hôn?"

      Tần Dư Kiều vỗ vỗ bả vai Lục Cảnh Diệu: " Thả em xuống ."

      Lục Cảnh Diệu chịu: " ôm em xuống."

      Tần Dư Kiều đánh Lục Cảnh Diệu hai cái: " nghiêm chỉnh chút nào cả, có chị dâu ở dưới tầng đấy."

      Sau khi Lục lão phu nhân qua đời, Lục Hoà Thước tạm thời giao mọi chuyện trongLục gia cho Dương Nhân Nhân xử lý. Cho nên lần hôn lễ này của Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu do Dương Nhân Nhân phụ trách chính. Lúc mới nhận được tin tức này, Dương Nhân Nhân con xem nét mặt con trai mình, sau đó xác định Nguyên Đông vẫn ổn, bà mới thở phào. Có số việc quả thực là do bà suy nghĩ quá nhiều.

      Mặt khác, quan hệ giữa Vương Bảo Nhi và Lục Nguyên Đông cũng được quyết định rồi. Mọi người cho rằng Vương Bảo Nhi vẫn còn là học sinh cho nên Lục Nguyên Đông đính hôn trước rồi mới kết hôn. Lễ đính hôn ngay sau lễ kết hôn của Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Dưệ.

      Lục Hòa Thước đồng ý cho Vương Bảo Nhi vào cửa cho nên mỗi lần nhá có tiệc. Lục Nguyên Đông đều đưa Vương Bảo Nhi đến đây. Tần Dư Kiều và Vương Bảo Nhi cũng coi như đều là người mới ở Lục gia, cộng thêm mối quan hệ kì lạ trước đây, hai người khó tránh khỏi bị người khác lấy ra mà so sánh. Nhưng hai đương lại có vẻ sống với nhau rất ổn.

      Trước khi xuống tầng, Lục Cảnh Diệu bông nhớ tới tình trạng mấy ngày nay cho Tần Dư Kiều và Vương Bảo Nhi, bèn hỏi: “Sao em lại đối xử tốt với cái Vương Bảo Nhi kia như vậy?“

      Tần Dư Kiều cười tủm tỉm trà lời: “Là ấy chủ động chuyện với em, nên em cũng thể vì sĩ diện mà chuyện với ấy được.”

      “Làm trò.”

      “Em đương nhiên muốn chung sống hoà thuận với Bảo Nhi, nếu em lại lo bị chị ba của xấu sao.” Lời Tần Dư Kiều . Chỉ là mấy ngày nay cảm thấy rất rằng Vương Bảo Nhi lấy lòng . Ban đầu còn cảm thấy kì lạ, nhưng sau này suy nghĩ lại mới thấy Vương Bảo Nhi còn biết ứng xử hơn .

      “Sống lâu thành cáo, đừng để bị người ta bán còn giúp người ta kiếm tiền.” Lục Cảnh Diệu nhắc nhở Tần Dư Kiều.

      Tần Dư Kiều gật đầu. “Trong lòng em có tính toán rồi.”

      “Còn ‘trong lòng có tính toán’ cơ đấy” Lục Cảnh Diệu nở nụ cười. “Quả đúng là trẻ trâu.”

      Tần Dư Kiều mềm mại dựa lên người Lục Cảnh Diệu. “Nến như em bị người ta bán, người bán cũng chỉ có mà thôi.”

      Sau đó khóe miệng Lục Cảnh Diệu giật giật, ra lời.

      Lúc Lục Lục và Quả Quả bắt đầu hẹn hò liền chuẩn bị sẵn tư tưởng chia tay. Ôm những tâm tư như vậy mà đương chẳng khác nào ‘hôm nay có rượu hôm nay say’. Lúc ấy nghĩ, hi vọng sau khi và Quả Qủa chia tay hồi ức về cuộc tình của họ cũng tốt đẹp chút.

      Lúc nhớ tới nhau, Quả Quả còn có thể nhớ tới những điểm tốt của , mà cũng có thể nhớ tới những điều tốt đẹp của Quả Quả, đây hẳn là kết cục hoàn mỹ nhất.

      Ở Endinburgh, lễ giáng sinh vẫn chưa tới nhưng khắp nơi đều tràn ngập khí lễ hội rồi. đường có thể nhìn thấy những đứa bé đáng tặng thiệp cho bạn. đường tìm đến chỗ Lục Lục. Quả Quả cũng nhận được ít thiệp, dĩ nhiên là cũng quyên góp hết số tiền lẻ trong túi mình rồi.

      Lúc Quả Quả ở thư viện đại học Edinburgh chờ Lục Lục xuống, cúi đầu nhìn những lời chúc mấy tấm thiệp. vừa nhìn vừa cười, khóe môi cong lên, nụ cười ấy so với ánh nắng mùa đông còn khiến cho lòng người ấm áp hơn nhiều.

      Lục Lục từ thư viện xuống, ngẩng đầu liền thấy Quả Quả đứng ở bên ngoài, người cơ mặc chiếc áo khoác dạ màu đỏ, đầu đội chiếc mũ màu xanh lá cây. Dưới khung cảnh trắng xóa của sân trường phía sau, nhìn giống như cây ớt mọc trong tuyết vậy.

      Lục Lục sải bước đến trước mặt Quả Quả, sau đó đưa tay ra ôm chặt eo : “Sao vào trong tìm ?”

      “Em sợ quấy rầy chứ sao. “ Quả Quả nhét hai bàn tay sắp đông cứng của mình vào túi áo khoác của Lục Lục, cười hì hì hỏi . “Chúng ta ăn lẩu có được ?”

      “Muốn ăn lẩu hả?” Bầu trời bắt xám xanh lại bắt đầu có tuyết. Bông tuyết rơi vai Quả Quả, Lục Lục đưa tay nhàng giúp phủi xuống. “Nếu như muốn ăn, chúng ta mua nguyên liệu rồi tự Iàm.

      cần phiền phức như vậy, hôm nay có người mời khách”. Quả Quả ngước đầu cười với , đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng Iưỡi liềm, nụ cười mang theo chút lấy lòng làm nũng, “Lục Tiểu Lục, rốt cuộc theo em .”

      Lục Lục nhéo má Quả Quả: “ cho phép gọi là Lục Tiểu Lục.”

      Lục” Quả Quả kéo tay , vừa vừa , “Em dẫn gặp người bạn của em, ông ấy là người Trung Quốc, là đầu bếp rất nổi tiếng đó. Hôm nay chính ông ấy muốn mời chúng ta ăn lẩu.”

      Quả Quả trực tiếp đưa Lục Lục đến nhà người bạn của . Lúc gặp mặt Lục Lục cũng có chút kinh ngạc, nhưng khi thấy Quả Quả nhiệt tình chào hỏi với nữ chủ nhân của căn nhà Lục Lục cũng thấy kỳ quái, nghĩ thầm: đúng là cũng chỉ có Quả Quả mới có thể kết bạn hình vuông như thế này.


      Bạn mới của Quả Quả là ông lão hơn bảy mươi tuổi người Tứ Xuyên. Hơn 20 tuổi ông tới Edinburgh làm việc rồi gặp gỡ tình của đời mình cho nên trở về nước nữa mà ở lại đây mở nhà hàng Trung Quốc. Sau đó chỉ chớp mắt mà mấy thập niên trôi qua rồi.

      Nữ chủ nhân là người bản địa, gương mặt tại cũng đầy nếp nhăn, hai người đầu rất nhiệt tình chiêu đãi Lục Lục và Quả Quả, nấu nồi lẩu Tứ Xuyên chính thống.

      Lục Lục thích ăn lẩu, lại càng thích ăn cay, nhưng nhìn thấy Quả Quả ăn sung sướng như vậy, tâm trạng cũng tốt lên. Sau khi ăn xong còn chơi cờ vây với ông lão người Tứ Xuyên kia.

      "Quả Quả là tốt." Ông lão người Tứ Xuyên vừa cười ha hả vừa chuyện, sau đó cho biết vì sao ông ta lại biết Quả Quả. xong ông lại than thở, "Chỉ tiếc thân thế đáng thương, là đứa bé tội nghiệp cha mẹ."

      Lục Lục nghiêng đầu nhìn Quả Quả. Quả Quả ngồi trước lò sưởi chơi đùa với chú chó Shar Pei của bà chủ nhà, chú chó lại thèm nhúc nhích. Lúc ấy nhìn lại càng có vẻ hoạt bát hiếu động, trong mắt tràn ngập vui vẻ sung sướng, niềm vui sướng ấy như sắp trào ra khỏi lông mi vậy.

      ....

      Trước và sau Lễ Giáng Sinh có kì nghỉ dài hai tuần, mặc dù trường học cho nghỉ hơn hai tuần nhưng trong trường đại học vẫn hoạt động như thường. Ngày hôm sau Lục Lục đưa Quả Quả tham gia party giáng sinh ở trường học. Trước khi tham gia party đưa Quả Quả mua đồ, nhưng Quả Quả chỉ chọn cái cà vạt cho . ướm chiếc cà vạt nam màu hồng trước ngực : "Em thấy rất thích hợp với màu hồng."

      "Em mua gì sao?"

      Quả Quả lắc đầu cái: " yên tâm , em cũng có quần áo đẹp mà, ngày mai tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối làm mất mặt."

      Lục Lục bị Quả Quả chọc cười, nghĩ thầm lòng tự ái của này cũng mạnh , cho nên lén mua bộ lễ phục và bộ trang sức bảo người đưa đến chỗ ông chủ quán rượu. Lục Lục cho rằng mình làm rất tốt, chỉ là ngày hôm sau lúc nhìn thấy Quả Quả phát những chuyện mình làm đều là lo thừa rồi. Quả Quả dối, bộ quần áo người bây giờ còn đẹp hơn bộ lễ phục mua cho .

      "Có đẹp ?" Quả Quả hỏi .

      Lục Lục che giấu kinh ngạc trong mắt mình: "Rất đẹp."

      Đêm đó Quả Quả rất đẹp. Khi Lục Lục kéo Quả Quả vào trong sàn nhảy xoay tròn khiêu vũ, Quả Quả chỉ khiến kinh ngạc mà cũng khiến tất cả mọi người ở đó trầm trồ, đồng thời cũng làm kinh ngạc những năm tháng sau này của Lục Lục.

      Đêm đó bầu trời đầy sao, lúc rời bữa tiệc, Lục Lục lấy áo khoác của mình khoác lên người Quả Quả. Quả Quả vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, vui vẻ vung tay múa chân. Lúc lên cầu, khẽ ngâm nga gõ lan can cầu tiếp tục khiêu vũ.

      Gió đêm thổi làn váy vang lên sào sạt, ánh trăng bạc chiếu sáng đôi chân mày tinh xảo xinh đẹp của . Nhưng Lục Lục cảm thấy, nụ cười mặt khi đó còn sinh động hơn ánh trăng cao kia nhiều.

      Sau đó buổi tối lãng mạn làm chuyện lãng mạn, đêm hôm đó, sau khi Lục Lục đưa Quả Quả về
      phòng trọ của mình đưa về chỗ của nữa. Ngày hôm sau tỉnh lại, Quả Quả đặt tờ giấy trắng lồng ngực Lục Lục vẽ vẽ. Lục Lục dung túng cho tất cả những cầu của Quả Quả, nếu như muốn, cho dù muốn vẽ lên người , cũng từ chối.

      Quả Quả vẽ tất cả quá trình gặp nhau, dùng nét bút đơn giản như cuốn truyện tranh để thể cả quá trình bọn họ gặp nhau rồi nhau.

      “Muốn tặng cho sao?”

      ““ đâu, em muốn tự mình giữ gìn.”

      ….

      Sau đó, Lục Lục và Quả Quả sống chung với nhau, hai người vô trách nhiệm sống chung nhà. Nếu như muốn so sánh. Lục Lục cảm thấy Quả Quả còn vô trách nhiệm hơn , giống như nhà trọ của chỉ là trạm nghỉ chân của mà thôi Tâm trạng tốt tới ở vài ngày, mấy ngày sau để lại tờ giấy rồi biến mất.

      Lý do trốn vô cùng kì quặc, ví dụ như cùng bạn bè ngắm mặt trời mọc; ví dụ như con mèo Carlo bị bệnh phải đến thăm nó; thậm chí còn có mấy lần viện lý do là: “Em thấy mấy ngày nay đối xử với em tốt, em muốn trốn ba ngày.”

      Sau đó mỗi lần sắp kìm chế nổi nữa Quả Quả lại bất ngờ trở về, vác giá tranh lớn, lù lù xuất trước cửa nhà : “ Lục, em đói bụng quá, dẫn em ăn cái gì .”

      Chỉ là có lần Quả Quả trở về, người mở cửa cho phải là Lục Lục mà là xinh đẹp người Trung Quốc. đó cũng có cái tên rất đáng , là Mục Lộc.

      Nhưng Quả Quả lại gọi ta là Mai Hoa Lộc, còn gọi thẳng trước mặt Mục Lộc. “Mai Hoa Lộc, rốt cuộc muốn ở tới khi nào mới ?”

      Mai Hoa Lộc cũng tức giận, cười híp mắt giọng như trêu chọc đứa bé vậy : “ liên quan đến , tôi muốn ở bao lâu ở. “

      “Hừ!”

      “Tức giận sao.” Mục Lộc cười.

      Quả Quả thở phì phò đứng lên tìm Lục Lục. Lục Lục ngồi trước máy tính làm bài tập, Quả Quả từ phía sau ôm lấy : “Lục Lục, đụổi Mai Hoa Lộc có được ....”

      Có lúc “Tự cho là đúng và ỷ sủng mà kiêu” rất dễ xảy ra bi kịch.

      Tần Dư Kiều nghĩ, bi kịch của Quả Quả là ở chỗ ấy coi Lục Lục là người quan trọng duy nhất trong cuộc đời mình, nhưng Quả Quả lại quên hỏi Lục Lục, chiếm mấy phần trong lòng ?

      Suy nghĩ của khu thường rất đơn giản, Quả Quả còn đơn giản hơn. Cho nên lúc Tần Dư Kiều nhớ tới đoạn ký ức của Quả Quả trước kia, tuyệt đối bất ngờ trước kết cục bi kịch của Quả Quả, thậm chí lúc ấy còn rất muốn cười nhạo Quả Quả lượng sức mình nữa cơ.

      Nhưng dù thờ ơ lạnh nhạt với kết cục của Quả Quả bao nhiêu vẫn đau lòng cho Quả Quả. lòng coi Lục Lục là toàn bộ thế giới cuối cùng lại bị cả thế giới kia của từ bỏ.

      _Ngoại truyện -

      Ngoại truyện : Uông Tinh Vệ trong mắt Hi Duệ

      Khi còn bé nhu cầu ham học hỏi của Tiểu Duệ Duệ rất mãnh liệt, cho nên cậu thường bị rất nhiều vấn đề quấy nhiễu.

      Lúc Tiểu Duệ Duệ bốn tuổi cậu biết đến Uông Tinh Vệ qua mông nội. Cậu biết tên giặc bán nước, nhưng giặc bán nước là cái gì, biết bán quốc gia có thể kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?

      Mấy ngày sau, Tiểu Duệ Duệ lại nghe bà nội kể chuyện cổ tích Tinh Vệ lấp biển.

      Cho nên cái tên Tinh Vệ kia rốt cuộc là lấp biển hay Ià nán nước vậy hả?

      Cho nên Tiểu Duệ Duệ dự định thảo luận nghiêm túc về vấn đề này với ba cậu: "Ba, ba biết Hồng Tinh Vệ ?”

      Lục Cảnh Diệu gật đầu: “.”

      Tiểu Duệ Duệ sắp xếp lại từ ngữ, : “… Uông Tinh Vệ ràng Ià giặc bán nước thế mà còn muốn lấp biển làm chuyện tốt Ià sao?”

      Lục Cảnh Diệu thản nhiên nhìn vào mắt con trai: “Bởi vì đầu óc bình thường cho lắm....”

      Phiên ngoại - Tác hại của quảng cáo phái nam

      Quả Quả kinh ngạc, ở nước ngoài cũng có quảng cáo cho phương diện đó của đàn ông sao. Có lần nằm giường đọc tạp chí nhìn thấy mẩu quảng cáo kia liền đọc cho Lục Lục nghe: “ uống thuốc, dao kéo, dễ dàng to hơn... “

      Lục Lục cho rằng Quả Quả ghét bỏ số đo của , vô cùng khó chịu quay đầu. Đây Ià vấn đề rất tế nhị, có số thứ phải so sánh mới biết được, nhưng thể để Quả Quả so được.

      Dừng chút, Lục Lục quay đầu : “Rất nhiều người đàn ông trời sinh mềm , cái loại quảng cáo đó chỉ Ià lừa người, thôi thể sửa được đâu.”

      “Cũng hẳn Ià lừa người đâu, ví như có thể... “ Quả Quả đỏ mặt chớp mắt, Lục Lục sửng sốt: “Có thể thế nào?”

      Quả Quả: “ cần à?”

      Lục Lục: “Em cảm thây cần sao?”

      Quả Quả cong khóe môi cười, sau đó bò xuống giường ra khỏi phòng, sau Iát, trở lại, trong tay cầm cái kính lúp.
      Last edited: 27/9/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 60

      Trong mắt Lục Lục thứ xinh đẹp nhất của Quả Quả chính là đôi mắt của , đôi mắt đen láy xinh đẹp như ngọc lưu ly, hơn nữa bên trong viên ngọc lưu ly ấy còn có dòng nước suối trong vắt tinh khiết nhất trần đời, vừa sáng ngời, đáng lại quý giá.Khi tủi thân hai viên ngọc lưu ly toát ra vẻ mịt mờ khó hiểu, bên trong có tầng ướt át mịn màng.

      Cho dù trở về nước nhiều năm, nhưng mỗi lần Lục Lục nhớ đến ánh mắt mờ mịt khó hiểu kia của Quả Quả, chắc chắn trái tim cũng trở nên ướt át theo. Nếu như rót thêm vào chút gió đêm lạnh nữa trong lòng phủ thêm tầng băng mỏng, sau đó cả người như rơi vào vực sâu vô hạn, mỗi giây mỗi phút đều có cảm giác nặng nề như bước lớp băng mỏng.

      ....

      Trong thư phòng, Quả Quả như con mèo quấn lấy Lục Lục, ngồi ở đùi đeo bám dai dẳng: "Mai Hoa Lộc đáng ghét, em thích ấy."

      Lục Lục cười híp mắt véocái má phùng lên của Quả Quả: "Em cần thích ấy."

      Quả Quả vuốt ve bả vai Lục Lục: " biết được đâu, dù sao em cũng muốn đuổi Mai Hoa Lộc .... Như vậy , em hứa với , nếu như Mai Hoa Lộc , em chủ động quét dọn phòng tuần."

      Đối với giao dịch Quả Quả đưa ra, Lục Lục chỉ cười cười, thái độ ràng.

      Quả Quả xòe hai ngón tay ra: "Hai tuần."

      Lục Lụcôm chặt cái eo thon của Quả Quả: "Quả Quả, em đừng làm khó ."

      Quả Quả cũng uất ức: " tháng, thể nhiều hơn nữa."

      Rốt cuộc Lục Lục thở dài: " chuyện với ấy, chỉ có điều mấy ngày này em phải biểu tốt chút, cho phép em gọi ấy là Mai Hoa Lộc nữa, người ta lớn hơn em mấy tuổi đó, được vô lễ như thế."

      Quả Quả trèo lên người Lục Lụclấy lòng: "Vậy em gọi ấy là chị Tiểu Lộc được ."

      Lục Lục hôn lên môi Quả Quả cái: " ngoan."

      Ảo giác có đôi khi lại là chuyện vô cùng đáng sợ. cho rằng rất quan tâm đến , nhưng biết rằng sâu trong thâm tâm lại cười nhạo thế giới đơn thuần của .

      Sau khi Quả Quả ra khỏi thư phòng liền dương dương tự đắc nhìn vào mắt Mục Lộc, tới tủ lạnh lại quay đầu về phía ta : "Chị Tiểu Lộc muốn uống gì ?"

      Mục Lộc đọc sách ngẩng đầu lên: "Nước khoáng là được rồi."

      Bởi vì Mai Hoa Lộc bị đuổi , cho nên Quả Quả quyết định đối xử với ta tốt chút, chỉ cầm chai nước khoáng ra cho ta mà còn đem bánh bích quy nướng mình thích nhất ra: "Em mời chị ăn."

      Mục Lộc cười : "Ngại quá, tôi thích ăn đồ ngọt."

      Quả Quả cầm bịch bánh bích quy quay đầuđi, bởi vì có có tâm nên cứ tới lui trong phòng khách. Được lúc Mục Lộc nhìn sau đó đứng lên ra ban công bên ngoài tiếp tục đọc sách.

      Tầm mắt Quả Quả cũng theo Mục Lộc ra ban công sau cửa thủy tinh, thấy Mục Lộc ngồi xuống chiếc ghế thích của , sau đó tiếp tụcđọc sách.

      Dưới ánh mặt trời gương mặt Mục Lộc rất an tĩnh, ánh nắng vàng rực rỡkhiến cho mái tóc dài của ta nhìn càng thêm mềm mại.Ngũ quan xinh đẹp và đôi bàn tay dài trắng nõn được phủ tầng ánh nắng mỏng chói lọi.Cuối cùng ánh mặt trời lọt kẽ tay ta, chiếu lên trang sách ố vàng.

      Cuốn sách Mục Lộc đọc chính là cuốn sách hôm qua Lục Lục đặc biệt đến thư viện mượn.Vì tìm quyển sách này, Lục Lục lỡ buổi xem phim cùng với . Mặc dù buổi tối Lục Lục bù lại cho buổi xem phim khác, nhưng Quả Quả vẫn cảm thấy vui, trong lòng tràn đầy oán trách.

      Cũng bởi vì Mục Lộc đến cho nên chuyến trượt tuyết hứa với cũng bị hoãn.

      kiên nhẫn của Quả Quả tốt, sau khi tới lui trong phòng khách mấy vòng lại tìm Lục Lục, dính lấyLục Lục chịu : " Lục...."

      Lục Lụcday trán, giọng mang theo chút trách cứ: "Quả Quả."

      Mặc dù Quả Quả thường ở trước mặt Lục Lục la lối om sòm rồi ăn vạ, nhưng chỉ cần Lục Lụctỏ vẻ vui, lập tức dừng lại.Bởi vì trong tiềm thức rất quan tâm tới Lục Lục, cho nên lúc nào cũng nhìn sắc mặt của người đàn ông này mà chuyện, cảm nhận thay đổi cảm xúc của người đàn ông này.

      Nhưng chuyện này Lục Lục lại chưa bao giờ cảm nhận được, ban đầu cảm thấy Quả Quả quá kiêu ngạo, ngờ Quả Quả lại cẩn thận và hèn mọn đến như thế.



      Mục Lộc rất có tài nấu nướng, sau khi ta đến, phòng bếp trở thành địa bàn của ta. Mỗi lần Mục Lộc bận rộn trong bếp, Quả Quả liền vô cùng khó chịu, mỗi lần khó chịu lại làm phiền Lục Lục, sau đó Lục Lục cũng bị làm cho khó chịu.

      Lại tiếp,Lục Lục biết trong lòng Quả Quả thích, nhưng lại cảm thấy Quả Quả chuyện bé xé ra to.

      ra khi người đàn ông cưng chiều người phụ nữ, ta những lời cảm động nhất thế giới cho ấy nghe, ta tặng cho ấy những đoá hoa tươi còn dính sương sớm, mỗi lần ta nhìn ấy ánh mắt đều tràn ngập cưng chiều và dịu dàng. Nhưng chỉ khi ta người phụnữ đó, ta mới quan tâm đến cảm nhận của ấy.

      Lúc ấy Lạc Lạc cảm thấy mình Quả Quả, cho nên cũng thấy nhất thiết để mọi chuyện diễn ra theo suy nghĩ của .

      Sau đó Quả Quả và Mục Lộc vẫn chung sống hòa bình xâm phạm lẫn nhau, cho dù Mục Lộc làm chuyện gì cũng tránh nhưng Quả Quả vẫn ngứa mắt với Mục Lộc. ghét tất cả những thứ có liên quan đến Mục Lộc, nhưng Mục Lộc chỉ coi đứa trẻ cáu kỉnh mà thôi. Mỗi lần muốn gây chuyện với Mục Lộc ta đều híp mắt nhìn : “Được rồi, đừng nóng giận, tôo sắp rồi, đừng keo kiệt thế chứ.”

      Tức giận là kiểu tự hành hạ bản thân, mà tức giận lại có cách nào xả chẳng khác nào bị giày vò hết lần này đến lần khác. Cuối cùng sau khi bị hành hạ quá nhiều lần, Quả Quả kìm chế được. Giống như những kích động ấy được tích tụ trong đầu từ rất lầu rồi, chỉ chờ cơ hội bộc phát mà thôi.

      Cơ hội là khi Mục Lộc cẩn thận làm đổ nước trái cây lên đề án của . Lúc Mục Lộc lau đề án của Quả Quả cảm thấy như có que diêm đốt lên ngọn lửa tức giận của , sau đó ”bùng” tiếng, lửa giận hừng hực bốc lên, khiến ngay cả lời xin lỗi của Mục Lộc cũng thể nào dập được lửa giận của , trái lại còn như xăng ngừng tưới vào Quả Quả.

      “Rất xin lỗi, phải tôi cố ý” Mục Lộc vô cùng áy náy nhìn , “Tôi lau sạch cho.”

      Quả Quả nghe Mục Lộc giải thích, tất cả tức giận đều trút lên đầu Mục Lộc. Sau đó, ngay cả người tính tình dễ chịu như Mục Lộc cũng bị Quả Quả chọc giận. lạnh giọng mở miệng: “Quả Quả, tôi thấy nên kìm chế tính khí của mình , phải ai cũng nhường nhịn giống như Cảnh Diệu đâu. nên về nhà để cha mẹ giáo dục lại , bởi vì nếu bây giờ cha mẹ dạy được sau này chắc chắn cũng có người dạy dỗ mà thôi.”

      Những lời Mục Lộc có lực sát thương cực lớn đối với Quả Quả, nhất là câu về nhà để cho cha mẹ dạy dỗ lại .... Nó giống như nồi nước sôi đổ xuống người , nóng rát từ da cho đến dây thần kinh của . Cảm giác đau xót thể nào chịu đựng được thấm vào xương tuỷ . Lúc ấy Quả Quả giống như con mèo bị giẫm lên chân, lập tức vươn móng vuốt sắc bén của mình về phía Mục Lộc.

      Nhưng cũng giống như Mục Lộc , chỉ là hay làm nũng mà thôi, mắng chửi bằng Mục Lộc, ngay cả đánh nhau cũng đánh lại ta.

      Quả Quả vốn muốn đè đầu Mục Lộc lại đánh, kết quả là còn chẳng đến gần được Mục Lộc chứ đừng là nắm đầu ta. va vào bàn trà, đầu gối đập xuống mặt đất “cộp” tiếng. như nghe thấy tiếng khớp xương mình đập mạnh lên mặt đất, đau đớn kịch liệt ấp tới, đau đến mức nước mắt của lập tức trào ra.

      Lục Lục ra ngoài vẫn chưa về, cho nên chỉ có Quả Quả và Mục Lộc ở nhà. Quả Quả ngã xuống đất đứng lên nổi, sau đó nằm im mặt đất, ôm đầu gối khẽ thút thít.

      Mục Lộc nhìn Quả Quả ngừng khóc, than thở: “ làm vậy là muốn chờ Cảnh Diệu về nhìn thấy rồi đánh tôi phải , tôi bắt nạt à?”

      Đầu gối vẫn như đau buốt, cả chân như sắp mất cảm giác, nhưng điều khiến đau nhất chính là lời của Mục Lộc. Quả Quả uất ức, lau lau nước mắt gì, chỉ có làm thế nào cũng lau hết được nước mắt.

      Sao Lục Lục chưa về, sắp bị Mau Hoa Lộc bắt nạt đến chết rồi. Trong lòng vừa nghĩ như thế, Quả Quả càng thêm uất ức khó chịu, tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn.

      Sau đó, khi tiếng khóc của Quả Quả đạt đến mức lớn nhất Lục Lục về.

      “Chuyện gì thế này?” Lục Lục ngồi xổm xuống hỏi Quả Quả, sau đó ngẩng đầu nhìn Mục Lộc cái. Mục Lộc nhún nhún vai, ra vẻ muốn , yên lặng chờ Quả Quả lên án. Sau đó Quả Quả đưa ngón tay chỉ về phía Mục Lộc, than thở khóc lốc mách với Lục Lục.

      Lục Lục nghe Quả Quả xong, đầu tiên là ngẩng đầu với Mục Lộc: “Lộc Lộc, em về phòng trước .”

      Lục Lục vừa xong, tiếng khóc của Quả Quả cũng ngừng, khuôn mặt nhắn khóc đến đỏ bừng, còn vương đầy nước mắt, muốn có nhếch nhác bao nhiêu có bấy nhiêu.

      “Lục Tiểu Lục, tin em sao?” Quả Quả mở miệng hỏi.

      Lục Lục rút mấy tờ giấy ăn lau nước mắt cho Quả Quả: “Mấy tuổi rồi mà còn, mau đứng lên.”

      Sau đó Quả Quả chợt đẩy Lục Lục ra đứng lên xông ra khỏi nhà, sau đó Lục Lục thấy Quả Quả chân thấp chân cao, đúng là bị thương.

      Quả Quả nhanh, vẫn chân thấp chân cao mà , lâu sau Lục Lục mới đuổi theo, nhưng giận dữ lại mạnh mẽ đâm tới, nên Lục Lục làm thế nào cũng bắt được , mặc cho Quả Quả lên xe taxi rời .


      Trở lại kí túc xá của quán rượu Quả Quả khóc suốt, lúc mệt quá thiếp lại cảm thấy có cánh tay nhàng xoa đầu . Đầu gối lại hơi đau, bèn mở mắt ra, Lục Lục cúi đầu giúp xử lý vết thương đầu gối, vừa dùng bông băng bôi thuốc cho vừa thổi phù phù lên đầu gối . Quả Quả được thổi sớm còn tức giận nữa.

      Tức giận còn, nhưng vẫn còn giữ chút oán trách, Quả Quả rút chân về: " cần quan tâm."

      Lục Lục ngẩng đầu nhìn : "Sao bị thương cũng với ."

      " cho biết tin em sao?" Quả Quả chất vấn.

      Lục Lục đưa tay lau giọt lệ khoé mắt Quả Quả, dịu dàng : "Quả Quả, Mục Lộc rồi."

      ....

      Gió đêm thổi tới, Quả Quả tựa vào vai Lục Lục, Lục Lục từng bước cõng về.

      Ban đêm, Quả Quả để ý đến vết thương chân mình, chủ động hôn Lục Lục.Nụ hôn vừa triền miên vừa nhiệt tình.

      "Quả Quả, được.... Đầu gối em còn bị thương...."

      " sao, đợi lát nữa thổi cho em là được rồi."



      Bởi vì đầu gối bị thương, Quả Quả được hưởng những đặc quyền hạng nhất từ Lục Lục.Chỉ cần ở nhà dù muốn làm cái gì cũng đều có thể sai Lục Lục.

      "Lục Tiểu Lục, em muốn ăn táo."

      "Lục Tiểu Lục, lấy bản vẽ cho em với."

      " Lục, ôm em ra ngoài phơi nắng có được ...."

      Con rất dễ dàng bị cưng chiều của đàn ông làm hư, cái đuôi của Quả Quả vốn dựng lên rất cao rồi, sau khi được Lục Lục cưng chiều và dung túng gấp bội, cái đuôi của sắp vểnh lên tận trời rồi.

      Chỉ có điều những coi cưng chiều của đàn ông là cả thế giới, khi cưng chiều đó biết mất ấy cũng lập tức từ mây rơi xuống đất.

      Kết quả của Quả Quả còn bi kịch hơn.Bởi vì tự cho là mình đúng, bởi vì suy nghĩ của quá hạn hẹp nên lúc biết được tất cả , chỉ rơi từ mây xuống đất mà còn rơi thành cái lỗ sâu mật đất.

      Đó là khi Quả Quả rời nhà trốn , sau đó trở lại nhà trọ của Lục Lục. định cho Lục Lục bất ngờ cho nên trang điểm xinh đẹp, ăn mặc xinh đẹp, sau đó bí mật trốn vào tủ quần áo. đợi Lục Lục trở lại, sau đó cho bất ngờthật lớn.

      đợi khoảng mười lăm mười sáu phút, cuối cùng Lục Lục cũng về nhà. Quả Quả trong tủ treo quần áo hưng phấn như thể có chú nai con chạy loạn trong lòng vậy.

      Lục của về rồi.

      Tiếng chìa khoá mở cửa, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, sau đó là giọng của hai người....

      Tại sao lại có hai người? Hơn nữa giọng chuyện với Lục Lục sao lại quen thuộc đến thế.

      Cái tủ quần áo nho giống như thế giới nho vậy, Quả Quả ở trong thế giới nho đó chỉ có mấy phút mà trái tim của giống như đoá hoa mã đề nở rộ vậy. Hoa nở rồi hoa tàn, tĩnh lặng tiếng động.

      nghe thấy Mục Lộc : "Cảnh Diệu, quyết định ở bên Quả Quả sao?"

      Lục Lục lên tiếng.

      Sau đó Mục Lộc tiếp: " ra cần suy nghĩ đến cảm nhận của em đâu, mẹ cũng chỉ muốn chúng ta ở cùng nhau mà thôi, nhưng em cũng biết tình cảm thể ép bụôc được.Nếu quyết định tiếp tục với Quả Quả, vậy cũng nên đưa ấy về nhà chuyến chứ?"

      Lục Lục : "Để suy nghĩ ."

      Mục Lộc tiếp: "Nếu như muốn ở bên Quả Quả cũng nên thông báo với gia đình tiếng.... Nếu như muốn mang Quả Quả về thìdây dưa với bé ấy mãi như vậy cũng tốt.”

      Quả Quả trong tủ treo quần áo nghe Mục Lộc vậy liền thầm: “Mai Hoa Lộc đáng ghét, ai cho xen vào việc của người khác, Lục nhất định có sắp xếp, quan tâm làm gì…” Đúng lúc này nghe thấy Lục Lục nãy giờ vẫn im lặng cất tiếng.

      Lục của : “Qua thời gian nữa chia tay với ấy.”

      Mục Lộc: “ quết định là được rồi.... Đúng rồi, chuyện lần trước....”

      "Em so đo với ấy làm gì, chỉ là bé thôi mà”

      “Tại em sợ hiểu lầm em mà thôi.”

      “ Trong lòng biết tính tình của Quả Quả tốt."

      “Buổi trưa muốn ăn cái gì?”

      cần, chúng ta ra ngoài ăn



      Sau khi Lục Lục và Mục Lộc rời , Quả Quả từ trong tủ treo quần áo bò ra ngoài, vừa khóc vừa bò, rốt cuộc bò đến bên giường. Sau đó nằm giường mất khống chế khóc òa lên.

      Lục Lục qua thời gian nữa chia tay với .... Lục Lục qua thời gian nữa chia tay với .... muốn chia tay với .... vốn tin , người tin là Mai Hoa Lộc, tin ta, cần ....

      Buổi tối Lục Lục mới trở về. Lúc về Quả Quả ngồi trong phòng khách ăn mỳ ăn liền xem phim hoạt hình, cười ngừng.

      “Em về bao giờ thế?” Lục Lục đoạt lấy tô mỳ tay Quả Quả, “Đừng ăn những thứ này, khônh có dinh dưỡng.”

      Sau đó Quả Quả vốn cười lập tức òa khóc, khóc vừa bi thương vừa uất ức.

      Lục Lục hơi sửng sốt, dở khóc dở cười: “Được rồi, thích ăn ăn

      Sau đó Quả Quả luôn chờ Lục Lục chia tay, mỗi ngày qua lại vẽ vạch ngang hoặc vạch dọc lên tường. Có ngày Lục Lục chỉ vào chữ “Chính” tường hỏi :”Quả Quả, em ghi cái gì thế?”

      “Em cho biết đâu.”

      Lục Lục cười, sau đó ôm vào lòng rồi hôn lên môi : “Chẳng lẽ là đánh dấu “cái kia” à.”

      Quả Quả nhíu mày, cười quyến rũ: “Theo sao?”

      Lục Lục suy nghĩ chút rồi lắc đầu, lầm bầm lầu bầu: “Hình như… Ngày đúng.”

      “Đầu heo.” Quả Quả cười vang, nghĩ thầm: tên đầu heo Lục Tiểu Lục này, cả đời cũng đoán được ghi cái gì đâu.

      Rốt cuộ lúc, khi tường có hơn sáu chữ “Chính”, Lục Lục cũng chia tay với Quả Quả. Tính ngày thí chỉ còn mấy ngày nữa là Lục Lục phải về nước ăn tết rồi.

      Năm mới có thể ăn sủi cảo. Lục Lục lễ mừng năm mới năm nay đưa ăn sủi cảo, kết quả đều là dối, dối!!!

      Buổi tối Lục Lục chia tay với Quả Quả, tự mình làm thịt bò bít tết. Thịt bò bít tết kết hợp với rượu vang, nếu như có thêm bó hoa tươi, Quả Quả nhất định cho rằng Lục Lục cầu hôn mình.

      Hai người cùng nhau ăn thịt bò bít tết, sau khi uống rượu vang. Lục Lục vào vấn đề chính: “Quả Quả, chúng ta chia tay .”

      Quả Quả uống hết giọt rượu cuối cùng cười hỏi: “Tại sao?”

      Lục Lục nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc mở miệng: “Rất xin lỗi, thể cho em biết nguyên nhân được.”

      “Em biết nguyên nhân rồi.” Quả Quả nhếch miệng cười. “ chán em rồi, đúng ?”

      Lục Lục chớp mắt, á khẩu trả lời được, cúi đầu: “.... Quả Quả, em rất tốt, nhưng....”

      Quả Quả nhìn vào mắt Lục Lục, mắt Lục vừa đen vừa sâu, còn đẹp hơn cả vì sao trời. Nhưng lúc này đôi mắt xinh đẹp kia lại dối, lừa , đôi mắt của cũng lừa .

      Lục Lục chưa xong, liền ngừng lại, sau đó cả căn phòng đều lặng ngắt. Sau lúc Quả Quả cúi đầu, khẽ . “ Lục.... em muốn chia tay....”

      Lục Lục phiền chán dựa lưng vào thành ghế, day day huyệt thái dương của mình, sau đó cười . “ muốn chia tay, vậg em chờ thêm thời gian nữa được .”

      Chờ thêm thời gian nữa?

      Chờ thêm thời gian nữa rồi mới chia tat sao?

      Nhưng chia tay sớm hay muộn có khác gì nhau đâu cơ chứ?

      “Em đồng ý... cần chờ nữa” Quả Quả đột nhiên ngẩng đầu .

      Lục Lục run lên, chỉ cảm thấy có bàn tay bóp chặt trái tim . Dưới ánh đèn đôi mắt ngập nước của Quả Quả sáng lấp lánh, sáng đến mức dám nhìn thẳng vào đôi mắt của .

      lúc lâu sau, Lục Lục cảm thấy hông mình bị ôm lấy. Lúc quay đầu, Quả Quả liền hôn lên môi .

      Quả Quả ngừng hôn . đều uống rượu, trong nụ hôn của có vị rượu nho, ngọt ngào và nồng nhiệt. Hai người hôn lâu, nụ hôn động tình lại triền miên, hề giống nụ hôn chia tay.

      Cuối cùng khi Quả Quả đẩy Lục Lục ra muốn rời . Lục Lục lại dùng sức ôm vào trong lòng. hôn càng ngày càng gấp gáp, vừa hôn môi vừa sốt ruột kìm nến được đưa tay vào trong quần áo của .

      “Quả Quả...” Lục Lục gọi tên Quả Quả.

      Quả Quả cũng gọi tiếng “ Lục”, sau lát, khẽ hỏi: “ Lục, phải muốn chia tay với em sao? Vậy sao còn muốn cùng em lên giường?”

      Tác giả có lời muốn , ngược chết Lục Lục, ngược chết Lục Lục! !!! !

      Lục Cảnh Diệu trả lời: “Lục Lục là ai? biết.
      Last edited: 27/9/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :