1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kén Cá Chọn Canh - Tùy Hầu Châu (Hoàn Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Trước khi Tần Dư Kiều đến nhà họ Lục, Lục Cảnh Diệu dẫn Tần Dư Kiều chỗ bác trước, cơm trưa cũng ăn ở nhà bác. Sau khi Tần Dư Kiều trở về Tần Ngạn Chi liền gọi điện thoại cho Bạch Diệu, toàn bộ quà tặng Tần Ngạn Chi chuẩn bị đều mang đến nhà họ Bạch vào tối hôm qua, để lúc Tần Dư Kiều thăm hỏi nhà họ Lục mang .

      Sau khi ăn xong, Bạch Diệu gọi mình Tần Dư Kiều vào thư phòng.

      “Kiều Kiều, những đồ này đều là ba con cho người đưa tới từ đêm qua, có rất nhiều đặc sản quê nhà. Lần này con đến nhà họ Lục, chắc chắn quà tặng thể thiếu, tuy Cảnh Diệu đều chuẩn bị nhưng chúng ta cũng thể thất lễ. Ngay hai ngày trước nhà họ Lục cũng tặng cho chúng ta ít quà.”

      Tần Dư Kiều gật đầu: “Con biết rồi.”

      Bạch Diệu nhìn Tần Dư Kiều, giọng hơi bùi ngùi, “Chuyện của con, bác và bác con cùng Quyên Tử đều ràng rồi. Quyên Tử là người bộp chộp, lát nữa nếu con bé hỏi câu gì nên hỏi, con đừng để ý đến nó là được.”

      Tần Dư Kiều thành mở miệng: “ ra con cũng chẳng có gì để cho chị ấy biết cả, có số việc con còn chưa nhớ ra.”

      Bạch Diệu muốn cho cháu quá nhiều áp lực, cười tủm tỉm nhìn Tần Dư Kiều, “Lần trước lão Lục với bác, cậu ta tìm chuyên gia về phương diện trí nhớ, năm sau tới đây kiểm tra cho con.”

      Lời của Lục Cảnh Diệu, ra Tần Dư Kiều tin tưởng được mấy câu, trước mặt bác mình cũng kiêng kỵ: “ ra con cảm thấy Lục Sáu hề muốn con nhớ lại.”

      Bạch Diệu ngẩn người: “Sao lại vậy?”

      “Thế nào lại .” Giọng điệu Tần Dư Kiều tương đối quả quyết, “Chắc chắn làm chuyện có lỗi với con, chột dạ đây mà.”

      Bạch Diệu ngẫm nghĩ: “Có muốn kéo dài hôn ?”

      “Bác, chẳng lẽ bác nhìn ra cháu bác nghiêng về Lục Sáu rồi?” Trước mặt bác, Tần Dư Kiều thản nhiên hề cố kỵ, khóe miệng mang theo nụ cười, làm cho người ta cảm giác nhàng tươi sáng, “Con tin tưởng Lục Sáu giờ là người đàn ông có thể cho con chỗ dựa và hạnh phúc, quan trọng nhất là Duệ Duệ, con hi vọng sớm cho nó ngôi nhà toàn vẹn.”

      Bạch Diệu cười gật đầu: “ phải bác vuốt đuôi, bác cũng cảm thấy Lục Sáu rất tốt. Ngày hôm qua mẹ con gọi điện thoại tới, bảo sớm thời gian kết hôn cho mẹ con biết, sau đó ba dượng con cũng đến đây.”

      “Trời ạ.” Tần Dư Kiều nhìn Bạch Diệu: “Chết , bác đến lúc đó con phải giới thiệu Tần Ngạn Chi và Joseph với người nhà họ Lục thế nào đây… Bác à, bác có thể bảo mẹ con đừng dẫn ba dượng về được ?”

      Tối hôm qua Bạch Diệu cũng nghĩ đến vấn đề này, “ sao đâu, quan hệ của nhà họ Lục cũng rất rối loạn. Trước bác nghe bác con Nguyên Đông dọn ra ngoài ở, bởi vì chuyện của học khoa nhạc kia mà cậu ta ầm ĩ với người trong nhà mãi.”

      Lại nhắc tới Lục Nguyên Đông, Tần Dư Kiều có nhiều cảm giác, Bạch Diệu lo

      Lắng, lại dặn dò câu: “Có số việc tuyệt đối đừng can thiệp, lời người khác thích nghe cũng đừng để trong lòn, con tiện mở miệng để Lục Cảnh Diệu thay con.”

      Tần Dư Kiều giơ ngón tay cái lên với bá: “Bác cao minh”

      Bạch Diệu: “Những lời nafyy là ngày hôm qua ba con nhờ bác chuyển lại cho con.”

      Tần Dư Kiều: “. . .À!”

      Bạch Quyên đúng là người chuyên vuốt đuôi, trước kia Di Duệ thế nào nhỉ: “Chị cảm thấy dáng dấp của Hi Duệ rất giống trẻ em thụ tinh nhân tạo. Em biết giờ trẻ em thụ tinh nhân tạo rất cao cấp à, muốn mũi cao có mũi cao muốn mắt to có mắt to.”

      Bây giờ hiểu Hi Duệ là do Tần Dư Kiều sinh ra, vốn là bới lông tìm vết lập tức biến 180 độ, kéo Hi Duệ đến trước mặt hỏi: “Tiểu Duệ Duệ à, con có biết bác là thế nào của con ?”

      Lục Hi Duệ ngầm nghĩ, cười rạng rỡ: “Bác ạ.”

      tiếng ‘bác’ của Lục Hi Duệ chạm đến tâm khảm của Bạch Quyên, ghé sát má mình đến trước mặt Lục Hi Duệ: “Hôn cái.”

      Hi Duệ lưỡng lự, ngước mắt nhìn ba. Lục Cảnh Diệu hoàn toàn quan tâm đến chút chuyện cỏn con này, mà mẹ nó còn ở trong phòng bác chưa ra. Tuy từ Hi Duệ luôn thân thiện với mọi người, nhưng lại thích trò hôn hít này.

      Cuối cùng Lục Hi Duệ ngẫm nghĩ, ấp má của mình áp vào má trái của Bạch Quyên rồi cọ cọ, biểu thị gần gũi.

      Bạch Quyện bị Hi Duệ làm trò này rất hài lòng, bắt đầu nhéo mặt Hi Duệ. Bởi vì sờ vào thích nên càng nhéo càng hăng say, cuối cùng Lục Cảnh Diệu nhìn nổi nữa, nhàng mở miệng: “Da của trẻ con rất mỏng, mạch máu dưới da cũng tương đối yếu ớt, cẩn thận bị làm rách mất đấy.”

      Bạch Quyên lập tức buông tay, thổi cho Lục Hi Duệ, “Để bác thổi cho con.” Trần Tru Trạch ngồi bên cạnh kéo tay Bạch Quyên: “Nếu như em thích em bé, chúng ta cũng sinh đứa”

      Bạch Quyên ngẩn người, gì nữa.

      . . . . ..

      Tuy Tần Dư Kiều gặp người nha họ Lục, nhưng chưa từng tới nhà chính. Cho nên trước khi hỏi Bạch Quyên, Bạch Quyên : “Nhà chính của họ rất lớn, nhà lớn nghiệp lớn, nhà họ Lục rất giàu.”

      Tần Dư Kiều biết nhà họ Lục rất giàu, nhưng ngờ nhà chính lại lớn như vậy. Từ cổng chính tiến vào lại còn phải rất xa mới tới gần biệt thự,tường đất màu trắng xám kết hợp với mái ngói đỏ nhạt, giữa hai biệt thự là cổng vòm và hành lang gấp khúc rộng lớn. Hành lang quanh co treo đầy đèn lồng gỗ lim, ngoài ra còn có dãy ghế đá, ghế đá xếp chậu hoa cảnh đủ hình đủ dạng. Giữa vườn hoa là con đường rộng lớn, hai bên đường trồng cổ thụ và khóm cây lớn, ven đường có hai người trung niên khom lưng sửa sang lại cây cối hoa cảnh.

      Lục Cảnh Diệu thấy Tần Dư Kiều đưa mắt nhìn người hầu của nhà họ Lục, giải thích: “Ba dù sao cũng già rồi, trong nhà cần có người trông nom, có điều họ thay phiên nghỉ ngơi, lương tết tăng gấp bội.”

      Tần Dư Kiều quay đâu: “Em cũng cảm thấy việc này có gì tốt.”

      Lục Cảnh Diệu cười, sau đó cúi đầu nhìn quần áo Tần Dư Kiều mặc người. Chiếc áo khoác lông cừu hở cổ màu đỏ đậm kết hợp với váy đen hoa , khỏi nhíu mày: “Sao lại mặc như trẻ con thế này?”

      Tần Dư Kiều vui vẻ ôm Hi Duệ : “Là Hi Duệ chọn cho em.”

      Lục Hi Duệ trong lòng Tần Dư Kiều vô cùng đắc ý.

      Lục Cảnh Diệu: “. . . .”

      Tần Dư Kiều đến nhà họ Lục lúc ba giờ chiều, Lục Cảnh Diệu dẫn vào cửa thấy Lục Hòa Thước ngồi ở phòng khách chơi cờ với Lục Cảnh Thành. Ba người giúp việc tới cầm quà và quần áo Tần Dư Kiều mang đến.

      “Chủ tịch, ngài Cảnh Diệu đưa Tần về rồi.”

      “Ừ.” Lục Hòa Thước ngẩng đầu liếc nhifn Tần Dư Kiều mấy lần, sau đó nhìn về phía Lục Cảnh Diệu, chậm rãi mở miệng: “Còn nhớ trở về à? Ba con tưởng mày tới ở rể nhà người ta thèm về đấy.”

      Ngoại truyện: N năm sau

      Duệ Duệ của chúng ta sắp kết hôn, lại biết động phòng thế nào (Vì sao Duệ Duệ hiểu? Bởi vì Kiều Kiều của chúng ta sợ nó trưởng thành quá sớm, muốn nuoi cậu con trai ngoan hiền), liền hỏi Kiều Kiều phải làm sao? Kiều Kiều len lén liếc nhìn Tiểu Lục rồi : “Hỏi ba con .”

      Duệ Duệ tình nguyện đến trước mặt Tiểu Lục lặp lại câu hỏi, Tiểu Lục úp úp mở mở: “Đếnn luc đó con ở phía , ấy ở phía dưới là được rồi”

      Đêm tân hôn, dâu nhìn thấy giường tân hôn bị đổi thành giường tầng, tức giận khóa trái cửa, cho Duệ Duệ vào trong. Duệ Duệ ở ngoài kêu to: “Ba à! Con vào được!” Tiểu lục thờ ơ trả lời: “Dùng sức !” Vì thế Duệ Duệ dùng sức đẩy, đầu gối rách da chảy máu, khỏi hôi: “A, chảy máu rồi!” Chỉ thấy Tiểu Lục ở trong phòng an tâm : “Cái này đúng rồi.”
      Last edited by a moderator: 17/9/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại] Kén cá chọn canh - Tùy Hầu Châu [55/75]
      Chương 55
      Editor: Diệp Y Giai
      Beta: chjchbj

      Tần Dư Kiều kéo tay Lục Cảnh Diệu, túm lấy ngón tay . Lục Cảnh Diệu đưa mắt ra hiệu Lục Hi Duệ, sau đó Lục Hi Duệ liền chạy về phía ông nội: “Ông nội, mấy ngày nay Duệ Duệ rất nhớ ông.”

      “Ông nội cũng nhớ Duệ Duệ.” Lục Hòa Thước ôm cháu nội vào lòng, sau đó đứng dậy, vươn thẳng tấm lưng quắc thước nhìn Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu, : “Con muốn ở rể nhà người ta ba cũng xen vào, nhưng Duệ Duệ của ba thể làm cháu nhà họ được.”

      “…” Tần Dư Kiều méo miệng, nhưng Lục Cảnh Diệu lại bấm tay , mặt mày tươi cười : “Ba, nhà Kiều Kiều nhận con ở rể, cho nên con dẫn con dâu trở về cho ba.”

      Lục Cảnh Diệu hớn hở xong, sắc mặt Lục Hòa Thước cũng dịu rất nhiều. Ông cũng chỉ là tức con trai gì với ông tót đến thành phố G, tưởng ông già rồi có cách gì giải quyết chuyện hôn nhân cho con trai à?

      Lục Cảnh Thành vốn ngồi cũng đứng lên, mặt lộ ý cười: “Em Tần đừng để ý, tính tình ba vốn vậy, mặt lạnh tâm thiện, em có thể đến đây làm khách, thực ra ông ấy rất vui đấy.”

      Lục Hòa Thước vô cùng thích Lục Cảnh Thành toạc ra như vậy, lúc nghiêm mặt lời nào, Lục Hi Duệ lại kéo tay ông nội: “Ông nội, rốt cuộc ông có vui ?”

      “Vui.” Lục Hòa Thước cúi đầu với cháu nội, sau đó nhìn giúp việc cầm đống quà gói đẹp đẽ tay, đến trước mặt Tần Dư Kiều: “Mang cháu tôi trở về là được rồi, còn mang nhiều quà như vậy làm gì?”

      Tần Dư Kiều đứng cạnh Lục Cảnh Diệu, tươi cười vui vẻ, “Chỉ là chút đặc sản bình thường của thành phố G thôi ạ, bác Lục đừng chê.”

      “Còn gọi bác Lục, có phải cũng nên sửa cách gọi rồi ?” Trương Kỳ như cười như mở miệng , sau đó về phía chồng, ngẩng đầu với Lục Cảnh Thành: “Con tìm kìa, hiếm khi được ở nhà, cũng nên ngồi với nó chút.”

      Lục Cảnh Thành cười cười: “Ba, con lên tầng trước đây.”

      Lục Hòa Thước gật đầu, sau đó gọi quản gia lấy quà gặp mặt mình chuẩn bị. lúc sau, quản gia cầm đến hộp trang sức tinh xảo, Lục Hòa Thước mở hộp ra, nằm lặng lẽ bên trong là đôi vòng cổ phỉ thúy, hai vòng ngọc, còn có đôi bông tai phỉ thúy, tất cả đều xanh biếc trong suốt, chất ngọc nhẵn mịn, màu sắc đều đặn sáng bóng.

      Tần Dư Kiều liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, với Lục Hòa Thước: “Bác Lục, cái này… quá quý giá rồi.”

      Lục Hòa Thước: “Chỗ này đều được mẹ Cảnh Diệu chuẩn bị từ hồi còn sống. Có điều bà ấy vội quá, kịp tự tay tặng cho con dâu của bà, cho nên con hãy nhận lấy , con dâu nhà họ Lục đều có phần.”

      “Kiều Kiều, nhận lấy .” Lục Cảnh Diệu với Tần Dư Kiều, sau đó thay vợ mình câu: “Cảm ơn ba.”

      Lúc này Tần Dư Kiều mới gật đầu: “Cảm ơn bác Lục.”

      Đứa con trai này cũng chỉ có lúc ở trước mặt vợ mới tương đối ra hồn con trai, hôm nay tâm trạng Lục Hòa Thước cũng khấm khá, sau đó bắt cóc cháu trai vào trong thư phòng, dẫn nó luyện chữ.

      ***

      Về quà gặp mặt của Lục Hòa Thước, Tần Dư Kiều vào căn nhà độc lập của của Lục Cảnh Diệu ở dinh thự nhà họ Lục rồi mở hộp trang sức ra xem. Sau đó cầm chiếc bông tai lên ngắm nghía, với Lục Cảnh Diệu ở phía sau: “Thực mỗi người con dâu đều có à?”

      Lục Cảnh Diệu khẽ “ừ” tiếng: “Có điều của em là tốt nhất.”

      "Nghe bừa quen rồi.” Tần Dư Kiều nhếch miệng cười, tỏ vẻ tin Lục Cảnh Diệu.

      “Sao lại ? Ngọc từ loại đá, cùng người chế tạo cũng chia ra cao thấp khác nhau.” Lục Cảnh Diệu tới cầm lấy vòng cổ phỉ thúy ướm lên cổ Tần Dư Kiều, sắc ngọc tinh tế trong suốt càng tôn lên làn da trắng ngần của , làm cho người ta thể dời mắt. Tiếp đó cong miệng : “Từ mẹ thiên vị , đương nhiên để đồ tốt nhất lại cho .”

      “Nếu như em là mẹ , trong tất cả con trai người em ghét nhất chính là .” Tần Dư Kiều thả lại bông tai vào hộp trang sức.

      “Ghét nhất? phải em cũng lấy rồi sao?” Lục Cảnh Diệu xem thường Tần Dư Kiều câu, sau đó thoáng nhắc tới mẹ mình: “Mẹ giỏi lắm, em có cơ hội được gặp gỡ, có điều cũng coi như em may mắn, trước kia vợ của mấy ông trai đều chết mệt với bà.”

      Tần Dư Kiều đột nhiên nhớ tới câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ, Ngưu Lang bởi vì là con út nên thường bị các trai chị dâu cắt xén. Tuy Lục Cảnh Diệu khác hẳn hình tượng bị ức hiếp của Ngưu Lang, Tần Dư Kiều vẫn hỏi câu: “Từ mẹ thiên vị , các trai chị dâu lại tức giận à?”

      “Quan tâm đến họ nhiều như vậy làm gì, có thời gian bằng làm chuyện gì đó thực tế hơn chút.” Lục Cảnh Diệu bỗng cười tiếng, gương mặt thêm vẻ đứng đắn, “Có điều ngọc này cùng mẹ chọn. Từ lúc mười sáu tuổi với mẹ, người vợ sau này của con nhất định là người xinh đẹp nhất trong số những con dâu của mẹ, cho nên nếu phải là ngọc tốt nhất, vợ con coi trọng.”

      như vậy à?” Tần Dư Kiều nhìn vào khuôn mặt tuấn nhã của Lục Cảnh Diệu, quả nhiên vô lại từ . Hôm nay Lục Cảnh Diệu ăn vận rất chỉn chu, bộ vest sẫm màu còn cài đôi khuy tay
      Áo. Khuy tay áo như mắt mèo tao nhã mà nổi bật, tựa như cảm giác Lục Cảnh Diệu mang đến cho mọi người: Mạnh bạo, tao nhã, thậm chí mang vẻ kiêu căng thanh lạnh, nhưng trước mặt cứ vô lại như vậy.

      “Làm sao biết mình có được người vợ xinh đẹp?” Tần Dư Kiều tiến gần hôn lên môi Lục Cảnh Diệu: “ , em nghi ngờ chuyện giữ mình trong sạch cho đến năm hai sáu tuổi.”

      “Đừng lấy tiêu chuẩn mình để nhìn người.” Lục Cảnh Diệu cười lạnh tiếng, cúi đầu nhìn vẻ mặt Tần Dư Kiều, ôm và lòng mình, lời hay lẽ phải: “ phải chưa gặp nhau sao? Cho nên câu nhân duyên trời định thể sai được. Chuyện tình cảm này thể gấp gáp, gấp gáp ăn được đậu phụ nóng, gấp gáp cũng lấy được vợ tốt, đúng ?”

      “Vậy Diêu Tiểu Ái sao?”

      quen biết.”

      Tần Dư Kiều: “…”

      Lục Cảnh Diệu: “Đừng nhắc tới chuyện cũ nữa, nếu nhắc lại nợ cũ của em còn ít hơn sao?”

      Sau đó Tần Dư Kiều thèm nữa. Lúc xuống nhà thấy khuôn mặt dính đầy mực của Hi Duệ, cũng theo Hi Duệ vào thư phòng Lục Hòa Thước viết mấy chữ.

      giờ Lục Hòa Thước là Hội trưởng Hội thư pháp ở thành phố S, nhìn mấy chữ Tần Dư Kiều viết, giọng điệu hơi bất ngờ: “Viết cũng được lắm.”

      Thư pháp và vẽ tranh là hai thứ Tần Dư Kiều giỏi nhất, có điều lâu rồi luyện nên nhận được lời khen của Lục Hòa Thước vẫn rất vui. Nhìn thấy bức thư pháp tường, đoán là Lục Hòa Thước viết thuận tiện nịnh nọt: “Vẫn thể so với bác Lục.”

      Lục Hòa Thước theo tầm mắt của Tần Dư Kiều nhìn bức thư pháp tường, : “Đây phải là chữ của tôi, là của Cảnh Diệu.” Sau đó Tần Dư Kiều mới phát trong thư phòng của Lục Hòa Thước treo mấy bức thư họa phỏng chừng đều là của các con nhà họ Lục, trong số đó phải kể đến tác phẩm của Lục Cảnh Diệu là đẹp mắt nhất. phải viết tốt nhất, nhưng chữ như người, chữ Lục Cảnh Diệu hệt như con người , chữ viết rắn rỏi, mang đến cảm giác mạnh mẽ. Ngược lại chữ của Lục Cảnh Thành bên cạnh, ngòi bút phóng khoáng hơn rất nhiều.

      Lúc Tần Dư Kiều rời khỏi thư phòng của Lục Hòa Thước, trong phòng khách Trương Kỳ và con dâu thứ tư nhà họ Lục là Trần Húc Phân chuyện phiếm. Bởi vì con trai thứ tư của nhà họ Lục phụ trách công ty chi nhánh ở nước ngoài, cho nên con dâu thứ tư Trần Húc Phân theo chồng định cư ở nước ngoài, đến Tết mới về nhà vài ngày.

      Tần Dư Kiều rất có cảm tình với Trần Húc Phân. từng nghe bác qua chuyện của Trần Húc Phân và con trai thứ tư nhà họ Lục – Lục Cảnh Thiên. Lúc ấy con dâu mà bà Trần thích nhất chính là Trần Húc Phân gia cảnh nghèo túng này. Nhưng có lần Lục Cảnh Thiên trượt tuyết ngã gãy chân, về sau nhờ Trần Húc Phân chăm sóc rời, Lục Cảnh Thiên mới chậm rãi hồi phục.

      Tần Dư Kiều gặp Lục Cảnh Thiên, con trai nhà họ Lục đều có vóc dáng cao, về phần diện mạo nhìn kỹ, nhưng cần nghĩ cũng biết đến nỗi nào. Có điều cũng chú ý nhìn chân của Lục Cảnh Thiên đúng là từng bị thương nặng, nhìn kỹ phát ra, lúc bước chậm hơn người bình thường chút.

      Trong số người nhà họ Lục gia, người Tần Dư Kiều khó đối mặt vẫn là Dương Nhân Nhân, dù sao và Nguyên Đông cũng từng có quan hệ bạn trai bạn . Tùy Lục Gia nhưng gặp mặt vẫn hơi xấu hổ.

      ra Dương Nhân Nhân là người chủ động đến tìm . Lúc Tần Dư Kiều rời khỏi phòng Lục Cảnh Diệu, Dương Nhân Nhân quan sát Tần Dư Kiều: “Càng thêm thon thả rồi.”

      Người ta Tết là mùa béo phì của phụ nữ, Tần Dư Kiều những béo mà còn gầy hai cân. Đôi lúc phụ nữ mặc quần áo là giữ lại hai cân, trước kia dám mặc thử kiểu nhàng, bây giờ mặc váy cao còn áp lực nữa rồi.

      “Dì Dương.” Tần Dư Kiều vẫn gọi Dương Nhân Nhân là dì Dương, sau đó Dương Nhân Nhân kéo tay : “Kiều Kiều, em học theo lão Lục gọi chị là chị cả .”

      Tần Dư Kiều cười cười, mặc dù lập tức gọi Dương Nhân Nhân là chị cả nhưng vẫn gật đầu, chân thành mở miệng : “Dì Dương, sau này con ở nhà này còn nhiều chỗ hiểu, mong dì chiếu cố nhiều hơn.”

      “Yên tâm .” Dương Nhân Nhân mặt mũi hiền hậu, nhưng vẻ mặt vẫn hơi buồn rầu. Tần Dư Kiều đoán gần đây chắc dì Dương phiền lòng chuyện của Lục Nguyên Đông.

      Dương Nhân Nhân kéo tay thở dài: “Lão Lục đối xử với con có tốt ?”

      “Tốt ạ.” Lúc Tần Dư Kiều chữ tốt mà hai má hơi phiếm hồng, Dương Nhân Nhân nở nụ cười: “Gia với dì chuyện của con và Cảnh Diệu. Duyên Phận hai đứa bỏ phí mấy năm cuối cùng cũng viên mãn rồi.”

      Tần Dư Kiều ngờ Dương Nhân Nhân biết chuyện của và Lục Cảnh Diệu: “Cháu xin lỗi, dì Dương.”

      ----------

      (Tiếp)
      Last edited: 18/9/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      “Dì Dương trách con, có số việc có lẽ được ông trời sắp đặt. Chắc Nguyên Đông có phúc.” Giọng điệu của Dương Nhân Nhân hơi chán nản. Tần Dư Kiều nghe vậy càng lúc càng xấu hổ, Dương Nhân Nhân nhắc đến Lục Nguyên Đông nhiều lần, đến nhà họ Lục lâu như vậy rồi còn chưa thấy Lục Nguyên Đông, vì phép lịch cũng nên hỏi Dương Nhân Nhân tình hình của Lục Nguyên Đông.

      “Dì Dương, Nguyên Đông đâu rồi ạ?”

      “Haizzz.” Dương Nhân Nhân thở dài thườn thượt, “Thằng bé kia lần này rất bướng bỉnh, như bị ma ám vậy.” Dương Nhân Nhân đến đây, phỏng chừng sợ khó chịu, nhìn vẻ mặt xác định có gì mới tiếp.

      ra bé Vương Bảo Nhi kia cũng được, nhưng ông nội Nguyên Đông còn chưa tỏ thái độ, cũng biết nghĩ như thế nào.”

      Lục Hòa Thước nghĩ như thế nào, Tần Dư Kiều làm sao biết được. Sau bữa tối, lại biết sống chết hỏi Lục Cảnh Diệu: “ có cảm thấy ba đồng ý hôn của Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi ?”

      Sau đó ánh mắt Lục Cảnh Diệu nhìn liền thay đổi: “Em có ý gì?”

      có thể đừng mọn như vậy hả?” Bây giờ Tần Dư Kiều có kinh nghiệm, lúc nên mềm phải mềm, ngồi lên đùi Lục Cảnh Diệu: “Em và Nguyên Đông từ đời nào rồi, có thể đừng nhớ dai như vậy được ? Cứ như em thực có tin vịt gì với ta vậy. biết số việc càng để ý nó lại càng như cái gai đâm vào lòng , đâm vào lòng .” Lúc đến lời cuối cùng, Tần Dư Kiều vươn ngón tay đâm vào ngực Lục Cảnh Diệu.

      Lục Cảnh Diệu ngờ mình lại bị Tần Dư Kiều dạy dỗ hồi. Sau đó đưa ngón tay vào miệng mình, vốn cắn nhè , nhưng để Tần Dư Kiều có cơ hội rút , lại tiếp tục gặm cắn.

      Cảm giác vừa tê vừa dại, lại hơi đau truyền đến từ đầu ngón tay . Tần Dư Kiều ngước mắt lên, con ngươi phiếm ánh cười của Lục Cảnh Diệu mang vẻ rạo rực. lúc sau, cuối cùng cũng buông tay ra từ bi điều muốn biết.

      “Chắc ba đồng ý cho Nguyên Đông lấy Vương Bảo Nhi.”

      Tần Dư Kiều hiểu lắm: “Tại sao lại đồng ý?”

      Lục Cảnh Diệu dằn lòng được lại sàm sỡ Tần Dư Kiều, tùy tiện cho tay vào trong áo khoác lông cừu của , vuốt ve nơi mềm mại của qua lớp áo bó nhung đen.

      Tần Dư Kiều chụp lại tay Lục Cảnh Diệu: “Rốt cuộc có hả?”

      Lục Cảnh Diệu chớp chớp mắt, sau đó ôm Tần Dư Kiều bắt đầu tâm : “Ba định để Nguyên Đong theo cùng quản lý Lam Điền, hoặc là giờ ba còn chưa muốn giao toàn quyền kinh doanh Lam Điền cho . Nhưng mà bây giờ ba tìm được lý do để chia số cổ phần còn giữ tay mình cho Nguyên Đông, chỉ khi Nguyên Đông kết hôn, ba tặng cổ phần cho Nguyên Đông làm quà cưới.”

      Tần Dư Kiều hiểu được phần nào. ra hề hứng thú với chuyện ai làm chủ nhà họ Lục, nhưng người sắp lấy là Lục Cảnh Diệu, có số vấn đề phải có muốn hay , mà là có muốn cùng với Lục Cảnh Diệu hay . Nếu ở bên , phải hiểu số vấn đề nhất định.

      “Vậy nghĩ như thế nào?” Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Diệu: “ có muốn để Nguyên Đông vào Lam Thiên ?”

      Lục Cảnh Diệu dời hai tay, cuối cùng ôm lấy vòng eo Tần Dư Kiều. Vòng eo này là càng lúc càng đến mức cảm thấy thịt. Lục Cảnh Diệu khó chịu nhéo eo , trả lời: “Cổ phần cũng quan trọng, năm thiếu mấy ngàn vạn hoa hồng chẳng là gì cả. Nhưng chỉ có thể so đo vấn đề tiền nong, tuyệt đối nhường vị trí người thừa kế nhà họ Lục.”

      Đàn ông nào có dã tâm, huống chi tạo hóa cho cái đầu thông minh nhạy bén cùng với thủ đoạn khó lường. Với điều kiện trởi ban như vậy, người đàn ông làm sao có thể thiếu dã tâm cùng dục vọng nguyên thủy được?

      Tần Dư Kiều hiểu dã tâm của Lục Cảnh Diệu, cũng biết khả năng của có thể mang đến thành tựu to lớn cho nhà họ Lục, nhưng vẫn lo lắng cuối cùng bởi vì cuộc chiến tranh đoạt tài sản nhà họ Lục mà lòng người bàng hoàng gia đình yên. Hơn nữa Lục Cảnh Diệu này làm việc bao giờ để ý đến tình cảm, khỏi lo lắng: “Em cảm thấy ba có ý bồi dưỡng thừa kế nhà họ Lục, để Nguyên Đông tiến vào Lam Điền có lẽ cũng vì lo lắng tính tình cường ngạnh của , cần phải có người quản thúc. Cho nên chỉ cần an phận chút, làm việc tốt, em cảm thấy khẳng định thành vấn đề.”

      “Ha ha.” Lục Cảnh Diệu hừ trước lời phát biểu vô tư của Tần Dư Kiều.

      Tần Dư Kiều cho rằng mình đúng bị Lục Cảnh Diệu cười nhạo, hỏi: “Em đúng sao?”

      Lục Cảnh Diệu cấu hông Tần Dư Kiều: “Có thể đừng câu nào cũng Nguyên Đông ? thấy chán à?”

      --------------
      Last edited: 18/9/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tần Dư Kiều yên lặng tụt khỏi đùi Lục Cảnh Diệu.

      Sau đó chuyện của Lục Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi được Lục Cảnh Diệu đoán đúng. Bữa cơm tối mùng sáu, Lục Hòa Thước đột nhiên hỏi Dương Nhân Nhân: “Nguyên Đông đâu? Sao lại thấy nó?”

      Dương Nhân Nhân cũng vô cùng nghẹn khuất, nghĩ thầm: phải Nguyên Đông bị ba đuổi khỏi nhà họ Lục à? Mặc dù biết ông cụ giả ngốc, Dương Nhân Nhân vẫn đáp lời ông: “Sợ ba trông thấy nó lại tức giận, cho nên cho nó trở về nhà.”

      *

      “Hết giận lâu rồi.” Lục Hòa Thước nở nụ cười gần gũi, “Các con cũng là, ba có thể tức giận với Nguyên Đông sao? Tết nhất sao có thể để nó sống ở ngoài chứ? Các con làm ba mẹ kiểu gì thế?”

      Dương Nhân Nhân “Dạ” tiếng rồi : “Vậy ngày mai con bảo nó về.”

      Lục Hòa Thước “ừ” rồi “ừ”, mắt liếc Lục Cảnh Diệu rồi với Dương Nhân Nhân và Lục Cảnh Thịnh, “Nếu Nguyên Đông thích bé kia, ba cũng phản đối. Lần trước bac ho rằng Vương nhận tiền của thư ký, ngờ lại trả hết cho ba. Tuy gia thế tốt, có điều cũng may biết phấn đấu… Quan trọng nhất là Nguyên Đông thích ấy.”

      như vậy ba đồng ý rồi ạ?” Trương Kỳ hóng hớt, hỏi Lục Hòa Thước.

      Lục Hòa Thước gật đầu, nhìn về phía Tần Dư Kiều bên Lục Cảnh Diệu: “Năm nay nhà họ Lục chúng ta tổ chức hai đám cưới, song hỷ lâm môn.”

      Tin tức nhà họ Lục song hỷ lâm môn nhanh chóng truyền ra ngoài. Lúc Vương Bảo Nhi bỏ giấy gấp vào ngăn kéo, Lục Nguyên Đông đứng trước ban công gọi điện thoại. Màn đêm đen như mực lặng lẽ bao phủ đỉnh đầu Lục Nguyên Đông. Vẻ mặt lành lạnh, lúc nhìn thấy Vương Bảo Nhi đến, bỏ điện thoại vào túi quần.

      Vương Bảo Nhi ôm lấy Lục Nguyên Đông từ phía sau, “Nguyên Đông, em thực rất cảm động. Vì em mà có thể trả giá nhiều như vậy.”

      Lục Nguyên Đông nhếch khóe miệng, xoay người nhìn Vương Bảo Nhi: “Nếu như có gì ngoài ý muốn, đính hôn với em. Trước đó, em còn có rất nhiều chuyện cần học, nhất là lời cử chỉ. Trước khi cần suy nghĩ cái gì nên cái gì nên , hiểu im lặng, ai thấy hỏi nhiều là ưu điểm cả… Về cụ thể, cho người dạy em, tóm lại tuyệt đối đừng đề người ta xem thường.”

      Vương Bảo Nhi ngẩn người: “ như vậy rồi, tại sao tìm môn đăng hộ đối ?”

      Lục Nguyên Đông hơi cúi đầu, mặt nụ cười thản nhiên, thoạt nhìn tao nhã lịch trước sau như , chẳng khác với Lục Nguyên Đông ôm lên xe bệnh viện là bao. Vương Bảo Nhi thấy vẻ hờ hững trong mắt Lục Nguyên Đông, mỉm cười: “Có phải tâm trạng tốt hay ?”

      Lục Nguyên Đông cầm tay Vương Bảo Nhi, bỏ tay khỏi ngực mình, “ về nhà chuyến.”

      Lúc Lục Nguyên Đông trở lại nhà họ Lục là tám giờ tối. Bình thường Lục Hòa Thước ngủ lúc tám giờ, bởi vì hôm nay chơi cá ngựa với Hi Duệ nên tám giờ còn chưa thấy buồn ngủ.

      Khi Lục Nguyên Đông vào nhà, các con dâu nhà họ Lục tụ lại chuyện phiếm. Lục Nguyên Đông liếc mắt thấy trong đám phụ nữ có Tần Dư Kiều. chính là người trẻ nhất trong số họ. Có thể trẻ à? Suýt nữa thành cháu dâu của nhà họ Lục mà.

      Đám con trai nhà họ Lục chơi cờ, cũng có người bàn bạc tin tức kinh tế tài chính. Sauk hi Lục Nguyên Đông tiến vào, người bắt chuyện đầu tiên là ông nội. Gương mặt Lục Hòa Thước thoáng nét cười, “Chơi cùng ?”

      Lục Nguyên Đông: “Con gặp mẹ trước .”

      Lục Hòa Thước vừa lòng gật đầu, sau đó với Hi Duệ: “Duệ Duệ à, con sao có thể nhân lúc ông nội chú ý mà chơi xấu hả?”

      Dương Nhân Nhân hết sức mừng rỡ vì con trai đột nhiên trở về. Tần Dư Kiều ngồi giữa hội con dâu nhà họ Lục, chào Lục Nguyên Đông: “Nguyên Đông.”

      Lục Nguyên Đông thản nhiên gật đầu, sau đó hỏi thăm: “Mọi người xem gì thế?”

      Trương Kỳ cười đáp: “Cho Tần xem ảnh cũ của nhà chúng ta.”

      “Ồ.” Lục Nguyên Đông cười cười, ngồi xuống bên cạnh Dương Nhân Nhân, cầm lấy quyển album cũ nhìn lại, gương mặt vẻ hoài niệm. Đúng lúc này, Lục Nguyên Đông đột nhiên mở miệng: “Người ngồi cạnh chú sáu là chị Tiểu Lộc à?”

      Giọng vang dội của Lục Nguyên Đông bay vào lỗ tai Lục Cảnh Diệu. vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ sao đêm nay mí mắt mình nháy khiếp đến vậy. quá sơ suất, lúc Trương Kỳ muốn cho Tần Dư Kiều xem ảnh cũ sao lại quên mất tồn tại của Mục Lộc cơ chứ.
      Tần Dư Kiều rất tò mò với “chị Lộc” trong miệng Lục Nguyên Đông, phản ứng đầu tiên còn tưởng là hươu sao gì đó. Lúc định nhận lấy quyển album từ tay Lục Nguyên Đông xem, Lục Cảnh Diệu đột nhiên đứng dậy: “Dư Kiều, chúng ta ra ngoài tản bộ ."
      Last edited: 18/9/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 56

      Tần Dư Kiều vẫn rất nhạy cảm đối với chuyện mờ ám của Lục Cảnh Diệu. nhận tấm hình từ trong tay Lục Nguyên Đông, Lục Cảnh Diệu trong hình hình như mới chỉ mười mấy tuổi, thời kì thanh xuân phơi phới. Lục Cảnh Diệu mười mấy tuổi cũng là thiếu niên mặc áo sơ mi quần jean xanh, tấm hình có vẻ như được chụp ở vườn bách thú. Lục Cảnh Diệu đứng ở phía trước hai con hươu cao cổ lông màu nâu nhạt có đốm và sừng , bởi vì hình chụp từ lâu nên hơi phai, càng tôn lên vẻ đẹp như ngọc, mặt mày như vẽ của Lục Cảnh Diệu trong hình. Còn cả bên cạnh nữa, nét mặt tươi cười như hoa, duyên dáng kiều đứng bên cạnh Lục Cảnh Diệu, quả là mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.

      Vườn thú, hươu sao, chị Tiểu Lộc, thanh mai trúc mã… Tần Dư Kiều đột nhiên có cảm giác rất kỳ lạ. Nhưng vì ngồi bên cạnh người Lục gia nên thể chất vấn Lục Cảnh Diệu. Vậy nên hơi mím môi, cười nhìn về phía Trương Kỳ. Ảnh chụp là Trương Kỳ cho xem, đương nhiên phải hỏi chị ta.

      “Chị dâu, sao em chưa thấy trong hình này bao giờ?” Vừa dứt lời, Tần Dư Kiều thản nhiên liếc nhìn Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu đứng cách đó xa vẫn còn đợi tản bộ, đúng là tản....em ý.

      "Mục Lộc à?" Trương Kỳ cười khanh khách , "Mục Lộc là em họ của chị, mặc dù là khách nhưng mà năm đó bà cụ rất thích em ấy, nghỉ hè hàng năm đều đón Lộc Lộc tới nhà chơi, cũng coi như là thanh mai trúc mã của lão Lục."

      Trương Kỳ vừa dứt lời, khí trong phòng khách của Lục gia liền càng trở nên kỳ lạ. Ánh đèn sáng chói chiếu lên mặt Lục Cảnh Diệu, càng khiến người ta thấy sắc mặt thay đổi liên tục. Sau đó Tần Dư Kiều nghe mở miệng :

      “Thanh mai trúc mã cái gì, chẳng lẽ cứ gặp nhau vài lần, cộng thêm đối tượng là nữ là thanh mai trúc mã chắc?” Lời Lục Cảnh Diệu rất sắc bén, giống như Trương Kỳ cố tình hắt nước bẩn lên người vậy.

      Tần Dư Kiều sửng sốt lại sững sờ, cùng nhau xem nai con rồi mà còn chỉ gặp mặt vài lần mà thôi sao?

      Lục Nguyên Đông tươi cười nằm ghế sô pha, trong tay nghịch món đồ chơi xếp hình của Lục Hi Duệ để lại, đùa: “Thím ba, thím cũng đừng lấy chuyện xưa xửa xừa xưa của chú sáu để đùa nữa. Nhưng thím cũng khiến cháu nhớ ra chuyện, chị Lộc lập gia đình chưa?”

      “Lấy người nước ngoài, cũng biết lúc ấy nó nghĩ thế nào. Thím giới thiệu cho nó nhiều thiếu gia công tử ở thành phố S như vậy mà
      nó đều muốn” Trương Kỳ tiếp nữa, bởi vì bị Trần Húc Phân ngắt lời.

      Trần Húc Phân cuồi tủm tỉm nhìn chiếc váy màu đỏ ren đính chân trâu Tần Dư Kiều mới thay, ngắt lời Trương Kỳ: “ Chiếc váy Dư Kiều mặc chị từng thấy tạp chí, nhưng bán hàng ở quầy chuyên doanh lại với chị là chưa có hàng”

      Chiếc váy Tần Dư Kiều mặc hôm nay là kiểu dáng mới vừa được đưa tới ngày hôm qua, trong nước còn chưa có hàng, là Lục Cảnh Diệu đặt hàng ở nước ngoài. Mặc khác Tần Dư Kiều còn biết Trần Húc Phân cố ý chuyển đề tài. Mặc dù Lục Cảnh Diệu giấu tình sử ngày xưa với , nhưng giờ nên truy hỏi đến cùng, cho nên Tần Dư Kiều mỉm cười với Trần Húc Phân: “Lúc em thấy cái váy này tạp chí cũng rất thích, lão Lục nhìn thấy liền đặc biệt dặn người ta đặt hang từ nước ngoài về”

      Phụ nữ ít nhiều cũng có chút tật xấu là khoe khoang. Trần Húc Phân vừa vừa dịu dàng nhìn Lục Cảnh Diệu. Lục Nguyên Đông thấy trong mắt Tần Dư Kiều tràn ngập tình cảm như vậy có hơi khó chịu.

      “Trong mấy người con trai Lục gia, thương vợ nhất hẳn là lão Lục rồi”. Dương Nhân Nhân là nàng dâu có tâm tư đơn thuần nhất trong Lục gia. cười kéo Tần Dư Kiều đứng lên, ý để ngắm kỹ chút. “Trước chị cũng thấy Kiều Kiều mặc bộ váy này rồi, nhưng lớn tuổi rồi nên cũng dám hỏi quần áo các em mặc”

      Dương Nhân Nhân xong tất cả mấy người phụ nữ Lục gia đều đưa mắt tập trung nhìnTần Dư Kiều. Chiếc váy màu đỏ hoa hồng này quả giống như đặt làm theo số đo vậy, vòng eo vốn mảnh khảnh càng thêm thon thả, nhìn như đầy vòng tay. Trương Kỳ nhớ đến lần đầu tiên thấy Tần Dư Kiều, đâu có gầy như vậy. Vương Bảo Nhi trước kia dù quyến rũ xinh đẹp, nhưng có được nền nã như Tần Dư Kiều, quả nhiên con xuất thân từ nhà nghèo và nhà giàu vẫn rất khác biệt.

      ra Trương Kỳ ghét Tần Dư Kiều, nhưng lại càng thích Vương Bảo Nhi. Bởi vì cùng là con của gia đình thư hương nhưng lại có hảo cảm với Tần Dư Kiều hơn. Thế nhưng bây giờ ta lại là vợ chưa cưới của Lục Cảnh Diệu, vậy nên cảm giác của Trương Kỳ với Tần Dư Kiều cũng rất phức tạp.

      Người nhìn Tần Dư Kiều còn có Lục Nguyên Đông. Sau đó thấy lòng bàn tay mình như bị bỏng, hơi quay mặt nhìn hướng khác.

      “Chị cả còn trẻ lắm, dáng vẻ giống như sắp làm mẹ chồng người ta rồi” Trương Kỳ chuyển đề tài về phía Lục Nguyên Đông “Vương tiểu thư đâu rồi? Nếu cha đồng ý. Nguyên Đông cũng nên mang ấy tới nhà chơi chứ”

      vội, tính tình Bảo Nhi hướng nội, cháu sợ các thím nhiệt tình dọa ấy”. Lục Nguyên Đông nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Lục Cảnh Diệu

      Lục Cảnh Diệu từ sau lưng Tần Dư Kiều tới, tay phải đặt vai của , sau đó dịch xuống đến hông Tần Dư Kiều, ôm cùng ngồi xuống: “ ra tính tình của Kiều Kiều cũng rất hướng nội, cho nên Cảnh Diệu cũng xin các chị dâu đừng lấy chuyện của bọn em ra để đùa. Da mặt em dày sao, nhưng da mặt Kiều Kiều mỏng lắm, rất dễ xấu hổ”

      Lục Cảnh Diệu câu hai nghĩa, thuận tiện giải thích chuyện chị Tiểu Lộc vừa , giải thích câu “thanh mai trúc mã” kia của Trương Kỳ chỉ là đùa. Lời này ngoài mặt là với mấy người phụ nữ Lục gia, thực tế là cho Tần Dư Kiều nghe: và Mục Lộc vốn chẳng có gì, chỉ là lời của Trương Kỳ châm ngòi ly gián thôi, nếu như tin đúng là người phụ nữ ngốc.

      --

      Chỉ là Tần Dư Kiều tin. Lục Cảnh Diệu này khi chột dạ luôn thích dung chuyện chăn gối để che giấu cho qua. Tần Dư Kiều biết ở Lục Cảnh Diệu Ái Đình Bảo có phải cũng là lừa gạt Quả Quả như vậy hay , nhưng tối nay muốn dùng cách này để lừa gạt .

      bị Lục Cảnh Diệu ôm từ phòng ngủ của Hi Duệ ra, vừa tới phòng ngủ chính lập tức giở trò với . Tiền diễn làm rất đầy đủ, lúc vào bởi vì hai người đều có chút nóng vội cho nên vừa mới bắt đầu tốc độ cũng rất nhanh. Sau đó Lục Cảnh Diệu còn thay đổi cách thức để thân thể cảm thụ được kích thích nhất, thậm chí tiếc dùng miệng

      Đêm nay Tần Dư Kiều cực kỳ động tình, phản ứng thân thể làm cho Lục Cảnh Diệu vui mừng. Đối với Lục Cảnh Diệu mà loại ân ái tình đầu ý hợp này khiến luôn thấy ban đêm hơi ngắn. Còn đối với Tần Dư Kiều mà loại triền miên cực hạn này ra rất tiêu hao thể lực

      Lúc kết thúc Tần Dư Kiều mệt lử, nằm người Lục Cảnh Diệu nhúc nhích. Mà Lục Cảnh Diệu lại thỉnh thoảng lại sờ thịt mông , khóe miệng nở nụ cười khẽ: “Mệt , ôm em tắm”

      Tần Dư Kiều cúi đầu gặm cắn viên thịt ngực trái Lục Cảnh Diệu, tín hiệu này ràng làm cho người ta sinh ra nghĩa hiểu khác, thân thể Lục Cảnh Diệu chấn động, lòng bàn tay vỗ hai cái lên mông Tần Dư kiều: “Còn chưa ăn no à?”

      Tần Dư Kiều đột nhiên dùng sức khẽ cắn, Lục Cảnh Diệu đau đến mức kêu ôi tiếng, sau đó lật người ôm Tần Dư Kiều vào lòng mình: “Quả nhiên chưa ăn no, được, lại cho em ăn.”

      “Ăn cái....đầu ý!” Tần Dư Kiều đột nhiên bóp mạnh ‘lão nhị’ của Lục Cảnh Diệu, mặc dù hai má đỏ ửng nhưng ánh mắt lại tỉnh táo, đôi mắt to trắng đen ràng nhìn Lục Cảnh Diệu khiến có chút bỡ ngỡ.

      “Con hươu sao kia là thế nào?” Tần Dư Kiều nghiêm mặt, rốt cuộc cũng hỏi trọng điểm, tay cầm tiểu Cảnh Diệu cũng bóp mạnh hơn chút.

      “Hươu sao chính là hươu sao thôi, em thích à, nếu chúng ta đến vườn thú dẫn con về nuôi nhé.” Mặc dù vận mệnh bị nắm, Lục Cảnh Diệu vẫn rất mạnh miệng. Thậm chí tay còn bắt đầu an phận, xoa xoa phía dưới Tần Dư Kiều, “ chỉ là quen biết mà thôi, trước kia tới nhà ở mấy ngày, về sau ta ra nước ngoài gả cho người ta, như ngọt ngào sai như Trương Kỳ đâu. Nếu là thanh mai trúc mã , giấu em làm gì. Hơn nữa cho dù là thanh mai trúc mã cũng chỉ là vừa khéo quen nhau từ mà người đấy giới tính nữ thôi…Em dám em ?”

      Tần Dư Kiều: “…”

      “Cho nên đừng ‘cầm lông gà làm tên bắn’ nữa, trong nhà này Trương Kỳ xấu tình nhất. Em đừng để chị ta khích bác. Hứng thú lớn nhất của chị ta chính là làm trò cho nhà cửa yên. Nhưng mà xét về tình chị ta cũng có thể tha thứ. Chồng chị ta phục vụ được chị ta khiến thời kỳ mãn kinh của chị ta tới trước mấy chục năm… Nhưng còn em, có ngày nào phục vụ em à?”

      Tần Dư Kiều lại càng mạnh tay hơn. Lục Cảnh Diệu khẽ hừ tiếng, tiếng “hừ” này rất mất hồn nhưng sắc mặt vẫn thay đổi, giống hệt như chiến sĩ cách mạng hy sinh vì nghĩa vậy.

      “Bóp nữa là hỏng đấy, đến lúc đó em dùng cái gì.”

      “Đổi cái khác, tưởng có cái này là giỏi lắm đấy à, phải dài hơn người khác mới trâu bò.” Tần Dư Kiều nghĩ. Giọng sau khi ân ái mặc dù cố giả vờ lạnh lùng nhưng nghe vẫn mềm như lụa vậy.

      "Chê ngắn à…” Lục Cảnh Diệu đột nhiên bật cười, “Rất to gan, nhưng sợ cái miệng ăn trôi à.”

      Mặc dù Lục Cảnh Diệu như vậy, nhưng đối mặt với vấn đề tôn nghiêm của đám đàn ông, vẫn nên giải thích chút: “Phụ nữ sống trong phúc mà chẳng biết, người đàn ông của em đúng là dài hơn những người đàn ông khác đoạn lớn đấy.”

      Lục Cảnh Diệu kéo dài ba chữ cuối cùng, Tần Dư Kiều nghe Lục Cảnh Diệu vậy cũng đỏ mặ. Lục Cảnh Diệu kiêu ngạo vốn để ý vận mệnh của mình còn bị nắm trong tay, thậm chí còn vô liêm sỉ cọ cọ trong lòng bàn tay : “Em đo thử xem, hai tay có cầm đủ ?”

      Lục Cảnh Diệu vừa vừa phối hợp rút ra đưa vào, bao lâu sau vật trong tay Tần Dư Kiều lập tức từ trạng thái nửa mềm lần nữa trở nên cứng rắn nóng bỏng.

      Tần Dư Kiều lập tức buông tay ra, xoay người: “ đứng đắn.”

      Lúc Tần Dư Kiều lật người cuốn hơn nửa cái chăn, Lục Cảnh Diệu buồn bực, đá xuống giường: “ đắp cái gì! đắp cái gì!” Tần Dư Kiều đưa lưng về phía Lục Cảnh Diệu để ý đến người đàn ông nổi giận sau lưng.

      Lục Cảnh Diệu sợ nhất cái gì? Sợ nhất của làm lơ . ra vốn thích nghĩ nhiều về chuyện quá khứ, dù là Mục Lộc hay Diêu Tiểu Ái. Bởi vì biết tại và tương lai cái gì mới là quan trọng nhất, cho nên thay vì kiểm điểm lỗi lầm trong quá khứ, bằng cưng nựng Tần Dư
      Kiều nhiều hơn. Sau này nghĩ lại, cần cảm động tốt, nhưng có thể quen với việc đối tốt với .

      Nhưng có đôi khi dây thần kinh của phụ nữ và đàn ông giống nhau, họ thích truy tìm nguyên nhân hơn, chuyện gì cũng thích hỏi nguyên nhân. Nhưng có rất nhiều chuyện vốn chẳng có nguyên nhân để trả lời cho . Ví dụ, lúc đó thần kinh của Lục Cảnh Diệu cũng chập mạch, cũng sống trong phúc mà chẳng biết. Những chuyện này đều có nguyên nhân quang minh chính đại gì, nghĩ ra nổi, cũng trả lời nổi.

      Lục Cảnh Diệu bỗng trở nên im lặng, chơi xấu đá giường nữa. Sau đó cả căn phòng dần trở nên yên tĩnh, kết quả chính Tần Dư Kiều cảm thấy mất tự nhiên, hừ hừ mấy tiếng rồi tiếp tục quấn chăn.

      Chăn lại bị Tần Dư Kiều quấn ít, Lục Cảnh Diệu chẳng còn bao nhiêu chăn để đắp nữa. nghiêng đầu nhìn Tần Dư Kiều vùi mặt vào gối, trái tim trở nên mềm mại khác thường. Cuối cùng Lục Cảnh Diệu nghiêng người qua, dung cả hai chân tay ôm lấy Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, chúng ta cãi nhau nữa nhé. Em muốn biết cái gì cho em biết. có gì giấu em cũng là sợ em tức giận mà thôi. Ở trong lòng , họ là những người phụ nữ quan trọng, tự dưng nhắc đến họ làm gì, cố ý khiến em bực à”

      “Em có hẹp hòi như vậy sao?” Tần Dư Kiều hạ hỏa, hừ ra tiếng

      “Em đương nhiên hẹp hòi, là hẹp hòi, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi” Lục Cảnh Diệu thở khẽ tâm tình bên tai Tần Dư Kiều, nghĩ thầm: chuyện Mục Lộc này lấp liếm được nữa rồi, thay vì về sau Lục Nguyên Đông lấy được món hời bằng mình với Kiều Kiều trước, lựa lời mà .

      “Kiều Kiều, từ ra nước ngoài học, Trương Kỳ Mục Lộc trước kia thường xuyên ở Lục gia làm khách biết lắm. Tấm hình em xem hôm nay cũng chỉ là lúc về nước nghỉ thôi. Lúc ấy còn…. mà. Mục Lộc đối với cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi. Em cũng thấy đấy, hình chụp ở vườn thú, ai lại hẹn hò ở vườn thú chứ? Sau đó hằng năm trở về nước có mấy lần rồi lại , ta cũng ra nước ngoài học. Hơn nữa lúc ấy chúng ta cãi nhau cũng có liên quan đôi chút đến Mục Lộc, em hiểu lầm quan hệ ta.

      Câu sau Lục Cảnh Diệu rất khẽ, giọng tới mức hận thể ngăn nó đến tai Tần Dư Kiều. Quả mấy câu cuối kia như quả boom nổ tai Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều chỉ cảm thấy trong tai ù ù. lát sau hỏi: “ … lừa em”

      “Kiều Kiều, em đừng hiểu sai ý . sợ em hiểu lầm” Lục Cảnh Diệu ngừng vỗ lưng trấn an “Lúc ấy em hiểu lầm như vậy, cho nên khiến em và Duệ Duệ chia lìa nhau bảy năm”

      “Em hiểu lầm” Tần Dư Kiều mặc dù như vậy nhưng giọng vẫn có chút chua xót “Chỉ cần đừng làm ra chuyện khiến em hiểu lầm”

      Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều khẽ hôn lưng khiến Tần Dư Kiều cảm thấy hơi tê dại. vốn còn chút thoải mái nhưng giờ bị Lục Cảnh Diệu hôn đến còn. cũng phải là người cố chấp, quay lại với Lục Cảnh Diệu: “Chúng ta nên tắm

      Lục Cảnh Diệu xong, trong lòng cân nhắc lượt, nhân cơ hội muốn kim bài miễn tử “Kiều Kiều, mặc kệ, về sau em nhớ ra chuyện khi đó cũng cho phép đòi chia tay. Em có gì hiểu phải hỏi trước, cho phép hành động theo cảm tính, biết ? thể chịu được nổi đau mất em nữa đâu”

      Lời này của Lục Cảnh Diệu quả tình thâm ý thiết. Tần Dư Kiều mặc dù nhớ ra được nhưng trong lòng cũng trách mình năm đó hành động theo cảm tính mới khiến chia cách bảy năm với Hi Duệ. Cho nên khi Lục Cảnh Diệu hỏi như vậy. Tần Dư Kiều ừ mấy tiếng “ , em lý trí”

      Sau đó, Lục Cảnh Diệu cũng cảm thấy tối nay rất viên mãn, đứng dậy hào hứng ôm Tần Dư Kiều tắm.

      Chỉ là có lúc cam đoan của phụ nữ lại đáng tin bằng đàn ông. Tối nay Lục Cảnh Diệu cứ cho rằng chỉ cần mình có kim bài miễn tử là được, ai dè sau này kim bài miễn tử của những miễn tội chết cho mà còn trở thành ngòi nổ để Tần Dư Kiều trừng phạt

      “Lục Cảnh Diệu, giỏi lắm, coi em như đứa ngốc để đùa bỡn đúng ?”

      “Kiều Kiều, phải em bảo đảm tức giận rồi sao?”

      “Em em tức giận hồi nào. Đúng, em có , vậy em đổi ý, em đổi ý rồi. Đổi ý rồi!”

      Cho nên có đôi lúc lời của phụ nữ chưa chắc đáng tin bằng đàn ông, nhất là những lời sau khi ân ái. Nghe cứ nghe nhưng đừng có mà tưởng .
      Last edited: 23/9/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :