1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kén Cá Chọn Canh - Tùy Hầu Châu (Hoàn Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52:
      Edit: VĐPK
      Beta: chjchjbj

      Lục Cảnh Diệu vừa xong, bàn cơm của nhà họ Tần yên lặng hẳn. Bây giờ trong lòng Tần Dư Kiều đúng là có trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn, đỏ vàng xanh tím, màu sắc gì cũng có đủ cả. Sau đó nhìn Hạ Nghiên Thanh, gương mặt của ta bây giờ cũng tương tự như cảm xúc của vậy.

      Tần Dư Kiều cảm thấy nhất định bây giờ sắc mặt của mình cũng thay đổi, hai má đỏ bừng như bị lửa đốt vậy, người ngoài nhìn thấy chắc chắn tức giận đến nỗi đỏ mặt. Chỉ có điều chính mới , hiểu Lục Cảnh Diệu đến mức nào. Mặc dù rất ràng, nhưng trong đầu vẫn nhớ tới những lời Lục Cảnh Diệu dạy, cái gì là cùng giường.... là cùng chung chiếc thuyền. Bây giờ Lục Cảnh Diệu lại muốn biến đen thành trắng, cho nên cũng phải phối hợp với chút.

      Khi người ta phải đối mặt với vấn đề vừa nan giải vừa lúng túng đều chọn lựa giữ im lặng, cho nên qua mấy giây người đầu tiên lên tiếng là Hạ Vân.

      "Cậu Lục, cậu có nhầm vậy, con bé có chuyện gì muốn với cậu chứ." Lúc khoé miệng Hạ Vân lại nhếch lên, ra vẻ như những lời Lục Cảnh Diệu vô cùng tức cười.

      "Tôi cũng biết Hạ tìm tôi có chuyện gì, cho nên bay giờ mới hỏi ấy." Lục Cảnh Diệu khẽ nhíu mày, giọng cũng trầm xuống chút, giống như cố tình gây , cố ý xuyên tạc lời của Hạ Vân, nhưng chỉ đơn thuần hỏi vấn đề thắc mắc mà thôi.

      "Khụ khụ khụ khụ khụ...." Tần Ngạn Chi kiềm chế được mà ho khan.

      ra những lời Lục Cảnh Diệu vừa rất khéo léo, về phần lý giải những lời phải xem đầu óc của mấy người ngồi đây có linh hoạt hay . may, toàn bộ những người bàn trừ Lục Hi Duệ và Tần Dư Trì ra, nhận thức về chuyện tình nam nữ đều vô cùng linh hoạt. Ngay cả bà Tần cũng lập tức nghĩ ra N khả năng xảy ra, gương mặt già nua sớm đen lại, buông đôi đũa trong tay xuống chờ câu trả lời của Hạ Nghiên Thanh, sau đó quay đầu liếc nhìn đứa cháu quý ngồi ở bên cạnh mình và Giang Hoa ngồi cách đó xa.

      Người ngoài nhìn vào, cảm thấy người nên phát biểu ý kiến bây giờ nên là Tần Dư Kiều và Giang Hoa. Nhưng vẻ mặt của Giang Hoa vẫn thản nhiên, Tần Dư Kiều mặc dù rất muốn đứng về phía Lục Cảnh Diệu nhưng muốn giội nước bẩn trước khi mọi chuyện ràng. Kết quả có người khó chịu, thấy lưng mình bỗng đau nhói. Lục Cảnh Diệu bỗng dưng nhéo , hơn nữa còn nhéo rất mạnh.

      Tần Dư Kiều đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, trong mắt bà Tần, cháu quý của mình rất uất ức, nhất thời cũng phẫn nộ. Nhưng dù sao tuổi cũng lớn rồi, có những thứ bà thể ra mặt được, cho nên chỉ có thể nghiêm mặt chờ "Phá án" mà thôi.

      ra vụ án rất dễ giải quyết, chỉ cần mở điện thoại Hạ Nghiên Thanh ra là có thể biết được. Nhưng dù sao mọi người đều ngồi bàn cơm, vẫn cần phải nể mặt mũi lẫn nhau, ai trực tiếp cầu Hạ Nghiên Thanh đưa điện thoại của ta ra. Trong lúc mọi người còn suy nghĩ mông lung, Giang Hoa thản nhiên lên tiếng.

      "Chắc hiểu lầm thôi, có khi nào Lục nhìn nhầm số điện thoại hay ? Nghiên Thanh làm gì có số điên thoại của ." Giọng điệu Giang Hoa rất chân thành, nhíu mày nhìn Hạ Nghiên Thanh, "Nếu mọi người tin, có thể lấy điện thoại cùa Hạ Nghiên Thanh ra cho Lục xem."

      Tần Dư Kiều nhìn Hạ Nghiên Thanh, sắc mặt ta trắng bệch, khẽ cắn môi dưới. Dáng vẻ này làm cho nhớ tới hồi xưa khi học, mỗi lần Hạ Nghiên Thanh trả lời được đều có biểu như vậy. Trước kia Hạ Nghiên Thanh chỉ là nhát gan hay do dự, bây giờ những chuyện ta làm càng ngày càng khiến người ta bất ngờ.

      Cho dù trong chuyện này tám phần là Lục Cảnh Diệu gài bẫy Hạ Nghiên Thanh, nhưng nếu như Hạ Nghiên Thanh có ý đồ dù Lục Cảnh Diệu có hiểm độc như thế nào nữa cũng thể khiến Hạ Nghiên Thanh chủ động gửi

      tin nhắn cho .

      Đúng lúc này tần Dư Kiều cảm thấy đùi mình lại bị người khác nhéo mạnh, cảm giác đau đột ngột ập đến khiến nước mắt cố kiềm nén trong hốc mắt Tần Dư Kiều tuôn trào.

      Rơi nước mắt trước mặt nhiều người như vật rất mất mặt, hai tai TầnDưKiều đỏ bừng bừng. Đối diện với gương mặt trắng bệch của Hạ Nghiên Thanh, TầnDư Kiều lên tiếng: “Nghiên Thanh, nếu cậu thấy thấy ngại, cậu cứ đưa điện thoại cho tôi xem .”

      Hạ Nghiên Thanh ngẩng mặt lên, giọng điệu thản nhiên “Hôm qua đúng là tôi gửi cho ngài Lục pin nhắn, tôi muốn hỏi cậu về chưa, bởi vì Giang Hoa cùng cậu. Tôi rất lo biếp Giang Hoa có về nhà an toàn .”

      lợi hại, còn có thể đảo ngược tình thế nữa, TầnDư Kiều há hốc mồm, nổi nữa.

      “Hóa ra là như vậy”. Hạ Vân cười, “Kiều Kiều tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

      Tần Dư Kiều nhếch môi, cũng muốn hỏi thêm nữa. Nhưng bây giờ lại rấtmuốn biết làm sao Hạ Nghiên Thanh lại có được số điện thoại của Lục Chu Cảnh Diệu. Ngước mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, làm bộ như rất lo lắng sợ hiểu lầm, với Hạ Nghiên Thanh: “ Hạ, tôi muốn Kiều Kiều hiểu lầm, hi vọng có thể giải thíchrõ ràng....” Giọng điệu Lục Cảnh Diệu bây giờ kiên định như lúc Hi Duệ khăng khăng với Tần Dư Trì về kết thúc của Space Energy Robot vậy, hoàn toàn để cho người khác nghi ngờ, vẻ mặt nghiêm túc tưa như dùng tính mạng.... để bảo vệ trinh tiết của mình vậy.

      Cho nên người nhà họ Tần mặc dù cảm thấy Lục Chu Cảnh Diệu nên làm to chuyện, trước mặt mọi người như vậy, nhưng cũng thể trách được. trong sạch của tất nhiên rất quan trọng, trong sạch của người đàn ông cũng là trong sạch, huống chi Lục Cảnh Diệu trong sạch.

      Lục tin lời của Hạ Nghiên Thanh, như vậy , Nghiên Thanh, em cứ đưa điện thoại di động cho aanh” Giang Hoa cười rất chân thành, sau đó đưa tay về phía Hạ Nghiên Thanh, “Nghên Thanh, đừng sợ, mọi người đều tin em mà.”

      Nếu như tối hôm qua Giang Hoa những lời đó cho biết, Tần Dư Kiều nhấtđịnh cho rằng bây giờ Giang Hoa đứng về phíá Hạ Nghiên Thanh.

      Cho nên có lúc bạn trai,thậm chí ngay cả chồng cũng có thể là loài động vật nguy hiểm nhất bên cạnh phụ nữ. Ở trước mặt mọi người thìhọ đối xử với rất tốt, nhưng sau lưng lại chẳng coi bằng con gà. Những lời Giang Hoa ngày hôm qua vẫn còn quanh quẩn trong đầu TầnDư Kiều “ thà ngủ với gà cũng muốn chạm vào Hạ Nghiên Thanh.”

      Tần Dư Kiều đột nhiên cảm thấy chuyện này rất có ý nghĩa, lúc định câu hòa giải, Hạ Nghiên Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng : “ Lcu5 mở miệng cũng phải xem lại lương tâm của mình chứ. Hôm qua là ai lén lút lấy điện thoại của tôi rồi lưu số vào vậy? Lục có tâm tư bấp chính, đừng đổ hết lên đầu tôi.”

      Tần Dư Kiều sửng sốt, sau đó toàn bộ mọi người cũng sửng sốt.

      Có vài người đúng là…. Kẻ thương cũng có lúc đáng hận,TầnDư Kiều thậtsự muốn bỏ qua chuyện này. Nhưng lúc định mở miệng, người đàn ông bảo vệtrinh tiết bằng cả tính mạng nhanh chóng cướp lời.

      “Trời ạ.” Lục Cảnh Diệu cười cười, giọng tràn đầy vẻ bất ngờ, đôi môi khẽ mím, đưa mắt nhìn người, dừng mộtchút rồi , “Đúng ra tôi muốn nhiều, con người quý ở chỗ biết mình là ai. Vốn tưởng rằng hôm qua tôi với Hạ rồi, nhưng biết khả năng lý giãi của hạ có vấn đề hay là tôi đủ nghĩa.Về phần số điện thoại, xin lỗi, tôi có hứng thú nửa đêm nửa hôm gửi tin nhắn với người khác, cho nên chuyện Hạ tôi lén lút lấy điện thoại của lưu số vào có phải là quá ngậm máu phun người rồi ?”

      Trong nháy mắt, Hạ Nghiên Thanh chỉ còn cảm thấy thế giới tràn ngập cảnh xuân của mình bỗng nhiên sụp đổ. Lúc này đây, tòan bộ ảo tưởng của ta dành cho Lục Cảnh Diệu cánh bay. Lúc xuống nhà chuẩn bị ăn ta còn cố gắng ăn mặc đẹp chút. Sau đó lúc ra ngoài liền thấy Lục Cảnh Diệu sau Tần DưKiều, ta có cảm giác Lục Cảnh Diệu cố ý chậm lại vì mình, ta liếc mắt quan sát phong thái ưu nhã của Lục Cảnh Diệu nữa, bộ vest được là phẳng phiu và cả đôi mắt như cười như của

      Sau đó khẽ cười với Lục Cảnh Diệu, khẽ nghiêng nghiêng đầu muốn đưa má trái xinh đẹp nhất mình đối diện với ánh mắt của Lục Cảnh Diệu.... ta cảm thấy như vậy rất đẹp, hoàn mỹ như câu chuyện cổ tích bé lọ lem khi xưa rất thích vậy. Phần mở đầu của câu chuyện bất ngờ hữu trước mắt. bé lọ lem bắt đầu mong ngóng chờ đợi. (Chic: Xin lỗi nhưng bố con điên ~~ Uống Frispy vừa thôi >”< )
      Last edited: 14/9/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53
      Editor: Diệp Y Giai
      Beta: chjbjbj

      Trái tim Thượng Đế cũng rất thiên vị.

      Trong hơn hai mươi năm qua, đây là câu mà Hạ Nghiên Thanh thấm thía nhất. Sau khi về phòng, Hạ Vân mới chỉ vào mũi mắng, lải nhải luôn miệng: “Nghiên Thanh, mẹ với con rất nhiều lần rồi, tạm nhịn vài ngày, chờ Tần Dư Kiều rồi còn việc gì với nó nữa. Con có biết con làm như vậy rất ảnh hưởng đến vị trí em trai con trong lòng ba hay ?”

      Em trai, lại là em trai.

      “Mẹ, vì sao trong lòng mẹ chỉ có em trai? Con sao? Con phải do mẹ sinh ra ư?” Hạ Nghiên Thanh thể dằn nỗi bi thương, “Chuyện ngày hôm nay là do Tần Dư Kiều liên hợp với người đàn ông của ta hãm hại con. Con bị hãm hại a, ngay cả mẹ cũng tin con ư?”

      Hạ Vân nhức đầu: “Những lời này con nên với Giang Hoa , có số việc trong lòng chính con phải hiểu , đừng vì mất lớn, đánh mất vị trí con dâu của nhà họ Giang.

      --

      Con dâu nhà họ Giang, Giang Hoa vẫn cho rằng vị trí này là của Tần Dư Kiều. Là thanh mai trúc mã, và Tần Dư Kiều từng đóng vai gia đình vô số lần. vốn cho rằng tình của và Tần Dư Kiều chảy xuôi dòng như tình cổ tích, có điều càng về sau càng hiểu . Bây giờ đòi hỏi tình thuần khiết còn khó khăn, cổ tích quả nhiên là ảo tưởng vô nghĩa của tuổi trẻ.

      và Tần Dư Kiều cùng nhau nắm tay qua vô số con đường, từng tưởng tượng vô số cảnh tượng trong tương lai, cuối cùng tương lai lại té ngã ở ngã rẽ. Sau đó có ngày tỉnh mộng, tương lai muốn bao giờ đến, người phụ nữ bên cạnh lại trở thành Hạ Nghiên Thanh.

      Thực ra trước kia Giang Hoa vốn chẳng có cảm giác gì với Hạ Nghiên Thanh cả. Hồi bé Hạ Nghiên Thanh là bạn của

      53.1

      Trái tim Thượng Đế cũng rất thiên vị.

      Trong hơn hai mươi năm qua, đây là câu mà Hạ Nghiên Thanh thấm thía nhất. Sau khi về phòng, Hạ Vân mới chỉ vào mũi mắng, lải nhải luôn miệng: “Nghiên Thanh, mẹ với con rất nhiều lần rồi, tạm nhịn vài ngày, chờ Tần Dư Kiều rồi còn việc gì với nó nữa. Con có biết con làm như vậy rất ảnh hưởng đến vị trí em trai con trong lòng ba hay ?”

      Em trai, lại là em trai.

      “Mẹ, vì sao trong lòng mẹ chỉ có em trai? Con sao? Con phải do mẹ sinh ra ư?” Hạ Nghiên Thanh thể dằn nỗi bi thương, “Chuyện ngày hôm nay là do Tần Dư Kiều liên hợp với người đàn ông của ta hãm hại con. Con bị hãm hại a, ngay cả mẹ cũng tin con ư?”

      Hạ Vân nhức đầu: “Những lời này con nên với Giang Hoa , có số việc trong lòng chính con phải hiểu , đừng vì mất lớn, đánh mất vị trí con dâu của nhà họGiang”.

      Con dâu nhà họ Giang, Giang Hoa vẫn cho rằng vị trí này là của Tần Dư Kiều. Là thanh mai trúc mã, và Tần Dư Kiều từng đóng vai gia đình vô số lần. vốn cho rằng tình của và Tần Dư Kiều chảy xuôi dòng như tình cổ tích, có điều càng về sau càng hiểu .Bây giờ đòi hỏi tình thuần khiết còn khó khăn, cổ tích quả nhiên là ảo tưởng vô nghĩa của tuổi trẻ.

      và Tần Dư Kiều cùng nhau nắm tay qua vô số con đường, từng tưởng tượng vô số cảnh tượng trong tương lai, cuối cùng tương lai lại té ngã ở ngã rẽ. Sau đó có ngày tỉnh mộng, tương lai muốn bao giờ đến, người phụ nữ bên cạnh lại trở thành Hạ Nghiên Thanh.

      Thực ra trước kia Giang Hoa vốn chẳng có cảm giác gì với Hạ Nghiên Thanh cả. Hồi bé Hạ Nghiên Thanh là bạn của Tần Dư Kiều, ai cả đường , cảm thấy Hạ Nghiên Thanh giản dị tự nhiên. Về sau Tần Dư Kiều ra nước ngoài, quanh quẩn lại, Hạ Nghiên Thanh thành vị hôn thê của , nhưng thể nào thích Hạ Nghiên Thanh này được. Bên trong chán ghét của với , phần nhiều là chán ghét của đối với ba,với Tần Ngạn Chi và cả chính mình.

      Đây là tình cảm mà cũng thể , nhưng sâu trong thâm tâm vẫn rất , thích Hạ Nghiên Thanh trở thành người phụ nữ của mình. ra trong ánh nhìn của những người đàn ông khác nhau, phụ nữ có tính tình giống nhau luôn có định nghĩa bất đồng.Ví dụ như chuyện làm điệu làm bộ, trong mắt người đàn ông là đáng hoạt bát, còn trong mắt người đàn ông ghét ta, dù cho “làm” hoàn mỹ, vẫn dối trá đến mức khiến người ta buồn nôn.

      Đối với Hạ Nghiên Thanh, nhiều năm như vậy, Giang Hoa vẫn luôn tìm khuyết điểm của , càng tìm càng nhiều. tích tụ toàn bộ bất mãn và chán ghét, phá bỏ ranh giới cuối cùng trong lòng mình, chờ đợi ngày bùng nổ.

      bàn cơm ngày hôm nay, bạo phát, rốt cục cũng có lý do quang minh chính đại.Lần này thực phải cảm ơn Lục Cảnh Diệu.

      Thực ta có số việc vẫn biết là công bằng với Hạ Nghiên Thanh, phóng đại vô số khuyết điểm của , tựa như phóng đại điểm tốt của Tần Dư Kiều.Nhưng làm người, nhất là đàn ông, luôn luôn thiên vị.

      Ở trong thư phòng của Tần Ngạn Chi, Giang Hoa vô cùng thẳng thắn ý nghĩ của mình, sau khi xong quan sát vẻ mặt của Tần Ngạn Chi, cười cười : “Chú Tần, từ chú coi con như con trai, Hạ Nghiên Thanh đối xử với con như vậy, chú thể để ấy hãm hại cháu, phải ạ?”

      Tần Ngạn Chi day huyệt thái dương, biết lời Dư Kiều vừa bàn cơm có phải là lẫy hay … Nghĩ đến con , Tần Ngạn Chi nhất thời biết phải làm sao.

      “Giang Hoa, vừa rồi phải hiểu lầm sao? Chắc cháu cũng hiểu tấm lòng của Nghiên Thanh dành cho cháu, con bé chắc chắn làm những việc như vậy đâu…”

      Giang Hoa từ từ ngồi xuống chiếc ghế dựa lớn khắc hoa, ánh mắt sắc lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, cười hơi bất đắc dĩ: “Chú Tần, ngoài việc chú là trưởng bối của con chúng ta đều là đàn ông cả. Với quan điểm của người đàn ông, chú có lấy Hạ Nghiên Thanh ?”

      “Hoa Tử”. Tần Ngạn Chi châm điếu thuốc, hít hơi sâu, sương khói lượn lờ nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt. Khóe mắt Tần Ngạn Chi có hai bọng mắt dài , lúc cười rộ lên bọng mắt cong theo hai mắt, mang vẻ dễ thương hợp tuổi. Theo tuổi tác, vẻ dễ thương này lại trở nên thân thiết.

      “Chú là người từng trải, có mấy lời vẫn có quyền lên tiếng.Cháu có biết đời này chuyện chú hối hận nhất là gì ?Chính là lấy Bạch Thiển Du làm vợ, nhưng tại chú cũng cho cháu biết, đời này chú chỉ người phụ nữ là Bạch Thiển Du. Vì sao chứ?Bây giờ phải giới trẻ các cháu thịnh hành câu ‘Hôn nhân là nấm mồ tình ’sao? , lời này sai, có số phụ nữ để ở trong lòng mơ mộng tốt hơn, nếu cháu thể cho người phụ nữ ấy cuộc sống ta muốn.”

      Giang Hoa chỉ cười, cười mỉa mai lại tự giễu.

      “Chú biết trong lòng cháu có Kiều Kiều. Kiều Kiều đúng là bé tốt, phải chú làm người cha mà khoe khoang. Kiều Kiều có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp, thiện lương, kiên cường, thông minh, con bé còn là tương đối lãng mạn. Những điều này đều là ưu điểm…nhưng con bé thích hợp với cháu. Ví dụ như tính khí nhõng nhẽo của nó, chuyện gì cũng cần có người dỗ dành.Cháu thử suy nghĩ xem, sau khi cháu và nó kết hôn, hết giờ làm cháu về nhà nó còn cáu kỉnh với cháu, lòng người cũng mệt.Những ưu điểm đáng của nó cũng trở thành những khuyết điểm mà cháu thể chịu đựng được.Tần Ngạn Chi liếc nhìn Giang Hoa, giọng điệu hơi bùi ngùi,“Đôi khi phụ nữ càng hoàn mỹ cầu của cháu đối với ấy càng cao.Thay vì sau này nhất định thất vọng, bằng tìm người bình thường, sau khi kết hôncháu cũng có quá nhiều cầu, thỉnh thoảng ấy biểu tốt chút có thể khiến cháu vui mừng.”

      Giang Hoa cười càng tươi,có điều cuống họng như bị nắm cát ngăn chặn, có cảm giác tiến thoái lưỡng nan. Hồi lâu sau mới mở miệng,“ toạc ra, chú Tần cảm thấy cháu xứng với Kiều Kiều. Chú thích Lục Cảnh Diệu hơn mà thôi”.

      “Ai…Hoa Tử à, cháu hiểu nhầm ý chú Tần rồi.” Tần Ngạn Chi vừa sắp xếp lại từ ngữ vừa : “Cháu cũng biết Kiều Kiều và Lục Cảnh Diệu có con rồi, có số việc ngay cả chú cũng quyết định được”.
      Last edited: 15/9/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Giang Hoa thôi cười nữa, đứng lên đến trước mặt Tần Ngạn Chi: “Chú Tần cần phải nhiều nữa, cháu dám mong có gì với Kiều Kiều, cầu của cháu rất đơn giản, chính là muốn chấm dứt với Hạ Nghiên Thanh. Cháu với chú, trong lòng cháu, Hạ Nghiên Thanh phải là bình thường, mà là đáng ghét, bây giờ cháu chỉ cần nghĩ tới sau này người ngủ ở bên cạnh mình là ta cảm thấy cuộc đời cháu chính là ác mộng, mọi người có hiểu hay ?”. Mọi người ở đây ngoại trừ Tần Ngạn Chi còn có ba của Giang Hoa là Giang Diên Hỉ.

      Tần Ngạn Chi khá kinh ngạc: “Như vậy ư?”

      “Sao lại chứ?Tại sao cháu lại thể tìm mà cháu thích, chú cảm thấy người phụ nữ dịu dàng khéo hiểu lòng người như dì Hạ thích hợp để làm vợ, nhưng cháu lại thích tìm mấy xấu tính. Cho dù phải Kiều Kiều, cháu cũng muốn lấy Hạ Nghiên Thanh… Ngoài ra cháu cũng muốn làm lỡ làng Hạ Nghiên Thanh”.“Hơn nữa Hạ Nghiên Thanh cũng là con riêng của vợ chú, chú muốn hại con ruột của mình cũng thể hại con nhà người ta như vậy. Cha sinh mẹ dưỡng, cháu hiểu chú muốn Kiều Kiều rơi vào xoáy nước nhà họ Giang. , nếu chú muốn giao Kiều Kiều cho cháu, cháu còn phải do dự vài ngày đấy.”Giang Hoa hơi rất nhiều, dù những lời nên hay nên đều ra. xong cảm thấy thể xác nhõm, tinh thần sảng khoái, như đám mây đen áp lực đè nặng trong lòng nhiều năm cuối cùng tan thành khói. rất sảng khoái, trái tim thư thái, đầu óc cũng suy nghĩ thông suốt.

      “Chú Tần, cháu biết suy nghĩ của chú và ba cháu, hai nhà Tần Giang tin tưởng lẫn nhau, nhưng cháu cũng phải với chú câu chắc chắn. Ba cháu chưa đến hai năm nữa là về hưu rồi, sau khi về hưu có số việc ông ấy có lòng đủ sức, chú cũng cần thiết phải kiêng kị ông ấy nữa. Thông gia chẳng là cái thá gì hết, chú chỉ cần khuyên ba cháu đừng tiếp tục ép cháu kết hôn với Hạ Nghiên Thanh nữa, cháu lấy tài liệu kia cho chú, để chú có thể yên ổn kê cao gối ngủ ngon giấc”.

      Tần Ngạn Chi dao động trước mấy lời của Giang Hoa, khóe mắt nhếch lên, nhìn vào mắt Giang Hoa, thoạt nhìn thái độ vẫn chưa quả quyết.

      Giang Hoa: “Chú Tần tin cháu sao?”

      “Đâu có” .Tần Ngạn Chi cười ha ha: “Như vậy , nếu cháu thích Nghiên Thanh, chú và ba cháu chắc chắn miễn cưỡng, nhưng chia tay dù sao cũng là việc hệ trọng, chú với ba cháu bàn thêm. Hoa Tử, lại tiếp, cháu và Kiều Kiều lớn lên cùng nhau, chú Tần đối xử với cháu như con trai mình, chú Tần hi vọng cháu có thể hạnh phúc”.

      “Cảm ơn chú Tần”.

      “Thằng nhóc này.Lát nữa cháu về trước ”.Tần Ngạn Chi cũng đứng dậy khỏi ghế, “Chú phải lên tầng xem Kiều Kiều thế nào”.



      Lúc Tần Ngạn Chi lên, Tần Dư Kiều thu dọn quần áo, vừa dọn vừa lau nước mắt. biết có phải quá nhập vai hay do cảm xúc tủi thân lúc trước chỉ tạm thời được Lục Cảnh Diệu vỗ về, khi thấy Tần Ngạn Chi lại dâng trào cảm xúc.

      “Kiều Kiều.”Tần Ngạn Chi tiến lên ngăn cản Tần Dư Kiều.“Đừng giận nữa, mới Tết nhất, con như vậy ba rất đau lòng”.

      “Ba đau lòng?” Tần Dư Kiều sụt sịt, “Con còn chưa đau lòng đâu. Ba, ba luôn mồm bảo con về nhà mà, nhưng nơi này còn là nhà con ư?”

      “Sao lại phải là nhà của con”, Tần Ngạn Chi bỏ lại quần áo của con vào tủ,“Con nhìn căn phòng kia xem, và cả dây đu dưới lầu, còn có đủ loại hoa cỏ từ lúc con còn bé xíu, làm gì có vật nào mà ba giữ lại cho con đâu. Kiều Kiều, con cũng phải thông cảm cho ba chút, có đôi lúc ba rất khó xử, con biết ?”

      “Con biết ba khó xử, cho nên con trở về, con trở về rồi ba khó xử nữa có phải ?”Tần Dư Kiều rơi nước mắt ngừng, tiếng nức nở càng lúc càng ,“Ba…nhà đổi nhưng người thay đổi…Ba có biết con ghét nhất điều gì ở cái nhànày , chính là thời gian ăn cơm mỗi ngày! Vì muốn bà nội buồn nên ngày nào con cũng phải giả vờ vui vẻ, ba có biết ra con vui vẻ chút nào ? Con rất ích kỷ…ba có biết ..?”

      “Tần Dư Trì gọi ba là ba con so đo làm gì, nhưng tại sao Hạ Nghiên Thanh cũng gọi ba là ba…Con thất rất khó chịu, ba có biết ở nước ngoài con ăn chung với mẹ được mấy bữa ? Ba có biết con mong mỏi cuộc sống người nhà sum họp đến nhường nào ?...Tuy rằng con cũng biết đây là chuyện có khả năng, nhưng vì sao người liên quan có thể có ba của con, bà nội của con, còn con chẳng có gì? Ba ơi, bây giờ con là cái gì?”

      “Kiều Kiều…”

      “Ba luôn miệng con là con của ba, ba rất con…nhưng vì sao con cảm nhận được tình đó. Ba ơi…”Tần Dư Kiều sắp khóc thành tiếng, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Tần Ngạn Chi, ôm lấy đầu gối nức nở ra tiếng.“Con cảm nhận được… cảm nhận được…Ba có biết mấy ngày nay con cảm thấy mình giống ai ..? Là khách, con giống như khách nhà họ Tần, cái nhà này khiến con còn chút cảm giác thân thuộc nữa rồi…”

      “….”

      “Hu hu…”Ngoài cửa truyền đến tiếng khóc nức nở của bà Tần, bà được Lục Cảnh Diệu đẩy lên lầu.Lúc cáo biệt bà Tần bà cụ nhờ đẩy lên tầng. cảm thấy bà Tần tham gia vào cũng tồi, nhưng sau khi lên tầng, Lục Cảnh diệu phát Kiều Kiều sửa lại kịch bản, bây giờ ngồi xổm khóc như đứa trẻ đòi kẹo là diễn vở kịch nào đây?

      Ai cho phép khóc lóc như vậy hả???

      với cố gắng diễn sống động chút, nhưng quá sống động rồi phải?Lục Cảnh Diệu thấy Tần Dư Kiều ngồi xổm dưới đất khóc lóc mà chỉ cảm thấy cốt tủy mình sản sinh chất vô cùng chua xót. giờ thứ chất chua xót đau buốt trong xương tủyanh từ từ lan tỏa, đốt lên mồi lửa trong thân thể , khiến vừa thương vừa giận Tần Dư Kiều.

      vẫn đánh giá thấp tầm quan trọng của nhà họ Tần đối với Tần Dư Kiều, chưa bao giờ thấy nỗi bi thương và cam lòng Tần Dư Kiều vẫn che giấu. cho rằng mình đồng cảm với Tần Dư Kiều, ra vẫn còn lâu mới đủ.

      “Kiều Kiều…Con phải là khách, con là cháu ngoan của bà nội, sao con có thể là khách được..? Có phải có ai con là khách ?”Bà Tần chảy lão lệ tức giận ,“Kiều Kiều, con cho bà nội biết ai làm cho con khổ sở như vậy hả?”

      “Ai làm cho con khổ sở như vậy..?” Tần Dư Kiều ngồi xổm dưới đất đứng dậy nổi, lại bắt đầu khống chế được cảm xúc của mình, cả người run rẩy, cảm thấy mình như con mèo con chó bị vứt bỏ, vô vọng, sợ hãi. Hơn nữa cảm giác cam lòng tràn ngập tựa như từng con dao găm đâm về phía , đau đến mức khiến thở nổi,“Là bà nội, là các người làm cho con khổ sở như vậy. Là ba, là bà nội…”

      Bà Tần trông thấy Tần Dư Kiều khóc, cũng khóc đến dừng được, “Tại sao lại là bà…Sao có thể là bà chứ?”

      “Cậu Lục, phiền cậu đưa bà nội Kiều Kiều xuống nhà trước”. Tần Ngạn Chi với Lục Cảnh Diệu đứng ở phía sau xe lăn
      Last edited: 15/9/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      53.3


      Lục Cảnh Diệu mím chặt môi, trả lời Tần Ngạn Chi, sau đó bà Tần ngồi xe lăn mở miệng: “Mẹ xuống, Kiều Kiều đáng thương như vậy, mẹ nhất quyết xuống.”

      Tần Ngạn Chi thở dài, Lục Cảnh Diệu vẫn mím môi lời nào, chỉ ra ngoài đóng cửa lại rồi xoay người trở lại.

      “Có số việc vì là bậc con cháu nên tôi , nhưng Tần Dư Kiều là vợ chưa cưới của Lục Cảnh Diệu tôi, tôi thể nhìn ấy chịu uất ức. Thực ra tôi muốn những lời này từ lúc vào nhà các vị rồi, có điều Kiều Kiều ngăn tôi lại, rằng thể khiến mọi người vui.Bây giờ dù sao Kiều Kiều cũng vui nổi nữa, tôi thẳng.”Lục Cảnh Diệu nhíu mày chặt, sau đó đưa mắt nhìn bà Tần.

      Hốc mắt của bà Tần còn đọng nước, sụt sịt cũng rất tủi thân, nhất là khi Lục Cảnh Diệu nhìn về phía bà càng thêm tủi khổ.

      “Đầu tiên đến bà. Bà là bà nội của Kiều Kiều, Kiều Kiều vẫn luôn với tôi, ở nhà họ Tần người thương ấy nhất chính là bà nội. Nhưng xin lỗi, tôi thấy bà thương ấy được bao nhiêu. Nếu như phải đêm 30 đó Kiều Kiều chủ động xuống nước, có phải bà còn tỏ thái độ cho chúng tôi xem ?”

      Bà Tần: “Tôi… tôi…”

      Lục Cảnh Diệu khẽ nhếch khóe môi: “Có phải trong lòng bà còn trách Kiều Kiều về thăm bà ? Nhưng sao bà nghĩ đến chuyện mình cũng thăm ấy chứ?Lúc ấy ấy mấy tuổi, còn bà bao tuổi?Bà có cần phải tính toán với đứa trẻ như vậy ?Mẹ Kiều Kiều phải là bà biết, Bạch Thiên Du có tính cách thế nào?Kiều Kiều sống những ngày ở nước ngoài thế nào bà có biết ?Bà có biết lúc Kiều Kiều gặp tôi, ấy với tôi thế nào ? ấy ấy cha mẹ.Các người có biết ấy ở nước ngoài mắc bệnh tâm lý hay ?Đương nhiên cácvị biết, lúc ấy bà bận bồng cháu mà. Còn Tần Dư Trì, tên này do ai đặt?” “Tôi…” Bà Tần khẽ .

      “Ngẫm lại đúng là bà.” Lục Cảnh Diệu dịu mặt lại, quay sang nhìn Tần Ngạn Chi, lúc định mở miệng lại bị Tần Dư Kiều ngăn cản.

      “Lục Cảnh Diệu, đừng nữa.”

      nữa, có nữa cũng vô ích.”Lục Cảnh Diệu nhếch miệng, “Chúng ta về thôi.” xong tới kéo Kiều Kiều dậy.

      Cuối cùng tình diễn biến thành như vậy, người vẫn nhưng Tần Dư Kiều còn bao nhiêu tâm tư để thu dọn hành lý, tất cả để cho Lục Cảnh Diệu chuẩn bị. Còn Lục Hi Duệ sao? Sau khi nhận được thông báo của ba cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

      Tần Ngạn Chi và bà Tần người khóc, người thở dài, Tần Dư Kiều lặng lẽ ngồi bên giường lên tiếng, lúc sau mới mở miệng: “Con về trước…”

      “Kiều Kiều…”

      “Kiều Kiều” Tần Ngạn Chi đặt tay lên vai con , rốt cuộc từ bao giờ ông thể cảm nhận tủi thân của con nữa, “Kiều Kiều, ba xin lỗi, ba đứng ở góc độ của con để suy nghĩ, ba…”

      “Ba, ba cần xin lỗi con.Con rồi, là con quá ích kỷ nên mới cảm thấy bất công”Tần Dư Kiều lặng lẽ quay đầu , sau đó cúi xuống ôm bà nội, “Bà nội, con về trước đây, con xin lỗi khiến bà đau lòng, bà hãy chăm sóc sức khỏe tốt, con có thời gian trở lại thăm bà”.

      “Kiều Kiều…Bà sai rồi, con đừng có được ..?” Bà Tần vừa hoảng vừa vội, “Như vậy…Bà nội bảo đảm với Kiều Kiều, sau này Hạ Nghiên Thanh gọi bà là bà nội, bà trả lời con bé nữa, có được ?”

      Tần Dư Kiều vươn tay lau nước mắt cho bà nội, “Bà nội, bà cũng biết con chỉ khó chịu trong lòng mà thôi, bà cần vì con mà làm như vậy, là con quá mọn”

      Tần Dư Kiều dứt lời tạm biệt, Lục Cảnh Diệu cũng thu dọn đồ đạc gần xong, Hi Duệ đeo túi cặp sách to đùng tới trước mặt cụ bà và ông ngoại, : “Sau này con lại đến nhà ông ngoại chơi nhé”.

      Tần Ngạn Chi muốn giữ con lại, nhưng làm thế nào cũng được. Lục Cảnh Diệu này lại năng suất, tay xách vali, tay kéo Tần Dư Kiều, Lục Hi Duệ như sợ bị rớt lại, lon ton theo sau Tần Dư Kiều tấc rời. Tần Dư Kiều thấy vậy rút khỏi tay Lục Cảnh Diệu, quay lại bế con trai.

      Lục Hi Duệ choàng tay ôm lấy Tần Dư Kiều: “Mẹ đừng khóc”

      Mắt Tần Dư Kiều đỏ hồng giống như con thỏ, bởi vì lời của Lục Hi Duệ mà trái tim cũng mềm như thỏ.

      Tần Ngạn Chi đuổi theo sau, ngăn con và cháu ngoại. Tiếp đó Lục Cảnh Diệu ở phía trước phát vợ và con trai bị ngăn cản quay lại muốn cướp người.

      “Kiều Kiều đừng mà, như vậy có được …” Tần Ngạn Chi cố gắng thương lượng với con , “Ba bảo Hạ Nghiên Thanh dọn ra ngoài ở, về sau mỗi lần con trở về, căn nhà này chỉ có ba cùng bà nội, như vậy có được ?”

      Tần Ngạn Chi vẫn muốn thỏa hiệp với con , nhưng thỏa hiệp của ông lại làm tổn thương những người sống ở căn nhà này. Lời của ông lọt vào tai Hạ Vân cùng Hạ Nghiên Thanh theo phía sau Hạ Vân.

      “Sao có thể để Kiều Kiều chứ, có phải cũng là mẹ con chúng tôi”.Hạ Vân cười lạnh, với Tần Dư Trì đứng ở chiếu nghỉ, “Dư Trì, con lên tầng thu dọn đồ đạc .Ba con cần chúng ta nữa, chúng ta…bị ba các con đuổi rồi…”

      “Nếu là vậy, chúng tôi có thể ở thêm hai ngày”.Lục Cảnh Diệu buông valy xuống với Hạ Vân.

      Đúng lúc này, Tần Dư Trì từ chiếu nghỉ xông tới, “Ba, con ghét ba, ba ta là chị con, nhưng chị con chỉ có , ta phải chị con, ta trở về đây để cướp đoạt tài sản, con ghét ta…”

      Tần Dư Trì còn chưa hết, Hạ vân tái mặt, quát con trai bảo nó đừng nữa.Người có khuôn mặt tái nhợt y chang chính là Tần Ngạn Chi. Ông chỉ vào Tần Dư Trì hỏi: “Ai cho con biết là chị trở về tranh giành tài sản?”

      Tần Dư Trì bị Tần Ngạn Chi làm cho sợ hãi, còn có tủi thân và khổ sở của trẻ con, hốc mắt tràn ngập nước mắt nóng bỏng, chỉ vào Lục Cảnh Diệu : “Là ta…”

      “Chú Tần, chú phải dạy con trai cẩn thận hơn đấy!” Lục Cảnh Diệu đứng bên cười lạnh, làm bộ chán thèm giải thích: “Các vị đối xử với Kiều Kiều như vậy, Kiều Kiều thể ở lại căn nhà này nữa, nếu bị cho rằng Kiều Kiều ham tiền tài mời trở về. Kiều Kiều thấy oan ức, còn Lục Cảnh Diệu tôi chịu nổi cơn tức này”




      Lúc Tần Dư Kiều trở về thành phố S là bảy giờ tối. trở về chung cư Nhã Lâm mà tới vườn hoa trung tâm chỗ nhà Lục Cảnh Diệu. Sau khi về đến nhà ôm Hi Duệ ngủ thẳng đến nửa đêm.Nửa đêm tỉnh lại, Hi Duệ trong lòng ngủ rất say, còn bị tiếng động ở phòng bếp dưới nhà đánh thức.

      Tần Dư Kiều rón rén rời khỏi giường, xuống nhà vào bếp. Lục Cảnh Diệu dùngchảo nướng thịt bò , Tần Dư Kiều cảm động ôm : “Cảm ơn…”

      “Chết , hiểu lầm rồi, tự làm cho mình ăn mà”. Lục Cảnh Diệu chậm rãi giải thích.

      Chiếc đèn chùm toả sáng khắp căn bếp, mà ánh sao rực rỡ bên ngoài tấm kính dày đặc trong đêm.

      Tần Dư Kiều vẫn ôm Lục Cảnh Diệu, giọng buồn bã, “Cảnh Diệu, chúng ta kết hôn ”.

      Lục Cảnh Diệu sững sờ, “Đừng vội, gấp như vậy làm gì?”

      Tần Dư Kiều: “Thôi vậy”.

      Lục Cảnh Diệu xoay người: “ ra nhờ người xem ngày rồi, định bàn với em mà”.
      Last edited: 15/9/14
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54
      Edit: DYG
      Beta: chjchjbj

      “Mùng chín tháng giêng?” Mắt Tần Dư Kiều mở to, nhìn vẻ mặt đứng đắn của Lục Cảnh Diệu: “Còn chưa đến tuần nữa là kết hôn, đùa em à?” Bây giờ mùng mấy tháng gieng rồi, kết quả ngày tốt Lục Cảnh Diệu xem lại là mùng chín, Tần Dư Kiều nghi ngờ mở trừng hai mắt, cảm thấy Lục Cảnh Diệu đùa.

      phải bàn bạc với em sao? Mùng chín là ngày lành, vô cùng thích hợp cho nam nữ kết hôn, khắc bát tự của chúng ta, vô cùng hợp.” Lục Cảnh Diệu lấy quyển sách bìa vàng phía sau sô pha định lật cho Tần Dư Kiều xem.

      Tần Dư Kiều ngước mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, “ học xem bói từ lúc nào thế?”

      Bởi vì Tần Dư Kiều kinh ngạc, Lục Cảnh Diệu giải thích sơ lược nguồn gốc của quyển sách này: “Nhà họ Lục có ông thầy chuyên chọn ngày lành, lấy sách của ông ấy xem chút.”

      Lục Cảnh Diệu đẩy thịt bò phi lê bàn ra xa chút, sau đó mở sách ra trước mặt Tần Dư Kiều: “Em xem, ngày này rất tốt, phía còn viết nếu nhà trai hơn nhà tám tuổi, vậy lại càng đại cát trong đại cát.”

      Ánh mắt Tần Dư Kiều lóe lên: “Sách này viết à?”

      Lục Cảnh Diệu xem thường lời của Tần Dư Kiều, lúc muốn tiếp, Tần Dư Kiều khom người định lấy thịt bò bị Lục Cảnh Diệu đẩy ra xa, sau đó… với tới.

      Lục Cảnh Diệu nhìn nổi, bưng thịt bò đến đặt hai chân ngồi xếp bằng ghế sô pha cho Tần Dư Kiều: “ ăn chết à?”

      Tần Dư Kiều rất đói. Sau khi rời khỏi nhà họ Tần liền lên chuyến bay sớm nhất đến thành phố S, ở máy bay cũng ăn được bao nhiêu. Cho nên thịt bò Lục Cảnh Diệu vừa làm xong đều vào bụng , đây là vài miếng cuối cùng rồi. ngờ Lục Cảnh Diệu còn cố ý đẩy thịt bò ra tít đằng xa, ràng muốn ăn.

      Tần Dư Kiều bỏ vài miếng thịt bò vào miệng, thấy Lục Cảnh Diệu nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ, buông đĩa xuống rồi : “Còn chưa lấy nhau mà ăn khuya nhiều chút bị ghét bỏ như vậy, sau này lấy nhau rồi còn bị cắt xén đến chết…”

      lấy , lấy nữa!” Tần Dư Kiều bất mãn bĩu môi.

      “Ai cắt xén đồ ăn của em, Hi Duệ còn cắt xén của nó, còn có thể thiếu được em?” Lục Cảnh Diệu đưa quyển sách bìa vàng đưa cho Tần Dư Kiều xem, “Nhưng bàn chuyện nghiêm túc, em có thể đừng ngắt lời hả? Người đề nghị kết hôn là em mà, đồng ý đề nghị kết hôn của em, muốn bàn bạc chuyện này. Nhưng sao thái độ sau đó của em… lại qua loa như vậy?”

      Tần Dư Kiều: “…”

      Lục Cảnh Diệu rất biết cách gây khó dễ người khác, giống như sau khi trách cứ cho viên kẹo. Quả nhiên, sau khi xong liền đưa tay lau khóe miệng cho , “ biết em đói, như vậy , chúng ta vừa ăn vừa bàn bạc. Nếu như còn chưa đủ, đặt thêm đồ ăn khuya ở ngoài cho em.... thể để em xoắn vặn cắt xén thức ăn của em nữa.”

      Tần Dư Kiều: “…”

      “Đừng nhìn như vậy, biết em cảm động mà.” Lục Cảnh Diệu dịu mặt lại, tiếp, “Tuy mùng chín hơi vội nhưng người đông sợ gì kịp. Em muốn hình thức hôn lễ gì? chuẩn bị cho em.”

      được.” Tần Dư Kiều lắc đầu, “Gấp quá, người khác biết còn tưởng bác sĩ bảo cưới đấy.”

      “Chẳng lẽ chúng ta phải là bác sĩ bảo cưới sao? Hi Duệ lớn như vậy rồi, em nhìn thấy à?” Lục Cảnh Diệu hỏi ngược lại, liếc xéo Tần Dư Kiều.

      đến Hi Duệ, Tần Dư Kiều nghĩ đến vấn đề: “Ngày sinh tháng đẻ của Hi Duệ là bao nhiêu?”

      “Sinh nhật ư?” Lục Cảnh Diệu trả lời, “ phải cho em biết rồi à?”

      Tần Dư Kiều: “Em muốn hỏi giờ sinh, em sinh con lúc mấy giờ?”

      quên rồi, em hỏi Hi Duệ .” Lục Cảnh Diệu nở nụ cười ranh mãnh, “Đừng hỏi , chẳng nhớ gì đâu.”

      “Lục Cảnh Diệu!” Tần Dư Kiều bực mình đập bốp phát vào lưng Lục Cảnh Diệu: “ có thể đứng đắn chút hả?”

      “Đừng có vu oan cho người khác.” Lục Cảnh Diệu như đúng rồi, “Lúc bàn việc kết hôn hệ trọng với em, em còn thái độ với à?”

      Lại bị cắn ngược, Tần Dư Kiều chưa hết giận, khoanh tay
      Ngả người lên sô pha nhìn Lục Cảnh Diệu: “Nào có người nào kết hôn liền kết hôn chứ? Chúng ta tổ chức đám cưới gấp gáp như vậy còn ra thể thống gì? Em còn cảm thấy đủ coi trọng em đấy.”

      Bị Tần Dư Kiều trách móc đủ coi trọng , Lục Cảnh Diệu đúng là có khổ mà nên lời, suy nghĩ chút rồi trấn an: “Đừng còn bảy tám ngày, cho thời gian ba ngày cũng có thể tổ chức đám cưới thế kỷ”

      Tần Dư Kiều quay đầu cong cong khóe miệng, sau đó cúi đầu xuống: “ chỉ khoác lác thôi.”

      tin à?” Lục Cảnh Diệu cầm di động bàn ra vẻ định gọi điện, Tần Dư Kiều sợ Lục Cảnh Diệu được làm được, giữ tay ngăn lại: “Lục Cảnh Diệu, có khái niệm thời gian ? nhìn xem bây giờ là mấy giờ?”

      Kim đồng hồ chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách mới chỉ đến hai giời, Lục Cảnh Diệu tiến đến bên cạnh Tần Dư Kiều, nhìn mặt rồi với giọng điệu thương lượng: “Kiều Kiều, có mệt ?”

      Lục Cảnh Diệu này mỗi khi cầu ái lập tức giở giọng nịnh đầm. Tần Dư Kiều khó chịu điểm này của , định lên lầu ngủ, ôm vào lồng ngực mình, tự hỏi tự đáp: “Vừa mới ăn nhiều như vậy, cũng có chút sức lực, chúng ta làm chuyện đó chút ?”

      Tần Dư Kiều thuận theo, định giãy khỏi vòng tay của Lục Cảnh Diệu thấy Lục Hi Duệ dụi mắt xuống cầu thang, vừa vừa hỏi: “Mẹ, trời sáng rồi à?”

      . . . . . . . .

      Ngày hôm sau Tần Dư Kiều ngủ đến khi mặt trời lên cao. Bởi vì lễ tết nên toàn bộ giúp việc trong nhà họ Lục đều được Lục Cảnh Diệu cho nghỉ. Cho nên buổi sáng căn biệt thự hơn ba trăm mét vuông của vườn hoa trung tâm vô cùng tĩnh lặng. Lục Hi Duệ dậy sớm hơn , lúc thức dậy lại thấy mẹ đâu, chạy đến phòng bà tìm mẹ, quả nhiên mẹ ở chỗ ba.

      Lục Hi Duệ tựa vào đầu giường nhìn Tần Dư Kiều: “Mẹ ơi dậy thôi.”

      Tần Dư Kiều kéo tay Lục Hi Duệ, dụi mắt nhập nhèm: “Duệ Duệ dây rồi à?”

      Lục Hi Duệ gật đầu, đúng lúc này Lục Cảnh Diệu thò đầu ra khỏi chăn, bàn tay trong chăn của còn đặt eo Tần Dư Kiều, híp mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”

      Lục Hi Duệ cũng híp mắt, sau đó leo lên giường cho Lục Cảnh Diệu xem đồng hồ điện tử của mình: “Ba nhìn , sắp chín giờ rồi”

      “Vẫn còn sớm.” Lục Cảnh Diệu rất ghét giường có thêm người, hết sức hài lòng nhíu mày.

      Tần Dư Kiều ôm Hi Duệ vào giữa: “Duệ Duệ đói chưa?”

      “Con đói lắm.”

      Lục Hi Duệ đối mặt với Tần Dư Kiều, cái mông hướng về Lục Cảnh Diệu, “Mẹ, phải tối qua mẹ ngủ cùng con sao? Tại sao thức dậy mẹ lại ở chỗ ba rồi?”

      Má Tần Dư Kiều đỏ bừng, Lục Cảnh Diệu uể oải ngồi dậy lên đầu giường, “Đương nhiên là giường ba êm hơn nên mẹ con thích hơn rồi.”

      Tần Dư Kiều đôi hai mắt chớp chớp của Hi Duệ, hôn lên trán nó: “Ba con dám ngủ mình, cho nên mẹ. . .”

      Lục Cảnh Diệu bật cười, sau đó cầm di động ở đầu giường lên xem, thở dài hơi rồi quay đầu với Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, có chuyện muốn với em.”

      Tần Dư Kiều ngước mắt lên: “Chuyện gì thế?”

      Lục Cảnh Diệu nhìn vẻ mặt Tần Dư Kiều: “Từ đầu năm đến ngày mười lăm, con cháu nhà họ Lục đều phải trở về nhà cũ ở mấy ngày.”

      “Ồ” Tần Dư Kiều với vẻ vô cùng tiếc nuối: “Em về chung cư Nhã Lâm vậy. Hi Duệ ngày, em ngày.”

      Lục Hi Duệ vắt vẻo người Tần Dư Kiều nịnh bợ: “Cũng có thể mẹ hai ngày, ba ngày.”

      thành vấn đề.” Ở bên này Tần Dư Kiều vui vẻ đập tay thỏa thuận với Lục Hi Duệ, Lục Cảnh Diệu liếc xéo cái, hắng giọng: “Nhưng mà với quản gia rồi, phòng tân hon bên kia chuẩn bị xong.”

      Tần Dư Kiều: “. . .”

      mắt đó của em là sao? đến nhà em rồi, đây là cách cư xử của người vợ mẫu mực nên có, em nên đến nhà ở vài ngày mới phải?”

      “yên tâm, cho người tay toàn bộ đồ dùng trong phòng rồi. Về phần giường, khẳng định giường nhà ngủ ngon hơn giường nhà em.” Đúng là tên đàn ông thù dai, lại có thể nhớ tiếng lò xo cót két” chiếc giường ở phòng khách nhà họ Tần.

      Tần Dư Kiều cúi đầu nhì Hi Duệ, trong mắt Hi Duệ cũng tràn đầy vẻ chờ mong, nó cũng muốn đến nhà họ Lục.

      Tần Dư Kiều thấp giọng hỏi Lục Cảnh Diệu: “Ba thích gì vậy. . .”

      “Yên tâm, cho người chuẩn bị xong rồi.”

      Cái gọi là việc nên chậm trễ, việc có chuẩn bị nên, có chuẩn bị hỏng.

      Lục Cảnh Diệu làm việc luôn có kế hoạch, hơn nữa đối với loại phụ nữ “ đẩy bước em mới có thể bước” như Tần Dư Kiều này, nếu cũng có kế hoạch và dự định đầy đủ, làm việc theo tính khí và tâm trạng của Tần Dư Kiều, có còn muốn cưới về nhà ?
      tart_trungNga Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :