1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Just Like Heaven - Julia Quinn ( 23 c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 9



      Sáng hôm sau Honoria thức giấc trong đau đớn. Cổ cứng đờ, lưng nhức nhối, chân trái bị tê cứng hoàn toàn. nóng và đổ đầy mồ hôi, điều đó càng làm thêm khó chịu, làm cảm thấy mình ưa nhìn chút nào. Có lẽ là thơm ngát. Và thơm ngát, ý là—

      Chết , biết mình có ý gì, có ai đó khác đến trong phạm vi năm feet của . ( 1 feet = 0.3048m )

      đóng cửa sổ lại sau khi Marcus ngủ lơ mơ. cảm thấy muốn chết khi làm vậy. Nó ngược lại với lẽ thường.Nhưng đủ tự tin để coi thường lời chỉ dẫn của bác sĩ và lờ nó .

      lắc lắc chân, nhăn mặt lại khi những mũi kim xíu của cơn đau bắn xuyên qua người. Trời đánh thánh vật nó , ghét khi chân bị tê cứng. cúi xuống để xoa bóp cái chân, cố để có thể lại được, nhưng nó chỉ làm cho bàn chân như bị đốt lửa.

      Với cái ngáp và tiếng rên rỉ, đứng dậy, cố lờ tiếng cọt kẹt đáng ngại trong các khớp xương. nghĩ đó là lí do mà người ta ngủ ghế. Nếu đêm tiếp theo vẫn ở đây, ngủ sàn nhà.

      Nửa nửa lết, đến bên cửa sổ, hăm hở kéo màn cửa ra để cho ít ánh sáng tràn vào. Marcus ngủ, vậy nên muốn căn phòng sáng quá, nhưng cảm thấy có nhu cầu khẩn cấp cần được thấy . Màu da , quầng thâm dưới mắt . chắc làm gì, nhưng rồi, chắc về bất kì thứ gì kể từ lúc bước chân vào phòng tối qua.

      cần lí do để rời khỏi cái ghế chết giẫm kia.

      kéo bên màn cửa ra, chớp chớp mắt vì nắng sớm ùa tới. Giờ là bình minh; bầu trời vẫn còn những vệt mây mỏng màu hồng đào, và sương sớm vẫn trôi lững lờ qua bãi cỏ.

      Ngoài kia đẹp, trong lành và tươi mát, Honoria mở hé cửa sổ lần nữa, thậm chí còn ghé mặt vào khoảng để hít thở khí trong lành.

      Nhưng còn việc phải làm. Nên bước lùi và quay lại, với mỗi mục đích đặt bàn tay dịu dàng lên trán để kiểm tra xem liệu cơn sốt có quay trở lại . Nhưng trước khi bước được hai bước, Marcua lăn người trong giấc ngủ và—

      Chúa ơi, có phải đêm qua mặt đỏ như vậy ?

      nhanh chóng đến bên , vấp phải cái chân trái tê rần. trông khiếp quá – đỏ và sưng húp, khi chạm vào , da khô và nứt nẻ.

      Và nóng. Nóng kinh khủng khiếp.

      Honoria nhanh chóng chạy đến lấy bình nước. thấy cái khăn tắm hay khăn tay nào cả, nên chỉ nhúng bàn tay vào bình nước, rồi áp chúng lên má , cố làm bớt nóng. Nhưng ràng đó phải là giải pháp thích hợp, nên lao qua đống ngăn kéo, lần lượt giật chúng mở ra cho đến khi tìm thấy thứ mà nghĩ là khăn tay. Chỉ đến khi giũ cái ra để nhúng vào trong bình nước mới nhận ra đó là thứ hoàn toàn khác.

      Ôi lạy Chúa. sắp chườm quần đùi lên mặt .

      Mặt đỏ rần lên khi vắt ráo nước và nhanh chóng quay lại bên cạnh . lầm bầm lời xin lỗi – phải vì đủ tỉnh táo để hiểu chúng, hay sắp làm chuyện mạo phạm đến – và đặt cái quần ướt lên trán .

      cựa quậy ngay lập tức, và phát ra những thanh kì lạ đáng ngại -- tiếng càu nhàu, những từ trọn vẹn, những câu đầu cuối. nghe thấy “Dừng lại,” và “”, nhưng cũng nghĩ có thể nghe thấy “ lại,” “Cá mặt quỷ*”, và “Cầu bộ.”

      [ * ] Monkfish: loại cá miệng rộng sống ở vùng biển Bắc Mỹ. Thịt có thể ăn được.

      chắc chắn nghe , “Daniel.”

      Nén nước mắt, rời khỏi lát để mang bình nước tới gần hơn. quăng cái quần ướt khỏi mặt mình khi quay trở lại, khi cố gắng đắp nó lên mặt lần nữa, đấy ra.

      “Marcus,” nghiêm túc , cho dù biết thể nghe , “ phải để em giúp .”

      Nhưng vật lộn với bằng cách quẫy đạp, cho đến khi gần như ngồi lên người chỉ để giữ bình tĩnh. “Dừng lại,” cáu cẳn khi đẩy lần nữa. “. . . Thắng. Và. Như. Vậy” – đè chặt bên vai xuống bằng cẳng tay – “ Ý em là nếu em thắng, thắng.”

      đột nhiên bật dậy và đầu họ va vào nhau. Honoria rên rỉ đau đớn nhưng bỏ cuộc. “Ôi, , đừng,” nghiến răng. “Và ý em là” – tiến lại gần mặt – “ chết.”

      Dùng hết sức để đè xuống, thọt cánh tay vào bình nước, cố nhúng ướt cái quần. “Ngày mai ghét em mất thôi khi biết được em chườm cái gì lên mặt ,” bảo , ép cái quần lên trán . cố ý thô bạo như vậy, nhưng cho bất kì cơ hội nào để dịu dàng với .

      “Bình tĩnh nào,” chậm rãi, chuyển cái quần xuống cổ . “Em hứa với , nếu bình tĩnh lại, thấy tốt hơn.” nhúng ướt cái quần lần nữa. “Đó chẳng là gì khi so với việc em cảm thấy tốt hơn đến nhường nào.”

      Lần tiếp theo đặt cái quần ướt lên ngực , nơi lâu chú ý tới giờ để trần. Nhưng có vẻ như thích thế, đẩy mạnh làm lộn nhào về phía kia của cái giường, té xuống tấm thảm với tiếng uỵch mạnh.

      “Ôi, , đừng,” lầm bầm, sẵn sàng quay lại với những gì có. Nhưng trước khi có thể chuồn qua giường đến chỗ bình nước, đẩy mạnh chân ra khỏi mấy tấm chăn, đập trúng vào bụng .

      té ngã, cố gắng hết sức vung tay về trước để giữ thăng bằng trước khi chạm đất lần nữa. suy nghĩ, tóm lấy vật đầu tiên tay với được.

      Marcus thét lên.

      Tim của Honoria đập nhanh gấp ba lần, buông thứ mà giờ mới biết là cái chân. có thứ gì giữ lại, ngã xuống sàn, khuỷa tay phải của đập mạnh xuống đất.

      “Ahhhhh!” khóc, thốt ra tiếng rít đau đớn như có cơn sốc điện bắn thẳng xuống mấy đầu ngón tay. Nhưng bằng cách nào đó đứng dậy, ép chặt khuỷa tay vào người. thanh Marcus tạo ra…

      giống của con người.

      vẫn rên rỉ khi tới bên giường, thở khó nhọc – loại hơi thở ngắn và nông con người hay làm để tránh cơn đau.

      “Chuyện gì xảy ra?” Honoria thầm. phải do cơn sốt. Là thứ gì đó đau đớn hơn nhiều.

      Chân của . tóm lấy chân .

      Đó là lúc nhận ra tay nhớp nháp.

      Vẫn ép chặt khuỷa tay, giơ tay kia ra, xoay lòng bàn tay về phía mặt mình.

      Máu.

      “Ôi, lạy Chúa.”

      Cảm thấy nhộn nhạo trong bụng, bước về phía . muốn làm giật mình; làm té hai lần. Nhưng máu…đó phải máu của .

      kéo chân lại dưới chăn, nên cẩn thận nâng cái chăn, đẩy nó lên cho đến khi chân lộ ra đến đầu gối.

      “Ôi, Chúa tôi.”

      vết cắt dài và sâu xẻ ở bên bắp chân , máu rỉ ra và thứ gì đó mà thậm chí dám nghĩ tới. Cái chân bị sưng khủng khiếp và bị đổi màu, da gần vết thương có màu đỏ và sáng bóng lên kinh tởm. Trông kinh khiếp, giống thứ gì đó bị thối rữa, và với kinh hãi Honoria tự hỏi liệu có phải bị thối rữa .

      bỏ cái chăn xuống và lảo đảo lùi lại, chỉ vừa vặn kiềm chế được cơn buồn nôn trong bụng.

      “Ôi, lạy Chúa,” lặp lại, thể được câu nào khác, chỉ có thể nghĩ đến thứ kia. Đó là nguyên nhân gây ra cơn sốt. Cơn cảm lạnh và mấy trận ho của chẳng gây hại gì cả.

      Đầu óc quay cuồng. vết thương bị nhiễm trùng. Chắc hẳn là khi cắt bỏ đôi bốt. Nhưng bị cắt trúng. Sao nhắc đến? phải với người nào đó chứ. nên với .

      tiếng gõ vang lên, bà Wetherby thò đầu vào. “Mọi thứ vẫn ổn chứ? Tôi nghe thấy tiếng va chạm khá lớn.”

      ,” Honoria trả lời, giọng the thé và hoảng hốt. cố gắng kiềm nén khiếp sợ dâng trào trong người. cần phải tỉnh táo. giúp được ai hết với tình trạng như vầy. “Chân của ngài ấy. Bà có biết về chân của ngài ấy ?”

      gì vậy?” bà Wetherby hỏi, nhanh chóng đến bên cạnh .

      “Chân của ngài ấy. Nó bị nhiễm trùng. Tôi chắc nó là nguyên nhân gây ra cơn sốt. Chắc chắn thế.”

      “Bác sĩ là do mấy trận ho. Ngài ấy – !” Bà Wetherby nao núng khi Honoria nhấc tấm chăn lên để lộ ra chân của Marcus. “Ôi, thánh thần ơi.” Bà lùi lại bước, dùng tay che miệng lại. Bà trông như thể sắp phát bệnh đến nơi. “Tôi biết. ai trong chúng tôi biết. Làm thế nào mà chúng tôi lại thấy được?”

      Honoria cũng tự hỏi câu tương tự như vậy, nhưng giờ phải lúc để tìm hiểu. Marcus cần họ hợp sức để giúp , phải để tranh cãi xem ai là người có lỗi. “Chúng ta cần mời bác sĩ,” với bà Wetherby. “Tôi nghĩ là vết thương cần được rửa sạch.”

      Bà quản gia gật đầu nhanh chóng. “Tôi mời ông ấy đến.”

      “Mất bao lâu bác sĩ mới đến đây?”

      “Còn tùy thuộc xem ông ấy có thăm các bệnh nhân khác ? Nếu ông ấy có ở nhà, người hầu có thể mời ông ấy về trong vòng chưa đầy hai tiếng.”

      “Hai tiếng!” Honoria cắn môi trong nỗ lực muộn màng để ngăn tiếng hét của . chưa bao giờ thấy vết thương nào như vậy, nhưng nghe những câu chuyện. Đó là loại nhiễm trùng có thể giết người đàn ông. cách nhanh chóng. “Chúng ta thể chờ hai tiếng được. Ngài ấy cần được chữa trị ngay bây giờ.”

      Bà Wetherby quay qua với đôi mắt sáng rỡ. “ có biết rửa vết thương ?”

      “Dĩ nhiên . Còn bà?”

      ,” bà Wetherby trả lời, mắt nhìn vào chân Marcus với biểu muốn nôn.

      “Vậy, bà chăm sóc thứ hơn thế như thế nào?” Honoria gặng hỏi. “Ý tôi là vết thương.”

      Bà Wetherby siết chặt hai tay lại với nhau, đôi mắt hoang mang phóng từ Honoria tới Marcus. “Tôi biết,” bà lắp bắp. “Tôi nghĩ là cái gạc. Thứ gì đó để lau sạch mủ .”

      “Mủ?” Honoria lặp lại. Chúa ơi, nghe như thời trung cổ ấy. “Mời bác sĩ,” , giọng cố tỏ ra tự tin hơn cảm thấy. “Bây giờ. Và rồi quay lại đây ngay. Với nước nóng và khăn tắm. Bà còn nghĩ tới thứ gì khác nữa ?”

      “Tôi có nên mời mẹ tới ?”

      “Mẹ tôi?” Honoria há hốc mồm nhìn bà, phải vì có gì sai khi mẹ đứng trong phòng bệnh, mà là, tại sao giờ bà Wethery lại nghĩ đến điều đó? “Tôi biết. Bất cứ thứ gì bà nghĩ là tốt nhất. Nhưng nhanh lên.”

      Bà Wetherby gật đầu và chạy ra khỏi phòng.

      Honoria nhìn lại Marcus. Chân vẫn phơi ra ngoài khí, việc đối mặt với vết cắt đó giống như khắc nghiệt khó chịu đối với . “Ôi, Marcus,” thầm. “Sao nó có thể xảy ra được chứ?” nắm tay , và lần này đẩy ra. có vẻ bình tĩnh chút; vài phút trước hơi thở của sâu hơn trước đó, có thể nào da còn quá đỏ nữa ?

      Hay là do quá mong ngóng các dấu hiệu khỏe hơn của đến nỗi thấy chúng trong khi chúng hề có ở đó?

      “Có lẽ,” lớn, “nhưng em giữ lấy bất kì dấu hiệu nào của hi vọng.” bắt bản thân nhìn vào chân cách chậm rãi hơn. Bụng của nhộn nhạo cách nguy hiểm, nhưng đè nén cảm giác đáng ghét đó xuống. cần bắt đầu rửa sạch vết thương. Có chúa mới biết mất bao lâu bác sĩ mới đến, và cho dù cái gạc với nước nóng tốt hơn, nhưng có vẻ như có bất kì lí do hợp lí nào để bắt đầu với những thứ có.

      Marcus quăng cái quần ướt dùng để lau người ngang qua căn phòng, nên đến cái tủ ngăn kéo để lấy ra cái quần đùi khác, cố chú ý đến bất kì thứ gì khác về chúng ngoài là chúng làm bằng vải lanh mềm.

      cuộn cái quần lại thành đống lùng nhùng hình trụ và nhúng phần dưới vào nước. “Em rất xin lỗi, Marcus,” thầm, rồi dùng cái quần ướt chạm vào vết thương hơn - cả - - nhàng.

      hề phản ứng.

      Thở ra hơi mà kềm nén và nhìn cái quần. Nó có mấy đốm đỏ do máu của và cũng có màu vàng vàng với chất mủ rỉ ra từ vết thương.

      Cảm thấy hơi tự tin hơn với khả năng chăm sóc của mình, lựa phần sạch của cái quần và ấn nó vào vết thương, lần này ấn hơi mạnh hơn lần trước. Có vẻ như bị đau nhiều lắm, lập lại động tác lần nữa, rồi lần nữa, cho đến khi cái quần gần như còn chỗ nào sạch.

      lo lắng liếc nhìn ra cửa. Bà Wetherby đâu rồi? Honoria làm theo trình tự, nhưng chắc chắn có thể làm việc tốt hơn nếu có nước nóng. Nhưng rồi, cũng dừng lại, khi mà Marcus vẫn còn tương đối bình tĩnh.

      đến chỗ tủ ngăn kéo và lấy ra cái quần đùi khác nữa của Marcus. “Em biết mặc cái gì khi chuyện này kết thúc,” với , tay chống hông.

      “Quay lại với nước nào,” tự với mình, nhúng ướt cái quần. “Và quay lại với .” Lần này ấn mạnh hơn. Có người phải ấn lên vết cắt và vết trầy xước để cầm máu, biết chỉ có thế. Bây giờ hẳn là chảy máu, nhưng chắc chắn sức ép này thể gây thương tổn.

      “Và như thế ý em là gây tổn thương cho vĩnh viễn,” với Marcus, may mắn là bị mất ý thức. “Em chắc chắn là nó làm đau ngay bây giờ.”

      nhúng ướt cái quần lần nữa, tìm chỗ vải sạch của cái quần, rồi chuyển đến phần của vết thương mà biết nên tránh chạm vào. Có chỗ gần phía của vết thương trông tệ hơn chỗ khác – có màu vàng hơn chút, sưng tấy hơn nhiều.

      chấm lên đó, cố làm đau, và rồi, khi chỉ lầm bầm trong giấc ngủ, chấm mạnh tay hơn chút. “Mỗi lần bước,” thầm, buộc chính mình phải thở đều. “Chỉ thôi.”

      có thể làm được. có thể giúp . , có thể cứu . Như thể mọi thứ trong cuộc đời của đều dẫn đến giây phút này. “Đó là lí do tại sao em kết hôn vào năm ngoái,” với . “Dĩ nhiên, có người tranh cãi rằng lâm vào tình cảnh này nếu phải tại em. Nhưng chúng ta thể day day lại chuyện này mãi được.”

      tiếp tục công việc của mình, lau rửa cẩn thận vết thương của , rồi dừng lại để xoay cổ từ bên này qua bên kia. nhìn xuống cái quần trong tay mình. Nó bị dơ, nhưng cần quan tâm đến nó thêm nữa.

      thấy đấy,” với . “Điều đó có nghĩa là em tiến bộ hơn trong việc này.”

      nghĩ cũng làm rất tốt nữa. cố gắng trở nên thực tế, nhưng rồi, biết từ đâu, ngay sau khi tuyên bố vui vẻ rằng có tiến bộ trong “việc này”, tiếng nghẹn lớn nấc lên trong họng . Nó phần là tiếng thở gấp, phần là tiếng khò khè kinh tởm, và hoàn toàn bị ngạc nhiên.

      Marcus có thể chết. đó đổ ập vào khiến ngạt thở. có thế chết, rồi chỉ còn lại mình. Thậm chí như thể họ có gặp nhau nhiều lần trong những năm gần đây, dĩ nhiên là ngoại trừ những tuần vừa qua.

      Nhưng luôn luôn biết rằng ở đây. Thế giới chỉ đơn giản là nơi tốt đẹp hơn khi biết luôn có mặt ở đó.

      Và giờ có thể chết. mất . Sao lại nhận ra điều đó?

      “Honoria!”

      Honoria quay lại. Là mẹ , đột nhiên xuất tại cánh cửa.

      “Mẹ đến nhanh hết sức có thể,” quý bà Windstead , nhanh chóng băng qua căn phòng. Rồi bà thấy chân của Marcus. “Ôi, Chúa ơi.”

      Honoria cảm thấy trong những cơn nghẹn ngào đó bùng lên trong . Có thứ gì đó xảy ra khi nhìn thấy mẹ , khi mẹ thấy Marcus. Giống như khi mười hai tuổi, bị ngã ngựa. nghĩ là ổn; bộ về nhà, mình mẩy thâm tím và đau nhức, mặt bị chảy máu ở chỗ hòn đá cào xước mặt .

      Và rồi nhìn thấy mẹ, và biểu của mẹ , và bắt đầu liên tục.

      Lần này cũng giống như vậy. muốn liên tục. Lạy chúa, những gì muốn làm là lùi lại, bỏ và khóc ngừng.

      Nhưng thể. Marcus cần . cần giữ bình tĩnh. Và hữu dụng. “Bà Wetherby lấy nước nóng,” với mẹ. “Bà ấy quay lại đây sớm thôi.”

      “Tốt. Chúng ta cần nhiều nước nóng. Rượu brandy. Và con dao.”

      Honoria kinh ngạc nhìn mẹ . Nghe như thể bà biết bà làm gì vậy. Mẹ của .

      “Bác sĩ muốn cắt bỏ cái chân,” quý bà Windstead dứt khoát.

      “Gì cơ?” Honoria thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.

      “Rồi cậu ấy có thể khỏe lại.”

      Tim Honoria ngừng đập. Cho đến khi mẹ , “Nhưng chưa cần đâu.”

      Honoria sửng sốt nhìn chằm chằm mẹ . thể nhớ lần cuối cùng nghe mẹ chuyện kiên quyết như thế. Khi Daniel rời khỏi đất nước, mang phần của mẹ theo cùng. Bà hoàn toàn mất phương hướng, thể gắn bó với bất kì thứ gì hay bất kì ai, thậm chí cả con của bà. Như thể bà thể tự mình đưa ra bất kì quyết định nào, bởi vì làm vậy có nghĩa là bà phải chấp nhận cuộc sống tại, với đứa con trai duy nhất bỏ , có thể là mãi mãi.

      Nhưng có thể tất những gì bà cần là lí do để thức tỉnh. giây phút nguy ngập.

      Có thể bà muốn được cần đến.

      “Lùi lại,” quý bà Winstead , xắn tay áo lên.

      Honoria bước qua bên, cố gắng lờ day dứt xíu của cơn ghen tị bùng cháy trong . Có phải cần đến mẹ của mình ?

      “Honoria!”

      nhìn mẹ mình, người cũng nhìn với biểu đầy mong đợi. “Xin lỗi,” Honoria lầm bầm, giơ ra cái quần trong tay . “Mẹ cần cái này ?”

      cái còn sạch ấy.”

      “Dĩ nhiên,” Honoria vội vàng làm theo lời mẹ , lấy ra thêm vài cái quần đùi nữa của Marcus.

      Mẹ cầm cái quần, rồi nhìn vào nó với biểu bối rối. “Cái gì đây…”

      “Đó là những gì con có thể tìm được,” Honoria giải thích. “Và con nghĩ thời gian có hạn.”

      “Đúng vậy,” mẹ khẳng định. Bà nhìn lên, mắt bà bắt gặp mắt Honoria với cái nhìn thẳng thắn nghiêm nghị. “Mẹ từng nhìn thấy vết thương này trước đây,” bà , hơi thở run rẩy của bà là dấu hiệu duy nhất cho thấy bà căng thẳng. “Cha con. vai ông ấy. Trước khi con ra đời.”

      “Chuyện gì xảy ra?”

      Mẹ nhìn lại chân của Marcus, bà nheo mắt khi xem xét vết thương của . “Xem xem liệu con có thể cho chút ánh sáng vào trong này .” Và khi Honoria đến cửa sổ để kéo rèm cửa mở ra, bà , “Mẹ thậm chí biết làm sao ông ấy lại bị thương. Chỉ là nó bị nhiễm trùng.” Rất nhàng, bà thêm vào. “Hầu như tệ như vết thương này.”

      “Nhưng cha sao,” Honoria , trở về bên cạnh mẹ . Đó là kết thúc của câu chuyện mà biết. Cha có hai cánh tay hoàn toàn khỏe mạnh cho đến ngày ông chết.

      Mẹ gật đầu. “Chúng ta rất may mắn. Người bác sĩ đầu tiên muốn cắt bỏ nó. Và mẹ--“ Giọng bà đứt quãng, đó là khoảnh khắc trước khi bà tiếp tục. “Mẹ phải để để bác sĩ làm vậy. Mẹ rất lo lắng cho mạng sống của cha con.” Bà dùng cái quần sạch để chấm chấm vào chân của Marcus, cố gắng để nó trông tốt hơn. Khi bà lại lên tiếng, giọng bà rất . “Mẹ phải làm tất cả mọi thứ họ bảo.”

      “Vậy tại sao họ lại cắt bỏ tay của cha?” Honoria hỏi.

      Mẹ thở ra hơi ngắn, như để tống khứ kí ức khó chịu. “Cha con đòi gặp bác sĩ khác. Ông ấy bảo nếu người thứ hai đồng ý với người thứ nhất, ông ấy làm theo những gì họ bảo. Nhưng ông ấy cắt bỏ tay mình chỉ vì người khác bảo ông ấy phải làm vậy.”

      “Người bác sĩ thứ hai bảo cần phải làm vậy à?”

      Mẹ bật tràng cười khoái trá ghê rợn. “, ông ta ông ta phải cắt bỏ cái tay . Nhưng ông ta bảo với cha con là đầu tiên họ có thể cố gắng rửa sạch vết thương. rửa sạch nó ấy.”

      “Con cũng làm như vậy,” Honoria nhanh chóng . “Con nghĩ con lau sạch ít chất mủ ra rồi.”

      “Khởi đầu tốt đấy,” mẹ . “Nhưng…” Bà nuốt xuống.

      “Nhưng cái gì cơ?”

      Mẹ chú ý cao độ tới vết thương của Marcus, dùng cái quần ấn vào nhàng khi bà xem xét nó. Bà nhìn Honoria khi bà thấp giọng , “Bác sĩ nếu cha con hét lên, tức là chúng ta rửa vết thương chưa đủ sạch.”

      “Mẹ có nhớ ông ta làm gì ?” Honoria thầm.

      Quý bà Winstead gật đầu. “Mọi thứ,” bà nhàng.

      Honoria chờ bà thêm. Rồi ước gì làm vậy.

      Cuối cùng mẹ cũng nhìn lên. “Chúng ta sắp phải trói cậu ấy lại.”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 10



      Mất gần mười phút để biến giường ngủ của Marcus thành nơi xử lí vết thương tạm thời. Bà Wetherby quay lại với nước nóng và chồng khăn sạch. Hai người hầu nam được chỉ dẫn để trói chặt Marcus vào giường, họ làm điều đó mặc dù vẻ sợ hãi rành rành mặt.

      Mẹ muốn có cái kéo. Cái kéo bén nhất, nhất mà họ có. “Mẹ cần phải cắt bỏ lớp da chết.” Bà với Honoria, những nếp nhăn ở góc miệng của mẹ thể cương quyết của bà. “Mẹ thấy bác sĩ làm vậy với cha con.”

      “Nhưng mẹ làm điều đó à?” Honoria hỏi.

      Mẹ nhìn vào mắt , rồi bà quay ra chỗ khác. “.”

      “Ồ,” Honoria nuốt xuống. biết phải phản ứng lại bằng cách nào.

      khó lắm khi người có thể kiểm soát căng thẳng của họ,” mẹ . “ người cần phải tỉ mỉ lắm đâu.”

      Honoria nhìn Marcus, rồi nhìn lại mẹ , miệng há hốc. “ cần tỉ mỉ sao? Mẹ có ý gì? Là chân của ấy đấy!”

      “Mẹ biết,” mẹ trả lời. “Nhưng mẹ hứa với con, mẹ làm cậu ấy đau nếu lỡ như mẹ có cắt quá nhiều.”

      đau—“

      “Chà, dĩ nhiên là đau.” Quý bà Winstead nhìn xuống Marcus với biểu hối tiếc. “Đó là lí do tại sao chúng ta phải trói chặt cậu ấy. Nhưng nó gây tổn thương vĩnh viễn. Cắt bỏ nhiều tốt hơn là cắt ít. Chủ yếu là để chúng ta loại bỏ hết phần bị nhiễm trùng .”

      Honoria gật đầu. Nó có ý nghĩa. Nó ghê tởm, nhưng nó có ý nghĩa.

      “Mẹ sắp bắt đầu bây giờ đây,” mẹ bảo. “Có quá nhiều thứ mẹ có thể làm thậm chí là cái kéo.”

      “Dĩ nhiên,” Honoria quan sát khi mẹ ngồi xuống bên cạnh Marcus và nhúng cái khăn vào trong nước nóng. “Con có thể giúp gì ?” Honoria hỏi, cảm thấy khá là vô dụng khi đứng ở chân giường.

      “Ngồi xuống phía bên kia ,” mẹ trả lời. “Ngồi ở gần đầu cậu ấy. chuyện với cậu ấy. Cậu ấy có thể thấy thoải mái hơn.”

      Honoria chắc Marcus có thấy thoải mái với bất kì thứ gì bà định làm, nhưng biết thấy thoải mái. Bất kì thứ gì cũng tốt hơn là đứng ở đây như con ngốc, hoàn toàn giúp gì được.

      “Xin chào, Marcus,” , kéo ghế lại gần giường.

      mong chờ trả lời, nhưng quả , làm.

      biết là ốm nặng mà,” tiếp tục, cố gắng giữ giọng tươi tỉnh và vui vẻ, cho dù từ ngữ của được vậy. nuốt khan, rồi tiếp tục với giọng vui tươi nhất mà có thể xoay xở. “Nhưng giờ hóa ra mẹ em là người hơi thông thạo về loại chuyện này. Điều đó phải phi thường lắm sao?” nhìn mẹ mình với cảm giác đầy tự hào. “Em phải thú nhận, em biết bà lại biết nhiều như vậy.” nghiêng người lại gần và thầm vào tai , “Em thích nghĩ bà là dạng người ngất xỉu khi thấy máu hơn.”

      “Mẹ nghe rồi đấy,” mẹ .

      Honoria nở nụ cười biết lỗi. “Xin lỗi, nhưng—“

      cần phải xin lỗi,” mẹ gượng cười nhìn trước khi quay lại với công việc của bà. Tuy nhiên khi bà , bà nhìn lên. “Mẹ chưa bao giờ…”

      gợi nhắc trong khoảng im lặng, đủ để Honoria nhận ra mẹ chắc phải gì.

      “Cương quyết như con cần mẹ phải vậy,” cuối cùng quý bà Winstead kết thúc.

      Honoria ngồi im, day day môi khi những lời của mẹ thấm vào người. Đó là lời xin lỗi, chỉ là nó giống như thể mẹ câu Mẹ xin lỗi.

      Nhưng nó cũng là lời đề nghị. Mẹ muốn thảo luận vấn đề này thêm nữa. Bà thấy đủ khó khăn để những lời vừa nãy. Vì vậy Honoria chấp nhận lời xin lỗi theo chính xác cách mẹ hi vọng làm. quay sang Marcus và

      “Tiện đây, em nghĩ là có ai nghĩ đến chuyện nhìn chân hết. Cơn ho đấy, biết mà. Bác sĩ nghĩ đó là nguyên nhân của cơn sốt.”

      Marcus thốt ra tiếng rên đau đớn. Honoria nhanh chóng nhìn xuống chỗ mẹ , giờ làm việc với cái kéo bà Wetherby mang đến. Bà mở cái kéo rộng hết cỡ và nhằm lưỡi kéo đến phía chân của Marcus như con dao mổ. Với chuyển động lỏng lẻo, mẹ cắt đường dài, ngay chính giữa vết thương.

      ấy thậm chí động đậy,” Honoria ngạc nhiên .

      Mẹ nhìn lên. “Chưa phải phần đau đớn nhất đâu.”

      “Ồ,” Honoria , quay lại với Marcus. “Chà, thấy , tệ lắm đâu.”

      Marcus thét lên.

      Đầu Honoria bật lên vừa lúc nhìn thấy mẹ đưa lại chai rượu brandy cho người hầu.

      “Tốt thôi, điều đó tệ ,” với Marcus. “Nhưng tin tốt lành là giống như nó tệ hơn nữa đâu.”

      thét lên lần nữa.

      Honoria nuốt khan. Mẹ điều chỉnh lại cái kéo và bây giờ ắt hẳn cắt bớt ít da.

      “Tốt thôi,” lại , vỗ vào vai . “Nó cũng có thể tốt hơn. là em biết. Nhưng em ở bên cạnh trong lúc này. Em hứa.”

      “Tệ hơn mẹ nghĩ,” mẹ , gần như là với chính mình.

      “Mẹ có thể chữa được ?” Honoria hỏi.

      “Mẹ biết. Mẹ có thể thử. Chỉ là…” Quý bà Winstead thở ra hơi dài và thấp qua đôi môi mím lại. “Ai có thể lau trán cho tôi được ?”

      Honoria bắt đầu đứng dậy, nhưng bà Wetherby nhanh chóng làm, nhàng lau mặt quý bà Winstead bằng khăn lạnh.

      “Ở đây nóng quá,” quý bà Winstead .

      “Chúng tôi được bảo phải đóng cửa sổ lại,” bà Wetherby giải thích. “Bác sĩ cứ khăng khăng như vậy.”

      “Cùng ông bác sĩ chú ý đến vết thương lồ lộ ngay chân của cậu ấy à?” Quý bà Winstead cứng rắn.

      Bà Wetherby trả lời. Nhưng bà tới cửa sổ để mở cánh cửa ra.

      Honoria nhìn mẹ chăm chú, hầu như nhận ra người phụ nữ tập trung và quyết đoán này. “Cảm ơn, mẹ,” Honoria thầm.

      Mẹ ngẩng đầu lên. “Mẹ để cậu bé này chết đâu.”

      còn là cậu bé nữa, nhưng Honoria ngạc nhiên khi mẹ vẫn nghĩ như vậy.

      Quý bà Winstead quay lại công việc của mình và , bằng giọng rất . “Mẹ nợ Daniel điều này.”

      Honoria đột nhiên im lặng. Đây là lần đầu tiên nghe mẹ nhắc đến tên của kể từ khi rời khỏi đất nước trong hổ thẹn. “Daniel?” lặp lại, giọng đều đều và thận trọng.

      Mẹ nhìn lên. “Mẹ mất đứa con trai rồi” là những gì bà .

      Honoria nhìn chằm chằm mẹ trong cơn sốc, rồi nhìn Marcus, rồi lại nhìn lên. hề biết mẹ nghĩ về Marcus như con trai bà. tự hỏi liệu Marcus có biết , bởi vì…

      nhìn lần nữa, cố ngăn dòng nước mắt trong im lặng. Cả cuộc đời mình chỉ khát khao có gia đình. có bao giờ nhận ra thành viên trong gia đình .

      “Con có cần nghỉ ngơi chút ?” mẹ hỏi.

      ,” Honoria trả lời, lắc đầu cho dù mẹ nhìn thấy. “. Con hoàn toàn ổn.” Mất lúc để lấy lại bình tĩnh, rồi cúi người xuống để thầm vào tai Marcus. “ có nghe ? Mẹ rất cương quyết. Vậy nên đừng làm bà thất vọng.” vuốt tóc , đẩy lọn tóc đen dày ra khỏi trán . “Hay là em.”

      “Aaaaaaaaagh!”

      Honoria giật mình lùi lại khi nghe tiếng thét của . Cứ mỗi lần mẹ lại làm đau đớn hơn bình thường, cả cơ thể bật lên làm căng mấy sợi dây họ dùng để trói lại. thể nhìn hay cảm nhận gì hết, vì điều đó quá kinh khủng và tệ hại. Như thể cơn đau của bắn xuyên qua người .

      Trừ việc thấy đau. Chỉ là cảm thấy buồn nôn. Bụng nôn nao. cảm thấy kinh tởm chính mình. Là lỗi của khi vấp phải cái hang chuột chũi ngu ngốc đó, là lỗi của khi bị trật cổ chân. Là lỗi của khi họ phải cắt đôi bốt của , là lỗi của khi bị bệnh vì chuyện đó.

      Nếu như chết, đó cũng là lỗi của .

      nuốt xuống, cố gắng nuốt trôi cục nghẹn hình thành trong họng, nghiêng người tới gần hơn để , “Em thực xin lỗi. Em thậm chí thể cho biết rằng em thấy có lỗi như thế nào.”

      Marcus vẫn nằm im, và trong phút giây thinh lặng Honoria nghĩ rằng nghe thấy . Nhưng rồi nhận ra rằng chỉ bởi vì mẹ tạm ngừng công việc của bà lại. Là mẹ nghe được những lời chứ phải Marcus. Nhưng nếu mẹ có tò mò chăng nữa, bà cũng vặn hỏi gì hết. Bà hỏi tại sao Honoria lại xin lỗi, mà bà chỉ gật đầu rồi quay lại với công việc.

      “Em nghĩ khi khỏe hơn rồi nên London,” Honoria tiếp tục, giọng để biến nó thành giọng điệu vui vẻ. “Nếu có gì khác, cần đôi bốt mới. Có thể là đôi bốt hơi rộng hơn để phù hợp với . Em biết nó thời trang, nhưng có lẽ tạo ra xu hướng mới.”

      nhăn mặt.

      “Hay chúng ta có thể ở lại vùng quê. Bỏ qua mùa vũ hội. Em biết em với rằng em mong muốn được kết hôn vào năm nay, nhưng—“ ném cái nhìn lén lút về phía mẹ , rồi nghiêng người tới gần tai để thầm, “Mẹ em đột nhiên trở nên khác thường. Em nghĩ em có thể xoay xở thêm năm nữa với bầu bạn của bà. Và hai mươi hai cũng quá già để kết hôn.”

      “Con hai mươi mốt tuổi,” mẹ nhìn lên.

      Honoria cứng người lại. “Mẹ nghe được con bao nhiêu rồi?”

      “Chỉ vài từ cuối thôi.”

      Honoira biết liệu mẹ . Nhưng họ dường như có thỏa thuận ngầm là đặt câu hỏi nên Honoria quyết định trả lời lại bằng cách , “Ý con là nếu con vẫn kết hôn cho đến năm sau, khi con hai mươi hai, con quan tâm đến chuyện đó.”

      “Điều đó có nghĩa là thêm năm nữa với dàn nhạc gia đình bốn người,” mẹ với nụ cười. phải là nụ cười trêu chọc. Mà là nụ cười hoàn toàn chân thành và khích lệ.

      Đây phải lần đầu tiên Honoria tự hỏi liệu mẹ có hơi bị điếc .

      “Mẹ dám chắc các em họ của con rất vui khi có con thêm năm nữa,” Quý bà Winstead tiếp tục. “Khi con rời , Harriet thế chỗ con, và ràng vẫn còn . Mẹ nghĩ đủ mười sáu tuổi.”

      cho đến tháng chín,” Honoria khẳng định. Em họ Harriet của – là em của Sarah – có lẽ là nhạc công tệ nhất trong gia đình Smythe – Smith. Và điều này được tới khá nhiều lần.

      “Mẹ nghĩ con bé cần luyện tập nhiều hơn,” Quý bà Winstead nhăn mặt khi . “Con bé tội nghiệp. Con bé dường như hiểu được nhạc. Ắt hẳn rất khó khăn cho con bé, với gia đình nhạc như vậy.”

      Honoria cố gắng há hốc mồm ra với mẹ . “Chà,” , có lẽ với chút liều lĩnh, “em ấy có vẻ thích kịch câm.”

      khó tin là có ai chơi được vĩ cầm giữa con và Harriet,” quý bà Winstead nhận xét. Bà cau mày, liếc nhìn xuống chân của Marcus, rồi quay lại với công việc.

      “Chỉ có Daisy,” Honoria trả lời, nhắc đến em họ khác, người đến từ nhánh khác của gia đình, “nhưng giờ em ấy bị tuyển chọn để phục vụ cho việc Viola kết hôn.”

      “Tuyển chọn?” mẹ lặp lại với tiếng cười vang. “Con nghe như thể đó là chuyện vặt ấy.”

      Honoria dừng lại trong giây lát, cố để miệng há hốc ra. Hay là cười. Hoặc có lẽ là khóc. “Dĩ nhiên ,” cuối cùng cũng xoay xở để được. “Con mến dàn nhạc bốn người.”

      Điều đó là . thích luyện tập với các chị em họ của mình, cho dù phải nhét bông gòn vô lỗ tai trước khi luyện tập. Chỉ vì những buổi trình diễn đó quá sức khủng khiếp.

      Hoặc là kinh khủng, như Sarah vẫn thường hay .

      rùng rợn.

      Giống như tận thế ấy.

      ( Sarah luôn có ít khuynh hướng thiên về cường điệu hóa. )

      Nhưng vì vài lí do chính bản thân Honoria chưa bao giờ bị bẽ mặt, và trong suốt lúc đó luôn giữ được nụ cười môi. Khi đặt cây vĩ kéo lên nhạc cụ của mình, thực nó với thích thú. Dù sao , gia đình cũng xem, và điều đó có ý nghĩa rất nhiều với họ.

      “Chà, dù sao nữa,” , cố gắng mang cuộc trò chuyện quay lại chủ đề trước đó, cái mà làm mất lát mới nhớ ra được “trước đó” là cái gì, “Con chắc chắn là con bỏ qua mùa vũ hội. Con chỉ vậy thôi. Để gợi chuyện ấy mà.” nuốt xuống. “Con lảm nhảm thôi, đấy.”

      “Cưới người đàn ông tử tế tốt hơn là đâm đầu vào thảm họa,” mẹ , giọng nghe rất nghiêm nghị. “Tất cả chị của con đều tìm được những người chồng tốt.”

      Honoria đồng ý, ngay cả khi các rể của phải là dạng đàn ông mà cảm thấy bị thu hút. Nhưng họ đối xử tôn trọng với những người vợ của mình, với mỗi người vợ mới cưới của họ.

      “ Các chị của con cũng kết hôn ngay mùa vũ hội đầu tiên,” quý bà Winstead thêm vào, rời mắt khỏi công việc của bà.

      “Đúng vậy, nhưng con tin rằng các chị ấy kết hôn vào cuối mùa vũ hội thứ hai.”

      vậy à?” mẹ nhìn lên và chớp mắt. “Mẹ cho là con đúng. Thậm chí cả Henrietta…? Ừm, rồi, mẹ nghĩ con bé cũng vậy, ngay lúc kết thúc mùa vũ hội luôn.” Bà quay lại với nhiệm vụ của mình. “Con tìm được ai đó thôi. Mẹ lo lắng đâu.”

      Honoria khịt khịt mũi. “Con mừng là mẹ lo lắng.”

      “Mẹ chắc năm rồi xảy ra chuyện gì nữa. Mẹ nghĩ chắc chắn Travers cầu hôn. Hoặc nếu phải cậu ta, là đức ngài Fotheringham.” ( bị Marcus đuổi hết rồi còn đâu =.= )

      Honoria lắc đầu. “Con biết. Con cũng nghĩ họ cầu hôn. Đức ngài Bailey có vẻ đặc biệt khá nhiệt tình. Nhưng rồi, tất cả họ đột nhiên… làm gì cả. Như thể qua đêm họ mất hết hứng thú.” nhún vai và nhìn xuống Marcus. “Có lẽ như thế lại hay. nghĩ sao, Marcus? Em nghĩ thích bất kì ai trong số họ.” thở dài. “Cũng có gì để làm với chuyện đó, nhưng em cho là em coi trọng ý kiến của .” khẽ cười. “ có tin là em mới điều đó ?”

      xoay đầu.

      “Marcus?” tỉnh rồi à? nhìn gần hơn, tìm kiếm mặt dấu hiệu của…bất kì thứ gì.

      “Chuyện gì vậy?” Mẹ hỏi.

      “Con chắc. Đầu ấy cử động. Ý con là, dĩ nhiên trước đó ấy cũng cử động, nhưng lần này lại khác.” siết chặt vai , hi vọng có thể cảm thấy xuyên qua cơn sốt mê man. “Marcus? có thể nghe thấy em ?”

      Môi , khô và nứt nẻ, khẽ mấp máy. “Hon—Hon—“

      Ôi, tạ ơn Chúa.

      “Đừng gì hết,” . “Ổn cả rồi.”

      “Đau,” thào. “Như…quỷ.”

      “Em biết. Em biết. Em xin lỗi.”

      “Cậu ấy tỉnh táo ?” mẹ .

      “Hơi hơi thôi.” Honoria vươn tay xuống giường để có thể nắm tay . lồng các ngón tay vào tay và nắm chặt. “ vết cắt khủng khiếp ở chân. Chúng em cố gắng rửa sạch vết thương. rất đau. Em e rằng còn hơn cả đau nữa, nhưng điều đó là bắt buộc.”

      gật đầu.

      Honoria nhìn qua bà Wetherby. “Chúng ta có cồn thuốc phiện ? Có lẽ chúng ta nên cho ấy uống ít khi ấy có thể nuốt.”

      “Tôi cũng nghĩ vậy,” bà quản gia . Bà ngừng bóp tay mình kể từ khi bà quay lại với nước nóng và khăn sạch, bà trông có vẻ khuây khỏa khi có gì đó để làm. “Tôi có thể tìm ngay bây giờ. Chỉ có nơi duy nhất có cồn thuốc phiện.”

      “Ý kiến hay,” quý bà Winstead . Rồi bà đứng dậy đến đầu giường. “Cậu có thể nghe thấy ta , Marcus?”

      Cằm chuyển động. nhiều, chỉ chút.

      “Cậu bệnh nặng lắm đấy,” bà .

      thực mỉm cười.

      “Rồi, rồi,” quý bà Winstead , mỉm cười đáp lại. “Ta biết, ràng là cậu bệnh nặng. Nhưng cậu lại hoàn toàn khỏe mạnh, ta cam đoan với cậu. Lúc đầu chỉ đau chút xíu thôi.”

      “Chút xíu?”

      Honoria cảm thấy môi run run mỉm cười. thể tin được lại có thể đùa trong giờ phút như thế này. rất tự hào về . “Chúng em giúp vượt qua chuyện này, Marcus,” , và rồi, trước khi biết mình muốn làm gì, nghiêng người và hôn vào trán .

      xoay lại đối mặt với , mắt mở to hết cỡ. Hơi thở của đứt quãng, da của vẫn nóng hầm hập. Nhưng khi nhìn vào mắt , thấy ở đó, xuyên qua cơn sốt, dưới cơn đau.

      vẫn là Marcus, và để bất cứ chuyện gì xảy ra với .

      B a mươi phút sau, mắt của Marcus nhắm lại lần nữa, ngủ được phần nhiều là nhờ liều cồn thuốc phiện. Honoria điều chỉnh lại vị trí của sao cho có thể nắm tay , và phải duy trì cuộc trò chuyện đều đặn. thành vấn đề, nhưng phải là người duy nhất nhận thấy giọng của xoa dịu .

      Hoặc chí ít hi vọng như vậy, bởi vì nếu , hoàn toàn vô dụng. Và chuyện đó vượt quá sức chịu đựng của .

      “Em nghĩ chúng ta gần xong rồi,” với . ném cái nhìn thận trọng về phía mẹ , người chuyên tâm làm việc với cái chân của . “Em nghĩ chúng ta phải xong thôi. Em thể tưởng tượng được còn sót lại thứ gì để rửa sạch nữa.”

      Nhưng mẹ thở ra hơi thất vọng và ngồi lại, dừng công việc để lau trán.

      “Có vấn đề gì sao?” Honoria hỏi.

      Mẹ lắc đầu và tiếp tục công việc, nhưng sau lúc mẹ quay chỗ khác. “Mẹ thể nhìn thấy.”

      “Gì cơ? , thể nào.” Honoria hít vào hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chỉ cần để đầu của mẹ vào gần hơn.”

      Quý bà Winstead lắc đầu. “Đó phải là vấn đề. Giống như khi mẹ đọc sách. Mẹ phải giữ cuốn sách ra xa khỏi mắt mẹ. Mẹ chỉ-- Mẹ thể--“ Bà thở ra hơi đầy cam chịu và mất kiên nhẫn. “Mẹ thể nhìn thấy . phải chỉ hơi hơi đâu.”

      “Con làm,” Honoria , giọng chắc chắn nhiều hơn so với phần còn lại trong người .

      Mẹ nhìn , nhưng ngạc nhiên. “ dễ dàng đâu.”

      “Con biết.”

      “Cậu ấy có thể la hét.”

      ấy làm vậy rồi,” Honoria . Nhưng họng thít lại, tim đập thình thịch.

      khó nghe hơn khi con là người cầm kéo,” mẹ nhàng.

      Honoria muốn văn vẻ, khoa trương về việc khó khăn hơn biết bao nếu chết và làm mọi chuyện để có thể cứu . Nhưng làm. thể. Chỉ là có quá nhiều thứ bên trong , và từ ngữ còn là cách tốt nhất để sử dụng năng lượng của .

      “Con có thể làm được,” là tất cả những gì .

      nhìn Marcus, vẫn bị trói chặt giường. Lúc nào đó trong giờ vừa qua từ đỏ rực chuyển sang tái nhợt như thây ma. Đó có phải là dấu hiệu tốt ? hỏi mẹ , nhưng bà cũng biết.

      “Con có thể làm được,” Honoria lại lần nữa, mặc dù mẹ đặt cái kéo vào tay . Quý bà Winstead đứng dậy khỏi ghế, Honoria ngồi xuống, hít hơi sâu.

      “Mỗi lần bước,” tự với chính mình, nhìn sát vào vết thương trước khi tiếp tục. Mẹ chỉ cho biết làm thế nào để nhận ra phần da chết cần cắt . Tất cả những gì cần làm là nhìn vào miếng da và cắt nó . Rồi khi làm xong, phải tìm miếng khác.

      “Cắt càng gần phần da khỏe càng tốt,” mẹ .

      Honoria gật đầu, di chuyển cái kéo về phía vết thương của . Nghiến chặt răng, cắt.

      Marcus hét toáng lên, nhưng tỉnh dậy.

      “Làm tốt lắm,” quý bà Winstead dịu dàng.

      Honoria gật đầu, cố khóc. Làm thế nào mà những chữ đơn giản ấy lại làm cảm động đến vậy?

      “Có miếng ở phần dưới mẹ thể cắt được,” mẹ . “Mẹ thể thấy phần rìa.”

      “Con thấy rồi,” Honoria dứt khoát. cắt bỏ phần da chết, nhưng chỗ đó vẫn sưng phồng lên. Cầm phần mũi kéo như thấy mẹ làm, tạo thành góc chân và đâm thủng phần da chết, để cho chất mủ vàng rỉ ra ngoài. Marcus làm căng cả mấy sợi dây trói lại, thầm lời xin lỗi, nhưng dừng lại. cầm cái khăn và ấn mạnh.

      “Làm ơn cho nước.”

      Ai đó đưa cho li nước, và đổ nó vào vết thương, cố gắng cật lực để nghe thấy Marcus la hét vì đau. Nước nóng, rất nóng, nhưng mẹ thề rằng đó là thứ cứu cha nhiều năm về trước. Cái nóng tẩy hết chất nhiễm trùng.

      Honoria cầu nguyện là bà đúng.

      ấn cái khăn vào , nhúng nó vào phần nước thừa lại. Marcus tạo ra thanh kì lạ, mặc dù còn giật mạnh như trước nữa. Nhưng rồi bắt đầu run rẩy.

      “Ôi, chúa ơi,” hét, vứt cái khăn . “Con làm gì ấy thế này?”

      Mẹ nhìn kĩ lưỡng với biểu bối rối. “Cậu ta trông như thể cười ấy.”

      “Chúng ta có thể cho ngài ấy uống thêm cồn thuốc phiện ?” Bà Wetherby hỏi.

      “Tôi nghĩ nên đâu,” Honoria . “Tôi nghe người ta tỉnh dậy được nếu dùng quá nhiều.”

      “Mẹ nghĩ trông như thể cậu ấy cười,” mẹ lần nữa.

      ấy có cười,” Honoria thẳng thừng. Trời ơi, làm thế quái nào có thể cười được trong thời khắc như thế này. Con khều mẹ cái để bà lùi lại, rồi đổ thêm nước nóng lên chân của Marcus cho đến khi thấy hài lòng là mình rửa sạch vết thương hết mức có thể.

      “Con nghĩ vậy là xong rồi,” Honoria rồi ngồi xuống. hít hơi sâu. Lúc này cảm thấy căng thẳng đến tuyệt vọng, mỗi cơ bắp trong người căng cứng. đặt cái kéo xuống và cố duỗi tay ra, nhưng cảm thấy chúng cứng như những móng vuốt.

      “Nếu như chúng ta đổ cồn thuốc phiện trực tiếp lên vết thương thế nào?” bà Wetherby hỏi.

      Quý bà Winstead chớp mắt. “Tôi biết.”

      đau, đúng ?” Honoria hỏi. “ có khả năng gây kích ứng da của ấy nếu nó là thứ có thể uống được. Và nếu nó có thể làm giảm cơn đau…”

      “Tôi có nó ngay đây này,” bà Wetherby , giơ ra cái lọ màu nâu .

      Honoria cầm cái lọ và mở nắp. “Mẹ?”

      “Chỉ ít thôi,” quý bà Winstead trả lời, trông bà chắc lắm về quyết định của mình.

      Honoria chấm ít cồn thuốc phiện lên chân của Marcus, và ngay lập tức gào lên vì đau đớn.

      “Ôi trời ơi,” bà Wetherby ré lên. “Tôi xin lỗi. Là ý của tôi.”

      , ,” Honoria . “Đây là rượu sherry [ loại rượu trắng ở miền nam Tây Ban Nha ]. Đó là cách họ làm ra nó. cũng biết làm sao biết chuyện này, nhưng khá chắc chắn rằng cái lọ đáng ngại được dán nhãn này ( nhãn ghi chữ CHẤT ĐỘC to hơn rất nhiều so với chữ CỒN THUỐC PHIỆN) cũng có chứa quế và nghệ tây. chấm tay vào trong lọ và lấy ít ra thử.

      “Honoria!” Mẹ hét lên.

      “Ôi chúa ơi, gớm quá mất,” Honoria , chà xát lưỡi với vòm miệng trong cố gắng vô ích để tống khứ cái vị đó . “Nhưng trong cái lọ này dứt khoát có rượu sherry.”

      “Mẹ thể tin được con lại nếm cái thứ đó,” quý bà Winstead . “Nó rất nguy hiểm.”

      “Con chỉ tìm hiểu thôi. Mặt của ấy như vậy khi chúng ta cho ấy uống. Và ràng là rất đau đớn khi chúng ta đổ nó lên vết thương. Hơn nữa, con chỉ uống có giọt.”

      Mẹ thở dài, trông bà rất buồn rầu. “Mẹ ước gì bác sĩ đến đây.”

      “Vẫn còn lâu,” bà Wetherby . “Tôi nghĩ ít nhất là tiếng nữa. Và đó là nếu như bác sĩ có ở nhà và nhận được lời nhắn. Nếu ông ấy ra ngoài…” Giọng bà dần.

      Trong vài phút ai lên tiếng. thanh duy nhất là tiếng thở của Marcus, hơi thở nông và dốc khác thường. Cuối cùng, Honoria thể để im lặng kéo dài hơn, hỏi, “Giờ chúng ta làm gì?” nhìn xuống chân của Marcus. Trông nó bị trầy trụa và được băng bó, vẫn còn hơi chảy máu ở số chỗ. “Chúng ta có nên băng bó vết thương lại ?”

      “Mẹ nghĩ nên,” mẹ . “Chúng ta phải cắt băng ra khi bác sĩ đến.”

      có đói ?” bà Wetherby hỏi.

      ,” Honoria trả lời, ra đói. Đói cồn cào. Chỉ là nghĩ mình thể ăn nổi.

      “Phu nhân Windstead?” bà Wetherby lịch .

      “Có lẽ là thứ gì đó ít thôi,” bà lẩm bẩm, rời mắt khỏi chân của Marcus.

      cái bánh kẹp, được ?” bà Wetherby gợi ý, “hay là, ôi trời, bữa sáng. ai trong người ăn sáng cả. Tôi có thể bảo đầu bếp chuẩn bị trứng và thịt xông khói.”

      “Bất cứ thứ gì dễ làm nhất ấy,” quý bà Windstead trả lời. “Và cảm phiền bà cũng làm thứ gì đó cho Honoria ăn.” Bà nhìn sang con mình. “Con nên ăn chút gì đó.”

      “Con biết. Con chỉ…” thể hết. chắc mẹ biết chính xác cảm thấy thế nào.

      bàn tay đặt nhàng vai . “Con cũng nên ngồi xuống.”

      Honoria ngồi.

      Và chờ đợi.

      Đó là việc khó khăn nhất mà từng làm.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 11



      Cồn thuốc phiện là thứ tuyệt vời.

      Thông thường Marcus hay kiêng kị thuốc, và quả thực cảm thấy khinh thường những ai sử dụng thuốc, nhưng giờ tự hỏi liệu có thể nào nợ họ lời xin lỗi. Có lẽ là lời xin lỗi đến toàn bộ thế giới. Bởi vì ràng trước đây chưa từng bị cơn đau đớn . giống thế này.

      bị chọt và cắt nhiều lắm. Người ta nghĩ chắc chắn rất đau khi vài miếng thịt cơ thể bị cắt phăng như chim gõ kiến mổ lộc cộc vào thân cây, nhưng ra cũng đến nỗi quá tệ. Đau, nhưng đến nỗi thể chịu được.

      , thứ gần như giết ( hoặc ít ra cũng có cảm giác như vậy ) là khi quý bà Winstead lấy rượu randy ra. Thỉnh thoảng bà đổ khoảng ga lon [ nguyên tác là gallon. Đơn vị đo lường chất lỏng bằng 4,54 lít ở , 3,78 lít ở Mỹ ] cái thứ vớ vẩn ấy vào vết thương hở miệng của . Bà có thể thiêu sống và như thế cũng đau đớn như thế này.

      bao giờ uống rượu randy thêm lần nào nữa. trừ phi đó là rượu cực ngon. Và cho dù thế, chỉ uống vì phép lịch . Bởi vì randy là thứ rượu cực ngon.

      Rượu ngon cần phải uống.

      nghĩ về chuyện đó trong lát. Nó có ý nghĩa gì khi lại quan tâm đến rượu đầu tiên. , nó vẫn có ý nghĩa. Phải nhỉ?

      Bất kể là trường hợp nào, vào lúc nào đó sau khi quý bà Winstead đổ thứ mà thiết tha hi vọng đó phải là rượu randy hảo hạng lên chân , họ đổ lượng cồn thuốc phiện vào họng , và , phải là – dễ chịu. Chân vẫn có cảm giác như thể bị nướng lụi bằng cái xiên, điều mà hầu như ai cũng thấy khó chịu, nhưng sau khi chịu đựng “ chăm sóc” của quý bà Winstead mà có bất kì gây tê nào, nhận thấy tuyệt đối dễ chịu khi bị đâm bằng cái dao dưới tác dụng của thuốc giảm đau.

      Khá là thư giãn.

      Và hơn thế nữa, cảm thấy hạnh phúc vô bờ.

      cười với Honoria, hay đúng hơn là cười với chỗ mà nghĩ là ở đó; mí mắt nặng trĩu như bị đá đè.

      ra, chỉ nghĩ là cười; miệng cũng cảm thấy nặng nề.

      Nhưng muốn cười. cười, nếu như có thể. chắc chắn đó phải là thứ quan trọng nhất.

      Mấy cú đâm vào chân dừng lại lát, rồi bắt đầu trở lại. Rồi có khoảng dừng ngắn ngủi và dễ chịu, và rồi—

      Chết tiệt, đau quá.

      Nhưng đủ để khóc thét. Mặc dù có lẽ gào lên. chắc. Họ đổ nước nóng lên chân . Rất nhiều. tự hỏi liệu có phải họ cố luộc chân luôn .

      Thịt luộc. Con người trong họ khủng khiếp làm sao.

      cười khúc khích. thấy mắc cười quá. Ai biết thấy mắc cười?

      “Ôi Chúa ơi!” Honoria la lên. “Con làm gì ấy thế này?”

      cười dữ hơn nữa. Bởi vì giọng nghe rất tức cười. Nghe như thể bằng cái kèn hơi. Uuuuu Chúuuuuu tuiiiiiiii.

      tự hỏi liệu có nghe giống vậy .

      Chờ chút…Honoria hỏi làm gì với à?

      Điều đó có nghĩa là bây giờ cầm cây kéo phải ? chắc làm thế nào có thể cảm nhận được chuyện này.

      Mặt khác…thịt luộc!

      lại bật cười, quan tâm. Trời ạ, thấy buồn cười quá. Làm thế nào mà trước đây có ai với rằng dễ cười như vậy.

      “Chúng ta có nên cho ngài ấy uống thêm cồn thuốc phiện ?” Bà Wetherby .

      Ồ, phải, làm ơn.

      Nhưng họ làm. Thay vào đó họ cố luộc lần nữa, với thêm nhiều cú đâm chọt. Nhưng chỉ sau vài phút, họ làm xong.

      Các quý bà lại bắt đầu về cồn thuốc phiền, điều mà khiến họ trở nên ác độc đến ngờ, bởi vì ai trong số họ cho uống được li hay muỗng cồn thuốc phiện. Thay vì vậy họ đổ cái thứ đó lên ngay chân , cái mà --

      “Aaaaaaa!”

      --hình như đau hơn rượu brandy nhiều.

      Nhưng cuối cùng các quý bà ắt hẳn quyết định rằng họ tra tấn đủ rồi, bởi vì sau khi bàn bạc, họ cởi trói cho và dời qua phía bên kia chiếc giường, nơi bị ướt bởi nước nóng mà họ dùng để luộc .

      Và rồi, chà… có thể ngủ lát. phần nào hi vọng là ngủ, bởi vì khá chắc chắn rằng thấy con thỏ cao gần hai mét nhảy lò cò trong phòng ngủ của , và nếu đó phải là giấc mơ, tất cả bọn họ vướng phải rắc rối to rồi.

      Mặc dù , con thỏ nguy hiểm bằng củ cà rốt khổng lồ mà nó vung vẩy như cây gậy.

      Củ cà rốt đó đủ nuôi cả cái làng.

      thích cà rốt. Mặc dù màu cam chưa bao giờ là trong những màu ưa thích của . luôn nhận thấy màu này hơi làm chói mắt. Dường như nó hay thình lình đập vào mắt khi trông đợi, và thích cuộc sống của có bất ngờ hơn.

      Màu xanh. Giờ nó là màu thích hợp đây. Đáng và dễ chịu. Xanh nhạt. Như bầu trời. Vào ngày nắng.

      Hoặc đó là đôi mắt của Honoria. gọi chúng là màu hoa oải hương [ màu xanh nhạt hơi pha đỏ ] – gọi như vậy từ khi còn là đứa trẻ -- nhưng nghĩ chúng có màu đó. Trước hết chúng quá chói lọi để là màu hoa oải hương. Màu hoa oải hương là màu trơn. Là màu tím gần giống màu xám. Và quá cầu kì. Nó làm nghĩ đến các quý bà để tang. Với mũ vành đầu họ. chưa bao giờ hiểu được tại sao màu hoa oải hương được xem là màu thích hợp sau màu đen trong các đám tang. Chẳng lẽ màu nâu thích hợp hơn à? Thứ gì đó có màu sắc trung bình hơn chăng?

      Và tại sao các quý bà lại đội mũ vành?

      Điều này rất thú vị. Trước kia nghĩ rằng từng nghĩ nhiều như vậy về màu sắc. Có lẽ nên chú ý nhiều hơn khi cha bắt tham gia các lớp học vẽ nhiều năm về trước. Nhưng , bé-trai-mười-tuổi muốn gì khi trải qua bốn tháng với cái tô trái cây?

      lại nghĩ về đôi mắt của Honoria. Chúng có màu xanh hơn là màu hoa oải hương. Mặc dù chúng có màu đỏ tía khiến chúng trong hơi lạ lùng. Điều đó đúng – ai có đôi mắt giống như mắt . Thậm chí cả đôi mắt của Daniel cũng hoàn toàn giống mắt . Mắt cậu ấy sậm màu hơn. nhiều lắm, nhưng Marcus có thể chỉ ra khác biệt.

      Mặc dù Honoria đồng ý. Khi còn là thường xuyên về chuyện và Daniel có đôi mắt giống nhau như thế nào. Marcus luôn nghĩ rằng tìm kiếm điểm chung giữa họ, thứ gì đó gắn kết họ theo cách đặc biệt.

      chỉ muốn là phần của mọi thứ. Đó là tất cả những gì hằng mong muốn. có gì đáng thắc mắc khi hâm hở muốn kết hôn và thoát khỏi căn nhà trống rỗng, thing lặng của mình. cần ồn ào. Tiếng cười.

      cần đơn. bao giờ cần đơn.

      còn ở trong phòng ? Căn phòng khá im lặng. lại cố mở mắt. thành công lắm.

      nghiêng qua bên, vui sướng khi được thoát khỏi đống dây trói đó. luôn luôn là người nằm ngủ nghiêng bên.

      Ai đó chạm vào vai , rồi kéo cái mền lên để đắp cho . cố gắng phát ra thanh lầm bầm để thể cảm kích của mình, và đoán thành công bởi vì nghe Honoria , “ tỉnh lại chưa?”

      phát ra thanh giống khi nãy. Dường như đó là thanh duy nhất có thể thốt ra.

      “Uhm, có thể là hơi tỉnh rồi,” . “Em nghĩ rằng như thế tốt hơn là có gì.”

      ngáp.

      “Chúng em vẫn chờ bác sĩ,” . “Em hi vọng ông ấy ở đây ngay lập tức.” im lặng lát, rồi tiếp với giọng hào hứng, “Chân trông có vẻ khá hơn rồi. Hay ít ra đó là những gì mà mẹ . Em thành – nó trông vẫn dễ sợ đối với em. Nhưng nó dễ sợ như hồi sáng này.”

      Hồi sáng này? Như vậy có nghĩa là bây giờ là buổi trưa phải ? ước gì có thể mở mắt ra.

      “Bà về phòng của mình rồi. Ý em là mẹ em. Bà bà cần nghỉ ngơi sau khi chịu đựng cái nóng.” im lặng khác, và rồi: “Ở đây rất nóng. Chúng em mở cửa sổ. nhưng chỉ hé ra chút thôi. Bà Wetherby sợ rằng bị cảm lạnh. Em biết khó tưởng tượng nổi có thể bị cảm lạnh khi ở đây lại nóng như vậy, nhưng bà đoan chắc rằng điều đó có thể xảy ra.”

      “Em thích ngủ trong căn phòng lạnh giá với cái chăn dày sụ hơn,” thêm vào. phải em tưởng tượng là quan tâm đâu.”

      có quan tâm. Chà, quan tâm nhiều lắm những gì . chỉ thích lắng nghe giọng của thôi.

      “Và mẹ gần đây luôn cảm thấy nóng. Nó khiến em phát rồ. Bà nóng, rồi bà lạnh, rồi bà lại nóng, và em thề rằng có lí do gì cho chuyện đó. Nhưng có vẻ như bà thấy nóng thường xuyên hơn là thấy lạnh. Nếu bao giờ muốn mua cho bà món quà, em gợi ý nên mua quạt. Bà luôn luôn cần cây quạt.”

      chạm vào vai lần nữa, rồi chạm vào trán của , nhàng vuốt tóc ra khỏi trán. dễ chịu. Cách chăm sóc mềm mại, nhàng đó hoàn toàn xa lạ với . Nó hơi giống như khi đến thăm và bắt uống trà.

      thích được săn sóc. Cứ tưởng tượng vậy .

      thở ra hơi ngắn. Đối với tai nghe như là thanh vui sướng. hi vọng cũng nghĩ vậy.

      ngủ khá lâu rồi,” Honoria . “Nhưng em nghĩ cơn sốt giảm. hoàn toàn, nhưng trông có vẻ thư thái. Mặc dù có biết là mớ trong giấc ngủ ?”

      sao?

      đấy,” . “Ngày hôm qua em nghe gì đó về cá mặt quỷ. Và rồi chỉ lát trước đó em nghĩ gì đó về củ hành.”

      Củ hành? phải cà rốt à?

      “Em tự hỏi nghĩ gì? Thức ăn? Cá mặt quỷ với củ hành? Đó chắc hẳn phải là thứ em muốn khi em bị bệnh, nhưng mỗi người chúng ta mỗi khác.” vuốt tóc

      lần nữa, và rồi, để làm hoàn toàn kinh ngạc và thích thú, nhàng hôn vào má . “ quá kinh khủng đâu, biết mà,” mỉm cười và .

      thể nhìn thấy cười, nhưng biết là nụ cười đó có mặt .

      thích tỏ vẻ là người khó gần và ủ ê khủng khiếp, nhưng phải vậy. Mặc dù mặt mày hơi cau có chút.”

      có sao? có ý như vậy? phải với .

      hầu như biến em thành con ngốc, biết ? Em bắt đầu thích ở London. Nhưng đó chỉ là vì em quên mất . Ý em là con người ngày xưa của , và vẫn là người đó.”

      biết cái gì nữa.

      thích để người khác thấy con người của .”

      lại im lặng, nghĩ nghe thấy tiếng chuyển động, có thể là điều chỉnh tư thế ngồi. Và khi , nghe mỉm cười lần nữa. “Em nghĩ hay mắc cỡ.”

      Chà, ơn trời, có thể cho biết điều đó. ghét phải chuyện với những người quen biết. luôn luôn ghét.

      kì lạ khi nghĩ về như thế,” tiếp tục. “Người ta bao giờ nghĩ về người đàn ông với từ mắc cỡ.”

      thể tưởng tượng nổi tại sao lại .

      cao lớn,” với giọng điệu trầm tư, “khỏe mạnh, thông minh, và đó là những thứ mà người đàn ông được cho là nên có.”

      để ý thấy đẹp trai.

      đề cập đến giàu có lố bịch, và ồ, dĩ nhiên, cả cái tước hiệu cũng vậy. Nếu có ý định kết hôn, em khá chắc chắn có thể chọn bất kì ai muốn.”

      Có phải nghĩ là xấu trai ?

      dùng ngón tay chọc vào vai . “ thể tưởng tượng nổi có bao nhiêu người muốn được giống thế nào đâu.”

      phải ngay lúc này, họ muốn đâu.

      “Nhưng hay mắc cỡ,” , hầu như thấy khó hiểu. có thể cảm thấy di chuyển đến gần hơn; hơi thở của phả nhàng vào má . “Em nghĩ là em thích mắc cỡ.”

      à? Bởi vì luôn ghét điều đó. Trong tất cả những năm ở trường học, nhìn thấy Daniel chuyện với tất cả mọi người mà có đến giây ấp úng. Luôn cần ít thời gian để tìm ra tại sao có thể thích ứng được. Đó là lí do tại sao luôn thích dành nhiều thời gian với gia đình Smythe – Smith. Gia đình của họ luôn lộn xộn và hỗn loạn; gần như cố ý, dần thâm nhập vào cuộc sống thường nhật của họ và trở thành thành viên của gia đình.

      Đó là gia đình duy nhất mà từng biết.

      chạm vào mặt lần nữa, lướt ngón tay dọc theo sống mũi của . “ trở nên quá hoàn hảo nếu mắc cỡ,” . “Quá nhiều cho hùng trong sách. Em chắc bao giờ đọc tiểu thuyết, nhưng em luôn nghĩ rằng các bạn em xem như nhân vật của trong những cuốn sách phiêu lưu lãng mạn của bà Gorely.”

      biết lí do mà bao giờ thích bạn của rồi.

      “Dù vậy, em bao giờ chắc chắn liệu hùng hay kẻ hung ác nữa.”

      quyết định thấy sỉ nhục trong câu đó. có thể cười ranh mãnh khi câu đó.

      cần phải khá hơn,” thầm. “Em biết em ở đâu nếu khỏe hơn.” Và rồi, nhàng nghe : “Em nghĩ có thể trở thành tiêu chuẩn chọn chồng của em.”

      cố mấp máy môi, cố để gì đó, bởi vì đó là thứ người ta thể bỏ qua mà có hồi đáp. Nhưng mặt vẫn sưng phù và nặng nề, những gì có thể xoay xở để thốt ra là những tiếng thở hổn hển.

      “Marcus? có muốn uống nước ?

      rất cần.

      tỉnh lại chưa?”

      Phần nào.

      “Đây này,” . “Thử uống .”

      cảm thấy thứ gì đó lành lạnh chạm vào môi . muỗng nước ấm đưa vào miệng . Mặc dù vậy, khó nuốt quá, và chỉ cho uống có vài giọt.

      “Em nghĩ là tỉnh rồi,” . nghe ngồi lại ghế của mình. thở dài. Giọng nghe mệt mỏi. ghét điều đó.

      Nhưng vui vì ở đây. có cảm giác cũng có thể là tiêu chuẩn chọn vợ của .

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 12



      “Bác sĩ!” Khoảng hai mươi phút sau Honoria nhảy dựng lên khi đột nhiên có người đàn ông trẻ tuổi bước vào phòng. nghĩ chưa bao giờ gặp ông bác sĩ có tóc bạc. “Là chân ấy,” . “Tôi nghĩ nhìn thấy khi—“

      “Tôi chưa nhìn thấy ngài ấy trước đó,” người bác sĩ cộc cằn. “Là cha tôi.”

      “Ồ.” Honoria lễ phép lùi lại khi người bác sĩ cúi xuống chân Marcus. Mẹ vừa bước vào sau ta, bà đến bên cạnh Honoria.

      Rồi bà nắm tay . Honoria nắm chặt tay bà như thể đó là đó là sợi dây cứu sinh, biết ơn vì tiếp xúc ấy.

      Người đàn ông trẻ nhìn vào chân Marcus đủ gần như Honoria nghĩ, rồi ta cúi xuống và đặt tai vào ngực của Marcus. “ cho ngài ấy uống bao nhiêu cồn thuốc phiện vậy?”

      Honoria nhìn mẹ . Bà là người cho uống.

      muỗng đầy,” quý bà Winstead . “Có lẽ là hai.”

      Miệng người bác sĩ mím chặt khi ta đứng thẳng dậy và đối mặt với họ. “Là , hay hai?”

      “Khó lắm,” quý bà Windstead trả lời. “Cậu ấy nuốt xuống hết.

      “Tôi phải chùi mặt cho ấy,” Honoria xen vào.

      Người bác sĩ gì. ta đặt tai lại ngực Marcus, miệng ta chuyển động, gần như thể ta đếm. Honoria đợi cho đến chừng có thể chịu được, rồi , “Bác sĩ, er…”

      “Winters,” mẹ .

      “Vâng, er, bác sĩ Winters, làm ơn cho chúng ta biết, có phải chúng tôi cho ấy uống quá nhiều ?”

      “Tôi nghĩ vậy,” bác sĩ Winters trả lời, nhưng ta vẫn giữ tai ở ngực Marcus. “Thuốc phiện ứ đọng trong phổi. Đó là lí do tại sao hơi thở lại đứt quãng như vậy.”

      Honoria khiếp đảm bịt miệng lại. thậm chí nhận ra rằng hơi thở của bị đứt quãng. Thực tế, nghĩ nghe tốt hơn. Thư thái hơn.

      Người bác sĩ thẳng người lên và chú ý đến chân của Marcus. “Quan trọng là tôi biết được thông tin cần thiết,” ta cộc cằn. “Tôi lo lắng nhiều hơn nếu như tôi biết được ngài ấy uống cồn thuốc phiện.”

      lo lắng ư?” Honoria trả lời với vẻ thể tin được.

      Bác sĩ Winters nhìn gay gắt. “Tôi là tôi lo lắng.” ta quay lại với chân của Marcus, xem xét nó gần hơn. “Chỉ là tôi lo lắng hơn nếu ngài ấy uống. Nếu ngài ấy thở dốc mà phải do cồn thuốc phiện, chứng tỏ ngài ấy bị nhiễm trùng thực nghiêm trọng.”

      “Điều đó nghiêm trọng đúng ?”

      Người bác sĩ bực mình nhìn . ta coi trọng câu hỏi của , ràng là vậy. “Vui lòng giữ các câu bình luận của lại cho đến khi tôi khám xong.”

      Honoria cảm thấy cả mặt co rúm lại vì bị chọc tức, nhưng vẫn lùi lại. lịch với bác sĩ Winters nếu như điều đó có giết chết chăng nữa; nếu bất kì ai có cơ may cứu sống Marcus, đó là ta.

      “Giải thích chính xác cho tôi biết làm cách nào để rửa vết thương,” người bác sĩ cầu, rời mắt khỏi việc xem xét chân của Marcus trong chớp nhoáng. “Và tôi cũng muốn biết vết thương trông như thế nào trước khi rửa sạch nó.”

      Honoria và mẹ lần lượt kể cho ta nghe họ làm gì. ta trông có vẻ bằng lòng, hay ít nhất, ta có vẻ bằng lòng. Khi họ kể xong, ta quay lại với chân của Marcus, nhìn nó thêm lần nữa, rồi ta thở dài.

      Honoria chờ đợi trong lúc. Có vẻ như ta tốn thời gian suy nghĩ. Nhưng quỷ thần ơi, ta tốn lúc lâu để suy nghĩ. Cuối cùng thể chịu đựng thêm nữa. “Ý thế nào?” thốt ra.

      Bác sĩ Winters chậm rãi, như thể ta phát ra suy nghĩ. “Ngài ấy có thể giữ cái chân.”

      “Có thể?” Honoria lặp lại.

      “Còn quá sớm để chắc chắn. Nhưng nếu ngài ấy giữ cái chân” – ta nhìn cả Honoria và mẹ – “việc làm tuyệt vời của là xứng đáng.”

      Honoria chớp mắt kinh ngạc; mong chờ lời khen ngợi. Rồi hỏi câu mà kinh sợ. “ ấy sống chứ?”

      Mắt người bác sĩ gặp mắt trông cái nhìn thẳng thắn kiên định. “Ngài ấy sống nếu chúng ta cắt bỏ chân của ngài ấy.”

      Môi Honoria run rẩy. “Ý là gì?” thầm. Nhưng biết chính xác ý ta là gì; chỉ cần nghe ta điều đó.

      “Tôi tự tin rằng nếu tôi cắt bỏ chân của ngài ấy vào lúc này ngài ấy sống sót.” ta nhìn lại Marcus, như thể cái liếc nhìn khác có thể cung cấp đầu mối cuối cùng. “Nếu tôi cắt chân của ngài ấy, ngài ấy có thể hoàn toàn hồi phục. Hoặc ngài ấy có thể chết. Tôi thể trước được nhiễm trùng tiến triển như thế nào.”

      Honoria im lặng. Chỉ có mắt chuyển động, từ mặt của bác sĩ Winters cho đến chân của Marcus rồi quay lại. “Làm thế nào chúng ta biết được?” hỏi nhàng.

      Bác sĩ Winters nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc.

      “Làm sao chúng ta biết được khi nào để quyết định?” , giọng tăng thêm nấc.

      “Có những dấu hiệu để nhận ra,” người bác sĩ trả lời. “ Ví dụ nếu bắt đầu nhìn thấy những vết màu đỏ lan ra phía hoặc phía dưới chân của ngài ấy, chúng ta phải cắt bỏ nó .”

      “Vậy nếu điều đó xảy ra, có nghĩa là ấy khỏi bệnh phải ?”

      nhất thiết,” người bác sĩ thừa nhận, “nhưng vào thời điểm này, nếu vết thương có gì thay đổi, tôi xem nó là dấu hiệu tốt.”

      Honoria chậm rãi gật đầu, cố gắng thẩm thẩu hết mọi chuyện. “ vẫn ở lại Fensmore chứ?”

      “Tôi thể,” ta bảo , quay lại để thu dọn cái túi của mình. “Tôi phải khám cho bệnh nhân khác, nhưng tôi quay lại đây vào buổi chiều. Tôi nghĩ chúng ta cần quyết định bất kì điều gì trước lúc đó.”

      nghĩ sao?” Honoria cứng rắn . “Vậy là chắn chắn phải ?

      Bác sĩ Winters thở dài, và lần đầu tiên kể từ khi ta bước vào căn phòng này, ta trông mệt mỏi. “Người ta bao giờ chắc chắn trong việc chữa bệnh cả, quý của tôi. Tôi là trường hợp ngoại lệ.”

      ta nhìn qua cửa sổ, màn cửa được kéo vào để lộ ra màu xanh ngút ngàn của bãi cỏ ở phía nam Fensmore. “Có lẽ ngày nào đó có thay đổi. Nhưng tôi e là phải trong thời đại của chúng ta. Cho đến lúc đó, công việc của tôi vẫn giống môn nghệ thuật hơn là khoa học.”

      Đó phải là những gì Honoria muốn nghe, nhưng công nhận đó là , vì vậy gật đầu, cảm ơn ta vì có mặt ở đây.

      Bác sĩ Winters lịch quay lại chào tạm biệt, để lại cho Honoria và mẹ vài lời chỉ dẫn rồi rời , ta hứa quay lại vào tối nay. Quý bà Windstead dẫn đường cho ta ra ngoài, lần nữa để lại Honoria mình với Marcus nằm yên ắng đến đáng ngại ở giường.

      Trong vài phút, Honoria đứng bất động ở chính giữa ở căn phòng, cảm thấy ủ rũ và mất mát lạ lùng. có gì để làm. Lúc sáng hoảng sợ, nhưng ít nhất lúc đó có thể tập trung chữa trị chân cho . Giờ đây những gì có thể làm là chờ đợi, và tâm trí của , từ chối làm việc, có gì lấp đầy nó ngoài sợ hãi.

      lựa chọn chết dẫm. Mạng sống của hoặc là chân . Và có thể là người quyết định điều đó.

      muốn chịu trách nhiệm. Chúa ơi, muốn.

      “Ôi, Marcus.” thở dài, cuối cùng bước đến cái ghế ở bên giường của . “Làm thế nào điều này lại xảy ra? Tại sao nó lại xảy ra? công bằng.” ngồi và cúi xuống cái nệm, khoanh tay lại rồi dựa đầu mình vào khúc cong của khuỷa tay.

      Dĩ nhiên hi sinh chân để cứu mạng . Marcus lựa chọn như vậy nếu có đủ khả năng để tự mình . người đàn ông kiêu hãnh, nhưng kiêu hãnh đến nổi chọn cái chết hơn là bị tàn tật. biết điều này ở . Họ chưa bao giờ về chuyện này, dĩ nhiên – ai lại về những chuyện như thế này? ai ngồi ở bàn ăn tối để chuyện phải cắt cụt hay là chết.

      Nhưng biết muốn vậy. biết suốt mười lăm năm. cần hỏi để biết lựa chọn của .

      Nhưng tức giận. phải với . Thậm chí phải với bác sĩ. Với cuộc đời. Có lẽ là với Chúa. Nhưng kiên trì. chắc chắn điều đó. rời khỏi cho đến khi …Cho đến khi

      Ôi, chúa ơi. Thậm chí thể tưởng tượng được chuyện đó.

      hít hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh. phần trong muốn chạy ra khỏi căn phòng này và cầu xin bác sĩ Winters cắt bỏ chân của ngay bây giờ. Nếu điều đó là những gì đảm bảo cho sống sót, khi đó cầm cái cưa chết giẫm, hay ít nhất là trao nó cho bác sĩ.

      thể đối mặt với suy nghĩ thế giới này . Dù cho có mặt trong cuộc sống của , nếu ở lại đây tại Cambridgeshire này và kết hôn với ai đó sống ở Yorkshire, Wales hoặc là Orkney Islands và bao giờ được gặp lại , vẫn biết sống tốt, cưỡi ngựa, đọc sách, hay có lẽ ngồi ghế bên ngọn lửa.

      Mặc dù vẫn chưa phải lúc để quyết định, bất kể ghét chắc chắn như thế nào. thể ích kỉ được. muốn càng được nguyên vẹn càng tốt. Nhưng nếu như, làm như vậy, phải chờ đợi quá lâu chăng?

      nhắm chặt mắt lại mặc dù vùi đầu vào đôi tay, cố chùi sạch nước mắt, rồi đặt đầu trở lại vào vòng tay mình. Có lẽ nên cầu xin cái chân , chứ phải với . Hoặc có lẽ là với Chúa trời, ma quỷ, thần Zeus, hoặc là thần Thor. cầu xin cả người vắt sữa bò nếu điều đó có thể khiến mọi chuyện khá hơn.

      “Marcus,” lại . Bởi vì gọi tên dường như khiến cảm thấy khuây khỏa. “Marcus.”

      “ ‘Noria.”

      cứng người, rồi đứng dậy. “Marcus?”

      mở mắt ra, nhưng có thể nhìn thấy phía dưới mi mắt động đậy, cằm nhấp nhô lên xuống cách yếu ớt.

      “Ôi, Marcus,” thổn thức. Nước mắt tuôn ra. “Ôi, em xin lỗi. Em nên khóc.” bất lực tìm kiếm cái khăn tay nhưng rồi cuối cùng chỉ chùi nước mắt vào khăn trải giường của . “Chỉ là em rất vui khi nghe thấy giọng . Mặc dù nghe giống chút nào.”

      “N – n – nư—“

      muốn uống nước sao?” , chen ngang câu dang dở của .

      Cằm động đậy lần nữa.

      “Đây, để em đỡ ngồi dậy chút. Thế dễ hơn.” đỡ dưới tay và xoay xở để dựng ngồi dậy khoảng vài inch. nhiều lắm, nhưng cũng có ích. ly nước đặt bàn cạnh giường, cái muỗng vẫn còn trong cái ly kể từ lần cuối cố cho uống nước.”Em chỉ cho uống vài giọt thôi,” với . “Chỉ ít lần. Em sợ bị sặc nếu em cho uống quá nhiều.”

      Dù vậy, lần này đỡ hơn nhiều, cho uống được tám muỗng nước trước khi ra hiệu uống đủ, rồi ngã ngang xuống.

      cảm thấy thế nào?” , cố làm mềm cái gối của . “Ý em là ngoài cảm giác kinh khủng ấy.”

      yếu ớt nghiêng đầu qua bên. Dường như nhún vai để thể vẻ bệnh tật của mình.

      “Dĩ nhiên cảm thấy kinh khủng,” , “nhưng có bất kì thay đổi nào ? Kinh khủng hơn? Bớt kinh khủng hơn?

      có phản ứng.

      “Vẫn kinh khủng như vậy sao?” bật cười. bật cười. Tuyệt vời. “Em lố bịch.”

      gật đầu. Chỉ là chuyển động , nhưng lại đáng kể hơn dự định nhiều.

      nghe thấy em,” , thể kiềm lại nụ cười tươi run rẩy khuôn mặt. “ chế giễu em, nhưng nghe thấy em.”

      gật đầu lần nữa.

      “Tốt. có thể cảm thấy tự do. Khi khỏe hơn, và khỏe hơn, được phép làm vậy. Và ý em là chế giễu em, nhưng từ giờ, có thể làm theo ý . Ôi!” nhảy dựng lên, đột ngột bùng phát với nỗi lo lắng tiềm . “Em nên kiểm tra chân của . Em biết bác sĩ Winters rời chưa lâu lắm, nhưng có vấn đề gì để kiểm tra chân cả.”

      Chỉ mất hai bước chân và giây để biết chân có gì thay đổi. Vết thương vẫn đỏ tươi, nhưng nó còn dính màu vàng chết chóc nữa, và quan trọng hơn, thấy có vết đỏ nào lan ra chân .

      “Vẫn vậy,” với . “ phải là em nghĩ thay đổi, nhưng như em , có vấn đề gì để …ừm, biết đấy.” cười ngượng ngùng. “Em điều đó rồi.”

      im lặng trong lát, chỉ đơn giản là nhìn chăm chăm vào . Mắt nhắm, và , trông có bất kì khác biệt nào so với lúc trước khi bác sĩ Winters đến khám bệnh cho , nhưng Honoria nghe thấy giọng của , và cho uống nước, như thế đủ mang hi vọng đến cho trái tim .

      “Cơn sốt của ,” đột nhiên hét lên. “Em nên kiểm tra nó.” chạm vào trán . “ vẫn như cũ so với em. Điều đó có nghĩa là nóng hơn mức bình thường. Nhưng tốt hơn lúc trước. Chắc chắn khỏe hơn.” dừng lại, tự hỏi liệu có phải tụng đám tục ngữ rối mù hay . “ vẫn có thể nghe thấy em chứ?”

      nhúc nhích đầu.

      “Ôi, tốt quá, bởi vì em biết em nghe có vẻ ngu ngốc, ai là có lúc ngu ngốc hết.”

      Miệng mấp máy. nghĩ có lẽ mỉm cười. Đâu đó trong tâm trí , cười.

      “Em rất vui khi được ngu ngốc vì ,” tuyên bố.

      gật đầu.

      đặt tay lên miệng, để khuỷa tay lên cánh kia vắt ngang qua eo . “Em muốn biết nghĩ gì?”

      nhún vai.

      “Có phải cố cho em biết nghĩ gì hết đúng ?” xỉa ngón tay vào . “Bởi vì em tin đâu. Em hiểu quá mà.” chờ phản ứng khác, bất kể là nó như thế nào. nhận được phản ứng nào cả, nên tiếp tục .

      chắc hẳn nghĩ cách tốt nhất để thu hoạch ngô cho năm nay,” . “Hoặc có lẽ tự hỏi liệu tiền cho thuê của có quá thấp .” nghĩ về điều đó trong phút. “, tự hỏi liệu tiền cho thuê của có quá cao . Em khá chắc chắn ông chủ đất đa sầu đa cảm. muốn bất kì ai chống lại .”

      lắc đầu. Chỉ đủ để có thể biết ý của .

      , muốn bất kì ai chống lại , hoặc , đó phải là điều nghĩ đến.”

      “Em,” thào.

      nghĩ về em ư?” thầm.

      “Cảm ơn.” Giọng xíu, thậm chí chỉ vừa đủ nghe, nhưng nghe thấy . Và nó khiến lấy từng gam sức mạnh để khóc.

      “Em rời bỏ ,” và nắm tay . “ cho đến khi khỏe lại.”

      “Ca – ca –‘

      “Ổn cả rồi,” với . “ cần lại đâu. cần ngay từ lúc đầu cơ.”

      Nhưng vui vì . chắc câu nào của khiến cảm động hơn – hai từ cảm ơn, hay từ đơn đầu tiên, chỉ độc mỗi chữ “Em”.

      nghĩ về . Trong khi nằm đó, có lẽ là cận kề cái chết, thậm chí có lẽ là ngay bờ vực bị cắt bỏ chân, nghĩ về .

      Lần đầu tiên kể từ khi đến Fensmore, thấy sợ hãi.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 13



      Lần tiếp theo Marcus tỉnh dậy, biết có thứ gì đó thay đổi. Trước hết, chân lại đau như quỷ. Nhưng biết sao nghi ngờ đó phải là điều quá tệ. Thứ hai, đói bụng. Thực tế là đói muốn chết, như thể ăn trong nhiều ngày.

      Điều đó đúng. biết trôi qua bao lâu rồi kể từ khi bị bệnh.

      Cuối cùng, có thể mở mắt ra. Điều đó tuyệt.

      chắc giờ là mấy giờ. Trời tối mù, nhưng bốn giờ sáng cũng giống mười giờ tối thôi. Bị bệnh làm mất phương hướng vô cùng.

      nuốt xuống, cố làm ướt cổ họng. Thêm ít nước nữa rất tuyệt. quay đầu về phía cái bàn bên giường. Mắt vẫn chưa quen với bóng tối, nhưng có thể thấy ai đó ngủ ghế gần giường . Honoria? Chắc chắn rồi. có cảm giác chưa bao giờ rời khỏi phòng suốt cuộc thử thách.

      chớp mắt, cố gắng nhớ lại làm thế nào có mặt ở Fensmore. Ồ, phải rồi, bà Wetherby viết thư cho . thể hình dung được tại sao bà quản gia của lại nghĩ đến việc đó, nhưng vĩnh viễn biết ơn bà vì làm vậy.

      phần nào nghi ngờ rằng chết nếu Honoria và mẹ làm cho chân đau đớn.

      Nhưng đó phải là tất cả. biết nửa mê nửa tỉnh, và biết luôn có những lổ hỗng to tướng trong kí ức của về khoảng thời gian kinh khủng này. Nhưng dù vậy, biết rằng Honoria ở đây, trong phòng . nắm tay , chuyện với , giọng nhàng của chạm tới linh hồn ngay cả khi thể chuyện.

      Và biết rằng ở đây…Mọi việc chỉ dễ dàng hơn. đơn, lần đầu tiên trong đời, đơn.

      khẽ khịt mũi. xúc động thái quá. Đâu phải giống như bước với những cái khiên vô hình và chống lại kẻ thù đâu chứ. có thể có nhiều bạn bè hơn trong đời . có thể có nhiều bạn bè hơn. Vì Chúa, bá tước. có thể búng ngón tay và nhà đầy ấp người.

      Nhưng chưa bao giờ muốn kết bạn vì lợi ích của những kẻ nhiều chuyện lười biếng. Và vì mọi thứ trong đời có nghĩa là bất cứ thứ gì, luôn đơn.

      Đó là thứ muốn.

      Đó là thứ nghĩ rằng muốn.

      chớp mắt vài lần, và căn phòng của bắt đầu nét hơn. Màn cửa được kéo ra, vầng trăng tỏa sáng đủ để nhận ra thay đổi từ từ của màu sắc. Hay có lẽ chỉ là vì biết các bức tường có màu đỏ tía và bức tranh phong cảnh khổng lồ treo lò sưởi chủ yếu có màu xanh lá cây. Con người thấy những gì họ muốn được thấy. Đó là lẽ hiển nhiên cơ bản của cuộc đời.

      quay đầu lần nữa, nhìn chăm chú người ngồi ghế. Hiển nhiên đó là Honoria, phải chỉ vì là người muốn nhìn thấy. Tóc của phần nào bị rơi ra, và nó ràng có màu nâu nhạt, đủ sậm màu để là tóc của quý bà Winstead.

      tự hỏi ngồi đó bao lâu. có thể được thoải mái.

      Nhưng nên quấy rầy . Chắc chắn cần được ngủ.

      cố gắng đẩy người ngồi dậy nhưng quá yếu ớt để xoay xở hơn được vài inch. Nhưng mà, có thể thấy khỏe hơn chút, thậm chí có thể với ngang người Honoria tới li nước bàn.

      Hoặc có thể . nâng cánh tay được khoảng nửa foot [ đơn vị đo chiều dài ở . 1 foot = 0.3048m ] trước khi nó lại rơi xuống cạnh . Chết tiệt, quá mệt. Và khát nước. Miệng cảm thấy như thể bị nhồi đầy mùn cưa.

      Li nước trông giống thiên đường. Thiên đường, chỉ cách tầm với.

      Khỉ .

      thở dài, rồi ước gì làm, bởi vì nó khiến xương sườn đau nhức. Toàn thân nhức nhói. Làm sao cơ thể lại có thể nhức nhói khắp nơi như vậy? Ngoại trừ chân bị bỏng rát.

      Nhưng nghĩ có thể còn sốt nữa. Hay ít nhất là còn sốt cao. Khó lắm. chắc chắn cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn so với lúc trước.

      ngắm nhìn Honoria trong phút hoặc hơn. hoàn toàn cử động trong lúc ngủ. Đầu nghiêng qua bên theo góc tự nhiên. chỉ có ý nghĩ duy nhất là thức dậy với cái cổ bị trẹo.

      Có lẽ nên đánh thức dậy. Đó là việc làm tử tế.

      “Honoria,” thào.

      nhúc nhích.

      “Honoria,” cố gọi to hơn, nhưng giọng vẫn vậy – the thé và khàn khàn, giống như con côn trùng tự đâm đầu vào cửa sổ. cần đề cập đến chuyện nỗ lực này làm kiệt sức.

      cố với tới lần nữa. Tay nặng như chì, nhưng biết sao nhấc được nó ra khỏi giường. định chọc vào người , nhưng thay vào đó đặt mạnh tay lên cái chân duỗi ra của .

      “AAAA!” bừng tỉnh với tiếng thét. Đầu bật dậy nhanh đến nỗi đập gáy vào cột giường. “Ôi,” rên rỉ, đưa tay lên xoa chỗ đau.

      “Honoria,” lại , cố gắng làm chú ý.

      lẩm bẩm gì đó và ngáp lớn khi lòng bàn tay xoa xoa má.Và rồi: “Marcus?”

      nghe có vẻ ngái ngủ. nghe tuyệt vời.

      có thể uống miếng nước ?” hỏi . Có lẽ nên gì đó sâu sắc hơn; sau tất cả, thực tế quay về từ cõi chết. Nhưng khát nước. Lang thang sa mạc thiếu nước. Và cầu nước cũng sâu sắc như ai trong hoàn cảnh của .

      “Dĩ nhiên,” Tay dò dẫm trong bóng tối cho đến khi chúng chạm vào li nước. “Ôi, trời ạ,” nghe . “ phút thôi.”

      nhìn khi đứng dậy và đến cái bàn khác, nơi cầm lên bình nước. “ còn nhiều nước lắm,” chếnh choáng. “Nhưng đủ để uống.” đổ ít vào li nước rồi cầm cái muỗng.

      có thể uống được,” .

      ngạc nhiên nhìn . “ sao?”

      “Em có thể giúp ngồi dậy ?”

      gật đầu rồi vòng tay qua người , gần như ôm . “Được rồi,” lẩm bẩm, đỡ ngồi dậy. Lời của chạm nhàng vào khúc cong của cổ , gần giống như nụ hôn. thể dài và im lặng, trong lúc cho phép bản thân được thưởng thức hơi thở ấm áp của da .

      ổn chứ,” hỏi, rồi lùi lại.

      “Ừ, ừ, dĩ nhiên,” , nhanh chóng thoát khỏi cơn mơ màng nhanh như người đàn ông trong tình cảnh của có thể xoay xở. “Xin lỗi.”

      Cùng nhau họ giúp ngồi dậy, và Marcus cầm li nước uống mà cần giúp. Đáng chú ý làm sao khi chuyện này giống như chiến thắng.

      trông khỏe hơn,” Honoria , chớp mắt khỏi cơn buồn ngủ. “Em- Em-“ chớp mắt lần nữa, nhưng lần này nghĩ chớp mắt để khóc. “Rất vui khi thấy lần nữa.”

      gật đầu và giơ cái li lên. “Thêm nước nữa .”

      “Vâng,” đổ nước vào và đưa li cho . uống cho cơn khát, rồi thở ra khi uống xong.

      “Cảm ơn,” đưa lại cho .

      cầm và đặt li xuống, rồi ngồi xuống cái ghế. “Em rất lo lắng cho ,” .

      “Chuyện gì xảy ra?” hỏi. nhớ được ít – mẹ và cái kéo, con thỏ khổng lồ. nhớ là tiêu chuẩn chọn chồng của . luôn nhớ chuyện đó.

      “Bác sĩ đến khám cho hai lần,” với . “Bác sĩ Winters. Bác sĩ Winters trẻ. Cha của ta – Chà, em chắc chuyện gì xảy ra với cha của ta, nhưng lòng mà , em muốn biết. Ông ấy thậm chí còn xem xét chân của . Ông ấy biết vết thương bị nhiễm trùng. Nếu ông ấy thấy nó trước khi nó trở nên qua tệ, ừm, em cho là có thể mọi chuyện vẫn như vậy.” Môi mím lại vì thất vọng. “Nhưng có thể .”

      “Bác sĩ Winters gì?” Marcus hỏi, rồi . “Người bác sĩ trẻ ấy.”

      mỉm cười. “ ta nghĩ giữ được cái chân.”

      “Gì cơ?” lắc đầu, cố để hiểu.

      “Chúng em sợ là chúng em phải cắt bỏ chân .”

      “Ôi, Chúa ơi.” cảm thấy mình chìm vào trong cái gối. “Ôi, Chúa ơi.”

      tốt là biết điều đó có thể xảy ra,” dịu dàng.

      “Ôi trời ơi.” thể hình dung được cuộc sống mà có cái chân. cho là ai có thể hình dung được cho đến khi họ còn chân nữa.

      nắm tay . “ ổn cả thôi.”

      “Chân ,” thầm. thôi thúc vô lí là ngồi dậy và nhìn cái chân, chỉ để chắc chắn là nó còn ở đó. bắt mình nằm yên; chắc chắn nghĩ quá ngu ngốc khi muốn tự mình nhìn thấy cái chân.

      Nhưng nó đau. Đau rất nhiều, và thấy biết ơn cơn đau. Ít nhất cũng biết cái chân vẫn ở chỗ nó nên ở.

      Honoria buông tay ra để kiềm cái ngáp. “Ôi, thứ lỗi cho em,” khi làm xong. “Em e là em ngủ nhiều lắm.”

      nhận ra là lỗi của . Tuy nhiên vì lí do khác nợ lòng biết ơn của mình. “Cái ghế đó có lẽ thoải mái đâu,” với . “Em nên nằm ở bên giường.”

      ,” , nhìn như thể có thể cười nếu quá mệt. “Ý em là em thể. Tấm trải giường vẫn còn ướt khi chúng em rửa vết thương cho .”

      “Ồ,” và rồi bật cười. Bởi vì nó rất tức cười. Và bởi vì tuyệt để cười.

      hơi lúng túng, cố gắng để thoải mái ghế. “Có lẽ em có thể nằm tấm chăn,” , ngước cổ nhìn qua tới chỗ trống giường.

      “Bất kì thứ gì em muốn.”

      bật ra tiếng thở dài mệt mỏi. “Chân em có thể bị ướt, nhưng em quan tâm đâu.”

      lát sau, lên giường nằm tấm chăn. cũng vậy, ra , hầu hết cả người nằm dưới tấm chăn thứ hai; cho là họ muốn để chân ở ngoài.

      ngáp lần nữa.

      “Honoria,” thầm.

      “Hửm?”

      “Cảm ơn.”

      “Ừm.”

      phút trôi qua, rồi , bởi vì phải , “ rất vui vì em ở đây.”

      “Em cũng vậy,” giọng ngái ngủ. “Em cũng vậy.”

      Hơi thở của sâu dần. Rồi cũng vậy. Và họ ngủ.

      S áng hôm sau Honoria tỉnh dậy trong hơi ấm tuyệt vời. Mắt vẫn nhắm, duỗi ngón chân, rồi co bàn chân, xoay cổ chân qua lại. Đó là thói quen buổi sáng của , nằm thẳng ở giường. Tiếp theo luôn là tay . Chúng duỗi ra như những con sao biển rồi cuộn chặt lại. Rồi tới lưng và cổ của xoay theo vòng tròn.

      ngáp, bàn tay cuộn thành nấm đấm khi duỗi cánh tay về phía trước và --

      Chạm phải ai đó.

      đông cứng. Mở mắt. Mọi thứ ùa về trong .

      Thánh thần ơi, giường với Marcus. . Diễn đạt như vậy là đúng. giường của Marcus.

      Nhưng ở với .

      đúng mực, phải, nhưng chắc chắn phải có ngoại lệ dành cho các quý phát mình ở giường với quý ông ràng bệnh quá nặng để có thể làm tổn thương họ.

      Chầm chậm, nhích ra xa. cần đánh thức dậy. chắc chắn biết từng ở đây. Và ở đây ý là ở ngay bên , vai kề vai, cảm nhận được đụng chạm của . Chắc chắn phải ở đầu bên kia chiếc giường, nơi ngủ vào đêm qua.

      Cong đầu gối lại, thả lòng bàn chân lên nệm để có lực kéo. Đầu tiên nâng hông, nhích qua bên phải inch. Rồi tới vai . Tới hông lần nữa, di chuyển chân cho kịp. Tới lượt đôi vai, và rồi—

      Úi!

      cánh tay của Marcus nặng nề vắt ngang người .

      Honoria cứng người lần nữa. Trời ơi, giờ phải làm gì đây? Liệu có nên đợi hai phút , rồi quay lại chỗ cũ.

      chờ. Chờ. Và di chuyển.

      Về phía .

      Honoria lo lắng nuốt xuống. biết giờ là mấy giờ -- chắc khoảng sau bình minh, nhưng ngoại trừ điều đó, manh mối nào – và muốn bà Wetherby đến và nhìn thấy nằm sát vào Marcus ở giường. Hoặc tệ hơn, mẹ .

      Chắc chắn ai nghĩ xấu về , nhất là sau những gì xảy ra vào ngày hôm qua. Nhưng vẫn chưa kết hôn, và đó là , đây là cái giường, và mặc rất ít quần áo, và—

      Là vậy đó. cố thoát ra. Nếu thức dậy, thức dậy. Ít nhất thức dậy với khẩu súng sau lưng, đẩy tới bệ thờ hôn nhân.

      đẩy mình dậy và ra khỏi giường, cố gắng lờ thanh ngái ngủ thỏa mãn thốt ra khi lăn mình lại và rúc dưới tấm chăn của mình. Ngay khi đứng vững tấm thảm, liếc nhanh qua chân . Dường như nó lành lại, có dấu hiệu của những vệt đỏ mà bác sĩ Winters cảnh báo.

      “Cảm ơn,” thầm, gởi gấm lời cầu nguyện cho bình phục liên tục của .

      có gì,” lẩm bẩm.

      Honoria bật ra tiếng rít kinh ngạc, nhảy lùi về sau gần cả foot.

      “Xin lỗi,” , nhưng cười.

      Đó là thanh đáng nhất là Honoria từng nghe.

      “Em có cảm ơn ,” sỗ sàng.

      biết.” mỉm cười.

      cố gắng làm phẳng chiếc váy bị nhăn nheo kinh khiếp của mình. mặc cái váy màu xanh mặc ở London, cái mà được mặc – ôi trời ơi – hai ngày trước. thể hình dung trông bèo nhèo như thế nào nữa.

      cảm thấy thế nào?” hỏi.

      “Tốt hơn nhiều rồi,” và ngồi dậy. để ý thấy kéo chăn lên cùng với . ràng đó là nguyên nhân làm mặt hồng hồng thay vì màu đỏ sậm. Hầu như rất tức cười. nhìn thấy khuôn ngực trần của hàng trăm lần vào ngày hôm qua, chọc và đâm vào chân , và thậm chí – với điều này – thoáng nhìn thấy mông khi bị lật người qua lại. Nhưng bây giờ, khi cả hai người họ hoàn toàn tỉnh táo và còn cận kề cái chết, thậm chí thể nhìn vào mắt .

      “Còn đau ?” hỏi, ra hiệu về phía chân , chìa ra từ trong chăn.

      “Đau ỉ.”

      vết sẹo ghê gớm.”

      cười gượng. “ mang nó với niềm tự hào và lời bịa đặt.”

      “Bịa đặt?” lặp lại, ngăn được háo hức của mình.

      nghiêng đầu qua bên khi nhìn vết thương lớn chân mình. “ nghĩ bịa là vật lộn với con hổ.”

      con hổ. Ở Cambridgeshire.”

      nhún vai. “Nó có vẻ khả thi hơn là con cá mập.”

      “Heo rừng,” quyết định.

      “Giờ đàng hoàng rồi đấy.”

      mím môi, rồi phì cười. cũng đàng hoàng chút nào, và chỉ sau lúc đó mới cho phép mình tin rằng: khỏe lại. Đó là phép màu. thể tìm được từ nào khác để miêu tả nó. Mặt có thần sắc trở lại, nếu có lẽ trông hơi ốm, điều đó cũng thể so sánh được với minh mẫn trong đôi mắt .

      ổn thôi.

      “Honoria?”

      nhìn lên vẻ thắc mắc.

      “Em lắc lư kìa,” . “ giúp em, nhưng…”

      “Em cảm thấy hơi mệt,” đến cái ghế bên giường . “Em nghĩ…”

      “Em ăn gì chưa?”

      “Rồi,” . “Chưa. Chà. ít thôi. Chắc hẳn em nên ăn. Em nghĩ em chỉ… người.” Và rồi, vì khiếp sợ cùng cực của mình, bắt đầu khóc nức nở. Nó đến rất đột ngột, đánh vào như cơn sóng khổng lồ. Mỗi phần trong người đều đau thương cực độ. kéo lê bản thân xa hết mức có thể, và giờ khi biết rằng ổn, vỡ vụn.

      giống như sợi dây đàn bị kéo căng, và rồi bị đứt làm hai.

      “Em xin lỗi,” , hơi thở đứt quãng giữa cơn thổn thức. “Em biết…Em có ý…Em chỉ là quá vui mừng…”

      “Shhh,” ngâm nga, nắm lấy tay . “ sao hết. Mọi thứ ổn thôi.”

      “Em biết.” nức nở. “Em biết. Đó là lí do tại sao em khóc.”

      “Đó cũng là lí do mà khóc,” nhàng.

      quay lại. có nước mắt lăn mặt , nhưng mắt ẩm ướt. chưa bao giờ thấy thể nhiều cảm xúc đến vậy, chưa bao giờ nghĩ điều đó có thể xảy ra. Với bàn tay run rẩy, đưa tay ra và chạm vào má , rồi tới khóe mắt , lướt ngón tay trở lại khi nước mắt trượt lên da . Và rồi làm chuyện khiến cả hai người kinh ngạc.

      vòng tay qua người , vùi mặt vào hõm cổ của , rồi siết chặt. “Em sợ lắm,” thầm. “Em thậm chí biết rằng có bao giờ em lại sợ như vậy.”

      Tay vòng quanh , lúc đầu còn do dự, nhưng rồi, như thể chỉ cần chút động lực này, thả lỏng trong vòng tay , ôm nhàng trong lòng , vuốt ve mái tóc .

      “Em chỉ biết,” . “Em nhận ra.” Nhưng giờ những thứ này chỉ là những lời , thậm chí hiểu chúng có nghĩa gì. biết gì nữa—là những gì biết hoặc nhận ra. chỉ… chỉ…

      ngẩng đầu. cần nhìn thấy khuôn mặt .

      “Honoria,” thầm, nhìn xuống như thể chưa từng nhìn thấy bao giờ. Đôi mắt có màu nâu sô la ấm áp và dạt dào cảm xúc. Có thứ gì đó bùng lên tận trong sâu thẩm giữa hai người họ, thứ gì đó nhận ra, chậm rãi, hơn cả chậm rãi, môi hạ xuống chạm vào môi .

      M arcus thể giải thích tại sao lại hôn Honoria. biết tại sao làm vậy. ôm khi khóc, dường như đó là việc làm hết sức tự nhiên và thuần khiết. Tuy nhiên, thúc đẩy nào làm hôn , có thôi thúc nào để quá xa như thế.

      Nhưng khi nhìn . Mắt – ôi, đôi mắt đáng kinh ngạc đó – sáng lấp lánh với những giọt nước mắt, và môi , đầy đặn và run rẩy. ngừng thở. ngừng suy nghĩ. Thứ gì đó khác thế chỗ, thứ gì đó tận sâu trong cảm nhận được người con trong vòng tay , và lạc lối.

      thay đổi.

      phải hôn . phải hôn. Nó là điều hiển nhiên và cốt yếu giống như hơi thở của , máu thịt của và tâm hồn .

      Và khi hôn

      Trái đất ngừng quay.

      Chim ngừng hót.

      Mọi thứ đời này đều ngừng lại, mọi thứ ngoài và nụ hôn như lông hồng kết nối họ.

      Thứ gì đó khuấy động cuộc sống trong , niềm đam mê, khao khát. nhận ra rằng liệu có bao giờ lại yếu ớt và suy nhược như vậy, muốn nhiều hơn nữa. thể bắt bản thân dừng lại. muốn ép thân mình vào người , chìm đắm vào mềm mại, vào mùi hương của .

      hôn sâu hơn, và chạm vào . Mọi nơi.

      cầu xin . cầu xin ở lại, cầu xin chào đón niềm đam mê của , cầu xin chấp nhận vào trong .

      muốn . Và có thứ gì làm khiếp sợ hơn được nữa.

      Đây là Honoria. thề bảo vệ . Thay vào đó…

      rời khỏi môi , nhưng thể đẩy bản thân mình ra xa. chạm trán vào trán , tận hưởng cái chạm cuối cùng, thầm, “Tha thứ cho .”

      Rồi bỏ . thể nào ra khỏi phòng nhanh hơn được nữa. nhìn bỏ , thấy đôi tay và đôi môi run rẩy của .

      con quái vật. cứu mạng , và đây là những gì làm để đáp trả lại sao?

      “Honoria,” thầm. chạm ngón tay vào môi , như thể phần nào có thể cảm thấy ở đây.

      cảm thấy như vậy. Đó chính là điều chết tiệt nhất.

      vẫn cảm thấy nụ hôn của , vẫn còn râm ran với cái chạm của môi dưới môi .

      vẫn ở đây với .

      cảm giác lạ lùng là luôn ở đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :