1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Just Like Heaven - Julia Quinn ( 23 c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 4



      ấy làm gì vậy?

      Marcus cố ý giấu mình, nhưng khi bắt gặp Honoria đào đất, thể chịu được. bước lùi lại và quan sát.

      đào đất với cái thuổng , và bất kể cái loại hang nào mà đào, thể nào là loại hang lớn được, bởi vì chỉ sau phút đứng dậy, rồi kiểm tra thành quả của mình đầu tiên bằng mắt, sau đó bằng chân, và rồi nhìn vào chỗ này – chỗ Marcus trốn và nhanh chóng núp cẩn thận sau cái cây – nhìn cho đến khi tìm thấy đống lá khô để có thể giấu cái thuổng .

      Lúc đó hầu như làm mình bị phát . Nhưng rồi quay lại với cái hang, cau mày khi nhìn chằm chằm xuống nó, sau đó đến đống lá khô để lấy lại cái thuổng.

      Với cái thuổng trong tay, ngồi xổm xuống và chỉnh sửa lại thành quả của mình. Dù cản trở tầm nhìn của , và phải cho đến khi quay lại để sắp xếp đống lá khô thành dấu hiệu mới nhận ra chất đống đất tơi xung quanh miệng hang.

      đào cái hang chuột chũi.

      tự hỏi liệu có biết rằng hầu hết hang chuội chũi tồn tại cách riêng biệt . Nếu có hang, hiển nhiên là có nhiều cái khác nữa ở gần đó. Nhưng có lẽ đó phải là vấn đề. Mục đích của là giả vờ ngã – xét số lần dùng chân để kiểm tra cái hang. Hoặc có lẽ là để làm ai đó vấp ngã. Dù là mục đích nào, cũng khó tin có bất kì ai bị vấp cái hang và trật mắt cá chân.

      quan sát thêm lúc nữa. Ai đó nghĩ làm việc ngu ngốc là nhìn chằm chằm vào quý làm gì hết ngoài việc đứng nhìn cái hang chuột chũi tự đào, nhưng lại thấy nó thú vị đến kinh ngạc. Chắc là bởi vì Honoria rất bận rộn để làm bản thân khỏi buồn chán. Đầu tiên xuất lặng lẽ để kể lể chuyện gì đó, ngoại trừ tiếng khịt mũi thể nhớ làm sao mà câu chuyện được kể xong. Sau đó lại nhảy tung tăng. Rồi khiêu vũ, đôi tay mở rộng ra cho người bạn nhảy vô hình.

      duyên dáng biết bao khi đứng đó trong rừng. khiêu vũ đẹp hơn khi có nhạc. Trong bộ váy màu xanh nhạt, trông giống như tiên nữ. gần như có thể thấy trong bộ váy bằng lá cây, nhảy tung tăng về rừng.

      luôn luôn là thôn nữ. chạy rông khắp nơi ở Whipple Hill, leo lên cây và lăn xuống đồi. cũng thường cố gắng chơi chung với và Daniel, nhưng kể cả khi họ từ chối , luôn tìm được cách để tiêu khiển mình ở ngoài trời. nhớ có lần, quanh căn nhà năm mươi lần, chỉ để xem liệu có làm được .

      Căn nhà rất lớn thế nên ngày hôm sau bị đau nhức khắp người. Ngay cả Daniel cũng tin là bị đau.

      hình dung ra Fensmore, căn nhà của chính . Nó to khổng lồ. ai còn lí trí lại muốn quanh nó mười lần ngày, chứ gì đến năm mươi lần. nghĩ trong lúc – Honoria có bao giờ ghé thăm căn nhà chưa? tưởng tượng được khi ghé thăm; dứt khoát là chưa bao giờ mời bất kì ai về nhà khi còn . Cha chưa bao giờ được biết đến là người hiếu khách, và điều cuối cùng mà muốn đó là mời bạn bè vào lăng mộ thời thơ ấu của .

      Tuy nhiên, khoảng mười phút sau, Honoria đâm chán nản. Và rồi Marcus cũng vậy. Bởi vì tất cả những gì Honoria làm là ngồi dưới gốc cây, khuỷa tay chống lên đầu gối, tay chống cằm.

      Nhưng rồi nghe thấy có ai đó đến. cũng nghe thấy nữa, bởi vì nhảy dựng lên và lao tới cái hang chuột chũi, ấn cái chân vào nó. Sau đó, với cử động vụng về, hạ mình ngồi xuống đất trong tư thế duyên dáng phù hợp với hoàn cảnh.

      chờ đợi, cảnh giác cao độ, và rồi khi có ai đó trong rừng có vẻ như đến gần, kêu thét lên đầy thuyết phục.

      Cái gia đình kịch nghệ đó dạy dỗ rất tốt, nếu Marcus tận mắt chứng kiến cảnh tự ngã xuống, cũng tin là làm mình bị thương.

      chờ để xem ai xuất .

      chờ đợi.

      Chờ đợi.

      cũng chờ nhưng phải mất lúc lâu trước khi kêu thét thêm lần nữa. Bởi vì có ai xuất để cứu .

      Marcus cười lớn.

      thở gấp. “Ai đó?”

      Chết . định lớn tiếng như vậy. bước ra. muốn làm sợ.

      “Marcus?”

      giơ tay chào. muốn vài lời nhưng vẫn còn ngồi dưới đất, đôi dép lê của dính đầy đất. Và mặt , ồ, chưa bao giờ nhìn thấy cái gì buồn cười đến thế. bị tổn thương, bị mất mặt, và khó để xác định cảm xúc nào mạnh mẽ hơn.

      “Ngừng cười !”

      “Xin lỗi,” nhưng lòng chút nào.

      cau mày dữ tợn làm trán nhăn lại trông vui nhộn. “ làm gì ở đây?”

      sống ở đây mà.” bước tới và đưa tay ra cho . cử chỉ lịch làm sao.

      nheo mắt nhìn . Quá ràng là chẳng hề tin lấy giây nào.

      “À, sống gần đây,” chữa lại. “Con đường mòn này dẫn qua tới rìa đất đai của .”

      nắm tay và cho phép giúp đứng dậy, khi đứng lên rồi phủi bùn đất chiếc váy. Nhưng mặt đất bị ẩm ướt nên bùn đất bám hết vào vải, Honoria càu nhàu và thở dài. Cuối cùng bỏ cuộc, rồi nhìn quanh hỏi . “ ở đây bao lâu rồi?”

      cười toe. “Lâu hơn là em muốn đấy.”

      rên rỉ, “em cho là giữ bí mật.”

      lời nào hết,” hứa hẹn, “nhưng chính xác ai là người mà em muốn gây chú ý vậy?”

      Ngay lúc đó chế giễu . “Thôi . là người cuối cùng mà em cho biết đấy.”

      nhướng mày vẻ cười cợt. “ à. Người cuối cùng cơ đấy.”

      nhìn mất kiên nhẫn.

      “Sau cả nữ hoàng, sau cả thủ tướng…”

      “Dừng lại.” giấu nụ cười khi . Rồi xìu xuống lần nữa. “Liệu em có thể ngồi xuống được ?”

      “Cứ tự nhiên.”

      “Váy của em bị dơ rồi,” khi tìm chỗ ngồi dưới gốc cây. “Ở dơ chút làm chết ai cả.” ngồi xuống và ngước lên nhìn với bộ mặt nhăn nhó. “Đây là lúc nên với em là trông em tươi đẹp như hoa.”

      nghĩ phải bênh vực cho mấy bông hoa.”

      nhìn nghi ngờ, biểu mặt trông rất buồn cười. bao nhiêu năm rồi mới lại đảo mắt với ? Mười bốn? Mười lăm? Cho đến lúc này, thực nhận ra hầu như là người phụ nữ duy nhất trong những người quen dám chuyện thẳng thắn và đùa cợt với .

      Đó là lí do tại sao lại ghét đến London trong mùa vũ hội. Các quý bà điệu đà làm dáng và những gì họ nghĩ là muốn nghe.

      Cả các quý ông cũng thế.

      Trớ trêu thay, họ đều sai hết. muốn những kẻ nịnh hót vây quanh mình. ghét cảnh họ uống lấy từng lời từng chữ của .

      muốn cái áo ghi lê bình thường mặc như bao người được tán thưởng chỉ vì nó được cắt may vừa vặn.

      Khi Daniel bỏ , còn ai hiểu . Cả gia đình cũng , trừ khi có ai đó sẵn lòng lùi về bốn thế hệ để tìm tổ tiên chung với . là người con duy nhất của đứa con duy nhất. Dòng họ Holroy có khả năng sinh đẻ cho lắm.

      dựa vào cái cây gần đó và quan sát Honoria, nhìn thấy vẻ mệt mỏi và đáng thương của . “Vậy bữa tiệc như em mong đợi à?”

      nhìn lên vẻ hiểu.

      “Trong thư em có vẻ rất khẩn thiết về buổi tiệc,” nhận xét.

      “Em biết ghét buổi tiệc.”

      có thể thích mà,” mặc dù cả hai đều biết đó là lời dối.

      lại nhìn với ánh mắt ngờ vực. “ có bốn quý chưa chồng, bốn quý ông còn học, quý ông và bà Royle, và .” ngưng lại chút để làm thêm lời của mình. “Có cả con chó nữa.”

      nở nụ cười khô khan với . “ thích chó.”

      Câu đó làm cười tủm tỉm. nhặt lên nhánh cây con nằm gần đó và vẽ vòng tròn đất. Trông hết sức đáng thương, mấy lọn tóc của tuột ra khỏi búi tóc. Đôi mắt cũng có vẻ mệt mỏi. Mệt mỏi…và thứ gì đó khác nữa. Thứ gì đó mà thích chút nào.

      trông có vẻ thất bại.

      sai lầm. Honoria Smythe – Smith bao giờ trông như thế cả.

      “Honoria,” .

      nhanh chóng ngước mặt lên khi nghe cái giọng đó của . “Em hai mươi mốt tuổi rồi, Marcus.”

      dừng lại, cố gắng tính toán. “ thể nào.”

      bặm môi dằn dỗi. “Em cam đoan với là em hai mươi mốt tuổi. Năm ngoái em nghĩ có vài quý ông để ý đến em, nhưng có ai trông số họ đủ tốt cả.” nhún vai. “Em biết tại sao.”

      Marcus nuốt xuống, rồi thấy cần phải chỉnh lại cà vạt.

      “Em cho là mình quá cầu toàn,” tiếp tục. “Em thích bất kì ai trông số họ. Và trong mấy người họ – lần em thấy ta đá con chó.” tức giận. “Vì vậy, em hoàn toàn thể cân nhắc đến – biết đó.”

      gật đầu

      duỗi người ra và mỉm cười, trông hơi có chút phấn khởi. Có lẽ là quá sức phấn khởi luôn. “Nhưng năm nay em quyết tâm làm tốt hơn.”

      chắc là em như thế,” .

      nhìn đầy nghi hoặc.

      gì à?”

      có gì. Nhưng cần phải hạ mình như thế đâu.”

      cái quỷ gì vậy. “ có.”

      “Thôi Marcus, lúc nào cũng hạ cố với em.”

      “Em giải thích ,” sắc nhọn.

      nhìn như thể tin là lại biết điều đó. “ biết ý em là gì mà.”

      , biết.”

      khịt mũi khi ngọ ngoạy bàn chân lần nữa. “ lúc nào cũng nhìn mọi người như thế.” Rồi thể bộ mặt mà thể nào diễn tả được.

      “Nếu có trông giống như thế,” cộc lốc, “chính xác giống vậy, hay thậm chí là ràng hơn, cho em bắn phát đấy.”

      “Đó,” hoan hỉ. “Giống vậy đó.”

      tự hỏi biết họ có cùng ngôn ngữ hay nữa.

      “Giống cái gì?”

      “Đó! Cái mới đó.”

      khoanh tay lại. Có vẻ như đó là cách phản hồi duy nhất có thể chấp nhận được. Nếu thể trọn hết được câu, thấy lí nào lại phải .

      dành trọn cả mùa vũ hội vừa rồi để dòm ngó em. Mỗi lần em thấy , trông vô cùng bất mãn.”

      đoan chắc với em đó phải ý định của .” Ít nhất phải liên quan đến . bất mãn với gã đàn ông theo đuổi , chứ bao giờ là Honoria.

      khoanh tay lại và nhìn chằm chằm . dễ dàng nhận thấy nghĩ xem liệu những lời của có phải là lời xin lỗi hay . màn đến chuyện giữa họ có lỗi lầm nào cả.

      có thể giúp gì cho em trong chuyện này ,” hỏi với quan tâm sâu sắc.

      ,” ngắn gọn. Và rồi: “Cảm ơn.”

      thở dài mệt mỏi, có lẽ đến lúc thay đổi chiến thuật rồi. “Honoria, em có cha, trai em ở đâu đó tại Italia.”

      “Ý là gì đây,” cáu cẳn.

      “Em chỉ có thân mình thế giới này,” lặp lại, gần như gắt lên. thể nhớ lại lần cuối cùng có người chuyện với bằng cái giọng đó. “Hoặc em có thể bị như vậy.”

      “Em có chị ,” tự vệ.

      “Có bất kì ai trong số họ cố gắng che chở em ?”

      “Dĩ nhiên . Họ biết em sống với mẹ.”

      “Thế ai là người muốn lui về sống dật ở Bath nào,” nhắc cho nhớ.

      “Em đơn độc mình,” kịch liệt, và khiếp sợ khi nghe thấy tiếng tắc nghẹn trong giọng . Nhưng nếu có sắp khóc, cũng kềm nén lại, bởi vì cực kì giận dữ và phẫn nộ khi , “em có rất nhiều chị em họ. Rất nhiều. Và bốn chị tha thiết đón em đến nhà nếu họ thấy cần thiết.”

      “Honoria…”

      “Và em cũng có người , cho dù chúng em biết ấy ở đâu. Em cần – “ bùng nổ, rồi chớp mắt, như thể ngạc nhiên vì những lời sắp .

      Nhưng dù sao vẫn phải . “Em cần .”

      im lặng chết người. Marcus nghĩ đến tất cả những khoảng thời gian ăn tối ở nhà . Hay những vở kịch gia đình mà luôn đóng vai cái cây. Những vở kịch rầy rà khó chịu, từng vở , nhưng thích từng khoảnh khắc cây cành hoa lá đó. chưa bao giờ muốn đóng vai chính - quá hồi hộp nên bao giờ được lời nào – nhưng thích được là phần của vở kịch. thích ở đó. Với họ. Như gia đình.

      Nhưng nhớ về bất kì kỉ niệm nào hết. hoàn toàn chắc chắn nhớ về bất kì thứ gì trong số đó khi đứng đây nhìn chằm chằm vào cần .

      Có lẽ là cần .

      Có lẽ còn là nữa.

      Quái quỷ .

      thở ra hơi bị dồn nén và tự nhắc nhở mình rằng nghĩ sao về thành vấn đề. Daniel bảo phải trông chừng , và làm đúng như vậy.

      “Em cần…” thở dài, cố gắng nghĩ ra cách để làm giận dữ. kết luận là có cách nào hết, vì vậy chỉ ra. “Em cần giúp đỡ.”

      lùi lại. “ tự nguyện biến mình thành hiệp sĩ của em sao?”

      ,” kịch liệt. “, tin , bao giờ muốn làm vậy.”

      khoanh tay lại. “Bởi vì em là thử thách.”

      .” Lạy chúa, làm sao mà cuộc chuyện này nhanh chóng trở nên tệ hơn vậy?

      chỉ cố giúp đỡ thôi mà.”

      “Em cần người nào nữa đâu,” cứng rắn.

      muốn làm của em,” bắn trả. Rồi nhìn lần nữa, ra là nhìn theo kiểu hoàn toàn khác. Có lẽ là do mắt , hay da , chúng sậm màu hơn. Hay cái cách hít thở. Hay là đường cong của má . Hay là cái vết bẩn ở ---

      “Có đất dính má em kìa,” , đưa cho cái khăn mùi soa. ra có dính đất gì hết, tại cần thứ gì đó để thay đổi chủ đề.

      Ngay bây giờ.

      chùi nhè lên mặt bằng khăn mùi soa, rồi nhìn vào cái khăn vẫn còn trắng tinh, khó chịu, chùi mặt lần nữa.

      “Mặt em sạch rồi,” .

      trả lại cái khăn cho , rồi chỉ đứng đó, nhìn cách sưng sỉa và lạnh lùng. trông giống như mười hai tuổi lần nữa, hoặc ít ra là mang vẻ mặt lúc mười hai tuổi, cái nào cũng ổn hết.

      “Honoria,” cẩn trọng, “với tư cách là bạn của Daniel –“

      “Đừng.” thêm gì nữa hết. Chỉ đừng.

      hít hơi, thầm chọn lựa ngôn từ. “Tại sao chấp nhận giúp đỡ đối với em lại khó khăn như vậy?”

      ?” chống trả.

      nhìn chăm chăm.

      có thích chấp nhận giúp đỡ ?” trắng ra.

      “Còn tùy thuộc vào ai là người đề nghị nữa.”

      “Em.” khoanh tay lại, phần nào hài lòng với câu trả lời của mình, cho dù có thề mạng sống của mình, cũng biết tại sao. “Chỉ cần tưởng tưởng tình thế bị đảo ngược.”

      “Vậy hãy giả vờ xem vấn đề này là thứ mà em thông thạo, vậy ừ, rất vui để nhận giúp đỡ của em.” cũng khoanh tay lại, khá là hài lòng với bản thân mình. câu hoàn hảo, vừa xoa dịu vừa nhún nhường, và mang chút ý nghĩa nào hết.

      chờ trả lời, nhưng sau lúc chỉ lắc đầu với rồi , “Em phải quay về đây.”

      “Họ lạc mất em à?”

      “Tốt hơn hết là họ nên để lạc mất em,” lầm bầm.

      “Trật mắt cá chân,” lẩm bẩm. Gật đầu thông cảm với .

      quắc mắt giận dữ và quay người bỏ . Nhưng lại sai hướng.

      “Honoria!”

      quay lại.

      cố nín cười khi chỉ đường cho . “Bristan ở hướng kia.”

      nghiến răng nhưng chỉ , “Cảm ơn,” và bỏ . Nhưng xoay người quá nhanh và bị hụt chân. la toáng lên khi cố giữ thăng bằng, Marcus hành động như những quý ông khác tự động làm. xông về trước để đỡ .

      Ngặt nỗi lại vấp phải cái hang chuột chũi chết giẫm kia.

      kinh ngạc thốt lên những từ có hơi báng bổ, xấu hổ thừa nhận. Cả hai người họ ngã xuống khi mất thăng bằng, họ té xuống đất cái ạch. Honoria nằm ngửa và Marcus ở ngay phía .

      ngay lập tức chống khuỷa tay, cố gắng chống lấy phần nào trọng lượng của mình khi nhìn xuống . tự nhủ làm vậy chỉ để xem có ổn . sắp sửa hỏi khi hít thở trở lại khi nhìn , cũng cố hít thở. Môi hé ra, mắt sửng sốt, và làm những gì mà người đàn ông làm. cúi đầu xuống hôn .

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 5



      phút trước Honoria vẫn còn đứng vững - ồ, được rồi, hẳn đứng vững. chỉ muốn nhanh chóng rời xa khỏi Marcus và xoay người quá nhanh nên bị trượt chân và mất thăng bằng.

      Nhưng hầu như lấy lại được thăng bằng, và thực tế là đứng vững trở lại trong tích tắc nữa thôi nếu như Marcus bổ nhào vào ( theo đúng nghĩa đen ).

      Cú ngã đủ làm mất phương hướng rồi, nhưng , vai còn đập mạnh vào bụng làm phổi tống hết khí ra ngoài. Cả hai người họ ngã nhào ra đất, Marcus nằm ngay phía .

      Ngay lúc đó hoàn toàn thể suy nghĩ được gì nữa.

      chưa bao giờ biết đến cảm giác cơ thể người đàn ông áp sát vào người mình – lạy Chúa, làm chuyện này từ khi nào vậy? Khi khiêu vũ, thỉnh thoảng có đến gần với bạn nhảy hơn phép tắc thông thường, nhưng chưa bao giờ giống như thế này. Sức nặng của , hơi nóng của . Cảm giác thô sơ kì quặc, thậm chí điều kì lạ hơn là hầu như cảm thấy dễ chịu.

      mấp máy môi để , nhưng khi nằm đó nhìn chăm chăm vào , thể thốt lên được từ nào. nhìn khác lạ. biết người đàn ông này gần như cả đời – vậy tại sao chưa bao giờ chú ý đến hình dạng của miệng ? Hay đôi mắt . biết mắt có màu nâu, nhưng giờ đây trông chúng có nhiều màu sắc đến kinh ngạc, với những đốm màu hổ phách gần cạnh mống mắt. Thậm chí ngay lúc này, mắt có vẻ đổi màu khi cúi xuống gần hơn.

      Gần hơn?

      Ôi lạy Chúa. Có phải sắp sửa hôn ? Marcus á?

      nín thở. Môi hé ra. cứng người lại trong đề phòng, và tất cả những gì có thể nghĩ là –

      gì cả. Hay ít ra đó là những gì nên suy nghĩ, bởi vì Marcus hầu như dứt khoát hề có ý định hôn . phun ra tràng những lời nguyền rủa mà được nghe kể từ khi Daniel bỏ , sau đó giật mạnh người ra khỏi , bước lùi lại và rồi –

      “Quỷ !”

      loạt những động tác điên cuồng xảy ra theo sau bằng tiếng thịch cùng tiếng càu nhàu và hàng loạt những lời báng bổ khác mà Honoria còn lâu mới hiểu để cảm thấy bị xúc phạm. Thở ra đầy sợ hãi, chống hai khuỷa tay để ngồi dậy. Marcus nằm dài mặt đất, và từ biểu mặt của , lúc này chắc hẳn bị thương.

      có sao ?” điên cuồng hỏi , cho dù ràng là ổn chút nào.

      “Là cái hang,” cáu cẳn, nghiến răng lại để chịu đựng cơn đau. Và rồi như để cho dễ hiểu hơn, thêm vào, “ lần nữa.”

      “Em xin lỗi,” nhanh khi nhanh chóng đứng lên. Và rồi, bởi vì ràng hoàn cảnh này đòi hỏi câu xin lỗi sâu sắc hơn nên lại lần nữa. “Em rất xin lỗi.”

      im re.

      phải biết là em hề có ý định…” hết được. vài lời lấp bấp cho qua chuyện có ích gì, và quả trông cũng muốn nghe .

      che giấu bồn chồn, nhích từ từ đến chỗ . vẫn còn nhổm người mặt đất. Đất dính đầy đôi bốt và cái quần ống túm của . Và cả áo khoác của nữa.

      Honoria cau mày hối lỗi. như thế này. Marcus chưa bao giờ là người khó tính quá mức, nhưng cái áo khoác đó đúng là đẹp .

      “Marcus?” ngượng ngùng hỏi.

      quắc mắt dữ tợn. Mặc dù ràng là có ý quắc mắc với nhưng như thế cũng đủ làm dám với rằng đầu dính đầy lá khô.

      hơi lăn người qua bên cho đến khi nằm ngửa ra, rồi nhắm mắt lại.

      Môi há ra, định gì đó, nhưng rồi chờ đợi. hít vào hơi, hơi khác, rồi hơi nữa, và khi mở mắt ra, nét mặt của thay đổi. trông bình tĩnh hơn.

      Tạ ơn Chúa.

      Honoria hơi nhích người về trước. vẫn nghĩ mình phải cẩn thận khi gần quanh , nhưng thấy có thể đủ bình tĩnh để mạo hiểm đến gần, “Em giúp đứng lên nhé?”

      lát nữa ,” càu nhàu. ngồi dậy, tóm lấy bắp chân để nâng cái chân bị thương ra khỏi hang.

      Cái hang, Honoria để ý, giờ to hơn đáng kể vì vấp vào nó hai lần.

      quan sát khi cẩn trọng xoay xoay cổ chân của mình. gập chân ra trước và sau, từ bên này qua bên kia. Có vẻ như gập chân qua lại là nguyên nhân làm đau đớn.

      có nghĩ là chân gãy rồi ?” hỏi.

      .”

      “Bị trật cổ chân?”

      càu nhàu đồng ý.

      có –“

      xiên bằng cái liếc dữ tợn làm im bặt ngay lập tức. Nhưng sau mười lăm giây nhăn mặt vì cơn đau của , ngăn được bản thân. “Marcus?”

      nhìn mặt khi gọi tên , và quay lại khi nghe gọi. Tuy nhiên dừng di chuyển.

      có nghĩ nên cởi đôi bốt ra ?”

      trả lời.

      “Phòng khi cổ chân bị sưng lên.”

      biết” – dừng lại, thở ra hơi, rồi tiếp tục với tông giọng có vẻ bình tĩnh hơn – “tại sao phải cởi đôi bốt ra. chỉ suy nghĩ.”

      gật đầu mặc dù vẫn quay lưng lại với . “Dĩ nhiên, chỉ cần cho em biết, eh…”

      ngừng di chuyển lần nữa.

      thực lùi lại bước. “Đừng bận tâm.”

      vươn người tới trước để sờ cổ chân bị thương qua đôi bốt, có lẽ để kiểm tra chỗ sưng. Honoria vòng qua để có thể nhìn thấy mặt . cố gắng xem xét mức độ đau đớn qua nét mặt của , nhưng dễ dàng gì. trông cực kì giận dữ đến nỗi ai đó nên gì vượt quá giới hạn.

      Đàn ông lố bịch theo kiểu đó. biết là lỗi của khi bị trặc cổ chân, và hiểu có chút cáu kỉnh với , nhưng mà, ràng là cần giúp. Trông có vẻ thể tự đứng bằng chân được, gì đến bộ về Fensmore. Nếu suy nghĩ hợp lí, thấy điều đó và cho phép giúp đỡ sớm hơn là muộn. Nhưng , cần phải cáu cẳn như con hổ bị thương, như thể điều đó làm cảm thấy mình có thể xoay xở được trong tình huống này.

      “Eh um…” nuốt xuống. “Chỉ là em muốn chắc em làm điều đúng đắn…Em có thể giúp gì cho , hay tốt nhất là em nên làm ồn nữa?”

      khoảng lặng đáng sợ, rồi , “Em có thể cởi đôi bốt ra dùm ?”

      “Dĩ nhiên rồi!” vội . “Đây, để em, eh…” từng làm chuyện này cách đây rất lâu rồi, khi còn là bé giúp đỡ cho cha , nhưng phải kể từ lần cuối, phải với người đàn ông chỉ vừa mới nằm người hai phút trước.

      cảm thấy mặt bỏng cháy. Cái ý nghĩ quỷ quái đó đến từ đâu thế? Đó chỉ là tai nạn. Và đây là Marcus. cần nhớ điều này. Marcus. Chỉ là Marcus mà thôi.

      ngồi đối diện với . Cách xa ở cuối cái chân duỗi thẳng ra của , nắm chặt chiếc bốt bằng tay đặt ở mặt sau của cổ chân và tay kia ở lòng bàn chân . “ sẵn sàng chưa?”

      gật đầu chắc chắn.

      kéo ở phần cổ chân và đẩy ở phần lòng bàn chân, nhưng Marcus kêu lên tiếng đầy đau đớn làm bỏ chân ra ngay lập tức.

      có sao ?” gần như nhận ra được giọng của mình nữa. kêu lên kinh hãi.

      “Thử lại lần nữa ,” cộc cằn .

      chắc chứ? Bởi vì –“

      “Hãy làm ,” nghiến răng.

      “Tốt thôi.” nắm lấy chân lên lần nữa, nghiến chặt răng, rồi kéo mạnh. Lần này Marcus kêu lên, nhưng thốt ra thanh rất kinh khủng, giống loài vật nào đó tạo ra trước khi chúng bị bắt im lặng. Cuối cùng, Honoria thể chịu nổi thêm nữa, bỏ cuộc. “Em nghĩ có hiệu quả đâu.” nhìn lại . “Ý em là em bao giờ cởi nó ra được.”

      “Thử lại lần nữa ,” . “Đôi bốt này phải lúc nào cũng dễ cởi ra.”

      ‘Giống như vầy à?” hỏi, hoàn toàn tin. Người ta cởi váy áo của các quý bà là chuyện tưởng.

      “Honoria.”

      “Được rồi.” thử lại lần nữa nhưng có tiến triển. “Em xin lỗi, nhưng em nghĩ phải cắt nó ra khi về nhà thôi.”

      thoáng đau khổ lướt qua mặt .

      “Chỉ là đôi bốt thôi mà,” lẩm bẩm cảm thông.

      phải vì đôi bốt,” nạt lại. “Đau như quỷ ấy.”

      “Ồ,” nuốt xuống. “Xin lỗi.”

      giận rung người. “Em phải giúp đỡ với cái chân này.”

      gật đầu và đứng dậy. “Đây, để em nắm tay .”

      nắm tay và đứng phắt lên, nhưng thể lấy được thăng bằng. Sau giây ngã xuống.

      Honoria nhìn xuống tay mình. Tay trống rỗng và lạnh lẽo.

      “Em phải đỡ ở dưới cánh tay ,” .

      Lúc đầu chuyện này có thể làm sốc, nhưng sau khi cố gắng cởi đôi bốt ra cho , thấy chuyện này thể nào đúng phép tắc hơn được nữa.

      lại gật đầu và cúi xuống, trượt tay vòng qua người . “Được rồi,” và thở dốc khi ráng sức đỡ đứng dậy. Cảm giác lạ lùng và quá sức ngượng nghịu khi giữ chặt thế này. Và cũng mỉa mai. Nếu vấp cái hang và đâm sầm vào , đây chắc hẳn là khoảnh khắc gần gũi nhất mà từng có với .

      Dĩ nhiên nếu vấp phải cái hang lần nữa, họ rơi vào hoàn cảnh này.

      Với dẫn dắt từ Honoria và những câu nguyền rủa từ phía Marcus, họ cùng giúp đứng dậy. Honoria bước lùi lại, tạo ra khoảng cách giữa họ, mặc dù đặt tay lên vai để giúp đứng vững. “ có thể chịu sức nặng bằng chân đó được ?” hỏi.

      biết,” trả lời, rồi kiểm tra thử. bước bước, nhưng mặt xoắn lại vì đau đớn khi bước .

      “Marcus?” do dự hỏi.

      ổn thôi.”

      Với trông khủng khiếp. “ chắc ?” hỏi, “bởi vì em nghĩ—“

      sa—ui!” Vì bị trượt chân nên chộp lấy vai để giữ khỏi ngã.

      Honoria kiên nhẫn chờ trong khi ổn định lại, chìa tay kia ra để có thêm thăng bằng. nắm chặt tay , và lần nữa lại chú ý đến bàn tay đẹp đẽ của , to lớn, ấm áp. Và an toàn, mặc dù chắc điều đó có ý nghĩa gì.

      “Có thể cần giúp đỡ,” , khó khăn để thừa nhận.

      “Dĩ nhiên. Em chỉ…a…” ngã về trước, rồi điều chỉnh lại vị trí của mình.

      “Đứng sát vào ,” . “ dựa vào người em.”

      gật và để tay choàng qua vai . Cảm giác nặng. Và tuyệt. “Được rồi,” , trượt tay vòng qua eo của . “Giờ đường nào về Fensmore?”

      hất đầu ra hiệu. “Ở đằng kia.”

      xoay cả hai đến hướng đó, rồi , “ ra, thêm câu hỏi chính đáng nữa nhé, từ đây đến Fensmore bao xa?”

      “Ba dặm.”

      “B—“ kịp dừng lại, chuyển từ tiếng la thất thanh sang tông giọng bình thường. “ ngại quá, nhưng có phải vừa mới là ba dặm ?”

      “Khoảng đó đấy.”

      Có phải ấy bị mất trí rồi ? “Marcus, làm sao em có thể đỡ tới ba dặm được. Chúng ta phải về nhà Royle thôi.”

      “Ồ ,” cực kì nghiêm túc. “ xuất ở ngưỡng cửa nhà họ trong tình trạng này đâu.”

      Honoria thầm đồng ý với . bá tước còn độc thân và bị thương, hoàn toàn phụ thuộc vào lòng tốt của bà Royle? Bà ấy xem đây là món quà từ thượng đế. chắc chắn thấy mình bị đưa tới phòng bệnh trước khi kịp phản đối. Với Cecily là người chăm sóc cho .

      “Dù sao em cũng cần dìu hết quãng đường đâu,” . “Chân khá hơn khi bước .”

      nhìn . “ vô nghĩa.”

      “Chỉ cần giúp về nhà thôi, được ?” nghe có vẻ kiệt sức. Có lẽ là cáu kỉnh. Hay có thể là cả hai.

      “Em cố,” đồng ý, nhưng chỉ vì biết có kết quả. cho cùng lắm là năm phút trước khi chịu thua.

      Họ tập tễnh được vài mét, rồi Marcus , “ cái hang chuột chũi phải hơn nhiều.”

      “Em biết. Nhưng em cần nó phải vừa với bàn chân em.”

      bước bước khác, rồi khập khiễng thêm bước nữa. “Lúc đó em nghĩ chuyện gì xảy ra?”

      thở dài. còn gì có thể làm thấy xấu hổ được nữa. Có vẻ như cần giả vờ tỏ ra kiêu hãnh làm gì. “Em biết,” chán nản. “Em nghĩ bạch mã hoàng tử đến cứu em. Có lẽ là đưa em về nhà giống như em giúp đây.”

      liếc nhìn . “Và bạch mã hoàng tử là…”

      nhìn như thể bị điên rồi. Chắc nghĩ cho biết tên chứ.

      “Honoria…,” thúc giục .

      phải việc của .”

      cười thầm. “Em nghĩ làm gì với thông tin đó?”

      “Em chỉ muốn—“

      “Em làm cà nhắc đây này, Honoria.”

      đòn , nhưng hiệu quả.

      “Ồ, tốt thôi,” , từ bỏ tranh cãi với . “Nếu như muốn biết, đó là Gregory Bridgerton.”

      Marcus dừng bước và kinh ngạc nhìn . “Greg—“

      “Người nhất,” cắt ngang. “Ý em là con trai út. Người chưa kết hôn.”

      biết cậu ta là ai.”

      “Tốt, vậy , có gì ổn với ngài ấy?” xong hếch mặt lên và chờ .

      nghĩ trong lúc. “ có gì.”

      – chờ .” chớp mắt. “ có gì á?”

      lắc đầu, thay đổi tư thế chút; cái chân còn lành lặn của sắp tê cứng . “ nghĩ được gì ngay lúc này.” Điều đó đúng. thể chọn ai tốt hơn Gregory Bridgerton được nữa.

      sao?” hỏi cách kinh ngạc. “ thấy ngài ấy có chỗ nào đáng chê trách à.”

      Marcus giả vờ suy nghĩ về chuyện đó thêm chút nữa. ràng là đóng vai trò trong chuyện này, chắc chắn là kẻ bất lương rồi. Hoặc nếu phải, lão già cộc cằn. “ nghĩ cậu ta hơi trẻ,” . ra hiệu về cái cây bị đổ cách đó khoảng năm mét. “Giúp đến đó, được ? cần ngồi xuống.”

      Cùng nhau họ tập tễnh tới khúc cây to và dài. cách cẩn thận, Honoria gỡ tay ra khỏi vai nhàng đặt ngồi xuống. “Ngài ấy quá trẻ,” .

      Marcus nhìn xuống chân mình. Nó có vẻ bình thường bên trong đôi bốt, nhưng bây giờ cảm thấy như có ai đó đeo cái xiềng vào chân . Và rồi nhồi nhét mọi thứ trong đôi bốt. “Cậu ta vẫn còn học đại học,” .

      “Ngài ấy lớn tuổi hơn em.”

      nhìn lại . “Gần đây cậu ta có đá con chó nào ?”

      “Chuyện đó em biết.”

      “Chà, vậy đấy.” dùng bàn tay rảnh rang của mình ra dấu với chuyển động dang rộng lạ thường. “Em có lời chúc phúc của .”

      Mắt nheo lại. “Tại sao em lại cần lời chúc phúc của ?”

      Chúa ơi, khó khăn. “Em cần. Nhưng lẽ quá khó khăn để nhận nó à?”

      ,” chậm rãi, “nhưng…”

      chờ. Và rồi , “Nhưng gì?”

      “Em biết.” phát từng từ cách khác thường, mắt chưa bao giờ rời khỏi mắt .

      nhịn cười. “Tại sao em lại nghi ngờ lí do của ?”

      “Ồ, em biết,” trả lời chế nhạo. “Có lẽ bởi vì dành cả mùa vũ hội vừa rồi để soi mói em.”

      có.”

      khịt mũi. “ có.”

      “Có thể là soi mói hay hai người theo đuổi em” – chết tiệt, có ý định vậy— “nhưng phải là em đâu.”

      “Vậy là theo dõi em,” đắc thắng.

      “Dĩ nhiên là rồi,” dối. “Nhưng phải là rất nhớ em đâu.”

      thở ra kinh hoàng. “ có ý gì?”

      Quỷ , giờ đối mặt với nó rồi đây. “ có ý gì hết. Em ở London. ở London.” Khi có phản ứng, thêm vào, “ cũng có gặp mặt những quý khác nữa.” Và rồi, trước khi kịp nhận ra đó là điều tệ hại nhất mà có thể ra, thêm vào, “em chỉ là người duy nhất mà nhớ.”

      trở nên cực kì im lặng, rồi nhìn chằm chằm vào với cái biểu nghiêm nghị đầy ám ảnh của riêng . ghét làm như vậy. Với biểu đó cho thấy suy nghĩ rất lung, hoặc biết gì đó quá nhiều, và cảm thấy mình bị lột trần. Thậm chí khi còn , hiểu sâu sắc hơn những thành viên còn lại trong gia đình. Điều đó chẳng có nghĩa lí gì cả, hầu hết thời gian là Honoria vui vẻ và dễ chịu, nhưng khi nhìn kiểu đó với đôi mắt màu tím oải hương tuyệt đẹp, nhận ra những gì mà gia đình bao giờ làm được, đó là thấu hiểu .

      thấu hiểu mọi người.

      lắc đầu, cố gắng xua những kí ức đó. muốn nhớ về gia đình , nhớ về việc cảm thấy thế nào khi ngồi ăn tối cùng họ, trở thành phần của thế giới đó. Và cũng muốn nhớ về nữa. muốn nhìn vào mặt và biết chính xác màu mắt y như màu hoa dạ lan hương vừa mới nở rộ. Chúng thường nở vào thời gian này trong năm, và thường hay nghĩ – chỉ thoáng trước khi xua những ý nghĩ ấy – rằng những đóa hoa đó là của . Nhưng phải cánh hoa; chúng quá đậm màu. Mắt của Honoria trùng màu với phần đài hoa nơi mà có màu quá xanh.

      Ngực thắt lại; cố gắng hít thở. muốn nghĩ về cái thực tế là có thể nhìn vào bông hoa và chỉ ra chính xác nơi nào cánh hoa trùng với màu mắt của .

      ước chi điều gì đó, nhưng dĩ nhiên là . phải bây giờ, phải khi thực tế là mong chờ lảm nhảm.

      Và rồi cuối cùng, nhàng, “Em có thể giới thiệu .”

      “Gì cơ?” biết cái gì nữa.

      “Em có thể giới thiệu ,” lần nữa, “với mấy quý trẻ tuổi biết họ.”

      Ôi, lạy Chúa cao, nghĩ đó là vấn đề sao?Rằng gặp gỡ mọi quý ở London; chỉ là biết bất kì ai trong số họ.

      “Em rất vui khi làm vậy,” tử tế.

      Tử tế?

      Hay thương hại?

      cần đâu,” lỗ mãng.

      , dĩ nhiên, được giới thiệu—“

      chỉ thích—“

      nghĩ họ ngu ngốc—“

      “Họ toàn chuyện đâu vào đâu—“

      “Ngay cả em cũng trở nên vô vị—“

      là,” , hăm hở kết thúc cuộc đối thoại này, “ ghét London.”

      lớn tiếng hơn là tưởng, và thấy mình như thằng ngốc. thằng ngốc hầu như chắc chắn dùng tới dao với đôi bốt tốt-thứ-hai của ta. “ có kết quả đâu,” .

      trông bối rối.

      “Chúng ta bao giờ về tới Fensmore với tình trạng này. có thể thấy đấu tranh để kìm lại câu Em--bảo-mà và lên tiếng để cả hai người họ khỏi thấy bị sỉ nhục, “Em trở về Bricstan. Nó gần hơn, và em biết đường .” Rồi nhớ chuyện với ai. “Em biết đường mà, phải ?”

      Vì uy tín của , thấy bực mình. “Em chỉ cần hết con đường mòn này cho đến khi thấy cái ao . Rồi leo lên đồi, và em gần như về đến nơi.”

      gật đầu. “Em kêu người tới giúp . phải từ Brisctan. Gởi lời chỉ dẫn tới Fensmore. Cho Jimmy.”

      “Jimmy?”

      “Người chăm sóc ngựa của . Chỉ cần ở cn đường mòn ở Fensmore cách nhà khoảng ba dặm. Ông ấy biết phải làm gì.”

      mình ở đây có ổn ?”

      “Chỉ cần trời mưa,” châm biếm. Hai người cùng nhìn lên trời. đám mây đen dày đặc trải dài cách đáng ngại qua bầu trời. “Khỉ ,” .

      “Em chạy,” .

      “Đừng.” có khả năng vấp vào cái hang , và rồi họ ở đâu? “Chúng ta cần em cũng bị vấp chân và té ngã đâu.”

      quay người rời , rồi dừng lại và . “ gởi thư cho em khi về nhà an toàn chứ?”

      “Dĩ nhiên.” thể nhớ lần cuối cùng gởi thư cho ai đó để báo rằng về-nhà-bình-yên là khi nào. Cảm giác bối rối khi làm vậy. Nhưng cũng dễ chịu.

      nhìn quay , lắng nghe cho đến khi tiếng bước chân biến mất. Mất bao lời mới có người tới giúp ? cần về đến Brisctan, cách đây khoảng hơn dặm, và cứ cho là bị lạc đường . Rồi phải viết thư và kêu người đưa đến Fensmore. Rồi Jimmy phải đóng yên cho hai con ngựa và ông phải xuyên qua rừng cây nơi mà thích hợp cho việc bộ hơn.

      giờ? , chín mươi phút. Chắc chắn là hơn nữa.

      trượt người mặt đất sao cho có thể dựa người vào thân cây bị đổ. Chúa ơi, mệt quá. Cổ chân bị thương của quá đau làm ngủ được. Nhưng dù sao cũng nhắm mắt lại.

      Đó là khi cảm nhận được hạt mưa đầu tiên.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 6



      Khi Honoria về đến Bricstan, ướt sũng cả người. Cơn mưa bắt đầu rơi sau khi bỏ Marcus lại chỗ cái cây đổ được năm phút. Lúc đầu chỉ là mưa thôi – có vài giọt mưa ở chỗ này chỗ kia. Đủ để bực mình, nhưng đủ để gây tổn hại.

      Nhưng ngay khi hết con đường mòn cơn mưa bắt đầu mạnh dữ dội. chạy qua bãi cỏ nhanh như có thể, nhưng cũng chẳng có gì khác biệt. Mười giây trong cơn mưa như trút và ướt như chuột lột.

      thậm chí còn dám nghĩ đến Marcus, bị bỏ lại trong rừng ít nhất cũng giờ rồi. cố gắng nhớ lại nơi mà bỏ ở đó. Liệu mấy cái cây có che mưa cho ? Giờ vẫn là mùa xuân, và những cành cây chưa mọc lá sum suê.

      Lúc đầu thử vào Brisctan bằng cửa hông, nhưng nó bị khóa nên phải men theo tòa dinh thự để đến đằng trước. Cánh cửa mở ra trước khi có thể gõ cửa, và ngã nhào vào trong.

      “Honoria!” Sarah thét lên, chạy nhào tới trước để đỡ . “Em nhìn thấy chị qua cửa sổ. Chị ở đâu vậy? Em phát điên lên được. Chúng em gần như cho người tìm chị. Chị chị ra ngoài để hái hoa, nhưng rồi chị quay về.”

      Honoria cố gắng chen vào giữa những câu của Sarah, nhưng chỉ xoay xở đủ để hít thở và , “Dừng lại.” nhìn xuống, những vũng nước nằm dưới chân . dòng nước chảy từ từ tới chỗ bức tường.

      “Chúng ta cần lau khô người chị,” Sarah . nắm tay Honoria. “Chị lạnh cóng đây này.”

      “Sarah, dừng lại.” Honoria giật tay ra khỏi tay Sarah rồi túm lấy vai của em họ. “Làm ơn. Chị cần giấy. Chị phải viết thư.”

      Sarah nhìn như thể bị điên.

      “Ngay bây giờ, chị phải—“

      “Quý Honoria!” bà Royle vội vã bước vào hành lang. “Con làm tất cả chúng ta lo quá! Con ở cái chỗ quỷ quái nào vậy?”

      “Con chỉ kiếm vài bông hoa thôi ạ,” Honoria dối, “nhưng làm ơn, con cần phải viết thư.”

      Bà Royle sờ trán . “Con có triệu chứng bị sốt.”

      “Chị ấy run lẩy bẩy kìa,” Sarah . nhìn bà Royle. “Chị ấy ắt hẳn bị lạc. Trông chị ấy khiếp sợ kìa.”

      “Vâng, vâng,” Honoria , sẵn sàng đồng ý với bất kì lời sỉ nhục nào nếu điều đó đồng nghĩa với việc kết thúc cuộc chuyện này. “Nhưng làm ơn, chỉ cần nghe chị lát thôi. Chị phải làm cho lẹ. Đức ngài Chatteris bị bỏ lại ở trong rừng, và chị với ngài ấy chị --“

      “Cái gì?” bà Royle rít lên. “Con cái gì vậy?”

      cách ngắn gọn, kể lại câu chuyện mà bịa ra đường về nhà. lang thang ra khỏi mọi người và bị lạc đường. Đức ngài Chatteris dạo trong rừng. với rằng đó là con đường qua lại giữa hai điền sản. Rồi bị trật cổ chân.

      Điều đó hầu như là .

      “Chúng ta mang ngài ấy về đây,” bà Royle . “Ta cho người ngay bây giờ.”

      ,” Honoria , vẫn còn bị hụt hơi. “Ngài ấy muốn về nhà. Ngài ấy bảo con gởi thư cho người giữ ngựa của mình. Ngài ấy bảo con chính xác những gì cần .”

      ,” bà Royle cứng rắn. “Ta nghĩ ngài ấy nên đến đây.”

      “Bà Royle, làm ơn. Mỗi giây chúng ta tranh cãi, ngài ấy bị bỏ lại trong cơn mưa ngoài kia.”

      Bà Royle ràng đấu tranh tư tưởng, nhưng cuối cùng bà gật đầu rồi , “theo ta.” Có cái bàn viết trong hốc tường ở cuối hành lang. Bà lấy ra giấy, bút, mực rồi bước qua bên để Honoria có thể ngồi xuống. Nhưng những ngón tay của Honoria tê cóng; gần như thể cầm được cây bút. Và tóc chắc chắn làm ướt tờ giấy.

      Sarah bước tới. “Chị có muốn em làm giúp chị ?”

      Honoria gật đầu biết ơn và chính xác những gì cần viết cho Sarah, trong khi hoàn toàn phớt lờ bà Royle lảng vảng đằng sau và thường xen ngang vào những lời bình luận mà bà nghĩ là có ích.

      Sarah viết xong lá thư, kí tên là Honoria, và rồi, với cái gật đầu của Honoria, trao lá thư cho bà Royle.

      “Làm ơn kêu người cưỡi ngựa nhanh nhất gởi lá thư này ,” Honora cầu xin.

      Bà Royle cầm lá thư và vội vàng mất. Sarah ngay lập tức đứng dậy và đỡ lấy chị họ của mình. “Chị cần được sưởi ấm,” bằng giọng thể tranh cãi được. “Chị phải với em ngay bây giờ. Em kêu hầu đun nước tắm rồi.”

      Honoria gật đầu. làm những gì cần làm. Bây giờ sắp quỵ xuống đến nơi.

      B uổi sáng bình minh ngày hôm sau trong xanh đến tức cười. Honoria ngủ thẳng giấc suốt mười hai giờ, cuộn mình dưới chăn, với cục đá chườm nóng ở chân . Sarah lẻn vào phòng vào lúc nào đó để với họ nhận được thư từ Fensmore; Marcus về nhà an toàn và chắc chắn giường, với đá chườm nóng ở chân .

      Nhưng khi Honoria mặc đồ vào, vẫn thấy lo lắng. hoàn toàn bị lạnh cóng khi về đến Brisctan và ở ngoài mưa lâu hơn . Trời cũng có gió nữa; nghe những cái cây kêu xào xạc và cọt kẹt qua cửa sổ khi tắm. Marcus nghi ngờ gì bị cảm lạnh. Và nếu như cổ chân bị trật mà bị gãy sao? Họ có mời bác sĩ phẫu thuật đến để chữa cho chưa? Họ có biết phải làm gì ?

      Mà tiện thể, ‘họ’ là ai vậy? Theo như biết Marcus có người thân. Ai chăm sóc nếu bệnh? Có bất kì ai khác ở Fensmore ngoài các người hầu ?

      phải kiểm tra sức khỏe của . Nếu thể nào sống được với chính mình.

      Sau bữa ăn sáng, những vị khách khác ngạc nhiên khi thấy . Những quý ông quay về Cambrigde, nhưng những quý vẫn lượn lờ quanh bàn, ăn trứng bác và bánh mì nướng.

      “Honoria!” Sarah thét. “Chị ra khỏi giường làm cái quái gì vậy?”

      “Chị hoàn toàn khỏe mạnh,” Honoria đoan chắc với . “Chị thậm chí bị sổ mũi.”

      “Đêm qua mấy ngón tay của chị ấy lạnh như băng,” Sarah với Cecily và Iris. “Thậm chí chị ấy còn thể cầm nổi cây bút.”

      có gì mà bồn tắm nóng và đêm ngủ ngon thể chữa được,” Honoria . “Nhưng sáng nay chị muốn đến thăm Fensmore. Là lỗi của chị khi đức ngài Chattteris bị trật cổ chân, và chị cảm thấy chị cần phải đến thăm ngài ấy.”

      “Làm sao mà nó là lỗi của chị?” Iris hỏi.

      Honoria gần như cắn môi mình. quên mất đó là trong những yếu tố bị quên mất trong câu chuyện của . “ ra có gì,” ứng biến. “Chị vấp phải cái rễ cây và ngài ấy bước tới để đỡ chị. Ngài ấy ắt hẳn vấp vào cái hang chuột chũi.”

      “Ồ, em ghét mấy cái hang,” Iris .

      “Chị thấy nó ngọt ngào,” Cecily thêm vào.

      “Em phải tìm mẹ của chị.” Honoria , “Em cần phải chuẩn bị cỗ xe ngựa. Hoặc em nghĩ em có thể cưỡi ngựa. Trời còn mưa nữa rồi.”

      “Chị cần ăn sáng trước ,” Sarah .

      “Bà ấy bao giờ để em mình đâu,” Cecily trả lời. “Fensmore là nhà của đàn ông độc thân.”

      “Ngài ấy khó mà ở mình,” Iris . “Ngài ấy chắc là có rất nhiều người hầu.”

      “Ít nhất là trăm, chị nghĩ vậy,” Cecily . “Em thấy ngôi nhà bao giờ chưa? Nó to khổng lồ. Nhưng đó phải là vấn đề.” quay sang Honoria. “Ngài ấy vẫn sống mình. có ai làm người kèm thích hợp.”

      “Em mang ai đó với em,” Honoria sốt ruột . “Em quan tâm. Em chỉ muốn thôi.”

      “Mang ai đó với con tới chỗ nào?” bà Royle hỏi, bước vào phòng ăn sáng.

      Honoria lập lại cầu của với bà Royle, bà ngày lập tức đồng ý. “Tất nhiên, chúng ta phải biết sức khỏe của bá tước ra sao. đúng mực nếu chúng ta làm vậy.”

      Honoria chớp mắt. mong đợi mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.

      “Ta với con,” bà Royle .

      “Mẹ,” Cecily , “nếu mẹ , con cũng .”

      Bà Royle ngừng lại để xem xét, nhưng trước khi bà có thể trả lời, Sarah , “Nếu Cecily , con cũng .”

      “Tại sao?” Cecily hỏi.

      “Em cũng phải công bằng,” Iris tỉnh khô,” rằng dù dưới bất kì tình huống nào em cũng .”

      “Con quan tâm ai với con,” Honoria , cố gắng cáu gắt như tưởng. “Con chỉ muốn lên đường càng nhanh càng tốt.”

      “Cecily với con,” bà Royle . “Ta ở đây với Sarah và Iris.”

      Sarah hiển nhiên bị mất lượt trong chuyện này, nhưng tranh cãi. Cecily, mặt khác, nhảy dựng lên với nụ cười tươi rói mặt.

      “Cecily, lên lầu và bảo Peggy làm tóc lại cho con,” bà Royle . “Chúng ta thể--“

      “Làm ơn,” Honoria cắt ngang. “Con thực muốn rời ngay lập tức.”

      Bà Royle trông mâu thuẫn, nhưng ngay cả bà cũng thể tự tranh cãi với mình rằng đầu tóc của con bà lại quan trọng hơn sức khỏe của bá tước Chatteris. “Tốt thôi,” bà nhanh nhẹn . “Hai đứa con . Nhưng ta thế này. Nếu ngài ấy bị bệnh nặng, các con phải mực đòi chuyển ngài ấy đến đây để chăm sóc.”

      Honoria hoàn toàn chắc rằng chuyện đó xảy ra đâu, nhưng gì khi sải chân đến cửa trước, Cecily và bà Royle ngay sát gót .

      “Và hãy chắc rằng các con cho ngài ấy biết chúng ta có kế hoạch quay lại Cambrigde trong vài tuần nữa,” bà Royle tiếp tục.

      “Chúng ta quay lại sao?” Cecily .

      , và khi con hoàn thành hết bổn phận của mình, con có thể đến đó mỗi ngày để chăm sóc ngài ấy.” Bà Royle . “Ờ , nếu đó là những gì đức ngài Chatteris muốn.”

      “Dĩ nhiên rồi, thưa mẹ,” Cecily , nhưng trông có vẻ bối rối.

      “Và cho ta gởi lời hỏi thăm đến ngài ấy,” bà Royle tiếp tục.

      Honoria nhanh chóng bước xuống để chờ cỗ xe ngựa được đưa đến.

      “Và với ngài ấy quý ngài Royle và ta mong ngài ấy mau chóng bình phục.”

      “Ngài ấy có thể bị bệnh mà Mẹ,” Cecily .

      Bà Royle quắc mắt với . “Nhưng nếu ngài ấy…”

      “Con gởi đến ngài ấy lời chúc của mẹ,” Cecily kết thúc dùm bà.

      “Xe ngựa đến rồi,” Honoria , gần như tuyệt vọng muốn bỏ .

      “Nhớ đấy!” bà Royle gọi to khi Honoria và Cecily được người hầu đỡ lên. “Nếu ngài ấy bị bệnh, mang ngài ấy—“

      Nhưng cỗ xe lăn bánh mất.

      M arcus vẫn còn ngủ khi người quản gia nhàng vào phòng và cho biết quý Honoria Smythe – Smith và quý Royle đến và đợi trong phòng khách vàng.

      “Tôi có nên cho họ biết rằng ngài thể tiếp khách ?” người quản gia hỏi dò.

      Trong giây lát Marcus bị cám dỗ để có. thấy kinh khủng, và chắc chắn trông rất tệ hại. Cái lúc Jimmy tìm thấy vào buổi chiều hôm trước, run rẩy dữ dội đến nổi thấy ngạc nhiên là bị rụng hết răng ra. Rồi khi về nhà họ phải cắt đôi bốt của . Cái đó đủ tệ rồi – hơi bị thích đôi bốt đó – nhưng người hầu của có hơi mạnh tay chút, và giờ chân trái của Marcus được điểm trang thêm vết sẹo sâu và dài 10cm.

      Nhưng nếu hoàn cảnh của họ có bị đảo ngược lại, cũng khăng khăng được biết tình hình sức khỏe của Honoria bằng chính mắt mình, vì vậy có vẻ như phải để làm điều tương tự. Với còn lại – quý Royle, nghĩ người quản gia vậy – chỉ hi vọng ấy phải là người quá nhạy cảm.

      Bởi vì lần cuối soi gương, có thể thề là da có màu xanh lá cây.

      Với giúp đỡ của người hầu – giúp mặc quần áo và xuống lầu đến phòng khách – Marcus nghĩ trông khá chỉnh tề khi chào hỏi hai quý .

      “Chúa ơi, Marcus,” Honoria thốt lên khi đứng dậy. “ trông như người chết rồi ấy.”

      Có vẻ như sai. “ cũng rất vui khi gặp em, Honoria.” ra dấu về ghế sô pha gần đó. “Em phiền nếu ngồi xuống chứ?”

      , làm ơn, ngồi . Mắt trũng xuống nhiều quá.” nhăn mặt khi nhìn cố gắng tự di chuyển tới gần cái bàn. “Em giúp nhé?”

      , , hoàn toàn ổn.” nhảy lò cò hai lần để đến cạnh cái nệm và rồi hầu như ngã phịch xuống sô pha. Tước vị, có vẻ như, có chỗ trong phòng bệnh.

      “Quý Royle,” , gật đầu với quý kia. gặp hay hai lần suốt những năm qua, khá chắc như vậy.

      “Đức ngài Chatteris,” lịch . “Cha mẹ tôi gởi lời hỏi thăm và chúc ngài mau chóng bình phục.”

      “Cảm ơn,” , gật đầu yếu ớt với . Đột nhiên thấy quá sức mệt mỏi. Chuyến từ giường ngủ xuống lầu ắt hẳn khó khăn hơn tưởng. Đêm qua cũng ngủ ngon giấc. Ngay giây phút đầu đặt xuống gối bắt đầu ho dữ dội và hề có dấu hiệu dừng lại.

      “Xin thứ lỗi,” với hai quý khi đặt tấm nệm lên cái bàn trước mặt, rồi đặt chân lên đó. “Ý muốn định gác chân lên.”

      “Marcus,” Honoria , ngay lập tức thôi giả vờ năng lịch , “ nên rời khỏi giường.”

      ở đó đấy chứ,” tỉnh khô, “cho đến khi được báo là có khách.”

      Câu đó làm nhận được cái nhìn trách mắng khiến liên tưởng đến Pimm, người bảo mẫu của từ-mấy-đời-trước. “ nên với quản gia rằng thể tiếp khách,” .

      sao?” lẩm bẩm. “ chắc chắn em chấp nhận điều đó, ngoan ngoãn về nhà và yên tâm về sức khỏe của .” nhìn qua quý còn lại và nghiêng đầu với cách châm biếm. “ nghĩ gì nào, Royle? Liệu quý Honoria có rời trong im lặng hay ?”

      , đức ngài của tôi,” quý Royle , môi giật giật đầy thích thú. “ ấy khá cứng rắn muốn tự mình gặp ngài.”

      “Cecily!” Honoria phẫn nộ. Marcus lờ .

      “Là vậy đấy, phải , Royle?” , thậm chí còn hùa theo . “Tim tôi ấm áp vì quan tâm của ấy.”

      “Marcus,” Honoria , “dừng lại ngay lập tức.”

      ấy có hơi dai dẳng chút,” .

      “Marcus Holroyd,” Honoria nghiêm nghị , “nếu ngừng trêu chọc em ngay bây giờ, em cho bà Royle biết rằng muốn được chuyển đến Bristan suốt khoảng thời gian bình phục còn lại.”

      Marcus cứng người, cố gắng nín cười. nhìn quý Royle, người cũng cố nhịn cười. Hai người họ đều thua trong trận này rồi.

      “Bà Royle rất háo hức được thể kĩ năng chăm sóc của bà ấy,” Honoria thêm vào với nụ cười cực kì bình thản.

      “Em thắng rồi, Honoria,” Marcus , ngồi lại xuống ghế sô pha có lót nệm. Nhưng tràng cười của làm ho trận, mất gần cả phút mới trấn tĩnh lại được.

      “Đêm qua dầm mưa trong bao lâu?” Honoria gặng hỏi, đứng dậy và sờ trán , làm mắt quý Royle mở to vì thân mật đó.

      có bị sốt ?” lẩm bẩm.

      “Em nghĩ vậy.” Nhưng càu mày khi . “ có hơi nóng chút. Có lẽ em nên lấy cho cái chăn.”

      Marcus định với cần thiết, nhưng thực ra thấy cái chăn nghe có vẻ rất tuyệt. Và thấy dễ chịu cách kì lạ vì gợi ý điều đó. Nên gật đầu.

      “Tôi lấy nó,” quý Royle , đứng nhanh dậy. “Tôi thấy hầu trong hành lang.”

      Khi rời , Honoria ngồi xuống, nhìn qua khóe mắt. “Em xin lỗi,” khi họ mình với nhau. “Em thấy kinh khủng với những gì xảy ra với .”

      xua lời xin lỗi của . “ khỏe lại thôi mà.”

      với em dầm mưa bao lâu,” nhắc .

      tiếng đồng hồ chăng?” đoán. “Có lẽ là hai.”

      thở ra khó nhọc. “Em rất xin lỗi.”

      mỉm cười. “Em thế rồi.”

      “Chà, em có .”

      cố cười với lần nữa, bởi vì đây là cuộc chuyện lố bịch, nhưng thình lình bị cơn ho khác tấn công.

      cau mặt lo lắng. “Có lẽ nên đến Bristan.”

      nên lời, thay vào đó xiên bằng cái nhìn trừng trừng giận dữ.

      “Em lo cho khi ở đây mình.”

      “Honoria,” xoay xở sau khi ho hai lần nữa, “em sớm trở về London. chắc chắn bà Royle là người hàng xóm tử tế nhất, nhưng thích được chăm sóc chữa trị ở chính căn nhà của mình hơn.”

      “Vâng,” Honoria trả lời, lắc lắc đầu, “ kể đến việc bà ấy chắc chắn làm kết hôn với Cecily trước khi tháng này kết thúc.”

      “Có ai mới tên tôi à?” Cecily hỏi háo hức, quay lại phòng với cái chăn màu xanh đen.

      Marcus ho thêm trận nữa, lần này có hơi giả đò.

      “Của ngài đây,” Cecily . bước đến với cái chăn, rồi có vẻ như biết phải làm gì với nó. “Có lẽ em nên giúp ngài ấy,” với Honoria.

      Honoria lấy cái chăn từ Cecily, trải nó ra khi đến gần . “Của đây,” nhàng, cúi người để căng lớp len mềm mại chung quanh . cười dịu dàng khi nhét góc chăn vào. “Có chật quá ?”

      lắc đầu. lạ lùng khi được chăm sóc như vầy.

      Khi làm xong công việc của mình, thẳng người dậy, hít hơi thở sâu vào trước khi thông báo rằng cần trà.

      “Ồ, phải,” quý Royle đồng ý. “Đó là điều hiển nhiên.”

      Lúc này Marcus thậm chí còn thử từ chối. chắc rằng trông rất thảm hại, bị bao bọc trong cái chăn với cái chân gác bàn, và thậm chí dám tưởng tượng họ nghĩ gì mỗi khi bắt đầu ho. Nhưng thấy thế này dễ chịu hơn là làm nhăng xị cả lên, và nếu Honoria nhất quyết là cần trà, vui lòng làm vui vẻ bằng cách uống trà.

      chỉ cho chỗ để cái chuông gọi trà, khi rung chuông xong, ngồi ổn định tại chỗ ngồi của mình đối diện với sau khi người hầu đến và nhận cầu của họ.

      “Có vị bác sĩ nào đến khám cổ chân cho chưa?” hỏi.

      cần thiết,” bảo . “Nó bị gãy.”

      chắc chứ? Đó phải loại chuyện mà người ta muốn đương đầu đâu.”

      chắc.”

      “Em thấy tốt hơn nếu—“

      “Honoria, bình tĩnh nào. Cổ chân bị gãy.”

      “Còn đôi bốt của ?”

      “Đôi bốt của ngài ấy?” quý Royle hỏi. trông bối rối.

      “Cái đó, e là, nó toi rồi,” trả lời.

      “Ôi, Chúa,” Honoria . “Em nghĩ họ phải cắt bỏ đôi bốt ra.”

      “Họ cắt đôi bốt ra à?” Quý Royle lặp lại. “Ôi, khủng khiếp quá.”

      “Cổ chân của ngài ấy bị sưng khủng khiếp,” Honoria với . “Đó là cách duy nhất phải làm thôi.”

      “Nhưng là đôi bốt đấy,” quý Royle dai dẳng.

      “Đó phải là trong những đôi bốt ưa thích của tôi đâu,” Marcus . Cố gắng để làm quý Royle vui vẻ trở lại. trông như thể ai đó chặt đầu con chó con vậy.

      “Em tự hỏi liệu người ta có thể đóng chiếc bốt ,” Honoria trầm ngâm. “Để khớp với chiếc còn lại. Vậy còn là lãng phí nữa.”

      “Ồ, , có hiệu quả đâu,” quý Royle , hình như rất hiểu biết về các chủ đề như thế này. “Đồ da bao giờ khớp với nhau được cả.”

      Marcus được cứu vớt khỏi cuộc thảo luận nhàm chán về giày dép khi bà Wetherby, người quản gia lâu năm của xuất . “Tôi bắt đầu chuẩn bị trà trước khi ngài cầu,” bà cho biết, hối hả bước vào với khay trà.

      mỉm cười, hề thấy ngạc nhiên. Bà lúc nào cũng làm những việc như thế này. giới thiệu bà với Honoria và quý Royle, và khi bà chào Honoria mắt bà sáng lên.

      “Ồ, ắt hẳn là em của ngài Daniel!” bà Wetherby ré lên, đặt khay trà xuống.

      “Là tôi,” Honoria trả lời, tươi cười rạng rỡ. “Vậy là bà biết tôi sao?”

      “Tôi biết. Ngài ấy có ghé thăm vài lần, thường thường là khi ngài bá tước đời trước rời khỏi đây. Và dĩ nhiên ngài ấy có đến hoặc hai lần kể từ khi ngài Marcus trở thành bá tước.”

      Marcus cảm thấy xấu hổ vì cách bà về tuổi thơ của đầy kính cẩn như thế. Nhưng bao giờ khiển trách bà. Bà Wetherby giống như người mẹ đối với trưởng thành của , bà thường chỉ dành cho nụ cười ấm áp hay những lời khuyến khích trong tất cả những người ở Fensmore.

      “Rất vui khi gặp ,” bà Wetherby tiếp tục. “Tôi nghe rất nhiều điều về .”

      Honoria chớp mắt kinh ngạc. “ sao?”

      Marcus cũng chớp mắt ngạc nhiên. thể nhớ lại có bao giờ đề cập tới Honoria với bất kì ai, chứ đừng gì đến quản gia của .

      “Ồ, phải,” bà Wetherby . “Dĩ nhiên là khi họ còn bé. Tôi phải thú nhận điều này, tôi vẫn thường hay nghĩ về như bé. Nhưng bây giờ hoàn toàn trưởng thành rồi, phải ?”

      Honoria mỉm cười và gật đầu.

      “Giờ , dùng trà như thế nào?” bà quản gia hỏi, làm sữa văng tung tóe vào trong ba tách trà sau khi Honoria và quý Royle cho bà biết sở thích của họ.

      quá lâu rồi kể từ khi tôi gặp ngài Daniel,” bà tiếp tục trong khi rót trà cho họ. “Ngài ấy là đứa trẻ tinh quái, nhưng tôi thích ngài ấy. Ngài ấy có khỏe ?”

      im lặng đáng sợ, rồi Honoria nhìn Marcus để cầu cứu. lập tức nuốt xuống và , “Tôi chắc hẳn với bà, bà Wetherby. Đức ngài Winstead rời khỏi đất nước nhiều năm rồi.” với bà phần còn lại của câu chuyện sau, phải trước mặt Honoria và bạn của .

      “Tôi hiểu,” bà , bà hiểu chính xác im lặng đó là dấu hiệu để đừng theo đuổi chủ đề này thêm nữa. Bà nuốt xuống vài lần, rồi cầm cái tách trà đầu tiên đưa cho Honoria. “Và cái này cho ,” bà lẩm bẩm, đưa tách thứ hai cho quý Royle.

      Cả hai người họ cảm ơn bà, và bà đưa cho Marcus tách trà của . Nhưng rồi bà quay sang Honoria. “ đảm bảo ngài ấy uống hết tách trà chứ, thưa ?”

      Honoria cười toe toét. “Chắc chắn rồi.”

      Bà Wetherby cúi xuống và thầm to, “Các quý ông là những bệnh nhân kinh khủng.”

      “Tôi nghe thấy rồi nha,” Marcus bình luận.

      Bà quản gia nhìn tinh nghịch. “Ngài cũng giống thế đấy.” Và với câu đó bà nhún gối chào và rời khỏi phòng.

      Phần còn lại của chuyến viếng thăm diễn ra có chút rắc rối nào. Họ uống trà ( hai tách trà cho Marcus với kiên quyết của Honoria ), ăn bánh bích quy, trò chuyện về những thứ vụn vặt trời dưới đất cho đến khi Marcus bắt đầu ho lại, chính lúc này Honoria khăng khăng phải nghỉ.

      “Dù sao cũng đến lúc bọn em phải rồi,” trong khi đứng cùng với quý Royle. “Em chắc chắn bà Royle rất háo hức khi bọn em quay về.”

      Marcus gật đầu và mỉm cười biết ơn khi họ khăng khăng cần phải đứng vì lợi ích của họ. cảm thấy rất khó chịu, và ngờ rằng phải nuốt xuống niềm kiêu hãnh của mình để cầu người khác mang trở về phòng mất thôi.

      Dĩ nhiên là sau khi hai quý rời khỏi đây.

      kiềm chế tiếng rên rỉ. ghét bị bệnh.

      K hi ở trong xe ngựa, Honoria cho phép bản thân ngồi xuống và thư giãn. Marcus trông yếu ớt, nhưng có gì mà tuần nghỉ ngơi và nước xuýt thịt thể chữa được. Nhưng khoảnh khắc thanh bình của bất ngờ bị cắt ngang khi Cecily thông báo, “ tháng.”

      Honoria nhìn lên, “Gì cơ?”

      “Đó là dự đoán của chị.” Cecily giơ ngón tay trỏ lên, vẽ thành hình vòng tròn , rồi vẽ đường thẳng. “ tháng trước khi đức ngài Chatteris cầu hôn.”

      “Cầu hôn ai?” Honoria hỏi, cố gắng che giấu sửng sốt của mình. Marcus thể bất kì điều gì nào cho thấy thích Cecily, và còn điểm nữa, giống Cecily chút nào khi khoe khoang như thế.

      “Với em, em ngốc ạ.”

      Honoria gần như cứng lưỡi. “Ồ,” , với cảm giác tuyệt vời. “Ồ. Ồ. Ồ. Ồ, .”

      Cecily cười tự mãn.

      , .” Honoria ắt hẳn đáp trả bằng từ đơn tiết ngu ngốc, nhưng con ngốc năng đơn tiết. “,” lần nữa. “Ồ, .”

      “Chị thậm chí sẵn lòng đánh cược,” Cecily tinh quái. “Em kết hôn khi mùa vũ hội kết thúc.”

      “Em hi vọng thế,” Honoria , cuối cùng cũng tìm ra vốn từ vựng của mình, “nhưng phải với đức ngài Chatteris.”

      “Chà, vậy bây giờ là đức ngài Chatteris rồi hả? Em nghĩ rằng chị để ý khi em gọi ngài ấy bằng tên thánh trong toàn bộ thời gian chúng ta ở đó hay sao.”

      “Đó là cách mà em biết ngài ấy,” Honoria bào chữa. “Em biết ngài ấy từ khi em lên sáu.”

      “Có lẽ là thế, cả hai người bọn em…Ồ, chị phải sao đây nhỉ?” Cecily mím môi và liếc nhìn cái mui xe. “Hai người hành xử như thể kết hôn rồi ấy, có lẽ vậy.”

      “Đừng có lố bịch thế chứ.”

      “Chị ,” Cecily , trông hoàn toàn hài lòng với bản thân mình. cười thầm. “Chờ cho đến khi chị với mấy người kia.”

      Honoria gần như nhảy ra khỏi cỗ xe ngựa. “Chị dám đâu!”

      “Chị cho rằng em tự vệ quá nhiều đấy.”

      “Làm ơn, Cecily, em đoan chắc với chị. Em và đức ngài Chatteris nhau, và em, em hứa với chị, chúng em bao giờ kết hôn. Tung tin đồn ra được ích gì ngoài việc làm cuộc sống của em trở nên khốn khổ.”

      Cecily nghiêng đầu qua bên. “ à?”

      “Giờ chị bóp méo từ ngữ của em đấy. Dĩ nhiên em quan tâm đến ngài ấy. Ngài ấy giống như trai của em.”

      “Tốt thôi,” Cecily đồng ý. “Chị gì hết.”

      “Ca—“

      “Cho đến khi em đính hôn . Và rồi chị hét lên cho bất kì ai lắng nghe: Chị tiên đoán điều này rồi!”

      Honoria thậm chí buồn phản ứng. đính hôn nào hết, và do đó có ai hét lên bất kì thứ gì hết. Nhưng những gì nhận ra cho đến giờ đó là lần đầu tiên Marcus giống như người trai đối với .

      quá khứ.

      Và nếu còn là người trai đối với nữa. là gì?

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 7



      Honoria trở lại London vào ngày hôm sau. Còn hơn tháng nữa mùa lễ hội mới bắt đầu, nhưng có quá nhiều thứ cần phải chuẩn bị. Theo như lời chị họ Marigold mới kết hôn của , người đến thăm vào buổi trưa ngày đầu tiên kể từ khi Honoria quay về, nay màu hồng được ưa chuộng, mặc dù nếu có ai đến thăm người thợ may, người đó phải chú ý gọi nó là màu hồng nhạt, hồng đỏ, hay màu hồng ngọc. Hơn thế nữa, quý tuyệt đối phải có bộ sưu tập vòng đeo tay. ai có thể làm gì được nếu có chúng, Marigold đoan chắc với .

      Và đó mới chỉ là phần mở đầu của lời khuyên về thời trang của Marigold, Honoria lên kế hoạch đến gặp người thợ may vào tuần này, nhưng trước khi có thể làm gì hơn là lựa chọn sắc hồng ưa thích của mình ( hồng nhạt, giữ cho mọi thứ đơn giản thôi ) nhận được lá thư đến từ Fensmore.

      Honoria cho rằng lá thư ắt hẳn là từ Marcus, hăm hở mở nó ra, ngạc nhiên rằng có thời gian để viết thư cho . Nhưng khi trải tờ giấy ra, chữ viết quá yểu điệu để có thể là của Marcus viết.

      Cau mày lo lắng, ngồi xuống để đọc lá thư.

      Quý Honoria thân mến,

      Thứ lỗi cho xấc xược của tôi vì viết thư cho , nhưng tôi còn biết ai khác để tôi có thể viết thư nữa cả. Đức ngài Chatteris ổn chút nào. Ngài ấy bị sốt suốt ba ngày nay và tối qua ngài ấy hoàn toàn bất tỉnh. Bác sĩ được mời đến mỗi ngày, nhưng ông ấy đưa ra được lời khuyên nào khác ngoài chờ đợi và quan sát.

      Như biết rồi đấy, bá tước có gia đình, nhưng tôi cảm thấy tôi phải thông báo cho ai đó biết, và ngài ấy thường xuyên tốt về gia đình .

      Kính thư.

      Bà Wetherby

      Quản gia của bá tước Chatteris.

      “Ôi, ,” Honoria thầm, nhìn chằm chằm vào lá thư cho đến khi mắt nhòe . Sao chuyện này có thể xảy ra chứ? Khi rời khỏi Fensmore, Marcus ho khủng khiếp, phải, nhưng có bất kì dấu hiệu nào thể bị sốt. có gì ở vẻ ngoài của cho thấy có thể đột ngột trở nên tệ hơn.

      Và bà Wetheby có ý gì khi gởi thư cho ? Có phải bà chỉ đơn giản là muốn thông báo cho về tình trạng của Marcus, hay là bà ngụ ý muốn đến Fensmore, và nếu như đó là vế sau, có phải tình trạng của Marcus là thể cứu vãn được?

      “Mẹ!” Honoria gọi lớn. tự động đứng lên và băng qua căn nhà. Trái tim bắt đầu đập mạnh, và di chuyển nhanh hơn. Giọng cũng lớn hơn. “Mẹ!”

      “Honoria?” quý bà Winstead xuất đỉnh cầu thang, tay phe phẩy cái quạt lụa Trung Quốc thích của bà. “Có vấn đề gì à? Có bất kì rắc rối nào với người thợ may à? Mẹ nghĩ là con có kế hoạch với Marigold.”

      , , phải chuyện đó,” Honoria , nhanh chóng leo lên cầu thang. “Là Marcus.”

      “Marcus Holroyd?”

      “Phải. Con nhận được lá thư từ bà quản gia của ấy.”

      “Từ quản gia của cậu ấy ư? Sao bà ta có thể--“

      “Con gặp ấy ở Cambridge, mẹ nhớ ? Con kể cho mẹ về--“

      “Ồ, phải, phải.” Mẹ mỉm cười. “ trùng hợp ngẫu nhiên làm sao khi chạm mặt cậu ấy. Bà Royle viết bức thư ngắn kể về chuyện đó cho mẹ. Mẹ nghĩ bà ấy hi vọng cậu ấy có thể làm con mình trở nên dịu dàng hơn.”

      “Mẹ, đây, đọc cái này .” Honoria giơ lá thư từ bà Wetherby ra. “ ấy ốm nặng.”

      Quý bà Winstead nhanh chóng đọc lá thư, miệng bà mím lại trong vẻ lo lắng. “Ôi, chúa, quả tin tồi tệ.”

      Honoria đặt bàn tay phải lên cánh tay của mẹ , cố gắng để làm cho bà hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề. “Chúng ta phải đến Fensmore. Ngay lập tức.”

      Quý bà Winstead nhìn lên ngạc nhiên. “Chúng ta?”

      ấy còn ai khác nữa.

      “Chà, đó thể là được.”

      “Đó là ,” Honoria khăng khăng. “Mẹ nhớ ấy thường xuyên đến ở với chúng ta khi ấy và Daniel còn ở Eton à? Đó là bởi vì ấy còn nơi nào khác để . Con nghĩ ấy và cha mình sống hòa thuận với nhau cho lắm.”

      “Mẹ biết, điều này có vẻ như đúng mực.” Mẹ cau mày. “ Chúng ta phải là gia đình cậu ấy.”

      ấy có gia đình!”

      Quý bà Winstead cắn môi dưới. “Cậu ấy là người rất tốt, nhưng mẹ nghĩ…”

      Honoria buông thõng tay xuống hai bên hông. “Nếu mẹ với con, con mình.”

      “Honoria!” quý bà Winstead lùi lại trong cơn sốc, và lần đầu tiên trong cuộc trò chuyện này, tia sáng nhá lên trong đôi mắt mờ đục của bà. “Con làm chuyện như vậy. Danh tiếng của con bị phá hủy.”

      ấy có thể chết.”

      “Mẹ chắc chắn rằng nghiêm trọng đến như vậy đâu.”

      Honoria nắm chặt tay lại với nhau. Tay bắt đầu run rẩy, và các ngón tay thực lạnh cóng. “Con nghĩ rằng quản gia của ấy viết thư cho con nếu chuyện đó thể xảy ra.”

      “Ôi, được rồi,” quý bà Winstead với tiếng thở dài . “Chúng ta vào ngày mai.”

      Honoria lắc đầu. “Hôm nay cơ.”

      “Hôm nay á? Honoria, con biết đó là chuyến cần chuẩn bị mà. Ta thể--“

      “Hôm nay thưa mẹ. thể lãng phí thời gian được.” Honoria nhanh chóng xuống cầu thang, gọi với qua vai mình, “Con xem việc chuẩn bị xe ngựa.

      sẵn sàng trong vòng giờ nữa!”

      Nhưng quý bà Winstead, cho thấy vài tia lửa hăng hái mà bà có trước khi đứa con trai duy nhất của bà bị đày khỏi đất nước, làm tốt hơn thế nhiều. Bà sẵn sàng trong vòng bốn mươi lăm phút, với rương đựng quần áo được người hầu chuẩn bị, chờ Honoria trước phòng khách.

      Năm phút sau họ đường .

      C huyến hành trình đến bắc Cambridgeshire có thể mất ngày ( dài ), vì vậy gần tới nửa đêm khi xe ngựa của nhà Winstead dừng lại trước Fensmore. Quý bà Winstead ngủ khi tới phía bắc của Saffron Walden chút, nhưng Honoria vẫn tỉnh táo. Từ giây phút họ quẹo vào con đường dẫn tới Fensmore, tư thế của trở nên bồn chồn và căng thẳng, và đó là tất cả những gì có thể làm để giữ bản thân khỏi nắm chặt tay cầm của cái cửa xe. Và như thế, khi họ cuối cùng cũng dừng lại, chờ bất kì ai đến giúp mình. Trong vòng vài giây mở tung cửa xe, nhảy xuống, và nhanh chóng bước lên bậc thềm.

      Căn nhà hoàn toàn yên ắng, và Honoria mất ít nhất năm phút để đập mạnh cái tay đấm cửa lên và xuống trước khi cuối cùng thấy ánh sáng lập lòe của ngọn nến trong cửa sổ và nghe tiếng bước chân nhanh chóng đến gần.

      Người hầu ra mở cửa – Honoria thể nhớ tên ông ta – và trước khi ông ta có thể được lời nào , “bà Wetherby viết thư kể cho tôi nghe về tình trạng của bá tước. Tôi phải gặp ngài ấy ngay bây giờ.”

      Người hầu khẽ lùi lại, mỗi cử chỉ của ông ta đều kiêu căng và có vẻ quý phái như chủ của ông ta vậy. “Tôi e rằng thể được ạ.”

      Honoria phải tóm lấy khung cửa để đứng vững. “Ý ông là gì?” thào. Chắc chắn Marcus thể chết vì cơn sốt trong thời gian ngắn từ khi bà Wetherby viết thư cho như vậy được.

      “Bá tước ngủ,” người hầu trả lời gắt gỏng. “Tôi đánh thức ngài ấy vào giờ này đâu.”

      nhõm tràn qua người Honoria như máu chảy qua các chi tê cứng của . “Ồ, cảm ơn,” nồng nhiệt , vươn tay ra và nắm tay ông ta. “Bây giờ, làm ơn, tôi phải gặp ngài ấy. Tôi hứa tôi quấy rầy ngài ấy.”

      Người hầu trong có vẻ đề phòng cảnh giác bởi vì nắm tay ông ta. “Tôi thể cho phép gặp ngài ấy ngay lúc này được. Liệu tôi có thể nhắc rằng thậm chí còn biết phép tắc để cho tôi biết tên của .”

      Honoria chớp mắt. Chẳng lẽ có quá nhiều khách thường xuyên đến thăm Fensmore đến nổi ông ta thể nhớ chuyến viếng thăm của chưa đầy tuần trước ư? Rồi nhận ra rằng ông ta nheo mắt nhìn trông bóng tối. Chúa ơi, ông ta chắc chắn thể nhìn thấy ràng được. “Làm ơn tha lỗi cho tôi,” bằng giọng gần như xoa dịu ông ta. “Tôi là quý Honoria Smythe – Smith, và mẹ tôi, nữ bá tước Winstead, đợi trong xe ngựa cùng với người hầu của bà. Có lẽ ai đó nên đến giúp bà.”

      thay đổi khủng khiếp xâm chiếm khuôn mặt nhăn nheo của người hầu. “Quý Honoria!” ông ta hét lên. “Xin thứ lỗi. Tôi nhận ra trong bóng tối. Làm ơn, làm ơn, vào .”

      Ông ta nắm tay và dẫn vào trong. Honoria để ông ta dẫn đường cho , những bước chân chậm chạp thậm-chí-còn-chậm-hơn khi quay người và nhìn lại cỗ xe ngựa. “Mẹ của tôi…”

      “Tôi cho người hầu đến phục vụ bà ấy nhanh nhất có thể,” người hầu đảm bảo với . “Nhưng chúng ta phải đưa đến phòng ngài ấy ngay lập tức. Chúng tôi có ai chuẩn bị sẵn để phục vụ cả, nhưng vài người có thể sẵn sàng khi có thông báo ngắn. Ông ta dừng lại ở khung cửa, nghiêng người vào trong, giật sợi dây thừng vài lần. “Các hầu thức dậy ngay bây giờ.”

      “Làm ơn đừng đánh thức họ vì mong muốn của tôi,” Honoria , cho dù từ cái giật dây chuông mạnh mẽ của ông ta, ngờ rằng quá muộn để câu đó rồi. “Liệu tôi có thể chuyện với bà Wetherby ? Tôi muốn đánh thức bà ấy, nhưng chuyện này thực rất quan trọng.”

      “Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi,” người hầu chắc chắn với , vẫn tiếp tục dẫn vào sâu hơn trong ngôi nhà.

      “Và mẹ tôi…” Honoria và lo lắng liếc nhìn lại. Sau những lời phản đối lúc đầu của bà, quý bà Winstead là người độ lượng tuyệt vời trong cả ngày hôm nay. Honoria muốn để bà ngủ lại trong xe ngựa. Người lái xe và người hầu bao giờ bỏ bà lại mình, và dĩ nhiên hầu của bà ngồi ngay vị trí đối diện, cũng ngủ luôn, nhưng mà, điều đó vẫn có vẻ sai trái.

      “Tôi chào hỏi bà ấy ngay khi tôi cho bà Wetherby biết ở đây,” người hầu .

      “Cảm ơn, eh…” cảm giác kinh khủng khi biết tên của ông ta.

      “Springpeace, thưa .” Ông ta nắm tay bằng cả hai tay ông ta và siết chặt. Tay ông ta ẩm ướt, ông ta run rẩy ghì chặt tay , nhưng có khẩn nài trong cái nắm tay đó, và cả biết ơn. Ông ta nhìn lên, đôi mắt đen của ông ta gặp đôi mắt . “Liệu tôi có thể , quý của tôi, rằng tôi rất vui khi ở đây.”

      M ười phút sau, bà Wetherby cùng Honoria đứng trước cửa phòng Marcus. “Tôi biết liệu ngài bá tước có thích nhìn thấy ngài ấy trong tình trạng như thế này nữa,” bà quản gia , “nhưng hãy xem xa đến thế nào để thăm ngài ấy.”

      “Tôi làm phiền ngài ấy,” Honoria cam đoan với bà. “Tôi chỉ muốn tự bản thân nhìn thấy rằng ngài ấy ổn thôi.”

      Bà Wetherby phản đối và nhìn cách thẳng thắng. “Ngài ấy ổn, thưa . nên chuẩn bị cho điều đó.”

      “Tôi – tôi có ý là ‘ổn’,” Honoria do dự . “Ý tôi là, ồ tôi biết tôi có ý gì nữa, chỉ là—“

      Bà quản gia đặt bàn tay lên cánh tay . “Tôi hiểu. Ngài ấy có hơi khỏe hơn ngày hôm qua, khi tôi viết thư cho .”

      Honoria gật đầu, nhưng cử động có hơi cứng nhắc và khó chịu. nghĩ bà quản gia với rằng Marcus phải ở ngưỡng cửa tử thần, nhưng điều đó làm đoan chắc lại lần nữa, bởi vì điều đó có nghĩa là từng ở cửa tử. Và nếu chuyện đó là đúng, có lí do nào để ở đó lần nữa.

      Bà Wetherby đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Honoria im lặng khi họ bước vào phòng. Bà xoay cái nắm cửa chầm chậm, và cánh cửa mở ra khỏi bản lề gây ra tiếng động nào.

      “Ngài ấy ngủ,” bà Wetheby thầm.

      Honoria gật đầu và bước về trước, chớp mắt trong ánh sáng mờ mờ. Bên trong rất nóng, bầu khí đặc quánh và ngột ngạt. “Ngài ấy có nóng ?” thào với bà Wetherby. chỉ có thể vừa vặn hít thở trong căn phòng ngột ngạt này, và Marcus bị chôn vùi trong cái đống chăn mền.

      “Bác sĩ bảo phải làm vậy,” bà Wetherby trả lời, “chúng ta được để cho ngài ấy bị lạnh dưới bất kì tình huống nào.”

      Honoria giật mạnh phần cổ áo của bộ váy thường ngày của , ước chi có cách gì đó để tống khứ cái cổ áo . Và lạy Chúa, nếu cảm thấy thoải mái, Marcus chắc hẳn rất bi thảm. thể tưởng tượng nổi ai có thể khỏe mạnh được khi bị bao bọc trong cái sức nóng như thế này.

      Nhưng nếu trở nên quá nóng, chí ít cũng ngủ. Hơi thở của bình thường, hay ít ra đó là những gì Honoria nghĩ là bình thường. biết người có thể nghe được những gì khi họ ở giường bệnh; cho là bất kì thứ gì ngoài những thứ thông thường. di chuyển đến gần hơn, cúi người xuống. trông hoàn toàn đẫm mồ hôi. chỉ có thể thấy bên gương mặt , nhưng da của sáng lấp lánh cách tự nhiên, và khí có mùi mồ hôi của ráng sức của con người.

      “Tôi nghĩ là ngài ấy nên đắp nhiều chăn mền như vây,” Honoria thầm.

      Bà Wetherby nhún vai vô vọng. “Bác sĩ rất dứt khoát trong chuyện này.”

      Honoria thậm chí bước lại gần hơn, cho đến khi chân chạm vào bên giường của . “Trông thoải mái chút nào.”

      “Tôi biết,” bà Wetherby đồng ý.

      Honoria ngập ngừng vươn tay ra để xem thử liệu có thể kéo mấy tấm chăn của ra , cho dù là chỉ là 2 hay 5 cm thôi cũng được. nắm lấy phần đầu chăn, nhàng kéo mạnh, và rồi—

      “Aaaaach!”

      Honoria thét lên và nhảy lùi lại, túm lấy cánh tay của bà Wetherby. Marcus tự động ngồi dậy và điên cuồng nhìn quanh phòng.

      mặc thứ gì cả. Ít nhất phải ở phần , theo như có thể thấy.

      “Ổn rồi, ổn rồi,” , nhưng giọng được tự tin lắm. Đối với có vẻ ổn chút nào cả, và biết làm sao để giọng nghe như thể nghĩ khác .

      thở rất khó khăn, và thực bị kích động, nhưng mắt có vẻ như tập trung vào . Thực ra , chắc là liệu có nhận ra ở đây . Đầu xoay tới xoay lui, như thể tìm kiếm thứ gì đó, rồi nó nhanh chóng biến thành cái lắc đầu kì lạ. “,” , cho dù mạnh mẽ lắm. có vẻ giận dữ, chỉ phiền muộn thôi. “.”

      “Ngài ấy tỉnh táo đâu,” bà Wetherby nhàng.

      Honoria chậm rãi gật đầu, và rồi tầm quan trọng của những gì hứa hẹn cuối cùng cũng thấm vào người . biết bất kì thứ gì về bệnh tật, và chắc chắn biết làm sao để chăm sóc cho người bị sốt.

      Chẳng phải đó là lí do tại sao đến đây ư? Để chăm sóc cho ? lo lắng đến phát điên sau khi đọc lời nhắn của bà Wetherby đến nỗi tất cả những gì có thể nghĩ đó là phải tự mình gặp . nghĩ nhiều đến bất kì thứ gì sau đó.

      con ngốc. nghĩ làm gì khi gặp được . Quay trở về nhà sao?

      phải chăm sóc . Giờ ở đây rồi, và thể tưởng tượng nổi có thể làm gì khác hơn. Nhưng cái viễn cảnh đó làm kinh hoàng. Nếu như làm gì sai sao? Nếu như khiến tệ hơn nữa sao?

      Nhưng có thể làm gì khác đây? cần . Marcus có ai bên cạnh cả, Honoria giật mình – và cả chút xấu hổ nữa – rằng đến giờ mới nhận ra điều đó.

      “Tôi ngồi đây với ngài ấy,” bảo bà Wetherby.

      “Ồ, , thưa , thể. thể nào—“

      “Ai đó nên ngồi đây với ngài ấy,” Honoria cứng rắn . “Ngài ấy nên ở mình.” nắm lấy cánh tay của bà quản gia và dẫn bà sang phía xa của căn phòng. thể chuyện ở gần Marcus được. nằm xuống nghỉ, nhưng vẫn vùng vẫy dữ dội đến nỗi Honoria thấy ngần ngại mỗi khi nhìn .

      “Tôi ở lại,” bà Wetherby . Nhưng bà nghe có vẻ như thực muốn làm vậy.

      “Tôi nghĩ bà ở bên cạnh ngài ấy nhiều giờ rồi,” Honoria . “Giờ tới lượt tôi. Bà cần nghỉ ngơi.”

      Bà Wetherby gật đầu với vẻ biết ơn, và khi bà chạm tới cánh cửa nối ra hành lang, bà , “ có ai gì đâu. Về việc ở trong phòng ngài ấy. Tôi hứa với , linh hồn nào ở Fensmore từ nào cả.”

      Honoria nở nụ cười mà hi vọng là làm bà yên lòng. “Mẹ tôi ở đây. Có thể ở trong căn phòng này. Nhưng bà ở tại Fensmore. Điều đó có lẽ là đủ để ai bàn tán gì cả.”

      Gật đầu cái, bà Wetherby lướt ra khỏi phòng, Honoria lắng nghe tiếng bước chân bà cho đến khi chúng hoàn toàn biến mất.

      “Ôi, Marcus,” , chậm rãi đến bên cạnh . “Chuyện gì xảy ra với thế này?” vươn người tới để chạm vào , rồi nghĩ, , tốt hơn là . đúng mực, và bên cạnh đó, muốn làm phiền hơn những gì làm nữa.

      kéo cánh tay ra từ bên dưới mấy tấm chăn, lăn người lại cho đến khi ở tư thế nằm nghiêng, cánh tay tự do của đặt đầu tấm chăn. nhận ra rằng rất vạm vỡ. Dĩ nhiên biết rất tráng kiện. Hiển nhiên là vậy. là – dừng lại lát để suy nghĩ. ra , phải hiển nhiên. thể nhớ lần cuối cùng thấy nâng bất cứ vật gì. Nhưng có vẻ rất mạnh mẽ. Nghĩ kĩ quả là vậy. Có năng lực. phải tất cả đàn ông đều có nó. Thực tế , hầu hết đều có, chí ít là trong tầm hiểu biết của Honoria.

      Tuy nhiên, nhận ra cơ bắp cánh tay của người đàn ông có thể nhìn thấy như vậy.

      thú vị.

      nghiêng người tới trước thêm chút, nghiêng đầu qua bên, rồi di chuyển ngọn nến về trước chút. Cơ bắp vai được gọi là gì nhỉ? Cơ bắp của trông rất hấp dẫn.

      thở gấp, kinh sợ chiều hướng sai lầm của những ý nghĩ đó, lùi lại bước. ở đây để nhìn hau háu vào người đàn ông tội nghiệp này, ở đây để chăm sóc cho . Và hơn nữa, nếu như có nhìn hau háu vào ai đó, chắc chắn người đó phải là Marcus Holroyd.

      cái ghế cách đó vài bước chân, nên lấy nó và đẩy nó về trước, đủ gần giường để có thể ngay lập tức đến bên , nhưng đủ gần để có thể quật trúng .

      trông ốm hơn. chắc là bao nhiêu khi ở giữa cái đống chăn mền đó, nhưng dứt khoát là bị sụt cân. Mặt hốc hác, và thậm chí trong ánh sáng mờ mờ của ngọn nến, có thể thấy những vết thâm quầng dưới mắt .

      ngồi im lặng ở đó trong vài phút, ra cảm thấy có phần hơi ngốc nghếch. Cái cảm giác đó như thể nên làm thứ gì đó. cho là phần quan sát chính là thứ gì đó, nhưng lại cảm thấy giống như vậy lắm, đặc biệt là từ lúc cố gắng hết sức để nhìn chính xác vào số phần cơ thể của . trông có vẻ bình tĩnh trở lại; thỉnh thoảng ngừng cựa quậy bên dưới mấy tấm chăn, nhưng phần lớn thời gian ngủ.

      Nhưng Chúa ơi, trời nóng quá. Honoria vẫn mặc bộ váy thường ngày của , cái váy dễ thương có những nút cài ở lưng. Đó là trong những phần lố bịch của trang phục phụ nữ mà hoàn toàn thể tự mình cởi ra ( hay mặc vào ).

      mỉm cười. Hơi giống đôi bốt của Marcus. vui khi biết được rằng đàn ông cũng có thể tận tụy cách phi lí với thời trang như phụ nữ.

      Nhưng mà, váy dài hoàn toàn là thứ thể mặc trong phòng bệnh. xoay xở để mở vài nút ở phía , tự động thở hắt ra khi chúng được thả lỏng.

      “Cái này tốt cho sức khỏe chút nào,” to, nắm lấy cổ áo bằng hai ngón tay rồi cố gắng kéo nó ra và vào để quạt cho cái cổ đầy mồ hôi của .

      nhìn lại Marcus. có vẻ như bị giọng của làm phiền.

      đá văng đôi giày ra, và rồi, bởi vì ăn mặc xuềnh xoàng đủ để phá hủy danh tiếng của mình nếu có bất kì ai bất chợt nhìn thấy , với xuống và kéo đôi tất chân ra.

      “Eo.” nhìn xuống chân mình cách ngán ngẩm. Đôi vớ hầu như ướt đẫm.

      Với tiếng thở dài cam chịu vắt chúng lưng ghế, rồi nghĩ chỗ tốt nhất cho đôi vớ. Hầu như chắc chắn là tốt chút nào khi phô bày chúng ra như thế. Vậy nên vo chúng thành nùi và nhét chúng vào đôi giầy của . Và trong khi đứng đó, nắm lấy phần váy của mình rồi quạt chúng sột soạt, cố gắng làm mát cho đôi chân của .

      thể chịu đựng nổi. quan tâm bác sĩ gì. tin chuyện này tốt cho sức khỏe chút nào. bước lại gần giường để săm soi lần nữa, giữ khoảng cách an toàn phòng trường hợp quật trúng .

      Cẩn thận và rón rén, vươn tay ra. chạm vào , nhưng đặt tay gần đó. Bầu khí gần vai ít nhất cũng phải nóng hơn mười độ so với phần còn lại của căn phòng.

      Kể đến cả cường điệu đáng kể đó, nghĩ có quyền làm vậy, bởi nó khiến lâm vào tình trạng nóng quá mức.

      nhìn quanh phòng tìm thứ gì đó để quạt cho . Chết tiệt, nên lấy vài cái quạt lụa Trung quốc của mẹ . Mẹ lúc nào cũng phe phẩy quạt vào những ngày này. Bà bao giờ đến bất kì đâu mà có ít nhất là ba hộp quạt trong rương của bà. Đó điều tốt, kể từ khi bà hay bỏ lại chúng ở khắp thành phố.

      Nhưng có thứ gì có thể dùng để quạt được cả, nên Honoria nghiêng người tới và nhàng thổi vào Marcus. cử động, xem đó là tín hiệu tốt. Được thành công đó khuyến khích ( nếu quả đó là thành công; biết ) thử lại lần nữa, với thêm chút sức mạnh vào. Lần này có hơi rùng mình.

      lo lắng, chắc liệu điều đó có tốt hay . Nếu đổ mồ hôi như vậy, dự định làm mát hơn, đó chính xác là điều mà bác sĩ phản đối.

      lại ngồi xuống, rồi đứng, rồi lại ngồi, ngừng gõ tay lên bắp đùi. tệ khi cứ tự động đặt mạnh tay kia tay còn lại chỉ để giữ cho nó yên.

      Điều này buồn cười. nhảy dựng lên và lại phía . cử động lần nữa, quẫy đạp dưới chăn của , mặc dù đủ mạnh để quăng chúng .

      nên chạm vào . nên làm vậy. Đó là cách duy nhất để xác định nóng ra sao. chắc làm gì với thông tin đó, nhưng nó thành vấn đề. Nếu là người chăm sóc – và là thế – cần chú ý nhiều hơn về tình trạng của .

      vươn người tới trước và nhàng chạm những ngón tay vào vai . hoàn toàn nóng như nghĩ, nhưng điều đó cũng có thể đúng với cũng nóng. Dù vậy người đẫm mồ hôi, và ở gần thế này có thể thấy mấy tấm khăn trải giường của ướt đẫm.

      Liệu có nên kéo chúng ra ? vẫn còn có mấy tấm chăn. vươn tới và kéo mạnh tấm khăn trải giường, giữ chặt đầu tấm chăn bằng tay kia để giữ nó ở nguyên. Dù vậy nó có hiệu quả; toàn bộ chăn mền trượt về phía , để lộ ra cái chân dài và hơi lông lá.

      Môi của Honoria há ra. cũng có nhiều cơ bắp ở chân nữa.

      , , , , , . nhìn Marcus. có. phải nhìn . Dứt khoát là phải nhìn Marcus. Và hơn nữa, cần đặt tấm chăn vào vị trí cũ trước khi xoay người và để lộ toàn bộ cơ thể , bởi vì biết liệu có mặc bất kì quần áo lót nào . có thứ gì ở đôi tay và đôi chân , vậy nên đó là lí do nổi bật…

      nhìn xuống phần giữa người . thể dừng được. Dĩ nhiên vẫn được che chắn, nhưng nếu vô tình đụng mạnh vào giường…

      túm lấy cái chăn và cẩu thả nhét nó vào, cố gắng để được che phủ trở lại. Ai đó nên thay khăn trải giường cho . Chúa ơi, nóng quá. Làm thế quái nào mà trong này lại nóng hơn nữa vậy? Có lẽ nên ra ngoài lát. Hoặc mở cửa sổ chút và đứng gần nó.

      quạt mát mặt mình bằng tay. nên ngồi xuống. Có cái ghế hoàn hảo ở kia, và có thể ngồi đó với tay đặt từ tốn trong lòng cho đến khi trời sáng. ngó nhìn thêm lần nữa, chỉ để chắc rằng vẫn ổn.

      cầm cây nến và giữ nó mặt .

      Mắt mở.

      cẩn thận lùi lại. mở mắt trước đó. Điều đó có nghĩ là tỉnh dậy.

      “Honoria? Em làm gì ở đây?”

      Thế nhưng, tỉnh rồi.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 8



      M arcus cảm thấy như địa ngục.

      , cảm thấy như từng ở địa ngục. Và quay lại đây. Và có lẽ là xuống dưới lần nữa, chắc bởi vì lần đầu vẫn chưa đủ nóng.

      biết bị bệnh bao lâu. Có lẽ là ngày? Hai? Cơn sốt bắt đầu vào…Thứ ba? Phải, thứ ba, mặc dù điều đó có nghĩa lắm khi mà nhớ bây giờ là ngày nào.

      Hoặc là đêm. nghĩ có lẽ là đêm. Trời có vẻ tối, và – chết dẫm , nóng quá. đấy, khó để nghĩ được bất kì thứ gì khác ngoài việc làm giảm cái nóng ở đây.

      Có lẽ đến địa ngục và mang toàn bộ cái nơi chết tiệt đó quay lại với . Hay có thể vẫn ở địa ngục, mặc dù nếu là vậy, cái giường dứt khoát rất thoải mái.

      Điều đó có vẻ như mâu thuẫn với những gì được học ở nhà thờ.

      ngáp, căng cổ sang trái sang phải trước khi đặt đầu trở lại gối nằm. biết cái gối này. Nó mềm, được nhồi lông ngỗng, và có bề dày hoàn hảo. giường của mình, trong phòng ngủ của mình. Và bây giờ chắc chắn là ban đêm. Trời tối quá. có thể chắc như thế cho dù thể tập trung đủ sức lực để mở mí mắt ra.

      có thể nghe tiếng bà Wetherby lanh quanh trong phòng. nghĩ bà ở bên cạnh trong suốt lúc bệnh. ngạc nhiên chút nào, nhưng mà, vẫn thấy biết ơn vì quan tâm của bà. Bà mang đến nước xuýt cho khi bắt đầu bị bệnh, và nhớ mang máng bà có chuyện với bác sĩ. Vài lần lờ mờ tỉnh dậy trong cơn sốt, bà vẫn ở trong phòng để trông chừng .

      Bà chạm vào vai , ngón tay bà mềm và mảnh khảnh. Dù vậy nó đủ để đánh thức dậy. thể cử động. mệt quá. thể nhớ có bao giờ mệt mỏi như thế này chưa. nhức nhói toàn thân, và chân rất đau. chỉ muốn ngủ trở lại. Nhưng trời nóng quá. Sao lại có người giữ căn phòng nóng như vậy hả?

      Như thể nghe thấy những suy nghĩ của , bà Wetheby giật mạnh cái chăn của , và Marcus sung sướng lăn người qua bên, đẩy cái chân lành lặn ra khỏi mấy cái chăn. A! Lạy Chúa, tuyệt làm sao. Có lẽ nên tung hết toàn bộ cái đám chăn mền này . Liệu bà có thấy chướng mắt nếu nằm đó mà gần như mặc gì? Có lẽ, nhưng nếu đó là vì mục đích chữa bệnh…

      Nhưng rồi bà lại bắt đầu kéo mấy cái chăn lên người , điều đó gần như làm muốn khóc. Tập hợp những phần sức lực cuối cùng, mở mắt ra, và—

      phải bà Wetherby.

      “Honoria?” rền rĩ. “Em làm gì ở đây?”

      giật lùi lại khoảng tấc, thốt lên tiếng kêu lạ thường làm thủng màng nhĩ của . nhắm mắt lại lần nữa. đủ sức để chuyện với , mặc dù diện của có hơi lạ lùng.

      “Marcus?” , giọng của khẩn cấp lạ thường. “ chuyện được ? tỉnh chưa?”

      gật đầu.

      “Marcus?” Giờ ở gần hơn, và có thể cảm thấy hơi thở của cổ . khủng khiếp. Quá nóng, và quá gần.

      “Sao em lại ở đây?” hỏi lần nữa, lời đặc quánh lưỡi như nước đường nóng. “Em nên ở…” nên ở đâu nhỉ? nghĩ là London. Phải ?

      “Ôi tạ ơn .” chạm tay vào trán . Da nóng, nhưng mà, mọi thứ quanh đây đều nóng.

      “Hon – Honor—“ hoàn toàn thể xoay xở để nhớ ra phần còn lại của tên . cố gắng; mấp máy môi, và hít thêm vài hớp khí nữa. Nhưng chừng đó là quá nhiều cố gắng của , nhất là khi có vẻ như trả lời câu hỏi của . Sao lại ở đây?

      bị bệnh rất nặng,” .

      gật đầu. Hay có lẽ làm vậy. Ít nhất cũng nghĩ đến chuyện gật đầu.

      “Bà Wetherby viết thư cho em ở London.”

      À, ra là vậy. Nhưng mà, lạ .

      nắm tay , vỗ nó bằng cử chỉ lo lắng và ưu phiền. “Em đến đây nhanh nhất có thể. Mẹ em cũng ở đây.”

      Quý bà Winstead? cố mỉm cười. thích quý bà Winstead.

      “Em nghĩ vẫn còn sốt,” Honoria , nghe có vẻ như chắc lắm. “Trán khá nóng. Mặc dù em nên là, căn phòng này nóng như thiêu như đốt. Em biết em có thể nóng như thế nào, và nhiệt độ phòng bình thường là bao nhiêu.”

      “Làm ơn,” rên rĩ, lắc lư cánh tay về phía trước để nắm lấy tay . chớp mắt trong ánh sáng lờ mờ. “Cửa sổ.”

      lắc đầu. “Em xin lỗi. Phải chi em có thể. Bà Wetherby bác sĩ bảo rằng—“

      “Làm ơn,” cầu xin – quỷ thần ơi, nghe như có thể khóc ấy. Nhưng quan tâm. chỉ muốn mở cái cửa sổ chết tiệt kia ra.

      “Marcus, em thể…” Nhưng trông bị giằng xé.

      thở được,” với . Và trung thực mà , nghĩ là cường điệu quá đâu.

      “Ôi, được rồi,” , vội vàng đến cửa sổ. “Nhưng đừng với ai hết đấy.”

      hứa,” lầm bầm. thể xoay đầu lại để nhìn, nhưng có thể nghe thấy từng chuyển động của trong im lặng tịch mịch của màn đêm.

      “Bà Wetheby khá là cứng rắn,” , kéo màn cửa ra. “Căn phòng này phải để nóng như vậy.”

      Marcus càu nhàu và cố gắng nâng bàn tay lên thành cái vẫy tay tùy tiện.

      “Em biết bất cứ thứ gì về việc chăm sóc người bệnh,” – a, vậy giờ là thanh của cửa sổ được mở tung ra – “nhưng em thể tưởng tượng nổi làm sao khi ai đó bị sốt có thể khỏe lên được trong cái lò nung nóng như vậy.”

      Marcus cảm thấy những luồng khí mát lạnh đầu tiên chạm vào da , và gần phát khóc vì sung sướng.

      “Em chưa bị sốt bao giờ,” Honoria , trở lại bên cạnh . “Hoặc chí ít là như em có thể nhớ. Thế có lạ ?”

      có thể nghe tiếng cười trong giọng của . Thậm chí biết chính xác nụ cười đó là gì – chút ngượng ngùng, pha với thích thú. thường hay cười như thế. Và mỗi lần cười, khóe miệng bên phải của lúc-nào-cũng-hơi cao hơn phía bên trái.

      Và giờ có thể nghe thấy tiếng cười đó. dễ thương. Và lạ lùng. Kì quặc làm sao khi biết nhiều về như thế. Dĩ nhiên, biết nhiều về hơn hẳn bất kì ai. Nhưng nó giống như biết về nụ cười của ai đó khác.

      Hay là giống nhỉ?

      kéo cái ghế đến gần giường và ngồi xuống. “Nó thậm chí chưa bao giờ nảy ra trong đầu em cho đến khi em đến đây để chăm sóc cho . Ý em là em chưa bao giờ bị sốt. Mẹ em mấy cơn sốt rất khủng khiếp.”

      đến vì sao? biết sao lại thấy nó khác thường. có ai khác ở Fensmore để có thể đến vì họ, và ở đây, trong phòng bệnh của , nhưng mà, hiểu sao nó có vẻ…Chà, phải kì quặc. Cũng phải ngạc nhiên. Chỉ là…”

      mong đợi.

      cố gắng thúc đẩy trí óc mệt mỏi của mình. Thứ gì đó có thể ngạc nhiên và mong đợi à? Bởi vì điều đó chính là vậy. bao giờ trông đợi Honoria bỏ mặc mọi thứ và đến Fensmore để chăm sóc cho . Và đến giờ vẫn còn ở đây, ngạc nhiên chút nào.

      bình thường.

      “Cảm ơn em mở cửa sổ,” .

      có chi.” cố gắng cười, nhưng thể che giấu vẻ lo lắng khuôn mặt. “Em chắc là cần nhiều lời để thuyết phục em đâu. Em nghĩ là em chưa từng thấy nóng như thế trong đời.”

      cũng vậy,” cố pha trò.

      Rồi mỉm cười, nụ cười . “Ôi, Marcus,” , vươn người ra trước để vuốt tóc ra khỏi trán . lắc đầu, nhưng trông như thể biết tại sao làm vậy. Có lọn tóc rơi mặt , vẫn thẳng mượt như thường. thổi nó , gắng thổi nó ra chỗ khác bằng miệng , nhưng nó lại rơi xuống ngay chỗ cũ. Cuối cùng, dùng ngón tay nắm lấy lọn tóc, kéo nó ra sau tai.

      Nó lại rơi xuống mặt .

      “Em trông mệt mỏi,” , giọng khàn khàn.

      “Người đàn ông thể mở mắt nổi kìa.”

      “Rất cảm động,” , biết bằng cách nào xoay xở để gõ ngón trỏ nhầm nhấn mạnh câu .

      im lặng trong giây lát, rồi rụt rè . “ có muốn uống nước ?”

      gật đầu.

      “Em thực xin lỗi. Em nên hỏi ngay lúc tỉnh dậy. chắc hẳn khát nước khủng khiếp.”

      “Chỉ chút thôi.” dối.

      “Bà Wetherby có để lại bình nước,” , vươn người lấy cái gì đó bàn ở đằng sau . “Nước lạnh, nhưng em nghĩ là nó vẫn còn mát.”

      lại gật đầu. Bất kì cái gì đun sôi đều mát hết.

      cầm cái ly, rồi nhận ra rằng với tình thế uể oải thời thể cầm được. “Đây, để em giúp ngồi dậy,” , đặt ly nước trở lại bàn. vòng quanh người , với nhiều quyết tâm hơn là sức mạnh, giúp ngồi dậy. “Đây rồi,” , nghe giống như nữ gia sư. “Chỉ là, ừm, chúng ta nên nhét cái mền lại, và uống ít nước.

      chớp mắt vài lần, mỗi cái chớp mắt của quá chậm đến nỗi chắc là liệu có mở mắt ra lần nữa . mặc cái áo nào. Buồn cười làm sao là chỉ vừa nhận ra điều đó. Buồn cười hơn nữa là có vẻ như thể gợi bất kì mối quan tâm nào cho ngây thơ trinh trắng của .

      có thể mắc cỡ. biết. Trời tối quá thấy gì hết. Nhưng mà thành vấn đề. Đây là Honoria. tốt. ngây thơ. bị vấy bẩn mãi mãi chỉ vì nhìn vào ngực đâu.

      nuốt xuống ngụm nước, rồi ngụm nữa, chỉ vừa vặn chú ý để nước chảy xuống cằm . Chúa ơi, miệng thấy tuyệt. Lưỡi bị khô cứng lại.

      Honoria lẩm bẩm, rồi vươn người về trước dùng tay lau sạch nước đọng lại da . “Em xin lỗi,” . “Em có khăn tay.”

      chậm rãi gật đầu, thứ gì đó trong ghi nhớ cái cách ngón tay chạm vào má . “Trước đó em ở đây,” .

      nhìn thắc mắc.

      “Em chạm vào . Vào vai .”

      nụ cười e thẹn nở môi . “Cái đó chỉ vài phút trước thôi.”

      “Vậy sao?” nghĩ về điều đó. “Ồ.”

      “Em ở đây được nhiều giờ rồi,” .

      Cằm rớt xuống khoảng inch. “Cảm ơn.” Giọng đó à? Khỉ , nghe yếu ớt quá.

      “Em thể cho biết em an tâm như thế nào khi thấy tỉnh lại. Ý em là, trông kinh khủng, nhưng trông khỏe hơn rồi. chuyện. Và có ý thức.” nắm chặt tay lại, cử chỉ lo âu và thậm chí có lẽ là ít kích động. “Điều đó còn nhiều hơn những gì em có thể với bản thân vào lúc này.”

      “Đừng ngớ ngẩn như vậy,” .

      nhanh chóng lắc đầu, rồi nhìn nơi khác. Nhưng thấy nhanh chóng quẹt tay vào mắt.

      làm khóc. cảm thấy đầu hơi rũ qua bên. Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng đủ mệt mỏi rồi. Tan nát cõi lòng. muốn làm Honoria khóc.

      nên… thừa nhận. muốn khóc. quá mệt. cảm thấy như biết nhiều thứ, nhưng biết điều đó.

      làm em sợ,” . “Em cược là nghĩ có thể làm vậy.” nghe như thể cố gắng pha trò với . Nhưng có thể giả vờ. Dù vậy cảm kích cố gắng đó.

      “Bà Wetherby đâu rồi,” hỏi.

      “Em bảo bà ấy ngủ rồi. Bà ấy rất mệt mỏi.”

      “Tốt.”

      “Bà ấy khá là cần mẫn chăm sóc .”

      lại gật đầu, đó là cử động hi vọng có thể thấy. Bà quản gia của chăm sóc lần gần đây nhất bị sốt là lúc mười tuổi. Cha bước chân vào phòng lấy lần, nhưng bà Wetheby rời khỏi . muốn với Honoria điều đó, hay về lúc cha rời khỏi nhà trước giáng sinh và chính bà treo rất nhiều cây nhựa ruồi lên đến nỗi Fensmore có mùi giống khu rừng trong nhiều tuần liền. Đó kì giáng sinh tuyệt vời hơn bao giờ hết, cho đến năm được mời đến ăn giáng sinh với gia đình Smythe – Smith.

      Đó là kì giáng sinh tuyệt nhất. Luôn luôn là vậy.

      muốn uống nước thêm ?” Honoria hỏi.

      muốn, nhưng chắc đủ sức lực để uống nước cho ra hồn.

      “Em giúp ,” , đặc cái ly đến gần môi .

      hớp ngụm , rồi thở hơi dài mệt mỏi. “Chân đau quá.”

      “Chắc chân vẫn còn bị bong gân,” với cái gật đầu.

      ngáp. “ thấy hơi nhức nhối. Hơi đơ đơ.”

      Mắt mở to. thể trách . cũng biết cái gì nữa.

      Nghiêng người về trước, nhíu mày lo lắng, và lần nữa chạm tay vào trán . “ nóng lại rồi này.”

      cố mỉm cười. nghĩ ít nhất có thể xoay xở để nhếch bên miệng lên. “Có lúc nào bị nóng sao?”

      ,” thẳng. “Nhưng giờ nóng hơn.”

      “Nó đến rồi mà.”

      “Cơn sốt à?”

      gật đầu.

      mím chặt môi, và trông trưởng thành hơn bất kì lúc nào nhìn thấy trước đó. phải già dặn; thể nào trông già dặn được. Nhưng trông rất lo lắng. Tóc vẫn vậy, được cột lại bằng búi tóc lỏng lẻo thường ngày của . Và vẫn di chuyển y như thế, với dáng nhanh nhẹn mà chỉ riêng mới có.

      Nhưng mắt trông khác hẳn. Có lẽ là sậm màu hơn. Chúng chìm sâu vào mặt với lo lắng. thích thế.

      có thể uống thêm nước ?” hỏi. thể nhớ có bao giờ lại khát nước đến vậy.

      “Dĩ nhiên rồi,” nhanh, rồi đổ nước từ cái bình vào ly.

      nuốt nhanh xuống, nuốt nhanh thêm lần nữa, nhưng lần này dùng mu bàn tay quẹt những giọt nước rơi ra. “Nó chắc chắn quay trở lại,” cảnh báo .

      “Cơn sốt.” Lần này khi , nó phải là câu hỏi.

      gật đầu. “ nghĩ em nên biết.”

      “Em hiểu.” , cầm cái ly từ cái tay run rẩy của . “ trông rất khỏe từ lần cuối em thấy .”

      cố nhướng mày. chắc liệu có làm được .

      “Ồ, tốt thôi,” sửa lại. “ hoàn toàn khỏe, nhưng hoàn toàn khá hơn.”

      “Có những cơn ho,” nhắc .

      “Em biết. Em chỉ nghĩ là…” thở ra hơi tự ti và lắc đầu. “Em gì vậy nhỉ? Em biết bất kì thứ gì về bệnh tật. Em thậm chí còn biết tại sao em lại nghĩ là em có thể chăm sóc . Thực ra em hề nghĩ tới chuyện đó.”

      biết chuyện gì, nhưng vì vài lí do thể giải thích được, vui vì điều đó.

      ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường . “Em chỉ đến đây. Em nhận được lá thư của bà Wetherby, và em thậm chí ngừng nghĩ về là em thể làm bất cứ thứ gì để giúp . Em chỉ có thể đến đây thôi.”

      “Em giúp đấy,” thầm. Và như vậy .

      cảm thấy tốt hơn rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :