Chương 40: Ngự hoa viên yên tĩnh. Ngự hoa viên _ Hoàng cung. Thiên vạn dặm mây, nắng nhạt dịu dàng ấm áp và cơn gió hiu hiu mang theo hương hoa nhành thoảng qua. Bên bụi đỗ quyên phớt hồng nơi góc khuất cạnh hồ, nữ nhân trong bộ xiêm y nguyệt bạch viền lam nhạt tựa đầu vào tảng đá lơ đãng xoay xoay chiếc nhẫn nơi ngón tay áp út môi mấp máy hát vài giai điệu vu vơ. Có lẽ nàng chỉ nhàm chán ở nơi này đợi có ai đó ngang qua nếu như để vài vị phi tần nhàn rỗi có việc gì dạo hoa viên nghe thấy…. ……..Bóng hình chàng như chìm sâu trong bóng tối Hoa đào khi nở rộ ra sao? Ánh mắt của chàng đơn lẻ loi như ánh trăng lạnh lẽo kia Nên thiếp để chàng hạnh phúc trong vòng tay người khác. chàng khiến tim thiếp lỗi nhịp Vẽ hình dáng chàng, nhưng chẳng thể phác họa nên tâm hồn chàng. Khắc ghi gương mặt chàng, là điều thiếp có thể làm để đợi chàng Chàng là bản tình ca bất tận trong thiếp Trái tim thiếp nguyện trao trọn cho chàng…… (Trích Hoạ Tâm _ OST Hoạ Bì) - To gan! Nữ nhân bạch y giật nẩy mình, chiếc nhẫn trong tay văng ra leng keng rơi xuống đất, nàng vội vã chạy theo luống cuống chụp lấy đúng lúc nó lăn đến dưới đôi hài đỏ thêu hoa mẫu đơn đính trân châu. bàn tay nõn nà như ngọc khác vươn ra, nhặt chiếc nhẫn lên. Đôi mắt sắc bén liếc qua hai chữ “Diệp” và “Linh” khắc lồng vào nhau bên trong lòng chiếc nhẫn, đôi môi mỏng được tô son đỏ cầu kỳ nhếch lên mỉa mai. - Thân làm tú nữ tiến cung, là người thuộc về hoàng thượng mà ngươi dám tự định chung thân? Thái giám, cung nữ phía sau khỏi hút vào ngụm khí lạnh. Vài vị mặc cung trang bên cạnh nhếch môi cười nhạt, coi như xem trò hay đưa mắt đánh giá nàng. Nàng nghiêng đầu, đưa tay lên gãi gãi khó hiểu. - Vị này…..các vị hiểu nhầm phải, ta ….. - Còn cãi? Ngươi vừa rồi hát cái gì? Tang vật trong tay ta, nhân chứng vẫn còn đứng đây ngươi còn dám la hiểu nhầm? Nữ nhân cầm chiếc nhẫn ngắt lời nàng cười lạnh, liếc mắt cái ra hiệu. Ngay lập tức hai cung nữ phía sau tiến lên áp sát bạch y nữ tử vào giữa, nàng hắc hắc cười gượng tiếng cố gắng kiềm chế để bạo phát tiến lên bóp cổ nữ nhân chết tiệt giương nanh múa vuốt thị uy trước mặt mình này. - Này….trước hết có thể trả lại đồ cho ta? Nàng mỉm cười ngọt ngào ngước mắt nhìn bọn họ, giữ bộ dạng hết sức điềm đạm đáng . Chỉ tiếc đối với kẻ muốn chứng tỏ quyền lực lại càng như lửa đổ thêm dầu. - Hỗn xược, với bản cung cũng dám xưng ta? Người đâu, mau bắt ả tú nữ to gan này lại cho bổn cung. Vị cung phi nhếch cằm lên, mắt liếc xuống nhìn bạch y nữ tử ngơ ngơ ngác ngác bị cung nữ nắm lấy tay kèm chặt hai bên người lại. Lại liếc sang những kẻ bên cạnh mình, miệng tràn ra nụ cười đắc thắng kiêu ngạo. - Vị nương nương này, ta khuyên ngươi tốt nhất nên đưa trả cho ta vật ấy. Bằng rắc rối của ngươi …. chút nào. Nàng vẫn bộ thiên chân vô tà, cười đến thập phần vô hại lại còn tình khuyên nhủ kẻ đối diện mình. - Ngươi….. Tiện tì, ngươi dám đe doạ bổn cung? Ngươi có biết ta là ai? Khuôn mặt mỹ nhân vạn người có biến sắc, bàn tay nắm chiếc nhẫn run run. Phía bên cạnh xuất vài tiếng khúc khích nho cố tình để lọt ra ngoài, biết là cười nữ tử áo trắng hiểu chuyện hay là cười kẻ muốn thị uy nhưng lại chọn nhầm đối tượng. - biết! Bất quá….ngươi biết ta là ai sao? Đôi mắt to với hàng mi dài cong vút chớp chớp chọc tâm người nhộn nhạo, lại càng chọc cơn thịnh nộ của ai đó phun trào nhanh hơn. - Vị tú nữ này chắc cũng chỉ mới vào cung thôi, kẻ biết có tội. Tội gì phải nặng lời như vậy Huệ phi muội muội? Giọng mềm mại nhàng từ phía sau vang lên khiến kẻ tím mặt chuẩn bị tác quái là Huệ phi cũng phải giật mình thu liễm lại, cùng mọi người bên cạnh phúc thân. Thái giám cùng cung nữ cũng đồng loạt quỳ xuống vô cùng có quy củ mà thỉnh an. - Tham kiến Như phi nương nương, nương nương cát tường. - Đứng dậy cả , cả đám người xúm lại ăn hiếp tiểu nương còn ra thể thống gì? Dù ngữ điệu bình thản nhưng nghiêm khắc toát ra khiến cho những kẻ vừa nãy đắc ý bao nhiêu tại chột dạ bấy nhiêu, bạc y nữ tử tò mò ngồi tảng đá đánh giá vị Như phi mới đến này. là phi đương nhiên phải đẹp, khác với Huệ phi có vẻ đẹp sắc sảo Như phi này lại làm người ta có cảm giác giống….. Quán Thế Bồ Tát. chỉ dung mạo thoát tục lãnh đạm nhưng vẫn toát lên vẻ hiền hoà mà còn do chuỗi tràng hạt trong tay, và thân y phục đơn giản nhạt mầu. Là vẻ đẹp người ta chỉ có thể kính chứ thể đến gần. - ……avalokiteśvara….. Mọi người đều bị tiếng thầm của nàng làm cho kinh ngạc mà quay người lại, Như phi đôi mắt sáng lên mất chút ít lãnh đạm thường ngày nhàng đến bên nàng giọng. - Tiểu nương, ngươi biết tiếng Phạn? - Thuận miệng thôi. Nàng mỉm cười chút để ý đến bộ mặt nhăm nhúm của những kẻ xung quanh, Như phi cũng để ý đến lối chuyện dùng kính ngữ của nàng mà tiến đến ngồi xuống bên cạnh. - Ngươi hiểu ý nghĩa của từ ngươi vừa chứ? - Quán Thế Bồ Tát, nương nương làm ta nhớ đến vị này nên buột miệng. Chỉ chuỗi hạt trong tay Như phi. - Ta? Tiểu nương ngươi thực biết đùa, phải do ta vừa mới quở trách bọn họ nên ngươi tính dựa hơi tiếp? Như phi nhìn nàng vẻ vô cùng thú vị. - Bọn họ? Ta chỉ muốn lấy lại đồ của mình thôi, dựa hơi ….ta có chỗ dựa vững hơn kìa. Hắc hắc. Bạch y nữ tử vẫn bộ như vậy khiến người ta biết đâu là thực đâu là đùa. - Nha đầu này thực mạnh miệng, ở trong cung phải như ở nhà có hiểu ? Thân làm tú nữ cũng nên tự ý thức, bọn họ cầm thứ gì của ngươi? Ta giúp ngươi lấy lại nhưng phải nhớ, có lần thứ hai may mắn như vậy. Như phi mỉm cười dịu dàng xoa đầu nàng, bạch y nữ tử cười khổ có chút áy náy đính chính lại hiểu lầm của mọi người. - Thực xin lỗi, ta phải tú nữ mới tiến cung. Ta là theo tướng công của mình đến gặp hoàng thượng, được nửa đường có chút….có chút…..khó nên….bị lạc đến đây. ngồi đợi người đến để hỏi đường gặp mấy vị nương nương đây…..hắc hắc….thực có lỗi khiến mọi người hiểu lầm . Mọi người xung quanh trợn mắt nhìn bạch y nữ tử, các vị quan dù là văn hay võ trừ Phượng thân vương và Nam Cung Triệt phiêu kỵ đại tướng quân ra đều yên bề gia thất . Nhưng vị tiểu nương này….nhìn nhìn lại cũng chỉ khoảng mười sáu mười bẩy sao có thể là chính thê của mấy lão đại thần? Thị thiếp càng thể, thân phận như vậy tuyệt đối thể tự tiện nhập cung như vậy được, nghe giọng nàng ta thấy có vẻ là việc….đơn giản. - Tiểu ….a , phu nhân. Tướng công của phu nhân là vị nào trong triều? Huệ phi có chút chột dạ tiến đến gần dò hỏi. - Trong triều? Chàng từ lâu màng thế , lên núi làm cái cao nhân xa lánh hồng trần a~~~~ Nàng nghiêng đầu meo meo cười, cố ý nửa nửa giả chêu ghẹo Huệ phi. Quả nhiên Huệ phi vốn nổi tiếng là người nóng tính có tiếng nơi hậu cung, nộ khí lại xông lên bừng bừng chỉ mặt nàng mà mắng. - Xú nha đầu chết tiệt nhà ngươi, cao nhân màng thế hồng trần nào lại thú thê. Mà lại thú cái dã nha đầu biết chuyện như ngươi? Muốn lừa gạt bổn cung cho qua chuyện hay sao? Như phi cũng phải chống tay vào trán lắc lắc đầu, lần đầu tiên gặp cái tiểu quỷ như vậy. - Ủa, thầy chùa còn hoàn tục thú thê được tướng công ta vì sao được? Luật nào cấm? Vừa cười hì hì vừa móc túi ômai giấu trong người ra nhón lấy vài quả nhóp nhép chêu ngươi, thực ra nàng cũng muốn dây dưa với mấy vị chốn hậu cung này làm cái gì. Nhưng ai khiến bọn họ cứ mực bám lấy nàng để thị uy? ngoạn tức chết bọn họ phải với đảng và nhà nước vĩ đại, phải với nhân dân hàng năm phải đóng thuế chu cấp cho cả cái hoàng cung đại bự này. - Ngươi….ngươi…. Như phi tỷ tỷ, tỷ thấy chưa? Xú nha đầu này chính là cố tình muốn chêu chọc chúng ta mà…. Huệ phi tức đến giậm chân, chỉ hận nhẩy lên cho cái gương mặt hơn hớn kia bạt tai được. - Ta chêu ai? Ta chọc ai? Là ngươi tự dưng từ đâu đến quát ta giật mình, lại đoạt mất nhẫn thành hôn của ta. Còn vô duyên vô cớ mắng ta đủ điều, muốn ta tính toán sao? Khuôn mặt khả ái rung động lòng người lúc này lại là bộ cong cớn, hai tay chống nạnh cằm hất lên đầu khiêu khích. - Nhẫn thành hôn là cái khỉ gì? Bổn cung ta thích đoạt, tiểu tiện nhân ngươi làm được gì? Của ngươi sao? Ta phi…. đợi nàng kịp phản ứng, Huệ phi thẳng tay ném chiếc nhẫn vẫn cầm xuống hồ. Mọi người tròn mắt nhìn Huệ phi tuy nóng tính nhưng cũng được coi là trong những tài nữ nổi danh nhất kinh thành mà lại…. mọn đến như vậy, cho cùng cũng chỉ là cái tiểu nương dù có đùa dai chút cũng đâu cần phải quá quắt như vậy. Bạch y nữ tử vừa thấy Huệ phi giơ tay cảnh giác, ngay khi thấy vật từ trong bàn tay như ngọc bay ra phản xạ lại ánh mặt trời lấp lánh quản bản thân chút võ công hay phía dưới là hồ nước và tại là đầu đông mà phi ngươi theo chụp lại. Miệng vẫn quên tru tréo. - AAAA….nữ nhân chết tiệt, đợi đấy rồi ta cho ngươi ăn “Tam tiếu tiêu dao tán….aaaaannnnnnn” Hẫng. Đột nhiên bóng vàng nhạt loé lên từ thiên hạ xuống dùng ống tay áo rộng quấn lấy vật lấp lánh, tay còn lại nắm lấy eo bạch y nữ tử kéo lại về phía lòng mình sau đó nhàng điểm mũi giầy xuống cánh hoa đỗ quyên trôi mặt nước, thân hình hẫng lại bay lên hướng về phía bờ mà đến. Cả hoa viên hẹn mà tất cả cùng phải hít vào hơi vì kinh diễm, ngay cả tràng hạt tay Như phi cũng rời khỏi ngón tay mà rơi xuống đất. Trước mắt họ ra nam nhân thân thẳng như tùng, tà áo nhạt mầu như nắng phiêu lãng tóc đen vi tán ngược sáng mà đến. Hai tay áo rộng như đôi cánh thu lại vào bên thân khi mũi giầy mầu trắng nhàng hạ mặt đất, tuấn nhan lạnh nhạt cũng làm mất vẻ quyến rũ đẹp hơn bất cứ nữ nhân nào, ngũ quan với những đường nét mị hoặc như được tạc ra từ bạch ngọc. Phượng mâu tối đen chăm chú nhìn bạch y nữ tử trong lòng mình, mày kiếm nhíu chặt và bạch thần ôn nhuận hé mở. Giọng trầm trầm mang theo từ tính dịu dàng cùng nội dung khiến tất cả lại thêm phen muốn rớt khớp hàm. - Hoàng thẩm, người ngoạn trò chơi gì ở nơi này?
Chương 41: Thị huyết ma đầu nơi hoàng cung. Ngay lúc nàng còn lầm bầm chửi rủa trong lòng, chắc mẩm rằng lần này mình uống no nước hồ trước mắt bỗng hoa lên chút. Dải sáng mầu vàng nhạt như nắng từ phía bên cạnh nàng vung lên quấn lấy chiếc nhẫn thu vào, sau đó thắt lưng căng thẳng cả thân người nàng rơi vào vòng tay dịu dàng. Mùi hương ấm nồng nhưng cũng thanh thoát phả lại rồi người hẫng lần nữa, nàng chưa kịp nghĩ gì thêm cảm thấy mặt đất bằng phẳng dưới chân. Cảm giác như lúc máy bay cất cánh khiến nàng choáng váng quay cuồng, hai tai lùng bùng loáng thoáng nghe có người gì đó nhưng toàn thân vô lực mềm nhũn ra phải tựa vào người ôm mình mới đứng vững. - Hoàng thẩm? Nam tuấn mỹ tựa hồ nhíu mày nhìn bạch y nữ tử thân hình gầy trong lòng mình. gần đây ưa thích yên tĩnh nên những hôm phải vào hoàng cung cả ngày tìm góc khuất nào đấy mà nhắm mắt dưỡng thần mỗi khi được rảnh rang, hôm nay chính là chọn nhánh mộc lan nơi góc Tĩnh Tâm hồ của ngự hoa viên làm nơi ngủ trưa của mình. khiến dương sai thế nào nữ nhân này lại cũng chọn bụi đỗ quyên gần đấy làm nơi nghỉ chân, vốn cũng để ý người phía dưới là ai cho đến khi nàng khe khẽ ngâm nga bài hát kỳ lạ. Giọng ca tuy thể sánh bằng những ca nương vẫn nghe trước đây nhưng…..cũng vẫn khiến cho cảm nhận được day dứt nhàng. “……. thể nhìn thấy tâm hồn lạc lõng của chàng Cũng thể đoán được sắc màu trong mắt chàng cơn gió thoảng qua, giấc mộng dài Ái tình cũng như là định mệnh, thể đoán biết được……” Giọng có chút quen tai nhưng giờ có hứng thú muốn biết, định lặng lẽ bỏ tiếng quát vang lên khiến cũng phải nhíu mày. Ra chỉ là những nữ nhân nhiều chuyện ưa thích mưu toan đấu đá nhau trong hậu cung của hoàng huynh, lại càng chán nản quyết định làm ngơ . Nghe nàng kia ca nghĩ rằng đây hẳn là cái nữ tử nhu nhược nhưng si tình và dám , sau đó mẩu đối thoại tức cười của nàng ta với mấy nữ nhân khác làm vì tò mà phải hé mắt nhìn xuống. nhìn thôi, vừa thấy nữ tử kia là ai thiếu điều muốn ngã lộn cổ. Đó chẳng phải là nữ tử thành thân với Thiên Ngoại Phi Tiên Diệp Thành, Diệp hoàng thúc của sao? ngờ trừ vẻ bề ngoài miệng lưỡi cũng…. thường . ràng chỉ cần thân phận là được nhưng lại cố tình lấp lửng, nửa nửa giả mà chêu đùa nữ nhân ngu ngốc Huệ phi kia. Huệ trong “huệ chất lan tâm” sao? Tài nữ nổi danh kinh thành sao? Nếu có phụ thân là tả thừa tướng có lẽ vị Huệ phi kia ngay cả cung nữ cũng thể làm . Ánh mắt lại lướt về phía bạch y nữ tử, ….. biết tên nàng. Cũng biết gì về nàng hết, chỉ biết rằng trong khoảng thời gian bị xoá khỏi trí nhớ quen biết và từng tặng cây trâm định thê của mình cho nàng nhưng….tiếc rằng nàng vốn thuộc về . Ngón tay tự giác mân mê mảnh ngọc vẫn đeo nơi thắt lưng, phượng mâu dõi theo thân hình nhắn linh động. Mâu quang tan ra chút, trong đầu thoáng xuất hình ảnh đôi mắt to trong suốt thờ ơ với đuôi mắt dài và làn mi cong vút. Hình bóng nhắn kiều trong lớp sa mỏng manh như sương như khói đỏ tươi tiêm diễm quay người bước vào gian trắng lạnh buốt giá nhưng vô cùng quen thuộc. Suối tóc tựa tơ huyền quấn theo vài bông tuyết trắng phiêu lãng, ngón tay tự giác vươn ra như muốn chạm vào những sợi tơ mềm mại ấy. Ngay lúc ấy giữa mi tâm như có thanh lợi kiếm xuyên suốt vào khiến những ngón tay như bạch ngọc khựng lại trong trung. Phượng mâu nhắm chặt ra nét đau đớn khốn khổ chỉ thoáng rồi lại thanh tĩnh lại như cũ, ngạc nhiên mở bừng mắt nhìn xung quanh. Vẫn là cây mộc lan bên Tĩnh Tâm trì trong ngự hoa viên, nữ nhân của hoàng thúc vẫn bộ tinh quái gì đó chêu ghẹo đám phi tần nữ nhân của hoàng huynh khiến Huệ phi kia khó coi như con khỉ ăn phải ớt. Bóng dáng vừa lướt qua là ai? Thu bàn tay muốn vươn ra chạm vào thứ gì đó trong trung của mình lại, khẽ chạm đầu ngón tay vào mi tâm. Hoàn toàn có gì bất thường cả, mới chỉ chớp mắt vừa song cảm thấy đầu như bị thứ gì đó xuyên thẳng vào. Đau đớn chân đến mức hoài nghi mình vì sao vẫn còn tựa người chạc cây này được, rồi thấy bạch y nữ tử cảnh giác nhìn chằm chằm vào bàn tay vung lên của Huệ phi. Ngay khi Huệ phi ném vật trong tay ra, bạch y nữ tử kia cũng biến sắc mà lao người theo. Nhìn cước bộ lung tung loạng choạng ràng nàng có điểm nội lực hay võ công, hướng mà nàng ta lao ra lại chính là mặt nước Tĩnh Tâm hồ. Trong đầu chỉ kịp nghĩ đến vậy, thân hình liền vô thức hành động. Đến khi tỉnh thần rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười này đây, ôn nhu cùng bảo hộ nữ tử vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này dường như chính là loại bản năng. Mà bản năng thường trước khi cái đầu có thể suy nghĩ thấu triệt, ai thán trong lòng chút đưa mắt nhìn về phía những phi tần cùng thái giám cung nữ bắt đầu biến sắc. chán gét khiến cho nụ cười thường trực môi cũng thể xuất , bạc thần ôn nhuận lầm đầu tiên lạnh lùng. - Huệ phi, Diệp hoàng thúc cùng hoàng thượng cần lời giải thích. Trong kinh hoàng của Huệ phi cùng kinh ngạc đến quên cả hành lễ với của mọi người, Phượng thân vương cúi xuống cách lớp tay áo ẵm bạch y nữ tử mà gọi là hoàng thẩm lên định rời khỏi đấy bàn tay thon cầm chuỗi hạt đưa ra ngăn lại. Như phi nhíu mày nhìn chăm chú bạch ý nữ tử khuôn mặt chuyển sắc tái nhợt trong lòng trầm giọng. - Phượng thân vương xin dừng bước. - Hoàng tẩu có điều gì chỉ giáo? Như phi là nữ nhi duy nhất của Triệu tướng quân, người tự nguyện dành cả đời trấn thủ nơi Bắc Mạc quanh năm gió tuyết cũng như phải chống trọi với các bộ tộc người Hung Nô. Nếu chỉ như vậy cũng có gì đáng nếu như Triệu tướng quân phải là đường ca của mẫu hậu , gia tộc mẫu hậu ba đời đều là người trấn thủ biên cương cho Hạo Long quốc. Để ghi nhớ công lao, mỗi đời gia tộc có nữ nhi tiến cung làm phi. May mắn có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ như mẫu hậu, nên Như phi chỉ là phi mà còn là biểu tỷ của nữa. Hoàng huynh của cùng Như phi cũng có thể tính là đôi thanh mai trúc mã, từ đức hạnh khí chất đến dung mạo phong thái lẫn thế lực ngoại tộc nàng ta hoàn toàn xứng đáng với vị trí hoàng hậu. Nhưng tiếc rằng cả hoàng huynh lẫn nàng chỉ có thể dùng hai chữ có phận nhưng vô duyên để , do tai nạn ngoài ý muốn Như phi những mất tiểu hoàng tử trong bụng mà còn mất luôn khả năng mang thai. Từ đó chỉ chuyên chú vào phật pháp, tình cảm hoàng huynh dành cho nàng cũng chỉ là kính chứ phải nên….bọn họ cứ như vậy. Phượng thân vương nhướn mày nhìn vị hoàng tẩu cũng là biểu tỷ của mình, phải nàng luôn thờ ơ việc hậu cung chỉ ra mặt giải quyết khi có việc quan trọng sao? - Mau truyền thái y, thần sắc vị nương này ổn. biến sắc nhìn xuống nữ nhân trong lòng mình, quả nhiên nàng lâm vào hôn mê, hơi thở mỏng manh yếu ớt. nghĩ ngợi nhiều, vội nắm lấy mạch môn nơi cổ tay nàng. Tuấn nhan lập tức biến sắc, như thể tin ngón tay dùng lực chút mới có thể thoáng buông lỏng. Vẫn ôm nàng trong tay, thân ảnh nhoáng lên cái đến trước Huệ phi. Kẻ vốn luôn được coi là thư sinh ôn hoà trói gà chặt, vị thân vương phong lưu tiêu sái môi luôn nở nụ cười điên đảo chúng sinh câu hồn lạc phách lúc này chỉ có thể dùng từ “thị huyết ma đầu” để chỉ. Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn nụ cười ấy, ánh mắt ấy nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến hương vị tanh nồng của máu. Hai ngón tay tao nhã xinh đẹp vươn ra nắm lấy cái cổ mỏng manh của Huệ phi, hành động vô cùng thành thục đẹp mắt như thể chỉ là vuốt ve nó mà thôi. Bạc thần nhếch sâu lên mê hoặc nhân tâm, giọng trầm thấp mang theo từ tính nồng đậm đến từng hơi thở. Duy chỉ có đôi mắt là toát ra sát khí cùng ác ý đến mức Huệ phi hai chân mềm nhũn, toàn thân run rảy lợi hại. - Giải dược! Chỉ hai từ thốt ra thôi mọi người lập tức hiểu ý, vị nương này vừa nãy vô cùng hoạt bát thần thanh khí sảng. Vậy mà trong nháy mắt yếu ớt đến như vậy, chỉ có thể có lý do duy nhất. Trúng độc! Người tiếp xúc với nàng gần nhất trừ Như phi chính là Huệ phi, có dùng đầu ngón chân mà nghĩ biết ngay kẻ đáng nghi nhất là ai. - ….….. phải….. phải ta, ta….ta….ta….…..…. biết hạ….hạ…hạ độc. Huệ phi mắt trợn trừng trừng, đầu như trống lắc lưỡi xoắn thành cái nơ con bướm lắp bắp. - Giải dược! Ngón tay khẽ dùng lực, Huệ phi bắt đầu thở được mặt tím bầm nước mắt nước mũi dàn dụa tay nắm lấy cổ tay cố gắng đẩy ra tay liên tục xua xua. Các phi tần khác sớm bị doạ cho ngã ngồi hết cả, ai dám phát ra tiếng động dù có người bắt đầu thút thít khóc. Như phi thấy tình hình chuyển biến tốt, vội chạy đến bên Phượng thân vương khuyên can. - Giết ta vị nương này cũng song, thân vương mau cho truyền ngự y. Mâu quang chết chóc nhíu lại, vừa lúc muốn nghe lời Như phi mà buông Huệ phi ra luồng khí tức lạnh thấu tâm can gào thét mà đến. Mọi người lại được phen kinh hồn lạc phách nhìn về phía sau , thân ảnh thon dài trắng lạnh như băng từ đằng xa chỉ trong chớp mắt phi thân đến gần. Càng gần bao nhiêu khí lạnh lại càng tăng lên bấy nhiêu, đến khi nam nhân như được tạc ra từ hàn băng vạn năm đứng cạnh Phượng thân vương cũng là lúc tràng hạt mà Như phi vô thức lần trong tay tách tiếng đứt tung. trăm linh tám hạt châu bằng gỗ bắn ra tung toé góc ngự hoa viên nhưng ai có bất cứ hành động nào hết, ngay cả mắt cũng động mà đều tập trung thân người nam nhân mới đến này. thân thon dài thẳng tắp như tùng như bách, bạch y phi vũ tự phiêu. Ba ngàn sợi tóc như mực được búi gọn bằng bạch ngọc trâm, trường bào thêu mây bạc. Thắt lưng khảm tử ngọc, bên hông là miếng ngọc bội tinh sảo hình vân. tay cầm bạc kiếm tay chắp phía sau lưng mâu quang tối đen tựa hắc ngọc chưa lần di động khỏi nữ nhân trong tay Phượng Vân. Ngũ quan tinh tế hoàn hảo tựa thần tiên nhưng nghiêm khắc tia gợn sóng chỉ có lãnh khí dầy đặc quanh thân là ngừng lưu chuyển. khí căng thẳng áp người đến mức gió cũng phải ngừng thổi qua, nắng cũng chiếu được tới. Ngay lúc tất cả tưởng như bị đóng băng chết cũng vì nén thở mà chết tiếng động khẽ khàng như tơ vang lên từ trong lòng Phượng thân vương. - ….lãnh a~~~~ Bàn tay vươn lên níu lấy y bào vàng nhạt, đầu dụi dụi tìm kiếm vị trí thích hợp nơi hõm vai người ôm mình sau đó mới thở dài hơi đầy thoả mãn. Làn mi khép chặt cũng thèm lay động nhưng từ đầu mày, đuôi mắt đến khuôn miệng đầy đặn cong lên thoả mãn người nhìn vào đều có thấy nàng vô cùng thoải mái mà…..ngủ. những vậy còn…. -…..tướng công tức giận, đóng băng người rất khó coi. Mau trở về phòng, ngủ….. Tay cũng rất phối hợp đặt nơi vồng ngực vỗ về nhè . Yên tĩnh….. Thực yên tĩnh. Tuyệt đối yên tĩnh! Răng rắc. thanh gãy nát như đâm thẳng vào ngực của những kẻ xui xẻo có mặt trong ngự hoa viên lúc này.
Chương 42: mưu. Răng rắc…. Lãnh khí như lưỡi kiếm sắc bén phát ra tiện đứt nhánh cây cổ thụ bên cạnh Phượng thân vương, vẫn coi như thấy khoé môi nhếch lên nụ cười tựa tiếu phi tiếu quen thuộc. Hai nam nhân, tà mị nghiệt quyến rũ đến nguy hiểm, cuồng ngạo lãnh khốc tựa băng thần giáng thế cứ như vậy thẳng tắp nhìn nhau. Như phi ở bên vừa sợ vừa vội biết phải làm sao, sợ vì phần nào hiểu vị bạch y nữ tử trong tay Phượng Vân kia là ai, vội vì đây là ngự hoa viên a~~~ hai người bọn họ là định làm cái gì? Nhìn có vẻ như chỉ hận thể dương đao tuốt kiếm mà xông vào, ….hình như là đấu nhãn lực rồi phải. Nhưng….. phải là vị bạch y nữ tử kia, phải. Là hoàng thẩm còn bị trúng độc tính mạng thực nguy cấp hay sao? Như phi tay run run nắm chặt lấy gấu áo, nuốt nuốt nước miếng. Cứu mạng người còn hơn xây bẩy tháp phù đồ, dù có bị bọn họ quay qua trừng chết….cũng phải lên tiếng nhắc nhở. - Hoàng thúc, cứu người mới là quan trọng. Mau để Phượng đệ đưa vị nương này đến thái y viện… Dù có lên tiếng nhưng cũng phải làm như cái gì cũng biết, lại phải nhắc nhở ta là có thân thích họ hàng với các người a~~~ thực đáng sợ, vẫn là Long Vân tốt nhất! thể trừng chết được người….[đây là tiếng lòng của Như phi =.=|||] Quả nhiên sát khí cùng lãnh khí toàn bộ tiêu thất, thân ảnh trắng muốt nhoáng lên cái lướt qua Phượng Vân bạch y nữ tử nằm gọn trong vòng tay . Hắc mục lướt khắp thân thể nàng tìm kiếm điều thích hợp, tay phất qua mạch môn của nàng bộ vô cùng thuần thục như thể vốn quen thuộc. Ngoài tưởng tượng của mọi người, tuấn mâu nhíu chặt nghiêm khắc vậy mà lại buông lỏng. Khuôn mặt băng lãnh đến cực điểm xẹt qua tia ôn nhu cùng….bất đắc dĩ, bạc thần khẽ dương lên chút. A, là mặt trời đột nhiên tăng cường toả nắng hay bọn họ đều bị doạ cho choáng váng mà sinh ra ảo giác vậy? Nam nhân khủng bố doạ người, toàn thân băng lãnh như thanh hàn kiếm khổng lồ di động lại….ấm áp. thân bạch y phiêu dật đón gió trong nắng, bên dưới gốc mộc lan khai hoa trắng muốt phảng phất ngọt ngào. Những tia sáng lấp lánh phản chiếu mặt hồ dường như cũng trở nên ảm đạm, muôn hồng nghìn tía trong ngự hoa viên cũng trở nên thất sắc trước hắc mâu ôn nhu kia, cái nhếch môi khẽ khàng kia. Cảm giác giống như từ trong hầm băng bước thẳng ra đắm mình trong ánh mặt trời ấm áp vậy, giống như….vầng thái dương bừng sáng trong ngày đông buốt giá. Đây…. là người vừa rồi doạ bọn họ đến thở còn dám sao? Buốt giá như cắt da xẻ thịt vừa nãy là huyễn cảm sao? - Nàng sao, chỉ….ngủ thôi. Giọng trầm thấp nam tính đến….. Hở, khoan ! Vậy là sao? Như phi cũng như tất cả những người có mặt trong ngự hoa viên đều bị nội dung lời của làm cho bừng tỉnh. Ánh mắt tất cả lần nữa lại tập trung vào bạch y nữ tử nằm gọn trong lòng . - Chỉ ngủ? Nhưng mạch tượng của nàng….của hoàng thẩm gần như có, hơi thở mảnh, sắc diện cũng…. Phượng Vân ánh mắt lướt qua vòng tay quấn quanh thân thể kiều bảo hộ, giọng có chút được tự nhiên. - Ngươi nhớ? Giọng quay trở lại sắc lạnh như băng, đánh gẫy lời Phượng Vân. Vẫn dời mắt khỏi người trong lòng mình, ngón tay khẽ phất qua gò má nhợt nhạt tiếp. - Thể chất của nàng có chút đặc thù, kinh mạch toàn thân từng bị thương tổn nghiêm trọng. Gần đây khí trời trở lạnh nên thường xuyên….ngủ quên như thế này. giải thích như vậy cũng được tính là quá nhiều rồi, bỏ mặc tất cả còn ù ù cạc cạc cái hiểu cái tiêu sái mang theo thê tử của mình rời khỏi ngự hoa viên. Như phi để ý đến ánh mắt tối sầm lại của Phượng Vân, ống tay áo rộng phủ xuống run run. Toàn thân phản phất nỗi u uất nhưng ngay sau đó lại tiêu thất ngay, phượng mâu tà mị liếc về phía nàng gật đầu cái song cũng phất tay áo rời khỏi chỗ này trả lại cho ngự hoa viên trong trẻo yên tĩnh vốn có. Như phi nhìn theo thân ảnh thẳng tắp trắng muốt, lại nhìn về phía thân ảnh vàng nhạt phất phơ ở hướng khác khẽ lắc đầu. Nam nhân mang họ Hoàng Phủ a….. ai cũng quá mãnh liệt. Nghĩ nghĩ đến người nào đó luôn bộ nghiêm túc, hoà ái được mệnh danh là vị hoàng đế nhân từ nhất trong lục quốc bổ sung thêm. Phúc hắc, hiểm! thầm cảm thán trong lòng ống tay áo trọng chút, nhìn sang bên cạnh. Những phi tần khác nhanh chóng mất dạng, chỉ còn lại Huệ phi vô cùng rối rắm nắm lấy ống tay áo của nàng. - Như…. Như phi tỷ tỷ, ta….ta bây giờ phải làm sao? Người đó….nam tử đó phải là…. - Muội muội muốn đến Diệp hoàng thúc? Người quả từ lâu rời khỏi hoàng thất nên người trong cung mấy người biết, muội biết cũng có gì lạ. Như phi mỉm cười từ tốn trả lời, nàng nếu như phải từ bé cũng hay vào cung với của mình là tiên hoàng hậu chắc cũng biết đến vị hoàng thúc kỳ lạ này. - Vậy nha đầu…. vị nương, là vị phu nhân kia chẳng phải là…. Huệ phi mặt lại tái mét lắp bắp, nàng ta hôm nay chọc vào ai thế này? Tội phỉ báng hoàng tộc phải là , dù có là con tả thừa tướng chăng nữa chỉ sợ cũng… giữ nổi cái đầu. Thậm trí ngay cả địa vị của phụ thân, đầu của tam tộc cũng thể . Nhìn thấy vị nương nương hống hách ỷ thế cậy quyền chuyên chèn ép với người khác bây giờ run lập cập, cổ vẫn còn hai vết bầm tím, khuôn mặt mỹ nhân vạn người có cũng vặn vẹo biến hoá như già hàng chục tuổi khiến Như phi cũng nỡ lòng. - Muội chớ lo, ta thấy hoàng thẩm cũng chỉ là chêu đùa mà thôi. Kẻ biết có tội, chắc người cũng vì vậy mà trách muội. - Nhưng…. - Muội mau trở về trang điểm lại, nếu khi hoàng thượng tuyên gọi mà muội vẫn như thế này mới là đáng lo ngại. Đúng là nữ nhân, so với cái chết dung mạo còn quan trọng hơn. Nghe nhắc nhở như vậy Huệ phi lập tức đưa tay sờ sờ lên khuôn mặt vốn được tô son điểm phấn cẩn thận giờ lem nhem, sau đó hốt ha hốt hoảng kéo theo đám thái giám cung nữ chạy về tẩm cung của mình. Như phi lắc đầu , nhìn theo Huệ phi mà cúi xuống nhặt những hạt phật châu vương vãi bãi cỏ. bàn tay to đưa ra trước mặt nàng, bên trong là những hạt châu nâu bóng đối lập hoàn toàn với nước da hồng hào khoẻ mạnh vết chai sần. Cổ tay áo rộng, viền thêu chỉ vàng tinh sảo hơi động, trong gió phảng phất mùi long diên hương nhàng. - Vì sao lúc nãy ngài xuất ? Nhận lấy những hạt châu nàng giọng. - Ái phi thấy thế trận lúc đó ra sao? Bàn tay nàng cứng lại chút khi nghe hai từ “ái phi” mày ngài cau lại, ngẩn lên nhìn thẳng vào nam nhân mặc hoàng bào trước mặt mình. - Khi chỉ có chúng ta, ngài đừng gọi như vậy. - Biểu tỷ, tỷ biết ta cũng thực khó xử . Phất áo ngồi xuống tảng đá bên cạnh hồ, gạt bỏ vẻ uy nghi của bậc đế vương cũng mang nét phất phơ uể oải như hoàng đệ của mình. - Ta nghe quen nổi, như thể giữa ta và ngài có gì vậy. Nàng cũng ngồi xuống cạnh , bọn họ khi nhàn rỗi ngồi cạnh bên nhau như vậy. mang thân phận phi tử, phải là hoàng đế mà chỉ là hai người bạn thanh mai trúc mã. - phải cũng từng có sao? Sao tỷ ngồi phứt vào cái phượng vị ấy cho song, gần đây mấy lão chồn già kia liên tục thúc giục ta sắp chịu hết nổi rồi. Nàng nhàn nhạt liếc cái, quả nhiên đến tìm nàng có chuyện gì tốt mà. - Vì câu chuyện ngu ngốc ấy của ngài mà ta bây giờ trở thành kẻ ai ai cũng thương hại, mất hoàng tử lại mất luôn khả năng làm mẫu thân sao? Ngài muốn vị hoàng hoa khuê nữ như ta thực gả được ra ngoài? giọng lầm bầm. - Biểu tỷ à, đại tỷ à, làm như vậy bọn chồn tinh kia nghi ngờ khả năng….nam nhân của ta rồi sao? Nghi ngờ cũng tốt, chỉ sợ bọn họ biết được đám nhi nữ nhà bọn họ trong hậu cung của ta toàn bộ đều ăn “vô tử thang” ấy. Lúc này có thể viện cớ chính bề bộn, ta thân thể tốt tinh lực đủ nên bọn họ thể mang long thai. Nhưng kế này xài vài năm rồi, sợ sắp tới….khó mà tiếp tục. Long Vân bộ chán nản nhặt lên mấy hòn đá dưới chân ném xuống mặt nước yên tĩnh, từng vòng từng vòng sóng lan ra dập dềnh va chạm vào nhau cũng giống như lòng lúc này. Vốn muốn trông chờ vào Phượng Vân, còn có thể kiếm cớ trì hoãn việc có con nối dòng được vài năm nữa. Nhưng thân vương phủ giải tán toàn bộ thị thiếp rồi, ruồi cái còn có nữa còn cái cớ gì nữa? muốn hài tử của mình là do những nữ nhân mưu toan kia sinh ra, bất cứ ai trong số bọn họ mang được long thai kéo dài huyết mạch hoàng thất thế lực cũng như địa vị của bọn họ càng được củng cố. Đến lúc muốn nhổ là việc nan lại càng nan, nếu như mấy vị hoàng thân quốc thích khác phải đều là đám phế vật quả rất muốn chọn người kế vị từ đám ấy….. Mà khoan , phải vẫn còn vị “cao nhân” ở ngay gần đây sao? Nếu như vị ấy có hài tử, phải là biểu đệ của sao? Chọn người kế vị phải chọn người mang huyết thống Hoàng Phủ và phải xuất sắc vượt trội sao? Hoàng thúc của chẳng phải là cái nhân vật danh trấn giang hồ, kẻ xuất sắc trong những kẻ xuất sắc sao? Hài tử của hoàng thúc chắc chắn cũng thể là kẻ bỏ được nhưng…. phải xuống tay thế nào được đây? Đấu với hoàng thúc chắc chắn ăn khổ, chỉ còn cách ra tay từ người mẫu thân đứa . Hắc hắc, với năng lực của hoàng thúc tin trong vài tháng nữa tam muội kết nghĩa của mình, à giờ là hoàng thẩm có tin vui. Bây giờ ra tay đợi đến lúc nào? Nhìn người bên cạnh mình càng lúc càng trầm ngâm, càng trầm ngâm mặt càng….hí hửng. Như phi rùng mình cái, mỗi lần như vậy là đều có người nào đó lãnh đủ a~~~~
Chương 43: Phán đoán. Bắc Cung, nơi ngụ lại của hoàng thân quốc thích mỗi khi tiến cung. Diệp Thành nhàn nhạt liếc nhìn năm sáu vị thái y đứng ngoài hành lang, bên cạnh Long Vân thân thường phục nguyệt sắc thêu viền vàng đơn giản nhưng vẫn toát ra vẻ quý khí bức nhân. - Hoàng thúc, nước xa cứu được lửa gần trước khi Đoạt thần y đến cũng nên để cho bọn họ xem thử hoàng thẩm thể nào. Thấy gật đầu, xoay người bước vào bên trong ngồi xuống bên giường lớn cạnh phu nhân nhân của mình, Đức công công vẫn đứng hầu bên cạnh hiểu ý vội ra hiệu cho mấy vị thái y tiến vào. Long Vân cúi xuống nhấp ngụm trà tiện giấu khoé môi có chút dương lên của mình, tin mấy vị lão thái y dứng đầu thái y viện này chuẩn ra cái gì. Nhìn thái độ trăm ngàn để ý, nhìn mọi hành động cẩn cẩn dực dực của hoàng thúc . Xét theo lẽ thường hoàng thúc có việc gì bao giờ ở lại kinh thành lâu như vậy, rằng tam muội giờ là hoàng thẩm của do đường xa mà cần tịnh dưỡng cũng cần từng ấy thời gian . Càng nghĩ lại càng khâm phục mình có thể nghĩ đến việc này sớm như vậy, nhân lúc hoàng thúc chưa cảnh giác phải kiếm thêm lý do lưu hai người bọn họ lại càng lâu….càng tốt. Phía bên trong, vị lão thái y trưởng quải thái y viện vẻ mặt thể tin nhìn chằm chằm vào cổ tay vị phu nhân trẻ tuổi thiêm thiếp. Lại nhìn sắc mặt nhợt nhạt của nàng sau đó thu tay lại, nhường chỗ cho vị ngự y đứng phía sau mình vốn quen chuẩn mạch cho các nương nương cũng như phu nhân của những vị trọng thần khác trong triều. Vị ngự y này mặt cũng biến sắc quay lại nhìn lão thái y rồi đứng lên để vị khác tiếp tục, cứ như vậy cho đến khi vị cuối cùng chuẩn mạch song cả sáu người đều bộ rối rắm rì rầm bàn luận. - Này…. khỏi cũng quá là kỳ quái … Lão thái y mày nhăn tít cả lại. - Quả thực là mạch tượng của người từng bị qua tổn thương kinh mạch nặng nề nhưng theo lý nguyên khí đến bây giờ phải hồi phục rồi, vậy mà…. vị ngự y khác cũng khó hiểu vừa lục trong thùng thuốc ra quyển sách cũ vừa . - Khí huyết hư nhược như vậy lại còn mang theo quái mạch nếu phải được cảnh báo trước còn tưởng đâu….. - Mạch bộ thốn Vi, Tiểu mà ngũ chí, còn hai bộ quan và xích, phù ấn hay trầm ấn đều bình, ấn mạnh tay xuống mạch tuy vẫn còn nhưng lại lúc tuyệt lúc .Vừa giống mạch tượng hoài thai lại vừa giống… - Sao? Giọng sắc lạnh đánh gẫy lời ngự y khiến tất cả giật mình, mải mê bàn luận bọn họ quên mất vị hoàng thân này. Lão thái y ánh mắt ngấm ngầm cảnh cáo liếc về phía vị ngự y vừa lỡ lời sau đó cúi người bẩm báo, chủ yếu là tránh mục quang băng giá của Diệp Thành chiếu lại. - Hồi hoàng thân, mạch tượng của phu nhân quả thực có chút…..khó nắm bắt. Nhưng cũng có thể nhận ra khí huyết hư nhược lại bị sói mòn, trước khi có thể nắm được nguyên nhân xin….xin hạn chế việc di chuyển tránh cho sức khoẻ của phu nhân lại thêm xấu . - Ta biết. nhàn nhạt đáp lời ánh mắt lại trở về bình lặng như cũ, bàn tay trong ống tay áo rộng cũng buông lỏng. Chỉ trong thoáng tưởng rằng….nghĩ đến điều ấy, mâu quang lạnh băng bỗng chốc nhu hoà rất nhiều. Hài tử sao? chưa từng nghĩ đến điều đấy trước đây nhưng lúc này….trong tâm bỗng có chút mong chờ. Những ngón tay thuân dài tự giác vươn ra chạm vào gò mà nhợt nhạt của nàng, mày kiếm sau chút buông lỏng lại quay trở lại buộc chặt. Cơ thể nàng suy nhược như vậy nếu như hoài thai chắc chắn thể tiếp nhận được, nếu muốn là vô cùng nguy hiểm. Hài tử của bọn họ, muốn nhưng lại càng muốn nàng bị tổn thương hơn. Thở dài….. Diệp Thành ánh mắt quay trở lại nơi những vị ngư y giọng thảo luận, chú ý đến làn mi của nàng khẽ lay động. Thuỷ Linh cố gắng duy trì nhịp thở nhàng nhưng trong lòng loạn thành đoàn, ngay khi bọn họ thay phiên nhau thăm mạch nàng bắt đầu tỉnh lại. Vốn tâm trạng vui vẻ, muốn đùa giỡn bọn họ nên cố tình nằm im đợi lát rồi bật dậy doạ mấy lão ngự y chơi. Nằm nghe bọn họ thảo luận mạch này mạch kia, nghe Vi, Nhược, Tế, Tiểu mà nhịn cười muốn khổ, có điều khi nghe nhắc đến hai từ “hoài thai” cũng phải giật mình mà suy nghĩ lại, nàng tính đến nay cũng 24 tuổi. rằng thông thạo đời dám nhưng những kiến thức cơ bản về sinh lý của bản thân hoàn toàn có thể tự tin nắm chắc, nữ nhân thế kỷ 21 giáo dục giới tính chính là được học từ khi còn ngồi ghế nhà trường phổ thông cơ sở kìa. “Cơ chế hoạt động” để dẫn đến hai từ “hoài thai” kia có là học sinh của nàng cũng có thể vanh vách, chính là nam nữ sau khi phát sinh quan hệ “cái gì kia” mà dùng các biện pháp bảo hộ cơ bản khả năng dẫn đến “bom nổ” là khá cao. Nếu trúng thời kỳ noãn hay còn gọi là quả trứng nho mang tế bào XX chín và rụng, tức là khoảng 14 ngày sau ngày đầu tiên “dì cả” đến gõ cửa suốt tuần sau đấy khả năng “đạp trúng bom” là 75% đến 99%. Tính toán chút, nhẩm nhẩm nhẳm…. - thể nào…. Bật thốt lên rên rỉ nho , nàng đưa tay lên nhu nhu trán. Chuyện quan trọng như vậy tại sao có thể bây giờ mới nhớ ra? Bàn tay bỗng có chút cảm giác thanh lãnh chạm vào, sau đó trán là mát lạnh lướt qua. phải nhìn cũng có thể biết ôn nhu này là của ai. - Nàng khó chịu? - Ta…. Nàng chớp làn mi nhìn nam nhân tuấn lãng với khuôn mặt vạn năm điềm tĩnh, giọng trầm tràn đầy dịu dàng chỉ dành cho riêng mình. Sống mũi có chút cay cay, khoé mắt hơi nóng lên. Nếu như điều này là , nếu như cơ thể nàng suy nhược đến như vậy phải dấu hiệu nàng phải quay về …dù phải nghịch thiên nàng cũng quyết ở bên nam nhân này. Đôi tay mở rộng, nàng nâng người ôm lấy tướng công của mình. Vùi mặt vào lồng ngực vững vàng, hít sâu vào hương hàn mai cùng vị nam tính quen thuộc thào. - Ta chàng, tướng công. Diệp Thành ánh mắt có chút tan rã, bàn tay vuốt tóc nàng cũng khựng lại. Bạc thần cũng kìm được hơi dương lên chút, cúi xuống tựa cằm lên mái tóc nâu mềm giọng. - Ta biết… Cả hai dường như chìm ngập vào thể giới riêng của mình mà quên mất trong phòng còn có rất nhiều người, giờ lại thêm người khác nữa cũng tiến vào. Long Vân khoé mắt như có như lướt qua lão thái y, chỉ thấy ông ta khẽ cử động đầu chút. Như vậy cũng đủ để hài lòng phất tay ra hiệu cho bọn họ im lặng lui sang bên, khẽ hắng giọng chút. Người xưa cản trở nhân duyên của người khác bị sét đánh, chỉ làm phiền phu thê nhà người ta tình nùng mật ý chắc…. vấn đề gì đâu. Chỉ thấy hoàng thúc của mày khẽ động, chiếu tia nhìn đặc biệt ác hàn bắn về phía . Đức công công ở đằng sau tự chủ được nuốt khan ngụm nước miếng nhưng vẫn cố gắng làm tròn bổn phận, bước lên bước cúi đầu bẩm báo. - Hoàng thân, hoàng thượng nghe Huệ phi có chỗ phải với phu nhân nên đến để thay Huệ phi tạ lỗi… - Ack… Thuỷ Linh sau khi nghe tiếng hắng giọng, lúc bấy giờ mới để ý bên trong phòng phải có riêng bọn họ. Khuôn mặt đỏ bừng, vành tai nóng ran chôn đầu trong lòng tướng công của mình. Vốn tưởng rằng cũng chỉ là cung nữ thái giám thông thường, nghe song lời vị công công kia mới giật mình. Mặt mũi nàng từ lúc nào lại lớn đến như vậy? Ngay cả hoàng đế lão tử cũng đến tận nơi tiếng “tạ lỗi” sao? tiếp tục làm đả điểu, giả chết đến cùng giọng ấm áp mang theo từ tính vang lên khiến thân thể nàng hơi khựng lại. - Hoàng thúc, tam muội vấn đề gì chứ? Phượng Vân? phải mới vừa rồi khi ở ngự hoa viên vô cùng có khoảng cách gọi hai tiếng “hoàng thẩm” hay sao? Hai tiếng ấy định khoảng cách của hai người, cũng phải thôi nay có lẽ đến tên của nàng là gì cũng thể nhớ được . Nam nhân từng khiến nàng có cảm giác thân thiết, bờ vai nàng từng có cảm giác an toàn, giờ đây trở thành xa lạ. Có phải nàng quá tham lam rồi? ràng biết tâm ý của dành cho mình, ràng thể đáp lại nhưng lại muốn cả hai dùng thân phận như vậy để đối mặt với nhau. Biết rằng là do mất trí nhớ, biết rằng như vậy có khi lại là điều tốt nhất nhưng nàng vẫn cảm thấy trong lòng chua xót. Nàng coi là huynh trưởng của mình, người khiến cho nàng có cảm giác của thân nhân tại nơi xa lạ này dường như ….biến mất. Vậy mà lúc này đây có thế vẫn như trước, gọi nàng hai tiếng “tam muội”. muốn ngoạn trò chơi gì với nàng đây? Hơi nghiêng người chút tránh khỏi vòng tay của Diệp Thành, nàng cũng quên ở đây còn có người gọi là “hoàng thượng” a. Tướng công của nàng có là hoàng thúc, đại ca của nàng có là thân vương hay nhị ca của nàng có là phiêu kỵ đại tướng quân chăng nữa vẫn cứ thua hoàng đế lão đại nha, dù sao cũng mang tiếng là bậc bề nàng cũng nên tỏ ra mình là người có lễ nghĩa chút. Nắm lấy bàn tay để tướng công mình nâng đỡ, nàng lúc ấy mới bước xuống giường lấy nụ cười tiêu chuẩn hoàng gia như công nương Grace Kelly hơi nhún mình chút với người mặc thường phục nguyệt sắc chân long hài trước mặt giọng. - Dân nữ Tiêu Thuỷ Linh tham kiến hoàng thượng bệ hạ, bệ hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. Phụt. Ai đó chút nể mặt hình tượng thục nữ của nàng mà cười ra tiếng, khỏi cần nhìn cũng biết đấy là ai. - Phượng thân vương cát tường, dân nữ phải quên thỉnh an ngài mà là…. Nàng vừa duy trì nụ cười môi, vừa ngẩng lên tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ngay lập tức khựng lại. Nam nhân trước mắt nàng y bào nguyệt sắc trước ngực thêu long đồ bằng chỉ vàng, hai vai là nhật nguyệt vân. Tóc búi chặt trong kim quan cài long trâm hoàng kim ngậm tử ngọc, lưng thắt kim đái cẩn ngọc. Vẫn những đường nét nghiệt hoạ thuỷ nhưng lại toát ra quý khí bức nhân, vừa nghiêm cẩn lại vừa uy nghi. Phía sau là vị công công quen mắt mà lúc này nàng nhận ra, chính là Đức công công bên người Phượng Vân gặp tại Tây Hồ Hàng Châu. mùi long diên hương nhàng phả lại, phải hương quế nồng ấm mà là long diên hương.
Chương 44: Long đế Nàng bối rối siết chặt tay tướng công mình, mắt đảo quanh căn phòng. Trong lòng có điều gì đó xẹt qua rất nhanh, đôi mày thanh tú nhíu lại nhìn thẳng vào nam nhân phía trước mình lạnh giọng. - Ngài phải Phượng Vân! Mọi người trong phòng, trừ Diệp Thành đều hút ngụm khí lạnh nhìn nàng. Nữ nhân này khỏi cũng quá to gan , dù là người trong hoàng tộc, hoàng thẩm của hoàng thượng thực nhưng….phải biết rằng Long đế cũng phải kẻ dễ dàng khoan thứ như vẻ bề ngoài thể . Hơn nữa ngữ khí của nàng cũng thực khẳng định và tốt, Long Vân cười khổ liếc nhìn hoàng thúc của mình đứng bên cạnh nàng. Thấy ánh mắt loé lên chút, khoé môi hơi cong tựa tiếu phi tiếu nhìn lại mình. Này…. phải là hoàng thúc cố tình cho nàng về chuyện huynh đệ bọn họ để bây giờ vui vẻ nhìn người gặp hoạ sao? khỏi cũng quá là…hắc ám . - Thuỷ Linh, lúc ấy….ta có chuyện khó xử nên…. - Ta nhớ lầm lúc ấy Thiên Diện Bồ Tát cùng Cung Cửu có đề cập đến bắt ta là để khống chế người tên Long Vân, ta còn tưởng đâu chúng nhầm người. Giờ nghĩ lại thấy quả thực hề nhầm, ngài chính là muốn bọn chúng nghĩ rằng ta và ngài có liên quan đến nhau sau đó tiếp cận ta, từ đó có thể dụ Cung Cửu xuất . Nàng lạnh lùng đánh gẫy lời của , có đôi khi mơ mơ màng màng ham chơi ham vui có nghĩa nàng là con ngốc. Long Vân lời ra đến môi lại phải nuốt vào, nàng chính là . , là phần , quả có tính toán như vậy nhưng mà… - Ta là vạn bất đắc dĩ, cũng có nghĩ để muội gặp cái gì đấy quá nguy hiểm. - gặp chuyện quá nguy hiểm? Nếu hôm đấy tướng công của ta đến kịp có phải ta bị rơi vào tay tên biến thái bại hoại Cung Cửu kia rồi? Ngài chỉ câu “vạn bất đắc dĩ” là có thể qua chuyện, còn chưa kể lừa gạt ta tin tưởng ngài như vậy? Nhìn sắc mặt nàng càng lúc càng tốt, lời càng lúc càng lên cao Long Vân thầm than khổ trong lòng. Vị muội muội này của cũng…khó nhằn , ai mà ngờ nàng mới chỉ nhìn ra sai biệt chút là có thể đoán biết được gần hết. Quan trọng hơn là…sao bây giờ mới biết nàng có tính thù dai như vậy? - Ta cũng định ràng với muội nhưng….hoàng thúc năng gì đưa muội giữa đêm, sau đó chuyện lộn xộn xảy ra thế nào muội biết rồi đấy. phải vào lễ thành hôn của hai người ta cũng lấy danh nghĩa huynh trưởng mà gửi của hồi môn đến cho muội rồi sao? “Đánh lạc hướng, tuyệt đối là đánh lạc hướng a~~” đây là tiếng lòng của toàn bộ người trong phòng lúc này. - Ngài đây là muốn đổ lỗi cho tướng công của ta? bị tên Cung Cửu ấy bắt hôm ấy sao có hứng thú mà đến “nháo động phòng” của ta? Nháo đến ta suýt chút nữa thành quỷ Tây Vực luôn, như vậy đống “của hồi môn” ấy làm sao mà bồi thường cho đủ? Tướng công chàng có phải ? Mỗ phu nhân cười lạnh, mắt toả ra kim quang nhìn chằm chằm Long Vân như lão hổ nhìn dê béo. Long Vân trán kéo vài đường hắc tuyến có chút theo kịp tình huống diễn ra, là muốn đánh lạc hướng nàng a~~~ phải gợi ý nàng “bóc lột” . - Tính toán chút, ngài cần phải bồi thường phí tổn thất tinh thần, phí tổn thất lòng tin, phí hao mòn trí não, phí hao mòn sức khoẻ, phí hao mòn thời gian, phí làm thêm ngoài giờ, phí vật chất tổn hại, phí bồi thường thân thể. Chưa kể đến phí lại, phí ăn ở, phí……( thỉnh lược n+1 thể loại phí). Tính tính lại là mười vạn tám nghìn sáu trăm lượng hoàng kim, trừ 10% thuế giá trị gia tăng còn chín vạn bày nghìn bảy trăm bốn mươi lượng hoàng kim. Làm tròn thành chín vạn bảy nghìn tám trăm lượng hoàng kim , hắc hắc ngài là người giầu nhất quốc gia tiếc gì ta mấy chục lượng lẻ ha. Đức công công ở phía sau lén lút lau mồ hôi trán, Long Vân nhếch khoé miệng cười gượng. Đây là hợp tình hợp lý, công khai trắng trợn…”cướp của” sao? Ánh mắt liếc về phía Diệp Thành thấy kìm được mà khoé môi cũng sâu thêm, phượng mâu sủng nịnh nhìn nàng cúi đầu tính tính toán toán trở nên nhu hoà tưởng như có thể hoà tan bất cứ kẻ nào nhìn vào. Cái này có tính là gặp sắc vong người nhà đây? Long Vân lúc này có thể hoàn toàn lý giải vì sao hoàng thúc của xử lúc ở Hàng Châu rồi, khoé môi co rúm chút híp mắt lại cười cười câu chút ăn nhập. - Tròn mười vạn lượng hoàng kim… Nàng chớp chớp mắt, vốn chỉ định đùa chơi thôi ngờ trả thực sao? Này cũng là tự đưa hoa tiến phật nha, nàng nhận tức là nàng bị bại não nhưng nốt câu sau khiến nàng có xúc động muốn nhẩy lên cắn người. - ….ta bán hoàng thúc cho muội, vậy là muội thiếu ta hai nghìn hai trăm lượng hoàng kim nữa. Muội muốn trả bằng ngân phiếu hay kim nguyên bảo đây? - Cái gì? Ta cứu tướng công ta mạng cũng chỉ đòi có vạn lượng hoàng kim, huynh bán người của ta cho ta mà dám lấy mười vạn? Thời buổi giá cả leo thang nhưng giá người cũng leo thang là sao? Nhìn bộ dạng như mèo bị đạp trúng đuôi của nàng Long Vân bắn cho hoàng thúc của mình cái nhìn “người thực đáng thương”, mỗ thành chủ nghe được nữa đen mặt hắng giọng tiếng nắm lấy nàng kéo lại về phía mình. - Linh Nhi, đây là Long Vân. Song bào huynh của Phượng Vân và là….ân, hoàng đế của Hạo Long quốc này. Diệp Thành nhàn nhạt , như thể giới thiệu cho nàng vị thư sinh và tiện luôn cho nàng biết là tên tú tài. Nàng nheo mắt lại đánh giá vị hoàng đế bằng xương bằng thịt đứng trước mặt mình, thỉnh đừng hiểu lầm ý nàng. Chỉ là nàng đến từ quốc gia dân chủ, nay có thể nhìn thấy bậc chân mệnh thiên tử đúng nghĩa cũng nên …. ừ ừm quan sát kỹ chút. - Huynh…chính là người ta dùng cả bát máu nhặt lại cái mạng bên bờ Tây Hồ? Long Vân được tự nhiên đưa tay lên che miệng ho cái, sau đó cố tình bỏ qua ánh mắt tối đen của hoàng thúc mình lấy lại chút phong độ của vị quân vương. - Phải, là ta. Lần đó chỉ là tình cờ, ta muốn đến chỗ vắng vẻ chút dụ người của Cung Cửu ra. ngờ lại gặp muội, bức hoạ hôm đấy của muội ta vẫn còn giữ đâu. Hoàng thúc lát nữa cũng nên xem chút…. nhịn được lại cười có hảo ý, ai bảo ở trong cung lâu ngày buồn chán như vậy làm chi? Có người muội muội như vậy thực muốn để hoàng thúc mang nàng giấu chút nào. - Bức hoạ? Ai đó thích có điều gì mình hiểu ở đây. - Đảm bảo hoàng thúc bất ngờ….ưm hưm… Long Vân chưa được nửa nàng lao đến bịt miệng lại, khuôn mặt nhắn ửng hồng ngoái lại với tướng công mình. - có gì đâu, khi khác ta cho chàng xem… Vừa nàng vừa lườm Long Vân, nếu để tướng công nàng nhìn thấy phải biết nàng vốn để ý từ trước rồi sao? Như vậy rất mất mặt . Diệp Thành ánh mắt đều đặt tại nơi bàn tay nàng che miệng Long Vân, đâu còn tâm tư nào để nghe. Hừ lạnh tiếng tiến lên nắm lấy nàng kéo lại về phía mình, ánh mắt cảnh cáo lướt qua người trước mặt. - Hồ nháo. Long Vân sờ sờ cái mũi cười gượng, hoàng thúc vô oán vô cầu của ngờ dục niệm chiếm hữu cũng mạnh quá . Lão thái y đứng bên xem màn vừa song cũng phải nhìn nhau lắc đầu, nữ tử này có điểm nào giống vị phu nhân yếu ớt nhu nhược mà bọn họ vừa mới chuẩn mạch chứ? Hơn nữa….hoàng thượng của bọn họ thực định đem hoàng thúc của mình bán? Sống ở đời lâu như vậy đúng là chuyện lạ nào cũng có thể thấy a. Đột nhiên ánh mắt sắc bén bắn lại khiến bọn họ giật thót người, lão thái y ai oán dùng ống tay áo rộng lau lau mồ hôi lạnh. lần nữa tiến lên hoàn thành nốt nhiệm vụ được đích thân hoàng thượng giao cho. - Bẩm hoàng thân, phu nhân thân thể hư nhược mà thời tiết nay chuyển lạnh. Bạch Vân thành lại ở nơi núi cao, quanh năm sương giá đối với sức khoẻ của phu nhân chỉ có hại có lợi. Nếu có thể xin hoàng thân tạm thời lưu lại kinh thành là nơi có vị thế tốt quanh năm ôn hoà, dù đông đến cũng khắc nghiệt… - Đúng vậy đúng vậy, Bạch Vân phủ lâu ngày có người ở khí nặng cũng tốt. Ở lại trong cung , tiện cho người của thái y viện mà dược liệu gì cũng sẵn có. Thái y chưa kịp song Long Vân ngồi uống trà bên cạnh cũng vô cùng nhiệt tình mà xen vào, Diệp Thành thấy có điều gì đó kỳ quái nhưng cũng nghĩ thấy khác lạ ở điểm nào. - phải muốn ta đến ăn chán ở chê rồi…tính phí đấy chứ? Thuỷ Linh rất nể mặt câu khiến Long Vân phải phun trà, nhăn nhó nhìn nàng. - Muội muội, ta là hoàng đế. - Ta còn là hoàng thẩm của huynh đâu, “vô hiến ân cần, phi gian tức đạo” huynh đột nhiên muốn phu thê chúng ta ở lại đây là có ý gì? Nàng quét mắt nhìn về phía mấy vị ngự y cùng lão thái y khiến bọn họ vốn cúi đầu thấp nay lại càng thấp hơn, Long Vân phe phẩy tay bọn họ ngay lập tức như được đặc sá mà lui ra ngoài, ràng còn nghe được tiếng thở phào nhõm. - Ta lo cho muội thôi, dù sao hoàng thúc cũng phải là nhàn rỗi. Nhất là dạo gần đây, muội nên có người ở bên cạnh hơn. Bạch Vân phủ nơi kinh đô cũng được như Bạch Vân thành….lại càng “thuận tiện” như trong hoàng cung Long Vân những đột nhiên vô cùng nghiêm túc, khi nhắc đến Bạch Vân phủ ánh mắt lại rất có ý lướt đến Diệp Thành khiến nàng có cảm giác bọn họ giấu điều gì đó.