Juliet thành Bạch Vân - Poison Ivy (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Phải lòng (4)

      Ấm áp, ấm áp…

      Lại là cái cảm giác dễ chịu này, nó vô cùng vừa lòng đem đầu của mình dụi dụi vào bên cạnh. Uhm…chính là cái cảm giác vừa mềm, vừa mịn, vừa ấm lại vừa săn chắc này đây. những vậy, nhịp điệu đều đều chậm rãi bên tai cũng rất dễ nghe.

      Thình thịch, thình thịch.

      Trầm trầm, vang vang nhưng hề quấy phá giấc ngủ, ngược lại dường như nhịp điệu này chính là muốn ru nó ngủ thêm nữa. Vừa lòng thở ra hơi, nó lại ôm chặt lấy cái gối ôm của mình vừa dịch người cái.

      Nhíu mày.

      Thế nào mà nó lại đem điều khiển tivi đặt giường vậy? Nằm vào là rất khó chịu nha, từ mai phải nhớ đem điều khiển đặt tủ đầu giường được quên, là phá đám mà. Bàn tay luồn xuống dưới bụng, nắm vào thứ cứng rắn mình nằm phải. Đầu ngón tay vừa chạm vào, lập tức đình chỉ hành động.

      Cái này…

      Điều khiển tivi của nó là xài pin AA, pin con thỏ nha, thể nóng như vậy được. Còn có, vì cái gì điều khiển tivi lại có lớp mềm mềm mìn mịn bao phủ thế này? Nó nhớ mình có mua bọc điều khiển bằng nhung lúc nào, thứ sa sỉ tốn kém như vậy đánh chết nó cũng mua. Sờ sờ xuống dưới chút nữa, quái! Nút đâu? Trơn láng như vậy, có nút, nhất định phải điều khiển tivi.

      Cuối cùng bệnh lời cũng thể chiến thắng được tò mò, nó lồm cồm nhổm dậy, tung chăn ra dụi dụi đôi mắt kèm nhèm nhìn xuống phía dưới. Kỳ, cái gối ôm của nó hôm nay to đột xuất. những thế lại còn có thứ cộm lên, vươn ngón tay ra ấn thử.

      - Ừ ừm…

      Vừa mới chạm vào, tiếng rên nhè vang lên trong căn phòng yên tĩnh khiến nó lập tức hoá thạch, đầu cứng nhắc từ từ ngẩng lên nhìn nơi phát ra thanh ngay gần sát.

      Khánh Hoà trợn trừng nhìn người đàn ông he hé đôi mắt, đầu gối hai tay nhếch khoé môi với mình. Mái tóc đen rối bời, đôi mắt có chút mờ mịt chưa lấy lại được sắc sảo thường ngày mà biếng nhác lim dim giống như con mèo được ăn no. Nửa thân để nên có thể thấy được những bó cơ săn chắc khuôn ngực mạnh mẽ, làn da láng mịn đây đó vài vết sẹo ngắn có, dài có, cũ có và mới còn chưa cắt chỉ cũng có. Lướt dọc xuống phía dưới là cơ bụng cứng rắn và chiếc eo thon chút mỡ thừa, vồng ngực nhấp nhô theo từng nhịp thở, rung động khi cười khẽ khàn khàn giọng chuyện.

      - Bé con, hôm qua còn chưa đủ nên sáng sớm xuống tay với tôi lần nữa sao?

      Oanh!

      Đầu nó xuất nghìn trăm linh tiếng nổ vừa to vừa lại vừa oanh động, nó có xúc động muốn hét lên. Tay lập tức đưa lên ôm lấy chính cái miệng của mình, chỉ có thể trừng mắt nhìn người đàn ông ở…phía dưới mình như vậy.

      Này….là cái chuyện cẩu huyết gì a~~~ hôm qua…hôm qua…rốt cục là phát sinh ra cái chuyện gì? Đáng lẽ ra nó phải ở chung phòng với 5 bạn vì sao lúc này tỉnh dậy lại phát ra mình giường thế này, trọng điểm là…

      - Thầy…quần…quần áo, mau mặc quần áo vào a…

      dám tiếp tục nhìn, hai tay chuyển lên ôm chặt lấy mắt luống cuống bò ra khỏi người , quyết định làm đà điều chui đầu vào trong chăn rồi quấn chặt lại cả ló đầu ra. nhướn mày ngồi dậy nhìn chiếc bánh bao giường mình cười , đôi tay vươn ra ôm lấy cả người cả chăn vào trong lòng mình khéo léo kéo mở để lộ ra gương mặt khả ái đỏ bừng như trái táo chín mọng. Hai tròng mắt đen nhánh linh động thoáng nhìn rồi lại cúi gằm xuống như chú thỏ sợ hãi vụt chạy mất mà chôn đầu mình vào trong chăn sâu hơn.

      - Thầy, em thề em hứa em đảm bảo là em chưa nhìn thấy gì hết cả.

      Hai mắt nhắm nghiền lại, nó còn gật gật cái đầu của mình đảm bảo khiến thể kìm lòng trước vẻ đáng ngọt ngào mà cúi xuống ngậm lấy đôi môi mấp máy.

      bao giờ có được sức đề kháng với , biết vậy nên chả mấy chốc thành công khiến cho nó ý loạn tình mê mơ mơ màng màng bị kéo bỏ chiếc chăn làm vỏ bọc bên ngoài lúc nào cũng hay. Cho đến khi trước ngực bỗng xuất bàn tay càn rỡ luồn vào trong áo, nhàng vuốt ve nơi chưa từng ai khám phá này nó mới giật nảy mình bừng tỉnh tránh khỏi nụ hôn đầy mê hoặc của . Vừa hổn hển thở vừa cuống cuồng ngăn lại bàn tay khơi gợi lên cảm giác kỳ lạ bên trong mình, nó khàn giọng.

      - thể…nơi này…

      - Muốn tôi buông tay?

      ngẩng lên, nhìn xuống khuôn mặt và thân thể ngây thơ được ôm trong vòng tay mình vì lần đầu tiên được khơi gợi lên xúc cảm mà đỏ hồng. Nó lên lời bởi những ngón tay xấu xa bao bọc lấy bên ngực non mịn nhạy cảm khẽ dùng sức, tuy cách lớp áo lót nhưng nó cũng cảm nhận được sức nóng từ truyền đến da thịt mình mà sợ hãi than.

      - Thầy, mau…mau dừng tay…

      - Vậy em đừng hối tiếc….

      Cẩn thận đặt thân hình run rảy nằm lại lên gối nhếch khoé môi, còn nó chỉ mong sớm buông tay nên vội vã gật đầu đảm bảo.

      - ……Ah….

      Lời còn chưa có dứt nó bắt đầu thấy hối hận, tay vừa rời khỏi đôi môi ướt át lập tức thay thế, miết vùng da nhậy cảm. Từng chút từng chút để lại lửa nóng nơi vồng ngực bị áo lót bao phủ phập phồng thở gấp, nó dãy dụa, muốn thoát ra nhưng lại bị thân thể lần nữa đè lên phía , ấn nó lún sâu xuống lớp đệm mềm mại đồng thời cũng bắt đầu nhấn chìm nó trong loại cảm giác khiến nó xấu hổ.

      - …thầy…làm ơn….

      Nó yếu ớt chống tay lên bờ vai rộng đẩy ra, vẫn ngẩng lên lẩm bẩm nho .

      - Em hối hận…

      Vừa vừa dùng tiểu sảo nho vô cùng thành thục búng mở khoá áo lót ở phía trước, giải phóng ra đôi trái cấm xinh nhưng vẫn căng tràn sức sống. để nó kịp phản ứng lại, môi nóng liền bao phủ lấy bên đỉnh ngực, sử dụng chiếc lưỡi như loại vũ khí nóng bỏng khiến cho toàn thân nó mềm nhũn còn đến chút phản kháng. Bàn tay chống nơi vai trở thành níu lấy, nó mặc dù biết điều này là nên nhưng lại làm thế nào để chống lại được sức nóng thiêu đốt từng phần lý trí mình. Nó biết ngọn lửa cháy trong cơ thể này là bắt nguồn từ đâu, từ đôi môi , từng tấc da thịt bị biến thành tù binh của xúc cảm, từ sức nặng dễ chịu đè xuống mình hay là từ tận sâu bên trong trái tim điên cuồng đập nơi lồng ngực của cả hai.

      - Ah…

      Đôi môi hé mở, tràn ra loại thanh của bản năng mà nó nề hay biết, tiếng than nhàng này giống như là mệnh lệnh, lại càng giống với cổ vũ cho cố gắng của hơn. bàn tay còn lại, luồn xuống phía dưới đem lớp vải ngăn cách dục vọng của mình cởi bỏ. Nó giật thót người khi cảm nhận được vật cứng rắn nóng hổi miết nơi đùi non của mình, khẽ run lên chút muốn tránh thoát nhưng ngay lập tức lại phải đình chỉ cử động nơi vòng eo, bởi thứ cứng rắn ấy cách lớp vải mỏng manh mà đặt vào nơi nữ tính bí mật của nó.

      - Em có tin tôi ?

      nặng nề thở, kìm chế lại ham muốn chiếm giữ của mình ngẩng lên nhìn sau vào trong đôi mắt mông lung mờ hơi nước của nó thầm hỏi.

      Có tin ? Câu hỏi này chỉ lần xoay vần trong đầu nó mà hàng trăm hàng ngàn lần nó tự hỏi chính bản thân mình rằng…”Nó tin sao?” Bất chấp mọi thứ mắt nó nhìn thấy, mọi điều tai nó nghe được, bất chấp mọi đau đớn mà nó ghi nhận trái tim của nó, kẻ phản bội bé lại luôn tìm ra ít nhất lý do để lưu luyến , để hướng theo và…tin tưởng vào . Bởi vậy lần nữa nó lại gật, soi mình vào trong đôi mắt sáng bừng nồng cháy của và chỉ thấy được bản thân mình trong đó nên lần đầu tiên mỉm cười chút né tránh mà trả lời.

      -…em tin…

      Chỉ hai chữ đơn giản lại hơn gió thoảng nhưng cũng chính là đại diện cho bước ngoặt vô cùng lớn mà nó phải đối diện, chỉ có điều nay điều đó quan trọng. vô cùng hài lòng trước câu trả lời của nó mà cúi xuống, đem nó cuốn vào trong đợt dâng trào của cảm xúc nữa bằng nụ hôn sâu và cuồng nhiệt của mình. Nó lúc này chỉ cảm thấy thế giới của mình đơn giản là ở trong vòng tay như vậy, từng chút để dẫn dắt lạc bước nơi vùng đất lạ lẫm mang tên “hiến dâng”. Nơi ngôn ngữ là tiếng trái tim dồn dập đập nẩy lên mỗi nhịp đều là vì nhau, nơi hành động là những cái vuốt ve mơn trớn đốt cháy da thịt của đối phương, nơi khí là hơi thở của người kia và là nơi thể xác thể tách rời còn linh hồn của cả hai hoà lẫn trở thành .

      Rầm Rầm!!!

      Ngay giây phút dục vọng to lớn bắt đầu vùi sâu vào nơi đoá hoa ướt đẫm cửa phòng vang lên tiếng gõ…hay tiếng đập lớn, như thể người bên ngoài sắp đạp đổ cánh cửa để xông vào đến nơi. Nó theo bản năng giật thót người, vội vã đẩy ra bối rối cùng xấu hổ ngồi dậy quay mặt . Hoàng Minh cũng ngẩn người, câu nào với lẫy chiếc áo len mỏng bị quăng sang bên cạnh tròng tạm vào cho nó. Bàn tay lướt qua da thịt mềm mại lại càng khiến cho lửa nóng trong lòng dâng lên cao, nghiến chặt răng, tính toán xem lúc này nên dùng cách nào để đánh người gần chết nhưng để lại dấu vết. Mới được hai bước lại quay lại, nhìn thân vốn nay lại càng bé hơn ở bên trong chiếc áo vừa với nhưng lại rộng thùng thình với nó, thậm trí cổ áo còn trễ xuống lộ ra cả bên bả vai xinh xinh, đôi chân thon xếp lại quỳ giường nhưng a vẫn cảm thấy thế là quá lộ liễu. Dùng chăn bao kín nó lại, chỉ lộ ra khuôn mặt đỏ bừng vẫn còn ngẩn ngơ cùng đôi mắt to tròn trong suốt mới vừa lòng phủ lên người mình cái áo choàng tắm để ra mở cửa.

      - Chuyện gì?

      Giọng trở nên vô cùng đanh thép cùng lạnh lùng, nó có chút giật mình khi lần đầu tiên nghe được ngữ điệu tốt này của . Tiếp theo đó càng ngạc nhiên hơn khi thấy y sỹ của trường mình xuất , thân hình bốc lửa hiển ràng trong chiếc váy bó sát ngắn cũn cùng đôi bốt cao tận bắp đùi, áo khoác lông sang trọng, mái tóc đen dài xoã tung phía sau kiêu kỳ và khuôn mặt đc trang điểm tỉ mỉ đẹp đến lộng lẫy. để tức giận của vào mắt, ta thản nhiên lướt ánh mắt sắc sảo của mình qua “cái bánh bao” giường, hiểu sao nó lại thấy rùng mình khi nhận ra tia hứng thú trong đôi mắt ấy.

      - Giao đồ, thực phiền phức! giải quyết vụ này nhanh chút, “Papa” vừa gọi bảo tôi với rằng sang tuần chúng ta phải trở về “bên đó”.

      Bộp tiếng, túi hành lý chả mấy gọn mà nó nhận ra chính là của mình được ta quăng xuống sàn cách nhàng. Bàn tay còn lại chút kiêng nể luồn vào bên trong vạt áo của Hoàng Minh nhưng nhanh chóng bị bắt lấy, khi câu cuối ánh mắt còn cố tình dừng lại ở người nó. cảm giác vô cùng xấu hổ cùng quẫn bách dâng lên nhưng nó biết phải làm sao, đành cụp mắt xuống mím chặt môi.

      - Còn gì nữa?

      vô tình đẩy ta ra trầm giọng hỏi, thân hình cao lớn cố tình dịch người chút che để cho ánh mắt to gan lớn mật kia đảo qua đảo lại hoài người nó nữa, biết là mình bao kỹ lại rồi chả lộ ra gì đâu nhưng vẫn khó chịu.

      - Học sinh tên Vũ Khánh Hoà lớp quen thời tiết nên bị sốt, tôi cách ly bé ở lại phòng mình vì sợ rằng lây lan cho các học sinh khác. Vì thế…tốt nhất cũng cần ra khỏi phòng đâu, đừng gắng sức chúng ta còn rất nhiều việc phải giải quyết khi trở về.

      Vừa cười khúc khích ta vừa khiến nó sửng sốt, nó có bị ốm nha. Vì sao lại như vậy và….”chúng ta phải trở về bên đó” cùng với “chúng ta còn rất nhiều việc phải giải quyết khi trở về” là sao? lẽ cùng y sỹ thực là….nó lắc đầu để đẩy nghi hoặc của mình, phải nó rằng tin sao? nên nghĩ vẩn vơ như vậy, chỉ có điều thái độ thân mật tự nhiên của cùng ta khiến cho lồng ngực nó thấy nhoi nhói lỳ lạ. Nó cảm giác được giữa hai người bọn họ có quan hệ gì đó rất đơn giản, những vậy còn bắt đầu xuất lạch lõng len lỏi vào trong nó khi nhìn hai người đứng ở cửa chuyện với nhau. Hai người đứng chung chỗ như vậy rất đẹp đôi, tuổi tác cùng hình thể cũng tương xứng, lại nhìn xuống bản thân chút nó cười khổ. Khi cùng nhau người ta chắc chắn nghĩ đưa cháu chơi, nó lần đầu tiên chán ghét thân thể nhắn của mình đến vậy, nó vẫn thường bỏ ngoài tai những chêu đùa vì vẻ bề ngoài trẻ con của mình, nhưng với nó muốn mình là người phụ nữ hay…nó muốn ánh mắt nhìn nó là nhìn môtn người phụ nữ chứ phải là “bé con”.

      - Được rồi, cần chuyện ba hoa nữa. Trở về với việc Papa giao cho khi đến đây …còn nữa, cẩn thận chút tôi muốn bị làm phiền trong thời gian này.

      điềm tĩnh, cứng rắn lại pha chút khắc nghiệt khi những lời ấy rồi hất ta ra phía ngoài hành lang, đợi thêm điều gì liền đóng sầm cửa, bỏ qua ánh mắt khó hiểu của nó nhặt lên điện thoại bàn bắt đầu nhắn tin với ai đó, lần đầu tiên nó thấy như vậy. Dường như …mỗi lần đều khiến nó ngạc nhiên, nó hiểu rốt cuộc đâu mới chính là bản thân ? Là người thầy dịu dàng mẫu mực khi đứng bục giảng, là người đàn ông nghiêm túc lại xa cách như bây giờ hay là kẻ bá đạo dùng cuồng nhiệt, ích kỷ và quan tâm của mình từng chút cướp trái tim nó? Nó biết, nhưng nó biết được điều…hình như đến tận bây giờ nó vẫn chưa thực biết quá nhiều về . Nó chỉ biết là giáo viên đến thay cho Tiêu chủ nhiệm lớp nó năm ngoái, cũng chỉ là giáo viên tạm thời. tên Hoàng Minh, chưa lần nó được nghe nhắc đến họ của , thậm trí bao nhiêu tuổi nó cũng biết, sống ở đâu nó cũng hay….ngoại trừ thông tin là giáo viên tu nghiệp từ Ý về. Đến lúc này nhận ra rằng mình trót người mình hiểu , có quá muộn hay ?

      - Bé con, vẻ mặt như vậy là sao?

      dùng cạnh ngón tay nâng cằm nó lên, nhíu mày khi nhận ra nét hoang mang khuôn mặt đáng . Đôi tay lại lần nữa vươn ra, đem nó ôm vào trong lòng mình vỗ về an ủi.

      - Đừng sợ, tôi xin lỗi. Tôi cố gắng làm vậy với em nữa….ít nhất cho đến khi em sẵn sàng….

      hiểu nhầm, nó biết như vậy. đâu phải là con sâu cái kiến để có thể chui vào trong bụng mà biết nó nghĩ gì chứ? Nó gượng cười nổi, chỉ có thể đam bản thân mình dựa hẳn vào người , chôn đầu vào nơi hõm vai của hít vào hơi thở nam tính mà mình thích.

      - Đột nhiên lại tự giác như vậy, phải em giận tôi chuyện gì chứ?

      ôm chặt nó hơn, có chút hốt hoảng hỏi lại như vậy. Nó ủ rũ nghe thấy lời bỗng muốn cười, nghĩ nó dám giận sao? phải, là nó giận bản thân mình thể tỉnh táo, thể dứt khoát trước mà thôi. Biết trước con đường tương lại là mờ mịt, biết được mình dẫm phải đắng cay nhưng…vì cái gì nó lại thể quay đầu? Chẳng phải là bởi nó tham lam lưu luyến chút hơi ấm cùng quan tâm này của sao? Khi chỉ có hai người, khiến cho nó có cảm giác nó là của riêng cũng vậy, là của riêng mình nó mà thôi. Nó từng nghe câu này “Sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai sầu đến ngày mai sầu!”, tại nó có vậy hãy để nó say , ngày mai như thế nào…nó nguyện trả giá sau.

      Và…

      Sáng sớm ngày thứ hai của tuần kế tiếp, sau khi trở về từ chuyến thực tế nó bắt đầu nếm trải trả giá đầu tiên.

      Đôi mắt to tròn trừng trừng nhìn những tấm ảnh biết ai ghim lên bảng thông báo, mặt nó cắt còn giọt máu, đôi môi tái nhợt lắp bắp, hai bàn tay nắm lại đến phát run. Mặc kệ những người bạn học xung quanh xì xào chỉ chỏ, mặc kệ những ánh mắt khinh bỉ dè chừng. Nó xuyên qua đám người, có chút nực cười khi nghĩ lại mình từng phải vất vả và bị chèn ép như thế nào khi đến xem điểm thi, lúc này bọn họ chính là tự động tránh ra cho nó đến. Đôi bàn chân kiễng lên, vươn tay muốn lấy xuống tấm hình chụp hai người nam nữ đứng ôm hôn nhau tại góc khuất phía bên cạnh ngọn tháp. Từ trang phục, dáng dấp, hoàn cảnh nó hoàn toàn cần zoom tận mặt cũng có thể biết được hai người đó là ai. Trước khi ngón tay nó chạm được vào tấm hình bị người khác giật phắt ra, nó còn ngơ ngẩn bên má phải cảm thấy nóng bừng đau đớn, cả người lảo đảo ngã ngồi xuống đất.

      - Đê tiện, mày là con đê tiện nhất tao từng thấy. Thảm nào điểm số môn văn hoá của mày tốt như vậy, hoá ra là dùng cách bẩn thỉu này…

      Giọng cay nghiệt có phần quen tai vang lên, Đỗ Quyên khinh miệt , lau lau bàn tay của mình vào chiếc khăn tay rồi ném thẳng xuống đầu nó.

      -…. bẩn, mày làm bẩn tay tao.

      Bạn bè xung quanh, cả thân quen lẫn xa lạ đều đứng đấy và nhìn xuống nó. Nó nhìn nhưng những tiếng xì xào cho nó biết, họ những điều hay và khinh miệt về nó. quan trọng, nó chống tay xuống đất đứng lên. Phủi phủi lại váy áo sau đó bình tĩnh đến trước mặt Đỗ Quyên, ước lượng chút chiều cao sau đó vẫy vẫy tay với ta.

      - Lại gần đây…

      Mọi người đều lấy làm khó hiểu, chả nhẽ nó thực trơ đến như thế?

      Chát!

      Ngay khi Đỗ Quyên vận dụng toàn bộ cơ mặt để thể thái độ khinh khỉnh của mình cúi xuống nhìn xem nó định làm cái gì bàn tay vung lên, giáng cái tát như trời giáng vào giữa mặt ta. Tuy đến mức lảo đảo ngã xuống như nó vì dù sao cũng nó người bên cạnh đỡ nhưng Đỗ Quyên cũng vì bất ngờ mà trợn mắt há mồm, tay nó lại vung lên lần nữa vả thêm cái vào má bên kia rồi mới lạnh lùng gằn từng chữ.

      - Cái thứ nhất, vì mày nghĩ ấy là người như thế. Cái thứ hai, tao trả lại cho mày. Mày là cái gì? Là cha hay là mẹ? Thậm trí mày còn chả xứng đáng để làm bạn nữa là đòi lên lớp với tao. Bẩn thỉu? Cái bẩn chính là do bộ não của mày luôn chứa đựng những thứ xấu xa dơ dáy như vậy, đừng có “trâu buộc gét châu ăn”!

      Chưa bao giờ nó giận đến như thế, cũng chưa bao giờ nó cảm thấy lạnh đến như vậy. bảng tin kia, phải chỉ có tấm ảnh mà còn nhiều, rất nhiều những tấm ảnh chụp lại giây phút thân mật của nó và trong những ngày ở tại thị trấn mờ sương. Thậm trí cả khi ở tầu, cũng buông tha mà đem nó che chở ở trong vòng tay mình, chỉ là….giờ đây nó lại đứng giữa vòng vây, đứng giữa những người chằm chằm dùng ánh mắt phán xét mà nhìn nó mình. Dù nó ương bướng, dù nó quật cường, dù nó có tỏ ra bình tĩnh đến bao nhiêu chăng nữa nó vẫn cứ chỉ là bình thường, nên nó sợ…lúc này đây thực tâm nó rất sợ. Nó chưa bao giờ cầu xin ông trời điều gì thực nhưng lúc này đây nó lại cầu xin hãy xuất , lần nữa đem nó che chở.

      Vậy mà….

      Giống như khi đến, đơn giản chỉ là hiệu trưởng lần nữa xuất và thông báo Tiêu chính thức quay lại chủ nhiệm lớp. Hoàn toàn giải thích nào về ra độ ngột của , giống như… chưa từng lần xuất ở ngôi trường này cũng như xuất trong đời nó. Nó lúc ấy giống như là ngớ ngẩn, bỏ ngoài tai tiếng kêu gọi của mọi người, ngay trước mặt hiệu trưởng cùng chủ nhiệm mình bỏ chạy xuống phòng y tế. Mở giật cánh cửa ra, thay vì trẻ với gọng kính trắng, chiếc áo blue cùng ống nghe luôn đeo cổ như món trang sức và nụ cười tràn đầy thâm ý lại là người phụ nữ trung niên to béo với nụ cười ấm áp thân thiết hỏi.

      - bé, cháu bị đau ở đâu sao?

      Nó muốn khóc, nó muốn gào lên, nó muốn nhào vào nắm lấy bà ấy hỏi ta đâu? y sỹ từng luôn nằm ườn ra làm biếng ở đây đâu rồi? Sơ sợ, nó muốn làm điều gì đó để người ta biết rằng lúc này đây nó sợ hãi, nó sợ trách nhiệm, cũng chẳng sợ những điều người khác . Mà nó sợ bao giờ được nghe ai đó vừa cười vừa gọi ” Bé con à…”, đến lúc này đây nó mới hiểu, nhìn nó thế nào, gọi nó ra sao hoàn toàn quan trọng, miễn sao còn nhớ đến nó, còn đặt nó ở trong tầm mắt, trong tâm trí của mình. Thân hình nhắn mỏng manh lung lay muốn sụp đổ, bà y sỹ già vội đứng lên định đỡ lấy nó.

      Nhưng .

      Nó bình tĩnh đóng lại cánh cửa phòng y tế, quay người nhằm thẳng hướng cầu thang thoát hiểm lảo đảo mà . Nó lại ngồi ở dưới bậc cầu thang của tầng 3 như hôm khai giảng, chờ đợi, suy nghĩ gì cũng như làm gì hết ngoài chờ…

      Cộp…cộp…

      biết bao nhiêu lâu sau, có tiếng ai đó bước lên cầu thang hướng về phía nó. phải , nó biết vậy bởi luôn vòng ra từ phía sau và nhịp bước cũng khác.

      - Khánh Hoà, muốn ăn trưa với tôi sao?

      thanh nhành vang lên, nó chậm rãi ngẩng lên nhìn trước mặt mình. Trong ánh nắng nhàn nhạt của mùa đông, thân hình mảnh mai cúi xuống cười cười đưa hộp cơm được ủ cẩn thận trong túi giữ nhiệt đưa cho nó. Khuôn mặt xinh đẹp mê hoặc lòng người theo kiểu bình yên đến kỳ lạ, đặc biệt là đôi mắt luôn mơ màng giống như là mới vừa tỉnh giấc khiến cho người ta tự giác mà buông lỏng bản thân. Nó ngẩn người nhìn rồi chậm rãi lắc đầu, ngồi xích lại bên khi tỏ ý muốn ngồi bên cạnh.

      - Tiểu Hoà Hoà, em đau lòng sao?

      Nó lần đầu tiên để ý đến cách gọi này của dành cho mình, lại lắc đầu lần nữa.

      - bé ngốc, vậy tại sao em lại khóc?

      Những ngón tay mềm mại lướt qua khoé mi ướt đẫm, phần nào xoa dịu nóng rãy nơi ấy nhàng hỏi.

      - phải khóc đâu, chỉ là….

      Vẫn mặc cho nước mắt lăn dài nó khó nhọc dương lên khoé môi.

      -….chỉ là bụi bay vào mắt, em muốn rửa trôi nó ra…

      - Nước mắt chẩy ra chưa chắc rửa trôi được nên đừng cố nữa, cứ để thời gian qua, chớp mắt vài cái rồi em nhận ra….hạt bụi ấy cũng đau đớn nhiều như mình tưởng.

      Vuốt ve mái tóc quá dài của học trò , đặt vào trong tay nó khay thức ăn ấm áp khiến nó cái hiểu cái ngẩng lên mờ mịt hỏi.

      - Thầy ấy…. rồi sao?

      - Phải.

      gật đầu mà có nhìn nó.

      - Vậy….bao giờ ….

      - Thực ra đây là ấy nhờ tôi đưa đến cho em, hộp cuối cùng….

      khó để nhận ra áy náy cũng như lảng tránh trong mắt , nó chậm rãi mở hộp cơm ra, đúng vậy. Cách sắp xếp, mầu sắc loè loẹt bắt mắt này, còn có….hai nắm cơm bự nữa, chính là cơm hộp mà nó thường ăn chung với vào tháng đầu tiên của năm học mới. Khi ấy nó ăn cảm thấy thực vui vẻ thực thoải mái với ngồi bên cạnh lảm nhảm những điều hết sức buồn cười, còn bây giờ mỗi miếng nó nuốt vào chính là cay đắng cùng mặn chát, hộp cơm cuối cùng….vậy là ra sao? rằng khi trở về cho nó lời giải thích, lời giải thích này cũng khỏi quá bất ngờ và ràng rồi sao?

      thậm trí còn cho nó có cơ hội bầy tỏ thái độ, cho nó cơ hội để rằng….

      Thôi!

      Đành bỏ vậy, giống như lời của . Chớp mắt vài cái rồi nó nhận ra, đến lúc nào đó nhói đau trong lồng ngực cũng tan biến hết, chỉ là….bây giờ lỗ hổng ấy quá lớn, nó biết làm thế nào để lấp đầy nên đành phải ăn. Nhưng ăn bao nhiêu cũng đủ, nó ăn hết hộp cơm phần dành cho cả hai người mà sao vẫn cảm thấy trống rỗng như thế này?

      Trước kinh ngạc của , nó từng chút từng chút, vừa khóc vừa ăn hết toàn bộ chỗ cơm ấy rồi nôn ra. Xong nó lại thấy đói, lại tìm đồ ăn. Nó ăn rất nhiều, nhưng ăn xong luôn để thứ gì còn lại trong dạ dầy của mình hết. Tình hình cứ như vậy cho đến ngày thứ ba, nó vốn lúc này lại càng mảnh mai hơn nằm thiêm thiếp trong phòng cấp cứu của bệnh viện S.

      vẫn quay lại.

      Cuối cùng, vào buổi sáng mùa đông đẹp trời vài ngày sau đó. Cơ thể nó quyết định muốn chơi trò chơi nhàm chán của ăn và nôn nữa, người nó cũng thũng nước truyền rồi nó trở lại bình thường. Chỉ có đôi mắt ngây thơ trong veo luôn mở to tò mò là biến mất, thay vào đó là thoảng buồn, khiến cho bất kỳ nhìn vào cũng đều cảm thấy tĩnh lặng.

      Nó quay trở lại trường học, trái với suy nghĩ của nhiều người và cả của chính nó. Ban giám hiệu nhà trường lại hoàn toàn đả động gì đến việc vô cùng động trời này hết, và khi người của ban phụ huynh đến phản ánh. chủ nhiệm vốn luôn có vẻ ngờ nghệch của nó lại khiến tất cả há hốc mồm khi dùng loại tư thế vô cùng quyền uy mà doạ trưởng ban phụ huynh cũng là mẹ của Đỗ Quyên sừa sợ vừa giận, vừa xanh vừa tái khi .

      - ” Đây là chuyện riêng tư của mỗi cá nhân, nhà trường cũng có quyền can thiệp lại càng thể kỷ luật. Nếu như ai đó vẫn còn cố tình đề cập đến cùng ngăn cản bài xích chính là muốn khiêu khích với quyền tự do của công dân trong nhà nước xã hội chủ nghĩa, mà nếu như vậy rất có thể bị đưa ra xét sử trước toà án nhân dân tối cao. Hơn nữa….ngăn cản nhân duyên của người khác chính là bị trời phạt đấy à nha….”

      Để cho xứng với lời đe doạ, bầu trời quãng đãng bỗng nổ ra tiếng sấm vang rền, doạ cho chỉ trưởng ban phụ huynh mà cả nguyên ban phụ huynh sợ xanh mặt lập tức nhao nhao nhốn nháo mà rút lui. Nó ngồi ở dưới lớp, sau từng ấy chuyện xảy ra, lần đầu tiên có cảm xúc muốn nhe răng ra mà cười bò lăn bò toài. chủ nhiệm của nó, từ khi nào lại biết thuật chiêm tinh, nắm đúng thời điểm mà khủng bố tinh thần người khác như vậy?

      Dĩ nhiên nó dám cười to ra tiếng, nhưng chỉ nhìn đến bờ vai run run ngồi ngay bàn ai cũng hiểu rồi. Cười, giống như loại bệnh lây chuyền. Khi người khởi xướng lập tức những người khác cũng thể kìm được mà rộ lên theo, buổi học hôm ấy bỗng trở nên vui vẻ lạ. Những bạn chơi chung từng ái ngại khi nhìn nó cũng bỏ xa cách mà trở lại như cũ, còn có phần áy náy khi tin tưởng. Nó cũng chỉ cười trừ, chuyện qua…vậy hãy để cho gió đem nó thoảng qua .

      Vốn tưởng rằng, chuyện cứ như vậy mà kết thúc nhưng….vào giờ tan học lúc buổi chiều câu chuyện đột ngột lại rẽ sang hướng khác.

      Khi ấy, nó đứng lơ ngơ trước cổng trường, chờ đám bạn lấy xe rồi cả đám uống hồng trà ômai ở gần đấy, coi như bữa tiệc chuộc lỗi nho để ý đến chiếc xe hơi loại thể thao đa dụng vẫn đỗ ở ven đường cạnh đấy.

      - Khánh Hoà, muốn nhờ về sao?

      cậu bạn cùng quê nhưng khác lớp nhận ra nó liền vẫy gọi, nó cũng đưa tay lên vẫy vẫy, còn chưa kịp từ chối cổ tay bỗng bị nắm mạnh lấy. Cả người rơi vào vòng tay mạnh mẽ ôm thốc lấy từ phía sau, nó giật mình sợ hãi thét lên. Chỉ có điều lời vừa ra khỏi cả người bị xoay vòng, tiếng thét sau đó bị đôi môi nóng rực tham lam nuốt lấy vào trong miệng mình, lưỡi trơn ướt cùng bá đạo cũng đồng thời xâm nhập cuốn lấy chiếc lưỡi còn bỡ ngỡ mà va chạm. Lần nữa đem hơi thở đặc biệt của riêng mình mà bao phủ nó, ích kỷ cùng độc đoán mà đoạt mật ngọt cùng khí cho đến khi nó gần như tắt thở mới rời ra chút nhưng vòng tay vẫn nhất quyết chịu nới lỏng, giọng khàn khàn quen thuộc phả ra hơi nóng bên tai nó thầm.

      - Bé con, em rất có năng lực làm cho tôi phải chết mà, dám nhân lúc tôi ở đây mà hô to gọi với người khác…

      - Điều này…điều này sao có thể….

      kinh ngạc mở to đôi mắt ngước nhìn lắp bắp.

      - Vì sao lại thể? phải tôi cho em câu trả lời thoả đáng rồi sao?

      nhếch khoé môi lên, vô cùng hài lòng với dáng vẻ đáng lúc này của nó. Đôi mắt tròn tròn ngập nước giống như mắt con thỏ vừa hốt hoảng lại vừa hoang mang như thể tin nổi, gò má non mịn phơn phớt hồng ngại ngùng, khuôn miệng xinh xắn bởi vì mà đỏ ửng mở ra khép lại đem theo hơi thở thiếu nữ của mình. Quan trọng nhất, tập trung của nó chỉ dành cho , hoàn toàn đều là .

      - Nhưng thầy…..

      để cho nó hết, nhàng buông nó ra rồi đột ngột đứng thẳng người, cánh tay dứt khoát nâng lên góc 90° so với thân người, bàn tay xoè khép lại chạm vào vành mũ kêpi nhìn xuống nó mỉm cười.

      - Tôi, Trần Hoàng Minh thiếu uý cảnh sát nhân dân Việt Nam, thuộc tổ điều tra trọng án thành phố A. Năm nay 28 tuổi, chưa vợ, con, nhà, xe và trái tim đầy nhiệt huyết. Bản chất tốt, con người cũng được, vẻ ngoài tuấn, công việc lương thiện, đóng thuế đầy đủ. Đặc biệt rượu bia, thuốc lá, trà đá, lê la, la cà. Hôm nay đến đây thứ nhất là làm quen lại với em từ đầu, thứ hai là để cho em biết điều rằng dù có muốn hay kể từ giây phút này tôi chính thức theo đuổi em với mục đích “vì tương con của chúng ta sớm được gặp cha mẹ”, nguyện dùng tình của mình để bắt lấy, khiến em cảm động và tiến tới văn phòng công chứng tiến hành thủ tục đăng ký kết hôn trong thời gian ngắn nhất có thể!

      Trong chiều đông nắng nhạt, nơi cổng trường ồn ã. Người đàn ông ấy lần nữa lại xuất trong đời nó, có lãng mạng với bóng bay và hoa, cũng chẳng có dịu dàng âu yếm khiến nó thẹn thùng e lệ mà cứ như vậy. Bá đạo, ích kỷ cùng xấu xa dấu dưới khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc, để ý đến rằng còn rất nhiều người tò mò chỉ trỏ xung quanh cứ oang oang tuyên bố cùng khẳng định quyền sở của mình hữu với nó như vậy. Hơn nữa…..đây có được tính là lời cầu hôn đầu tiên nhỉ?

      Tương lai thế nào nó biết, nhưng tại, lúc này đây nó chính là bị triệt để làm cho choáng váng rồi. Vì thế, nó đưa ra quyết định sai lầm nhất của đời mình…hay là sáng suốt nhất nhỉ? Đó là xoay người bỏ chạy.

      Cuối cùng rất nhiều năm sau đó, khi mà đứa con học mẫu giáo về ngồi trong lòng nó ngước đôi mắt tròn tròn ngây thơ trong suốt của mình lên hỏi rằng “Vì sao con đến được với ba mẹ? Có phải là con cò đem con đến ?” ai đó ở bên cạnh chợt cười cái khiến nó có dự cảm tốt, xoa đầu cả hai mẹ con rồi còn thực trả lời “ phải đâu con , là do mẹ con …bỏ chạy!”

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Phải lòng _ Thời gian biểu điên cuồng.

      6 : 25 AM.

      Uể oải.

      Nó ngáp cái, thoải mái thò tay ra khỏi chăn tắt đồng hồ báo thức kêu inh ỏi nơi đầu giường. Vừa mới nhổm người định dậy cánh tay vẫn vắt nơi vòng eo siết chặt, đem nó kéo trở lại trong chăn. Giọng ngái ngủ khàn khàn trầm thấp vờn quanh khi đôi môi ấm nóng lại mềm mại áp sát bên tai nó hài lòng lẩm bẩm.

      - Mới có 6 rưỡi sáng, em muốn đâu?

      Đầu nó bị chôn trong lồng ngực rộng, vất vả lắm mới có thể gỡ được đôi tay như súc tu quấn người mình xuống hổn hà hổn hển, nếu như sáng nào muốn học cũng đều phải thế này đúng là cần tập thể dục, .

      - Thầy, em phải lên lớp a….

      Nó vừa song liền có xúc động muốn cắn rớt cái lưỡi của mình xuống cho rồi, biết nào phải giáo viên gì đâu, đó chỉ là vỏ bọc tạm thời khi làm nhiệm vụ bảo vệ nhân chứng bí mật mà thôi. Mà cái nhân chứng ấy vô tình lại là Đỗ Quyên lớp nó, chính xác mà phải là cha của mới đúng nhưng có người muốn bắt cóc đó để gây sức ép đối với ông ta, khiến ông ta thể ra toà làm chứng. Thảm nào ánh mắt của khi đó luôn dõi theo , từng chút bảo vệ, hoá ra cũng đều là nhiệm vụ. Báo hại nó điêu đứng yên, tâm tình bất ổn từng ấy thời gian, còn nghĩ thế này thế kia đâu….. biết là như vậy, chỉ có điều thói quen quả là thứ đáng sợ khiến nó đôi khi vẫn gọi như vậy, mà mỗi lần nó lỡ miệng như thế…

      - Bé con, mỗi khi nghe em gọi vậy vui vẻ.

      Ai đó vô cùng hài lòng mà híp mắt lại, từ người nó cúi xuống đem cần cổ xinh trở thành món ăn ngon lành mà nhắm nuốt. Từng chút chậm rãi điểm lên người nó muôn vạn lửa nóng, được lúc như vậy nó hoàn toàn bỏ qua phản kháng, trở nên vô cùng hợp tác kéo vào sát mình hơn mà đáp lại. Tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ kích tình cùng thanh ẩm ướt ái muội dần tràn ngập căn phòng nho ấm áp….

      7 : 30 AM.

      -Aaaaaaaa, muộn! Lại muộn nữa rồi…. là lần thứ 3 trong tuần a, , có phải muốn em bị đuổi học mới vừa lòng?

      -……

      - @&$&@$@>+}€>¥€!€>*><!@&$@:$)$@3

      Dạo gần đây khi chung cư mini này liên tục phát ra những tiếng gào thét chói tai như vậy, thường là tuần 3 buổi sáng hoặc cũng có thể là 4 hoặc 5, ông bảo vệ già ở phía dưới tầng vừa dập công tắc của máy bơm nước vừa lắc đầu ngao ngán. Nếu như tiếng thét này sớm tiếng đảm bảo cả căn chung cư này có ai làm muộn rồi, bọn trẻ bây giờ cũng thực là…..

      8 : 03 AM.

      Cúi đầu thấp, cố gắng làm cho bản thân mình thu gọn lại hết sức có thể. Nó rón ra rón rén chuồn vào trong lớp từ cửa sau, thầy giáo vẫn hăng hái vẽ mẫu nên có để ý. Hít vào hơi chuẩn bị thở ra nhõm…

      - Bé con, em để quên bữa sáng…còn nữa, buổi chiều em được nghỉ nên trưa tới đón.

      Giống như chỉ sợ có người nghe thấy, người đàn ông trong bộ cảnh phục biết từ lúc nào theo nó vào đặc to cùng đặc biệt ràng. tay đút túi quần, tay cầm theo hộp đồ ăn vương vắn được ủ trong túi giữ nhiệt cười đến mười phần vui vẻ mà cúi xuống chạm môi lên khuôn mặt còn hoá đá, chuẩn bị bị phong hoá của nó.

      Cạch!

      Tiếng thanh chì gãy làm đôi vọng từ bảng xuống khiến nó sợ run, cứng nhắc quay cổ lại. Quả nhiên…. chỉ mình thầy mà con nguyên lớp thực hành, đến cả người mẫu vẽ cũng đều nhìn chằm chằm bào đúng vị trí nó đứng. Đúng vậy, là nhìn vị trí của nó, phải là nhìn nó cùng tên mặt dầy nào đó a~~~ tự thôi miên mình lần thứ n+1 nó đưa tay nhận lấy hộp đồ ăn mà nghiến răng nghiến lợi đè thấp giọng của mình lại.

      - Chiều em còn 2 môn nữa…

      - xin nghỉ hộ em, có muốn chuyện với Thuỷ Linh?

      cười cười, hoàn toàn để ý đến những ánh mắt nóng rực bắn ra từ bên trong phòng học mà chỉnh lại khăn quàng cổ cho nó.

      - chủ nhiệm? Bao giờ …nhưng mà…

      Nó lắp bắp, khỏi cảm thấy thái dương mình muốn nẩy ra thêm mấy cái gân xanh. những ỷ vào quen thuộc cùng nghề nghiệp mang tính "bảo hành cao" của mình mà thản nhiên ra vào trường nó vô cùng thoải mái, còn đặc biệt "quan tâm thăm hỏi" chủ nhiệm của nó thường xuyên, nó từng điên tiết nghĩ đến cha mẹ mình cũng chưa từng quản mình chặt như vậy . hỏi ý kiến, tự động chuyển bạn thuê chung phòng của nó sau đó thế vào vị trí ấy, nó nhẫn. Sáng sáng quấn quýt đem học sinh tuy được tính là nghiêm túc là nó đây làm cho u u mê mê đến liên tục muộn học trong hơn 1 tháng, nó nhịn. Tối tối dù bận đến bù đầu cũng vẫn dành ít nhất 20 đến 30 phút kiểm tra lại bài tập văn hoá, gọi điện hỏi han giáo về nó, nó tạm thời kìm nén. Đem tất cả bạn của nó trở thành "điệp viên" kiêm "camera" di động của mình thời thời khắc khắc giám sát nó, nó cũng có thể cố mà nuốt cho trôi. nay ngay cả lịch học của nó cũng muốn đổi, là nó muốn bạo phát rồi.

      1 : 25 PM

      Đứng trước cổng căn nhà lớn kiểu cổ nằm ở vùng ngoại ô thành phố, nó có chút cảm thấy bất an cùng khó khăn. Nhìn xuống bộ váy áo đơn giản, còn có phần ngây thơ của mình nó lại càng thêm chán nản cùng hồi hộp.

      - Thả lỏng bé con, có rồi mà.

      Nhìn ra yên ấy, vòng tay ôm nó vào trong lòng mình, đặt môi lên vầng trán ương bướng thầm trấn an. Nó cười gượng cũng nổi, còn phải tấy cả đều tại ?

      - trước với em rằng đến thăm cha mẹ chết được sao

      - trước phải em lại chạy mất sao?

      lại hiểu cá tính của nó? là nhát như thỏ mà, luôn thích chạy trốn, phải cường ngạnh mà xuống tay giờ này chắc vẫn còn phải chạy theo bé của mình dài.

      -….

      Bị trúng tim đen, nó chột dạ ngó lơ chỗ khác. Chết tiệt, có phải gần đây học được kungfu đọc lén suy nghĩ của người khác? Nó chính là muốn quay lưng bỏ chạy thực nhanh ra khỏi đây đây.

      Cái cảm giác ấy của nó lúc này đây còn tăng mạnh lên gấp bội, đôi bàn tay nắm chặt lấy gấu váy phủ đầu gối giám ngẩng lên nhìn hai vị thân sinh của ngồi phía bên kia của bàn trà cổ, đối diện mình.

      - Cháu bé, đừng có sợ như vậy chứ? Ăn chút bánh ngọt nha, mau lại đây cho ta xem con cái nhà ai mà đáng thế này nào.

      Vừa đẩy đĩa bánh kem của người giúp việc mang lên đến trước mặt nó, mẹ của vừa dỗ dành nó vừa cười đến vô cùng vui vẻ. Bà có chút ngạc nhiên khi con mình đột ngột trở về như vậy, những thế còn dắt theo khoảng mười mấy tuổi khả ái nữa. Sinh ra được bốn người con nhưng lại toàn lũ đực rựa, bà mong mình có được đứa con thế này tiếc rằng trời có bao giờ chiều lòng người? Cái gì lại càng thích, nhìn bé xinh xắn nhút nhát kia lại càng hài lòng, con trai bà từ bao giờ lại biết quan tâm đến thích của mẹ mình mà đem con của người quen đến chơi thế này. Thậm trí ngay cả lão ba mặt lạnh cũng cảm thấy hài lòng đâu, có lẽ cũng nên thúc dục lũ con trai mau chóng lập gia đình để ông bà có cháu bồng bế sớm.

      Nghe được mẹ của gọi mình là "cháu bé" những vậy ngữ điệu lại cưng chiều như thế nó lại càng chột dạ, chỉ muốn ngay lập tức có cái lỗ nào nứt ra cho mình chui xuống thôi. Trái lại Hoàng Minh ngồi bên cạnh lại cười đến híp cả mắt lại, vậy mà còn là "có rồi", có ngồi xem kịch vui sao?

      Nhìn ra ánh mắt ai oán của nó bắn lại, mới đành thu bớt vẻ hớn hở của mình mà ngồi thẳng dậy khẽ hắng giọng cái.

      - Ba, mẹ con về đây lần này là có chuyện muốn .

      Hai người nhàn nhạt liếc con trai mình cái, mẹ trực tiếp bỏ qua vẫn tiếp tục công cuộc dùng bánh dụ dỗ con nhà người ta còn ba dùng giọng điệu ràng quen ra lệnh của mình ra.

      - Báo cáo nhanh, ngắn gọn và xúc tích.

      - Cái này….thực ra là có hai chuyện, ba mẹ thích nghe cái gì trước?

      còn ra vẻ thần thần bí bí mà hỏi lại làm nó bắt đầu xiêu lòng trước đồ ngọt, tấn công triệt để cái bánh cũng phải ngẩng lên nhìn. Trong lòng có dự cảm được tốt cho lắm, đừng bảo là cũng nó có liên quan nha…

      - Chuyện tốt?

      Lão ba vẫn nghiêm túc.

      - Dạ, chung là đều tốt, chỉ có điều trình tự có chút xáo trộn mà thôi.

      rút ra tờ giấy ăn bàn, vừa vừa quay sang lau bánh kem nơi khoé môi nó khiến ba mẹ mình kinh ngạc trợn mắt. Này…thằng con trai cứng đầu này hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy? Thần thần bí bí đến đáng đánh đòn, chẳng nhẽ lại có chuyện tốt từ trời rớt xuống ?

      - Vậy chuyện quan trọng trước .

      Phe phẩy tay lão ba thản nhiên nhưng ánh mắt ràng còn thờ ơ như trước.

      - Sang tháng con kết hôn cùng ấy.

      phải là xin phép, chính là khảng định nha. Nó trợn mắt, miếng bánh kem trong miệng xuýt chút nữa rơi ra. Mà…này phải trọng điểm, kết hôn là sao?

      - Tôi còn tưởng chuyện gì quan trọng, gần năm trước cũng vậy sao? Kết quả là con dâu còn chưa lấy được qua cửa bị người ta mang mất, báo hại cả nhà mừng hụt đâu. Bây giờ tự dưng chạy về lại kêu muốn kết hôn, lần này cho chắc chắn, con hãy đem ngừoi về .

      cho là đúng lão mẹ trực tiếp bác bỏ.

      - phải con đem về rồi sao?

      ràng là cố tình, chắc chắn là thế. Nó cố gắng nuốt miếng bánh trong miệng mình, nhịn để chết sặc. Kết hôn? phải là chuyện đùa! Mà tốt nhất nên đùa, bọn họ mới chính thức qua lại với nhau được có 2 tháng a~~~ quan trọng hơn, nó còn học, còn cha mẹ nó nữa chứ. Nó có bị cạo đầu bôi vôi thả trôi sông đây? Vì an toàn của bản thân, tốt nhất chỉ nên là đùa.

      - Người đâu?

      Hai ông bà tâm hữu linh tê đồng thanh hỏi con mình, kéo nó sát vào trong lòng mình hơn thậm trí còn tỏ ra ngạc nhiên mà .

      - Người đây, thế ba mẹ thấy con có đem người nào khác về sao?

      Da đầu nó run lên, quả nhiên…

      - Cái gì? Mày điên à?

      Cả hai ông bà lại đồng thanh rú lên, lão mẹ còn phối hợp muốn tiến đến đem nó mang ra khỏi lòng .

      - Bé con mau lại đây với bác, đừng nghe chú chuyện trẻ con thể nghe.

      - Mẹ, làm cái gì vậy? Đừng có kéo, cẩn thận, bác sỹ dặn trong ba tháng đầu được vận động hay va chạm mạnh a.

      Xoảng!

      Hoàng Minh thấy mẹ mình đưa tay kéo nó ra liền vội vã nhanh, cơ thể cũng tự động nghiêng lại che chắn người trong lòng mình. Còn nó giống như là "ngũ lôi oanh đỉnh" tay run lên thả rơi cả chiếc đĩa xuống sàn đá làm nó tứ phân ngũ liệt thành cả mấy chục mảnh sàn nhà, lúc này nó cũng mong mình giống cái đĩa kia, tan tành xác pháo như thế là tốt nhất.

      - Mày…..sao mày dám làm ra cái loại chuyện này?

      Lão ba đứng thẳng lên run run chỉ ngón tay vào , lão mẹ ngã ngồi xuống ghế chuẩn bị tư thế khóc nấc lên đến nơi.

      - Đùa….là ấy đùa thôi, các bác…các bác đừng tin là ….

      Nó lập tức đẩy ra, đứng lên vội vàng giải thích. Cái gì chứ? Đùa kiểu này chính là muốn giết người có phải ? Khi về nó lập tức quẳng toàn bộ đồ đạc của ra khỏi phòng, việc tiếp theo là phải thay khoá.

      Cả hai vị phụ huynh sắp tăng xông đến nơi, nghe nó lại lập tức quay lại nhìn chằm chằm vào bé con đanh dùng ánh mắt cảnh cáo rành với con trai mình, "ánh ấy" sao? Chẳng nhẽ con trai ông bà thực ….với này?

      - đùa, chẳng nhẽ em… biết?

      Hoàng Minh nhướn mày nhìn lại nó.

      - Biết cái gì? Em chỉ biết tôn trọng em thôi, tự ý sắp xếp cuộc sống của em, em nhưng đến mức này có thấy mình hơi quá đà ?

      Nó cáu, đôi mắt trong suốt ánh lên tia nguy hiểm nhìn thẳng vào .

      - Em đây là thích chọn đồ ăn sáng? Vậy được, từ mai đồ ăn sáng em chọn, ăn tối chọn.

      nháy mắt vô tội nhìn lại nó.

      - Hoàng Minh! Em về việc này, đừng có cố tình hiểu sai ý em như vậy!

      Nó rít lên, quẳng cái ngại ngùng chết tiệt khi đối diện với ba mẹ ra sau đầu, hôm nay bức nó điên lên chịu được sao?

      - Vậy em về việc nào?

      cười cười, nó ghét cái nụ cười kiểu nhếch khoé miệng này của , giống như mình chắc chắn là kẻ chiến thắng vậy.

      - dọn đến nhà em ở từng hỏi qua ý kiến em chưa? có việc gì cũng gọi điện cho chủ nhiệm mang tiếng là trao đổi chuyện học thực chất là để dò hỏi về em khi ở trường, tự tiện vào lớp em, thích em nghỉ học liền gọi cuộc điện thoại, từ bao giờ là người quản lý cuộc sống của em như vậy?

      Nó càng lại càng hăng, đem hết uất ức trong lòng mình mà ra. để ý đến ba mẹ bên nghe đến trợn mắt há miệng, mặt lúc xanh lúc trắng, càng nghe lại càng có xúc động muốn ngất. Thằng con trai trời đánh của họ là quen với học sinh a~~~ những thế hình như…cái gì nên cái gì nên cũng đều làm hết luôn rồi, còn đùa cái gì nữa?

      - Thứ nhất, muốn em đến nhà ở nhưng em chịu nên đành phải chạy đến ở nhà em. Thứ hai, giáo chủ nhiệm của em là đàn em lớp dưới cũ của , gọi điện hỏi thăm nhau nếu có nhắc đến em cũng vì em là của . Thứ ba, từng đứng dậy lớp đó, đưa em học tiện thăm lại hẳn cũng có vấn đề gì. Còn vấn đề cuối cùng, hề quản lý cuộc sống của em, tập cho em thói quen có trong đó mà thôi.

      nghiêm túc trả lời từng vấn đề, nụ cười môi cũng hạ xuống, nếu như phải lý do quá ư là tiện cho nó cũng tin là như vậy.

      - …. nguỵ biện!

      Nó hất bàn tay của nắm lấy cổ tay mình ra, ngờ rằng vốn nghĩ nó phản ứng lại như vậy nên có nắm chắc khiến nó dùng sác mạnh quá mà mất đà, cả người loạng choạng. Mắt nhìn thấy chắc chắn mình ngã vào cạnh bàn sai đột nhiên người bị xoay cái, tay vòng lại đỡ lấy nó quay người ôm nó vào lòng mình.

      Uỵch.

      thanh va chạm nặng nề vang lên ngay bên tai, tim nó thắt lại.

      - Em lúc nào cũng hậu đậu tự làm bản thân mình bị thương như vậy cho nên mới phải giờ giờ phút phút để mắt đến…. nghĩ tới, lại làm cho em cảm thấy bị gò bó….

      thở dài, đỡ lấy nó rồi mới đứng dậy. Nó hít vào hơi, phải chỉ vì câu trả lời lòng của , bàn tay bé run rảy vươn lên chạm vào dòng máu chảy dài từ trán .

      -

      Mùi tanh ngọt của máu bất ngờ ập lại khiến nó kìm được cúi gập người nôn khan trận, Hoàng Minh tái mặt vừa đỡ lấy nó ngồi xuống ghế vừa quay qua nhăn nhó với ba mẹ triệt để hoá đá của mình.

      - Mẹ mau giúp con.

      Lão mẹ giống như cái máy lật đật chạy đến đỡ lấy nó để cho rút khăn tay ra ấn vào vết thương trán mình, sau hồi quay cuồng nó mờ mịt ngẩng lên nhìn , lại nhìn sang vẻ mặt khủng bố của ba , vẻ bất đắc dĩ của mẹ có chút được hiểu cho lắm.

      - Này…chắc tại đồ ăn lúc trưa được tốt cho lắm.

      Nó gãi đầu cười cười ngượng nghịu giải thích dù trong lòng cũng thấy là kỳ, bởi cơn buồn nôn đến nhanh mà qua cũng là nhanh.

      - Mày! Lên công an phường cho tao!

      Lão ba gầm thét.

      - Con? Lên công an phường làm gì?

      Hoàng Minh trố mắt hỏi lại.

      - Còn làm cái gì nữa? đầu thú cho tao.

      Lão ba có vẻ như là tức xì khói đến nơi, thiếu điều xông lại lôi cổ thằng con trai của mình xách ra ngoài.

      - Đầu thú? Tội gì ạ?

      Lầm này đến lượt nó và đồng thanh.

      - Quan hệ với trẻ vị thành niên!

      Lão ba nghiến răng trèo trẹo, nó lập tức như con tôm bị quăng vào nồi lẩu, đỏ bừng chỉ mặt mà còn là toàn thân, vừa định giải thích lên tiếng trước.

      - Ba, là 7 năm đó. Lâu như vậy mà có con bên cạnh, đứa chắc chắn rất khổ. Thôi ….đành bỏ vậy.

      Nó trợn mắt, trực tiếp á khẩu. Cái vẻ mặt đau kịch liệt tâm can, khổ như chưa bao giờ khổ này đạt được tới cảnh giới tối cao rồi a~~~ vì vậy đây chính là ….

      - Ai bảo khổ? Con cháu dòng họ Trần đương nhiên phải là ở lại nhà họ Trần rồi, tuyệt đối thể khổ!

      Lão mẹ lập tức hùng hồn lên tiếng, lão ba gật đầu phụ hoạ. Nó đen mặt, quả nhiên là lừa người mà, ngay cả ba mẹ mình cũng lừa được nữa a~~~

      - Vậy sang tháng kết hôn?

      cười cười hỏi lại lần nữa.

      - Ngay ngày mai cũng được, kết hôn song mày có thể đầu thú.

      Hai vị phụ huynh lập tức gật đầu, vì tương lai ôm cháu ngay cả con mình cũng muốn đá khỏi cửa.

      - Đây là con làm theo ý ba mẹ, cũng thể trách bọn con muốn kết hôn sớm nha.

      Nhìn nụ cười đắc thắng của , nó tự giác cảm thấy mình có chút mắt mờ, con mắt nào của nó nhìn thấy là con người nghiêm túc, lịch lãm, dịu dàng đáng ngưỡng mộ? Là con mắt nào a?

      - Hai…hai bác hiểu nhầm ạ, cháu…cháu có…. có cái gì kia…cái…

      Nó ấp úng nắm lấy tay áo mẹ lắc lắc cái đầu , bộ dạng thực là quẫn bách nhưng kết hợp với đôi mắt vẫn còn hồng hồng ướt nước lại trở thành uỷ khuất đáng . Lão mẹ làm sao chống đỡ lại được, liền ôm lấy thân hình bé , khoé mắt nhìn đến ai đó cười như chuột sa chĩnh gạo lại càng thương nó hơn, trong lòng chắc mẩm đều là bị thằng con mình cưỡng ép nên thái độ mới sợ hãi như vậy, bàn tay tự chủ được mà vỗ về nhè an ủi.

      - Con ngoan cần phải giải thích gì đâu, từ bây giờ chúng ta lo hết mọi chuyện còn lại…

      Trong vòng tay của mẹ , nó dám vùng vẫy mạnh, chỉ có thể nhắm mắt vào mà .

      - Nhưng mà cháu có… có như các bác tưởng, cháu…cháu vẫn bình thường phải là có…là có….

      - Chu kỳ hàng tháng lần cuối cùng của em là khi nào?

      trực tiếp ngắt lời nó, bình tĩnh mà hỏi lại khiến cho khuôn mặt vốn đỏ của nó lại càng đỏ hơn, đến như sắp ốp được trứng trán, líu ríu gắt với .

      - Loại chuyện này cũng có thể hỏi ở đây được sao?

      - là em nhớ?

      nhíu mày, nó biết đây là dấu hiệu mất kiên nhẫn của .

      - Nhớ, em nhớ được bởi vì nó vừa kết thúc Sapa ….

      Nó theo bản năng "con thỏ" của mình lập tức thành trả lời, mới được nửa khuôn mặt đỏ của nó lập tức biến trắng, trắng đến như còn chút máu hết kinh hoàng mở lớn mắt mà nhìn , thậm trí ngay cả miệng cũng còn khép lại được.

      - hơn 3 tháng rồi.

      bổ sung nốt phần còn thiếu, hài lòng khi thấy được nó bắt đầu tự ý thức được việc.

      - Hơn 3 tháng?

      Hai tiếng đồng thanh hỏi lại, là nó lắp bắp giống như đây phải chuyện của mình, hai là lão mẹ giấu được giọng điệu vui vẻ cầu được khẳng định.

      - Phải, hơn 3 tháng. Chúc mừng trúng giải độc đắc ngay lần đầu tiên!

      Nó thấy trần nhà lúc này bỗng là cao, tường nhà mọc chân mà biết chạy, vô cùng oanh oanh liệt liệt lăn đùng ra ghế salon….ngất lâm sàng có chọn lọc!

      3 : 15 PM.

      Bệnh viện S _ Khoa sản.

      Vị bác sỹ đen mặt quay lại nhìn nhà ba người đứng vây lấy sau lưng mình, nhìn chằm chằm vào cái màn hình như muốn bính ra vàng đến nơi, thiếu điều lao lên ôm lấy nó mà rờ mó vuốt ve thôi.

      - Bác sỹ, cái chấm đen đen kia là đứa sao?

      - Bác sỹ, bé như vậy liệu có nhầm hay ?

      - Bác sỹ, có thể cho nghe lại tim thai lần nữa ?

      - Bác sỹ….

      - Bác sỹ………

      - Mọi người, có muốn ra ngoài hay ?

      Nở nụ cười vặn vẹo nhất cuộc đời mình mà "chân thành" hỏi mấy người phía sau, vị bác sỹ bắt đầu thấy hối hận vì nể mặt quen biết mà cho nhiều người vào phòng siêu của mình thế này.

      - Vậy…mời bác sỹ tiếp tục đọc chuẩn đoán.

      Lão ba hắng giọng chút, lấy lại vẻ nghiêm túc của mình đem vợ và con trai ngồi lại ghế bên cạnh.

      - Thai nhi được 12 tuần 6 ngày tính theo kỳ kinh cuối, tuổi thai là 11 tuần đúng, thai tốt, tim thai có….(thỉnh lược bớt số thuật ngữ cùng thống số chuyên môn do tác giả rất lười :3) từ tháng này bắt đầu có thể uống thêm viên sắt và canxi, bởi vì trong giai đoạn đầu thai kỳ nên cần tránh vận động mạnh, được xách nặng, leo cầu thang nhiều, hạn chế lại, định kỳ hai tuần đến khám kiểm tra lần….

      - Bác sỹ…xác định là nhầm chứ?

      Nó nghển cổ lên từ giường, bỏ qua ánh mắt trừng đến đục thủng được cả tường của cố gắng vớt vát. Đừng đùa, nó còn muốn vác cái bụng tròn vo học, hơn nữa….ba mẹ nhất định đem nó tẩm trư lung, thả trôi sông đó….

      - Trừ khi đầu dò của máy đặt bụng tôi chứ phải của cháu là nhầm.

      Bác sỹ thèm nhìn nó lấy cái, nhàn nhạt trả lời đập tan hi vọng trị giá 0,1% của nó ra thành muôn mảnh.

      - muốn a~~~ cháu còn phải đến trường, cháu còn chưa có tốt nghiệp….

      Nó rốt cuộc…khóc.

      - Bé con ngoan nào, sinh song em vẫn có thể tiếp tục học mà.

      Nhìn vẻ mặt ngọt ngào đầy dụ dỗ này của a, nó thực là rất muốn tin, muốn tin lắm cơ mà….

      Sau đám cưới:

      Nó nhõng nhẹo.

      - Ông xã, mãi tận tháng 8 mới sinh mà, vẫn có thể học nốt học kỳ này.

      làm cơm hộp, ngẩng lên trả lời.

      - Sinh song em có thể tiếp tục học, còn bây giờ em phải nghĩ cho con.

      Sau khi sinh:

      Nó thủ thỉ.

      - Ông xã, em bây giờ có thể ôn để học trở lại…

      rim thịt thăn, ngẩng lên trả lời.

      - Em vẫn trong thời kỳ ở cữ, hơn nữa để con dứt sữa em có thể tiếp tục học mà. Em phải nghĩ cho con….

      lúc sau nó hỏi.

      - Sáu tháng có thể cai sữa ?

      ban cho nó nụ cười vô cùng toả sáng.

      - Sau mười tám đến hai mươi tư tháng.

      Nó.

      - ……

      Hai năm sau:

      Phấn khởi.

      - Ông xã, rốt cuộc con cũng cai sữa.

      rót cốc sữa tươi đưa tới trước mặt nó.

      - Ừm, biết. Bà xã của cách đây 3 tháng lén cai sữa cho con sớm trước thời hạn…

      Nó chột dạ cầm lấy cốc sữa len lén ngẩng lên nhìn .

      - Ông xã giận em?

      - , chuyện tốt như vậy vì sao phải giận?

      cười cười hiểu sao cái cảm giác bất an lâu xuất giờ lại ghé thăm nó lần nữa.

      - Em tiếp tục trương trình học xin bảo lưu?

      Nó rụt rè đề xuất.

      - Được, chỉ có vấn đề…

      thoải mái đáp ứng khiến nó thiếu chút nữa sặc sữa, chỉ sợ đổi ý nên gật đầu như bổ củi.

      - Còn vấn đề gì? Cái gì em cũng có thể đồng ý, miễn ông xã để em học tiếp.

      - Cũng có gì to tát, chỉ là muốn hỏi em. Dứt sữa con song em thấy chu kỳ hàng tháng chưa nhỉ?

      Choang!

      Trong phòng bếp vang lên tiếng đổ vỡ, tiếp theo đó là giọng cười vô cùng đắc ý.

      - Sinh con song em có thể tiếp tục học nữa mà.

      Im lặng, tuyệt đối im lặng rồi….

      - Hoàng Minh!!!!! Là tính kế em có phải hay ????

      Vậy đấy, cuộc đời sâu gạo của nó chính thức được bắt đầu như thế a~~~~

      END

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      đọc xong từ lâu, nàng ý viết tiếp phần 2 đó, truyện kể về con của thủy linh
      LạcLạc thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :