1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Juliet - Anna Fortier (10c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhà danh họa nghiêng người về phía tôi, cười thích thú:




      - Tôi tìm thấy nó khi tiếp nhận xưởng vẽ. Trong cái hộp kim loại, giấu bên trong tường. Có cả cuốn sách nữa. cuốn nhật ký. Tôi cho rằng…- Danh họa Lippi chưa kịp hêt, tóc gáy tôi dựng đứng và tôi biết chính xác những lời ông . - …, thực ra, tôi tin chắc chính Ambrogio Lorenzo giấu cái hộp. Nhật ký là của ông ấy. Và tôi nghĩ ông chính là người vẽ bức tranh này. Tên nàng giống hệt tên , Giulietta Tolomei. Ông viết cái tên đó đằng sau bức tranh.




      Tôi trân trân nhìn bức tranh, thể tin nổi đây chính là bức chân dung tôi đọc về nó. Từng li từng tí đều mê hoặc như tôi hình dung.




      - Ông vẫn còn giữ cuốn nhật ký ấy chứ?




      - . Tôi bán rồi. Tôi chuyện đó với người bạn, người đó lại với người bạn khác, rồi bỗng nhiên có người đàn ông tới muốn mua nó. Tên ông ta là giáo sư…giáo sư Tolomei. – Danh họa Lippi nhìn tôi, nhếch lông mày. – cũng là Tolomei. có biết ông ta ? Ông ấy rất già.




      Tôi ngồi sụp xuống cái ghế gần nhất. Thực ra phải là ghế nhưng tôi quan tâm.




      - Ông ấy là cha tôi. Ông dịch cuốn nhật ký sang tiếng . nay tôi đọc. Cả cuốn nhật ký chỉ viết về nàng, - tôi hất đầu về phía bức tranh. – Giulietta Tolomei. Chắc chắn nàng là tổ tiên của tôi. Trong nhật ký, ông ấy miêu tả cặp mắt nàng….và chúng ở kia.




      - Tôi biết mà! – Danh họa Lippi quay ngắt , đối diện với bức tranh, vẻ bối rối, hài lòng. – Nàng là tổ tiên của !- Ông cười vang và quay lại, nắm chặt vai tôi. – Tôi rất mừng là đến gặp tôi.




      - Tôi hiểu vì sao danh họa Ambrogio phải giấu các thứ này trong trường. Hay có khi phải ông ấy, mà là người khác…




      - Đừng nghĩ ngợi nhiều thế! – Danh họa Lippi đe. – Nó làm mặt nhăn nheo đấy. –Ông dừng lại, sửng sốt vì cảm hứng bất ngờ ập đến, - Lần sau đến đây, tôi vẽ . Khi nào trở lại? Mai nhé?




      - Thưa ông…- Tôi biết phải chộp lấy lúc này, khi ông còn đủ tỉnh táo chạm được tới thực tế. – Tôi biết liệu tôi có thể ở đây thêm chút nữa hay ? Tối nay.




      Ông tò mò nhìn tôi, dường như chính tôi chứ phải ông biểu nhiều dấu hiệu điên rồ.




      Tôi cảm thấy phải giải thích:




      - Có người ở ngoài kia…tôi biết xảy ra chuyện gì nữa. Gã này…- tôi lắc đầu. – Tôi biết nghe có vẻ dở hơi, nhưng tôi bị săn đuổi, và tôi hiểu vì sao.




      - Ôi chao, - danh họa Lippi . Rất cẩn thận, ông phủ mạnh lụa lên bức chân dung Giulietta Tolomei và đưa tôi trở lại xưởng vẽ. Ông mời tôi ngồi xuống ghế và đưa tôi ly vang, rồi ông cũng ngồi đối diện với tôi như thể ngồi trước mặt đứa trẻ đòi kể chuyện. – Tôi nghĩ đúng là bị theo dõi. Hãy kể cho tôi nghe vì sao đuổi theo .




      Suốt nửa giờ sau đó, tôi kể hết mọi chuyện cho ông nghe. Lúc đầu tôi định làm thế, nhưng khi bắt đầu, tôi sao dừng nổi. Vị danh họa này có điều gì đó và cách ông nhìn tôi – mắt ông lấp lánh phấn khích, thỉnh thoảng lại gật gù – làm tôi cảm thấy ông có thể giúp tôi tìm ra bị che giấu dưới những việc này. Nếu có người như vậy. Thế là tôi kể về cha mẹ tôi và những vụ tai nạn giết chết họ, bóng gió rằng có người tên là Luciano Allessandro có thể nhúng tay vào cả hai vụ. Sau đó, tôi miêu tả cái hộp đựng giấy tờ của mẹ tôi và nhật ký của danh họa Ambrogio, cũng như lời ám chỉ của ông họ Peppo về kho báu chưa xác định tên là Mắt Juliet.




      - Ông có nghe đến việc này bao giờ chưa? – Tôi hỏi, khi thấy danh họa Lippi cau mày.




      Thay vì trả lời, ông đứng dậy, nghiêng đầu trong khí lúc, dường như lắng nghe tiếng gọi xa xăm. Lúc ông dợm bước, tôi hiểu là phải theo ông, và chúng tôi vào phòng khác ở tầng , qua thư viện dài, hẹp, có nhiều giá sách võng xuống từ sàn tới trần. Ở đây, tôi có thể quan sát nhà danh họa tới lui nhiều lần, - tôi nhận ra – ông cố tìm cuốn sách đặc biệt mà mấy hy vọng tìm thấy. Cuối cùng, khi thành công, ông giật nó khỏi giá và giơ lên, đắc thắng.




      - Tôi biết là trông thấy nó ở đâu đó mà!




      Té ra là cuốn bách khoa về những người vô cùng tàn bạo và kho báu huyền thoại – ràng, hai thứ này luôn song hành với nhau và thể tách rời. Khi nhà danh họa giở qua cuốn sách, tôi nhác thấy vài tranh minh họa chẳng khác gì các cuốn truyện cổ tích theo tôi cho đến bây giờ.




      - Đây! – Ông gõ ngón tay vào đoạn. – cái này là gì? thể đợi đến lúc chúng tôi trở lại tầng dưới, ông bật ngọn đèn cầy lung lay, và đọc to đoạn đó lên, sôi nổi trộn lẫn tiếng Ý và tiếng .




      Chuyện kể rằng Mắt Juliet là đôi ngọc bích lớn dị thường của Ethiopia, khởi đầu gọi là Cặp sinh đôi Ethiopia, do ngài Salimbeni ở Siena mua năm 1340 làm quà đính hôn cho dâu tương lai là nàng Giulietta Tolomei. Sau cái chết thê thảm của Giulietta, những viên ngọc này được khảm làm mắt pho tượng vàng đặt mộ nàng.




      - Nghe này! – Danh họa Lippi lướt ngón tay xuống cuối trang – Shakespeare cũng biết về pho tượng này! – Rồi ông đọc to những dòng sau ở đoạn cuối vở Romeo và Juliet, trong cuốn bách khoa trích bằng cả hai thứ tiếng Ý và :




      Tôi dựng tượng nàng bằng vàng ròng




      Khi đó, thành Verona nổi tiếng vì tên nàng




      bao giờ có pho tượng vào sánh được




      Vì đó là chân thành và chung thủy của Juliet




      Cuối cùng, khi đọc xong, danh họa Lippi chỉ vào bức tranh minh họa, và tôi nhận ra ngay. Đó là pho tượng nam nữ, người nam quỳ gối bế người nữ tay. Ngoại trừ vài chi tiết khác biệt, đó chính là pho tượng mà mẹ tôi ghi lại ít nhất hai chục lần trong cuốn sổ tay tôi tìm thấy trong hộp của bà.




      - Trời ơi! – Tôi cúi nhìn bức tranh minh họa. –Nó lên điều gì về địa chỉ chính xác mộ của nàng?




      - Mộ ai?




      - Của Juliet, hoặc tôi nên gọi là Giulietta, - Tôi chỉ vào đoạn ông vừa đọc. – Trong sách rằng đó là pho tượng bằng vàng đặt mộ nàng…nhưng thực ra ngôi mộ ấy ở đâu.




      Danh họa Lippi gập cuốn sách và nhét hú họa vào cái giá.




      - Tại sao muốn tìm ra mộ nàng? – Ông hỏi, giọng ông bất đồ gây gổ. – có thể lấy mắt nàng sao? Nếu có mắt, làm sao nàng nhận ra Romeo khi chàng đánh thức nàng?




      - Tôi định lấy đôi mắt nàng! –Tôi phản đối. – Tôi chỉ muốn…nhìn thấy chúng thôi.




      - Ờ, - vị danh họa , tắt ngọn đèn cây, - tôi nghĩ phải chuyện với Romeo. Tôi biết còn ai khác có thể tìm ra nơi đó. Nhưng hãy cẩn thận đấy. Chốn này nhiều ma quỷ, và chúng thân thiện như tôi đâu. – Ông cúi gần tôi hơn trong bóng tối, thích thú cách ngớ ngẩn trong việc dọa dẫm tôi, và rít lên. tai họa! Tai họa cho cả hai gia đình các người!




      - Điều đó thực nghiêm trọng, - tôi , - Cảm ơn ông.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ông cười thân mật và vỗ đầu gối.




      - Kìa! Đừng ngơ ngác như gà con thế! Tôi chỉ trêu thôi!




      Xuống dưới nhà, sau vài ly vang, cuối cùng tôi cố hướng câu chuyện về Mắt Juliet




      - Ý ông đúng ra là gì, - tôi hỏi, - khi ông Romeo biết ngôi mộ ấy ở đâu?




      - Cậu ta ư? – Lúc này, trông ông rất lúng túng. – Tôi chắc lắm. Nhưng tôi nghĩ nên hỏi cậu ta. Romeo biết nhiều hơn tôi. Cậu ấy trẻ trung. Còn tôi, giờ tôi quên nhiều thứ lắm rồi.




      Tôi cố mỉm cười:




      - Ông như thể chàng vẫn còn sống vậy.




      Vị danh họa nhún vai:




      - Cậu ấy đến rồi . Lúc nào cũng vào đêm khuya…cậu ấy đến đây và ngồi ngắm nàng. – Ông hất đầu về phía căn phòng có bức vẽ Giulietta. – Tôi cho rằng cậu ấy vẫn nàng, Chính vì thế tôi để ngỏ cửa.




      - , - tôi và nắm tay ông, - Romeo tồn tại. còn sống nữa. Đúng ạ?




      Danh họa trừng trừng nhìn tôi, gần như bực mình




      - tồn tại! Vậy tại sao cậu ấy lại ? - Ông cau mày. – Sao, hả? cũng tưởng cậu ấy là hồn ma ư? Hừ. Tất nhiên là chưa hề biết, nhưng tôi nghĩ thế. Tôi cho rằng cậu ấy có . – Ông dừng lại giây lát, cân nhắc các lý lẽ thuận và chống, rồi , chắc nịch. – Cậu ấy uống vang. Hồn ma uống vang. Phải tập, mà hồn ma thích tập. buồn cười. Đây, - ông rót đầy ly cho tôi thêm lần nữa, - uống thêm chút nữa .




      - Thế, - tôi , ngoan ngoãn uống thêm ngụm, - nếu tôi muốn hỏi chàng Romeo này vài câu… làm thế nào? Tôi có thể tìm ta ở đâu?




      - Ờ - vị danh họa , nghiền ngẫm câu hỏi, tôi e rằng phải đợi cho đến khi cậu ấy tìm thấy . – Nhìn thấy thất vọng của tôi, ông nhoài qua bàn, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt tôi rất kỹ. – Nhưng này, - ông thêm, - tôi nghĩ có khi cậu ấy tìm thấy rồi. Phải. Tôi nghĩ là thế. Tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt .

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 3.4






      Nhờ đôi cánh bay bổng của tình tôi vượt qua những bức tường này.




      Bởi tường đá sao có thể ngăn nổi tình




      ------------oOo------------​




      Siena, 1340 Công nguyên




      Romeo lướt hòn đá mài lưỡi kiếm, động tác của chàng dài và cẩn thận. Lâu rồi chàng mới có dịp sử dụng thanh kiếm, cần mài sạch những vết gỉ lốm đốm trước khi bôi dầu. Thông thường, chàng thích dùng dao găm cho những việc như thế này, nhưng con dao găm mắc ở lưng tên cướp đường, và trong lúc đãng trí bất thường, chàng quên lấy lại sau khi sử dụng. Ngoài ra, Salimbeni phải là người để đâm vào lưng như tội phạm thông thường, , phải có cuộc quyết đấu.




      Với Romeo, dồn hết tâm trí vào người phụ nữ là điều hoàn toàn mới mẻ. Nhưng trước kia, chưa người phụ nữ nào đề nghị chàng giết người. Chàng nhớ lại cuộc chuyện với danh họa Ambrogio trong cái đêm định mệnh hai tuần trước, khi chàng với họa sĩ rằng chàng rất thính mũi, vì đàn bà đòi hỏi gì hơn những thứ chàng sẵn sang chiều, rằng chàng – khác với các bạn – phải là kẻ than vãn và lỉnh như con chó khi nghe lời thỉnh cầu đầu tiên của phụ nữ. Điều đó có nhỉ? Chàng thực chuẩn bị đến gần Salimbeni, kiếm lăm lăm trong tay, và bất cứ lúc nào cũng có thể chết trước khi được nhận phần thưởng của mình, thậm chí còn kịp nhìn vào cặp mắt thiên thần của Giulietta lần nữa?




      Thở dài, chàng lật thanh kiếm và bắt đầu mài mặt còn lại. Các em họ chắc muốn biết chàng ở đâu, tại sao ra ngoài chơi đùa, còn cha chàng, sĩ quan chỉ huy Marescotti kiểm tra chàng ít nhất hai lần, hỏi han gì, ngoài việc mời chàng tập bắn bia. Lúc này, lại đêm mất ngủ nữa qua , mặt trăng đáng lần nữa bị mặt trời tàn nhẫn xua đuổi, Còn Romeo ngồi bên bàn, im lìm tự hỏi liệu có phải là ngày nữa đây.




      Đúng lúc đó, Romeo nghe thấy tiếng ồn ở cầu thang bên ngoài, tiếp theo là tiếng gõ cửa nghe có vẻ bồn chồn.




      - , cảm ơn! –Chàng càu nhàu như những lần trước. –Ta đói!




      - Thưa cậu Romeo. Cậu có khách ạ!




      Cuối cùng, Romeo đứng dậy, các bắp thịt đau nhức vì nhiều giờ cử động hoặc ngủ.




      - Ai thế?




      Có tiếng lầm bầm vắn tắt bên kia cánh cửa.




      -Tu sĩ Lorenzo và tu sĩ Bernardo. Họ có tin quan trọng và xin gặp riêng cậu ạ.




      Nhắc đến tu sĩ Lorenzo – bạn đồng hành với Giulietta, nếu chàng nhầm – khiến chàng mở cửa ngay tức khắc. Bên ngoài, người hầu và hai tu sĩ mặc áo choàng, mũ trùm kín mít đứng trong hành lang, phía sau họ ở sân bên dưới, vài người hầu khác rướn người xem rốt cuộc, ai là người có thể thuyết phục cậu chủ trẻ tuổi mở cửa.




      - Vào nhanh lên! –Chàng dẫn hai tu sĩ vào trong. – Stefano, - chàng xoáy cái nhìn nghiêm khắc vào người hầu, - được gì với cha ta đấy.




      Hai tu sĩ bước vào phòng, vẻ dè dặt. Những tia nắng sớm lọt vào qua cửa ban công mở rộng, chiếu lên chiếc giường phẳng phiu của Romeo, đĩa cá rán chưa hề động đến bàn, cạnh thanh kiếm.




      - Xin tha lỗi cho chúng tôi, - tu sĩ Lorenzo vừa vừa liếc nhìn ra cửa để biết chắc nó đóng chặt, - vì đến bừa vào giờ này. Nhưng chúng tôi thể đợi…..




      Thầy thêm, người cùng tiến lên, lật cái mũ áo choàng, để lộ mái tóc rối bù nhất hạng. Sáng nay, phải là thầy tu cùng tu sĩ Lorenzo đến lâu đài Marescotti, mà chính là Giulietta, bất chấp hóa trang, vẫn xinh đẹp hơn bao giờ hết, má nàng ửng hồng, náo nức.




      - Xin hãy cho biết, - nàng , - chàng …. làm việc ấy chưa?




      Dẫu vô cùng xúc động và kinh ngạc khi nhìn thấy nàng, lúc này Romeo ngoảnh , lúng túng:




      - Tôi chưa làm.




      - Ôi, đội ơn Chúa! – Nàng chắp hai tay, nhõm. – Tôi phải đến xin lỗi và cầu xin chàng đừng nhớ đến lời tôi đề nghị chàng làm việc khủng khiếp như thế.




      Romeo giật mình, cảm thấy hết hy vọng:




      - Nàng muốn chết ư?




      Giulietta:




      - Tôi muốn chết với từng nhịp đập của trái tim tôi, Nhưng phải trả giá bằng sinh mạng chàng. Tôi rất sai lầm và ích kỷ khi giữ chàng làm con tin cho nỗi đau của mình. Chàng có thể tha thứ cho tôi ? – Nàng ngước nhìn sâu vào mắt chàng, và khi chàng trả lời ngay, môi nàng hơi run run. Hãy tha thứ cho tôi. Tôi van chàng.




      Lần đầu tiên trong nhiều ngày, Romeo mỉm cười:




      - .




      - ư? – Cặp mắt xanh thăm thẳm của nàng tối sầm, như thể cơn giông tố sắp kéo đến và nàng lùi lại bước. – Như thế là tàn nhẫn!




      - đâu, - Romeo tiếp, trêu chọc, - tôi tha thứ cho nàng, vì nàng ban cho tôi phần thưởng lớn, nhưng bây giờ nàng định nuốt lời.




      Giulietta thở hổn hển:




      - phải thế! Tôi chỉ muốn cứu mạng chàng!




      - Chao ôi! Và nàng cũng xúc phạm đến tôi nữa! – Romeo ép chặt nắm tay vào trái tim mình. – Giả sử tôi sống nổi trong cuộc quyết đấu này! Nàng đùa giỡn với danh dự của tôi như mèo vờn chuột! Cắn cắn lại và vui vẻ nhìn chuột khập khiễng chạy trốn!
      - Kìa chàng! Mắt Giulietta nheo lại, hoài nghi.- Chàng mới là người đùa giỡn tôi! Chàng thừa hiểu tôi chàng chết vì tay Salimbeni, nhưng tôi tin rằng bọn chúng để chàng thoát tội sát nhân. Nếu vậy …- Nàng ngoảnh , vẫn lo lắng cho chàng, - tôi rất ân hận.




      Romeo chăm chú quan sát nét mặt nhìn nghiêng đầy vẻ băn khoăn của Giulietta. Khi thấy nàng tỏ ra cứng cỏi, chàng quay sang tu sĩ Lorenzo.




      - Tôi có thể xin thầy để chúng tôi lại lát được ?




      Tu sĩ Lorenzo muốn chấp nhận cầu này, nhưng vì Giulietta phản đối nên thầy khó lòng từ chối. Thầy gật đầu và rút ra ban công, quay lưng lại với vẻ rất nghiêm túc.




      - Vì sao, - Romeo khẽ đến mức Giulietta chỉ có thể hình dung lời , - nếu tôi chết, nàng lại ân hận như vậy?




      Nàng hít hơi sâu nhưng giận dữ:




      - Chàng cứu mạng tôi.




      - Và để đáp lại, tôi chỉ xin được làm hiệp sĩ của nàng.




      - hiệp sĩ đầu có tốt lành gì đâu?




      Romeo mỉm cười và tiến đến gần hơn.




      - Tôi cam đoan với nàng, miễn là nàng ở gần tôi có lý do gì cho những nỗi sợ như thế.




      - Chàng hứa với tôi nhé? – Giulietta nhìn thẳng vào mắt chàng. – Hãy hứa rằng chàng cố giao chiến với Salimbeni nữa nhé?




      - Hình như, - Romeo nhận xét, rất thích thú với cuộc trao đổi này, - bây giờ nàng đề nghị tôi ân huệ thứ hai…và lần này còn khó thực hơn lần trước. Nhưng tôi hào phóng với người rằng giá của tôi vẫn y nguyên.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hàm Giulietta trễ xuống:




      - Giá của chàng ư?




      - Hoặc phần thưởng của tôi, hay bất cứ từ gì tùy nàng chọn. Nó hề thay đổi.




      - Chàng vô lại! – Giulietta rít lên, cố nén cười. – Tôi đến đây để giải thoát chàng khỏi lời hứa hẹn chết người, vậy mà chàng vẫn quyết chiếm đoạt trong trắng của tôi?




      Romeo cười toét miệng:




      - nụ hôn chắc ảnh hưởng gì đến trong trắng của nàng.




      Nàng so vai, cưỡng lại mê hoặc của chàng.




      - Còn tùy thuộc ai hôn tôi. Tôi ngờ rằng nụ hôn của chàng dứt bỏ ngay lập tức mười sáu năm gìn giữ của tôi.




      - Gìn giữ có tốt gì đâu nếu nàng sử dụng? – Đúng lúc Romeo tưởng chắc chắn gài bẫy được nàng, tiếng ho lớn từ ban công khiến Giulietta giật nảy người.




      - Hãy kiên nhẫn, Lorenzo! – Nàng , nghiêm nghị. – Chúng ta lên đường ngay đây.




      - Bác chắc bắt đầu lo lắng vì lễ xưng tội kéo dài lâu đến thế, - tu sĩ nhận xét.




      - lát thôi! – Giulietta quay sang Romeo, cặp mắt nàng tràn ngập nỗi thất vọng. – Tôi phải thôi.




      - Hãy xưng tội với tôi, - Romeo thầm và cầm tay nàng, - và tôi tặng nàng lời cầu phúc bao giờ hết hiệu lực.




      - Vành ly của chàng, Giulietta đáp, cho phép chàng kéo nàng vào lòng, - dính mật ong. Em biết liệu nó có chứa chất độc của người ?




      - Nếu có chất độc, nó giết chết cả hai chúng ta.




      - Ôi …nếu em thực lòng, thà chết cùng em còn hơn sống với người phụ nữ khác.




      - tin là làm thế. – Chàng khép vòng tay quanh người nàng, - Hôn , nếu chết mất.




      - Lại chết nữa ư? Là người hai lần bị kết tội, sống rất lâu!




      Từ ban công vọng lại tiếng động nữa nhưng lần này Giulietta đứng yên tại chỗ.




      - Hãy kiên nhẫn nào, Lorenzo! Con van thầy!




      - Có lẽ chất độc của , - Romeo , xoay đầu nàng về phía mình và buông ra nữa, - mất hiệu lực




      - Em phải…




      Như con chim sà xuống con mồi và quắp lấy con vật bất hạnh lao vút lên bầu trời, Romeo chiếm lấy đôi môi nàng trước khi chúng lẩn trốn lần nữa. Lơ lửng giữa đầu trẻ ngây thơ và ác quỷ, con mồi của chàng ngừng chống cự, và chàng dang rộng đôi cánh, để mặc làn gió nâng họ bay bầu trời, cho đến khi chính kẻ lợi dụng là chàng mất hết hy vọng về nhà.




      Trong cái ôm đó, Romeo nhận thức được cảm giác chắc chắn mà chàng nghĩ có với bất kỳ ai, ngay cả với người đức hạnh nhất. Dù những ý định trước kia là gì nữa sau khi biết trong quan tài còn sống – dù lúc đó vẫn còn bị che giấu, - lúc này chàng hiểu rằng lời chàng với danh họa Ambrogio là tiên tri: ôm Giulietta trong tay, mọi người phụ nữ khác – trong qua khứ, tại và tương lai – hoàn toàn tồn tại.




      Khi Giulietta trở về lâu đài Tolomei vào cuối buổi sáng hôm đó, nàng phải nhận rất nhiều câu căn vặn và buộc tội cùng những lời bình phẩm tới tấp về cung cách quê mùa của mình.




      - Có lẽ đây là thói quen của nông dân – bác nàng nhạo báng, - ở thành phố này, con chưa chồng được dạy dỗ chu đáo chuồn xưng tội đến mấy giờ đồng hồ sau mới về, mắt lấp lánh và…- Phu nhân Antonia giận dữ nhìn Giulietta để moi móc những dấu hiệu – tóc tai rối bù! Từ nay trở được ra ngoài như thế nữa, nếu cháu muốn chuyện trò với tu sĩ Lorenzo quý hóa của cháu, cứ vui lòng chuyện ở nhà. được phép lang thang ở bên ngoài, phó mặc cho những chuyện ngồi lê đôi mách và những kẻ hãm hiếp trong thành phố.




      - Thầy Lorenzo ơi! –Giulietta khóc, khi tu sĩ đến thăm nàng trong nhà tù mạ vàng ấy, - con được phép ra ngoài nữa! Chắc con sắp phát điên mất thôi! Ôi! –Nàng lại lại trong phòng riêng, vò đầu bứt tai. – Chàng nghĩ gì về con đây? Con gặp chàng, con hứa rồi!




      - Suỵt, con ạ, - tu sĩ Lorenzo , cố bắt nàng ngồi xuống ghế, - hãy bình tĩnh. Quý ông mà con tới ấy hiểu nỗi khổ của con, và dù chuyện gì xảy ra cũng chỉ làm cho tình của chàng đằm thắm hơn mà thôi. Chàng nhờ ta với con rằng…




      - Thầy chuyện với chàng ư? - Giulietta nắm lấy vai tu sĩ. – Ôi chao, thầy Lorenzo phúc đức, phúc đức quá chừng! Chàng gì ạ? Thầy kể cho con , nhanh lên thầy!




      - Chàng nhờ ta đưa cho con bức thư này, - tu sĩ luồn tay xuống dưới áo choàng và rút ra cuộn giấy da được niêm phong bằng sáp ong. – Đây, cầm lấy. Thư gửi con đấy.




      Giulietta cung kính nhận phong thư, cầm trong giây lát rồi mới đập niêm phong. Mắt mở to, nàng mở bức thư và nhìn hình vẽ dày đặc bằng mực nâu.




      - Đẹp quá! Con chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì tao nhã như thế này trong đời. – Nàng đứng quay lưng lại tu sĩ Lorenzo lát, mê mải ngắm vật báu, - Chàng là nhà thơ! Chàng viết mới đẹp làm sao! Đẹp quá, hoàn hảo. Chắc chàng phải cặm cụi suốt đêm.




      - Ta tin rằng chàng cặm cụi vài đêm, - tu sĩ Lorenzo , trong giọng pha chút giễu cợt. – Ta cam đoan rằng bức thư này tốn khá nhiều giấy da và bút lông ngỗng.




      - Nhưng con hiểu chỗ này, - Giulietta quay phắt lại, chỉ vào đoạn trong thư. – Tại sao chàng lại mắt con thuộc về đầu con, mà ở bầu trời đêm? Con có thể hiểu đấy là lời khen, chắc là chỉ cần mắt con có màu trời là đủ. Con thể hiểu kịp lý lẽ này.




      - Đây phải là lý lẽ, - tu sĩ Lorenzo chỉ bảo, và cầm bức thư. Đây là thơ nên có chút phi lý. Mục đích của nó phải để thuyết phục, mà làm đẹp lòng. Ta tin rằng con vui lòng?




      Nàng thở hổn hển:




      - Lẽ tất nhiên ạ!




      - Vậy bức thư này, - tu sĩ nghiêm nghị , - đáp ứng được mục đích. Giờ ta đề nghị chúng ta hãy quên nó .




      - Khoan ! Giulietta vồ lấy bức thư khỏi tay thầy trước khi nó bị đối xử quá khích. – Con phải viết trả lời.




      - rắc rối vì con chẳng có cả giấy lẫn bút, mực. – Vị tu sĩ thẳng




      - Vâng, - Giulietta , mảy may nản lòng, - nhưng thầy kiếm các thứ ấy cho con viết thư cho em tội nghiệp của con…




      Nàng háo hức nhìn tu sĩ Lorenzo, mong thầy chú ý, và sốt sắng thực lời cầu của nàng. Khi thấy thầy cau mày tán thành, nàng giơ tay lên. – Có gì sai ạ?




      - Ta ủng hộ việc này, - thầy lầm bầm và lắc đầu. – phụ nữ chưa chồng nên giấu giếm trả lời bức thư. Nhất là…




      - Nhưng người có chồng có thể ư?




      -…nhất là phải cân nhắc đến người gửi. Là người bạn lâu năm và đáng tin cậy, ta phải cảnh báo rằng con nên cưỡng lại những người như Romeo Marescotti và …đợi ! – Tu sĩ Lorenzo giơ bàn lên, ngăn Giulietta định ngắt lời thầy. – Được, ta đồng ý. Chàng có sức quyến rũ nhất định, nhưng ta chắc rằng trong mắt Chúa, chàng là kẻ gớm ghiếc.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giulietta thở dài.



      - Chàng phải là kẻ gớm ghiếc. Chỉ vì thầy ghen thôi.



      - Ghen ư? – Vị thầy tu khịt mũi. – Ta quan tâm đến diện mạo, vì chúng chỉ là phần xác thịt, tồn tại từ lúc ở trong bụng mẹ cho đến khi chết. Ý ta muốn là linh hồn chàng gớm ghiếc.



      - Sao thầy có thể như thế về người cứu mạng chúng ta! – Giulietta vặn lại. – người trước lúc đó, thầy chưa từng gặp mặt. người mà thầy chẳng hay biết gì hết.



      Tu sĩ Lorenzo giơ ngón tay, tỏ ý đe nẹt.



      - Ta đủ hiểu biết để đoán trước số phận bất hạnh của chàng. cõi đời này, có số cây cỏ và sinh linh chẳng có mục đích gì ngoài việc gây đau đớn và khổ sở cho mọi thứ mà chúng có quan hệ. Con hãy nhìn con xem! Con khổ sở vì mối quan hệ này.



      - Con chắc là, - Giulietta ngừng lại để giọng nàng trở nên vững vàng, - những hành động tử tế của chàng với chúng tôi có thẻ xóa bỏ mọi thói trước kia của chàng? – Thấy vị thầy tu vẫn giữ thái độ thù địch, nàng thêm rất bình tĩnh. – Chắc Chúa Trời chọn Romeo làm công cụ giải thoát chúng ta, nếu bản thân Chúa chấp nhận chuộc lỗi của chàng.



      Tu sĩ Lorenzo giơ ngón tay cảnh cáo:



      - Chúa là thần thánh, mà thần thánh có ham muốn.



      - Vâng, nhưng con có. Con thèm muốn hạnh phúc. – Giulietta áp chặt bức thư vào ngực. – Con biết thầy nghĩ gì. Là bạn cũ và người bạn tin cậy, thầy muốn che chở con. Thầy cho rằng Romeo làm con đau đớn. Xin thầy tin rằng tình lớn mang sẵn mầm mống nỗi buồn lớn. Vâng, có lẽ thầy đúng. Có lẽ người biết từ chối khôn ngoan an toàn, nhưng con thà chọn có đôi mắt bị cháy rừng rực trong hốc mắt còn hơn sinh ra mà có mắt.



      Nhiều tuần lễ trôi qua và nhiều bức thư qua lại, trước khi Giulietta và Romeo gặp lại nhau. Trong thời gian đó, vị tu sĩ Lorenzo cố hết sức làm dịu ủy mị, nhưng giọng điệu trao đổi giữa hai người vẫn ngày càng thắm thiết, và lên đến tột bậc khi họ cùng hẹn ước về tình vĩnh cửu.



      Còn người nữa chia sẻ tình cảm bí mật của Giulietta là Giannozza, em song sinh và là người ruột thịt duy nhất của Giulietta còn lại sau khi Salimbeni tấn công gia đình nàng. Giannozza lấy chồng từ năm trước, và chuyển đến ở nhà chồng tận miền Nam, nhưng hai chị em vẫn thân thiết và trao đổi thư từ thường xuyên. Đọc và viết là những kỹ năng đặc biệt của họ, nhưng người cha vốn khác thường, ông ghét sổ sách kế toán, nên rất vui vẻ trút những việc nhà như thế cho vợ và các con , vì thấy họ ít có việc để làm.



      Tuy họ ngừng viết cho nhau, nhưng thư của Giannozza đến rất thất thường, và Giulietta ngờ rằng thư riêng của nàng chắc cũng đến muộn như thế. Thực ra, sau khi đến Siena, nàng chỉ nhận được vẻn vẹn bức thư của Giannozza, dù nàng gửi vài bản tường thuật vụ tấn công khủng khiếp vào gia đình nàng, cuộc trốn tránh bất hạnh của nàng, và gần đây nàng bị cầm tù trong lâu đài Tolomei, nhà của ông bác.



      Dù tin rằng tu sĩ Lorenzo đưa thư của nàng an toàn và bí mật ra khỏi nhà, Giulietta vẫn biết thầy thể kiểm soát được số phận của họ trong tay những người họ hàng xa lạ. có tiền trả cho việc đưa thư, người chỉ biết dựa vào lòng tốt và siêng năng của những người tiện đường xuống chỗ em người. Giờ đây, nàng bị giam trong phòng, nên tu sĩ Lorenzo luôn có nguy cơ bị ai đó chặn lại giữa đường và bị bắt dốc túi ra để kiểm tra.



      Nhận thức được mối nguy hiểm, nàng bắt đầu giấu các bức thư gửi cho Giannozza thay vì gửi ngay lập tức. Nàng thấy, đề nghị tu sĩ Lorenzo chuyển những bức thư tình của nàng cho Romeo là đủ, chứ bắt thầy mang thêm nhiều bản tin về các hoạt động trơ tráo của nàng tàn nhẫn. Thế là tất cả đều được giấu dưới ván sàn. – những truyện tưởng tượng về các cuộc gặp gỡ say đắm với Romeo – đợi đến ngày nàng có thể trả tiền cho người đưa thư chuyển tất cả cùng lúc. Hoặc đến ngày nàng có thể ném cả mớ vào lửa.



      Còn những lá thư gửi cho Romeo, nàng nhận được câu trả lời nồng nàn của từng bức . Khi nàng hàng trăm chàng đáp lại hàng ngàn, khi nàng nàng thích, chàng chàng . Nàng bạo dạn gọi chàng là lửa, chàng liều hơn, gọi người là mặt trời; nàng dám nghĩ đến việc họ cùng nhau lướt sàn nhảy, còn chàng chỉ mong ngóng được ở mình với nàng.



      Họ tuyên bố rằng, tình nồng cháy này chỉ biết hai con đường: dẫn đến thỏa mãn, dẫn đến thất vọng. Lưng chừng là thể. Thế là sáng Chủ nhật, khi Giulietta và các chị họ được phép đến San Cristofo xưng tội trước buổi lễ chung, nàng bước vào phòng xưng tội mới phát ra bên kia vách ngăn phải là linh mục.



      - Hãy tha thứ cho con, thưa cha, con là kẻ có tội, - nàng bắt đầu rất nghiêm tức, và đợi linh mục khích lệ.



      Thay vào đó là giọng lạ, thầm:



      - Có lẽ nào lại là tội lỗi? Nếu Chúa muốn chúng tôi nhau, tại sao Người lại tạo ra nhan sắc như nàng?



      Giulietta há miệng vì ngạc nhiên và sợ hãi.



      - Romeo đấy ư? – nàng quỳ gối để thẩm tra nỗi ngờ vực qua tấm màn kim loại, và thực , nàng nhìn thấy đường nét nụ cười chẳng có gì hợp với thầy tu. – Sao chàng dám đến đây? Bác em ở cách đây có vài mét!



      - Trong giọng du dương của nàng, dối trá còn nguy hiểm hơn hai chục bà bác như thế. Ta van nàng, hãy lại và làm cho hủy hoại của ta được trọn vẹn. –Chàng ép bàn tay vào lưới sắt, muốn Giulietta làm theo. Nàng làm thế, và bàn tay họ chạm vào nhau, nàng vẫn cảm thấy hơi ấm của chàng lan vào lòng bàn tay mình.



      - Em ước giá chúng ta là những người nông phu hèn mọn, - nàng thầm, - để được thoải mái gặp nhau ở bất cứ nơi nào ta chọn.



      - Và nếu là những người nông phu hèn mọn, chúng ta làm gì khi gặp nhau? –Romeo hỏi.



      Giulietta thầm biết ơn là chàng thể nhìn thấy nàng đỏ dừ mặt mũi.



      - có tấm lưới giữa hai ta.



      - Ta cho rằng có thứ mới mẻ nào đó, - Romeo ,



      - Chắc là chàng đọc những vần thơ như cánh đàn ông thường làm khi cám dỗ các trinh nữ khó bảo. Nàng nào càng khó bảo, thơ càng hay hơn.



      Romeo cố lắm mới nhịn được cười.



      - Thứ nhất ta chưa bao giờ nghe thấy nông dân hèn mọn bằng thơ. Thứ hai, ta tự hỏi thực ra thơ của ta phải hay đến chừng nào. Với trinh nữ, chắc chẳng cần hay lắm



      Nàng thở hổn hển:



      - Chàng bất lương! Em phải chứng minh rằng chàng lầm bằng cách ra vẻ đoan trang và từ chối những nụ hôn của chàng.



      - với vách ngăn giữa hai ta dễ lắm, - chàng cười tự mãn. Họ đứng im trong giây lát, cố cảm nhận nhau qua những tấm ván bằng gỗ.



      - Ôi, Romeo, - Giulietta thở dài, giọng nàng bỗng buồn hẳn, - tình của chúng ta phải như thế này ư? Giấu giếm trong căn phòng tăm tối, trong khi cõi đời vẫn rộn ràng ở ngoài kia?



      - lâu nữa đâu, nếu ta có thể thế. – Romeo nhắm mắt lại, giả vờ vách ngăn là vầng trán của Giulietta áp vào trán chàng. – Hôm nay, ta muốn gặp nàng để rằng, ta sắp xin cha ta chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng mình và gặp bác nàng để cầu hôn, càng sớm càng tốt.



      - Chàng muốn…cưới em ư? – Nàng dám tin là mình hiểu đúng ý chàng. Chàng đặt ra câu hỏi, mà coi là thực tế. Nhưng có lẽ đó là cung cách ở Siena



      - chẳng làm điều gì khác, - chàng rên rỉ. – Ta phải có nàng, hoàn toàn, ở bên bàn ăn và giường, hoặc ta ốm yếu gầy mòn như tù nhân chết đói. Nàng phải biết thế; hãy tha thứ cho ta vì thiếu chất thơ.



      Trong giây lát, bên kai vách ngăn lặng như tờ, Romeo bắt đầu lo sợ chàng làm nàng khó chịu. Khi chàng bắt đầu tự rủa tính bộc trực của mình, Giulietta lại cát tiếng, xua tan nỗi sợ bé, xao xuyến ấy.



      - Nếu đây là người vợ chàng tìm kiếm, chàng cần thuyết phục ngài Tolomei.



      - Ta rất kính trọng bác nàng, - Romeo nhận xét, - song ta hy vọng được bế nàng vào phòng ngủ của ta, chứ phải bế ông ấy.



      Cuối cùng, nàng bật cười khúc khích, nhưng niềm vui kéo dài lâu.



      - Ông ấy là người có tham vọng lớn. Chắc rằng cha chàng phải mang cây phả hệ dài khi đến.



      Romeo kinh ngạc vì lời sỉ nhục ấy.



      - Gia đình ta đội mũ cắm lông chim và dọn bàn ăn cho các hoàng đế, trong khi ông bác Tolomei của nàng mặc áo da gấu và dọn cháo lúa mạch cho đàn lợn của ông ta! – Nhận ra mình trẻ con, Romeo tiếp, bình tĩnh hơn. – Ngài Tolomei từ chối cha ta. Giữa hai gia đình chúng ta luôn yên ổn.



      - Chỉ có dòng suối máu chảy đều thôi! Giulietta thở dài. – Chàng thấy sao? Nếu gia đình chúng ta yên ổn, càng yên ổn thêm vì hợp nhất của chúng ta chăng?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :