1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Juliet - Anna Fortier (10c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nuốt thứ pha trộn giận dữ và sợ hãi đến chóng mặt vào cổ họng, tôi dò dẫm với tay đến giỏ bánh mì, hy vọng lộ quá hoảng sợ.




      - , nhưng chúng tôi có nhiều pho tượng đẹp đẽ khách sạn! Eva Maria nhìn tôi, rồi nhìn Allessandro, cố hiểu việc diễn ra. – Và nhiều đài phun nước. Con có thể đưa ấy đến Fonterbrand…




      - Có lẽ Jacobs thích nhìn thấy phố Malconteni, - Allessandro gợi ý, ngắt lời bà Eva Maria, -Đấy là nơi người ta thường dẫn phạm nhân, để các nạn nhân có thể ném đủ thứ vào người bọn chúng đường đến giá treo cổ.




      Tôi trả miếng cái nhìn trừng trừng đầy hiềm thù của ta, cảm thấy cần che giấu nữa:




      - ai nhận được khoan hồng sao?




      - Có. Gọi là bị trục xuất. Những người đó phải rời Siena và bao giờ được trở lại. Để đền bù, cuộc sống của họ thường khá giả.




      - Ồ, tôi hiểu, - tôi đập lại, cáu kỉnh, - giống như dòng họ Salimbeni của vậy. – Tôi liếc trộm Eva Maria, bà thay đổi, chết lặng. – Tôi nhầm chăng?




      Allessandro trả lời ngay. Nhìn các cơ quai hàm , tôi biết ta rất muốn phản ứng lại bằng lối tương tự, nhưng hiểu rằng thể làm thế trước mặt mẹ đỡ đầu.




      - Gia tộc Salimbeni, - cuối cùng ta , giọng căng thẳng, bị chính quyền sung công năm 1419 và buộc phải rời nước Cộng hòa Siena.




      - Vĩnh viễn ư




      - ràng là . Nhưng họ bị trục xuất thời gian dài. – Cách ta nhìn tôi cho biết giờ về tôi. – Và chắc họ đáng bị thế.




      - Nếu….họ trở lại sao?




      - Lúc đàn ông…-Allessandro ngừng để gây ấn tượng, và tôi bàng hoàng nhận thấy màu xanh trong mắt ta phải là màu tán cây tự nhiên, mà lạnh lẽo, và kết tinh giống mảnh malaxit, hồi lớp bốn tôi tưởng là thứ quý hiếm, trước khi thầy giáo giảng giải rằng đấy là khoáng sản chiết ra đồng, có hại cho môi trường, - ắt họ phải có lý do chính đáng.




      - Đủ rồi! – Eva Maria giơ cốc lên. – còn trục xuất nữa. còn đánh nhau nữa. Bây giờ chúng ta là bạn.




      Chúng tôi cố chuyện trò lịch khoảng mươi phút nữa. Sau đó, Eva Maria xin lỗi vào nhà vệ sinh, để mặc Allessandro và tôi tự xoay xở. Liếc nhìn, tôi thấy ta đưa mắt khắp người tôi, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, tôi tin rằng mọi việc này chỉ là trò mèo vờn chuột, xem tôi có đủ hăng hái để làm bạn chơi trong tuần . Được, tôi tự nhủ, dù mèo có mưu mô gì nữa, rồi phải ngạc nhiên điếng người.




      Tôi với lát xúc xích.




      - có tin vào chuộc lỗi ?




      - Tôi quan tâm, - Allessandro , đẩy đĩa về phía tôi, - việc làm ở Rome. Hoặc ở bất cứ nơi nào khác. Nhưng tôi quan tâm đến Siena. Hay cho tôi biết, vì sao đến đây?




      - Đây có phải là cuộc thẩm vấn ? – Tôi , miệng đầy thức ăn. – Tôi có nên gọi luật sư của tôi ?




      Allessandro ngả người về phía tôi, hạ giọng:




      - Tôi có thể tống vào tù như thế này này, - ta bật ngón tay đánh tách trước mũi tôi. – Đấy có phải là điều muốn ?




      - biết , - tôi , xúc thêm thức ăn vào đĩa, và rất mong ta chú ý đến bàn tay tôi run, những trò chơi quyền lực bao giờ tác động tới tôi. Người ta có thể làm tổ tiên kinh ngạc, nhưng xin hãy nhớ lại, tổ tiên tôi chưa bao giờ có ấn tượng với thứ đó.




      - Thôi được, - Allessandro dựa lưng vào ghế và thay đổi chiến thuật. – Thế này nhé: Tôi để mặc với điều kiện. hãy tránh xa Eva Maria.




      - Sao điều đó với bà ấy?




      - Bà là phụ nữ đặc biệt, và tôi muốn bà đau khổ.




      Tôi đặt dĩa xuỗng:




      - Còn tôi sao? nghĩ gì về tôi?




      - Có thực muốn biết ? Allessandro lại nhìn tôi khắp lượt như tôi là đồ tạo tác quá ư giá trị đem bán. – Thôi được. Tôi nghĩ xinh đẹp, thông minh….và là diễn viên cừ khôi. – Thấy tôi bối rối, ta cau mày và tiếp, cứng rắn hơn, - tôi nghĩ có người trả nhiều tiền để tới đây và giả làm Giulietta Tolomei…




      - Cái gì?




      -…và phần trong công việc của là tiếp cận Eva Maria. Nhưng đoán xem…tôi để việc đó xảy ra.




      Tôi biết bắt đầu từ đâu. May thay, lời buộc tội của ta kỳ quái đến mức khiến tôi quá kinh ngạc nên cảm thấy bị tổn thương. Cuối cùng, tôi :




      - Vì sao tin tôi là Giulietta Tolomei? Vì tôi có đôi mắt xanh trẻ thơ ư?




      - muốn biết vì sao ? Tôi cho biết. – ta nhoài tới trước, khuỷu tay chống lên bàn. – Vì Giulietta Tolomei chết.




      - Vậy giải thích như thế nào việc tôi ngồi ngay tại đây? – Tôi vặn lại, cũng ngoài tới trước.




      ta nhìn tôi khá lâu để tìm kiếm gì đó mặt tôi song thấy. Cuối cùng, Allessandro ngoảnh , môi mím chặt, và tôi biết vì lý do nào đó tôi thuyết phục nổi ta, và chắc chẳng bao giờ thuyết phục nổi.




      - nên biết rằng, - tôi đẩy ghế và đứng dậy. – Tôi nhận lời bầu bạn với Eva Maria nữa. Nhờ cảm ơn bà ấy vì buổi hòa nhạc và bữa ăn và hộ là bà ấy có thể lấy lại quần áo bất cứ khi nào bà muốn. Tôi cần tới chúng nữa rồi.




      Tôi đợi Allessandro trả lời, hiên ngang rời khỏi nhà hàng, hề nhìn lại. Ngay khi rẽ góc phố đầu tiên và ra khỏi tầm nhìn, tôi cảm thấy những giọt nước mắt giận dữ dâng đầy, và đếm xỉa đến đôi giầy, tôi bắt đầu chạy. Điều cuối cùng tôi muốn là Allessandro đuổi kịp và xin lỗi tôi vì thô lỗ của ta, lẽ ra ta nên cố là người như thế.




      Đêm hôm ấy đường về, tôi bám vào những cái bóng và đường phố ít người qua lại. Lúc bước xuyên bóng tối, tôi hy vọng hơn là nhận thức được việc mình có đúng đường , vì mải nghĩ đến cuộc tranh luận với Allessandro – và, cụ thể hơn, là những điều hay ho tôi có thể , nhưng thốt nên lời – mất lúc sau, tôi mới nhận ra mình bị bám đuôi.




      Lúc đầu là cảm giác kỳ quái vì bị theo dõi. Nhưng chẳng mấy chốc, tôi bắt đầu nhận ra những tiếng động yếu ớt của ai đó lén theo sau tôi. Mỗi khi tôi cố tiến nhanh về phía trước, tôi cảm nhận được tiếng sột soạt của quần áo và đế giầy mềm, nhưng nếu tôi chậm lại, tiếng sột soạt biến mất tôi chẳng nghe thấy gì ngoài yên lặng đáng lo ngại, càng ngày càng có vẻ nghiêm trọng hơn. Đột ngột rẽ xuống đường phố hú họa, tôi có thể nhận ra chuyển động và bóng dáng người đàn ông qua khóe mắt. Nếu tôi nhầm, đó chính là gã theo tôi vài ngày trước, khi tôi rời nhà băng ở lâu đài và mang theo cái hộp của mẹ tôi. ràng với tôi, cuộc chạm trán trước đây là nguy hiểm, và lúc này, nhận ra hình thù và dáng ấy, cộng thêm tiếng còi báo động chói tai, gạt mọi ý nghĩ kiềm chế ra khỏi đầu, tôi tuột phắt đôi giầy và – lần thứ hai trong đêm ấy – tôi bắt đầu chạy.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 3.2

      Tim ta tới giờ chưa nhỉ? Mắt ta ơi, hãy thề là chưa !

      Vì ta chưa từng thấy nhan sắc nào cho đến đêm nay

      ------------oOo------------​




      Siena, 1340 Công Nguyên




      Ban đêm khiến điều ác chín muồi.




      Chẳng mấy chốc, Romeo và các em họ của chàng ra khỏi tầm nhìn của pháo đài Marescotti, họ lao vào góc phố, nghẹn thở vì cười. Tối nay họ trốn khỏi nhà quá dễ dàng, vì lâu đài Marescotti rộn ràng khách khứa từ Bologna tới, và cha của Romeo, sĩ quan chỉ huy Marescotti bất đắc dĩ phải thết tiệc, có cả nhạc công tiêu khiển cho mọi người. Vả lại, Bologna khoản đãi họ, lẽ nào Siena thể làm gấp mười?




      Thừa biết là lần nữa, họ lại vi phạm lệnh giới nghiêm của vị chỉ huy, Romeo và các em dừng lại, buộc dây mặt nạ hóa trang lòe loẹt mà họ thường đeo trong những cuộc phiêu lưu ban đêm. Lúc họ đứng đó, loay hoay buộc nút, thắt nơ, người bán thịt của gia đình qua, bưng giỏ giăm bông cho bữa tiệc và người giúp cầm đuốc, nhưng ông ta qua khôn ngoan, vờ như nhận ra tốp thanh niên. ngày nào đó, Romeo là chủ nhân của lâu đài Marescotti và là người trả tiền cho những thứ ông ta cung cấp.




      Khi đeo mặt nạ đâu vào đấy, tốp thanh niên đội lại mũ nhung, cố chỉnh làm sao cho khuôn mặt được che nhiều nhất. Cười rộng đến mang tai vì cảnh tượng của các bạn, người trong bọn cầm cây đàn luýt mang theo và bật vài hợp vui vẻ: “Giu- hiu, hu, lietta” ta hát bằng giọng the thé, trêu đùa. “Ta con chi-i-i- của nàng, con chi - - im bé bỏng, tinh nghịch dâm đãng của nàng” – ta nhảy vài bước lò cò như chim, khiến tất cả - trừ Romeo – nghẹn vì cười.




      - Vui lắm đấy! –Romeo cáu kỉnh. – Cứ cười nỗi đau của ta, và ta cho các người biết tay!




      - thôi, - người khác , hơi sốt ruột, - nếu chúng ta nhanh lên, nàng nằm và bản dạ khúc của trở thành bài hát ru.




      Nếu đàn ông bằng bước chân, cuộc hành trình tối nay của họ dài, chỉ độ năm trăm sải. Nhưng nếu đàn ông bằng những thứ khác, đây là cuộc phiêu lưu. Dù muộn, đường phố vẫn nhan nhản người – dân địa phương lẫn với người lạ, người mua kẻ bán, người hành hương với kẻ móc túi, - ở góc phố nào cũng có nhà tiên tri đứng, tay cầm nến sáp, kết tội cõi trần gian nặng nhu cầu xác thịt, trong lúc hằm hè dán măt vào từng ả điếm qua vì phải kiềm chế, y hệt lũ chó thèm thuồng ngắm dây dài xúc xích đung đưa. Họ phóng qua đường phố ngoằn nghèo, nhảy qua cái rãnh ở chỗ này, người ăn xin ở chỗ kia, chúi người tránh các quả bóng ném và các ghế kiệu, cuối cùng tốp thanh niên dừng lại biên rìa quảng trường Tolomei. Rướn người xem vì sao cả đám đông dứng im phăng phắc, Romeo thoáng thấy thân hình ăn vận sặc sỡ nhấp nhô tới lui trong màn đêm tối tăm các bậc thềm nhà thờ San Cristoforo.




      - Nhìn kìa! – người trong bọn . – Tolomei mời San Cristoforo đến ăn tối. Nhưng ông ta ăn vận chẳng bảnh bao gì lắm. xấu hổ!




      Cả bọn kinh sợ dõi theo đoàn người dưới ánh đuốc từ nhà thờ qua quảng trường tới lâu đài Tolomei, và Romeo chợt hiểu rằng đây là cơ hội cho chàng đàng hoàng bước thẳng vào tòa nhà bằng cửa trước, hơn là đứng loanh quanh cách ngu ngốc dưới cửa sổ đoán chừng là của Giulietta. hàng dài những người tự cao tự đại theo sau các thầy tế cầm tượng thánh, tất thảy đều đeo mặt ná hóa trang. Thông thường, cứ vài tháng ngài Tolomei lại tổ chức vũ hội hóa trang để các bạn đồng minh bị trục xuất và những người nhà coi trọng luật pháp lẻn vào nhà ngài. Nếu làm thế, chắc chắn sàn nhảy thể kín chỗ.




      - Chúng tôi bị treo giò bằng các móng vuốt của số phận. – Romeo , lúc tập hợp đám em. – Hoặc là thế, hoặc số phận giúp chúng ta bằng cách dồn tất cả chúng ta vào chỉ trong khoảnh khắc và cười đắc thắng. nào!




      - Đợi ! - người trong bọn . – Tôi sợ…




      - sợ quá sớm đấy! – Romeo cắt lời. – Nào, các quý ông cường tráng!




      lộn xộn các bậc thềm nhà thờ San Cristoforo chính là thứ Romeo cần, để lấy trộm cây đuốc chòi canh và tìm bạn nhảy mà bị ai nghi ngờ: góa phụ trông có vẻ lớn tuổi hơn và có bạn cùng lọt vào tầm ngắm.




      - Xin mời, - chàng và giơ cánh tay. – Ngài Tolomei rất mong bảo đảm nguồn an ủi cho bà.




      Người đàn bà hình như hề phật ý với cánh tay cuồn cuộn cơ bắp đầy hứa hẹn của chàng và những nụ cười táo tợn của các bạn chàng.




      - Đây là lần đầu tiên, - bà ta với vẻ trang trọng. – Nhưng tôi có thể , chắc ông ấy có nhiều sửa đổi.




      Dường như là điều thể với những người chưa nhìn thấy tận mắt, nhưng bước vào lâu đài của họ, Romeo phải kết luận rằng nhà Tolomei thực vượt xa lộng lẫy của nhà Marescotti. Mỗi bức tường là câu chuyện về những chiến công lẫy lừng của Tolomei trong quá khứ và trung thành của Tolomei tại, mà các mảng trần là những mạch chuyện tự phong là ngoan đạo. Nếu chỉ có mình Romeo ngửa hẳn đầu lên và trố mắt ngắm nhìn vô vàn những sinh linh tuyệt đẹp khắp bầu trời riêng này. Nhưng , đây còn có nhiều lính gác mặc chế phục, vũ trang đầy đủ đứng nghiêm dọc theo mỗi bức tường, và nỗi sợ bị phát đủ để kìm hãm táo tợn của chàng, buộc chàng phải dành những lời ca ngợi cần thiết với góa phụ lúc họ xếp hàng để bắt đầu khiêu vũ.




      Nếu như lúc trước, góa phụ có băn khoăn về thân phận của Romeo, bộ trang phục hảo hạng của chàng làm dịu phần nào thái độ hoài nghi của đám bạn bà, và đến lúc này, khi lấy tư thế để chuẩn bị khiêu vũ, phong thái của Romeo đoan chắc với bà dòng dõi quý tộc của chàng.




      - Tối nay tôi may mắn, - bà ta lẩm bẩm, thận trọng để ai nghe lỏm được, ngoài chàng. - - Nhưng hãy cho tôi biết, chàng tới đây với ý đồ đặc biệt gì trong đầu hay chỉ tới đây để …khiêu vũ?




      - Xin thú , - Romeo trôi chảy, hứa hẹn quá nhiều cũng quá ít, - tôi mê khiêu vũ đến tội lỗi. Tôi xin thề có thể khiêu vũ nhiều giờ liền nghỉ.




      Người đàn bà cười dè dặt, thấy thỏa mãn ngay lập tức. Lúc bắt đầu khiêu vũ, bà ta có những cử chỉ tùy tiện quá mức chàng muốn, thỉnh thoảng bà lại lướt các ngón tay lớp áo nhung bên ngoài, tìm kiếm cái rắn chắc bên trong, nhưng Romeo mải nghĩ đến chuyện khác nên né tránh bà. Tối nay, mối quan tâm duy nhất của chàng là tìm ra chàng cứu mạng, người có nét mặt đáng được danh họa Ambrogio thể trọn vẹn bức chân dung tuyệt diệu. Vị danh họa cho chàng biết họ của nàng, nhưng lâu sau, Romeo tự tìm ra. tới chưa đầy tuần lễ, tin đồn lan khắp thành phố rằng ngài Tolomei đưa mĩ nhân lạ mặt có cặp mắt xanh thẳm như đại dương tên là Giulietta, lễ sáng Chủ nhật.




      Nhìn quanh phòng lần nữa, - đầy những phụ nữ kiều diễm xoay tít trong những bộ váy áo rực rỡ, nam giới ở tư thế sẵn sàng đỡ lấy họ, - Romeo bối rối hiểu vì sao nhìn thấy đâu. Chắc chắn bông hoa như thế truyền từ tay này sang tay khác, chẳng lúc nào rảnh rỗi mà ngồi; thử thách duy nhất là giải phóng nàng khỏi các chàng trai khác cầu khẩn chú ý của nàng. Trước đây Romeo gặp thách thức đó nhiều lần, và đó là trò chơi mà chàng rất hứng thú. Kiên nhẫn luôn là nước cờ đầu tiên, giống như ông hoàng Hi Lạp trước bức tường thành Troy, kiên nhẫn và chịu đựng trong lúc các đối thủ khác lần lượt trở thành những kẻ lố bịch. Lúc đó là cuộc tiếp xúc đầu tiên, nụ cười đượm vẻ trêu ghẹo, mưu mô cùng nàng chống lại cả bọn. Tiếp theo là cái nhìn xuyên qua phòng, cái nhìn đăm đăm, buồn rầu, nghiêm trang và ơn Chúa, cuối cùng, họ nắm tay trong chuỗi các vũ điệu, trái tim nàng đập điên cuồng trong lồng ngực đến mức chàng có thể phát ra những nhịp đập dồn cần cổ của nàng. Và ở đó, chính chỗ đó, là nơi chàng đặt nụ hôn đầu tiên….




      Nhưng ngay cả kiên nhẫn theo phong cách Homere cũng giúp ích được gì khi xung quanh hết vũ điệu này đến vũ điệu khác xoay mọi người tứ tung giống nhưng những mảnh thiên thạch trong vũ trụ, trừ chính người chàng hy vọng. Vì tất cả đều đeo mặt nạ nên chàng thể khẳng định chắc chắn, nhưng nhìn mái tóc và nụ cười, chàng biết chàng theo đuổi có trong số họ. gặp được nàng tối nay thảm họa, vì chẳng gì hơn buổi vũ hội hóa trang để chàng được bí mật lẻn vào lâu đài Tolomei, và chàng phải trở lại hát những bản dạ khúc dưới ban công của nàng - ở bất cứ chỗ nào có thể - bằng chất giọng mà tạo hóa hề có ý định dùng để ca hát. Lẽ tất nhiên, có nguy cơ là tin đồn sai lạc, mắt xanh biếc ở buổi lễ kia là người khác. Nếu vậy, tối nay chàng vênh váo khắp sàn nhảy của ngài Tolomei té ra chỉ lãng phí thời gian, mà chàng cất công đến gặp rất có thể ngủ ngon lành ở ngôi nhà nào đó trong thành phố. Romeo gần như bắt đầu thấy sợ khi bất chợt – giữa lúc cúi chào phong nhã trong vũ điệu – chàng cảm thấy như bị theo dõi.




      Khi người ta giới thiệu người quan trọng ở nơi chẳng có ai quan trọng, Romeo đưa mắt khắp phòng. Rốt cuộc, lúc này chàng thấy: gương mặt, mạng che nửa chừng cài mái tóc, nhìn thẳng vào chàng dưới bóng của hành lang tầng . Nhưng ngay khi chàng nhận ra gương mặt trái xoan người phụ nữ thụt vào bóng tối, dường như sợ bị phát . Chàng qyay mặt, hướng về người bạn nhảy, đỏ bừng vì phấn khích. Dẫu chỉ thoáng nhìn thấy người phụ nữ ở cao, nhưng thâm tâm chàng tin chắc hình dáng chàng nhìn thấy chính là nàng Giulietta đáng . Nàng cũng nhìn thấy chàng, dường như nàng biết chàng là ai và vì sao chàng lại tới.




      vũ điệu khác đưa chàng lượn quanh phòng, trang trọng, hài hòa, cuối cùng Romeo phát ra người họ trong đám đông và cố gọi ta lại bằng cái nhìn trừng trừng sắc bén.




      - ở đâu đấy? – Chàng rít lên. – thấy tôi sắp chết ở đây sao?




      - nợ tôi lời cảm ơn, chứ phải lời nguyền rủa, - người kia đáp khẽ,vẫn khiêu vũ tiếp, - vì đây là bữa tiệc vớ vẩn, rượu vang nhạt hoét và phụ nữ vô duyên, và…đợi !




      Nhưng Romeo bỏ , bỏ ngoài tai những lời ca than và phớt lờ cái nhình trừng trừng, trách móc của người góa phụ. Chàng biết, trong đêm như đêm nay, cánh cửa nào ngăn cản nổi người táo bạo. Tất thảy người hầu và lính gác đều tập trung ở tầng trệt, mọ thứ ở tầng với người như khu rừng mênh mông đối với người thợ săn: lời hứa hẹn ngọt ngào cho lòng kiên nhẫn. Ở tầng , hương thơm chóng mặt của bữa tiệc bên dưới làm người già trẻ lại, người khôn ngoan trở thành ngốc nghếch, kẻ keo kiệt thành hào phóng, và lúc xuyên hành lang tầng , Romeo qua nhiều chỗ tối tăm đầy những tiếng lụa sột soạt và tiếng cười rúc rích cố nén. Lúc qua góc đặc biệt dâm ô, chàng suýt dừng lại để nhìn chằm chằm, tò mò vì linh động vô biên của thân hình con người.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tuy nhiên, càng xa cầu thang, các xó xỉnh càng yên lặng hơn, cuối cùng, lúc Romeo bước vào hành lang nhìn xuống sàn nhảy, chẳng thấy tăm hơn người nào. Nơi Giulietta đứng, nấp sau cây cột đá hoa lúc này hoàn toàn trống rỗng, và cuối hành lang là cánh cửa đóng chặt khiến chàng dám mở.




      Nỗi thất vọng của chàng dâng cao. Tại sao chàng dứt khỏi cuộc khiêu vũ sớm hơn, như ngôi sao băng thoát buồn chán bất diệt của bầu trời? Tại sao chàng lại tin chắc nàng vẫn còn ở đó, đợi chàng? điên rồ. Chàng tự kể câu chuyện, và lúc này chính là lúc cho đoạn kết thảm thương.




      Lúc chàng xoay người định bỏ , cánh cửa cuối hành lang bật mở, và thân hình mảnh dẻ, mái tóc sáng ngời lướt qua ngưỡng cửa, - y hệt nữ thần rừng kịp lách mình qua kẽ nứt, - rồi cửa đóng lại với tiếng thịch trống rỗng, Trong giây lát, còn chuyển động hoặc thanh nào ngoài tiếng nhạc ở tầng dưới, song Romeo tưởng như có thể cảm thấy ai đó thở, ai đó giật mình khi thấy chàng đứng đấy, lù lù trong bóng tối và lúc này cố bắt kịp hơi thở của nàng.




      Có lẽ chàng phải thốt lời nhõm, nhưng nỗi phấn khích của chàng quá lớn, thể khuôn theo phép tắc lịch . Lẽ ra nên xin lỗi vì đột nhập, hay tốt hơn là tự xưng tên kẻ đột nhập, nhưng chàng chỉ rứt bỏ cái mặt nạ hóa trang và bước tới, háo hức, muốn kéo nàng khỏi bóng tối rồi cuối cùng, để lộ gương mặt của nàng. Nàng lôi kéo chàng cũng lẩn tránh, thay vào đó nàng tiến tới rìa ban công và nhìn xuống những người khiêu vũ. Như được cổ vũ, Romeo theo nàng và lúc nàng nhoài người hàng chấn song, chàng tha hồ ngắm nét mặt trông nghiêng của nàng, sinh động vì ánh sáng từ bên dưới. Trong khi danh họa Ambrogio phóng đại những đường nét cao quý của nhan sắc nàng, ông công bằng với độ sáng của đôi mắt và trong nụ cười của nàng. Và chắc rằng, ông để phần cho Romeo khám phá mềm mại chín mọng đôi môi sống động của nàng.




      - Chắc đây phải là cuộc ve vãn nổi tiếng của kẻ hèn nhát nhát, - lúc này, cất lời.




      Sửng sốt vì cay chua trong giọng của nàng, Romeo biết trả lời ra sao.




      - Còn ai khác ngoài kẻ mất cả buổi tối ngọt ngào với hình nộm trong lúc những tên sát nhân diễu khắp thành phố, khoe khoang những thành tích của chúng? Có người đàn ông đứng đắn nào lại chiêm ngưỡng bữa tiệc như thế này, trong khi huynh đệ của họ …-Nàng thể tiếp.




      - Hầu hết mọi người, - Romeo , giọng chàng nghe lạ lẫm ngay với chính bản thân chàng, - đều coi ngài Tolomei là người can đảm.




      - Thế hầu hết mọi người đều nhầm. – Nàng đáp lại, - Còn ngài, thưa signore, ngài phí thời giờ đấy. Tối nay tôi khiêu vũ, lòng tôi trĩu nặng. Vậy, hãy trở lại với dì tôi và mải mê âu yếm bà, vì ngài nhận được gì từ tôi đâu.




      - Tôi đến đây, - Romeo và liều lĩnh tiến đến gần hơn, - để khiêu vũ. Tôi ở đây….vì tôi thể ở xa được. Nàng quyết nhìn tôi sao?




      Nàng ngập ngừng, cố nhúc nhích.




      - Tại sao tôi phải nhìn ngài? Vì tâm hồn ngài thua kém thân xác ngài chăng?




      - Tôi hiểu tâm hồn tôi, - Romeo , hạ giọng, - cho đến khi tôi nhìn thấy nó phản chiếu trong mắt nàng.




      Nàng trả lời ngay, nhưng khi cất tiếng, giọng nàng đanh sắc, đủ làm trầy xước can đảm của chàng:




      - Ngài hạ nhục cặp mắt tôi bằng trí tưởng tượng của ngài từ bao giờ vậy? Với tôi, ngài chỉ là hình dáng xa xa của người khiêu vũ giỏi. Ma quỷ nào lấy trộm mắt tôi và đem cho ngài vậy?




      - Giấc ngủ là thủ phạm, - Romeo , đăm đăm nhìn nét mặt trông nghiêng của nàng và hy vọng được nàng mỉm cười đáp lại. – Nó lấy chúng từ gối nàng và đem đến cho tôi. Ôi, giấc mơ ấy mới giày vò êm dịu làm sao!




      - Giấc ngủ, - vặn lại, mái đầu nàng vẫn ương ngạnh quay – là cha của lừa dối!




      - Nhưng là mẹ của hy vọng Giulietta.




      - Có lẽ thế. Nhưng con đầu lòng của hy vọng là thảm kịch.




      - Nàng với vẻ trì mến quen thuộc mà người ta chỉ với người thân thuộc.




      - Ôi ! – nàng kêu lên, giọng the thé gay gắt. – Tôi đủ can đảm để khoe những mối quan hệ trọng đại như thế. Khi nào chết, tôi chết trong dáng vẻ trang nghiêm, mộ đạo, để các học giả tranh cãi về dòng dõi của tôi.




      - Tôi quan tâm đến dòng dõi của nàng, - Romeo , liều đưa tay chạm vào cổ nàng, - ngoài việc lần theo da nàng




      Trong giây lát, đụng chạm của chàng khiến nàng im lặng. Khi nàng tiếp, những lời hổn hển của nàng làm cho cố tình xua đuổi còn hiệu lực.




      - Lúc đó tôi e rằng, - nàng , và ngoảnh lại, - rằng ngài thất vọng. Vì làn da tôi báo hiệu rằng câu chuyện thú vị nào cả, mà chỉ có chuyện về tàn sát và báo thù.




      Lúc này Romeo tỏ ra bạo dạn hơn vì nàng cho phép hành động liều lĩnh đầu tiên của chàng, Romeo đưa cả hai tay nắm lấy vai nàng và nhoài tới, qua mái tóc mềm như lụa của nàng.




      - Tôi nghe về những mất mát của nàng. có trái tim nào ở Siena cảm nhận được nỗi đau của nàng.




      - Vâng, đúng thế! Nỗi đau ấy bắt nguồn từ lâu đài Salimbeni, nơi hề có tình người! –Nàng gỡ đôi tay chàng. – Biết bao lần tôi ước giá mình là đàn ông!




      - Sinh ra là đàn ông cũng chống lại được nỗi buồn.




      - Thực vậy ư? – Cuối cùng, nàng quay mặt về phía chàng, chế nhạo vẻ nghiêm trang của chàng. – Vậy , nỗi buồn của ngài là gì vậy, signore? – Cặp mắt nàng ngời sáng ngay cả trong bóng tối, nhìn chàng vẻ thích thú rồi dừng lại ở mặt chàng. – , tôi ngờ rằng ngài điển trai quá nên có thời gian mà buồn. Đúng hơn, ngài có giọng và bộ mặt của tên trộm.




      Thấy chàng phẫn nộ, nàng cười lanh lảnh và tiếp:




      - Phải, tên trôm. Nhưng tên trộm này đem cho nhiều hơn lấy vì thế tự coi mình là hào phóng hơn tham lam, được sủng ái hơn bị ghét bỏ. Hãy cãi lại tôi , nếu có thể. Ngài là người luôn được ngưỡng mộ. người như thế buồn sao được?




      Romeo đón nhận cái nhìn trêu chọc của nàng bằng vẻ tự tin:




      - người đàn ông nào tìm mà thấy. đường , có người hành hương nào nỡ từ chối bữa ăn và chỗ ngủ? Xin đừng ghen tị với tôi vì độ dài cuộc hành trình của tôi. là lữ khách, tôi bao giờ được đặt chân lên bờ bến của nàng.




      - Nhưng dã man kỳ lạ nào mới giữ được chân thủy thủy ở mãi bờ? Người hành hương nào chẳng có lúc chán ngán cái ghế giản dị và lại lên đường đến những nơi linh thiêng xa xôi hơn và chưa được khám phá?




      - Lời lẽ của nàng công bằng cho cả hai ta. Cầu xin nàng, xin đừng cho tôi là kẻ bền lòng trước khi nàng biết tên tôi.




      - Đây là bản tính man rợ của tôi.




      - Tôi nhìn thấy gì ngoài vẻ đẹp.




      - Vậy ngài chẳng nhìn thấy gì ở tôi




      Romeo nắm lấy tay nàng, mở lòng bàn tay nàng ra và áp lên má chàng:




      - Tôi nhìn thấy nàng, nàng man rợ thân mến, trước khi nàng nhìn thấy tôi. Còn nàng nghe thấy tôi trước khi tôi nghe thấy nàng. Chúng tôi có thể vẫn sống như thế, bị chia cách bởi các giác quan còn thiếu, nếu như đêm nay nữ thần May mắn ban cho nàng thêm đôi mắt, và ban cho tôi thêm đôi tai.




      cau mày:




      - Những vần thơ của ngài khó hiểu. Ngài muốn tôi hiểu ngài, hay ngài hy vọng tôi nhầm tưởng đần độn của tôi là thông thái của ngài?




      - Lạy Chúa tôi! –Romeo kêu lên. – Thần May mắn là người hay chòng ghẹo! Bà ấy cho nàng đôi mắt, nhưng lại lấy đôi tai của nàng. Giulietta, nàng nhận ra giọng chàng hiệp sĩ của nàng sao? – Chàng đưa tay chạm vào má nàng y hệt như chàng làm khi nàng nằm giả chết trong quan tài. – Nàng nhận ra cái vuốt má này ư? – Chàng thêm, tiếng chàng chỉ hơn tiếng thầm chút.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Giulietta trở nên mềm yếu và áp má gần hơn vào bàn tay chàng, tìm an ủi trong gần gũi. Nhưng Romeo tưởng nàng nhượng bộ mình nên thấy ngạc nhiên khi nàng nheo mắt lại. Lẽ ra nên mở cánh của trái tim cho chàng – cho đến nay, hình như nó vẫn khép hờ, - lúc này nàng lùi phắt lại, rời khỏi bàn tay chàng.




      - Dối trá! –Ai cử ngài đến đây đùa giỡn tôi?




      Chàng há hốc miệng, ngạc nhiên:




      - Giulietta dịu dàng…




      Nhưng nàng nghe nữa, và chỉ đẩy chàng rời xa nàng.




      - ! Hãy nơi khác mà cười nhạo tôi cùng các bè bạn của ngài




      - Tôi thề với nàng! – Romeo vẫn đứng nguyên tại chỗ và định với lấy bàn tay nàng, nhưng nàng chịu. Chàng nắm lấy vai nàng giữ nàng đứng yên, thất vọng vì nàng nghe mình.




      - Tôi là người cứu nàng và tu sĩ Lorenzo đường cái, - chàng nhấn mạnh, - và nàng vào thành phố này dưới che chở của tôi. Tôi nhìn thấy nàng nằm trong qua tài ở xưởng vẽ của nhà danh dọa…. – xong, Romeo thấy mắt nàng mở to, nàng nhận ra chàng , nhưng thay vì cảm kích, khuôn mặt nàng lại tràn ngập lo âu




      - Tôi biết, - nàng , giọng run run. – Và bây giờ, tôi cho rằng ngài đến để thu lượm quyền được hưởng của ngài?




      Chỉ lúc đó, nhìn thấy nỗi lo sợ của nàng, Romeo mới thấy thoải mái hơn để nắm lấy bờ vai nàng và nắm chặt đến mức nàng băn khoăn về mục đích của chàng, Tự trách mình quá bốc đồng, chàng nhàng buông nàng ra và lùi bước, thầm mong nàng bỏ chạy. Cuộc chạm trán này giống chút nào với dự tính của chàng. Nhiều đêm nay, chàng mơ đến lúc Giulietta bước ra ban công vì nghe thấy bản dạ khúc của chàng, và xiết chặt lấy lồng ngực, ngưỡng mộ chính con người chứ phải bài hát của chàng.




      - Tôi đến đây, - Romeo , cái nhìn của chàng van lơn nàng tha thứ, - để được nghe giọng ngọt ngào của nàng gọi tên tôi. Vậy thôi.




      Nhìn thấy chân thành của chàng, nàng đủ can đảm để mỉm cười




      - Romeo. Romeo Marescotti, - Nàng thầm, -xin Chúa phù hộ chàng. Vậy, tôi còn nợ chàng gì ?




      Chàng suýt bước tới lần nữa, nhưng cố kìm mình và giữ nguyên khoảng cách.




      - Nàng nợ tôi gì hết, nhưng tôi muốn có tất cả. Tôi tìm kiếm nàng khắp thành phố, từ khi biết nàng còn sống. Tôi biết là phải gặp nàng và… với nàng. Thậm chí, tôi còn cầu nguyện Chúa Trời…- chàng đột nhiên ngừng lại, ngượng ngùng.




      Giulietta nhìn chàng rất lâu, cặp mắt xanh thăm thẳm của nàng mở to ngạc nhiên:




      - Và Chúa cho chàng biết những gì?




      Romeo thể đợi được lâu hơn nữa, chàng chộp lấy bàn tay nàng và đưa lên môi.




      - Người bảo tôi rằng tối nay nàng ở đây và đợi tôi.




      - Nếu vậy , chắc chàng là lời giải đáp cho những lời cầu nguyện của tôi, - Nàng nhìn chàng, băn khoăn lúc chàng hôn tay nàng, lần nữa rồi lần nữa. – Mới sáng nay thôi, trong nhà thờ, tôi cầu nguyện mong có người, vị hùng có thể trả thù cho cái chết khủng khiếp của gia đình tôi. Giờ đây, tôi thấy mình nhầm khi cầu xin để có người hùng khác. Vì chàng là người giết chết tên cướp đường cái và bảo vệ tôi đúng lúc tôi cần. Vâng, - nàng đưa bàn tay kia lên mặt chàng, - tôi tin chàng chính là vị hùng đó.




      - Nàng làm tôi vinh dự quá, - Romeo , thẳng thắn, -Tôi muốn gì hơn được làm hiệp sĩ của nàng.




      - Hay quá, - Giulietta , - vậy là chàng dành cho tôi thiện ý . Hãy tìm ra tên Salimbeni tàn nhẫn ấy, bắt phải chịu đau khổ như làm với gia đình tôi. Và khi xong việc, chàng hãy mang hộp đựng đầu đến cho tôi, để lang thang đầu khắp các chốn tại nơi luyện ngục.




      Romeo thấy rất khó khăn để chấp nhận, nhưng vẫn cố gật đầu.




      - Mong muốn của nàng là mệnh lệnh đối với tôi, thiên thần quý nhất ạ. Nàng cho phép tôi vài ngày để hoàn thành nhiệm vụ này, hay phải bị trừng phạt ngay đêm nay?




      - Xin tùy ý chàng, - Giulietta với vẻ khiêm nhường rất duyên dáng. – Chàng lão luyện trong việc giết bọn Salimbeni mà.




      - Khi tôi làm xong, - Romeo và nắm lấy cả hai bàn tay nàng. – Nàng ban cho tôi nụ hôn vì khó nhọc của tôi chứ?




      - Khi chàng làm xong, - Giulietta đáp và quan sát chàng ép môi lên cổ tay nàng, cái thứ nhất, rồi cái tiếp theo, - tôi ban cho chàng mọi thứ chàng ao ước.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 3.3

      Nàng dựa vào gò má của màn đêm

      Tựa viên ngọc quý lấp lánh nơi tai thiếu nữ Etiopi

      ------------oOo------------



      Thành phố Siena ngủ say và hề động lòng trắc . Những đường phố tôi chạy qua đêm ấy chỉ là những dòng suối im lặng đen ngòm và mỗi thứ tôi qua – xe máy, thùng rác, ô tô –đều bị ánh trăng mờ sương che phủ, dường như vẫn bị mê man trong tư thế xuất thần ấy từ trăm năm nay. Mặt tiền các ngôi nhà quanh tôi đều như xua đuổi; các cửa ra vào có quả đấm ở ngoài, từng cửa sổ đơn độc đóng chặt và có cánh chớp che ngoài. Bất cứ chuyện gì diễn ra các con đường về đêm ở thành phố cổ này, cư dân của nó đều muốn biết.




      Dừng lại chút, tôi có thể nghe thấy – từ nơi nào đó trong bóng tối phía sau – tên côn đồ cũng bắt đầu chạy. thèm che giấu việc đuổi theo tôi, bước chân của nặng và đều, đế giầy của cào xước những tảng đá lát đường mấp mô, ngay cả khi đứng lại đánh hơi dấu vết của tôi, thở vẫn nghe hổn hển như người quen vận động. Dù vậy, tôi thể vượt , dù tôi có chuyển động nhàng hoặc nhanh nhẹn đến đâu, vẫn lần được ra và theo tôi tới từng góc phố, gần như có thể đọc được ý nghĩ của tôi.




      Bàn chân trần của tôi đau đớn vì đạp mạnh lên đá lạnh, tôi suýt ngã khi chạy qua ngõ hẹp ở cuối phố hẻm, hy vọng có lối thoát ở đầu kia, tốt nhất là có vài lối. Nhưng chẳng có gì. Tôi rơi vào ngõ cụt, mắc kẹt giữa những ngôi nhà cao ở mọi phía. có lấy bức tường hoặc hàng rào để tôi trèo qua, có thùng rác để tôi nấp đằng sau, và phương tiện tự vệ duy nhất của tôi là đôi giầy gót nhọn hoắt.




      Đối mặt với định mệnh, tôi dồn hết sức cho cuộc chạm trán, Kẻ hạ lưu này muốn gì ở tôi? Ví tiền của tôi? Cây thánh giá cổ tôi? Hay là…tôi? Hay cũng như tôi, muốn biết về kho báu của gia đình tôi, và trong tình hình này, tôi có thể bảo rằng chẳng có gì quý giá hết. may, phần lớn bọn cướp – theo lời Umberto – xử tử tế nếu thất vọng, vì thế tôi thọc nhanh tay vào xắc tay và lấy ví ra, hy vọng rằng các thẻ tín dụng của tôi trông rực rỡ đầy thuyết phục. ai ngoài tôi biết rằng trong đó có khoảng hai chục ngàn đô la tiền nợ.




      Lúc tôi đứng đó, đợi việc chắc chắn xảy ra, tim tôi đập thình thịch, chìm nghỉm trong tiếng chiếc xe máy tới gần. Thay vì nhìn thấy tên côn đồ xuất , đắc thắng ở lối vào ngõ cụt, tôi thấy tia sáng kim loại lóe lên lúc chiếc xe máy vụt qua tôi và lao xuống đường khác. Nhưng thay vì chạy mất, nó bỗng dừng lại, lốp xe rít lên, tay lái rẽ ngoặt vài lần, vẫn dừng ở bất cứ chỗ nào gần tôi. Đến lúc này, tôi mới nhận ra tiếng bước chân của kẻ giầy đế mềm vội rút lui bán sống bán chết xuống phố, thở hổn hển vì hốt hoảng, rồi biến mất ở góc xa cùng mùi khói nồng nặc của chiếc xe máy lao theo vết , giống như con mồi chạy trốn dã thú.




      Sau đó là tịch mịch đột ngột.




      Vài giây qua – có lẽ khoảng nửa phút – thấy tên côn đồ cũng như chiếc xe máy trở lại. Cuối cùng, khi đủ can đảm thò ra khỏi phố hẻm, tôi sao nhìn ra góc phố tiếp theo ở hướng nào. Tuy nhiên, lạc trong bóng tối ràng đỡ tệ hại hơn việc xảy ra với tôi lúc nãy, và ngay khi tìm thấy bốt điện thoại công cộng, tôi gọi cho giám đốc Rossini hỏi lối về khách sạn. đếm xỉa gì đến việc tôi bị lạc và trong tình cảnh khốn khổ, lời đề nghị của tôi ràng khiến ông hài lòng.




      Lên đường phố, tôi vừa được vài mét, cái gì đó đập vào mắt tôi trong bóng tối đằng trước. Đó là chiếc xe máy và người lái xe, đỗ yên lặng giữa phố, nhìn thẳng vào tôi. Ánh trăng chiếu vào cái mũ bảo hiểm và các bộ phận bằng kim loại của chiếc xe, cho thấy hình ảnh người đàn ông mặc đồ da màu đen, kính mũ bảo hiểm che kín mặt, ngồi đó rất kiên nhẫn đợi tôi xuất .




      Hoảng sợ là phản ứng tự nhiên, nhưng tôi vẫn đứng đó, vụng về, tay xách giầy và cảm thấy vô cùng bối rối. người này là ai? Tại sao gã chỉ ngồi đó, nhìn tôi chằm chặp? Có phải chính gã cứu tôi khỏi tên côn đồ kia? Nếu thế, gã đợi tôi tới để cảm ơn chăng?




      Nhưng biết ơn của tôi tắt ngóm ngay lúc gã bật đèn pha, chùm tia sáng chói lọi làm tôi quáng mắt. Lúc tôi giơ tay che mắt, gã khởi động xe, rú ga hai lần, rồi lao thẳng về phía tôi.




      Quay ngoắt , tôi chạy xuống phố theo đường mà vẫn quáng mắt và tự rủa mình là đồ ngu. Dù gã là ai nữa, ràng gã phải là bạn bè. Rất có thể gã là tay bất mãn ở địa phương, qua đêm bằng cái kiểu đáng buồn này, lái xe khắp nơi và hăm dọa những con người hiền lành. Dẫu tình cờ nạn nhân mới nhất của gã là tên lén theo tôi, điều đó cũng thể làm chúng tôi trở thành bạn của nhau. Gã để tôi chạy chút, thậm chí đợi cho đến lúc tôi rẽ ở góc phố đầu tiên, gã mới đuổi theo. phóng nhanh, hình như gã muốn tôi kiệt sức, chỉ đủ nhanh để tôi biết rằng tôi thoát nổi.




      Đó là lúc tôi nhìn thấy cánh cửa màu xanh lơ.




      Tôi vừa rẽ thêm góc phố nữa, và hiểu rằng tôi chỉ có chút ít cơ hội, trước khi ngọn đèn pha phát ra tôi lần nữa, cánh cửa màu xanh lơ ra ngay trước mặt tôi: cánh cửa xanh ở xưởng vẽ của người họa sĩ, khép hờ cách kỳ diệu. Tôi kịp dừng lại để cân nhắc liệu ở Siena có cánh cửa xanh lơ nào nữa , hoặc đột nhập vào nhà người khác lúc đêm hôm khuya khoắt này có phải là ý hay . Tôi chỉ kịp làm thế. Vừa lọt vào trong, tôi đóng sập cửa và dựa lưng vào đó, lo sợ lắng nghe tiếng xe máy chạy qua bên ngoài và cuối cùng tắt hẳn.




      Phải thừa nhận rằng, khi chúng tôi gặp nhau trong vườn tu viện ngày hôm trước, tôi có ấn tượng rằng người họa sĩ tóc dài là tay khá lập dị, nhưng khi bạn bị những kẻ hung ác săn đuổi qua những phố hẻm thời Trung cổ, bạn thể chần chừ, kén cá chọn canh.


      Xưởng vẽ của họa sĩ bậc thầy Lippi có phong cách rất lạ lùng. Trông nó như quả bom nổ của thần cảm hứng, và chỉ nổ lần. cái nền nhà bình thường đặt rải rác những bức tranh pho tượng, sắp đặt kỳ quái ở khắp mọi nơi. ràng vị danh hoạ này là người có nhiều cách thức để truyền tải tài năng nghệ thuật của mình. Giống như thiên tài về ngôn ngữ, ông bằng thứ tiếng phù hợp với tâm trạng, chọn dụng cụ và chất liệu với kỹ năng tuyệt vời. Giữa mọi thứ ấy, con chó đứng và sủa, trông như hòa trộn ngộ nghĩnh của giống chó lông mịn với con Doberman thuần giống.




      - Chà! – Danh họa Lippi , nhô ra từ sau giá vẽ ngay khi nghe tiếng chó sủa, - đấy à. Tôi tự hỏi bao giờ mới đến. – Rồi thêm lời nào, ông biến mất. Lát sau, khi trở lại, ông xách theo chai vang, hai cái ly và ổ bánh mì. Thấy tôi nhúc nhích, ông cười lúc cúc. – phải tha lỗi cho Dante thôi. Nó luôn nghi ngờ đàn bà.




      - Tên nó là Dante? – Tôi nhìn xuống con chó, nó tha tới cho tôi chiếc dép lê cũ nhầy nhụa, như muốn xin lỗi theo cách của nó. – Kỳ quái , đấy là tên con chó của danh họa Ambrogio Lorenzo!




      - Ờ, đây là xưởng vẽ của ông ấy mà. – Danh họa Lippi rót cho tôi ly vang đỏ. – biết ông ấy ư?




      - Ông định là ngài Ambrogio Lorenzo? Từ năm 1340.




      - Tất nhiên rồi! – danh họa Lippi mỉm cười và nâng ly. – Mừng trở lại. Chúng ta hãy uống, chúc mừng những cuộc trở về may mắn. Chúng ta hãy uống vì Diana!




      Tôi suýt nghẹn. Ông ta biết mẹ tôi ư?




      để tôi kịp lắp bắp, nhà danh họa ngả người gần về phía tôi hơn, vẻ bí :




      - Có huyền thoại và dòng sông Diana, sâu, sâu thẳm trong lòng đất. Chúng ta bao giờ tìm thấy nó, nhưng tương truyền, thỉnh thoảng lúc đêm hôm khuya khoắt, người ta tỉnh dậy giữa cơn mơ và có thể cảm nhận được nó. có biết thời cổ đại, ở Campo có ngôi đền thờ Diana. Người La Mã thi điền kinh, săn bò đực và quyết đấu ở đấy. giờ, chúng tôi có Palio thờ Đức Mẹ Đồng Trinh Maria. Bà là người mẹ ban cho chúng ta nguồn nước để chúng ta có thể vươn lên như những cây nho, thoát khỏi tăm tối.

      Trong giây lát, chúng tôi chỉ đứng, nhìn nhau chằm chặp, và tôi có cảm giác lạ lùng rằng nếu muốn, danh họa Lippo có thể kể cho tôi nghe nhiều điều bí mật về tôi, về số phận của tôi, về tương lai của mọi việc, những bí mật mà tôi phải mất nhiều cuộc đời mới tự khám phá nổi. Nhưng ý nghĩ ấy vừa hình thành tan ngay vì nụ cười say khướt của nhà danh họa lúc ông giật ly vang khỏi tay tôi và để xuống bàn.




      - nào! Tôi có thứ muốn cho xem. Có nhớ tôi với rồi ?




      Ông dẫn tôi vào phòng khác, có thể căn phòng này còn nhồi nhét nhiều tác phẩm nghệ thuật hơn trong xưởng vẽ. phòng phía trong, cửa sổ, ràng dùng để làm kho.




      - Đợi chút, - danh họa Lippi thẳng qua đống lộn xộn đó và cẩn thận gỡ mảnh lụa che bức tranh treo tường phía xa. – nhìn xem!




      Tôi bước đến gần hơn đẻ nhìn cho , nhưng khi thấy tôi đến quá gần, ông liền ngăn tôi lại.




      - Cẩn thận. Tranh quá cũ rồi. Đừng thở vào nó.




      Đó là bức chân dung , đẹp, cặp mắt to xanh biếc nhìn mơ màng về phía sau tôi. Hình như nàng buồn, nhưng đồng thời lại đầy hy vọng, bàn tay nàng cầm bông hồng năm cánh.




      - Tôi thấy nàng trông giống , - danh họa Lippi , hết nhìn nàng lại nhìn tôi, rồi lại nhìn bức tranh, - hoặc có lẽ giống nàng. chỉ đôi mắt, mái tóc, mà…còn thứ khác. Tôi . thấy sao?




      - Tôi nghĩ đó là lời khen mà tôi xứng đáng. Ai vẽ bức tranh này vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :