1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Juliet - Anna Fortier (10c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong im lặng tiếp theo cảnh hỗn loạn ồn ào, chúng tôi nghe rất huýt sáo kinh ngạc, và thanh ấy tạo nên tiếng vang kỳ quái, phi tự nhiên.




      - Hầm mộ! – tu sĩ Lorenzo thầm, và làm dấu.




      - Đây rồi, - Janice lẩm bẩm. – Em hy vọng chị mang tỏi theo.




      Đồng bọn của Cocco mất nửa giờ để dọn đường cho chúng tôi cùng xuống hầm mộ. Chúng đào sâu vào lớp xương ken chặt với nhau và khoan vào gạch vách lúc chúng , ràng chúng cố đưa chúng tôi xuống tận nền. Tuy vậy, rốt cuộc, quá mệt vì công việc bụi bặm, chúng bắt đầu ném xương và đá vụn qua hố, cố tạo đống có thể làm bờ dốc thoai thoải. Ban đầu, tiếng gạch rơi xuống khá to, đánh thịch nghe như nền bằng đá, nhưng khi cái đống lớn dần, thanh trở nên yếu hơn.




      Cuối cùng, khi Cocco bắt chúng tôi chui qua lỗ hổng, Janice và tôi tay trong tay cùng tu sĩ Lorenzo xuống hầm mộ, cẩn thận trượt theo cái đống dốc toàn gạch và xương, cảm thấy chẳng khác gì những người sống sót qua trận tặc, trèo xuống cầu thang tả tơi, tự hỏi đây là tận cùng – hay bắt đầu – của thế giới.




      khí trong hầm mộ mát mẻ hơn trong hang đằng sau chúng tôi, và ràng là sạch hơn. Nhìn quanh trong luồng ánh sáng của tá đèn pha lắc lư, tôi ngờ ngợ khi nhìn thấy căn phòng dài và hẹp, xếp nhiều hàng quan tài bằng đá vững chắc với những câu khắc hung gở bằng tiếng La tinh vách. Nhưng thứ làm tôi ngạc nhiên hơn cả là khoảng gian đẹp đẽ, thậm chí huy hoàng với vòm trần uốn cong và những cây cột cao. Đó đây có số những bàn đá, có lẽ khởi đầu là các bàn thờ, nhưng giờ còn những đồ vật thiêng liêng. Ngoài ra, trong hầm mộ chẳng còn lại gì nhiều, ngoài những cái bóng và im lặng.




      - Lạy Chúa tôi! – Janice thầm, chĩa cái đèn pin vào các bức vách xung quanh. – Nhìn những bức bích họa này ! Chúng ta là những người đầu tiên nhìn thấy chúng kể từ khi…




      - Nạn dịch, - tôi . – Và đây….mọi thứ khí và ánh sáng này chắc là rất tồi tệ với họ.




      Nó cười rúc rích, nhưng thanh nghe giống tiếng thổn thức hơn,




      - Nếu chị phiền, nghe chừng lúc này chúng ta nên hạn chế quan tâm đến những điều đó. men theo vách ngắm các bích họa, chúng tôi qua ô cửa được đậy bằng cánh cổng bằng gang, có hình chạm lộng bằng vàng. Chĩa đèn pin qua các chấn song, chúng tôi thấy miếu thờ với nhiều ngôi mộ khiến tôi liên tưởng tới nghĩa trang có ngôi mộ Tolomei mà tôi đến thăm cùng ông họ Peppo lúc trước. Janice và tôi phải là người duy nhất quan tâm tới ngôi miếu. Quanh chúng tôi, bọn tay chân của Cocco lần lượt kiểm tra kỹ lưỡng từng cánh cửa, ràng là tìm mộ của Romeo và Giulietta.




      - Nhỡ nó ở đây sao? – Janice thào, nó lo lắng liếc nhìn Cocco, mỗi lúc càng thêm thất vọng vì cuộc tìm kiếm quá lâu mà có kết quả. – Hoặc họ được chôn ở đây, còn pho tượng ở nơi khác? …Jules?




      Nhưng tôi chỉ nghe nó nửa vời. Sau khi giẫm lên vài tảng trông có vẻ giống vữa bở tơi, tôi chiếu đèn pin ngược lên và phát ra toàn bộ nơi này đổ nát hơn tôi tưởng lúc đầu. những mảnh vỡ của mái trần uốn vòm rơi xuống khắp đó đây, vài cây cột nghiêng trông rất đáng ngại dưới sức nặng của thế giới đại.




      - Này, chàng trai, - tôi và bỗng hiểu ra Cocco và người của còn là kẻ thù của chúng tôi nữa. – toàn bộ nơi này chỉ đợi để sụp.




      Ngoái nhìn vào lỗ hổng lởm chởm dẫn lên phòng chờ bên tôi biết rằng dẫu chúng tôi có lẻn sau lưng chúng và bị nhìn thấy, chúng tôi cũng thể chui qua lỗ hổng trần, nơi chúng tôi phải nhờ có bọn chúng giúp mới xuống được. Gắng hết sức, tôi có thể nâng Janice lên, nhưng còn tôi sao? Còn tu sĩ Lorenzo? Về lý thuyết, Umberto có thể nâng cả ba chúng tôi từng người , nhưng còn ông sao? Lẽ nào chúng tôi nỡ để ông lại đó?




      Những suy nghĩ của tôi bị cắt ngang khi Cocco gọi cả hai chúng tôi bằng tiếng huýt sáo đanh gọn, ra lệnh cho Umberto hỏi chúng tôi có biết manh mối về pho tượng khốn khổ kia ở đâu .




      - Ồ, nó ở đây! – Janice buột miệng. – Vấn đề là người ta giấu nó ở đâu quanh đây thôi.




      Nhận thấy Cocco tin, nó gượng cười.




      - thực nghĩ rằng, - nó tiếp, giọng bắt đầu run, - người ta để thứ quý giá như thế ở nơi ai cũng nhìn thấy ư?




      - Tu sĩ Lorenzo gì nhỉ? – tôi hỏi Umberto, để mọi người chú ý đến Janice vì trông nó như có thể òa khoác bất cứ lúc nào. – Chắc ông ấy phải có ý tưởng gì đó chứ.




      Tất cả chúng tôi dồn mắt vào tu sĩ, thầy thơ thẩn mình, chăm chú ngắm nhìn các pho tượng vàng trần.




      “Ông ta đặt con rồng ở đó, canh giữ những con mắt của họ”, Umberto trích dẫn. – Thế đấy. Nhưng ở đây có con rồng nào hết. Cũng có lấy pho tượng.




      - Lạ lùng , - tôi , nhìn từ đầu này đến đầu kia của hầm mộ, - vì ở bên trái có tới năm miếu thờ cách nhau đều đặn, nhưng ở đây lại chỉ có bốn. Nhìn này. Cái ở giữa bị mất. Chỉ là bức tường




      Umberto chưa dịch xong lời tôi , Cocco bắt tất cả chúng tôi đến chỗ lẽ ra là cánh cửa khác nữa, để xem xét kỹ hơn.




      - chỉ là bức tường, - Janice nhận xét, chỉ vào bức bích họa sặc sỡ, - mà là phong cảnh với… con rắn to, màu đỏ và bay.




      - Chị thấy giống con rồng, - tôi và lùi lại bước. – Em có biết chị nghĩ gì ? Chị nghĩ ngôi mộ ở đằng sau bức tường này. Nhìn xem…- Tôi chỉ vết nứt dài bức bích họa, để lộ hình dáng khung cửa dưới lớp vữa. – Đây ràng là miếu thờ giống như các miếu khác, nhưng chị đánh cược là Salimbeni chán cảnh để lính gác hai mươi tư giờ suốt bảy ngày. Vì thế ông ta cho xây bịt lại. Có lý đấy.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cocco chẳng cần thêm chứng cứ về vị trí ngôi mộ, chỉ trong vòng ít phút các dụng cụ tự động lại làm việc, tiếng ầm ầm của kim loại khoan vào đá vang dội khắp hầm mộ lúc bọn chúng khoan vào con rồng bức bích họa, lấy lối vào đoán chừng là nơi cất giấu kho báu. Lần này chỉ bụi và đá vụn rơi lên chúng tôi lúc đứng đó theo dõi cuộc phá hoại, mà cả những tảng lớn của lớp trần uốn vòm gồm cả vài ngôi sao vàng cũng bắt đầu rơi quanh chúng tôi, với những tiếng kêu lanh lảnh tai họa, dường như các bánh răng của vũ trụ dần long ra.






      Cuối cùng, khi các máy khoan ngừng hoạt động, lỗ hổng tường đủ rộng cho người qua, và bên trong lộ ra nơi cất giấu . Từng người , bọn chúng biến mất qua ô cửa làm vội, rồi cuối cùng cả Janice và tôi thể cưỡng lại cám dỗ, cũng theo dù ai ra lệnh.




      Chúi đầu chui qua lỗ hổng, chúng tôi vào miếu thờ , sáng lờ mờ, suýt đụng phải những người khác, tất cả đều đứng lặng ngắt. Vươn người để xem chúng nhìn gì, tôi chỉ bắt gặp thứ sáng chói, sau đó trong những tên có mặt mới nghĩ ra, chiếu thẳng đèn pin vào thứ đồ sộ, dường như lởn vởn trong khí trước mắt chúng tôi.




      - Thánh thần ơi! – Ai đó , phát hoàn hảo, và ngay cả người như Janice cũng chết lặng.




      Đó là pho tượng Romeo và Giulietta, lớn hơn và đẹp hơn tôi hình dung rất nhiều. thực tế, bề thế khiến nó gần như là lời đe dọa. Dường như người sáng tạo ra nó vì muốn người xem bất giác phải quỵ gối và cầu xin tha thứ. Suýt nữa, tôi làm thế. Dẫu pho tượng đứng đó, đặt cỗ quan tài đá đồ sộ và được phủ lớp bụi dày sáu trăm năm, nó vẫn có ánh vàng lấp lánh mà khoảng thời gian nào có thể làm phai mờ. Trong ánh sáng mờ ảo, bốn con mắt bằng ngọc quý – hai viên ngọc bích màu da trời và hai viên ngọc lục bảo màu xanh lá – sáng rực gần như siêu nhiên.




      Với người chưa biết lịch sử của nó, pho tượng như đến tiếc thương mà chỉ về tình . Romeo quỳ quan tài đá, nâng Giulietta trong tay, và họ nhìn nhau với xúc cảm cảm mãnh liệt đến mức tôi như tìm ra con đường vào xó xỉnh tối tăm, nơi trái tim tôi náu, và nhắc nhở tôi những nỗi buồn còn tươi mới của riêng mình. Các bức vẽ trong cuốn phác thảo của mẹ tôi ràng chỉ là phỏng đoán, ngay cả những bức chân dung đằm thắm nhất về hai nhân vật này – Romeo và Juliet – cũng xứng với họ.




      Đứng đó, nén nỗi ân hận, tôi thể thừa nhận rằng ban đầu, tôi đến Siena chỉ để tìm pho tượng và những viên ngọc quý này. Giờ chúng ở đây, ngay trước mắt tôi, nhưng tôi còn cảm thấy thèm muốn sở hữu chúng, dù chỉ là thoáng qua. Dẫu chúng có là của tôi, tôi cũng sung sướng hiến tặng chúng ngàn lần chỉ để trở về cõi trần gian thực , an toàn thoát khỏi những kẻ như Cocco, hoặc chỉ để nhìn thấy Alessandro thêm lần nữa.




      - Chị nghĩ họ có đặt cả hai người vào cùng cỗ quan tài như thế kia ? – Janice thầm, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. – nào…- Nó huých khuỷu tay, tìm đường len qua tốp đàn ông, kéo tôi theo, và khi chúng tôi đứng cạnh cỗ quan tài đá, nó giằng lấy đèn pin của tôi và chiếu vào câu khắc đá. – Nhìn này! Chị có nhớ câu này trong truyện ? Chị nghĩ có phải là nó ?




      Cả hai chúng tôi cúi gần hơn để xem, nhưng thể hiểu tiếng Ý




      - Nó là gì nhỉ? – Janice nhăn trán cố nhớ loại bản dịch tiếng . – À phải rồi! “ Đây là nơi yên nghỉ nàng Giulietta chân thành và chung thủy…Nhờ tình thương và nhân từ của Chúa!” – Nó ngừng, quên mất đoạn còn lại.




      - “ được Romeo, người chồng hợp pháp của nàng đánh thức”, - tôi khẽ tiếp, bị mê hoặc bởi bộ mặt bằng vàng của Romeo nhìn thẳng xuống, - “trong thời khắc ân huệ tuyệt vời”. Nếu như câu truyện mà danh họa Lippi dịch cho chúng tôi nghe là , - và chắc chắn nó bắt đầu theo kiểu này, - đích thân nhà danh họa già Ambrogio giám sát việc sáng tạo nên pho tượng này vào năm 1341. Chắc chắn ông là bạn của Romeo và Giulietta, nên quyết tâm tạo ra nó đúng, chắc chắn đây là tái trung thành những đường nét của họ.




      Nhưng Cocco và đồng bọn cả quãng đường từ Naples đến đây để đắm chìm trong mơ mộng, hai tên trong bọn trèo lên nắp quan tài đá, thử xem dụng cụ nào thích hợp để khoét mắt pho tượng. Cuối cùng, chúng quyết định dùng loại máy khoan đặc biệt, và khi dụng cụ được lắp ráp xong và trao tận tay chúng, mỗi tên đến bên pho tượng – tên đến Giulietta, tên kia đến Romeo, - sẵn sàng dấn tới.

      Khi nhìn thấy việc chúng sắp làm, tu sĩ Lorenzo lao tới, - cho đến lúc này, thầy hoàn toàn bình thản – và cố ngăn bọn chúng lại, năn nỉ xin chúng đừng phá hỏng pho tượng. Đây chỉ là việc mạo phạm tác phẩm nghệ thuật, vị tu sĩ thuyết phục chúng rằng lấy trộm mắt pho tượng gây nên những tai ương tả xiết và hủy diệt tất cả chúng ta. Nhưng Cocco cần những lời mê tín khó hiểu của tu sĩ Lorenzo nữa, lỗ mãng gạt vị tu sĩ sang bên và ra lệnh cho bọn tay chân tiếp tục.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dường như cảnh huyên náo khi phá sụp vách chưa đủ tệ, tiếng ồn từ các mũi khoan kim loại mới thực khủng khiếp. Lùi khỏi tình trạng cực kỳ lộn xộn, tay bịt chặt tai, Janice và tôi thừa hiểu rằng chúng tôi sắp đến đoạn kết cay đắng trong cuộc truy tìm kho báu.




      Chui qua lỗ hổng vách và trở lại phần chính của hầm mộ - tu sĩ Lorenzo vô cùng thất vọng theo sau, - chúng tôi nhận thấy toàn bộ nơi này sụp đổ, hoàn toàn theo nghĩa đen. Những vết nứt lớn chạy dọc các bức vách trát vữa, lên tận vòm trần, tạo thành những hoa văn như mạng nhện, chỉ chấn động nhất cũng lan rộng ra mọi hướng.




      - Chúng ta phải chạy trốn thôi, - Janice , lo lắng nhìn quanh, - Ít ra cũng nên trở lại hang kia, chỉ phải động chạm vào các xác chết thôi.




      - Sau đó sao? – Tôi hỏi. – Ngồi xúm xít dưới lỗ thủng trần, chờ các quý ông đến cứu ra ư?




      - , - nó đáp, xoa cái cánh tay bị ngôi sao bắn phải, - nhưng người trong chúng ta có thể giúp người kia ra ngoài, sau đó người kia có thể bò trở lại qua đường hầm và được cứu thoát.




      Tôi nhìn nó chằm chặp, thấy nó đúng, và lúc trước, tôi ngu vì nghĩ ra cách này.




      - Thế, - tôi , ngại ngùng, - ai ?




      Janice mỉm cười chế nhạo:




      - Chị . Chị là người còn có thứ để mất…- Rồi nó thêm, đỏng đảnh hơn. – Hơn nữa, em là người biết cách “điều trị” thằng điên Cocco.




      Chúng tôi đứng đó lúc, chỉ nhì nhau. Rồi tôi liếc nhìn tu sĩ Lorenzo qua khóe mắt; ông vẫn quỳ trước trong những bàn đá trơ trụi, cầu nguyện vị Chúa Trời còn ở đó.




      - Chị thể làm thế, - tôi thầm. – Chị thể để em lại đây.




      - Chị phải , - Janice , giọng cương quyết. – nếu chị , em .




      - Tuyệt, - tôi , - . Xin mời.




      - Ôi, Jules! – Nó vòng tay ôm lấy tôi. – Tại sao lúc nào chị cũng phải là người hùng nhỉ?




      Chúng tôi có thể để dành những cảm xúc để đấu tranh với những hành động tử vì đạo cho riêng mình, vì lúc này các mũi khoan kim loại ngừng và bọn đàn ông đổ ra khỏi miếu thờ, hí hửng cười đùa về kỳ công của chúng và tung, ném bốn viên ngọc quý cho nhau. Người cuối cùng xuất là Umberto, và tôi có thể thấy ông nghĩ đúng như chúng tôi: cuối cùng, liệu đây có phải là đoạn kết cho công việc của chúng tôi với Cocco và toán cướp ở Naples, hay chúng còn muốn hơn thế?




      Dường như đọc được ý nghĩ của chúng tôi, bọn chúng ngừng lại giữa cuộc vui, chòng chọc nhìn Janice và tôi lúc chúng tôi đứng đó, dựa sát vào nhau. Nhìn thấy cảnh đó, hình như Cocco rất khoái chí, và nụ cười tự mãn mặt lên rằng biết chính xác chúng tôi vẫn còn giá trị khác với cả tốp của , Nhưng sau khi nhìn như lột hết quần áo Janice và kết luận rằng, bất chấp thái độ giận dữ của nó, nó vẫn chỉ là hoảng sợ, cái nhìn đầy tính toán của trở nên giá lạnh, gì đó với đồng bọn khiến Umberto lao tới, dang rộng cánh tay, chắn giữa cả bọn và chúng tôi.




      - ! – Ông an nài, - tôi xin !




      - Thằng già này! – Cocco cười khinh bỉ, chĩa khẩu tiểu liên về phía ông.




      Hai người tiếp tục cuộc trao đổi bằng những lời cầu xin và lời lẽ tục tĩu, rồi cuối cùng, Umberto quay sang tiếng :




      - bạn, - Umberto , gần như quỵ gối, - tôi biết là người rộng lượng. Và cũng là người cha. Xin rủ lòng thương. Tôi xin hứa, ân hận đâu.




      Cocco trả lời ngay. lườm nguýt, tỏ ý vui khi bị nhắc đến lòng nhân đạo của .




      - Tôi xin , - Umberto tiếp, - bọn con bao giờ hé môi với ai đâu. Tôi thề với .




      Rốt cuộc, Cocco nhăn mặt và bằng thứ tiếng ngắc ngứ của :




      - Con hay bép xép. – .




      Đằng sau, Janice xiết chặt bàn tay tôi đến mức đau nhói. Nó cũng như tôi, hiểu rằng, chả có chút lý do nào để Cocco cho chúng tôi sống và ra khỏi nơi này. Giờ có những viên ngọc quý, và đó là tất cả những gì muốn. Và chắc chắn rằng, thứ cần nhất là nhân chứng. Tuy vậy, tôi hiểu nổi chuyện này thực ra là gì; sau khi chúng tôi bò khắp nơi và giúp tìm ra pho tượng, giết chúng tôi sao?

      Thay vì sợ hãi, tôi lên cơn giận điên cuồng – giận vì Cocco là thằng khốn nhẫn tâm, và người duy nhất tiến tới bảo vệ chúng tôi là cha chúng tôi. Kể cả tu sĩ Lorenzo đứng cạnh cũng chẳng có tác dụng gì, ông nhắm mắt lần tràng hạt như thể chẳng có chuyện gì xảy ra và chẳng có thứ gì ảnh hưởng đến ông. Nhưng, làm sao mà ông biết được? ông chẳng hiểu cả tai họa lẫn tiếng .




      - bạn ơi, - Umberto lại , cố hết sức bình tĩnh, có lẽ hy vọng làm Cocco mủi lòng, - tôi tha mạng lần. nhớ ? Chẳng lẽ việc đó có giá trị gì sao?




      Cocco giả vờ suy nghĩ lát. Rồi đáp lại và nhăn mặt khinh miệt:




      - Thôi được. Ông tha mạng tôi lần. Vì thế, tôi tha mạng cho ông. – hất đầu về phía Janice và tôi. – Ông quý ai nhất? Ả kia hay thiên thần?




      - Ôi Jules! – Janice thút thít, ghì chặt tôi mạnh đến mức tôi thở nổi. – Em chị! Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em vẫn chị!




      - Xin đừng bắt tôi lựa chọn, - Umberto bằng giọng tôi khó nhận ra. – Cocco. Tôi biết mẹ . Bà là người tốt bụng. Bà thích chuyện này đâu.




      - Mẹ tao, - Cocco nhạo báng, - nhổ vào mả mày! Lần cuối cùng: ả kia hay thiên thần? Chọn ngay, nếu tao giết cả hai.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Khi Umberto trả lời, Cocco tiến thẳng tới ông.




      - Mày, - chậm rãi, và gí họng súng tiểu liên vào ngực Umberto, - là thằng đần. Hoảng sợ, Janice và tôi lạnh cứng người, thể lao tới để ngăn Cocco kéo cò, và giây sau, tiếng súng đinh tai nhức óc làm cả hang động rung chuyển.




      Chắc ông bị bắn, cả hai chúng tôi hét lên và chạy tới Umberto, tưởng ông ngã, chết. Nhưng lạ thay, lúc chúng tôi tới, ông vẫn đứng đó, cứng đờ vì sửng sốt. Kẻ nằm ườn cách kệch cỡm nền là Cocco. cái gì đó - tiếng sét từ trời cao ư? – Xuyên qua sọ , thổi bay mảng sau đầu .




      - Lạy Chúa Cứu thế! – Janice rên rỉ, mặt trắng bệch như ma, - chuyện gì thế này?




      - Nằm xuống! – Umberto quát và kép mạnh cả hai chúng tôi. – Che đầu!




      Xung quanh, đồng bọn của Cocco cũng bò tìm chỗ nấp lúc loạt tiếng súng nổ giòn, những tên dừng lại bắn trả đều bị quật ngã ngay lập tức, chính xác đến giật mình. Nằm áp bụng xuống nền, tôi quay đầu xem ai bắn, và lần đầu tiên trong đời, cảnh các sĩ quan cảnh sát lao tới chiến đấu đáng hoan nghênh. Đổ vào hang qua lỗ thủng, họ nấp sau các cây cột gần nhất và quát bọn cướp còn lại – tôi đoán thế - bỏ vũ khí và đầu hàng.




      người khi nhìn thấy cảnh sát và hiểu rằng cơn ác mộng của chúng tôi chấm dứt khiến tôi muốn cười và khóc cùng lúc. Nếu họ tới chậm chỉ phút, mọi khác hẳn. Hoặc trong thực tế, có thể họ ở đó được thời gian rồi, chỉ quan sát chúng tôi, đợi có ai kéo cò súng nhằm vào Cocco mà cần xét xử. Dù các chi tiết là gì nữa, lúc tôi nằm đó nền đá, đầu tôi vẫn quay cuồng vì nỗi khiếp sợ vừa trải qua, tôi tin rằng họ được Đức Mẹ Đồng Trinh Maria gửi tới, trừng phạt những kẻ xúc phạm điện thờ Người. Đối mặt với lợi thế hiển nhiên, rốt cuộc vài tên cướp sống sót xuất sau các cây cột, tay giơ lên trời. tên trong bọn ngu đến mức cúi cuống nhặt thứ gì đó nền – chắc là viên ngọc, - bèn bị bắn ngay tức khắc. Vài giây sau, tôi mới nhận ra chính là kẻ mò mẫm tôi và Janice trong hang, nhưng điều quan trọng hơn cả, người bắn là Alessandro.




      Vừa nhận ra , lòng tôi tràn ngập niềm vui mãnh liệt và choáng váng. Nhưng tôi chưa kịp chia sẻ phát đó với Janice, có tiếng ầm ầm đáng ngại ở đâu đó ngay đầu chúng tôi, rồi mỗi lúc mạnh thêm khi trong những cây cột chống vòm trần đổ sụp xuống bọn cướp còn sống, dội lên chúng vài tấn đá.




      Những tiếng vang rung động của cây cột đổ sụp lan khắp toàn bộ hệ thống cống ngầm Bottini quanh chúng tôi, ở khắp mọi phía. Hình như náo loạn trong hầm mộ tăng thêm chấn động dưới mặt đất mạnh đến mức giống như trận động đất, và Umberto nhảy bật lên, vẫy Janice và tôi đứng dậy.




      - mau! – Ông giục, lo lắng nhìn các cây cột quanh chúng tôi. – Ta nghĩ chúng ta còn nhiều thời gian.




      Chạy băng qua sàn, chúng tôi suýt bị trận mưa đá vụn ào xuống qua lỗ trần thủng, và ngôi sao rơi trúng thái dương tôi, khiến tôi suýt ngất. Dừng lại chút lấy thăng bằng, tôi trông thấy Alessandro tới, sải bước đống đổ nát và phớt lờ những lời cảnh báo của các sĩ quan cảnh sát khác. gì, nhưng lúc đấy, cần phải . Cái nhìn của lên điều tôi mong được nghe.




      Tôi chuẩn bị ngả vào vòng tay của Alessandro nghe thấy tiếng kêu yếu ớt phía sau.




      - Tu sĩ Lorenzo! – Tôi thở hổn hển, chợt nhận ra chúng tôi quên bẵng vị tu sĩ. Quay ngoắt lại, tôi bắt gặp cảnh tượng thân hình lom khom của ông giữa đống đổ nát, và Alessandro chưa kịp ngăn, tôi chạy trở lại, đến chỗ ông già trước khi tảng vữa to tướng bay trúng tôi.




      Chắc Alessandro tới ngăn tôi, cây cột nữa đổ sụp giữa chúng tôi trong đám bụi mịt mù, ngay lập tức là trận mưa vữa bở tơi. Lần này, va chạm của cây cột gãy phá toang nền hầm ngay cạnh tôi, bên dưới những tảng đá lát lộ ra hề có rui xà bằng gỗ, có bê tông, chỉ là khoảng rộng lớn, đen ngòm.

      Ngây như đá trước cảnh tượng ấy, tôi dừng lại ngay tại đó, sợ dám bước tiếp. Tôi nghe thấy Alessandro la hét đằng sau, bảo tôi quay trở lại, nhưng chưa kịp quay người, phần nền tôi đứng bắt đầu tách khỏi kết cấu xung quanh. Điều tiếp theo tôi biết là nền còn nữa, và tôi lao thẳng vào chốn hư , quá sững sờ hét lên được, cảm thấy dường như gắn kết của thế giới tan biến, mọi thú còn lại trong hỗn độn mới, là những mảnh, mẩu, tôi và trọng lực.




      Tôi rơi bao xa? Tôi muốn rằng tôi rơi xuyên qua thời gian, xuyên qua sống, cái chết và những thế kỷ quá khứ, nhưng trong phạm vi đo lường thực tế, cú rơi quá sáu mét. Ít nhất là người ta như thế. Họ cũng bảo rằng, may cho tôi, tảng đá hay ma quỷ nào đập trúng tôi lúc tôi ngã nhào xuống địa ngục. Có dòng sông cổ đánh thức bạn khỏi những giấc mơ, và rất ít người được phép nhìn thấy. Tên dòng sông đó là Diana.




      Nghe tôi vừa rời khỏi rìa của cái nền vỡ vụn, Alessandro bèn nhảy theo tôi, kịp dừng lại tháo các dụng cụ. Lúc đâm nhào vào làn nước mát, bị chìm vì sức nặng của mọi thứ - áo chống đạn, ủng, súng – và mất lúc mới ngoi được lên. Vật lộn với dòng nước xiết, cố rút đèn pin và cuối cùng tìm thấy tôi mềm rũ, mắc tảng đá nhô ra.
      Thét gọi các cảnh sát khác nhanh chân lên, Alessandro bảo họ thả sợi dây xuống thấp hơn và kéo mạnh cả hai chúng tôi về hầm mộ của giáo đường. Làm ngơ trước mọi và mọi người, đặt tôi nằm nền, giữa đống đổ nát, ép nước ra khỏi phổi tôi và bắt đầu làm tôi hồi sinh.




      Đúng đó, chứng kiến những nỗ lực của , Janice hiểu hết mức độ nghiêm trọng của tình hình, cho đến khi nó ngước nhìn và thấy những người khác trao đổi những cái nhìn dứt khoát. Tất cả đều hiể thực tế mà Alessandro chịu thừa nhận: tôi chết. Đến lúc đó, nước mắt nó mới dâng đầy, và gì có thể ngăn lại được.




      Cuối cùng, Alessandro đành từ bỏ mọi cố gắng cứu sống tôi và chỉ ôm tôi, dường như bao giờ buông tôi ra lần nữa. vuốt má tôi và thủ thỉ, những lời lẽ ra nên khi tôi còn sống, cần biết ai nghe thấy. Janice kể, lúc đó trông chúng tôi rất giống pho tượng Romeo và Giulietta, ngoại trừ mắt tôi nhắm nghiền và mặt Alessandro méo mó vì đau đớn. Nhìn thấy mất hết hy vọng, em tôi giằng khỏi tay những người cảnh sát giữ nó và chạy tới chỗ tu sĩ Lorenzo, vồ lấy vai thầy.




      - Tại sao thầy cầu nguyện? – Nó gào lên, lắc người tu sĩ già. – Cầu xin Đức Mẹ Đồng Trinh Maria , và với Người…- Nhận ra thầy hiểu, Janice tránh ra, ngước nhìn lên vòm trần vỡ nát và gào đến xé phổi. – Xin hãy làm cho chị con sống lại! Con biết Người có thể làm được điều! Hãy cho chị con được sống!




      có tiếng trả lời, rốt cuộc nó quỵ gối và gào khóc như điên. người đàn ông nào trong đám đông dám chạm vào nó.




      Đúng lúc đó, Alessandro cảm thấy là lạ. hơn run rẩy, có khi là chính chứ phải tôi, nhưng thế là đủ cho hy vọng. Ôm đầu tôi đu đưa nhè , lại với tôi, lúc đầu dịu dàng, rồi sau đó là nôn nóng.




      - Nhìn ! – van nài. – Nhìn , Giulietta!




      Người ta kể rằng cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng , song tôi ho, hổn hển hoặc rên rỉ. Tôi chỉ mở mắt và nhìn . Khi hiểu việc diễn ra quanh tôi, hình như tôi mỉm cười và thầm




      - Shakespeare thích thế này đâu.




      Đấy là tất cả những gì sau này tôi được nghe kể lại, còn tôi hầu như chẳng nhớ được gì. Thậm chí tôi nhớ nổi tu sĩ Lorenzo quỳ xuống hôn lên trán tôi, hoặc Janice nhảy múa quanh tôi như thầy tu đạo Hồi xoay tròn, lần lượt hôn các sĩ quan cảnh sát tươi cười. Tôi chỉ nhớ cặp mắt của người đàn ông chịu mất tôi lần nữa, cố giằng tôi khỏi cái nắm chặt của Shakespeare, để chúng tôi có thể viết nên đoạn kết hạnh phúc của riêng chúng tôi.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 10 - End






      ….và tất cả thống khổ này






      là hồi ức ngọt ngào để ta cùng ôn lại ngày sau






      ------------oOo------------



      Danh họa Lippi bối rối khi hiểu vì sao tôi thể ngồi yên. Rốt cuộc chúng tôi ở đây trông rất khỏe khoắn, còn ông sau giá vẽ, xung quanh là đám hoa dại tắm mình trong nắng trời cuối hè vàng óng. Ông chỉ cần thêm mười phút nữa tôi là bức chân dung được hoàn tất.






      -Tôi xin ! – Ông và khua cái bảng màu. – Đừng cử động!






      - Nhưng thưa danh họa, -tôi phản đối, - tôi thực , thực phải mà.






      -Chà! – Ông lại biến mất sau bức tranh. – Những việc này chẳng bao giờ bắt đầu đúng lúc. Phía sau tôi, từ tu viện đỉnh đồi, tiếng chuông thôi ngân từ lâu, và lúc quay ngoắt lại nhìn lần nữa, tôi thấy người tất cả bộ váy áo phất phới chạy xuống bãi cỏ dốc tới chỗ chúng tôi.






      -Lạy Chúa, chị Jules! – Janice thở hổn hển, hết cả hơi nên kịp trút mọi nỗi thất vọng vào tôi. – Có người sắp phát điên nếu chị nhấc cái mông lên ngay bây giờ!






      -Chị biết, nhưng… - Tôi liếc nhìn danh họa Lippi, bất đắc dĩ phải làm gián đoạn công việc của ông. Hơn hết thảy, Janice và tôi, cả hai chị em đều nợ ông mạng sống này.






      thực tế, những trải nghiệm của chúng tôi trong hầm mộ của giáo đường kết thúc khác hẳn nếu có nhà danh họa. – tất cả khoảnh khắc oái oăm – lúc qua quảng trường Duomo đêm ấy, nhận ra chị em tôi quán trong những lá cờ của lãnh đại, vây quanh alf các nhạc công. Ông nhìn thấy chúng tôi trước khi chúng tôi nhìn thấy ông, nhưng khi thấy chúng tôi quấn lá cờ của lãnh đại Kỳ lân – đối thủ lớn của lãnh địa Cú chúng tôi, - ông hiểu có tệ hại khủng khiếp đây. Chạy ào về xưởng vẽ, ông gọi điện cho cảnh sát ngay lập tức. Hóa ra, Alessandro ở đồn cảnh sát, thẩm vấn hai gã Naples đaongr vị và đánh gẫy tay chúng trong quá trình xét hỏi.






      Nếu phải là danh họa Lippi báo, cảnh sát bao giờ theo chúng tôi vào hầm mộ, và Alessandro bao giờ có thể cứu tôi khỏi dòng sông Diana. Còn tôi ở đây hôm nay, tại tu viên của tu sĩ Lorenzo ở Viterbo, trông hết sức tươi tỉnh.






      -Tôi xin lỗi, thưa danh họa, - tôi và đứng dậy, - nhưng chúng ta phải hoàn tất việc này vào lúc khác thôi ạ.






      Chạy lên đồi cùng em , tôi khỏi bật cười. Nó mặc trong những bộ váy áo của Eva Maria, và lẽ tất nhiên, rất vừa vặn.






      -Chị có gì vui thế? – Nó càu nhàu, vẫn lo tôi đến muộn.






      -Em này, - tôi cười khúc khích. – Chị thể tin là trông em giống Eva Maria biết chừng nào. Và mọi thứ đều rất giống bà.






      -Cảm ơn lắm lắm! – Nó . – Em đoán là em giống Umberto nhiều hơn…- nhưng vừa buột miệng, nó nhăn mặt. – Em xin lỗi.






      -Em đừng buồn. Chị chắc cha ở đây, trong tâm tưởng của chúng ta.






      Thực tế là, chúng tôi hề hay biết ông ra sao. Cả hai chị em tôi nhìn thấy ông từ lúc có cuộc đấu bang trong hầm mộ giáo đường. Rất có thể, ông biến vào bang đất khi lớp nền vỡ toác, nhưng lúc đó, người nào thực nhìn thấy việc xảy ra. Họ quá mải tìm tôi.






      Cũng tìm thấy bốn viên ngọc quý đâu. Bản thân tôi, tôi ngờ rằng Trái đất lấy lại báu vật của nó, nhận mắt của Romeo và Giulietta vào bang như cách nó đòi hỏi trả lại con dao găm đại bàng.






      ----------oOo----------

      Mặt khác, Janice tin rằng, Umberto đút túi những thứ lấp lánh kia và trốn qua cống ngầm Bottini để sống sung sướng trong các phòng khách rộn vang vũ điệu tango ở Buenos Aires…hoặc ở bất cứ nơi nào các quý ông găng tơ trú ngụ khi nghỉ tay gác kiếm. Sau vài ngụm martini pha socola bên bể bơi tại lâu đài Salimbeni, Eva Maria đồng ý với nó. Vừa sửa lại cặp kính râm dưới cái mũ rộng vành mềm mại, bà bảo chúng tôi, Umberto luôn có thói quen biến mất có khi đến vài năm, rồi đột ngột gọi điện cho bà, hoàn toàn bất ngờ. Hơn nữa, bà tin rằng, dù con trai bà có rơi qua nền vào dòng ang Diana , Umberto ngoi đầu lên mặt nước và trôi xuôi dòng cho đến khi đổ vào cái hồ nào đó. Làm sao có thể khác được?






      ----------oOo----------






      Đến nơi tôn nghiêm, chúng tôi phải chạy qua khu rừng ôliu và vườn ươm thảo dược có nhiều đõ ong. Sáng hôm ấy, tu sĩ Lorenzo dẫn chúng tôi qua nơi này, và cuối cùng, chúng tôi lọt vào vườn hồng hẻo lánh, nhà tròn có mái vòm vượt cao hơn hẳn.






      Giữa điện thờ pho tượng đồng to bằng người , tu sĩ dang rộng cánh tay trong cử chỉ thân thiện. tu sĩ Lorenzo giải thích rằng, tu sĩ thích hình dung tu sĩ Lorenzo nguyên mẫu trông như thế, và di hài của thầy được chôn dưới nền nhà. Nó được ở nơi yên bình để suy ngẫm, và thầy bảo vì chúng tôi là người đặc biệt, nên thầy dành cho ngoại lệ.






      Lúc đến gần nơi tôn nghiêm, Janice theo sau, tôi dừng lạu giây lát để hít thở. Tất cả đợi chúng tôi – Eva Maria, Malena, họ Peppo đeo chân giả, cùng vài chục người khác mà tôi mới biết tên và Alessandro đứng cạnh tu sĩ Lorenzo, bồn chồn tột độ, cau mày xem đồng hồ.






      Khi nhìn thấy chúng tôi đến gần, lắc đầu vừa trách móc vừa người. Tôi vừa đến đúng tầm, kéo tôi lại gần, hôn lên má tôi và thầm vào tai tôi:






      - nghĩ có lẽ phải xích em trong ngục tối mới được.






      - đúng là người Trung cổ, - tôi đáp và gỡ ra với vẻ e lệ giả vờ, vì thấy mọi người nhìn- làm em phát ngượng.






      -Xin lỗi? – tu sĩ Lorenzo nhếch mày nhìn cả hai chúng tôi, là sốt ruột muốn tiến hành nghi lễ, và tôi ngoan ngoãn nghe lời tu sĩ, vì thầy chịu hoãn chuyện này nữa.






      Chúng tôi chưa cưới vì chúng tôi cảm thấy phải thế. Lễ cưới trong thánh đường Lorenzo này chỉ dành cho chúng tôi, mà là cách chứng tỏ cho mọi người biết rằng chúng tôi nghiêm túc khi chúng tôi thuộc về nhau, điều mà Alessandro và tôi biết từ lâu, từ rất lâu rồi. Hơn nữa, Eva Maria muốn có dịp ăn mừng vì tìm được các cháu lạc từ lâu, và làm Janice buồn nếu có dịp để nó thể vai huy hoàng. Thế là hai người mất cả buổi tối lục lọi tủ áo của Eva Maria, tìm bộ áo phù dâu hoàn hảo, trong lúc Alessandro và tôi tiếp tục những bài học trong bể bơi. Dẫu lễ cưới của hôm nay giống như xác nhận lời thề nguyền mà chúng tôi trao nhau, tôi vẫn xúc động vì chân thành của tu sĩ Lorenzo và cảnh tượng Alessandro ở ngay cạnh tôi, chăm chú lắng nghe bài thuyết giảng của vị tu sĩ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :