Chương 9.3
nấm mồ à? đâu, nguồn sáng đấy, Chàng tuổi trẻ đoản mệnh.
Vì nơi đây yên nghỉ Juliet và vẻ đẹp của nàng
biến hầm mộ này thành phòng dạ hội đèn đuốc tưng bừng
------------oOo------------
Phát rùng rợn của tôi khiến mọi người lùi lại khiếp sợ, và Janice suýt nôn thốc khi nhìn thấy thứ tôi tìm ra.
- Lạy Chúa tôi! – Nó ọe. – Đây là ngôi mộ khổng lồ! – Lảo đảo lùi lại, nó lấy cánh tay áo bịt chặt miệng và mũi. –Toàn bộ những nơi này tởm lợm…chúng ta ở trong hố chôn người bị dịch hạch! Đầy những vi trùng. Tất cả chúng ta chết!
kinh hoàng của nó gây ra làn sóng sợ hãi lan khắp đám đàn ông, và Cocco phải hét vỡ phổi bắt mọi người trấn tĩnh. Người duy nhất có vẻ quá rã rời là tu sĩ Lorenzo, thầy chỉ cúi đầu và lâm râm cầu nguyện, có lẽ cho linh hồn của những người chết, có lẽ phải đến hàng trăm, nếu đến hàng ngàn người, tùy thuộc vào độ sâu thực của hang.
Nhưng Cocco còn tâm trạng nào mà nghe cầu nguyện.
Dùng báng súng gạt phắt vị thầy tu sang bên, chỉ thẳng vào tôi và quát câu gì đó cáu kỉnh.
- muốn biết từ đây tới đâu nữa, - Umberto dịch, giọng ông là đối trọng bình tĩnh với cuồng loạn của Cocco. – kể với , Giulietta được chôn trong ngôi mộ này.
- Tôi thế. …-Tôi phản đối, thừa biết chính tôi vậy. – Mẹ là …. qua cửa và Juliet nằm đây.
- Cửa ở đâu? – Cocco muốn biết, trừng trừng nhìn đây nhìn đó. – Tôi, tôi chẳng thấy cánh cửa nào!
- Cánh cửa đó là ở đây, - tôi dối. - Ở chỗ nào đó.
Mắt Cocco long lên và gầm gừ câu thô bạo rồi giậm chân thình thịch.
- tin, - Umberto , dứt khoát. – nghĩ là lừa . Giờ đến chuyện với tu sĩ Lorenzo.
Janice và tôi mỗi lúc thêm lo lắng, quan sát bọn đàn ông vây quanh vị tu sĩ và bắt đầu dồn dập hỏi thầy. Điếng người vì sợ, thầy cố gắng nghe cả bọn cùng lúc, nhưng lát sau thầy chỉ nhắm mắt và bịt hai tai lại
- Thằng ngu! – Cocco cười khinh bỉ, với tay tới ông già.
- ! – Janice kêu lên, chạy ào tới và nắm lấy khuỷu tay Cocco, ngăn xúc phạm tu sĩ Lorenzo - Để tôi thử! Tôi cầu xin đấy! Sau vài giây ớn lạnh, xem chừng em tôi đánh giá quá cao khả năng của nó với tên côn đồ. Theo kiểu Cocco nhìn trừng trừng vào khuỷu tay – bàn tay Janice vẫn quấn quanh đó – thăm dò xem nó thực có gan ngăn cản .
Chắc là hiểu ra sai lầm của mình, Janice vội buông cánh tay Cocco và khuỵu gối ôm lấy chân quy phục, sau lúc van lơn đổi ý, cuối cùng Cocco giơ hai tay lên, cười toe toét và gì đó với đồng bọn, có vẻ như Lũ đàn bà! Đàn ông còn biết làm gì được?
Thế là, nhờ Janice, chúng tôi được phép trò chuyện với tu sĩ Lorenzo mà bị cản trở, trong lúc Cocco và người của hút hết bao thuốc lá và đá cái sọ người như quả bóng.
Chúng tôi đứng chắn để tu sĩ Lorenzo thể nhìn thấy cái trò chơi ghê tởm nọ, chúng tôi hỏi
– qua Umberto – liệu thầy có biết từ chỗ chúng tôi, làm théế nào để đến được ngôi mộ của Romeo và Giulietta? Vừa hiểu câu hỏi, vị tu sĩ trả lời ngay và lắc đầu dứt khoát.
- Ông ấy rằng, Umberto dịch, - ông muốn chỉ chỗ ngôi mộ cho những kẻ xấu xa này. Ông ấy biết chúng báng bổ nó. Và ông ấy sợ chết.
- Xin Chúa giúp chúng con! – Janice lẩm bẩm, thầm. Rồi đặt bàn tay lên cánh tay Lorenzo, nó . – Chúng con hiểu. Nhưng thầy thấy đấy, bọn chúng giết cả chúng ta nữa. Rồi sau đó chúng trở lại đây, bắt cóc thêm nhiều người và giết chết họ. Các linh mục, phụ nữ, những người vô tội. Việc đó bao giờ kết thúc, cho đến khi nào có người đưa chúng đến ngôi mộ đó.
Sau lời dịch của Umberto, tu sĩ Lorenzo ngẫm nghĩ lát. Rồi thầy chỉ vào tôi và hỏi câu có vẻ kết tội lạ thường.
- Ông ấy hỏi liệu chồng có biết ở đâu ? – Umberto , trông kinh ngạc, bất chấp tình huống. – Ông ấy cho là rất ngu mới ở đây, bị bọn xấu xa vây quanh, trong khi lẽ ra phải ở nhà, thực bổn phận của mình.
Tuy thể nhìn thấy, nhưng tôi có thể cảm thấy Janice tròn mắt, tin vào toàn bộ chuyện này. Nhưng tu sĩ Lorenzo có vẻ chân lạ thường, đến mức câu đó cứ ngân vang trong lòng tôi, theo kiểu mà em tôi bao giờ và bao giờ hiểu nổi.
- Con biết,- tôi và gặp cái nhìn của tu sĩ. – Nhưng bổn phận quan trọng nhất của con là kết thúc lời nguyền. Thầy hiểu thế mà. Con thể làm được việc đó nếu thầy giúp đỡ. Sau khi nghe câu trả lời của tôi, tu sĩ Lorenzo hơi cau mày và giơ tay chạm vào cổ tôi.
- Ông ấy hỏi cây thánh giá đâu rồi, - Umberto dịch. – Cây thánh giá che chở khỏi bọn quỷ dữ.
- Con… biết nó ở đâu, - tôi lắp bắp, nghĩ lại lúc Alessandro tháo nó khỏi cổ tôi – theo lối bông đùa – và để nó lên cái giá cạnh giường cùng chỗ tôi để viên đạn của . Sau đó, tôi quên bẵng.
Nghe tôi trả lời, ràng tu sĩ Lorenzo rất vui, và cũng hài lòng khi phát ra tôi còn đeo chiếc nhẫn ấn có hình đại bàng nữa.
- Ông ấy bảo rất nguy hiểm cho nếu tiếp cận ngôi mộ như thế này, - Umberto và lau mồ hôi trán, - ông ấy muốn xem xét lại.