1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Juliet - Anna Fortier (10c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - Ơ, - Janice , nó cũng kinh hoàng như tôi khi phát ra chúng tôi ở đây , căn phòng được nhắc tới trong câu đó khó hiểu của mẹ. “đưa cho tôi cái xà beng”




      - Bây giờ sao? – Umberto hỏi, muốn chứng tỏ với Cocco chúng tôi có ích biết chừng nào. Janice và tôi nhìn nhau, quá hiểu rằng những chỉ dẫn của mẹ chấm dứt ở đó, với câu vui vẻ,” và các giẫm chân lên nó!”




      - Đợi …-Tôi chợt nhớ ra mẩu khác, - Ồ phải rồi…”vứt cây thánh giá..”




      - Cây thánh giá ư? – Trông Umberto bối rối. – Cây thánh giá…




      Tất cả chúng tôi vươn người nhìn vào căn phòng lần nữa, và khi Cocco gạt chúng tôi sang bên để nhìn tận mắt, Janice gật đầu mạnh, cố dùng mũi để chỉ.




      - Kia kìa! Nhìn ! Dưới bàn thờ!




      Đúng thế, bên dưới bàn thờ có viên đá hoa to khảm cây thánh giá màu đen, nom rất giống cửa ngôi mộ. để lỡ, Cocco lùi lại và chĩa khẩu tiểu liên vào cái khóa móc giữ cánh cửa mắt cáo. Trước khi mọi người có thời giờ chạy tìm chỗ nấp, lia tràng điếc tai, cánh cửa mắt cáo rời khỏi bản lề, mở toang.




      - Ôi, Jesus! – Janice kêu to, nhăn nhó vì đau. – Em nghĩ nó thổi bay màng nhĩ em rồi. Thằng cha này điên




      lời, Cocco quay ngoắt lại, nắm lấy họng Janice và siết mạnh đến nỗi nó suýt ngạt thở. việc xảy ra nhanh đến mức tôi kịp nhìn thấy, cho đến lúc buông Janice ra và nó quỵ gối há hốc miệng hít lấy hít để khí.




      - Ôi Jan! – Tôi kêu lên, quỳ xuống cạnh nó. – Em sao chứ?




      Đáp lại, nó mất lúc để hít thở. Rồi cuối cùng mới , giọng run bắn - Cẩn thận đấy….- Nó lẩm bẩm, chớp chớp mắt, - hiểu tiếng .




      Lát sau, bọn chúng tới chỗ cây thánh giá dưới bàn thờ, mang theo xà beng, máy khoan, và khi viên đá lát lỏng ra rồi rơi thịch lên sàn làm bốc lên đám bụi mù mịt, ai ngạc nhiên thấy đằng sau là đường hầm.




      Ba ngày trước, khi bò khỏi miệng cống ở Campo, Janice và tôi hứa với nhau bao giờ mò mẫm xuống hang Bottini lần nữa. Vậy mà chúng tôi ở đây, qua lối hơn lỗ sâu đục trong bóng tối mịt mùng và bầu trời xanh nào vẫy gọi ở đầu kia.




      Trước khi đẩy chúng tôi vào hang, Cocco cắt dây trói cho chúng tôi, chẳng phải tử tế gì, mà chỉ vì đấy là cách duy nhất để chúng tôi cùng. May mắn thay, vẫn ngỡ là cần chúng tôi để tìm ra ngôi mộ của Romeo và Giulietta, biết rằng, cây thánh giá ở dưới gầm bàn thờ trong phòng Thánh nữ Caterina là manh mối cuối cùng trong những chỉ dẫn của mẹ tôi.




      Nhích từng tí sau Janice, chẳng nhìn thấy gì ngoài chiếc quần jeans của nó và thỉnh thoảng ánh nhấp nháy của những cái đèn đeo đầu đập vào bề mặt lởm chởm của hang, tôi ước giá tôi cũng mặc quần. Tôi vướng víu trong cái váy dài lượt thượt và lớp nhung mỏng chẳng che chở được đầu gối trầy xước khỏi lớp sa thạch gồ ghề. May mắn duy nhất là tôi tê dại vì giá lạnh nên hầu như cảm thấy đau.




      Cuối chàng, khi tới cuối đường hầm, tôi người vì bọn chúng thấy tảng đá mòn hoặc đống đá vụn chắn đường và bắt chúng tôi quay lại.Thay vào đó, chúng tôi rơi vào cái hang trống trải, bề rộng khoảng sáu mét và đủ cao cho mọi người đứng thẳng.




      - Eora? – Cocco lúc Janice và tôi vừa lọt vào tầm nghe, lần này chúng tôi cần Umberto dịch nữa. Câu hỏi đó là Bây giờ làm gì?




      - Ôi ! – Janice thầm với tôi, - đây là đường cùng rồi!




      Đằng sau chúng tôi, bọn chúng cũng nhô ra từ đường hầm, người trong đó là tu sĩ Lorenzo, ông thoát dễ dàng vì được tên kền kền đầu trọc và tên khác có tóc buộc đuôi ngựa đỡ, như thể ông là hoàng tử được các bà mụ hoàng gia nâng niu. tên nào đó còn khoan dung bỏ cái bịt mắt trước khi đẩy vị thầy tu già vào hang và lúc này tu sĩ Lorenzo hăm hở bước tới, mắt mở to ngạc nhiên dường như ông quên bẵng hoàn cảnh hung bạo đưa ông tới đây.




      - Chúng ta làm gì đây? – Janice rít lên, cố nhìn thẳng vào mắt Umberto. Nhưng ông còn mải phủi đất bụi bám quần nên bắt được căng thẳng đột ngột đó. – Đường cùng tiếng Ý thé nào?
      May cho chúng tôi, Janice nhầm. Lúc nhìn quanh cẩn thận hơn, tôi thấy có hai lối nữa vào hang, ngoài cái đường như sâu đục mà chúng tôi vừa . lỗi ở trần, nhưng là ống dài, tối tăm, cửa vào bị chặn bằng tấm bê tông, dù có thang cũng thể với tới. Nó giống như cái máng đổ rác cổ, và ấn tượng này càng hơn khi có lối vào khác ở ngay sàn, đúng chỗ đó. Hoặc ít ra, tôi cho rằng có lỗ hổng bên dưới tấm kim loại han gỉ sàn hang, giấu trong bụi bặm và đá vụn. Về lý thuyết, nếu ai rơi từ cao – nếu cả hai lỗ đều mở, - có thể xuyên qua hang mà dừng lại ở giữa.




      Thấy Cocco vẫn nhìn Janice và tôi đợi chỉ dẫn, tôi làm cái việc hợp lý duy nhất là chỉ vào tấm kim loại sàn.




      - Tìm kiếm, lục soát, - tôi , cố bịa ra lời chỉ dẫn đủ khó hiểu, - nhìn xuống bên dưới bàn chân. Vì Juliet nằm ở đây.




      - Phải! – Janice gật dầu, lo lắng giật mạnh cánh tay tôi. – Juliet nằm ở đây.




      Sau khi liếc nhìn Umberto để khẳng định, Cocco bảo bọn kia dùng xà beng bẩy tấm kim loại, làm nó long ra và đẩy sang bên, chúng dốc sức làm việc đó vì tu sĩ Lorenzo lui vào góc và bắt đầu lần chuỗi tràng hạt.




      - Tội nghiệp ông già, - Janice và cắn môi, - ông ấy mất trí rồi. Em chỉ mong…-Nó hết, nhưng tôi biết nó nghĩ gì, vì tôi cũng nghĩ như thế từ lâu lắm rồi. Vấn đề duy nhất là thời gian, trước khi Cocco nhận ra vị thầy tu già chẳng là gì ngoài gánh nặng. Và khi việc đó xảy ra, chúng tôi thể làm được gì để cứu thầy.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc này đây chúng tôi được tự do, nhưng cả hai đều hiểu rằng mình vẫn bị kẹt như trước. Tên cuối cùng vừa thoát khỏi đường hầm, tên tóc đuôi ngựa đứng chắn trước lỗ hổng, để chắc chắn kẻ ngu ngốc nào cố bỏ . Thế là, đường thoát duy nhất khỏi hang cho Janice và tôi – dù có hay có Umberto và tu sĩ Lorenzo – là xuống ống cống với những kẻ khác.




      Cuối cùng, khi cái nắp kim loại dẹp xong, lộ ra lỗ hổng sàn, đủ to cho người đàn ông trèo qua. Bước tới, Cocco soi cái đèn pin vào lỗ và sau lát do dự, những tên kia làm theo, lẩm bẩm với nhau chẳng mấy sốt sắng. Mồi hôi thối bốc lên từ chỗ tối tăm bên dưới, Janice và tôi phải là người duy nhất bịt mũi, nhưng chỉ lúc sau, thể chịu nổi nữa. ràng, chúng tôi mấy quen với mùi thối rữa này.




      Dù nhìn thấy gì ở dưới đó, Cocco cũng chỉ nhún vai và :




      - Un bel niente.




      - chẳng có gì, - Umberto dịch và cau mày.




      - mong cái quái gì? – Janice chế nhạo. – biển hiệu bằng neon viết. Hỡi bọn cướp, đây là đường đến ngôi mộ ư?




      Lời bình phẩm của Janice kiến tôi rúm lại, và khi thấy nó ném cái nhìn trừng trừng, chọc tức vào Cocco, tưởng nhảy tới và tóm lấy cổ họng nó lần nữa.




      Nhưng làm thế. Thay vào đó, nhìn nó theo kiểu tính toán, kỳ lạ và tôi chợt hiểu ra rằng em khôn ngoan của tôi thăm dò ngay từ lúc đầu, cố tính toán cách mắc mồi và câu . Tại sao? Vì là con đường duy nhất ra khỏi đây.




      - Dai, dai! - chỉ thế và ra hiệu cho bọn kia nhảy xuống hố, tên nọ tiếp tên kia. Căn cứ vào việc bọn chúng thu hết can đảm trước khi làm việc đó và những tiếng kêu ớt vọng ra từ bên dưới lúc chúng đập vào sàn cái hang khác, có thể thấy tiếng rơi đủ to như thách thức, nhưng chưa đủ to để cần sợi dây.




      Đến lượt chúng tôi, Janice bước tới ngay, chắc để chứng tỏ cho Cocco thấy chúng tôi sợ. Khi chìa tay ra giúp nó – có lẽ là lần đầu tiên trong nghề - nó nhổ vào lòng bàn tay trước khi tụt xuống và biến mất qua lỗ hổng. ngờ, chỉ nhe răng ra cười và gì đó với Umberto, tôi lấy làm mừng là hiểu. Nhìn thấy Janice vẫy tôi từ hang bên dưới, và khoảng cách dựng đứng quá hai mét rưỡi hoặc ba mét, tôi cũng nhảy xuống và rơi vào những cánh tay đưu ra để đốn lấy tôi. Tuy nhiên, lúc chúng đỡ và đặt tôi lên sàn, trong những tên đó trơ trẽn mò mẫm tôi, và tôi cố chống lại nhưng vô hiệu




      Cười sằng sặc, tóm cả hai cổ tay tôi và cố kéo cả bọn vào trò vui, nhưng lúc tôi bắt đầu hoảng hốt, Janice lao tới cứu tôi, lao qua những bàn tay và cánh tay, chặn giữ tôi và bọn đàn ông.




      - Chúng mày muốn vui hả? – Nó hỏi, và nhăn mặt ghê tởm. – Đây là thứ chúng mày thèm phải ? Hả? Tại sao chúng mày vui vẻ với tao đây… - Nó xé toạc áo sơ mi của nó, điên cuồng giận dữ đến mức bọn đàn ông biết nên làm gì. Sững sờ nhìn vào cái nịt ngực của nó, tất cả lùi lại, trừ tên khai mào trò chơi. Vẫn cười tự mãn, trâng tráo thò tay sờ ngực Janice nhưng bị tràng súng điếc tai chặn lại, làm tất cả giật mình và hoang mang




      Rất nhanh, trận mưa sa thạch vỡ vụ ào ào đè gí mọi người xuống, đầu tôi đập xuống sàn, miệng và lỗ mũi tôi đầy đất cát, tôi choáng váng hồi tưởng lúc ngạt thở vì hơi cay ở Rome và ngỡ mình sắp chết. Trong vài phút, tôi ho dữ dội, suýt nôn và chỉ mình tôi như vậy. Xung quanh tôi, bọn đàn ông gục xuống hết, kể cả Janice. an ủi duy nhất là sàn hang rắn và đàn hồi lạ lùng, nếu , đá rắn có thể làm tôi ngất xỉu rồi.






      Rốt cuộc, ngước nhìn qua màn bụi mình, tôi thấy Cocco đứng đó, khẩu tiểu liên trong tay, đợi xem có tên nào muốn đấu nữa . Nhưng ai dám. Hình như loạt đạn cảnh cáo làm chấn động hang, nhiều mảng trần rơi xuống, và bọn đàn ông mải gỡ đá vụn tóc và quần áo, càng kích thích quyết tâm của .




      Hài lòng vì hiệu ứng vừa tạo ra, Cocco chỉ hai ngón tay vào Janice và , bằng giọng ai có thể bỏ qua.




      - La stronza è mia! – biết chắc stronza là gì, song tôi thực hiểu cái thông điệp chung: ai được tàn phá em tôi, trừ .




      Gượng đứng lên, tôi nhận thấy mình run rẩy toàn thân, thể kiềm chế nổi thần kinh nữa. Lúc Janice đến bên tôi, quàng tay quanh cổ tôi, tôi cũng cảm thấy run rẩy của nó.




      - Em điên , - tôi và siết chặt lấy nó. – Bọn này giống như những kẻ dễ bịp em vẫn điều khiển đâu. Tội ác khó điều khiển lắm.




      Janice khịt mũi:




      - Tất cả bọn đàn ông đều điều khiển được. Chỉ cần cho em thời gian thôi. Trước hết, phải làm cho thằng điên Cocco thả chúng ta khỏi đây .




      - Chị chắc điều đó, - tôi lẩm bẩm, quan sát bọn chúng hạ tu sĩ Lorenzo rất lo lắng từ hang xuống. – Chị nghĩ mạng sống của chúng ta khá rẻ rúng trong mắt những kẻ này.




      - Thế tại sao chị nằm xuống và chết ngay bây giờ ? – Janice , tự gỡ rối. – Cách ấy dễ hơn nhiều kia mà?




      - Chị cố là người phải lẽ, - tôi bắt đầu, nhưng nó để tôi tiếp.




      - Chị chẳng bao giờ làm được việc gì phải lẽ trong đời! – Nó thắt nút tà sơ mi rách toạc lại. – Sao lại bắt đầu lúc này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc nó giậm chân huỳnh huỵch trán xa tôi, tôi suýt ngồi bệt xuống và từ bỏ. Cứ nghĩ đây là toàn bộ việc tôi làm – toàn bộ cơn ác mộng săn đuổi kho báu – và có thể tránh được nếu tôi tin Alessandro và bỏ chạy khỏi lâu đài Salimbeni theo cách tôi làm. Nếu như tôi cứ ở lại đó, nghe thấy gì, nhìn thấy gì và quan trọng hơn cả là làm gì, có lẽ bây giờ tôi vẫn ở đó, lại ngủ thiếp chiếc giường quây màn trướng trong vòng tay . Nhưng số mệnh đòi hỏi tôi phải làm khác. Thay vào đó tôi ở đây, trong ruột nơi nào biết, dơ dáy ngoài sức tưởng tượng và thụ động quan sát trong lúc con quái vật giết người lăm lăm khẩu tiểu liên quát tháo cha tôi, còn em tôi bảo tiếp tới đâu đó trong cái hang này có lối ra. Thừa biết tôi thể đứng đó mà làm gì khi họ cần tôi giúp đến thế, tôi cúi nhặt cái đèn pin rơi nền. Lúc đó tôi nhận ra có cái gì đó thò ra khỏi đất trước mắt tôi.




      Trong chùm ánh sáng nhợt nhạt, trông nó giống cái vỏ sò lớn, nứt nẻ, nhưng ràng phải thế. Đại dương ở cách đây gần năm chục dặm. Tôi quỳ xuống xem xét kỹ hơn, và mạch tôi đập nhanh hơn khi nhận ra tôi nhìn vào mảnh sọ người. Sau nỗi kinh hoàng ban đầu, tôi ngạc nhiên thấy phát làm tôi hoang mang nhiều lắm. Nhưng sau đó, cân nhắc đến những lời chỉ dẫn của mẹ, cảnh tượng hài cốt con người là điều mong đợi; rốt cuộc, chúng tôi tìm ngôi mộ kia mà. Thế là tôi bắt đầu đào vào lớp nền xốp bằng tay , xem những thứ khác của bộ xương có đấy , và quyết tâm làm thế lúc lâu, tôi thấy đúng là nó ở đấy . Nhưng chỉ có . Ngay dưới nền – thứ hỗn hợp đất với tro, theo cảm nhận, - đáy hang đầy những xương người xếp chặt, cài vào nhau thành mớ hỗn độn.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 9.3






      nấm mồ à? đâu, nguồn sáng đấy, Chàng tuổi trẻ đoản mệnh.






      Vì nơi đây yên nghỉ Juliet và vẻ đẹp của nàng






      biến hầm mộ này thành phòng dạ hội đèn đuốc tưng bừng






      ------------oOo------------



      Phát rùng rợn của tôi khiến mọi người lùi lại khiếp sợ, và Janice suýt nôn thốc khi nhìn thấy thứ tôi tìm ra.




      - Lạy Chúa tôi! – Nó ọe. – Đây là ngôi mộ khổng lồ! – Lảo đảo lùi lại, nó lấy cánh tay áo bịt chặt miệng và mũi. –Toàn bộ những nơi này tởm lợm…chúng ta ở trong hố chôn người bị dịch hạch! Đầy những vi trùng. Tất cả chúng ta chết!




      kinh hoàng của nó gây ra làn sóng sợ hãi lan khắp đám đàn ông, và Cocco phải hét vỡ phổi bắt mọi người trấn tĩnh. Người duy nhất có vẻ quá rã rời là tu sĩ Lorenzo, thầy chỉ cúi đầu và lâm râm cầu nguyện, có lẽ cho linh hồn của những người chết, có lẽ phải đến hàng trăm, nếu đến hàng ngàn người, tùy thuộc vào độ sâu thực của hang.




      Nhưng Cocco còn tâm trạng nào mà nghe cầu nguyện.




      Dùng báng súng gạt phắt vị thầy tu sang bên, chỉ thẳng vào tôi và quát câu gì đó cáu kỉnh.




      - muốn biết từ đây tới đâu nữa, - Umberto dịch, giọng ông là đối trọng bình tĩnh với cuồng loạn của Cocco. – kể với , Giulietta được chôn trong ngôi mộ này.




      - Tôi thế. …-Tôi phản đối, thừa biết chính tôi vậy. – Mẹ là …. qua cửa và Juliet nằm đây.




      - Cửa ở đâu? – Cocco muốn biết, trừng trừng nhìn đây nhìn đó. – Tôi, tôi chẳng thấy cánh cửa nào!




      - Cánh cửa đó là ở đây, - tôi dối. - Ở chỗ nào đó.




      Mắt Cocco long lên và gầm gừ câu thô bạo rồi giậm chân thình thịch.




      - tin, - Umberto , dứt khoát. – nghĩ là lừa . Giờ đến chuyện với tu sĩ Lorenzo.






      Janice và tôi mỗi lúc thêm lo lắng, quan sát bọn đàn ông vây quanh vị tu sĩ và bắt đầu dồn dập hỏi thầy. Điếng người vì sợ, thầy cố gắng nghe cả bọn cùng lúc, nhưng lát sau thầy chỉ nhắm mắt và bịt hai tai lại




      - Thằng ngu! – Cocco cười khinh bỉ, với tay tới ông già.




      - ! – Janice kêu lên, chạy ào tới và nắm lấy khuỷu tay Cocco, ngăn xúc phạm tu sĩ Lorenzo - Để tôi thử! Tôi cầu xin đấy! Sau vài giây ớn lạnh, xem chừng em tôi đánh giá quá cao khả năng của nó với tên côn đồ. Theo kiểu Cocco nhìn trừng trừng vào khuỷu tay – bàn tay Janice vẫn quấn quanh đó – thăm dò xem nó thực có gan ngăn cản .




      Chắc là hiểu ra sai lầm của mình, Janice vội buông cánh tay Cocco và khuỵu gối ôm lấy chân quy phục, sau lúc van lơn đổi ý, cuối cùng Cocco giơ hai tay lên, cười toe toét và gì đó với đồng bọn, có vẻ như Lũ đàn bà! Đàn ông còn biết làm gì được?




      Thế là, nhờ Janice, chúng tôi được phép trò chuyện với tu sĩ Lorenzo mà bị cản trở, trong lúc Cocco và người của hút hết bao thuốc lá và đá cái sọ người như quả bóng.




      Chúng tôi đứng chắn để tu sĩ Lorenzo thể nhìn thấy cái trò chơi ghê tởm nọ, chúng tôi hỏi




      – qua Umberto – liệu thầy có biết từ chỗ chúng tôi, làm théế nào để đến được ngôi mộ của Romeo và Giulietta? Vừa hiểu câu hỏi, vị tu sĩ trả lời ngay và lắc đầu dứt khoát.




      - Ông ấy rằng, Umberto dịch, - ông muốn chỉ chỗ ngôi mộ cho những kẻ xấu xa này. Ông ấy biết chúng báng bổ nó. Và ông ấy sợ chết.

      - Xin Chúa giúp chúng con! – Janice lẩm bẩm, thầm. Rồi đặt bàn tay lên cánh tay Lorenzo, nó . – Chúng con hiểu. Nhưng thầy thấy đấy, bọn chúng giết cả chúng ta nữa. Rồi sau đó chúng trở lại đây, bắt cóc thêm nhiều người và giết chết họ. Các linh mục, phụ nữ, những người vô tội. Việc đó bao giờ kết thúc, cho đến khi nào có người đưa chúng đến ngôi mộ đó.




      Sau lời dịch của Umberto, tu sĩ Lorenzo ngẫm nghĩ lát. Rồi thầy chỉ vào tôi và hỏi câu có vẻ kết tội lạ thường.




      - Ông ấy hỏi liệu chồng có biết ở đâu ? – Umberto , trông kinh ngạc, bất chấp tình huống. – Ông ấy cho là rất ngu mới ở đây, bị bọn xấu xa vây quanh, trong khi lẽ ra phải ở nhà, thực bổn phận của mình.




      Tuy thể nhìn thấy, nhưng tôi có thể cảm thấy Janice tròn mắt, tin vào toàn bộ chuyện này. Nhưng tu sĩ Lorenzo có vẻ chân lạ thường, đến mức câu đó cứ ngân vang trong lòng tôi, theo kiểu mà em tôi bao giờ và bao giờ hiểu nổi.




      - Con biết,- tôi và gặp cái nhìn của tu sĩ. – Nhưng bổn phận quan trọng nhất của con là kết thúc lời nguyền. Thầy hiểu thế mà. Con thể làm được việc đó nếu thầy giúp đỡ. Sau khi nghe câu trả lời của tôi, tu sĩ Lorenzo hơi cau mày và giơ tay chạm vào cổ tôi.




      - Ông ấy hỏi cây thánh giá đâu rồi, - Umberto dịch. – Cây thánh giá che chở khỏi bọn quỷ dữ.




      - Con… biết nó ở đâu, - tôi lắp bắp, nghĩ lại lúc Alessandro tháo nó khỏi cổ tôi – theo lối bông đùa – và để nó lên cái giá cạnh giường cùng chỗ tôi để viên đạn của . Sau đó, tôi quên bẵng.




      Nghe tôi trả lời, ràng tu sĩ Lorenzo rất vui, và cũng hài lòng khi phát ra tôi còn đeo chiếc nhẫn ấn có hình đại bàng nữa.




      - Ông ấy bảo rất nguy hiểm cho nếu tiếp cận ngôi mộ như thế này, - Umberto và lau mồ hôi trán, - ông ấy muốn xem xét lại.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi nuốt ực mấy lần, cố kiềm chế trái tim đập điên cuồng. Rồi tôi , trước khi có thể tự thuyết phục mình:




      - với ông ấy là tôi xem xét gì hết. Tôi còn lựa chọn nào cả. chúng ta phải tìm ra ngôi mộ đó tối nay. – Tôi hất đầu về phía những kẻ đằng sau tôi. – Bọn kia là lũ ác quỷ đích thực. Chỉ có Đức Mẹ Đồng Trinh Maria mới có thể che chở cho chúng ta khỏi bọn chúng. Nhưng tôi biết hình phạt tìm ra chúng.




      Rốt cuộc, tu sĩ Lorenzo gật đầu. Nhưng thay vì , thầy nhắm mắt lại và bắt đầu ngân nga giai điệu ngắn, đầu lắc lư tới, lui dường như nhớ lại lời bài hát. Liếc nhìn Janice, tôi thấy nó nhăn mặt với Umberto, nhưng lúc nó há miệng định bình phẩm về tiến bộ của tôi – hoặc cũng có thể là , - tu sĩ ngừng ngân nga, thầy mở mắt và đọc thuộc lòng thứ giống như bài thơ ngắn.




      - Nạn dịch hạch canh giữ Đức Mẹ Đồng Trinh, - Umberto dịch, - đó là điều cuốn sách .




      - Cuốn sách nào? – Janice tò mò.




      - Lúc này hãy nhìn bọn chúng, - Umberto phớt lờ nó, dịch tiếp, - những kẻ vô thần, đàn ông và đàn bà, nằm úp mặt trước cánh cửa vẫn đóng vĩnh viễn của Người. – tu sĩ Lorenzo cái hang này ắt phải là phòng chờ cổ dẫn tới hầm mộ. Vấn đề là…- Umberto sững lại khi tu sĩ đột nhiên tiến thẳng tới cách hang gần nhất, lẩm bẩm mình.




      biết phải làm gì, chúng tôi ngoan ngoãn theo tu sĩ Lorenzo lúc chậm rãi quanh cái hang, bàn tay sờ lên vách. Lúc này, hiểu thứ chúng tôi giẫm lên, tôi cảm thấy hơi run trong từng bước , và những luồng khói thuốc lá gần như dễ chịu vì nó xua tan thứ mùi khác trong hang, mà tôi biết là mùi chết choc.




      Khi chúng tôi được vòng tròn và trở lại nơi bắt đầu, - trong lúc cố phớt lờ những lời chế nhạo thô lỗ của đồng bọn Cocco, chúng khinh bỉ và thích thú quan sát chúng tôi, - cuối cùng tu sĩ Lorenzo dừng lại và .




      - Giáo đường Siena nằm theo hướng Đông –Tây, - Umberto giải thích, - lối vào quay mặt về hướng Tây. Đó là thông lệ của các giáo đường. Vì thế, các tưởng rằng hầm mộ cũng thế. Nhưng cuốn sách rằng…




      - Cuốn sách nào? – Janice lại hỏi.




      - Hỏi tào lao, - tôi cáu. – Cuốn sách nào đó các tu sĩ đọc ở Viterbo, được chưa?




      - Cuốn sách , - Umberto dịch tiếp và giận dữ nhìn cả hai chúng tôi, “ phần đen của Đức Mẹ Đồng Trinh là phản chiếu phần trắng của cửa”, có nghĩa là hầm mộ - là phần đen, nằm dưới đất – thực ra đặt theo hướng Tây – Đông, lối vào quay mặt về hướng Đông, vì thế cánh cửa dẫn tới đó từ phòng này quay mặt về hướng Tây. Các có đồng ý ?




      Janice và tôi nhìn nhau; trông nó choáng váng y như tôi vậy.




      - Tôi biết làm thế nào ông ấy rút ra kết luận đó, - tôi với Umberto, - nhưng vào thời điểm này, chúng ta phải tin vào mọi thứ.




      Lúc nghe tin, Cocco quẳng ngay điếu thuốc hút dở và xắn tay áo lên xem la bàn đồng hồ đeo tay. Vừa tin chắc đường về hướng Tây, bắt đầu quát đồng bọn. Ít phút sau, bọn chúng rối rít phá nền ở phần cực Tây của hang, sục các bàn tay trần vào các xương tay chân rồi ném sang bên, dửng dưng như thể đấy là những cành cây khô. cảnh tượng kỳ dị, những kẻ đàn ông mặc xmockinh, giày đen bóng láng, đèn đeo đầu, bò lổm ngổm, chút lo lắng khi phải hít thở bụi của xương cốt tan rã. Nôn nao tận ruột gan, tôi quay sang Janice, nó sững sờ vì cuộc khai quật. Khi thấy tôi nhìn, nó hơn nhún vai và :




      - Thưa tiểu thư, từ hang ổ đó là chết chóc, mầm bệnh và giấc ngủ quái đản. sức mạnh to lớn hơn thứ chúng ta có thể phủ định, ngăn cản ý đồ của chúng ta.




      Tôi vòng tay ôm nó, cố ngăn hai chúng ta khỏi phải nhìn cảnh tượng khủng khiếp.




      - Chị tưởng em bao giờ nhớ những dòng kịch khốn khiếp này.




      - Đây phải là dòng kịch, - nó . – Đây là vai của em. Em bao giờ là Juliet. – Nó quấn cánh tay tôi quanh nó chặt hơn. –Em bao giờ chết vì .




      Tôi cố hiểu bộ mặt nó trong ánh sáng chập chờn.




      - Sao em biết?




      trả lời, nhưng cũng sao. Lúc đó, trong những đàn ông từ trong hố gào lên gọi chúng tôi, cả hai chúng tôi tiến tới xem có chuyện gì.




      - Bọn chúng tìm thấy đầu thứ gì đó, - Umberto và chỉ. – Hình như tu sĩ Lorenzo đúng.

      Cả hai chúng tôi vươn người nhìn thứ ông chỉ, nhưng trong luồng ánh sáng thất thường của các ngọn đèn đeo đầu, hầu như thể nhận ra thứ gì ngoài chính bọn chúng, lăng xăng trong hố như những con bọ hung điên cuồng.




      Lát sau, khi tất cả cọn chúng trèo lên lấy các dụng cụ tự động, tôi mới dám soi đèn pin vào trong hố xem chúng tìm thấy gì.




      - Nhìn này! – Tôi vồ lấy cánh tay Janice, - cánh cửa bị bịt kín!

      Thực ra, nó là đỉnh nhọn của cấu trúc màu trắng vách hang - cao gần mét – nhưng cần biết trước kia nó là khung cửa hay ít ra là phần cùng của cánh cửa, chỉ cần biết có bông hồng năm cánh chạm ngay đỉnh. Tuy vậy, phần đầu cánh cửa bị bịt kín bằng đống lộn xộn gạch nâu và những mảnh đá hoa; người nào đó giám sát công trình – có lẽ vào lúc nào đó trong năm 1348 khủng khiếp – ràng quá bận rộn nên chẳng quan tâm tới chất liệu xây dựng hoặc các hoa văn. Khi bọn chúng mang dụng cụ trở lại rồi bắt đầu khoan vào gạch, Janice và tôi liền nấp sau Umberto và tu sĩ Lorenzo. Ngay sau đó, cái hang rung chuyển vì tình trạng phá hủy cực kỳ khủng khiếp, những tảng đá khoáng xốp rơi như mưa từ trần xuống, lần nữa phủ kín chúng tôi trong đống đá vỡ. Phải có đến bốn lớp gạch phủ bên ngoài ngôi mộ khổng lồ, và khi vừa nhìn thấy ngôi mộ, bọn chúng liền lùi lại, đá vào các lớp gạch vụn còn bám tường cho đổ xuống. mất quá nhiều thời gian, bọn chúng khoan được hố to, lởm chởm, và bụi chưa kịp lắng, Cocco gạt tất cả đồng bọn sang bên, để là người đầu tiên soi đèn pin qua lỗ hổng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :