1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Juliet - Anna Fortier (10c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi dựa vào khung cửa vào nhắm mắt lại. Mỗi lần Janice nhắc đến Alessandro bằng lối tục tĩu tởm lợm của nó, những hồi tưởng nho về đêm trước – số đau đớn, số – giữ cho tôi nhãng khỏi thực tế tại. Nhưng nếu tôi bảo nó ngừng, gần như chắc chắn nó làm ngược lại.




      - Chị hiểu, - tôi , quyết buộc cả hai chúng tôi suy nghĩ tiếp và hiểu cảnh ngộ cho trọn vẹn, - tại sao họ phải có cái lọ này? Ý chị là, nếu họ thực muốn kết thúc lời nguyền với gia tộc Tolomei và Salimbeni, có lẽ điều cuối cùng họ làm là tổ chức đêm cưới giả cho Romeo và Giulietta. Chẳng lẽ họ tưởng đánh lừa được Đức Mẹ Đồng Trinh ư?




      Janice bĩu môi.




      - Chị đúng. Chẳng có lý tí nào.




      - Theo chị hiểu, - tôi tiếp, - người duy nhất họ muốn đánh lừa – ngoài chị ra – là tu sĩ Lorenzo. Hay đúng hơn là ông bị lừa, nếu họ dùng thứ trong lọ.




      - Nhưng bọn chúng muốn bịp tu sĩ Lorenzo làm cái quỷ gì? Janice giơ hai tay lên.




      - Lão ta chỉ là di vật cổ. Trừ khi…- nó nhìn tôi, lông mày nhếch lên, - lão thầy tu tiếp cận được thứ bọn chúng chưa có. thứ quan trọng. thứ bọn chúng muốn có. Ví như…?




      Tôi bật thẳng dậy.




      - Ngôi mộ của Romeo và Giulietta chăng?




      Chúng tôi nhìn nhau chằm chặp.




      - Em nghĩ, Janice , chậm rãi gật đầu, - đấy là suy luận đúng đắn. Tối hôm đó ở nhà danh họa Lippi, khi đến thứ đó, em tưởng chị điên. Nhưng có lẽ chị đúng. Có thể phần trong toàn bộ việc xóa bỏ lỗi lầm của chị dính dáng đến ngôi mộ và pho tượng . Sao mà…sau khi biết chắc cuối cùng Romeo và Giulietta cùng nhau, nhà Tolomei và Salimbeni phải đến mộ và quỳ gối trước pho tượng?




      - Nhưng lời nguyền quỳ gối trước Đức Mẹ Đồng Trinh cơ mà.




      - Thế sao? – Janice nhún vai. – ràng là pho tượng ở đâu đó gần tượng Đức Mẹ Đồng Trinh Maria, vấn đề là bọn chúng biết địa điểm chính xác. Chỉ tu sĩ Lorenzo biết. Chính vì thế chúng cần ông ta.




      Chúng tôi ngồi im lặng lúc, tính toán mọi nhẽ. Cuối cùng, tôi và vuốt ve mảnh lụa thưởng.




      - Em biết , chị cho là người ấy biết.




      - Ai kia?




      Tôi liếc nhìn nó, mà nóng bừng.




      - Là… ta.




      - Thôi , Jules! Janice rên lên, - Đừng bảo vệ cái loài rắn rết ấy nữa . Chị nhì thấy với Umberto, và…- nó cố kìm nén cáu kỉnh trong giọng , nhưng đây là việc mới vơi nó, và nó thành công, - đuổi theo chị và bảo chị trả lại cuốn sách. Đương nhiên phải biết.




      - Nếu em đúng, - tôi , cảm thấy muốn trả miếng và bảo vệ Alessandro đến ngớ ngẩn, - về mọi chuyện này, khi đó ta làm theo kế hoạch và




      - Dính dáng đến các quan hệ thể xác? - Janice gợi ý nghiêm túc.




      - Đúng thế, - tôi gật đầu. – Thêm nữa, ta ngạc nhiên khi Umberto đưa cái lọ. Thực ra, ta có lọ rồi.




      - Kìa chị! - Janice nhìn tôi qua vành cốc tưởng tượng, - đột nhập vào phòng chị, dối chị, ăn trộm cuốn sách của mẹ và giao cho Umberto. Thằng cha đê tiện. Em cần biết đá bóng thổi còi ra sao, vẫn là kẻ vô lương tâm. Còn mụ nữ hoàng kẻ cướp thân của chị…




      - đến việc dối trá và đột nhập vào phòng chị, - tôi , trừng trừng nhìn lại nó, - tại sao em kể là lục lọi tung tóe phòng chị trong khi kẻ đó chính là em?




      Janice há hốc miệng




      - Cái gì?




      - Em có bác bỏ điều đó ? – Tôi tiếp. – Rằng em đột nhập phòng chị và đổ vấy cho Alessandro?




      - Này! – Nó gào.- cũng đột nhập! Còn em là em chị! Em có quyền biết chuyện xảy ra…- Nó dừng lại và nom bẽn lẽn. – Mà sao chị biết.




      - Vì ta nhìn thấy em. ta tưởng em là chị, bò từ ban công xuống.




      - tưởng…? – Janice há miệng tin. – Giờ em thấy bị xúc phạm! đấy!




      - Janice, - tôi thở dài, thất vọng vì nó hỗn xược trở lại như bản tính thô bạo cũ, và kéo tôi theo.




      – Em dối chị. Tại sao vậy? Sau mọi chuyện xảy ra, chị hoàn toàn hiểu vì sao em đột nhập phòng chị. Em tưởng chị mưu đồ bất lương với em để giành tài sản.




      - Có thế ? – Janice nhìn tôi, hy vọng lại lóe lên. Tôi nhún vai




      - Tại sao chúng ta trao đổi thành nhỉ?




      Nhanh chóng trở lại bình thường là sở trường của em tôi.




      - Tuyệt, - nó cười tự mãn, - vậy thành nhé. Bây giờ, nếu chị phiền, - nó nhếch lông mày, - em có thêm vài câu hỏi về đêm qua.




      Sau khi mua số đồ dự trữ ở cửa hàng trong làng, chúng tôi dành phần buổi chiều còn lại lục lọi trong nhà, cố tìm ra những đồ vật thời thơ ấu. Nhưng chẳng được gì vì mọi thứ đều phủ bụi và mốc meo, đồ vải vóc bị các con vật gặm thủng lỗ chỗ, cứt chuột ở mọi khe kẽ. gác, mạng nhện dày như rèm buồng tắm, và lúc chúng tôi mở các cánh chớp tầng hai cho ánh nắng lọt qua, hơn nửa số cửa chớp rơi ra khỏi bản lề.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - Hoan hô! – Janice khi cánh chớp đổ ầm xuống bậc phía trước nhà, cách chiếc Ducati khoảng nửa mét. – Em đoán đây là lúc gọi thợ mộc.




      - Còn thợ ống nước? – tôi đề nghị và gỡ mạng nhện khỏi tóc. – Hoặc thợ điện?




      - Chị gọi thợ điện nhé, - nó trả miếng. – Chị cần làm xong mạng điện.




      Cao trào đến lúc chúng tôi phát ra bàn cờ lung lay, giấu trong góc đằng sau chiếc sofa dơ dáy.




      - Em bảo chị rồi mà, - Janice tươi lên,lắc bàn cờ cho chắc. – Nó vẫn ở đây suốt.




      Lúc xế chiều, chúng tôi dọn dẹp được khá nhiều nên quyết định chuyển trại lên gác, nơi trước kia là phòng làm việc. Ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn viết cũ, chúng tôi ăn bữa tối dưới ánh nến gồm bánh mì, pho mát, vang đỏ và cố hình dung làm gì tiếp theo. Chúng tôi chưa muốn trở lại Siena, nhưng đồng thời, cả hai đều hiểu tình trạng tại là thể chịu đựng nổi. Muốn ngôi nhà trở lại điều kiện có thể sống được, chúng tôi cần đầu tư nhiều thời gian và tiền bạc vì tệ quan liêu giấy tờ và những người làm việc vặt, và dẫu thành công, chúng tôi sống thế nào đây? Chúng tôi như những người lánh nạn, ngày càng ngập sâu vào nợ nần, và luôn tự hỏi đến bao giờ quá khứ của của chúng tôi mới bắt kịp chúng tôi.




      - Em thấy, - Janice và rót thêm vang, - hoặc chúng ta ở lại đây là điều thể, hoặc trở về Mỹ rất thỏa đáng, hoặc chúng ta săn tìm kho báu và chứng kiến chuyện diễn ra.




      - Chị nghĩ em quên là cuốn sách đấy vô dụng, - tôi thẳng. – chúng ta cần cuốn vẽ phác thảo của mẹ để luận ra mật mã.




      - Chính vì thế, - Janice và thọc tay vào túi xách, - em mang nó theo đây. Ta đa- la – la! – Nó đặt cuốn pháp thảo lên bàn, trước mặt tôi. – Còn câu hỏi nào nữa ?




      Tôi cười vang.




      - Em biết , chị nghĩ là chị em.




      Janice cố cười.




      - Giờ dễ rồi. Chúng ta muốn chị phải gắng sức gì nữa.




      Khi để hai cuốn sách cạnh nhau, chẳng mấy chốc chúng tôi tách được mật mã, thực ra nó hẳn là thế, chỉ là bản kê khéo giấu những trang, dòng và những con số. trong lúc Janice đọc to những con số viết nguệch ngoạc bên lề cuốn phác thảo, tôi giở cuốn Romeo và Juliet, đọc to những đoạn, những mẩu của bức thông điệp mà mẹ muốn chúng tôi tìm ra. Nó là thế này:

      CON CỦA TA
      CUỐN SÁCH QUÝ GIÁ NÀY
      CHỨA CÂU CHUYỆN QUÝ NHƯ VÀNG
      CỦA
      VIÊN NGỌC
      QUÝ NHẤT BỜ BIỂN MÊNH MÔNG ƯỚT ĐẪM SÓNG BIỂN XA XÔI
      TA MẠO HIỂM VÌ MÓN HÀNG
      CÙNG
      CỦA ROMEO
      CHA TINH THẦN
      HY SINH SỐ GIỜ NGHIÊN CỨU TRƯỚC ĐÂY
      TÌM KIẾM
      DỤNG CỤ
      THÍCH HỢP MỞ CỬA MỘ CỦA NHỮNG NGƯỜI CHẾT NÀY
      CẦN PHẢI LÉN LÚT
      JULIET NẰM ĐÂY
      NHƯ TÙ NHÂN KHỐN KHỔ
      NHIỀU TRĂM NĂM
      DƯỚI
      THÁNH NỮ
      MARIA
      NƠI
      NHỮNG NGÔI SAO
      NHĂN NHÓ VÌ THIÊN ĐƯỜNG ĐẸP THẾ
      ĐƯA NGƯỜI ĐẾN
      THÁNH
      MARIA
      CÁI THANG
      VÂY QUANH LÀ CÁC TU NỮ MỘ ĐẠO
      NGÔI NHÀ NHIỄM BỆNH DỊCH HẠCH,
      CỬA BỊ NIÊM PHONG
      NỮ CHỦ
      THÁNH
      NGỖNG
      CHĂM SÓC NGƯỜI ỐM
      CĂN PHÒNG
      CÁI GIƯỜNG
      NGÔI MỘ LINH THIÊNG NÀY CÓ
      LỐI VÀO BẰNG ĐÁ
      DẪN TỚI
      HẦM MỘ CỔ
      HÃY ĐỂ CHÚNG TA YÊN NGHỈ
      LẤY CHO TA CÁI XÀ BENG BẰNG SẮT
      CÙNG
      CÂY THÁNH GIÁ
      VÀ CÁC HÃY GIẪM LÊN NÓ!

      Đọc xong lời nhắn dài dằng dặc, chúng tôi ngồi ngẩn và nhìn nhau, hoang mang, vẻ nhiệt tình ban đầu chựng lại.




      - Em có hai câu hỏi đây, - Janice . – : tại sao trước kia chúng ta làm việc này? Hai: mẹ hút thuốc loại gì? – Nó nhìn tôi chằm chặp và với lấy cốc vang. – Em chắc bà giấu mật mã trong “cuốn sách quý giá này”, có thể là bản đồ tìm kho báu để tìm ra mộ Juliet và “những viên ngọc quý nhất”, nhưng …chúng ta đào ở đâu đây? Bệnh dịch hạch và cái xà beng là cái quỷ gì?




      - Chị có cảm giác, - tôi và giở tới, lui, đọc lại vài đoạn, - là mẹ đến Giáo đường Siena. “Thánh nữ Maria”…có thể nghĩa là Đức Mẹ Đồng Trinh Maria. Chị thấy câu”những ngôi sao bé nhăn nhó vì thiên đường đẹp thế” giống ở bên trong mái vòm giáo đường. Mái vòm sơn xanh lơ có những ngôi sao màu vàng. – tôi ngước nhìn nó, bỗng sôi nổi. – Có lẽ đó là nơi có ngôi mộ sao? Nhớ là danh họa Lippi Salimbeni chôn Romeo và Giulietta ở “ nơi linh thiêng nhất”, vậy còn nơi nào linh thiêng hơn giáo đường?




      - Em thấy có lý, - Janice đồng ý, - nhưng còn bệnh dịch hạch và “các tu nữ mộ đạo” sao? Nghe chẳng có gì dính đến giáo đường.




      - Thánh Maria, cái thang…- tôi lẩm bẩm, giở qua cuốn sách lần nữa, - ngôi nhà nhiễm bệnh dịch hạch….cửa bị niêm phong…nữ chủ thánh thiện…ngỗng…thăm người ốm”…. la – la –la. – tôi gập cuốn sách lại và dựa vào lưng ghế, cố nhớ lại câu chuyện Alessandro kể về sĩ quan chỉ huy Marescotti và nạn dịch hạch. – Chị biết nghe có vẻ điên rồ, nhưng …- tôi lưỡng lự nhìn Janice, nó mỏ to mắt đầy tin cậy vào tài giải thích những điều bí của tôi, - trong thời gian nạn dịch hạch hoành hành, chỉ vài năm sau khi Romeo và Juliet chết, xác chết khắp nơi, nhiều đến nỗi người ta thể chôn hết. Thế là ở Santa Maria della Scala – chị nghĩ scala có nghĩa là cái thang – có bệnh viện khổng lồ đối diện giáo đường, nơi “các tu nữ mộ đạo” chăm sóc người ốm trong thời gian “nhiễm bện dịch hạch” …ờ, họ đành nhét xác chết vào bức tường dày rồi xây kín lại




      Janice nhăn mặt. - Khiếp!




      Tôi tiếp:




      - Hình như chúng ta phải tìm “căn phòng” có “cái giường” trong bệnh viện Santa Maria della Scala….




      -..trong đó “nữ chủ thánh thiện” của “ngỗng” ngủ, - Janice đề xuất. – Là ai nhỉ?




      - Hay là “nữ chủ thánh thiện” của Siena, sinh trưởng trong lãnh địa “Ngỗng”, Thánh nữ Catherine…- tôi




      Janice huýt sáo: -Tuyệt cú mèo!




      -…là người tình cờ có phòng ngủ ở Santa Maria della Scala, nơi Catherine ngủ khi làm công việc “chăm sóc người ốm” lúc đêm hôm khuya khoắt. em nhớ à? Trong truyện mà danh họa Lippi đọc cho chúng ta. Chị đánh cược với em, viên ngọc bích và viên ngọc lục bảo là nơi chúng ta tìm thấy “lối vào bằng đá dẫn tới hầm mộ cổ”




      - Ái chà, gượm ! – Janice . – em rối tung lên rồi. Trước hết,là giáo đường, rồi phòng của Thánh nữ Caterina ở bệnh viện, nhưng còn “hầm mộ cổ” là gì?




      Tôi ngẫm nghĩ câu hỏi lát, cố nhớ lại giọng giật gân của hướng dẫn viên du lịch người mà tôi nghe lỏm được tại giáo đường Siena vài ngày trước. Cuối cùng, tôi :




      - Hình như thời Trung cổ ở bên dưới giáo đường hay có hầm mộ. Nhưng nó biến mất trong thời gian có nạn dịch hạch, và từ đó người ta tìm thấy nó nữa. Lẽ tất nhiên, các nhà khảo cổ khó mà làm việc ở quanh đây, vì mọi tòa nhà đều được canh gác. Vả lại, số người cho rằng đây chỉ là huyền thoại…




      - Em ! – Janice , nó chộp ngay ý tưởng ấy. – Việc này phải là thế. Romeo và Giulietta được chôn trong hầm mộ bên dưới giáo đường. Rất có lý. Nếu chị là Salimbeni, chẳng lẽ chị để mộ đúng nơi ấy? Vì toàn bộ nơi này được dâng cho Đức Mẹ Đồng Trinh Maria…Thế đấy!




      - Thế đấy cái gì?

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Janice giơ hai tay như sắp ban phúc cho tôi.




      - Nếu chị quỳ gối trong hầm mộ ở thánh đường, chị “quỳ trước Đức Mẹ Đồng Trinh Maria” đúng như lời nguyền! Chị thấy sao? Đâu vào đấy nhé!




      - Nhưng nếu đúng như thế, - tôi , - chúng ta phải đào bới rất nhiều mới tới được chỗ đó. Người ta tìm hầm mộ này ở khắp nơi rồi.




      - đâu, - Janice , lại đẩy cuốn sách đến chỗ tôi, - nếu mẹ tìm ra lối vào bí mật từ bệnh viện cổ, Santa Maria della Scala. Đọc lại câu đó , em chắc là mình đúng.




      Chúng tôi đọc lại lần nữa, và lần này, toàn bộ thông điệp bỗng trở nên có nghĩa. Đúng, chúng tôi đến “hầm mộ cổ” bên dưới giáo đường, và “lối vào bằng đá” tìm thấy trong phòng Thánh nữ Caterina ở Santa Maria della Scala, ở bên kia quảng trường, đối diện với nhà thờ.




      - Trời đất cha mẹ ơi! – Janice ngả người, thôi. – Nếu việc này dễ như thế, tại sao mẹ tự xông đến ngôi mộ mà lục lọi?




      Đúng lúc ấy, trong những cây nến của chúng tôi lụi tắt, bốc làn khói nho , và mặc dù vẫn còn những ngọn nến khác cháy, bóng tối trong phòng dường như đột ngột vây lấy chúng tôi từ tứ phía




      - Mẹ biết mình gặp nguy hiểm, - tôi đáp, giọng tôi trống rỗng lạ lùng trong bóng tối, - chính vì thế mẹ mới để mật mã trong cuốn sách, sách để trong hộp, và hộp trong nhà băng.




      - Thế đấy, - Janice , cố làm ra vẻ cứng rắn, - giờ chúng ta phải giải quyết điều bí này, để ngăn mình khỏi…




      - Đột nhập vào tòa nhà được canh gác và phá căn phòng của Thánh nữ Caterina bằng cái xà beng ư? – tôi nhăn mặt. – Chao ôi, chị thể làm nổi!




      - Nghiêm túc đấy. Đấy là việc mẹ muốn chúng ta làm. Đúng nào?




      - đơn giản thế đâu. – Tôi đẩy cuốn sách, cố nhớ chính xác những lời trong thông điệp. – Mẹ bảo chúng ta “ với cha tinh thần của Romeo.. hy sinh trước thời của mình”. Người đó là ai? Đó là tu sĩ Lorenzo. ràng phải là người thức, nhưng có thể là … thân mới của thầy. Chị cược là chúng ta đúng: ông già biết gì đó về địa điểm hầm mộ và ngôi mộ, thứ quan trọng mà mẹ còn chưa hình dung ra.




      - Vậy chúng ta nên làm gì đây? – Janice muốn biết. – Bắt cóc tu sĩ Lorenzo và tra hỏi ông ta dưới bóng đèn 100W? Này, có khi chị nhầm rồi. Hãy để chúng ta làm việc này thêm thời gian nữa, tách biệt nhau, và xem có ra cùng kết quả …- Nó bắt đầu mở các ngăn kéo bàn, lần lượt từng cái . – Xem nào! Có mấy cái bút vứt lăn lóc ở đây này!.. Đợi ! – Nó thò cả đầu vào ngăn dưới cùng, cố rút cái gì đó mắc trong ngăn. Cuối cùng, lúc cái đó lỏng ra, nó ngồi dậy, đắc thắng, tóc tai rối bù. – Chị xem cái này này! bức thư!




      Nhưng đó phải là thư. Mà là phong bì để trắng, đầy những ảnh.




      Lúc chúng tôi xem hết các bức ảnh của mẹ, Janice tuyên bố chúng tôi cần thêm ít nhất chai vang, mới có thể qua đêm mà quẫn trí. Trong lúc nó xuống nhà lấy rượu, tôi lại nhìn vào các bức ảnh, xếp chúng cạnh nhau bàn, bàn tay tôi vẫn run vì sửng sốt, hiểu sao tôi có thể khiến chúng kể câu chuyện khác hẳn.




      Chỉ có cách lý giải duy nhất về hành động mạo hiểm của mẹ ở Italy; và dù chúng tôi có mổ xẻ thế nào nữa, những nhân vật và kết luận vẫn như nhau: Diane Lloyd đến Italy, bắt đầu làm việc cho giáo sư Tolomei, gặp tay chơi trẻ trung trong chiếc Ferrrari màu vàng, có thai, kết hôn với giáo sư Tolomei và đẻ sinh đôi hai bé , sống sót sau vụ hỏa hoạn giết chết người chồng già, lần nữa lại tiếp tục mắc mớ với tay chơi trẻ, người mà trong ảnh nào trông cũng rất hạnh phúc với hai đứa bé song sinh – đó là chúng tôi, - và cả hai chị em tôi đều nhất trí ông ta hẳn phải là cha đẻ của chúng tôi.
      Kẻ ăn chơi đó chính là Umberto.




      - Chuyện này phi lý! – Janice kêu khùng khục, lại gần tôi với chai rượu và cái mở nút.




      – Suốt từng ấy năm. Giả vờ làm quản gia và bao giờ hé lời. Số phận quá là chết dẫm!-Tuy vậy, - tôi và cầm trong những bức ảnh lên, - ông ấy luôn là cha chúng ta. Dù chúng mình gọi ông ấy như thế. Ông ấy lúc nào cũng…- Nhưng tôi thể tiếp.




      Chỉ đến lúc này, tôi ngước nhìn và thấy Janice khóc, song nó tức tối lau vội nước mắt, như thể muốn Umberto mãn nguyện.




      - hiểm độc! - Nó . – Buộc chúng ta thực dối trá của ông ta suốt từng ấy năm. Bây giờ bỗng nhiên….- Nó ngừng cằn nhằn, vì nút chai vang gãy làm đôi.




      - Ít nhất nó cũng giải thích vì sao ông ấy biết về pho tượng vàng. Hiển nhiên là ông ấy biết tất cả từ mẹ. Và nếu họ thực …cùng nhau, hẳn ông ta phải biết về cái hộp giấy tờ trong nhà băng. Nó giải thich vì sao ông ta viết cho chị bức thư giả danh bà Rose, bảo chị đến Siena và chuyện với chủ tịch Maconi ở lâu đài Tolomei trước tiên. ràng ông ấy biết cái tên đó từ mẹ.




      - Nhưng suốt thời gian này! – Janice làm đổ ít vang ra bàn lúc nó vội vàng rót đầy cốc chúng tôi, vài giọt bắn lên ảnh. – tại sao ông ta làm việc này từ nhiều năm trước? Tại sao giải thích mọi chuyện với bà Rose khi bà còn sống…?




      - Đúng thế! – Tôi vội lau sạch rượu vang ảnh. – Tất nhiên ông ấy thể với bà . Bà gọi cảnh sát ngay lập tức. – tôi nhại giọng trầm trầm của Umberto. – Nhân tiện, thưa bà Rose, tên của tôi là Luciano Salimbeni, vâng là kẻ giết Diane và bị chính quyền Italy truy nã. Nếu bà quá bộ đến thăm Diane ở Italy – xin Chúa phù hộ cho linh hồn ấy, - bà gặp tôi hàng trăm lần.




      - Nhưng sống thế mới đáng chứ! – Janice xen vào. – Nhìn này…- Nó chỉ vào những tấm ảnh chụp Umberto và cái Ferrari đỗ ở vài địa điểm đẹp như tranh nhìn xuống thung lũng Tuscan, tươi cười và nhìn bằng con mắt của người . – Ông ta có tất cả. Sau đó…ông ta làm người hầu trong nhà bà Rose.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - Em nghĩ mà xem, - tôi , - ông ấy là kẻ chạy trốn. Aless… có người bảo chị, ông ấy là trong những tội phạm bị truy nã gắt gao nhất ở Italy. May cho ông ấy là chưa bị vào tù. Hoặc chết. Chí ít làm việc cho bà Rose, ông ấy có thể quan sát chúng ta lớn lên trong cảnh gần như tự do.




      - Em vẫn thể tin nổi! – Janice lắc đầu quầy quậy. – trong ảnh cưới mẹ có thai, nhưng có khối phụ nữ như thế, nhất thiết chú rể là tác giả của cái thai




      - Jan! – Tôi đẩy cho nó vài tấm ảnh cưới. – giáo sư Tolomei già đáng tuổi ông của mẹ. Em hãy đặt mình vào vị trí của mẹ lấy giây. – Thấy nó mực đồng ý với tôi, tôi vồ lấy tay nó và kéo nó lại gần hơn. – Lại đây, đây là cách giải thích duy nhất. Nhìn ông ta xem…- Tôi cầm trong nhiều tấm ảnh chụp Umberto nằm tấm chăn cỏ, Janice và tôi bò lổm ngổm người ông. – Ông ấy quý chúng ta. – Vừa thốt ra những lời ấy, cổ họng tôi nghẹn tắc và phải nuốt mãi mới cuống, tôi mới kìm được nước mắt. – tào lao! - tôi rên rỉ. – Chị thể hiểu được chuyện này hơn nữa.




      Chúng tôi ngồi lúc, im lặng khổ sở. Rồi Janice đặt cốc vang xuống và cầm mớ ảnh chụp trước lâu đài Salimbeni.




      - Thế, - cuối cùng, nó , - cái này có nghĩa nữ hoàng kẻ cướp là…bà nội của chúng ta ư? - Bức ảnh chụp Eva Maria tung cái mũ rộng vành và hai con chó xích vào sợi dây, mẹ chúng tôi mặc quần trắng và cầm cặp hồ sơ trông năng động, giáo sư Tolomei cau có và gì đó với người chụp ảnh, mình Umberto trẻ trung tách ra bên, dựa vào chiếc Ferrari, tay khoanh lại. – Dù nó có ý nghĩa quái quỷ gì, - Janice tiếp, trước khi tôi kịp trả lời, - em mong bao giờ phải gặp lại ông ta nữa.




      Chắc chúng tôi nên nhìn thấy việc sắp đến, nhưng lại . Quá mải gỡ nút cuộc đời, chúng tôi quên cả chú ý đến các việc dồn dập trong đêm tối, cứ bình thản ngồi đây mà gặm nhấm những cảm giác chung trong chốc lát.




      Cho đến khi có tiếng từ cửa tới phòng làm việc, chúng tôi mới nhận ra mình khờ dại biết chừng nào khi tìm nơi trú trong nhà mẹ.




      - cuộc đoàn viên gia đình dễ chịu quá nhỉ, - Umberto và bước vào phòng, trước hai người đàn ông tôi chưa gặp bao giờ. – Xin lỗi vì bắt các phải đợi.




      - Umberto! – Tôi kêu lên và nhảy phắt khỏi ghế. – Thế quái nào mà…




      - Julie! ! – Janice chộp cánh tay tôi và kéo tôi ngồi xuống, mặt nó méo vì sợ




      Chỉ đến lúc này tôi mới nhìn ra. Tay Umberto bị trói quặt ra sau lưng, trong hai gã đàn ông gí súng vào đầu ông ấy.




      - bạn Cocco đây, - Umberto , vẫn giữ được bình tĩnh bất chấp họng súng ấn sâu vào cổ, - muốn biết liệu các có ích cho ta hay .

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 9.2






      Thi thể nàng an nghỉ trong hầm mộ của nhà Capulet




      Còn linh hồn bất tử của nàng lên ở với các thiên thần




      ….




      ------------oOo------------​




      Ngày hôm trước, khi rời Siena với Alessandro, tôi hề hình dung mình lại trở về sớm thế, bẩn thỉu như thế, với đôi tay bị còng. Chắc chắn tôi lường trước lại có cả em tôi, cha tôi, và ba tên côn đồ trông như vừa thoát khỏi xà lim tử tù, phải bằng giấy tờ, trát lệnh mà bằng thuốc nổ.




      ràng rằng, dẫu biết danh tính của chúng, Umberto cũng bị bắt làm con tin như chúng tôi. Bọn chúng quẳng ông lên thùng xe tải như Janice và tôi – chiếc xe tải cỡ , chở hoa, chắc là của ăn cắp, - tất cả chúng tôi đập mạnh xuống sàn kim loại. Cánh tay đều bị trói, nhưng cả đống cành hoa thối rữa cản được lực của cú ngã chút ít.




      - Này, - Janice phản đối, - chúng tôi là con ông, phải ? Hãy bảo họ thể đối xử với chúng tôi như thế này. là…kìa Jules,, gì với ông ấy chứ.




      Nhưng tôi thể nghĩ ra điều gì để . Tôi cảm thấy cả thế giới quanh tôi lộn ngược – hoặc có khi thế giới vẫn sao, còn tôi mới là người đổ nhào toàn vẹn. Vẫn chống chọi với quá trình Umberto biến từ người hùng thành kẻ hung ác, lúc này việc phải thừa nhận thực tế ông là cha tôi, gần như đưa tôi vòng tròn đầy đủ và trở lại với song phẳng : tôi từng quý ông, nhưng thực nên thế..




      Lúc những kẻ ác ôn kéo sập cửa xe lại, tôi liếc thấy nạn nhân khác mà chúng nhặt được ở đâu đó dọc đường. Người đàn ông dựa vào góc, bị bịt mắt, bịt miệng, nếu có bộ trang phục, chắc tôi bao giờ nhận ra ông ta. Rốt cuộc, lời lẽ cứ tự động đến với tôi:




      - Tu sĩ Lorenzo! – tôi kêu lên. – Lạy Chúa tôi! Chúng bắt cóc tu sĩ Lorenzo!




      Lúc đó, chiếc xe tải xóc nảy lên khởi động, ít phút sau đó chúng tôi bị trượt tới, lui sàn xe mấp mô, trong lúc gã lái xe đưa chúng tôi lao qua con đường rậm rạp dành cho xe của nhà mẹ. Mọi vừa êm ả hơn, Janice buột ra tiếng thở dài thườn thượt, khổ sở.




      - Ông thắng rồi. – Nó tôi giữa bóng tối. – Những viên ngọc quý là của ông…hoặc của bọn chúng. Đằng nào tôi cũng muốn có chúng. Chúng tôi giúp ông. Chúng tôi làm mọi việc. Bất cứ thứ gì ông muốn. ông là cha chúng tôi kia mà? Chúng ta gắn bó với nhau! cần phải…giết chúng ta. Được ?




      Câu hỏi của nó rơi vào im lặng.




      - Này, - Janice tiếp, giọng nó run rẩy vì sợ, - tôi mong bọn chúng hiểu là chúng bao giờ tìm thấy ngôi mộ nếu có chúng tôi…




      Umberto vẫn trả lời. Ông phải trả lời. Mặc dù chúng tôi kể với lũ cướp về lối vào bí mật ở Santa Maria della Scala, bọn chúng nghĩ rằng vẫn cần chúng tôi giúp tìm ra ngọc quý, hoặc có thể chưa chắc chúng đưa chúng tôi hết đường.




      - Còn tu sĩ Lorenzo sao? – Tôi hỏi?




      Cuối cùng, Umberto .




      - Ông ta sao ư?




      - Ông thực cho rằng ông già tội nghiệp ấy có thể giúp được gì phải ? – Janice , nó lấy lại được chút ít tinh thần.




      - Ồ, ông ta ca ngợi.




      Khi nghe thấy cả hai chúng tôi thở hổn hển vì dửng dưng của ông, Umberto phát ra thanh có thể là tiếng cười, nhưng chắc là phải.




      - Các mong đợi cái quái gì, hả? – Ông càu nhàu. – Rằng chúng …từ bỏ ư? Vác may mắn là lúc đầu chúng ta thử cách dễ chịu…




      - Cách dễ chịu…? – Janice kêu to, nhưng tôi cố dùng đầu gối huých nó và nó im bặt.- may, Umberto tiếp,




      - Julie bé bỏng của chúng ta nhập vai.




      - Tôi làm tốt nếu biết tôi cũng có vai! – Tôi toạc ra, họng thắt lại đến nỗi chỉ vừa đủ nghe. – Tại sao ông bảo tôi? Tại sao phải làm như thế này? Chúng ta có thể tìm kho báu từ nhiều năm trước. Điều đó có khi còn…vui nữa.




      - Ôi, tôi biết! – Umberto ngọ nguậy trong bóng tối, ràng cũng lo lắng như chúng tôi. - tưởng tôi muốn như thế này sao? Trở về đây, đánh liều đủ thứ, chơi trò đố chữ với các thầy tu già và bị bọn cóc nhái này hành hạ, chỉ để tìm tòi những viên đá chắc chắn mất tích từ hàng trăm năm trước ư? Tôi nghĩ là chưa hiểu… - Ông thở dài. – Lẽ tất nhiên là rồi. Các có nghĩ vì sao tôi để bà Rose đưa các biệt và nuôi dưỡng các tận nước Mỹ ? Hả? Tôi vì sao.

      Vì bọn chúng dùng các chống lại tôi…bắt tôi làm việc cho chúng lần nữa. Chỉ có giải pháp duy nhất: Tất cả chúng ta phải biến mất.




      - Ông đến ….Mafia ư? – Janice hỏi




      Umberto cười khinh bỉ.




      - Mafia! Bọn này khiến Mafia giống như Salvation Army. Chúng tuyển dụng ta khi ta cần tiền, và khi mắc vào, sao thoát ra được nữa. Nếu ngọ nguậy, càng mắc sâu hơn.




      Tôi nghe thấy Janice hít vào, định bình luận ác ý, nhưng tôi cố hết sức huých nó và nó lại im lặng. Chọc tức Umberto và cãi vã phải là cách chuẩn bị cho mọi thứ phía trước, và tôi chắc là có rất nhiều khó khăn.




      - Tôi đoán, - tôi , cố bình tĩnh, - khi bọn chúng cần chúng tôi nữa …là hết phải ?




      Umberto lưỡng lự.




      - Cocco còn mang ơn ta. Trước kia ta tha mạng . Ta hy vọng đền đáp.




      - tha ông, - Janice , - Còn chúng tôi sao?




      lúc im lặng dài, hay chí ít là tôi cảm thấy dài. Chỉ lúc này, trong tiếng động cơ và tiếng lách cách, rầm rầm chúng, tôi chợt nghe thấy thanh của người cầu nguyện.




      - Còn tu sĩ Lorenzo sao?




      - Cứ hy vọng thôi, - cuối cùng, Umberto , - vì Cocco được coi là rộng lượng,




      - Tôi tin, - Janice gầm lên. – Những thằng cha này là ai, và tại sao ông lại để chúng làm thế này với chúng tôi?




      - Đấy phải là truyện kể vào giờ ngủ, - Umberto , chán nản.




      - Đúng, đây phải là giờ ngủ, - Janice . – Vậy , thưa ông bố quý, tại sao ông cho chúng tôi biết những thứ xấu xa ở chốn thần tiên này?

      Khi bắt đầu , Umberto thể dừng. Hình như trong suốt từng ấy năm, ông vẫn đợi để kể cho chúng tôi nghe chuyện đời ông, và bây giờ khi có cơ hội làm thế, ràng ông thấy nhõm nhiều vì nghe giọng ông mỗi lúc cay đắng, Ông kể, cha ông là bá tước Salimbeni nổi tiếng, hay than vãn là vợ ông, bà Eva Maria, chỉ sinh cho ông đứa con, nên muốn chắc chắn cậu bé bị làm hư và luôn có kỷ luật. Umberto bị bắt vào học viện quân trái với ý muốn, rốt cuộc bỏ trốn đến Naples tìm việc và mong ước có thể vào đại học chuyên ngành nhạc, nhưng chẳng mấy chốc hết nhẵn tiền. Thế là, bắt đầu làm những việc àm người khác dám làm, và trở nên thành thạo. hiểu vì sao, những phi vụ phạm pháp cứ đến với Umberto rất tự nhiên, và chẳng bao lâu, có mười bộ comple cắt may tuyệt khéo, chiếc Ferrari, căn hộ quý tộc đồ đạc. là thiên đường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :