1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Juliet - Anna Fortier (10c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 8.3






      Ôi quả tim rắn rết dưới mặt hoa.




      Có bao giờ giống ác long lại trú ngụ nơi hang động tươi đẹp là vậy?




      ……




      ------------oOo------------​




      Janice luôn khẳng định trái tim phải tan vỡ ít nhất lần mới trưởng thành và hiểu được mình thực là ai. Với tôi, lý thuyết khắc nghiệt này chưa bao giờ là lý do chính đáng để đương. Cho đến bây giờ. Đêm hôm ấy, lúc đứng ở hành lang ngoài, theo dõi Alessandro và Umberto mưu mô chống lại tôi, rốt cuộc tôi hiểu chính xác mình là ai. Tôi là kẻ ngốc của Shakespeare.




      Mặc cho mọi điều biết về Umberto trong tuần qua, cảm nhận đầu tiên của tôi khi nhìn thấy ông là vui sướng. niềm vui lố bịch, sôi nổi, vô lý đến mức tôi phải mất lúc lâu mới kiềm chế nổi. Hai tuần trước, sau tang lễ bà Rose, tôi cảm thấy ông là người duy nhất đời còn lại cho tôi thương, và khi bay Italy trong cuộc phiêu lưu, tôi cảm thấy có lỗi để ông lại mình. Lẽ tất nhiên, giờ đây mọi khác hẳn, nhưng tôi hiểu rằng như thế có nghĩa là tôi thôi quý ông.




      sửng sốt khi nhìn thấy ông, nhưng tôi biết ngay rằng tôi nên ở đây. Ngay khi Janice cho tôi biết Umberto thực ra là Luciano Salimbeni, tôi hiểu rằng, tất cả những câu hỏi ngớ ngẩn của ông điện thoại, giả vờ hiểu lầm mọi điều tôi kể về cái hộp của mẹ tôi có nghĩa là lúc nào ông cũng tiến trước tôi vài bước. Vì tôi quý ông và luôn bảo vệ ông trước Janice – khăng khăng rằng nó hiểu sai ý của cảnh sát, hoặc đó chỉ là trường hợp nhận dạng nhầm lẫn, - song phản bội của ông làm tôi đau khổ quá nhiều.




      Dù tôi có cố giải thích có mặt của ông ở đây tối nay như thế nào nữa, còn nghi ngờ gì, Umberto chính là Luciano Salimbeni. Ông là người xúi giục Bruno Carrera tấn công tôi, nhằm mượn tay giành lại mảnh lụa thưởng. Xem xét hồ sơ về tung tích của ông – nhiều người bị chết khi Luciano quanh quất, - rất có thể ông chính là người giúp Bruno chốt hạ mạng sống của nạn nhân.




      Có điều kỳ cục là trông Umberto vẫn đúng như mọi khi. Ngay vẻ mặt ông cũng chính xác như tôi nhớ: hơi ngạo mạn, hơi hài hước, và bao giờ để lộ những ý nghĩ trong thâm tâm.




      Người thay đổi là tôi.




      Lúc này, tôi có thể thấy trong suốt những năm qua, Janice đúng về ông; ông là kẻ thần kinh ổn định luôn rình mò cơ hội. Về Alessandro, buồn thay, nó cũng đúng nốt. Nó bảo ta chẳng coi tôi là gì, và tất cả chỉ là trò vờ vịt để có thể đặt tay lên kho báu. Lẽ ra tôi nên lắng nghe nó. Nhưng giờ đây, mọi đều quá muộn. Tôi ở đây, tôi ngu dại, cảm thấy dường như có người vừa quai nhát búa tạ vào tương lai của tôi.




      Đây là lúc cho mình khóc thoải mái, tôi thầm nhủ lúc đứng đó nhìn họ qua cửa. Nhưng tôi thể. Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, tôi còn chút cảm xúc dự trữ nào để tránh cả mớ tắc nghẽn trong cổ, vừa hoài nghi, vừa sợ hãi.




      Lúc đấy, trong phòng, Alessandro rời khỏi bàn và gì đó với Umberto liên quan tới các ý niệm quen thuộc, tu sĩ Lorenzo, Giulietta và mảnh lụa thưởng. Đáp lại, Umberto thọc tay vào túi rút ra cái lọ , màu xanh lục, gì đó tôi hiểu, và lắc cái mạnh trước khi đưa cho Alessandro.




      Nín thở và kiễng chân, song tôi chỉ nhìn thấy màu thủy tinh xanh lục và cái nút chặn. Cái gì vậy? Thuốc độc ư? Hay là thuốc ngủ? Để làm gì? Cho tôi sao? Umberto muốn Alessandro giết tôi? Chưa bao giờ tôi cần biết tiếng Ý hơn lúc này.




      Dù trong lọ là gì nữa, người nhận cũng rất ngạc nhiên, và lúc xoay xoay nó trong bàn tay, mắt trở nên gần như bị ma ám. Đưa trả lại Umberto, thô bạo chế nhạo cái gì đó, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, tôi dám tin rằng, dù các dự tính xấu xa của Umberto có ra sao, Alessandro vẫn làm gì hết.




      Umberto chỉ nhún vai và nhàng để cái lọ lên bàn. Rồi ông chìa tay, ràng mong đáp lại, và Alessandro cau mày, đưa cho ông cuốn sách.




      Tôi nhận ra nó ngay. Đó là cuốn Romeo và Juliet của mẹ tôi, nó biến mất khỏi hộp giấy tờ ngày hôm trước, lúc Janice và tôi ra ngoài khảo sát đường hầm Bottini..hoặc có lẽ muộn hơn, khi chúng tôi trao đổi những truyện ma ở xưởng vẽ của danh họa Lippi. Chẳng có gì lạ khi Alessandro gọi đến khách sạn hết lần này đến lần khác, hiển nhiên là muốn biết chắc tôi ra ngoài trước khi đột nhập và lấy nó .




      lời cảm ơn, Umberto giở qua cuốn sách với vẻ tham lam, tự mãn, trong lúc Alessandro thọc tay vào túi và bước tới, nhìn qua cửa sổ.




      Nuốt khó nhọc để giữ cho tim bật ra khỏi họng, tôi nhìn người đàn ông mà vài giờ trước đây vừa với tôi rằng cảm thấy như được tái sinh và xóa sạch mọi tội lỗi. ở đây, phản bội tôi bằng cách thông đồng phải với ai khác, mà là với người đàn ông tôi từng tin cậy. Đúng lúc tôi cho là nhìn đủ, Umberto đóng mạnh cuốn sách và thô bạo quảng nó lên bàn, cạnh cái lọ , nhạo báng gì đó, dù biết tiếng Ý tôi cũng hiểu. Giống Janice và tôi, Umberto đến kết luận nản lòng rằng cuốn sách có bất cứ manh mối nào về ngôi mộ của Romeo và Giulietta, và số chứng cứ quan trọng khác ràng bị mất.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đột nhiên, Umberto tiến tới cửa và tôi chỉ còn kịp lao bắn vào bóng tối trước khi ông bước ra hành lang, nôn nóng vẫy Alessandro cùng. Ép sát vào hốc tường, tôi trông thấy cả hai xuống hành lang và lặng lẽ biến xuống cầu thang dẫn vào đại sảnh.




      Cuối cùng, lúc này tôi cảm thấy rưng rưng lệ nhưng cố nén lại, thấy giận hơn là buồn. Hay lắm. Thế là Alessandro làm việc này vì tiền, như Janice tiên đoán. Ít ra trong vụ này, cứng rắn giữ mình và làm cho việc tệ hơn. Còn về Umberto, cả quyển từ điển to tướng của bà Rose cũng đủ từ miêu tả giận dữ của tôi tối nay vì ông tới đây và làm việc này với tôi. ràng là ông lôi kéo Alessandro, bảo để mắt – và cả hai tay, và miệng, và vân vân – đến tôi, mọi lúc mọi nơi.




      Cơ thể tôi thực trò chơi hợp lý duy nhất trước khi bộ não chấp nhận. Lao vào căn phòng họ vừa rời , tôi nhặt cuốn sách và cái lọ . – thứ dành riêng cho thù hận. Rồi chạy trở lại phòng Alessandro và gói thứ tôi vừa lấy được vào cái sơ mi giường .




      Nhìn khắp phòng tìm những thứ khác để có thể giải thích tình trạng bị lừa phỉnh của mình tôi chợt nghĩ ra thứ hữu ích nhất mà tôi có thể lấy trộm là chùm chìa khóa chiếc Alpha Romeo. Song, lúc mở toang ngăn kéo tủ đầu giường của Alessandro, tôi chỉ thấy nắm tiền lẻ của nước ngoài, chuỗi tràng hạt và con dao nhíp bỏ túi. buồn đóng lại, tôi nhìn lướt khắp phòng định vị các thứ khác, thử đặt mình vào vị trí của Alessandro. “Romeo, Romeo, - tôi vừa lẩm bẩm vừa nhìn ngó đó đây – người để chùm chìa khóa ở đâu vậy?”




      Cuối cùng, bù lại, khi xem xét dưới các gối, tôi phát ra chỉ chùm chìa khóa, mà cả khẩu súng ngắn. cho phép mình có thời gian cân nhắc đắn đo, tôi vồ lấy cả hai và sửng sốt vì sức nặng của vũ khí. Nếu bối rối đến thế, có lẽ tôi tự cười giễu mình. Lúc này, hãy ngắm nhìn người theo chủ nghĩa hòa bình xem mọi ước mơ lạc quan về thế giới hoàn toàn bình đẳng và có súng đạn tiêu tan. Với tôi lúc này, khẩu súng ngắn của Alessandro đúng là liều thuốc tôi cần.



      Đột nhiên, Umberto tiến tới cửa và tôi chỉ còn kịp lao bắn vào bóng tối trước khi ông bước ra hành lang, nôn nóng vẫy Alessandro cùng. Ép sát vào hốc tường, tôi trông thấy cả hai xuống hành lang và lặng lẽ biến xuống cầu thang dẫn vào đại sảnh.




      Cuối cùng, lúc này tôi cảm thấy rưng rưng lệ nhưng cố nén lại, thấy giận hơn là buồn. Hay lắm. Thế là Alessandro làm việc này vì tiền, như Janice tiên đoán. Ít ra trong vụ này, cứng rắn giữ mình và làm cho việc tệ hơn. Còn về Umberto, cả quyển từ điển to tướng của bà Rose cũng đủ từ miêu tả giận dữ của tôi tối nay vì ông tới đây và làm việc này với tôi. ràng là ông lôi kéo Alessandro, bảo để mắt – và cả hai tay, và miệng, và vân vân – đến tôi, mọi lúc mọi nơi.




      Cơ thể tôi thực trò chơi hợp lý duy nhất trước khi bộ não chấp nhận. Lao vào căn phòng họ vừa rời , tôi nhặt cuốn sách và cái lọ . – thứ dành riêng cho thù hận. Rồi chạy trở lại phòng Alessandro và gói thứ tôi vừa lấy được vào cái sơ mi giường .




      Nhìn khắp phòng tìm những thứ khác để có thể giải thích tình trạng bị lừa phỉnh của mình tôi chợt nghĩ ra thứ hữu ích nhất mà tôi có thể lấy trộm là chùm chìa khóa chiếc Alpha Romeo. Song, lúc mở toang ngăn kéo tủ đầu giường của Alessandro, tôi chỉ thấy nắm tiền lẻ của nước ngoài, chuỗi tràng hạt và con dao nhíp bỏ túi. buồn đóng lại, tôi nhìn lướt khắp phòng định vị các thứ khác, thử đặt mình vào vị trí của Alessandro. “Romeo, Romeo, - tôi vừa lẩm bẩm vừa nhìn ngó đó đây – người để chùm chìa khóa ở đâu vậy?”




      Cuối cùng, bù lại, khi xem xét dưới các gối, tôi phát ra chỉ chùm chìa khóa, mà cả khẩu súng ngắn. cho phép mình có thời gian cân nhắc đắn đo, tôi vồ lấy cả hai và sửng sốt vì sức nặng của vũ khí. Nếu bối rối đến thế, có lẽ tôi tự cười giễu mình. Lúc này, hãy ngắm nhìn người theo chủ nghĩa hòa bình xem mọi ước mơ lạc quan về thế giới hoàn toàn bình đẳng và có súng đạn tiêu tan. Với tôi lúc này, khẩu súng ngắn của Alessandro đúng là liều thuốc tôi cần.




      Trở lại phòng riêng, tôi nhanh chóng ném mọi thứ vào túi xách. Lúc bắt đầu kéo khóa túi, cái nhìn của tôi rơi đúng cái nhẫn ngón tay. Phải, nó là của tôi, và nó bằng vàng ròng, nhưng nó tượng tưng cho cộng sinh về tinh thần – và giờ cả thể chất – chúng tôi với người đàn ông hai lần đột nhập vào phòng tôi và lấy trộm nửa bản đồ kho báu của tôi cho kẻ hai mặt, rất có thể là kẻ giết cha mẹ tôi. Thế là tôi kéo và kéo cho đến lúc cái nhẫn tuột khỏi ngón tay, và tôi để lại gối như lời chào tạm biệt lần cuối, thống thiết với Alessandro.




      Hầu như là ý nghĩ chợt nảy ra, tôi chộp lấy mảnh lụa thưởng giường và gấp lại cẩn thận rồi xếp vào túi xách cùng các đồ vật khác, dù biết dùng nó làm gì, cũng nghĩ đến việc ra ngoài và bán nó cho bất kỳ ai – nhất là trong trạng của tôi. , tôi chỉ muốn họ có nó.




      Tôi vừa nhặt thứ vừa lấy được và lẻn ngay ra cửa ban công, đợi được tán thưởng.




      Những dây nho già mọc tường đủ chắc để chịu được trọng lượng của tôi khi tụt từ ban công xuống. Tôi thả cái túi vào bụi cây, sau khi thấy nó tiếp đất an toàn, tôi bắt tay vào cuộc chạy trốn gian khổ.




      Nhích từng tí tường, bàn tay và cánh tay đau nhói, tôi sạt qua gần cửa sổ vẫn sáng đèn dù khuya. Căng người để chắc chắn ai trong phòng ngạc nhiên vì tiếng loạt soạt, tôi sững sờ khi nhìn thấy tu sĩ Lorenzo và vài tu sĩ khác ngồi hết sức lặng lẽ, tay chắp lại trong bốn cái ghế đối diện lò sưởi đầy hoa tươi. Hai tu sĩ ràng là ngủ, nhưng tu sĩ Lorenzo dường như chẳng nhìn thấy gì và ai có thể nài thầy nhắm mắt cho đến hết đêm nay.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc tôi lơ lửng ở đó, thở hổn hển và liều lĩnh, tôi nghe thấy ở bên có nhiều giọng xúc động vọng ra từ phòng tôi, và tiếng chân ai đó giận dữ bước ra ban công phòng tôi. Nín thở, tôi gắng hết sức treo mình, cho đén lúc biết chắc người đó trở vào bên trong. Tuy nhiên, dây nho bị căng quá lâu; lúc tôi dám cựa quậy lại, nó gãy đánh tách và bắt đầu rời khỏi tường, khiến tôi lao đầu xuống đám cỏ cây bên dưới.




      May thay, khoảng cách rơi tự do quá ba mét. Kém may là tôi rơi đúng vào luống hoa hồng. nhưng tôi quá cuống quýt nên thực cảm thấy đau lúc cố thoát khỏi những cành hoa đầy gai và nhặt túi lên. Những vết cào xước cánh tay và chân tôi chẳng là gì so với những đau đớn vì thất bại có thể phác ra lúc tôi chạy khỏi những điều tốt đẹp nhất và xấu nhất cùng lúc trong đêm.




      Chọn con đường xuyên qua bóng tối đẫm sương của khu vườn, rốt cuộc tôi thoát khỏi khu vực nhiều cây bụi nhớp nháp, và chạy vào con đường sáng lờ mờ dành cho xe. Đứng đó, ghì chặt cái túi vào ngực, lúc này tôi nhận ra thể đưa chiếc Alpha Romeo ra ngoài; nó mắc kẹt đằng sau vài chiếc limo đen, chắc chắn là của Hội tu sĩ Lorenzo. Tuy thích lắm ý tưởng có thể cuốc bộ suốt quãng đường về Siena, song tôi bắt đầu tính toán.




      Trong lúc đứng đó, để thoát, tôi chợt nghe thấy tiếng chó sủa điên cuồng ở đâu đó đằng sau. Mở túi, tôi rút nhanh khẩu súng – để phòng hờ - và bắt đầu vừa chạy xuống con đường trải sỏi, vừa cầu nguyện bất kỳ vị thần hộ mệnh nào có nhiệm vụ canh giữ khu vực này đêm đó. Nếu gặp may, tôi có thể ra đường cái trước khi họ bắt kịp tôi, và vẫy xe chạy qua để nhờ. Nếu tài xế tưởng lối ăn vận giả trang như trong tiểu thuyết của tôi là lời mời mọc, khẩu súng nhanh chóng uốn nắn ta.




      Cái cổng cao ở cuối đường dành cho xe của lâu đài Salimbeni đương nhiên là đóng, và tôi phí phạm thời gian ấn nút điện thoại nội bộ. Luồn cánh tay qua các chấn song sắt, tôi cẩn thận đặt khẩu súng sang bên kia cánh cổng, rồi ném cái túi qua cổng. Chỉ khi nó rơi đánh thịch ở phía bên kia, tôi chợt thấy có thể cái lọ bên trong bị vỡ nát. Nhưng cần quan tâm đến nó nữa; mắc kẹt giữa đàn chó sủa và cái cổng cao ngất, tôi gặp may nếu chỉ có cái lọ tan thành nhiều mảnh vào tối nay.




      Cuối cùng, tôi nắm lấy chấn song sắt và bắt đầu trèo. Chưa được nửa, tôi nghe thấy tiếng chân chạy sỏi phía sau, và tôi cuống cuồng tăng tốc. Nhưng kim loại lạnh lẽo và trơn nhẫy, tôi chưa kịp đu lên thoát khỏi tầm với, bàn tay nắm lấy hai mắt cá chân tôi.




      - Giulietta! Đợi ! – Đó là Alessandro.




      Tôi trừng trừng nhìn xuống ta, gần như mắt tôi đui mù vì sợ hãi và giận dữ.




      - Buông ra! – Tôi hét, cố hết sức đá bật bàn tay ta. – Đồ con hoang! Tôi mong cháy rụi nơi hỏa ngục! và bà mẹ đỡ đầu trời đánh thánh vật của !




      - Xuống! – Alessandro hề có ý định thương lượng. – Kẻo bị thương đấy!




      Cuối cùng, tôi xoay xở thoát được bàn chân và đu người khỏi tầm với.




      - Đúng thế! là đồ khốn! Thà tôi ngã gẫy cổ còn hơn chơi những trò tởm lợm của các người thêm nữa!




      - Xuống ngay! – trèo lên sau tôi, lần này túm được váy tôi. – Hãy để giải thích ! Tôi run lên vì giận. Tôi cuống cuồng giằng ra, vì lúc này ta còn có thể năng gì nữa?




      Nhưng Alessandro quyết nắm chặt tà váy, và tôi thể làm gì hơn là lơ lửng ở đó, nổi đóa vì thất vọng, trong lúc tay chân tôi từ từ rời rã.




      - Giulietta. Xin hãy nghe . có thể giải thích mọi việc…




      Chắc rằng chúng tôi mải tập trung giằng níu nên ai nhận thấy người thứ ba nhô lên từ bóng tối ở bên kia cổng, cho đến lúc ta .




      - Này Romeo, buông tay khỏi chị tôi ngay!




      - Janice! – nhìn thấy nó, tôi ngạc nhiên đến mức suýt thả tay ra.




      - Trèo tiếp ! – Janice quỳ xuống cầm khẩu súng nền sỏi. – Còn ngài, thưa ngài, hãy để chúng tôi nhìn thấy các chi của ngài!




      Nó chĩa súng vào Alessandro qua cổng, và buông tôi ra ngay lập tức. Janice lúc nào cũng tỏ ra có uy lực, bất chấp nhiều thứ rắc rối của nó; với khẩu súng trong tay, nó là thân của “Đừng !”




      - Cẩn thận đấy! – Alessandro nhảy khỏi cổng và lùi lại vài bước, - khẩu súng ấy có đạn…




      - Tất nhiên là có đạn! – Janice cáu. – Giơ cái tay chó lên, hỡi chàng người tình!




      -…và cò kéo rất nhậy.




      - Ô thế ư? Vậy tôi kéo! Nhưng biết gì ? Đấy là việc của ! ở đoạn kết mù mịt rồi!




      Trong lúc đó, tôi có thể làm cái việc tưởng chừng rất khó khăn là vắt người qua cổng và vừa nghĩ thế, tôi buông người để rơi xuống đất cạnh Janice, và rú lên vì đau.




      - Lạy cHúa, chị Jules! Chị sao chứ? Cầm lấy cái này…- Janice đưa súng cho tôi, - Em lấy xe…, chị ngốc lắm! Chĩa vào ấy!


      Chúng tôi đứng đó vẻn vẹn vài giây, nhưng cảm thấy thời gian như ngừng lại. Alessandro nhìn tôi rầu ĩ qua cánh cổng, trong lúc tôi cố hết sức chĩa súng vào , xé toạc nhầm lẫn làm mờ tầm nhìn của tôi.




      - Hãy đưa cuốn sách cho tôi, - chỉ thế. – Đây là thứ họ cần. Họ để , cho đến khi họ có nó. Hãy tin tôi. Xin đừng…




      - nào! Janice hét, dừng lại cạnh tôi chiếc mô tô, sỏi bay tứ tung. – Cầm túi và nhảy lên ! - Thấy tôi ngập ngừng, nó sốt ruột rồ máy. – Nhấc cái mông lên nào, tiểu thư Juliet, tiệc tàn rồi! Lát sau, chúng tôi phóng vọt vào bóng tối chiếc Ducati Monster, và lúc tôi ngoảnh nhìn lần cuối, Alessandro vẫn đứng đó, dựa vào cánh cổng như người lỡ chuyến bay quan trọng nhất trong đời vì ngu ngốc tính sai giờ.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 9.1






      Cái chết phủ lên con như màn sương giá sớm




      Đọng đóa hoa đẹp đẽ nhất của cả cánh đồng.




      …..




      ------------oOo------------



      Chúng tôi phóng xe những con đường miền quê muôn đời tăm tối, lên dốc, xuống đồi, qua các thung lung và làng mạc ngủ say. Janice dừng lại lần nào để chúng tôi đâu, và tôi cũng chẳng quan tâm. Chúng tôi di chuyển, thế là đủ, và trong khoảng thời gian, tôi phải quyết định gì hết.




      Cuối cùng, khi chúng tôi rẽ vào con đường mấp mô ở rìa làng, tôi mệt đến mức thèm được cuộn tròn trong luống hoa mà ngủ liền tháng. Chỉ còn ngọn đèn pha mô tô dẫn dường cho chúng tôi, rẽ ngoằn ngoèo qua vùng hoang dã đầy những cây to cao vút và cây bụi rồi cuối cùng, đỗ lại trước ngôi nhà tối om.




      Tắt máy, Janice bỏ mũ, giữ tung mái tóc và ngoái nhìn tôi qua vai:




      - Đây là nhà của mẹ. thực tế, giờ nó là của chúng ta. – Nó rút ra chiếc đèn pin trong túi. – có điện nên em phải trữ cái này. – Nó đến cửa ngách, mở khóa và giữ cửa cho tôi. – Chào mừng chị về nhà.




      hành lang hẹp dẫn chúng tôi thẳng tới căn phòng có lẽ từng là bếp. Ngay cả trong bóng tối, hiển nhiên vẫn thấy đầy bụi và rác, khí nồng nặc mùi ẩm mốc giống mùi quần áo ướt thối trong cái hòm mây.




      - Em bảo là tối nay, chúng ta cắm trại ở đây, - Janice tiếp lúc châm vài cây nến, - có nước và mọi thứ bụi bặm kinh khủng, nhưng gác còn tệ hại hơn. Cửa trước hoàn toàn bị đóng chặt.




      - Làm sao em tìm ra nơi ngày đời? – tôi , trong phút chốc tôi quên bẵng mình mệt và rét biết chừng nào.




      - dễ đâu, - Janice kéo khóa, mở túi khác và lấy ra tấm bản đồ được gấp gọn gàng. – Hôm qua sau khi chị và cái gã – đẹp – mã ấy lên đường rồi, em mua cái này. Lẽ tất nhiên, cố tìm đường ở miền quê này…- Thấy tôi cầm bản đồ để xem, nó soi thẳng cái đèn vào mặt tôi và lắc đầu. – Nhìn chị kìa, nhếch nhác đến khiếp. Và chị có biết gì ? Em biết chuyện này xảy ra! Mà em bảo rồi! nhưng chị nghe! Lúc nào cũng thế….




      - Chị xin lỗi! – Tôi trừng trừng nhìn Janice, chẳng còn bụng dạ nào để ý đến hả hê của nó. – Em có biết chính xác quả cầu bằng thạch là gì ? Có số nghi lễ bí truyền …làm chị đê mê và…?




      Thay vì quát trả tôi như nó thèm được làm, Janice chỉ gõ cái bàn đồ vào mũi tôi và , nghiêm túc:




      - Em biết giống ngựa Ý mang điềm gở. Em bảo chị thế rồi. Jules, cái gã này,…




      Tôi gạt cái bản đồ và ôm mặt:




      - Thôi ! Chị muốn chuyện ấy. Ngay lúc này. – Khi nó vẫn chỉ cái đèn vào tôi, tôi giơ tay và gạt nốt . – Đầu chị đau muốn vỡ tung ra đây!




      - Khổ thân chị, - Janice , giọng châm biếm mà tôi thừa biết. – Tai họa suýt tránh được ở Tuscany đêm nay….Chị tôi cứu được cái trinh tiết kiểu Mỹ…nhưng phải chịu cơn đau đầu dữ dội.




      - Ừ, cứ cười chị , - tôi lẩm bẩm. – Chị đáng bị thế lắm,




      Tưởng nó tiếp tục, tôi bối rối thấy nó nữa. Cuối cùng, tôi buông tay và thấy nó trân trân nhìn mình, hơi chế nhạo. Rồi miệng nó trễ ra, mắt nó tròn xoe.




      - ! Chị ngủ với , đúng ?




      Khi thấy phản bác mà chỉ có những giọt nước mắt, nó thở dài thườn thượt và quàng tay ôm tôi.




      - Ờ, chị thà bị lừa còn hơn bị em lừa. – Nó hôn lên tóc tôi. – Em mong cũng bõ công,




      Cắm trại những cái áo bành tô nhậy cắn và những tấm nệm sàn bếp, quá khó ngủ, chúng tôi nằm nhiều giờ trong bóng tối rạng dần, mổ xẻ hành động phiêu lưu của tôi ở lâu đài Salimbeni. Mặc dù những bình luận của Janice tới tấp đến như mưa và rất kỳ cục, cuối cùng chúng tôi vẫn nhất trí trong hầu hết các việc, trừ vấn đề liệu tôi có nên “vui vẻ” với chàng đại bàng kia – theo cách của janice.




      - Đấy là ý kiến của em, - cuối cùng tôi và quay lưng , cố khép lại đề tài này, - nhưng dẫu chị biết hết mọi việc như chị biết lúc này, chị vẫn làm thế.




      Phản ứng duy nhất của Janice là lời chua cay:




      - Sáng danh Chúa! Em mừng vì chị lấy được cái gì đó cho số tiền của chúng ta




      lát sau, chúng tôi vẫn nằm, quay lưng vào nhau trong im lặng ương ngạnh, đột nhiên nó thở dài và lầm bầm.




      - Em nhớ bà Rose

      hiểu ý nó – những câu cảm thán loại này chẳng giống nó tí nào, - tôi suýt bật ra lời nhận xét mỉa mai về nỗi nhớ bà Rose của nó, vì bà đồng ý với nó chứ với tôi về việc tôi khờ dại nhận lời mời của Eva Maria. Nhưng tôi thấy mình lại trả lời cách giản dị:




      - Chị cũng thế.




      Mà đúng thế . lát sau, hơi thở của nó chậm dần và tôi biết nó ngủ. Còn mình tôi với bao ý nghĩ ngổn ngang, tôi ước giá mình có thể chết như bà và bay trong vỏ quả phỉ, để trái tim nặng trĩu lại đằng sau.




      Sáng hôm sau – hay đúng hơn, là quá trưa – chúng tôi ngồi bậc thềm dễ sập trước nhà dưới nắng, chia nhau chai nước và thỏi granola, thỉnh thoảng lại véo nhau cái để biết chắc là mình mơ. Trước hết Janice kể với tôi rằng nó rất khó khăn mới tìm ra ngôi nhà, và nếu có những người dân bản xứ thân thiện chỉ đúng hướng, nó bao giờ có thể nhận ra vẻ đẹp mơ màng của ngôi nhà mình ở nơi hoang vu, trước kia có đường cho xe chạy và sân trước nhà.




      - Em mất khối thời gian mới mở được cổng, - nó kể. – Nó bị kẹt vì gỉ nhoèn. Chưa kể cánh cửa. Em thể tin rằng ngôi nhà có thể vẫn tồn tại như thế này, hoàn toàn trống rỗng suốt hai chục năm, ai dọn đến ở hoặc tiếp quản cơ ngơi.




      - Đây là Italy, - tôi nhún vai, . – Hai chục năm chẳng là gì. Ở đây, thời gian thành vấn đề. Mà ai dám làm thế, khi bị những hồn ma vây quanh? Chúng ta gặp may là họ để chúng ta lảng vảng quanh quất thời gian, ra vẻ chúng ta thuộc về nơi này.




      Janice khịt mũi:




      - Em cược là bất tử tàn. Chính vì thế người ta người ta mới khoái đùa giỡn với những người xinh xắn thú vị, - nó toét miệng cười và liếm môi khêu gợi, - như chị.




      Thấy tôi vẫn sao cười nổi, nụ cười của nó trở nên thông cảm hơn, gần như chân thành. - Nhìn chị kìa, chị nghĩ đâu thế? Thử hình dung xem, nếu họ tóm được chị. Họ …em chẳng biết nữa… - Janice khó mà tưởng tượng nổi ghê rợn tôi phải trải qua. – Chỉ mừng là em chị tìm thấy chị đúng lúc.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thấy vẻ hy vọng của nó, tôi vòng tay ôm và siết nó chặt.




      - Chị mừng! Hãy tin chị. Chị chỉ hiểu vì sao em tới được đó? Con đường từ đây đến lâu đài Salimbeni kinh khủng. Tại sao em để mặc hị..




      Janice nhìn tôi, nhếch lông mày:




      - Chị xỏ em đấy ư? Bọn khốn ấy lấy trộm cuốn sách của chúng ta! Đây là lúc đòi lại! Nếu chị cuống cuồng chạy ra đường dành cho xe, em phải đột nhập và tìm kiếm khắp cái lâu đài trời đánh ấy.




      - Ờ, đây là ngày may mắn của em! – tôi đứng dậy vào bếp, chộp lấy cái túi xách của mình. – đây! – Tôi ném cái túi về phía chân Janice. – Đừng chị làm việc theo nhóm đấy.




      - Chị phỉnh! – Nó háo hức kéo khóa mở túi và bắt đầu lục lọi. Nhưng chỉ sau vài giây, nó lùi lại tỏ vẻ ghê tởm. – Eo ơi! Cái gì thế này?




      Cả hai chúng tôi nhìn chằm chặp vào hai bàn tay nó. Chúng nhoe nhoét máu hoặc thứ gì đó rất giống máu.




      - Lạy chứa tôi, Jules! Janice thở hổn hển. – Chị giết ai đấy? Trời ạ! Cái này là cái gì vậy? – Nó ngửi bàn tay, vẻ e sợ. – Đúng là máu. Đừng bảo em đây là máu của chị, vì nếu thế, em quay lại đó ngay và biến thằng cha ấy thành tác phẩm nghệ thuật đại!




      Vì lý do nào đó, nó nhăn nó hung hăng khiến tôi phì cười, có lẽ vì tôi chưa quen với ủng hộ của nó như thế này.




      - Suýt chết! – Nó , quên cả giận khi thấy rốt cuộc, tôi cười. – Chị làm em phát hoảng. Đừng làm thế lần nữa đấy.




      Chúng tôi cầm túi và dốc ngược. Quần áo của tôi, cũng như cuốn Romeo và Juliet rơi tứ tung, và may thay, bị hư hại nhiều. Tuy vậy, cái lọ màu xanh bí vỡ tan tành, chắc là vì tôi ném cái túi qua cổng trong lúc bỏ chạy.




      - Cái này là gì nhỉ? – Janice nhặt mảnh thủy tinh vương vãi và lật lật lại trong tay. – Đấy là cái lọ , - tôi , - mà chị kể với em; cái lọ Umberto đưa cho Alessandro, nó khiến ta thực bực mình.




      - Hừ. – Janice lau tay lên cỏ. – Ít ra bây giờ chúng ta cũng biết nó đựng gì. Máu. Thử nghĩ xem. Có lẽ chị đúng và bọn họ là ma cà rồng . Có khi đây là bữa ăn giữa buổi sáng…




      Chúng tôi ngồi đó lúc, suy nghĩ đến các khả năng. Vào thời điểm, tôi nhặt mảnh lụa thưởng và ngắm nghía, ân hận.




      - xấu hổ. Làm sao mà tẩy được máu thứ lụa cổ này?




      Janice cầm góc và chúng tôi căng mảnh lụa ra, ngắm chỗ bị dây máu. Phải thừa nhận rằng, cái lọ phải là thủ phạm duy nhất, nhưng tôi biết tốt hơn là kể với nó điều đó.




      - Lạy Đức Mẹ thiêng liêng, mẹ của Chúa Trời! đây là toàn bộ ý kiến: chị đừng tẩy máu . đây đúng là thứ họ muốn mảnh lụa thưởng trông như thế. Chị thấy sao?




      Nó nhìn tôi chăm chú, thiết tha, nhưng chắc là trông tôi đờ đẫn lắm.




      - Giống như ngày xưa, - nó giải thích, - các bà già kiểm tra khăn trải giường vào buổi sáng hôm sau lễ cưới! Em cược với chị chắc nịch rằng, - nó nhặt hai mảnh cái lọ vỡ, cả cái nút lên, - đây là hoặc là thứ trong giới mai mối bọn em nhắc đến như bằng chứng trinh tiết. chỉ có máu, mà là máu trộn với thứ khác. Đây là kỹ thuật rất cao, tin em .




      Nhìn vẻ mặt tôi, nó cười phá lên.




      - Ơ kìa, vẫn thế mà lại. Chị tin em à? Chị tưởng chỉ thời Trung Cổ người ta mới xem xét các tấm vải trải giường à? Nhầm to! Chúng ta đừng quên là số nền văn hóa vẫn sống trong thời Trung cổ. Thử nghĩ xem: nếu chị trở lại đây và bị gả tống cho ông họ chăn dê nào đấy, nhưng – chao ôi! – chị làm đủ chuyện ngu dại với Tom, Harry và Dick… chị làm gì? Có khả năng rằng, chú rể chăn dê cộng với bố mẹ chồng chị chẳng vui gì khi thấy có kẻ xơi tái thứ thượng hạng kia rồi. Giải pháp là: chị có thể thu xếp vào bệnh viện tư. Phục hồi mọi thứ rồi trải qua cái việc chết tiệt kia lần nữa, chỉ để vui lòng khán giả. Hoặc là chị có thể lén mang theo lọ thứ này đến bữa tiệc. Rẻ hơn nhiều.

      - Nghĩ thế là quá xa vời…- Tôi phản đối.




      - Chị biết em nghĩ gì ? – Janice tiếp, mắt lấp lánh. Em cho rằng bọn họ bố trí cho chị dịp vui thú. Em nghĩ họ đánh thuốc mê cho chị - hoặc chí ít là thử - và hy vọng chị còn tỉnh táo sau những trải nghiệm dạ với tu sĩ Lorenzo và cả nhóm mơ mộng, thế là họ dẫn tới và khều mảnh lụa thưởng rồi bôi bẩn bằng thứ này, làm cho nó trông giống như chàng Romeo cổ lỗ lái cả cỗ xe tình ái vào thành phố đào.




      Tôi nhăn mặt, nhưng hình như Janice nhận thấy.




      - Lẽ tất nhiên là rất trớ trêu, - nó tiếp, quá mải mê với những lập luận dâm dật nên nhận ra vẻ khó chịu ra mặt của tôi về đề tài và kiểu dùng từ của nó, - vì họ có thể tránh được phiền toái trời đánh ấy. Đấy cho cả hai tiến tới và đằng nào cũng nhồi mẩu thịt sống ấy vào. Giống như Romeo và Juliet. Chà chà! Từ vũ hội đến ban công rồi lên giường là năm chục trang. Hãy cho em biết: chị thử phá kỷ lục của họ chưa? – Nó phấn khởi nhìn tôi, là hy vọng được cái xoa đầu và miếng bánh quy thưởng cho thông minh như thế.




      - Liệu nhân loại có ai thô bỉ hơn ?




      Janice toe toét như thể đây là lời khen ngợi hay nhất.




      - Chắc là . Nếu chị muốn chuyện ấy đầy chất thơ, hãy lê bước trở lại với thằng cha ấy của chị.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :