1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Juliet - Anna Fortier (10c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - Những người này, - Eva Maria thầm, giọng bà run run, - là thành viên Hội tu sĩ Lorenzo. Họ cả quãng đường từ Viterbo tới đây để gặp .




      - Tôi ư? – Tôi nhìn tá người nghiêm nghị - Nhưng tại sao?




      - Suỵt! Bà dẫn tôi tới đầu bàn với dáng điệu trang trọng, giới thiệu với tôi thầy tu già ngồi trong chiếc ghế bành tựa như ngai ở đầu bàn. –Thầy tu tiếng nên tôi dịch. – Bà khẽ nhún gối cúi chào vị thầy tu, mắt ông ta nhìn xoáy vào tôi, hay chính xác hơn là xoáy vào cây thánh giá lủng lẳng quanh cổ tôi. – Giulietta, đây là thời khắc hết sức đặc biệt. Tôi muốn gặp tu sĩ Lorenzo.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 8.2






      Ôi đêm huyền diệu, đêm huyền hiệu! ta sợ rằng




      Trong đêm tối, tất cả chuyện này chỉ là giấc mơ




      Quá ngọt ngào thỏa mãn nên khó là




      …..




      ------------oOo------------​




      - Giulietta Tolomei! – Vị thầy tu già đứng dậy khỏi ghế, đưa tay ôm đầu tôi và nhìn sâu vào mắt tôi Đến lúc ông chạm tay vào cây thánh giá lủng lẳng quanh cổ tôi, còn ngờ gì nữa ngoài sùng kính. Sau đó, ông cúi xuống hôn trán tôi bằng đôi môi khô khốc như gỗ.




      - Tu sĩ Lorenzo, - Eva Maria giải thích, - đứng đầu Hội Tu sĩ Lorenzo. Người đứng đầu luôn mang tên Lorenzo để tưởng nhớ người bạn tổ tiên . Đây là vinh dự lớn vì những người này đồng ý tới đây tối nay và đem lại cho thứ thuộc về . Từ nhiều trăm năm nay, những người trong Hội tu sĩ Lorenzo mong chờ khoảnh khắc này!




      Lúc Eva Maria ngừng lời, tu sĩ Lorenzo ra hiệu cho các thầy tu khác đứng lên, và tất cả làm theo, lời. người trong số họ vươn ra cầm cái hộp nằm giữa bàn, và họ truyền từ người này sang người kia như nghi lễ trang nghiêm, cho đến lúc tới tay tu sĩ Lorenzo.




      Khi nhận ra đây chính là cái hộp tôi tìm thấy trong cốp xe của Alessandro ngày hôm trước, tôi lùi bước, nhưng khi cảm nhận được dịch chuyển của tôi, Eva Maria bấm sâu các ngón tay vào vai tôi, bắt tôi đứng yên tại chỗ. Khi tu sĩ Lorenzo giảng giải dài dòng bằng tiếng Ý, bà dịch từng lời, gấp rút, kịp thở.




      - Đây là báu vật được Đức Mẹ Đồng Trinh Maria canh giữ trong nhiều thế kỷ, và chỉ mới được đeo. Có lẽ tu sĩ Lorenzo chôn vùi nó dưới sàn nhiều năm, nhưng khi di hài của thầy được chuyển khỏi lâu đài Salimbeni ở Siena đến vùng đát thánh ở Viterbo, các tu sĩ mới phát ra chiếc nhẫn này trong hài cốt của thầy. người ta tin rằng ắt hẳn thầy giấu nó ở nơi nào đó trong thân thể để nó khỏi rơi vào tay kẻ xấu. Vì thế, nó mất tích nhiều năm, nhưng cuối cùng nó ở đây, và lại được ban phúc lần nữa.




      Cuối cùng, tu sĩ Lorenzo mở hộp để lộ chiếc nhẫn ấn của Romeo nằm trong lớp nhung xanh lơ vương giả, và tất cả chúng tôi – kể cả tôi – đều nhoài người để nhìn.




      - Trời ạ! – Eva Maria thào, thán phục vật kỳ diệu. – Đây là dải băng cưới của Giulietta. kỳ công vì tu sĩ Lorenzo giữ được nó.




      Tôi liếc trộm Alessandro, mong thấy ở thoáng vẻ có lỗi vì lái xe khắp nơi với thứ này trong cốp xe suốt ngày và chỉ kể cho tôi phần câu chuyện. Nhưng vẻ mặt hoàn toàn bình thản; hoặc thấy có lỗi tí nào, hoặc sợ nên mới che giấu. Trong lúc đó, tu sĩ Lorenzo cẩn thận ban phúc cho cái nhẫn cưới trước khi lấy ra khỏi hộp bằng những ngón tay run rẩy và trao cho tôi, mà cho Alessandro.




      - Romeo Marescotti.. hãy nhận lấy.




      Alessandro ngập ngừng trước khi cầm cái nhẫn, và khi tôi ngước nhìn , tôi thấy chằm chặp nhìn Eva Maria, cái nhìn buồn rầu và nghiêm nghị, đánh dấu thời điểm tượng trưng trở lại giữa hai người và tiếp tục khép chặt quanh trái tim tôi, như cái nắm chặt của người đồ tể trước khi đập chết con vật.




      Đúng lúc đó, làn sóng lãng quên thứ hai làm tầm nhìn của tôi mờ , tôi lắc lư thoáng, thấy căn phòng xoay quanh mình bao giờ dừng hẳn. Chộp lấy cánh tay Alessandro cho vững, tôi chớp mắt vài lần, cố hồi phục; lạ lùng thay, cả và Eva Maria đều để cho bối rối bất chợt của tôi phá vỡ khoảnh khắc đó.




      - Thời Trung cổ, - Alessandro dịch lời tu sĩ Lorenzo, - việc này rất đơn giản. Chú rể : “Ta giao cho nàng chiếc nhẫn này” và chỉ thế thôi. Đó là lễ cưới. – cầm bàn tay tôi và luồn chiếc nhẫn vào ngón tay tôi. – có kim cương. Chỉ là hình con đại bàng.




      May mắn cho cả hai người vì tôi quá lảo đảo, lên được ý kiến của mình nên họ mới có thể đeo chiếc nhẫn tai họa trong cỗ quan tài của người chết vào ngón tay tôi mà được tôi ưng thuận. Có thứ rất lạ - phải do rượu vang, mà là thứ gì khác nữa – vẫn đu đưa, rung lắc ý thức của tôi, và mọi lý trí của tôi lúc này bị vùi dưới lớp bùn định mệnh chuếnh choáng. Thế là tôi cứ đứng đó, dễ bảo như con bò cái, trong lúc tu sĩ Lorenzo gửi lời cầu nguyện lên bề quyền năng và tiếp tục cầu vật khác nữa bàn.

      Đó là con dao găm của Romeo.




      - Con gao găm này bị ô uế, - Alessandro giải thích, giọng khe khẽ, - nhưng tu sĩ Lorenzo trông nom để bảo đảm nó gây nên bất cứ tổn hại nào nữa…




      Trong tình trạng mơ hồ, tôi vẫn có thể nghĩ ta mới tử tế làm sao! Và cả mi nữa, mi mới tử tế làm sao, trước kia đề nghị giao cho gã này trông nom đồ vật gia truyền mà cha mẹ mi để lại cho mi!. Nhưng tôi nên lời.




      - Suỵt! – Eva Maria cần biết tôi có hiểu việc diễn ra hay . – Đưa bàn tay phải ra!




      Cả Alessandro và tôi đều nhìn bà, hoang mang, lúc bà giơ bàn tay phải ra và đặt lên con dao găm mà tu sĩ Lorenzo chĩa thẳng về phía chúng tôi.




      - Nhanh lên! – Bà giục tôi, - Đặt tay lên tay tôi.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi làm theo. Tôi đặt tay lên tay bà như đứa trẻ ngoan ngoãn tham gia trò chơi, và tiếp theo, Alessandro đặt bàn tay phải của lên tay tôi. Khép lại vòng tròn, tu sĩ Lorenzo đặt bàn tay của ông lên tay Alessandro, lẩm bẩm cầu nguyện nghe như câu thần chú gửi tới quyền năng dưới đất.




      - còn nữa, - Alessandro thầm, phớt lờ cái nhìn trừng trừng cảnh cáo của Eva Maria, - con dao găm này còn làm hại Salimbeni hoặc Tolomei hoặc Marescotti nào nữa. Vòng tròn bạo lực chấm dứt. Chúng ta thể làm hại nhau bằng bất kỳ thứ vũ khí nào. Cuối cùng, giờ đây hòa bình đến, và con dao găm này phải trả lại nơi nó ra đời, về với các mạch nguồn trong lòng đất.




      Khi cầu nguyện xong, tu sĩ Lorenzo rất cẩn thận đặt con dao găm vào cái hộp kim loại hình chữ nhật có khóa. Trao cho trong các tu sĩ còn lại, vị thầy tu già ngước nhìn và mỉm cười với chúng tôi, dường như đây là cuộc hội họp hoàn toàn bình thường, và chúng tôi nhận vai gì trong nghi thức cưới thời Trung cổ và màn phù phép này.




      - Bây giờ, - Eva Maria , kém long trọng hơn thầy, - còn việc cuối cùng. bức thư…- Bà đợi cho đến lúc tu sĩ Lorenzo rút cuộn giấy da , màu vàng trong túi áo choàng của thầy. Đây là bức thư , nó rất cổ và chưa được mở bao giờ, vì vẫn còn niêm phong bằng xi đỏ. Eva Maria giải thích. – Đây là thư Giannozza gửi cho chị là Giulietta năm 1340, khi còn ở lâu đàì Tolomei. Nhưng tu sĩ Lorenzo sao đưa được đến tay Giulietta, vì biết bao chuyện xảy ra ở Palio. Gần đây, các tu sĩ Lorenzo mới tìm thấy thư này, trong văn thư lưu trữ của tu viện, nơi tu sĩ Lorenzo đưa Romeo đến dưỡng thương sau khi cứu mạng chàng. Bây giờ, nó là của .




      - Cảm ơn, - tôi và quan sát tu sĩ Lorenzo nhét lại bức thư vào túi.




      - Còn bây giờ…- Eva Maria bật ngón tay đánh tách trong khí, trong chớp mắt, người hầu ra ngay cạnh chúng tôi, bưng khay đầy các ly cổ đựng rượu vang. – Xin mời…- Eva Maria trao ly to nhất cho tu sĩ Lorenzo trước khi đưa các ly còn lại cho chúng tôi và nâng cốc. – Ôi, Giulietta… Tu sĩ Lorenzo rằng khi mọi chuyện này kết thúc, phải đến Viterbo trả lại cây thánh giá cho chủ nhân đích thực của nó. Đáp lại, thầy trao cho bức thư của Giannozza.




      - Câythánh giá nào kia? – Tôi hỏi, thừa biết lời lẽ của mình lắp bắp.




      - Kia kìa, - bà chỉ vào cây thánh giá tôi đeo ở cổ. – Nó thuộc về tu sĩ Lorenzo. Thầy muốn lấy lại. Mặc dù rượu có hương vị phấn hoa và kim loại, tôi vẫn cố uống cạn. Chẳng gì ngoài diện của các tu sĩ mặc áo choàng thêu khiến buộc phải uống. Chưa đến việc tôi cảm thấy choáng váng và cái nhẫn của Romeo lúc này đeo ngay ngắn ngón tay tôi. Nhưng rồi, rốt cuộc tôi tìm thấy vật thực là của tôi. Còn với con dao găm - được cất giữ cẩn thận trong hộp, trước khi lên đường tới nồi nấu kim loại – đây hầu như là lúc để tôi hiểu rằng, thực ra nó chưa bao giờ là của tôi.




      - Còn bây giờ, - Eva Maria và đặt ly xuống, - là lúc dành cho đám rước của chúng ta.




      Khi tôi còn , nằm thu lu ghế dài trong bếp và ngắm Umberto làm việc, thỉnh thoảng ông kể cho tôi nghe những câu chuyện về các đám rước tôn giáo ở Italy thời Trung cổ. Ông kể các linh mục bưng bình thánh tích, cầm đuốc, lá dừa và các pho tượng thánh cắm sào, qua các phố. Đôi khi, ông kết thúc chuyện bằng câu “và nó vẫn tiếp diễn, kể cả ngày nay”, nhưng tôi thường hiểu theo cách người ta hiểu “hạnh phúc vĩnh viễn” ở đoạn kết các truyện cổ tích: chẳng gì hơn mơ tưởng.




      Chắc chắn tôi chưa bao giờ hình dung ngày kia, tôi tham gia đám rước của riêng mình, đám rước đặc biệt, phần là vinh dự của tôi, vì nó mà có cả mười hai tu sĩ khổ hạnh và hộp đựng thánh tích khắp tòa nhà – kể cả phòng ngủ của tôi, - các vị khách của Eva Maria cũng theo sau, cầm những cây nến dài tay.




      Lúc chúng tôi chầm chậm bước dọc hành lang ngoài gác, nghiêm túc theo lối thơm nức hương trầm và bài thánh ca bằng tiếng La tinh của tu sĩ Lorenzo, tôi nhìn quanh tìm Alessandro, nhưng thể nhìn thấy ở bất cứ nơi nào trong đoàn diễu hành. Thấy bối rối của tôi, Eva Maria nắm cánh tay tôi và thầm:




      - Tôi biết là mệt rồi. Sao nằm? Đám rước này còn lâu lắm. Ngày mai, chúng ta – và tôi – chuyện, khi tất cả những việc này xong.




      Tôi chẳng cần phản đối làm gì. , tôi chẳng muốn gì hơn là trườn lên chiếc giường kiểu Hy Lạp và cuộn tròn như quả bóng, dẫu như thế có nghĩa là bỏ lỡ phần còn lại trong bữa tiệc lạ lùng của Eva Maria. Thế là, khi đám rước qua cửa phòng, tôi kín đáo tách ra khỏi nhóm và lẻn vào trong.




      Giường tôi vẫn còn ẩm vì những giọt nước thánh của tu sĩ Lorenzo, nhưng tôi chẳng quan tâm. dừng lại cởi giày, tôi đổ sụp lên tấm khăn trải, úp mặt xuống, tin chắc mình thiếp ngay lập tức. Miệng vẫn còn vị nho đen đăng đắng của Eva Maria, nhưng tôi còn sức mà ra ngoài đánh răng nữa. Tuy nhiên, lúc nằm đó đợi thiếp , tôi cảm thấy cơn ngây ngất của mình giảm dần, cho đến lúc mọi việc bất chợt ràng hoàn toàn. Căn phòng thôi chao đảo, và tôi có thể tập trung vào chiếc nhẫn ngón tay, tôi vẫn thể tháo ra, dường như nó tỏa ra năng lượng riêng. Lúc đầu, tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ, - thấy mình vẫn còn sống và và bị các sức mạnh hủy diệt làm hại, - nỗi sợ nhường chỗ cho trạng thái đề phòng náo nức. Hoặc là gì đó, tôi hoàn toàn biết chắc, nhưng tôi chợt hiểu rằng tôi thể bớt căng thẳng cho đến khi chuyện với Alessandro. Hy vọng rằng, bình tĩnh giải thích cho tôi và những kiện tối nay; nếu được như thế, chỉ cần ôm tôi trong vòng tay và để tôi náu ở đó lát, là tôi toại nguyện rồi.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tháo giày xong, tôi ra ban công chung, mong mỏi bắt gặp thoáng trong phòng. Chắc là chưa nằm và chắc – bất chấp mọi việc xảy ra tối nay – sẵn sàng đến nơi mà chúng tôi rời khỏi lúc chiều nay.




      Hóa ra, đứng ban công, ăn vận chính tề, tay đặt lên chấn song, chán nản nhìn vào đêm tối.




      Dù nghe thấy tiếng cánh cửa phòng tôi mở và biết tôi ở đó, vẫn quay lại, chỉ thở dài sâu và :




      - Chắc em cho là chúng tôi mất trí.




      - biết tất cả những việc này sao? – Tôi hỏi. – Rằng họ ở đây tối nay…tu sĩ Lorenzo và các thầy tu kia?




      Cuối cùng, Alessandro quay nìn tôi bằng cặp mắt còn đen tối hơn cả bầu trời lốm đốm sao ở đằng sau .




      - Nếu biết, đưa tới đây. – ngừng lại, rồi thẳng, - xin lỗi.




      - Đừng xin lỗi, - tôi , mong làm dịu nghiêm trang, lo lắng của . – Em còn cả quãng đời. Ai mà biết được? những người này…tu sĩ Lorenzo…phu nhân Chiara..xua đuổi các bóng ma lẩn quất, đây là việc mà các giấc mơ tạo nên.




      Alessandro lắc đầu, nhưng chỉ lần.




      - phải là giấc mơ của .




      - nhìn này! – Tôi giơ bàn tay lên. – Em lấy lại chiếc nhẫn của em!




      vẫn mỉm cười.




      - Nhưng đó phải là thứ em tìm. Em đến Siena để tìm kho báu. Đúng ?




      - Có lẽ chấm dứt lời nguyền của tu sĩ Lorenzo là thứ giá trị nhất mà em tìm thấy, - tôi ngược lại. – Em ngờ rằng vàng bạc châu báu có giá trị ở đáy mộ.




      - Vậy, đấy là việc em muốn làm sao? – xét nét nhìn tôi, băn khoăn xem tôi gì. – Kết thúc lời nguyền ư?




      - Đấy chẳng phải là việc chúng ta làm tối nay sao? -Tôi bước tới gần hơn – Xóa bỏ những điều xấu xa của quá khứ? Viết nên kết cục hạnh phúc? Trừng phạt em nếu em sai, ngoài việc chúng ta vừa kết hôn….hay việc gì đại loại thế.




      - Ôi, Chúa ơi! – lùa cả hai bàn tay vào tóc. – rất tiếc vì điều đó!




      Nhìn thấy bối rối của , tôi nén được cười rúc rích.




      - Vì đây coi là đêm cưới của chúng ta, ngượng thay cho thể xộc vào phòng em và tát lấy tát để em theo đúng kiểu Trung cổ! Thực ra, em định xuống để than phiền với tu sĩ Lorenzo ngay bây giờ đây… - Tôi làm ra vẻ định , nhưng nắm cổ tay tôi và kéo lại.




      - Em đâu hết, - , cuối cùng cũng đùa. – Lại đây, nàng…




      kéo tôi vào vòng tay và hôn cho đến lúc tôi thôi cười.




      Đến lúc tôi bắt đầu cởi khuy sơ mi của , mới .




      - Em có tin là vĩnh viễn ? – hỏi và giữ tay tôi lại




      Tôi chịu đựng cái nhìn của , ngạc nhiên vì chân thành của . Giơ cái nhẫn đại bàng giữa hai chúng tôi, tôi chỉ :




      - Vĩnh viễn bắt đầu từ rất lâu trước đây rồi.




      - Nếu em muốn, có thể đưa em về Siena và …để em lại mình. Ngay bây giờ.




      - Sau đó sao?




      vùi mặt vào tóc tôi.




      - xua đuổi các bóng ma lẩn quất nữa.




      - Nếu bỏ mặc em lúc này, - tôi thầm, rướn lên áp sát vào , - có thể sáu trăm năm nữa mới lại tìm thấy em. có sẵn sàng tiếp nhận rủi ro ấy ?




      Tôi choàng tỉnh giấc, trời vẫn chưa sáng, và thấy mỗi mình tôi giữa đống chăn gối lộn xộn. Có tiếng cú rúc dai dẳng, ám ảnh, vọng từ khu vườn bên ngoài, có lẽ chính nó phá vỡ giấc mơ của tôi và làm tôi tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ mới ba giờ sáng, các cây nến tắt rụi từ lâu. Lúc này, ánh sáng duy nhất trong phòng là ánh trăng rằm lọt qua các cánh cửa kiểu Pháp.




      Có khi tôi khờ dại, nhưng tôi sửng sốt vì thấy Alessandro rời khỏi giường tôi như thế này, trong đêm đầu tiên chúng tôi ở cùng nhau. Cách ôm tôi trước lúc chúng tôi ngủ thiếp khiến tôi ngỡ rằng bao giờ buông tôi ra nữa.

      Tôi vẫn còn ở đây, lẻ loi và phân vân, cảm thấy khô khát và nôn nao vì mọi thứ đập vào tôi lúc trước. Tôi bối rối thấy quần áo của Alessandro – cũng như của tôi – vẫn nằm sàn cạnh giường. Bật đèn, tôi kiểm tra cái bàn ở đầu giường và thấy để quên cả sợi dây da đeo viên đạn, chính tôi kéo qua đầu vài giờ trước.




      Quấn quanh người bằng trong những tấm ga trải giường trắng muốt là bó lụa xanh lơ, mỏng manh mà tôi để ý cho đến lúc này. Lạ lùng, tôi mở ra và mất lúc mới nhận ra đấy là cái gì, chắc vì tôi bao giờ ngờ nhìn thấy nó lần nữa. Nhất là ngay giường tôi. Đó là mảnh lụa thưởng từ năm 1340




      Thực thế là cho đến lúc này, tôi mới nhận thấy thứ đồ tạo tác vô giá ấy do người nào đó giấu trong các tấm khăn trải, quyết để tôi nằm lên . Nhưng là ai? Và vì sao?




      Hai mươi năm trước, mẹ tôi hành động rất cực đoan để bảo vệ mảnh lụa thưởng này và giao lại cho tôi; đến lượt tôi tìm thấy nó nhưng lại đánh mất ngay, rồi nó lại ở đây, ngay dưới người tôi, như cái bóng tôi thể giũ bỏ. Mới ngày hôm qua thôi, tại pháo đài Tentennano, tôi thẳng thừng hỏi Alessandro, xem có biết mảnh lụa thưởng ở đâu . Câu trả lời khó hiểu của là dù ở đâu, nó cũng trở nên vô nghĩa nếu thiếu tôi. Và bây giờ, lúc tôi ngồi đó, cầm nó trong tay, bất chợt mọi thứ xếp vào đúng chỗ.




      Theo nhật ký của danh họa Ambrogio, Romeo Marescotti thề rằng nếu thắng ở Palio 1340, chàng dùng mảnh lụa thưởng để trải giường cưới. Nhưng Salimbeni xấu xa làm mọi thứ để ngăn chặn Romeo và Giulietta được đêm bên nhau, và thành công.




      Cho đến bây giờ.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Có lẽ chính vì thế mà phòng tôi cứ thoang thoảng mùi nhang lúc tôi từ bể bơi trở về vào ngày hôm trước, tôi tự nhủ và giật mình vì cảm nhận được điều đó vào lúc ba giờ sáng. Có lẽ tu sĩ Lorenzo và các tu sĩ khác đích thân bảo đảm rằng mảnh lụa thưởng phải ở đúng nơi của nó… cái giường mà họ cho rằng tôi chia sẻ với Alessandro. Được nhìn nhận cách tôn vinh, mọi thứ trở nên vô cùng lãng mạn. Hội tu sĩ Lorenzo coi sứ mệnh của đời họ là giúp gia đình Tolomei và Salimbeni “hóa giải” các tội lỗi xưa cũ, để rốt cuộc, phá vỡ được lời nguyền của tu sĩ Lorenzo, vì thế tối nay mới có nghi thức đeo lại chiếc nhẫn ấn của Romeo vào ngón tay Giulietta và hủy bỏ con dao găm đại bàng cùng mọi tai ương của nó. Tôi có thể mong đợi những điều tốt đẹp trong việc đặt mảnh lụa thưởng vào giường mình; nếu văn bản tường thuật của danh họa Ambrogio là đúng , và của Shakespeare là sai, Romeo và Giulietta phải đợi đám cưới của họ quá lâu. Ai có thể chống lại nghi thức nho như thế?




      Nhưng đấy phải là vấn đề. Vấn đề là ai đặt mảnh lụa thưởng lên giường tôi ắt phải móc ngoặc với tên Bruno Carrera chết, vì vậy – trực tiếp hay gián tiếp – người ấy phải chịu trách nhiệm vụ tấn công Bảo tàng Cú khiến ông họ Peppo tội nghiệp của tôi phải nằm viện. Mặt khác, đây chỉ là ý thích lãng mạn bất chợt để tôi ngồi đây tối nay, với mảnh lụa thưởng trong tay. ràng có cái gì đó lớn hơn, hung hiểm hơn đe dọa.




      Bất ngờ, sợ có việc tồi tệ xảy ra với Alessandro, nên tôi ra khỏi giường. Lẽ ra phải lục tìm quàn áo mới, song tôi chỉ choàng vội vào bộ áo nhung đỏ nằm sàn và mở tung cánh cửa kiểu Pháp. Bước ra ban công, tôi hít đầy phổ bầu khí đêm mát mẻ cho tỉnh hẳn rồi mới vươn người ngó vào phòng Alessandro.




      Tôi nhìn thấy . Tuy vậy, đèn phòng vẫn bật, và trông như ra vội vã, kịp khép cửa lại.




      Mất vài giây thu hết can đảm, tôi đẩy cửa ban công của phòng và bước vào trong. Tuy giờ tôi cảm thấy gần gũi hơn bất cứ người đàn ông nào từng gặp, vẫn có tiếng nho trong đầu nhắc nhở rằng, ngoài diện mạo và những lời ngọt ngào, tôi biết gì về .




      Tôi đứng giữa phòng lát, ngắm nhìn cảnh vật. ràng đây chỉ là phòng dành cho khách, nhưng là phòng của , và nếu các thứ khác , tôi thích ngó nghiêng, ngắm các bức ảnh tường, những cái bình đựng đủ thứ lặt vặt kỳ lạ. Chỉ đến lúc định nhìn vào buồng tắm, tôi mới nhận ra những giọng xa xa, vọng từ nơi nào đó phía cánh cửa khép hờ ra hành lang trong nhà. Tuy nhiên, thò đầu qua ô cửa, tôi nhìn thấy ai hành lang hoặc trong đại sảnh bên dưới; tiệc được dọn dẹp sạch từ nhiều giờ trước, toàn bộ tòa nhà chìm trong bóng tối, còn lại gì ngoài đế nến lẻ loi lung linh trong góc tường.




      Bước hẳn ra ngoài hành lang ngoài, tôi cố xác định các giọng vọng ra gừ đâu, và kết luận rằng tôi có thể nghe thấy tiếng ấy ở trong phòng khác dành cho khách, hơi xa hơn, ở dưới hành lang. Mặc dù các giọng văng vẳng, - chưa kể đến đầu óc tôi hoang mang, tôi tin chắc nghe thấy Alessandro . Alessandro và người nữa. Tiếng khiến tôi vừa lo lắng vừa ấm lòng, và tôi biết thể quay lại ngủ, trừ khi nhìn thấy người rủ rê rời khỏi tôi đêm nay.




      Cửa vào phòng khép hờ, và tôi rón rén đến gần hơn, thận trọng tránh ánh sáng tràn ra nền đá hoa. Vươn người nhìn vào trong phòng, tôi có thể nhận ra hai người đàn ông và thậm chí còn vớ được mẩu chuyện của họ, tuy tôi hiểu họ gì. Alessandro ở đó, ngồi mặt bàn, mặc độc quàn jeans, trông rất căng thẳng so với lần cuối cùng tôi nhìn thấy . Nhưng khi người kia quay mặt sang , tôi hiểu ngay lý do. Người đó là Umberto.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :