1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Juliet - Anna Fortier (10c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đến nửa đêm, Janice và tôi mới về tới khách sạn Chisarelli. Chúng tôi vừa bước vào hành lang, gia đình Rossini đứng lên sau quầy lễ tân và đưa cho tôi xấp tin nhắn gấp lại.




      - Năm giờ chiều nay, đại úy Santini gọi điện, - ông thông báo, ràng có ý trách tôi ở trong phòng để nhận điện. – Từ lúc đó đến nay gọi thêm nhiều lần. Lần cuối cùng là – ông nhoài người nhìn đồng hồ tường, - mười bảy phút trước.




      Lẳng lặng lên cầu thang, tôi thấy Janice nhìn chằm chặp vào mớ tin nhắn của Alessandro trong tay tôi, ràng ta rất quan tâm xem tôi ở đâu. Tôi gắng hết sức chuẩn bị tinh thần cho chương tiếp theo trong cuộc thảo luận thể tránh khỏi của chúng tôi về tính cách và động cơ của . Nhưng vừa bước vào phòng, chúng tôi bắt gặp làn gió bất ngờ từ cửa ban công thổi vào, cánh cửa mơ toang với những dấu vết của cuộc đột nhập ngay trước mắt. Lo lắng, tôi vội kiểm tra nhưng giấy tờ nào trong hộp của mẹ tôi bị mất; chúng tôi để nó ở ngay kia, bàn, vì lúc này chúng tôi tin nó chẳng có gì giống bản đồ tìm kho báu.




      “Xin hãy gọi cho tôi, - Janice véo von lúc giở qua các tin nhắn của Alessandro, cái nọ tiếp cái kia. – Xin gọi lại cho tôi – có rảnh để ăn tối ? – có ổn ? – Tôi rất lo – Hãy gọi lại nhé – À tiện thể, tôi có bộ trang phục nữ giới…




      Tôi vò đầu bứt tai:




      - Chúng ta khóa cửa ban công trước khi à? Chị nhớ là có mà.




      - Có mất gì ? – Janice ném mớ tin nhắn của Alessandro lên giường khiến chúng bắn tung tứ phía.




      - , - tôi , - trước giấy tờ ở kia kìa.




      - Cộng thêm, - nó nhận xét và uốn éo người trước cửa sổ, - nửa lực lượng hành pháp ở Siena để mắt đến phòng chị.




      - Tránh khỏi chỗ đó! – Tôi quát và kéo nó ra.




      - sao? Ít nhất người ta biết chị ngủ với người đàn ông nào!




      Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo.




      - Gã đó, - Janice thở dài và lắc đầu, - là kẻ điên rồ. Hãy nhớ lấy lời em!




      - Tại sao? – Tôi vặc lại, lao đến cái ống nghe. – Vì ngẫu nhiên ấy thích tôi ư?




      - Thích chị ư? – ràng Janice bao giờ nghe bất cứ thứ gì nên suốt đời cứ giả nai, rồi nó rúc tiếng cười kéo dài như tiếng gáy, và chỉ ngừng lại khi tôi ném cái gối vào nó.




      - Xin chào, - tôi nhấc máy và cẩn thận che ống nghe, ngăn tiêngs em tôi vừa ngang ngược giậm chân thình thịch khắp phòng, vừa ngân nga giai điệu trong bộ phim kinh dị. Đúng là Alessandro, lo có chuyện xảy ra với tôi vì tôi gọi lại. Tất nhiên, hiểu là quá muộn để ăn tối, nhưng chí ít tôi có thể cho biết liệu ngày mai, tôi có đến dự bữa tiệc của Eva Maria ?




      - Vâng, mẹ đỡ đầu của tôi…- Janice nhại lại ở sau tôi – dù nữa, mẹ tôi…




      - Thực ra, tôi …- tôi bắt đầu, cố nghĩ ra mọi lý do hợp lý để từ chối lời mời. Nhưng hiểu sao, lúc này tất cả dường như đều có căn cứ vì tôi biết là Romeo. Rốt cuộc, và tôi là người cùng hội. Chẳng đúng thế sao? Danh họa Ambrogio và danh họa Lippi đồng ý như thế, cả Shakespeare cũng vậy. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ bị thuyết phục hoàn toàn rằng thực ra Alessandro đột nhập vào phòng tôi ở khách sạn. Chắc chắn đây phải là lần đầu tiên em tôi nhầm lẫn. Hoặc dối tôi.




      - nhé, - giục giã bằng giọng dỗ dành phụ nữ, và chắc là làm thế nhiều lần, - nó rất có ý nghĩa với mẹ tôi.




      Trong lúc đó, Janice vật lộn ầm ĩ với tấm rèm chắn bồn tắm, căn cứ vào tiếng động giả vờ bị đâm tử thương.




      - Tôi biết nữa…- tôi đáp, cố chặn những tiếng la hét của nó, - giờ mọi việc rất…rối trí.




      - Có lẽ cần chuyến nghỉ cuối tuần chăng? – Alessandro thẳng. –Eva Maria trông mong lắm đấy. Bà mời nhiều người. Những người biết cha mẹ .




      - thế ư? – Tôi cảm thấy tò mò xé toạc quyết tâm mỏng manh của mình.




      - Tôi đón lúc giờ nhé? – , coi ngập ngừng của tôi là đồng ý. – Và xin hứa, dọc đường tôi trả lời mọi câu hỏi của .




      Lúc Janice trở lại phòng, tôi tưởng trận cãi lộn, nhưng .




      - Tùy chị thôi, - nó , và nhún vai dường như bất cần, - nhưng chị đừng em cảnh báo trước.




      - Với em dễ, đúng ? – Tôi ngồi xuống mép giường, bỗng thấy kiệt sức. – Em đâu phải là Juliet.




      - Chị cũng phải, - Janice và ngồi xuống cạnh tôi. – Chị chỉ là có người mẹ kỳ cục. Giống như em vậy. Chị này, - nó vòng cánh tay ôm tôi, - em biết chị muốn đến bữa tiệc ấy. Thế cứ . Em chỉ mong…em hy vọng chị chỉ hiểu điều này theo nghĩa đen. Toàn bộ cái chuyện Romeo và Juliet ấy mà. Shakespeare tạo ra chị, và cũng sở hữu chị. Chỉ có chị thôi.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau đó, chị em tôi cùng nằm lên giường và đọc kỹ cuốn sổ của mẹ lần nữa. Bây giờ chúng tôi hiểu câu chuyện đằng sau pho tượng, những bức và vẽ người đàn ông ôm người phụ nữ có ý nghĩa sống động. Nhưng trong cuốn sổ hề có dòng nào chỉ dẫn cụ thể địa điểm ngôi mộ. Hầu hết các trang đều lộn xộn những phác họa và dòng chữ, chỉ có trang duy nhất viền quanh những bông hồng năm cánh và câu trích dẫn rất tao nhã trong Romeo và Juliet.




      Những gì che khuất trong cuốn sách của con




      Tận mắt ta tìm thấy chúng viết bên lề




      Hóa ra, đây là câu trích dẫn Shakespeare duy nhất trong toàn bộ cuốn sổ ghi chép, và làm cả hai chúng tôi ngừng lại.




      - Đấy là mẹ Juliet về Paris. – Tôi . Nhưng câu này sai. phải cuốn sách của con hoặc tận mắt ta, chính ra là cuốn sách này và tận mắt chàng.




      - Có khi mẹ hiểu sai? – Janice gợi ý. Tôi trừng trừng nhìn nó.




      - Mẹ hiểu sai Shakespeare ư? Chị nghĩ thế. Chị cho là mẹ có mục đích. Gửi thông điệp cho ai đó.




      Janice đứng dậy. Nó vốn thích những điều khó hiểu và bí mật, và lần đầu tiên từ cú điện của Alessandro, trông nó phấn khởi ra mặt.




      - Thế, thông điệp là gì? ràng là có người bị che khuất. Nhưng chúng ta có thể tìm ra ta, Đúng ?




      - Mẹ đến cuốn, -tôi , - và bên lề. Chị thấy có vẻ là cuốn sách.




      - chỉ cuốn sách, - Janice vạch ra, - mà là hai; cuốn sách của chúng ta và mẹ. Ở đây bà gọi cuốn sách của bà là mắt, em thấy có vẻ rất giống với cuốn vở nháp, - nó gõ lên trang guấy của cuốn sổ tay, - như trong cuốn này. Chị đồng ý ?




      - Nhưng chẳng có gì viết bên lề cả, - tôi giở qua cuốn sổ, và lúc này, lần đầu tiên, cả hai chúng tôi nhận ra những con số ghi ở mép các trang, dường như rất tùy tiện. Ôi lạy Chúa, em đúng! Sao lúc trước chúng mình nhìn thấy nhỉ




      - Vì chúng ta để ý, - Janice , cầm lấy cuốn sổ. – Nếu những con số này ám chỉ các trang và dòng, chị có thể gọi em là đồ bỏ .




      - Nhưng trang và dòng của cái gì? – Tôi hỏi




      đến với cả hai chúng tôi cùng lúc. Nếu cuốn sổ là cuốn sách của bà, quyển Romeo và Juliet bìa mềm – cuốn sách duy nhất trong hộp – là của chúng tôi. Số các trang và dòng nhắc đến việc chọn các đoạn trong vở kịch của Shakespeare. Rất phù hợp.




      Cả hai chúng tôi tranh nhau giành lấy cái hộp trước, Nhưng chẳng đứa nào thấy thứ muốn tìm. Chỉ đến lúc đó, chúng tôi mới vỡ lẽ nó biến mất từ khi chúng tôi rời khỏi phòng vào chiều hôm trước. Cuốn sách bìa mềm xơ xác còn ở đấy nữa.




      Janice lúc nào cũng ngủ rất say. Thói quen đó thường làm tôi khổ vô cùng vì nó có thể ngủ trong tiếng chuông báo thức réo mà thèm với tay tắt. Hơn nữa, phòng chúng tôi ở đối diện nhau qua hành lang, và chúng tôi thường để cửa khép hờ khi ngủ. Bà Rose xem xét tỉ mỉ các loại đồng hồ báo thức trong thành phố để tìm thứ có chuông réo ghê gớm, cho em tôi ra khỏi giường và học. Nhưng bà chẳng bao giờ thành công. Trong khi đó, cho đến khi vào đại học, tôi chỉ có chiếc báo thức màu hồng xinh xắn đặt giá đầu giường, còn Janice thử số máy móc công nghiệp mà Umberto đích thân sửa bằng bộ kìm quầy bếp, khiến chúng kêu như còi báo động sơ tán khỏi nhà máy năng lượng hạt nhân. Dù vậy, người duy nhất thức giấc – thường với tiếng kêu kinh hoàng – là tôi.




      Buổi sáng sau bữa tối với danh họa Lippi, tôi sửng sốt thấy Janice nằm ngủ, ngắm những tia sáng đầu tiên của buổi bình minh lên vào qua các cánh chớp.




      - Ác mộng à? – Tôi hỏi, nghĩ đến những bóng ma vô danh trong giấc mơ đuổi theo tôi suốt đêm khắp lâu đài, trông rất giống giáo đường Siena.




      - Em sao ngủ được, - nó đáp và quay mặt về phía tôi. – Hôm nay em phóng xe xuống ngôi nhà của mẹ.




      - Sao? Em định thuê ô tô à?




      - Em lấy lại chiếc mô tô. – Nó nhếch lông mày, nhưng đầu óc nó như để đâu đâu. – Cháu trai của Peppo quản lý bãi giữ xe bất hợp pháp. Chị muốn ?




      Nhưng tôi thấy nó thừa biết tôi muốn.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc giờ Alessandro đến đón tôi, tôi ngồi bậc thềm khách sạn Chiusarelli, túi đựng đồ nghỉ cuối tuần để bên chân, đùa giỡn với ánh nắng xuyên qua các cành mộc lan. Vừa thấy xe dừng lại, tim tôi bắt đầu rộn ràng, có lẽ vì là Romeo, có lẽ vì đột nhập phòng tôi hoặc hai lần, hoặc chỉ vì – như Janice – tôi cần có cái đầu biết kiềm chế. Dù muốn đổ tại nước ở Fontebranda, nhưng giờ đây, bạn có thể cãi rằng điên rồ của bắt đầu từ rất lâu, rất lâu trước đó. Ít nhất là sáu trăm năm trước.




      - Đầu gối bị sao thế? – hỏi lúc theo con đường dành cho người bộ và đứng lại ngay trước tôi, trông chẳng có gì là Trung cổ trong chiếc quần jeans và sơ mi tay xắn cao. Ngay Umberto cũng phải đồng ý rằng trông Alessandro rất đáng tin cậy dù ăn vận xuềnh xoàng, nhưng Umberto là kẻ bất lương siêu hạng, tại sao tôi vẫn sống theo quy ước đạo đức của ông ta?




      Nghĩ đến Umberto khiến lòng tôi đau nhói. Tại sao những người tôi quan tâm - có lẽ bà Rose là biệt lệ, bà là người theo quy chuẩn nào – lại luôn có khía cạnh tối tăm?




      Gạt những ý nghĩ ảm đạm sang bên, tôi kéo tà váy để che những vết tích từ vụ bò lồm cồm qua hầm Bottini hôm trước.




      - Tôi chỉ bị vấp thôi mà.




      Alessandro nhìn tôi với vẻ mặt hơi trêu chọc, nhưng gì. cúi xuống cầm túi của tôi, và lần đầu tiên tôi nhận ra con đại bàng Marescotti cánh tay . Có lẽ nó ở sẵn đó, đăm đăm nhìn vào mặt tôi lúc tôi uống nước trong bàn tay ở Fontebranda…Nhưng khi ấy, thế giới đầy những cám dỗ, mà tôi lại phải là người sành sỏi.




      kỳ cục vì tôi lại ở trong xe , và lần này ngồi ghế cạnh lái xe. Từ khi tôi tới Siena với Eva Maria, xảy ra biết bao chuyện – số hấp dẫn, số chẳng thú vị gì – phần nào vì có . Lúc chúng tôi ra khỏi thành phố, có chủ đề, và là chủ đề duy nhất nóng bỏng lưỡi tôi, nhưng tôi thể tự nêu ra. Vì dù nghĩ thế nào nữa, chắc chắn nó đưa chúng tôi trở lại nguồn gốc của mọi câu hỏi: Tại sao cho tôi biết là Romeo?




      Công bằng mà , tôi cũng kể cho Alessandro mọi thứ. Thực ra, - phải thành khẩn thừa nhận rằng – tôi chẳng kể gì cho những điều tra của tôi về pho tượng vàng, về Umberto và Janice. Nhưng ít ra tôi với tôi là ai ngay từ đầu, và điều đó làm tin tôi. Lẽ tất nhiên…tôi chỉ với tôi là Giulietta Tolomei để chặn phát ra tôi là Julie Jacobs, và chắc chắn nó có giá trị gì trong trò chơi đổ vấy tự mãn này.




      - Hôm nay ít quá, - Alessandro và liếc nhìn tôi lúc lái xe. – Tôi có cảm giác là tôi có lỗi với .




      - đừng bao giờ loanh quanh với tôi về Charlemagne, - tôi phản đối, che đậy bứt rứt trong lúc này.




      cười vang.




      - Thế ư? đừng lo, khi chúng ta đến Val d’Orcia, biết nhiều về tôi và gia đình tôi hơn muốn. Nhưng trước hết, hãy kể cho tôi nghe biết những gì, để tôi đỡ phải nhắc lại.




      - Ý là, - tôi cố hiểu tiểu sử của , nhưng thể, - tôi biết gì về gia tộc Salimbeni ư?




      Như thường lệ, mỗi khi tôi nhắc đến nhà Salimbeni, đều cười gượng. Tất nhiên, bây giờ tôi hiểu vì sao.




      - , hãy kể về gia đình kia, về nhà Tolomei. Hãy kể mọi thứ biết về chuyện xảy ra năm 1340.




      Và thế là tôi kể. Tôi kể cho nghe câu chuyện ghép lại từ lời thú nhận của tu sĩ Lorenzo, những bức thư của Giulietta gửi Giannozza, nhật ký của danh họa Ambrogio, và hề ngắt lời tôi lần nào. Khi đến đoạn kết của tấn thảm kịch ở pháo đài Tentennano, tôi thoáng phân vân có nên nhắc đến văn bản bằng tiếng Ý về việc phu nhân Mina bị ma ám và lời nguyền của tu sĩ Lorenzo hay và tôi quyết định . Nó quá kỳ dị, quá buồn, hơn nữa, tôi muốn sâu vào việc pho tượng có cặp mắt bằng đá quý lần nữa, sau khi phủ nhận thẳng thừng là hay biết gì tại đồn cảnh sát hôm đó, khi hỏi tôi lần đầu tiên.




      - Họ chết như thế, - tôi kết luận, ở pháo đài Tentennano.




      phải bằng dao găm và thuốc độc, mà bằng thuốc ngủ và ngọn giáo đâm vào lưng. Tu sĩ Lorenzo tận mắt nhìn thấy tất cả.




      - bịa ra bao nhiêu phần trăm trong chuyện này? – Alessandro , trêu chọc.




      Tôi nhún vai.




      - Mỗi chỗ tí. Chỉ lấp đầy những chỗ trống thôi. Cứ cho là để câu chuyện thú vị thêm. thay đổi các tình tiết chủ yếu, tuy…- Tôi nhìn , chỉ thấy nhăn nhó. – Gì thế?




      - Theo tôi, các tình tiết chủ yếu như hầu hết mọi người nghĩ, - . – Câu chuyện của , cả Romeo và Juliet, đều phải về tình . Mà về những mưu đồ chính trị, và lời phán truyền rất giản dị: khi người già đánh nhau, người trẻ chết.




      - Vậy ra, lãng mạn tí nào, - tôi tủm tỉm cười.




      Alessandro nhún vai.




      - Shakespeare coi đây là chuyện tình lãng mạn. Cứ xem cách ông miêu tả họ ra sao biết. Romeo hay than vãn, và Juliet mới là người hùng thực . Thử nghĩ mà xem. Chàng uống thuốc độc. Đàn ông kiểu gì mà lại uống thuốc độc? Nàng mới là người tự đâm mình bằng dao găm. Cung cách rất đàn ông




      Tôi khỏi bật cười.




      - Có lẽ Romeo của Shakespeare là thế . Nhưng Romeo Marescotti thực phải là người hay than vãn. Chàng rắn như đinh. – Tôi liếc nhìn để xem phản ứng, và bắt gặp mỉm cười. – Vì thế Giulietta chàng chẳng có gì là lạ.




      - Sao biết nàng ?




      - Thế chưa hiển nhiên sao? -Tôi cãi, hơi phật ý. – Nàng chàng đến mức khi bị Nino cám dỗ, nàng tự tử để giữ trọn lòng chung thủy với Romeo, dù họ chưa thực …amh biết đấy. – Tôi nhìn , khó chịu vì vẫn mỉm cười. – Có lẽ cho việc đó là buồn cười?




      - Cực kỳ buồn cười! – Alessandro lúc chúng tôi vượt ô tô khác. – nghĩ xem. Nino đến nỗi tệ…




      - Nino là kẻ tàn bạo!




      - Có thể, - phản bác, - rất tàn bạo giường. Sao thử tìm hiểu xem? Nàng có thể tự vẫn vào sáng hôm sau.




      - Làm sao có thể thế? – Tôi phản đối, thực bối rối. – Tôi tin định thế ! Nếu là Romeo, muốn Juliet …thử với Paris!




      cười to:




      - Thôi ! Chính bảo tôi là Paris kia mà! Giàu có, điển trai, và xấu xa. Lẽ tất nhiên tôi muốn Juliet thử tôi kia. – nhìn tôi và cười toe toét, thích thú thấy tôi cau có. – Paris thuộc loại gì ma tôi nên là kia chứ?




      Tôi kéo lại tà váy lần nữa.




      - tính xem chính xác bao giờ tới?




      - Khoảng chừng, - Alessandro và giảm số, - ngay bây giờ nhé?




      Tôi quá mải chuyện nên để ý đến chuyến , nhưng lúc này tôi thấy chúng tôi rời quốc lộ từ lâu và theo con đường trải sỏi hoang vắng, hai bên là những cây tuyết tùng xù xì, Con đường dẫn đến chân quả đồi cao, thay vì rẽ ngoặt, Alessandro lái vào bãi đỗ vắng vẻ và dừng xe.




      - Eva Maria sống ở đây à? – Tôi càu nhàu, hề thấy bóng ngôi nhà nào gần đó.




      - , - đáp, rồi xuống xe lấy chai rượu và hai cái cốc trong thùng xe, - đây là pháo đài Tentennano. Hoặc …là những gì còn lại của nó.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chúng tôi bộ suốt quãng đường lên đồi, cho đến khi tới chân pháo đài đổ nát. Theo miêu tả của danh họa Ambrogio, tôi biết vào thời xưa, tòa nhà này rất đồ sộ. Ông gọi nó là “ núi đá lởm chởm gớm guốc, là hang ổ khổng lồ của những con dã thú sợ sệt và những con chim ăn thịt người cổ xưa”. khó hình dung có thời trông tòa lâu đài ra sao, vì phần tòa tháp đồ sộ vẫn còn đứng đó, dẫu mục nát song hình như vẫn to lù lù trùm lên chúng tôi, nhắc chúng tôi nhớ đến sức mạnh từng có thuở.




      - Ấn tượng , - tôi và sờ tay lên tường. Cảm nhận được hơi ấm của gạch dưới bàn tay mình, tôi chắc là nó rất khác so với những gì Romeo và tu sĩ Lorenzo cảm thấy trong đêm mùa đông định mệnh đó, năm 1340. trái ngược giữa quá khứ và tại chưa bao giờ nổi bật như ở đây. Trở lại thời Trung cổ, đỉnh đồi này ồn ào những hoạt động của con người, giờ đây nó vắng lặng đến mức nghe thấy cả tiếng o o của những loài côn trùng bé xíu nhất. Quanh chúng tôi, những mảnh gạch kỳ cục mới bở xuống, như thể tòa nhà cổ kính này, bằng cách này hay cách khác, còn dùng được từ nhiều, rất nhiều năm trước, song vẫn lặng lẽ phập phồng như lồng ngực của gã khổng lồ ngủ.




      - Người ta quen gọi nó là “đảo”, Alessandro vừa giải thích vừa tản bộ. - Ở đây thường rất lộng gió, nhưng hôm nay , chúng ta gặp may đấy.




      Tôi theo con đường , nhiều đá, và chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra phong cảnh hùng vĩ của Val d’Orcia khoác sắc hè rực rỡ. Những cánh đồng vàng rực, những vườn nho màu lục trải dài mọi phía quanh chúng tôi, đây đó mảng xanh lơ hoặc đỏ thắm, là những đám hoa tràn lan đồng cỏ xanh tươi. Những cây bách cao ven các con đường ngoằn ngoèo, cuối mỗi con đường là nông trại. Bức tranh phong cảnh này khiến tôi ước giá mình đừng bỏ lỡ những giờ mỹ thuật ở lớp Mười , chỉ vì Janice dọa ghi tên học.




      - gì thoát được khỏi tay Salimbeni, - tôi nhận xét, giơ bàn tay lên che nắng. – Chắc bọn họ biết cách chọn địa điểm.




      - Nó có ý nghĩa chiến lược rất lớn, - Alessandro gật đầu. –Từ đây có thể chế ngự cả thế giới. -Hoặc ít ra là phần.




      nhún vai.




      - phần đáng chế ngự.




      trước tôi, Alessandro ngạc nhiênn ngắm tòa nhà trong tình trạng nguyên thủy nửa vời này, tay cầm chai Prosecco và cốc, ràng chẳng hề phải vội bật nút. Cuối cùng, chúng tôi dừng bước trong thung lung , cỏ dại và những cây cỏ thơm hoang mọc rậm rì. Lúc quay mặt về phía tôi, mỉm cười với vẻ hãnh diện trẻ thơ, tôi cảm thấy cổ họng mình thắt lại.




      - Tôi đoán nhé, - tôi , vòng tay ôm lấy người tuy chỉ có làn gió , - đây là nơi hẹn hò phải ? thấy nó chẳng hợp lắm với Nino sao?




      Trông bị xúc phạm .




      - ! phải thế đâu…Cậu tôi dẫn tôi đến đây khi tôi còn bé. – vung tay chỉ vào các bụi cây lúp xúp và những tảng đá mòn nằm rải rác. – Chúng tôi trận đấu kiếm ở ngay đây…tôi và em họ tôi, Malena. ấy…- Có lẽ nhận ra rằng bí mật to lớn của có thể bắt đầu bị lộ ra từ chi tiết hớ hênh nếu tiếp tục, đột ngột dừng lại và . – Từ ngày đó, tôi luôn muốn trở về đây.




      - mất thời gian dài, - tôi vạch ra và thừa hiểu rằng đây là trạng thái thần kinh kích động của tôi chứ phải tôi, và tôi làm điều này chẳng phải là thiện ý cho ai trong hai chúng tôi mà vì thích tán tỉnh. – Nhưng…tôi phàn nàn gì đâu. Nơi này đẹp lắm. nơi hoàn hảo để ăn mừng. – Thấy vẫn , tôi cởi giày ra và cứ chân tiến lên vài bước. – Vậy chúng ta ăn mừng vì lý do gì?




      Cau mày, Alessandro quay người ngắm phong cảnh, và tôi có thể thấy vật lộn với từ ngữ mà biết là trước sau gì cũng phải . Cuối cùng, khi quay lại, mọi vẻ tinh quái đùa bỡn mà tôi biết rất biến mất, thay vào đó, nhìn tôi với vẻ e ngại khổ sở.




      - Tôi cho rằng, - chậm rãi, - đây là lúc để đánh dấu khởi đầu mới.




      - khởi đầu mới cho ai?




      Lúc này, đặt chai rượu và cốc xuống lớp cỏ cao rồi tiến đến chỗ tôi.




      - Giulietta,- , giọng khẽ khàng, - tôi đưa đến đây để đóng vai Nino. Hoặc Paris. Tôi đưa tới vì đây là nơi câu chuyện chấm dứt. – đưa tay chạm vào mặt tôi với vẻ sùng kính, như nhà khảo cổ rốt cuộc tìm ra tạo tác quý giá sau khi dành cả đời để đào bới. – Và tôi cho rằng nó địa điểm tốt lành để bắt đầu. – thể hiểu hết vẻ mặt của tôi, thêm, giọng lo âu. – Tôi rất tiếc trước kia kể cho nghe. Tôi hy vọng phải ra điều này. vẫn hỏi vể Romeo và thực ra, ta là người như thế nào. Tôi hy vọng, - mỉm cười nuối tiếc, - rằng nhận ra tôi.




      Dù tôi biết điều cố thuật lại với tôi, nhưng vẻ trang nghiêm và căng thẳng của khoảnh khắc này vẫn gây cho tôi ấn tượng ngờ, và trong thâm tâm, tôi thể sửng sốt đến mức này nếu tới pháo đài Tentennano; nghe lời thú nhận của , tôi chẳng hiểu gì.




      - Giulietta, - cố tìm gặp mắt tôi, nhưng tôi né tránh. Tôi rất mong chờ cuộc chuyện này, từ khi biết là ai, và lúc này, khi việc đó diễn ra, tôi muốn lặp lặp lại những lời đó. Nhưng đồng thời, suốt hai ngày qua, tôi bị chỉ trích gay gắt vì xúc cảm của mình, và tuy biết chi tiết, tôi vẫn rất cần cảm nhận nỗi đau của tôi.




      - dối tôi.




      Thay vì đáp lại, tiến đến gần hơn.




      - Tôi chưa bao giờ dối về Romeo. Tôi với rằng, ta phải là người nghĩ.




      - Và bảo tôi tránh xa ta ra, -tôi tiếp, - tốt hơn là tôi nên bắt đầu với Paris. mỉm cười vì vẻ buộc tội giận dữ của tôi.




      - Chính là người bảo tôi là Paris…




      - Còn để tôi tin là thế!




      - Đúng, tôi làm thế, - dịu dàng chạm tay vào cằm tôi, dường như tự hỏi vì sao tôi chịu mỉm cười. – Vì chính muốn tôi là người đó. muốn tôi thành kẻ thù. Đó là cách duy nhất mà có thể hiểu tôi.




      Tôi há miệng phản đối, nhưng nhận ra đúng.




      - Suốt thời gian này, - Alessandro tiếp, hiểu rằng thắng thế, - tôi đợi khoảnh khắc của tôi. Tôi nghĩ, sau ngày hôm qua, ở Fontebranda, tôi tưởng vui. – Ngón tay cái của dừng lại ở khóe miệng tôi. – Tôi tưởng em..thích tôi.




      Trong khoảng lặng sau đó, cặp mắt khẳng định mọi điều và van nài tôi trả lời. Nhưng thay vì trả lời ngay tức , tôi đặt bàn tay lên ngực , và khi cảm thấy nhịp tim ấm áp của đập vào lòng bàn tay tôi, niềm vui ngây ngất, phi lý từ nơi tôi chưa hề biết trong lòng, sôi sùng sục, và rồi cuối cùng tìm ra con đường nổi lên bề mặt.




      - Em thích.




      Tôi bao giờ biết nụ hôn của chúng tôi kéo dài bao lâu.




      Nó là trong những khoảnh khắc mà nhà khoa học nào có thể quy thành con số. Nhưng cuối chàng, khi cõi trần thế từ nơi nào đó thân thiết rất xa quay trở lại, mọi vật tươi sáng hơn, đáng giá hơn bao giờ hết. Dường như toàn bộ vũ trụ đổi mới rất nhiều kể từ lần cuối cùng tôi nhìn thấy…hoặc có lẽ trước kia tôi chưa bao giờ nhìn nó chính xác.




      - Em rất mừng vì là Romeo, - tôi thầm, dụi trán vào trán , - nhưng dù thế, em vẫn…




      - Vẫn sao…?




      Tôi nhìn xuống, lung túng.




      - Em vẫn hạnh phúc.




      cười lặng lẽ, thừa hiểu điều tôi muốn cần thốt thành lời.




      - Lại đây…- kéo tôi ngồi xuống lớp cỏ cạnh . – Em làm quên mất lời hứa. Em rất giỏi việc đó!




      Tôi ngắm ngồi đó, cố tập trung tư tưởng.




      - Lời hứa gì cơ?




      - Kể cho em nghe về gia đình , - đáp, vô phương tự vệ. – muốn em biết mọi chuyện…




      - Nhưng em muốn biết mọi chuyện, - tôi ngắt lời rồi sà vào lòng .– phải lúc này.




      - Gượm ! – cố ngăn đôi bàn tay sàm sỡ của tôi nhưng vô hiệu. – trước hết, phải kể cho em nghe về…




      - Suỵt! Tôi đặt ngón tay lên môi , - trước hết, phải hôn em lần nữa.




      -…Charlemagne




      -…..có thể đợi. – Tôi bỏ ngón tay rồi chạm môi mình vào môi trong nụ hôn dài, để cưỡng lại. – chứ?




      nhìn tôi với vẻ của người che chở đơn độc, đối mặt với xâm chiếm táo bạo.




      - Nhưng muốn em biết em lâm vào chuyện gì.




      - Ôi, đừng lo, - tôi thầm, - em nghĩ là em biết thứ mình lâm vào…




      Sau k hi chống chọi được ba giây, quyết tâm của chịu lép vế, và kéo tôi áp chặt vào như kiểu người Ý vẫn cho phép.




      - Em chắc chứ?




      Việc tiếp theo tôi biết là thấy mình nằm trong lớp cỏ xạ hương dại thơm phức, cười khúc khích ngạc nhiên.




      - Giulietta …- Alessandro nghiêm nghị nhìn tôi. – mong em chờ cặp câu thơ theo vần.




      Tôi cười phá lên.




      - Tệ quá, Shakespeare chưa bao giờ viết bất cứ lời hướng dẫn nào về cách ái ân.




      - Tại sao? – dịu dàng hôn vào cổ tôi. – Em thực cho rằng ông già Willam là người cừ hơn sao?




      Rốt cuộc, phải thùy mị của tôi đặt dấu chấm hết cho vui vẻ, mà do phong cách hào hoa của dân Siena đến đúng lúc.




      - Em có biết, - Alessandro càu nhàu, ghìm tay tôi xuống đất nhằm cứu vãn những khuy áo còn lại của , - Columbus mất sáu năm mới tìm ra châu Mỹ ? – Lúc lơ lửng ở tôi, kìm nén đòi hỏi xác thịt, viên đạn lủng lẳng giữa chúng tôi như quả lắc.




      - Vì sao ông ta để lâu đến thế? – Tôi hỏi, thưởng thức cảnh chống chọi can đảm của nổi bật nền trời xanh biếc phía .




      - Ông ấy là quý ông Italy, - Alessandro đáp, tự với mình hơn là với tôi, - chứ phải là kẻ xâm lược.




      - Ôi chao, ông ta theo đuổi giàu có, - tôi , cố hôn vào quai hàm nghiến chặt của , - y như bọn chúng thôi.




      - Có thể ban đầu là thế. Nhưng sau đó…- với tay kéo lại tà váy của tôi cho thẳng thớm, - ông ấy phát ra nhiều thứ, nên thích thám hiểm bờ biển để tìm hiểu nền văn hóa lạ lùng và mới mẻ.




      - Sáu năm là quãng thời gian dài, - tôi phản đối, thực lòng muốn ngồi dậy. – Quá dài.




      - . – mỉm cười vì mời mọc của tôi. – Sáu trăm năm mới dài. Vì thế nghĩ em có thể nhẫn nại nửa giờ nghe kể chuyện.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Rốt cuộc, chai Prosecco hết lạnh lúc chúng tôi dùng đến nó, nhưng đó vẫn là cốc vang ngon nhất tôi từng uống. Nó có mùi mật ong và thảo dược dại, mùi tình và những dự kiến choáng váng, và lúc tôi ngồi đó, dựa vào Alessandro, còn dựa vào tảng đá mòn, tôi hầu như tin rằng đời tôi dài và tràn ngập niềm vui, vì cuối cùng, tôi tìm thấy hạnh phúc để những bóng ma của tôi được yên nghỉ.




      - biết em vẫn khó chịu vì với em là ai, - Alessandro , và vuốt tóc tôi. – Có khi em nghĩ rằng sợ em cái tên chứ phải con người. Nhưng ngược lại hòa toàn. sợ - và vẫn còn sợ - rằng khi nghe chuyện của , chuyện của Romeo Marescotti, em ước giá bao giờ gặp .




      Tôi há miệng định phản đối, nhưng để tôi .




      - Những điều ông họ Peppo của em về …đều là . chắc rằng các nhà tâm lý học có thể giải thích điều đó bằng những sơ đồ, nhưng trong gia đình , ai nghe theo các nhà tâm lý. Chúng tôi nghe ai hết. Chúng tôi, những Marescotti có nguyên lý riêng, và tin chắc là đúng – như em, - chúng trở thành những con rồng canh giữ pháo đài của chúng tôi, cho ai vào hoặc ra. – ngừng lại, rốt đầy cốc cho tôi. – Đây, còn lại là của em. còn phải lái xe.




      - Lái xe ư? – Tôi cười phá lên.- Chẳng giống với Romeo Marescotti mà Peppo kể với em chút nào! Em tưởng bị coi là bất chấp. Đây là thất vọng to lớn.




      - Em đừng lo…- kéo tôi vào gần hơn. – đền bù bằng nhiều cách khác.




      Trong lúc tôi nhấm nháp Prosecco, kể về mẹ , có thai từ năm mười bảy tuổi và cha là ai. Tất nhiên, ông ngoại Alessandro – ông già Marescotti - rất giận dữ. Ông đuổi con ra khỏi nhà, và mẹ phải đến ở với mẹ người bạn học cũ là Eva Maria Salimbeni. Khi Alessandro ra đời, Eva Maria trở thành mẹ đỡ đầu của , và bà mực đòi đứa bé phải được đặt tên theo đúng truyền thống, là Romeo Alessandro Marescotti, dù biết rằng ông già Marescotti tức sùi bọt mép vì đứa con hoang lại mang họ ông.




      Cuối cùng, năm 1977, mẹ đỡ đầu của Alessandro thuyết phục được ông ngoại cho phép con và cháu trai được về Siena lần đầu tiên, sau khi Alessandro ra đời, và cậu bé được rửa tội tại đài phun nước Aquila ngay trước dịp Palio. Nhưng trong năm đó, lãnh địa Đại bàng thua cả hai Palio, và ông già Marescotti tìm người để đổ tội. Khi nghe tin con đưa thằng cháu ngoại đến xem chuồng ngựa Aquila trước cuộc đua – và để nó sờ vào con ngựa, - ông già tin rằng đấy chính là nguyên nhân: thằng nhóc con hoang mang vận rủi đến cho toàn bộ lãnh địa. Ông gào thét bắt con mang ngay thằng bé về Rome, và được trở về nữa trước khi kiếm được tấm chồng. Mẹ làm thế. Bà về Rome và tìm được chồng, người đàn ông rất tử tế, sĩ quan cảnh sát nhà nước. người này cho Alessandro mang họ ông ta là Santini, và dạy dỗ như con đẻ, bằng tình thương và kỷ luật. Romeo Marescotti thành Alessandro Santini như thế.




      Nhưng hè nào, Alessandro cũng dành tháng về trang trại của ông bà ngoại ở Siena, làm quen với các em họ và tránh xa thành phố lớn. Đây phải là ý tưởng của ông ngoại hoặc mẹ , mà bà ngoại khăng khăng muốn thế. Điều duy nhất bà ngoại thuyết phục được ông già Marescotti là cho Alessandro đến cuộc đấu Palio. Mọi người – em họ, chú bác, dì, - đều , nhưng Alessandro phải ở nhà, vì ông ngoại vẫn sợ cậu bé mang vận rủi đến cho con ngựa Aquila. Thế là, Alessandro phải ở lại trang trại mình, và tạo ra Palio của riêng mình, cưỡi con ngựa thồ già chạy quanh. Sau này, học sửa mô tô và xe thể thao, và Palio của cậu trở nên mạo hiểm như vậy.




      Cuối cùng, Alessandro muốn về Siena, vì mỗi khi về, ông ngoại lại chì chiết về mẹ , là người bao giờ được về thăm quê vì lý do chính đáng. Alessandro học xong đại học rồi gia nhập cảnh sát như cha dượng và các em trai, làm mọi thứ để quên mình là Romeo Marescotti. Từ đó trở , chỉ xưng là Alessandro Santini, và cố xa Siena hết mức, đăng tên nhập ngũ mỗi khi có nhiệm vụ gìn giữ hòa bình ở nước khác. kết thúc việc này ở Iraq, hoàn thiện tiếng trong những cuộc cãi vã, la hét với những chủ thầu quân Mỹ và suýt bị thổi bay thành nhiều mảnh khi phiến quân phóng xe đầy chất nổ vào trụ sở cảnh sát ở Nassirihyah.




      Khi về thăm Siena lần cuối, kể với ai là ở đó, kể cả bà ngoại. Nhưng trong đêm trước Palio, đến khu chuồng ngựa. định đến, chỉ vì thể tránh xa. Cậu canh ngựa ở đó, và khi Alessandro là ai, cậu phấn khởi đến mức cho sờ vào chiếc áo choàng màu vàng đen mà dô kề mặc trong cuộc đua để lấy may.




      may, trong Palio ngày hôm sau, dô kề của Báo Sư tử - địa hạt đối thủ - mặc đúng chiếc áo đó, kìm con Aquila và kỵ sĩ chậm lại nên họ thua cuộc.




      Đến điểm đó của câu chuyện, tôi thể quay ngắt lại nhìn Alessandro.




      - định cho rằng đó là lỗi của đấy chứ?




      nhún vai.




      - còn biết nghĩ sao? đem vận rủi đến cho chiếc áo choàng của địa hạt, và bọn thua. Cậu cũng vậy. Từ đó trở , bọn thắng trong cuộc Palio nào nữa.




      - Trời ạ! – Tôi bắt đầu.




      - Suỵt!- đặt bàn tay lên miệng tôi. – Nghe .Sau đó, biệt thời gian dài, và chỉ trở lại Siena vài năm trước đây. đúng lúc. Ông ngoại rất ốm yếu. còn nhớ ông ngồi chiếc ghế dài nhìn ra vườn nho, và nghe thấy tiếng cho đến lúc đặt tay lên vai ông. Ông quay đầu lại và nhìn , ông bật khóc, ông rất mừng. Đó là ngày tốt lanh. Cả nhà ăn bữa tối linh đình, cậu bảo họ bao giờ để ra nữa. Ban đầu, chắc có muốn ở lại . Trước đó, chưa bao giờ định cư ở Siena, và có nhiều kỷ niệm buồn. cũng hiểu người ta ngồi lê đôi mách về mình nếu họ biết à ai. Dân chúng quên quá khứ, e biết đấy. Vì thế, chỉ bắt đầu bằng kỳ nghỉ phép. Nhưng rồi xảy ra chuyện. Aquila đấu trong Palio tháng Bảy, và với bọn , đó là cuộc đua thảm hại nhất từ xưa đến nay. Trong suốt lịch sử Palio, cho rằng từ trước đến giờ chưa từng có địa hạt nào thua theo kiểu khốn khổ đến thế. Đại bàng dẫn đầu suốt cuộc đua, nhưng đến đường vòng cuối cùng, Báo Sư tử lại dễ dàng vượt qua và giành phần thắng. – thở dài, nhớ lại khoảnh khắc đấy. – gì tệ hơn là thua Palio. Gia tộc Marescotti rất sửng sốt. Sau đó, gia tộc phải bảo toàn danh dự ở Palio tháng Tám, nhưng dô kề của địa hạt lại bị phạt. Tất cả bị phạt. Đại bàng được thi đấu năm sau, và cả năm sau nữa; gia tộc bị trừng phạt. Nếu em thích, có thể gọi đó là cạnh tranh chính trị, nhưng trong gia đình , mọi người còn thấy tệ hại hơn thế.




      Ông ngoại vô cùng hoang mang, khi biết tin hai năm nữa con Aquila mới được đua ở Palio và ông lên cơn đau tim. Ông tám mươi bảy tuổi. Ba ngày sau, ông qua đời. – Alessandro ngừng và ngoảnh . – ngồi bên ông suốt ba ngày đó. Ông rất giận mình phí phạm suốt thời gian trước, giờ ông muốn nhìn mặt càng nhiều càng tốt. Lúc đầu, tưởng ông giận lại mang đến vận rủi, nhưng sau đó ông bảo phải lỗi của . Đấy là lỗi của ông vì biết thông cảm sớm hơn.




      Tôi hỏi:




      - Chính xác thông cảm gì kia?




      - Mẹ . Ông hiểu chuyện xảy ra với mẹ là việc rồi. Cậu có năm con , có con trai. là đứa cháu trai duy nhất mang họ Marescotti. Vì khi sinh ra , mẹ chưa lấy chồng nên được đặt tên theo họ mẹ. Em hiểu ?




      Tôi ngồi thẳng dậy.




      - chán, phân biệt nam nữ…




      - Giulietta, xin em! kéo tôi lại, để dựa vào vai lần nữa. – Em bao giờ hiểu nếu chịu lắng nghe. Ông ngoại cho rằng có tai ương cổ xưa bừng thức sau nhiều thế hệ, và nó chọn vì tên của .




      Tôi cảm thấy lông cánh tay tôi dựng đứng lên.




      - Chọn …vì cái gì kia?




      - Chuyện này…- Alessandro , lại rót đầy cốc cho tôi, - bắt đầu từ Charlemagne.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :