1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Juliet - Anna Fortier (10c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 6.2






      bệnh dịch giáng xuống cả hai gia đình




      Tất cả các ngươi bỏ mạng trong lửa và máu.




      ------------oOo------------​




      LỜI NGUYỀN TƯỜNG




      Siena, 1370 Công nguyên




      Đây là câu chuyện ít người được nghe, vì nó bị các gia đình nổi tiếng có liên quan bưng bít. Chuyện bắt đầu với Thánh nữ Caterina, nổi tiếng có những quyền năng đặc biệt từ khi còn . Dân chúng Siena ốm đau từ khắp mọi nẻo đến với bé và được Thánh nữ chạm tay vào là khỏi. Khi là phụ nữ trưởng thành, và dùng hầu hết thời gian chăm sóc người ốm ở bệnh viện của Giáo đường Siena, Sanata maria della Scala, nơi bà có phòng riêng và cái giường.




      hôm, Thánh nữ Caterina được triệu đến lâu đài Salimbeni và khi tới, bà thấy mọi người trong nhà đều lo lắng đến phát ốm. Họ kể với bà rằng bốn đêm trước, lễ cưới huy hoàng được tổ chức ở đây, dâu là phụ nữ họ Tolomei, nàng Mina trẻ đẹp. Bữa tiệc rất linh đình, vì chú rể là con trai Salimbeni nên cả hai gia đình tụ tập, ăn uống, ca hát để đánh dấu hòa bình dài lâu.




      Nhưng đến nửa đêm, khi chú rể vào phòng tân hôn, dâu còn đó nữa. Chàng hỏi các người hầu, nhưng ai nhìn thấy nàng, khiến chàng rất sợ hãi. Chuyện gì xảy ra với Mina? Nàng bỏ trốn chăng? Hay nàng bị kẻ thù bắt cóc? Nhưng ai dám làm việc như thế với gia đình Tolomei và Salimbeni? thể nào. Chú rể chạy khắp nơi tìm dâu, lên gác, xuống gác, căn vặn đám gia nhân, lính gác, nhưng tất cả đều rằng Mina thể ra khỏi nhà mà ai nhìn thấy. Trái tim chàng cũng ! Chàng là thanh niên tốt bụng và khôi ngô. Nàng bao giờ trốn chạy chàng. Nhưng lúc này, chàng đành phải báo với phụ thân, và sau khi nghe cơ , ông ra lệnh cho cả nhà tìm Mina.




      Họ tìm kiếm nhiều giờ liền – trong phòng ngủ, trong bếp, cả trong chỗ ở của gia nhân – cho đến khi chim chiền chiện bắt đầu hót, cuối cùng họ đành từ bỏ. Nhưng khi ngày mới bắt đầu, người phụ nữ già nhất đám cưới, phu nhân Cecilia xuống cầu thang, thấy họ ngồi đó, nước mắt đầm đìa và đến cuộc chiến chống lại người này, người kia. Phu nhân Cecilia già cả lắng nghe rồi bảo họ




      - Hỡi những con người buồn bã, hãy với ta, và ta tìm ra Mina của các người. Có chỗ trong nhà mà các người ngó tới, và trong thâm tâm, ta cảm thấy con bé ở đó.




      Phu nhân Cecilia dẫn họ xuống, xuống mãi sâu dưới lòng đất, vào ngục tối cổ của lâu đài Salimbeni. Bà chỉ cho họ các cánh cửa được ai đó mở bằng chùm chìa khóa giao cho dâu trong lễ cưới, và bảo họ điều mà tất cả đều biết: từ nhiều năm nay, ai tới các hang động này vì sợ bóng tối. Các ông già trong đám cưới đều kinh hoàng, họ thể tin dâu mới lại được trao chìa khóa mọi cánh cửa bí mật, càng họ càng giận dữ và sợ hãi. Họ biết ở dưới đó tối tăm biết chừng nào, có nhiều việc xảy ra trong quá khứ từ trước khi có bệnh dịch, và bị quên lãng hẳn. Vì thế, những người đàn ông danh tiếng, tay cầm đuốc, theo phu nhân Cecilia mà dám tin vào mắt mình.




      Cuối cùng, họ đến căn phòng từ thời xa xưa dùng để tra tấn; lúc này phu nhân Cecilia dừng lại, tất cả cũng dừng lại, và họ nghe thấy tiếng khóc. hề do dự, chú rể cầm ngọn đuốc lao vào, và khi ánh sáng chiếu tới góc phòng xa nhất, chàng nhìn thấy dâu của mình ngồi sàn, trong bộ áo ngủ màu xanh lơ duyên dáng. Nàng run rẩy vì lạnh, và sợ hãi đến mức hét lên khi nhìn thấy những người đàn ông, vì nàng nhận ra ai, kể cả cha đẻ của nàng.




      Lẽ tất nhiên, họ nâng nàng dậy, đưa nàng lên căn gác sáng sủa, quấn nàng vào tấm chăn len, cho nàng nước uống và đủ thứ ngon lành để ăn, nhưng Mina chỉ lắc đầu và gạt phăng . Cha nàng cố chuyện với nàng, nhưng nàng ngoảnh nhìn ông. Cuối cùng, người cha tội nghiệp nắm lấy vai nàng và hỏi:




      - Con nhớ con là Mina bé bỏng của cha sao?




      Nhưng Mina đẩy ông ra, nhếch mép cười và , phải bằng giọng nàng mà là giọng độc ác như Thần Chết:




      - , - nàng , - ta phải là Mina của người. Tên ta là Lorenzo.




      Cả hai gia đình kinh hoàng biết bao khi nhận ra rằng Mina mất trí. Đám phụ nữ bắt đầu cầu nguyện Đức Mẹ Đồng Trinh Maria, còn đám đàn ông nguyền rủa nhau là người cha tồi, người em trai tồi, vì tìm thấy Mina quá muộn. Người duy nhất bình tĩnh là phu nhân già Cecilia, bà ngồi xuống cạnh Mina, vuốt ve toc nàng và cố gợi chuyện làm nàng lại.




      Nhưng Mina cứ lắc lư tới lui và nhìn ai, rốt cuộc, phu nhân Cecilia :




      - Lorenzo, Lorenzo thân mến của ta, ta là phu nhân Cecilia đây. Ta biết họ làm gì thầy rồi!




      Lúc này, Mina nhìn bà già và lại khóc. Phu nhân Cecilia ôm nàng và để nàng khóc nhiều giờ liền, cho đến lúc cả hai thiếp chiếc giường cưới. Mina ngủ liền ba ngày, nàng mơ những giấc mơ khủng khiếp, và khi tỉnh dậy, nàng đánh thức cả nhà bằng tiếng la hét kinh hoàng, cho đến khi cả hai gia đình quyết định cầu cứu Thánh nữ Caterina.




      Sau khi nghe hết câu chuyên, Thánh nữ Caterina hiểu rằng Mina bị ma ám. Nhưng bà sợ. Bà ngồi cạnh giường của nàng suốt đêm và cầu nguyện ngừng; đến sáng, Mina tỉnh lại và nhớ ra mình là ai.




      Cả nhà tràn ngập niềm vui, ai cũng ca ngợi Thánh nữ Caterina dù bà quở trách họ rằng chỉ Chúa Jesus mới đáng được hưởng ngợi ca. Nhưng dù cả nhà vui vẻ, phu nhân Mina vẫn phiền muộn và khi được hỏi vì sao, nàng rằng nàng có tin nhắn của Lorenzo gửi họ. Nàng được nghỉ ngơi cho đến khi nào nàng truyền xong lời nhắn nhủ đó. Có thể hình dung mọi ngườikinh hãi biết chừng nào khi nghe thấy nàng lại nhắc đến Lorenzo, hồn ma ám nàng, nhưng họ :




      - Chúng tôi sẵn sàng nghe lời nhắn.




      Nhưng phu nhân Mina thể nhớ ra tin nhắn, nàng lại cười khiến tất cả kinh hoàng. Có lẽ nàng lại mất trí lần nữa, họ thào với nhau bằng giọng lo lắng.




      Thánh nữ Caterina khôn ngoan đưa cho Mina cái lông ngỗng được nhúng mực và bảo:




      - Con thân mến, hãy để Lorenzo viết lời nhắn bằng bàn tay con.




      - Nhưng con biết viết! – Mina .




      - , - Thánh nữ Caterina truyền, - nếu Lorenzo biết, bàn tay thầy làm tay con chuyển động.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thế là Mina cầm lấy cái lông ngỗng và ngồi lát, đợi bàn tay nàng cử động, còn Thánh nữ Caterina cầu nguyện cho nàng. Cuối cùng, Mina đứng dậy, lời và ra cầu thang như người mộng du rồi xuống, xuống mãi, vào sâu trong tầng hầm, mọi người theo nàng. Khi đến căn phòng người ta tìm thấy nàng, nàng đến bức tường và bắt đầu đưa các ngón tay lên đó như viết, những người đàn ông cầm đuốc tiến tới theo dõi nàng làm gì. Họ hỏi nàng viết gì, nhưng Mina :




      - Đọc ! – Khi họ nhìn thấy chữ nàng viết, nàng bảo, - , ở ngay kia kìa, các người nhìn thấy ư?




      Thánh nữ Caterina nảy ra ý rất hay là phái chàng trai mang thuốc nhuộm và viết lại những lời viết lúc trước. Mina viết kín bức tường, tuy trước kia nàng hề học đọc học viết, và những lời nàng viết ra khiến tất cả những người đàn ông danh giá kia lạnh toát người vì kinh hoàng. Đây là thông điệp mà hồn ma Lorenzo nhờ bàn tay Mina viết ra:




      bệnh dịch giáng xuống cả hai gia đình. Tất cả các ngươi bỏ mạng trong lửa và máu






      Con cái các ngươi kêu khóc mãi mãi dưới ánh trăng mù mịt






      Cho đến khi các ngươi xóa bỏ mọi tội lỗi và quỳ gối trước Đức Mẹ Đồng Trinh. Và Giulietta tỉnh dậy, nhìn thấy Romeo của nàng.






      Khi Mina viết xong, nàng ngã vật vào vòng tay chú rể, gọi tên chàng và xin chàng đưa nàng ra khỏi phòng, vì nhiệm vụ của nàng kết thúc. Chàng làm đúng như thế, bật khóc vì nhõm, chàng bế nàng lên gác, lên phía ánh sáng, và từ đó trở phu nhân Mina bao giờ bằng giọng của Lorenzo. Nhưng nàng bao giờ quên việc xảy ra với mình, và muốn biết Lorenzo là ai, tại sao lại thông qua nàng, mặc dù cha đẻ và cha chồng làm đủ cách để che giấu với nàng.




      Phu nhân Mina là phụ nữ bướng bỉnh, Tolomei đích thực. nàng ngồi chuyện trò nhiều giờ với phu nhân Cecilia khi chồng nàng bận công việc, lắng nghe những chuyện về quá khứ và đặt ra nhiều câu hỏi. Dù lúc đầu ngần ngại, nhưng rồi Cecilia cũng hiểu rằng chuyển gánh nặng này cho người khác làm lòng bà thanh thản, vì thế chết theo bà.




      Phu nhân Cecilia kể rằng, nơi nàng viết lời nguyền lên tường chính là nơi thầy tu trẻ tên là Lorenzo viết đúng những câu ấy từ nhiều năm trước, bằng máu của chính thầy. Đó là căn phòng người ta giam giữ và tra khảo thầy đến chết.




      - Nhưng ai kia? – Mia hỏi, nàng vươn qua bàn, siết chặt bàn tay xương xẩu của phu nhân Cecilia trong tay mình. – Ai làm thế với thầy ấy, và tại sao?




      - người đàn ông, - phu nhân Cecilia , đầu bà gục xuống buồn bã, - người mà từ lâu ra muốn nghĩ đến, chính là cha ta.




      Phu nhân Cecilia giải thích, người này thống trị gia đình Salimbeni trong giai đoạn có bệnh dịch kinh hoàng, và như bạo chúa. số người biện hộ cho ông rằng, khi ông còn , những tên cướp Tolomei giết chết mẹ ông ngay trước mắt ông, nhưng đấy phải là cái cớ để ông cư xử như thế với người khác. Mà đó chính là kiểu Salimbeni hành xử. Ông tàn nhẫn với kẻ thù, nghiêm khắc với gia đình, bất cứ khi nào chán các bà vợ, ông nhốt họ ở vùng quê và ra lệnh cho gia nhân cho họ ăn đủ no. Họ vừa chết xong, ông liền cưới ngay vợ mới. Ông ta càng già , càng lấy vợ trẻ hơn, rốt cuộc ngay cả tuổi trẻ cũng làm ông ta hài lòng, và trong nỗi thất vọng, bỗng ông ta bùng cháy khao khát quái đản với thiếu nữ mà chính ông ra lệnh giết chết cha mẹ nàng. Nàng tên là Giulietta.




      Bất chấp thực tế là Giulietta bí mật hứa hôn với người khác, và Đức Mẹ Đồng Trinh Maria ban phúc cho đôi lứa, Salimbeni vẫn cưỡng hôn và trở thành kẻ thù kinh khủng nhất mà con người có thể có. Ai cũng biết Đức Mẹ Đồng Trinh Maria thích con người can thiệp vào kế hoạch của bà, và thực tế, toàn bộ chuyện này chấm dứt bằng những cái chết và đau khổ. chỉ cặp tình nhân trẻ tự vẫn, con trai cả của Salimbeni cũng bỏ mạng trong cuộc chiến đấu dữ dội bảo vệ danh dự cho cha mình.




      Vì những điều sỉ nhục và tai họa này, Salimbeni bắt giam và tra tấn tu sĩ Lorenzo, vì thầy bí mật giúp đỡ cặp tình nhân trẻ trong mối tình ngang trái của họ. Ông ta mời bác của Giulietta, ngài Tolomei, tới chứng kiến trừng phạt dành cho vị tu sĩ láo xược, dám phá hoại kế hoạch hợp nhất hai gia đình cừu địch bằng cuộc hôn nhân này. Tu sĩ Lorenzo viết lên tường, nguyền rủa họ: ngài Salimbeni và ngài Tolomei.




      Sau khi tu sĩ chết, theo thói quen Salimbeni chôn xác thầy dưới sàn phòng tra tấn. Ông ta ra lệnh cho gia nhân cạo sạch lời nguyền và quét vôi mới lên tường. Nhưng chẳng bao lâu, ông phát ra rằng những phương pháp này thể giũ sạch những tội ác gây ra.




      Vài đêm sau, tu sĩ Lorenzo xuất trong giấc mơ của ông ta, đe dọa rằng thứ xà phòng, vôi phấn nào có thể xóa sạch lời nguyền. Salimbeni vô cùng sợ hãi, cho đóng cửa phòng tra tấn cũ, nơi chứa sức mạnh tai họa tường, Giờ đây, bỗng nhiên, ông ta nghe thấy nhiều người ông ta đáng bị nguyền rủa và Đức Mẹ Đồng Trinh Maria tìm cách trừng phạt ông ta. Các giọng vang lên ở khắp nơi, phố, trong chợ, trong nhà thờ, ngay cả khi chỉ có mình, ông ta cũng nghe thấy. Thế rồi, đêm kia, có trận hỏa hoạn kinh hoàng thiêu rụi lâu đài Salimbeni, ông ta càng tin chắc đó là do lời nguyền của Lorenzo, rằng gia đình ông “bỏ mạng trong lửa và máu”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Vào khoảng thời gian này, những tin đồn đầu tiên về Cái Chết Đen (bệnh dịch hạch lan khắp châu Á và châu u ở thế kỷ XIV, giết chết hơn 50 triệu người. Muốn biết thêm chi tiết, đề nghị đọc Hỏa Ngục của Dan Brown) lan tới Siena. Những người hành hương từ phương Đông trở về, mang theo những tin tức về căn bệnh khủng khiếp có thể hủy diệt nhiều xóm làng và thành phố hơn cả đội quân thiện chiến, nhưng hầu hết dân chúng đều ngỡ nó chỉ nhằm đánh vào những kẻ ngoại đạo. Họ tin chắc rằng Đức Mẹ Đồng Trinh Maria trùm chiếc áo choàng che chở lên khắp thành Siena – như bà làm nhiều lần trước đây, - họ cũng tin rằng những lời cầu nguyện và nến thắp có thể kìm giữ tai họa ở ngoài vịnh, nếu nó lan qua đại dương.




      Nhưng Salimbeni từ lâu ôm ấp ảo tưởng là mọi thứ tốt đẹp diễn ra đều là hệ quả từ tài giỏi của ông ta. Giờ đây khi tai ương ập đến, đương nhiên ông ta cũng cho là do hành động của mình.Thế là ông ta bị ám ảnh rằng chỉ mình ông ta gây nên mọi thảm họa xảy ra xung quanh, và vì tội lỗi của mình mà bệnh dịch hạch đe dọa Siena. Trong lúc rồ dại, ông ta đào xác Giulietta và Romeo khỏi mảnh đất báng bổ thánh thần và xây cho họ ngôi mộ thiêng liêng nhất nhằm dập tắt những tiếng của dân chúng, hoặc chính xác hơn, là tiếng trong đầu đổ lỗi cho ông ta về cái chết của cặp vợ chồng trẻ mà tình dược Thượng Đế ban phước. Ông ta thiết tha muốn làm lành với hồn ma của Lorenzo đến mức dành nhiều đêm trân trân nhìn lời nguyền viết mảnh giấy da, cố tìm ra cách làm thỏa mãn cầu “xóa bỏ tội lỗi của ngươi và quỳ gối trước Đức Mẹ Đồng Trinh Maria”. Thậm chí, ông ta còn mời các giáo sư tài giỏi ở trường đại học về nhà và nghiên cứu làm thế nào để Giulietta “tỉnh dậy và nhìn thấy Romeo của nàng”., cuối cùng họ thảo ra kế hoạch.




      Họ , muốn giải lời nguyền, Salimbeni phải hiểu rằng giàu có là tai họa, và người có nhiều vàng phải là hạnh phúc. Các giáo sư thông thái vạch ra rằng, khi thừa nhận điều đó, ông ta tiếc nuối đem phần lớn tài sản hiến tặng dân chúng để giũ sạch tội lỗi. Nếu ông ta vui lòng đặt làm pho tượng đắt tiền, gần như chắc chắn hóa giải được lời nguyền, giúp chủ nhân của nó ít ra cũng ngủ ngon vào ban đêm, và hiểu rằng khi chính ông ta chịu hy sinh tiền bạc xấu xa là có thể mua lấy tha thứ cho toàn thể thành phố, mua lấy tín nhiệm để chống lại bệnh dịch theo lời đồn đại.




      Họ dặn phải đặt pho tượng ấy mộ Giulietta và Romeo, và phải dát vàng ròng, nguyên chất. Nó phải thể được cặp vợ chồng trẻ và phải làm sao cho nó trở thành thuốc giải lời nguyền của Lorenzo. Salimbeni phải lấy những viên ngọc quý mũ miện của dâu và dùng làm mắt của pho tượng: hai viên ngọc lục bảo gắn vào đầu Romeo, còn hai viên ngọc bích gắn vào đầu Giulietta, Và bên dưới pho tượng, phải khắc những dòng sau:




      Nơi đây yên nghỉ nàng Giulietta chân chính và chung thủy






      Nhờ tình thương và nhân từ của Chúa






      Nàng được Romeo, người chồng hợp pháp của nàng đánh thức






      Vào thời khắc đầy ân huệ thiêng liêng






      Bằng cách đó, Salimbeni có thể tái tạo giả khoảnh khắc phục sinh của họ, cho phép cặp tình nhân trẻ nhìn thấy nhau lần nữa và mãi mãi, cho phép mọi cư dân Siena nhìn thấy pho tượng và gọi Salimbeni là người hào phóng và ngoan đạo. Bên cạnh đó, muốn tăng thêm ấn tượng, Salimbeni phải vun đắp tiểu sử về lòng từ thiện của riêng ông ta, và tạo ra câu chuyện nhằm giải thoát ông ta khỏi mọi tội lỗi. Truyện phải kể về Romeo và Giulietta, phải đầy chất thơ và nhiều nhầm lẫn mà văn chương vốn rất khéo vận dụng, lại phải do người viết truyện giỏi thêm thắt những điều hư cấu dễ được chấp nhận và làm người ta ngất ngây mà quên buồn tẻ




      Với những người vẫn giữ mồm giữ miệng về tội lỗi của Salimbeni, họ buộc phải im lặng vì vàng dúi vào tay, hoặc vì xiềng xích lưng. Băng mọi cách như thế, tống khứ những cái lưỡi ác ý, Salimbeni hy vọng trở nên trong sạch trong mắt dân chúng và tìm cách để tên ông ta trở lại trong những lời cầu nguyện rót vào đôi tai Thượng Đế thiêng liêng của họ.




      Các giáo sư đại học khuyến cáo như thế, và Salimbeni rất hăng hái đáp ứng những đòi hỏi của họ. Trước hết, - theo lời khuyên của chính các giáo sư – là bắt họ im lặng trước khi họ có thể xấu ông ta. Thứ hai, ông ta thuê nhà thờ ở đại phương thêu dệt nên câu chuyện tình về hai người bất hạnh, cái chết thê thảm của họ chẳng phải lỗi của ai ngoài của chính họ, rồi đem truyền bá ở các lớp học đọc, hẳn là chuyện bịa đặt, mà vì trong chuyện bị bỏ qua đến mức đáng hổ thẹn. Cuối cùng, Salimbeni thuê họa sĩ giỏi, danh họa Ambrogio, giám sát việc đúc tượng. Ngay khi vừa xong – gắn các cặp mắt quý giá – ông ta cắt bốn lính gác ở nhà thờ suốt ngày đêm, bảo vệ cặp vợ chồng bất tử.




      Nhưng kể cả pho tượng và lính gác cũng thể kìm giữ nổi bệnh dịch ở ngoài vịnh. Hơn năm sau, nạn dịch khủng khiếp tàn phá Siena, phủ kín mụn nhọt đen sì lên các cơ thể khỏe mạnh và giết chết hầu hết những người nhiễm bệnh. Nửa dân số phải bỏ mạng, cứ người sống người chết. Rốt cuộc, đủ người sống sót để chôn xác chết; những đường phố đầy mùi thối rữa và máu mủ, những người còn sống sắp chết đói vì thiếu lương thực.




      Khi nạn dịch kết thúc, cuộc sống xã hội thay đổi. Màu u tối trong trí nhớ con người được xóa sạch, bất chấp hậu quả ra sao. Những người sống sót quá bận bụi với bao thứ thiếu thốn, chẳng quan tâm nhiều đến nghệ thuật, văn chương và các chuyện ngồi lê đôi mách, vì thế truyện về Romeo và Giulietta chỉ là tiếng vang yếu ớt từ cõi khác, thỉnh thoảng được nhớ tới nhưng chỉ là những mảnh rời rạc. Còn ngôi mộ biến mất vĩnh viễn, bị chôn vùi dưới núi xác chết và rất ít người hiểu được giá trị của pho tượng. Danh họa Ambrogio, người đích thân gắn những viên ngọc quý và là người duy nhất trong nhiều ngàn người ở Siena biết chúng là gì, cũng chết trong nạn dịch hạch.




      Sau khi nghe mọi điều phu nhân Cecillia kể về tu sĩ Lorenzo, Mina quyết định rằng vẫn còn thứ có thể làm cho vong hồn thầy nguôi giận. Thế là ngày, khi chồng nàng tỏ ra đặc biệt chiều chuộng nàng trước khi lên đường lo công việc, nàng ra lệnh cho sáu gia nhân thạo việc theo nàng xuống tầng hầm và nậy sàn phòng tra tấn cũ lên.




      Lẽ đương nhiên, các gia nhân chẳng vui vẻ gì với công việc oái oăm này, nhưng thấy chủ kiên nhẫn đứng cạnh lúc họ làm việc, giục giã và hứa hẹn nhiều điều ngọt ngào, họ dám phàn nàn.




      Suốt buổi sáng, họ tìm thấy nhiều mẩu xương chỉ của mà của vài người. Lúc đầu, việc tìm kiếm và quấy nhiễu người chết khiến họ nôn nao, nhưng khi thấy phu nhân Mina dù xanh xám mặt mày nhưng vẫn nhúc nhích, họ nhanh chóng khắc phục nỗi sợ và cầm dụng cụ tiếp tục công việc. Ngày trôi qua, tất cả bọn họ vô cùng khâm phục quyết tâm xua đuổi tà ma ra khỏi nhà của nữ chủ trẻ.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Khi thu thập tất cả xương cốt, phu nhân Mina sai dám gia nhân gói lại bằng vải liệm và đưa ra chôn cất ở ngĩa trang, trừ những di hài mới nhất mà nàng chắc là của tu sĩ Lorenzo. Chưa biết phải làm gì, nàng ngồi với di hài lúc, ngắm cây thánh giá bằng bạc trong bàn tay, cho đến khi hình thành kế hoạch trong đầu.




      Trước khi lấy chồng, Mina có giáo sĩ nghe xưng tội, người đàn ông sùng đạo và rất tốt từ thành phố Viterbo ở miền Nam tới, thầy hay nhắc tới giáo đường San Lorenzo của thành phố. Nàng tự hỏi, liệu đấy có đúng là nơi để gửi gắm di hài của tu sĩ, để những người em mộ đạo của thầy giúp thầy tìm thấy bằng an cuối cùng, cách xa Siena gây cho thầy bao nỗi thống khổ tả xiết?




      Tối hôm ấy, khi chồng nàng trở về, phu nhân Mina chuẩn bị mọi thứ. Di hài của tu sĩ Lorenzo đặt trong quan tài gỗ, sẵn sàng để chất lên xe ngựa và kèm theo bức thư gửi các linh mục ở San Lorenzo, giải thích để họ hiểu rằng đây là người xứng đáng được thoát khỏi những nỗi đau khổ. Việc duy nhất còn thiếu là được chồng nàng cho phép và vốc tiền để khởi hành chuyến liều lĩnh. Nhưng chỉ sau vài tháng kết hôn, Mina học được răng, đêm thú vị có thể moi được tất cả những thứ ấy từ người đàn ông.




      Sáng sớm hôm sau, khi sương mù chưa tan lâu đài Salimbeni, Mina đứng bên cửa sổ phòng ngủ và ngắm cỗ xe ngựa chở quan tài rời , nhằm hướng Viterbo, còn chồng nàng vẫn ngon giấc chiếc giường phía sau. Cây thánh giá của tu sĩ Lorenzo được cọ rửa sạch và đánh bóng, đeo cổ nàng. Bản năng mách bảo nàng đặt nó vào trong quan tài cùng di hài của vị tu sĩ, nhưng cuối cùng, nàng quyết định giữ lại như bằng chứng cho mối quan hệ huyền bí của họ.




      Nàng vẫn chưa hiểu vì sao thầy lại chọn cách qua nàng và buộc bàn tay nàng viết ra lời nguyền cũng như giáng bệnh dịch xuống gia đình nàng, nhưng nàng cảm thấy thầy làm thế vì lòng tốt, mách bảo nàng phải tìm cho ra cách hóa giải. Cho đến khi làm xong, nàng giữ cây thánh giá lại để nhắc nhở mình về những lời tường, về người đàn ông mà những suy nghĩ cuối cùng dành cho bản thân, mà cho Romeo và Giulietta.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 7.1






      cái tên




      Mà tôi biết phải xưng danh cùng nàng thế nào.




      Nàng tiên ơi, tôi căm ghét cái tên của tôi.




      ------------oOo------------



      Sau khi danh họa Lippi đọc xong, chúng tôi ngồi im lúc. Ban đầu, tôi định đưa bản tiếng Ý ra để chúng tôi nhắc đến chuyện Alessandro là Romeo nữa, nhưng giá mà tôi biết trước nó dẫn chúng tôi vào những chốn tối tăm như thế, tôi thà để nguyên trong túi xách.




      - Tội nghiệp tu sĩ Lorenzo, - Janice và uống cạn cốc vang, - kết cục chẳng vui vẻ gì cho thầy.




      - Tôi vẫn luôn nghĩ Shakespeare để tu sĩ thoát mọi khó khăn dễ dàng quá, - tôi , cố bằng giọng nhàng hơn. – Trong Romeo và Juliet, tu sĩ Lorenzo bị bắt quả tang lang thang trong nghĩa trang, xác chết ngổn ngang khắp nơi, kể cả việc công nhận thầy đứng đằng sau vụ tự tử kép bằng thuốc ngủ.. và chỉ thế thôi. Người ta cho rằng nhà Capulets và Montagues cố đổ trách nhiệm cho thầy.




      - Có lẽ thế , - Janice , - Cả sau đó nữa. “Có người được tha thứ và có người bị trừng phạt” …nghe như câu chuyện chưa hết màn hạ.




      - ràng là chưa hết. – Tôi liếc nhìn văn bản danh họa Lippi vừa đọc cho chúng tôi. – Theo mẹ tôi nó chưa chấm dứt.




      - Đây là thứ rất rối trí. – Nhà danh họa , ông vẫn khó chịu vì những hành vi độc ác của lão già Salimbeni. – Nếu tu sĩ Lorenzo viết lời nguyền này là , đúng những từ này, theo lý thuyết, nó tồn tại vĩnh viễn, trừ khi…- ông kiểm tra bản viết để tìm cho đúng “ngươi xóa bỏ tội lỗi của ngươi và quỳ gối trước Đức Mẹ Đồng Trinh Maria..và Giulietta tỉnh dậy, nhìn thấy Romeo của nàng”.




      - Được, - Janice , chưa bao giờ nó hâm mộ những câu thần chú mê tín lố lăng, - vậy, tôi có hai câu hỏi. : Ngươi ở đây là ai?




      - ràng là, - tôi xen vào, - người gọi “bệnh dịch giáng xuống cả hai gia đình các ngươi”. ràng là tu sĩ đến Salimbeni và Tolomei, những kẻ ở ngay tầng hầm này, tra tấn thầy. Vì em và chị thuộc họ Tolomei, nên chúng ta cũng bị nguyền rủa.




      - Nghe chị kìa! – Janice cáu kỉnh. – Thuộc họ Tolomei! cái họ làm nên khác biệt gì?




      - chỉ là họ, - tôi , - Còn gien di truyền và dòng họ. Mẹ có gien, còn cha có họ. còn nhiều chỗ cho chúng ta ngọ nguậy.




      Janice vui vì lý lẽ của tôi, nhưng nó làm gì được?




      - Đủ rồi, - nó thở dài. – Shakespeare nhầm. Chẳng bao giờ có Mercutio chết vì Romeo và gây ra tai họa cho mình và Tybalt; lời nguyền ấy là của tu sĩ Lorenzo. Hay đấy. nhưng tôi còn câu hỏi khác, đó là: “nếu như các vị thực tin vào lời nguyền này, rồi sao? Sao có người lại ngớ ngẩn đến mức nghĩ rằng có thể ngăn chặn nó? Ở đây, chúng ta đến ăn năn. Chúng ta đén việc xóa bỏ những tội lỗi chết tiệt của họ! Vậy …bằng cách nào đây?




      Giả sử là ta có thể khai quật mộ của lão Salimbeni và làm lão thay đổi ý kiến, và..và…và lôi lão tới giáo đường để lão có thẻ quỳ gối trước ban thờ hay bất cứ thứ gì? Hâm! – Nó nhìn cả hai chúng tôi vẻ gây gổ, dường như nhà danh họa và tôi làm cho nó gặp phải vấn đề rắc rối này. – Tại sao chúng ta bay thẳng về nhà và để lời nguyền ngu ngốc ấy lại đây, ở Italy này? Tại sao chúng ta phải quan tâm kia chứ?




      - Vì mẹ quan tâm, - tôi , đơn giản. – Đây là việc mẹ muốn: tìm hiểu đến cùng và chấm dứt lời nguyền. giờ, chúng ta phải làm điều đó vì bà. Chúng ta nợ bà việc ấy.




      Janice chĩa nhánh hương thảo vào tôi:




      - Hãy cho phép em tự trích dẫn: chúng ta chỉ nợ bà mạng sống thôi.




      Tôi sờ cây thánh giá đeo cổ mình.




      - Đấy chính xác là điều chị muốn . Nếu chúng ta muốn sau này sống vui vẻ, – theo ý mẹ - chúng ta phải chấm dứt lời nguyền. Em và chị, Giannozza ạ. Chẳng còn lại ai làm việc này nữa.




      Theo cách nó nhìn tôi, tôi có thể thấy dao động của nó, biết rằng tôi đúng, hoặc ít ra tôi việc có sức thuyết phục. Nhưng nó thích thế.




      - Chuyện này xa xôi quá, - nó – nhưng thôi, cứ cho là trong thời gian nào đấy thực lời nguyền, và nếu chúng ta ngăn chặn được, nó giết chết chúng ta nhưu giết cha mẹ. Vấn đè còn lại là làm cách nào? Làm thế nào để chúng ta chặn nó lại?




      Tôi liếc nhìn nhà danh họa. Mọi tối ông thường sẵn sàng giúp đỡ - và luôn luôn thế - vậy mà giờ đây ông buồn trả lời câu hỏi của Janice.




      - Chị biết, - tôi thú nhận, - nhưng chị ngờ pho tượng vàng có vai trò nào đấy. Có lẽ cả con dao găm và mảnh lụa thưởng cũng thế, dù chị hiểu vì sao.




      - Thôi thôi! – Janice giơ cả hai tay lên. – Bây giờ chúng ta tưởng tượng đấy! …Ngoài việc chúng ta có chút manh mối gì về việc pho tượng ở đâu. Câu chuyện chỉ rằng Salimbeni “ xây cho họ ngôi mộ linh thiêng nhất” và cắt cử lính gác ở “nhà thờ”, nhưng có nghĩa là ở bất cứ đâu! Thế nên…chúng ta biết pho tượng ở chỗ nào, còn chị mất cả con dao găm lẫn mảnh lụa thưởng rồi! Em rất lạ là chị cố đeo cây thánh giá đó, nhưng em ngờ là nó chẳng có ý nghĩa quái quỷ gì!




      Tôi nhìn danh họa Lippi.




      - Ông có cuốn sách đến cặp mắt của Juliet và ngôi mộ…ông có chắc nó là ở đâu ? Khi chúng ta đến việc này, ông bảo tôi hỏi Romeo.




      - Thế hỏi chưa?




      - Chưa! Lẽ tất nhiên là chưa! – Tôi cảm thấy cơn uất lại trào lên, nhưng biết rằng thể đổ lỗi cho họa sĩ về mù quáng của mình. – Mãi đến chiều nay tôi mới biết ta là Romeo mà.




      - Thế lần gặp sau, sao hỏi ấy? – danh họa Lippi , như thể chẳng có gì dễ dàng, thẳng thắn hơn việc đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :