1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Juliet - Anna Fortier (10c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 5.5






      Nhiều khi những kẻ sắp chết




      Hoạt bát hẳn lên! Những người chăm sóc họ gọi đó là




      Ánh chớp trước cái chết. Ôi liệu ta có thể




      Gọi đây là ánh chớp nhỉ?




      ------------oOo------------



      Siena, 1340 Công nguyên




      Pháo đài Tentennano là công trình kiến trúc kinh khủng. Nó như con chim kền kền đậu quả đồi ở Val d’Orcia rình xác thối. Những bức tường đồ sộ được xây để chống lại vô số cuộc bao vây và tấn công của quân thù, xét về cung cách và đạo đức các chủ nhân của nó, các bức tường này cần quá dày.




      Suốt chặng đường tới đây Giulietta tự hỏi vì sao Salimbeni lại tử tế với nàng thế, gửi nàng về miền quê, cách xa hẳn ông ta. Hôm trước, lúc ông ta đứng trong mảnh sân bên ngoài lâu đài Salimbeni tiễn nàng với vẻ nhân từ, nàng băn khoăn liệu có phải lời nguyền rủa làm ông ta ân hận vì những việc làm, và gửi nàng xa là cách đền bù mọi nỗi đau ông ta gây ra?




      Trong tâm trạng đầy hy vọng, nàng quan sát ông ta tiễn biệt con trai Nino – người hộ tống nàng tới Val d’Orcia – và ngỡ nhìn thấy tình thương thực trong mắt Salimbeni lúc ông ta chỉ dẫn lần cuối về đường .




      - Chúa phù hộ cho con, - Salimbeni khi Nino nhảy lên yên con ngựa gã cưỡi ở Palio, - đường và hơn nữa.




      Nino đáp lại; thực ra, gã hành động như thể cha gã ở đây, và vì mọi độc ác, đồi bại của ông ta, Giulietta vẫn cảm thấy rất bối rối – dù thoáng qua – về Salimbeni.




      Nhưng sau đó, nhìn thấy phong cảnh pháo đài Tentennano qua cửa xe, nàng bắt đầu hiểu ý đồ của Salimbeni khi gửi nàng tới đây, và biết rằng đó chẳng phải là cử chỉ tử tế gì, mà chỉ là hình phạt mới và khôn khéo hơn mà thôi.




      Nơi này vốn là pháo đài. ai có thể vào trong nếu phải là người ở đấy, và ai rời được khỏi đó nếu được phép. Cuối cùng, nàng hiểu người ta có ý gì khi ám chỉ những người vợ trước của Salimbeni bị gửi ra “đảo”; pháo đài Tentennano là nơi có cách nào để trốn thoát, từ khi chết.




      Giulietta rất ngạc nhiên thấy hầu đến ngay lập tức và đốt lò sưởi trong phòng nàng, giúp nàng cởi quần áo đường. Hôm đó là ngày đầu tháng Chạp lạnh giá, sau cuộc hành trình dài, đầu các ngón tay nàng trắng bệch và tê cóng. Lúc này nàng vận bộ áo váy bằng len, đôi dép khô ráo, xoay người trước ngọn lửa, cố nhớ lại lần cuối cùng nàng cảm thấy thoải mái là khi nào.




      Mở mắt, nàng nhìn thấy Nino đứng ở cửa, thăm hỏi nàng ân cần ngờ. Nàng nghĩ, quá tệ nếu gã là tên vô lại như cha, vì gã là thanh niên điển trai và có năng lực, nàng có thể mỉm cười với gã dễ dàng hơn và có lẽ nên thế, ràng là gã cân nhắc sức nặng của lương tâm.




      - Tôi có thể, - giọng gã thân mật như sàn nhảy, - mời xuống nhà ăn tối cùng tôi ? Tôi biết suốt ba tuần qua, ăn cơm mình, và tôi xin lỗi, thay mặt cho gia đình thô bạo của tôi. – Thấy nàng ngạc nhiên, gã mỉm cười quyến rũ. – dừng ngại. Tôi cam đoan với , chỉ có chúng ta thôi.




      Và đúng thế . Mỗi người ngồi ở đầu bàn ăn dài mà hai mươi người có thể ngồi thoải mái, Giulietta và Nino lặng lẽ ăn gần hết bữa, thỉnh thoảng mắt họ gặp nhau qua cây đèn nến. Mỗi khi thấy nàng nhìn gã, Nino lại mỉm cười, rốt cuộc Giulietta thu hết cam đảm cần thiết để lên những lời đọng mãi trong trí nàng:




      - giết họ Tebaldo của tôi ở Palio phải ko?




      Nụ cười của Nino biến mất.




      - Tất nhiên là . Sao tôi có thể làm việc đó?




      - Vậy ai làm?




      Gã nhìn nàng tò mò, nhưng ràng những câu hỏi của nàng chẳng hề khiến gã bối rối.




      - thừa biết là ai làm rồi. Mọi người đều biết.




      - Vậy mọi người có biết, - Giulietta ngừng lại để giọng khỏi run, - cha làm gì Romeo ?




      Thay vì trả lời, Nino đứng dậy và men bàn ăn tới chỗ Giulietta ngồi. Gã quỳ xuống cạnh nàng và cầm bàn tay nàng đúng kiểu hiệp sĩ cầm tay trinh nữ trong cơn đau khổ:




      - Tôi có thể làm thế nào để bù đắp việc xấu xa mà cha tôi làm ? – Gã ép bàn tay nàng lên má gã. – Tôi có thể làm thế nào để che khuất ánh trăng giận dữ chiếu sáng dòng họ của tôi? Xin hãy cho tôi biết, thưa tiểu thư quý, tôi có thể làm gì để vừa lòng nàng?




      Giulietta nhìn mặt gã rất lâu, rồi giản dị:




      - có thể để tôi .




      Gã nhìn nàng, lúng túng, chắc mình nghe đúng những gì nàng .




      - Tôi phải là vợ của cha , - nàng tiếp. – cần giữ tôi ở đây. Hãy để tôi , và tôi bao giờ làm phiền nữa.




      - Tôi xin lỗi, - lần này, Nino ép bàn tay nàng lên môi gã, - nhưng tôi thể làm thế.




      - Tôi biết, - Giulietta và rụt tay lại. – Vậy hãy để tôi về phòng mình. Như thế tôi rất hài lòng.




      - Tôi đồng ý, sau cốc vang nữa. – Nino và đứng dậy. Gã rót thêm vang vào cốc mà nàng mới chỉ chạm môi. – ăn gì nhiều. Chắc còn đói? – Khi nàng trả lời, gã mỉm cười. – biết , sống ở đây có thể rất dễ chịu. khí trong lành, thức ăn ngon, bánh mì tuyệt vời, chứ phải thứ rắn như đá chúng tôi dọn ra khi ở nhà, và…- gã dang rộng cánh tay – người bạn thú vị. Mọi thứ thú vị đều là của . chỉ cần hưởng thụ tất cả thôi.




      Chỉ đến khi gã đưa mời cốc vang, vẫn mỉm cười, Giulietta bắt đầu hiểu đầy đủ ý nghĩa trong lời của gã.




      - sợ cha gì sao? – Nàng khẽ và cầm cốc.




      Nino cười to:




      - Tôi cho rằng cả hai chúng ta tận hưởng đêm và nghĩ đến cha tôi. – Gã nhoài qua bàn, đợi nàng uống hết cốc vang. – Tôi tin rằng thấy tôi chẳng có gì giống ông ta.




      Đặt cốc xuống, Giulietta đứng dậy.




      - Cảm ơn vì bữa ăn và quan tâm ân cần, - nàng . – Nhưng giờ đến lúc tôi lui, và chúc ngủ ngon…




      bàn tay túm lấy cổ tay nàng, ngăn nàng rời .




      - Tôi phải là người đàn ông thiếu cảm xúc, - cuối cùng Nino cách đáng sợ. – Tôi biết đau khổ, và tôi mong muốn khác . Số phận buộc chúng ta ở đây cùng nhau….




      - Số phận ư? – Giulietta cố giằng ra nhưng thể. – định là cha ?




      Lúc nào Nino bỏ hết những kiểu cách vờ vĩnh và nhìn nàng với vẻ chán ngán.




      - thấy tôi hào phóng lắm sao? Hãy tin tôi, tôi bị ép phải làm thế. Nhưng tôi thích . xứng đáng được thế. – Gã buông cổ tay nàng. – Giờ , làm bất cứ thứ gì đàn bà làm, còn tôi nhất định đến chỗ . – Gã cười, trơ tráo. – Tôi hứa, lúc nửa đêm thấy tôi gớm ghiếc lắm đâu.




      Giulietta nhìn thẳng vào mắt gã, nhưng chỉ thấy quyết tâm.




      - Tôi có thể hoặc làm gì để thuyết phục làm khác ?




      Nhưng gã chỉ cười và lắc đầu.






      Khi Giulietta trở về phòng, ở chỗ rẽ nào cũng có lính gác. Và mặc dù là được bảo vệ, song cửa phòng nàng hề có khóa hoặc chốt, chẳng có cách nào giữ được Nino ở ngoài.




      Mở cánh chớp nhìn ra màn đêm lạnh giá bên ngoài, nàng ngước nhìn các vì sao, sửng sốt vì chúng nhiều vô hạn và sáng ngời. Là Thượng đế dành cảnh tượng đẹp rực rỡ này cho mình nàng, và hình như cho nàng cơ hội rốt cuộc rót đầy vẻ đẹp vào tâm hồn trước khi rời bỏ tất cả.




      Nàng thất bại trong mọi trù tính. Cả hai dự định: chôn cất Romeo và giết Salimbeni đều vô tích , và nàng phải kết luận rằng, nàng giữ mình còn sống chỉ để bị lạm dụng. Niềm an ủi duy nhất của nàng là họ thể hủy bỏ lời thề của nàng với Romeo dù họ cố gắng; nàng bao giờ thuộc về người nào khác. Romeo là chồng nàng, và vẫn chưa là chồng. Trong khi tâm hồn họ đan kết, thân xác họ bị cái chết chia lìa. Nhưng lâu nữa. Mọi việc nàng phải làm là giữ chung thủy đến tận cùng, và có lẽ, nếu tu sĩ Lorenzo với nàng, nàng đoàn tụ với Romeo ở thế giới bên kia.




      Để các cánh cửa chớp mở, Giulietta đến chỗ hành lý của nàng. Quá nhiều váy áo, quá nhiều đồ trang điểm…nhưng giấu trong chiếc dép gấm thêu kim tuyến là thứ duy nhất nàng muốn có. Đó là lọ nước hoa , để ở giá đầu giường tại lâu đài Salimbeni, nhưng nàng sớm quyết định dùng vào việc khác.




      Sau khi cưới, đêm nào bảo mẫu già cũng mang cho nàng thìa thuốc ngủ, cặp mắt bà ta ngấm ngầm đầy vẻ thương xót.




      - Há miệng ra, - bà ta , giọng kiên quyết, - và ngoan nào. muốn có những giấc mơ hạnh phúc hay nào?




      Vào lần đầu, ngay khi bà bảo mẫu ra khỏi phòng, Giulietta mau lẹ nhổ thuốc vào cái bô đựng nước tiểu, quyết ngủ, để nếu Salimbeni mò đến giường, nàng có thể nhắc lại lời nguyền rủa.




      Nhưng sau vài đêm đầu, nàng dốc sạch lọ nước hoa hồng mà phu nhân Antonia cho nàng lúc chia tay, và nàng nhổ thuốc ngủ được cấp hàng đêm vào lọ.




      Thoạt đầu, nàng nghĩ thứ dung dịch này là vũ khí chống lại Salimbeni, nhưng khi những lần ghé đến phòng nàng của ông ta thưa dần, cái lọ để giá đầu giường còn mục tiêu định, ngoài việc nhắc nhở Giulietta rằng khi nó đầy, chắc làm người nào uống hết phải chết.




      Nàng nhớ lại từ khi còn bé tí, nàng nghe nhiều câu chuyện tưởng tượng về những người phụ nữ tự tử bằng thuốc ngủ khi thất tình. Dù mẹ nàng ra sức cấm các con nghe chuyện ngồi lê đôi mách, nhưng ngôi nhà có quá nhiều đầy tớ, họ thích thú khi thấy các bé tròn xoe mắt lắng nghe. Thế là nhiều buổi chiều, Giulietta và Giannozza ở trong các rãnh luống cúc kín đáo, lần lượt đứa giả chết đứa kia đóng vai người hoảng hốt phát ra xác và cái lọ rỗng . lần, Giulietta nằm im và phản ứng lại rất lâu, đến nỗi Giannozza tưởng chị mình chết .




      - Giu – Giu? – Nó gọi và kéo tay Giulietta. – Thôi ! Đừng đùa nữa. Em xin chị!




      Rốt cuộc, Giannozza bật khóc và mặc dù cuối cùng, Giulietta nhỏm dậy và cười, Giannozza vẫn nguôi. Nó khóc suốt buổi chiều và tối, bỏ cả cơm Từ đó hai chị em chơi trò ấy nữa.




      Trong lúc bị giam hãm ở lâu đài Salimbeni, có những ngày nàng ngồi, tay cầm cái lọ, ước nó đầy để nàng có thể kết liễu dời mình. Nhưng mãi đến tối trước buổi sáng Val d’Orcia, cái lọ mới đầy tràn, và suốt cuộc hành trình, nàng tự trấn an khi nghĩ đến báu vật nhét trong chiếc dép, để giữa hành lý.




      Giờ đây, ngồi giường với cái lọ trong tay, nàng tin chắc giữ thứ làm tim nàng ngừng đập. Nàng nghĩ, ắt hẳn là ý của Đức Mẹ Đồng Trinh Maria, vì cuộc hôn nhân của nàng với Romeo được hoàn tất thiên đường, chứ phải ở cõi trần thế. Ảo tưởng ngọt ngào làm nàng mỉm cười.




      Rút chiếc bút lông ngỗng và mực cũng giấu trong hành lý, nàng viết vội bức thư cuối cùng gửi Giannozza. Lọ mực tu sĩ Lorenzo cho nàng từ khi nàng còn ở lâu đài Tolomei lúc này gần cạn, và cái bút vót nhiều lần, nay chỉ còn túm lông dễ gãy. Dù sao, nàng cũng tận dụng thời gian viết bức thư cuối cùng cho em , rồi cuộn tròn tờ giấy da và giấu vào trong kẽ tường sau giường. “Chị đợi em, em quý nhất của chị”, nàng viết, những giọt nước mắt rớt xuống nhòe cả mực, “ con đường đầy hoa cúc của chúng ta. Khi em gọi tên chị, chị tỉnh dậy ngay lập tức chị hứa.”






      Romeo và tu sĩ Lorenzo đến pháo đài Tentennano cùng mười kỵ sĩ được huấn luyện vô cùng thiện chiến. Nếu nhờ danh họa Ambrogio, họ bao giờ biết tìm Giulietta ở đâu, và nếu có Giannozza, em của Giulietta, cùng các chiến binh của nàng, họ bao giờ có khả năng hành động.




      ------------oOo------------

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tu sĩ Lorenzo liên hệ với Giannozza khi họ trốn trong tu viện – Romeo vẫn còn bất động vì vết thương ở bụng, vị tu sĩ gửi thư cho người mà thầy nghĩ là người duy nhất có thể thông cảm với tình hình của họ. Thầy biết địa chỉ của Giannozza qua người liên lạc bí mật của hai chị em từ hơn năm nay, và chưa đầy hai tuần, họ nhận được thư trả lời.




      “Bức thư đau đớn của thầy đến với con trong ngày đẹp trời,” – nàng viết cho tu sĩ, “vì con vừa chôn cất người đàn ông cai quản ngôi nhà này, và nay, rốt cuộc con hoàn toàn chịu trách nhiệm về số phận của mình. Tu sĩ Lorenzo thân mến, con thể bày tỏ nỗi đau buồn mà con cảm nhận được khi đọc về nỗi khổ của thầy và số phận của người chị tội nghiệp. Xin thầy biết cho rằng con có thể giúp đỡ. Con có người và ngựa. Tất cả tùy thầy sử dụng”.




      Nhưng kể cả các chiến binh giỏi giang của Giannozza cũng bất lực trước cái cổng đồ sộ của pháo đài Tentennano, và lúc họ quan sát địa điểm từ xa trong thời khắc chạng vạng, Romeo biết chàng phải viện đến mưu mẹo để lọt vào trong và cứu người phụ nữ của mình.




      - Nó làm tôi nhớ tới tổ ong bắp cày khổng lồ. Tấn công nó giữa thanh thiên bạch nhật có nghĩa là tất cả chúng ta chết, nhưng khi màn đêm buông xuống, khi tất cả ngủ ngoài số ít lính canh, có lẽ chúng ta có cơ hội.




      Thế là chàng đợi đến khi trời tối mịt và chọn ra tám người – người trong số đó là tu sĩ Lorenzo, thể để thầy lại đằng sau, - biết chắc họ trang bị dây thừng và dao găm, rồi đưa họ rón rén chân vách đá pháo đài của Salimbeni.




      khán giả nào ngoài những ngôi sao nhấp nháy bầu trời trăng, nhóm người đột nhập ngậm tăm trèo lên quả đồi, tới chân tòa nhà to lớn. Tới đây, họ trườn theo chân tường nghiêng cho đến khi người phát ra khe hở đầy hứa hẹn ở cao khoảng sáu mét và bấm vào vai Romeo, chỉ cơ hội, lời.




      để ai khác có vinh dự là người đầu tiên, Romeo buộc dây thừng quanh eo và nắm chắc hai con dao găm rồi bắt đầu leo lên bằng cách chém mạnh lưỡi dao vào lớp vữa giữa các tảng đá và dùng sức cánh tay đu người lên. Bức tường nghiêng chỉ đủ cho hành động liều lĩnh nhưng mấy dễ dàng, tu sĩ Lorenzo há hốc miệng lúc Romeo trượt chân và đung đưa hai cánh tay. Thầy lo đến thế nếu Romeo hoàn toàn khỏe khắn, nhưng thầy biết mỗi cử động lúc trèo ắt phải làm bạn của thầy đau đớn khôn tả vì viết thương ở bụng chàng còn lâu mới lành hẳn.




      Nhưng Romeo chỉ cảm thấy vết thương cũ lúc chàng trèo lên tường, vì còn phải nén nỗi đau trong tim khi nghĩ đến Giulietta bị thằng con trai tàn nhẫn của Salimbeni cưỡng ép. Chàng hiểu Nino quá từ cuộc đua Palio, chàng nhìn thấy gã đâm Tebaldo Tolomei cách thành thạo, và chàng biết người phụ nữ nào có khả năng chặn cửa phòng nếu gã muốn. Nino chẳng thích gì nhảy xổ vào nạn nhân để bị nguyền rủa, chắc chắn gã hiểu rằng, nếu Thượng đế ra tay, gã bị nguyền rủa đời đời.




      Khe hở ở cao té ra là kẽ hình mũi tên, chỉ đủ mình chàng lọt qua. Lúc Romeo nặng nề hạ người xuống lớp đá lát sàn, chàng thấy mình ở trong kho vũ khí, và suýt bật cười vì trớ trêu đó. Tháo dây buộc quanh eo và mắc an toàn lên ngọn đèn canh tường, chàng lắc cái dây hai lần để những người ở đầu dây kia biết họ có thể yên tâm làm theo.




      Bên trong pháo đài Tentennano rầu rĩ y như ở ngoài. bức bích họa nào được treo giúp làm bức tường tươi vui, cả tấm thảm thêu để ngăn gió. như lâu đài Salimbeni trưng ra đủ thứ đẹp đẽ và thừa thãi, ở nơi này được xây dựng chẳng có mục đích nào khác ngoài thế thống trị, chẳng có bất kỳ ý định tô điểm nào, ngoài việc cản trở mọi hành động phá hoại của con người và vũ khí.




      Khi Romeo vượt qua những hành lang dài vô tận, ngoằn ngoèo – tu sĩ Lorenzo và những người khác theo sát sau chàng, chàng bắt đầu lo rằng tìm thấy Giulietta trong cái mộ sống này và trốn thoát cùng nàng là vấn đề may mắn chứ phải can đảm.




      - Cẩn thận! – Có lần, chàng suỵt và giơ bàn tay ngăn những người khác lúc thoáng thấy bóng lính gác. – Lùi lại! – Để tránh lính gác, họ phải đường vòng như mê cung, rốt cuộc họ thấy mình quay lại điểm xuất phát, lặng lẽ náu mình trong bóng tối, nơi những ngọn đuốc tường chiếu tới.




      - Góc nào cũng có lính gác, - người của Giannozza thào, - nhưng phần lớn theo hướng kia. – Người đó chỉ về phía trước.




      Romeo nghiêm trang gật đầu.




      - Chúng ta có thể hạ chúng cùng lúc, nhưng tôi muốn đợi càng lâu càng tốt.




      Chàng phải giải thích vì sao muốn trì hoãn tiếng ồn của vũ khí. Mọi người thừa hiểu rằng phải chờ số lính gác đông gấp bội kia ngủ say trong lòng pháo đài, hy vọng duy nhất của họ mới có cơ thành công. Vì thế, Romeo để ba người ở bên ngoài, giữ ngựa sẵn sàng, nhưng chàng bắt đầu ngờ rằng việc của họ chỉ là trở về gặp lại Giannozza và thuật lại thất bại đáng tiếc. Đúng lúc chàng hết cả hy vọng vì thể hành động, tu sĩ Lorenzo bấn vào vai chàng và chỉ hình dáng quen thuộc cầm đuốc ở đầu kia hành lang. Người đó – chính là Nino – chầm chậm, gần như miễn cưỡng, như thể việc vặt của gã nếu trì hoãn được rất vui thích. Bất chấp khí lạnh ban đêm, gã chỉ vận chiếc tunic, thanh kiếm cài ở thắt lưng; Romeo biết ngay gã nhằm tới đâu. Vẫy tu sĩ Lorenzo và người của Giannozza theo, chàng trườn xuống hành lang theo kẻ bất lương kia, và chỉ dừng lại khi Nino đứng lại, với hai lính gác ở hai bên cánh cửa khép chặt.




      - Các ngươi có thể lui, - Nino ra lệnh, - và nghỉ ngơi đến ngày mai. Ta đích thân bảo đảm an toàn cho phu nhân Giulietta. Thực ra, - gã quay sang bọn lính gác ngay lúc đấy, - tất cả có thể lui! Và với nhà bếp rằng tối nay, hạn chế rượu vang!




      Chỉ khi tất cả tốp lính gác khuất dạng ở hành lang – cười toe toét vì viễn cảnh cuộc chè chén say sưa, - Nino mới hít hơi sâu và với tay lên quả đấm cửa. Nhưng đúng lúc đấy, tiếng động ngay sau lưng làm gã giật mình. thể nhầm vào đâu được, đó là tiếng gươm rút khỏi vỏ.




      Nino từ từ quay lại, hoài nghi đối mặt với kẻ tấn công. Khi nhận ra người tới tận nơi xa xôi này thách thức gã, cặp mắt gã suýt nhảy ra khỏi hốc mắt.




      - thể! Ngươi chết rồi kia mà!




      Romeo bước ra ánh đuốc với nụ cười tai họa.




      - Nếu ta chết rồi, ta là bóng ma và ngươi cần phải sợ lưỡi gươm của ta.




      Nino lặng lẽ, sững sờ, trừng trừng nhìn đối thủ. Đây là người mà gã bao giờ muốn gặp lại lần nữa, người đội mồ sống lại để cứu người mình . Lần đầu tiên trong đời, con trai của Salimbeni chợt nghĩ đây mới là người hùng đích thực, còn gã, Nino, chỉ là tên côn đồ.




      - Ta tin ngươi, - gã bình tĩnh , và để ngọn đuốc vào ngọn đèn cạnh tường, - và ta khâm phục lưỡi gươm của ngươi, nhưng ta sợ.




      - Đó là sai lầm lớn, - Romeo nhận xét, đợi kẻ kia sẵn sàng.




      Ở ngay góc gần đó, tu sĩ Lorenzo lắng nghe cuộc trao đổi với tâm trạng bối rối và bất lực. Thầy thể hiểu vì sao Nini gọi bọn lính gác để áp đảo Romeo và cần đánh nhau. Đây là cuộc đột nhập đáng xấu hổ, đâu phải là cảnh tượng đáng để công khai; Nino phải liều mình cho cuộc đọ kiếm tay đôi, cả Romeo cũng vậy.




      Ngay cạnh chàng, nép trong bóng tối, tu sĩ Lorenzo và người của Giannozza nhìn nhau, băn khoăn vì sao Romeo gọi họ tới, cắt cổ Nino trước khi tên tội phạm ngạo mạn kia kịp kêu cứu. Hơn nữa, đây phải là vòng thi đấu để giành trái tim người phụ nữ, đây là vụ trộm cắp rành rành. Chắc chắn Romeo nợ cuộc cưỡi ngựa đấu thương với kẻ cướp vợ chàng.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng cả hai đối thủ lại nghĩ khác hẳn.




      - Ngươi mới lầm. – Nino phản bác, tuốt gươm với vẻ đề phòng hân hoan. – Giờ ta phải rằng ngươi bị Salimbeni đánh gục hai lần. Dân chúng nghĩ ngươi thích cảm nhận chất sắt của chúng ta.




      Romeo ném cái cười nhạo báng vào đối thủ.




      - Có lẽ ta phải nhắc ngươi rằng, - chàng và lấy thế cho cuộc chiến, - dạo này gia đình ngươi thiếu sắt. Thực ra, ta tin rằng người ta mải bàn tán về những việc làm của cha ngươi nên thùng nấu kim loại rỗng , chẳng được quan tâm mấy tí.




      Nhận xét xấc xược làm chiến binh ít kinh nghiệm lao vào đâm người vì giận dữ, mà quên rằng tức giận làm mất tập trung và dễ biến mình thành nạn nhân, nhưng Nino đễ dàng bị lừa. Gã kìm mình và chỉ sờ vào đầu lưỡi gươm để Romeo nhận thức được thời điểm.




      - Thực ra, - gã và lượn quanh đối thủ, tìm kẽ hở, - cha ta đủ khôn ngoan để biết những hạn chế của ngươi. Chính vì thế, người mới phái ta tới đây để giải quyết nàng. Sao ngươi lại khiếm nhã đến mức trì hoãn khoái lạc của nàng như thế này nhỉ. Nàng ở sau cánh cửa, đợi ta với đôi môi mềm ướt và gò má ửng hồng.




      Lần này chính Romeo phải kìm nén, chàng thử lưỡi gươm của Nino nhưng chỉ là động chạm nhất và kiềm chế rung động từ tay chàng.




      - Người phụ nữ mà ngươi là vợ ta. – Chàng toạc. – Nàng cổ vũ ta bằng những tiếng hét vui sướng khi ta chẻ ngươi thành nhiều mảnh.




      - Bây giờ ư? – Nino đâm vụt tới, hy vọng gây bất ngờ nhưng bị lỡ. – Theo ta biết, nàng còn là vợ ngươi từ khi làm vợ cha ta. Chẳng mấy chốc, - gã cười nhăn nhở - nàng chẳng là vợ ai nữa mà chỉ là con điếm xinh xắn của ta, cả ngày khao khát ta tới và chơi bời ả đêm đêm….




      Romeo đâm sượt qua tóc Nino lúc gã nhanh trí đỡ và làm chệch lưỡi gươm của chàng. Tuy vậy cũng đủ để ngừng cuộc khẩu chiến và trong giây lát còn thanh nào khác ngoài tiếng va chạm lanh lảnh phát ra từ những lưỡi gươm đầy căm hận của họ, lúc hai người lao vào vũ điệu vòng quanh cái chết.




      Trong khi Romeo còn là chiến sĩ nhanh như trước khi bị thương, những đau khổ dạy chàng kiên cường và quan trọng hơn cả, nhồi đầy nỗi căm hờn điên giận đến mức - nếu kiềm chế chính xác có thể thắng bất cứ kỹ năng chiến đấu nào. Vì thế, mặc dù Nino lượn quanh chàng với thái độ cay độc, Romeo cắn câu mà kiên nhẫn đợi cho đến lúc trả thù…đến thời điểm mà chàng tin là Đức Mẹ Đồng Trinh Maria phù hộ chàng.




      - may biết chừng nào! – Nino kêu to, ngỡ thiếu linh hoạt của Romeo là mệt mỏi. – Cùng đêm, ta được hưởng thụ hai trò ưa thích của mình. Hay cho ta biết, ngươi cảm thấy…




      Romeo cần gì hơn thoáng thiếu tập trung bất cẩn ngắn ngủi trong tư thế của Nino để lao tới với tốc độ khôn lường và thọc lưỡi gươm vào giữa các xương sườn, xuyên qua tim gã và ghìm chặt gã vào tường trong giây lát.




      - Cảm thấy như thế nào đây? – Chàng nhạo thẳng vào bộ mặt vô cùng sửng sốt của Nino, - Ngươi có thực muốn biết ?




      xong, chàng phẫn nộ rút lưỡi gươm và ngắm thân hình còn sống trượt xuống nền, để lại vệt đỏ thẫm tường.




      Từ góc nhà, tu sĩ Lorenzo sửng sốt chứng kiến kết cục của cuộc quyết đấu ngắn ngủi. Cái chết đến với Nino đột ngột đến mức mặt gã lộ vẻ gì ngoài ngạc nhiên. Vị tu sĩ muốn Nino nhận ra thất bại của gã – dẫu chỉ trong chớp mắt – trước khi hết đời. Nhưng Thượng đế còn nhân từ hơn thầy, nên chấm dứt những đau đớn của kẻ vô lại trước khi Nino kịp cảm thấy.




      dừng lại để lau lưỡi gươm, Romeo bước qua cái xác, xoay quả nắm cửa mà Nino canh giữ bằng chính mạng sống của gã. Thấy Romeo khuất sau cánh cửa định mệnh, cuối cùng tu sĩ Lorenzo chạy ra khỏi chỗ nấp và hấp tấp băng qua hành lang – người của Giannozza sau, - theo vào chốn chưa biết.




      Bước qua cửa, Lorenzo dừng lại cho mắt quen với bóng tối. Trong phòng đèn đuốc, chỉ có sức nóng của những cục than hồng trong lò sưởi và ánh sáng yếu ót chiếu qua cửa sổ mở; dù vậy, Romeo vẫn tiến thẳng đến bên giường, đánh thức người ngủ.




      - Giulietta dấu của ta, - chàng giục giã, ôm nàng và hôn tới tấp lên bộ mặt nhợt nhạt của nàng, - dậy ! Chúng ta tới cứu nàng đây!




      Cuối cùng, lúc ngọ nguậy, tu sĩ Lorenzo thấy ngay có chuyện ổn. Thầy đủ hiểu Giulietta để biết rằng nàng mêm ma, và phải là thế lực mạnh hơn Romeo mới làm nàng ngủ như thế.




      - Romeo…- Nàng lẩm bẩm, gượng cười và chạm vào mặt chàng, - chàng tìm thấy em!




      - Dậy , - Romeo động viên, cố dựng nàng dậy, - chúng ta phải trước khi bọn lính gác trở về!




      - Romeo …- Mắt Giulietta lại nhắm nghiền, đầu nàng gục xuống ẻo lả như nụ hoa bị lưỡi hái phạt qua. – Em muốn…- Nàng muốn nữa, nhưng lưỡi nàng líu lại, và Romeo nhìn tu sĩ Lorenzo, thất vọng.




      - Lại đây giúp con nào! – Chàng giục tu sĩ, - nàng yếu lắm. Chúng ta phải bế nàng vậy. – Khi Lorenzo ngập ngừng, Romeo nhìn theo ánh mắt của tu sĩ và thấy cái lọ gối, - Cái gì thế? – Chàng hỏi, giọng chàng khan khan sợ hãi. – Thuốc độc ư?




      Tu sĩ Lorenzo lao qua sàn và xem xét cái lọ.




      - Lọ đựng nước hoa hồng, -thầy và ngửi, - nhưng còn có mùi khác…




      - Giulietta! – Romeo lắc mạnh người thiếu nữ. – Dậy ! Nàng uống gì vậy? Bọn chúng đầu độc nàng ư?




      - Thuốc ngủ…- Giulietta lẩm bẩm, hề mở mắt, - nên chàng mới tìm thấy em.




      - Đức mẹ nhân từ! – tu sĩ Lorenzo giúp Romeo dựng nàng ngồi dậy. – Giulietta! Tỉnh lại ! Bạn cũ của con, Lorenzo đây!




      Giulietta nhăn mặt và cố mở mắt. Chỉ lúc nhìn thấy vị thầy tu và những người lạ vây quanh giường mình, hình như nàng mới hiểu nàng chưa chết, và phải thiên đường. Khi hiểu ra, nàng thở dốc, khuôn mặt méo mó kinh hoàng.




      - Ôi, ! – Nàng thào, và níu lấy Romeo bằng tất cả sức lực còn lại. –Thôi rồi! Romeo ơi, chàng còn sống! Chàng…




      Nàng bắt đầu ho, cơn đau dữ dội lan khắp người nàng, tu sĩ Lorenzo nhìn thấy mạch cổ nàng đập dồn dập, dường như da nàng sắp nổ tung. biết làm gì hơn, hai người đàn ông chỉ cố gắng làm dịu cơn đau của nàng và giúp nàng nguôi , họ vẫn giữ chặt nàng dù mồ hôi chảy ướt người nàng và nàng ngã vật xuống giường co giật.




      - Giúp chúng tôi với! – Romeo gào lên với những người đàn ông đứng quanh giường – Nàng ngạt thở!

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng các chiến binh của Giannozza được huấn luyện để kết liễu chứ phải để kéo dài sống, và họ chỉ biết đứng vô dụng quanh giường lúc người chồng và người bạn thời thơ ấu của nàng cố chống chọi cứu lấy người phụ nữ họ quý. Dù là người lạ nhưng những người đàn ông này cũng bị hút vào tấn thảm kịch bày ra trước mắt, đén mức ai nhận ra tốp lính gác của Salimbeni về tới cửa và họ còn đường thoát.




      tiếng thét kinh hoàng ngoài hành lang là thanh đầu tiên báo động nỗi nguy cho họ, ràng bọn chúng thấy cảnh tượng cậu chủ Nino nằm sõng soài trong vũng máu. Rốt cuộc, các chiến binh của Giannozza chỉ kịp rút vũ khí lúc tốp lính của Salimbeni ùa vào phòng.




      Trong tình trạng tuyệt vọng ấy, ai còn hy vọng sống sót. Hiểu rằng họ chết, người của Giannozza lao vào bọn lính Salimbeni với can đảm điên cuồng, chém xả chúng thương tiếc và ngừng tay, bảo đảm các nạn nhân của họ phải chịu đau đớn trước khi sang cõi bên kia. Người có vũ khí duy nhất lao vào cuộc chiến là Romeo, chàng thể buông Giulietta. Người của Giannozza có thể trụ vững trong thời gian và tiêu diệt bất cứ kẻ nào xông vào phòng.




      Cánh cửa quá hẹp, mỗi lần chỉ kẻ thù mới có thể lọt qua, và ngay lúc vừa lao vào liền bị bảy thanh gươm trong tay của những người uống giọt rượu nào suốt tối biến thành ngẩn ngơ. Trong khoảng gian chật hẹp như vậy, vài người quyết tâm cũng thể chống lại trăm địch thủ giữa đồng mông quạnh, nhưng có thể chiến đấu với trăm kẻ thù, với điều kiện chúng đến từng tên , số lượng lúc này phải là sức mạnh.Nhưng phải tất cả binh lính của Salimbeni đều đờ đẫn và người của Giannozza chỉ ấp ủ hy vọng sống sót qua đêm nay, họ rối trí vì tiếng gào thét rất to ở phía sau căn phòng.




      Quay phắt lại, họ thấy cánh cửa bí mật mở tung và dòng người ùa qua. Lúc này, quân địch bủa vây họ cả trước lẫn sau cùng lúc, họ nhanh chóng bị áp đảo. Người nọ tiếp người kia, quân của Giannozza ngã quỵ, - người hấp hối, người chết - khi căn phòng ngập đầy lính gác. Ngay cả lúc này, mọi hy vọng tiêu tan, Romeo vẫn tham chiến.




      - Hãy nhìn ta ! – Chàng giục Giulietta, vì quá tập trung vào việc làm cái xác còn sức sống của nàng tỉnh lại nên để ý gì đến tự vệ. – Nhìn vào…- Nhưng ngọn mác từ đầu kia phòng phóng thẳng vào giữa hai bả vai chàng, chàng đổ sụp lên giường, thốt lời, và ngay cả lúc chết vẫn chịu buông Giulietta ra. Lúc người chàng mềm oặt, cái nhẫn chạm hình con đại bàng rơi khỏi bàn tay chàng, và tu sĩ Lorenzo hiểu rằng mong ước cuối cùng của Romeo là đeo lại chiếc nhẫn lên ngón tay vợ chàng. nghĩ ngợi, thầy vồ lấy đồ vật thiêng liêng giường – để cho những kẻ bao giờ tôn trọng số phận của nó được chạm vào – nhưng chưa kịp lồng vào ngón tay Giulietta, thầy bị những bàn tay khỏe khoắn kéo giật lại.




      - Có chuyện gì ở đây thế, hở tên thầy tu ti tiện? – Tên cầm đầu tốp lính gác căn vặn. –Tên kia là ai, và tại sao lại giết phu nhân Giulietta?




      - Người đó là chồng đích thực của ấy, - tu sĩ Lorenzo đáp, thầy chết điếng cả người vì sửng sốt và tiếc thương nên cảm thấy sợ.




      - Chồng ư? – Tên đội trưởng túm lấy mũ trùm đầu của thầy tu mà lắc. – Mi là đồ dối trá thối tha! Nhưng…- nhe răng nặn ra nụ cười, - chúng ta có cách sắp xếp chuyện này.




      ------------oOo------------




      Danh họa Ambrogio tận mắt nhìn thấy việc. Khuya đêm hôm ấy, cỗ xe ngựa từ pháo đài Tentennano trở về - đúng lúc ông ngang qua lâu đài Salimbeni – và toán lính của Salimbeni hề nao núng, dỡ thứ hàng đáng thương ngay bên chân chủ nhân bậc thềm.




      Trước hết là tu sĩ Lorenzo – bị trói và bịt mắt, chỉ có thể tự trèo xuống xe. Bọn lính kéo giật thầy vào trong tòa nhà theo kiểu đầy hiềm thù, và dẫn thẳng vào phòng tra tấn. Tiếp theo, chúng dỡ xác Romeo, Giulietta và Nino…tất cả quấn vào nhau trong tấm trải giường đẫm máu.




      Sau này, người ta kể rằng Salimbeni nhìn xác con trai mà hề xúc động, nhưng nhà danh họa bị nét mặt chai đá ấy đánh lừa, lúc Salimbeni chứng kiến tấn thảm kịch. Đây là hậu quả các việc làm xấu xa của ông ta, Chúa trừng phạt ông ta bằng việc cho ông ta nhìn thấy cảnh đứa con trai như con cừu bị giết, thấm đẫm máu của hai con người mà Salimbeni cưỡng lại ý muốn của Thượng đế, tìm đủ cách chia lìa và thủ tiêu. Chắc rằng vào lúc đó, Salimbeni biết rồi phải sa xuống địa ngục, dù ông ta có đến đâu cõi trần gian và sống lâu bao nhiêu nữa, những con ma này luôn luôn theo gót.




      Đêm khuya hôm ấy, khi danh họa Ambrogio trở về xưởng vẽ, ông biết binh lính của Salimbeni có thể đến gõ cửa bất cứ lúc nào. Nếu tin đồn các cách tra tấn của Salimbeni là , tu sĩ Lorenzo khốn khổ có thể phun ra mọi điều thầy biết – có khi còn thêm thắt, thổi phồng việc – trước nửa đêm.




      Nhưng, nhà danh họa nghĩ, liệu chúng có dám làm thế với ông ? Vả lại, ông là họa sĩ danh tiếng, được nhiều nhà quý tộc bảo trợ. Song ông vẫn chắc chắn. Chỉ có điều chắc chắn duy nhất: chạy trốn và náu sửa chữa được những sai lầm của ông, và khi là kẻ trốn chạy, ông bao giờ được trở lại thành phố mà ông quý hơn mọi thứ đời.




      Thế là họa sĩ nhìn khắp xưởng, tìm mọi thứ có thể buộc tội ông, như bức chân dung Giulietta và cuốn nhật ký của ông nằm bàn. Dừng lại chỉ để viết thêm đoạn cuối cùng – vài câu lộn xộn về những việc ông cũng nhìn thấy đêm hôm đó, - ông gói cuốn sổ và bức chân dung vào mảnh lụa, đặt chúng vào hộp kín khí và giấu vào hốc bí mật tường, nơi chắc chắc ai tìm thấy.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 6.1






      Bước sao đành, khi con tim nằm lại nơi đây?




      Quay lại , các xác vật vờ này, và tìm cho ra linh hồn của mi






      ------------oOo------------



      Janice quả ngoa khi nó là người leo trèo khá cừ. hiểu vì sao, tôi chưa bao giờ tin quá nhiều những bưu thiếp nó gửi từ những nơi xa lạ, trừ khi chúng đến thất vọng và cám dỗ. Tôi thích nghĩ nó nằm say như chết trong khách sạn ở Mexico hơn là ngậm ống thở, bơi trong dải san hô ngầm sạch đến nỗi – như có lần nó miêu tả, phải với tôi mà với bà Rose – lúc nhảy vào giống như kẻ tội đồ già, bẩn thỉu còn khi thoát ra lại cảm thấy như Eve trong buổi sáng đầu tiên Thiên đường, khi Adam chưa xuất cùng với báo chí và thuốc lá.






      Đứng ban công, tôi quan sát nó ra sức trèo lên phòng tôi, tôi chợt sửng sốt thấy mình mong chờ em trở về biết chừng nào. Vì sau khi tới lui sàn nhà ít nhất giờ liền, tôi rút ra kết luận đáng nản là tôi chưa bao giờ có thể hiểu và giải quyết hợp lý tình trạng của mình.






      Mà cứ luôn là như vậy. Hồi bé, bất cứ khi nào tôi kể những rắc rối của mình với bà Rose, là bà rối rít tít mù lên nhưng chưa bao giờ xử lý được gì, và rốt cuộc tôi cảm thấy tình hình còn tệ hơn trước. Nếu ở trường có cậu bé thích tôi, bà Rose bèn gọi điện đến thầy hiệu trưởng và tất cả các giáo viên, cầu họ gọi cha mẹ cậu kia tới. Ngược lại, Janice – tình cờ nghe lỏm được câu chuyện của bà cháu tôi – chỉ nhún vai và : “ Nó mê chị ấy đấy mà. Cho qua . Bữa tối ăn gì đây ạ?” Và nó luôn đúng, dù tôi ghét phải công nhận điều đó.






      Rất có thể, giờ nó cũng đúng. Tôi thích những nhận xét quái đản của nó về Alessandro và Eva Maria, nhưng ngược lại, nếu có ai nhận xét như thế, tâm trí tôi bị cuốn ngay vào cuộc xung đột quyền lợi.






      Thở hổn hển vì nỗ lực liên tục để giữ mạng sống, Janice nắm ngay lấy bàn tay tôi chìa ra và cuối cùng, nó vắt được chân qua chấn song.






      - Trèo leo…- Nó thở hổn hển và rơi xuống như bao khoai tây sang bên kia tường, - khổ sở thế đấy!






      - Tại sao cầu thang? – Tôi hỏi lúc nó ngồi sàn ban công, thở ra hơi.






      - Buồn cười ! – Nó đốp lại ngay. – Phải tính đến trường hợp ở đằng ấy có tên giết người hàng loạt ghét cay ghét đắng em chứ.






      - Thôi ! – Tôi . – Nếu Umberto muốn vặn cổ chúng ta, ông ấy làm thế từ lâu rồi.






      - Chị chẳng bao giờ biết khi nào những kẻ đó bất thần vồ lấy ta đâu! – Cuối cùng, Janice đứng dậy, phủi quần áo, - nhất là bây giờ chúng ta có cái hộp của mẹ. Em bảo chúng ta nên khỏi đây nhanh, và…- Chỉ đến lúc này nó mới nhìn và thấy mắt tôi đỏ hoe, mọng lên. – Lạy Chúa tôi, Jules! – Nó kêu lên. – Có chuyện gì thế?






      - có gì, - tôi cho xong. – Chị vừa đọc xong Romeo và Giulietta. tiếc là mưu đồ bị hỏng, ngoài kết cục bất hạnh. Nino cố cám dỗ - hoặc cưỡng hiếp – nàng, và nàng tự vẫn bằng thuốc ngủ, ngay trước khi Romeo lao vào cứu nàng.






      - Thế chị muốn cái quái gì hả? – Janice vào bên trong rửa tay. – Những kẻ như Salimbeni bao giờ thay đổi, trong triệu năm nữa cũng vẫn vậy. Lục phủ ngũ tạng của chúng như lắp mạch điện tử vậy. Độc ác mà vẫn cười. Nino…Alessandro…cùng giuộc với nhau. Hoặc chị giết chúng, hoặc để chúng giết chị.






      - Eva Maria thế đâu, - tôi bắt đầu, nhưng Janice để tôi hết.






      - Ồ thế ư? – Từ trong buồng tắm, nó châm chọc. – Cho phép em được mở rộng tầm hiểu biết của chị nhé. Eva Maria đùa giỡn chị đấy. Chị tưởng bà ta bay cùng chuyến với chị là tình cờ ư?






      - Đừng lố bịch thế! – Tôi gắt. – Chẳng ai biết chị bay chuyến đó trừ…-Tôi dừng lại.






      - Đúng thế đấy! – Janice quẳng cái khăn mặt sang bên và lăn ra gường. – ràng là họ thông đồng với nhau, bà ta và Umberto. Em chẳng ngạc nhiên nếu họ là chị em. Đúng kiểu làm ăn của mafia, chị hiểu ? Chị thử nghĩ xem, mọi thứ về gia đình, mọi thứ đặc ân và che chắn cho nhau, e cũng thích che chắn cho bạn trai của chị, trừ khi em chắc là muốn ngủ luôn dưới mồ.






      - Ồ, thôi cho!






      - , em thôi!- Janice thao thao, bàn chân khua trong khí. – Ông họ Peppo kể chồng của Eva Maria là Salimbeni, thằng khốn siêu hạng. Chắc cư xử cực khéo với những chiếc limo và những gã vận comple bóng bẩy, thắt cà vạt kiểu Sicily, toàn cảnh là thế. Nhiều người cho rằng Eva Maria được ông chồng vắn số nhường quyền nên bà ta mới có thể tiếp quản công việc làm ăn và tiêu pha bạt mạng. Còn ông bạn Ngọt Ngào của chị ràng là tay cơ bắp mà bà ta ưa thích, nếu toạc ra là thứ đồ chơi riêng. Nhưng bây giờ – ta đa! – Bà ta gán ta cho chị, vấn đề là: đào sâu cái mối bất hòa ấy vì bà ta hay vì chị? Liệu có thể biến đổi gã tay chơi từ những cung cách xấu xa thành người trong sạch, hay bị bà mẹ đỡ đầu kinh hoàng kia thuyết phục để giành lại các báu vật của gia đình bà ta ngay khi chị đặt bàn tay xinh xắn lên chúng?






      Tôi chỉ liếc nhì nó:




      - xong chưa?






      Janice chớp chớp mắt vài lần, những ý tưởng viển vông trong đoạn độc thoại làm nó hồi sức.






      - Rồi. Em phới khỏi đây. Còn chị?






      - Ôi tào lao! –Tôi ngồi xuống cạnh nó, đột nhiên thấy mệt lử. – Mẹ cố để lại cho chúng ta kho báu. Chúng ta phải cố mà bảo vệ nó. Tôi cố làm việc đó. Chẳng phải chúng ta nợ mẹ việc phải làm sáng tỏ chuyện này sao?






      - Em thấy tất cả chúng ta chỉ nợ mẹ mạng sống thôi. – Janice đung đưa đôi chìa khóa trước mặt tôi. – Hãy về nhà .






      - Những chìa khóa này là gì?






      - Ngôi nhà cũ của mẹ. Peppo kể tất tật với em rồi. Nó ở phía đông nam thành phố, ở nơi tên là Montepulciano. Nó bị bỏ nhiều năm nay. – Janice nhìn tôi, chứa chan hy vọng và thận trọng. – Muốn ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :