Chương 6.1
Bước sao đành, khi con tim nằm lại nơi đây?
Quay lại , các xác vật vờ này, và tìm cho ra linh hồn của mi
------------oOo------------
Janice quả ngoa khi nó là người leo trèo khá cừ. hiểu vì sao, tôi chưa bao giờ tin quá nhiều những bưu thiếp nó gửi từ những nơi xa lạ, trừ khi chúng đến thất vọng và cám dỗ. Tôi thích nghĩ nó nằm say như chết trong khách sạn ở Mexico hơn là ngậm ống thở, bơi trong dải san hô ngầm sạch đến nỗi – như có lần nó miêu tả, phải với tôi mà với bà Rose – lúc nhảy vào giống như kẻ tội đồ già, bẩn thỉu còn khi thoát ra lại cảm thấy như Eve trong buổi sáng đầu tiên Thiên đường, khi Adam chưa xuất cùng với báo chí và thuốc lá.
Đứng ban công, tôi quan sát nó ra sức trèo lên phòng tôi, tôi chợt sửng sốt thấy mình mong chờ em trở về biết chừng nào. Vì sau khi tới lui sàn nhà ít nhất giờ liền, tôi rút ra kết luận đáng nản là tôi chưa bao giờ có thể hiểu và giải quyết hợp lý tình trạng của mình.
Mà cứ luôn là như vậy. Hồi bé, bất cứ khi nào tôi kể những rắc rối của mình với bà Rose, là bà rối rít tít mù lên nhưng chưa bao giờ xử lý được gì, và rốt cuộc tôi cảm thấy tình hình còn tệ hơn trước. Nếu ở trường có cậu bé thích tôi, bà Rose bèn gọi điện đến thầy hiệu trưởng và tất cả các giáo viên, cầu họ gọi cha mẹ cậu kia tới. Ngược lại, Janice – tình cờ nghe lỏm được câu chuyện của bà cháu tôi – chỉ nhún vai và : “ Nó mê chị ấy đấy mà. Cho qua . Bữa tối ăn gì đây ạ?” Và nó luôn đúng, dù tôi ghét phải công nhận điều đó.
Rất có thể, giờ nó cũng đúng. Tôi thích những nhận xét quái đản của nó về Alessandro và Eva Maria, nhưng ngược lại, nếu có ai nhận xét như thế, tâm trí tôi bị cuốn ngay vào cuộc xung đột quyền lợi.
Thở hổn hển vì nỗ lực liên tục để giữ mạng sống, Janice nắm ngay lấy bàn tay tôi chìa ra và cuối cùng, nó vắt được chân qua chấn song.
- Trèo leo…- Nó thở hổn hển và rơi xuống như bao khoai tây sang bên kia tường, - khổ sở thế đấy!
- Tại sao cầu thang? – Tôi hỏi lúc nó ngồi sàn ban công, thở ra hơi.
- Buồn cười ! – Nó đốp lại ngay. – Phải tính đến trường hợp ở đằng ấy có tên giết người hàng loạt ghét cay ghét đắng em chứ.
- Thôi ! – Tôi . – Nếu Umberto muốn vặn cổ chúng ta, ông ấy làm thế từ lâu rồi.
- Chị chẳng bao giờ biết khi nào những kẻ đó bất thần vồ lấy ta đâu! – Cuối cùng, Janice đứng dậy, phủi quần áo, - nhất là bây giờ chúng ta có cái hộp của mẹ. Em bảo chúng ta nên khỏi đây nhanh, và…- Chỉ đến lúc này nó mới nhìn và thấy mắt tôi đỏ hoe, mọng lên. – Lạy Chúa tôi, Jules! – Nó kêu lên. – Có chuyện gì thế?
- có gì, - tôi cho xong. – Chị vừa đọc xong Romeo và Giulietta. tiếc là mưu đồ bị hỏng, ngoài kết cục bất hạnh. Nino cố cám dỗ - hoặc cưỡng hiếp – nàng, và nàng tự vẫn bằng thuốc ngủ, ngay trước khi Romeo lao vào cứu nàng.
- Thế chị muốn cái quái gì hả? – Janice vào bên trong rửa tay. – Những kẻ như Salimbeni bao giờ thay đổi, trong triệu năm nữa cũng vẫn vậy. Lục phủ ngũ tạng của chúng như lắp mạch điện tử vậy. Độc ác mà vẫn cười. Nino…Alessandro…cùng giuộc với nhau. Hoặc chị giết chúng, hoặc để chúng giết chị.
- Eva Maria thế đâu, - tôi bắt đầu, nhưng Janice để tôi hết.
- Ồ thế ư? – Từ trong buồng tắm, nó châm chọc. – Cho phép em được mở rộng tầm hiểu biết của chị nhé. Eva Maria đùa giỡn chị đấy. Chị tưởng bà ta bay cùng chuyến với chị là tình cờ ư?
- Đừng lố bịch thế! – Tôi gắt. – Chẳng ai biết chị bay chuyến đó trừ…-Tôi dừng lại.
- Đúng thế đấy! – Janice quẳng cái khăn mặt sang bên và lăn ra gường. – ràng là họ thông đồng với nhau, bà ta và Umberto. Em chẳng ngạc nhiên nếu họ là chị em. Đúng kiểu làm ăn của mafia, chị hiểu ? Chị thử nghĩ xem, mọi thứ về gia đình, mọi thứ đặc ân và che chắn cho nhau, e cũng thích che chắn cho bạn trai của chị, trừ khi em chắc là muốn ngủ luôn dưới mồ.
- Ồ, thôi cho!
- , em thôi!- Janice thao thao, bàn chân khua trong khí. – Ông họ Peppo kể chồng của Eva Maria là Salimbeni, thằng khốn siêu hạng. Chắc cư xử cực khéo với những chiếc limo và những gã vận comple bóng bẩy, thắt cà vạt kiểu Sicily, toàn cảnh là thế. Nhiều người cho rằng Eva Maria được ông chồng vắn số nhường quyền nên bà ta mới có thể tiếp quản công việc làm ăn và tiêu pha bạt mạng. Còn ông bạn Ngọt Ngào của chị ràng là tay cơ bắp mà bà ta ưa thích, nếu toạc ra là thứ đồ chơi riêng. Nhưng bây giờ – ta đa! – Bà ta gán ta cho chị, vấn đề là: đào sâu cái mối bất hòa ấy vì bà ta hay vì chị? Liệu có thể biến đổi gã tay chơi từ những cung cách xấu xa thành người trong sạch, hay bị bà mẹ đỡ đầu kinh hoàng kia thuyết phục để giành lại các báu vật của gia đình bà ta ngay khi chị đặt bàn tay xinh xắn lên chúng?
Tôi chỉ liếc nhì nó:
- xong chưa?
Janice chớp chớp mắt vài lần, những ý tưởng viển vông trong đoạn độc thoại làm nó hồi sức.
- Rồi. Em phới khỏi đây. Còn chị?
- Ôi tào lao! –Tôi ngồi xuống cạnh nó, đột nhiên thấy mệt lử. – Mẹ cố để lại cho chúng ta kho báu. Chúng ta phải cố mà bảo vệ nó. Tôi cố làm việc đó. Chẳng phải chúng ta nợ mẹ việc phải làm sáng tỏ chuyện này sao?
- Em thấy tất cả chúng ta chỉ nợ mẹ mạng sống thôi. – Janice đung đưa đôi chìa khóa trước mặt tôi. – Hãy về nhà .
- Những chìa khóa này là gì?
- Ngôi nhà cũ của mẹ. Peppo kể tất tật với em rồi. Nó ở phía đông nam thành phố, ở nơi tên là Montepulciano. Nó bị bỏ nhiều năm nay. – Janice nhìn tôi, chứa chan hy vọng và thận trọng. – Muốn ?