1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Juliet - Anna Fortier (10c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 5.4






      Tội lỗi từ môi tôi? Ôi lời trách cứ mới ngọt ngào làm sao.




      Hãy để tôi nhận lại tội lỗi của mình.




      ------------oOo------------



      Đến bình minh, Janice và tôi mới thiếp trong phòng tôi ở khách sạn, cả hai gục đống tài liệu, đầu óc quay cuồng vì những truyền thuyết của gia đình. Chúng tôi dành cả đêm xoay trở giữa tại và năm 1340, và đến lúc mắt chúng tôi trĩu xuống, Janice biết về các gia tộc Tolomei, Salimbeni, Marescotti và Shakespeare sửa đổi bản ngã của họ ra sao, nhiều gần bằng tôi. Tôi cho nó xem từng mảnh giấy trong hộp của mẹ tôi, kể cả tập Romeo và Juliet xơ xác, cuốn sổ tay đầy những phác họa. Lạ thay, nó tranh giành cây thánh giá bạc mà lại đeo vào cổ tôi; Nó chú ý hơn đến cây phả hệ của chúng tôi, lần theo dòng họ đến Giannozza, em của Giulietta.




      - Xem này, - nó chỉ vào cuốn tài liệu dài, - khắp mọi chỗ đều có Giulietta và Giannozza!




      - Trước hết, họ là chị em song sinh, - tôi giải thích, chỉ vào đoạn trong bức thư cuối cùng của Giulietta gửi em , - thấy ? Bà viết: “Em thường em trẻ hơn chị bốn phút, nhưng lại già hơn chị bốn thế kỷ. Bây giờ chị mới hiểu ý em”.




      - Lằng nhằng! – Janice dán mũi vào cây phả hệ lần nữa. – Có khi tất cả những người ngày đều là song sinh! Có lẽ đấy là gien di truyền của dòng họ chúng ta.




      Nhưng ngoài thực tế là chị em song sinh thời Trung cổ trùng tên với chúng tôi, chúng tôi khó mà tìm thấy những nét tương đồng giữa cuộc sống của họ và chị em tôi. Họ sống trong thời đại phụ nữ là nạn nhân câm lặng trong những tội lỗi của đàn ông. Còn chúng tôi, hình như thoải mái làm theo ý mình và la hét to mỗi khi vui vẻ.




      Cho đến khi chúng tôi cùng đọc nhật ký của danh họa Ambrogio, hai thế giới rất khác nhau ấy rốt cuộc hòa trong thứ ngôn ngữ cả hai chúng tôi đều hiểu, ấy là đồng tiền. Salimbeni cho Giulietta mũ miện dâu gắn bốn viên ngọc quý thượng hảo hạng – hai viên ngọc bích và hai viên ngọc lục bảo – và chắc rằng sau này, chúng đều được gắn vào pho tượng mộ nàng. Nhưng chúng tôi ngủ thiếp trước khi đọc thêm.




      Sau giấc ngủ cần thiết nhất, chuông điện thoại reo đánh thức tôi dậy.




      - Tolomei, - giám đốc Rosini ríu rít, thích thú đóng vai chú chim buổi sớm, - dậy chưa?




      - Bây giờ dậy rồi. – Tôi nhăn nhó nhìn đồng hồ tay. chín giờ. – Có chuyện gì sao?




      - Đại úy Santini đến gặp . Tôi với ấy thế nào đây?




      - Hừ…- Tôi nhìn khắp đống lộn xộn. Janice vẫn ngáy khò khò bên cạnh.- Năm phút nữa tôi xuống.




      Tóc vẫn rỏ nước ròng ròng vì tắm vội, tôi chạy xuống cầu thang nhanh hết mức, thấy Alessandro ngồi ghế dài trong khu vườn đằng trước, nghịch nghịch bông mộc lan cây. Nhìn thấy , tôi tràn ngập cảm giác trông mong ấm áp, nhưng vừa ngước nhìn vào mắt tôi, tôi nhớ ngay đến những tấm ảnh đột nhập vào phòng, và niềm vui râm ran ngay lập tức biến thành nỗi nghi ngờ nhức nhối.




      - Buổi sáng đẹp quá, - tôi , hẳn nghĩ thế. – Có tin gì về Bruno chưa?




      - Hôm qua tôi đến đây, - trả lời và trầm ngâm nhìn tôi, - nhưng có nhà.




      - có ư? – Tôi cố tỏ ra ngạc nhiên. Trong cuộc gặp làm tôi điên tiết với Romeo cưỡi xe máy ở tháp Mangia hôm trước, tôi quên hẳn lời hẹn với Alessandro. –Thế lạ . Mà Bruno gì vậy?




      - nhiều lắm. – Alessandro ném bông hoa sang bên và đứng dậy. – chết rồi.




      Tôi há hốc miệng.




      - Bất ngờ quá! Có chuyện gì vậy?




      Lúc chúng tôi cùng tản bộ trong thành phố, Alessandro giải thích rằng Bruno Carrera – người đột nhập vào bảo tàng của ông họ Peepo – được tìm thấy chết trong phòng giam vào buổi sáng sau khi bị bắt. Khó mà đây là vụ tự tử hay có người trong tù giết người diệt khẩu, nhưng Alessandro thẳng ra rằng, nó đòi hỏi phải thành thạo lắm – nếu phép thuật – mới tự treo cổ bằng dây giày cũ, món xơ mà bị đứt khi hạ xuống.




      - định bị giết à?




      - Bất chấp tính cách, thái độ và khẩu súng của , tôi cảm thấy thương . Tôi đoán có người muốn tiết lộ.




      Alessandro nhìn tôi, dường như ngờ tôi biết nhiều hơn những gì tôi tỏ ra.




      - Có vẻ là thế.




      ---------- oOo----------

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Fontebranda là đài phun nước cổ kính – nhờ hệ thống ống nước còn sử dụng nữa – nằm ở chân mê lộ dốc nghiêng của các đường phố, trong gian mở rộng rãi. Nó là công trình kiến trúc tách rời, giống hành lang ngoài bằng gạch hung đỏ cổ kính, các bậc rộng phủ kín cỏ dại dẫn xuống đài.




      Ngồi xuống rìa cạnh Alessandro, tôi nhìn làn nước xanh, trong veo ở cái bể rộng lớn bằng đá và ánh sáng biến ảo phản chiếu lên các bức tường và mái vòm bên ,




      - biết , - tôi , mất lúc để thu nhận mọi vẻ đẹp xung quanh, - tổ tiên của thực cục cứt!




      cười ngạc nhiên, tiếng cười vui.




      - Tôi hy vọng đánh giá tôi bằng tổ tiên của tôi. Và tôi cũng mong tự đánh giá bằng tổ tiên của chính .




      Thế đánh giá bằng tấm ảnh trong điện thoại di động của em tôi sao? – Tôi thầm nhủ lúc cúi xuống, khỏa những ngón tay vào nước. Nhưng thay vào đó, tôi .




      - Con dao găm đó, có thể giữ nó. Tôi nghĩ Romeo muốn lấy lại. – Tôi ngước nhìn , cần rất nhiều mới hiểu thấu được con người chịu trách nhiệm về những tội ác của Salimbeni - Peppo đúng, trong con dao ấy có linh hồn quỷ dữ. Nhưng có số người cũng thế.




      Chúng tôi lặng lẽ ngồi lúc, Alessandro mỉm cười thấy tôi nhăn nhó.




      - Kìa, vẫn chưa chết mà! Nhìn xem! Mặt trời rực rỡ. Đây là lúc nên tới đây, khi ánh sáng xuyên qua vòm mái và đập vào nước. Cuối ngày, Fontebranda trở nên tối tăm và lạnh lẽo như hang động. nhận ra nó đâu.




      - lạ lùng, - tôi lẩm bẩm, - vì nơi có thể thay đổi nhiều đến thế trong vài giờ.




      Nếu có ngờ tôi ám chỉ , Alessandro cũng để lộ.




      - Mọi vật đều có mặt tối của nó. Theo tôi, điều đó làm cho cuộc sống thú vị.




      Bất chấp tâm trạng rầu rĩ chung, tôi khỏi mỉm cười vì lập luận của .




      - Vậy có lẽ tôi nên hoảng sợ chăng?




      - Ờ… - cởi áo khoác và tựa vào tường vòm, trong mắt có vẻ thách thức. – Người cổ xưa bảo rằng Fontebranda nắm giữ những sức mạnh đặc biệt.




      - cứ . Tôi để biết khi nào tôi kinh hãi.




      - Tháo giày ra.




      Trái với ý mình, tôi bật cười to.




      - Thôi được, tôi sợ rồi.




      - Cứ cởi giày ra, rồi thích cho mà xem. – Tôi quan sát cởi giày, bít tất và xắn cao quần, rồi sục bàn chân vào trong nước.




      - Hôm nay phải làm việc à? – Tôi hỏi, chăm chú nhìn đôi chân đung đưa của .




      Alessandro nhún vai:




      - Nhà băng hơn năm trăm năm tuổi. Tôi nghĩ thiếu tôi giờ, nó vẫn có thể sống sót.




      - Vậy, - tôi , khoanh tay trước ngực, hãy kể về những sức mạnh đặc biệt ấy .




      suy nghĩ lát, rồi :




      - Tôi tin rằng thế giới này có hai loại điên. Điên sáng tạo và điên phá hoại. Người ta tin rằng nước phun ở Fontebranda làm say mê điên dại, nhưng theo kiểu tốt lành. khó giải thích. Gần ngàn năm nay, đàn ông, đàn bà uống nước này và đầy những hành động điện rồi. số trở thành nhà thơ, số thành thánh; Lẽ tất nhiên người nổi tiếng nhất là Thánh nữ Caterina, bà ta lớn lên ở đây, ngay góc phố kia kìa, ở Oca thuộc lãnh địa Ngỗng.




      Tôi chẳng còn lòng dạ nào để đồng ý với những điều , hoặc cho phép làm tôi sao nhãng bằng những truyện thần tiên, thế là tôi quyết lắc đầu.




      - Toàn bộ loại thần thánh này, - những người đàn bà nhịn ăn đến chết hoặc bị thiêu cọc – mà có thể gọi là sáng tạo ư? Chỉ là điên rồ thô thiển.




      - Tôi nghĩ rằng, với đa số người, - phản đối, vẫn mỉm cười, - ném đá vào cảnh sát Rome cũng là điên rồ. – cười to vì vẻ mặt thay đổi của tôi. – Nhất là khi còn chưa ngâm chân vào đài phun nước đẹp đẽ này.




      - Tôi chỉ muốn rằng, - tôi vừa vừa cởi giày, - nó tùy thuộc vào nhìn nhận của mỗi người. tóm lại, với nó có thể là hoàn toàn sáng tạo, còn với tôi là hủy diệt. –Tôi thử nhúng bàn chân vào nước. – Tôi nghĩ nó hoàn toàn xuất phát từ thứ tin tưởng. Hoặc… đứng về phía nào.




      Tôi thể hiểu được ý nghĩa nụ cười của .




      - bảo tôi phải suy nghĩ lại nguyên lý của mình ư? – và nhìn vào các đầu ngón chân ngọ nguậy của tôi.




      - Tôi cho rằng nên suy nghĩ lại nguyên lý của mình. Nếu , chúng còn là nguyên lý nữa. Chúng thành thứ khác…- Tôi hươ tay trong khí, vẻ để dọa, chúng biến thành con rồng dưới pháo đài của , để cho ai vào hoặc ra.




      liếc nhìn tôi, chắc là phân vân vì sao sáng nay tôi lại liên tục giận dỗi như vậy.




      - biết rằng ở đây, rồng là biểu tượng của trinh trắng và che chở sao?




      Tôi ngoảnh .




      - Hài hước . Ở Trung Quốc, con rồng là tượng trưng cho chú rể, kẻ thù đích thực của trinh tiết.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong giây lát, người nào trong chúng tôi gì. Nước trong Fontebranda lăn tăn gợn sóng, chiếu những chùm tia chói ngời lên vòm trần với tin tưởng nhẫn nại của linh hồn bất tử, và ngay lập tức, tôi gần như cảm thấy mình là nhà thơ.




      - Thế có tin điều đó ? – Tôi , gạt bỏ tưởng tượng trước khi nó bén rễ. – Rằng Fontebranda làm cho điên dại?




      Alessandro nhìn xuống nước. Bàn chân chúng tôi chìm trong làn nước màu ngọc bích. Rồi uể oải mỉm cười, dường như biết rằng tôi chẳng cần câu trả lời. Nó ở đó, phản chiếu trong mắt , hứa hẹn nồng nhiệt trạng thái say mê.




      Tôi hắng giọng.




      - Tôi tin vào những phép mầu.




      Cái nhìn của hạ xuống cổ tôi.




      - Vậy tại sao lại đeo thứ kia?




      Tôi đưa bàn tay lên cây thánh giá.




      - Thường tôi tin. Tôi khác . – Tôi hất đầu vào áo sơ mi mở của .




      - định cái này ư? – moi vật treo sợi dây da. – Đây phải là thánh giá. Tôi cần thánh giá mới tin vào những điều huyền diệu.




      Tôi nhìn trừng trừng vào vật đeo lòng thòng.




      - đeo viên đạn sao?




      - Tôi gọi nó là bức thư tình. Trong biên bản, nó được gọi là “phát súng hữu hảo”. Rất chi là hữu hảo. Nó chỉ cách tim tôi hai centimets.




      - lồng ngực cứng rắn.




      - cái khung cứng rắn. Những viên đạn như thế này xuyên qua nhiều người. Viên này xuyên qua người khác trước tôi. – thả viên đạn vào bên trong áo. – Nếu như tôi ở trong bệnh viện, tôi bị nổ tung thành nhiều mảnh. Vậy là, dường như Chúa luôn ở cùng tôi dù tôi đeo thánh giá.




      Tôi chỉ còn biết :




      - Chuyện xảy ra hồi nào? Và ở đâu vậy?




      cúi xuống, chạm vào nước.




      - Tôi kể với rồi. Tôi rơi vào cảnh nguy khốn.




      - Như lúc này đây.




      - À, - tôi , - tôi cho biết tôi tin vào cái gì. Tôi tin vào khoa học.




      Vẻ mặt bao giờ thay đổi, ngay cả khi cái nhìn của lướt khắp mặt tôi.




      - Tôi cho rằng, - , - tin nhiều thứ khác nữa. Trái với ý chí của . Chính vì thế mà sợ hãi. sợ phi lý.




      - Tôi mà sợ ư? – Tôi cố cười. – Tôi phải là …- ngắt lời tôi bằng cách vục vốc nước đầy và giơ ra trước mặt tôi. – Nếu tin, hãy uống . chẳng mất gì mà.




      - Ồ, thôi ! – Tôi né ra, ghê tởm. – Thứ này đầy vi khuẩn!




      Alessandro thả nước khỏi bàn tay:




      - Người ta uống nó hàng trăm năm nay rồi!




      - Và hóa rồ!




      - Thấy chưa? – mỉm cười. – tin rồi nhé.




      - Phải! Tôi tin vào vi khuẩn!




      - từng nhìn thấy con vi khuẩn chưa?




      Tôi trân trân nhìn nụ cười trêu chọc của , cáu tiết vì có thể dễ dàng làm tôi lúng túng đến thế.




      - Trời ạ! Các nhà khoa học lúc nào chẳng nhìn thấy chúng.




      - Nữ thánh Caterina nhìn thấy Chúa Jesus, - Alessandro , mắt lấp lánh, - ngay bầu trời kia, bên Thánh đường San Domenico. Vậy tin ai? Các hà khoa học của hay Nữ thánh Caterina, hay cả hai?




      Lúc tôi trả lời, khum tay vốc nước trước mặt và uống vài ngụm đầy. Sau đó, đưa phần còn lại cho tôi, nhưng lần nữa, tôi né tránh. Alessandro lắc đầu, giả vờ thất vọng.




      - Đây phải là Giulietta mà tôi còn nhớ. Họ làm gì với ở Mỹ, hả?




      Tôi đột ngột thẳng người dậy.




      - Này, đưa đây cho tôi!




      Lúc này, trong lòng bàn tay còn nhiều nước, nhưng dù thế nào tôi cũng xì xụp uống hết, chỉ để tỏ thái độ của mình. Tôi nghĩ cử chỉ này thân mật biết chừng nào, cho đến khi nhìn thấy tình cảm ấy mặt .




      - Giờ sao thoát được điên rồ nữa nhé, - , giọng khan khan. – công dân Siena đích thực rồi.




      - tuần trước, bảo tôi về nhà, - tôi gợi lại, liếc nhìn để uốn nắn mối quan hệ mấy thân mật giữa chúng tôi.




      Mỉm cười vì tôi nhăn nhó, Alessandro giơ tay chạm vào má tôi:




      - Và vẫn ở đây.




      Tôi vận dụng hết ý chí mới ngả vào tay . Bất chấp mọi lý do chính đáng để tin bao giờ được nghĩ đến chuyện đùa cợt với – tôi chỉ có thể :




      - Shakespeare muốn thế đâu.




      hề nao núng để làm dịu hơi thở hổn hển của tôi, Alessandro chậm rãi lướt ngón tay má và dừng lại ở khóe miệng tôi.




      - Shakespeare cần phải biết.




      Lạ lùng làm sao, thứ tôi nhìn thấy trong mắt như bờ biển xa lạ sau những đêm dài vô tận lênh đênh đại dương; Tôi có thể cảm nhận được diện của con thú vô danh, loài sinh vật nguyên thủy sau tán rừng rậm kia, đợi tôi lên bờ. Tôi biết nhìn thấy gì trong mắt tôi, nhưng dù là gì nữa, nó làm buông tay xuống.




      - Tại sao sợ tôi? – thầm. – Hãy cho tôi biết .




      Tôi do dự. Đây hẳn là cơ hội của tôi.




      - Tôi biết gì về .




      - Tôi ở đây mà.




      - Chuyện ấy xảy ra ở đâu? – Tôi chỉ vào ngực và biết viên đạn ở đấy.




      nhắm mắt lại trong phút chốc, rồi lại mở mắt ra và cho tôi được nhìn thẳng vào tâm hồn rã rời của .




      - Ồ, thích nghe điều này: Iraq




      Chỉ từ đó thôi, mọi nỗi giận và ngờ vực của tôi bị lấp ngay dưới lớp bùn cảm thông.




      - có muốn về đó chuyện ?




      - . Hỏi tiếp




      Tôi suy nghĩ lát về thực tế là – với chút ít cố gắng khác thường – tôi phải tiến tới để biết bí mật to lớn của Alessandro, hoặc ít nhất là trong những thứ đó. Tuy nhiên, chắc cho phép tôi dễ dàng hiểu phần còn lại, nhất là về kẻ đột nhập vào phòng tôi.




      - ….- tôi bắt đầu, nhưng nhanh chóng hoảng sợ. góc khác chợt đến, và tôi bắt đầu. – có quan hệ với Luciano Salimbeni ?




      Alessandro sững sờ, ràng là mong điều khác hẳn.




      - Gì kia? nghĩ giết Bruno Carera sao?




      - Tôi có cảm tưởng, - tôi , cố bình tĩnh hết mức, - là Luciano Salimbeni chết. Nhưng có khi tôi được báo tin sai. Cân nhắc mọi chuyện xảy ra, có khả năng giết cha mẹ tôi, tôi tin mình có quyền được biết. – Tôi rút chân, rồi nốt chân kia khỏi đài phun. – Salimbeni. Eva Maria là mẹ đỡ đầu của . Hãy cho tôi biết tất cả những chuyện này gắn với nhau ra sao .




      Thấy vẻ nghiêm túc của tôi, Alessandro rên lên và sục cả hai bàn tay vào tóc:




      - Tôi nghĩ là…




      - Tôi xin .




      - Được! – hít hơi sâu, có lẽ còn giận dữ hơn cả tôi. – Tôi giải thích! – Suy nghĩ lát, có lẽ phân vân xem nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng . – biết Charlemagne (Hoàng đế La Mã từ năm 800-814, được tôn vinh là Charles vĩ đại. Ông có công xây dựng đế chế hùng mạnh rộng lớn, phục hưng văn hóa, pháp luật và giữ quan hệ rất khăng khít với các Giáo hoàng).




      - Charlemagne ư? – Tôi nhắc lại, chắc là nghe đúng.




      - Phải, - Alessandro gật đầu. – Ông ta là người …rất cao.




      Đúng lúc đấy, bụng tôi sôi réo, và tôi nhận ra là từ bữa trưa hôm qua, tôi có bữa nào ra hồn, trừ khi coi chai Chianti, đĩa actiso trộn nước sốt và nửa cái bánh kếp phết sô la là bữa ăn.




      - kể cho tôi nghe nốt phần còn lại lúc uống cà phê nhé? – Tôi gợi ý và xỏ giày.




      ---------- oOo----------

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Campo tiến hành các công việc chuẩn bị cho Palio, lúc chúng tôi qua đống cát dành cho đường đua, Alessandro quỳ gối cung kính vốc nắm như thể đấy là thứ bột nghệ tây mịn nhất.




      - Thấy chưa? – chỉ cho tôi. – La terra in Piazza




      - Để tôi đoán nhé, nó có nghĩa là “quảng trường này là trung tâm của vũ trụ”, đúng ?




      - Gần đúng. Nó cũng nghĩa là đất ở quảng trường. Đất. – để ít vào tay tôi. – Đây này, cảm nhận nó . Ngửi . Nó có nghĩa là Palio. – Lúc chúng tôi đến quán cà phê gần nhất và ngồi xuống, chỉ các công nhân dựng hàng rào độn bông quanh Campo. – có cõi trần nào bên ngoài hàng rào của Palio.




      - Nên thơ , - tôi và lén phủ cát khỏi tay. – Quá tệ là Shakespeare mê Verona đến thế.




      lắc đầu:




      - chưa bao giờ chán Shakespeare ư?




      Tôi suýt trả miếng Này, khơi mào đấy nhé, nhưng kịp kìm lại, Chẳng cần để nhớ lại rằng, lần đầu tiên gặp nhau ở sau vườn ông bà , tôi hãy còn đóng bỉm.




      Chúng tôi ngồi đó lát, mắt gườm gườm nhìn nhau trong cuộc chiến thầm về Shakespeare và nhiều thứ khác nữa, cho đến khi người phục vụ đến nghe gọi món. ta vừa khỏi, tôi ngả tới trước và chống khuỷu tau lên bàn.




      - Tôi vẫn đợi, - tôi nhắc Alessandro, chịu bỏ qua, - để nghe về và Luciano Salimbeni đây. Sao chúng ta bỏ qua vai trò của Charlemagne, và….




      Đúng lúc đó, chuông điện thoại của reo, và sau khi kiểm tra màn hình, xin lỗi rồi rời bàn, chắc là người vì trì hoãn được câu chuyện. Tuy nhiên, lúc tôi ngồi đó quan sát từ xa, tôi bỗng chợt thấy rất thể là người đột nhập vào phòng tôi ở khách sạn. Dù mới biết tuần lễ, tôi sẵn sàng thề rằng cần nhiều thứ hơn khó chịu thông thường mới làm cho người đàn ông này mất bình tĩnh. Dẫu Iraq suýt giết chết , chắc chắn nó thể bẻ gẫy được , và hoàn toàn ngược lại nữa kia. Vì thế, nếu lẻn vào phòng tôi , dù với bất cứ lý do gì, lục tung va li của tôi như Tasmanian Devil, rồi treo quần lót bẩn của lủng lẳng ngọn chúc đài. vô nghĩa lý.






      Năm phút sau, khi Salimbeni về bàn, tôi đẩy cốc espresso cho với nụ cười mà tôi mong là độ lượng. Nhưng nhìn tôi mà liền cầm cốc cà phê và khuấy với chút đường. Thái độ của thay đổi, tôi cảm thấy có ai đó gọi cho và kể chuyện phiền hà. Có việc gì đó xảy ra với tôi.




      - Chúng ta đến đâu nhỉ? – Tôi hỏi khẽ và nhấp cappuccino qua lớp sữa sủi bọt. - Ồ vâng! Charlemagne rất cao…?




      - Tại sao kể về người bạn cưỡi xe máy của ? – Alessandro đáp, giọng quá đỗi hững hờ và chân thành. Khi nhìn thấy tôi chết điếng đáp lại, thêm, cứng rắn hơn. – Tôi nghĩ kể với tôi là bị gã cưỡi Ducati đuổi theo.




      - Ồ! – Tôi cười gượng. – Gã đó ư? sao. Chẳng bao giờ nhìn thấy nữa. Chắc vì chân tôi đủ dài.




      Alessandro cười.




      - Đủ dài cho Romeo.




      Tôi suýt đánh đổ cốc Cappuccino.




      - Gượm ! Ý là tôi bị đối thủ cũ thời thơ ấu của lén theo ư?




      ngoảnh .




      - Tôi có ý gì hết. Chỉ tò mò thôi.




      Chúng tôi bối rối, ngồi im lúc. ràng vẫn mải ngẫm nghĩ gì đó, còn tôi vắt óc hình dung là cái gì. Hiển nhiên là biết về chiếc Ducati, nhưng biết em tôi xe đó. Có lẽ biết tin hôm trước, rằng cảnh sát sung công chiếc mô tô ở chân tháp Mangia sau khi hoài công đợi chủ nhân của nó quay lại. Theo lời Janice, vừa liếc thấy các sĩ quan cảnh sát bực tức, nó quyết định lủi ngay. chàng giải quyết ngon ơ, hai chàng vẫn có thể đùa cợt, chứ cả ba người vận đồng phục là miếng quá to nuốt nổi, ngay cả với em tôi.




      - này, - tôi , cố vớt vát thân tình lúc trước của chúng tôi, - tôi hy vọng nghĩ là..tôi mơ tưởng Romeo.




      Alessandro trả lời ngay. Cuối cùng, miễn cưỡng , thừa biết là mình tiết lộ quá quan tâm vào chuyện này.




      - Hãy cho tôi biết, - vừa , vừa lấy cái thìa vẽ nguệch ngoạc khăn bàn, - có thích phong cảnh nhìn từ tháp Mangia ?




      Tôi giận dữ nhìn :




      - Khoan ! …theo dõi tôi sao?




      - , - , quá tự hào, - nhưng cảnh sát để mắt tới . Vì lợi ích của thôi. Phòng khi cái gã giết Bruno để tìm nốt cả .




      - cầu họ làm thế sao? – Tôi nhìn thẳng vào mắt và thấy vẻ kiên quyết trước khi cất tiếng. – Cảm ơn , - tôi tiếp, giọng khô khan, - tệ quá đêm hôm trước họ lảng vảng quanh quất khi kẻ ti tiện kia đột nhập vào phòng tôi!




      Alessandro nao núng.




      - Đêm qua họ ở quanh đây. Họ nhìn thấy người đàn ông trong phòng .




      Tôi cười vang vì toàn bộ việc lại trở nên lố bịch đến thế.




      - Buồn cười đấy! người đàn ông trong phòng tôi? Phòng của tôi ư? – Thấy vẫn tin, tôi thôi cười. – nghe này, - tôi giọng nghiêm túc. – Chẳng có người đàn ông nào trong phòng tôi đêm qua, và cũng chẳng có gã nào tháp hết. – Tôi định thêm “Mà nếu có cũng phải việc của ”, nhưng kịp thời kìm lại, nhận ra tôi thực muốn thế. Thay vào đó, tôi cười, - Ôi trời! Chúng ta giống như cặp vợ chồng già vậy.




      - Nếu chúng ta là cặp vợ chồng già, - Alessandro , vẫn cười, - tôi phải hiểu gì hết. Vì người đàn ông trong phòng là tôi.




      - Gien Salimbeni, - tôi tròn mắt nhận xét, - lại ngóc cái đầu đáng sợ dậy đây mà. Tôi đoán nhé, nếu chúng ta lấy nhau rồi, xích tôi vào ngục tối mỗi khi ra khỏi nhà chứ?




      cân nhắc, nhưng lâu.




      - Tôi phải làm thế. Khi hiểu tôi, bao giờ muốn có người nào khác. Và.. – Cuối cùng, đặt thìa xuống, - quên hết mọi người biết trước kia.




      Lời lẽ của – nửa trêu đùa, nửa – quấn lấy tôi như đàn lươn quanh cái xác chết đuối, và tôi cảm thấy hàng ngàn cái răng xíu thử thách bình tĩnh của mình.




      - Tôi tin rằng, - tôi kiên quyết và vắt chéo chân, - sắp kể cho tôi nghe về Luciano Salimbeni?




      Alessandro mỉm cười nhợt nhạt:




      - Phải, đúng. – ngồi lát, cau mày, nghịch nghịch cái thìa rồi mới , - lẽ ra tôi nên kể chuyện này với từ lâu, phải, nên kể từ đêm hôm ấy, nhưng…tôi muốn làm sợ.




      Tôi vừa há miệng giục tôi dễ sợ hãi thế đâu, khách khác len qua ghế tôi và thở dài thành tiếng, ngồi xuống lại bàn ngay cạnh chúng tôi.




      Lại là Janice.




      Nó mặc bộ áo đỏ - đen của Eva Maria và đeo cặp kính râm cỡ đại, nhưng mặc dù đẹp lộng lẫy, nó gây được ấn tượng gì lớn, nó chỉ cầm thực đơn và giả vờ chọn lựa. Tôi nhận thấy Alessandro liếc nhìn nó, và trong giấy lát tôi sợ nhận ra giống nhau giữa chúng tôi, hoặc nhận ra quần áo của bà mẹ đỡ đầu. Nhưng để ý. Tuy vậy, có người khác ở gần đến thế khiến cụt hứng, thể mở đầu câu chuyện muốn kể với tôi, và chúng tôi lại ngồi im, nản chí.




      - cappuccino đắng! Janice với người hầu bàn, ắc kinh khủng như người Mỹ giả làm người Đức, - và hai bánh quy mặn.




      Tôi có thể giết nó. Chắc chắn Alessandro sắp phơi bày việc có ý nghĩa vô cùng quan trọng, còn bây giờ lại tiếp tục về Palio, trong lúc người hầu bàn nán lại như con chó, đợi trêu chọc đứa em trơ tráo của tôi bằng tiếng Đức.




      - Prague! – Nó buột ra nhưng vội sửa lại. – Prague…thành phố…quê hương.




      Trông người hầu bàn đủ tin và bị thu phục hoàn toàn, ta bươn bả chạy thi hành mệnh lệnh như hiệp sĩ thời xưa.




      - Nhìn Balzana này…- Alessandro chỉ vào huy hiệu của Siena sườn cốc cappuccino của tôi, tưởng tôi chú ý. – Mọi thứ ở đây đều giản dị. Màu đen và trắng. Những lời nguyền rủa và chúc phúc đó?




      nhún vai.




      - Nó có thể có bất cứ ý nghĩa gì muốn. Với tôi, nó là thứ biểu thị tư thế.




      - Tư thế gì kia? Trong…cái cốc đầy nửa này ư?




      - Đây là dụng cụ. Trong buồng lái của phi công. Nó chỉ đường khi ta bay lộn ngược. Lúc ngắm Balzana, tôi biết mình bay ngược.




      đặt bàn tay lên tay tôi, phớt lờ Janice. – Và khi nhìn , tôi biết….




      Tôi rút vội tay ra, muốn Janice nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa chúng tôi, rồi sau này quấy rầy tôi.




      - Chỉ đường kiểu gì, - tôi cáu kỉnh, - mà biết là lộn ngược?




      Alessandro đăm đăm nhìn tôi, hiểu nổi cự tuyệt đột ngột.




      - Sao lúc nào cũng muốn chống trả thế? – hỏi khẽ. – Tại sao sợ là người hạnh phúc? – lại với lấy bàn tay tôi lần nữa.




      Thế đấy. Janice thể nhịn được nữa, nó cười phá lên sau cuốn hướng dẫn bằng tiếng Đức. Dù nó giả vờ ho, Alessandro thừa biết nó nghe lỏm từng lời chúng tôi , và ném cho nó cái nhìn giận dữ làm tôi càng mến hơn.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - Tôi xin lỗi, - thở dài, với lấy ví, - tôi phải về đây.




      - Tôi lưu tâm chuyện này, - tôi cam đoan với và vẫn ngồi yên. – Có lẽ tôi uống thêm cốc cà phê nữa. Sau đây có rảnh ? vẫn nợ tôi câu chuyện.




      - Đừng lo, - , chạm vào má tôi trước khi đứng dậy, - có câu chuyện của .




      vừa ra khỏi tầm nghe, tôi quay sang Jance, quá ư giận dữ.




      - cứ phải đến và phá hỏng mọi thế này sao? – Tôi rít lên, vẫn để mắt đến hình dáng Salimbeni khuất dần. – ấy sắp kể cho tôi nghe chuyện gì đấy. Về Luciano Salimbeni!




      - Ôi, em xin lỗi, - Jaince với vẻ giả dối ngọt xớt, - xen vào cuộc gặp gỡ mặt – đối – mặt nho của chị với chàng coi phòng ở của chị như thùng rác. nhé, Jules, chị mất óc hay sao thế?




      - Tôi chắc…




      - Chao ôi, chị mất trí hẳn hoi kìa! Em nhìn thấy ta, chị nhớ chưa? – Thấy tôi vẫn lưỡng lự, Janice khịt mũi và ném cuốn sách hướng dẫn xuống. Phải, tinh khôn như con chồn hôi, và em muốn đánh bại toàn bộ tính cách của , nhưng cứ để đấy! Sao chị để đùa giỡn với chị như thế này hả? Chỉ riêng việc bám theo chị, mà chị biết thực muốn gì ư?




      - Thực ra, - tôi , giọng chua cay, - tôi chắc việc mình làm. Nhưng quá giàu kinh nghiệm với những kẻ vô lương tâm, nên tôi khẩn khoản xin khai sáng cho tôi.




      - S…ì…ì, - Janice thể tin nổi khờ khạo của tôi. – ràng là quanh quẩn để xem khi nào chị lùng sục, vơ vét ngôi mộ kia. Để em đoán nhé, chắc chắn chưa bao giờ hỏi chị về ngôi mộ và pho tượng chứ?




      - Nhầm! – Tôi . – Khi chúng tôi ở đồn cảnh sát, ấy hỏi tôi có biết gì về pho tượng có cặp mắt bằng vàng . Cặp mắt bằng vàng kia! Chắc chắn ấy biết…




      - Chắc chắn biết tường tận! – Janice ngắt lời - mánh xưa nhất trong sách vở: Hãy giả vờ biết manh mối gì. Chị thấy chơi đùa với chị như cái đàn chuông ư?




      - định ám chỉ gì đây? Rằng ta đợi cho đến lúc chúng ta tìn thấy những viên ngọc, để rồi..ăn trộm chúng?




      Ngay lúc những lời này, tôi có thể thấy chúng chí lí. Janice giơ hai tay lên.




      - Hoan hô thực tế, đồ đần ạ. Em bảo chị gạt phắt gã này ra khỏi đầu ngay lập tức, rồi chuyển đến khách sạn em ở. Chúng ta làm ra vẻ sắp ra sân bay…




      - Sau đó sao? Nấp trong phòng à? để ý là nơi này lắm sao?




      - Cứ để những việc râu ria đấy cho em. – Janice hình dung toàn bộ việc. – Em có được những thông tin ngoài phố ngay lập tức.




      - Nhộn , - tôi . – Chúng ta cùng nhau làm việc này…




      - Bây giờ chúng ta là thế.




      -…và vì thông tin của , ta làm tôi choáng váng hơn vì đấy.




      - Được, - Janice , phật ý, - sao chị chạy theo ngay bây giờ ? Em chắc sung sướng hơn nhiều đấy. Trong lúc đó, em xem ông họ Peppo làm gì, mà thôi, chị có nhờ em đâu.




      Tôi bộ mình về khách sạn, suy nghĩ rất lung. Tôi lật lật lại vấn đề, Janice đúng, lẽ ra tôi nên tin Salimbeni. Vấn đề là, tôi chỉ tin mà còn mê . Trong lúc mê đắm, tôi gần như tìn rằng những bức ảnh nét của Janice là của người khác và sau đó, để ta tha hồ theo đuổi tôi vì tôi nhầm nghĩ là có phong thái hào hoa.




      Ngoài ra, hứa kể cho tôi nghe toàn bộ việc ăn khớp với nhau ra sao, và phải lỗi của khi chúng tôi bị ngắt quãng vài lần. Hay nó là gì đây? Nếu thực muốn tôi biết, tại sao lại đợi tôi khơi chuyện này ra? Ngay cả lúc này, khi Janice xen vào giữa chúng tôi, tại sao đề nghị tôi cùng trở lại Monte Dei Pasci, và kể những việc nổi bật nhất của câu chuyện ở dọc đường?




      Lúc về đến gần khách sạn Chiusarelli, chiếc limo đen có cửa màu tối xuất ngay cạnh tôi, cửa sau hạ xuống nửa chừng lộ ra gương mặt tươi cười của Eva Maria.




      - Giulietta! – Bà gọi. – Trùng hợp quá! Vào đây và thưởng thức món Turkish Delight!




      Ngồi vào ghế da màu kem đối diện với Eva Maria, tôi thấy mình băn khoăn liệu đây có phải là loại bẫy . Nhưng nếu Eva Maria muốn bắt cóc tôi, sao Salimbeni làm việc đó? Chắc kể với bà là kiểm soát được việc ăn – hoặc ít ra là việc uống của tôi.




      - Tôi rất vui vì vẫn còn ở đây! – Eva Maria thôi hồi, và đưa mời tôi cái kẹo trong hộp bọc sa tanh. – Tôi gọi điện. nhận được tin nhắn của tôi à? Tôi sợ con trai đỡ đầu của tôi xua rồi. Tôi phải thay nó xin lỗi chứ. Thông thường, nó như thế đâu.




      - Bà đừng lo, - tôi và vừa liếm đường kẹo ngón tay, vừa tự hỏi bà biết những gì về mối tương tác của tôi với Alessandro. – Gần đây ấy rất dễ thương.




      - Thế ư? –Bà nhướn lông mày nhìn tôi, tỏ ra rất vui khi nghe tin, đồng thời phiền lòng vì bị đứng ngoài cuộc. – Thê tốt rồi.




      - Tôi xin lỗi vì bỏ như thế ở bữa tối sinh nhật bà…- Tôi tiếp, cảm thấy hơi ngượng vì gọi lại từ cái đêm kinh khủng đó. – Còn quần áo của bà cho mượn…




      - cứ giữ lấy! – Bà xua tay, gạt . – Tôi có quá nhiều rồi. Hãy cho tôi biết, cuối tuần này có ở đây ? Tôi có bữa tiệc, có vài người nên gặp…những người biết về tổ tiên Tolomei của hơn tôi nhiều. Tiệc vào tối mai, nhưng tôi muốn ở chơi hết kỳ cuối tuần. – Bà mỉm cười giống như nàng tiên đỡ đầu xuất xe bí ngô. – thích Val d’Orcia, tôi biết thế! Alessandro lái xe đưa đến. Nó cũng đến mà.




      - Ừm… - Tôi . Làm sao tôi có thể từ chối được? Ngược lại, nếu tôi từ chối, Janice bóp cổ tôi. – Tôi rất thích , nhưng…




      - Tuyệt quá! – Eva Maria nhoài người mở cửa để tôi xuống xe. – Vậy mai nhé. Đừng mang gì, chỉ cần tới thôi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :