1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Juliet - Anna Fortier (10c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phu nhân Agnese qua đời vào ngày lễ các Thánh, sau khi nằm liệt giường hơn nửa năm. Nhiều người xì xào rằng vị phu nhân tội nghiệp sống lâu như thế chỉ khiến chồng bà – ngài Salimbeni – khó chịu. Ngài đặt quần áo cưới mới từ khi đính hôn với Giulietta Tolomei hồi tháng Tám.




      Tang lễ được tổ chức ở pháo đài Tentennano, pháo đài vững chắc của Alessandro ở Val d’Orcia. Ném đất lên quan tài vợ chưa được bao lâu, người đàn ông góa này lên đường tới Siena với thông điệp xốn xang của thần Ái tình có cánh. Chỉ có đứa con cùng với ông ta trở về thành phố: Nino mười chín tuổi – theo số người, chính là tên sát thủ tàn ác ở Palio, - mẹ đẻ ta được táng vào hầm mộ nhà Salimbeni trước phu nhân Agnese vài năm, sau tai họa tương tự, và được biết đến cách tầm thường là chết vì đói.




      Sau tổn thất ấy, truyền thống đòi hỏi phải có thời gian tang chế, nhưng ít người ngạc nhiên khi thấy người đàn ông ghê gớm này trở về thành phố sớm như vậy. Salimbeni có tiếng là người đầu óc mau lẹ, trong khi những người khác để vài ngày thương tiếc vợ hoặc con, còn Salimbeni giũ sạch trong vòng vài giờ, bao giờ chịu để mất những cuộc giao dịch làm ăn quan trọng.




      Mặc dù có những giao dịch thất thường, đáng ngờ và ganh đua mệt mỏi với Tolomei, nhưng Salimbeni vẫn được hầu hết mọi người thán phục và bợ đỡ. Bất cứ khi nào có mặt ở các cuộc tụ họp, chắc chắn ông ta luôn là trung tâm của chú ý. Và bất cứ khi nào ông ta muốn giải trí, mọi người đều đáp lại bằng tiếng cười dù chẳng nghe ông ta gì. Salimbeni có nhiều cách hào phóng để thu phục mến mộ của người lạ, và các khách hàng đều hiểu rằng khi được ông ta tin cậy, họ được đền bù hậu hĩ. Hiểu tình hình của thành phố hơn bất cứ ai, Salimbeni biết lúc nào nên phân phát lương thực cho người nghèo, và biết lúc nào cần đứng vững, đối mặt với chính quyền. phải ngẫu nhiên mà Salimbeni thích mặc chiếc toga bằng len mịn, riềm áo đỏ thắm như hoàng đến La Mã, đó là vì ông ta muốn điều khiển Siena như vương quốc của riêng mình, và chung, ai chống lại quyền lực của ông ta đều bị đối xử như tên phản bội lại cả thành phố.




      Là người hiểu biết sắc sảo về chính trị và tài chính, Salimbeni khiến dân chúng Siena kinh ngạc vì mê đắm dai dẳng cháu u sầu của ngài Tolomei. Ông ta cúi chào lịch thiệp hình dáng xanh xao của nàng trước đám đôong, trong khi nàng chẳng buồn nhìn lại. chỉ khinh miệt ông ta vì chuyện xảy ra với gia đình nàng - giờ, tấn thảm kịch của nàng được nhiều người biết – mà ông ta còn là kẻ đẩy người tình Romeo của nàng ra khỏi thành phố, sau khi đổ cho chàng là nghi phạm giết hại Tebaldo Tolomei.




      Dân chúng tự hỏi, tại sao người tầm cỡ như Salimbeni lại để phẩm giá của mình xuống cấp, chỉ nhăm nhăm đòi lấy chẳng bao giờ niềm nở với ông ta, vì cả hai có sống được ngàn năm ? Nàng rất kiều diễm, và chắc chắn là hầu hết các chàng trai đều mê mẩn đôi môi hoàn mỹ và cặp mắt mơ màng của nàng, Nhưng với người lọc lõi như Salimbeni lại là việc khác hẳn, ông ta gạt phắt mọi giáo điều sang bên và tuyên bố nàng là người của mình ngay sau khi người của nàng mất tích và vợ ông ta qua đời.




      - Đây là vấn đề danh dự! – số , tán thành cuộc đính hôn. – Romeo thách đấu Salimbeni vì Giulietta, và cuộc quyết đấu chỉ có kết cục hợp lý: người thắng sống, người thua phải chết, người phụ nữ rơi vào tay người đứng vững, dù ông ta có muốn hay .




      Những người khác bộc trực hơn, thú nhận rằng họ nhìn thấy dính líu xấu xa trong các hành động của Salimbeni.




      - Con người này, - tối hôm ấy, họ thầm với danh họa Ambrogio bên cốc rượu vang trong quán rượu, - từ lâu có quyền lực ai kiềm chế nổi. giờ, quyền lực ấy trở nên hiểm ác, và điều đó đe dọa chỉ chúng ta, mà cả ông ta nữa. Ngài thử xem, thưa danh họa Ambrogio: những đức tính tốt của Salimbeni chín muồi đến mức trở thành vô liêm sỉ và vì chúng được thỏa mãn từ lâu, nên thèm muốn vô độ vinh quang và uy thế của ông ta lẽ đương nhiên phải tìm nguồn nuôi dưỡng mới.




      Gọi tên nguồn nuôi dưỡng ấy chỉ là phỏng đoán; chắc chắn trong thành phố có nhiều phụ nữ sẵn sàng chứng thực cho những cung cách tội lỗi chồng chất ngừng của Salimbeni.




      quý bà kể với danh họa rằng, từ người tìm kiếm thú vui và được thỏa mãn, Salimbeni dần dần hài lòng với những người sẵn sàng quy phục mong muốn của mình. Ông ta bắt đầu tìm người miễn cưỡng hoặc căm ghét ông ta rành rành, nhằm lấy đó làm lý do để ông ta phát huy tài năng thống trị,Và gì làm ông ta thích thú hơn khi đụng độ với người – thường là người mới đến, xa lạ và ngang ngạnh – hề biết ông ta là người họ phải tuân theo.




      Nhưng rồi, ngay cả những người lạ cũng học cách làm theo những lời khuyên thân hữu, và từ trước đó rất lâu, Salimbeni lại bực bội vì mỗi lần cải trang kỹ lưỡng ra khỏi thành phố, ông ta chẳng gặp được gì ngoài những nụ cười kinh tởm và những trò vờ vịt. Hầu hết chủ nhân các cửa hàng chẳng thích gì hơn chốt chặt cửa với khách hàng là kẻ cướp bóc, nhưng có những người tuân theo luật pháp để chống lại kẻ bạo ngược, công việc làm ăn riêng làm sao có thể an toàn, bị vi phạm cho được? Và thế là trò chơi cuồng dâm được phép tiếp tục, dẫn đến cuộc lùng sục triền miên, tìm những thách thức thú vị, xứng đáng hơn với tiềm năng của ông ta. Trong khi đó, có cả dàn đồng ca của những người theo gót ông ta, chẳng làm được mấy tí ngoài việc thuật lại vô số những hiểm nguy của mù quáng xấc xược và bi thảm, rồi lập luận rằng chuyện ấy nhất định xảy ra sau đó.




      - Rồi ngài thấy, thưa danh họa, - quý bà kết luận, bà ta thường vui vẻ trao đổi những chuyện ngồi lê đôi mách với những người hàng xóm nhổ toẹt khi nhìn thấy bà ta, - đấy đúng là ám ảnh của đàn ông, vì kia chẳng có gì là huyền bí.




      Bà dựa vào cái chổi và vẫy ông lại gần hơn, sợ có người nghe lỏm sáng suốt của bà.




      - Đây là thiếu nữ xinh đẹp, khêu gợi, chỉ là cháu của kẻ thù, mà còn là người có đủ mọi lý do đời để khinh miệt ông ta. Chưa biết chừng kháng cự mãnh liệt của ta biết thành phục tùng ngọt ngào…chưa biết chừng ta vui lòng chấp nhận ông ta vào phòng ngủ của mình. Ông thấy sao, thưa danh họa? Kết hôn với ta ông ấy bảo đảm cho mình nguồn kích dục dồi dào nền tảng của căm thù, và đó là nguồn chắc chắn bao giờ khô cạn.




      ------------oOo------------

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lễ cưới của Salimbeni tiếp sau tang lễ vợ ông ta tuần và ngày. Đất nghĩa trang trong móng tay hãy còn ẩm, kẻ góa vợ bỏ lỡ thời gian kéo người vợ sau tới bàn thờ, vì có thể ngay lập tức, nàng thấm thía cây phả hệ của ông ta trĩu nặng máu nhà Tolomei.




      Cuộc phô trương thanh thế và hào phóng ấy chỉ càng thể rành rành tính ích kỷ của ông ta khiến dân chúng Siena phẫn nộ. Lúc đám cưới diễu qua thành phố, nhiều người đứng xem nhận xét nó giống đoàn quân thắng trận thời La Mã, mang chiến lợi phẩm từ những miền đất xa lạ về đây – những con người và gia súc chưa từng thấy từ trước đến nay, nữ chúa bị buộc chặt lưng ngựa, đội vương miện để chế giễu – tất cả xuất trước đám quần chúng há miệng đứng xem dọc đường, viên tướng trong chếc chiến xa chạy qua, hả hê vẫy tay với họ.




      Cảnh tượng kẻ bạo ngược vinh hiển gây nên nhiều lời xì xào, dò xét theo sau Salimbeni ở bất cứ nơi nào ông ta đến, từ khi diễn ra cuộc đua Palio. Người ta đồn, đây là kẻ phạm tội giết người chỉ lần, mà là bất cứ khi nào muốn, nhưng ai dám công khai hé răng ra. ràng, kẻ có thể thoát nhiều tội như thế - và hơn hết thảy là ngang nhiên tổ chức đám cưới với dâu bị cưỡng ép – là người dám làm tất cả với những ai dám ngáng đường .




      Lúc đứng bên vệ đường trong màn mưa phùn tháng Mười , ngắm người phụ nữ bị mọi ngôi sao xấu trời chiếu, danh họa Ambrogio cầu cho có người nào đó bước tới và cứu Giulietta khỏi nghiệp chướng của nàng. Trong mắt đám đông, lúc này nàng kém xinh đẹp hơn trước, nhưng với nhà danh họa – ông nhìn thấy nàng từ đêm trước Palio định mệnh – vẻ đẹp của nàng trở nên lạnh lùng như Athena, còn vẻ quyến rũ tươi thắm của Aphrodite.




      Ông cầu mong Romeo cùng tốp lính trở lại Siena ngay lúc này và giải thoát cho người phụ nữ của chàng trước khi quá muộn. Nhưng, người ta vừa vừa lắc đầu, - Romeo ở nơi quá xa, tìm an ủi trong đàn bà và rượu ở nơi mà Salimbeni bao giờ có thể tìm thấy.




      Bất chợt, đứng đó, trùm mũ che mưa, danh họa Ambrogio biết ông phải vẽ xong bức bích họa khổng lồ trong cung Pubblico như thế nào rồi. Phải có dâu, buồn bã chìm đắm trong những hồi ức xót xa, người đàn ông cưỡi ngựa rời thành phố, nhưng ngả người ra sau như nghe lời cầu xin khẩn thiết của người họa sĩ. Chỉ giãi bày bức tường câm lặng, nhà danh họa nghĩ, mới có thể làm nỗi đau ở tim ông trong cái ngày đáng căm ghét này.




      Ngay khi bữa sáng kết thúc, Giulietta biết đây là bữa cuối cùng của nàng ở lâu đài Tolomei: Phu nhân Antonia cho chút gì đó vào đồ ăn để nàng bình tĩnh lại. Bác nàng biết rằng Giulietta có ý định cản trở lễ cưới bằng cách từ chối tham gia. Còn cách nào khác để nàng đủ gần Salimbeni, khiến phải đau khổ.




      Nàng nhìn mọi việc như trong màn sương mù – đám cưới, đoàn người bên đường trố mắt ra nhìn, cuộc tập hợp nghiêm trang trong giáo đường u ám – chỉ đến khi Salimbeni nhấc mạng che mặt để lộ vương miện dâu của nàng cho giám mục và những vị khách kinh sợ, nàng mới giật mình vì tiếng thở hổn hển của họ và gần gũi của ông ta.




      Chiếc mũ miện là hình hoang phí, bằng vàng ròng có gắn những viên đá quý lấp lánh, thách thức với bất kỳ thứ gì từng có ở Siena hoặc ở bất cứ nơi đâu. Đó là kho báu thích hợp với hoàng gia hơn là với quê ủ rũ, nhưng lúc này, nó thực dành cho nàng. Mà dành cho ông ta.




      - Nàng thích món quà của ta ? – Salimbeni hỏi, ngắm kỹ khuôn mặt nàng. – Nó gắn hai viên ngọc bích Ethiopi làm ta liên tưởng đến màu mắt nàng. Vô giá đấy. Nhưng lúc này…hình như chúng đáng thương khi bầu bạn với hai viên ngọc lục bảo Ai Cập nhắc ta nhớ tới cách mà gã đó – Romeo – thường ngắm nàng. – Ông ta mỉm cười vì vẻ choáng váng mặt Giulietta – Hãy cho ta biết, người dấu của ta, nàng thấy ta hào phóng sao?




      Giulietta phải cố cứng rắn trước khi với ông ta:




      - Thưa ngài, ngài còn hơn cả hào phóng rất nhiều.




      Salimbeni cười, hài lòng vì câu trả lời của nàng:




      - Ta rất vui khi nghe nàng thế. Ta nghĩ, nàng và ta rất hòa hợp.




      Nhưng giám mục nghe thấy những lời bình luận có hại và vui. thầy tu nào dự tiệc cưới sau đó, và khi bước vào phòng tân hôn để ban phúc cùng nước thánh và hương trầm, họ mới phát ra mảnh lụa thưởng của Romeo trải giường.




      - Ngài Salimbeni! – Họ đều kêu lên, - ngài thể trải mảnh lụa thưởng này lên giường của ngài!




      - Sao lại ? - - Salimbeni hỏi, tay cầm ly vang, theo sau là các nhạc công.




      - Vì nó thuộc về người khác. Đây là phần thưởng của Đức Mẹ Đồng Trinh Maria ban cho Romeo Marescotti, và nó chỉ dành cho giường cưới của ta. Tại sao ngài lại thách thức ý định của thánh thần?




      Nhưng Giulietta biết vì sao Salimbeni trải mảnh lụa thưởng lên giường, ông ta gắn những viên ngọc lục bảo xanh lục lên mũ miện dâu cũng vì lý do đó: nhắc nhở nàng rằng Romeo chết, và nàng thể làm gì để đưa chàng trở lại.




      Rốt cuộc, Salimbeni đuổi các thầy tu ra ngoài, cần họ ban phúc cho đêm tân hôn, và khi nghe đủ những lời nịnh hót ngớ ngẩn của các vị khách say khướt, ông ta đuổi nốt họ cùng các nhạc công. Nếu có người ngạc nhiên vì thiếu rộng rãi khác thường này của người bảo trợ họ, rồi tất cả hiểu lý do kết thúc bữa tiệc – vợ mới cưới của ông ta ngồi trong góc, lơ mơ ngủ, nhưng ngay cả trong tình trạng xáo trộn, nàng vẫn quá xinh đẹp nên thể để nàng mình lâu hơn nữa.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong lúc Salimbeni bận bịu nhận lời cáo từ và chúc mừng của khách khứa, Giulietta nhân cơ hội vồ lấy con dao bàn tiệc và giấu vào trong người. nàng để ý đến vũ khí đặc biệt đó suốt đêm, lấy được dưới ánh nến tù mù, và vì các người hầu mải cắt thịt cho khách. Trước khi nắm được con dao trong tay, nàng bắt đầu trù tính việc dùng nó đâm vị chú rể ghê tởm kia như thế nào. Qua các bức thư của Giannozza, nàng biết rằng – trong đêm cưới của nàng – đến lúc Salimbeni đến với nàng, vởi quần áo và nghĩ đến đủ thứ trừ đánh nhau, nàng biết đấy là lúc để nàng hành động.




      Nàng khó mà đợi làm ông ta tử thương vì giường đầy máu Salimbeni hơn là máu nàng. Nhưng quan trọng hơn cả, nàng thèm được chứng kiến phản ứng của ông ta khi bị cắt xẻo trước khi nàng đâm ngập dao vào trái tim ác quỷ của ông ta.




      Sau đó, kế hoạch của nàng ít ràng hơn. Vì từ sau đêm Palio, nàng liên lạc được với tu sĩ Lorenzo – và tìm ra người nào khác thông cảm khi thấy vắng mặt, - nàng biết rằng rất có thể xác Romeo vẫn nằm trong hầm mộ nhà Tolomei và chưa được chôn cất.




      Có thể ngày hôm sau, phu nhân Antonia trở lại mộ Tebaldo để cầu nguyện và thắp nến, nhưng Giulietta nghĩ bác nàng vấp phải xác Romeo, vì nàng – và những người dân Siena khác – nghe được chuyện này, và rất có thể chứng kiến cảnh người mẹ đau khổ buộc gót chân kẻ bị coi là giết con trai bà vào xe ngựa rồi kéo lê cái xác qua các phố.




      Khi Salimbeni đến gặp Giulietta trong ánh nến chiếu sáng phòng tân hôn, nàng cầu nguyện xong, và tìm được chỗ thích hợp để giấu con dao. Nhìn thẳng vào kẻ đột nhập, nàng sửng sốt thấy Salimbeni chỉ vận sơ sài chiếc áo tunic; cảnh tượng ông ta cầm vũ khí còn đỡ sợ hơn ông ta để trần.




      - Em tin rằng phong tục, - nàng , giọng run run, - cho phép vợ ngài có thời gian sửa soạn…




      - Ồ, ta tưởng nàng sẵn sàng rồi! – Salimbeni đóng cửa lại và tiến thẳng tới chỗ nàng, giữ cằm nàng. Ông ta mỉm cười. – Nàng bắt ta đợi lâu đến chừng nào cũng vậy thôi, ta bao giờ là người đàn ông nàng muốn.




      Giulietta nuốt khó nhọc, nàng buồn nôn vì cái động chạm và mùi của ông ta.




      - Nhưng ngài là chồng em…- Nàng tỏ ra ngoan ngoãn.




      - Bây giờ ư?- Trông ông ta vui sướng, ngoẹo đầu sang bên. – Thế sao nàng chào đón ta nồng nhiệt hơn, người của ta? Tại sao cặp mắt này lại lạnh lùng như vậy?




      - Em…- Nàng cố thốt lên. – Em chưa quen với có mặt của ngài.




      - Nàng làm ta thất vọng, - Salimbeni , cười mỉm mơ hồ. – Người ta bảo ta rằng nàng sôi nổi hơn thế này. – Ông ta lắc đầu, giả vờ bực tức. – Ta bắt đầu nghĩ nàng có thể thích ta.




      Khi nàng trả lời, ông ta lần bàn tay, mân mê đường viền cổ chiếc áo cưới, tìm lối vào ngực nàng. Giulietta thở dốc khi cảm thấy những ngón tay tham lam của ông ta và trong giây lát, nàng quên bẵng trù định xảo trá để ông ta tin là chinh phục được nàng.




      - Sao ngưới dám chạm vào ta, con dê già hôi thối! – Nàng rít lên, gạt phắt bàn tay ông ta ra khỏi người nàng.- Chúa cho ngươi chạm vào ta!




      Salimbeni cười phá, hài lòng vì chống cự bất ngờ và vồ lấy tóc nàng, giữ chặt và hôn nàng. Chỉ khi nàng nôn khan vì khiếp sợ, ông ta mới rời miệng nàng và , hơi thở chua loét của ông ta phả nóng khắp mặt nàng.




      - Ta cho nàng hay bí mật. Ông CHúa già thích quan sát lắm đấy. – rồi, ông ta nhấc bổng nàng lên và ném nàng xuống giường. – Tại sao ông ta lại tạo nên thân hình như của nàng, ngoài việc để ta thưởng thức?




      Salimbeni vừa buông nàng để tháo thắt lưng quanh cái tuni, Giulietta ngay lập tức cố trườn ra. may, lúc ông ta túm mắt cá chân nàng kéo lại, con dao dưới váy lộ ra, mắc vào đùi nàng. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Salimbeni phá lên cười:




      - vũ khí giấu giếm! – Salimbeni kêu to, rút nó ra và thán phục lưỡi dao vết nhơ. – Nàng biết cách làm đẹp lòng ta.




      - Ngươi là con lợn bẩn thỉu! – Giulietta có giằng lấy con dao và suýt đứt tay. – Nó là của ta!




      - ư? – Salimbeni ngắm bộ mặt méo mó của nàng, càng thấy khoái trá. – Thế lấy ! – Thoắt vung tay cái, con dao cắm phập, rung rung vào cái rầm gỗ ngoài tầm với, khi Giulietta thất vọng cố đá, ông ta kéo phắt nàng lại và dằn nàng lên mảnh lụa thưởng, dễ dàng đánh tan nỗ lực cào cấu và nhổ vào mặt ông ta của nàng.




      - Nào, giờ , - Salimbeni , chế nhạo nàng bằng âu yếm giả dối, - tối nay nàng còn những ngạc nhiên nào khác dành cho ta đây, em quý nhất của ta?




      - lời nguyền rủa! – nàng chế giễu, cố giằng cánh tay ra. – Ta nguyền rủa mọi thứ ngươi quý! Ngươi giết cha mẹ ta và cả Romeo của ta. Ngươi bị hỏa thiêu nơi địa ngục, và ta ỉa lên mồ ngươi!




      Nàng nằm đó, tuyệt vọng, vũ khí bị tước mất, ngước nhìn bộ mặt đắc thắng của kẻ lẽ ra lúc này phải nằm sóng sượt trong vũng máu, bị chặt chân tay nếu chết, Giulietta hết cả hy vọng. Chỉ còn chốc lát rùng rợn nữa thôi




      Nhưng lúc đấy, điều lạ xuất . Ban đầu chỉ là hơi ấm bất chợt từ dưới giường thấm vào toàn thân nàng. hơi ấm kỳ lạ, nhoi nhói như nàng nằm trong cái chảo rang đặt ngọn lửa lốm đốm, và khi cảm giác hơn, nàng cười phá lên. Đột nhiên, nàng hiểu rằng thứ nàng cảm nhận là khoảnh khắc xuất thần mộ đạo, rằng Đức Mẹ Đồng Trinh Maria nàng làm điều kỳ diệu thiêng liêng qua mảnh lụa thưởng nàng nằm. Tiếng cười điên khùng của Giulietta khiến Salimbeni sợ hơn bất kỳ lời sỉ nhục hoặc vũ khí nàng định làm ông ta bị thương, ông ta tát vào nàng , hai rồi ba lần chẳng ăn thua gì, chỉ càng tăng thêm thích thú rồ dại của nàng. Muốn nàng im miệng, ông ta bắt đầu xe lớp lụa che ngực nàng, nhưng trong lúc bối rối, ông ta thể tháo gỡ được thứ y phục bí của nàng. Nguyền rủa lũ thợ may nhà Tolomei vì các đường may quá chắc, Salimbeni quay sang cái váy, luồn tay qua những lớp vải rối ren tìm những chỗ đỡ phức tạp hơn.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giulietta buồn chống lại. Nàng chỉ nằm đó, vẫn cười khúc khích, trong khi Salimbeni thấy mình trở nên lố bịch. Nàng biết chắc rằng chính nhờ sức mạnh từ Trời hạ xuống, đêm nay ông ta thể làm gì được nàng. Dù ông ta quyết chí dồn nàng vào vị trí này, Đức Mẹ Đồng Trinh Maria ở cạnh nàng, gươm tuốt trần, chặn đứng xâm phạm và bảo vệ cho mảnh lụa thưởng thiêng liêng khỏi hành động báng bổ man rợ. Lại cười khúc khích, nàng nhìn kẻ tấn công bằng cặp mắt đầy hân hoan:




      - Ngươi nghe ta ư? – Nàng hỏi, giản dị. – Ngươi bị nguyền rủa. Ngươi cảm thấy điều đó sao?




      Dân chúng Siena biết rất rằng chuyện ngồi lê đôi mách hoặc gây tai họa, hoặc báo thù, tùy thuộc vào việc bạn có là nạn nhân hay . Nó xảo trá, dai dẳng và tai hại; khi bạn bị để ý, nó ngừng làm nhục bạn. Nếu tại, nó chưa thể dồn bạn vào thế bí, nó thay đổi và nhảy xổ vào bạn từ cao hoặc từ bên dưới lên, dù bạn có chạy xa đến đâu hoặc náu mình im lặng bao lâu, nó vẫn tìm ra bạn.




      Danh họa Ambrogio nghe được tin đồn trước tiên ở cửa hàng thịt. Sau ngày đấy, ông lại nghe xì xào ở cửa hàng bánh. Lúc trở về nhà từ cửa hàng tạp phẩm, ông biết đầy đủ và cảm thấy cần phải hành động.




      Để giỏ đồ ăn sang bên, - mọi ý nghĩ về bữa tối tan biến, - ông vào căn phòng phía sau xưởng vẽ, lấy chân dung Giulietta Tolomei và đặt lên giá. Mãi mà ông chưa vẽ xong. Giờ ông hiểu nàng phải được những bàn tay ngoan đạo nâng niu, cần tràng hạt, cần thánh giá, mà là bông hồng năm cánh, thần bí. Là biểu tượng cổ xưa cho Đức Mẹ Đồng Trinh Maria, bông hồng này được coi là thể huyền bí trinh bạch của bà, của riêng bà, thụ thai mà vẫn trong trắng. Trong tâm trí của danh họa Ambrogio, biểu tượng nào thích hợp hơn cho người bảo trợ trinh trắng ở Trời.




      Nhiệm vụ phiền hà cho họa sĩ là luôn phải gài ý tưởng hấp dẫn này sao có thể cho lái được suy nghĩ của con người tới tôn giáo, hơn là làm họ nhãng cân đối lôi cuốn và hữu cơ của các cánh hoa. Đay là thách thức và nhà danh họa vận dụng toàn bộ nhiệt tâm, bắt đầu trộn màu để tạo các sắc độ hoàn hảo của màu đỏ, cố hết sức thanh lọc mọi thứ khỏi tâm trí, trừ cây cỏ.




      Nhưng ông thể vẽ nổi. những tin đồn ông nghe được khắp thành phố quá kỳ lạ, quá đáng mừng, khiến ông nghe thêm được nữa. Nghe đồn vào đêm Salimbeni cưới Giulietta Tolomei. Nữ thần Báo ứng ghé thăm phòng tân hôn rất đúng lúc và vô cùng nhân từ, ngăn chặn hành động tàn bạo khôn xiết.




      Người gọi đấy là phép thuật, người gọi là nhân tính hoặc đơn giản là lẽ phải. Tuy vậy, dù nguyên nhân là gì tất cả đều nhất trí về kết quả: chú rể thể tận hưởng đêm tân hôn.,




      Danh họa Ambrogio được cung cấp quá nhiều bằng chứng về tình hình khác thường này. việc Salimbeni phải làm và tiến hành như sau: người đàn ông sung mãn cưới thiếu nữ kiều diễm và đỉnh cao của ngày cưới là kết hợp với dâu giường cưới. Sau ba ngày, ông ta bỏ nhà tìm mụ phù thủy, song vẫn thể khá hơn. Khi mụ ta ân cần đưa ra hàng loạt bùa chú và thuốc bột Salimbeni giận dữ hét toáng lên rằng ông ta thử tất cả rồi, và chúng chỉ là trò bịp bợm. Còn có thể rút ra kết luận nào hơn là ông ta bất lực trong đêm tân hôn, và dám tham khảo ý kiến của thầy thuốc để được chữa trị?




      chứng cứ khác đáng tin cậy hơn nhiều, bắt nguồn từ nhà Salimbeni về tình trạng đương này. Chắc mọi người còn nhớ, có truyền thống là gia đình xem xét kỹ lưỡng tấm vải trải giường sau đêm cưới, để biết chắc dâu còn trinh nguyên. Nếu có máu tấm vải, bị trả về nhà cha mẹ trong tình trạng rất nhục nhã, và Salimbeni bổ sung cái tên nữa vào danh sách kẻ thù dài dằng dặc của mình.




      Tuy vậy, buổi sáng sau hôm cưới của Salimbeni, có tấm vải nào trưng ra, cũng thấy mảnh lụa thưởng Romeo vẫy lúc đại thắng. Người duy nhất biết số phận của mảnh lụa này là người hầu, được lệnh mang cái hộp đựng nó tới ngài Tolomei ngay chiều hôm đó, xin lỗi vì lấy nó khỏi xác Tebaldo cách phi lý. Rốt cuộc, vài ngày sau đám cưới, tấm vải lanh dây máu được giao cho hầu phòng mang đến người quản gia và người này ngay lập tức đưa đến cho người phụ nữ già nhất nhà…rồi bị bà lão gạt vì là thứ giả mạo.




      trinh trắng của dâu là vấn đề lớn về danh dự nên đôi khi đòi hỏi những mánh khóe khôn ngoan, và thế là, khắp thành phố, các bà già ra sức trình bày và tìm ra thứ pha chế có sức thuyết phục nhât, có thể nhanh chóng thấm lên tấm khăn trải giường cưới thay cho đồ . Riêng máu chưa đủ, nó phải trộn với nhiều chất khác, mỗi bà trong từng gia đình lại có cách pha chế bí mật cũng như cách phát riêng. Giống các nhà giả kim thời xưa, các bà già này dùng lời lẽ trần tục mà bằng các thuật ngữ thần thông; với họ,thách thức lớn nhất luôn là tạo ra hợp chất hoàn hảo của cả khoái lạc lẫn đâu đớn, của cả nam cũng như nữ.




      Với người đàn bà như thế, được đào tạo và thực hành mọi việc ngoài phép phù thủy, bao giờ bị tấm khăn trải giường của Salimbeni đánh lừa, ràng nó là tác phẩm của người đàn ông bao giờ nhìn dâu hoặc cái giường cưới của ông ta đến lần thứ hai, sau cuộc đụng chạm đầu tiên giữa họ. Dù vậy, ai dám nêu vấn đề ấy ra với chủ nhân, vì ai cũng hiểu rằng vết máu phải của người phụ nữ của ông ta mà chính là của ông ta.




      ------------oOo------------

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hoàn thành chân dung Giulietta Tolomei chưa đủ, tuần sau lễ cưới, tràn đầy sinh lực, danh họa Ambrogio đến lâu đài Salimbeni thông báo rằng bức bích họa của họ cần được kiểm tra và bảo dưỡng. ai dám phản đối nhà danh họa nổi tiếng, cũng ai cảm thấy cần hỏi ý kiến Salimbeni, và thế là, trong nhiều ngày sau, danh họa Ambrogio thoải mái ra, vào tòa nhà này.




      Động cơ của ông là được thoáng nhìn thấy Giulietta và nếu có thể, đề xuất giúp đỡ nàng. Chính xác là gì ông chưa chắc, nhưng ông biết mình thể yên lòng, cho đến khi nàng biết nàng vẫn còn bạn bè thế gian này. Nhưng ông phải đợi bao lâu đây, cứ trèo lên thang giả vờ tìm ra lỗi tác phẩm của chính ông, nhưng chưa lần nào thấy nàng xuống dưới nhà. Cũng chẳng thấy ai nhắc đến tên nàng. Như thể nàng còn tồn tại.




      buổi chiều, khi Ambrogio vươn người ở đầu chiếc thang cao, xem xét gia huy tới lần thứ ba và tự nhủ, có lẽ ông phải suy nghĩ lại chiến lược của mình, bất ngờ ông nghe lỏm được câu chuyện giữa Salimbeni và Nino, con trai ông ta, ở phòng bên. Chắc tưởng rằng chỉ có hai cha con, hai người rút vào phần biệt lập nhất trong nhà để bàn việc đòi hỏi phải thận trọng. Họ hay biết rằng, qua khe hở giữa cửa ngách và khung cửa, đứng im thin thít thang, danh họa Ambrogio có thể nghe từng lời.




      - Cha muốn con đưa phu nhân Giulietta đến pháo đài Tentennano, - Salimbeni với con trai, - và lo liệu cho ta được…làm lễ hợp thức.




      - Sao sớm thế ạ? – thanh niên kêu lên. – Cha nghĩ người ta bàn tán ư?




      - Người ta rồi, - Salimbeni nhận xét, ràng quen trao đổi thẳng với con trai, - và cha muốn mọi sôi sùng sục. Tebaldo…Romeo…mọi chuyện. Con nên rời thành phố thời gian hay hơn. Cho đến khi người đời quên . Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện. Dân chúng bị kích động. Cha lo lắm.




      Nino bật ra tiếng chỉ có thể là cười gượng.




      - Có lẽ cha nên hơn. Thay đổi khí….




      - Im! – thân thiết của Salimbeni có giới hạn. – Con , và con mang con ấy cùng. Tống cổ nó , con ranh biết vâng lời! Để nó trong nhà này làm cha phát chán. Khi đến đó rồi, nếu muốn con cứ ở lại…




      - Ở lại đấy ư? – Nino nghĩ gì đáng ghét bằng phải lưu lại vùng thôn quê. – Bao lâu hở cha?




      - Cho đến khi con ấy có thai.




      im lặng tiếp sau là điều có thể hiểu được, trong lúc này, danh họa Ambrogio phải bám cả hai tay vào thang để mất thăng bằng khi đối mặt với cầu ghê tởm.




      - Ồ …- Nino lùi khỏi cha, thấy toàn bộ việc lố bịch. – phải con. Nên là ai khác. Bất cứ ai cũng được.




      Mặt đỏ bừng phẫn nộ, Salimbeni tiến thẳng tới và túm cổ áo Nino.




      - Tao phải bảo mày thể ra sao. Danh dự của chúng ta lâm nguy. Tao rất sung sướng được giết chết nó, nhưng nó là Tolomei. Vì thế, tốt nhất tao là người đứng sau, tống nó về miền quê chẳng có ai dòm ngó, bận bịu với con cái của nó và tránh khỏi đường tao. – Cuối cùng, Salimbeni buông con trai ra. – Người ta tao rất nhân từ.




      - Con cái ư? – Mỗi lúc Nino càng tỏ ra thích kế hoạch này. – Cha muốn con ngủ với mẹ kế của con bao nhiêu năm đây?




      - Nó mới mười sáu! – Salimbeni bắt bẻ, - và mày làm như tao bảo. Trước khi mùa đông chấm dứt, ta muốn tất cả bàn dân thiên hạ ở Siena biết nó mang thai đứa con của ta. Tốt nhất là đứa con trai.




      - Con cố hoàn thành, - Nino , mỉa mai.




      Thấy con trai chớt nhả, Salimbeni giơ ngón tay đe nẹt:




      - Cầu Chúa phù hộ mày, nếu mày để nó thoát khỏi tầm mắt. ai được chạm vào nó trừ mày. Tao muốn khoe đứa con hoang.




      Nino thở dài.




      - Hay lắm. Con đóng vai Paris và chiếm vợ của cha. Ồ, gượm . nàng chưa là vợ thực của cha, phải ? – Cái tát vào mặt đến mức khiến Nino ngạc nhiên; gã đinh ninh là có. – Thế là đúng, - gã và lùi lại, - đánh con mỗi lần con và thưởng cho con bất cứ khi nào con làm điều sai trái. Chỉ cần cha muốn gì – giết địch thủ, giết người bạn, giết trinh nữ - con làm. Nhưng sau này cha đừng đòi hỏi con phải tôn trọng cha.




      Khuya đêm hôm ấy, khi danh họa Ambrogio trở lại xưởng vẽ, ông ngừng nghĩ đến câu chuyện nghe lỏm được. Làm sao lại có đồi bại đến thế đời này, chưa ở ngay trong thành phố của ông? Tại sao ai chặn nó lại? Bất chợt, ông cảm thấy mình già lão và lỗi thời, và ước giá ông bao giờ đến lâu đài Salimbeni và nghe thấy những trù tính tởm lợm đó.




      Lúc về đến xưởng, ông thấy cánh cửa xanh lơ khóa. Ngập ngừng ngưỡng cửa, ông tự hỏi liệu mình có quên khóa khi , nhưng khi nghe thấy tiếng con Dante sủa, ông bắt đầu sợ có kẻ đột nhập.




      - Xin chào. – Ông đẩy cửa và sợ sệt bước vào trong, bối rối vì các ngọn đèn cháy. – Ai ở đây thế?




      Gần như ngay lập tức, có ai đó kéo tuột ông vào và đóng chặt cửa lại. Song, khi quay lại, ông thấy chẳng phải người lạ ác ý, ngoài Romeo Marescott. Ngay cạnh chàng là tu sĩ Lorenzo, tay bế con Dante và bịt mõm mó lại.




      - Đội ơn Chúa! – danh họa Ambrogio kêu lên, nhìn hai chàng thanh niên và ngạc nhiên vì họ râu ria xồm xoàm. – Rốt cuộc, hai người từ những miền đất lạ trở về đấy ư




      - lạ lắm đâu, - Romeo , hơi khập khiễng lúc tới bàn và ngồi xuống. – Chúng tôi ở trong tu viện cách đây xa là mấy.




      - Cả hai à? – Họa sĩ hỏi, điếng người.




      - Lorenzo, - Romeo và nhăn mặt lúc duỗi chân, - cứu tôi. Bọn chúng – bọn Salimbeni – để tôi lại cho chết trong nghĩa trang, nhưng thầy tìm thấy tôi và cứu tôi sống lại. Những tháng ngày vừa qua lẽ ra tôi chết rồi, nhưng nhờ ơn thầy.




      - Chúa muốn sống, - tu sĩ Lorenzo rồi đặt con chó xuống. – Và Người muốn tôi giúp .




      - Chúa muốn nhiều thứ ở chúng ta, đúng ạ? – Romeo , lấy lại chút ít tinh nghich trước kia.




      - Các người thể trở về vào lúc hay hơn đâu, - danh họa Ambrogio , nhìn quanh tìm rượu vang và cốc. – Vì tôi vừa nghe lỏm được…




      - Chúng tôi cũng nghe thấy rồi, - Romeo cắt lời ông, - nhưng tôi quan tâm. Tôi để nàng lại với đâu, Lorenzo muốn tôi đợi cho đến khi bình phục hẳn, nhưng tôi muốn thế. Chúng tôi có người và ngựa. Em của Giulietta, phu nhân Giannozza, mong muốn nàng thoát khỏi tay Salimbeni cũng như chúng tôi vậy. – Chàng dựa vào lưng ghế, hơi thở hơi bị đứt vì . – Ông là bậc thầy vẽ bích họa, vì thế ông biết mọi ngôi nhà. Tôi cần ông vẽ bản đồ lâu đài Salimbeni…




      - Tôi xin lỗi, - danh họa Ambrogio , ông lắc đầu hoang mang, - chính xác các nghe thấy gì?




      Romeo và tu sĩ Lorenzo nhìn nhau.




      - Tôi hiểu rằng Giulietta kết hôn với Salimbeni mấy tuần trước. Có đứng thế ? – Vị tu sĩ , thế thủ.




      - Thực ra, các chỉ nghe thấy thế thôi sao?




      Hai chàng thanh niên lại nhìn nhau. Romeo cau mày đề phòng.




      - Gì vậy, thưa danh họa? Ông nàng mang thai với đấy chứ?




      - Lạy chúa tôi, ! – Họa sĩ cười to, rồi bất chợt chóng mặt. – Hoàn toàn ngược lại kia.




      Romeo nhìn ông, mắt nheo lại.




      - Tôi biết nàng ở với từ ba tuần nay, - chàng nuốt khó nhọc, dường như lời lẽ làm chàng buồn nôn, - nhưng tôi hy vọng nàng vẫn chưa quá ưa thích những cái ôm ấp của .




      - Các bạn thân mến nhất của tôi ơi, - cuối cùng, danh họa Ambrogio đặt chai rượu xống, - hãy trấn tĩnh nghe chuyện khác thường nhất đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :