1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Juliet - Anna Fortier (10c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đó phải là tuần lễ tốt lành gì cho em song sinh tai ác của tôi. Nó ẻo lả quấn cánh tay quanh cổ tôi rồi kể, trước hết là, nó phát ra luật sư của gia đình tôi, ông Gallagher, thực ra phải là ông Gallagher. Bằng cách nào ư? Vì ông Gallagher xuất . Thứ hai là, chúc thư ông ta chìa cho chúng tôi xem sau tang lễ chỉ là thứ bịa đặt. thực tế, bà Rose để lại gì cho bất cứ ai và người thừa kế của bà chẳng được thừa kế gì ngoài nợ nần. Thứ ba là, ngay sau khi tôi rời , có hai sĩ quan cảnh sát tới ngôi nhà, mắng mỏ Janice vì tháo sợi dây màu vàng. Sợ dây vàng nào? À, sợi dây họ chăng xung quanh ngôi nhà khi họ phát ra đây là trường tội ác.




      - trường tội ác ư? – Dù mặt trời vẫn còn ở cao, nhưng tôi cảm thấy ớn lạnh. Ý là, bà Rose bị giết?




      Janice nhún vai hết mức, cố giữ thăng bằng.




      - Có Trời mới biết. Hiển nhiên là cả người bà thâm tím, dù được cho là chết trong khi ngủ. Người ngợm khiếp.




      - Janice! – Tôi biết gì, ngoài việc mắng nó tội xấc láo. Tin bất ngờ này – bà bác Rose có thể được chết yên bình như Umberto miêu tả - như cái thòng lọng thắt chặt quanh cổ tôi, gần như làm tôi nghẹt thở.




      - Gì thế? – Nó cắn cảu, giọng khản đặc vì xúc động. – Chị tưởng là vui khi ngồi trong phòng thẩm vấn ấy suốt đêm và …trả lời những câu hỏi có hay à? – Nó dằn từng tiếng. – Em có bà ấy ư?




      Tôi nhìn nét mặt trông nghiêng của nó, tự hỏi lần cuối tôi thấy em tôi khóc là khi nào. Mascara bị hoen nhem nhuốc và áo quần xộc xệch vì cú ngã, nó thực có vẻ là con người bình thường và gần như dễ thương, có thể vì mắt cá chân bị đâu, vì khổ sở và bao nỗi thất vọng. Bỗng tôi nhận ra rằng, để có thay đổi, tôi phải là người mạnh mẽ, tôi phải cố gắng đối xử với nó tốt hơn và trong lúc này, cố kìm nén mọi tình cảm với bà bác già Rose tội nghiệp.




      - Tôi hiểu gì hết! Thế Umberto ở đâu?




      - Chà! – Câu hỏi tạo cho Janice cơ hôi lấy lại chút vui vẻ. – Chị định đến Luciano à? –Nó liếc nhìn xem tôi có sửng sốt . – Đúng thế đấy. Ông già Birdie tốt bụng là kẻ chạy trốn, kẻ liều mạng tuyệt vọng, tay kẻ cướp…tùy chị chọn. Suốt từng ấy năm, trốn trong vườn hồng nhà ta, trong khi cảnh sát và Mafia lùng tìm . ràng là bọn chúng – đòng bọn du thủ du thực của - tìm thấy và ta vừa…-Nó giơ bàn tay rảnh, bật ngón tay đánh tách – Phù, ngoẻo rồi.




      Tôi dừng lại để thở, cố nuốt xuống thứ đồ uống đặc biệt mà Malena Marescotti bảo là làm tôi vui, song chỉ cảm thấy nỗi đau buồn xé ruột.




      - Có phải tên ông ấy là Luciano Salimbeni ?




      Janice lặng người kinh ngạc đến nỗi nó quên cả việc dồn trọng lượng lên bàn chân trái.




      - Trờ..ời..ạ! – Nó kêu lên, buông cánh tay khỏi vai tôi. – Chị nhúng tay vào cái chuyện bẩn thỉu này!




      Bà Rose thường bà thuê Umberto để làm bánh nướng đào. Việc này là có – ông luôn làm những món tráng miệng ngon đến lạ lùng, - thực tế bà thể tự làm gì nếu thiếu ông. Umberto trông nom mọi thứ, bếp núc, vườn tược, bảo dưỡng cho ngôi nhà chung, và luôn cố tỏ ra đóng góp của ông là vặt vãnh so với những trách nhiệm lớn lao mà bà Rose đảm nhận. Ví dụ như hoa hoét được bày bàn ăn tối. Hoặc tìm những từ rắc rối trong từ điển.




      Tài năng thực của Umberto là ông có thể làm chúng tôi tin mình có thể tự làm được mọi việc. Nếu chúng tôi phát ra thành công của mình có góp sức bí mật của ông, tức là ông thất bại thảm hại. Ông lúc nào cũng như ông già Nô en, chỉ thích mang quà cho những đứa trẻ ngủ say.




      Giống như hầu hết các kí ức thời thơ ấu, Umberto xuất từ lúc nào ngưỡng cửa cuộc sống Mỹ của chúng tôi, cho đến giờ, chúng tôi vẫn chưa thể lí giải ràng. Cả Janice và tôi đều thể nhớ nổi khoảng thời gian trước khi ông đến, Thỉnh thoảng, khi chúng tôi nằm giường mải ngắm trăng tròn, thi nhau nhớ lại thời thơ bé đẹp kỳ lạ ở Tuscany, hiểu vì sao Umberto luôn có mặt trong khung cảnh đó.




      Về mặt nào đó, tôi quý ông hơn bà Rose, vì ông luôn đứng về phe tôi và gọi tôi là công chúa bé . Tuy như bao giờ thẳng ra, nhưng tôi chắc tất cả chúng tôi đều cảm nhận được rằng ông ủng hộ tính cách hư hỏng của Janice và ủng hộ tôi rất tế nhị, bất cứ khi nào tôi đua theo những trò nhảm nhí của nó.




      Khi Janice sắp ngủ và đòi ông kể chuyện, nó phải nghe những câu chuyện giáo lý ngắn mà kết cục có người bị chặt đầu; còn tôi ngồi thu lu ghế dài trong bếp, được ông cho những cái bánh quy đặc biệt trong hộp thiếc màu xanh và kể cho nghe những truyện dài triền miên về các hiệp sĩ và thiếu nữ xinh đẹp, những kho báu được chôn giấu. Khi tôi đủ lớn để hiểu, ông cam đoan với tôi rằng Janice sớm bị trừng phạt. Bất cứ khi nào vào đời, nó mang theo phần thể tách rời của địa ngục, vì nó là thân của địa ngục và đến lúc nó hiểu rằng nó bị trừng phạt nghiêm khắc nhất. Mặt khác, tôi là công chúa, có ngày tôi gặp chàng hoàng tử đẹp trai và tìm thấy vương quốc kỳ diệu của mình – miễn là tôi tránh xa ảnh hưởng đồi bại và những lỗi lầm thể sửa đổi được.




      Làm sao tôi có thể quý ông.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Quá trưa, chúng tôi biết hết những gì xảy ra với nhau. Janice kể cho tôi nghe những điều cảnh sát về Umberto – hay đúng hơn, là Luciano Salimbeni – tuy nhiều lắm, đáp lại tôi kể cho nó nghe chuyện xảy ra với tôi từ khi tôi đến Siena, rất nhiều chuyện.




      Chúng tôi kết thúc mọi chuyện bằng bữa trưa tại quảng trường Mercato, ngắm nhìn phong cảnh đường Malconterni và thung lũng sâu, xanh tươi. Người phục vụ cho chúng tôi biết bên ngoài thung lũng có con đường Porta Giustizia chiều ảm đạm, thời xa xưa, cuối đường này là nơi hành quyết công khai các tội nhân.




      - Thú vị , - Janice , húp xì xụp món súp ribollita, khuỷu tay chống lên bàn, nỗi buồn ngắn ngủi của nó tan biến từ lâu, - chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi lão già Birdie thích trở về đây.




      - Chị vẫn tin chuyện đó, - tôi lẩm bẩm, gạt món ăn của mình sang bên. Nhìn Janice ăn đủ làm tôi mất cả ngon miệng, chưa kể những ngạc nhiên nó mang đến. – Nếu ông ấy giết cha mẹ mình , tại sao lại giết nốt chúng ta?




      - Chị biết , - Janice , - thỉnh thoảng em nghĩ lão làm thế. Nghiêm túc đấy. Nhìn vào mắt lão, đúng là kẻ giết người hàng loạt.




      - Có khi ông ấy có mặc cảm tội lỗi vì việc làm…- Tôi gợi ý.




      - Hoặc có lẽ, - Janice cắt lời tôi, - lão biết lão cần chúng ta, chí ít là cần chị để lấy được cái hộp của mẹ từ tay ông Macaroni.




      - Chị cho rằng, - tôi , cố lập luận dù đủ lý lẽ, - có thể ông ta là người thuê Bruno Carrera theo dõi chị?




      - Hiển nhiên rồi! – Janice tròn mắt lên. – Chị có thể tin chắc lão giật dây chàng người tình của chị rất cừ.




      Tôi ném cho nó cái nhìn giận dữ đến mức nó thể nhận thấy.




      - Chị hy vọng em đến Alessandro đấy chứ?




      - Hưm..ừm, Alessandro…- Nó nhấm nháp tên ta như cái kẹo caramen sô la,- Em phải với chị điều này, Jules, ta đáng để khao khát, Quá tệ hại nếu ta lên giường với Birdie.




      - Em ghê tởm, - tôi cho phép nó làm tôi bối rối nữa, - và em nhầm to.




      - ư? – Janice thích là người nhầm lẫn. – Thế hãy giải thích vì sao ta lại đột nhập phòng khách sạn của chị?




      - Cái gì?




      - Ồ phải rồi. – Nó tận hưởng thời gian dễ chịu, nhúng miếng bánh mì cuối cùng vào dầu ô liu.–Đêm hôm đó, em cứu chị khỏi tay mật thám Bruno, còn chị kết thúc bằng cuộc say bí tỉ với họa sĩ bậc thầy…còn Salimbeni có bữa tiệc kinh khủng trong phòng chị. Chị tin em à? – Nó thọc tay vào túi, vô cùng khóa trá vì bắt được tôi phải ngờ vực. – xem cái này .




      Rút điện thoại di động ra, Janice cho tôi xem loạt ảnh lờ mờ chụp người nào đó trèo lên ban công phòng tôi. Khó mà đấy có phải là Salimbeni , nhưng Janice khăng khăng là đúng, và tôi biết nó đủ lâu để xác định rằn những cái co giật quanh miệng nó là chân .




      - Rất tiếc, - nó , trông như thể nó có ý đó , - em biết việc này thổi bay tưởng tượng tầm thường của chị, nhưng em nghĩ chị nên biết nhân vật quan trọng của chị chỉ ngọt như mật.




      Tôi ném trả nó cái điện thoại, biết gì. Trong vài giờ vừa qua có quá nhiều thứ phải nghĩ, và ràng tôi tới điểm bão hòa. Đầu tiên là Romeo… chết và được chôn cất. Rồi đến Umberto… thân của Luciano Salimbeni. Bây giờ đến Alessandro…




      - Đừng nhìn tôi như thế! Janice rít lên, tỏ ra là người có đạo đức cao bằng khéo léo thường lệ. – Tôi làm việc thiện chí cho chị! Cứ hình dung chị dấn tới và gục ngã vì thằng cha này rồi phát ra chỉ theo đuổi báu vật của gia đình ta là tôi chịu nổi.




      - Tại sao làm hành động thiện chí nữa, - tôi và ngả người ra sau ghế, xa nó càng nhiều càng tốt, - trước hết là giải thích làm thế nào tìm ra tôi? Rồi cả cái việc giả vờ làm Romeo ngớ ngẩn ấy?




      - được đến lời cảm ơn! Cái số tôi nó vậy đấy! – Janice lại thọc tay vào túi lần nữa. – Nếu tôi đuổi Bruno , chắc giờ này chị toi rồi. Nhưng tôi thấy chị có cần đâu. Chỉ rầy la, cằn nhằn, đay nghiến! – Nó ném bức thư qua bàn, suýt rơi vào bát nước chấm. – Đây. Tự xem . Đây là lá thư của bà bác Rose , do ông Gallagher đưa cho tôi. Chắc chị nuốt được. Đấy là tất cả những gì bà ấy để lại cho chúng ta.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nó châm điếu thuốc điếu – – tuần, tay run run, còn tôi phủi vài vụn bánh phong bì rồi rút thư ra. Thư dày tám trang, kín chữ viết tay của bà Rose và nếu ngày tháng là đúng, bà để lại thư này cho ông Gallagher vài năm trước. Thư viết:




      Các cháu quý nhất, các con của ta,






      Các cháu thường hỏi ta về mẹ, và chưa bao giờ ta kể với các cháu. Vì ta muốn điều tốt cho các cháu. Ta sợ rằng nếu biết mẹ các cháu thích gì, các cháu muốn như thế. Nhưng ta muốn mang những chuyện này theo ta xuống mồ, và đây là mọi điều ta ngại ra với các cháu.






      Các cháu biết Diane đến sống với ta khi cha mẹ và em trai nó qua đời, nhưng ta chưa bao giờ kể họ chết ra sao. Chuyện này rất buồn, rất ngỡ ngàng, và ta nghĩ bao giờ nên để nó biết. tai nạn giao thông trong ngày lễ, xe cộ dày đặc khủng khiếp. Diane kể với ta rằng hai chị em nó cãi nhau và nó có lỗi vì đánh đứa em trai . Đấy là đêm trước lễ Giáng sinh. Ta nghĩ Diane bao giờ tha thứ cho mình. Nó bao giờ mở quà. Nó là rất chu đáo, chu đáo hơn cả bà bác già này, nhất là vào dịp Giáng sinh. Ta mong có thể giúp được nó, nhưng hồi ấy người ta phải lúc nào cũng chạy đến bác sĩ.






      Diane rất mê bảng phả hệ. Nó tin rằng gia đình ta là hậu duệ của giới quý tộc Italy về đằng ngoại, và với ta rằng, trước khi chết, mẹ ta kể cho nó nghe bí mật lớn. Ta nghĩ lạ lùng thay, mẹ ta lại kể cho cháu bao giờ kể với ta hoặc Maria là con bà, và ta chẳng bao giờ tin lấy lời, nhưng Diane rất bướng bỉnh và mực rằng chúng ta là hậu duệ của Juliet trong kịch của Shakespeare, và có lời nguyền cho dòng dõi huyết thống của chúng ta.Nó chính vì thế mà Jim tội nghiệp của ta và ta bao giờ có con, và vì thế mà cha mẹ cùng em trai nó bị chết. Ta chưa bao giờ khích lệ nó những điều đó, nhưng vẫn cứ phải để mặc nó . Sau khi nó chết, ta vẫn nghĩ lẽ ra ta nên làm việc gì đó để giúp nó, nhưng bây giờ quá muộn rồi.






      Jim tội nghiệp và ta cố gắng cho Diane học hành tử tế, nhưng nó quá hiếu động. cho chúng ta biết, nó bỏ sang châu u chỉ vẻn vẹn có cái ba lô, và điều tiếp theo ta biết, nó viết thư báo rằng sắp kết hôn với giáo sư người Ý nào đó. Ta đến dự lễ cưới. Hồi đó ông Jim tội nghiệp ốm nặng, và sau khi ông ấy mất, ta muốn đâu hết. Bây giờ ta rất ân hận. Diane rất lẻ loi, có hai đứa con song sinh, và sau đó, vụ hỏa hoạn khủng khiếp giết chết chồng nó, vì thế ta chưa bao giờ gặp đứa cháu rể tội nghiệp.






      Ta viết nhiều thư bảo nó về nhà, nhưng nó muốn, con bé vốn ương ngạnh, cầu Chúa phù hộ cho trái tim nó. Nó mua ngôi nhà và rằng muốn tiếp tục công trình nghiên cứu của chồng. Qua điện thoại nó kể rằng, chồng nó dành cả đời tìm kiếm báu vật của gia đình, mong có thể hóa giải lời nguyền, nhưng ta cũng tin. Ta bảo Diane rằng quá ngốc nghếch khi lấy chồng cùng họ với mình dù là quan hệ rất xa xôi, nhưng nó là phải thế, vì nó có gien Tolomei về đằng mẹ và bà ngoại, còn chồng nó mang họ Tolomei, và cả hai phải đến với nhau. Nếu các cháu hỏi ta, ta cũng chỉ biết rằng mọi chuyện này quá đỗi lạ lùng. Cả hai cháu được rửa tội ở Siena với tên Giulietta và Giannozza Tolomei. Mẹ các cháu những cái tên đó là truyền thống của gia đình.






      Ta rất khó khăn mới làm cho mẹ các cháu về nhà, ta bảo chỉ là chuyến thăm hỏi thôi, và chúng ta mua vé. Nhưng Diane bận công việc nghiên cứu, và nó đến rất gần kho báu, nó phải gặp người đàn ông có cái nhẫn cổ. buổi sáng, ta nhận được điện thoại của sĩ quan cảnh sát ở Siena, báo tin về vụ tai nạn xe cộ khủng khiếp, và người mẹ tội nghiệp của các cháu qua đời. Ông ta cả hai cháu đương ở với cha mẹ đỡ đầu, nhưng có thể gặp nguy hiểm và ta phải đến mang các cháu ngay lập tức. Khi ta đến đón các cháu, cảnh sát hỏi ta Diane bao giờ nhắc đến người tên là Luciano Salimbeni , khiến ta rất sợ hãi. Họ muốn ta lưu lại để dự phiên tòa, nhưng ta sợ đến mức đưa ngay các cháu ra sân bay và trở về nhà, cần đợi hoàn tất giấy tờ nhận con nuôi. Ta cũng đổi luôn tên các cháu. Ta gọi Giulietta là Julie và Giannozza là Janice. Thay vì mang họ Tolomei, ta cho các cháu mang họ ta là Jacobs. Ta muốn bất cứ tên người Ý điên rồ nào đến tìm các cháu hoặc muốn nhận nuôi các cháu. Ta còn thuê Umberto bảo vệ các cháu và để mắt canh chừng tên Luciano Salimbeni đó. May mắn thay, chúng ta bao giờ nghe thấy điều gì về nữa.






      Ta biết nhiều về việc Diane làm trong những năm ấy, khi mình ở Siena. Nhưng ta có nghĩ nó tìm ra thứ rất giá trị, và để lại ở Siena cho các cháu. Ta hy vọng nếu tìm thấy thứ đó, các cháu chia đều cho nhau. Diane sở hữu ngôi nhà, và ta tin chồng nó là người giàu có. Nếu như có thứ giá trị để lại cho các cháu ở Siena, có lẽ các cháu quan tâm đến Umberto thân mến, nhé?






      Ta rất đau lòng phải điều này, rằng ta giàu như các cháu tưởng. Ta sống bằng lương hưu của ông Jim tội nghiệp, nhưng khi ta chết, còn gì để lại cho hai cháu, ngoài nợ nần. Có lẽ ta phải kể với các cháu sớm hơn, nhưng ta chưa bao giờ thấy dễ chịu trong những việc như thế này.






      Ta ước mình biết nhiều hơn về kho báu của Diane. Thỉnh thoảng nó với ta về thứ đó, nhưng ta chịu nghe. Ta tưởng đấy chỉ là trong những suy nghĩ điên rồ của nó. Nhưng có người trong nhà băng ở lâu đài Tolomei có thể giúp các cháu. Ta thể nhớ ra tên ông ấy. Ông ấy là cố vấn tài chính của mẹ các cháu, và ta nghĩ ông ấy hẳn là người ngay thẳng, có khi ông ấy vẫn còn sống.






      Nếu các cháu quyết định , hãy nhớ rằng ở Siena có nhiều người tin vào câu chuyện như mẹ các cháu tin. Giá như ta chú ý khi Diane kể mọi chuyện với ta. được với bất cứ ai tên của các cháu, ngoài người đàn ông ở nhà băng. Có lẽ ông ta có thể giúp các cháu tìm ra ngôi nhà. Ta muốn các cháu cùng nhau. Diane chắc cũng muốn thế. Chúng ta lẽ ra phải từ nhiều năm trước, nhưng ta sợ có chuyện gì đó xảy ra cho các cháu.






      Bây giờ các cháu biết ta chẳng để lại gì cho các cháu. Nhưng ta hy vọng với bức thư này, ít ra các cháu có cơ hội tìm thấy thứ mẹ các cháu để lại. Sáng nay, ta gặp ông Gallagher. Thực lòng, ta nên sống lâu hơn nữa, chẳng có gì để lại, kể cả những hồi ức, vì ta bao giờ muốn các cháu biết đến những điều đó. Ta luôn lo sợ các cháu bỏ trốn như Diane và lâm vào nhiều rắc rối. Giờ ta hiểu rằng, dù ở bất cứ đâu các cháu cũng vấp phải rắc rối. Mẹ các cháu cũng thế. Ta muốn các cháu biết rằng ta cầu nguyện cho các cháu hàng ngày.






      Umberto biết những chỉ dẫn về tang lễ để ở đâu. Cầu Chúa phù hộ cho trái tim thơ ngây của các cháu!






      Rất thương ,






      Bà bác Rose.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 5.3






      có lòng thương nào cao xanh kia




      Có thể thấu hiểu được nỗi đau buồn của tôi ư?




      ------------oOo------------



      Siena, 1340 Công nguyên




      Bị giam giữ trong căn phòng đỉnh tháp Tolomei, Giulietta hay biết về những việc diễn ra ở thành phố bên dưới. Nàng bị nhốt ở đó từ ngày tang lễ của Tebaldo và ai được phép đến thăm nàng. Các cánh chớp cửa sổ bị trong các lính gác của Tolomei đóng đinh cố định, đồ ăn đưa qua cái khe cửa ra vào, nhưng chẳng thành vấn đề vì nàng chịu ăn gì trong suốt thời gian đó.




      Trong vài giờ đầu bị giam hãm, nàng van xin bất cứ ai có thể nghe thấy qua cửa để được ra ngoài.




      - Bác tốt bụng nhất của cháu ơi! – Nàng năn nỉ, áp gò má đẫm lệ vào cửa, - cháu xin bác đừng đối xử vói cháu như thế này! Cháu là cháu của ai hở bác?,,,Các chị ơi! Có nghe thấy em ? – Nhưng khi chẳng ai dám trả lời, nàng bắt đầu la hét, nguyền rửa bọn lính gác vì tuân lệnh con quỷ đội lốt người.




      ai đáp lại lời, cuối cùng nàng mất hết tinh thần. Kiệt sức vì đau khổ, nàng nằm giường, kéo chăn trùm kín đầu, thể nghĩ gì ngoài thân xác bị hành hạ của Romeo và nàng có khả năng ngăn chặn cái chết rùng rợn đến với chàng. Mỗi khi người hầu sợ sệt mang đồ ăn thức uống đến bên cửa, nàng đều từ chối kể cả nước, vì nàng luôn hy vọng được chết và theo người lên thiên đường trước khi chàng bỏ quá xa.




      Nàng cảm thấy nhiệm vụ duy nhất còn lại đời là viết bức thư và bí mật gửi cho em Giannozza. Nàng định đó là bức thư tuyệt mệnh, nhưng rốt cuộc nó lại là trong nhiều bức thư viết dưới ánh sáng ngọn nến và giấu dưới tấm ván lát sàn khít nhau. Nàng viết rằng trước kia nàng thích thế giới này và những người sống trong đó, nay nàng hiểu rằng ngay từ đầu, tu sĩ Lorenzo đúng.




      - Cõi chết là nơi của cát bụi, - thầy thường ,- Bất cứ chỗ nào con giẫm lên cũng đều bở tơi ra ngay dưới chân, và nếu con cẩn thận, con rơi khỏi rìa vào chốn lãng quên. – Chốn lãng quên là nơi nàng phải đến lúc này, Giulietta nghĩ, - là vực thẳm, thể nghe thấy những lời cầu nguyện.




      Nàng biết, Giannozza xa lạ gì với nỗi đau khổ loại này. Cha họ có quan niệm tiến bộ là các con của ông nên biết đọc biết viết, song với hôn nhâm ông lại là người nệ cổ. Với ông, con chỉ là món quà sứ thần gửi để tạo lập liên minh với những nhân vật quan trọng ở các miền đất xa lạ, vì thế khi người họ của vợ ông – nhà quý tộc có điền trang rộng lớn ở phía Bắc Rome – ngỏ ý muốn kết thân với nhà Tolomei, ông báo cho Giulietta rằng nàng phải ra . Vì nàng chào đời trước em Giannozza bốn phút, nên nhiệm vụ của người chị là trước.




      Nghe tin này, hai chị em nàng khóc nhiều ngày liền vì viễn cảnh bị chia lìa và xa cách nhau. Nhưng cha họ rất cứng rắn, và mẹ họ còn cứng rắn hơn – vả lại, chú rể là họ của bà chứ phải người xa lạ, - rốt cuộc, hai con đến gặp cha mẹ với đề nghị nhún nhường.




      - Thưa cha, - Giannozza , chỉ nàng mới có đủ can đảm lên ý kiến của mình, - chị Giulietta rất biết ơn vì dự định của cha, nhưng chị con cầu xin cha xem xét liệu có thể để con thay hơn. là, trái tim chị con luôn hướng về nhà tu kín, và chị con e rằng thể là dâu thích hợp với bất cứ ai ngoài Chúa Cứu thế. Còn con phải đối cuộc hôn nhân trần thế; thực tế, con tin rằng con khá thích thú được cai quản ngôi nhà của riêng con. Vì thế chúng con tự hỏi rằng, - đến đây, lần đầu tiên Giannozza nhìn thẳng vào mắt mẹ, hy vọng bà đồng tình, - cha mẹ có thể cho cả hai chị em con cùng nhau, con làm dâu còn Giulietta là tu nữ ở tu viện gần đó. Như thế, chúng con được gặp nhau bất cứ lúc nào chị em con muốn, và cha mẹ phải lo lắng về sức khỏe của chúng con nữa.




      Thấy Giulietta quyết cưỡng lại ý định kết hôn, rốt cuộc cha họ đồng ý cho Giannozza thế chỗ. Nhưng còn nửa kế hoạch kia, ông vẫn thô bạo gạt :




      - Nếu Giulietta lấy chồng lúc này, - cha ngồi sau cái bàn lớn, tay khoanh lại, còn vợ con ông đứng trước ông năn nỉ, - nó kết hôn sau, khi nó còn ý nghĩ nhảm nhí như vậy nữa. – Ông lắc đầu, giận dữ vì kế hoạch của mình bị can thiệp. – Lẽ ra ta bao giờ nên dạy cho bọn con học đọc! Ta ngờ rằng con đọc Kinh Thánh sau lưng ta, và bị nhồi nhét vào đầu đủ thứ điên rồ!




      - Nhưng thưa cha…




      Chỉ đến lúc này, bà mẹ mới bước lên, mắt bà sáng ngời.




      - Các con đáng xấu hổ, - bà rít lên, - vì đẩy cha con vào tình cảnh này! Chúng ta nghèo, vậy mà các con đòi hỏi cha con hành xử như bọn nghèo khó! Của hồi môn của hai con rất nhiều, đến ông hoàng cũng phải ghen tị! Nhưng chúng ta chọn lựa cẩn thận. Nhiều người đến cầu hôn con, Giulietta, nhưng cha con đều xua họ , vì ông biết chúng ta có thể còn đám khá hơn. Bây giờ con muốn cha con hãnh diện vì thấy con là bà xơ ư?,,,Như thể chúng ta có của cải và quan hệ cho con lấy chồng sao? Con đáng hổ thẹn vì đặt những khao khát ích kỷ của mình lên trước phẩm giá của gia đình chúng ta!

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thế là Giannozza phải lấy người mà nàng chưa gặp bao giờ, và qua đêm tân hôn với chú rể già gấp ba tuổi nàng, người có cặp mắt giống hệ mẹ nàng nhưng bàn tay lại là của người xa lạ. Sáng hôm sau, khi chào từ biệt gia đình, nàng ôm chặt từng người , lời, môi mím chặt để khỏi nguyền rủa cha mẹ.




      Sau đó, tin tức trong các bức thư đến ngừng từ ngôi nhà mới của nàng, gửi thẳng cho Giulietta mà cho người bạn của họ, tu sĩ Lorenzo, thầy có thể lén đưa cho Giulietta khi nàng đến xưng tội ở nhà thờ. Những bức thư này có thể bao giờ bị lãng quên, chúng ám ảnh người đọc mãi mãi, và Giulietta thường rút gọn chúng bằng cách viết của mình, như khi nàng đồng ý với em “con người cõi thế gian này dần biến thành ác quỷ, người ta sống chỉ để thấy người khác khổ sở”. Nhưng nàng cũng hay khuyến khích Giannozza nhìn vào mặt tích cực của việc; chồng Giannozza già và ốm yếu, chắc chắn chết khi Giannozza vẫn còn rất trẻ, và dẫu được phép ra khỏi cửa, ít ra ở phong cảnh nhìn từ lâu đài của nàng cũng đẹp tuyệt vời thậm chí Giulietta còn chỉ ra rằng”trái ngược với điều em , em quý nhất của chị ơi, chúng ta có thể tìm thấy niềm vui nào đó ở đàn ông. Họ đến nỗi vô giá trị hoàn toàn đâu”.




      Tuy nhiên, trong lá thư tuyệt mệnh gửi Giannozza, viết trong phòng giam vào ngày sau đám tang của Tebaldo, Giulietta còn về ân huệ của tương lai cách can đảm như thế nữa. Nàng viết giản dị: “Em đúng và chị sai. Khi sống còn đau khổ hơn chết chẳng đáng sống làm gì nữa”




      Thế là nàng quyết chết, và từ chối mọi thứ đồ ăn cho đến khi thân thể nàng chịu thua, để linh hồn nàng được tự do đoàn tụ với Romeo. Nhưng đến ngày tuyệt thực thứ ba – môi người khô nẻ, đầu nàng ong ong, - ý nghĩ mới bắt đầu ám ảnh nàng, đó là phải biết chính xác chỗ thiên đường mà nàng phải đến để tìm thấy chàng. Thiên đường chắc hẳn rộng mệnh mông, và nếu biết trước, liệu hai người có được ở cùng vùng ? Thực ra, nàng sợ là .




      Trong mắt Chúa, có thể nàng hoàn toàn vô tội, nhưng nàng vẫn là trinh nữ; còn Romeo để lại đằng sau chuỗi dài những trò tinh quái. Ngoài ra, thi thể chàng có những nghi lễ tang ma, lời cầu nguyện, vậy chưa chắc chàng được lên thiên đường. Có khi chàng bị đọa đầy, lang thang như bóng ma, đầy thương tích và máu me, cho đến khi có người hay biết, làm phúc rủ lòng thương, thu xếp cho thi thể chàng được an nghỉ.




      Giulietta ngồi dậy giường, thở hổn hển. Nếu bây giờ nàng chết, ai biết chắc Romeo được chôn cất cẩn thận? Có thể cái xác cứ ở đấy cho đến khi có đám ma của người nhà – rất có thể là của nàng, - gia đình Tolomei mới phát ra cái xác, và hầu như chắc chắn họ cho chàng đủ thứ - trừ yên bình. , nàng nghĩ, - cuối cùng nàng với lấy bình nước, những ngón tay yếu ớt của nàng chỉ có thể chộp lấy cái chén, - nàng phải sống cho đến khi chuyện được với tu sĩ Lorenzo và thuật lại tình với thầy.




      tu sĩ ở đâu? Tong cảnh khốn khổ, Giulietta muốn năng gì với bất cứ ai, kể cả người bạn cũ của nàng, và thấy nhõm khi thầy chưa đến thăm nàng lần nào. Nhưng bây giờ - lòng nàng có dự định, nàng thể tự vẫn, - nàng phát điên vì thầy ở cạnh nàng. Chỉ sau khi ăn ngấu nghiến hết từng mẩu thức ăn tìm thấy trong phòng, nàng chợt nghĩ ra có thể ông bác Tolomei của nàng cấm tiệt mọi cuộc viếng thăm của tu sĩ, cố ngăn thầy loan tin về tình cảnh khổ sở của nàng.




      ngược xuôi sàn, thỉnh thoảng dừng lại nhìn qua cái khe cánh chớp bịt kín, ước đoán thời gian trong ngày, Giulietta kết luận rằng thần Chết phải đợi . phải vì nàng thèm sống, mà vì còn hai việc đời mà nàng phải thực . là phải gặp được tu sĩ Lorenzo – hoặc thầy tu khác tuân theo luật của Chúa hơn lệnh của ông bác nàng – và được người đó cam đoan chôn cất Romeo tử tế. Việc thứ hai là bắt Salimbeni chịu đau khổ theo cách chưa người nào từng phải chịu trước đây.




      ------------oOo------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :