Chương 4.5
Ôi, bá tước là quý tộc rất đáng .
So với bá tước, Romeo chỉ là cái giẻ lau bát.
Phu nhân ơi, đại bàng cũng chẳng có được
Con mắt tinh , xanh biếc và xinh đẹp
Như mắt Paris
------------oOo------------
Nhà băng Monte dei Paschi tối tăm và trống trải sau giờ làm việc, chào đón chúng tôi bằng yên tĩnh dễ chịu khi cả hai cùng bước lên cầu thang trung tâm. Alessandro hỏi tôi có phiền nếu dừng lại lúc đường để ăn tối, và tất nhiên tôi . Lúc này, theo lên bậc thang cùng, tôi bắt đầu băn khoăn: Chính xác đưa tôi đâu và vì sao.
- Theo .. - mở cánh cửa gỗ sồi nặng trịch và đợi tôi bước vào, té ra là văn phòng rộng rãi. – Đợi tôi phút thôi. – bật đèn rồi biến mất ở căn phòng phía sau, để cửa khép hờ. – Đừng chạm vào bất cứ thứ gì nhé!
Tôi liếc nhìn những văng sang trọng, chiếc bàn và ghế bành bệ vệ. Căn phòng mang mấy dấu hiệu của phòng làm việc thực . tập hồ sơ nằm lẻ loi bàn trông như để phô trương. Vật trang trí duy nhất cho bức tường là các cửa sổ nhìn xuống quảng trường Salimbeni; trong phòng hề có tài sản cá nhân nào như văn bằng hoặc những bức ảnh, hay bất cứ thứ gì đó để nhận dạng chủ nhân. Tôi vừa đưa ngón tay sờ mép bàn xem có bụi Alessandro lại xuất , cài khuy áo sơ mi.
- Cẩn thận! – . – những cái bàn như thế này giết chết nhiều người hơn cả súng đấy.
- Đây là phòng làm việc của à? – Tôi hỏi, thấy mình ngớ ngẩn
- Xin lỗi, - và với cái áo khoác ghế. – Tôi biết thích tầng hầm hơn. Với tôi, - ném cái nhìn nhiệt tình lên khắp khung cảnh sang trọng xung quanh, - nơi này thực là phòng tra tấn.
Ra ngoài, dừng lại giữa quảng trường Salimbeni và nhìn tôi với nụ cười trêu chọc:
- muốn đưa tôi đâu đây?
Tôi nhún vai:
- Tôi thích xem gia đình Salimbeni ăn tối ở đâu.
Nụ cười của tắt ngay tắp lự:
- Tôi nghĩ thế. Trừ khi muốn dành phần còn lại của buổi tối với Eva Maria. –Thấy tôi muốn thế, tiếp. – Tại sao chúng ta đến nơi nào khác nhỉ? nơi nào đó ở khu vực của chẳng hạn.
- Nhưng tôi biết bất cứ ai trong khu Cú, - tôi phản đối, - ngoài ông họ Peppo. Và tôi cũng biết nên ăn ở đâu.
- Thế tốt. – bước . – chẳng có ai làm phiền chúng ta đâu.
Chúng tôi đến nhà hàng Cecco, rẽ ngay gần Bảo tàng Cú. Nơi này , cách xa đường mòn và tấp nập những người dân địa phương. Mọi món ăn trông giống những món ngon nhất ở nhà do mẹ nấu, số món dọn trong bát bằng đất sét. Nhìn quanh, tôi thấy thử nghiệm nào về mặt mỹ thuật với rau quả hoặc thảo dược rắc ở rìa các đĩa trống nửa. Ở đây các đĩa đầy ụ, gia vị nêm sẵn trong đồ ăn. Hầu như bàn nào cũng có năm, sáu thực khách; tất cả cười hoặc tranh cãi thân mật, ai bực mình vì quá to hoặc khăn bàn dây bẩn. Giờ tôi hiểu vì sao Alessandro muốn đến nơi ai biết ; căn cứ vào cách người ta la cà với bạn bè ở đây – mời mọi người và cả những chú chó của họ nhập bọn, to tiếng nếu bị từ chối, - tôi thấy ở Siena thạt khó có bữa ăn yên tĩnh cho hai người. Lúc chúng tôi qua họ, vào góc để bị quấy rầy, tôi có thể thấy Alessandro người vì có ai nhận ra . Chúng tôi vừa yên vị, thò tay vào túi áo khoác, rút ra con dao găm của Romeo và đặt lên bàn giữa chúng tôi.
- Hình như, - những từ lạc lõng rất chậm rãi, nếu là miễn cưỡng, - tôi nợ lời xin lỗi,
- Thôi được, - tôi chúi mũi vào quyển thực đơn để che nụ cười tự mãn, - đừng lôi nó ra. đọc hồ sơ về tôi, Tôi vẫn là mối đe dọa cho xã hội mà.
Nhưng vẫn chưa chịu cười xòa, và chúng tôi ngồi im lặng lúng túng lát, giả vờ nghiên cứu thực đơn và chuyển câu chuyện về hướng con dao găm.
Cho đến lúc chúng tôi có chai Prosecco và đĩa khai vị trước mặt, Alessandro mới mỉm cười – dẫu vẫn tỏ ra ân hận – và nâng cốc.
- Lần này tôi hy vọng thích nó hơn. Rượu cũ, bình mới mà.
- Đợi đến món chính chắc khá hơn, - tôi và chạm cốc với . – Nếu sau đó, tôi bị săn đuổi, phải chạy chân qua các phố, tôi tối nay may mắn hơn tối qua,
nhăn mặt:
- Tại sao lại về khách sạn?
- Tôi xin lỗi, - tôi cười to, - nhưng đánh bạn với gã Bruno cặn bã còn tốt hơn với nhiều. Ít ra, cũng tin tôi là Giulietta ngay từ đầu.
Alessandro ngoảnh , và tôi chợt nghĩ tôi là người duy nhất đánh giá được trớ trêu của hoàn cảnh. Tôi biết phải chiều lòng – và chắc chắn đủ tài mỉa mai loanh quanh – nhưng ngay lúc này, ràng thích nhắc đến thái độ bất lịch của mình.
- Năm tôi mười ba tuổi, - cuối cùng , và dựa vào lưng ghế, - tôi sống với ông bà tôi ở Siena này suốt mùa Hè. Ông bà tôi có nông trại đẹp. Có vườn nho. Có ngựa. Có hệ thống ống nước. hôm, họ có khách. Đó là phụ nữ Mỹ, Diane Tolomei và hai con , Giulietta và Giannozza..
- Gượm ! – Tôi ngắt lời . – định là tôi ư?
- đóng…- gọi là gì ấy nhỉ? – À, đóng bỉm. – Phớt lờ ngỡ ngàng của tôi, tiếp. – Bà tôi bảo tôi chơi với hai chị em trong lúc họ chuyện, và tôi dẫn hai ra chuồng ngựa, chỉ cho xem mấy con ngựa. may, sợ và ngã vào cái chĩa xóc cỏ khô, - lắc đầu, hồi tưởng lại khoảnh khắc đó, - kinh khủng. gào lên, và máu khắp nơi. Tôi bế vào bếp, nhưng đá lung tung và khóc thét, còn mẹ nhìn tôi như thể tôi cố tình hành hạ vậy. May thay, ba tôi biết phải làm gì, bà cho que kem to và khâu chỗ rách theo kiểu bà làm nhiều lần với mọi đứa con và cháu của bà. – Alessandro nhấp ngụm Prosecco rồi tiếp. – Hai tuần lễ sau, cha mẹ tôi đọc báo tin Diane Tolomei qua đời vì tai nạn ô tô cùng hai con . Họ rất buồn. – Cuối cùng, ngước nhìn và bắt gặp ánh mắt tôi. – Chính vì thế tôi tin là Giulietta Tolomei.
Trong lúc, chúng tôi ngồi đó nhìn nhau. Đó là chuyện buồn cho cả hai, nhưng có thứ gì đó vui lẫn lộn và vô cùng hấp dẫn là trước kia, từ hồi còn bé chúng tôi gặp nhau.
- Đúng là mẹ tôi mất vì tai nạn ô tô, - tôi khẽ, - nhưng hôm ấy bà mang chúng tôi theo. Báo chí đưa tin nhầm. Về chuyện cái chĩa xóc cỏ khô, - tôi tiếp, cảm giác vui lên, - tôi rất cảm kích khi biết chuyện xảy ra. có nghĩ tôi lo lắng biết chừng nào khi có cái sẹo mà hiểu từ đâu ra ?
- vẫn bị sẹo à?
- Đúng vậy! – Tôi kéo váy để nhìn thấy vết lằn trắng đùi tôi, - Trông khiếp nhỉ? Nhưng rốt cuộc, bây giờ tôi hiểu ai đáng trách rồi.
Chăm chú nhìn xem liệu có ăn năn , tôi thấy nhìn đăm đăm vào đùi tôi với vẻ bàng hoàng chẳng giống tí nào, làm tôi cười phá.
- Xin lỗi! – Tôi kéo tà váy xuống. – Tôi bị lôi cuốn vào câu chuyện của quá?
Alessandro hắng giọng và cầm chai Prosecco.
- Hãy cho tôi biết lúc nào muốn thêm chai nữa nhé.
Ăn nửa chừng, nhận cú điện thoại từ đồn cảnh sát. Lúc trở lại bàn, tôi nhận thấy có tin lành.
- Vậy là, - lúc ngồi xuống, - có vẻ tối nay phải chuyển khách sạn nữa. Họ tìm thấy Bruno ở nhà chị , vali của đầy những thứ đồ ăn cắp ở bảo tàng của họ . Khi biết trở lại nghề cũ, chị đánh dữ dội đến mức lạy lục van vỉ họ bắt ngay lập tức. – cười và lắc đầu, nhưng khi thấy tôi nhếch lông mày, trở nên nghiêm túc. – may, họ tìm thấy mảnh lụa thưởng. Chắc giấu ở đâu đó. đừng lo, rồi nó xuất thôi. thể bán cái mảnh lụa cũ nát ấy…-Thấy tôi phát hoảng vì cách chọn từ của , nhún vai. – Tôi lớn lên ở đây mà.
- nhà sưu tầm mua mảnh lụa cũ nát ấy với giá rất cao, - tôi gay gắt. – Những thứ đó có giá trị tinh thần rất lớn với người dân ở đây….và tôi chắc thừa biết điều đó. Ai mà biết đâu có khi dòng họ Marescotti của Romeo đứng sau những chuyện này. có nhớ họ Peppo của tôi rằng hậu duệ của Romeo cho rằng mảnh lụa thưởng và con dao găm này thuộc về họ.
- Nếu thế, - Alessandro ngả người về phía sau lúc người hầu bàn dọn đĩa, - ngày mai chúng ta biết, khi họ có cuộc chuyện trò nho với Bruno. phải là kẻ im lặng.
-Sao biết? tin thế sao? …Nhà Marescotti thuê lấy trộm mảnh lụa thưởng ư?